- Ngày hôm nay cảm tạ ngươi dẫn đương, bằng không ta muốn gặp bọn họ thì cũng phải tốn một phen công phu.
Nói xong, Hàn Phong liền đi theo Phí lão.
Tiết Nặc trông bóng lưng Hàn Phong dần dần rời đi, nhất thời cũng rời vào trầm tư. Đối với lai lịch của người này, Tiết Nặc càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
Chỉ bất quá, lúc này nàng nghĩ tới vừa rồi Tiêu Linh nhào vào lòng Hàn Phong, không khỏi thở dài. Trên mặt lộ ra biểu tình chán nản.
Ở đây ngoại trừ Tiết Nặc ra còn có mấy người chú ý tới Hàn Phong.
Trong đó có hai người là Lâm Vị và Hàn Nhạc. Hai người một mực suy nghĩ về sự tình của Hàn Phong. Chính là bọn họ suy nghĩ như thế nào cũng không thể nào đoán ra được Hàn Phong có lai lịch như thế nào. Lúc Hàn Phong ly khai, bọn họ cũng chạy về nhà đem tin tức này thông tri cho trưởng bối trong tộc.
Dù sao thì bọn họ cũng từng xung đột với Hàn Phong. Vạn nhất về sau Hàn Phong muốn tìm bọn họ gây phiền phức, cho nên bọn họ trước tiên phải về gia tộc thông báo mọi sự tình của ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây hai người Hàn Nhạc và Lâm Vị cũng không khỏi cảm thấy hối hận. Bọn họ tưởng rằng người này thân phận bối cảnh không có gì, lại không nghĩ đến quan hệ với công chúa lại mật thiết như vậy. Sự tình vừa rồi chỉ cần không phải là ngươi ngu si thì cũng có thể đoán ra được ít nhiều.
Nhất là Lâm Vị, bây giờ đối với hành động trợ giúp Hàn Nhạc của mình lúc này mà đắc tội với Hàn Phong thì ảo não không ngớt. Nguyên bản hắn chỉ thấy Hàn Phong không có vừa mắt, cũng không có khoảng cách gì quá lớn.
Nếu như không bởi vì các trưởng bối trong tộc đx phân phó muốn mượn hơi Hàn Nhạc thì hắn cũng không có hành động như vừa rồi. Mà hôm nay xem ra sự tình lần này cái được không bù đắp nổi cái mất.
Trừ hai người này thì Lâm Hà thân là thống lĩnh cấm quân phụ trách an nguy của Tiêu linh biểu tình vô cùng âm trầm. Hắn nhìn về phía Hàn Phong mà trong lòng vô cùng đố kị.
Nửa năm nỗ lực, nửa năm tâm huyết. Mắt thấy sẽ thành công, lại không nghĩ tới rằng giữa đường lại xảy ra biến cố. Hắn cũng không phải là ngươi ngu tự nhiên rõ quan hệ giữa Tiêu Linh và Hàn Phong không có đơn giản.
Phải biết rằng Tiêu Linh bình thường đối với người xa lạ luôn luôn biểu lộ một sắc thái. Mà Lâm Hà phải mất tới nửa năm mói đạt được một chút tín nhiệm, hảo cảm của Tiêu Linh.
Chí ít so với những người khác thì Tiêu Linh cũng từng chủ động nói chuyện với hắn vài lần.
Điều này đối với Lâm Hà mà nói không thể nghi ngờ là có tiển triển rất lớn. Mà được các trưởng bối trong tộc cổ vũ, lòng tin của Lâm Hà cũng tăng lên nhiều, đang chuẩn bị thi triển quyền cước, nhất cử thu được sự ưu ái của Tiêu linh.
Thế nhưng kết quả trước mắt này khiến hắn không thể nào tiếp thu được.
Tuy rằng thiên phú của hắn không kém, ở Lâm Gia cũng có địa vị nhất định, không những thế hắn còn có thân phận là người thừa kế cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ám toán. Vì vậy nếu như có thể thu được sự ưu ái của Tiêu Linh, xa hơn là có thể kết thân cùng với hoàng thất thì không thể nghi ngờ thân phận thừa kế của hắn ở trong Lâm gia càng thêm vững chắc.
Đối với mấy người kia, Hàn Phong cũng không có để ý tới. Lúc này hắn theo sau Phí lão cũng đã đi tới hoàng cung.
Tiêu Linh sau khi khôi phục lại sự tỉnh tảo thì cũng cảm thấy xấu hổ. Ở trước mọi người mà nàng cùng Hàn Phong lại có biểu hiện vô cùng thân thiết. Vì vậy mà một mực trở lại hoàng cung trước.
Mà Hàn Phong có Phí lão đi trước dẫn đường, đi tới hoàng cung vô cùng thuận lợi.
Nhìn thấy chỗ ngồi rộng không gì sánh được, cung điện tráng lệ, Hàn Phong cười nói:
- Cung điện này và Thiên Nguyệt đế quốc rất giống nhau a!
- Đúng vậy! Mỗi lần thấy đều có cảm giác giống như về nhà!
Phí lão nhàn nhạt nói.
Một đường theo Phí lão đi thẳng tới hoàng cung đại điện.
Hàn Phong trông thấy một người trung niên mập mạp ngồi ở trước mặt ăn mặc một thân đẹp đẽ, y phục quý giá. Hàn Phong rất khó có thể đừa hắn và người thống trị đế quốc liên hệ với nhau.
Nhưng thật ra Tiêu Vũ đứng ở đằng sau trung niên mập mạp làm cho hắn có thêm ấn tượng là có thêm đế vương bàn khí độ.
- Ngươi chính là Hàn Phong?
Trung niên mập mạp ngữ khí hoà ái nói.
Mặc dù trong lòng Hàn Phong có một số ý nghĩ khác. Nhưng vô luận thế nào thì thoạt nhìn người trước mặt không có lấy lực sát thương nào xác thật là người thống trị đế quốc Tiêu Tấn.
Lúc này nghe được đối phương hỏi, Hàn Phong cũng tiếp lời hồi đáp:
- Tại hạ đúng là Hàn Phong, kiến giá bệ hạ.
- Ha ha! Không cần đa lễ. Ta cũng nghe Vũ nhi và Linh nhi nhắc tới ngươi. Đệ nhất danh của Thiên Thánh đại hội.
Tiêu Tân vẻ mặt hoà ái nói.
Hơi chút quan sát Hàn Phong, Tiêu Tấn giống như phát hiện ra điều gì đó, trong miệng không khỏi sinh ra một tiếng nghi hoặc, thanh âm kỳ quái hỏi thăm:
- Không đúng! Ta nghe Vũ nhi nói ở Thiên Thánh đại hội, ngươi đã đạt đến Địa giai. Vì sao ta quan sát đấu khí trên người ngươi so với đấu khí Địa giai thì lại yếu hơn rất nhiều?
Nghe được Tiêu Tân hỏi, Hàn Phong cười nói:
- Bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, ta tán công. Bây giờ đang một lần nữa tu luyện lại.
- Tán... Tán công?
Tiêu Tấn nghe vậy thì thân sắc không thể tin tưởng, không khỏi mở miệng nói.
Không chỉ có Tiêu Tấn mà Phí lão cùng với Tiêu Linh, Tiêu Vũ ở đây nghe vậy cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Tiêu Linh ở bên cạnh Tiêu Tấn vô cùng khẩn trương đi tới trước mặt Hàn Phong vẻ mặt thân thiết hỏi:
- Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Nửa năm trước không phải chàng nói muốn bế quan tiến giai sao? Thế nào đột nhiên lại tán công?
Tiêu Linh tuy rằng say mề cầm kỹ, không thích đấu khí. Thế nhưng đối với việc tán công thì nàng vô cùng rõ ràng. Dưới mọi tình huống thì không có người nào chịu tán công, trừ phi gặp tình huống bất đắc dĩ.
Đó cũng chính là điều là khiến Tiêu Linh cảm thấy khẩn trương.
Thấy Tiêu Linh thân thiết sắc mặt ngưng trọng hỏi han mình như vậy, Hàn Phong khẽ cười, ra hiệu cho mọi người đừng lo lắng, sau đó mới lên tiếng:
- Yên tâm đi, ta rất tốt, tán công là ta lựa chọn. Các ngươi cũng không nên quá mức kinh ngạc.
Hàn Phong nói vậy không khỏi khiến cho mọi người ở đây cảm thấy vô cùng hồ đồ, biểu tình không những không hoà hoãn mà càng trở nên nghiêm trọng.
- Hàn Phong! Những lời này của ngươi thật khiến trẫm cảm thấy hồ đồ. Ta nghĩ ngươi bất quá chỉ mới hai mươi tuổi mà đã là Địa giai cao thủ. Ở tại Thiên Tinh đế quốc cũng là kỳ tài ngút trời, chỉ cần bồi dương thì thời gian tới nhất định là sẽ trợ giúp rất lớn cho đế quốc. Ngươi vì sao lại phải tán công?
Tiêu Tấn là một đế vương, tuy rằng bề ngoài là một người vô hại những hắn cũng đã gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn. Vì vậy hắn nhanh chóng phản ứng, không khỏi trầm giọng nói.
Tiêu Tấn vì sao lúc trước coi trọng Hàn phong, trừ việc Hàn Phong đem hai trăm mai Thiên Địa Thánh Quả cho hoàng thất ra thì quan trọng hơn chính là thiên phú của Hàn Phong. Đồng thời sau lưng hắn còn có hai gã Thiên giai cường giả không rõ lai lịch.
Ở trong cảnh nội của Thiên Tinh đế quốc, cơ bản mỗi tông môn đều có Thiên giai cường giả. Trên cơ bản hoàng thất đều biết bọn họ, đương nhiên cũng không ngoại trừ một ít tán tu không có gia nhập bất kỳ tông môn nào mà tự mình tu luyện lên Thiên giai cường giả. Mà những người này chính là bộ phận trọng yếu mà hoàng thất muốn lôi kéo.
Mà Huyền Thiên tông vốn là một tiểu tông môn không ai biết đến. Đột nhiên toát một thực lực lớn mạnh. Điều này không khỏi khiến cho hoàng thất để ý.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nguyên bản hoàng thất dự định phái người điều tra Huyền Thiên tông, đông thời cũng phòng bị. Thế nhưng sau khi biết được thân phận của Tiêu Linh, Tiêu Tấn liền cải biến chủ ý.
Vô luận như thế nào thì Tiêu Linh cũng có thể tính là người một nhà. Tồn tại một tầng quan hệ này mà Tiêu Tấn liền dự định thúc đẩy quan hệ với Huyền Thiên Tông.
Nếu như có thể để Huyền Thiên tông vì hoàng thất mà hiệu trung thì đây là kết quả tốt nhất. Bất quá loại tình huống này Tiêu Tấn cũng rõ trên cơ bản là không thể nào xảy ra.
Tiêu Tân làm đế vương một đời, tự nhiên là có năng lực. Hắn tin tưởng nếu được hoàng thất chiếu cố thì chỉ cần hai năm thời gian thôi, Huyền Thiên tông dựa vào ba trăm mai Thiên Địa Thánh quả cùng với sự trợ iúp của hai gã Thiên giai cường giả thì thực lực sẽ tăng vọt.
Mà Hàn Phong cùng Tiêu Linh có quan hệ vô cùng thân thiết. Ngoài thiên phú của hắn ra thì Tiêu Tấn cũng chính từ miệng Tiêu Vũ biết được tin tức. Sau khi Thiên Thánh đại hội kết thúc thì thực lực Hàn Phong đã là Địa giai lục phẩm. Mà một năm trước hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi mà thôi.
Mười bốn tuổi đã là Địa giai lục phẩm cao thủ. Chỉ với từng ấy vốn liếng thôi cũng đủ để vô số thế lực mời chào.
Với thiên phú trác tuyệt của Hàn Phong thì không quá hai mươi tuổi hắn trở trở thành một Thiên giai cường giả. Có thể nghĩ một thiếu niên có khả năng trở thành Thiên giai cường giả, đủ để hoàng thất mượn hơi.
Thế nhưng, không nghĩ tới bây giờ Tiêu Tấn luôn khẩn trương muốn gặp mặt vị thiếu niên này. Đến khi hắn xuất hiện trước mặt mình thì.....
Đối mặt với nghi vân của Tiêu Tấn, đồng thời cũng là nghi vấn của những người khác, Hàn Phong nhanh chóng tự hỏi tình huống Tiên Thiên đấu khí. Hắn không thể làm gì khác hơn là đem tình huống mình vô tình đạt được Cửu Chuyển Huyền Công nói ra.
Mà lúc này Tiêu Tấn và mọi người ở đấy nghe được Hàn phong giải thích biết được hắn tán công là vì có nguyên nhân. Nhất thời cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
Vẻ mặt Phí lão nghiêm túc nói:
- Nói như vậy, ngươi đã đột phá thiên giai?
- Đây là điều tự nhiên. Đây chính là điều kiện đầu tiên để tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công. Đó là đấu khí phải đạt được Thiên giai.
Hàn Phong gật đầu đáp.
Nghe Hàn Phong trả lời như vậy, hai phụ tử Tiêu Tấn nhất thời hít một hơi thật sâu.
Lúc trước Tiêu Tấn đối với Hàn Phong đánh giá cực cao, cũng vì thiên phú của hắn mà đoán rằng đến năm hai mươi tuổi hắn nhất định có thể đột phá Thiên giai. Mà Thiên giai cường giả dưới ba mươi tuổi từ xưa đến nay tuy rằng không phải không có nhưng mà vô cùng thưa thớt.
Chính là hiện tại Hàn Phong tự mình xác minh nói rằng, mấy tháng trước hắn vừa mới mười lăm tuổi mà đã thành công bước vào Thiên giai.
Mười lăm tuổi trở thành Thiên giai cường giả, Tiêu Tấn tin tưởng nếu tin tức này truyền ra thì cả đại lục sẽ chấn động.
Đó cũng chính là vì sao mà hắn gấp gáp mời Tiêu Linh và Hàn Phong đến đế đô làm khách. trừ việc muốn biết được tình huống của Thiên Nguyệt đế quốc ra thì quan trọng hơn chính là vì Hàn Phong.
Chính là trước mặt thiếu niên này dĩ nhiên ngay lần đầu tiên gặp mặt đã khiến cho hắn khiếp sợ không thôi.
Tán công! Một thiên giai cường giả dĩ nhiên lại đi tán công. Tiêu Tấn đã không thể hình dung được sự tình này.
- Vậy đấu khí của ngươi hiện giờ?
Tiêu Vũ đứng bên cạnh Tiêu Tấn cũng không chịu nổi, cất giọng hỏi.
- Nhân giai thất phẩm!
Hàn Phong thành thật trả lời.
Nhưng đáp án này khiến cho hai phụ tử Tiêu Tấn lại kinh ngạc thêm lần nữa.
Vô luận tình như thế nào thì sau khi Hàn Phong tán công, lại phải một lần nữa tu luyện. Cũng chính là chưa đến nửa năm, chính xác hơn là vài tháng thôi mà đấu khí của hắn đã lần thứ hai trở lại Nhân giai thất phẩm. Mười lăm tuổi có thực lực Nhân giai thất phẩm võ giả, phóng nhãn trên đại lục mặc dù không thể xem là có thiên phú siêu việt nhưng ít nhất ở trong một tông môn cũng được coi là một đệ tử ưu tú.
Lúc này, Tiêu Vũ nhìn về phía Hàn Phong bằng ánh mắt tràn ngập sự bất đắc dĩ và phiền muộn.
Cũng không kỳ quái, chẳng qua hắn cảm giác Hàn Phong đối với việc tu luyện thật giống như ăn với ngủ, hết sức dễ dàng và đơn giản. Thiên giai đấu khí nói tán công thì tán công. Không nói cái khác chính là phần quyết đoán này thì Tiêu Vũ tự nhận nhìn khắp đại lục không có mấy người có thể làm được.
Ngươi nói ngươi tán công liền tán công. Tán không được vài tháng liền luyện lại đến Nhân giai thất phẩm. Vài tháng thời gian mà bằng với người khác phải khổ cực vài chục năm. Nếu như tin tức này mà truyền ra thì tin rằng có nhiều người chết vì tức mất. Cũng may là Tiêu Vũ từ nhỏ đã được bồi dưỡng trở thành người kế thừa ngôi vị hoàng đế. Đối với hắn thì đấu khí cũng chỉ đứng thứ nhì. Vì vậy mà tuy phiền muộn nhưng trong tâm hắn cũng có chút vui vẻ.
Dù sao thì với quan hệ của Hàn Phong và Tiêu Linh vô luận như thế nào cũng có thể xem Hàn Phong đã là người trong hoàng thất.
Tiêu Vũ có thể nghĩ đến, làm một người đứng đầu một quốc gia như Tiêu Tấn tự nhiên cũng hiểu được.
Chỉ bất quá, chỉ trong chốc lát Tiêu Tân quyết định mở miệng nói:
- Tuy rằng không biết ngươi vì sao tán công nhưng chắc hẳn với tư chất của ngươi thì rất nhanh sẽ mang kinh hỉ đến cho chúng ta.Chuyện này trước hết tạm gác lại đấy đã.
Tiêu Tấn tiếp tục nói:
- Trước đó ta phong Tiêu Linh thành Khuynh Thành công chúa, đó cũng là phong hào của nàng ở tại Thiên Nguyệt đế quốc. Mà ta cũng nghe Linh nhi nói ngươi cũng từng bị Thiên Nguyệt đế quốc phong kết thân vương phải không?
- Đây chẳng qua là Tiêu bá phụ nâng đỡ mà thôi, Hàn Phong thực sự đảm đương không nổi.
Hàn Phong khiêm tốn nói.
Tiêu Tấn nghe vậy cũng chỉ khoát tay cười nói:
- Mặc kệ như thế nào, ngươi cũng là người của Thiên Tinh đế quốc. Nếu như Thiên Nguyệt đế quốc đã phong kết thân vương với ngươi thì Thiên Tinh đế quốc ta tự nhiên cũng không thể yếu kém hơn người khác. Hôm nay ta ban thương phong ngươi làm Thiên Tinh đế quốc thân vương. Đồng thời đem năm trăm dặm thổ địa quanh Huyền Thiên tông giao cho ngươi quản hạt.
- Bệ hạ, vô cung bất thụ lộc. Người ban thưởng như vậy có phần không thích hợp.
Hàn Phong có chút ngạc nhiên nhìn Thiên Tinh đại đế nói.
Yên tâm, trâm đã có quyết định như vậy tự nhiên là có đạo lý. Lại nói, Linh nhi hôm nay đã là con gái nuôi của ta. Ngươi muốn kết hôn với nàng thì tự nhiên phải có thân phận tương xứng. Bằng không cho dù Linh nhi không để ý thì người ngoài cũng sẽ không có ủng hộ.
Tâm tình Tiêu Tấn hôm nay tựa hồ rất tốt, ngữ khí hơi trêu đùa nói.
Lời này khiến cho Tiêu Linh cảm thấy vô cùng e thẹn, trốn phía sao Phí lão. Bất quá lúc này vẻ mặt Phí lão hồ nghi hìn Hàn Phong. Hắn biết Hàn Phong không phải là ngươi lỗ mãng như vậy. Vừa rồi hẳn là Hàn Phong còn chưa có nói hết sự thật. Kiềm chế sự hiếu kỳ trong lòng, Phí lão đứng một bên không lên tiếng.
Nghe được Tiêu Tấn nói vậy, Hàn Phong nhìn Tiêu Linh rồi lập tức ngẫm lại, liền đáp ứng. Hắn cũng minh bạch Tiêu Tấn ban thưởng những thứ này là để mượn hơi hắn, muốn tạo qua hệ tốt với hắn.
Đối với điểm này, Hàn Phong không có bất luận ý kiến nào. Dù sao thì hắn cũng dự định cùng với hoàng thất hợp tác. Như vậy đối với Huyền Thiên tông cũng sẽ có trợ giúp không nhỏ.
Vì vậy mà Hàn Phong liền vui vẻ đáp ứng.
Mà Tiêu Tấn thấy Hàn Phong đã chấp thuận, cũng tiện đã cười to, nói:
- Tốt lắm! Ta để Tiêu Vũ dẫn ngươi đến gia khố của Thiên Tinh hoàng thất chọn vài thứ, coi như là quà tặng gặp mặt của ta!
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Hàn Phong vừa nghe thấy Tiêu Tấn nói như thế trong lòng cũng cảm thấy sửng sốt, nhưng lập tức hắn cũng cảm thấy vui vẻ. Xem ra Tiêu Tấn vì mượn hơi hắn mà không tiếc bỏ ra vốn liếng.
Bất quá ngay khi trong lòng Hàn Phong đang vui vẻ, Tiêu Tấn cũng chuyển đề tài, lần thứ hai nói:
- Bất quá, bây giờ ta có một việc hi vọng ngươi có thể hỗ trợ.
Xem mắt Tiêu Tấn, trước sau hắn đều có làm bộ dáng cười tủm tỉm. Hàn Phong đắn đo không biết Tiêu Tấn muốn hắn làm cái gì, vì vậy thấp giọng hỏi:
- Không biết bệ hạ cần ta làm những gì? Hôm nay ta thực lực không đủ, sợ là không có khả năng giúp đỡ bệ hạ.
- Ha ha! Ngươi không cần tự coi nhẹ mình, ta nếu muốn cầu ngươi làm việc gì thì tự nhiên chuyện đó ngươi có thể làm được.
Tiêu Tấn tiếp tục nói:
- Là như thế này. Ba tháng sau, đế đô sẽ cử hành một hồi luyện đan giao lưu đại hội. Đến lúc đó ta hi vọng ngươi có thể đại biểu cho Thiên Tinh đế quốc tham gia lần đại hội này.
-Luyện đan giao lưu đại hội?
Hàn Phong nghe vậy, cũng cảm thấy sửng sốt.
Trong đầu tỉ mỉ suy tư một hồi, rồi mới từ trong trí nhớ của kiếp trước mơ hồ tìm ra một ít tương quan tin tức.
Tựa hồ, đúng là từng có một đại hội như thế. Thế nhưng tính chất của luyện đan đại hội và Thiên Thánh đại hội có chút bất đồng.
Hàn Phong nhớ kỹ, tựa hồ tuyển thủ tham gia luyện đan đại hội cũng không chỉ giới hạn trong Thiên Tinh đế quốc mà bao quát xung quanh Thiên Tinh đế quốc đại đại tiểu tiểu hơn mười quốc gia.
Những quốc gia đến tham giự một phần đều là các nước phụ thuộc của Thiên Tinh đế quốc mà một phần khác là những đế quốc giáp ranh với Thiên Tinh đế quốc. Nhưng tổng thể mà nói Thiên Tinh đế quốc là một trong những đế quốc có thực lực cường đại nhất.
Tự nhiên luyện đan đại hội lần này cũng được tổ chức tại cảnh nội của Thiên Tinh đế quốc.
Mà theo Hàn Phong biết thì lần tổ chức đại hội này lúc ban đầu vì tránh cho các quốc gia trong lúc đó quá độ chiến tranh dẫn đến thực lực của một số nước tổn hao. Cho nên liền quyết định luyện đan đại hội sẽ được tổ chức tại biên cảnh giới tuyến phân chia.
Mà các nước phụ thuộc vào Thiên Tinh đế quốc thì dùng bài danh của lần luyện đan đại hội lần này để quyết định hoàng thất của nước đó phải nộp bao nhiêu cống phẩm.
Có thể nói luyện đan giao lưu đại hội trên thực tế vẫn có chứa chính trị ở trong đó.
Đương nhiên theo mỗi một lần đại hội tổ chức thành công thì luyện đan giao lưu đại hội cũng từ từ trở thành một hồi thịnh hội.
So sánh với Thiên Thánh đại hội mà nói thì càng thêm náo nhiệt.
Dù sao thì Thiên Thánh đại hội là của cảnh nội Thiên Tinh đế quốc. Các thế lực trong đế quốc đọ sức với nhau. Mà luyện đan giao lưu đại hội lần này còn là cơ hội để các quốc gia cạnh tranh nhau.
Vì vậy rất nhiều luyện dược sư đối với trận đại hội này thập phần quan tâm. Mà có thể đại biểu cho mỗi một quốc gia để họp trận đại hội này thì thực lực không kém một chút nào.
Sau đó, trong quá trình diễn ra đại hội, phàm là những luyện dược sư có biểu hiện xuất chúng tự nhiên sẽ được các thế lực khắp nơi cực kỳ quan tâm. Kỳ thực đây cũng là cơ hội để cho luyện dược sư nhất cử thành danh.
Chẳng qua Hàn Phong nhớ kỹ, Thiên Tinh đế quốc tựa hồ có không ít luyện dược sư nổi danh mà trong số đó cũng có người từng hãm hại Trầm ngọc là Thượng Quan Vô Ngã.
Tuy rằng phẩm giá của hắn quả thực rất kém thế nhưng nếu xét về mặt luyện chế đan dược thì cũng có thực lực của một đại sư luyện dược sư.
Hàn Phong vẫn không rõ, Tiêu Tấn vì sao không tìm hắn mà lại lựa chọn bản thân một thiếu niên vẫn chưa tới hai mươi tuổi.
Về phần Tiêu Tấn có hay không biết được khả năng luyện chế đan dược của bản thân Hàn Phong cũng không có lo lắng. Tiêu Tấn đã nói như vậy thì nhất định từ trước hắn cũng đã có hỏi thăm rõ ràng.
Nghĩ vậy Hàn Phong liền mở miệng nói:
- Bệ hạ, ta nhớ kỹ hoàng thất từ lâu có một vị đại sư luyện dược sư đã thành danh từ lâu, vì sap lần này ta lại đại biểu cho Thiên Tinh đế quốc tham dự đại hội mà không phải là hắn.
Tiêu Tấn nghe Hàn Phong nói vậy thì cười nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi đã biết trước. Là như thế này bởi vì đại hội có quy định tuyển thủ tham gia đại hội lần này phải là người có niên kỷ không quá năm mươi. Mà Thượng Quan cũng đã vượt quá giới hạn này.
Sau đó Hàn Phong cũng từ Tiêu Tấn biết được vì sao đại hội lần này có quy định này.
Hàn Phong biết trình độ luyện dược sư càng cao thì thọ mạng càng dài. Mà nghe Tiêu Tấn giải thích thì lần luyện đan giao lưu đại hội lần này dường như giống với Thiên Thánh đại hội, mười năm cử hành một lần.
Mà luyện dược sư trình độ được đề thăng thì trừ thiên phú ra quan trọng hơn chính là kinh nghiệm được tích luỹ không ngừng. Vì vậy trên cơ bản niên kỷ của luyện dược sư càng lơn thì trình độ luyện đan càng cao.
Cũng chính vì vậy mà đại hội mới có quy định như vậy, bằng không nếu như không có việc hạn chế niên kỷ thì một luyện dược sư đứng đầu lại tham gia đại hội đạt được đệ nhất danh. Như vậy thì chẳng phải đại hội không còn ý nghĩa gì nữa sao.
Trong thấy bộ dạng trầm tư của Hàn Phong, Tiêu Tấn cho rằng hắn còn đang do dự, vì vậy tiếp tục nói:
- Lần đại hội này là chuyện quan trọng liên quan đến vận mệnh của Thiên Tinh đế quốc. Vì vậy ta hi vọng ngươi có thể lấy quốc gia làm trọng. Hơn nữa chỉ cần ngươi đáp ứng tham gia đại hội lần này thì tài liệu luyện chế cần thiết hoàng thất sẽ phụ trách.
Tiêu Tấn tiếp tục nói:
- Vả lại lúc trước bởi vì Thiên Thánh đại hội ta biết Huyền Thiên tông của ngươi có rất nhiều thế lực khác nhòm ngõ. Tự nhiên nếu có hoàng thất của ta che chở hai năm thì trong hai năm đó Huyền Thiên tông nhất định sẽ thiên thai hoán cốt.
Nói tới chỗ này, Tiêu Tấn nhìn vẻ mặt trầm tư của Hàn Phong tiếp tục nói:
- Cần cần ngươi ở tại luyện đan đại hội lần này đạt được thành tích khả quan thì hoàng thất sẽ có lý do để bảo hộ Huyền Thiên tông trong thời gian dài.
Hàn Phong nghe được câu nói sau cùng của Tiêu Tấn thì hai mắt không khỏi sáng bừng lên.
Dù sao thì hiện nay mà nói, thứ mà Huyền Thiên tông cần bây giờ là thời gian.
Mà nói như vậy thì Thiên Tinh hoàng thất sẽ không thể không đắc tội với các thế lực lơn trong nội cảnh. Nói cách khác qua hai năm chỉ cần qua hai năm hoàng thất không có bảo hộ Huyền Thiên tông nữa thì mặc dù sau đó Huyền Thiên tông bị huỷ diệt thì hoàng thất cũng không thể xuất thủ can thiệp.
Vì vậy nếu như danh chính ngôn thuận mượn cớ, như vạy hoàng thất có lý do có thể kéo dài thời gian bảo hộ Huyền Thiên tông. Như vậy thì Huyền Thiên tông càng có thêm thời gian để phát triển.
Nghĩ như vậy Hàn Phong không khỏi ngẩng đầu lên hỏi:
- Vậy xin hỏi bệ hạ, nếu như ta tham gia đại hội cần phải đạt thành tích gì mới có được tu cách để hoàng thất che chở?
- Dựa thoe thành tích trước kia thì chỉ cần ngươi nằm trong top mười người đứng đầu là được.
Tiêu Tấn nhàn nhạt nói:
- Đương nhiên nếu ngươi có thể thu được thứ hạng càng cao thì Huyền Thiên tông càng có lợi. Bất quá cũng chỉ có thể kéo dài tối da một năm.
- Một năm sao?
Hàn Phong nghe vậy thì cúi đầu lẩm bẩm.
Hai năm thêm một năm là ba năm. Ba năm thời gian cũng đủ rồi.
Suy nghĩ thấu đáo Hàn phong ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tấn lòng tin mười phần nói:
- Xin bệ hạ yên tâm, Hàn Phong nhất định xuất thủ toàn lực.
- Ha ha! Hảo, tốt lắm! Ngươi đã đáp những vậy thì trong mấy ngày tới hãy ở trong hoàng cung. Lúc rảnh rỗi thì có thể cùng Linh nhi và Vũ nhi đi dạo quanh đế đô vui chơi. Ta rất chờ mong ba tháng sau có thể thấy được biểu hiện của ngươi.
Tiêu Tấn thấy Hàn Phong đáp ứng khẽ cười nói.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Lại tuỳ ý nói chuyện phiếm vài câu, Hàn Phong liền nói lời từ biết với Tiêu Tấn.
Hắn cùng Tiêu Linh và Phí lão rời khỏi đại điện. Một đường đi Hàn Phong vui mừng rạo rực đến tận khi đến chỗ ở của mình.
Cũng không biết có phải do Tiêu Linh an bài hay không mà gian nhà mà Hàn Phong ở ngay sát vách với gian nhà của Tiêu Linh.
Đi vào trong phòng, Phí lão vẫn một đường theo sát. Sau đó hắn đem nghi vẫn trong lòng mình lúc trước nói ra:
- Tiểu tử, hiện tại không có người ngoài, ngươi có thể nói rõ nguyên nhân vì sao mà ngươi tán công hay không?
Tiêu Linh đang giúp Hàn Phong sắp xếp giường chiếu nghe thấy câu hỏi của Phí lão thì ngừng tay, hiếu kỳ nhìn Hàn Phong.
Đối với Phí lão và Tiêu Linh thì Hàn Phong đương nhiên là tín nhiệm, vì vậy cũng không có giấu diếm bọn họ.
Vì vậy liền mở miệng nói:
- Chắc hẳn các ngươi cũng biết ta tại một lần ngoài ý muốn thu được Tiên Thiên đấu khí của một vị Thiên giai cường giả.
- Đây là tự nhiên. Bố Lôi Địch đã nói với ta. Chính là cái đó với tán công thì có quan hệ như thế nào.
Phí lão gật đầu nói.
Kế tiếp Hàn Phong liền đem sự tình đơn giảng thuật lại một lần.
Mà sau khi nghe xong thì Phí lão cũng phải biến sắc. Thẳng đển một lúc lâu sau đó Phí lão mới mở hai mắt quái dị nhìn Hàn Phong thờ dài nói:
- Tiểu tử, ngươi thật sự là quá điên cuồng. Ngươi cũng biết thế nhân liều mạng tu luyện chính vì một ngày có thể trở thành Thiên giai cường giả. Mà ngươi dĩ nhiên dễ dàng đem một thân tu vi đơn giản tán đi. Ta thật không biết ngươi ngu xuẩn hay là dũng cảm nữa.
- Ha ha! Thế nhưng thực sự chứng minh hành động của ta là chính xác. Ngươi xem, ta mới tu luyện mấy tahngs thời gian mà hôm nay đấu khí đã là Nhân giai thất phẩm. Tin tưởng rằng chỉ qua một tháng nữa thôi ta lại có thể một lần nữa tiến nhập Địa giai.
Hàn Phong vừa cười vừa nói.
Mà Phí alxo còn như trước vẫn lắc đầu không ngừng, hiển nhiên vẫn bị hành động điên cuồng của Hàn Phong triệt để chấn trụ.
Bất quá, Phí lão cũng không có ở lại lâu là đem thời gian còn lại dành riêng cho hai người, còn mình thì đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có Hàn Phong và Tiêu Linh hai nguwoif.
Lúc này hai mắt Hàn Phong nhìn chằm chằm vào Tiêu Linh, thẳng đến khi gương mặt nàng chậm rãi ửng đỏ thì Hàn Phong mới nhẹ nhàng vươn tay ra ôm nàng vào trong lòng.
Tiêu Linh vị một loạt hành động này của Hàn Phong khiens nàng cảm thấy xấu hổ không thôi. Thế nhưng thân thể mềm mại chẳng qua cũng chỉ hỏi quằn quại mang tính tượng trưng, liền tuỳ ý để Hàn Phong ôm vào trong ngực. Đồng thời đem trán dán vào trong ngực Hàn Phong, tinh tế cảm thụ cảm giác quen thuộc.
Hai người cứ như vậy ôm nhau, hai bên đều cảm thụ được sự tồn tại của đối phương.
Thẳng đến một lúc lâu sau đó, Lúc này Tiêu Linh mới thấp giọng nỉ non:
- Hàn Phong!
- Gì!
Hàn Phong nhẹ nhàng trả lời.
- Ta nhớ ngươi!
Nghe vậy trong lòng Hàn Phong không khỏi cảm thấy ấm áp. Nhận thức Tiêu Linh lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe được Tiêu Linh nói ra ngôn ngữ như vạy.
Nghĩ vậy, Hàn Phong cũng không khỏi hung hăng hôn nàng một cái.
Ngày hôm sau, trải qua một đêm tu luyện, đấu khí của Hàn Phong lại đề thăng không ít. Trong mơ hồ hắn đã cảm thấy tựa hồ hắn sắp thăng cấp.
Ngay khi Hàn Phong vì điều này cảm thấy vui vẻ thì Tiêu Vũ tìm tới cửa.
- Điện hạ, ngươi tìm đế ta là có chuyền gì?
Hàn Phong trông thấy Tiêu Vũ, liền hỏi.
Tiêu Vũ nghe vậy, không khỏi cười khổ nói rằng:
- Lẽ nào ngươi quên, hôm qua phụ hoàng chính là đáp ứng cho ngươi đến bảo khố của gia hoàng gia để ngươi chọn lựa một số vật phẩm coi như là ban thưởng cho thân vương. Hôm nay ta tới tìm ngươi cũng là đem ngươi đến bảo khố.
- Thì ra là thế, hôm qua bởi vì bệ hạ nói tới sự tình luyện đan đại hội nên ta cũng quên mất chuyện này.
Hàn Phong thoáng cảm thấy xấu hổ nói.
Mà Tiêu Vũ lần thú hai cười khổ lắc đầu lập tức dẫn Hàn Phong tới trước bảo khố hoàng gia.
Trên đường đi, Hàn Phong đối với vị trí của bảo khố cũng không có cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì trước đây Hàn Phong ở tại Thiên Nguyệt đế quốc cũng đã từng đi vào bảo khố hoàng gia một lần. mà Thiên Tinh đế quốc và Thiên Nguyệt đế quốc tuy rằng bất dồng nhưng đều có huyết mạch truyền thừa. Ở tại một số phương diện có chút khác biệt còn lại thì thập phần giống nhau. Đối với bảo khố hoàng gia cũng không có ngoại lệ.
Đi một lúc lâu, Tiêu Vũ rốt cục mang theo Hàn Phong đi tới một gian nhà nhìn hết sức bình thường, kiến trúc không có gì đặc sắc, lập tức nói rằng:
- Nơi này là vị trí của bảo khố, sẽ có người mở cửa giúp ngươi. Ngươi cú yên tâm đi vào bên trong chọn lựa những thứ mình thích. Ta chính là lần đầu tiên thấy phụ hoàng đối với người khác như vậy. Hàn Phong ngươi phải nắm cho tốt cơ hội này.
- Đa tạ điện hạ.
Hàn Phong cười nhạt trả lời.
Tiêu Vũ gật đầu, tiện đà nói:
- Hảo, trách nhiệm của ta đến đây là hết, bên ngoài ta còn có chút chuyện cần phải sử lý. Không thể ở lại chờ ngươi được.
Nói xong, Tiêu Vũ cùng với người phụ trách bảo khố nói vài câu, sau đó liền vội vã rời đi.
Trông thấy Tiêu Vũ vội vã ly khai, Hàn Phong cũng không khỏi khẽ lắc đầu, lập tức cùng với một thị vệ đi vào bên trong bảo khố.
Đi vào bảo khố Hàn Phong phát hiện kiến tạo kết cấu bên trong bảo khố cùng với bảo khố của Thiên Nguyệt đế quốc không có khác biệt chút nào.
Nếu như không phải Hàn Phong đang xác định rằng mình không phải nằm mơ thì sợ rằng hắn còn tưởng nơi này là bảo khố của Thiên Nguyệt đế quốc.
Đường đi dễ dàng , chẳng mấy chốc mà hắn đã đi đến chỗ sâu nhất trong bảo khố, thoáng nhìn quanh bốn phía.
Quả nhiên không hổ là hoàng thất của đế quốc. Về phương diện cất giấu những thứ này thì so với Thiên Nguyệt đế quốc cũng không thua kém bao nhiêu. Thậm chí Hàn Phong còn cho ràng việc bảo mật ở nơi này còn tốt hơn ở Thiên Nguyệt đế quốc rất nhiều.
Nơi này trừ một ít tài liệu trân quý ở ngoài ra thì còn có một ít đồ cổ tranh chữ thập phần hiếm thấy được cất giấu.
Đương nhiên đối với những thứ này tuy rằng quý giá. Nhưng đối với hắn thì những thứ này không có đang giá, Hàn Phong chẳng qua cũng chỉ liếc qua một lần cũng không có nhìn lại lần nữa.
Ở trong bảo khố, tới tới lui lui vài vòng, trước mặt Hàn Phong trưng bày đủ các loại kiểu dáng bảo bối.
Tuy nhiên Tiêu Tấn không có nói rằng cho hắn bao nhiêu thứ nhưng Hàn Phong cũng hiểu nên cũng không dám lấy nhiều. Bằng không nếu mà Tiêu Tấn biết thì còn không phải lột da hắn hay sao.
Vì vậy, Hàn Phong lại đi dạo quanh vài vòng rồi chọn một viên đan dược bát phẩm tương đối hi hữu ' Huyết Linh ngọc'
Huyết Linh ngọc này tuy rằng chỉ là bát phẩm, thế nhưng lại có thể khi luyện chế đan dược này các tài liệu có tính có bài xích rất cao vì thế mà xác suất thành công khi luyện chế đan dược vô cùng thấp.
Huyết Linh ngọc này đối với bản thân hắn cũng không có nhiều công năng lắm nhưng vẫn như trước hắn vẫn chọn nó vì bát phẩm tài liệu.
Chọn Huyết Linh ngọc này xong Hàn Phong lại di quanh vài vòng. Ánh mắt của hắn lúc này để ý đến đống thư tịch ở trong góc.
Hàn Phong tuỳ ý quan sát một phen thì phát hiện những bí tịch này đại bộ phần đều ghi chép một ít bí tịch vô cùng hãn hữu từ xưa đến nay.
Có lẽ những bí tịch này vẫn được cất trong bảo khố của hoàng thất Thiên Tinh đế quốc cho nên hoàng thất đối với những bí tịch này vẫn chưa có lý giải.
Tuỳ ý lấy mấy quyển, Hàn Phong phát hiện những bí tịch này ghi chép tâm pháp và vũ kỹ cao giai. Bất quá Hàn Phong cũng không có quá nhiều hứng thú đối với chúng.
Tục ngữ có nói lòng người khó dò. Hàn Phong vẫn nhớ rõ kiếp trước Chấn Phi động phủ có sự hiểu biết về tâm pháp vũ kỹ xa xa vượt qua cả sự hiểu biết của Hàn phong. Vì vậy mặc dù trước mặt những những tâm pháp vũ kỹ nàu đều là cao giai nhưng mà đối với Hàn Phong mà nói thì không có quá nhiều tác dụng.
Xem một hồi, Hàn Phong đối với những bí tịch này thì mất đi hứng thú, giữa lúc hắn chuẩn bị rời đi thì ánh mắt lơ đãng nhìn về tầng cuối cùng của giá sách, một quyển thu tịch lẳng lặng nằm ở đó.
Sở dĩ có thể hấp dẫn được sự chú ý của Hàn Phong cũng không phải bởi bì bề ngoài thư tịch này có chỗ gì đặc biệt mà chẳng qua Hàn Phong phát hiện đại tự viết trên cuốn thư tịch này.
Bởi vì Hàn Phong nhận ra được những văn tự này. Những văn tự này năm đó Hàn Phong đạt được Ngạo Thị Thiên Địa bí quyết trên mặt ghi chép văn tự giống nhau như đúc.
Mang theo sự hiếu kỳ như vậy, Hàn Phong lập tức đem cuốn thư tịch này ra phủi bụi một hồi.
Tay hơi vỗ vỗ vào cuốn thi tịch để bụi bặm bám ở mặt ngoài của thư tịch triệt để bay hết, nhất thời văn tự xuất hiện trước mắt Hàn Phong.
- Thanh Phong quyết!
Vì trước đây Hàn Phong đã từng nghiên cứu Ngạo Thị Thiên Địa bí quyết nên đã từng trong một thời gian dài tìm hiểu và học tập văn tự ghi trên thư tịch. Cho nên bây giờ hắn mới có thể đơn giản nhận ra văn tự được ghi chép.
Mang theo vài phần hiếu kỳ, Hàn Phong mở từng tờ từng tờ ra.
Theo những gì ghi trên cuốn thư tịch thì Hàn Phong càng ngày càng bị ' Thanh Phong quyết' này hấp dẫn.
Thư tịch có miêu tả qua 'Thanh Phong quyêt' cũng không phải là một môn tâm pháp cao giai gì, cũng không thể tính là vũ kỹ. Dựa theo sự lý giải của Hàn Phong thì 'Thanh Phong quyết' tựa hồ là một công pháp đặc thù.
Hoặc giả nói ' Thanh Phong quyết' này hẳn là một loại phụ trợ công pháp, cũng chính là người tu luyện một loại tâm pháp nào đó trong một thời gian rồi thì vẫn có thể đồng thời tu luyện thêm 'Thanh Phong quyết' này.
Mà 'Thanh Phong quyết' có tác dụng đề cao năng lực điều khiển đấu khí trong khi tu luyện.
Mọi người đều biết, một người tu luyện đấu khí là để tăng thêm năng lượng trong cơ thể. Mà vũ kỹ là để đem những năng lượng này xuất ra ngoài cơ thể đồng thời sản sinh ra một lực phá hoại vô cùng mạnh.
Càng là vũ kỹ cao thâm thì đấu khí cần sử dụng càng ít mà lại có thể phát huy ra uy lực vô cùng mạnh mẽ. Vì vậy mà đối với năng lực điều khiểu đấu khí có yêu cầu vô cùng cao.
Mà 'Thanh Phong quyết' này cũng chính vì thế mà được sinh ra. Căn cứ vào sở thuật được ghi chép lại thì chỉ cần võ giả đồng thời tu luyện tâm pháp và 'Thanh Phong quyết' thì năng lực điều khiển đấu khí của võ giả sẽ được đề cao nhanh chóng. Do đó biến tướng dẫn đến việc đề cao thực lực của võ giả.
Xem đến đây thì Hàn Phong vô cùng vui sướng. Nếu như dựa theo những ghi chép này thì 'Thanh Phong quyết' đúng là một tâm pháp tốt.
Hơn nữa 'Thanh Phong quyết' này cũng không phải chỉ có mình hắn tu luyện. Hắn đã nghĩ đến việc truyền thụ nó cho các đệ tử ở trong Huyền Thiên tông để cho bọn họ trong quá trình tu luyện đấu khí cũng tuy luyện 'Thanh Phong quyết' này. Từ đó có thể đề cao thực lực của bọn họ.
Kể từ đó, thực lực chỉnh thể của Huyền Thiên tông cũng được đề thăng một cách nhanh chóng.
Nghĩ vậy Hàn Phong liền quyết định mang theo cuốn 'Thanh Phong quyết' này.
Kỳ thực càng trọng yếu một điểm, Hàn Phong đối với văn tự ghi chép trên mặt cuốn 'Thanh Phong quyết' này thập phần lưu ý. Lúc trước đã có Ngạo Thị Thiên Địa bí quyết mà hôm nay lại có thêm một quyển 'Thanh Phong quyết'.
Mà hai loại công pháp này lại có cùng văn tự ghi chép. Chúng nó có hay không tồn tại một mối quan hệ chặt chẽ với nhau.
Có hay không hai cuốn công pháp này đều do một người sáng tạo ra. Ở trên mặt của Ngạo Thị Thiên Địa bí quyết cũng có nhắc tới Vô Cực chân nhân.
Vô Cực chân nhân này là thần thánh phương nào, vì sao trăm ngàn năm qua chưa từng nghe một ai nhắc tới.
Mặt khác văn tự ghi chép trên hai quyển công pháp này đều không thuộc về đại lục. Đến tột cùng thì đây là cái gì, là Hàn Phong cô văn quả lậu chưa từng thấy qua văn tự như vậy hoặc là những thứ này chính là do Vô Cực chân nhân tự mình nghĩ ra.
Tất cả những chuyện này đối với Hàn Phong vô cùng bí ẩn.
Mà chuyện liên quan đến công pháp mà hắn đang tu luyện thì Hàn Phong tự nhiên muốn hiểu một cách rõ ràng.
Vì vậy hắn đối với Thanh Phong quyết này vô cùng hứng thú. Mà Hàn Phong lại có thêm nhiều hi vọng để có thể tìm được một tia đầu mối của Vô Cực chân nhân.
Mà ngay khi Hàn Phong cất Thanh Phong quyết đi thì có một việc ngoài ý muốn. Một trang giấy từ trong cuốn Thanh Phong quyết rơi ra.
Hàn Phong nghi hoặc nhặt lên mở ra nhìn. Hắn phát hiện trên mặt tờ giấy dường như là một bức địa đồ.
Chẳng qua đối với tấm địa đồ này Hàn Phong cũng không thể nhận biết được.
Phía trên cùng là một cái sừng. Ở giữa là một cái thân cây, trên dưới hai đầu phân biệt thành tiêm trạng tiêu ký. Tại đây ngoài hai tiêu ký này ra còn có hai ký tự kỳ quái ở trên bức địa đồ.
Mặt trên giống như một gậy bị gãy thành ba khúc, nhưng thật ra có chút tương xứng. Xuống phía dưới chính là một con ma thú mãng xà uốn lượng vô cùng tinh tế.
Sau đó xung quanh tấm địa đồ đều là rừng cây rậm rạp. Hàn Phong tỉ mỉ quan sát phát hiện hình dạng tấm địa đồ này thập phần quen thuộc thế nhưng nhất thời hồi lâu hắn không thể nghĩ ra được.
Hơn nữa trên tấm địa đồ này còn có đánh dấu văn tự giống như văn tự ghi chép trên Thanh Phong quyết. Không có một chút nào giống với văn tự của đại lục.
Lẽ nào đây là chỗ ẩn thân của Vô Cực chân nhân mà hắn lưu lại cho hậu nhân.
Hàn Phong cứ như thế mà suy đoán, nhưng hắn ngay lập tức cũng lắc đầu đem ý niệm trong đầu bài trừ.
Hàn Phong đen tấm địa đồ này cất kỹ, rồi đi ra ngoài.
Về phần những đồ vật khác Hàn Phong cũng không cần hoặc cũng không có giá trị gì đối với hắn.
Chẳng qua Hàn Phong biết vì Tiêu Tấn mượn hơi hắn nhưng hắn cũng biết trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.
Vì vậy để tránh cho hoàng thất có nhiều người dị nghị nên hắn cũng chỉ tuỳ tiện cầm đi một hai món chính là Huyết Linh ngọc và Thanh Phong quyết.
- Hàn gia sao?
Tiêu Tân hai mắt khép hờ, nhàn nhạt hỏi thăm.
Mà đứng trước mặt hắn chính là nhi tử duy nhất Tiêu Vũ, người thừa kế Thiên Tinh đế quốc trong thời gian tới.
Tiêu Vũ nghe được Tiêu Tấn hỏi cũng gật đầu đáp:
- Không sai, bởi vì trước đó vài ngày Hàn Phong cầu ta giúp hắn tìm nơi hạ lạc của phụ thân hắn nên ta đã phái người đi điều tra. Qua một quá trình cũng ngoài ý muốn tra ra được phụ thân của Hàn Phong đúng là ba năm trước mang theo nhi tử cùng nhau ly khai Hàn Nhất Nguyên.
- Hàn Nhất Nguyên? Tựa hồ không có ấn tượng.
Tiêu Tấn mở mắt nghi hoặc hỏi thăm.
Tiêu Vũ thì vừa cười vừa nói:
- Xác thực, nếu như không bởi vì cùng với Hàn Phong có quan hệ thì chắc hẳn ai cũng sẽ không chú ý tới Hàn Nhất Nguyên. Thân phận của hắn tương đối kỳ lạ là con tư sinh của gia chủ Hàn gia hiện tại Hàn Thiên Sơn.
- Con tư sinh của Hàn gia. Như vậy thì nguyên nhân mà phụ tử Hàn Phong ly khai .....
Tiêu Tấn lẩm bẩm hỏi.
- Không sai, ta đã điều tra qua, hai phụ tử Hàn Phong ở tại Hàn gia có địa vị vô cùng thấp. Cơ bản không khác gì đám hạ nhân mà ba năm trước Hàn Phong ly khai Hàn gia thì cũng chỉ là một võ giả tam phẩm.
Nói tới chỗ này sắc mặt Tiêu Vũ cũng trở nên ngưng trọng.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Mà nghe được Tiêu Vũ nói như thế sắc mặt Tiên Tấn cũng không khỏi trùng xuống. Hai mắt hiện lên một tia ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Nói như vậy thì Hàn Phong chỉ dùng ba năm thời gia để tu luyện đấu khí từ võ giả tam phẩm lên Thiên giai chi cảnh?
- Vâng, phụ vương. Những điều này là do nhi thần trải qua một phen điều tra, tuyệt đối không có bất cứ điều gì sai lầm.
Tiêu Vũ nói.
Tiêu Tấn nghe xong con mắt lại lộ ra vẻ nồng đậm bất khả tư nghị.
Ba năm, chỉ dùng ba năm để có thể trở thành Thiên giai cường giả mà những người khác nằm mở cả đời chưa chắc đã đạt được. Thảo nào mà Hàn Phong có dũng khí tán công.
Thế nhưng trong nội tâm Tiêu Tấn có một nghi hoặc vô cùng lớn. Trong ba năm này Hàn Phong rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì dĩ nhiên lại có thể khiến cho hắn trong vòng ba năm từ một phổ thông thế gia đệ tử trở thành một Thiên giai cường giả được thế nhân ngưỡng mộ.
Tiêu Tấn ngược lại không có hoài nghi hiện giờ Hàn Phong đến tột có hay không đạt được Nhân giai. Bởi vì qua điều tra hắn biết Hàn Phong không phải hạng người mạnh miệng nói suông.
- Vũ nhi! Ngươi cho rằng trong ba năm này, trên người Hàn Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyền gì?
Tiêu Tấn không có nghĩ ra bất kỳ manh mối nào cho nên không khỏi hướng tới Tiêu Vũ hỏi han.
Mà vẻ mặt Tiêu Vũ vô cùng nghi hoặc nói:
- Từ tư liệu điều tra thì cùng với Phí lão có liên quan. Tựa hồ ba năm trước đây hai phụ tử Hàn phong sau khi ly khai khỏi Hàn gia liền đi tới Huyền Thiên tông. Ở tại Huyền Thiên tông mấy tháng thì chẳng biết tại sao hắn lại thâm nhập vào U Ám Sâm Lâm.
- U Ám Sâm Lâm? Ngươi nói hắn tiến vào U Ám Sâm Lâm?
Sắc mặt Tiêu Tấn vô cùng kinh ngạc thì thào hỏi.
- Vâng, Phí lão có nói, Hàn Phong chính là đi qua U Ám Sâm Lâm để đến Thiên Nguyệt đế quốc. Do đó mới có thể quan biết được Linh nhi biểu muội.
Tiêu Vũ lại tiếp tục nói:
- Mà cũng từ đó Hàn Phong cùng với nhóm người Phí lão ở cùng một chỗ cũng không có cái gì đặc biệt. Bất quá lúc đó Phí lão từng nhắc nhở nhi thần.
- Nga? Nói!
Tiêu Tấn hiếu kỳ hỏi.
Tiêu Vũ hỏi chỉnh lý lại câu từ rồi hồi đáp:
- Phí lão từng nhắc nhở nhi thần nói là phía sao Hàn Phong có một vị sư phụ thần bí đại thần thông. Hơn nữa thực lực của sư phụ hắn thì vô cùng cường hãn. Phí lão dặn hài nhi trăm triệu lần không thể đắc tội với hắn.
Nghe Tiêu Vũ thuật lại, Tiêu Tấn lại tỉ mỉ tự hỏi một hồi, lúc này mới gật đầu nói rằng:
- Xem ra theo lời Phí lão thì tin tức này có thể tin tưởng được. Cũng chỉ có loại tuyệt thế cường giả lánh đời mới có thể nuôi dưỡng ra được một đệ tử kinh khủng đến như vậy. Chẳng qua Tiêu gia ta thống trị Thiên Tinh đế quốc lâu như vậy cũng chưa từng nghe nói qua trên đại lục lại có một vị cường giả như vậy tồn tại. Xem ra trẫm vẫn là quá coi thường thiên hạ rồi.
Nói đến đây, Tiêu Tấn ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ nói:
- Vũ nhi à, ngươi nhớ kỹ sau này nhất định phải có quan hệ tốt với Hàn Phong. Không nói đến sau lưng hắn có cất giấu cường giả đáng sợ đến mức nào. Chỉ cần riêng bản thân hắn đáng sợ như vậy thì cũng đáng để ngươi bỏ tâm tư ra kết giao rồi. Điều này đối với việc ngươi thống trị quốc gia trong thời gian tới có trợ giúp không nhỏ.
- Vâng! Nhi thần sẽ ghi nhớ.
Tiêu Vũ cung kinh đáp.
- Đương nhiên, xem tình hình hiện nay thì quan hệ của Hàn Phong và Linh nhi chắc hẳn ngươi cũng đoán ra được. Chỉ một tầng quan hệ này thôi tin tưởng rằng ngươi nhất định có thể tận dụng được.
Sắc mặt Tiêu Tấn lại khôi phục lại vẻ bình thản như trước, cười lớn nói.
Vài ngày tiếp theo, Hàn Phong cũng bớt chút thời gian ở cùng Tiêu Linh. Trong thấy biểu tình vui vẻ của nàng, Hàn Phong cũng có chút cảm khái. Từ khi trở lại Thiên Tinh đế quốc đã hơn một năm, tựa hồ thời gian của hắn bên cạnh Tiêu Linh cũng không có bao nhiêu.
Mà trước mắt luận dung mạo và tài nghệ thì cũng là nữ hài đôc nhất vô nhị, vẫn như trước vô hối vô oán ở bên cạnh mình. Chỉ ngần ấy thôi cũng đủ để Hàn Phong cảm động không thôi.
- Hàn Phong, chàng đang nhìn cái gì? Ta đánh đàn cho chàng nghe nha?
Trong thấy Hàn Phong ngây ngốc nhìn mình, Tiêu Linh cũng lộ ra một tia tiếu ý mở miệng nói.
Nghe được Tiêu Linh nói vậy Hàn Phong cũng hồi phục lại tinh thần, không khỏi nói:
- Nghe Phí lão nói, mấy ngày nay nàng cơ bản đều bôn ba ở ngoài. Bình thường chính là đánh đàn cả ngày. Ở trước mặt ta sao không nghỉ ngơi một phen, hà tất phải để cho mình mệt nhọc.
Nghe được Hàn Phong nói như thế, Tiêu Linh cũng lắc đầu, nhẹ nhàng đi về phía Hàn Phong đồng thời mang theo một trận gió thơm đến.
Hơi giơ lên trán, hai mắt Tiêu Linh có chút si mê nhìn Hàn phong, nhẹ giọng nói rằng:
- Vậy muội phải làm gì? Chàng cũng biết muội yêu thích đánh đàn, muội cũng thích nhất là đánh đàn cho chàng nghe. Chỉ cần người nghe là chàng thì vô luận muốn muội đàn bao lâu muội cũng không có cảm thấy mệt. Ngược lại muội còn rất vui.
Nghe được Tiêu Linh nói như vậy, trong lòng Hàn Phong cảm thấy ấm áp, tươi cười nói:
- Nếu Linh nhi nguyện ý ta đây cầu còn không được. Phải biết rằng trong đế đô có rất nhiều ngươi trông ngóng được nghe tiếng đàn của Linh nhi. Mà ta lại có thể được nghe nàng độc tấu phỏng chừng nếu như truyền ra ngoài thì cũng bị một đám nam nhân đố kỵ mất.
Đôi mắt Tiêu Linh nhìn Hàn Phong, hờn dỗi nói:
- Nửa năm không thấy, chàng lại học được cách nói trêu đùa muội rồi.
Nói xong Tiêu Linh cũng không có để ý tới Hàn Phong xoay người lấy Băng Huyền Cổ Cầm ở trên tay thị nử rồi ngồi xuống bàn đá.
Phong!
Một tiếng đàn thanh thuý dễ nhe vang lên. Ngay sau đó là một khúc nhạc phi khoái truyền vào lỗ tai của Hàn Phong.
Mà Hàn Phong cũng ngồi xuống một bên, thả lỏng tâm tình nhắm mắt nghe.
Xa xa Phí lão nhìn hai người cũng nhẹ nhàng ra hiệu cho thị vệ phụ cận cùng hạ nhân toàn bộ lui ra không để bọn họ quấy rầy hai người.
Sau khi hạ nhân rời đi thì Phí lão cũng đến tiểu viện thấy một đống nam tử trẻ tuổi. Khoé miệng hơi mở nụ cười, lập tức liền xoay người đi.
Nghe tiếng đàn tuyệt vời của Tiêu Linh, Hàn Phong không khỏi thả lỏng tâm tình triệt để say mê nghe.
Bất quá lại có việc xảy ra ngoài ý muốn chính là chẳng biết tại sao đấu khí của hắn vốn yên tĩnh tựa hồ có chút dao động.
Lúc đầu Hàn Phong còn tưởng mình bị ảo giắc nhưng theo tiếng đàn của Tiêu Linh thì Hàn Phong rõ ràng cảm nhận được đấu khí của mình thực sự theo tiếng đàn của nàng xảy ra biến hoá.
Hoặc giả nói tựa hồ đấu khí của Hàn phong cũng theo tiếng đàn của Tiêu Linh mà tự vận hành.
Khiến cho Hàn Phong vô cùng kinh ngạc đó là xung quanh hắn thiên địa nguyên tố tựa hồ vô cùng tinh khiết, hơn nữa chúng cũng dùng tốc độ nhanh nhất không ngừng tiến vào trong cơ thể của Hàn Phong.
Cảm thụ được biến hoá này Hàn Phong cũng nghi hoặc không giải thích được.
Thế nhưng hắn cũng nhanh chóng tập trung lên những biến hoá trong thân thê. Đấu khí cũng đã yên tĩnh trở lại là Tiêu Linh cũng đã kết thúc khúc nhạc. Thấy biểu tình Hàn Phong có chút dị dạng nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái hỏi:
- Hàn Phong! Chàng sao thê? Là muội đàn có chỗ nào không đúng sao?
Nghe được thanh âm của Tiêu Linh, Hàn Phong cũng khôi phục lại tinh thần, lập tức nói:
- Linh nhi! Vừa rồi tiếng đàn của ngươi không giống như bình thường.
- Không giống như bình thường?
Tiêu Linh tự hồ không rõ tại sao Hàn Phong lại nói như thế, nhưng cũng tỉ mỉ ngẫm lại lập tức nói:
- Không có a! Chẳng qua từ sau khi ngươi đem huyễn âm thần bí quyết dạy cho ta. Ta mỗi lần đánh đàn đều không tự giác dùng tới. Như vậy thì tiếng đàn càng thêm hoàn mỹ.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế