Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu -----oo0oo-----
Chương 230: Phó tổng giám đốc Long Vực. (3)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Tự nhiên Văn Đình biết rõ hắn đang xin lỗi mình, khóe miệng mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong nội tâm Tề Nhạc vui vẻ, dù sao Văn Đình không giống như Hải Như Nguyệt, cũng không phải là người hay tức giận, xem ra, nàng cũng không tức giận mình quá nhiều, sau khi buổi họp kết thúc, phải nhịn đau mời nàng ăn một bữa.
Trên hội nghị bàn thảo chuyện gì thì Tề Nhạc không có chút ý lắng nghe, cho dù hắn chú ý nghe, cũng không có khả năng nghe hiểu, trong ấn tượng, dường như người phụ trách của mười bảy công ty báo cáo kết quả trong tháng với Hải Như Nguyệt cùng Trương Thông Khiếu nghe, cùng với tiến triển của một ít nghiệp vụ trọng yếu. Nhưng mà chỉ phần báo cáo này, cũng khiến hội nghị vượt qua hai giờ.
Tề Nhạc ngồi ở chỗ kia, nhìn qua cái này, nhìn cái kia, hắn có chút suy nghĩ ác độc, đã hai giờ rồi, những người này không cần bài độc sao? Xem ra, thành phần tri thức đúng là không dễ làm ah!
Cuộc họp này bắt đầu từ chín giờ nhưng tới mười hai giờ mới kết thúc, thời điểm Hải Như Nguyệt tuyên bố tan họp, Tề Nhạc thở ra một hơi thật sâu. Tất cả tổng giám đốc các công ty con đứng dậy, sau đó mang theo trợ lý của mình ra ngoài. Tề Nhạc đưa mắt nhìn Văn Đình, ý bảo nàng chờ mình một lúc, nhưng sau đó xoay người thấp giọng nói với Hải Như Nguyệt:
- Tổng giám đốc, hiện tại là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, tôi đi trước nhé.
Hải Như Nguyệt liếc nhìn hắn, nói:
- Đi làm cái gì? Chỗ nào cũng không được đi, giữa trưa anh đi ăn cơm với tôi.
Tề Nhạc lặng đi, nói:
- Tổng giám đốc, hình như đây là thời gian tư nhân của tôi a.
Đột nhiên Hải Như Nguyệt cười lên, không biết vì cái gì, mỗi lần thấy nàng cười thì Tề Nhạc đều có cảm giác lạnh run.
- Tề Nhạc, anh phải hiểu rằng, hàm nghĩa trợ lý đặc biệt chỉ có một, chính là thời gian của anh đều là của tôi, những việc anh làm đều phải phục vụ tôi, cũng không có giới định thời gian công tác chính thức.
- Móa, tôi bán mình cho cô?
Tề Nhạc bất mãn nhìn nàng, lông mi hơi giật giật, đây là một trong những dấu hiệu Tề Nhạc sắp phát tác.
Trương Thông Khiếu đi ở bên cạnh bọn họ, đương nhiên nghe được hai người nói chuyện với nhau, vội vàng tới hòa giải nói:
- Như Nguyệt, hôm nay Tề tiên sinh mới đến công tác ngày đầu tiên, cái gì cũng cần thích ứng. Vừa mới kết thúc cuộc họp, cô nên cho Tề tiên sinh nghỉ ngơi đi, tôi còn có một số việc cần thương lượng với cô.
Hải Như Nguyệt liếc nhìn Tề Nhạc, hừ một tiếng rồi nói:
- Một giờ chiều đi làm.
Tề Nhạc bĩu môi, cái gì cũng chưa nói, quay người đi ra ngoài.
- Anh...
Hàn quang trong mắt Hải Như Nguyệt lóe lên, ngón tay vô ý thức niết vào trong tập tài liệu.
- Như Nguyệt, em làm sao thế?
Trương Thông Khiếu vỗ vai của nàng, ân cần hỏi.
Hải Như Nguyệt lắc đầu, nói:
- Không có gì, anh à, chúng ta đi thôi. Giữa trưa anh phải mời em bữa tiệc lớn mới được.
Trương Thông Khiếu cười ha hả, nói:
- Em là lão bản, tôi là cấp dưới, em phải là người mời anh mới đúng. Như Nguyệt ah! Quan hệ giữa em và Tề Nhạc này là thế nào, anh thấy hai người hơi bất thường đấy! Dường như em rất quan tâm anh ta. Nhưng mà, tuy người ta là trợ lý đặc biệt, nhưng em không nên chiếm dụng thời gian riêng tư của anh ta.
Gương mặt Hải Như Nguyệt đỏ lên, vô ý thức nói:
- Vừa rồi trong thời gian họp anh ta mắt đi mày lại với trợ thủ của Lam Nhã, buổi họp vừa kết thúc đã đi gặp người ta, hừ, tiểu tử này em nhìn càng ngày càng không vừa mắt.
Trương Thông Khiếu lặng đi, bật cười nói:
- Chuyện này có cái gì, nam nhân có ai không thích mỹ nữ. Cô gái kia anh cũng nhìn qua, vừa rồi trong những người này, thật đúng là đừng nói, cũng chỉ có dung quang của em mới hơn được nàng ta. Đừng nói Tề Nhạc, ngay cả lão ca như anh cũng động tâm đấy. Ah! Như Nguyệt, không phải em có cái gì với Tề Nhạc chứ. Không được, anh phải nhanh nói với cha mới được.
- Anh dám.
Âm thanh của Hải Như Nguyệt đạt tới cao trào, may mắn trong phòng họp không còn người nào, cho nên không ai chú ý tới.
Trương Thông Khiếu nói:
- Em gái ơi, chẳng lẽ, chẳng lẽ em thích tiểu tử kia. Anh ta có chỗ nào tốt chứ, thoạt nhìn cao cao to to, tuy không anh tuấn bằng anh của em, nhưng cũng dễ nhìn nha.
Hải Như Nguyệt đỏ mặt lên, nhăn nhó nói:
- Anh, anh chớ nói lung tung, em và anh ta không có gì. Anh ta chỉ là bạn của một người bạn trai khác thôi. Làm sao em phát sinh quan hệ với anh ta chứ?
Trương Thông Khiếu há to mồm.
- Không phải chứ, em gái, vậy là em chơi 3P, tuy nhà chúng ta rất phóng khoáng, bất quá, cái này tựa hồ có chút quá. Nhưng mà, cũng nhìn ra Tề Nhạc kia cũng có vài phần ý tứ với em đấy, hôm nay thời điểm anh gặp tiểu tử này, anh nhìn ra trong mắt anh ta có địch ý, người này thật có ý tứ nha.
- Anh --
Hải Như Nguyệt dậm chân một cái, như chạy trốn rời khỏi phòng họp. Nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong mắt Trương Thông Khiếu có một tia vui vẻ nhàn nhạt, tự nhủ:
- Tề Nhạc, tôi càng cảm thấy hứng thú với anh rồi đấy, xem ra, có lẽ nên tìm người điều tra tư liệu về anh mới được.
Trương Thông Khiếu cùng Hải Như Nguyệt tuy khác họ, nhưng lại là anh em ruột, cha bọn họ là người nước Viêm Hoàng, chính cha của bọn họ là người sáng lập tập đoàn Long Vực, Hải Như Nguyệt theo họ mẹ, Trương Thông Khiếu theo họ cha, cho nên nói họ của hai người không giống nhau. Dù là nội bộ của công ty, cũng không có mấy người biết rõ kỳ thật Trương Thông Khiếu chính là anh ruột của Hải Như Nguyệt.
Tề Nhạc cùng Văn Đình rời khỏi tòa cao ốc Long Vực, Văn Đình đi phía trước, Tề Nhạc đi theo bên người nàng, nói:
- Văn Đình, tôi biết rõ cô giận, nhưng mà, mấy ngày qua tôi mất tích là có nguyên nhân. Tôi có rất nhiều chuyện bận rộn! Thật vất vả mới trở về.
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Bận rộn, đương nhiên anh bận rộn rồi. Anh là đại hồng nhân trước mặt tổng giám đốc, anh bận rộn là phải. Thoáng cái từ vị trí nhân viên cấp thấp nhảy lên thành trợ lý đặc biệt, ngồi ngang hàng với phó tổng giám đốc của tập đoàn, nhanh, tránh xa tôi một chút, tránh việc người nào đó bắt gặp rồi nói xấu.
Tề Nhạc bất đắc dĩ bị Văn Đình đẩy ra, cười khổ nói:
- Tốt, tôi biết sai rồi. Không thì thế này. Chúng ta đi tới phố ăn vặt ăn thật no nhé, cô muốn ăn cái gì cũng được, chuyện này xong nhé?
Vừa nghe đến ăn, con mắt Văn Đình sáng ngời, xoay người, duỗi hai ngón tay:
- Hai bữa.
Tề Nhạc gian nan nuốt nước bọt, giả bộ dáng thương, nói:
- Một nhân viên như tôi một tháng chỉ có vài ngàn, đại tỷ, cô tha cho tôi được chứ?
Văn Đình tức giận nói:
- Tin anh mới là lạ, trợ lý đặc biệt một năm cũng hơn một triệu đấy, thật nhỏ mọn.
- Oan uổng quá! Tôi mà được thế à, nhưng mà, trình độ của tôi là gì cô cũng biết, trợ lý đặc biệt cái gì cũng không biết làm sao có lương một triệu được. Đình Đình, hai bữa thì hai bữa, nhưng phải chờ tôi có lương mới được.
Văn Đình dừng bước lại, ánh mắt có chút quái dị nhìn qua Tề Nhạc.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu -----oo0oo-----
Chương 231: Phó tổng giám đốc Long Vực. (4)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Anh vừa gọi tôi cái gì?
Tề Nhạc đi lên trước, cười hắc hắc, nói:
- Tên của cô có chút không xuôi, tôi cảm thấy gọi là Đình Đình không tệ, về sau tôi sẽ gọi cô như vậy, tôi nghĩ, cô nhất định không có ý kiến.
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Chiếm tiện nghi của tôi, ba lần. Anh thiếu nợ tôi, phải nhớ thanh toán nha. Đi thôi, cho anh cơ hội mời tôi ăn bữa trưa, nhưng mà, có thể không tính vào trong ba lần đó, ba lần đó tôi phải ăn bữa tiệc lớn cơ.
- Chóng mặt, chưa thấy mỹ nữ nào tham ăn như cô vậy.
Tề Nhạc thật sự có chút bất đắc dĩ.
Văn Đình cười hì hì, nói:
- Mỹ nữ nha, chính là phải ăn nhiều dinh dưỡng mới được, như vậy mới có thể bảo trì hình dáng của mỹ nữ! Quỷ hẹp hòi, yên tâm tôi sẽ không ăn nhiều của anh đâu, buổi trưa hôm nay ăn mì sợi đi. Tôi hiểu rõ một nhà làm rất không tồi ah, lại ở gần công ty. Mỗi ngày ăn cơm căn tin, tôi ngán rồi. Đi thôi.
Vừa nói, nàng chủ động kéo tay Tề Nhạc, bước nhanh về hướng tây của tập đoàn Long Vực.
Đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn xuống dưới đất, ánh mắt Hải Như Nguyệt nhìn xuống dưới lầu, từ nơi này có thể nhìn rõ bên dưới, người khác có lẽ không nhìn rõ tất cả, nhưng đối với nàng mà nói lại không có vấn đề gì. Lúc nàng nhìn thấy Văn Đình kéo tay Tề Nhạc, hào quang trong mắt ảm đạm nhiều, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Hải Như Nguyệt, cô làm gì thế? Một côn đồ biến thành thế nào thì mắc mớ gì tới cô chứ?
Tiếng đập cửa vang lên, tinh thần Hải Như Nguyệt khẽ rung lên, nói:
- Mời vào.
Trương Thông Khiếu đẩy cửa vào, từ bên ngoài đi tới, hắn chau mày, cầm một cặp văn kiện ném lên bàn công tác trước mặt Hải Như Nguyệt.
- Như Nguyệt, em làm gì thế? Tề Nhạc kia còn chưa tốt nghiệp trung học, lại có ý đồ cưỡng gian bạn học ở đại học Thanh Bắc, bị trường đuổi ra ngoài, tại sao người như thế lại có thể trở thành trợ lý đặc biệt trong công ty được?
Hải Như Nguyệt kháng nghị.
- Anh ta bị oan uổng, anh ta căn bản cũng không có...
- Như Nguyệt, em nói cho anh nghe. Anh cũng điều tra rõ mỹ nữ thủ hạ của Lam Nhã rồi, trước kia nàng là lão sư ở đại học Thanh Bắc, nàng rất không tồi, có thể xưng là thiếu nữ thiên tài. Nếu như tôi đoán không sai, nàng có quen Tề Nhạc từ trước. Vì lợi ích công ty, anh hy vọng em xử lý vấn đề Tề Nhạc thật cẩn thận, anh không hy vọng vì vấn đề tình cảm của em mà gây hại tới lợi ích công ty.
Hắn cũng không thật sự xuất phát từ công việc chung, sau khi cầm tư liệu của Tề Nhạc, cảm giác đầu tiên của hắn là Tề Nhạc không xứng với em gái của mình, hắn vô cùng quen thuộc Hải Như Nguyệt, từ thần thái của em gái này thì biết rõ nàng rất xem trọng nam nhân này, bởi vậy, hắn không thể không can thiệp vào, với tư cách là anh trai, hắn cũng giống như Cơ Đức muốn bảo hộ Minh Minh, vô ý thức bảo hộ em gái của mình.
Hải Như Nguyệt giận dữ nói:
- Anh à, chuyện của em không cần anh lo, em làm gì cũng có chừng mực.
Quang mang trong mắt Trương Thông Khiếu sáng rực.
- Như Nguyệt, công tử danh môn truy cầu em rất nhiều, trong đó cũng không ít người có tướng mạo tốt và thực tài, vì sao em lại vừa ý một nam nhân côn đồ như vậy chứ? Anh thật sự không hiểu được. Em là em của anh, anh không hy vọng em lâm vào trong bùn lầy mà không cứu em ra.
Hải Như Nguyệt nhìn Trương Thông Khiếu.
- Vậy anh muốn em làm cái gì?
Trương Thông Khiếu lạnh nhạt nói:
- Rất đơn giản, giải trừ chức vụ hiện giờ của anh ta, sau đó lập tức đuổi anh ta ra khỏi công ty, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất. Sau này em cũng không nên gặp lại nam nhân này.
Đột nhiên Hải Như Nguyệt cười lên, nụ cười của nàng mang theo vài phần buồn bã.
- Không gặp anh ta sao? Đây là chuyện không thể nào. Hiện tại anh ta đang ở trong biệt thự Long Vực, em nghĩ, chỉ cần em không chết, sợ rằng đời này em và anh ta không thể tách ra. Đây là số mệnh ah! Anh, thực xin lỗi, em không thể đáp ứng anh được. Em phải giữ anh ta ở bên cạnh. Bất luận trước kia anh ta là dạng người gì, kỳ thật, bản chất của anh ấy anh không nhìn rõ được. Em tin tưởng, anh ta tốt hơn so với bất cứ công tử danh môn nào. Anh không nhìn thấy mặt tốt của anh ta, chỉ thấy những vết bẩn trước đó thôi, kỳ thật...
- Như Nguyệt.
Trương Thông Khiếu giật mình đang nhìn mình muội muội, thanh âm trực tiếp đề cao một Baidu:
- Ngươi đây là như thế nào, ta còn là lần đầu tiên chứng kiến ngươi như thế làm một nam nhân nói lời nói. Nói cho ta biết, các ngươi tầm đó đến cùng phát triển tới trình độ nào. Đã ngươi như vậy yêu hắn, vì cái gì còn lại để cho hắn và biệt nữ người cùng một chỗ đi ra ngoài, Như Nguyệt ah! Hắn thực sự tốt như vậy sao?
Hải Như Nguyệt tiến lên vài bước, tựa đầu vào ngực Trương Thông Khiếu, ôm anh của mình, tâm của nàng không kiên cường bằng bề ngoài của mình.
- Anh, em không biết cảm tình của mình với anh ta là thế nào, em cũng không muốn lừa anh, anh ta đúng là có bạn gái rồi, hơn nữa bạn gái của anh ta là bạn tốt của em. Nhưng mà, trong nội tâm của em lại không thể bỏ thân ảnh của anh ta trong lòng. Có một số việc không thể nói cho anh biết. Anh ơi, em chỉ có thể nói, chỉ sợ đời này em không thể quên anh ta. Nhưng mà, em lại không biết đối mặt với anh ta thế nào. Thời điểm ban đầu khi gặp anh ấy, em cũng có cảm giác như anh, thậm chí còn ác liệt hơn cảm giác của anh bây giờ. Nhưng mà, hơn nửa năm không ngừng tiếp xúc, biến hóa trên người của anh ta nhanh tới mức khó tin, nhưng mà, tất cả những chuyện này tồn tại thật sự. Có lẽ là do em quá quan tâm nên mới phát sinh, ngay cả em, cũng bất tri bất giác rơi vào trong đó.
Trương Thông Khiếu ôm Hải Như Nguyệt, hắn hiểu thống khổ của em gái mình, than nhẹ một tiếng, nói:
- Em gái ngốc, em chân ái với anh ta. Tuy anh không biết tiểu tử kia có gì hấp dẫn em như vậy, nhưng anh có thể khẳng định, em đã vì anh ta mà trả giá tình cảm của mình. Đã yêu thật sâu rồi, vậy em cho anh biết! Anh tin tưởng lựa chọn của em là chính xác. Cũng giống như những quyết định chính xác khi em đưa tập đoàn Long Vực này phát triển, từ một công ty phát triển thành tập đoàn có mười bảy công ty con, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, em đã làm ra thành tích mà cha đã phấn đấu mấy chục năm cũng không làm được. Chẳng lẽ đối mặt với cảm tình, em lại lùi bước sao?
- Em không biết, em không biết...
Nước mắt của Hải Như Nguyệt, nước mắt của long, thấm ướt vạt áo trước ngực Trương Thông Khiếu. Tâm tình của nàng rất phức tạp, tư vị tâm loạn như ma cũng không hơn gì, nhưng mà, nàng bây giờ chỉ có thể tự thừa nhận thôi. Nàng cũng không muốn anh mình biết rõ những chuyện về Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Bởi vì biết rõ càng nhiều, càng nguy hiểm hơn.
- Như Nguyệt, em không sao chứ.
Đột nhiên cửa vừa mở ra, thân ảnh của Tề Nhạc lóe lên, tiến vào bên trong, tốc độ nhanh như thiểm điện kia khiến ánh mắt Trương Thông Khiếu có chút ngưng tụ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu -----oo0oo-----
Chương 232: Văn Đình. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Tề Nhạc vừa xông vào đã nhìn thấy Hải Như Nguyệt cùng Trương Thông Khiếu ôm nhau, ánh mắt của hắn và Trương Thông Khiếu giống nhau, chính là cứng lại.
Hải Như Nguyệt có chút kinh hoảng từ trong ngực anh mình đứng thẳng lên, nước mắt trên mặt chưa kịp lau đi, đang nói chuyện thì người trong cuộc xuất hiện, làm cho nàng có chút bối rối.
- Anh, làm sao anh tới đây?
Tề Nhạc nhìn Hải Như Nguyệt, hắn không rõ tâm tình của mình là như thế nào, có chút gian nan nói:
- Túi tiền của tôi để quên trong quần áo lúc trước khi thay, tôi tìm cô để lấy chìa khóa xe. Thật sự xấu hổ, quấy rầy các vị. Các vị tiếp tục.
Vừa nói, hắn quay đầu đi ra ngoài.
Hải Như Nguyệt thất thần, Trương Thông Khiếu lại nhìn rõ nắm đấm của Tề Nhạc nắm chặt, thân thể kéo căng, giống như cố gắng khắc chế cái gì đó, hắn đi lên vài bước, ngăn trước mặt Tề Nhạc, nói:
- Tề tiên sinh, thỉnh anh không nên hiểu lầm, kỳ thật chúng ta không có gì.
- Tránh ra.
Tề Nhạc bình tĩnh nói ra hai chữ này, trong mắt của hắn có hàn quang lợi hại như phân cách tất cả ra chung quanh, Trương Thông Khiếu chỉ cảm thấy ngực của mình như bị cự chùy nện vào, vô ý thức lui ra phía sau, trong nội tâm hoảng sợ.
- Tề Nhạc, anh muốn làm gì?
Hải Như Nguyệt như mũi tên lao tới bên cạnh anh của mình, ân cần cầm chặt tay Trương Thông Khiếu, kiểm tra thân thể của hắn, chỉ sợ tinh thần lực của Tề Nhạc làm tổn thương anh mình.
Tề Nhạc có chút đùa cợt nhìn nàng.
- Không có gì, tâm tình của tôi không tốt lắm, không hy vọng có người ngăn cản đường đi của tôi. Nếu như lại có lần tiếp theo, tôi sẽ không biết mình làm cái gì đâu. Nhưng mà, anh đại khái có thể yên tâm, miệng của tôi rất nghiêm chỉnh, sẽ không nói ra ngoài.
Hắn quay người đi ra ngoài, đi thật nhanh, không có một tia lưu luyến.
Hải Như Nguyệt nhìn bóng lưng Tề Nhạc rời đi, thân thể có chút nhoáng một cái, đột nhiên tức giận trong mắt biến mất, quay đầu lại nhìn về phía Trương Thông Khiếu, nàng cười, cười vui vẻ.
Trương Thông Khiếu hỏi dò:
- Như Nguyệt, em có bị kích thích không. Nếu không, chúng ta đuổi theo giải thích rõ ràng đi.
Hải Như Nguyệt cười lắc đầu, nói:
- Anh à, anh không thấy bộ dáng ghen ghét của anh ta có chút đáng yêu sao? Có lẽ hỗn đản này đang ghen, nhưng mà, anh ta lại ghen vì em, em chưa từng nghĩ tới nha.
Trương Thông Khiếu giờ mới hiểu được, cười ha hả, nói:
- Thì ra là thế, tiểu tử này ghen vì em, đã nói lên trong lòng của Tề Nhạc có em. Nhưng mà, Như Nguyệt ah! Thời điểm vừa rồi anh xông tới trước mặt của anh ta, còn nữa, vì cái gì anh ta liếc anh, anh đã sinh ra cảm giác tuyệt vọng, em không nên nói đây là ảo giác của anh đấy.
Hải Như Nguyệt ngẩn người, cười khổ nói:
- Anh, có một số việc anh tốt nhất không nên biết mới tốt.
Trương Thông Khiếu mỉm cười, nói:
- Tốt, anh không hỏi, nhưng mà, hiện giờ anh đã hiểu vì sao em lại động tình với gia hỏa như vậy rồi. Xem ra, Như Nguyệt chúng ta lựa chọn cũng không sai lầm. Nếu tâm của em đã hướng về anh ta, như vậy, em nên hành động. Em gái à! Không nên luôn làm gương mặt lạnh lùng như thế, cho dù em rất xinh đẹp, luôn lạnh như băng sẽ dọa người ta chạy mất đấy.
Tiệm mì sợi.
- Này, tôi nói có phải anh có cừu oán với mì hay không thế.
Văn Đình vừa ăn thịt dê nướng nhìn qua sáu chén mì ở trước mặt của Tề Nhạc.
Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lập tức cúi đầu xuống tiếp tục ăn mì.
Văn Đình có chút buồn cười nói:
- Cho dù anh định thừa dịp mình không mang tiền mà ăn nhiều muốn tôi trả cũng không nói, nhưng mì sợi không có lỗi với anh nha. Tại sao anh nói quay về cầm túi tiền, túi tiền không có, nhưng anh biến thành không nói gì là sao?
Hai người đi tới đây, Tề Nhạc đã bắt đầu ăn, ăn đến bây giờ chưa nói câu nào.
Rốt cuộc tiêu diệt xong chén mì thứ bảy, Tề Nhạc cầm chai bia thứ tư uống cạn, nói:
- Biến tức giận thành thức ăn có được không. Đình Đình, cô thấy Trương phó tổng giám đốc thế nào?
Văn Đình lặng đi, nói:
- Không có ấn tượng gì, thời gian tôi tới tập đoàn không dài. Nhưng mà, cảm giác người này rất giỏi, chị Lam Nhã nói khả năng của anh ta rất mạnh, là trợ thủ đắc lực của Hải tổng, công ty có rất nhiều hạng mục do anh ta phụ trách.
Tề Nhạc vẫy vẫy đầu, nói:
- Tính toán, không nghĩ nữa. Nhưng tôi cảm giác công việc của mình lần này không dài.
Văn Đình nghi ngờ nói:
- Vì cái gì?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Tôi cái gì cũng không biết! Cô cảm thấy tôi có thể làm gì?
Văn Đình mỉm cười nói:
- Làm người phải có lòng tin nha, không có ai trời sinh cái gì đều biết, chỉ cần anh chịu học, sẽ thành công. Nhìn lên trên đi, anh có quan hệ rất sâu với Hải tổng, nếu không nàng cũng không chọn anh làm trợ lý đặc biệt.
Tề Nhạc tức giận nói:
- Muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi. Có phải cô cảm thấy tôi tiến vào tập đoàn này là nhờ cạp váy mới được đúng không. Đúng vậy, tôi đúng là dựa vào quan hệ với Hải Như Nguyệt mà tiến vào, nhưng mà, chúng tôi chỉ là bạn bình thường. Tôi thấy, nàng và Trương phó tổng giám đốc kia là một đôi nha.
Văn Đình ngẩn người, nói:
- Hư hết rồi à! Tề Nhạc, có phải anh ăn dấm chua nhiều quá hay không?
- Tôi... , tính toán. Đình Đình, tôi thấy muốn quay về Phượng Nhã mà làm việc, ít nhất mỗi ngày có thể gặp cô còn vui vẻ hơn.
Văn Đình lắc đầu, nói:
- Anh là đại nam nhân, tốt nhất đừng có đến Phượng Nhã, cho dù bây giờ anh nghĩ thế chỉ sợ rất khó. Dù sao, anh đã là trợ lý đặc biệt của Hải tổng, nếu anh chạy đến Phượng Nhã, người trong công ty sẽ nghĩ thế nào?
Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn Văn Đình, trong lòng của hắn lúc này cũng có chút mờ mịt, ăn rất nhiều đồ ăn, hơn nữa rượu cồn gây tê, lúc trước ở văn phòng Hải Như Nguyệt nhìn thấy cảnh đó thật lâu không biến mất trong đầu.
- Ai, không sao cả, xem ra đành phải ở lại làm mễ trùng (*ăn rồi chờ chết). Dù sao bản thân tôi cũng không biết cái gì.
Văn Đình nhìn thời gian, nói:
- Không còn sớm, chúng ta trở về đi. Ân.
Đột nhiên nàng hừ nhẹ một cái, thân thể có chút nhoáng lên, gương mặt vốn trắng hồng, vừa muốn đứng lên, lại ngồi trở lại.
- Đình Đình, cô làm sao thế?
Tề Nhạc đã giật mình, vội vàng đứng lên, đi tới bên cạnh Văn Đình ngồi xuống. Vừa tiếp cận Văn Đình, hắn cảm giác thân thể của nàng nóng lên, nhiệt độ này đã vượt qua nhiệt độ của con người rồi. Hắn vô ý thức đưa tay lên trán của Văn Đình, trán của Văn Đình nóng tới dọa người, mặt nàng đã ửng hồng, nhìn vào mắt của nàng có thể thấy được nàng rất thống khổ.
Văn Đình bắt tay Tề Nhạc, thấp giọng nói:
- Tôi, tôi không sao. Tôi đi trước, buổi chiều anh xin Lam Nhã cho tôi nghỉ nhé.
- Đình Đình, cô phát sốt rồi, tôi đưa cô vào bệnh viện. Đầu của cô nóng quá.
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu -----oo0oo-----
Chương 233: Văn Đình. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Tề Nhạc vừa định đuổi theo, lại bị phục vụ viên ngăn lại.
- Tiên sinh, xin ngài thanh toán tiền ạ.
Tề Nhạc trực tiếp nhét tờ một trăm đồng vào tay của nhân viên phục vụ, lập tức đuổi theo ra khỏi tiệm mì, nhưng mà, vào lúc hắn ra khỏi cửa, thân ảnh của Văn Đình đã biến mất, đường đi khoáng đạt, có rất nhiều lối rẽ, trong lúc nhất thời hắn không biết nên đi lối nào. Lấy điện thoại di động ra bấm số của Văn Đình cũng không có người tiếp. Cảm thấy lo lắng, hắn thậm chí muốn liều lĩnh bay lên trời tìm thân ảnh của nàng.
Liên tiếp gọi mấy cuốc điện thoại, nhưng như cũ không có nguời tiếp, cảm giác say của Tề Nhạc thanh tỉnh một ít, cẩn thận suy nghĩ một lúc, đột nhiên hắn nhớ tới lúc toàn thân Văn Đình nóng lên, lúc phát nhiệt, trên người nàng hình như có khí tức năng lượng chấn động, đó là khí tức năng lượng hỏa thuộc tính, hơn nữa, cổ khí tức này mình rất quen thuộc, chẳng lẽ, Văn Đình cũng là một dị năng giả sao?
Nghĩ tới đây, tâm của Tề Nhạc dần dần yên tĩnh, nếu như Văn Đình thật sự là một dị năng giả, sẽ không có việc gì. Tìm cũng tìm không thấy, mình vẫn đi làm thôi, buổi chiều hỏi Lam Nhã chỗ Văn Đình ở địa phương nào, đợi buổi tối sau khi tan việc đi gặp nàng mới tốt.
Thời điểm Tề Nhạc trở lại tập đoàn Long Vực một lúc, đi thẳng bàn làm việc bên ngoài phòng của Hải Như Nguyệt, thông qua điện thoại nội bộ bấm dãy số văn phòng Lam Nhã, trực tiếp gọi đi. Lam Nhã nghe nói Văn Đình xin phép nghỉ cũng rất kinh ngạc, lúc Tề Nhạc hỏi Văn Đình ở địa phương nào, nàng do dự một chút mới nói ra.
- Bây giờ là giờ làm việc, anh gọi điện cho ai?
Hải Như Nguyệt từ bên ngoài đi tới, vừa hay nhìn thấy Tề Nhạc cúp điện thoại.
Tề Nhạc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói:
- Tôi xin nghỉ phép cho người bạn. Hải tổng, tôi nhớ buổi trưa cô nói một giờ đi làm, hiện tại đã là một giờ mười lăm, hình như cô đi muộn.
Hải Như Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn hắn, nói:
- Anh nói tôi muộn?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, với tư cách là lãnh đạo, tôi cảm thấy cô nên làm tấm gương mới đúng.
Đột nhiên Hải Như Nguyệt cười lên, nói:
- Có một điểm anh còn không rõ nha, tôi chỉ nói anh một giờ chiều tới, cũng không có nói công ty quy định một giờ đi làm, giờ nghỉ trưa của công ty tới một giờ rưỡi, cho nên tôi cũng không có đi muộn. Nhớ kỹ, sau này trong thời gian làm việc không cho phép uống rượu, nhìn anh toàn thân mùi rượu, còn ra thể thống gì nữa.
Vừa nói, nàng đi vào phòng làm việc của mình, trên mặt vui vẻ càng đậm.
Ta kháo, Tề Nhạc có cảm giác mình bị đùa nghịch, nhìn thấy bộ dáng của Hải Như Nguyệt như đường làm quan mở rộng, không cần hỏi cũng biết bởi vì được Trương phó tổng giám độc làm thoải mái, nghĩ đến những thứ này, trong lòng của hắn khó chịu nói không nên lời. Nhịn không được cầm lấy điện thoại bấm số điện thoại di động của Minh Minh.
- Tề Nhạc ah! Tại sao tốt vậy, nhớ điện thoại cho em thế.
Minh Minh ôn nhu nói.
- Nhớ em đây! Thế nào, nhiều ngày không đi học có theo kịp không?
Minh Minh nói:
- Coi như không tồi, em là thiếu nữ thiên tài mà. Ah, đúng rồi, có chuyện em muốn nói cho anh nghe, Hứa Tình nàng cũng bị đuổi học. Tề Nhạc, anh có gặp qua nàng không?
- Hứa Tình bị đuổi học?
Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Sự kiện kia anh quên rồi, em có gặp Trầm Vân, nói cho nàng biết tìm cơ hội cùng nhau đi ăn cơm, bảo nàng gọi cả Hứa Tình, chuyện đã qua rồi, cứ cho nó qua đi. Có lẽ về sau không thể làm bạn, nhưng ít ra không nên là địch nhân. Anh là nam nhân, làm gì so đo với một cô gái chứ.
Minh Minh cười hì hì, nói:
- Đã biết rõ anh tốt nhất. Được rồi, trước cứ như vậy, anh nên ở lại chỗ chị Như Nguyệt làm việc thật tốt. Buổi tối hôm nay em sẽ không về, nhiều ngày không gặp cha em rồi. Ngày mai em sẽ trở lại biệt thự Long Vực tìm anh.
Vốn Tề Nhạc còn muốn bảo Minh Minh xin phép nghỉ, nói cho nàng biết tối nay mình sẽ quay về, nghe nàng nói như vậy, lập tức thu nhỏ miệng lại, nói:
- Minh Minh, vậy ngày mai trở về sớm chút, anh rất nhớ em.
- Anh thật hư hỏng, được rồi, em cũng nhớ anh. Em còn phải đi học, bye bye.
Tắt điện thoại, tâm tình của Tề Nhạc tốt hơn rất nhiều, nghĩ tới Minh Minh ôn nhu với mình, tâm tình không tốt từ chuyện của Hải Như Nguyệt cũng buông lỏng một ít.
- Tề Nhạc, anh mang phần văn bản này tới bộ phận tài vụ giúp cho tôi nào.
Âm thanh của Hải Như Nguyệt thông qua micro vang lên.
Tề Nhạc lười biếng dựa lưng vào thành ghế, hai chân đặt lên mặt bàn, nói:
- Tôi đang nghỉ ngơi, cô tự đưa đi.
- Thái độ của anh là gì, đừng quên, bây giờ anh đang làm việc.
- Thái độ gì, tôi cảm thấy không vui, cô thấy không được thì sa thải tôi đi. Ân, buồn ngủ quá! Ngủ ngủ.
Tề Nhạc nhắm mắt lại, khoan thai tự đắc dựa lưng vào ghế thiếp đi.
Cửa mở, Hải Như Nguyệt từ trong đi ra, Tề Nhạc vốn cho rằng nàng sẽ bộc phát với mình, nhưng thấy chính cô ta cầm theo văn bản tài liệu rời đi, lại không quát mắng câu nào. Ồ, nàng đổi tính sao? Chuyện này không phải phong cách của Phách Vương Long a!
Xế chiếu, Hải Như Nguyệt ít nhất đã gọi Tề Nhạc đi công tác ba, bốn lần, hơn nữa còn là chuyện rất đơn giản, nhưng Tề Nhạc tuy dùng các lý do cự tuyệt, hiện giờ hắn muốn làm nhất chính là chọc giận Hải Như Nguyệt, sau đó cho nàng sa thải mình. Từ khi trở về lúc trưa Tề nhạc đã quyết định, hắn không có ý định trở lại biệt thự Long Vực ở nữa. Cảm giác ăn nhờ ở đậu thật sự không thoải mái, còn không bằng quay về tầng hầm ngầm của mình, mỗi tháng cầm mấy trăm đồng tiền cứu tế mà sống. Ít nhất không bị khinh bỉ.
Nhưng mà, Hải Như Nguyệt cũng không có cho Tề Nhạc bất cứ cơ hội nào, tuy hắn lười biếng cái gì cũng không làm, nhưng Hải Như Nguyệt lại không tức giận gì với hắn, kết quả này làm Tề Nhạc mở rộng tầm mắt, hắn đã có chút tò mò tại sao Hải Như Nguyệt phải như vậy, cho nên không vội vã từ chức.
- Tan tầm, chúng ta trở về đi.
Hải Như Nguyệt cầm túi xách của mình ra khỏi văn phòng, nhìn ra nàng có chút mệt mỏi, một tay xoa nắn huyệt thái dương của mình, hiển nhiên bận rộn một ngày.
Tề Nhạc từ trên ghế dậy, duỗi người nói:
- Cô không cần đi tới cuộc hẹn với Trương phó tổng giám đốc sao?
Hải Như Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, mỉm cười nói:
- Anh ta rất bận rộn, buổi tối có khả năng phải tăng ca.
Tề Nhạc bĩu môi, nói:
- Hừ, đồng dạng là người, đãi ngộ chênh lệch như thế sao? Vừa nhắc tới Trương phó tổng giám đốc, nhìn anh ta đẹp trai như vậy. Đi, chính cô đi thôi, tôi đi ra ngoài có việc cần làm, buổi tối tôi sẽ tự trở về.
Vừa nói, cầm lấy âu phục trên ghế của mình, quay người rời khỏi văn phòng.
Nhìn thấy bóng lưng của hắn rời đi, vui vẻ trên mặt Hải Như Nguyệt càng nhiều hơn, đúng là đồ ngốc, vừa nhìn thấy cảnh trước đó, hắn lại liên tưởng nhiều thế. Nhưng mà, càng nghĩ tới cảnh Tề Nhạc đang ghen, tâm tình Hải Như Nguyệt rất tốt.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu -----oo0oo-----
Chương 234: Văn Đình. (3)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Chương 234: Văn Đình. (3)
Rời khỏi tập đoàn, Tề Nhạc đánh xe taxi đi tới địa chỉ mà Lam Nhã nói, tiền trên người hắn rất ít, nếu không phải tình huống của Văn Đình hôm nay, hắn cũng không nở dùng tiền.
Khá tốt, địa chỉ của Lam Nhã nói không cách xa tập đoàn Long Vực, không lâu sau khi đi ra. Đây là một cư xá cao cấp, Tề Nhạc dựa theo địa chỉ đi lên lầu, ấn số phòng trên hệ thống gác cổng, hắn đang đợi trả lời.
Đợi cả buổi, lại không có ai lên tiếng, thời điểm Tề Nhạc đang chuẩn bị dùng một ít thủ đoạn đặc thù tiến vào, một thanh âm làm hắn bỏ đi ý nghĩ của mình.
- Tề Nhạc, đừng gọi nữa, trong nhà của tôi không có người.
Tề Nhạc quay lại, chỉ thấy Lam Nhã còn cao hơn mình đang đứng phía sau, ánh mắt của nàng lạnh như băng.
- Nhà của cô? Đây không phải nhà của Văn Đình sao?
Tề Nhạc nghi ngờ nói.
Lam Nhã nói:
- Anh cảm thấy tôi sẽ tùy tiện nói địa chỉ nhà của một cô gái độc thân cho anh biết sao? Đi thôi, theo tôi lên đi, tôi có lời cần nói với anh.
Nàng cũng vừa tan tầm, có lẽ nguyên nhân do công tác quá bận rộn, giống như Hải Như Nguyệt, nhìn nàng có vài phần mệt mỏi.
Tề Nhạc không nói thêm gì, trực tiếp đi theo Lam Nhã lên lầu, bởi vì hắn hiểu được, muốn có được địa chỉ của Văn Đình chỉ có thể hỏi Lam Nhã.
Nhà của Lam Nhã rất lớn, ước chừng một trăm năm mươi mét vuông, lắp đặt thiết bị cũng không xa hoa, nhưng thanh lịch tao nhã. Nàng chỉ ghế sô pha cho Tề Nhạc, ý bảo hắn ngồi xuống, nàng thì ngồi lên ghế sô pha khác.
- Lam Nhã, cô có ý gì? Cho dù cô không nói địa chỉ của Văn Đình cho tôi biết, cũng không cần lừa tôi đi tới nơi này. Đừng quên, cô cũng chỉ có một mình nha!
Lam Nhã hừ một tiếng, nói:
- Tôi tìm anh đương nhiên là có chuyện, tôi hỏi anh, lần trước anh đến Phượng Nhã làm có phải đã làm gì với Văn Đình hay không?
- A? Cô có ý gì? tôi là người đứng đắn nha, rất thuần khiết đấy, tôi có thể làm cái gì.
Tề Nhạc bất mãn nói.
Lam Nhã nói:
- Vậy tại sao sau khi anh mất tích mỗi ngày Văn Đình đều rầu rĩ không vui. Tổng công ty không biết có bao nhiêu gia hỏa đang theo đuổi nàng, cũng không thấy nàng cho sắc mặt tốt với ai, mà anh là người đầu tiên, nàng rất nhiệt tình với anh nha, buổi trưa còn đi ăn cơm với anh. Anh không thấy, tâm tình của nàng không tốt sao, ngay cả công việc cũng thường phạm sai lầm, anh không nên cho rằng những lời tôi nói là bình thường. Tôi là bạn tốt nhất của Đình Đình, mà Như Nguyệt cũng thế, nhưng tôi có cảm giác anh là kẻ bắt cá hai tay. Tôi ghét nhất là nam nhân không chung thủy.
- Móa, cô có lầm hai không, chuyện của tôi lúc nào được cô quản rôi. Tôi với người của cô, Đình Đình hôm nay dường như bị bệnh, cô mau nói cho tôi biết nàng đang ở nơi nào, hiện tại tôi còn đi thăm nàng.
Tính nhẫn nại của Tề Nhạc đang bị mài đi.
Lam Nhã bĩu môi, nói:
- Nói cho anh biết. Cho anh thừa cơ đi quấy rối nàng sao? Người như anh tôi gặp nhiều rồi, tuy tôi không biết anh làm cách nào tiếp cận Như Nguyệt cùng Đình Đình, nhưng mà, hiện giờ tôi cảm thấy anh nên từ chức ở tập đoàn, biến mất trước mặt các nàng. Hiện giờ tôi không muốn bạn của mình bị tổn thương, tôi nghĩ, có lẽ anh đã hiểu ý của tôi.
Tề Nhạc nhìn Lam Nhã rồi đứng phất dậy, lửa giận trong mắt hiện ra.
- Cô cho rằng tôi là trai bao?
Lam Nhã đứng lên, dùng thân hình cao lớn uy hiếp Tề Nhạc.
- Như thế nào? Chẳng lẽ anh không phải sao? Tôi cảnh cáo anh, bạn trai tôi là bộ đội đặc chủng, anh ta ghét ác như cừu, tôi sẽ không quan tâm khi giới thiệu anh ấy cho anh quen.
Tề Nhạc cười lên, nói:
- Nói như vậy, nếu hôm nay tôi không đáp ứng rời khỏi công ty, cô sẽ cho bạn trai mình giáo huấn tôi chứ gì. Vậy thì tốt! Tùy cô, tôi tùy thời xin đợi. Nhưng mà, hiện tại cô tốt nhất nên nói địa chỉ của Đình Đình cho tôi biết, nếu không, cô đừng trách tôi dùng thủ đoạn với cô.
Ý tứ của Tề Nhạc thật ra là hắn sẽ sử dụng thủ đoạn tinh thần lực mà mình mới học được không lâu, dùng phương pháp thôi miên để hỏi cho ra địa chỉ của Văn Đình, nhưng hắn thốt ra lời này, Lam Nhã lập tức hiểu lầm, cô nam quả nữ trong một phòng, nàng không nghĩ lệch cũng không được, sắc mặt hơi đổi, nói:
- Anh dám.
Vừa nói, nàng lui ra sau vài bước, cắm dây nghe vào một cái máy trên tai, sau đó hô lên:
- Này, anh mau lên đây! Hắn muốn phi lễ em.
Tề Nhạc nhìn bộ dáng Lam Nhã có chút sợ hãi thì cảm thấy buồn cười.
- Lam tiểu thư, động tác viện quân của cô nên nhanh một chút. Tuy tôi không thích ra tay với nữ nhân, nhưng mà, nói như thế nào thì cô cũng được xem là mỹ nữ nha.
Lam Nhã ngoài mạnh trong yếu nói:
- Tề Nhạc, sâu mọt như anh nên sớm bị giáo huấn mới đúng, nếu anh dám đụng tới tôi, bạn trai tôi...
- Bạn trai cô sẽ giết tôi hay đánh tôi không thể gánh vác sinh hoạt đây? Lam Nhã, tôi thừa nhân cô rất ưu tú, nhưng mà, có đôi khi làm chuyện không nên từ thủ đoạn như vậy, cô có chứng cớ gì nói tôi bắt cá hai tay, chẳng lẽ quan hệ giữa nam nữ lại thuần khiết như tình bạn?
Lam Nhã khinh thường nói:
- Hừ, làn quan hệ thuần khiết giữa nam và nữ mới đúng.
Đột nhiên cửa mở ra, một âm thanh trầm thấp hét lớn lên.
- Mẹ kiếp, là ai muốn tìm cái chết, ngay cả nữ nhân của lão tử cũng dám phi lễ.
Tề Nhạc không nhúc nhích, hắn ngồi lên salon nhìn qua cửa lớn, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đang cúi đầu đi tới, lúc thấy rõ bộ dáng của người này, không khỏi ngây người, đồng tử co rút lại.
Lam Nhã nhìn thấy bộ dáng há hốc mồm của Tề Nhạc thì có chút đắc ý.
- Hừ, xem đi. So sánh với bạn trai của tôi, công tử bột như anh còn chưa đủ nhìn. Hiện tại anh đáp ứng rời khỏi tập đoàn còn kịp, nếu không, Cơ Đức, anh có đáp ứng giáo huấn hắn ta thay em không?
Đúng, bạn trai trong lời Lam Nhã nói chính là Cơ Đức. Tề Nhạc nhìn thấy hắn, cảm giác không biết nên khóc hay cười, nhìn bộ dáng đắc ý của Lam Nhã, hiển nhiên sùng bái Cơ Đức tới mức mù quáng, nhưng mà, hắn không thừa nhận cũng không được, bất luận là tướng mạo hay chiều cao hai người này đúng là tuyệt phối.
- Cái này, cái này sư phụ, sao lại là ngài...
Cơ Đức nuốt nước bọt, vốn chuẩn bị biểu hiện cơ bắp oai hùng của mình với "Nam nhân hèn mọn bỉ ổi", hắn vội vàng thu tay lại, xấu hổ nhìn qua Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhìn Cơ Đức, mỉm cười nói:
- Có thể ah! Đồ đệ bảo bối, không ngờ Lam tổng giám đốc cũng bị anh cua tới tay nha, có lão bà thì không nhận sư phụ, anh làm cho tôi quá thương tâm.
- Ah! Sư phụ, không phải, ngài nghe tôi giải thích! Nhã nhi là Như Nguyệt giới thiệu cho tôi. Thời điểm ngài đi đặc huấn tôi mới quen nàng. Sư phụ, tôi không biết nam nhân hèn mọn bỉ ổi đó là ngài a! Nếu không, nếu không...
Lam Nhã nhìn hai người, lúc này tới phiên nàng kinh ngạc tới ngây người.
- Anh, anh, các anh quen nhau?
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Đương nhiên là quen nhau, ngay cả Cơ Đức quen biết Như Nguyệt cũng là do tôi giới thiệu đấy. Lam Nhã, hiện tại cô chuẩn bị nhờ anh ta thu thập tôi thế nào?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế