Lão đổ tài thở dài nói:
- Ài, sư phụ của ngươi xem danh lợi như phù vân, hiển nhiên là sẽ không nói cho ngươi biết hắn là người trên Thiên Bảng rồi, lão đổ tài cũng không muốn nói!
Lúc này Phương Kiếm Minh chợt nhận ra có điều gì đó kỳ lạ nên hỏi:
- Ngộ Danh đại sư, ngài nói sư phụ của ngài từng giao thủ với Vô Quả đại sư của Thiếu Lâm Tự?
Ngộ Danh gật đầu, Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói:
- Chuyện lớn như vậy, sao ta lại không biết nhỉ, kỳ lạ!
Ngộ Danh chợt động, hỏi:
- Phương thí của có quan hệ gì với Thiếu Lâm Tự!
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Tại hạ và Thiếu Lâm Tự có chút quan hệ sâu xa.
Ngộ Danh ồ lên một tiếng.
Phương Kiếm Minh bỏ qua nghi hoặc trong lòng, cười hỏi:
- Không biết đại sư đã có tính toán gì?
Ngộ Danh nói:
- Tiểu tăng muốn nhanh chóng trở về, không biết sư huynh thế nào rồi!
Phương Kiếm Minh nói:
- Cát nhân tự hữu thiên tướng, trường mi đại sư hẳn là không có việc gì đâu.
Dừng một chút, nói tiếp:
- Thương tích của đại sư sợ rằng vẫn chưa tốt lắm, tại hạ muốn dẫn đại sư đến gặp một vị thần y, không biết đại sư có đồng ý?
Ngộ Danh vui vẻ nói:
- Tiểu tăng đang lo là thương thế vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu có thần y tương trợ, tiểu tăng có thể sớm ngày lên đường, tiểu tăng xin đa tạ phương thí chủ!
Phương Kiếm Minh nói:
- Không nên khách khí!
Đứng dậy, hắn quay sang lão đổ tài, hỏi:
- Tiền bối không cùng đi sao?
Lão đổ tài lắc đầu nói:
- Lão đổ tài biết người tiểu hữu nói đến là ai, không đi tốt hơn, lão đổ tài là một người thích tự do, tiểu hữu có gặp bọn họ thì cũng đừng nhắc đến lão đổ tài. Được rồi, lão đổ tài rất có hứng thú đối với tiểu hữu, mau nói nơi ở cho lão biết, nhanh nhanh nào, đừng có dè dặt như đàn bà vậy chứ!
Phương Kiếm Minh dở khóc dở cười, nói cho lão biết nơi ở rồi lập tức cùng Ngộ Danh cáo từ.
Khi Phương Kiếm Minh đưa Ngộ Danh đến phong linh độ khẩu thì đúng lúc Khương Vô Nhai đang dạy võ công cho phong linh, Phương Kiếm Minh thấy phong linh thì thở hỗn hển còn Khương Vô Nhai thì lộ vẻ bất đắc dĩ, Khương Vô Nhai bảo phong linh đưa hai người bọn họ qua sông rồi dẫn vào nhà, trong nhà chỉ có một mình Thiên Đô Thánh Nhân, Bạch Mi Thần Quân và Dược Tiên thì không biết đã đi đâu.
Phương Kiếm Minh giới thiệu hai người với nhau xong rồi kể lại chuyện đêm qua sơ lược một lần, nhưng hắn không nói ra việc gặp lão đổ tài, mà chỉ nói là hắn đi xem hội thi hoa khôi rồi sau đó cứu Ngộ Danh.
Thiên Đô Thánh Nhân cau mày nói:
- Việc này quả thật không phải là chuyện đùa, ngươi chờ một chút, lão phu đi gọi Dược Tiên đến!
Một lúc sau Thiên Đô Thánh Nhân và Dược Tiên đi vào, Dược Tiên vừa vào cửa, thấy Ngộ Danh thì câu đầu tiên lão nói là 'ngươi đã trúng độc?'
Ngộ Danh kinh ngạc trong lòng, gật đầu, Dược Tiên nói:
- Chất độc trong cơ thể của ngươi đã được tiêu trừ, nhưng lão phu thấy khí sắc của ngươi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, để lão tìm cho ngươi một ít thuốc, cam đoan đến giờ ngọ là có thể sinh long hoạt hổ!
Nói xong thì xoay người đi ra ngoài. Bốn người ngồi trong phòng nhàn thoại, Thiên Đô Thánh Nhân đột nhiên nhắc đến hai đồ đệ của lão, cười nói:
- Phương tiểu hữu, ngươi đến đây đã hai lần, nhưng cũng không gặp hai đồ đệ của lão, thật là đáng tiếc, hiểu lầm năm đó, không biết phương tiểu hữu còn nhớ?
Phương Kiếm Minh vốn muốn né tránh vấn đề nên, giờ nghe lão hỏi nên đành phải cười nói:
- À, bọn họ cũng đến sao? Việc năm đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, nguyên nhân cũng là do tiểu tử gây ra, nên làm sao tiểu tử quên được, bọn họ đi đâu rồi, còn có cả Bạch thúc thúc nữa?
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói:
- Hôm qua hai tiểu tử kia trở về, lão phu còn chưa kịp lên tiếng nhắc về ngươi thì chúng lại đòi đến nhà cô cô chơi, lão phu đành phải chịu, sáng sớm hôm nay chúng còn kéo theo cả bạch lão đệ đi cùng, e rằng đến hoàng hôn mới trở về!
Phương Kiếm Minh nghe xong thì nói:
- Thì ra thế, khó trách không thấy bạch thúc thúc.
Dược Tiên bưng một chén thuốc vào, Ngộ Danh đứng dậy tiếp nhận, miệng liên tục tạ ơn, Dược Tiên nói:
- Uống xong thì điều tức nửa canh giờ, lão phu còn phải đi nghiên cứu kỳ lân thử, không thể phụng bồi, lão thiên, giúp ta tiếp khách!
Nói xong liền quay đầu đi.
Thiên Đô Thánh Nhân đành lắc đầu, chờ sau khi Ngộ Danh điều tức xong thì Thiên Đô Thánh Nhân hỏi:
- Ngươi muốn lập tức trở về sao?
Ngộ Danh nói:
- Tiểu tăng đã khôi phục lại công lực, hiển nhiên là phải trở về Thiên Trúc.
Thiên Đô Thánh Nhân trầm ngâm một chút, rồi bỗng dưng tươi cười, hỏi:
- Ngươi đơn độc như thế, lỡ trên đường đi gặp phải địch nhân thì làm sao?
Ngộ Danh nói:
- Tiểu tăng sẽ dùng toàn lực chống lại!
Thiên Đô Thánh Nhân cười nói:
- 'Song quyền nan địch tứ thủ', e rằng đám người Tam hoàng tử sẽ không bỏ qua cho ngươi, lão phu muốn mời một cao thủ đi cùng với ngươi, như thế thì tốt hơn là đi một mình!
Ngộ Danh vui vẻ nói:
- Không biết vị tiền bối mà tiền bối nói đến là ai?
Thiên Đô Thánh Nhân nói:
- Xa tận chân trời gần ngay trước mặt, chính là vị Khương Vô Nhai này!
Thiên Đô Thánh Nhân nói:
- Không phải lão rất muốn gặp Thiên Trúc tăng một lần sao?
Vừa nói vừa len lén nháy mắt ra hiệu, Khương Vô Nhai hiểu ý, cười ha hả nói:
- Không sai, lão phu ngưỡng mộ sư phụ của ngươi đã lâu, hôm nay có được cơ hội tốt như thế thì không thể nào bỏ qua được.
Một lúc sau, Thiên Đô Thánh Nhân kéo Khương Vô Nhai sang một bên thấp giọng nói:
- Lão hiểu ý của ta?
Khương Vô Nhai nói:
- Yên tâm đi, việc này cứ giao cho ta!
Sau đó Khương Vô Nhai và Ngộ Danh rời đi, thẳng hướng Thiên Trúc, Phương Kiếm Minh ngồi lại một chút rồi cũng cáo từ.
Khi Phương Kiếm Minh trở về, chưa đến đại viện thì đã 'đụng' lão đổ tài, lão đổ tài không nói một lời, kéo hắn đi, chuyển sang hướng tây, Phương Kiếm Minh kinh ngạc hỏi:
- Lão đổ tài, có chuyện gì thế?
Lão đổ tài cười nói:
- Dẫn ngươi đi xem một trò hay, đúng là đầu năm, trò hay có cả bàn!
Phương Kiếm Minh hỏi:
- Trò gì hay?
Lão đổ tài nói:
- Đừng hỏi, đi rồi biết!
Hai người đi được khoảng một lúc, bằng khoảng thời gian một chung trà, đến một nơi hẻo lánh, nơi này cũng chỉ có một hộ gia đình, lão đổ tài cười nói:
- Những người này đều là mộ danh mà đến, Lăng thị thảo yếm, chúng ta không nên trêu vào bọn họ!
Lão kéo Phương Kiếm Minh đến hậu viện, phi thân lên, len lén vào nhà, Phương Kiếm Minh truyền âm nói:
- Lão đổ tài, lão rất là giống phi tặc đó!
Lão đổ tài truyền âm nói:
- Không dám, không dám, muốn xem kịch vui thì đành phải làm thử phi tặc thôi!
Hai người có khinh công tuyệt đỉnh, cho dù là ban ngày thì người khác cũng chỉ cảm thấy như là một làn gió nhẹ thổi qua thôi. Lúc này hai người đang ẩn thân trên mái hiên, trên cao nhìn xuống, quan sát được tình hình bên dưới rõ ràng, trong đại sảnh có một lão nhân tóc bạc ngồi, Phương Kiếm Minh tập trung nhìn lão, thầm nghĩ:
- Thì ra là lão!
Lão nhân tóc bạc này chính là Hổ Hải Tán Nhân - La Quán Trung. Lão ngồi trên ghế, thong thả uống trà, bên cạnh không một bóng người, trang viện to như thế, mà không có người hầu, ngay cả tằng tôn của lão cũng không thấy.
Phương Kiếm Minh truyền âm nói:
- Lão đổ tài, người đó chính là La Quán Trung tiên sinh à?
Lão đổ tài nói:
- Còn có giả được sao!
Phương Kiếm Minh nói:
- Không phải tiền bối và lão là bằng hữu à? Sao lại lén lút như thế này!
Lão đổ tài cười nói:
- Nếu lão đổ tài quang minh chính đại đến gặp hắn thì có được trò hay để xem không?
Phương Kiếm Minh nói:
- Tại sao?
Lão đổ tài nói:
- Có người đến, đừng nói chuyện, kịch vui bắt đầu rồi!
Tiếng truyền âm vẫn vừa dứt thì trên mái hiên đã truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, Phương Kiếm Minh ngưng thần lắng nghe, phát giác ra được có ba người, Phương Kiếm Minh thầm nghĩ:
- Chà, người thứ nhất có khinh công cao minh thật, không hề thua kém ta, hai người phía sau cũng không tệ! Bọn họ đến đây chẳng lẽ là muốn tìm La lão tiên sinh?
Trong đại sảnh vang lên tiếng của Hồ Hải Tán Nhân:
- Nếu đã đến rồi thì cần gì trốn trốn tránh tránh, trong nhà lão hủ không hề có gì quý giá, các người làm thế để làm gì?
Thanh âm còn chưa dứt thì đã có người cười lớn, một thanh âm già nua vang lên:
- La tiên sinh là danh sĩ đương thời, lôi mỗ làm sao dám!
Theo giọng nói, ba bóng người từ trên mái hiên phóng xuống, một trước hai sau, hình thành một tam giác, hai người phía sau thân hình cường tráng, bên hông mang bảo kiếm, tóc hoa râm, người đứng trước, một thân thanh bào, vóc người khôi ngô, khiến cho người khác có cảm giác như mãnh hổ hạ sơn.
Hồ hải hán nhân lạnh lùng cười, nói:
- Các hạ là ai?
Thanh bào lão giả nói:
- Lôi Mãnh của Lôi gia!
Hồ Hải Tán Nhân ồ một tiếng, nói:
- Thì ra là ngươi, lão phu đã nghe nói qua, ngươi đến đây là vì đêm qua lão phu đả thương lệnh lang?
Lôi Mãnh cười nói:
- Chuyện tối qua, quả thật là do tiểu nhi gieo gió gặt bảo, La tiên sinh giáo huấn hợp tình hợp lý, tiểu nhi có thể được La tiên sinh đích thân dạy bro, lôi mỗ còn phải tạ ơn!
Hồ Hải Tán Nhân nói:
- Những lời này của ngươi là có ý gì, định châm chọc lão phu sao?
Lôi Mãnh nghiêm mặt nói:
- Đại danh của La tiên sinh, thiên hạ kính ngưỡng, lôi mỗ không hề có một ý nghĩ khinh nhờn!
Hồ Hải Tán Nhân hừ một tiếng, không biết lão có tin lời của Lôi Mãnh hay không, Lôi Mãnh nói tiếp:
- Lôi mỗ thậ sự không ngờ, La tiên sinh không chỉ là một đại văn hào mà còn là một cao thủ võ lâm, lôi mỗ vô cùng kính nể!
Hồ Hải Tán Nhân dửng dưng nói:
- Lão phu chẳng qua biết được vài món công phu mèo ba cẳng, trong mắt các cao thủ võ lâm thì không đáng gì!
Lôi Mãnh cười ha hả, nói:
- La tiên sinh đã khiêm nhường nếu nói đến những anh hùng trong một trăm năm nay thì phải kể đến La tiên sinh!
Hồ Hải Tán Nhân nói:
- Ngươi dát vàng lên mặt lão phu rồi!
Lôi Mãnh nghiêm mặt nói:
- Đối với đương thời, không ai đáng để lão phu kinh nể, tối qua khi nghe được tiểu nhi báo lại, lôi mỗ mới phát hiện, La tiên sinh văn võ song toàn, quả thật xứng danh đại anh hùng!
Hồ Hải Tán Nhân nói:
- Đã như vậy, các ngươi đến đây làm gì?
Lôi Mãnh nói:
- Văn tài của La tiên sinh, thiên hạ đều biết, nhưng nói đến võ công, người ngoài chưa từng nghe đến, tối qua, sau khi tiểu nhi trở về, nhắc đến võ công của La tiên sinh thì luôn miệng khen không dứt, theo lão phu đoán thì nhất định võ công của La tiên sinh chính là 'Vô Tướng Thần Công' trong truyền thuyết, hai gia tướng của lôi mỗ muốn lĩnh giáo vài chiêu của La tiên sinh, mong rằng La tiên sinh vui lòng chỉ giáo!
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Hồ Hải Tán Nhân đứng dậy, tiến đến trước, nói:" Không sai, võ công mà lão phu tu luyện chính là 'Vô Tướng Thần Công', hai người các ngươi muốn đấu với lão phu, nếu như là hai mươi năm trước thì lão phu nhất định sẽ không đáp ứng, nhưng hôm nay các ngươi đã cố tình đến đây, nếu lão phu không thành toàn cho các ngươi, thì xem ra lão phu quá tự đại, được, hai người các ngươi cùng lên đi!"
Lôi Mãnh thối lui ra sau, đánh mắt về hai người phía sau, nói:" La tiên sinh có ý tốt, các ngươi không được phụ lòng!"
Hai gia tướng cùng kêu lên 'vâng', rồi đối mặt với Hồ Hải Tán Nhân, người bên trái nói:" Vãn bối Lôi Sơn!" Người bên phải nói:" Vãn bối là Lôi Hà!" Sau đó đồng thanh cùng nói:" Xin lãnh giáo La tiền bối!"
Hồ Hải Tán Nhân mỉm cười, nói:" Không cần đa lễ, các ngươi cứ coi lão phu như là bia ngắm, tấn công đi!" Vừa nói vừa dang hai chân ra, thong thả đứng tại chỗ, hai tay từ từ mở ra, vai trầm xuống, một đôi mắt hữu thần nhìn thẳng về phía trước, tựa như là xuyên thấu qua cả Lôi Sơn và Lôi Hà.
Lôi Sơn và Lôi Hà nhìn nhau, Lôi Sơn quát:" Đắc tội!" Song chưởng phân ra, cùng phách, một chiêu 'Đơn Tiên Cứu Chủ', đánh về phía đầu vai của đối phương.
Hồ Hải Tán Nhân đứng yên bất động, chỉ nhìn vào đôi tay của Lôi Sơn, khi mắt thấy tay của Lôi Sơn sẽ bổ đến thì trong mắt chợt hiện lên tinh quang, đoạt nhân tâm phách.
Lôi Sơn rùng mình, có cảm giác như bị đối phương nhìn thấu, phương vị mà hắn muốn tấn công, Hồ Hải Tán Nhân đã nắm trong lòng bàn tay thì làm sao dám tấn công tiếp, lập tức thu hồi chưởng lực, chuyển sang bên trái của Hồ Hải Tán Nhân, hóa chưởng thành trảo, chụp lấy đầu vai của đối phương.
Nhãn châu của Hồ Hải Tán Nhân thiểm động. Thấy Lôi Sơn hóa chưởng thành trảo thì thân hình vẫn bất động, khi trảo của Lôi Sơn sắp chụp vào đầu vai của Hồ Hải Tán Nhân thì tinh quang trong mắt lão càng rõ, Lôi Sơn chấn động trong lòng, thầm nghĩ:" 'Vô Tướng Thần Công' quả thật lợi hại! Lão có thể nhận ra được lộ số chiêu thức của mình! Lợi hại!"
Lôi Sơn nghiêng người xuất chưởng, chưởng phong mãnh liệt, một cổ sóng nhiệt xuất hiện, trong đó ẩn chứa ba loại biến hóa, đây là tuyệt kỹ nổi danh trong giang hồ, cực kỳ khó luyện 'Liệt Hỏa Chưởng'.
Hai mắt của Hồ Hải Tán Nhân nhìn theo chuyển động, theo sát từng động tác của Lôi Sơn, trước, trái, phải ...
Trong nháy mắt, song chưởng của Lôi Sơn đã xuất hơn ra mười mấy chưởng, vòng quanh Hồ Hải Tán Nhân, không khí xung quanh dần nóng lên, 'Liệt Hỏa Chưởng' của Lôi Sơn đã đạt đến cảnh giới ngoại phóng!
Kỳ lạ chính là, mỗi lần Lôi Sơn xuất chưởng, khi chỉ còn cách Hồ Hải Tán Nhân khoảng một tấc thì hắn lập tức thu tay về, trong mắt người ngoài thì có vẻ như hắn tôn trọng lão, không đành lòng đánh trúng.
Mà động tác của Hồ Hải Tán Nhân càng khiến người ta cảm thấy lạ, đứng yên bất động, dường như là muốn bị đánh trúng, đột nhiên, Lôi Sơn liền chuyển thân phóng thẳng ra phía sau của Hồ Hải Tán Nhân. Chưởng lực mang theo nhiệt khí đằng đằng, nhắm thẳng về phía vai của Hồ Hải Tán Nhân, chưởng này có xu thế hơn hẳn các chưởng trước đến tám phần, cơ hồ hắn vừa xuất chưởng thì đã có một tiếng động vang lên, sau đó là tiếng hô vang dội, Lôi Sơn bắn ngược trở ra, xoay người liên tục như một con quay, Hồ Hải Tán Nhân thì hô to:" Đến hay lắm!"
Ngay lúc Lôi Sơn 'đánh trúng' Hồ Hải Tán Nhân thì Lôi Hà liền phóng đến, tựa như tên rời khỏi cung, song chưởng phách xuống, động tác như mãnh hổ hạ sơn, câu nói của Hồ Hải Tán Nhân chính là nói về hắn.
'Bịch' một tiếng, song chưởng của Lôi Hà 'vững vàng' đặt lên Hồ Hải Tán Nhân, Hồ Hải Tán Nhân hít sâu một hơi, ngực hơi lõm vào, tóc mai hai bên dựng lên, nhưng vẫn không hoàn chiêu.
Phương Kiếm Minh lo lắng trong lòng, thầm nghĩ:" La lão tiên sinh này cũng quá lớn gan rồi, chưởng lực của hai người bọn họ hợp lại đâu chỉ ngàn cân!"
Nào ngờ người bị đánh trúng là Hồ Hải Tán Nhân thì không hề có chuyện gì, khi Lôi Hà áp song chưởng lên người đối phương thì trong giây phút đó hắn có cảm giác là chưởng kình khi truyền vào cơ thể đối phương thì biến mất không còn bóng dáng.
Đang ngay lúc hắn kinh ngạc thì một luồng nội lực từ trên người Hồ Hải Tán Nhân bắn ngược ra, đó chính là chưởng kình lúc nãy của hắn, Lôi Hà kinh hãi trong lòng, vội thu song chưởng về, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị chưởng kình bắn văng ra xa như tên rời cung, cũng may là Hồ Hải Tán Nhân khống chế lực đạo rất tốt, chỉ đẩy ngược hắn ra chứ không làm cho hắn bị thương!
Lôi Mãnh hiểu rất rõ võ công của Lôi Sơn và lôi hai, lão cũng không dám dùng thân thể ngạnh kháng với chưởng lực của hai người bọn họ, Hồ Hải Tán Nhân đồng thời 'trúng' chưởng của hai người, không những không có việc gì mà còn đẩy lui hai người, 'Vô Tướng Thần Công' quả nhiên thần kỳ, Lôi Mãnh cả kinh nói:" Chẳng lẽ lão đã luyện đến cảnh giới 'Vô Tương Chi Tương' trong 'Vô Tướng Thần Công' rồi!?
Thì ra 'Vô Tướng Thần Công' là một môn kỳ công trong giang hồ, bỏi vì có rất ít người luyện thành cho nên danh khí cũng không lớn, tục truyền hơn một trăm năm trước có một cao tăng đã sáng chế ra nó, với niệm 'Vô Tương Vô Ngã', môn võ công này chia làm ba cảnh giới, cảnh giới thứ nhất có tên gọi là 'Hữu Tương Chi Tương', cảnh giới thứ hai là 'Vô Tương Chi Tương', còn cảnh giới thứ ba là 'Hữu Tương Vô Tương', khi đạt đến cảnh giới 'Hữu Tương Vô Tương' thì tức là đã đạt đến 'Vô Ngã', Lôi Mãnh đã hơn trăm tuổi, dĩ nhiên là cũng đã nghe về ba cảnh giởi của 'Vô Tướng Thần Công'.
Mắt thấy Lôi Sơn, Lôi Hà đặt tay lên chuôi kiếm, chuẩn bị xuất kiếm thì Lôi Mãnh liền tiến lên, nhấc tay lên, quát:" Không được rút kiếm, lui xuống đi!"
Mặt của Lôi Sơn và Lôi Hà hơi đỏ lên, khom người lui về phía sau, không hề có một ý nghĩ không cam lòng!
Hồ Hải Tán Nhân đưa mắt về phía Lôi Mãnh, nói:" Ngươi cũng muốn tới sao, tốt, đã mười năm rồi lão phu chưa động võ, hôm nay cùng ngươi bàn luận một phen!"
Lôi Mãnh bình tĩnh nói:" Thần công của La tiên sinh kinh người, xin hỏi có phải La tiên sinh đã tu luyện đến cảnh giới thứ hai trong 'Vô Tướng Thần Công'?"
Hồ Hải Tán Nhân nói:" Ngươi nói không sai, lão phu tu luyện hơn tám mươi năm, cuối cùng cũng đạt đến cảnh giới 'Vô Tương Chi Tương'!"
Lôi Mãnh hít sâu một hơi, nói:" Võ công của La tiên sinh siêu phàm, Lôi mỗ vốn không dám đắc tội, nhưng khi Lôi mỗ nhìn thấy thì lại ngứa tay, muốn cùng hướng La tiên sinh thỉnh giáo vài chiêu!"
Hồ Hải Tán Nhân nói:" Ngươi đã sớm có ý này, vậy động thủ đi!"
Tinh thần của Lôi Mãnh trầm xuống, song nhãn chăm chú nhìn vào hổ hải tán nhân, còn Hồ Hải Tán Nhân thì không hề nhìn chằm chằm đối phương, hai mi hơi cụp xuống, giống như một tăng nhân.
Con ngươi của Lôi Mãnh ngày càng mở lớn, chợt quát lên một tiếng lớn, phóng đến như tia chớp, một bàn tay to tướng nhắm thẳng về phía đỉnh đầu của Hồ Hải Tán Nhân, Phương Kiếm Minh thấy thế thì tim chợt đập mạnh, lão đồ tài truyền âm nói:" Hà hà, đó là Phích Lịch Thủ Ấn tổ truyền của Lôi gia, tiểu tử này sử dụng ra thật là lợi hại!"
Một tiếng 'bịch' vang lên, hai thân ảnh vừa hợp lập tức phân, Lôi Mãnh cười lớn, nói:" 'Vô Tướng Thần Công' của La tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền, Lôi mỗ cam đoan, tuyệt đối sẽ không có người đến quấy rầy La tiên sinh, Lôi mỗ xin cáo từ!"
Giọng nói vang lên khi lão lăng không, phi thân lên mái nhà, phóng đi như gió, Lôi Sơn Lôi Hà cũng lập tức phi thân rời đi. Lôi Mãnh và Hồ Hải Tán Nhân giao chiêu quá nhanh, người ngoài hoàn toàn không thể nhìn rõ được, nên không biết thắng bại thế nào, lão đổ tài thấy ba người Lôi Mãnh rời đi thì cười ha hả, kéo Phương Kiếm Minh từ trên mái nhà xuống, Hồ Hải Tán Nhân không hề ngạc nhiên, nhìn Phương Kiếm Minh hỏi:" Tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?"
Phương Kiếm Minh vội khom người hành lễ, nói:" Vãn bối Phương Kiếm Minh, ra mắt La lão tiên sinh!"
Hồ Hải Tán Nhân nói:" Không cần đa lễ, vào nhà uống trà!"
Dẫn hai người vào nhà, sau đó ngồi xuống, Hồ Hải Tán Nhân tự mình châm trà, Phương Kiếm Minh vội đứng dậy, kiên trì đòi tự mình châm trà, lão đổ tài cười nói:" Ngươi đuổi người hầu đi hết rồi sao?"
Hồ Hải Tán Nhân nói:" Không chỉ có thế, đệ còn muốn chuyển nhà, hôm nay, đại viện này đã không còn là La phủ nữa, đến hoàng hôn, đệ sẽ đi, sau này sẽ không trở lại nữa!"
Ngữ khí thê lương, mang theo hoài niệm vô tận.
Lão đổ tài nói:" Ngươi cần gì phải thế?"
Hồ Hải Tán Nhân nói:" Huynh cũng không phải là không biết tính tình của đệ, sau này muốn tìm đệ thì đến Sơn Tây Thái Nguyên, cũng phải trở về quê nhà của mình rồi!"
Hai người tán dóc vài câu, Phương Kiếm Minh chờ bọn họ dừng lại rồi mới cung kính nói:" La lão tiên sinh, tiểu tử ngưỡng mộ đại danh của người đã lâu, thật không ngờ tiên sinh còn là một cao thủ võ học, lúc nãy ẩn thân nhìn lén, xin tiền bối thứ lỗi!"
Hồ Hải Tán Nhân thản nhiên nói:" Đừng ngại, ngươi so với tằng tôn của ta thì hiểu chuyện hơn rất nhiều, đúng rồi, sư huynh, các người đến đây có chuyện gì sao?"
Lão đổ tài cười 'hì hì', nói:" Cũng không có chuyện gì, lão đổ tài vốn tưởng rằng sẽ có trò hay để xem, không ngờ lại chấm dứt mau đến thế, thật là không đã nghiền, tiếc quá, tiếc quá!"
Hồ Hải Tán Nhân cười nói:" Sư huynh, thì ra là huynh có chủ tâm đến xem đánh nhau, thế mà đệ còn tưởng rằng có đại sự gì nữa!"
Lão đổ tài cười nói:" Sư đệ, lần này ngươi trở về gia hương, không có ý định trở lại nữa sao?"
Hồ Hải Tán Nhân thở dài, nói:" Sẽ không trở về, lá rụng về cội, tuổi hạn của đệ cũng đã sắp đến rồi, đâu có nhàn nhã như sư huynh, tự do tự tại!"
Lão đổ tài trầm ngâm nói:" Nếu như vậy, hôm nay do lão đổ tài làm chủ, đến tửu lâu tiễn hành!"
Hồ Hải Tán Nhân nói:" Cũng được, sau khi đệ đi sợ rằng sau này không thể gặp lại sư huynh được nữa, trước khi đi đệ có vài chuyện muốn nói với huynh!"
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 183: Có Người Nhìn Trộm (Hạ)
Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nguồn: 4vn.eu
Lão đổ tài nhìn quanh bốn phía rồi hỏi:" Huy nhi đâu, hắn không có ở đây sao?"
Hồ hải tán nhân nói:" Đã đi từ sớm rồi, trời còn chưa sáng thì đệ đã gọi lão Trung dắt hắn ra khỏi thành rồi, tên bại gia chi tử này!"
Phương Kiếm Minh ở một bên ngồi nghe thì đứng dậy nói:" Hai vị tiền bối muốn ôn chuyện, vãn bối xin cáo lui trước!"
Hồ hải tán nhân gật đầu, Phương Kiếm Minh ôm quyền, chuẩn bị xoay người rời đi thì lão đổ tài đột nhiên hỏi:" Chờ chút, lão đổ tài có chuyện muốn hỏi, tối qua tiểu hữu theo dõi người kia, chẳng lẽ có thù oán với hắn sao?"
Phương Kiếm Minh sửng sốt, chần chờ một chút, nói:" 'Thù' thì có thể không nói đến, tiểu tử có một bằng hữu có vài 'khúc mắc' với hắn, cho nên tiểu tử mới cố tình theo dõi hắn!"
Lão đổ tài nói:" Ồ, vậy khúc mắc này có lớn không?" Phương Kiếm Minh nghe lão hỏi chi tiết thế thì trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ, thầm nghĩ:" Lão có kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể biết được vài manh mối!"
Mở miệng nói:" Liên quan đến tính mạng vô tội, tiền bối nghĩ thử xem có lớn không?"
Lão đổ tài nói:" Thì ra là thế, vậy đêm nay tiểu hữu không nên ra ngoài, lão đổ tài đến tìm tiểu hữu."
Phương Kiếm Minh thuận miệng hỏi:" Có việc?"
Lão đổ tài nói:" Có liên quan đến người đêm qua tiểu hữu theo dõi! Bây giờ lão đổ tài không rãnh nói, tiểu hữu cứ chuyển bị sẵn rượu và thức ăn ngon, trời tối lão đổ tài sẽ đến!"
Phương Kiếm Minh vui mừng nói:" Vậy sao, thế thì tốt quá, lão đổ tài, tiền bối không nên lỡ hẹn!"
Lão đổ tài cười nói:" Chỉ cần có rượu và thức ăn ngon để chiêu đãi lão đổ tài thì lão đổ tài sẽ không làm cho tiểu hữu thất vọng, có lẽ sẽ giúp được một ít cho việc của tiểu hữu! Nếu như lão đổ tài nói trúng thì tiểu hữu nên bồi tiếp lão đổ tài vài ván mạc chược!"
Phương Kiếm Minh ngẩn người ra nói:" Mạc chược? Tiểu tử không biết đánh, tiền ..."
Lão đổ tài ngắt lời hắn, nói:" Được rồi, được rồi, tối nay nói tiếp, lão đổ tài không tiễn, tiểu hữu cứ vượt tường ra ngoài không cần phải đi bằng cửa lớn!"
Hồ hải tán nhân cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Phương Kiếm Minh đành cười khổ, không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời lão, ra khỏi đại sảnh thì phi thân lên mái nhà rồi rời đi.
Khi trở lại đại viện, vừa vào đại sảnh, Long Bích Vân đang đứng ngay đại sảnh, trong tay cầm một mảnh giấy, đôi mày liễu hơi nhíu, thấy hắn trở về thì mới giãn ra, cười nói:" Chàng đã về, có thư!"
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói:" Kỳ lạ, mấy ngày hôm nay sao lại có nhiều chuyện lạ xuất hiện, không ngờ có người gửi thư cho ta."
Vừa nói vừa tiếp nhận phong thư trong tay của Long Bích Vân, trên thư viết:" Phương thiếu hiệp, canh ba đêm mai, Tây Hồ Lôi Phong tháp, không gặp không về, Tiêu Dao Thần Kiếm."
Bút tích trên phong thư giống như bút tích trên mảnh giấy đêm qua, không ngờ người này lại muốn gặp hăn, không biết hắn có ý định gì?"
Phương Kiếm Minh cười khổ, nói:" Đây là một phong thư ước chiến sao? Ai, tối qua được sự chỉ điểm của hắn, xem ra không thể không đi!"
Long Bích Vân lo lắng hỏi:" Phương lang, chàng muốn đi thật sao?"
Phương Kiếm Minh gật đầu, Long Bích Vân nói:" Có muốn ta cùng đi?"
Phương Kiếm Minh nói:" Hắn chỉ hẹn một mình ta, tốt nhất là nên để ta đi một mình, Vân nhi, không cần phải lo lắng, nếu hắn hẹn ta đến thì sẽ không có âm mưu quỷ kế gì, ta sẽ cẩn thận ứng phó!"
Long Bích Vân suy nghĩ một chút rồi nói:" Thế thì tốt!"
Phương Kiếm Minh hỏi Long Nguyệt, Long Bích Vân nói:" Ta bảo nàng đi làm một việc rồi!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì cũng để tâm lắm, sắc mặt vui vẻ nói:" Đêm nay lão đổ tài muốn đến, lão có tin tức muốn nói cho ta biết, Vân nhi, nàng đi gọi Lý mụ mụ chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, lão là tiến bối trên Thiên Bảng, chúng ta không thể tiếp đãi chậm trễ!"
Long Bích Vân cười nói:" Lão muốn đến sao? Thật là tốt, ta cũng muốn gặp mặt vị lão đổ tài du hí nhân gian này!"
Khi đèn vừa được thắp lên thì lão đổ tài cười ha ha tìm đến, Phương Kiếm Minh đã sớm đứng ngoài cửa chờ lão, lão đổ tài vừa vào cửa thì cười lớn nói:" Lôi gia quả thật là giàu có, đình viện này đúng là không tệ, Phương tiểu hữu, tiểu hữu dẫn kiến cho lão vị hôn thê của tiểu hữu nào, lão đổ tài cũng muốn gặp Phiêu Miễu Tiên Tử Long Bích Vân, một trong bát đại mỹ nữ của giang hồ!"
Phương Kiếm Minh kinh ngạc, nói:" Tiền bối biết bọn tiểu tử?"
Lão đổ tài chớp mắt, nói:" Tiểu hữu tưởng rằng hai tai của lão đổ tài không biết nghe chuyện của giang hồ sao, danh khí của các ngươi lớn như thế thì làm sao lão đổ tài không nghe qua được!"
Phương Kiếm Minh còn chưa kịp mở lời thì Long Bích Vân đã từ trong đại sảnh đi ra, khẽ vén áo hành lễ, nói:" Danh khí của tiền bối mới là lớn, vãn bối ra mắt cao thủ Thiên Bảng!"
Lão đổ tài cười lớn nói:" Mấy năm nay lão đổ tài sao có thể so sánh với tuổi trẻ các người, hiện nay trong võ lâm còn có mấy người nhớ đến Thiên Bảng Địa Bảng chứ, sóng sau đè sóng trước, lão đổ tài không thể không thừa nhận là mình đã già rồi!"
Vừa nói lão vừa tiến vào trong đại sảnh, không hề câu lễ.
Lão đổ vài vừa vào, rượu và thức ăn lập tức được đưa lên, mặc dù chỉ mới bày có nửa bàn nhưng được sắp xếp tinh trí, mùi thơm xông vào mũi, tuyệt đối là do một danh gia đích thân xuống bếp.
Lão đổ tài cũng là một người có tửu lượng tốt, vừa ngồi vào bàn là con sâu rượu nó liền trở mình, lão làm liên tiếp ba chung rồi mới lau khóe miệng, cười hỏi:" Phương tiểu hữu, lão đổ tài lắm miệng, tiểu hữu và Long tiểu thư thật sự là vị hôn phu thê?"
Phương Kiếm Minh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, Long Bích Vân cười hỏi:" Tiền bối không tin?"
Lão đổ tài hô lớn:" Tin! Lão đổ tài tin chứ sao lại không, kẻ nào không tin thì kẻ đó có mắt không tròng."
Vừa nói vừa đứng lên, hai người Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân tưởng lão muốn kính rượu, định đứng lên thì thấy tay trái của lão áp xuống, ra hiệu cho bọn họ ngồi yên, miệng thì nói lớn:" Phương Kiếm Minh tiểu hữu, tiểu hữu đoạt được thiên hà bảo lục, có khi nào là đồ giả hay không, đầu năm nay có không ít hàng giả xuất hiện rồi, không chừng thứ mà tiểu hữu đoạt được cũng chính là đồ giả rồi đó, lão đổ tài cũng là một người có kiến thức không tệ, hay là tiểu hữu lấy thử ra cho lão đổ tài xem một cái, lão đổ tài ..." Vừa nói đến đây thì ngữ khí của lão liền biến đổi, cười nói:" Bằng hữu, trời lạnh như thế, sao không vào đây dùng một ly cho ấm nào!"
Từ 'bằng' vừa vang lên thì trong đại sảnh đã xuất hiện một làn gió, hai cánh cửa sổ được mở ra, từ 'hữu' vừa dứt thì lão đổ tài đã biến mất, động tác của lão cực nahnh, mắt thường không thể nhìn thấy.
Bên ngoài chợt có tiếng hét lớn 'Muốn Chết!', sau đó là một tiếng 'bịch'. Hai người Phương, Long vừa định đi ra ngoài thì lão đổ tài đã phi thân vào lại từ ngoài cửa sổ, miệng thì kêu lên:" Lợi hại, lợi hại, lão đổ tài không ngăn được đại giá, tôn giá đi thong thả, thứ cho không tiễn xa được!"
Hai người Phương, Long kinh hãi, có người ngoài nghe lén mà bọn họ lại không biết, khinh công của người này thật lợi hại, với thân thủ của lão đổ tài cũng không thể ngăn đối phương lại dược, võ công của người này chỉ có thể sử dụng hai từ 'Cao Thủ' để gọi.
Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên, đi thẳng đến cửa lớn, có người gõ cửa hỏi:" Phương công tử, Long tiểu thư, hai người không có chuyện gì chứ? Lúc nãy có thích khách sao?"
Lão đổ tài cười hà hà, nói:" Thích khách? Làm gì có thích khách, chỉ là một con mèo hoang chạy lung tung vào đây thôi, các ngươi trở về đi, Phương công tử và Long tiểu thư không có chuyện gì!"
Long Bích Vân tiếp lời:" Không có chuyện gì, các người lui xuống đi!"
Chờ sau khi tiếng bước chân vang xa thì Phương Kiếm Minh hỏi:" Lão đổ tài, sao lão biết bên ngoài có người?"
Lão đổ tài cười nói:" Khi lão đổ tài vừa vào đại môn thì đã có cảm giác lạ, một cảm giác như bị người khác nhìn lén, cho đến khi vào đại sảnh, sau khi uống xong ba ly thì lén dò xét tứ phía, phát hiện ra trên mái nhà hình như có người ẩn nấp nghe lén, nhưng không biết được vị trí chính xác cho nên cố ý nói ra 'Thiên Hà Bảo Lục', khiến cho hắn không yên, mới có thể tìm được vị trí chính xác của hắn, hắc hắc, người này không đơn giản, võ công cũng không dưới lão đổ tài!"
Đôi mày liễu của Long Bích Vân nhíu lại, hỏi:" Tiền bối, hắn là người thế nào?"
Lão đổ tài cũng nhíu mày, nói:" Mặc dù lão đổ tài và hắn cùng đối mặt nhưng tướng mạo của hắn thì lão đổ tài không nhìn rõ, một lục bào lão giả, tướng mạo bình thường, không có điểm gì đặc biệt, nhưng tay trái của hắn thì giấu trong tay áo, lão đổ tài vừa cùng hắn đấu một chưởng, kẻ tám lạng người nửa cân, người này là ai? Các ngươi biết không?"
Phương Kiếm Minh suy nghĩ một chút, lắc đầu, Long Bích Vân cũng lắc đầu, nói:" Người này, tiểu nữ chưa từng gặp qua, tiền bối có kiến thức rộng rãi còn không nhận ra được lại lịch của hắn huống chi là tiểu nữ!"
Lão đổ tài trầm ngâm nói:" Theo như lão đổ tài thấy thì mục đích của hắn có thể chính là vì 'Thiên Hà Bảo Lục'!"
Phương Kiếm Minh gật đât hỏi:" Tiền bối, võ công của hắn lợi hại như vậy sao?"
Lão đổ tài nói:" Còn giả được sao! Cho nên lão đổ tài mới cảm thấy lạ, thân thủ của hắn cao như thế, mà lão đổ tài lại không nhận ra được hắn là ai, xem ra cao thủ trong võ lâm không chỉ có Thiên Bảng Địa Bảng mà thôi, người này hoàn toàn có tư cách xếp hạng trên Thiên Bảng hoặc là Địa Bảng!"
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Phương Kiếm Minh nói:" Thế thì phiền rồi, võ công hắn cao như thế, sao lại không trực tiếp đến đoạt lấy, mà lại ẩn nấp?"
Lão đổ tài cười nói:" Người có võ công cao, đều nghĩ đến thân phận của mình, hiển nhiên là sẽ không chạy đến đoạt lấy đồ của ngươi, cho dù hắn có dụng ý này thì không dám liều lĩnh làm mất đi thân phận của mình, vì thế nên chỉ có thể âm thầm ra tay, chúng ta tạm thời gác chuyện này sang một bên, bằng hữu kia của tiểu hữu có khúc mắc gì với đàn chủ của ma giáo mà lại liên quan đến nhân mạng?"
Phương Kiếm Minh suy nghĩ một chút rồi nói:" Chuyện là thế này, bằng hữu kia của tiểu tử tên là Ngô Thế Minh, huynh ấy có quen biết hai bà cháu, lão bà được gọi là Tôn bà bà, Tôn bà bà có một đứa con, không biết là vì nguyên nhân gì mà Tôn đại thúc và vị đàn chủ của ma giáo kia luận võ, sau khi luận võ thì hai bà cháu Tôn bà bà không gặp lại Tôn đại thúc, sau vài này thì có người của quan phủ đến báo tin, nói là có một nam tử chết ở tại kỹ viện, có người nói là Tôn đại thúc, Tôn bà bà vội đến xem, người chết đúng là con trai của Tôn bà bà, dĩ nhiên là Tôn bà bà vô cùng đau khổ, Tôn bà bà phát hiện phía sau lưng của Tôn đại thúc của một chưởng ấn, Tôn bà bà hoài nghi là do Hồ Bất Quy ám toán, liền đi tìm Hồ Bất Quy, nhưng hắn lại nhất mực khẳng định là không hề sát hại Tôn đại thúc, cũng lấy thân phận đàn chủ ma giáo của mình ra cam đoan.
Đến lúc này thì Tôn bà bà cảm thấy lạ, hỏi hắn về chuyện luận võ, nhưng Hồ Bất Quy nói vòng vo mãi cũng không rõ ràng, hơn nữa từ trong lời nói của hắn, Tôn đại thúc và hắn luận võ hình như là vì có liên quan đến một nữ nhân, còn nữ nhân đó là ai thì hắn không nói rõ, Tôn bà bà hỏi sau khi luận võ thì Tôn đại thúc đã đi đâu, hắn nói hắn không biết.
Tôn bà bà làm sao tin lời hắn được, mấy lần đi tìm hắn hỏi về chuyện của nữ nhân kia thì hắn im lặng không nói, cuối cùng rồi thì hắn cũng nói:" Con của lão hình như là bị kẻ thù giết chết, hắn chết ở kỹ viện thì nên đến kỹ viện điều tra, bổn đàn chủ cũng sẽ giúp bà hỏi thăm tin tức."
Tôn bà bà đi đến kỹ viện để điều tra, không ngờ kỹ viện đã sớm rời đi, không biết đã đi đâu, Tôn bà bà muốn tìm hiểu cũng không được, không thể làm gì khác hơn là quy cái chết của Tôn đại thúc lên người Hồ Bất Quy, chuyện này đã xảy ra được mười năm, bằng hữu của tiểu tử là Ngô Thế Minh và bọn họ có duyên gặp nhau, thấy tổ tôn họ đáng thương nên quyết định ra tay tương trợ, điều tra rõ việc này.
Tiểu tử biết được việc này từ Ngô đại ca, cũng muốn trợ giúp, ngày ấy tiểu tử thấy được Hồ Bất Quy thì chợt nhớ đến việc này nên quyết định theo dõi hắn, không ngờ phát hiện ra hắn có một tình nhân, càng không ngờ hơn chính là tiền bối đi theo sau tiểu tử mà tiểu tử không hề hay biết, nếu như lúc đó tiền bối muốn ra tay ám toán tiểu tử thì nhất định là tiểu tử không thể thoát được, à đúng rồi, sao lúc đó tiền bối đi theo tiểu tử, lúc đó tiểu tử hoàn toàn không nhận ra tiền bối?"
Lão đổ tài vừa nghe vừa gật đầu, sau khi Phương Kiếm Minh nói xong thì lão cười ha hả, nói:" Thì ra là thế, ra là thế, lão đổ tài đã biết điểm kỳ hoặc trong đó, nếu như không phải lão đổ tài có lòng hiều kỳ thì nhất định là không phát hiện ra được điểm này!"
Phương Kiếm Minh mừng rỡ nói:" Lão đổ tài, người thật sự biết? Vậy thì tốt quá, đại thù của Tôn bà bà và Tôn tỷ tỷ đã có thể báo được rồi!"
Lão đổ tài nói:" Tiểu hữu muốn biết tại sao lão đổ tài lại đi theo theo sau tiểu hữu? Lúc đó lão đổ tài vừa từ bên trong một sòng bạc ra ngoài để hít thở không khí, thì gặp được Hồ Bất Quy, hà hà, trước kia lão đổ tài cũng đã có theo dõi qua tiểu tử này mấy lần, việc này chắc các ngươi không rõ, gần hai mươi mấy năm qua, ở vùng Giang Nam này, nơi mà lão đổ tài lui đến nhiều nhất là Gia Hưng và Hàng Châu, mấy năm trước khi đến Hàng Châu dua ngoạn thì vô tình đi ngang một con hẻm nhỏ, vô tình phát hiện ra bên trong đó có một sòng bạc, có một ngày lão đổ tài bị thua 'cháy túi', nên ra ngoài thư giãn, nhìn thấy Hồ Bất Quy, lão đổ tài thấy cước bộ của hắn cực nhanh, võ công bất phàm, nhất thời nổi tính tò mò, lại nhàn rỗi không có việc gì, nên đi theo sau, sau đó phát hiện ra tiểu tử này có một tình nhân, lão đổ tài không phải là loại người thích dò xét đời tư của người khác, cho nên từ đó không còn theo dõi hắn nữa, một thời gian sau, có một ngày, là vào ban đêm, lão đổ tài lại bị thua 'cháy túi', lão đổ tài ra ngoài thì gặp phải một người, người này đi ngang qua lão đổ tài, hắn còn rất trẻ, chỉ mới hơn ba mươi, nhưng khinh công đã đạt đến cảnh giới 'Đạp Tuyết Vô Ngân', tính hiếu kỳ lại trổi dậy, lão đổ tài lại theo sau hắn, hà hà, đoán thử xem lão đổ tài theo dõi hắn đế nơi nào, đó chính là biệt viện của tình nhân của Hồ Bất Quy, lão đổ tài cảm thấy buồn bực, định lén vào chế giễu họ một chút, thì vô tình biết được một bí mật lớn!"
Nói đây đây thì ngừng lại, Phương Kiếm Minh nóng lòng muốn biết kết quả, hỏi:" Bí mật gì?"
Lão đổ tài nói:" Bí mật này từ từ lão đổ tài sẽ nói, tối hôm qua, lão đổ tài thấy tiểu hữu theo dõi Hồ Bất Quy, cước bộ trọng ổn, võ công bất phàm, cùng trong một ngõ hẻm, trong mấy năm mà lão đổ tài gặp được đến ba cao thủ, hơn nữa xem ra thì tiểu hữu chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, mà võ công đã đạt được thành tựu như thế rồi, lão đổ tài lại càng tò mò, không theo dõi mới là lạ, hà hà, đây cũng chính là nguyên nhân lão đổ tài theo dõi tiểu hữu, xem ra cũng là chúng ta hữu duyên, nếu lão đổ tài không tò mò muốn biết thì sẽ không nhận thức tiểu hữu, thì lại không thể nói ra bí mật kia, bí mật này chính là nguyên nhân cái chết của con trai của Tôn bà bà!"
Phương Kiếm Minh nghe thế thì kinh hãi trong lòng, nói:" Sao? Việc này ... Việc này thật kỳ quái, tiền bối, cuối cùng là người phát hiện ra được bí mật gì, sao lại liên quan đến nữ nhân đó và người thứ hai mà tiền bối theo dõi?"
Lão đổ tài thở dài một tiếng, nói:" Lão đổ tài đem chuyện về tổ tôn của Tôn bà bà mà tiểu hữu vừa kể lại, kết hợp với chuyện ngày đó sắp xếp lại thì phát hiện ra được, người mà tiểu hữu gọi là Tôn đại thúc, hắn không chết trong tay Hồ Bất Quy, mà kẻ giết hắn chính là người thứ hai lão đổ tài theo dõi!
Lão đổ tài sẽ nói ra bí mật này, đêm đó, lão đổ tài theo dõi thanh niên đó, khi hắn vào viện và gặp nữ nhân tên là Mị Nương thì lão đổ tài ẩn thân trên mái hiên, lúc ấy bọn họ đang ở trong đại sảnh uống rượu vui đùa, lão đổ tài nghe bọn họ thì thầm tâm tình thì định rời đi, nhưng đột nhiên có một nha hoàn hối hả chạy vào, miệng kêu to lão gia đến, lão gia đến, nữ nhân tên là Mị Nương nghe xong thì kinh hãi, sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, thanh niên đó cũng biến sắc, muốn Mị Nương tìm một chỗ cho hắn ẩn nấp, hắn vừa nấp xong thì Hồ Bất Quy vội vàng tiến vào, nói là quên mang theo một món đồ, sau khi hắn lấy xong thì rời đi, một lúc sau, khi xác định rằng hắn không có trở về nữa thì thanh niên kia mới từ chỗ ẩn nấp đi ra, lão đổ tài ở một bên bấy bộ dáng của bọn họ thì cảm thấy buồn cười, hai người bọn họ sau đó tiếp tục uống rượu và vui đùa, lão đổ tài lại định đi thì nghe được nữ nhân tên Mị Nương nói:' Chúng ta cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là tốt, cuối cùng thì chàng còn biện pháp nào không?'
Thanh niên kia nói:' Ta biết chúng ta lén lút thế này thì không hay lắm, lại còn phải đề phòng suốt cả ngày, nàng cũng đừng hối ta nữa, không phải mỗi ngày ta đều nghĩ cách sao?'
Mị Nương thở dài một hơi, nói:' Chàng không biết tâm tình của thiếp, ngày đó chàng không nên đánh chết hắn!'
Thanh niên kia nghe xong thì không nhịn được nói:' Lúc đầu nàng còn nói tốt, việc này chỉ có nàng biết, ta biết, trời biết, đất biết thì sợ gì chứ?'
Mị Nương nghe xong những lời này thì mắng:' Nói như thế thì ngươi không sợ, nếu như đã không sợ thì hãy đường đường chính chính như một nam nhân, đi quyết đấu với lão gia, đoạt lấy ta từ trong tay của hắn, thật uổng công ta đối xử tốt với ngươi, nhưng ngươi chưa từng nghĩ cho ta!'
Thanh niên đó dỗ Mị Nương mộ hồi, nói:' Mị Nương, không phải ta đã sớm nói với nàng rồi sao, hắn là người của Ma giáo, thân phận lại là đàn chủ, kỳ thật ta cũng không sợ hắn, mà là ca ca của hắn, đường chủ ma giáo Hồ Bất Hồi, ta không phải là đối thủ của hắn, nếu như ta khiêu chiến với Hồ Bất Quy thì xem như chết chắc rồi, hơn nữa, khi chuyện của chúng ta lộ ra thì người đầu tiên mà Hồ Bất Quy muốn giết đó chính là nàng, cho dù hắn không giết nàng thì nàng cho rằng con mụ kia sẽ tha cho nàng sao?'
Mị Nương nghe thế thì cả giận:" Người không phải do ta giết, mẫu thân hắn đến tìm ta làm gì, nếu muốn tìm thì nên tìm ngươi, bởi vì do chính ngươi ra tay!'
Thanh niên đó cười lạnh, nói:' Hừ, năm đó hắn là hư chuyện tốt của chúng ta, nếu nàng không kéo hắn lại để ta một chiêu đắc thủ, từ phía sau một chưởng giết chết hắn thì sợ rằng cũng phải hơn hai mươi chiêu ta mới có thể giết được hắn!'
Hai người náo loạn một lúc, thanh niên đó dùng lời ngon ngọt khuyên nhủ:" Nàng yên tâm đi, việc này sẽ không lộ ra ngoài đâu, không phải Hồ Bất Quy đã đáp ứng với nàng rồi sao? Sẽ không nhắc đến nàng trước mặt lão bà đó, cho nên cho dù bà ta có thần thông quảng đại cũng không thể điều tra ra việc này được, về phần Hồ Bất Quy, ta biết hắn cũng âm thầm điều tra về cái chết của Tôn Đại Ngũ, nhưng hắn nghe theo lời của nàng, tưởng rằng là kẻ thù của Tôn Đại Ngũ tìm đến, căn bản là không hoài nghi nàng, cho nên lo lắng của nàng cũng chỉ là 'Kỷ Nhân Ưu Thiên' (1), được rồi, đây đã là chuyện của nhiều năm rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa, chúng ta uống tiếp nào!'
(1): khéo lo trời sập.
Lão đổ tài nghe thế thì lặng lẽ rời đi, mặc dù thanh niên đó giết người nhưng lão đổ tài đã rút chân khỏi giang hồ nhiều năm, cho nên cũng không quản đến chuyện này, cho đến hôm nay khi nghe tiểu hữu kể lại thì lão đổ tài đã đoán ra đại khái, năm đó cái tên Tôn Đại Ngũ kia và Hồ Bất Quy luận võ, hơn phân nửa là vì nữ nhân tên là Mị Nương kia, nàng ta vốn xuất thân là kỹ nữ, dung mạo của nàng quả thật xuất chúng, Tôn Đại Ngũ đánh không lại Hồ Bất Quy, nhưng không về nhà mà đến kỹ viện tìm Mị Nương, nhưng không ngờ hắn lại thấy điều không nên thấy, Mị Nương và thanh niên kia sợ hắn đem chuyện này kể lại cho Hồ Bất Quy nghe cho nên sát hại Tôn Đại Ngũ, xem ra Tôn Đại Ngũ quả thật là chết oan!"
Hai người Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân nghe xong những gì lão chứng kiến và phỏng đoán thì cũng gật đầu, Phương Kiếm Minh nói:" Tiểu tử nghĩ đến một điều, sau khi Hồ Bất Quy đến kỹ viện đương nhiên là biết chuyện Tôn đại thúc bị giết, sự việc xảy ra ở kỹ viện, Hồ Bất Quy cho dù có ngốc đến cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ phỏng đoán cái chết của Tôn đại thúc nhất định có liên quan đến Mị Nương, nhưng vì hắn thích Mị Nương cho nên nghe lời nói một phía của Mị Nương, là Tôn đại thúc bị kẻ thù sát hại, như thế, một hòn đá trúng hai chim, người kia vừa báo thú được, vừa giá họa cho Hồ Bất Quy, cho dù Hồ Bất Quy có muốn điều tra về cái chết của Tôn đại thúc thì nhất định cũng đặt mục tiêu lên kẻ thù của Tôn đại thúc, chứ không ngờ 'hung thủ' thật sự lại ở bên cạnh hắn. Có điều tiểu tử có một điểm không rõ, Hồ Bất Quy luôn miệng nói là muốn điều tra về nguyên nhân cái chết của Tôn đại thúc, sao lại không bắt đầu từ Mị Nương? Tại sao hắn lại không nhắc đến Mị Nương trước mặt Tôn bà bà, tiểu tử thấy hắn cũng là một hán tử, sao lại hành động như thế?"
Long Bích Vân cười nói:" Đó là đúng như lời chàng nói, sở dĩ Hồ Bất Quy không làm thế là vì tính cách của hắn, hắn tin tưởng Mị Nương đương nhiên là không hoài nghi nàng, hơn nữa, Phương lang, chàng ngẫm lại xem, Hồ Bất Quy thân là tổn đàn chủ của ma giáo, ở trong kỹ viện tranh đoạt kỹ nữ với người khác, việc này, cho dù lấy đao kề cổ hắn hắn cũng không nói ra, hắn vì thân phận của mình và không muốn người mình yêu bị làm phiên cho nên trước mặt người ngoài dĩ nhiên là không nhắc đến Mị Nương rồi!"
Lão đổ tài gật đầu, nói:" Long tiểu thư và lão đổ tài có cùng ý nghĩ, hừ, cái loại người luôn chú ý đến thân phận của mình dĩ nhiên là sẽ không dễ dàng nói ra chuyện này!"
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, xem xét sự việc, nói thật, mặc dù bọn họ chỉ phỏng đoán nhưng cũng không sai biệt với chân tướng nhiều lắm, Phương Kiếm Minh hỏi:" Lão đổ tài, thanh niên đó là ai? Võ công hẳn là không tệ?"
Lão đổ tài cười ha ha, nói:" Tiểu hữu không cần phải nói, trước đó vài ngày, lão đổ tài có gặp qua thanh niên này trong hẻm nhỏ của phủ Hàng Châu."
Phương Kiếm Minh vui mừng, nói:" Thế thì tốt, chờ tiểu tử báo cho Ngô đại ca, Tôn bà bà và Tôn tỷ tỷ đến tìm hắn, đến lúc đó mong rằng lão đổ tài chỉ ra hung thủ, việc này tiểu tử thay mặt Ngô đại ca tạ ơn tiền bối!"
Vừa nói vừa nâng ly rượu, định kính lão đổ tài, lão đổ tài đưa tay đẩy, mở to mắt, nói:" Chậm đã, tiểu hữu và vị Ngô đại ca gì đó có quan hệ gì với tôn gia tổ tôn mà sao lại nhiệt tâm như thế?"
Phương Kiếm Minh nói:" Lão đổ tài, gặp chuyện bất bình, bạt đao tương trợ, đó là chuyện nên làm, hơn nhữa quan hệ giữ Ngô đại ca và Tôn tỷ tỷ rất tốt, Ngô đại ca đã nhận Tôn tỷ tỷ là muội muội, quan hệ giữa tiểu tử và Ngô đại ca cũng không phải là bình thường, chúng ta không giúp thì ai dây đây!"
Lão đổ tài nghe xong thì thở dài, nói:" Giang hồ hiện nay, người như các ngươi không còn thấy nhiều nữa, được, đến lúc đố lão đổ tài nhất định sẽ ra mặt, nhứng việc này không thể gấp được, nếu không sẽ đả thảo kinh xà, trước tiên nên gọi Ngô đại ca của tiểu hữu và tôn gia tổ tôn đến đây, lão đổ tài còn muốn hỏi rõ một số chi tiết!"
Phương Kiếm Minh gật đầu nói:" Việc này dễ xử lý, Ngô đại ca chính là bằng hữu của Cái Bang, đệ tử của Cái Bang có mặt khắp thiên hạ, trong thành Hàng Châu này cũng có phân đà của họ, ngày mai tiểu tử sẽ đi hỏi thăm hiện Ngô đại ca đang ở nơi nào!"
Nói chuyện một lúc, lão đổ tài cười nói:" Ngươi biết không? Hội thi hoa khôi đêm qua, giữa trưa hôm nay đã xác định được hoa khôi."
Phương Kiếm Minh duỗi đầu lưỡi, nói:" Tối qua có nhiều người chết như thế mà hội thi này vẫn tiến hành như bình thường, quả nhiên mạng người thật không đáng giá mà, là ai đoạt được danh hiệu hoa khôi, là Sử Tiểu Uyển hay là Diễm Yến?"
Lão đổ tài lắc đầu, nói:" Tiểu hữu nghĩ không ra đâu, người đoạt được danh hiệu hoa khôi chính là nữ tử duy nhất vẫn chưa xuất trận, nghe nói tên của nàng ta là Tống Sư Sư, vừa hát vừa múa, oanh động toàn trường, được điểm cao nhất, chà chà, cũng không biết là nàng có dung mạo thế nào, hình như nàng ta chính là thuyền kỹ trên Tây Hồ."
"Vậy sao?" Phương Kiếm Minh nghe được bốn chữ 'Tây Hồ Thuyền Kỹ' thì không khỏi nghĩ đến 'Yến Phi Phượng', nàng ta cũng là Tây Hồ Thuyền Kỹ, nhưng thân phận lại vô cùng thần bí, nếu nàng đến tham gia hội thi hoa khôi, thì không biết cái cô hoa khôi 'Tống Sư Sư' kia có phải là đối thủ của nàng hay không nữa?
Lão đổ tài ở lại đến nửa đêm mới rời đi, không có việc gì thì thời gian trôi qua nhanh, có chuyện thì lại rất dài, hôm sau, Phương Kiếm Minh không tốn nhiều thời gian đã tìm được phân đà của Cái Bang ở Hàng Châu, thuận lợi gặp được đà chủ.
Thật ra, khi ở trên thạch bích đoạt bảo, trước khi đi ngô thế minh có nói nhỏ bên tai Phương Kiếm Minh vài câu, chính là nói cho Phương Kiếm Minh liên lạc với hắn, Phương Kiếm Minh làm theo, quả nhiên là không có trở ngại gì.
Đà của của phân đà ở Hàng Châu có tên là Lưu Kiến, một trung niên hán tử khoảng bốn mươi, hắn xuất thân từ Tịnh Y của Cái Bang, Phương Kiếm Minh và hắn nói vài câu khách sáo rồi hỏi:" Lưu Đà Chủ, ngài có biết Ngô đại ca đang ở đâu không?"
Phương Kiếm Minh gật đầu nói:" Có chút việc muốn tìm."
Lưu Kiến nói:" Ngươi đến thật là đúng lúc, Phương thiếu hiệp, bang chủ của chúng ta và Ngô huynh đệ đang trên đường đến đây, ấn theo lộ trình thì ngày mai sẽ đến."
Phương Kiếm Minh mừng rỡ nói:" Vậy sao? Thế thì tốt quá, tại hạ không cần phải đi tìm, à đúng rồi, Ngô đại ca và hoa đại ca, hai người họ có chuyện gì mà lại đến đây?"
Lưu Kiến biết Phương Kiếm Minh và ngô thế minh là 'bằng hữu', cho nên cũng không gạt hắn, nói:" Không, họ chỉ đi ngang qua thôi, nơi họ muốn đến là Gia Hưng, nghe nói là muốn tặng lễ vật cho ai đó, ta cũng không biết, Phương thiếu hiệp, chờ sau khi bang chủ đến ta sẽ nói lại cho Ngô huynh đệ biết, để tiện liên lạc, xin Phương thiếu hiệp nói cho ta biết nơi ở, ta sẽ thay mặt truyền đạt."
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói nơi ở cho hắn biết rồi cáo từ.
Lôi Phong Tháp của Hàng Châu, danh chấn thiên hạ, trên một ngọn núi thuộc dãy Nam Bình Sơn ở phía bờ nam của Tây Hồ, có một tòa tháp tám tầng, được xây dựng từ năm 975 sau công nguyên, là do Ngô Việt Vương Tiễn Hoằng xây dựng để mừng việc phi tử hạ sinh một nam hài, được gọi là Hoàng Phi tháp, nhưng vì tháp được đặt ở phía tây cho nên cũng được gọi là Tây Quan Tháp, sau này hậu nhân thấy tháp được đặt trên núi Lôi Phong cho nên gọi là 'Lôi Phong Tháp'.
Thật ra, Lôi Phong Tháp nổi tiếng là bởi vì trên một ngọn núi ở phía bắc có một tòa Bảo Thúc Tháp, hợp với cảnh sắc của tây hồ, tạo thành mỹ cảnh "Nam Bắc tương đối trì, nhất hồ ánh song tháp", hai tháp, một nam một bắc, cách hồ khá đều nhau, Lôi Phong Tháp đôn hậu tao nhã, Bảo Thúc Tháp tinh tế tuấn tú, nhân gian có câu "Lôi phong như lão nạp, Bảo Thúc như mỹ nhân".
Nhắc đến Lôi Phong Tháp thì không thể không nhắc đến 'Lôi Phong Tịch Chiếu', nhưng đằng sau vẻ mỹ lệ của lôi phong tịch chiếu lại có một truyền thuyết động lòng người, truyền thuyết này chính là về Bạch nương tử.
Lấn trước khi Phương Kiếm Minh đến đây thì bị bọn người của Tây Hồ bang làm cho mất hứng, Phương Kiếm Minh chỉ đứng từ xa nhìn lại chứ chưa đến Lôi Phong Tháp lần nào.
Vì ước hẹn với 'Tiêu Dao Thần Kiếm' cho nên Phương Kiếm Minh đi đến cạnh tây hồ, dọc theo bờ hồ, khí trời đã vào đông, người đi đường cũng không nhiều, sắc trời không có gì đặc biệt, muốn xem Lôi Phong Tịch Chiếu cũng không thể.
Phương Kiếm Minh đi dọc theo thềm đá được hơn mười bậc thì nghe được tiếng bước chân từ phía sau trước đến, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một có một lão tăng dẫn theo một tiểu sa di, đang đi đến, lão tăng có tướng mạo trang nghiêm, từ mi thiện mục, xem ra ít nhất cũng thất tuần, tiểu sa di đỉnh đầu sáng bóng, bộ dáng đáng yêu.
Đảo mắt cái lão tăng và tiểu sa di đã đến gần, hai mắt của lão tăng khẽ nhấc, nhìn Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh mỉm cười với lão, lão tăng đột nhiên nói:" Thí chủ đến vì có hẹn?"
Phương Kiếm Minh giật mình, nói:" Sao đại sư biết được tiểu tử ứng ước mà đến?"
Lão tăng nhướng mày, không trả lời hắn, nói:" Tốt nhất thì thí chủ không nên đi, mau rời khỏi nơi này, nếu không thì tính mạng của thí chủ sẽ gặp nguy hiểm, lão nạp có vài lời, hy vọng thí chủ tự thu xếp!"
Nói xong thì dẫn theo tiểu sa di xuống nói, Phương Kiếm Minh muốn hỏi lão nguyên nhân, ai ngờ hai người đó đi đầu không ngoảnh lại, cho hù hắn có muốn hỏi thì sợ rằng cũng không được nói cho biết,
Phương Kiếm Minh tự cười thầm:" Lão hòa thượng này đúng là bất phàm, không ngờ có thể biết ta ứng ước mà đến, lại còn nói là tính mạng nguy hiểm, chẳng lẽ là ta sẽ cùng Tiêu Dao Thần Kiếm động thủ? Không đúng, tuy rằng Tiêu Dao Thần Kiếm có võ công cao thâm nhưng muốn đánh bại ta, thậm chí là giết ta thì ta không tin có khả năng đó, huống hồ chi ta luôn phòng bị. Lần này mang theo thiên thiền đao là để đề phòng vạn nhát, lời của lão hòa thượng này đúng là kỳ ngôn! Nhưng dù sao thì lão cũng là hảo ý tương khuyên, ta cẩn thật một chút là được!"
Trong lòng có chủ ý, hắn liền để những lời nói của lão tăng xuống tận đáy lòng, trên đường đi thì ngắm cảnh sắc xung quanh Lôi Phong Tháp, sắc trời tối dần, Lôi Phong Tháp cũng được tăng nhân thắp đèn lên.
Lôi Phong Tháp này được xây dựng lại từ đầu thời Tống, những năm bắc Tống động binh, chinh thảo Phương Tịch, đã bị tổn hại nặng nề, những năm đầu thời Tống, Tống binh và Kim binh đại chiến suýt tý nữa là đã hủy đi Lôi Phong Tháp, sau đó được trùng tu, tòa tháp bảy tầng chỉ còn lại năm tầng, hiện tại quốc gia là đại Minh, lôi phong pháp được bảo tồn hoàn hảo, bên trong còn có tăng nhân ở.
Phương Kiếm Minh đến cầu kiến phương trượng của tháp, nhưng được báo là phương trượng đã xuống núi, Phương Kiếm Minh cảm thấy hơi mất hứng, uống trà xanh, ngửi mùi hương, xem ra có chút đắt tiền.
Tri khách tăng không biết tại sao đã trễ thế này rồi mà Phương Kiếm Minh còn muốn đến đây, hắn muốn ở trọ lại? Không giống, lại thấy bộ dáng 'lén lút' của hắn cho nên tri khách tăng thầm nghĩ là hắn có ý định đánh cắp bảo vật trong tháp, nên theo dõi hắn chặt chẽ, Phương Kiếm Minh dở khóc dở cười, không thể làm gì hơn là rời xa Lôi Phong Tháp, lúc này mới cắt được cái đuôi kia.
Tiêu Dao Thần Kiếm này cũng thiệt là, Phương Kiếm Minh đã đến rồi mà không gặp được mặt hắn, rốt cuộc là đến lúc nào đây chứ, bóng đêm dần dày đặc hơn, một vầng trăng khuyết được treo trên cao, chiếu sáng một vùng.
Phương Kiếm Minh phi thân lên một đại thụ, nhìn quanh, trầm giọng quát:" Tiêu Dao Thần Kiếm, tại hạ ứng ước đến đây, vì sao các hạ không lộ diện?"
Tiếng nói chưa dứt thì hắn nghe được một tiếng cười âm lãnh từ bên sườn truyền đến, Phương Kiếm Minh vội phi thân xuống, phóng đến nơi phát ra âm thanh.
Một thân ảnh giống như là thổ địa từ dưới chất chui lên, một cổ kình khí khổng lồ xuất hiện theo hắn, cổ kình khí bao quanh chu vi mười trượng, Phương Kiếm Minh giật mình, thầm nghĩ:" Không ổn!"
Người nọ đột nhiên xuất chưởng, nội gia chân lực được phóng ra, cát đá trên đất bay loạn cả lên.
Phương Kiếm Minh không chút nghĩ ngợi đánh ra một chưởng, người đó đến thật quá nhanh, Phương Kiếm Minh không có cách nào tránh được.
Song chưởng chạm nhau, người đó quát lên một tiếng lớn, một cổ chân lực như thái sơn phát ra, Phương Kiếm Minh vội vận thiên thiền chân lực lên chống đỡ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng 'oa' vang lên, Phương Kiếm Minh há miệng phun ra một ngụm máu tươi, văng đi, Phương Kiếm Minh không phải là đối thủ của hắn!
Phương Kiếm Minh thấy rõ người đến, đó là một lục bào lão giả có tướng mạo bình thường, một tay của hắn để bên trong tay áo, tay kia trắng noãn như ngọc, lại thon dài, chính là cánh tay này đã một chưởng đả thương Phương Kiếm Minh, lúc này cánh tay đó lại xoay chuyển, một đạo chỉ phong được bắn ra, một phân thành chín, hướng về chín vị trí yếu hại trên người của Phương Kiếm Minh.
"Mạng ta xong rồi!" Tim của Phương Kiếm Minh đập mạnh, hối hận không nên không nghe theo lời lão tăng.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Phương Kiếm Minh đang ở trong không trung, không thể dùng sức, mà lại bị nội thương, chỉ phong do lục bào lão giả hướng thẳng về hắn. Trên mặt lục bào lão giả lộ ra vẻ đắc ý và mừng rỡ, nhưng chính trong giây khắc này, một nhân ảnh phóng ra, phóng tay đẩy Phương Kiếm Minh sang một bên, một thanh đơn đao dựng thẳng phát ra đao khí cường đại, dùng cứng đối cứng với chỉ phong của lục bào lão giả, một tiếng nổ vang lên, người đó kêu lên một tiếng đau đớn, lăng không lộn ba vòng, lùi về sau mấy bước, mỗi một bước của người đó đề để lại trên đất một dấu chân sâu cả tấc.
Lục bào lão giả ngạc nhiên kêu lên một tiếng, không ngờ người này có võ công cao cường như thế, nhìn chăm chú vào đối phương, thấy người này là một thanh niên vận hắc sam, vẻ mặt lạnh như băng, vóc người trung bình, đứng tại chỗ, khí chất bất phàm, trong tay là một thanh đơn đao, phát ra hàn khí.
Phương Kiếm Minh dựa vào lực đẩy của hắc sam thanh niên, trở mình văng ra xa hơn ba trượng, âm thầm điều tức, nói:" Đa tạ túc hạ tương trợ!"
Hắc sam thanh niên xoay thanh đơn đao, nhìn về phía Phương Kiếm Minh vô cùng cung kính nói:" Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ, vì thiếu chủ phân ưu giải nạn là chuyện của thuộc hạ?"
"Thiếu chủ?" Phương Kiếm Minh nghe thế thì vô cùng ngạc nhiên, không biết có phải hắc sam thanh niên này nhận lầm người hay không, nhưng lúc này lục bào lão giả đang đứng ở một bên nhìn chằm chằm về hắn, hắn không có thời gian hỏi nhiều, hổ mục mở trừng nhìn lục bào lão giả, nói:" Ngươi là ai? Tại sao lại tập kích ta, ngươi chính là người tối qua?"
Lục bào lão giả hừ một tiếng âm sâm, nhếch miệng cười, nói:" Lão phu đối với Thiên Hà Bảo Lục trong người của ngươi rất hứng thú, mau giao ra, lão phu tha cho ngươi một mạng!"
Hắc sam thanh niên cười lạnh, nói:" Ngươi đúng là đang nằm mơ, thiếu chủ, người này cứ giao cho thuộc hạ là được, thiếu chủ còn có ước hẹn không nên động thủ." Vừa nói vừa vung đơn đao lên, chặn ngang hai người.
Lục bào lão giả lạnh lùng nói:" Tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, phá hỏng chuyện tốt của lão phu, lão phu bắt ngươi phải đền mạng!" Vừa nói vừa nâng các ngón tay lên, một cổ chân lực phô thiên cái địa bắn thẳng về phía Phương Kiếm Minh và hắc sam thanh niên.
Phương Kiếm Minh sải bước, năm ngón tay mở ra, đưa ra sau, nắm lấy chuôi Thiên Thiền Đao, một cảm giác thoải mái xuất hiện, Thiên Thiền Đao còn chưa ra khỏi võ thì đã khẽ ngâm lên, lục bào lão giả nhướng mày, nhãn châu xoay chuyển, cười to, nói:" Thiên Thiền Đao, quả nhiên không hổ là một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự, lĩnh giáo!" Nói xong thì ngã người phóng đi, biến mất trong màn đêm, đến nhanh mà đi cũng không chậm.
Phương Kiếm Minh thấy lục bào lão giả đột nhiên rời đi thì trong lòng thấy buồn bực, nén nghi hoặc trong lòng xuống, tiến lên trước, định nói lời đa tạ với hắc sam thanh niên, hắc sam thanh niên thu chân lại, chân sau quỳ xuống, nói:" Thuộc hạ Lữ Huyết, tham kiến thiếu chủ, thuộc hạ đến trễ, để kẻ gian thi kế, khiến thiếu chủ bị thương, Lữ Huyết tội đáng chết ngàn lần!"
Phương Kiếm Minh vội tiến lên trước, vội đỡ hắn dậy nói:" Túc hạ nói thế nghĩa là sao?? Túc hạ nhận lầm người rồi, tại hạ và túc hạ vốn không quen biết, làm sao có thể là thiếu chủ của túc hạ?"
Hắc sam thanh niên nói:" Thiếu chủ, thuộc hạ tuyệt đối không nhận lầm. Người chính là thiếu chủ của Ma Đao Môn chúng ta!"
"Ma Đao Môn? Túc hạ chính là người của Ma Đao Môn?" Phương Kiếm Minh mở to hai mắt.
Lữ Huyết gật đầu, nói:" Thiếu chủ, có vài sự tình ngài còn chưa biết, chờ sau khi ước hẹn của thiếu chủ trôi qua thì thuộc hạ sẽ nói rõ mọi chuyện, thuộc hạ xin cáo lui!" Nói xong thì cũng không chờ Phương Kiếm Minh mở miệng, xoay người rời đi, đảo mắt cái đã biến mất trong màn đêm.
Phương Kiếm Minh mang đầy bụng hoài nghi, không thể nào hiểu được tại sao mình lại trở thành thiếu chủ của Ma Đao Môn, nghe bất hưu sư phụ nói, nghĩa phụ đã gặp lại người của Ma Đao Môn, chẳng lẽ nghĩa phụ chính là môn chủ của Ma Đao Môn?
Nhìn sắc trời, đã đến canh một, mà vẫn không thấy bóng dáng của tIêu Dao Thần Kiếm, chẳng lẽ đây chính là một âm mưu, tIêu Dao Thần Kiếm và lục bào lão giả chính là đồng bọn, bọn họ thông đồng, dẫn dụ hắn đến đây, sau đó tập kích, nhưng khả năng này rất khó xảy ra, nếu bọn họ cấu kết với nhau thì tại sao lại không cùng ra tay, hai người bọn họ mà liên thủ thì Phương Kiếm Minh cho dù có ba đầu sáu tay cũng không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng tIêu Dao Thần Kiếm lại không thấy bóng dáng, cho thấy hai người bọn họ không phải là đồng bọn.
Phương Kiếm Minh đang trầm tư suy nghĩ thì một thân ảnh từ phía xa chợt hiện ra, người đó dường như đang tìm kiếm ai đó, phi thân hướng về phía trước, Phương Kiếm Minh ngưng thần nhìn lại, người đó cười nói:" Họ phương kia, ngươi làm ta phải tìm kiếm khá lâu!"
Phương Kiếm Minh nói:" TIêu Dao Thần Kiếm, ta chờ ngươi đã lâu, sao lại không hiện thân, rõ ràng là ngươi hẹn ta đến đây tại sao lại không thủ tín!"
Người đến đúng là thanh diện hán tử trong ngõ nhỏ đêm đó. Thanh diện hán tử nhíu mày nói:" Ta định đến sớm, nhưng không ngờ trên đường đi gặp vài chuyện phiền toái nên mới đến chậm, cũng may là ngươi còn chưa đi, nếu không thì trận chiến này của chúng ta còn phải kéo dài thêm!"
Phương Kiếm Minh nói:" Ngươi hẹn ta đến đây chính là vì 'Thiên Hà Bảo Lục'?"
Thanh diện hán tử gật đầu, nói:" Đêm đó ta ngăn ngươi ở trong nhỏ nhỏ, vốn tưởng rằng dễ dàng đoạt được, nhưng không ngờ ngươi lại là một kình địch, Long tiểu thư lại nhận ra dược võ công của ta, nên ta chỉ có thể rút đi là tốt nhất, sau đó ta suy nghĩ kỹ lại, quyết định đấu với ngươi một trận!"
Phương Kiếm Minh ồ một tiếng, nói:" Ngươi muốn đánh với ta một trận, tại sao?"
Thanh diện hán tử nói:" Là vì 'Thiên Hà Bảo Lục', ngươi chắc cũng biết, đại lý đoàn thị của ta hiện nay đã phải dời đến tận Tây Sơn, ta muốn đoạt được 'Thiên Hà Bảo Lục' để trọng chấn lại hùng phong năm xưa!"
Phương Kiếm Minh lấy làm lạ hỏi:" Cho dù ngươi có lấy được 'Thiên Hà Bảo Lục', ta thấy ngươi cũng khó có thể làm được điều đó, không phải là xem thường ngươi, mà là 'Thiên Hà Bảo Lục' chẳng qua chỉ là bí kíp võ công mà thôi, đối với mục đích của ngươi có trợ giúp không nhiều, nếu ngươi muốn xưng bá võ lâm thì còn có hy vọng!"
Thanh diện hán tử hừ một tiếng rồi nói:" Lời đồn của giang hồ chưa chắc đều là sự thật, trong 'Thiên Hà Bảo Lục' có một bí mật, rất ít người biết, mà ta thì chính là một trong số đó!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong lòng kinh ngạc, hỏi:" Bí mật gì?"
Thanh diện hán tử lạnh nhạt nói:" Đề tài này không liên quan, không cần phải nói rõ, ta hỏi ngươi, có đồng ý lấy 'Thiên Hà Bảo Lục' ra đánh cược, đấu với ta một trận?"
Phương Kiếm Minh cười nói:" Bây giờ 'Thiên Hà Bảo Lục' đã là của ta, sao ta lại dùng đó để đánh cược với ngươi?"
Hai hàng chân mày của thanh diện hán tử nhíu lại, nói:" Lúc Thiên Hà Bảo Lục xuất thế, ta đang bế quan tu luyện tIêu Dao Thần Kiếm, cho nên đến trễ, ngươi đã dùng võ công mà đoạt được Thiên Hà Bảo Lục, sao ta lại không thể đánh với ngươi một trận, hơn nữa, đêm đó, nếu không có ta chỉ người thì ngươi làm sao tìm được người?"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì trầm ngâm nói:" Nếu nói như thế, ta mà còn trì hoãn thì xem như là kẻ hẹp hòi không biết 'tri ân đồ báo', được, nếu ta đã đến đây thì đã sớm nghĩ đến ngươi có kế hoạch, thế ngươi muốn đấu thế nào?"
Trong mắt của thanh diện hán tử hiện lên thần sắc tán thưởng, nói:" Ngươi đi theo ta!" Nói xong thì đi trước dẫn đường.
Hai người thi triển khinh công, đường lên núi ngày càng dốc, một lúc sau thì đến trước lôi phong tháp. Lúc này bên trong lôi phong tháp tối đen, tăng nhân trong tháp đã sớm yên giấc nồng, bốn phía yên tĩnh, thanh diện hán tử dừng cước bộ, quay đầu lại nói:" Nếu là vì Thiên Hà Bảo Lục, một tuyệt thế bảo vật, như vậy thì chúng ta không thể luận võ sơ sài được, ta có một cách so tài, ngươi xem thế nào?"
Phương Kiếm Minh không biết được trong hồ lô của hắn có gì, hỏi:" Cách thức gì, ngươi nói thử xem."
Thanh diện hán tử nhìn lôi phong tháp, chỉ vào đỉnh tháp, nói:" Nếu muốn so tài, thì sẽ tìm cách thức khó khăn nhất, khinh công, võ công, nhãn thần đều là những thứ mà một cao thủ tinh thông, hai người chúng ta, nếu ai lên trên đỉnh tháp này trước thì người đó sẽ thắng, ngươi thấy thế nào? Có công bằng không?"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì giương mắt nhìn về phía đỉnh lôi phong tháp, lờ mờ dưới ánh trăng, lôi phong tháp trông có vẻ thật cao, mỗi tầng tháp hơn một trượng, thân tháp năm tầng, cao cao tại thượng, có thể bay lên trên đó đã là khó khăn vô cùng, muốn lên đến đỉnh tháp thì hung hiểm trong đó không cần phải nói rõ, hơn nữa, còn có một cao thủ luôn chìn chằm chằm ở một bên, nếu có thể lên trên đó được thì đây chính là một cảm giác rất kích thích.
Phương Kiếm Minh hào hứng, hết sức sảng khoái nói:" Hảo, theo ý ngươi, nếu ai lên trên đỉnh tháp trước thì Thiên Hà Bảo Lục sẽ thuộc về người đó!"
Thanh diện hán tử vui vẻ nói:" Quân tử nhất ngôn!"
Phương Kiếm Minh nói:" Tứ mã nan truy!"
Chữ 'truy' vừa dứt thì cơ hồ hai thân hình đồng thời phóng thẳng đi, hướng đến lôi phong tháp, đến dưới lôi phong tháp, họ dừng lại, đứng yên tại chô, nhìn kỹ đối phương, không nhúc nhích.
Vốn theo lời nói của bọn họ, ai lên đến đỉnh tháp trước thì người đó sẽ thắng, như vậy thì họ phải tranh thủ trong thời gian ngắn nhất để lên trên đỉnh tháp, nhưng bọn họ dừng chân, hơn một nửa nén hương rồi mà vẫn không có dùng khinh công phi thân lên.
Cao thủ tranh chấp, thắng bại chỉ trong nháy mắt, bọn họ đứng yên ở đó là có chỗ tốt, công phu của hai người họ đã tiến nhập hóa cảnh, nếu nói ai cao hơn một bậc thì không thể dễ dàng kết luận được, vì thế một trong hai người ai mà tùy tiện đi trước, khi đang ở trong không trung thì không thể linh hoạt bằng khi ở trên đất bằng, người còn lại nhất định sẽ xuất ra phách không chưởng lực đánh rơi hắn, cả hai đều biết được điểm này cho nên không dám lấy thân tiếp chưởng, ngươi trừng mắt nhìn ta, ta trừng mắt nhìn ngươi, không ai động thân.
Trong lúc hai người bọn họ nhìn nhau thì thời gian vẫn chầm chậm trôi qua, đã hơn nửa canh giờ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, trong trời đông giá rét như thế này mà xuất hiện cả mồ hôi cho thấy bọn họ cẩn thận như thế nào, nội công cũng rất thâm hậu.
Chính lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua, cây khô kêu loạn, lá úa cuốn theo làn gió, một lá cây bay ngang đỉnh đầu của Phương Kiếm Minh, trong mắt của thanh diện hán tử chợt lóe tinh quang, một ngón tay bắn ra, một đạo kiếm khí, chính là 'TIêu Dao Thần Kiếm' của Đoàn gia, bắn thẳng về phía lá cây đang bay ngang qua mặt Phương Kiếm Minh, khi thanh diện hán tử động thủ, là lúc lá cây bay ngang qua mặt Phương Kiếm Minh cho nên phần nào che khuất tầm mắt của Phương Kiếm Minh, thanh diện hán tử vừa xuất ra một 'kiếm' thì Phương Kiếm Minh vội lùi về sau, đưa tay rút Thiên Thiền Đao ra khỏi võ, ánh đao chợt lóe, một tiếng 'đinh' vang lên, hai bóng người, một trước một sau từ trên đất bằng phóng thẳng lên, rơi xuống tầng thứ nhất của tháp.
Phương Kiếm Minh vừa chạm chân lên tầng thứ nhấy, trong lòng thở dài, thầm nghĩ:" Ta chậm hơn hắn nửa nhịp, tầng thứ nhất xem như ta thua!"
Nghĩ xong, Thiên Thiền Đao vung lên, một đao ảnh lóe sáng, thiên nhi bay múa trong không trung, ngăn trở thanh diện hán tử, sau đó lăng không lộn người, đoạt lấy tiên cơ, rơi xuống tầng thứ hai của tháp.
Thanh diện hán tử hét lớn một tiếng, cả năm ngón tay liên tiếp bắn ra, năm đạo kiếm khí phá không, Phương Kiếm Minh không chịu yếu thế, bổ Thiên Thiền Đao từ trên xuống.
Khi hai cổ nội gia chân lực sắp chạm vào nhau thì cả hai người đều chuyển thân, dẫn chân lực đi ra ngoài, trong phạm vi mười trượng xung quanh, khí lưu dao động dữ dội, giống như là dấu hiệu cho thấy sắp có lôi điện, tiếc một điều chính là 'Lôi Điện' không có xuất hiện, rồi dần dần biến mất không còn tăm hơi. Còn hai người thì phi thân thẳng lên, giống như một cơn gió, nhẹ nhàng hạ xuống tầng thứ tư.
Phương Kiếm Minh ngẩn người, thanh diện hán tử nói:" Ngươi bị nội thương?"
Phương Kiếm Minh lạnh nhạt cười, nói:" Chỉ là vết thương nhẹ, không ảnh hưởng đến ta!"
Thanh diện hán tử hừ một tiếng, nói:" Là ai làm?"
Phương Kiếm Minh nói:" Việc này không liên quan gì đến túc hạ, túc hạ không nên hỏi nhiều, chúng ta tiếp tục."
Vẻ mặt của thanh diện hán tử trở nên tức giận, hỏi:" Là một lục bào lão giả?"
Phương Kiếm Minh giật mình, bật thốt:" Sao ngươi lại biết?"
Thanh diện hán tử cười lạnh vài tiếng, trong tiếng cười mang theo vẻ khinh thường lẫn tức giận, phất ống tay áo, nói:" Không so tài nữa, đêm đó ta nhân lúc ngươi gặp nguy mà ra tay đã là không quang minh lỗi lạc, hôm ngươi có thương tích trong người, ta không muốn tự hạ thân phận, ta còn có việc, đại hội luận võ ở kinh thành vào đầu xuân năm sau, chúng ta sẽ có một trận thư hùng!" Nói xong thì mũi chân khẽ điểm, phi thân từ trên lôi phong tháp sang một đại thụ, sau đó biến mất không thấy.
Phương Kiếm Minh thấy hắn nói đi là đi, hành sự dứt khoát, không nhân lúc người khác gặp nguy, xem ra cũng là một hán tử thẳng thắn, không khỏi có cái nhìn mới đối với hắn, cũng giảm bớt nghi kỵ đối với hắn vài phần.
Nghe qua khẩu khí của hắn thì tựa hồ có quen biết với lục bào lão giả, không biết bọn họ có quan hệ thế nào. Đêm nay, Phương Kiếm Minh gặp toàn điều kỳ lạ, trong lúc nhất thời cũng không thể nào hiểu rõ được, nên cũng không suy nghĩ nhiều, phi thân xuống lôi phong tháp, dọc theo sơn đạo, xuống núi.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥