- Mọi người đừng tâng bốc tôi, đến lúc bay cao lại ngã đau. Tôi chỉ là may mắn chút thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng rồi, Hướng Phi, nói đến tham mưu như con, chẳng phải lần trước con nói muốn tới Bộ tổng tham mưu sao?
Không ngờ Lâm Hồng đột nhiên nói ra một câu, Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu. Hóa ra Phí Hướng Phi muốn tới làm việc tại Bộ tổng tham mưu. Chẳng lẽ Phí Mãn Thiên có định hướng gì đó?
Diệp Phàm nhạy bén, cảm nhận được ý đồ gì đó trong chuyện này. Không chừng Phí Mãn Thiên sắp điều về thủ đô. Cho nên Phí Hướng Phi điều đi trước.
Chẳng lẽ có quan hệ với việc Ninh Chí Hòa đến tỉnh Thiên Phủ nhận chức Chủ tịch tỉnh. Phí gia đây là xuống một, về thủ đô một. Cái này gọi là một lên, một xuống. Ẩn chứa trong chuyện này là gì, Diệp Phàm rốt cuộc vẫn không nghĩ ra.
Bước tiếp theo của Phí Mãn Thiên hẳn là vị trí cấp Phó chủ tịch nước. Về thủ đô thì sẽ nhận chức gì? Nếu là cấp Bộ trưởng, trừ phi là Bộ nào có tiếng tăm, bằng không, còn không tốt bằng chức Bí thư Tỉnh ủy Nam Phúc.
Đương nhiên, Phí Mãn Thiên cả đời này cũng có chút phiền muộn.
Vì sao?
Bởi vì Phí gia sinh ra một Phí Nhất Hoàn, cho nên Phí Mãn Thiên không thể nào tiến vào lĩnh vực chính trị, ủy ban cục. Nhiều nhất thì đời này ông ta cũng kết thúc ở cấp Phó chủ tịch nước nhưng không vào ủy ban.
- Nói với cha từ lâu rồi nhưng cũng chưa có động tĩnh gì. Con lại không có bản lĩnh, làm sao mà vào được?
Phí Hướng Phi trong lời nói có ẩn ý. Diệp Phàm cảm giác không biết có phải hướng vào mình không.
Đương nhiên, thời điểm như này Diệp Phàm sẽ không tùy tiện xen miệng vào.
- Muốn vào thì tự con lo đi, đừng làm phiền cha.
Phí Mãn Thiên khoát tay, liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Nếu có việc thì theo tôi lên gác.
- Có chút việc muốn tìm Phí thúc một chút.
Diệp Phàm trong lòng cả kinh, tự nhủ lẽ nào Phí Mãn Thiên đã nghe nói đến cái gì lạ ở địa khu Nam Lĩnh.
- Vậy lên đây.
Phí Mãn Thiên đứng lên đi lên thư phòng. Diệp Phàm vội đi theo.
- Lần này cậu về chắc không chỉ đơn giản là về đi đây đó thôi, sắp sang năm mới rồi, Đồng Lĩnh có bao nhiêu việc chờ đại Bí thư như cậu về giải quyết.
Phí Mãn Thiên trong lời nói hình như có hàm chứa chút hơi hướng trào phúng. Cái này, không quá rõ ràng, chỉ là cảm giác của Diệp Phàm.
- Cái gì mà đại Bí thư, không dám, Phí thúc.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Không dám, haha, Bí thư Diệp cậu bây giờ xem chừng sắp thành Sherlock Holmes, có thể phá bất cứ vụ án phức tạp nào rồi.
Phí Mãn Thiên thản nhiên cười cười.
- Cái này, Phí thúc, tôi cũng không phải là công an, Phí thúc đề cao tôi quá.
Diệp Phàm bày ra khuôn mặt tươi cười, nói, trong lòng thì thật sự buồn bực.
Lúc này hắn có thể khẳng định đến ba phần, hoạt động của mình ở Nam Lĩnh có bí mật đến đâu, phỏng chừng vẫn có người nói đến tai Phí đại Bí thư rồi.
Thiên hạ này, thực không có bức tường nào không lọt gió.
- Lấy ra đi.
Phí Mãn Thiên đột nhiên đưa tay ra.
- Chính là những thứ này.
Diệp Phàm cũng dứt khoát thức thời, mở túi da ra, đưa tới.
- Cũng không tồi, trong thời gian hai, ba ngày có thể điều tra được những điều này, tôi nói chứ, cậu sắp vượt mặt cả Sherlock Holmes cũng không phải là nói quá đâu. Tuy nhiên, vì sao lại đưa cho tôi, cứ trực tiếp giải quyết theo phép công là được.
Phí Mãn Thiên nói.
- Cái khác đều dễ xử lý, chính là bức thư họa này thì không dễ. Cái này, chúng tôi không hiểu lắm. Cho nên, muốn xin chú chỉ thị một chút.
Diệp Phàm giơ ngón tay chỉ vào đoạn chữ viết trên bức thư họa mà Trần Khảo Quốc tặng cho Nạp Lan Nhược Phong.
- Tôi nhớ là Báo Quốc đối với cậu cũng chẳng ra gì mà. Lần trước nghe Nhất Độ nói, Báo Quốc còn gây sự làm ầm lên với cậu. Em rể như cậu, vẫn phải để ý chút.
Phí Mãn Thiên không nói chuyện kia, chuyển đề tài.
- Biết sao được, vợ tôi là em gái anh ta.
Diệp Phàm nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ. Liếc nhìn Phí Mãn Thiên một cái, nói:
- Huống chi, việc này, thật sự là anh ta không làm gì sai? Chỉ là bị người đứng sau gây ra như vậy. Đối với chuyện như vậy, không cần nói anh ta là anh vợ tôi, cho dù chỉ là đồng nghiệp, tôi có lẽ cũng sẽ đứng ra. Phí thúc hiểu rất rõ tính cách của tôi đúng không?
- Ôi…
Phí Mãn Thiên khoát tay, không ngờ thở dài. Im lặng một hồi mới nói:
- Mang về đi, chuyện bức thư họa dừng ở đây. Còn nữa, việc của Đồng Lĩnh cũng không ít, cậu về đi, sắp sang năm mới rồi. Vẫn nên quản lý cho tốt mảnh đất mẫu ruộng của mình thì hơn.
Hắn hiểu, chuyện của Trần Khảo Quốc và Trần Hùng, Bí thư Phí đã đồng ý xử theo phép công, cũng chính là giao cho Hạ Hải Vĩ của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh.
Hai anh em này tuyệt đối là phải xử lý dứt điểm. Còn chuyện của Nạp Lan Nhược Phong, Phí Mãn Thiên sẽ tự mình xử lý.
Tuy nhiên, đối với câu cuối cùng của Phí Mãn Thiên, Diệp Phàm suy nghĩ một chút, cũng đoán ra đại ý. Đơn giản đối với chuyện mình chạy từ Đồng Lĩnh tới Nam Phúc gây sức ép, Phí Mãn Thiên trong lòng có chút không thoải mái.
- Đã quấy rầy Phí thúc, tôi đi trước.
Diệp Phàm nói.
- Về Đồng Lĩnh đi, ôi…
Không ngờ Phí Mãn Thiên lại khoát tay, vẫn lặp lại những lời này. Việc này khiến Diệp Phàm chẳng hiểu ra làm sao.
Phí Mãn Thiên chẳng lẽ chán ghét mình tới mức đó, một giây cũng không muốn mình ở lại tỉnh Nam Phúc gây sức ép gì nữa?
Vừa xuống tầng, Phí Hướng Phi cười tủm tỉm nói:
- Anh Diệp, lúc nào về thủ đô tôi mời anh, nghe nói anh thân với lãnh đạo bên Bộ tổng tham mưu.
- Quen một hai người, nói là thân cũng không hẳn.
Diệp Phàm nói, sớm hiểu được chủ ý của người này.
- Quen là tốt rồi.
Phí Hướng Phi cười nói.
- Đừng lôi thôi nữa, tiễn Bí thư Diệp một đoạn.
Phí Mãn Thiên đứng trên bậc thang, mặt nghiêm nói.
Diệp Phàm cảm giác như là mình bị đuổi ra khỏi Phí gia vậy, hắn không khỏi có chút buồn bực. Tuy nhiên, vừa mới bước vào trong xe, điện thoại vang lên.
Truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Nhị thiếu gia của Kiều gia, Kiều Thanh Dương:
- Anh Diệp, cha gọi anh lập tức trở về Đồng Lĩnh. Mau về.
- Có chuyện gì mà vội thế?
Diệp Phàm vừa nghe, lập tức chấn động. Những ý nghĩa khác trong lời nói của Phí Mãn Thiên khi nãy lập tức xuất hiện.
- Có người đem chuyện vụ tai nạn ở mỏ than Hải Sơn của tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc ở thành phố Đồng Lĩnh các anh nói với lãnh đạo phía trên. Bên phía Nội các Chính Phủ đã yêu cầu Phòng Đốc tra và Cục giám sát an ninh… hợp thành tổ điều tra liên hợp, phỏng chừng lập tức sẽ yêu cầu Tỉnh ủy Tấn Lĩnh hiệp trợ điều tra chuyện này. Còn tổ điều tra phỏng chừng ngày mai sẽ xuống, anh mau về.
Kiều Thanh Dương nói.
- Là con chó hoang nào thế, cái lúc sắp sang năm mới mà còn gây ra ‘chuyện tốt’ này à?
Diệp Phàm không kìm nổi mắng một câu.
- Đề xuất kiến nghị lần này chính là ủy viên Trương Hướng Đông. Còn tổ trưởng tổ điều tra liên hợp là lão già Điền Lâm, Chủ nhiệm văn phòng Nội các Chính phủ kiêm Phó trưởng ban thư ký Chính Phủ. Anh Diệp, chuyện ở Giang Đô lần trước anh gây sức ép với người ta quá. Lão già này nghe nói rất mất mặt, lần này, là trả đũa đây.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Diệp Phàm đi thẳng đến sân bay. Ở trên xe, Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu được lời của Phí Mãn Thiên. Phỏng chừng, người ta còn biết tin sớm hơn Kiều gia một bước.
Cho nên, Phí Mãn Thiên mới nhắc đi nhắc lại giục mình về. Lại còn là ‘quản lý cho tốt mảnh đất mẫu ruộng của mình’, đây đều là nhắc nhở mình ở Đồng Lĩnh đã xảy ra chuyện lớn.
Thời khắc này, Diệp Phàm lại âm thầm cảm kích Phí Mãn Thiên, cảm thấy ông ta cũng không tệ lắm, khá đáng yêu.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, tính toán, Diệp Phàm gọi điện cho Phượng Tứ, nói chuyện cấp trên sắp tới điều tra với cô ta. Yêu cầu người cầm lái của toàn bộ sản nghiệp Phượng gia, Phượng Khải Mai mau lau khô mông.
Tuy nhiên, Diệp Phàm trong lòng hiểu được. Việc này, nhất định là Trương gia hướng vào mình. Nếu thật sự muốn làm một cách nghiêm túc tới cùng, chuyện mình mất mũ quan là tuyệt đối có thể xảy ra.
Xem bộ dạng của Trương gia, lần này hình như nếu không nắm được mình, phỏng chừng cũng phải đưa mình vào tù.
- Hậu quả nghiêm trọng nhất của chuyện này là gì?
Phượng Tứ hỏi. Cô ta cũng có chút nóng nảy. Chuyện sản nghiệp của Phượng gia cũng là chuyện liên quan đến cuộc sống của rất nhiều người. Nếu không có cái này, Phượng gia căn bản không xong.
- Nếu quả thật điều tra ra, sau đó tập đoàn Thiên Mộc chắc chắn sẽ xui xẻo. Còn mỏ than Hải Sơn thì trước tiên sẽ bị đóng cửa.
Bởi vì cấp bậc của tổ điều tra xuống đây lần này quá lớn, sắp tới cấp cao nhất rồi. Hơn nữa, lãnh đạo tổ điều tra còn có chút đụng chạm với tôi.
Chuyện lần này nhất định là nhằm vào tôi. Còn các cô thì bị liên lụy xui xẻo theo. Tuy nhiên, bây giờ nói điều đó cũng vô dụng.
Mấu chốt là làm thế nào để xử lý việc này mới là việc cấp bách.
Thật là phải xử lý tôi, nhiều nhất tôi cũng bị xử phạt thôi. Còn cổ phần tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc của Phượng gia thì rất có thể sẽ bị nhổ tận gốc.
Diệp Phàm nói.
- Sao có thể, tuy mỏ than Hải Sơn đã xảy ra tai nạn mỏ. Nhưng anh trai Phượng Thảo Thiên của tôi hiện tại cũng đã vào tù. Mà Phượng gia cũng bỏ ra hơn hai trăm triệu để bồi thường các kiểu.
Tính ra thì cũng gấp mấy chục lần nhà nước bồi thường rồi. Nhà nước còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ thật sự muốn diệt Phượng gia chúng tôi sao?
Hơn nữa, làm gì cũng phải để ý đến chứ ‘lý’. Như vậy thì có phải đưa lên tòa án quốc tế chúng tôi cũng không sợ. Hơn nữa, phỏng chừng Bí thư Diệp thì xui xẻo hơn nhiều.
Người ta nếu đã là nhằm vào anh, thì cũng không thể chỉ xử lý đơn giản như vậy. Tôi nghe nói, phía dưới, nếu phát sinh sự việc như này mà cán bộ giấu giếm thì chuyện mất mũ quan là chuyện nhỏ, vào đại lao là thường. Những người làm quan như các anh thích nhất là gây chuyện rồi tìm được một con dê thế tội để làm những người khác hả giận.
Bí thư Diệp, haha, anh không phải chính là ‘con dê’ kia chứ, ‘con dê’ đáng thương. Haha.
Phượng Tứ từng học cao đẳng, nói cái gì ra cái nấy. Hơn nữa, lời kia nói ra, thiếu chút nữa khiến Diệp Phàm phun máu.
- Haha, xem ra Phượng Tứ của chúng ta cũng hiểu khá rõ những quy tắc ngầm trong thể chế nhỉ.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Haha, Phượng gia tuy nói không ai chen chân vào quan trường. Tuy nhiên, Phượng gia cũng quen vài người làm quan đấy. Chính là có thể nhìn ra rất nhiều thứ từ những gì người ta phát trên máy tính, TV, hay trong thực tế.
Lẽ nào tôi nói không đúng? Cho nên, Bí thư Diệp, vì mũ quan trên đầu, để không bị vào tù, bản thân anh vẫn nên xuất toàn lực giải quyết chuyện này.
Phượng gia chúng tôi rất tin tưởng năng lực của Bí thư Diệp. Một Bí thư Thành ủy một thành phố cấp ba trẻ tuổi như vậy, Bí thư của thành phố lớn đứng trong Top ba của tỉnh Tấn Lĩnh.
Tôi không tin sau lưng Bí thư Diệp không có ai đỡ lưng.
Phượng Tứ đúng là rất giảo hoạt. Diệp Phàm vẫn luôn giăng bẫy, nhưng người ta không chui vào.
- Thôi vậy, cô đã nói vậy tôi còn gì để nói nữa. Tuy nói lãnh đạo cấp trên đó là nhằm vào tôi, muốn bắt Diệp Phàm tôi vào nhà tù, cứ cho là tôi là con dê chịu tội thay. Nhưng, lý do là gì, cô đã nghĩ tới chưa? Bằng không, làm thế nào mới đánh đổ tôi được?
Diệp Phàm cười khan một tiếng nói.
- Anh…anh đang uy hiếp tôi?
Phượng Tứ có chút tức giận, giọng lớn hơn.
- No, no. Tôi sao lại uy hiếp cô. Tôi đây là đang giúp cô. Đến lúc đó, muốn bắt tôi, bọn họ chẳng phải là trước tiên phải xác định rõ ràng tội danh của các cô sao.
Một khi tội ác của các cô đã bị xác định rõ ràng, tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc các cô có chạy đằng trời. Muốn trốn tránh trách nhiệm à, không có cửa đâu.
Huống chi, Phượng Thảo Thiên mấy năm nay đã làm không ít chuyện rùm beng. Lần trước các cô bỏ tiền ra, vì nghĩ cho đại cục nên họ không đào sâu hơn vấn đề.
Đó là nằm trong phạm vi có thể khống chế được. Nhưng lần này rõ ràng không giống với lúc trước, là người từ phía trên xuống. Hơn nữa, người ta đến là nhằm vào tôi, cô.
Người ta còn không tóm lấy cái đuôi điều tra tới cùng ý chứ. Đến lúc đó, càng điều tra, lỗ hổng càng lớn, càng tra càng ra nhiều chuyện. Đến lúc đó, tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc phỏng chừng cũng sẽ khá gay go.
Không có tài lực to lớn chống đỡ, Phượng gia các cô ngay cả sống cũng không xong, sao còn có thể ung dung tự tại, đóng góp gì cho xã hội?
Tôi đây là có ý tốt nhắc nhở các cô. Vào lúc này, chúng ta phải đoàn kết một lòng, chúng ta đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền rồi.
Nếu các cô không bỏ ra chút tâm sức, chúng ta sẽ bị bọn họ tiêu diệt từng bộ phận. Đến lúc đó, Diệp Phàm tôi đương nhiên không giữ được mũ quan, tuy nhiên, các cô, phỏng chừng cũng không xong.
Nếu muốn gây sức ép với quốc gia, Phượng gia các cô còn chưa đủ tư cách. Không phải nói tới các cô, các cô nhìn xem, trên đời này, gia tộc nào có thực lực chống lại quốc gia, tuyệt đối không có.
Trước mặt cơ quan quốc gia, gia tộc có dũng mãnh đến đâu cũng là chỉ là gà đất chó kiểng.
Phượng gia các cô có cao thủ, nhưng quốc gia cũng có tổ chức ngăn chặn được các cô. Hơn nữa, không cần nói đến cao thủ, chỉ phái một đoàn thôi cũng đủ trực tiếp san bằng Phượng gia thôn.
Huống chi, việc này, nói ra thì tôi mới chính là thằng xui xẻo. Là do Phượng gia các cô làm tôi xui xẻo. Việc lần trước tôi làm dù sao cũng là có ân đối với các cô, vậy mà các cô đối đãi với ân nhân như vậy sao? Thật không có lương tâm.
Diệp Phàm ép tới.
- Tôi không nói lại được với anh, mấy người làm quan như các anh đều giảo hoạt, đều là sói. Vậy anh nói đi, nên làm gì bây giờ?
Phượng Tứ im lặng một hồi, cũng hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, không thể không cúi đầu. Đến lúc tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc sập rồi, cho dù Diệp Phàm có vào tù thì đối với Phượng gia cũng chẳng có tác dụng gì.
- Kỳ thật, biện pháp thì không phải không có.
Diệp Phàm nói.
- Vậy anh cứ nói đi, tôi hôm nay mới phát hiện anh rất dài dòng. Giống như một ‘bà Tám’.
Phượng Tứ hừ nói, hiển nhiện là tức giận.
- Không dài dòng chút, cô sao hiểu được. Thực ra, Phượng gia các cô chẳng phải có mấy cao thủ sao?
Diệp Phàm bắt đầu dẫn dắt đến chủ đề.
Bởi vì, hậu quả liên đới của việc này, Diệp Phàm cũng từng tính toán rồi. Từ lâu đã có một dự định nhất định, chỉ có điều vẫn chưa ngả bài ra với Phượng gia thôi. Hiện tại bị ép buộc, bất đắc dĩ phải nói ra.
- Đương nhiên có, nhưng can hệ gì đến anh? Thật sự không hiểu ra sao cả.
Phượng Tứ tức giận hừ nói.
- Tôi có người bạn, công tác tại cơ quan bí mật quốc gia. Phỏng chừng các cô đã nghe nói đến.
Diệp Phàm bắt đầu dẫn dụ Phượng Tứ.
- Bộ hai, bộ ba tham mưu gì đó của bộ An ninh quốc gia?
Phượng Tứ hừ nói.
- Không phải, bí mật hơn một chút. Hay là cô chưa nghe nói đến, tin là lão tổ tông của nhà cô hẳn là đã nghe nói tới.
Diệp Phàm nói.
- Không phải là Tổ đặc nhiệm A sao? Nghe nói cũng không ra sao, một đám người bản lĩnh ở bậc trung tụ lại cùng nhau. Cho rằng cầm súng, dựa vào chút thân thủ ít ỏi là có thể xử lý chuyện võ lâm.
Võ Lâm rất phức tạp, Bí thư Diệp. Thật sự gặp phải những cao thủ siêu cấp thì mấy người thân thủ hèn kém cầm súng cũng vô dụng.
Người ta sẽ không cho bọn họ cơ hội.
Phượng Tứ có vẻ khinh rẻ Tổ đặc nhiệm A. Diệp Phàm nghe xong thật sự muốn bật cười. Cũng không biết Phượng Tứ nghe được tin đồn từ đâu, phỏng chừng người đó quá coi thường năng lực của Tổ đặc nhiệm A.
- Ếch ngồi đáy giếng thôi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Anh nói ai là ếch?
Phượng Tứ thanh âm nặng lên không ít.
- Không phải cô thì còn là ai?
Diệp Phàm phun ra những lời này.
- Anh, không nói với anh nữa.
Phượng Tứ định gác điện thoại.
- Gác đi, gác thì càng tốt. Cùng lắm thì cuối cùng cá chết lưới rách, Diệp Phàm tôi phải vào tù thì cũng muốn tìm mấy cái đệm lưng đấy.
Diệp Phàm cũng nói rất hung hăng.
- Tôi thấy anh thật đúng là một đại cao thủ quá vô lại, sao cứ cố tình nói mãi những lời vô lại vậy?
Phượng Tứ nghẹn họng.
- Thời buổi này, các cô gái thường thích những chàng trai vô lại, đàn ông không xấu, đàn bà không thương mà.
Diệp Phàm chẳng biết xấu hổ gì, nói.
- Không biết xấu hổ.
Phượng Tứ hừ nói.
- Thôi đi, không nói chuyện tào lao nữa. Cô thật sự quá coi thường Tổ đặc nhiệm A mà tôi vừa nói đó. Người bạn kia của tôi chính là ở trong Tổ đặc nhiệm A.
Thân thủ của người ấy ngang ngửa tôi, cô có thể nói là năng lực của Tổ đặc nhiệm A rất yếu sao? Nghe nói người bạn kia của tôi chỉ là nhân viên thuộc bậc trung trong Tổ đặc nhiệm A.
Có bao nhiêu người thân thủ cao hơn anh ta. Cho nên, tôi nói cô là ếch ngồi đáy giếng thì cũng có căn cứ đó. Với thân thủ yếu như cô, trước mặt tôi còn không làm được gì, nói gì đến người khác.
Trước tiên hãy tự lượng sức mình rồi hãy nói tiếp.
Diệp Phàm hạ Phượng Tứ xuống gần cấp trung rồi.
- Anh là đại cao thủ, được chưa. Tuy nhiên, Tổ đặc nhiệm A này, không quan hệ gì với chúng tôi.
Phượng Tứ hừ nói.
- Dài dòng một hồi như vậy, đương nhiên là có quan hệ. Nghe nói Tổ đặc nhiệm A có thể đặc biệt tuyển đội viên trúng tuyển. Nếu thân thủ của cô tương đối cao, thì cho dù cô làm chút chuyện xấu, bọn họ cũng sẽ không so đo, hơn nữa còn có thể giúp cô xử lý.
Chỉ cần sau đó cô sửa chữa, cống hiến cho Tổ đặc nhiệm A, có thể gia nhập Tổ đặc nhiệm A. Lần trước tôi gặp người bạn đó, tôi nói đến chuyện Phượng gia các cô với anh ta.
Nghe nói người bạn đó của tôi cũng cảm thấy khá hứng thú.
Diệp Phàm bày ra bao nhiêu trò, cuối cùng cũng nói ra ý chính.
- Anh đúng là bát quái, sao có thể nói việc này cho bọn họ nghe?
Phượng Tứ thanh âm cao lên đến tám độ.
- Sau khi vừa nhận được tin, tôi liền nghĩ, chuyện của nhà các cô nếu phải xử lý, không có lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A ra tay thì không được.
Diệp Phàm nói, không để ý đến lời châm chọc của Phượng Tứ.
- Có ý gì? Tổ đặc nhiệm A chẳng lẽ sẽ đồng ý giúp chúng ta xử lý việc này mà không cần báo đáp ư? Bọn họ có tốt như vậy không? Phượng Tứ tôi không tin thiên hạ này có bữa cơm nào miễn phí.
Phượng Tứ nói.
- Haha, đương nhiên, thiên hạ không có chuyện bánh tự nhiên từ trên trời rơi xuống. Bọn họ xử lý việc này cho các cô, các cô cũng phải đền bù một chút.
Diệp Phàm cười nói.
- Nói đi, muốn bao nhiêu tiền, một trăm triệu có đủ không?
Phượng Tứ suýt chút nữa nghiến răng nghiến lợi.
- Bọn họ không thiếu tiền, cần người.
Diệp Phàm nhấn mạnh.
- Cần người, tôi hiểu rồi, các anh muốn ép người của Phượng gia gia nhập Tổ phải không. Nghĩ cũng không cần phải nghĩ. Người Phượng gia lười biếng quen rồi, không muốn làm nhân viên công vụ, càng không muốn làm quân nhân.
Phượng Tứ quả quyết từ chối.
- Cô kiên quyết không gia nhập thì thôi bỏ đi. Tuy nhiên, ví như thủ hạ của cô, cái người có biệt danh Thanh Xà đó bản lĩnh hình như cũng không thấp.
Hẳn là lục đẳng, còn nữa, nếu các cô đồng ý, bọn họ sẽ âm thầm xử lý chuyện của anh trai Phượng Thảo Thiên của cô.
Ví như, anh cô lập nhiều công lớn, có thể lập công chuộc tội, hoãn thi hành hình phạt, gia nhập Tổ đặc nhiệm A. Sau này, Phượng Thảo Thiên cũng không phải là tội phạm nữa, mà là anh hùng của quốc gia.
Là anh hùng vì nước vì dân. Còn Phượng Lôi kia, đêm hôm đó tôi đã nghe thấy, nghe nói là vệ sĩ luôn bên mình của cô, thực lực cũng phải ngủ đẳng.
Thân thủ của cô cũng đã là bát đẳng rồi, còn cần bọn họ bảo vệ gì nữa. Đây chẳng phải là lãng phí nhân tài sao. Để bọn họ gia nhập Tổ đặc nhiệm A, vì nước làm chút việc, Phượng gia các cô chẳng phải cũng vinh dự sao?
Diệp Phàm nói.
- Anh…anh muốn lấy hết những người bên cạnh tôi đi phải không? Không thể được, tuyệt đối không được. Dù sao tôi cũng phải giữ lại vài thủ hạ lót thân, không thể chuyện gì một cô gái như tôi cũng phải tự đi làm được.
Họ Diệp, anh rất thủ đoạn. Đừng nhìn vào gia nghiệp của Phượng gia chúng tôi lớn mạnh, thật ra, cao thủ cũng chỉ có mấy người này.
Anh là cao thủ, anh cũng biết, bồi dưỡng một cao thủ ngũ, lục đẳng khó khăn như nào. Tôi thậm chí hoài nghi, anh chính là phần tử của Tổ đặc nhiệm A.
Lần này gây chuyện với Phượng gia, chính là các anh dựng nên. Xác định mục tiêu xong, các anh ngoài mặt thì bảo là vì muốn tốt cho chúng tôi, thực là đều là một đám cường đạo.
Phượng Tứ tức giận, giọng nói như viên đạn bắn hướng về Diệp Phàm.
- Hừ, lòng tốt bị cô coi là lòng lang dạ sói. Việc này, cho các cô năm tiếng suy nghĩ. Sau đó, Diệp Phàm tôi sẽ mặc kệ.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói. ‘Ba’ một tiếng, liền cúp máy.
- Anh là tên khốn kiếp…
Đây là lời cuối cùng của Phượng Tứ truyền đến.
May là tới kịp chuyến bay đêm về thủ đô, Diệp Phàm gác máy, liền gọi điện cho hai người Bao Nghị và Vương Long Đông, hai người đi chuẩn bị từ lâu.
Bởi vì trên máy bay phải tắt điện thoại di động, Diệp Phàm liền ngồi suy nghĩ xem đàm phán thế nào với đồng chí Cung Khai Hà.
Chuyện này, khẳng định phải nhờ tới Tổ đặc nhiệm A. Nhờ đồng chí Cung Khai Hà dùng thủ đoạn đặc thù đến tác động phía Nội các Chính phủ, từ đó xử lý việc này trước khi xuất phát.
Phượng Tứ cũng hiểu được tính chất nghiêm trọng và nghiêm túc của việc này. Cho nên, trước tiên nói thông tin cấp trên sắp xuống điều tra cho người cầm lái toàn bộ sản nghiệp của Phượng gia là Phượng Khải Mai.
Vừa đặt điện thoại xuống, Phượng Tứ vội vàng tìm Phượng gia tổ tông, Phượng Thanh Hương. May là sư phụ Tài Đông Mi cũng đúng lúc ở đó, liền kể lại chuyện này một lượt.
Hai người nghe xong, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, im lặng một hồi, Phượng Thanh Hương nói:
- Đông Mi, bà nói xem, có phải là âm mưu của Diệp Phàm không?
- Cái này, khó nói. Tuy nhiên, theo lý mà nói thì không phải. Bởi vì chuyện này đối với cán bộ bọn họ mà nói thì rất nghiêm trọng.
Nếu xử lý không tốt, bản thân Diệp Phàm sẽ rơi xuống hầm đầu tiên. Một khi rơi xuống, bò lên cũng khó.
Nếu quả thật như Diệp Phàm nói, người phụ trách tổ điều tra do nội các Chính phủ phái tới là nhằm vào Diệp Phàm.
Vậy chuyện này lại nghiêm trọng hơn. Muốn nắm được Diệp Phàm, trước tiên phải làm lớn chuyện vụ bê bối của tập đoàn Thiên Mộc, từ đó mới dễ nắm được Diệp Phàm.
Tài Đông Mi cau mặt nói.
- Ừ, theo suy luận như vậy, chính là không có chuyện gì cũng phải làm cho thành to chuyện. Hơn nữa, Diệp Phàm nói cũng có lý.
Phượng Thảo Thiên mấy năm nay làm rất nhiều chuyện không ra sao. Nếu cấp trên nhất định điều tra đến cùng, tới lúc đó tập đoàn Thiên Mộc chắc chắn sẽ bị xử lý nặng.
Vị cán bộ họ Điền bên nội các Chính Phủ nghe nói là cán bộ cấp Thứ trưởng, có khả năng tác động đến cả doanh nghiệp chúng ta.
Hơn nữa, đại đa số quan viên đều không phải đám người não đầy ruột già. Bọn họ thật ra là thế hệ những người tinh anh của nước cộng hòa.
Đặc biệt là về sự thông minh. Chúng ta không đấu nổi với những cán bộ cao cấp này. Chúng ta biết cái gì, động tay động chân thì còn được, chơi đầu óc thì hỏng.
Đừng tưởng Phượng Thanh Hương lớn tuổi rồi, thực ra đầu óc bà không hề lạc hậu. Năng lực tiếp nhận cái mới rất mạnh.
- A Tứ, ta đã nói với con rồi, Tổ đặc nhiệm A của nước cộng hòa chúng ta không hề đơn giản như con nói. Về điểm này thì Diệp Phàm nói đúng tình hình thực tế.
Gia tộc lớn như chúng ta đây, Tổ đặc nhiệm A người ta phỏng chừng có tư liệu đấy. Bọn họ đều có ghi chép về một số cao thủ.
Tổ đặc nhiệm A trên thực tế là một tổ chức đặc biệt quản lý vấn đề an ninh quốc gia và toàn bộ võ lâm. Từ lời Diệp Phàm nói có thể thấy, bọn họ đã nhắm trúng gia tộc chúng ta rồi.
Trước kia, lúc nhà chúng ta không xảy ra chuyện gì, người ta cũng là ném chuột sợ vỡ đồ, không nắm được chúng ta. Hiện tại khác rồi, tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chính là dù bên nội các Chính phủ có không xuống, bọn họ cũng tuyệt đối có thể xuống. Về mảng điều tra án, bọn họ còn lợi hại hơn công an nhiều lần.
Hơn nữa, việc điều tra của bọn họ không từ thủ đoạn. Bởi vì, bọn họ không có gì phải băn khoăn.
Tài Đông Mi thở dài nói.
- Chẳng lẽ thật sự phải chấp nhận sự uy hiếp của bọn họ sao? Con không cam lòng. Cái tên Diệp Phàm kia thật sự rất đáng giận, đáng hận. Vừa nghĩ tới cái vẻ mặt của anh ta, con đã muốn nôn.
Phượng Tứ vẻ mặt tức giận, nói.
- A Tứ, thế gian này, có rất nhiều người, con phải chịu rất nhiều điều bực bội, không có ai là không phải chịu bực bội. Làm người, phải học được cách mở rộng lòng để có thể tiếp nhận tất cả.
Bằng không, việc này con giận, việc kia con cũng giận, vậy thì giận mãi không hết. Kết quả chính là làm bản thân mình bị tổn thương.
Đạo dưỡng sinh chính là ở chỗ lý khí thuận khí bình khí, tất cả phải làm được tới mức khí thuận khí hòa mới đúng. Giống chuyện này, chúng ta phải cư xử bình tĩnh.
Chẳng qua chỉ là chút ít được mất thôi. Cho nên, nhất định phải nhìn thoáng một chút, nhẹ nhàng một chút.
Tài Đông Mi khuyên bảo Phượng Tứ.
- A Tứ, con có chút khác thường đó.
Không ngờ Phượng Thanh Hương đột nhiên cười bí hiểm, liếc mắt nhìn Phượng Tứ.
- Con…con khác cái gì, cụ nội, cụ chớ nói lung tung.
Phượng Tứ hai má không kìm được ửng hồng, giọng điệu nhẹ nhàng đi nhiều.
Còn Phượng Thanh Hương và Tài Đông Mi đều thoáng nhìn nhau, hai người trao đổi với nhau bằng ánh mắt, vẻ mặt đều có chút lạ lùng.
- A Tứ, có phải con có chút…
Tài Đông Mi nói nửa câu, nhìn chằm chằm đồ đệ Phượng Tứ.
- Con không đâu, sư phụ, sư phụ đừng nghi ngờ lung tung.
Phượng Tứ mặt đỏ ửng lên, vội vàng nói:
- Sư phụ, cụ nội, mọi người bảo làm sao bây giờ? Họ Diệp kia hình như cũng rất ghê gớm, lúc gác máy nói là chỉ cho chúng ta thời gian năm tiếng để suy nghĩ.
- Vậy con bảo nên làm gì bây giờ a Tứ?
Phượng Thanh Hương nửa cười nửa không nhìn chắt gái nói.
- Phớt lờ anh ta, xem anh thế sẽ thế nào? Con nghĩ, làm quan sợ nhất việc này, đến lúc đó, chúng ta không động thì tự anh ta sẽ phải động, không có mũ quan, anh ta còn vênh váo được nữa không?
Phượng Tứ hung hăng nói.
- Haha, chỉ sợ tới lúc đó người ta không sao, tập đoàn Thiên Mộc nhà chúng ta lại thành con dê chịu tội thay.
Phượng Thanh Hương cười nhẹ, nói.
- Sao có thể?
Phượng Tứ nói.
- Có cái gì là không thể đâu, a Tứ, cuộc sống của con vẫn luôn trôi qua rất yên bình, rảnh rỗi thì luyện công, đi khắp nơi ngao du.
Con chưa hiểu được quan trường rắc rối. Con thấy không, tiểu tử họ Diệp mới bao nhiêu tuổi, nghe nói hai mươi mấy tuổi
Người như vậy đã có thể ngồi vào vị trí này, thực lực sau lưng hắn lẽ nào con chưa từng nghĩ tới? Còn nữa, xét về mặt võ công, người ta có một đại cao thủ tiền bối thần bí làm sư phụ.
Ngày đó ta và cụ con đều gặp nạn, có thể nói, hai chúng ta liên kết lại cũng không đỡ lại được người đó.
Bất cứ lúc nào người ta cũng có thể lấy mạng của chúng ta. Nhân tài văn võ song toàn như vậy, trên đời cũng khó kiếm được mấy người. Chuyện này, ta nghĩ, Phượng gia trước tiên hãy cứ thỏa hiệp. Thanh Hương, thế được không?
Tài Đông Mi nói.
- Ừ, trước tiên thỏa hiệp. A Tứ, có một số việc, trước tiên hãy cứ nhịn một chút. Các cụ có câu: quân tử mười năm trả thù chưa muộn. Chúng ta cứ nhịn trước đã.
Việc này, không chừng qua một khoảng thời gian, sẽ có thể xoay chuyển tình thế. Hơn nữa, đúng như Diệp Phàm đã nói đấy, hắn bây giờ chính là cột vào cùng một chiếc thuyền với chúng ta.
Việc này, đối với Phượng Thảo Thiên mà nói, cũng chưa chắc đã là chuyện không hay. Phượng Thảo Thiên mấy năm nay khác quá, lăn lộn trên thương trường nhiều năm, kiếm được chút tiền, tuy nhiên, cũng sinh ra kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại.
So với việc sống trong tù, chi bằng gia nhập Tổ đặc nhiệm A. Có lẽ, việc này, cũng là một hình thức tôi luyện.
Phượng Thanh Hương nói.
- Tổ đặc nhiệm A kia hẳn là rất nguy hiểm? Nếu đã là tổ chức thần bí như vậy, nhiệm vụ phải làm chắc cũng rất nguy hiểm.
Con sợ anh gặp nguy hiểm, có phải không, thật sự không được. Con nhường Vương Cư và Phượng Lôi, một lục đẳng, một ngũ đẳng, thực sự con cũng chút không nỡ.
Bọn họ theo con cũng đã nhiều năm như vậy, đành vậy, con lại bồi dưỡng hai người khác vậy.
Phượng Tứ đành cúi đầu, liếc mắt nhìn hai vị, nói:
- Tuy nhiên, lúc trước bồi dưỡng hai người này, Phượng gia chúng ta bỏ ra không ít sức lực.
Không thể để cho Tổ đặc nhiệm A nhặt lấy dễ dàng như vậy được. Ít nhất chúng ta cũng phải nhặt lại được cái gì đó.
Ví như, bọn họ lập công thì coi như công của anh con, anh có thể ra ngoài trước thời hạn hoặc được miễn thi hành án.
Phượng Tứ đúng là thông minh, là người tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt.
Diệp Phàm ngủ một giấc trên máy bay.
Vừa xuống má bay, Trương Cường đã đợi bên ngoài từ lâu.
Vừa ngồi lên xe, Phượng Tứ gọi điện tới, nói:
- Nhà tôi đồng ý giao Vương Cư và Phượng Lôi cho các anh. Tuy nhiên, anh tôi, Phượng Thảo Thiên, anh bảo người bạn ở Tổ đặc nhiệm A tác động để được phóng xuất. Ví như, được hoãn thi hành án chẳng hạn…
- Anh của cô trước tiên phải gia nhập Tổ đặc nhiệm A, lập nhiều công lao mới lấy công chuộc tội. Bằng không, anh ta chẳng lập được công gì, sao giải vây cho anh ta được.
Tổ đặc nhiệm A tuy có chút quyền lực đặc thù, nhưng, quyền lực cũng không thể phung phí xằng bậy. Muốn giải vây tội danh, dù sao cũng phải tìm được một lý do chính đáng, bằng không, khó tránh phiền phức.
Diệp Phàm nói.
Thằng này, thật ra trong lòng đã nở hoa từ lâu. Sau đó lại nói:
- Nếu cô đồng ý gia nhập, tôi cam đoan, anh cô lập tức được thả.
- Mục tiêu của các anh là tôi?
Phượng Tứ lạnh lùng hừ nói.
- Lời này cô nói đúng thật là…, vậy tôi thành cái gì? Diệp Phàm tôi là cán bộ Chính phủ, Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh. Chỉ là giúp người bạn giới thiệu chút thôi. Cô xem, cô nghĩ xa quá rồi, cô cho rằng Tổ đặc nhiệm A có thể tùy tiện vào được hay sao? Người ta có thể coi trọng cô không, đó cũng là vấn đề.
Diệp Phàm ra vẻ cao ngạo
- Không coi trọng càng tốt, tôi không thèm.
Phượng Tứ căn bản cũng không mắc mưu Diệp Phàm. Việc Diệp Phàm khích tướng không có tác dụng gì.
- Vậy bỏ đi. Thế này nhé, yêu cầu của cô tôi có thể nói với bạn tôi. Được hay không, thật ra, các cô có thể thương lượng trực tiếp với họ cũng được.
Diệp Phàm nói, hắn cũng sợ thực sự khiến Phượng gia tức giận, ngay cả hai cao thủ cũng không có được thì đúng là đáng tiếc.
- Tôi không định đàm phán cái gì với họ, một đám cường đạo. Phải chuyển lời thì anh chuyển là được.
Phượng Tứ cúp điện thoại. Sau khi gác máy, Diệp Phàm nói:
- Đến chỗ thủ trưởng Cung, tôi có việc gấp tìm ông ta.
Trương Cường không nói lời nào, nhấn ga.
- Nghe nói bên cậu xảy ra chuyện phải không?
Vừa ngồi xuống, Cung Khai Hà trực tiếp hỏi.
- Ông cũng nghe nói rồi?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc, Cung Khai Hà bình thường làm gì có thời gian mà quan tâm đến việc bên chính phủ.
- Tôi cũng là vì đang chú ý đến một chuyện khác nên mới nghe nói đến chuyện này. Một tiếng trước, tôi đã xem qua tài liệu.
Chuyện lần này của cậu thật đúng là có chút phiền phức rồi. Mười người chết, đúng là sự cố an toàn đặc biệt lớn đó.
Lúc trước nếu cậu đã cứng rắn nhất quyết điều tra rõ ràng chuyện này, vậy nên thông báo với cấp trên. Dù sao chuyện đó cũng phát sinh lúc cậu chưa tới thành phố Đồng Lĩnh, không có quan hệ gì với cậu.
Nhưng ngược lại, cậu lại là một anh hùng cứng rắn. Chuyện này thật đáng chê cười, tôi không hiểu trong lòng cậu nghĩ cái gì, lại khiến cho chính mình gặp hạn.
Diệp Phàm, việc này rất nghiêm trọng. Hơn nữa, có vài người cố ý làm vậy, tính chất việc này của cậu càng khác đi. Cậu phải chuẩn bị tâm lý.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Thủ trưởng Cung, theo suy đoán của ông, kết quả xấu nhất là gì?
Diệp Phàm cười khiêm tốn, nghiêm trang hỏi.
- Trong quy định của Đảng, vậy sẽ mất mũ quan. Nếu trong đó có giao dịch quyền, tiền, chuyện vào tù cũng không phải không có khả năng. Cái này, trong lòng cậu hiểu được, tôi không nhiều lời làm gì.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Thủ trưởng Cung, nếu nói là có giao dịch quyền, tiền thì không thể. Nền tảng của Tổ trưởng Diệp chẳng phải ông rất rõ sao, anh ấy còn cần tiền chắc?
Trương Cường xen vào một câu, anh ta cũng có chút nóng nảy. Diệp Phàm là trung tâm của Diệp hệ, hắn mà ngã thì còn nói chuyện gì nữa.
- Thủ trưởng Cung, việc này, ông không thể thấy chết mà không cứu được.
Diệp Phàm nói.
- Cút sang một bên, tự mình gây ra tự mình đi dọn dẹp.
Cung Khai Hà hừ nói.
- Tôi cũng là vì Tổ đặc nhiệm A, bằng không, tôi không ngại làm cho ra nhẽ chuyện của tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc.
- Cái này, có quan hệ gì với Tổ đặc nhiệm A. Tiểu tử cậu đừng có cái gì cũng muốn lôi Tổ đặc nhiệm A vào. Cuối cùng trông cậy lão Cung tôi chùi đít cho cậu. Nói cho cậu biết, đồng chí tiểu Diệp, lần này lão Cung tôi quyết định, tuyệt đối không nhúng tay vào.
Cung Khai Hà nghiêm trang nói.
- Thủ trưởng Cung…
Trương Cường vừa nói được ba từ, Cung Khai Hà đã khoát tay.
- Thôi vậy, thủ trưởng Cung không quản thì thôi. Coi như tối nay tôi chưa tới. Đến lúc Tổ đặc nhiệm A vì chuyện này mà chịu tổn thất lớn thì đừng trách Diệp Phàm tôi trước đó không nói rõ. Tôi đã tận lực, tìm người cho đất nước còn bị mang tiếng xấu. Chịu thì chịu, coi như tôi gặp xui xẻo.
Diệp Phàm nói.
- Haha, đồng chí tiểu Diệp, đừng lôi kéo tôi. Lần này, tôi sẽ không mắc mưu đâu.
Cung Khai Hà không ngờ cười cười, không mắc mưu.
- Thôi vậy, không nói nữa, một ngũ đẳng, một lục đẳng, còn có một tứ đẳng cấp cao nhất. Coi như mất không ba người. Thủ trưởng Cung, đêm khuya quấy rầy, tôi phải về Đồng Lĩnh xử lý phân trên cái mông này.
Diệp Phàm đứng lên xoay người định đi.
- Khoan đã, đồng chí Diệp Phàm, muốn nói thì phải nói rõ ràng. Sao có thể nói bậy hai câu rồi định chạy mất.
Cung Khai Hà nghiêm mình nói.
- Nói cũng chẳng tác dụng gì, phí nước miếng.
Diệp Phàm nói.
- Tiểu tử cậu nếu quả thực có thể nói lý một chút, không chừng tôi còn có thể suy nghĩ.
Cung Khai Hà nói, có vẻ mềm mỏng hơn. Diệp Phàm khẳng định lão già này đã cắn câu.
- Vậy được, tôi vốn rất dễ mềm lòng.
Diệp Phàm tìm cái bậc thang để đi xuống.
- Đến đây, Trương Cường, mau pha trà.
Cung Khai Hà hăng hái.
“Lão già này, vừa nghe nói có người là thích rồi”. Diệp Phàm khinh bỉ mắng một câu. Miệng nói:
- Thủ trưởng Cung, ông đã xem qua tài liệu, có phát hiện chút gì không?
- Cái này, lúc trước cậu chẳng phải đã nói sao. Phượng gia có mấy người, nhưng người ta không chịu vào. Chúng ta lại không tiện bắt ép, chuyện này coi như bỏ đi.
Cung Khai Hà nói.
- Haha, cơ hội lần này tới rồi. Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc là cây trụ cho kinh tế của Phượng gia. Không có Thiên Mộc, tất cả người của Phượng gia căn bản không còn đường sống. Dù sao cũng phải có nền tảng kinh tế vững chắc một mức nhất định.
Diệp Phàm cười nói.
- Ý cậu là tận dụng chuyện này thành thời cơ, buộc Phượng gia chọn mấy người gia nhập Tổ A?
Cung Khai Hà không ngu, trong nháy mắt liền nghĩ tới việc này.
- Thông minh.
Diệp Phàm cười khan một tiếng, giơ ngón cái lên.
- Nhiều chuyện. Cậu tưởng rằng lão già tôi hồ đồ sao? Chẳng qua cậu muốn mượn chuyện này để khiến bọn tôi chùi mông cho cậu thôi.
Nếu cậu thực sự có lòng tốt, trước kia sao không tuyển vào. Đến giờ mới nói, có phải không, trong lòng cậu tự hiểu.
Đồng chí Diệp Phàm, tâm tình này của cậu không ổn lắm. Phải toàn tâm toàn lực có trách nhiệm suy nghĩ cho Tổ A mới đúng.
Tuy rằng cậu chỉ coi Tổ là kiêm chức thôi. Nhưng kiêm chức cũng phải làm cho tốt chứ, đúng không nào? Làm người, dù sao cũng phải có chút nhân phẩm mới được.
Cung Khai Hà đúng là không dễ bị lừa, người ta đã sớm đi guốc trong bụng Diệp Phàm rồi.
- Có chứ, thủ trưởng Cung, thật ra dạo trước phát sinh chuyện của tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc, tôi cũng nảy ra ý này.
Bằng không, tại sao rõ ràng tôi biết hậu quả của việc này mà vẫn làm như vậy, mục đích chính là đặt bẫy Phượng gia.
Tôi nghĩ, ở thủ đô có mấy đồng chí không hài lòng với Diệp Phàm tôi, phỏng chừng sẽ nhìn chằm chằm vào tôi. Không ngờ ý nghĩ của tôi lại trở thành sự thật.
Việc tiêp theo sau đây chính là chuyện của Tổ A. Phượng gia đã đồng ý rồi, nếu Tổ A ra mặt xử lý việc này, bọn họ sẽ cho mấy người gia nhập.
Một người lục đẳng, tên là Vương Cư, biệt danh là Thanh Xà. Một người khác tên là Phượng Lôi, ngũ đẳng, hai người đều là vệ sĩ của Phượng Tứ.
Vốn tôi định kéo cả anh của Phượng Tứ, Phượng Thảo Thiên vào. Chỉ có điều, người Phượng gia không đồng ý, sợ vào Tổ A, độ nguy hiểm rất cao.
Hơn nữa, bọn họ đưa ra một điều kiện. Chính là sau này Phượng Lôi và Phượng Cư sau khi gia nhập coi như đã lập công, công đó phải được tính cho Phượng Thảo Thiên. Việc này, không biết có thể xoay xở chút được không.
Vì Tổ A, tôi cũng không có cách nào khác. Nợ các ông hai người, có cách gì. Lần này tôi còn hoàn thành vượt mực đấy.
Trình độ của mạng lưới cao thủ này còn vượt qua dự đoán của Tổ. Cho nên, Tổ cũng không thể mắt thấy chuyện mà không quan tâm.
Đương nhiên, các ông mặc kệ cũng được. Đến lúc đó thấy một vài đồng chí lật đổ tập đoàn Thiên Mộc, Diệp Phàm tôi cố nhiên cũng phại chịu xử phạt, đây cũng là chịu vì Tổ A đấy.
Tuy nhiên, Phượng gia người ta còn có thể cho người gia nhập Tổ A sao?
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói, nhưng thật ra đang khởi quân tấn công đồng chí Cung Khai Hà.
- Đồng chí Diệp Phàm, lần này là cậu đang hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên, một loạt sự việc sau đó cậu nên tự mình xử lý. Hơn nữa, cậu cũng hiểu, cậu bảo tôi nhúng tay vào, nhúng tay như nào. Chuyện lần này quá lớn, nếu tôi ra tay, quá rõ ràng, không thích hợp, không thích hợp.
Cung Khai Hà xòe bàn tay già nua ra.
- Xem ra, nhiệm vụ lần này không phù hợp, bởi vì dính tới nguy hiểm của bản thân. Đành phải đem Phượng gia làm vật hy sinh rồi. Thủ trưởng Cung, về phần chỉ tiêu của tôi, tôi sẽ nghĩ cách khác.
Diệp Phàm nói, cũng ngang bướng.
Hai người không ngờ nhìn chằm chằm đối phương không nói gì. Trương Cường nhìn thấy mà muốn bật cười, trong lòng tự nhủ già trẻ chọi nhau cũng có phần thú vị.
Khoảng chừng năm phút sau,
Cung Khai Hà thở dài nói:
- Cậu muốn tôi nhúng tay như nào?
Những lời này, đồng chí Cung Khai Hà nói rất nghiêm túc.
- Tôi không muốn làm khó đồng chí Cung Khai Hà, rất đơn giản, các ông chuẩn bị một phương án chứng minh tài liệu này một chút. Đến lúc cần các ông chứng minh, các ông đứng ra chứng minh một chút là được.
Diệp Phàm lấy ra một tập tài liệu in, đưa cho Cung Khai Hà.
Cung Khai Hà sắc mặt cứng đờ, vừa nhận tài liệu vừa hừ nói:
- Sớm đã có chuẩn bị rồi, đồng chí tiểu Diệp, tôi thấy cậu sắp thành chuyên gia mưu kế rồi đấy.
- Nào dám, đây là độc quyền của ông.
Diệp Phàm nói lại, Trương Cường bên cạnh rút cục nhịn không được:
- Diệp xích.
Rồi cười một tiếng.
Thấy Cung Khai Hà trừng mắt nhìn, Trương Cường lập tức ngượng ngùng nói:
- Ngại quá, trà này nghẹn họng, ế rồi.
- Ý của cậu là chứng minh cậu đã sớm thông báo cho Tổ rồi. Chỉ là để tranh thủ giành lấy cao thủ của Phượng gia, cho nên, lãnh đạo Tổ yêu cầu cậu tạm thời giấu chuyện này đi.
Chỉ có điều, chuyện này khống chế ở cấp độ thành phố Đồng Lĩnh. Đương nhiên, người nên trừng trị các cậu đã trừng trị rồi, nên bồi thường thì các cậu cũng đã bồi thường gấp hai lần mức của quốc gia rồi.
Tuy nhiên, xem tài liệu của cậu, điểm này vẫn có thể chấp nhận được. Ít nhất, giải quyết hậu quả cũng không tồi, chỉ thiếu nước đăng lên báo thôi.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Tôi không hiểu, đồng chí tiểu Diệp, cậu sớm đã có dự định nói hay là có nguyên nhân khác? Nếu tiện thì nói một chút nguyên nhân đi.
- Kỳ thật, nếu nói tôi đã dự định nói từ lâu, cũng có hơi quá sự thật một chút. Tuy nhiên, nếu nói tôi không có dự tính gì, thì cũng không thể.
Chuyện liên quan đến Phượng gia, tôi vốn là định báo với Tổ A. Khi đó lão Lý của các anh còn nói sẽ quan tâm đến Phượng gia.
Chuyện này áp chế xuống, tôi cũng có mục đích nhất định. Từ vòng tròn nhỏ bé là thành phố Đồng Lĩnh mà nói, tôi muốn hạn chế việc này ở trong phạm vi có thể khống chế được.
Tôi không muốn để Phượng gia gặp phải đả kích lớn hơn. Dù sao, lão tổ tông Phượng gia là Phượng Thanh Hương và sư phụ của Phượng Tứ, Tài Đông Mi đều là cao thủ thập đẳng.
Lần trước trong cuộc họp bộ máy của Tổ A, tôi đã nói qua rồi. Lúc đó chẳng phải tôi nói Tổ A phải tạo nên ý thức chịu gian nan khổ cực, kết quả, còn bị nhiều đồng chí phê bình.
Diệp Phàm nói.
- Cậu đã nói, lúc đó chính tôi cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Kết quả cậu vừa nói, thì đến tôi cũng chấn kinh.
Không ngờ lập tức xuất hiện nhiều cao thủ quan trọng như vậy. Theo như tài liệu của chúng ta cho thấy, Phượng Thanh Hương và Tài Đông Mi phỏng chừng trong khoảng thập đẳng cấp hai, ba.
Không thể ngờ hai nữ sĩ đã đột phá tới thập đẳng rồi. Còn vị cao nhân thần bí cuối cùng mà cậu nói càng lợi hại gấp nhiều lần.
Đây đúng là hồi chuông cảnh báo cho Tổ A.
Cung Khai Hà khẽ gật đầu nói.
- Người đó đích xác tồn tại, hơn nữa, tôi còn nghĩ ra một nơi đáng nghi. Đây là nguyên nhân lớn nhất mà tôi quyết tâm ỉm đi chuyện của Phượng gia.
Diệp Phàm trở nên nghiêm túc.
- Nói tiếp.
Cung Khai Hà sắc mặt càng trở nên ngưng trọng.
- Vị tiền bối thần bí kia phỏng chừng là cao thủ cấp mười hai. Ít nhất phải là cao thủ đạt tới cấp mười hai hoàn hảo, trong lúc tức giận mới có thể quăng mấy cái tát vào hai lão thái bà, Phượng Thanh Hương và Tài Đông Mi, nhưng không gây nguy hại nhiều lắm tới thực lực của hai người.
Cho nên tôi nghĩ, có phải vị cao thủ kia có chút kiêng dè Phượng gia hay không. Nếu thật là như thế, vậy không thể gây áp lực quá với Phượng gia, không thể đánh sập toàn bộ tập đoàn Thiên Mộc của bọn họ.
Nếu thực sự động phải cao thủ mà tôi nói, đối với Tổ A chúng ta, cũng là một chuyện phiền toái rất lớn. Cao nhân đó, thật sự muốn gây chuyện, thì Tổ A chúng ta cũng chẳng thể ra mặt chùi đít được.
Với hiện trạng của Tổ A bây giờ, chính là hai lão thái bà của Phượng gia, chúng ta cũng không nắm được, đừng nói tới người lợi hại hơn.
Lẽ nào thực sự phải phái sư đoàn Báo Săn đi bao vây Phượng gia rồi tiêu diệt. Đó là chuyện không thực tế. Cho nên, vẫn phải để lại cho họ chút không gian sinh tồn.
Hơn nữa, can thiệp một cách có giới hạn thì sẽ có hiệu quả. Có tác dụng cảnh cáo bọn họ, hơn nữa, còn thu được cao thủ, cớ gì mà không làm.
Thủ trưởng Cung, ông thường bảo tôi phải lấy đại cục làm trọng. Cho nên, lần này vì đại cục, tôi đánh đổi bất cứ giá nào.
Diệp Phàm nói.
Cung Khai Hà suýt chút nữa phun cả ngụm trà trong mồm ra. Trong lòng thầm nhủ tên này thật sự da mặt dày hơn cả đít nồi. Kiểu sự việc bên ngoài một đằng, bên trong một nẻo như vậy mà hắn cũng nói cứng vậy được. Cái gì cũng lấy cớ là vì ‘đại cục’
Sáng ngày hôm sau lúc a giờ, Diệp Phàm tỉnh giấc, là bị Kiều đại tiểu thư đánh thức.
- Anh còn chưa về Đồng Lĩnh đi, lửa cháy đến mông rồi. Nghe nói tổ điều tra liên hợp do Điền Lâm của phòng Đốc tra nội các Chính Phủ cầm đầu đã thành lập xong, chuẩn bị xuất phát.
Kiều Viên Viên có chút nóng nảy, xem ra, chuyện này Kiều gia vẫn thật sự để ý. Phỏng chừng người của Kiều Viễn Sơn vẫn luôn quan tâm, lúc nào cũng báo cáo động tĩnh bên đó cho Kiều gia đại viện.
- Anh về cũng vô ích, cấp bậc của tổ điều tra cao quá, anh chỉ là cấp giám đốc sở nhỏ nhoi, có tác dụng gì. Không bằng cứ ngủ đi, nếu không, mời cha ra mặt là được.
Diệp Phàm duỗi lưng, vẻ mặt bất chấp nói.
- Cha nói, chuyện lần này ông không có biện pháp nhúng tay vào. Bảo anh quay về dưới đó, chú ý nghiêm mật quan sát sự phát triển của tình thế. Tốt nhất là nên kéo dài, đợi sau khi việc bên đó quyết định xong thì sẽ có cách.
Kiều Viên Viên lại nói, giọng có vẻ hách dịch.
- Được rồi, anh đi tìm người rồi, không phải vội, chúng ta sẽ không sao đâu.
Diệp Phàm có chút đau lòng đưa tay vuốt vuốt hai má của Kiều Viên Viên, còn giơ ngón tay gõ nhẹ lên.
- Lúc này rồi mà anh còn muốn gì?
Kiều Viên Viên lấy tay xóa sạch dấu vết mấy đầu ngón tay của hắn.
- Sơn nhân tự hữu diệu kế. Ông xã em tuyệt đối sẽ không sao đâu.
Diệp Phàm cười nói. Đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi đi thẳng tới văn phòng Trung ương.
Ngựa quen đường cũ, Chủ nhiệm Điền của văn phòng Trung ương để Diệp Phàm đợi mười lăm phút. Bởi vì Chủ nhiệm Điền quá bận. Cán bộ cấp Bộ bình thường rất khó gặp được ông ta. Xem ra, là rất nể mặt Diệp Phàm.
- Ngồi đi, có chuyện gì nói thẳng, chúng ta từng là đồng nghiệp, không phải lãng phí thời gian.
Chủ nhiệm Điền có vẻ khách sáo, ra hiệu cho Diệp Phàm ngồi vào chiếc ghế đối diện.
- Chủ nhiệm Điền, mục đích đến đây của tôi hôm nay phỏng chừng ông cũng đoán được.
Diệp Phàm hơi ngượng ngùng nói.
- Lúc này cậu nên thủ vững ở Đồng Lĩnh mới đúng, chứ không phải tới tìm tôi.
Điền Giang nói vậy, chứng tỏ rằng ông ta biết việc này.
- Chuyện này nhất định phải báo cáo với ông một chút, bằng không, tôi cũng sớm về Đồng Lĩnh rồi.
Diệp Phàm thái độ nghiêm túc.
- Hả?
Điền Giang đáp một tiếng, nhìn Diệp Phàm.
- Chủ nhiệm Điền, ông xem tài liệu này.
Diệp Phàm vừa đưa tài liệu, vừa nói lại chuyện liên quan đến Phượng gia. Dù sao, Tổ A cũng không phải là bí mật đối với đại quản gia Điền Giang này.
- Thái độ của đồng chí Khai Hà chính là cái này?
Điền Giang nhíu mày, giơ giơ lên giấy phê chuẩn của Cung Khai Hà.
- Giấy phê chuẩn này không phải là giả.
Diệp Phàm nói.
- Việc này, đúng là khó xử lý. Rõ ràng biết là chuyện trái pháp luật mà vẫn phải im miệng, các cậu cũng có chỗ khó, chúng tôi hiểu.
Rất nhiều chuyện của Tổ A đều không thể xử lý theo kiểu công tác bình thường. Rất nhiều thứ không thể lộ ra ánh sáng. Xuất phát điểm của cậu là tốt, chỉ có điều, đối với việc xử lý sự việc bên trong, có chút thiếu sót. Lúc đó nên báo cáo lên trên, chúng tôi còn biết đường chuẩn bị, cũng dễ giải thích, đúng không? Đương nhiên, tôi hiểu được tính bí mật của các cậu. Có lẽ, để giữ bí mật nên các cậu mới làm vậy. Chuyện này, có nguyên nhân sâu xa của nó.
Điền Giang nói.
- Thật ra cũng không phải vấn đề giữ bí mật, bí mật của Tổ A đối với Chủ nhiệm Điền thì cũng không phải là bí mật. Trong tay Chủ nhiệm Điền nắm giữ cơ mật cao nhất của nước cộng hòa, chúng tôi còn phải giữ bí mật sao? Chủ yếu là suy xét tới chuyện nếu lỡ việc này không thành, cho nên, không truyền ra ngoài.
Diệp Phàm nịnh hót, Điền Giang nghe xong cảm thấy khá thoải mái.
Ông ta ngồi nghiêng trên ghế dựa, nói:
- Việc này, như vậy đi, tôi thông báo cho bọn họ một chút rồi tính sau.
Cậu cứ về Đồng Lĩnh trước đi, nghe nói tổ điều tra sắp xuống rồi. Bất kể chuyện này xử lý như nào, tổ điều tra chắc chắn phải xuống.
Thái độ của cậu phải nghiêm túc, không thể nói vì nguyên nhân này mà sợ hãi, khiến người ta có ấn tượng xấu.
Có một số việc, bên ngoài phải giao phó, bên trong cũng phải gác lại, cái này cần một thời điểm phù hợp, kết hợp lại là được.
- Được rồi, tôi lập tức về.
Diệp Phàm gật gật đầu, vẻ mặt thận trọng.
Diệp Phàm vừa về tới thành phố Đồng Lĩnh, khoảng giờ cơm chiều. Ba người Bao Nghị, Vương Long Đông, Mễ Nguyệt đã đặt phòng ở Thuý Hoa lầu. Diệp Phàm đi thẳng tới đó.
Ba đồng chí này, hiện nay là bộ máy trọng yếu nhất ở Đồng Lĩnh của Diệp Phàm. Đương nhiên, tư lệnh viên quân phân khu Lã cũng vậy. Chỉ là, lúc cần Lã Lâm thì trực tiếp gọi điện là được. Còn khi thương lượng bàn bạc đối sách thì không cần ông ta.
Sau khi nhân viên phục vụ pha trà xong, đặt xuống mấy món điểm tâm rồi ra ngoài.
- Bí thư Diệp, dưa chua của Thúy Hoa lầu này rất ngon, nếm thử chút.
Mễ Nguyệt cười nói. Kỳ thật, là muốn giúp Diệp Phàm giải tỏa tâm tư một chút.
- Ừ, tôi nếm thử.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, dùng chiếc đũa gắp một miếng, gật gật đầu khen:
- Thật sự không tồi, khiến tôi nghĩ tới dưa chua của Tuyết thôn.
- Thế nào, không tồi chứ Bí thư Vương, cục trưởng Bao, dưa chua này vị thuần khiết, tôi đã nói với hai người từ lâu, các anh còn không tin, bây giờ tin chưa?
Mễ Nguyệt nhìn hai người đang thưởng thức dưa chua, liếc mắt một cái, hơi có vẻ đắc ý hỏi.
- Chẳng thấy gì đặc biệt, chỉ có cảm giác chua.
Vương Long Đông nhíu mày nói.
- Không phải chứ?
Diệp Phàm quay đầu cười.
- Không ngon, chua chết mất.
Không ngờ đồng chí Bao Nghị còn ‘khủng’ hơn, nói ra một câu suýt làm Mễ Nguyệt nghẹn.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh ta hừ nói:
- Không biết thưởng thức, cả ngày chỉ biết phá án phá an, đến lưỡi cũng bị án phá hỏng rồi.
- Haha, anh ta không thấy vị gì, cũng thường mà.
Diệp Phàm tỏ vẻ thản nhiên cười cười, vẻ mặt dửng dưng.
- Bí thư Diệp, vẫn là nhanh chóng bàn đối sách đi. Dưa chua này có gì ngon đâu, nếu còn không bàn thì sẽ chậm trễ mất.
Bao nghị ngồi không yên, vẻ mặt lo lắng.
- Đúng vậy, gió này sắp thổi tới Đồng Lĩnh rồi. Nhất định chuyện này là có người cố ý gây ra.
Vương Long Đông sắc mặt cũng rất khó coi, sắp mưa rồi.
- Gây ra như nào?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Lời đồn nào cũng có, nói lần này tổ điều tra của nội các Chính phủ xuống chính là điều tra Bí thư Diệp. Có người nói còn có lãnh đạo của Uỷ ban Kỷ luật quốc gia trong tổ, xuống đây chính là để bắt giam Bí thư Thành ủy anh. Sau đó Tổ điều tra sẽ ra tay điều tra rõ việc này.
Vương Long Đông nói.
- Còn có người nói, Bí thư Diệp chắc chắn không còn đất diễn nữa rồi.
Khiến cho lòng người cả thành phố đều bàng hoàng. Một vài đồng chí ban đầu theo ta giờ cũng có chút dao động rồi.
Con cháu rùa đấy, chính là hai đồng chí trong mạng lưới ở cục hôm nay vừa gặp tôi đã chẳng thèm chào hỏi luôn.
Nhưng tôi vẫn chào họ trước một tiếng. Một đám như nhìn thấy thần ôn dịch, chỉ gật gật đầu rồi đi.
Đểu thật, người nào người nấy còn ra vẻ hơn cả cục trưởng tôi.
Bao Nghị liền nói tục.
- Haha, không sao, không phải gấp, người khác nói gì là chuyện của họ. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng có người cố ý giở trò. Với loại sự việc như vậy, có tin đồn là bình thường, không tin đồn mới là lạ. Các anh xem xem, có bao giờ gặp phải chuyện như này mà không khiến gió thổi cỏ bay đâu.
Diệp Phàm vẫn tỏ vẻ vững như Thái Sơn mà không biến sắc. Nhưng thật ra ba đồng chí này có chút nghi ngờ.
- Bí thư Diệp, chuyện lần này thật sự phải rất thận trọng. Đầu mâu của cấp trên nhằm thẳng vào anh. Sự việc như vậy, rất lớn. Một khi điều tra ra thì rất phiền toái.
Mễ Nguyệt rõ ràng biết Diệp Phàm hiểu được tính chất nghiêm trọng của việc này, nhưng vẫn nói dài dòng một chút.
- Nên làm như nào thì làm vậy. Mọi người cứ làm việc bình thường là được. Không cần lo lắng quá, bọn họ đến cứ để bọn họ gây sức ép hết sức.
Còn về phần những đồng chí có ý đồ bất lương, nhất định sẽ thừa dịp này sinh sự. Ba người phải chú ý không sơ hở.
Còn nữa, đồng chí cấp trên phỏng chừng sẽ đến ngay sau đó. Khoảng 8 giờ tối sẽ đến thành phố Đồng Lĩnh chúng ta.
Đồng chí Bao Nghị đảm bảo công tác bảo vệ an toàn cho lãnh đạo. Nếu bất cứ đồng chí nào của tổ điều tra bị thương, tôi sẽ bắt anh về hỏi đấy.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Chết vài người càng tốt.
Bao Nghị tức giận hừ nói. Diệp Phàm tức quá, trừng mắt nhìn anh ta. Bao Nghị lập tức hơi ngượng ngùng nói:
- Rất xin lỗi Bí thư Diệp, tôi hành động theo cảm tính rồi. Tôi sẽ chú ý những điều này, anh yên tâm, cam đoan tất cả các vị tổ viên đều đến Đồng Lĩnh an toàn, sẽ an toàn quay về thủ đô.
- Có thể chết thì đương nhiên là tốt, được yên ắng một chút. Tuy nhiên, chết thật thì càng phiền toái đấy.
Vương Long Đông nói.
- Chủ tịch Phượng có đến tìm mọi người không?
Sau đó Diệp Phàm hỏi.
- Cô ấy đã đích thân đến, tuy nhiên, cũng không nói gì. Đoán chừng là đến hỏi thăm tin tức. Chỉ là, chúng tôi cũng không biết gì nhiều, mà cũng có những việc không tiện nói ra ngoài. Lúc này, vẫn nên chú ý tránh hiềm nghi. Bằng không, sẽ truyền ra tin tức tập đoàn Thiên Mộc cấu kết, thông đồng với cục Công an thành phố làm án, che dấu sự thật…
Bao Nghị gật gật đầu.
- Họ chắc đã hành động từ lâu, tôi có người ở bên mỏ, nói là lập tức triệu tập cuộc họp để tìm đối sách.
Đương nhiên, Phượng Khải Mai cũng không đơn giản. Chẳng qua về mặt kinh nghiệm thực tế thì cô ta không bằng Phượng Thảo Thiên.
Loại sự việc như này đối với Phượng Thảo Thiên thì đúng là thuộc như lòng bàn tay, Phượng Khải Mai thì mới gặp lần đầu. Hơn nữa, tôi thấy cô gái này rất coi trọng ý thức pháp luật bảo vệ cá nhân.
Cô ta đương nhiên không quen với một vài quy định của chế độ trong nước. Quen dùng luật pháp của Châu Âau hay bên Mỹ.
Không biết tình hình trong nước khác xa, pháp luật đương nhiên cũng khác nhau do đặc điểm của từng nước. Nếu dùng luật của Mỹ, khẳng định phải chịu thiệt lớn.
Cho nên, tôi cũng nhắc nhở cô ấy chú ý điểm này. Chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn, muốn hiểu rõ thì cũng khó.
Bởi vì mỏ than Hải Sơn thuộc khu vực thành phố Chương Hà của Vương Long Đông, tổ điều tra lần này phỏng chừng sẽ trú tại thành phố Chương Hà. Bí thư Thành ủy thành phố Chương Hà, Vương Long Đông đứng mũi chịu sào rồi.
- Thật ra cũng không phải lo lắng quá, Phượng Khải Mai tuy du học nước ngoài, nhưng, nếu Phượng gia đã để cho cô ấy tiếp quản vị trí của Phượng Thảo Thiên, khẳng định là có cái lý của họ.
Đừng tưởng hai lão thái bà của Phượng gia già rồi, thật ra, họ rất khôn khéo. Đại gia tộc có cái khó của đại gia tộc, chỉ có một cử chỉ sai là sẽ bị gia tộc khác nuốt chửng.
Huống chi, tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc còn cả một hội đồng quản trị các nguyên lão. Mấy người họ đều theo phong cách làm việc của Phượng Thảo Thiên.
Trong lúc mấu chốt này, đề xuất của các nguyên lão thực sự rất quan trọng. Đơn giản là tìm được người nhà người chết để tìm cách liên minh công thủ(giữ miệng cho nhau).
Xử lý thật tốt chuyện của giếng số 7, còn phương diện thợ mỏ, phải nắm chắc ‘tư tưởng’, thực ra chính là phải ngậm miệng lại.
Cho dù tổ điều tra xuống điều tra, trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm ra bằng chứng, thực ra cũng rất khó.
Không có thời gian nửa năm, cũng khó. Hơn nữa, sau thời gian dài như vậy mới xuống, từ thời kỳ Phượng Khải Mai thay thế vị trí của Phượng Thảo Thiên, phỏng chừng, chứng cứ cũng bị xóa đi tương đối rồi.
Diệp Phàm thật ra khá bình tĩnh.
- Bí thư Diệp, lúc nào cũng không thực tế.
Mễ Nguyệt thở dài, đứng lên, múc bát canh chua cho Diệp Phàm.
- Cô xem xem, có tôi đây còn sợ gì nữa? Tôi nói không sao thì sẽ không sao, mọi người cứ yên tâm đi làm là được. Trời sập còn có tôi đỡ.
Diệp Phàm đột nhiên trở nên khí phách, Vương Long Đồng và Bao Nghị đương nhiên thầm cảm phục. Còn Mễ Nguyệt trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm xúc khó hiểu.
Cô không khỏi mở miệng nói:
- Tôi sợ cái gì, cùng lắm thì không làm, lại về làm người mẫu. Tôi cũng không tin, không có cái mũ này tôi không sống nổi.
Những lời này nói ra, Vương Long Đông và Bao Nghị nhìn Mễ Nguyệt một cách kỳ lạ. Cô gái này, mặt hơi đỏ lên. Ý tứ của những lời này rất rõ, có ý tình nguyện xuống địa ngục với Diệp Phàm.
- Tôi…tôi không có ý gì, chỉ là muốn nói, tôi sẽ dũng cảm xử lý chuyện này.
Mễ Nguyệt nói thêm một câu, lại giấu đầu hở đuôi.
- Đúng đúng, chúng ta đều phải xử lý thật tốt, cùng nhau đối phó với tổ điều tra.
Vương Long Đông vội vàng ba phải, chỉ sợ đồng chí Mễ Nguyệt không hạ đài được.
Hơn nữa, trong lòng hai anh chàng này cũng có chút ý nghĩ không tốt, phỏng chừng cành hoa của Thành ủy này sớm đã hoa trên giường của Diệp Phàm rồi.
Bởi vì, Mễ Nguyệt có thể ngồi lên chiếc ghế Trưởng ban Thư ký Thành ủy hiển nhiên là một tay Diệp Phàm đẩy lên. Diệp Phàm vì sao lại đồng ý đẩy một đồng chí nữ lên.
Hơn nữa, còn là một cô gái ba mươi tuổi chưa kết hôn, dáng vẻ rất xinh đẹp. Trong chuyện này, không khỏi khiến người ta tưởng tượng đến thứ giao dịch mờ ám xấu xa giữa nam và nữ.
- Hừ, hai người nghĩ cái gì đấy?
Diệp Phàm đặt thìa xuống, hừ một tiếng, cảnh cáo hai người chớ suy nghĩ lung tung.
- Haha, không nghĩ gì cả.
Vương Long Đông vội nói.
- Đúng đúng, không nghĩ gì.
Bao Nghị lại nói thêm một câu, lại càng lòi đuôi cáo.
Mễ Nguyệt mặt cũng đỏ hơn, không biết là do rượu hay có nguyên nhân nào khác. Dù sao cũng trợn hai mắt liếc nhìn hai đồng chí kia.
Đột nhiên, cô gái này như hạ quyết tâm, nói với hai đồng chí nam:
- Tôi biết các anh đang nghĩ xấu xa gì trong đầu. Nói thật với hai người, tôi và Bí thư Diệp trong sáng. Mễ Nguyệt tôi vẫn muốn ở bên Bí thư Diệp, tuy nhiên, Bí thư Diệp không thích tôi, bây giờ đã hiểu chưa?
Hai người này nghẹn họng nhìn trân trối. Rất lâu sau đồng chí Vương Long Đông mới hả được miệng ra nói:
- Đúng…đúng, đúng là nghĩ lung tung…
- Hiểu rồi, hiểu rồi…thật ra, chúng tôi cũng có nghĩ gì đâu.
Bao Nghị gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, nói.