Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 235: Tê liệt
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Đúng vậy, Trần Thanh Đế phải chết. Bất quá, muốn lúc nào chết, giết như thế nào.
Lữ Văn đồng ý nói.
- Hiện tại còn không phải lúc, nếu như hiện tại Trần Thanh Đế chết, vô luận chúng ta che giấu như thế nào, cũng sẽ bị điều tra ra. Lửa giận của Trần lão gia tử, không phải Lữ gia chúng ta hiện tại, có đủ khả năng thừa nhận.
Lữ Bất Phàm nâng lên Trần lão gia tử, toàn thân nhịn không được run lên.
Không chỉ có Lữ Bất Phàm, mà ngay cả Lữ Văn là Lữ gia gia chủ, nhân vật quyền cao chức trọng cũng là như thế.
- Đợi sư phụ cháu xuất quan, là thời điểm giết Trần Thanh Đế.
Trong hai tròng mắt của Lữ Bất Phàm, tràn đầy khát vọng cùng chờ mong:
- Rất nhanh thôi.
- Đúng vậy, rất nhanh.
Lữ Văn cũng vô ý thức nói.
- Cũng không biết Trần Thanh Đế này, sẽ náo tới khi nào. Xem bộ dáng, còn muốn tiếp tục náo xuống dưới.
Sau một lát, Lữ Văn trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Phàm nhi, trời không còn sớm, cháu nghỉ ngơi sớm một chút đi.
- Gia gia, ông cũng sớm chút nghỉ ngơi.
Lữ Bất Phàm tự tin nói:
- Cho dù Trần Thanh Đế hắn tiếp tục náo xuống dưới, cũng sẽ không có tổn hại gì đối với Lữ gia chúng ta.
Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm cũng biết, quân đội cũng không có rút lui, bên ngoài còn có. Bất quá, bọn hắn lại không có để ý, đều cho rằng là Trần đại thiếu lại náo.
Bọn hắn không biết là, lúc này Trần đại thiếu mang theo năm đội nhân mã, đã về tới biệt thự, nằm ngáy o..o....
Hiện tại lưu ở bên ngoài, dẫn đội không phải Trần đại thiếu, mà là Quân Thần Trần Chấn Hoa.
- Con mẹ nó, tên tiểu tử thúi Thanh Đế này, cũng dám một mình mang theo mấy người Liễu Nhất Thôn, làm ra những sự tình này.
Trần Chấn Hoa tự mình hành động, trên đường đương nhiên đã biết sự tình Trần đại thiếu làm ra, nhịn không được thầm mắng:
- Con mẹ nó, ai cho nó quyền như vậy? Không có mệnh lệnh của ta, Liễu Nhất Thôn vậy mà nghe lời tiểu tử thúi kia, thật sự là kỳ quái.
- Bất quá, như vậy cũng tốt, vừa vặn giúp ta một lần. Hiện tại người Lữ gia, còn tưởng rằng là tiểu tử thúi kia đang làm xằng làm bậy.
Quân Thần Trần Chấn Hoa, tuy tính tình nóng nảy, lại không phải người ngu, không mất kín đáo. Điểm này, hắn đương nhiên có thể nhìn ra.
Đương nhiên, Trần Chấn Hoa cũng không có đem người Lữ gia trở thành ngốc bức, nhất là Lữ Văn cùng Lữ Bất Phàm. Nếu quả thật nói như vậy, Trần Chấn Hoa hắn mới thật sự là kẻ đần.
Mặc cho ai cũng không nghĩ ra, Trần Chấn Hoa có thể có được nhiều chứng cớ như vậy, trực tiếp điều động quân đội hành động bắt người.
Còn choáng nha, vừa vặn ngay ở lúc Trần đại thiếu đồng dạng mang theo quân đội làm xằng làm bậy, xét nhà bắt người.
Người khác biết Trần đại thiếu đang nháo sự, nhưng lại không biết hôm nay Trần Chấn Hoa hành động.
Phanh!
Trần Chấn Hoa mang binh, một cước đạp bay cửa phòng một nhà, quyết đoán vọt vào. Trong cùng một thời gian, các nơi khác, đều phát sinh sự tình đồng dạng.
Quân nhân bạo lực phá cửa mà vào, xông vào chỗ ở của các cán bộ cao cấp.
Không sai, là chỗ ở của cán bộ cao cấp.
Tất cả những nhà bị phá cửa, đều có một đặc điểm chúng, tất cả đều là cán bộ.
- Ngươi... Các ngươi làm gì? Có biết ta là ai hay không?
Một gã cán bộ cấp Phó bộ, từ trên giường bò lên, nhìn thấy bọn người Trần Chấn Hoa xông tới, tức giận quát.
Oanh!
Trần Chấn Hoa một câu cũng không nói, một cước đá vào bụng tên cán bộ kia, trực tiếp đạp bay hắn, lạnh giọng quát:
- Mang đi cho lão tử.
- Vâng, Quân Thần!
Hai tên lính, cung kính quát, nhanh lên trước, bắt tên cán bộ bị đạp bay, té lăn trên đất kia.
- Quân... Quân Thần!
Tên Phó bộ này, lúc này mới chính thức tỉnh táo lại, nhận ra Trần Chấn Hoa, nhịn không được phát ra tiếng kêu hoảng sợ.
Uy danh của Quân Thần Trần Chấn Hoa, đây chính là phi thường lợi hại.
Hơn nữa, tên Phó bộ này biết rõ, ngay cả Quân Thần Trần Chấn Hoa cũng xuất động đến bắt hắn, tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
Nghĩ đến chút ít việc xấu trước đây của mình, sắc mặt tên Phó bộ này lập tức trở nên tái nhợt, suýt nữa đái trong quần.
- Nắm chặt thời gian hành động.
Trần Chấn Hoa vung tay lên, nhanh chóng ra ngoài.
Con mẹ nó, bị Lữ gia áp bức cả ngày, hiện tại rốt cục có thể lấy trở về.
- Rầm rầm rầm...
Đêm khuya, trong thư phòng của Lữ gia gia chủ Lữ Văn, trong thanh âm bùm bùm cách cách, đã biến thành một mảnh bừa bộn. Chén trà, bình hoa vỡ khắp nơi đều có.
- Trần Chấn Hoa, ngươi làm tốt, làm rất tốt. Rất thành công, rất thành công tê liệt ta.
Lữ Văn đã biết rõ, Trần Chấn Hoa động thủ bắt rất nhiều người phe phái Lữ gia.
Hơn nữa, người phe phái Lữ gia bị bắt tới nơi nào, Lữ Văn là một chút cũng không biết.
Lữ Văn không thể tưởng được, Trần Chấn Hoa sẽ động thủ, còn trực tiếp điều động đại lượng quân đội bắt người phe phái Lữ gia. Còn hết lần này tới lần khác, lại ở sau khi Trần đại thiếu náo xong.
Khi Lữ Văn biết được, Trần đại thiếu bắt xong những cổ đông rút vốn kia, đã sớm chạy về nhà ngủ ngon, hắn suýt nữa tức đến thổ huyết.
Tê liệt rồi, bị Trần đại thiếu mang theo quân đội làm xằng làm bậy tê liệt.
Lữ Văn là như thế, Lữ Bất Phàm cũng là như thế.
Ai lại có thể nghĩ đến, Trần Chấn Hoa lại đột nhiên bắt người? Ai biết rõ, Trần Chấn Hoa lại đột nhiên nắm giữ nhiều chứng cứ như vậy?
Nếu như biết rõ hết thảy, Lữ Văn như thế nào sẽ bị tê liệt? Làm sao lại nghĩ không đến khả năng này?
Lữ gia, bị Trần Chấn Hoa đánh cho trở tay không kịp.
Hơn nữa đến bây giờ, Lữ Văn cũng không biết, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, Trần Chấn Hoa là từ đâu lấy chứng cứ tới, còn một lần lại nhiều như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 236: Cha con như nhau
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Không có chứng cớ?
Nếu như không có chứng cớ, Trần Chấn Hoa há có thể điều động quân đội bắt người?
Cao Hổ chết, đến bây giờ cũng không có người biết được.
Bởi vì, văn phòng của Cao Hổ, ở dưới tình huống không được hắn cho phép, tuyệt đối không có người dám vào.
Thời điểm Lữ Văn kịp phản ứng, Trần Chấn Hoa muốn bắt những người trọng yếu trong phe phái Lữ gia, một tên cũng không để lại, tất cả đều bị bắt được.
Còn lại, có bắt cũng được, không bắt cũng không sao.
Chết tiệt nhất chính là, Lữ Văn còn không biết, Trần Chấn Hoa đến cùng nắm giữ chứng cứ của ai, kế tiếp sẽ đi bắt ai.
Hiện tại, người của phe phái Lữ gia, mỗi người đều cảm thấy bất an lo sợ.
Bị Quân Thần Trần Chấn Hoa nắm giữ chứng cứ phạm tội làm việc thiên tư trái pháp luật, thiên vị hối lộ,… đây còn không phải là đi vào đường chết sao? Coi như là Lữ gia, cũng cứu không được.
Không phải tất cả mọi người đều như là Lữ Bất Phàm, sẽ để cho Lữ Văn liều mạng giữ gìn.
Khi Lữ Văn được biết đến, Cao Hổ đã bị bí mật ám sát, tủ sắt cũng bị cướp sạch không còn. Lữ Văn mới minh bạch, Trần Chấn Hoa là từ đâu lấy tới chứng cứ.
Hơn nữa, Trần Chấn Hoa bắt người, Lữ Văn cũng biết, kế tiếp sẽ bị bắt chính là những người nào trong phe phái Lữ gia.
Bất quá, Lữ Văn cũng không có ngăn cản.
Còn lại chút ít kia, đều là một ít tiểu lâu la, có cũng được mà không có cũng không sao, đã không có ý nghĩa cùng giá trị ra tay cứu.
- Choáng nha, Lữ Văn này quả nhiên mặc kệ những người này chết sống.
Khi Trần Chấn Hoa giải quyết một gã cán bộ cuối cùng trong phe phái Lữ gia, trong nội tâm một hồi thống khoái:
- Nếu Lữ Văn xuất hiện thì thật tốt? Đến lúc đó, lão tử có thể hung hăng mắng lão gia hỏa kia một chầu.
Sau khi bắt tất cả những cán bộ trọng yếu nhất trong phe phái Lữ gia có liên quan vụ án, hành động của Trần Chấn Hoa cũng tùy theo chậm lại.
Bất kể nói thế nào, ta cũng phải cho Lữ gia một cơ hội phản ứng a?
Nếu như người Lữ gia, ở thời điểm này ra mặt, đó đương nhiên là tốt nhất. Người phải bắt không nói, còn có thể hung hăng mắng Lữ Văn một chầu.
Đáng tiếc, Lữ Văn không có xuất hiện.
Đương nhiên, kết quả này Trần Chấn Hoa cũng đã ngờ tới.
- Toàn bộ mang đi cho lão tử, con mẹ nó, lão tử muốn chơi chết bọn hắn.
Biệt khuất ở ban ngày của Trần Chấn Hoa, trong nháy mắt này, tất cả đều quét sạch, tâm tình thật tốt.
Tuy ở bên trong chứng cớ mà Trần Chấn Hoa lấy được, cũng không có nhân vật cao cấp gì, cao nhất chỉ là tên Phó bộ bị hắn bắt đầu tiên kia.
Dù vậy, Trần Chấn Hoa cũng rất cảm tạ người âm thầm cho hắn chứng cớ kia.
Không có những chứng cớ này, Trần Chấn Hoa ra tay với Lữ gia như thế nào? Chỉ là đá người của Lữ gia ở trong quân đội ra, Quân Thần há có thể thoải mái?
Nghẹn lấy một hơi, đây chính là dễ dàng nhịn hỏng thân thể.
Trần Chấn Hoa thì sung sướng, còn Lữ Văn lại tức giận đến hận không thể nhảy dựng lên chửi mẹ. Điểm này, Trần Chấn Hoa đương nhiên có thể nghĩ đến, cũng chính bởi vì như thế, hắn lại càng thoải mái.
Một đêm này, rất hoa lệ rất phong phú, cũng phi thường kích thích.
Hành động lần này của Quân Thần Trần Chấn Hoa, rất nhiều người đều vỗ tay hô tốt, danh khí của Trần Chấn Hoa lại lần nữa thẳng tắp tăng vọt, tăng lên tới một độ cao để cho người theo không kịp.
Vì sao?
Bởi vì rất nhiều người, đã thấy được video mà Trần Thanh Đế phát tán lên mạng từ văn phòng của Cao Hổ. Cái này lại để cho quảng đại quần chúng biết rõ, nguyên lai là Quân Thần bắt cán bộ thoái hóa biến chất.
- Nếu để cho ta biết rõ, là ai cho ta chứng cứ, để cho ta phát tiết hết oán khí trong lòng, lão tử nhất định sẽ mời hắn uống rượu.
Trần Chấn Hoa vung tay lên, quát:
- Thu đội!
Người Trần Chấn Hoa muốn cảm tạ, lúc này đang nằm ở trên giường ngáy o..o....
Mấy ngày nay, Trần Thanh Đế thật sự là quá mệt mỏi, căn bản không có hảo hảo nghỉ ngơi qua. Nếu như không phải hắn có được tu vi Luyện Khí tầng năm, thì đã sớm gánh không được rồi.
- Một giấc này, ngủ thật sự là thoải mái.
Ngày hôm sau, trời mới sáng, Trần Thanh Đế từ trên giường bò dậy, duỗi lưng một cái, tinh thần sảng khoái.
Kế tiếp, Trần đại thiếu lại gọi điện thoại cho Cổ Thiên Cầm. Biết được, những người nháo sự trước cửa Thanh Đế dược nghiệp kia, trong một đêm tất cả đều biến mất.
Đối với cái này, Trần Thanh Đế cũng không có cảm thấy bất luận cái gì ngoài ý muốn.
Trần đại thiếu ngang ngược càn rỡ, ngay cả cổ đông của Thanh Đế dược nghiệp cũng bị đánh nằm viện, còn bắt toàn bộ, những người nháo sự kia, còn dám nháo sự sao?
Cũng không nhìn một chút Trần đại thiếu là ai.
Đây cũng chính là, chỗ tốt phá thanh danh của Trần đại thiếu, lợi dụng tốt rồi, hiệu quả sẽ không cách nào tưởng tượng.
Đương nhiên, hiện tại Lữ gia cũng không có công phu tiếp tục đả kích Thanh Đế dược nghiệp. Không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định đang nghĩ cách cứu những cán bộ bị Trần Chấn Hoa bắt kia.
Trần Chấn Hoa bắt không ít người của phe phái Lữ gia, trong đó cũng có mấy cái là nhân vật trọng yếu.
Chỉ là, để cho Trần đại thiếu cảm thấy ngoài ý muốn chính là, những bệnh viện âm thầm lộ ra muốn tạm dừng hợp tác cùng Thanh Đế dược nghiệp kia, cũng không hề có động tác gì nữa, bề ngoài giống như đều đang trông xem như thế nào.
- Không nghĩ tới, ca ca ta mang theo quân đội xông vào bệnh viện bắt Dương Thủ Đãi cùng Uông Bộ Lao, sẽ đưa đến hiệu quả như vậy.
Trần Thanh Đế lập tức minh bạch, tại sao những bệnh viện kia đột nhiên cải biến thái độ.
Trần đại thiếu hắn, xuất kích rồi.
Ai có thể địch?
Có ai không sợ?
Lại náo xuống dưới, Trần đại thiếu giận dữ, đập phá bệnh viện của các ngươi, tìm một chút lý do gì đó bắt tất cả các ngươi lại. Xem đến lúc đó, các ngươi đi đâu khóc lóc.
Bất quá, lúc này những bệnh viện kia hiển nhiên đã hiểu lầm Trần đại thiếu. Trần Thanh Đế căn bản không có ý định, dùng loại phương thức này, để đối phó những bệnh viện kia.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 237: Nhà của ngươi đã xảy ra chuyện sao?
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Phương pháp xử lý để cho bệnh viện quỳ gối cầu cạnh Thanh Đế dược nghiệp có rất nhiều, cần gì động một chút lại động đao động thương chứ...
Đúng không?
Sự tình giương đến một bước này, Trần Thanh Đế cũng không đi qua hỏi, chuyện còn lại giao cho Trần Chấn Hoa giải quyết. Như thế, Trần Chấn Hoa sẽ không có thời gian, Trần đại thiếu ở trong thời gian ngắn cũng không cần đi Huyết Nhận rồi.
Bang bang...
Trần Thanh Đế vừa rửa mặt xong, tiếng gõ cửa vang lên:
- Đại ca, đi ăn cơm, hôm nay thứ hai, còn phải đến trường đi học nữa.
- Đã đến.
Trần đại thiếu lên tiếng, từ bên trong Đỉnh Càn Khôn, lấy ra một chiếc điện thoại, mặc quần áo tử tế rời khỏi phòng, ăn điểm tâm, sau đó đến trường học.
Lúc này, trong Trung Y Học Viện cũng phát hỏa lên, giao điểm của tất cả nghị luận, là Trần đại thiếu cùng Trần Chấn Hoa rồi.
Trần đại thiếu chỉ dùng để cúng bái, hâm mộ.
Quân Thần Trần Chấn Hoa, thì là dùng để kính trọng.
Tóm lại... rất nhiều người đối với cách làm của Quân Thần Trần Chấn Hoa, tất cả đều vô cùng tán dương. Mang theo quân đội, bạo lực bắt những cán bộ thoái hóa biến chất, đây chính là rất đại khoái nhân tâm.
Xã hội này, cán bộ có thực lực như Trần Chấn Hoa, còn nghiêm trị cán bộ quân liêu tham nhũng, thật sự là quá ít, quá ít.
Về phần, Trần gia chiến đấu cùng Lữ gia, trực tiếp bị quảng đại quần chúng bỏ qua.
Bất kể là nguyên nhân gì, bất kể Trần gia bắt nhiều cán bộ thoái hóa kia như vậy là mục đích gì, chỉ cần bắt, cái kia đã đủ rồi.
Quảng đại quần chúng, vẫn là rất dễ dàng thỏa mãn.
- Quân Thần đúng là Quân Thần, thật sự là sắc bén, trực tiếp mang theo quân đội bắt những tham quan ô lại kia, thật sự là thoải mái ngất trời, khí phách rối tinh rối mù.
- Người nào không biết, Trần gia Quân Thần cùng Trần lão gia tử là đả kích của cán bộ quan liêu, lợi hại nhất đấy. Một khi có chứng cớ, cái kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
- Địa phương cao minh của Quân Thần, là thừa dịp Trần đại thiếu làm xằng làm bậy, đại náo vừa xong xuất kích. Đánh cho những cán bộ quan liêu kia trở tay không kịp.
- Đúng vậy a, ai có thể nghĩ đến, Quân Thần sẽ xuất kích lúc kia?
- Trần đại thiếu cũng là một siêu cấp nhân tài, lợi hại hò hét, quả thực chính là mẫu mực của ta, không cúng bái không được a.
...
Nghe mọi người nói loạn, Trần Thanh Đế lắc đầu cười khổ. Những người này đều nghe qua tên tuổi của Trần đại thiếu, nhưng người chính thức bái kiến Trần đại thiếu, thật đúng là không nhiều lắm.
Coi như là tính danh chân thực của Trần đại thiếu, muốn biết, vậy cũng phải có bối cảnh nhất định mới được.
Các loại đưa tin, chỉ là Trần đại thiếu, Trần đại thiếu...
Sự tình đêm qua lớn như vậy, cán bộ phe phái Lữ gia xuống ngựa, thật sự là quá nhiều. Tuy những học sinh này, không biết tình huống cụ thể, nhưng chỉ cần có cán bộ quan liêu xuống ngựa, đều là đáng hưng phấn.
Đương nhiên, cũng có không ít đệ tử bình thường rất hung hăng càn quấy, rất kiêu ngạo xin nghỉ phép.
Nhà bọn họ đã xảy ra chuyện.
Như là ai ai ai đó, bình thường ngang ngược càn rỡ, căn bản là xem thường chúng ta, xin phép nghỉ không có tới, hiện tại trong nhà đã xảy ra chuyện a? Xem hắn về sau hung hăng càn quấy như thế nào.
Trong nhà người đã xảy ra chuyện sao?
Những lời này, ở Trung Y Học Viện nhanh chóng lan tràn.
Gặp mặt chào hỏi, đều dùng một tư thái nói giỡn, câu nói đầu tiên đúng là: trong nhà ngươi đã xảy ra chuyện sao?
Dù sao, ở bên trong Trung Y Học Viện, có không ít con cái cán bộ quan liêu xuống ngựa.
Hơn nữa những người này bình thường, ỷ vào mình có chút bối cảnh, hung hăng càn quấy. Hiện tại trong nhà xảy ra chuyện, những đồng học bị khi phụ sỉ nhục qua, đương nhiên cao hứng, nhìn có chút hả hê rồi.
- Đại ca, anh thật lợi hại, em... em đi cao trung.
Trần Hương Hương thấp giọng vứt bỏ một câu, mặt ngọc thanh tú đỏ bừng, quay người bỏ chạy.
- Tại sao lại đỏ mặt?
Trần Thanh Đế rất khó hiểu, lắc đầu, không hề đa tưởng, đi đến khoa Văn Nghệ.
Khi Trần đại thiếu đi qua hồ sen, nhìn xem những tường vây kia, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Đây chính là Thánh Địa của những học sinh nói lời yêu thương kia, nên nhanh chóng bỏ lệnh cấm, tích đức cho con cái a.
Choáng nha, lúc trước tại sao ngươi không nói nơi đây là Thánh Địa yêu thương? Hiện tại linh mạch bị ngươi hấp thu không còn, ngươi lại bắt đầu giả bộ làm người tốt.
Những đệ tử bị khai trừ kia, là oan uổng cỡ nào a.
Khi Trần đại thiếu vừa đến khoa Văn Nghệ, liền thấy được một thân ảnh tịnh lệ đứng ở nơi đó, bị mọi người vây quanh. Mà thân ảnh tịnh lệ kia, lại không để ý tới, vẻ mặt lo lắng.
- Ân? Lý Nhược Băng tới nơi này làm gì? Không biết... Không phải là nhà nàng cũng đã xảy ra chuyện chứ?
Trần Thanh Đế cũng nhịn không được nữa nghĩ tới, nhà của ngươi đã xảy ra chuyện sao?
- Trần...
Băng Sơn Nữ Thần, Lý Nhược Băng trong đám người nhìn thấy Trần Thanh Đế, trên mặt lập tức vui vẻ. Vừa muốn kêu to, lại nghĩ tới thân phận của Trần đại thiếu.
- Phiền toái các ngươi tránh ra thoáng một phát.
Lý Nhược Băng rốt cục nói chuyện, sau đó nhanh chóng từ trong đám người đi ra, chạy tới bên người Trần đại thiếu.
- A...
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người trừng lớn hai mắt.
- Là hắn... Đêm hôm đó, Băng Sơn Nữ Thần là lôi kéo hắn chạy? Lên xe của hắn? Chẳng lẽ lại để cho hắn làm Băng Sơn Nữ Thần rơi vào tay giặc?
- Băng Sơn Nữ Thần một mực đang đợi hắn, không phải hắn chẳng lẽ là ai? Nhất định là gia hỏa đi xe Passat, nhất định chính là hắn. Passat cùng BMW làm ra chê cười, trong trường học cũng cơ hồ truyền khắp.
Về sau, mọi người bởi vì oán niệm Trần đại thiếu, lại để cho Băng Sơn Nữ Thần, Lý Nhược Băng rơi vào tay giặc, cố ý đem BMW nói thành Passat.
- Là hắn, nhất định là hắn, Băng Sơn Nữ Thần của ta...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 238: Gây chuyện
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Bất kể là phải hay không phải, trước vẫn là nói chuyện Băng Sơn Nữ Thần kéo tay nam nhân khác chạy,… cuối cùng bị mọi người đuổi giết.
Nếu như là đúng, bọn hắn nói là sự thật.
Nếu như không phải, vậy thì càng tốt hơn, chính là để cho Trần đại thiếu biết rõ: Băng Sơn Nữ Thần đã có chủ, ngươi nên tỉnh mộng đi thôi.
Những học sinh này nghị luận, tính mục đích rất cường a, không hổ là nhân tài có thể tiến vào Trung Y Học Viện.
- Cô chờ tôi?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Lý Nhược Băng thản nhiên nói. Về phần những người khác nghị luận, trực tiếp bị hắn bỏ qua.
- Ta... Ta muốn nhờ ngươi hỗ trợ...
Lý Nhược Băng mặt ngọc đỏ lên, thấp giọng nói:
- Ngày đó ngươi trị liệu cho ta, đêm đó ta chưa có về nhà. Ta... ta, đại ca không nên thân kia của ta đi khắp nơi nói... hắn là anh vợ ngươi... ngươi là em... em rể...
- Cho nên...
Lý Nhược Băng ngẩng đầu, mặt ngọc đỏ lên, một đôi tay không biết để vào đâu cho tốt:
- Cho nên, đại ca ta gây chuyện thị phi khắp nơi, hiện tại đã xảy ra chuyện.
- Thậm chí có việc này?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hắn biết rõ, dùng bản tính của Lý Nhược Phong kia, là tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy.
Một cái vì muốn ôm đùi Lữ Hậu Tích, một tiểu hoàn khố không có địa vị gì của Lữ gia, cũng không tiếc bán đứng em gái của mình, còn muốn đích thân hạ dược em gái mình.
Loại người này, có thể thấy được đã cặn bã đến dạng tình trạng gì.
Cảnh giới thật sự là rất cao.
Làm ra chuyện như vậy, thực không có gì kỳ quái.
- Trần đại thiếu, ngươi có thể giúp ta một lần được hay không?
Lý Nhược Băng cúi đầu, nhỏ giọng hỏi.
- Gấp lắm sao?
Nói thật, Trần Thanh Đế thật đúng là không muốn đi cứu Lý Nhược Phong. Cho dù cứu, cũng phải chờ hắn ăn đủ thống khổ, mới đi cứu.
Rất hiển nhiên, Trần Thanh Đế quyết đoán cho rằng, Lý Nhược Phong cầm tên tuổi của hắn, rêu rao khắp nơi, chọc người không nên dây vào.
Hơn nữa, ở Trần đại thiếu xem ra, loại người như Lý Nhược Phong này, nên bị giáo huấn một lần hung ác.
Đương nhiên, nếu như là Trần đại thiếu trước kia, sẽ rất thích ý cùng loại người như Lý Nhược Phong hỗn cùng một chỗ. Đương nhiên, không phải cho là Lý Nhược Phong không tệ, mà là Lý Nhược Băng rất không tồi.
- Cũng không phải rất gấp.
Lý Nhược Băng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Đế nói:
- Trần đại thiếu, ngươi... ngươi đã đáp ứng?
- Không vội vậy thì chờ một chút, hết giờ học hãy tới tìm tôi.
Trần Thanh Đế vỗ vỗ bả vai Lý Nhược Băng, nói ra:
- Sắp đến giờ vào lớp rồi, đi học a.
Nhược Băng ân một tiếng, nhẹ nhàng thở ra, mặt ngọc đỏ lên rời đi.
- Ai... sao nguyên một đám, đến cùng làm sao vậy? Như thế nào nhìn thấy ca ca ta, đều thẹn thùng, xấu hổ a?
Trần Thanh Đế nhìn Lý Nhược Băng ly khai, cao thấp đánh giá mình thoáng một phát, thầm nghĩ:
- Cũng không có cái gì không đúng, càng không có ***a? Như thế nào đều như vậy?
Trần Hương Hương là như thế này, hiện tại Lý Nhược Băng vẫn là như vậy, Trần đại thiếu rất phiền muộn.
Ta cảm thấy nửa người trên của ngươi, xem rất không tệ, nhưng ta là đại ca của ngươi a, chúng ta là anh em ruột, thẹn thùng cái cái chứ?
Còn Lý Nhược Băng ngươi nữa, đại ca ngươi rêu rao khắp nơi, nói ngươi là nữ nhân của ta, lại bảo ta đi cứu hắn? Dù sao ngươi cũng không phải, ngươi thẹn thùng cọng lông?
Những chuyện này, Trần đại thiếu thật sự không rõ, không nghĩ ra.
Để cho Trần Thanh Đế khó hiểu nhất chính là, nha đầu Lâm Tĩnh Nhu kia giống như đại di mụ đến vậy, động một chút lại gây khó dễ cùng Trần đại thiếu hắn. Đến bây giờ, Trần đại thiếu cũng không biết ở đâu đắc tội Lâm Tĩnh Nhu.
- Nữ nhân a... thật sự là làm cho không người nào có thể lý giải.
Trần Thanh Đế lắc đầu không thôi, bỏ qua ánh mắt của mọi người, đi lên lầu.
- Trần... Thanh... Đế...
Đúng lúc này, một tiếng gầm đột nhiên vang lên, Trần Thanh Đế vừa muốn đi đến đầu bậc thang, chấn động toàn thân, trên mặt lại lộ ra cười khổ.
Con mẹ nó, thật sự là nghĩ đến ai, người đó sẽ xuất hiện, nha đầu này chết đi sẽ rất linh cho mà xem.
Thế nhưng mà... Ca ca ta không muốn gặp lại ngươi a.
- Có chuyện gì sao? Không có chuyện gì mà nói, ta cần phải đi học.
Trần Thanh Đế ngừng lại, đầu cũng không có quay, có chút không kiên nhẫn nói.
- Có việc, đại sự.
Lâm Tĩnh Nhu rất là phẫn nộ, bước nhanh đi tới bên người Trần Thanh Đế, lạnh giọng nói:
- Ngươi cùng Lý Nhược Băng kia là quan hệ như thế nào?
- Ta cùng nàng là quan hệ như thế nào, liên quan gì đến ngươi? Ngươi cũng không phải vợ của ta, ta nhìn ngươi là rỗi rãnh nhức trứng…ách, ngươi cũng không có trứng a?
- Mau nói cho ta biết, ngươi cùng nàng đến cùng là quan hệ như thế nào? Không nói cho ta, ta không tha cho ngươi.
Lâm Tĩnh Nhu cũng không biết là làm sao, vốn hảo hảo đến tìm Trần đại thiếu nói chuyện, muốn khích lệ Trần đại thiếu, chuyện tối ngày hôm qua làm rất tốt.
Ai ngờ, vừa mới đến liền chứng kiến Lý Nhược Băng mặt ngọc đỏ lên, đi theo Trần Thanh Đế nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Lâm Tĩnh Nhu cũng không biết mình là như thế nào, đột nhiên nén không được lửa giận, vô cùng phẫn nộ.
- Gì cơ...
Cái này, tất cả những đệ tử khác đều trợn tròn mắt.
Cái này... Trần Thanh Đế này đến cùng là người nào? Như thế nào sẽ lợi hại như vậy? Băng Sơn Nữ Thần bởi vì hắn mà rơi vào tay giặc, hiện tại lại nhiều ra một cái Lâm Tĩnh Nhu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 239: Phiền toái đến thăm
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Ở bên trong Trung Y Học Viện, người biết rõ thân phận của Lâm Tĩnh Nhu, rất ít, rất ít.
Nhưng mà, dáng người, tướng mạo của Lâm Tĩnh Nhu, đều là hoa khôi của khoa a.
Về phần hoa hậu giảng đường?
Trung Y Học Viện là không có.
Hết cách rồi, mỹ nữ các khoa quá nhiều, hoa hậu giảng đường thật sự là không thể tuyển. Chọn cái nào, đều có một đám tử hệ khác đập chết ngươi.
Cuối cùng là không có biện pháp, trực tiếp hủy bỏ bình chọn hoa hậu giảng đường, chỉ có hoa khôi của khoa.
Hai hoa khôi của khoa, đồng dạng đều có không ít người ủng hộ, ái mộ. Nhưng mà, nhìn xem bộ dáng, giống như đồng dạng đều thích một nam nhân.
Từ Lâm Tĩnh Nhu bão tố mà xem, liền trực tiếp coi Băng Sơn Nữ Thần Lý Nhược Băng trở thành Tiểu Tam, nàng mới là chính thất.
Má ơi, thật sự là muốn điên rồi.
Vô luận là Lâm Tĩnh Nhu hay Lý Nhược Băng, đạt được một cái trong hai Nữ Thần này, cho dù chết cũng không uổng rồi. Nhưng mà... nhưng mà hai hoa khôi của khoa kia, vậy mà tất cả đều bị một nam nhân chinh phục.
Cái này... cái này còn để cho người khác sống thế nào a.
Ghê tởm hơn chính là, gia hỏa tên Trần Thanh Đế kia, vậy mà đối với Nữ Thần trong lòng bọn họ là Lâm Tĩnh Nhu rất không kiên nhẫn...
- Có chuyện gì, về nhà nói sau, hiện tại ta muốn đi học.
Nói xong, Trần Thanh Đế quay người đi lên lầu, căn bản là mặc kệ Lâm Tĩnh Nhu.
Nha đầu kia vài ngày gần đây tính tình thật sự là không tốt lắm, động một chút lại nổi giận. Không có việc gì liền tìm Trần đại thiếu phiền toái, đến cuối cùng khiến cho Trần Thanh Đế không biết mình là ở đâu đắc tội nàng.
Quả thực là cố tình gây sự.
- Tốt, chờ sau khi về nhà, ta nhìn ngươi nói như thế nào, không để cho ta một đáp án thoả mãn, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.
Lâm Tĩnh Nhu rất là khí phách, vứt bỏ một câu, vô cùng phẫn nộ rời đi.
Tạch tạch tạch két...
Ở thời khắc này, không biết có bao nhiêu nam sinh, tâm đều tan nát, biến thành bột phấn.
Về nhà?
Bọn hắn đều ở cùng một chỗ? Trời ạ, tại sao có thể như vậy? Nữ Thần, ngươi như thế nào có thể đối đãi với chúng ta như vậy, vì cái gì, vì cái gì a?
Ở sau lưng từng cái Nữ Thần, đều có một nam nhân chơi nàng chơi đến chán sao?
Chẳng lẽ những lời này là thật sự?
Cái này... cái này vậy mà là thật!
Mà người nam nhân kia, chính là gia hỏa tên Trần Thanh Đế kia sao? Bằng không thì... bằng không thì Trần Thanh Đế kia, tại sao có thể đối đãi Nữ Thần như vậy?
- Bạn thân, ngươi thật sự là lợi hại.
Trần Thanh Đế mới vừa vào phòng học, Trịnh Lục nghe ngóng sự kiện dã chiến kia, bước nhanh tới nói:
- Người anh em, ta đến bây giờ cũng không có bạn gái, có thời gian dạy ta một hai chiêu được không?
- Đúng vậy a, người anh em.
Võ Thuật cũng xông tới:
- Chúng ta cũng không cần hoa khôi của khoa gì, lại càng không muốn một lần hai cái. Chỉ cần là thoát ly loại hình bạo long, chúng ta đã thỏa mãn.
- Hắc hắc, bạn thân, truyền thụ chút kinh nghiệm đi?
Hôm nay tâm tình của Chu Trướng bề ngoài giống như rất tốt, cũng vây đi qua, vẻ mặt cười tủm tỉm.
Như là ở trên người của hắn, đã phát sinh chuyện tốt gì vậy.
- Chu Trướng, ngươi hôm nay là làm sao vậy? Chẳng lẽ là có nữ sinh truy đuổi, nên mới cười vui vẻ như vậy?
Võ Thuật nhíu mày, nói ra.
Chu Trướng này, người cũng như tên, mỗi ngày cũng không biết trong đầu thằng này nghĩ cái gì, lúc nào cũng nhăn nhó khó chịu. Ngoại trừ sự tình này, hắn mới có thể tham dự đến bên trong nghị luận.
Dưới tình huống bình thường, thằng này chính là một bí ẩn làm người ta phát bực.
- Ha ha, không thể nào, ta bây giờ vẫn còn độc thân, cũng không lợi hại giống như Trần Thanh Đế vậy.
Chu Trướng ha ha cười cười, nói ra:
- Các ngươi cũng không thể phỉ báng ta, bằng không thì ta tìm không thấy bạn gái, sẽ tìm các ngươi tính sổ.
- Không có việc vui gì, thì sao hôm nay ngươi vui vẻ như vậy? Uống lộn thuốc hả?
Trịnh Lục liếc mắt, tức giận nói.
- Ha ha... Ta chính là thoải mái, ngươi cắn ta sao?
Chu Trướng giương lông mày lên, rất là đắc ý nói.
- Móa, thực cho rằng lão tử ta không dám cắn ngươi?
Trịnh Lục hét lớn một tiếng:
- Trần Thanh Đế, Võ Thuật, hai người các ngươi hỗ trợ, đè thằng này lại cho ca ca ta, xem ca ca ta cắn hắn như thế nào.
- Cắn hắn...
Trần Thanh Đế cũng đi theo kêu một tiếng, rất nhanh nhào tới.
Trần đại thiếu đột nhiên cảm giác, địa cầu vẫn là rất không tệ, chí ít có một ít đệ tử đơn thuần, có thể vui chơi không kiêng nể gì cả. Không giống Tu Chân giới kiếp trước, khắp nơi đều tràn đầy nguy cơ.
Coi như là đồng môn sư huynh đệ, ví dụ hãm hại lẫn nhau thật sự là quá nhiều.
Mặc dù nói, Trần Phong Nhiên cũng nhiều lần hãm hại Trần đại thiếu, nhưng mà, cuối cùng cũng có một chỗ yên tĩnh. Không giống như là Tu Chân giới, khắp nơi đều là nguy hiểm.
Những người này là bạn học cùng lớp, đặt ở kiếp trước của Trần đại thiếu, cái kia chính là đồng môn sư huynh đệ, tỷ muội...
Nhìn thấy Trần Thanh Đế động thủ, Võ Thuật cũng không có dừng lại, ngay ngắn đè Chu Trướng lên trên mặt bàn. Trịnh Lục cười hắc hắc không ngừng, từ từ đi tới gần Chu Trướng đang bị đè trên mặt bàn.
- Ta... Ta sai rồi, các vị đại ca, tha cho ta đi...