Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 228: Thần tiên đánh nhau, người phàm chịu trận (Phần 2) Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Muốn xem xem Diệp Phàm có thái độ gì.
Tề Thiên và Lô Vỹ sớm đã muốn phát tác, nhưng Diệp Phàm chưa lên tiếng, bọn họ cũng phải cố gắng nín nhịn.
- Ha ha! Phó cục trưởng Tôn, tôi cũng không nói muốn uống rượu gì với loại côn đồ háo sắc anh.
Chúng tôi tự uống tự hát, không có liên quan gì đến anh.
Diệp Phàm vừa nói vừa ung dung uống một chén, sau đó đập cái chén bốp vào bàn trà quay sang lạnh lùng chất vấn Tiếu Trường Hà:
- Phó giám đốc sở Tiếu, quấy rầy phụ nữ là tội gì, đánh đập, trêu ghẹo phụ nữ là tội gì, cưỡng bức phụ nữ hầu rượu là tội gì? Anh là công an có lẽ rất quen thuộc với những chuyện này, nói ra để tôi mở rộng tầm mắt nào.
- Hừ- - Chuyện này….
Trên trán Tiếu Trường Hà toàn là mồ hôi, dùng tay lau một hồi, nghẹn họng hồi lâu cũng không thốt ra được lời nào.
- Hừ! Ngay cả chút chuyện này cũng khong biết, xem ra Phó giám đốc sở anh nên từ chức đi.
Diệp Phàm cười nhạt, cười đến mức tóc gáy Tiếu Trường Hà dựng thẳng đứng, thân hình run rẩy, biết cả hai bên không thể đắc tội với bên nào là không được.
Lúc này phải mạnh mẽ lên mới được, nếu không hai đầu không nịnh hót thì sẽ không có ai làm.
Gã liếc mắt nhìn Mâu Dũng, cảm thấy chủ tịch thị trấn Mâu nhảy dù từ trên thành phố xuống vẫn lớn hơn, huống hồ bản thân hiện tại đang chuẩn bị nương tựa vào nhóm người mà Mâu Dũng dẫn đầu, sau khi quyết định chủ ý, bắt đầu nghiệm mặt nói:
- Phó bí thư Diệp, những lời anh nói tôi không hiểu rõ lắm, ai quấy rầy phụ nữ, lại là ai cưỡng bức phụ nữ hầu rượu, còn có ai nói dám động tới phụ nữ ở Lâm Tuyền chúng ta?
- Chính là hai tên khốn khiếp này, còn là nhân viên ăn lương nhà nước, so với lưu manh còn côn đồ hơn.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết đột nhiên đứng lên khóc, chỉ vào hai tên Hạ Thiết và Đường Mộc Hoa vừa mới đánh người mắng.
- Ngậm máu phun người, loại con gái không ra gì như cô có gì đáng giá để chúng tôi đường đường là cán bộ nhà nước phải trêu ghẹo chứ? Phó giám đốc sở Tiếu, ngậm máu phun người hình như cũng gọi là tội vu khống! Hơn nữa còn là vu khống cán bộ nhà nước, hừ.
Hạ Thiết chỉ vào Ngọc Mộng Nạp Tuyết mắng, dáng vẻ quan chức ăn hiếp người khác.
Thằng ranh này là một gã trưởng phòng của cục thống kê, trên thực tế chỉ là loại quan vớ vẩn cấp trưởng ban.
Cha của y thật ra mới nổi tiếng, Cục trưởng cục giao thông huyện Ngư Dương Hạ Tân Tài, cũng là tổ viên trong cái vòng của Tôn Mãn Quân, Ngư Dương có rất nhiều vòng nhỏ như vậy.
Giống như con trai Chu Tiểu Đào của Bí thư thư Ủy ban kỷ luật Chu Trường Hà, con trai út của Phí Mặc Phí là Văn Viễn và cháu của Phó cục trưởng cục tài chính thành phố Vương Thiên Lượng là Vương Tiểu Ba, ba người này cũng có một cái vòng.
Lợi hại nhất đoán chừng chính là cái vòng nhỏ Ngọc diện lang quân của con trai đầu Phí Mặc là Phí Võ Vân.
Các vòng nhỏ quyền thế lớn nhỏ không giống nhau, thưởng thức đương nhiên cũng không giống, cấp bậc cũng không giống.
- Nạp Tuyết, ngồi xuống từ từ nói, đừng khóc, có anh Diệp ở đây hôm nay nhất định sẽ đòi công bằng cho cô
Diệp Phàm nhẹ nhàng kéo Ngọc Mộng Nạp Tuyết ngồi xuống, an ủi mấy câu rồi quay đầu, trong đôi mắt nhất thời lóe lên hàn quang lạnh lẽo, liếc sang Hạ Thiết dằn giọng:
- Mày là ai, vả vào miệng cho bố mày.
Vừa rồi còn chưa đủ hay sao? Bố mày không đổi tên không đổi họ, tên là Hạ Thiết.
Thế nào hả? Bố mày muốn mắng cô ta là đồ con **, đồ con ** chính là đồ con ** đấy, thế nào hả?
Hạ Thiết vừa nghe nói vả vào miệng, sợ đến mức cổ rụt lại, vội vàng trốn phía sau Mâu Dũng và Tiếu Trường Hà, cảm thấy chỗ này an toàn, miệng lại bắt đầu mở ra mạnh mẽ trả lời, còn liên tiếp mắng mấy câu đồ con **.
Khi đang tự mắng đột nhiên cảm thấy trước mặt có bóng người loáng lên, mọi người vẫn còn chưa rõ là xảy ra chuyện gì thì đã thấy gã bị Tề Thiên túm lấy giống như chim ưng bắt gà con sang chỗ trống bên cạnh, tát cho mấy cái, nước mũi, máu miệng cùng nhau chảy ra.
Sau đó lại bị hung hăng ném xuống đất đè chân lên, Hạ Thiết cảm thấy trên đầu hình như có thứ gì đó cứng cứng đập vào đầu, liều mạng lắc lắc đầu nhìn kĩ, cuối cùng cũng thấy rõ.
Mẹ ơi! Một cây súng đen xì sáng loáng đang chĩa thẳng vào đầu hắn.
Thằng ranh này bị dọa cho sợ đến người, cơ thể run rẩy một hồi, dưới đáy quần cảm thấy ấm áp, một mùi khai nồng nhất thời tràn ngập trong căn phòng.
- Ha ha, Tề Thiên, cậu nhìn xem, dọa người ta đến mức hảo hán Hạ Thiết biến phòng của chúng ta thành nhà vệ sinh tè ra quần rồi, phì! Đồ hèn nhát vô dụng!
Lô Vỹ đi lên trước cười ha ha nói, nháy mắt sắc mặt đã trở nên lạnh lùng như sắt, hừ nói:
- Thằng ranh, vừa rồi đánh con gái nhà người ta, sức lực để chỗ nào vậy.
- Anh Tôn cứu em, cứu em.
Hạ Thiết sớm đã bị sợ đến mức nói năng lộn xộn, làm gì còn quản được khoản vệ sinh của mình, đầu tiên phải giữ được cái mạng mới là thượng sách.
- Cậu…cậu là ai? Dùng súng chỉ người lung tung là phạm pháp đấy, giám đốc Sở Tiếu, mau đi lên lấy súng của thằng ranh đó đi.
Trong lòng Tôn Mãn Quân cũng đang bồn chồn, nhưng y là lão đại trong cái vòng nhỏ này, đành phải cứng miệng kêu lên.
Nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy biến hóa, nghe ra có chút giống như giọng của công công thái giám đang gọi xuân.
Mâu Dũng tay cũng run lên, thiếu chút nữa không cầm vững cái chén, trong lòng một trận lạnh lẽo.
“ Mẹ kiếp! Kêu mình tiến lên lấy xuống của người ta.
Cây súng đó mới nhìn đã nhìn qua ra là loại súng cao cấp trang bị mới nhất của quân đội, vừa ngắn, uy lực cũng không hề nhỏ, đoán chừng không phải một cảnh sát cao cấp thì cũng là một sĩ quan trong quân đội, nói không chừng còn là từ bộ đội an ninh thần bí, xem tình hình hôm nay đúng là bị kẹp nướng trên miếng sắt rồi.”
Tiếu Trường Hà nghĩ như vậy, thật sự có một luồng kích động lập tức mở cửa sổ nhảy xuống, đành phải bất chấp khó khăn, tận lực để giọng nói mềm đi:
- Đồng chí, cậu ở bộ phận nào, dùng súng chỉ vào người ta như vậy cũng không hay, có thể để súng xuống trước rồi chúng ta từ từ giải quyết chuyện này trong vui vẻ được không
- Ha ha ha! Cục trưởng Tôn, thời gian trước công tử của Bí thư Chu Ủy ban kỷ luật huyện các anh bị quân nhân áp đi, thiếu chút nữa là lột da, đúng không?
Lô Vỹ ở bên cạnh nham hiểm cười nói.
- Đúng!- Tôn Mãn Quân không tự chủ được gật gật đầu:
- Chuyện này không có ai không biết, được mọi người truyền đi khắp huyện, lẽ nào có liên quan đến tiểu tử này, hắn là sĩ quan sao?
- Ha ha! Tin rằng anh cũng nghĩ ra rồi, không sai! Vị đồng chí rút súng ra chính là thủ trưởng của Thiếu tá Tạ Tốn người đã bắt Chu Tiểu Đào hôm đó, anh nói xem, ha ha ha…
Những lời Lô Vỹ nói ra một nửa là mang ý vị rất trêu đùa, nhưng sắc mặt của Tôn Mãn Quân đã thay đổi, vừa nghĩ đến Chu Tiểu Đào bị người ta bắt đi, ở trong quân doanh phải chịu nỗi khổ da thịt, chuyện này xác định là vô cùng thê thảm.
Phải biết rằng cha của Chu Đào còn là Bí thư ủy ban kỷ luật, thường vụ huyện ủy.
Mình không so sánh được với hắn, cấp bậc của nhóm người hắn hình như còn cao hơn mình không ít, ngay cả người mà hắn không dám chọc vào, hôm nay thật sự đã đụng phải thứ dữ rồi.
- Được rồi, Tề Thiên, cất súng đi, đừng lấy ra dọa người ta sai lầm còn phải trả tiền thuốc
Diệp Phàm cười nhạt.
Tề Thiên nghe lời cất súng đi, cảm thấy vẫn chưa hết giận, còn hung hăng mắng một câu:
- Mẹ kiếp! Thằng ranh mày dám chửi bạn học em gái của đại ca tao là đồ **, quả thực là chán sống rồi.
Có tin tao lập tức đánh xuyên cái đầu chó của mày không?
- Tin! Tôi tin! Xin tha cho tôi!
Lúc này Hạ Thiết đã vô cùng hoảng loạn, sức lực còn lại chỉ biết dùng để cầu xin, còn quan tâm đến những cái khác làm gì nữa.
Giữ mạng mới là quan trọng, đối với loại công chức cấp huyện này mà nói, nhìn thấy cảnh tượng lớn như vậy, còn chưa ngất đi là đã xem như fã có tố chất cao rồi.
Tiếu Trường Hà lúc này cũng không dám lên tiếng, chọc không nổi dứt khoát là câm miệng đi.
- Ngọc Mộng Nạp Tuyết, cô nói xem chuyện vừa rồi, sự thực là như thế nào.
Diệp Phàm hừ nói.
- Vừa rồi em lấy điện thoại của anh ra ngòai gọi điện cho Tử Y, vừa nói chuyện được mấy câu thì hai kẻ hống hách này đi tới, chỉ vào phòng 2 nói là có một người tên là Cục trưởng Tôn kêu em vào mời rượu.
Em thấy hai người bọn họ dáng vẻ rất sợ, đương nhiên là không chịu rồi.
Ai ngờ hai người đó lại lao về phía em kéo đi, em kéo không được bọn họ nên đá một cước.
Lúc ấy hai người họ tức giận, mỗi người tát cho em một cái, rất đau! Anh xem đi anh Diệp, trên mặt em vẫn còn dấu tay.
Lúc ấy khi bị đánh vừa vặn gặp một người phục vụ mặc áo lông đỏ của quán hát bưng bia đi qua, em lớn tiếng kêu cứu.
Cô ấy lúc ấy mới liếc nhìn đã bị hai người này chửi, : Nhìn cái gì mà nhìn, muốn tao nhổ sạch lông mày không. Mẹ kiếp, cô nàng này cũng không tệ lắm.”
Lúc ấy cô gái phục vụ sợ cúi đầu đi thu thập những vỏ bia trống bên cạnh vách tường, tôi có kêu cứu nữa thì cô ấy cũng giả vờ như không nghe thấy.
Không lâu sau nghe thấy Cục trưởng Tôn ở trong phòng 2 lớn tiếng quát:
- Hạ Thiết, Mộc Hoa, cậu còn không mang con ** đó vào đây.
Ha ha ha, cô gái này xinh đẹp thật, cái mông đẹp lắm, ngoan ngoãn chơi với ông mày một chút, nói không chừng Tôn gia nhà cô cao hứng tôi nay còn thưởng cho cô mấy vé
- Lưu manh, khốn kiếp, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cho anh.
Vu Phi Phi giận dữ, chỉ vào Hạ Thiết đang ngồi bệt ở dưới đất.
- Hừ! Còn chưa có động tới tên lưu manh trùm sỏ, chính là vị đại cục trưởng Tôn đây.
Dường như còn là Phó Cục trưởng cục thống kê đấy! Dạng thống kê như vậy thì chắc các cô gái ở cục cũng bị gã ta thống kê thành hàng rách hết rồi, tôi nhổ vào, phì.
Sở Vân Y còn cay cú hơn, cô căn bản không biết cục thống kê là cái gì, cho cho rằng nói giống như Ban Sinh đẻ có kế hoạch, chuyên làm những công tác đặc biệt với phụ nữ.
Vì thế chỉ ngay mặt Tôn Mãn Quân rủa mấy câu làm gã đỏ bừng mặt, hiểu được ẩn ý, giận dữ hét:
- Các cô nói nhảm, tôi đâu nói những lời này?
- Nói nhảm hay không thì vừa rồi cô Nạp Tuyết đã nói rồi. Diệp Phàm lạnh lùng cười một tiếng, quay sang nói với Tiếu Thải Vân:
- Bà chủ Tiếu, xin mời cô gái áo đỏ kia đi ra ngoài làm biên bản đi, vừa khéo hiện giờ có phó sở trưởng Tiếu ở đây, chúng ta thương lượng luôn để cho mọi người phân rõ trắng đen, không thể có dối trá, vừa lúc đến hiện trường làm việc.
Tiếu Thải Vân liếc Tôn Mãn Quân và Mâu Dũng không muốn đi gọi, Diệp Phàm vừa nhìn cười lạnh nói:
- Làm sao vậy? Bà chủ Tiếu còn muốn bao che tội phạm, vậy dường như cũng là phạm pháp đấy.
Hắn quay sang Lô Vỹ nói:
- Lô Vỹ, cậu là đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Mặc Hương, cậu nói một chút đi, quốc dân có trách nhiệm hiệp trợ phá án không vậy?
- Ừ! Chuyện này nếu bà chủ Tiếu không phối hợp, tôi chỉ có thể ra lệnh cho phó sở trưởng Tiếu đình chỉ phòng hát này, để điều tra mọi chuyện rõ ràng rồi hãy nói.
Lô Vỹ cười nhạt, quay sang Tiếu Trường Hà nói:
- Anh khỏe chứ phó sở trưởng Tiếu, tôi là Lô Vỹ, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Mặc Hương, có cần xem chứng minh công tác không.
Chuyện hôm nay tôi có mặt ở đây, hơn nữa còn là bạn bè với phó bí thư Diệp, cho nên anh sẽ tiếp nhận điều tra vụ án này.
Dĩ nhiên, yêu cầu của tôi là phải xử lý theo công bằng, bảo vệ phụ nữ và trẻ em, bởi vì các cô là phái yếu, phải nghiêm khắc xử lý hung thủ, cho người bị hại một câu trả lời thích đáng.
- A! Lô, đội trưởng Lô.
Giấy chứng nhận không cần phải xem, tôi sẽ xử lý theo lẽ công bằng, xử lý nghiêm khắc hung thủ.
Tiếu Trường Hà kinh hãi, sắc mặt xanh xám.
Gã không ngờ ở đây còn giấu một tượng thần lớn hơn nữa, thậm chí còn trực thuộc hệ thống công an.
Nếu y muốn xử lý mình thì chỉ cần gọi một cú điện thoại cho cục trưởng cục công an huyên Chu Bá Thành thì mình chắc là xong đời, đời này đừng mong ngóc đầu lên được.
Phó bí thư Diệp cũng chỉ quản bên mảng nhân sự, chỉ là có một chút quan hệ nhưng đội trưởng Lô Vỹ là lãnh đạo trực thuộc hệ thống công an, Tiếu Trường Hà dù thế nào cũng không dám đắc tội, huống hồ đối phương còn có lai lịch lớn như vậy.
Tiếu Trường Hà nghĩ thông hết thì không dám chậm trễ, tuy nhiên còn chưa đợi gã lên tiếng thì Tiêu Hổ Thạch đã nói với em gái:
- Còn không đi gọi người tới, phòng hát này em mở ra à?
Một lát sau cô gái mặc bộ đồ đỏ đã được gọi ra, xưng tên là Hồ Lệ lệ, là một người bà con xa của Tiêu Hổ Thạch đến giúp việc cho phòng hát.
Cô ta kể lại mọi chuyện cũng giống như lời của Ngọc Mộng Nạp Tuyết.
Tôn Mãn Quân đứng bên cạnh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
- Mang đi!
Tiếu Trường Hà liếc nhìn Mâu Dũng, tuy nhiên dưới cặp mắt chằm chằm của Lô Vỹ đành bất đắc dĩ nói khẽ, mấy người công an phía sau rút còng tiến lên.
Tôn Mãn Quân lúc này quả thật cực kỳ hối hận chỉ muốn cho mình mấy cái tát tai.
Đích thân mình gọi cảnh sát tới bắt mình, đúng là không biết để mặt mũi vào đâu, vì thế cứ luôn đánh mắt cho Mâu Dũng, hy vọng vị Chủ tịch thị trấn có thể ra mặt hóa giải, nếu không thật sự mình phải vào cục cảnh sát thì ngày mai chắc sẽ lên trang đầu tin của huyện Ngư Dương rồi.
Tuy nhiên bạn gái Lỗ Thục Phỉ của Mâu Dũng đã vội vàng kề sát vào tai gã thì thầm:
- Cô Vu Phi Phi là MC của đài truyền hình thành phố đấy, cháu gái của cục trưởng cục công an thành phố Vu Kiến Thần, anh đừng có dính vào mà rắc rối.
Chuyện này đúng là do Tôn Mãn Quân khiêu khích mà gây ra chuyện.
Nếu không phải nể anh thì em cũng muốn đạp cho mấy tên súc sinh này một cái.
Chuyện của cháu gái cục trưởng Vu tốt nhất là đừng dính vào, làm y bực lên thì phiền phức rồi.
- Anh biết rồi.
Mâu Dũng gật đầu liếc nhìn Tôn Mãn Quân rồi bất đắc dĩ giơ chén rượu lên cười khổ:
- Phó bí thư Diệp, Tề tiên sinh, đội trưởng Lô, phó cục trưởng Tôn, chuyện này là hiểu lầm thôi, có cần thiết phải làm lớn như vậy chứ.
Tất cả mọi người đều cùng ăn cơm một bàn, cúi đầu nên không thấy nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy.
Mọi người cùng uống một chén này thì bỏ qua mọi chuyện đi, còn về cô Ngọc bị thương thì cứ bảo Hạ Thiết và Đường Mộc Hoa xin lỗi và thanh toán tiền thuốc đi.
Hạ Thiết và Đường Mộc Hoa cũng hiểu chuyện, có chủ tịch Mâu ra mặt xin xỏ là may mắn làm rồi, vội vàng tiến lên xin lỗi Ngọc Mộng Nạp Tuyết:
- Cô Ngọc, vừa rồi chúng tôi uống rượu say nên đắc tôi, xin cô thông cảm bỏ qua, thành thật xin lỗi.
Tuy nhiên Ngọc Mộng Nạp Tuyết vẫn nghiêm mặt không trả lời, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, chắc là đợi ý hắn.
- Cô Ngọc, chuyện hôm nay là hiểu lầm thôi, chúng tôi lúc ấy cũng uống say, tôi tự phạt một chén nhé.
Tôn Mãn Quân cũng không đơn giản, co được dãn được, thay đổi sắc mặt giơ chén tự phạt:
- Được rồi! Cục trưởng Tôn đã xin lỗi, Hạ Thiết và Đường Mộc Hoa cũng bị xử phạt, còn có chủ tịch Mâu ở đây, Nạp Tuyết bỏ qua chuyện này đi.
Diệp Phàm cười nhẹ rồi nâng chén làm một hơi cạn sạch.
Một trường khôi hài cũng kết thúc, đám người Tôn Mãn Quân xám xịt chuồn mất, Mâu Dũng cũng chỉ biết lắc đầu kêu gào uất ức.
Tuy nhiên Tôn Mãn Quân trước khi chuồn đi vẫn găm lại một ánh mắt căm hận, tuy nói che giấu rất tốt nhưng vẫn bị thuật Ưng Nhãn của Diệp Phàm cảm nhận , cười lạnh, “ Lần này nhìn mặt Mâu Dũng mà tha cho mày một lần, sau này còn dám chơi ông thì ông sẽ cho mày vào tù uống nước giải chơi.
Chẳng phải phó cục trưởng Cố cũng bị ông mày cho vào nhà giam sao, kể cả phó cục trưởng cục an ninh ** lẫn phó cục trưởng cục công an thành phố Chu Chính Dương cũng thế.
Tất cả giờ e là đang cùng Phó sư đoàn trưởng Lưu của căn cứ vịnh Lam Nguyệt thành phố Thủy Châu hát bài “Nước mắt sau song sắt” cả rồi, tiểu tử ngươi còn non lắm.
Kỳ lạ! Mình có phải là sát tinh trời sinh hay không mà tốt nghiệp chỉ mới nửa năm đã tống ba phó cục trưởng vào đại lao.
Cứ theo đà này thì chắc chỉ vài năm nữa ngay cả thường vụ, chủ tịch thành phố gì đó cũng theo nhau vào đó, biết đâu mình là người sinh ra để làm việc ở ủy ban kỷ luật chắc.”
Nghĩ lan man những chuyện này làm Diệp Phàm cũng cảm thấy hơi buồn cười, tựa hồ có một chút cảm giác có thành tích.
Mình chỉ là một cán bộ cấp phó phòng nho nhỏ mà đến cả cán bộ cấp cục cũng có thể tống vào đại lao thì đúng là trâu bò.
Mọi người định nửa đêm đi bắt quỷ nên tất cả trở về Tử Vân tửu lâu nghỉ ngơi.
Sau khi trở lại phòng ở trụ sở, Diệp Phàm lấy bản chép tay của Biển Thước ra xem xét, lật đi lật nghiên cứu kỹ một hồi, trong đó có một đoạn nói về các bí phương dưỡng nhan cho các phi tử của đế vương gọi là Hậu cung ngọc nhan hoàn, bởi vì hôm nay thấy dấu tay in trên mặt của Ngọc Mộng Nạp Tuyết mãi vẫn chưa tan nên Diệp Phàm mới nhớ tới nó .
Theo truyền thuyết kể lại rằng có một vị ẩn sĩ nổi tiếng của núi Nga Mi là Hoàng trần đạo cô đã nghiên cứu mấy chục năm rồi sáng chế ra.
Hoàng trần đạo cô vốn là một tiểu thư khuê các, tuy nhiên điều kỳ lạ là làn da của bà trời sinh màu vàng, nhìn qua như là một loại bệnh kỳ quái nào đó.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà bà bị vị chỉ phúc hôn phu là Tư Mã Cuồng Húc ruồng bỏ.
Thật ra thì điều này cũng không trách được Tư Mã Cuồng Húc bạc tình vì ông ta là đại tướng một đời cũng không thể cưới một thiếu phụ luống tuổi có chồng làm vợ cả.
Điều này cũng không có thể trách Hoàng trần đạo cô vì là trời sinh, cuối cùng nhân duyên hai bên tan vỡ.
Cuối cùng Hoàng trần đạo cô muốn thoát khỏi trần duyên, đến núi Nga Mi xuống tóc làm ni cô
uy nhiên vận khí bà rất tốt, trong lúc tu hành tình cờ phát hiện trong một cổ động một quyển thư tịch của một vị luyên đan thời cổ nói về dược thảo trung y. Hoàng trần đạo cô ì mối hận năm xưa thề phải chữa cho được căn bệnh vàng da của mình khôi phục dung nhan tuyệt mĩ để sỉ nhục vị tướng quân Tư Mã Cuồng Húc kia.
Vì thế trong nửa đời còn lại bà dốc lòng nghiên cứu về trung y, đi khắp Hoa Hạ để tìm những bí phương cổ truyền
Vào lúc 45 tuổi, bà phát hiện được dưỡng nhan thuật của hoàng cung, cuối cùng nghiên cứu ra Hậu cung ngọc nhan hoàn.
Phương pháp này được chép lại trong quyển sách của Biển Thước.
Thì cũng rất khó khăn để thực hiện, bởi vì lúc đó Hoàng trần đạo cô đã là một cao thủ bát đoạn.
Muốn chế biến nội hoàn này cần dùng tới nội kình để nuôi dưỡng dược tính, năm đó Hoàng trần đạo cô chế luyện thành công, sau khi phục dụng thì trút bỏ được lớp da vàng, khôi phục dung mạo tuyệt mĩ.
Sau đó bà tìm đến phủ tướng quân Tư Mã để ra mắt, người tình năm xưa giờ đã là một lão tướng quân tóc bạc da mồi
Vừa thấy vị đạo cô da dẻ nõn nà, dung nhan thoát tục thì giật mình, đau khổ khẩn cầu Hoàng trần đạo cô nghĩ đến tiền duyên mà ra tay độ thế, tuy nhiên Hoàng trần đạo cô chỉ cười một tiếng mà rằng, “Duyên đã hết, giọt nước rớt xuống có thể thu hồi nữa đâu” rồi phiêu hốt ra đi, Tư Mã Cuồng Húc không lâu thì sầu não mà chết.
Từ đó về sau, Hậu cung ngọc nhan hoàn của Hoàng trần đạo cô trở thành cống phẩm của hoàng cung, trở thành vật tranh đoạt của các phi tử nơi hậu cung, tuy nhiên giá trị kinh người
Một viên Hậu cung ngọc nhan hoàn giá trị ngàn vàng, phi tử nào không có tiền thì không thể mua nổi
Trong sách còn phóng đại nói là một người phụ nữ xấu sau khi phục dụng có thể thay da đổi thịt trở thành một mĩ nhân, làn da trắng nõn như bạch ngọc, vì thế mà gọi là Hậu cung ngọc nhan hoàn, cũng không biết có thật như lời đồn hay không.
Vốn định nghiên cứu cho em Xuân Hương của mình dùng thử, Xuân Hương còn chưa kịp thử qua thôi thì lấy Ngọc Mộng Nạp Tuyết ra làm chuột bạch vậy.
Diệp Phàm nhìn viên thuốc bốc mùi thơm ngào ngạt trong tay, thở dài một hơi.
Viên thuốc này là do hắn trong lúc nhàn rỗi dùng thời gian một tháng, mỗi ngày tốn mất nửa giờ dùng nội kình súc tích vào viên thuốc đã bào chế, định cho Phạm Xuân Hương dùng thử .
Tuy nhiên vì lo lắng tác dụng phụ của nó mà vẫn chần chừ, chỉ e nó làm biến dạng luôn khuôn mặt thì thảm rồi, vì thế vẫn luôn giấu trong hộp ngọc mà không dám lấy ra.
Hôm nay thấy Ngọc Mộng Nạp Tuyết đau khổ vì mấy dấu tay mãi vẫn không mờ, rơm rớm nước mắt nên Diệp Phàm cắn răng quyết định lấy ra dùng thử.
Trong lòng hắn chỉ biết cầu xin Bồ Tát ngàn vạn lần đừng hủy đi khuôn mặt của Ngọc Mộng Nạp Tuyết thì mình đúng là không có mặt mũi làm người.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng nắm chắc tới tám phần là Hậu cung ngọc nhan hoàn sẽ không hủy dung mạo của người
Bởi vì hắn đã từng bôi thí nghiệm trên mặt một con khỉ mặt vàng mua của hai người đến quán Xuân Hương ăn cơm.
Mấy giờ sau khi dùng thuốc thì mặt mày con khỉ vẫn không bị hủy đi, cảm nhận quả thực có trắng hơn một chút.
Dĩ nhiên cũng chỉ là một cảm giác mà thôi.
Còn cuối cùng có trắng hay không chỉ có trời mới biết, tuy nhiên nói rõ là thuốc này có thể dùng.
Dẫu sao giữa người và khỉ vẫn có khác biệt, chưa trải qua thử nghiệm lâm sàng thì vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn, trong lòng Diệp Phàm vẫn cảm thấy thấp thỏm.
Diệp Phàm mang theo tâm tư này đến Tử Vân tửu lâu, đến nơi thì thấy một quang cảnh náo nhiệt, tất cả mọi người đều không ngủ.
Lô Vỹ, Tề Thiên, Chu Quân Nghĩa và đám Vu Phi Phi đang hào hứng chơi trò oẳn tù tì, ai thua thì phải vẽ ria mép bằng nhọ.
Trên mặt của Lô Vỹ và Vu Phi Phi đã có mấy vệt đen sì
Còn bên kia là Vu Phi Phi liên thủ với Sở Vân Y cũng xui xẻo bị vẽ mấy sợi, chỉ có Tề Thiên là tốt hơn một chút chỉ bị vẽ ba cái.
Chu Quân Nghĩa thì đã sớm thành một ông lão râu rậm, mọi người vui chơi cực kỳ hăng hái.
Diệp Phàm nhìn qua rồi lẳng lặng đi đến phòng của Ngọc Mộng Nạp Tuyết.
- Nạp Tuyết, em mở cửa ra, anh là Diệp Phàm, tìm em có việc.
Diệp Phàm nhẹ nhàng gõ cửa, tự nhiên có cảm giác làm giặc, thầm nghĩ, “ Quái! Mình là quang minh chính đại tới tìm Ngọc Mộng Nạp Tuyết chữa bệnh , làm sao lại có cảm giác hoang đường vụng trộm.”
- Ừ! Anh Diệp tới à, để em mở cửa.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết thật ra vẫn chưa ngủ, vừa bị một hồi kinh sợ nên trong lòng vẫn cảm thấy ấm ức, lại còn rầu rĩ vì dấu tay trên mặt.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, hoàn toàn còn là một cô gái ngây thơ chưa biết gì.
Đối với dung nhan bản thân mình lại hết sức coi trọng vì điều này với những cô gái học ở Học viện âm nhạc là vô cùng quan trọng.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết là một sinh viên chơi dương cầm rất hay, nghe nói lúc đầu là học qua lớp múa, nghe nói rất có triển vọng, nếu sau này có cơ hội lên sàn diễn thì gương mặt đúng là vô cùng quan trọng vì không có một diễn viên múa nào lại có một gương mắt xấu cả.
Cửa vừa mở, Diệp Phàm thấy Nạp Tuyết mặc một áo ngủ rộng thùng thình, tóc buông xõa, gương mặt vẫn còn vẻ sợ hãi, dấu tay còn hằn rõ trên mặt.
Diệp Phàm thở dài, trong lòng chợt có một cảm giác muốn được che chở, bất giác đưa tay xoa nhẹ dấu tay trên mặt của Ngọc Mộng Nạp Tuyết.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng không nghĩ là anh trai của Diệp Tử Y sẽ hành động như vậy, nhất thời cảm thấy sợ hãi, đến khi hồi phục tinh thần thì gương mặt lại đỏ hồng lên quay đi không muốn để cho Diệp Phàm vuốt ve.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng đã biết điều buông xuống từ trước, cử động vừa rồi chỉ là do bản năng che chở bộc phát.
Thấy dáng vẻ của Ngọc Mộng Nạp Tuyết thì hắn biết cô không muốn, tuy nhiên vì lễ phép nên cũng không nói gì, cảm thấy hơi ngượng ngùng:
- Nạp Tuyết, mới vừa rồi anh xem em là em gái, có chút thất thố nên em bỏ qua nhé.
- Đã trễ thế này anh có chuyện gì không, em muốn được nghỉ ngơi.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết khôi phục bình tĩnh, ngần ngừ một thoáng rồi cho là Diệp Phàm có ý gì đó không được tốt, uyển chuyển nói là mình cần nghỉ ngơi nhưng thực ra là hạ lệnh đuổi khách.
- Ha hả! Trước kia anh có học với một thầy thuốc trung y, sau đó có làm ra một viên thuốc, khi bôi vào mặt em thì đảm bảo chỉ cần hai giờ sẽ làm mất dấu tay kia, hơn nữa một chút dấu vết cũng không có.
Diệp Phàm lấy hộp ngọc ra, sau khi mở ra thì thấy một viên thuốc đen bóng, nhìn qua thật sự là tầm thường, thậm chí hơi khó coi.
- Có thể như vậy được sao?
Ngọc Mộng Nạp Tuyết dĩ nhiên nghi ngờ viên thuốc đen bóng kia, hơn nữa nếu bôi lên mặt thì quá mức dơ bẩn, thật sự là có ác cảm.
- Làm sao? Không tin à.
Anh là anh trai Tử Y, làm sao có thể hại em được.
Anh nói thật với em, thuốc này muốn dùng phải thoa nước, sau đó mài thành hỗn hợp rồi bôi lên mặt, bôi thuốc cần phải dùng tay, không thể dùng vải bông.
Anh muốn tự mình thoa thuốc cho em để cảm nhận hiệu quả.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 230 : Bác sĩ Diệp dụ dỗ người đẹp Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Kỳ thực những lời Diệp Phàm nói là thật lòng, cũng không phải vì muốn chiếm tiện nghi của Ngọc Mộng Nạp Tuyết.
Vì sau khi điều chế ‘Hậu cung ngọc nhan hoàn’, phải trải qua sự em đọng gọt giũa nội kình của cao thủ thất đoạn mới thành công nên khi bôi thuốc cũng phải là cao thủ thất đoạn vừa bôi vừa đem nội kình ép vào trên tay, đều đặn bôi lên mặt của người chịu bôi thuốc, đem dược tính toàn bộ ép vào trong lỗ chân lông trên mặt.
Sau khi bôi lên lại vừa xoa vừa lợi dụng hấp thu nội kình và dược tính, điều dưỡng chỗ vết thương cho người phải bôi thuốc, cứ như vậy có thể mới có tác dụng lưu thông khí huyết, ép độc tố trong lỗ chân lông ra.
Sử dụng cho người bị thương nhẹ, có thể làm cho máu đông tan ra, với người không bị thương độc tố trong lỗ chân lông sau khi bài xuất ra cũng có thể cũng có tác dụng làm đẹp.
Nhưng loại cảnh tượng này hình như vô cùng mập mờ, Ngọc Mộng Nạp Tuyết vừa nghe thấy trong lòng chợt lạnh, vội vàng nói:
- Không, không, anh không thoa đâu, vết tay rất nhẹ, cám ơn anh Diệp anh không sao đâu
Chuyện này thật sự hù dọa Ngọc Mộng Nạp Tuyết, hiện giờ em trăm phần trăm xem Diệp Phàm là tên lừa gạt, một tên lừa gạt háo sắc chính tông nên nói xong liền đóng cửa lại, nhìn tư thế giống như nếu Diệp Phàm không thức thời đẩy cửa phòng bước vào, đoán chừng em sẽ kêu người đến cứu, trên mặt đã hiện ra sắc mặt hoảng sợ cứ nhìn về căn phòng nơi bọn người Lô Vỹ đang đánh bài.
Diệp Phàm mặt trầm xuống vốn định xoay người bỏ đi, trong lòng thầm nhủ không thể làm gì khác hơn, có lẽ do mình nhiệt tình quá mức, khiến cho con gái nhà người ta hiểu lầm.
Nhưng trong lòng luôn cảm thấy Ngọc Mộng Nạp Tuyết là đến chỗ mình chơi cho nên mới xảy ra chuyện, đối với con gái khuôn mặt là bảo bối không có gì sánh được, nếu để như vậy quay về bị em gái Diệp Tử Y phát hiện nhất định sẽ mắng mình đến mất mặt.
Hơn nữa trong lòng Diệp Phàm vốn rất yêu thương Ngọc Mộng Nạp Tuyết, vì nàng quá thanh khiết, tinh khiết như tiên nữ trên trời không biết khói lửa nhân gian.
Nghĩ đến đây anh chàng này giống như ma quỷ xui khiến liền đẩy cửa vào, thuận tay còn khóa cửa lại khiến cho Ngọc Mộng Nạp Tuyết sợ hãi muốn gọi người, nhưng tay của Diệp Phàm lại nhanh hơn.
Dù sao người ta cũng là cao thủ thất đoạn, vừa ra tay đã bịt chặt cái miệng xinh xắn lộ vẻ màu hồng phấn nhàn nhạt của Ngọc Mộng Nạp Tuyết, gấp đến mức nước mắt và mồ hôi của Ngọc Mộng Nạp Tuyết thi nhau tràn ra, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hai chân nhấc lên muốn đá vào người.
Vừa lúc, tay Diệp Phàm lại đưa ra sâu hơn, trong nháy mắt đã ôm Ngọc Mộng Nạp Tuyết vào lòng, chuyện đã đến nước này nói nhiều cũng vô ích.
Diệp Phàm ngược lại rất bình tĩnh, quân tử làm gì cũng không sợ, dứt khoát tiện tay bế Ngọc Mộng Nạp Tuyết đến giường, nhẹ nhàng đặt xuống, dịu giọng nói:
- Em không cần phải sợ, anh không có ý xấu gì với em đâu.
Nếu em không tin phương pháp trị liệu của anh, có thể bôi chút thuốc trên tay thử trước xem thế nào.
Nhưng sau khi anh buông tay ra, em không được hét lên, bằng không em sẽ tức giận đấy.
Trong lời nói của Diệp Phàm hình như lộ ra một chút đe dọa, mơ hồ có loại khí phách của hoàng đế.
Kỳ thực đây là Diệp Phàm chịu ảnh hưởng của khí dương mãnh liệt của quả thái tuế Hỏa Long tường thiên, vì gốc cây thái tuế sinh trưởng trong một khe đá dưới long mộ, trải qua dần dần hấp thu khí linh tức thiên địa tự nhiên mấy ngàn năm, linh tức sinh ra là vô cùng tinh thuần, hơn nữa tất cả đều là khí cực dương mãnh liệt.
Thật ra sinh trưởng trong tự nhiên, đương nhiên cũng có chỗ ưu khuyết, giống như con người sinh ra tự nhiên có chia ra xấu đẹp.
Khối ngọc long mộ đó đích xác là kiệt tác của tự nhiên, khí dương liệt được núi non sông ngòi tập trung ở đây.
Nhưng loại dương liệt này lại mang theo dương liệt âm nhu, nếu tất cả đều là khí dương liệt, Diệp Phàm sớm đã bị loại khí dương ngang ngược này thiêu đốt rồi.
Từ bên ngoài mà nhìn kỳ thực chính là tẩu hỏa nhập mà mà người tu luyện quốc thuật đã nói, nếu thật sự như vậy thì làm gì Diệp Phàm còn bình thường được nữa.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết vốn tưởng rằng Diệp Phàm muốn làm chuyện xấu, cậy mạnh bế mình lên trên giường.
Em nghĩ đến Lô Vỹ và Tề Thiên đều gọi Diệp Phàm là đại ca, bọn họ xác định sẽ không giúp mình.
Còn bạn học Sở Vân Y chỉ là một em gái, có cách gì giúp mình chứ.
Hơn nữa nhìn từ tình huống vừa rồi ở phòng hát, năng lượng của anh trai Tử Y cũng không nhỏ, ngay cả Chủ tịch thị trấn Mâu, Cục trưởng gì trên huyện, gã đầu lĩnh lưu manh nhìn qua có thể giết người Tiếu Hổ Thạch hình như đều có chút sợ hắn.
Người ta quyền thế ngút trời, một em gái yếu ớt như mình làm sao có thể đấu lại được, những người ở trên không giúp còn có ai có thể giúp mình được.
Em hối hận đến mức muốn cắn lưỡi tự vẫn, hận bản thân tại sao lại cùng với Sở Vân Y đến hang sói này để chịu sự ô nhục của cầm thú.
Trái tim như tro tàn chính là tâm tư của Ngọc Mộng Nạp Tuyết lúc này, ai thán thân thể trong sạch của mình sắp gặp phải ô nhục của con sói háo sắc.
Không! Đây chính là một con sói háo sắc khoác da người.
Diệp Phàm sau khi thấy Ngọc Mộng Nạp Tuyết gật đầu biểu hiện đồng ý mới buông tay, Ngọc Mộng Nạp Tuyết quả nhiên không có hét to.
Thật ra em đoán chừng cho dù là mình muốn hét to, nhiều nhất cũng chỉ gào được một câu, người bên ngoài căn bản không nghe thấy.
Nếu khiến cho thú tính trong người tên vô sỉ này nổi dậy thì không phải càng thảm hại hơn sao, nên đầu tiên cứ giả vờ ưng thuận cái đã, xem xem có thể kéo dài thêm một chút thời gian nghĩ cách khác để lao ra khỏi phòng kêu cứu hay không.
- Ha ha ha, không cần khẩn trương, anh không xấu, cũng không háo sắc như em nghĩ đâu.
Em mặc dù dáng vẻ tinh khiết lay động lòng người, gã đàn ông nào cũng muốn có được, anh thừa nhận mình cũng có rung động.
Nhưng giữa trời đất tự có pháp luật, đàn ông cũng chưa chắc là con sói háo sắc.
Diệp Phàm dứt khoát nói rõ ra, chuyện này thật sự khiến thân hình đang run rẩy của Ngọc Mộng Nạp Tuyết tốt hơn không ít, có chút hi vọng nhìn Diệp Phàm chằm chằm, không kìm được hỏi:
- Vậy vừa rồi tại sao anh lại thô bạo với em như vậy, đây là phong cách của quân tử sao?
- Ha ha, anh còn không phải bị em ép sao.
Em là khách của anh, anh có nhiệm vụ che chở và bảo vệ em thật tốt.
Nếu ngày mai quay về để em gái anh phát hiện dấu tay trên mặt em, nhất định sẽ khóc chửi anh không bằng heo chó nữa, cho nên anh nhất thời nóng nảy.
Hơn nữa nói cho em biết loại thuốc này đối với em có ích lợi rất lớn, sau này sau khi thử qua đừng khóc hỏi xin anh.
Loại thuốc này rất đắt tiền, hơn một ngàn tệ mới làm được một viên như vậy, hơn nữa có tiền cũng không mua được.
Diệp Phàm thấy Ngọc Mộng Nạp Tuyết tỏ ra thích thú, đứng lên tìm nước chế thuốc nói:
- Thuốc này tên là ‘Hậu cung ngọc nhan hoàn’, con gái dùng lâu dài, hiệu quả tốt nhất sẽ đạt được sắc mặt da dẻ trơn mềm, sáng bóng như ngọc, tin hay không tùy em.
Nhưng ít nhất có thể xóa đi dấu tay và mấy vết mụn trên mặt em, sau nửa tiếng sẽ thấy hiệu quả.
Anh bôi lên tay em trước để thử xem, nếu cảm thấy nóng thì để anh bôi lên mặt em.
Nếu không cảm thấy thì không cần bôi, anh quay người đi ngay.
Diệp Phàm cười nói.
- Được! Vậy thì thử xem.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng có chút tò mò, lúc này lòng sợ hãi cũng giảm đi không ít liền vươn tay ra để Diệp Phàm bôi thuốc.
Diệp Phàm đem thuốc bôi đều lên lòng bàn tay, liều mạng hành khí ép ra vì hiện tại cường độ nội kình vẫn chưa đủ, vẫn không thể đạt được trạng thái có thể tự do bắn thẳng ra nội kình của ‘Tiên Thiên tôn giả’
Với thân thủ quốc thuật thất đoạn của mình hiện tại liều mạng cũng có thể ép ra từng tia khí nội kình lên lòng bàn tay.
Tuy nhiên chỉ có thể cảm thấy mà không nhìn thấy được, không biết sau khi đạt đến Tiên Thiên có thể nhìn thấy hay không.
Hắn nhẹ nhàng bôi lên cánh tay mềm mại, trắng nõn của Ngọc Mộng Nạp Tuyết, lúc ban đầu Ngọc Mộng Nạp Tuyết vẫn có chút nghi kỵ Diệp Phàm có phải là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của mình
Tuy nhiên sau một phút, cảm thấy trên cánh tay nhỏ bé thật sự bắt đầu nóng lên,
Ngọc Mộng Nạp Tuyết kinh ngạc cứ nhìn chằm chằm lên cánh tay của mình, há miệng hỏi:
- Diệp Phàm, tay anh giống như bốc cháy vậy, có chút giống như máy uốn tóc, thật kỳ lạ, sao có thể phát nhiệt như vậy, hơn nữa nhiệt độ rất ôn hòa, vô cùng dễ chịu.
- Ha ha! Tin rồi chứ, anh có công năng đặc biệt, có muốn thử trên mặt không, không những xinh đẹp hơn mà còn có thể lập tức xóa dấu tay-
Diệp Phàm dụ dỗ.
- Có phải cũng muốn xoa đi xoa lại không?
Ngọc Mộng Nạp Tuyết chợt nghĩ đến cái gì, sắc mặt nhất thời đỏ lên, nghĩ đến nếu để tay của Diệp Phàm xoa đi xoa lên trên mặt mình thì xấu hổ chết đi được.
- Chuyện đó là đương nhiên, càng xoa dược tính phát tác càng nhanh, càng có thể ép ra độc tố trong khuôn mặt.
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn nói, hình như không phải nói đùa.
- Anh…anh…
Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng rất muốn thử xem, nhưng nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ như vậy lại lập tức lại nhút nhát, đôi môi mấp máy mất mấy phút cũng không cất lên lời.
- Được rồi, không thử thì anh đi nghỉ trước đây, đầu ngón tay trên mặt em cũng không biết có thể xóa đi hay không.
Nghe bác sĩ nói cho dù là sau khi trị lành có thể còn lưu lại một chút vết tích, gương mặt như vậy thật sự có chút…
Diệp Phàm ngập ngừng nói, dáng vẻ muốn quay đi.
- Đừng…đừng đi…Anh muốn thử, nhưng anh không được làm chuyện xấu!
Ngọc Mộng Nạp Tuyết hạ quyết tâm, khuôn mặt ửng đỏ đến mức sắp giống như quả đào rồi.
Cô thật sự có chút lo lắng, nếu trên mặt mình thật sự để lại vết tích gì đó thì thê thảm rồi, hơn nữa cảm thấy anh trai của Tử Y có lẽ sẽ không lừa mình.
Vừa rồi trên cánh tay thật sự cũng nóng lên, lúc ấy mình còn kiểm tra, trong lòng bàn tay của Diệp Phàm tuyệt đối không đặt thứ gì giống như đồ điện phát nhiệt.
Dáng vẻ đáng yêu đó khiến Diệp Phàm cảm thấy rất buồn cười, thầm nghĩ, “ Ngọc Mộng Nạp Tuyết thật sự quá ngây thơ, mánh khóe nhỏ này cũng có thể lừa nàng được.
Có lẽ trước mặt sắc đẹp, trí tuệ của tất cả các em gái đều sẽ giảm xuống!”
Ngọc Mộng Nạp Tuyết ngoan ngoãn nằm trên giường, Diệp Phàm giống như một bác sĩ, từ từ nhẹ nhàng xoa đi xoa lại trên khuôn mặt.
Khi vừa bắt đầu, tay mới chạm vào mặt thì Nạp Tuyết bất giác tránh né, sau đó dần dần quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp dần khép lại, yên lặng hưởng thụ sự vỗ về của dòng chảy nội kình tràn ra trong tay Diệp Phàm.
Diệp Phàm xoa một hồi thì cảm thấy bản thân có chút xao động, vì hơi thở như hoa lan của Ngọc Mộng Nạp Tuyết.
Một luồng thanh khí nhàn nhạt thông qua hô hấp rót thẳng vào trong mũi Diệp Phàm, hơn nữa ngọc thể nằm ngang trước mặt Diệp Phàm, mặc dù cô vẫn mặc đồ ngủ rộng thùng thình nhưng vừa nằm xuống, hai ngọn núi trước ngực vô cùng chói mắt.
Hơn nữa ngọc thể của Nạp Tuyết đoán chừng cũng có chút khẩn trương, bộ ngực phập phồng vô cùng lợi hại, lúc lên lúc xuống nhất thời kích động vị bác sĩ nào đấy, anh Trư bắt đầu có chút đứng núi này trông núi nọ.
“ Đồ con heo! Không bằng súc sinh!”, Diệp Phàm hung hăng tự mắng mình một câu, bão nguyên quy nhất, giữ vững đan điền, cuối cùng cũng kéo lại được bình tĩnh, chuyên tâm làm một thợ đấm bóp cộng thêm bác sĩ quê mùa.
Sau 15 phút, trên mặt Diệp Phàm đầy mồ hôi, trong lòng âm thầm kêu khổ, “ Mẹ kiếp! Không ngờ ‘Hậu cung ngọc nhan hoàn’ thực hành lại hao phí nội kình như vậy, không khác gì loại trạng thái quyết đấu với người khác.
Mệt quá, thiếu chút nữa là không kiên trì nổi rồi”
Sau 20 phút Diệp Phàm dần dần tiến vào trạng thái, cảm thấy từ trên người Ngọc Mộng Nạp Tuyết có tràn ra một luồng lực âm nhu thông qua lỗ chân lông trên khuôn mặt chảy sang lỗ chân lông trên tay mình, dung nhập vào trong kinh mạch của cơ thể mình.
Hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu, hơn nữa luồng lực âm nhu hình như còn mang theo từng sợi khí lạnh nhàn nhạt.
Cuối cùng, luồng lực âm nhu ôn hòa này thông qua kinh mạch, hoàn toàn dung nhập vào bên trong đan điền khí hải của mình.
“ Quái lạ! Lẽ nào cơ thể của Ngọc Mộng Nạp Tuyết chính là ‘Ngọa âm chi thể’ mà sư phụ đã nói, theo truyền thuyết người phụ nữ có khí chất này sau khi lấy chồng sẽ có tác dụng tu luyện nội kình.
Không phải là kiếm được một bảo bối sống rồi chứ!”.
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng vui mừng, lại liên tưởng đến thuật dung hợp âm dương được ghi chép trong bản chép tay Biển Thước.
Nếu trên người con gái ‘Ngọa âm chi thể’ lại tiến hành ‘Thuật dung hợp âm dương’ sẽ khiến cho người tu luyện nội kình đạt được âm dương điều hòa, trợ giúp cho nội kình đạt được trình độ cao hơn.
Thuật này trong sách quý võ hiệp cũng được gọi là ‘Xuân Cung Chi Thuật’, hoàn toàn khác với thuật thái âm của một số kẻ trộm hái hoa chỉ là có lợi cho bản thân, thường thường sau khi bị người đàn ông hái xong âm tinh, em gái đó sẽ chết luôn trên giường.
Trong bản ghi chép bằng tay của Biển Thước, thuật âm dương dung hợp cũng không có tác dụng phụ, có lợi cho cả hai bên nam nữ khi thực hành thuật này, kỳ thực nói thẳng ra cũng chính là một loại song tu âm dương thuật.
Diệp Phàm từng nhớ trong ‘Tham Đồng Khế’có chép, “- Vật vô âm dương, vi thiên bối nguyên. Đan gia lấy vạn vật trong thiên hạ đều cần phối hợp âm dương mới có thể tạo thành đạo lý thành đan.”
Cho rằng quá trình tu luyện cơ thể của nội đan cũng cần nam nữ song tu, âm dương phối hợp mới có thể kết đan.
Con gái ngoài âm mà trong dương, như quẻ khảm; con trai ngoài dương mà trong âm, như quẻ li.
Người luyện đan lợi dụng công phu tiếp âm đem khí âm của phụ nữ đi vào Thiên Tiên chân dương, đó chính là cơ sở của việc luyện đan.
Mặc dù nói những điều này đều là chuyện hư ảo do một số đan sĩ tu luyện cổ đại nói, nhưng Diệp Phàm cảm thấy những lời nói đó cũng có một chút đạo lý.
Thiên địa do âm dương tạo thành, con người cũng phân thành âm dương.
Thái cực sinh âm dương, điều này nói rõ thuật âm dương là vững chắc và hài hòa nhất thiên địa.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết bỗng nhiên mở hai mắt ra, phát hiện trên gương mặt Diệp Phàm đầy mồ hôi to như hạt đậu, thiếu chút nữa giật thót mình, thầm nghĩ, “Thuốc anh Diệp đưa cho mình không ngờ lại phí sức như vậy, vậy mà lúc đầu mình còn xem anh ấy là một con sói háo sắc, thật sự là có chút quá đáng.
Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”
Ngọc Mộng Nạp Tuyết cảm thấy trong lòng từng đợt ấm áp mềm nhũn, nhất thời hình ảnh của Diệp Phàm trong lòng nàng tựa hồ cao lớn lên không ít, cảm thấy hắn lúc này thật sự là một người đàn ông cực kỳ phong cách.
Trong tâm hồn thiếu nữ 19 năm qua chưa có ai gõ cửa cũng xao động một chút, đoán chừng anh Trư nào đó đột nhiên lưu lại vết tích trong đáy lòng của Ngọc Mộng Nạp Tuyết.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết yên lặng nhìn Diệp Phàm chăm chú, trái tim càng không khỏi đập thình thịch, vội vàng nhắm hai hàng lông mày lại tự mắng mình, “ Mình làm sao vậy? Từ trước đến nay mình chưa từng như vậy.
Có phải hôm nay mệt quá, nhất định là mệt mỏi quá nên hiện ra ảo giác.”
- Được rồi! Cuối cùng cũng xong, anh ngủ ở sát bên, em xem thời gian một chút, sau nửa canh giờ em tự mình hoặc là kêu Vân Y tắm sạch sẽ cho em là được.
Diệp Phàm mệt mỏi nói rồi đi ra
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 231: Bôi thuốc gặp phải Mẫu Dạ xoa. Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- Anh Diệp, em trách lầm anh rồi, anh là một quân tử đỉnh thiên lập địa.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết hối hận lẩm bẩm, một giọt nước mắt khẽ ứa ra.
Chừng một tiếng đồng hồ sau.
Bọn Lô Vỹ cũng đã vui chơi thỏa thích chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Sở Vân Y vui vẻ gõ cửa vì cô và Ngọc Mộng Nạp Tuyết ngủ cùng phòng.
- A! Quỷ a!
Sở Vân Y vừa thấy người ra mở cửa thì hét toáng lên đánh động cả đám Lô Vỹ nhào tới
Vừa nhìn thấy Lô Vỹ thì Sở Vân Y lập tức nhào tới rồi ôm chặt lấy gã.
Lô Vỹ dĩ nhiên sẽ không từ chối chuyện tốt như vậy, vội vàng đưa tay ra vừa an ủi vừa nhân thể chấm mút trước ngực Sở Vân Y.
Sở Vân Y vốn bị gương mặt đen ngòm của Nạp Tuyết hù dọa, gương mặt của cô sau khi Diệp Phàm bôi thuốc xong thì hoàn toàn bị nhuộm đen chỉ lộ ra đôi mắt, chiếc mũi và đôi môi trông không khác vừa ở lò than chui ra nên không trách dọa cho Sở Vân Y vốn vẫn có tiếng gan lỳ sợ đến hết hồn.
Thật ra thì Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng cố tình để bộ dạng như vậy để xem một người gan lỳ như Sở Vân Y có bị dọa không, không ngờ lại quá hiệu quả khiến mọi người được một trận cười vỡ bụng.
- Vân Y, lá gan của em như vậy mà buổi tối còn dám đi bắt quỷ không sợ quỷ bỗng nhiên từ bụi rậm chui ra ôm lấy rồi cắn cho một miếng sao, ha ha.
Tề Thiên cười ngặt nghẽo.
- Hừ! Em sợ gì chứ, có anh Vỹ mà.
Sở Vân Y vừa nói thì thấy ánh mắt mọi người có vẻ là lạ nhìn mình chằm chằm liền chợt tỉnh nhảy vội ra khỏi lòng Lô Vỹ, suy nghĩ một chút thì thấy dường như mình bị lỗ rồi liền lườm một cái:
- Lô Vỹ, bản cô cô mới vừa rồi bị anh chiếm tiện nghi, anh phải bồi thường lại cái gì mới được, nếu không thì em lỗ quá.
- Ha ha, bồi thường thì bồi thường, anh cũng không có tiền chỉ có thân xác thối tha này, em muốn lấy cũng được thôi, anh nguyện xả thân lập địa thành Phật.
Lô Vỹ giảo hoạt cười khan.
- Ha ha ha.
Mọi người lại thêm một trận cười.
Sở Vân Y lần này thì không biết giấu mặt vào đâu, hai má thoáng cái đã hồng lên như quả cà chua hung hăng đuổi đánh Lô Vỹ, hai người náo loạn một hồi rồi mới yên.
Vu Phi Phi tò mò hỏi:
- Nạp Tuyết, em bôi cái gì trên mặt vậy, đã khuya thế này còn dưỡng da, không trách hai má cứ trắng như tuyết, có thể nặn ra nước được đấy.
Không trách có thể ngồi ở vị trí hoa khôi thứ hai ở học viện âm nhạc Thủy Châu, khanh khách, có bí quyết gì thì bày cho chị đi.
- Em có bí quyết gì đâu, đây là vừa rồi bí thư Diệp điều chế trung dược giúp em bôi thôi, còn nói tên gì mà Hậu cung ngọc nhan hoàn, sau khi bôi nửa giờ là có thể xóa được cả mấy nốt rỗ.
Quan trọng là vừa rồi má em bị lằn mấy dấu tay, em cũng không biết có công dụng gì hay không nữa, ai!
Ngọc Mộng Nạp Tuyết thở dài có vẻ lo lắng.
Đối với loại thuốc đen thui thoạt nhìn như đồ bỏ đi này, cô thực không có bao nhiêu tin tưởng.
- Ha ha, anh Diệp đâu phải là bác sĩ chứ, dụ dỗ em dùng thứ bỏ đi vậy mà cũng tin.
Sở Vân Y và Vu Phi Phi đều nhìn chằm chằm Ngọc Mộng Nạp Tuyết giống như một kẻ ngốc không dám cười sợ chọc giận Nạp Tuyết.
- Em cũng không biết, chỉ có thể thử một chút, tuy nhiên anh Diệp nói rất nghiêm túc, còn nói thuốc rất đắt tiền.
Một viên sẽ có giá hơn một ngàn đồng, có tiền cũng mua không được. Hơn nữa, hơn nữa…
Ngọc Mộng Nạp Tuyết vừa định nói tiếp lại nhớ đến cảnh hương diễm lúc nãy thì ngượng ngùng không dám tiếp tục.
- Hơn một ngàn đồng, không thể nào. Tiền lương chúng ta được bao nhiêu, số tiền đó có thể bằng nửa tháng lương rồi, thảo dược gì mà quý như thế chứ
Cho dù là kem dưỡng da nổi tiếng cũng chỉ hơn một ngàn một bộ, đó đã là hàng cao cấp rồi. Em đừng bị phó bí thư Diệp đáng lừa, ha ha ha.
Vu Phi Phi không hề tin tưởng, lập tức đưa ra dẫn chứng.
- Hơn nữa cái gì , nói, nói mau!
Sở Vân Y tò mò, nghe nói đến thuốc này trị giá đến hơn ngàn đồng thì chắc chắc lưỡi hít hà không dứt.
Thấy bộ dạng ngượng ngùng của Ngọc Mộng Nạp Tuyết, hai người chắc đoán ra việc bôi thuốc có gì đó mờ ám nên ép hỏi
- Không nói.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết nói xong thì trở về phòng.
- Không nói có phải hay không? Được rồi, để chúng tôi đi tìm bí thư Diệp xem có chuyện gì.
Sở Vân Y nháy mắt với Vu Phi Phi một cái , hai người lập tức hiểu ý khoác tay ra vẻ định đi tìm Diệp Phàm.
- Đừng, đừng đi , anh ấy mệt lắm rồi.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết vội vàng ngăn lại khiến mấy người lại càng nghi hoặc nghĩ ngợi lung tung.
Vu Phi Phi dù sao cũng là MC đài truyền hình nên dũng cảm hơn, lập tức hỏi tới:
- Mệt mỏi! Tại sao? Vân Y, hình như có vấn đề rồi, khanh khách.
Cô lập tức hiểu sang chuyện nam nữ trốn trong phòng làm chuyện kia, nghe nói chuyện này vô cùng mệt mỏi, có người nam còn bỏ mạng trên bụng người nữ.
- Các anh chị nghĩ đi đâu vậy, anh Diệp mệt là vì dùng tay bôi thuốc cho em, nói là chỉ có dùng bàn tay của anh ấy mới có thể phát huy dược tính ra ngoài, đạt được hiệu quả tốt nhất.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết rất thông minh, vừa nhìn thấy ánh mắt mập mờ của mọi người thì biết có sự hiểu lầm nên mắc cỡ dậm chân giải thích.
- A! Thì ra là anh Diệp dùng tay chạm vào mặt em, khi da thịt hai người chạm nhau thì sẽ p hát huy dược tính. Khanh khách, dược tính này cũng hay quá chứ.
Vu Phi Phi nói giọng là lạ, làm mọi người nhịn không được lại cười phá lên.
- Hừ! Không tin cũng được, Vân Y, cậu giúp mình rửa mặt, anh Diệp nói sau nửa giờ là có thể thấy hiệu quả.
Mình cũng rất muốn biết có hiệu quả hay không nữa.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng không kịp thẹn thùng.
- Được rồi, mình cũng muốn biết thảo dược cao cấp mà anh Diệp nói là gì, còn nói cái gì mà Hậu cung ngọc nhan hoàn, khanh khách, đàn ông hiện giờ ai mà không thích bao gái, tất cả đều là phi tần hậu cung hết, phì!
Một lát sau, Ngọc Mộng Nạp Tuyết vừa rửa mặt xong đi ra thì mọi người vừa nhìn thấy đã ngẩn cả ra.
Dấu tay trên mặt cô đã biến mất hoàn toàn không có dấu vết, ngay cả mấy vết rỗ nhỏ cũng bị kéo liền không nhận ra.
Nhìn qua có thể thấy rõ da mặt của Ngọc Mộng Nạp Tuyết trắng sáng mịn màng hơn.
Mấy người nam chẳng qua chỉ cảm thấy kích động một chút, nhưng Vu Phi Phi và Sở Vân Y thì đã không kìm nổi.
Trên đời này có người phụ nữ nào lại cưỡng được sự quyến rũ của việc sẽ trở nên đẹp hơn, nếu có thể dùng thân thể để đổi lấy dung nhan xinh đẹp chắc là hai người cũng có thể đồng ý .
Hơn nữa Vu Phi Phi còn công tác ở đài truyền hình, gương mặt lại càng trọng yếu.
Vì thế hai cô gái nhanh như chớp chạy thẳng đến phòng Diệp Phàm gõ cửa ầm ầm, hắn vừa ngái ngủ đi ra thì đã bị Vu Phi Phi và Sở Vân Y tóm sống.
- Anh Diệp, Hậu cung ngọc nhan hoàn của anh còn nữa không, chúng em cũng muốn bôi ngay.
Bộ dạng Sở Vân Y giống như thẩm phán thẩm vấn phạm nhân
Lô Vỹ và Tề Thiên đứng cạnh không khỏi run rẩy, thầm nghĩ, “Cái này anh Diệp tự làm tự chịu, thảm rồi. Nếu không còn cái gì mà Hậu cung ngọc nhan hoàn gì đó thì chắc hai bị hai vị Mẫu dạ xoa này không bỏ qua, thuốc quý như vậy xác định rất khó chế luyện”
- Cái gì, hậu cung ngọc nhan hoàn,? Anh có biết gì đâu!
Diệp Phàm đang ngái ngủ chợt nghe thấy thế thì lập tức lạnh toát, thầm mắng, “Bà cô Ngọc Mộng Nạp Tuyết ơi, chẳng phải vừa rồi dặn kỹ cô rồi sao, đừng có tiết lộ ra ngoài, giá tiền không nói, cái này là do anh cực khổ cả tháng dùng nội kình súc tích mới ra, thiếu chút mệt chết
Hơn nữa thuốc này căn bản là không phải là hơn một ngàn đồng, bởi vì dịch thể Thái tuế của anh còn chưa tính vào.
Nếu tính vào thì chắc là cũng đến bốn, năm ngàn đồng một viên a.
Quan trọng nhất là nội kình của anh là vô giá, một viên như vậy cũng tiêu phí hết mười ngày tu luyện nội kình.
Nếu làm thêm mấy viên nữa chẳng phải là giết anh hay sao? Xòng đời rồ, Nạp Tuyết ngây thơ quá, cái này biết làm sao đây.”
- Hừ! Còn muốn cho giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Có muốn chúng em đem Ngọc Mộng Nạp Tuyết đến làm chứng không?
Sở Vân Y hai tay chống nạnh, giống như một nữ Dạ Xoa, hừ lạnh một tiếng khiến các đồng chí nam nổi cả da gà.
- Diệp, anh Diệp, em nhất thời lỡ miệng, anh cứ mắng em mấy câu cho hả giận đi.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết đang đứng trước gương soi lại gương mặt trắng nõn giờ mới chợt nhớ ra vội vàng chạy đến nhăn nhó giải thích.
Cô chưa giải thích thì thôi, nói ra lại càng khiến đồng chí Diệp Phàm giấu đầu lòi đuôi.
- A! Có phải anh sợ chúng em không có tiền trả hay không, em bây giờ chưa làm việc nên chưa có tiền.
Tuy nhiên anh cứ an tâm, em dù có phải đi hát rong cũng sẽ kiếm đủ tiền trả lại cho anh.
Sở Vân Y thoáng cái đã thay đổi hình tượng Mẫu Dạ xoa sang hình tượng một người hát rong đáng thương.
Nước mắt của cô đã rươm rướm, chắc là cảm thấy ấm ức khiến trái tim Lô Vỹ cũng đập thình thịch, đau lòng muốn chết, mở miệng cầu xin:
- Đại ca, em biết thứ thuốc Hậu cung ngọc nhan hoàn kia chắc chắn rất khó điều chế, tuy nhiên có thể…có thể…
Tiểu tử này ậm ừ một hồi cũng không dám đề nghị Diệp Phàm luyện thuốc.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 232: Dẫn theo mỹ nữ đi bắt quỷ. (1+2) Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Lô Vỹ ậm ừ một hồi rồi quay sang Sở Vân Y giải thích:
- Vân Y, đại ca khẳng định không phải là tiếc tiền.
Em nghĩ xem hôm đó ở Thủy Châu, bộ quần áo mấy vạn đại ca cũng mua cho các em.
Nếu viên thuốc hơn một ngàn tiếc rẻ không đưa thì tại sao có thể đưa cho mấy em gái các em bộ quần áo mấy vạn chứ.
Còn có cả một chiếc túi xách cao cấp LV gì đó trị giá hai ngàn.
Em trách lầm đại ca rồi, mau nhận lỗi với đại ca đi, biết đâu sau này may mắn đại ca trong lúc cao hứng, có thời gian rảnh lại chế biến cho em một viên
Nghe Lô Vỹ nói như vậy, hai cô gái cũng cảm thấy có lý, khuôn mặt thoáng cái ửng đỏ, lúc này mới nhớ ra bản thân vô lý như thế nào.
Cho dù Diệp Phàm không đưa thuốc cho các cô cũng là chuyện bình thường, hắn không có quan hệ gì với bọn họ, dựa vào cái gì phải đưa cho hai người thứ thuốc đáng quý như vậy chứ.
- Ài! Không phải anh keo kiệt, loại thuốc này thật sự rất khó điều chế.
Một viên Hậu cung ngọc nhan hoàn phải dùng thời gian đúng một tháng mới làm ra được, hơn nữa thuốc này không phải có thể tùy tiện bôi lên mặt là được, phải dùng nội kình áp vào, bằng không bôi cũng vô ích.
Chuyện này nói ra các em cũng không hiểu rõ, may ra chỉ có Tề Thiên và Lô Vỹ còn có thể hiểu được một chút.
Tuy nhiên năng lực của hai người bọn họ vẫn chưa đủ, vẫn chưa đạt đến loại trình độ đó, cho nên bọn họ muốn bôi cho em cũng vô dụng
Diệp Phàm nói chuyện vô cùng khó hiểu, những người khác nghe thấy đều cảm thấy đầu óc mờ mịt, nhưng Lô Vỹ và Tề Thiên nháy mắt đã hiểu rõ, biết là loại thuốc này phải thi triển nội kình mới có thể phát huy dược tính, bôi bình thường đều vô dụng.
- Ài! Đại ca nói không sai, cho dù là chúng em cũng không làm được, bôi loại thuốc đó nhất định rất phí sức.
Tề Thiên cũng lên tiếng giải thích.
Tuy nhiên hai cô gái nhìn Ngọc Mộng Nạp Tuyết, khuôn mặt giống như càng trở nên trắng nõn mịn màng hơn, trong lòng một cảm giác chua xót cứ dâng lên tận mũi, thất vọng đến mức nước mắt rươm rướm cuối cùng cũng lẳng lặng chảy xuống.
Lô Vỹ vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng đau lòng, nín lặng một hồi cố lấy dũng khí nói:
- Đại ca…chuyện này, chuyện này…..
Cuối cùng vẫn kìm nén không nói ra được, trong lòng Lô Vỹ vô cùng bội phục, thậm chí là sùng bái vị đại ca này.
Gã cũng sợ chuyện này sẽ gây ra phiền phức cho đại ca, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Sở Vân Y mà mình có ý buồn bã lặng lẽ rơi lệ, lại cảm thấy đau lòng không thôi.
Chỉ có Tề Thiên ở bên cạnh âm thầm tự đắc, thầm nghĩ, “ - Hừ! Tính ra kẻ độc thân như mình vẫn tốt nhất, tạm thời không gửi gắm tình cảm vào ai.
Muốn chơi bời thì tìm mấy em vui vẻ, lòng không nhung nhớ, gặp dịp thì chơi, dễ chịu hơn nhiều.
Ài! Nhìn dáng vẻ của nhị ca Lô hình như có chút rơi vào lưới tình rồi.
Tương lai bi thương đang chờ nhị ca đấy, nghe nói vừa kết hôn đã trở thành nấm mồ rồi.
Chẳng phải trong quyển “ Vây thành” của Tiền Chung Thư không phải cũng nói như vậy sao? Có người từng nói: Hôn nhân giống như vây thành, người bên ngoài muốn vào, người bên trong lại muốn ra.
Mình tạm thời không thích vào, đứng bên ngoài nhìn quanh, ha ha ha”
Gã đắc ý nhìn quanh, ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
- Được rồi! Đáng ghét, đáng ghét.
Nếu anh có thời gian rảnh sẽ làm cho các em, nhưng phải có thời gian rảnh rỗi đã rồi mới nói được.
Nhất thời không có thời gian thì không có cách nào rồi.
Diệp Phàm phất tay, nhìn thấy dáng vẻ trách móc của Lô Vỹ lập tức hiểu rõ, thầm nghĩ, “ - Tiểu tử này, có bạn gái vào là quên luôn cả đại ca, không được! Phải dọa dẫm gã một chút cho biết mặt.
Quả thái tuế nhà gã không phải chứa âm tính sao? Vừa vặn xứng đôi với linh dịch thái tuế của mình, phải tranh thủ kiếm được hai giọt mới được…”
- Lô Vĩ, loại thuốc này có chút phiền toái, cần phải điều chế với hai giọt dịch thể trong quả của cậu mới có thể tạo ra hiệu quả được.
Đừng nhiều quá, chỉ cần hai giọt to bằng hạt đậu là đủ rồi.
Diệp Phàm tỏ vẻ nghiêm túc.
- Còn cần hai giọt sao?
Lô Vỹ cay đắng, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, lẩm bẩm:
- Lần trước lấy ba giọt, lão đầu tử thiếu chút nữa mắng mình rát mặt, giờ lấy nữa chỉ sợ ông ấy không chịu.
- Vừa rồi không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, loại thuốc này rất khó điều chế, khó khăn nằm ở chỗ nào cậu có biết không? Đó là dược liệu điều thuốc dù có tiền cũng không mua được, cậu nói có phải không? Nếu thật sự khó khăn vậy thì Hậu cung dưỡng nhan hoàn này, tôi cũng không thể nào làm được rồi.
Diệp Phàm vặn hai tay vào nhau, quay sang Sở Vân Y:
- Vân Y, không phải anh Diệp không muốn điều thuốc cho hai em, chỉ là vẫn còn thiếu một vị thuốc
Nếu không vị thuốc quan trọng này thì có điều thuốc thế nào cũng không có tác dụng.
Hắn nói xong thì đắc ý, “ Lô Vĩ, không để cậu đau lòng đến chết có thể được sao? Theo đuổi bạn gái là quên luôn đại ca, hắc hắc, đây chính là cái giá phải trả khi quen con gái đấy.”
- Anh Vĩ!
Sở Vân Y và Vu Phi Phi cùng kêu lên, hai đôi mắt xinh đẹp trợn lên giống như chuông đồng, chỉ còn thiếu hai tay chống nạnh, nhìn đồng chí Lô Vỹ đến mức da đầu tê dại.
Gã Vội vàng vuốt vuốt tóc, suy nghĩ một lát, cuối cùng phải bất đắc dĩ thở dài:
- Được rồi, chỉ một lần này thôi.
Tôi cũng nói với mọi người, đây là lần cuối cùng, sau này đừng có ép tôi nữa, có ép nữa tôi cũng không làm đâu.
Loại dược liệu này cũng không đủ, chỉ còn thừa lại một chút như vậy, lần này lại nặn ra hai giọt to bằng hạt đậu đoán chừng phần còn lại sẽ càng ít hơn.
Lần này xem ra còn phải quay về ăn trộm mới được, nếu để lão đầu tử biết được là dùng nó chế Hậu cung ngọc nhan hoàn gì đó, ông ấy còn không lột da tôi làm mặt trống à.
Lô Vỹ ra vẻ đáng thương nói với Diệp Phàm:
- Có thể bớt một chút được không, một giọt thì thế nào?
Nói xong gã đưa ngón tay cái ra, giả bộ than thở.
Thật qua quả thái tuế đó của gã chí ít còn lớn bằng ngón tay cái, một giọt quả thái tuế lớn bằng hạt đậu có lẽ còn có mười giọt! Anh chàng này keo kiệt, lại nói là chỉ còn thừa lại bằng đầu ngón tay cái. Diệp Phàm nghe xong bình thản mỉm cười:
- Một giọt cũng được, chỉ có điều hiệu quả sẽ giảm bớt rất nhiều mà thôi.
Tôi không có ý kiến gì, dù sao cũng không phải cho tôi dùng, có phải không? Ha ha ha…
- Lô Vĩ, anh thật sự không quan tâm đến chúng em sao?Hừ, anh…
Sở Vân Y và Vu Phi Phi cùng lao tới, một người tay trái một người tay phải ra sức nũng nịu, khiến cho những người khác trong phòng đều suýt làm rơi mắt kiếng.
Diệp Phàm nhìn thấy mà trong lòng cảm thấy thích thú vô cùng, thầm mắng một câu, “ Đáng đời! Ai bảo trọng sắc quên bạn, phải để cậu nếm nỗi đau da thịt mới được.”
- Được rồi, được rồi! Anh đầu hàng được chưa? Hai giọt thì hai giọt.
Trên khuôn mặt Lô Vỹ, bắp thịt như đều run rẩy, nhảy lên mấy cái, bất đắc dĩ phải gật gật đầu mới dẹp yên được chuyện dồn ép của hai cô gái.
Sau khi đợi mọi người đi rồi, Lô Vỹ mới đột nhiên quay đầu thấp giọng nói với Diệp Phàm:
- Đại ca, Hậu cung ngọc nhan hoàn của anh thật sự cần phải có chất dịch thái tuế tham gia vào mới được sao?
Tiểu tử này vẫn chưa cam tâm, còn nghĩ rằng Diệp Phàm đang nói đùa với gã.
- Đúng vậy, cậu thử nghĩ xem, Thái tuế là khí địa tinh ngàn năm tập trung vào linh dược, loại khí tinh linh này đối với dung mạo của con gái mà nói nhất định là có rất nhiều lợi ích.
Ha ha ha, cậu có bản lĩnh đấy! Tục ngữ không phải nói: ‘Muốn đạt được mục đích nào đó thì phải bỏ ra cái giá tương xứng.
So với Vân Y, một hai giọt thái tuế có là gì? Cô ta còn quý hơn dịch quả thái tuế nhiều, ha ha.
Diệp Phàm cười khan.
- Anh… em hiểu rồi… em.
Lô Vỹ suýt chút nữa bị nghẹn, trong lòng nghi ngờ lần này điều thuốc Hậu cung ngọc nhan hoàn nhất định là đại ca cố ý lừa gạt tống tiền, nhưng gã lại không có cách nào.
Người ta có bản lĩnh, nếu không đưa dịch quả thái tuế thì không điều thuốc, không điều chế thì không có thuốc, không có thuốc Sở Vân Y còn không làm ầm ĩ lên.
Ài! Trúng kế rồi, đúng là đại ca bất lương.
Lô Vỹ cũng đành phải chấp nhận, đang tính toán làm thế nào để ăn trộm hai giọt quả thái tuế từ trong mật thất trong nhà.
Quả này vốn trong gia tộc được trưởng lão Lô Tiên Dật xem như bảo bối, muốn xuống tay thật sự không dễ dàng gì, vì thứ này quá đáng quý, chắt ra một giọt là bớt đi một thiếu, không có chỗ lấy.
Lần trước cũng là nhìn thấy có thể trợ giúp đột phá thành công nên trưởng lão mới nhịn đau lấy ra hai giọt lớn, suýt chút nữa đau lòng đến chết.
- Được rồi, cho cậu! Nhìn bộ dạng keo kiệt của cậu kìa.
Vừa muốn theo đuổi mỹ nhân lại không muốn đào hàng tốt ra, trên đời này, làm gì có chỗ nào tìm được mỹ nhân nào không công như vậy?
Diệp Phàm cười cười ném cho Lô Vỹ một chai thuốc.
- Đại ca, cái này…cái này là cái gì?
Lô Vỹ có chút xấu hổ, xoa xoa da mặt hình như không dầy bao nhiêu.
- Hỏa Long tường thiên trong truyền thuyết, dịch thể trong cây Thái tuế hồng.
Đây là vật liệt dương, đương nhiên, so với dịch quả thái tuế âm thì chất lượng kém hơn rất nhiều, có thể dùng để hợp thuốc.
Đương nhiên không thể nào so sánh được với quả Tử Địa Phượng bàn của cậu nhưng cũng có thể đem dung hợp điều chế một số loại thuốc, trưởng lão Lô nhà cậu nhất định biết cách dùng.
Diệp Phàm cười quỷ quái.
- A! Đại ca, anh cũng có Hỏa Long tường thiên sao.
Trưởng lão có nói, có Hỏa Long tường thiên, dịch thể quả liệt dương, nếu phối hợp với nhau thì có thể triển khai ra hiệu quả cực lớn của Tử Địa Phượng Bàn.
Đôi mắt tham lam của gã đảo đi đảo lại trên người Diệp Phàm, giống như hắn chính là Hỏa Long tường thiên vậy.
- Được rồi tiểu tử, tôi không có loại quả đó.
Chai dịch cây này cũng là lão tiền bối ẩn sĩ thấy tôi năm đó lớn lên rất đẹp trai nên tặng cho tôi.
Nhưng năm đó tôi cũng chỉ mới 12 tuổi mà thôi, ha ha....chính là chai nhỏ này, bản thân tôi cũng chỉ còn thừa lại một chai nhỏ, sau khi quay về đoán chừng là phải dùng bình ngọc bảo quản rồi.
Tôi là người không có tiền, không mua nổi bình ngọc.
Không giống như nhà họ Lô cậu gia sản giàu có, nếu không lần sau tới chơi cũng tặng tôi mấy chiếc bình ngọc đi.
Diệp Phàm cười ha ha, đương nhiên sẽ không đem chuyện mình có một gốc cây Hỏa Long tường thiên nói ra, nếu nói ra có lẽ sẽ mang tới nhiều phiền phức lớn.
Bốn giờ đêm.
Một đoàn người thần bí lén lút xuất hiện ở Quỷ Anh Than, phía trên có ánh trăng soi tỏ những hạt mưa lất phất.
Đêm vẫn còn rất đẹp, lại cộng thêm có các mỹ nhân làm bạn cùng đi bắt quỷ.
Mấy tên đàn ông vây xung quanh các mỹ nhân cảnh giác tiến về phía trước.
Không lâu sau đã đến được cung Chung Húc Thánh Quân, mấy người nhẹ nhàng trải ra một cái thảm lông trên nền đất trong cái cung rách nát để ngồi lên giả ngủ.
Đương nhiên, nữ với nữ nam với nam rồi, không thể hỗn tạp nằm chung một cái chăn lông được.
Bọn Diệp Phàm thì không có ý kiến gì, chỉ sợ con gái nhà người ta không chịu.
Nghe nói tiếng quỷ trẻ con kêu khóc thường xuất hiện vào lúc bốn năm giờ mỗi đêm, mấy người đều im lặng chờ đợi.
Sắp đến năm giờ một chút động tĩnh cũng không có, chứ đừng nói là không nghe thấy tiếng quỷ con kêu khóc, ngay cả những tiếng động khác hình như cũng không nhiều.
- Đại ca Diệp, trước đây anh có nghe thấy tiếng quỷ con kêu chưa?
Sở Vân Y không kìm được có chút sợ hãi hỏi.
- Không có! Tôi cũng chỉ mới nghe người ta nói như vậy thôi
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Anh…
Sở Vân Y giận đến mức nói không ra lời, trong miệng cứ lầm bầm nói:
- Thứ tin đồn vỉa hè mà anh cũng tin! Xem ra tối nay phí công phí sức rồi, hừ hừ!
Nói xong liền trợn mắt liếc nhìn Diệp Phàm, hiển nhiên là có chút tức giận.
- Oa oa.
Đúng vào lúc đó, đột nhiên toát ra mấy tiếng quỷ con kêu khóc.
Trong đêm đen vô cùng vắng lặng, tiếng động đó vang lên có vẻ vô cùng chói tai.