Chương 2325: Thực sự không nghe lời thì cho xuống đi..
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Long Đông, anh quay về nhớ chú ý Đường Vân. Nếu quả thực không nghe lời cứ cho xuống đi. Tôi mặc kệ Khổng gia hay không Khổng gia, hễ ở trong Thành phố Đồng Lĩnh thì phải nghe theo Thành ủy.
Diệp Phàm khí phách lộ rõ.
Vương Long Đông vừa nghe, tinh thần lập tức chấn động, thằng nhãi này đứng dậy, nói:
- Được, trở về tôi sẽ khuyên nhủ y. Nếu thực sự không được thì tôi sẽ chú ý cái gì đó. Đến lúc đó sẽ báo cáo tình hình cho Bí thư Diệp.
- Bí thư Vương, có việc thì cứ nói với tôi một tiếng. So cái đầu thì tôi không bằng anh, nhưng so nắm đấm thì tôi lại hơn đấy.
Bao Nghị tủm tỉm cười, vỗ vai Vương Long Đông nói.
- Cảm ơn người anh em.
Vương Long Đông cũng không chút vui sướng, ngược lại, trên mặt hiện vẻ cảm kích.
- Lạ thật, tổ kiểm tra lúc tới khí thế như vậy. Đặc biệt là lão Tổ trưởng Điền, còn mượn cả cảnh sát vũ trang của Cảnh sát tỉnh. Chắc hẳn là phòng ngừa Bao Nghị làm khó dễ. Không ngờ, hình như lại là đầu voi đuôi chuột.
Đào Cư Lễ tiếc nuối, gõ gõ ngón tay gạt tàn thuốc, lắc đầu nói.
- Chủ tịch thành phố Cao, tôi cũng không hiểu ý của Tổ kiểm tra. Tuy nhiên, hình như tình hình không được lạc quan.
Phó chủ tịch thành phố Ngô Dụng nhấp ngụm trà nói.
- Việc này đoán chừng nắm nặng thả nhẹ rồi. Các người không nghe thấy sao? Lúc bắt đầu Tổ trưởng Điền nói muốn đóng quân trường kỳ, Diệp Phàm còn lớn tiếng ủng hộ.
Đương nhiên, họ Diệp chỉ đang nói mát, cái này, ai cũng nghe ra được. Không thể ngờ mới có mấy ngày mà họ Điền đã phải lẩn đi rồi.
Con mẹ nó, toàn là đồ phá hoại. Tổ điều tra liên hợp cấp bậc cao này cũng chẳng ra gì.
Triệu Nhất Thành nói chuyện khá thô lỗ.
Vì, tên này trình độ văn hóa không cao. Tốt nghiệp trung học, sau đó vì yêu cầu công tác nên mới học thêm cái bằng đại học chuyên tu. Cuối cùng để được đề bạt nên kiếm thêm cái bằng chính quy của trường Đảng, kỳ thực, chẳng là chó má gì cả.
Tuy nhiên, tên này vẫn cai trị quận An Lâu một trong ba quận của Thành phố Đồng Lĩnh. Chuyện luồn cúi trong chốn quan trường tên này cũng rất có trình độ. Xe, ra, văn hóa thấp cũng có thủ đoạn của văn hóa thấp. Làm quan, kinh nghiệm và văn hóa cũng không liên quan trực tiếp với nhau.
- Lão Triệu, khi nói nhớ chú ý cách dùng từ. Dù không ai nghe thấy cũng phải chú ý điểm này.
Cao Thành dạy dỗ Triệu Nhất Thành một câu rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên, lão Triệu nói cũng có lý. Mới vài ngày đã về, căn bản là chưa điều tra được gì. Tôi nghĩ, không biết có phải ở trên có biến cố gì không? Tuy nhiên, về nhanh như vậy, chắc hẳn lần này không có kịch gì hay rồi. Nhưng, cũng tốt...
- Cũng tốt, tốt cái gì?
Triệu Nhất Thành sờ đầu khó hiểu.
- Kỳ thực tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy chuyện này không nên để Tổ điều tra xâm nhập quá sâu. Nói cách khác, chắc hẳn, chúng ta đều không thoát khỏi liên quan.
Việc này, cho dù nói thế nào, cũng xảy ra ngay dưới mắt chúng ta. Đến lúc đó, Diệp Phàm xong đời, nhưng bản thân chúng ta chắc hẳn cũng bị lột da.
Còn bên Khổng Đoan sẽ đắc ý. Tôi đây là Chủ tịch thành phố, haizz, chắc chắn sẽ bị dính vào.
Cao Thành thở dài, vẻ mặt khó coi.
- Ờ, tôi cũng cảm thấy thế. Chỉ là lần này không lật được Diệp Phàm, muốn kiếm được cơ hội trời ban thế này cũng khó.
Phó chủ tịch thành phố Ngô Dụng tở dài, Diệp Phàm không gặp xui xẻo, hy vọng của các đồng chí ngồi đây tan thành bọt nước, dĩ nhiên, trong lòng các đồng chí đều không được thoải mái.
- Đợi đã, bên trên còn chưa có kết quả xử lý, chúng ta vẫn còn hy vọng.
Cao Thành nói, tay vô thức đùa chén trà. Thằng nhãi này tâm tình căn bản không thể vui trở lại.
Khổng Đoan tối hôm đó tâm tình rất không tốt, chẳng muốn nói câu nào, cơm cũng chẳng muốn ăn. Làm cho vợ gã tưởng gã bệnh còn vội vàng đi mời bác sĩ. Kết quả bị Khổng Đoan rống ầm lên, vợ gã chẳng hiểu ra làm sao, hết nửa ngày trời vẫn chưa thể nào lý giải được.
Kêt quả, vợ gã trốn vào nhà vệ sinh lén gọi điện cho Tất Vân Lý. Cuối cùng, lão Tất chỉ nói mấy chữ-- Tổ điều tra bỏ chạy rồi. Phu nhân của Khổng Đoan xem như cũng đã hiểu nguyên nhân vì sao lão Khổng nóng giận rồi.
Vì thế, nấu bát canh hạt sen đem lên. Dùng lời lẽ nhẹ nhàng dụ dỗ Khổng Đoan, tuy nhiên, đồng chí lão Khổng chẳng thể nào nuốt trôi được, kết quả chỉ múc một muỗng rồi lại đặt xuống.
- Tình hình này rốt cuộc là sao? Là sao?
Khổng Đoan nằm trên sofa, hai mắt đăm đăm, miệng ngơ ngác ấp úng.
- Anh có chỗ nào không khỏe à?
Lúc này, Tống Trân vợ của Khổng Đoan hỏi.
- Haizz, em lên lầu trước đi, anh thực sự rất phiền não.
Khổng Đoan liếc mắt nhìn vợ, khoát tay.
- Lão Khổng, nghe nói tổ điều tra bỏ chạy rồi đúng không? Em thấy thôi vậy, rút rồi thì thôi.
Tống Trân nói.
- Là Vân Lý nói với em à?
Khổng Đoan nói, hắn phiền nhất là phụ nữ đi nghe ngóng những chuyện này.
- Em lo cho anh, nên mới hỏi, cái này, không thể trách Vân Lý được. Tổ điều tra bỏ chạy không phải tin tức gì lớn ở Thành phố Đồng Lĩnh này.
Tống Trân nói.
- Được rồi, anh đến thư phòng ăn.
Khổng Đoan đứng dậy, cầm chén canh hạt sen bước lên thư phòng.
Vừa vào thư phòng, thằng nhãi này đặt chén canh hạt sen qua một bên.
Sau khi đi qua đi lại mười mấy vòng trong thư phòng, rốt cuộc hạ quyết tâm. Cầm điện thoại lên, không lâu sau, điện thoại kết nối, lưng Khổng Đoan đột nhiên hơi cong xuống, giọng điệu tương đối cung kính, ân cần thăm hỏi:
- Bí thư Tống, chào ngài, tôi là Khổng Đoan ở Thành phố Đồng Lĩnh.
- Là tiểu Khổng à, cứ gọi là chú đi, gọi Bí thư nghe xa lạ quá. Chúng ta là người nhà mà.
Phó bí thư tỉnh ủy Tống Tử Lương giọng điệu ôn hòa, thân thiết.
Kỳ thực, lão chẳng phải chú cháu gì với Khổng Đoan. Mà là chú họ xa của Tống Trân vợ Khổng Đoan. Loại quan hệ thân thích này chắc phải bắc 8 cây tre mới tới.
Tuy nhiên, vì cha của Khổng Đoan với Khổng Chính Húc bộ xây dựng có quan hệ. Trước kia Tống Tử Lương có thể ngồi lên vị trí Phó bí thư tỉnh ủy cũng nhờ Khổng Chính Húc ở Bắc Kinh trợ giúp mới có thể lên được. Cho nên, Tống Tử Lương rất chiếu cố Khổng Đoan.
- Vâng, chú Tống.
Khổng Đoan kêu một tiếng, trầm ngâm xem nên hỏi như thế nào cho phải.
Tuy nhiên, Khổng Đoan còn chưa nghĩ ra ra thì Tống Tử Lương đã mở miệng trước:
- Tiểu Khổng, có phải cháu muốn hỏi chuyện tổ điều tra bỏ đi đúng không?
- Vâng, chú, cháu thực sự không hiểu. Lúc họ tới vô cùng khí thế, nói gì mà chưa điều tra được thì chưa thu binh.
Nhưng, sau đó, mới được vài ngày đã bỏ đi. Chẳng lẽ họ xuống đây chỉ là mánh lới gì đấy. Cháu thực sự không thể nào hiểu được ý nghĩa thực sự của tổ điều tra.
Còn nữa, từ các loại dấu hiệu, Chủ nhiệm Điền xuống đây là muốn điều tra thật. Kết quả, ngay cả ông ta cũng mất đi khí thế, có phải có tín hiệu gì từ cấp trên nên gió mới đổi chiều không?
Hoặc là lãnh đạo cấp trên nhúng tay vào việc này, tạo áp lực khiến tổ điều tra không thể không bỏ đi.
Trước mặt Tống Tử Lương Khổng Đoan khá can đảm, cái gì cũng dám hỏi.
- Chú có thể nói rõ với cháu, lúc đầu bọn họ xuống chắc chắn không phải trò mánh lới gì. Chủ nhiệm Điền không tin người của Diệp Phàm, ngay cả cảnh sát có vũ trang cũng mượn từ trên tỉnh xuống.
Nghe nói năm ngoái vì chuyện Tổ điều tra Giang Đô mà Chủ nhiệm Điền và Diệp Phàm nảy sinh mâu thuẫn. Mâu thuẫn này tương đối sâu, chắc hẳn đến mức không thể nào giảng hòa được.
Lần này Chủ nhiệm Điền xuống, là có ý bắt Diệp Phàm. Chỉ có điều, trong chuyện này có chút phức tạp.
Cháu thấy không, lần này họ xuống không thông qua tỉnh. Cho nên, các đồng chí trên tỉnh phải giả ngu, không có ai xuống phối hợp cả.
Mãi hai ba ngày sau Bí thư La mới sắp xếp Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Đỗ Thanh Linh xuống. Vì, không thể nào giả ngốc được nữa.
Đỗ Thanh Linh cũng chỉ xuống một chút, đại diện cho tỉnh ủy Tấn Lĩnh chào hỏi rồi quay về ngay.
Bí thư Tống nói.
- Bí thư La sắp xếp như vậy là có ý gì?
Khổng Đoan hỏi.
- Haha, rất đơn giản. Tổ điều tra xuống nếu đã biết thì lão không thể không sắp xếp người xuống thăm hỏi. Thứ hai, Trưởng ban Thư ký Đỗ lập tức trở về ngay, điều này chứng tỏ đồng chí La Khảm Thành không hề nhúng tay vào việc của tổ điều tra. Tổ điều tra các anh độc lập điều tra. Chứng tỏ, trong lòng đồng chí La Khảm Thành cũng có băn khoăn gì đó. Bằng không...
Tống Tử Lương nói đến đây thì ngừng lại.
- Bằng không, cơ hội này khó mà có được đúng không? Đối với đồng chí Diệp Phàm này, ai cũng biết là người của Tề Chấn Đào. Bí thư La chẳng lẽ không muốn mượn cơ hội này để đá thằng nhãi kia đi?
Khổng Đoan hừ nói.
- Haha.
Bí thư Tống mỉm cười hai tiếng nói:
- Tiểu Khổng, cháu nhìn được một, không nhìn được hai.
- Hai?
Khổng Đoan thì thầm trong miệng.
- Đúng vậy, chuyện này không đơn giản thế đâu. Có thể nói một hòn đá có thể tạo nên ngàn đợt sóng. Bộ trưởng Khổng mới gọi cho tôi nghe nói chuyện này là được đưa vào Tài liệu tham khảo.
Người đưa lên có mục đích gì? Đồng chí Ngưỡng Thành dĩ nhiên sẽ có băn khoăn của riêng mình. Cháu nghĩ xem, chuyện này, muốn làm lớn lên, ắt hẳn sẽ dính đến tỉnh ủy Tấn Lĩnh.
Đến lúc đó, nếu một vài đồng chí đứng ra nói mấy câu, trong lòng đồng chí Ngưỡng Thành không phải cũng khó chịu sao.
Cho nên, so với nguy hiểm chuyện này đem đến cho mình thì việc bắt Diệp Phàm trở thành chuyện nhỏ xíu.
Làm lãnh đạo muốn xử ai, đầu tiên phải suy xét xem xử trí nó có ảnh hưởng gì đến mình không. Khi bản thân không bị tổn thất hoặc tổn thất cực nhỏ thì mới có thể ra tay.
Cái này gọi là tối đa hóa lợi ích. Tiểu Khổng, cháu phải chú ý những điều này. Người xưa nói, đả thương địch thủ ngàn lần, tự hại mình 800 lần.
Phương pháp này không thể dùng được, bản thân mình cũng bị tổn thương thì còn làm làm gì?
Bí thư Tống chỉ dẫn cho Khổng Đoan.
- Haizz, tiếc thật.
Khổng Đoan thở dài, kỳ thực, đang biểu đạt ý mình đến Tống Tử Lương.
- Không cần ủ rũ, cơ hội luôn có. Mấu chốt là cháu phải luôn sẵn sàng. Cơ hội, trước nay luôn dành cho những người có chuẩn bị.
Huống chi, có nhiều cơ hội đều do chính mình tạo ra. Thiên hạ chẳng có chiếc bánh nào là cho không đâu.
Nhưng, cháu cũng an tâm đi. Không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Lời nói của Tống Tử Lương thâm sau, Khổng Đoan cân nhắc vẫn chưa hiểu được.
Tuy nhiên, gã cũng không tiện hỏi. Không thể khiến cho người ta thấy phiền phức. Dù nói Tống gia người ta chiếu cố mình, nhưng đó cũng vì nể mặt thế hệ trước.
Mấy ngày trôi qua, Thành phố Đồng Lĩnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
Diệp Phàm biết, tất cả mọi người đang xem chừng, xem chừng ý kiến xử lý của Tổ điều tra. Cho nên, tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi.
Ngày 20 tháng 1 năm 2005, kết quả xử lý rốt cục cũng có.
Dĩ nhiên, tròng mắt rơi đầy đất. Hơn nữa, còn khiến vài đòng chí suốt đời khó quên.
Hôm đó vừa hay là thứ năm, một Chủ nhiệm cấp sở của Phòng đốc tra nội các Chính phủ tên Trần Quang xuống. Đi cùng với đồng chí Trần Quang xuống Thành phố Đồng Lĩnh là Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Chu Thiên Minh.
Đối với việc Chu Thiên Minh đến, các đồng chí của Thành phố Đồng Lĩnh trong lòng nghi hoặc. Chu Thiên Minh là Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, đâu phải là khảo hạch bổ nhiệm cán bộ chứ, theo lý mà nói phải là người của Ủy ban kỷ luật đi cùng với đồng chí Trần Quang xuống mới đúng chứ. Lần này xuống, chắc chắn là xử lý cán bộ.
Trong chuyện này có phải là có huyền cơ gì không?
Diệp Phàm thi triển đôi mắt ưng âm thầm quan sát Cao Thành và Khổng Đoan. Trên người Cao Thành sóng khí khá vững chắc, chỉ hơi run sợ, chứng tỏ đồng chí Cao Thành trước đó cũng không biết được tin tức gì có liên quan. Hơn nữa, thằng này chắc hẳn có chút mong chờ.
Trái lại, Khổng Đoan người này tuy nói vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên. Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn có thể cảm giác được sóng khí trên người y rất bất ổn. Hơn nữa, từ độ chấn động của sóng khí Diệp Phàm đoán trong lòng lão này thiếu bình tĩnh.
“Kích động cái gì, chưa tuyên bố gì đã kích động đến thế rồi. Dục vọng của tên này ghê thật.” Trong lòng Diệp Phàm thầm phán.
Vì, tối qua Tề Chấn Đào đã gọi điện tới. Diệp Phàm sớm biết những biến đổi nhân sự lớn trong tỉnh. Khổng Đoan kích động như vậy, chắc chắn cũng có người trên tỉnh nhắc nhở y.
Chỉ có Cao Thành là thảm nhất, đến giờ chỉ biết ngây ngốc đứng đó.
Kỳ thực, chỉ có thể nói Cao Thành xui xẻo. Trước kia lão lãnh đạo của y đã lui về tuyến hai, dĩ nhiên, tin tức trên tỉnh sẽ không còn được linh hoạt nữa rồi.
Hơn nữa, lần này tỉnh ủy điều chỉnh biên độ rộng đối với bộ máy thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh, cũng chưa hề thông qua Diệp Phàm.
Hoàn toàn là do bộ máy Tỉnh ủy trong hai ngày qua tự định đoạt. Có lẽ, tỉnh ủy sớm đã muốn động vào bộ máy Thành phố Đồng Lĩnh rồi. Chỉ là chưa có mồi lửa để dẫn đến điều chỉnh nhân sự. Lần này Tổ điều tra của cấp trên xuống chính là ngòi dẫn rồi.
Tuy nhiên, sau khi biết được tin tức từ miệng Tề Chấn Đào Diệp Phàm cũng hơi lạnh người. Theo Tỉnh ủy, bộ máy Thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh điều chỉnh như sau:
Cao Thành điều đi, Khổng Đoan thăng chức Chủ tịch thành phố Đồng Lĩnh. Đám người trong tập đoàn của Khổng Đoan, Phó chủ tịch thành phố Tất Vân Lý, Bí thư đảng ủy công an Trì Hạo Cường, Ủy viên thường vụ thành ủy, Bí thư quận ủy quận Đồng Lĩnh Nhâm Tín Thiên bốn người hợp thành tổ bất bại.
Diệp Phàm cảm thấy nhức đầu, Khổng Đoan tiếp nối đám Cao Thành, người ta thăng chức, lực lượng kia càng thêm hùng hậu.
Điều khiến Diệp Phàm đau đầu là người thay Khổng Đoan tiếp nhận vị trí Bí thư Đảng quần chúng tên Xa Quân, người này vốn là thư ký của Bí thư tỉnh ủy La Khảm Thành. Là người của Văn phòng tỉnh ủy xuống.
Rõ ràng trên trán của người ta dán một chữ La to đùng, cái danh nguyên Thư ký thứ nhất của tỉnh ủy đúng là uy phong. Chắc hẳn là muốn gây sức ép gì đó ở Thành phố Đồng Lĩnh. Nghe nói, Xa Quân này rất kiêu ngạo, từ khi đến tỉnh Tấn Lĩnh gã luôn đi theo La Khảm Thành.
Nghe nói cũng được gần chục năm rồi, trước kia vài Phó chủ tịch tỉnh và nhân vật số 1 cấp sở đi tìm La Khảm Thành, Thư ký Xa Quân này còn nhăn mặt. Nếu nói người này mà sợ Diệp Phàm, căn bản đó chỉ là nói dối.
Diệp Phàm nghĩ được một số điều gì đó, lần này La Khảm Thành chịu để cho Khổng Đoan lên, chắc hẳn là có thương lượng gì đó với nhân vật số 4 tỉnh ủy Tống Tử Lương.
Tuy nhiên, La Khảm Thành “La thượng tiên” này cũng không hoàn toàn nhường lại Thành phố Đồng Lĩnh. Vừa điều Xa Quân xuống, đồng thời cũng điều Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Đào Cư Lễ đi, Trưởng ban tổ chức cán bộ mới nhậm chức tên Trần Đại Hải.
Người này Diệp Phàm không biết lắm, là Phó trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Long Giang đề bạt đến Thành phố Đồng Lĩnh. Nếu người này cũng là ngời của La Khảm Thành sắp xếp xuống hợp tác với Xa Quân.
Bên này có Bí thư đảng quần chúng Xa Quân mạnh mẽ nắm giữ công tác nhân sự, lại thêm một Trần Đại Hải nhiều lời nữa, thì Bí thư Diệp Phàm làm sao còn nắm được công tác nhân sự trong tay?
Vì trước đó có nhận thông báo, cho nên, trong căn tin Thành ủy có rất nhiều ghế. Toàn bộ các cán bộ cấp Phó cục của thành phố đều vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế.
Đừng thấy Thành phố Đồng Lĩnh là một thành phố không tệ, tuy nhiên, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ngay cả một phòng họp lớn cũng không có. Bình thường muốn mở hội nghị vài trăm người đều phải mở tại căn tin.
Đầu tiên là đồng chí Trần Quang của Phòng đốc tra nội các chính phủ đọc quyết định:
- Các đồng chí, tôi là Trần Quang, được ủy thác của Phòng đốc tra văn phòng nội các chính phủ, đại diện phòng Đốc tra đọc quyết định xử lý của tổ điều tra liên hợp lần trước.
Sau khi được tổ điều tra điều tra rõ, sự thật về mỏ than Hải Sơn đã rõ ràng. Chuyện này nguyên nhân bắt đầu từ việc kêu oan của hai mẹ con.
Lúc đó đồng chí Diệp Phàm mới đến nhậm chức tại Thành phố Đồng Lĩnh chủ trương cố gắng triển khai điều tra lập tức. Theo ghi chép cuộc họp của Thành ủy, đồng chí Cao Thành không đồng ý điều tra.
Tuy nhiên, cuối cùng sự việc này vẫn được điều tra rõ ràng. Xuất phát từ đại cục, đồng chí Diệp Phàm đã khéo léo báo việc này lên trên.
Chủ tịch Phượng Thảo Thiên của tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc, cấp trên của mỏ than Hải Sơn đã bị bắt, đến giờ vẫn còn ở nhà giam.
Hơn nữa, đám người có liên quan của thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh cũng đã bị xử lý. Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc cũng đồng ý quyên tặng một khoản tiền.
Trần Quang nói đến đây thì dừng lại một chút.
Vẻ mặt y nghiêm túc liếc mắt nhìn mọi người, đột nhiên volume tăng lên, nói:
- Thông qua kiến nghị Phòng đốc tra đưa lên cùng với nghiên cứu của cấp trên, tỉnh ủy Tấn Lĩnh quyết định, ghi tội xử phạt Đảng nội đồng chí Cao Thành, Ủy viên thường vụ, Phó bí thư thành ủy, Chủ tịch Thành phố Đồng Lĩnh. Ghi tội xử phạt Đảng nội đồng chí Phó chủ tịch thành phố phân công quản lý khối công tác mỏ than, đồng chí Ngô Dụng, đồng thời, cắt bỏ chức vụ Phó chủ tịch thành phố. Xử lý Cục giám sát an toàn Thành phố Đồng Lĩnh... ngoài ra, Phòng đốc tra nhấn mạnh một điểm, đó là...
Trần Quang nói đến đây cố tình dừng lại, liếc mắt nhìn mọi người, nói:
- Phòng đốc tra nhấn mạnh, yêu cầu đồng chí Diệp Phàm gíam sát, đốc thúc cán bộ các cấp của Thành phố Đồng Lĩnh thực hiện theo pháp luật, tuân thủ thể chế quốc gia. Không vì lợi ích nhỏ mà bao che lẫn nhau, thậm chí làm ô dù cho các doanh nghiệp. Tất cả đều phải kinh doanh hợp pháp, phát triển kinh tế...
Dĩ nhiên, kết quả này, Cao Thành thực sự khó có thể chấp nhận được. Diệp Phàm thấy rõ, tay của Chủ tịch thành phố Cao nắm chặt lại. Đầu nắm đấm kia hung hăng chỉa vào đài Chủ tịch phía dưới hộc bàn.
Tuy nhiên, để tránh chiếc bàn bị mình làm xê dịch kéo theo ánh mắt của toàn hội trường, Cao Thành không thể không dùng bàn tay còn lại giữ chặt bàn.
Tay Cao Thành run lên, tuy nhiên, vẻ mặt che giấu không tệ, sắc mặt không chút thay đổi. Chỉ dó điều, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, máu đã dồn lên đỉnh đầu Cao Thành. Chắc chắn là đang rất dùng lực rồi.
- Tiếp theo, trưởng ban Chu từ tỉnh ủy xuống sẽ tuyên đọc quyết định của Tỉnh ủy, mọi người hoan nghênh...
Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt chủ trì hội nghị chưa nói dứt lời, hai bàn tay cô nàng đã vỗ tay rồi.
- Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy...
Đột nhiên, một giọng nói chói tai, điên cuồng vang lên.
Từ hàng ghế thứ nhất một bóng dáng nhảy dựng lên. Bóng dáng đó vừa nhảy vừa điên cuồng gào thét.
- Chủ tịch thành phố Ngô, anh làm gì vậy?
Cao Thành đứng lên, hét về phía gã béo kia.
- Cậu làm rất khá rồi, chỉ có điều, một thành phố lớn như vậy, mọi mặt đều muốn làm hết sức hoàn mỹ, điều này hơi khó khăn đấy.
Cho nên, cậu không cần phải tự trách mình quá mức. Chẳng ai hoàn mỹ cả, kim vô thuần kim. Chỉ cần sau này có thể rút kinh nghiệm, chú ý cải thiện là được rồi.
Chu Thiên Minh giọng điệu hòa hoãn, nói tiếp:
- Đồng chí Đại Hải từ Ban tổ chức cán bộ thành ủy tỉnh Long Giang điều tới.
Đồng chí này rất thích học hỏi, cậu ấy thường xuyên đến văn phòng tỉnh ủy học hỏi các đồng nghiệp lãnh đạo. Các đồng chí như vậy không nhiều đâu.
Diệp Phàm vừa nghe, vừa cân nhắc, lập tức cả kinh, trong lòng tự nhủ, Xa Quân chẳng những là thư ký của Bí thư tỉnh ủy La, hơn nữa còn kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy.
Móc nối lại với nhau, thằng nhãi này nháy mắt đã hiểu, chắc chắn là Trưởng ban Chu đang nhắc nhở mình.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Trần Đại Hải mới điều tới và Bí thư đảng ủy- quần chúng Xa Quân cùng một phe. Hiện tại đã xác định được, hai người này đều do Bí thư La sắp xếp xuống.
- Không thể ngờ tinh thần cầu tiến của đồng chí Trần Đại Hải lại mạnh như vậy, đúng là tấm gương để Diệp Phàm tôi học tập.
Diệp Phàm nói.
- Haha.
Chu Thiên Minh mỉm cười hai tiếng, nói,
- Kỳ thực, Ban tổ chức cán bộ thành ủy các anh cũng có nhân tài mà. Chẳng hạn như có vài đồng chí nữ bên đó cũng không tệ.
Diệp Phàm trong lòng vui vẻ, đây chính là tín hiệu thứ hai Trưởng ban Chu bắn cho mình. Chắc hẳn là đang nhắc nhở, Đồng Tiể Tiểu có thể dùng được.
Thằng này trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh được một chút, bằng không, quả thực là đau đầu. Vì, trong Ban tổ chức cán bộ Thành ủy có một nữ Phó chức tên Đồng Tiểu Tiểu.
Hơn nữa, từ những tin tức Trưởng ban Chu truyền đến có thể thấy Trưởng ban Chu vẫn tương đối tín nhiệm hắn.
Bằng không, sẽ không mở miệng đề cử nữ đồng chí này. Cái này, đối với lãnh đạo mà nói là chuyện tương đối kỵ húy.
- Vâng, Trưởng ban Đồng Tiểu Tiểu không tệ. Tuy nói là đồng chí nữ, nhưng rất giỏi giang. Hơn nữa, làm việc rất nghiêm túc.
Diệp Phàm nói.
Đoàn người của Trưởng ban Chu nghỉ ngơi một lát thì về tỉnh.
Đêm khuya, Diệp Phàm chạy tới Long Giang. Vừa hay gặp Tề Thiên đang về nhà, Diệp Phàm cũng đi cùng.
Biết Diệp Phàm đến, Tề Chấn Đào cùng vợ Phong Nhã Mai đều chưa ngủ. Diệp Phàm vừa vào Tề gia, Tề Chấn Đào đã cười nói:
- Nhã Mai, đem đồ ăn khuya lên, anh với Diệp Phàm, Tề Thiên vừa ăn vừa nói chuyện.
Phong Nhã Mai biết, ông xã chắc chắn có chuyện muốn nói với Diệp Phàm, nên cũng bưng đồ ăn khuya nóng hổi lên rồi bước lên lầu.
Vì, Tề Chấn Đào không thích phụ nữ xen vào chuyện chính sự.
Bình thường cần nói chuyện đều vào thư phòng.
Phong Nhã Mai cũng hiểu được điểm này, bình thường có việc gì cần nói thì bản thân bà đều lựa chọn cách lảng tránh.
Tuy nhiên, trước khi lên lầu Phong Nhã Mai cười nói:
- Diệp Phàm, chyện của cháu cũng ổn cả rồi. Cuối năm cưới chưa, cô thèm uống rượu mừng rồi.
- Cái này, cuối năm nay chắc chắn không được. Kế hoạch là sang năm. Cô, cô cũng biết cuối năm cháu rất bận rộn mà.
Diệp Phàm sắc mặt khó coi, khiến Tề Thiên ngồi cạnh bật cười nói:
- Mẹ, anh Diệp chưa muốn bị “vây thành” đâu. Mẹ xem con này, giờ xui xẻo biết mấy, toàn bị vây lại thôi.
- Vây vậy mới tốt, con xem xem, trước kia chưa có Diệc Thu có thấy bóng dáng con đâu. Con nói xem, cả năm con về nhà được mấy lần.
Có về Thủy Châu cũng đi uống rượu, đánh bài với bạn. Hơn nữa, thường xuyên về Thủy Châu mà không ghé nhà.
Con cho rằng mẹ không biết được hành tung của con à? Giờ thì tốt rồi, cũng thường về thăm nhà.
Tuy nhiên, lão Tề, anh xem, khi nào thì điều Diệc Thu qua đây luôn. Bằng không, Tề Thiên phải đi đi về về Thủy Châu cũng phiền phức.
Phong Nhã Mai tức giận nói với con trai.
- Không cần, con về Thủy Châu cũng tiện mà đúng không? Điều đi điều lại làm gì cho phiền phức?
Tề Thiên vội nói, còn nháy mắt với Diệp Phàm, dĩ nhiên là hy vọng Diệp Phàm sẽ nói giúp.
- Có gì phiền phức. Diệc Thu đến đây có thể chăm sóc cho Tề Thiên. Chú Tề, nên điều Diệc Thu về nhanh nhanh đi. Tề Thiên ở trong Bộ đội cũng được cấp nhà tại Thành phố Đồng Lĩnh mà. Đến lúc đó Diệc Thu cứ ở Thành phố Đồng Lĩnh là được. Tề Thiên về Thành phố Đồng Lĩnh cũng nhanh, lái xe chừng 1 tiếng là tới rồi.
Diệp Phàm không thèm để ý tên đó, lời nói vừa ra khỏi miệng, đương nhiên đã bị tên nhãi Tề Thiên kia hung hăng trừng mắt.
- Trừng cái gì, tiểu tử con sinh trong phúc mà không biết phúc?
Tề Chấn Đào cũng nhìn thấy, dạy dỗ đứa con một câu, trầm ngâm trong chốc lát, nói,
- Cũng tốt, sang năm chuyển cho Diệc Thu tới đây. Cứ cởi bộ quân trang kiếm vị trí nào nhàn nhã công tác là được rồi.
- Cái này chắc hẳn Diệc Thu không đồng ý, trước kia Diệc Thu thích Báo Săn. Lúc trước Mai gia có bức cô ấy cũng không chịu cởi bộ quân trang.
Sau lần bị thương phải rút khỏi Báo Săn, Diệc Thu cũng không chịu cởi quân trang, giờ công tác bên đoàn văn công cũng không tệ.
Cho nên, muốn điều đến đây, con thấy, cũng phải hỏi ý cô ấy. Thông thường mà nói thì điều đến quân phân khu Thành phố Đồng Lĩnh cũng được.
Tề Thiên nói.
- Cái này cũng dễ thôi, đến lúc đó để cháu nói với Tư lệnh Lã quân khu Thành phố Đồng Lĩnh một tiếng là được. Bảo anh ta kiếm chỗ nào nhàn nhã cho Diệc Thu làm. Như vậy, Diệc Thu vẫn ở bên quân đội.
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, như vậy cũng được.
Tề Chấn Đào gật đầu.
- Anh Diệp, nghe nói Thành phố Đồng Lĩnh các anh cải tổ triệt để rồi?
Tề Thiên vừa ăn canh vừa nói.
- Đúng vậy, lần này thay đổi quá đột ngột. Tôi chưa chuẩn bị gì về mặt tư tưởng. Nếu không, đâu vội vàng đến thỉnh giáo chú Tề thế này.
Diệp Phàm nói.
- Thằng nhóc cậu muốn đến đây nghe tin tức chứ thỉnh giáo cái gì?
Tề Chấn Đào tức giận hừ nói.
- Haha, chú Tề, cháu coi chú là người thân mà. Huống chi, Thành phố Đồng Lĩnh là do chú Tề gọi cháu xuống. Cháu đây dù nói thế nào cũng không thể nào làm mất mặt chú đúng không nào?
Diệp Phàm cười hì hì hai tiếng.
- Diệp Phàm, chuyện này thực sự rất kỳ lạ.
Tề Chấn Đào mặt trở nên nghiêm túc.
- Vâng!
Diệp Phàm gật gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát, nói,
- Cũng không biết tên chó đẻ nào đem chuyện này báo lên Tài liệu tham khảo nội bộ.May là lần này cháu hành động nhanh hơn, bằng không, gặp hạn cả rồi.
- Đây cũng là bài học, đến giờ tôi vẫn không hiểu được. Lúc đầu chuyện lớn như vậy mà cậu cứ nhất định phải khống chế trong phạm vi Thành phố Đồng Lĩnh.
Tuy nói Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc vì muốn thoát khỏi chuyện này đã cho Thành phố Đồng Lĩnh các cậu không ít ưu đãi.
Tuy nhiên, chẳng lẽ tầm nhìn của Diệp Phàm cậu lại hẹp như vậy. Được lợi là nhà nước, nhưng, mũ quan là của cậu.
Kết quả xảy ra chuyện gì thì người ta sẽ không nói tốt cho Diệp Phàm cậu mà sẽ dùng đó làm dao đâm cậu. Nếu lúc đầu cậu báo lên trên theo đúng quy củ, việc này sẽ không liên quan gì đến cậu.
Hơn nữa, tôi cũng sẽ không bị dính đến. Vì, thời điểm xảy ra tai nạn mỏ tôi vẫn chưa đến Tấn Lĩnh. Chuyện này cậu xử lý thật sự không thỏa đáng.
Tề Chấn Đào nói.
- Chú Tề, việc này rất phức tạp, trong đó có vài gút mắc lớn, cháu không muốn nói. Chuyện này, có liên quan đến bí mật quốc gia, không tiết lộ được.
Diệp Phàm nói.
- Bí mật quốc gia?
Tề Chấn Đào rõ ràng sửng sốt, về sau, như thoáng chút suy nghĩ, gật gật đầu, nói:
- Nếu đã liên quan đến bí mật quốc gia thì cậu không cần phải nói. Tôi đoán, chuyện lần này có thể dàn xếp được, là vì liên quan đến bí mật này?
- Vâng, vốn là chuyện này.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Thì ra là thế
Tề Chấn Đào nhìn trần nhà, rồi lại hớp một hớp canh. Diệp Phàm đứng lên đưa một điếu thuốc rồi mồi cho lão.
- Cậu còn cái này nữa không?
Tề Chấn Đào hút một hơi hỏi.
- Vừa nãy có đem đến cho chú một cây thuốc với hai chai rượu.
Diệp Phàm nói.
- Ờ, tiểu tử cậu coi như vẫn chưa quên chú Tề này.
Tề Chấn Đào trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
- Sao quên chú Tề được.
Diệp Phàm nói.
- Anh, có thể cho em một chai rượu được không?
Tề Thiên hai mắt chợt lóe lên, cười tủm tỉm nói.
- Lần trước không phải cho cậu mấy chai rồi à?
Diệp Phàm tức giận hừ nói,
- Có phải tôi mở nhà máy rượu, thuốc lá đâu. Khi nào tôi có thể ngồi lên vị trí của Chủ nhiệm Điền thì may ra mới cho cậu nhiều hơn được.
- Cũng chưa chắc, cậu mà ngồi lên vị trí của Chủ tịch Điền, hạn ngạch của mấy thứ này cũng nghiêm khắc lắm. Chủ nhiệm Điền có thể chiếm riêng được một ít, chứ không thể chiếm số lượng lớn được.
Tề Chấn Đào chen vào nói.
- Ba, thuốc lá này coi mở trước, lấy hai gói.
Tề Thiên chạy đến bàn trà, cầm cây thuốc lên.
- Đừng có mở, mấy ngày nữa ba đi Bắc Kinh.
Tề Chấn Đào nói, Tề Thiên buồn bực đặt thuốc lá xuống, tuy nhiên, ánh mắt lại nhìn theo Diệp Phàm.
- Cầm lấy đi, bên trong có ba gói, cậu lấy hai gói đi.
Diệp Phàm bị tên này làm cho không còn cách nào khác, bèn đặt túi xách của mình lên bàn.
- Tuân lệnh!
Tề Thiên cười híp mí.
- Người đâm dao không cần phải đoán, đối thủ của cậu không ít. Chỉ cần bản thân mình làm đúng, không sợ bị người khác đâm. Tuy nhiên, chuyện lần này nếu dính đến cơ mật quốc gia thì không thể nào đem ra giải thích rõ được. Đúng là làm khó cậu rồi.
Tề Chấn Đào hút một hơi, nói.
- Có cách gì khác, bên này không thể giải thích, bên đối đầu đâm một dao. Mẹ nó, đúng là làm nghẹn chết cháu mà.
Diệp Phàm mắng một câu.
- Được rồi, qua rồi thì thôi.
Tề Chấn Đào khoát tay, liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói:
- Khổng Đoan thay vị trí của Cao Thành, người này lòng dạ rất sâu, chắc hẳn còn khó đối phó hơn cả Cao Thành.
- Vâng, hắn có bốn vé bên Ủy viên thường vụ. Trước kia còn Cao Thành hắn chỉ có được ba vé mà thôi. Phượng Thủy Linh kia hướng về phía Khổng Đoan rồi.
Diệp Phàm nhíu mày nói.
- Vâng, Xa Quân người này nghe nói trước đây rất ồn ào. Tuy nhiên, cháu cũng không rõ. Bí thư La tại sao lại dung túng cho y làm những chuyện như vậy, không sợ làm bại hoại thanh danh của Bí thư La sao?
Diệp Phàm hỏi.
- người này không đơn giản, sau lưng có người.
Tề Chấn Đào hừ nói.
- Thì ra là thế, vậy sau lưng y là ai chú Tề có biết không?
Diệp Phàm hỏi, dĩ nhiên, muốn áp chế Xa Quân, thì phải nắm rõ lai lịch của y.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Không rõ lắm, tuy nhiên, bằng trực giác, lại thêm đồng chí La Khảm Thành dễ dàng dung túng y như vậy. Tôi cảm giác người này có vốn để được nuông chiều. Bằng không, với tính cách đó, thái độ đó, sớm đã bị đồng chí La Khảm Thành đạp một đạp xuống địa phương rồi,
Tề Chấn Đào khẽ lắc đầu.
- Quái, ở Bắc Kinh hình như cũng không nghe nói có quan lớn nào họ Xa.
Lúc này, Tề Thiên ở bên cũng thì thầm một câu.
- Đổi suy nghĩ đi, con đừng có nhìn chằm chằm vào họ Xa như vậy. Có thể suy nghĩ từ nhiều góc độ, mẹ của Xa Quân là phụ nữ. Cho nên, không nhất thiết phỉ tìm họ Xa, đó là một sai lầm đấy.
Tề Chấn Đào nói.
- Giờ hay rồi, Cao Thành đi, hồ ly Khổng Đoan thay vị trí anh ta. Nghe nói người này có chút thân thích với Bộ trưởng Khổng ở Bộ xây dựng
Bí thư La lại đưa tên Xa Quân kiêu ngạo xuống. Nghe nói Trần Đại Hải cũng là người của “La thiên thượng tiên”.
Đây đúng là việc vui, Bí thư Đảng quần chúng liên kết với Trưởng ban tổ chức cán bộ, Diệp Phàm cháu làm sao quản mũ quan đây?
Đây rõ ràng là muốn đoạt quyền, Bí thư cháu đây bên khối chính phủ bị Khổng Đoan, Chủ tịch thành phố nắm giữ, còn ở thành ủy bị Xa Quân và Trần Đại Hải chặn lại. Những ngày tháng này, xem ra không để cho cháu sống nữa rồi.
Diệp Phàm nói.
- Cậu để tâm một chút, cuộc sống của cậu chật vật. Tuy nhiên, tôi nghĩ, vấn đề gì cũng có cách để giải quyết. Hơn nữa, tôi tin vào năng lực và nhãn lực của cậu. Xa Quân kiêu ngạo, Diệp Phàm cậu vẫn là nhân vật số 1 của Thành phố Đồng Lĩnh.
Tề Chấn Đào hừ nói.
- Haha, nếu bàn về vấn đề kiêu ngạo, ai có thể kiêu ngạo qua anh nữa. Nghe nói anh lần đầu tiên đi báo cáo ở Ban tổ chức cán bộ Trung ương, đã đánh một cán bộ cấp Cục, còn đối đầu với một Thứ trưởng. Xa Quân đứng trước mặt anh, còn chẳng đáng xách dép cho Diệp Phàm anh, em nhổ vào!
Tề Thiên cười gượng.
- Haha, trước kia đồng chí tiểu Diệp chỉ là một tổ trưởng nhỏ ở Đập nước Thiên Thủy mà còn dám đối đầu với Tề đại pháo Phó chủ tịch thường trực tỉnh Nam Phúc này mà.
Sau đó, nghe nói Bí thư tỉnh thành cũng bị Diệp Phàm đấm cho vài đấm, cho nên, không cần lo lắng quá đâu.
Xa Quân, cho dù có phân lượng, nhin tin là đồng chí tiểu Diệp hoàn toàn có thể dàn xếp được.
Không ngờ Tề Chấn Đào chuyển sang dụ dỗ Diệp Phàm.
Đắc chí nhất chính là đồng chí quyền Chủ tịch thành phố mới nhậm chức Khổng Đoan, trong một gian phòng xa hoa của Phong Vân lầu có mấy người đang ngồi.
Tất Vân Lý, Trì Hạo Cường, Nhâm Tín Thiên, Vạn Phú Tài đều có mặt. Trên bàn, đều là những thành viên nòng cốt ở Thành phố Đồng Lĩnh của Khổng Đoan. Bốn ủy viên thường vụ tất cả, chiếm mất 30% số phiếu của Hội nghị thường vụ Thành phố Đồng Lĩnh rồi.
Tuy nhiên, chủ tọa không phải Khổng Đoan, mà là một thanh niên đẹp trai, mặc áo khoác đen. Trong tiết trời mùa đông, mà trong tay người này còn phe phẩy một chiếc quạt có nét vẽ rất đẹp.
- Khổng thiếu gia, đã lâu không gặp. Phú Tài kính anh một ly.
Vạn Phú Tài vẻ mặt nịnh nọt nhấc ly rượu lên. Khổng thiếu gia là Khổng Đông Phong tự xưng Ngọa Long, chủ của Phong Vân lầu này.
- Ờ.
Khổng Đông Phong rất kiêu ngạo, chỉ hừ một tiếng. Y cầm lấy ly rượu, dường như chỉ vươn đầu lưỡi liếm khẽ một chút.
Tuy nhiên, Vạn Phú Tài vị thần tài lớn của Thành phố Đồng Lĩnh ngay cả Bí thư Diệp cũng chẳng thèm để vào mắt này vẻ mặt không có chút gì là không hài lòng, vẫn tươi cười uống cạn ly rượu, bộ dạng rất vinh hạnh ngồi xuống.
- Đúng rồi, cục trưởng Vạn, sao đến giờ anh vẫn chỉ là Cục trưởng vậy?
Khổng Đông Phong vừa nói câu thứ hai, da mặt dầy già nua của Vạn Phú Tài hơi đỏ lên. Thằng này tương đối xấu hổ, miệng ấp úng không biết nên trả lời thế nào.
- Haha, Đông Phong, Cục trưởng Vạn không bao lâu nữa anh phải gọi là Phó chủ tịch thành phố Vạn đấy.
Lúc này, Khổng Đoan vẻ mặt thân thiết cười nói.
Kể ra, cha của Khổng Đoan với cha của Khổng Đông Phong là anh em kết nghĩa.
Khổng Đông Phong còn phải gọi Khổng Đoan là anh. Tuy nhiên, Khổng Đông Phong người này mắt cao hơn trán. Y sẽ không thừa nhận chuyện đó.
- Ồ, xem ra, Đông Phong tôi phải chúc mừng Chủ tịch thành phố Vạn rồi.
Khổng Đông Phong thản nhiên cười cười còn lắc lắc cây quạt.
Chỉ có điều y lại cầm ly rượu lên liếm một chút rồi đặt xuống. Hại Vạn Phú Tài vô cùng vội vàng đứng lên uống cạn một hơi, còn nở ra một nụ cười tươi trên mặt.
- Cảm ơn, việc này đều phải dựa vào Chủ tịch thành phố Khổng cân nhắc.
Vạn Phú Tài cười nói.
- Phú Tài, anh phải nắm chặt một chút. Tuy nói Ngô Dụng bị cắt chức, lại đi Lâm Nguyệt rồi.
Ở thành phố lập tức trống hai vị trí Phó chủ tịch thành phố. Tuy nhiên, toàn tỉnh cũng không ít người nhìn chằm chằm vào đấy.
Đúng rồi, gần đây anh với Tuyên Minh Đường của Cục giao thông khá hăng hái. Nghe nói hạng mục cải tạo phố Tân Long Sở tài chính tỉnh cấp 30 triệu rồi, sao lại rót xuống?
Anh có hỏi Giám đốc sở Vạn xem là vị thần nào đã xuất ngựa dàn xếp việc này không?
Khổng Đoan hỏi, đối với việc này y cũng rất hiếu kỳ.
- Việc này, anh tôi không nói gì hết.
Vạn Phú Tài lắc đầu, mặt nhăn lại.
- Haizz, đoán chừng là cấp trên ép xuống rồi. Việc này, chắc hẳn có liên quan đến hắn.
Tất Vân Lý thở dài. Hắn này đương nhiên là chỉ Diệp Phàm rồi.
- Chắc chắn rồi, Mễ Nguyệt rất thân với hắn, chắc hẳn đã lên giường rồi. Hắn không giúp cô ta thì ai giúp.
Trì Hạo Cường châm chọc nói.
- Mễ Nguyệt, chính là Mễ Nguyệt bên Thành ủy à. Tôi nghe nói Phượng Thảo Thiên tuyên bố ở Phong Vân lầu là trong ba tháng sẽ biến Mễ Nguyệt thành thiếp của anh ta, có chuyện này sao?
Khổng Đông Phong đột nhiên xen vào một câu.
- Đúng là có chuyện này, chỉ có điều, giờ Phượng Thảo Thiên đang ngồi trong nhà tù rồi.
Trì Hạo Cường hừ nói.
- Phượng Thảo Thiên sợ là cũng bị hắn nhốt vào tù?
Khổng Đông Phong nói.
- Đúng, là hắn,vì vụ tai nạn mỏ than Hải Sơn nên bị bắt.
Trì Hạo Cường nói.
- Xem ra, Bí thư Diệp rất có năng lực nha. Khổng Đông Phong tôi rất muôn gặp vị thần này để được mở mang kiến thức.
Khổng Đông Phong vẻ mặt tự đại cười cười.
Sáng hôm sau, 8h Diệp Phàm về đến Thành phố Đồng Lĩnh. Đây là thời kỳ rất “phi thường”. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào, nếu không có mặt sẽ khiến người ta ngờ vực.
9h sáng, Diệp Phàm ngồi trong văn phòng phê duyệt công văn. Lúc này, thư ký Điền Thanh bước vào nói là Phó bí thư Xa mới nhậm chức đang ở ngoài phòng khách nhỏ.
- Ừ, Bí thư Xa đến đấy à.
Diệp Phàm lên tiếng bước ra, thấy Xa Quân đang ngồi bắt chéo trân, tay cầm chén trà, mắt nhìn trần nhà.
Thấy Diệp Phàm bước ra, Xa Quân không có ý đứng lên, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cười nói:
- Bí thư Diệp đúng là vẫn còn trẻ.
- Haha, anh cũng vậy mà.
Diệp Phàm cười cười vốn muốn bắt tay chào hỏi, thấy thằng này kiêu ngạo quá, ngay cả đứng lên cũng không đứng, hơn nữa, đùi phải còn đong đưa nữa.
Diệp Phàm xoay người bước về văn phòng, cũng chẳng quay đầu lại, miệng nói:
- Bí thư Xa, vào trong này ngồi đi.
- Ngoài này rất tốt mà, ở ngoài này nói chuyện là được rồi.
Sau lưng truyền đến tiếng của Xa Quân.
Đây là địa bàn của ông đây, anh dám sai tôi à. Diệp Phàm không để ý đến y, biết người này đang muốn tạo uy thế phủ đầu nhân vật số 1 Thành phố Đồng Lĩnh mình đây.
Lúc này nếu nghe lời y thì về sai không cần phải lăn lộn ở Thành phố Đồng Lĩnh nữa, cho nên, Diệp Phàm bước thẳng vào phòng làm việc, tuy nhiên, cửa cũng không đóng. Hắn muốn nhìn xem, tên kia có vào hay không.
Thư ký Điền Thanh phát hiện, vẻ mặt mỉm cười của Xa Quân lập tức liền âm trầm xuống.
Tuy nhiên, Xa Quân cũng không có ý đứng dậy. Chân bắt chéo, đong đưa, khóe miệng cười lanh, vừa uống trà vừa nhìn trần nhà.
Ước chừng 5 phút trôi qua, thấy thư ký Điền không có ý châm trà. Xa Quân nổi giận, bộp một cái, chén trà bị y đặt mạnh xuống bàn, hừ nói:
- Ngay cả trà cũng không rót sao? Bí thư Diệp để anh lại có ích gì?
- Xin lỗi Bí thư Điền, trà vẫn đang pha, chưa xong!
Điền Thanh lạnh lùng nói, bởi vì, anh ta cũng nhìn thấy được chút manh mối, vì chủ của mình, Điền Thanh cũng không sá gì nữa.
- Đang nấu, một bình trà mà nấu 10 phút à?
Xa Quân xem xét ấm trà điện, hừ nói.
- Haizz, bận quá nên quên mất nhấn công tắc.
Thư ký Điền giả vờ ngượng ngùng, nói.
- Anh nấu tiếp đi!
Xa Quân đứng lên, trợn mắt nhìn Điền Thanh, trút giận vào chén trà rồi mới bước về phòng làm việc của Diệp Phàm.
- ngồi đi đồng chí Xa Quân.
Diệp Phàm mặt không chút thay đổi, chỉ vào chiếc ghế đối diện, tư thế giải quyết việc chung.
Nếu hôm nay Xa Quân đã so khí thế, vậy phải hung hăng đè y xuống mứi được. Lúc này tuyệt đối không thể mềm yếu, anh cứng y cứng, anh mềm y mềm.
- Bí thư Diệp, chúng tôi mới tới, thành ủy cũng có thay đổi vài người. Tôi nghĩ, hay là mai mở cuộc họp Ủy viên thường vụ. Bằng không, ngay cả thành viên bộ máy cũng không biết mặt, vậy thì làm sao triển khai công tác được?
Xa Quân nói.
- Yêu cầu của anh rất hợp lý, vốn tôi cũng định như vậy. Nhưng hôm nay bận quá, cho nên, để 9h sáng thứ 2 đi.
Diệp Phàm nói.
Xa Quân chỉ nói một vấn đề như vậy rồi cáo từ.
Diệp Phàm gọi điện cho Mễ Nguyệt, Mễ Nguyệt dĩ nhiên đi sắp xếp.
Chỉ chốc lát sau, Vương Long Đông gọi điện, hỏi,
- Sáng thứ hai gặp mặt à?
- Ừ, chẳng có vấn đề thảo luận chuyên môn gì. Đương nhiên, chỉ nói vài chuyện cuối năm.
Diệp Phàm nói.
- Nghe nói lần này mở Hội nghị thường vụ là do Xa Quân đề xuất? Anh ta có đề xuất vấn đề thảo luận gì không?
Vương Long Đông hỏi.
- Không, tuy nhiên, người này, phải chú ý.
Diệp Phàm nói.
- Nghe nói tên này kiêu ngạo lắm, trên Hội nghị lần đầu có thể gây khó dễ ngay không?
Vương Long Đông có chút bận tâm.
- Không cần lo lắng, binh đến tướng chặn, nước tới lấy đất ngăn. Nếu hắn dám gây khó dễ ở hội nghị đầu tiên, chúng ta sẽ cho hắn biết ai là chủ của Thành phố Đồng Lĩnh.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Tối, Diệp Phàm không ngờ nhận được điện thoại của Kiều Viễn Sơn, ông chỉ nói một câu, chuyện của Kiều Báo Quốc thành rồi.
- Thành rồi, phục chức là tốt.
Diệp Phàm nói, trong lòng cũng hơi đắc ý. Vì chuyện của Kiều Báo Quốc hoàn toàn nhờ vào Diệp Phàm.
- Không phải phục chức, nó đi Đức Bình rồi.
Kiều Viễn Sơn nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Đi Đức Bình, đi Đức Bình làm gì?
Trong lòng Diệp Phàm khá kinh ngạc, hỏi nhanh.
- Bí thư Đức Bình.
Kiều Viễn Sơn nói:
- Bí thư?
Diệp Phàm thiếu chút nữa là gọi tên đấy ra, kết quả này, quả thực quá quỷ dị. Theo như Diệp Phàm suy tính, lần này Kiều Gia vì chuyện của Kim Thụ Dương mà tạm thời không ra tay.
Đúng lúc giải quyết chuyện của bản thân, Kiều Báo Quốc kia nhiều nhất là tuyên bố hết hiệu lực tạm thời cách chức tỉnh lại mà khôi phục chức vụ ban đầu. Không thể tượng tượng được rõ ràng còn muốn đưa đến Đức Bình làm thư ký chủ tịch Thành phố. Phí Mãn Thiên kia là ý nghĩa gì, Diệp Phàm thật sự không hiểu thấu.
- Ử, anh cảm thấy rất kỳ quái phải không?
Kiều Viễn Sơn hỏi:
- Không phải là kỳ quái, quả thực là khiếp sợ, tôi thật sự không nghĩ ra thư ký Phí đạng tính toán cái gì?
Diệp Phàm hỏi thẳng.
Tin tưởng việc này cũng làm cho Kiều Viễn Sơn khá vừa lòng, bằng không, y sẽ không tự mình gọi điện cho mình. Kỳ thực có chút an ủi khích lệ.
- Ha ha, suy nghĩ kỹ một chút sự huyền bí trong đó đi, có lợi cho việc rèn luyện năng lực quan hệ xử lý của anh.
Tuy nhiên, sự việc ở khu mỏ lần này anh xử lý thật sự không thỏa đáng. Sự kiện kia có thể trực tiếp làm hỏng tiền đồ của anh rồi.
Đương nhiên, trong chuyện này đoán chừng có dính đến cái gì. Anh không nói cho tôi, tuy nhiên, làm bất cứ việc gì phải thận trọng.
Đừng có coi tất cả các lãnh đạo đều là thằng ngốc.
Kiều Viễn Sơn nói một hồi, trong lòng Diệp Phàm ứa ra mồ hôi. Đích xác, trong chuyện này Diệp Phàm mưu lợi rồi.
- Tôi hiểu.
Diệp Phàm nói:
- Cuối tuần về nhà ăn bữa cơm đi, đến lúc tận lực tận trung cho Tổ quốc bọn họ đều đã trở về.
Kiều Viễn Sơn sau khi nói xong những lời này liền cúp máy xuống.
Sáng ngày hôm sau Diệp Phàm đi thẳng lên tỉnh, ngồi máy bay lên tỉnh.
Vừa mới xuống phi cơ liền nhận được điện thoại của Cung Khai Hà, nói là đã bảo Trương Cường đã chờ bên ngoài phi trường rồi. Diệp Phàm vừa đi ra sân bay, chiếc xe Cherokee của Trương Cường đã đứng lại két một tiếng trước mặt.
- Có phải đã xảy ra chuyện gì quan trọng không, vội vã như vậy bảo tôi quay trở về?
Vừa lên xe, Trương Cường liền nhấn ga đi ra ngoài. Diệp Phàm ngồi kế bên tài xế, nhìn phía trước hỏi:
- Tôi cũng không rõ rốt cuộc có chuyện gì, tuy nhiên, nhìn thủ trưởng Cung như vậy giống như sự việc cũng không nhẹ.
Trương Cường nói:
- Kỳ lạ.
Diệp Phàm nói thầm một câu, liếc mắt nhìn Trương Cường một cái, hỏi:
- Đúng rồi, vấn đề công việc của anh có gì không?
- Không có, cả ngày chỉ làm có mấy việc vặt thôi. Tôi cảm thấy mình như đội viên đội cứu hỏa, làm gì cũng gọi tôi, cứ làm như thế thực sự thành kẻ chạy cờ rồi.
Thần sắc Trương Cường có chút mất mát.
- Bên kia Lang Phá Thiên đã bình thường rồi. Thủ trưởng Cung sao còn chưa sắp xếp công việc cụ thể cho anh. Lão này rốt cuộc muốn làm gì?
Diệp Phàm hừ nói:
- Tuy nhiên, chính anh có tính toán gì không, nói trước cho tôi. Đặt lên bàn xem thủ trưởng Cung nói. Cứ kéo anh như thế này cũng không phải là một chuyện.
- Anh Diệp, anh nói xem tôi đi đến nơi nào thì tốt hơn?
Trương Cường hỏi ngược lại Diệp Phàm.
- Trong khoàng thời gian ngắn thật khó mà nói, ví như anh chắc chắn không trở về bên Báo Săn được. Mà đi những chỗ khác cũng không có ý nghĩa gì. Đoàn nội vệ bên kia có anh Lang, nếu không đi quân đội thì thôi vậy.
Diệp Phàm nói:
- Đấy cũng thật là một nơi để đi, chỉ có điều, đi nơi nào đây?
Cơ thể Trương Cường chấn động, đạp nhanh phanh lại.
- Hay là giống như Tề Thiên. Trước tiên hãy thăng cấp đã. Với kinh nghiệm của anh, làm sư trưởng hoàn toàn không thành vấn đề.
Diệp Phàm nói:
- Vâng, theo sư đoàn thăng cấp sau này chắc chắn sẽ được đề bạt. Nếu quả thật có thể thăng cấp, tôi thật sự muốn quay về Thủy Châu, giống như, sư đoàn dã chiến thành phố Mặc Hương là được.
Trương Cường nói:
- Không được.
Diệp Phàm lắc đầu, nghĩ một lúc nói:
- Tôi nghe nói trước kia anh tốt nghiệp ở học viện Hải quân.
- Anh Diệp muốn tôi đi hải quân sao?
Trương Cường hỏi:
- Cái tên này, ngay cả đến quân hạm còn không làm được. Đầu tiên hãy làm cấp nhỏ một chút ở căn cứ hải quân tư lệnh viên. Gần giống với sư đoàn kia, sau đó từ từ sẽ đến.
Diệp Phàm nói:
- Được, tôi nghe anh Diệp.
Trương Cường gật đầu, nói:
- Kỳ thực, các vị lãnh đạo trong tổ cũng gia tăng dụ dỗ. Nhân viên ở tổ đặc nhiệm A cũng không khẩn trương như trước đây.
Một mình anh Diệp kiêm chức tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A, chí ít ở Tổ đặc nhiệm A này, anh Diệp không cần phải ai dụ dỗ nữa.
Anh có thể trực tiếp mượn sức mạnh của Tổ đặc nhiệm A. Cho nên, tôi ở lại trong tổ là dư thừa.
Ý này của anh Diệp rất hay, huống chi, tôi cũng chán ghét những là kẻ chạy cờ như vậy, thật sự đáng ghét.
Lại không thể ra ngoài ánh sáng, dường như làm một chuyện giống như âm mưu làm gián điệp vậy. Nếu như có thân phận bên ngoài, càng tốt.
- Cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ quay lại nói với thủ trưởng Cung một tiếng. Dù sao, thân phận của anh vẫn là người của Tổ đặc nhiệm A, cũng không thoát khỏi. Đội viên Tổ đặc nhiêm tổ A trên cơ bản đều lấy thân phận khác ở trước mặt công chúng. Mặc dù cũng chỉ là tấm biển treo quân ủy cấp dưới sư đoàn nào đó.
Diệp Phàm nói:
Tuy nhiên, lần này Diệp Phàm và Trương Cường đều cảm thấy có chút kỳ lạ. Xe của Trương Cường là xe đặc chế của Tổ đặc nhiệm A, tuy nhiên, cây đại thụ ở tổng cục kia thấp thoáng ở dưới cửa lớn vẫn bị một thiếu tá ngăn cản rồi.
- Mời xuất trình giấy chứng nhận, chứng minh thư và giấy thông hành.
Mặt thiếu tá gầy nghiêm nghị, đưa đôi tay màu xanh lá mạ lên đầu chào. Trương Cường lấy giấy chứng nhận có liên quan ra. Vẻ mặt anh thiếu tá cẩn thận sau khi kiểm tra xong đưa trả lại cho trương cường, tuy nhiên, anh ta nhìn cái mũ lớn, liếc nhìn chiếc mũ che đi một nửa khuôn mặt Diệp Phàm một cái, nói:
- Vị này là ai, xin xuất trình giấy chứng nhận?
Vì che dấu tai mắt, Diệp Phàm ra vào tổng bộ Tổ đặc nhiệm A đều che dấu thân phận và thân hình đi vào. Trước kia đều là người lái xe, ví như Trương Cường sau khi đưa ra giấy chứng nhận liền được trực tiếp đi vào, không ngờ hôm nay lại không được.
- Đồng chí thiếu tá, hắn là khách tôi mời, là chỉ thị của thủ trưởng Cung, tôi không phải xuất giấy thông hành chứ?
Trương Cường sau khi hơi sững người vẫn kiên nhẫn giải thích một câu.
- Rất xin lỗi, bất cứ ai cũng phải kiểm tra. Trừ phi hắn cũng có thể đưa ra một giấy thông hành đặc biệt khác. Bằng không, hôm nay anh có thể đi vào, hắn thì không được.
Thiếu tá vô cùng nghiêm túc nói:
- Những thứ đó không mang theo người, để ở nhà.
Diệp Phàm nói:
- Vậy xin lỗi rồi, mời ngài về.
Thiếu tá liếc nhìn nửa bên mặt của Diệp Phàm một cái, nói:
- Làm cái gì vậy?
Trương Cường rõ ràng phát hỏa, mở cửa xe đi ra ngoài, âm thanh kia cũng khá thô.
- Trần Đinh, sao lại thế này, lớn tiếng đứng ở cửa lớn kêu cái gì?
Lúc này ở phía sau truyền đến một âm thanh uy nghiêm.
Diệp Phàm nhìn lại, phát hiện một thượng tá mặt béo tròn đi tới. Biết y mới đích thực là lãnh đạo thủ vệ này. Hơn nữa, người này vẫn là đội viên chính thức. Tất cả những thứ khác đều là việc vặt.
- Đồng chí này không có giấy thông hành đặc biệt.
Thiếu tá Trần Đinh chỉ vào Diệp Phàm ngồi bên cạnh tài xế nói:
- Rất xin lỗi đồng chí, không có giấy thông hành đặc biệt không thể vào được, bất cứ ai cũng không được.
Thượng tá liếc nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cầm lấy!
Diệp Phàm hừ một tiếng, tay vừa nhấc, môt cái thẻ bay về phái thượng tá.
Thượng tá vừa nhìn thấy, lập tức con ngươi trợn to.
Hơn nữa, người tự nhiên lại đứng nghiêm, hai tay cung kính nhận lấy cái thẻ.
Thượng tá nắm trong tay nhìn nhìn, ngay sau đó, hai tay run lên, hai tay lại lập tức cung kính trước mặt Diệp Phàm , nói:
- Thủ trưởng, xin chào ngài, mời ngài vào!
- Ừ……
Từ lỗ mũi Diệp Phàm phát ra một giọng nói, ra hiệu cho Trương Cường lái xe. Vừa rồi Diệp Phàm không đưa ra thẻ vàng đặc biệt của Tổ đặc nhiệm A, đó là bởi vì loại thẻ chứng minh này bình thường nhìn lại rất bình thường. Và cũng không lộ ra màu vàng, nhìn qua rất giống như một tấm thẻ bình thường.
Chỉ có trong tay của đội viên chính thức của Tổ đặc nhiêm A mới biết rõ tin tức.
Mà thẻ vàng đại diện cho số ít người trong tổ ít nhất cũng thuộc nhân vật cấp thứ hai. Bởi vì Tổ đặc nhiệm tổ A tổng hợp có năm cấp bậc, màu xanh ngọc, màu vàng, màu bạc, màu đồng, màu đen.
Giống như tổ trưởng của mỗi tổ lớn chính là thẻ màu đồng, như tổ trưởng tổ nòng cốt Trịnh Phương cũng giữ thẻ màu đồng.
Mà thẻ màu bạc là phó tổ trưởng cấp một Tổ đặc nhiệm A. Như Đới Thành giữ thẻ này vậy.
Vốn Diệp Phàm cũng chỉ giữ thẻ bạc. Tuy nhiên, bởi vì Diệp Phàm đột phá lên cấp mười, hơn nữa là phó tổ trưởng, thẻ của Tổ đặc nhiệm trẻ tuổi nhất.
Cho nên, cấp trên phát riêng cho thẻ vàng, loại thẻ vàng này kỳ thật ở trước mặt các thành viên của Tổ đặc nhiệm A chỉ có tổ phó thường trực Tây Môn Đông Hồng mới là người có tư cách giữ.
Mà thẻ của Diệp Phàm lại là thẻ có cấp bậc màu vàng, chỉ có trên biển mới biết, đây là một trong những nhân vật cấp cao nhất của Tổ đặc nhiệm A rồi, tự nhiên dọa anh ta.
Giống như màu sắc của loại thẻ vàng này rất khó nhìn thấy, bởi vì, hiện nay đang dùng trước mặt một người Tổ đặc nhiệm A Tây Môn Đông Hồng. Mà thẻ của Cung Khai Hà là thẻ màu xanh ngọc, theo trình tự là cấp cao nhất.
Mà thiếu tá lúc trước bởi vì không phải là đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A, đương nhiên không phân biệt được chiếc thẻ đặc biệt rồi. Cho nên, Diệp Phàm cũng không lấy ra nữa, lấy ra cũng bằng không.
Nhìn xe của Diệp Phàm khuất dần trong bụi cây, trong lòng thiếu tá Đằng mới yên lòng thầm nói:
- Quái, treo thẻ màu vàng mà số lại là cấp sáu.
Cấp trên không có giải thích, số sáu này đại diện cho thủ trưởng cấp sáu trong Tổ đặc nhiệm A. Quái, trước kia còn nhìn qua số 4 và số 5, có thể bọn họ treo đều là thẻ bạc.
Nói thế nào thì thẻ vàng cũng là vị trí thứ 2 và thứ 3 treo ở cổ tay mới đúng. Điều này, rất mâu thuẫn, không hiểu nổi…
Thượng tá Đằng lắc lắc đầu.
- Thủ trưởng, người đó là nhân vật lớn nào vậy?
Thiếu tá Trần nhẹ giọng hỏi:
- Không nên hỏi không nên hỏi, đây là kỷ luật biết không đồng chí Trần Đinh.
Không thể tưởng tượng được bình thường bản thân thiếu tá Đằng bình thường thân thiết giống như anh lớn vậy hôm nay dường như đổi tính, không ngờ lại thể hiện cái mặt giáo huấn ra với mình.
Thiếu tá Trần thế nào cũng làm ầm ĩ lên rốt cuộc là nguyên nhân gì. Tuy nhiên, thiếu tá Trần cũng không dám hỏi nữa, trong lòng cũng hiểu rõ, vị kia vừa rồi, tuyệt đối là nhân vật rất lớn.
- Tổ trưởng Diệp, trực tiếp đến phòng họp.
Diệp Phàm nhận được chỉ thị của Cung Khai Hà, đi thẳng đến phòng họp.
Làm cho vội vã như vậy, đoán chừng thật sự xảy ra chuyện lớn rồi. Diệp Phàm cũng không chậm trễ, vội vàng vào phòng họp, thấy tám ủy viên thường vụ khác đều đến đông đủ.
Và, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện. Một người bí ẩn thời gian qua không lộ diện không ngờ cũng đang ngồi cạnh Cung Khai Hà.
Mà bên hông Cung Khai Hà, Tổ phó thường trực Tây Môn Đông Hồng mặc áo choàng màu xanh cũng ngồi bên cạnh, dưới hàm là một chòm râu bạc.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong