Hàn Mạc a a cười:
- Từng thử qua, trình độ cũng không giỏi, không thể sánh bằng tiết Hộ quân uý.
Sau đó quay lại cười nói:
- Tiết Hộ quân uý có khả năng kéo mấy thạch cung?
Một thạch là 100 cân, hai thạch là 200 cân, ba thạch chính là 300 cân, người có sức kéo cung 100 cân mới có tư cách nhập Ngự lâm quân, nếu không làm được việc này thì đừng mơ vượt qua cánh cửa này gia nhập Ngự lâm quân.
Lập tức Tiết Thiệu tỏ ra đắc ý:
- Kéo được cung bao nhiêu thạch cần phải đến giáo tràng mới biết được!
Hàn Mạc lại cười, đi quanh kho binh khí một hồi sau đó cùng Tiết Thiệu đến giáo tràng.
- Giáo tràng phân làm mấy chỗ?
Tiết Thiệu giải thích:
- Người mới nhập doanh không có tư cách cầm cung, họ phải kiên trì luyện lực tay.
Sau đó chỉ về phía tân binh doanh nói:
- Đó chính là tân binh doanh!
Hàn Mạc nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy có 50, 60 binh sĩ đang cởi trần, chân dạng ra làm trụ, hai tay nâng tạ bằng đá. Dù là mùa xuân mát mẻ nhưng trên người bọn họ đều ướt đẫm mồ hôi.
Người nào không kiên trì được hạ tảng đá xuống liền bị phụ trách huấn luyện đá cho vài nhát, sau đó ăn quát:
- Kiên trì không được nửa giờ, hôm nay không cần ăn cơm!
Hàn Mạc thấy huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, so với binh sĩ của thế gia quả thật tinh nhuệ hơn nhiều, trong lòng hiểu rõ vị trí của Ngự lâm quân ở nước Yến.
Dù sao đều là Hoàng gia cấm vệ quân, đúng không phải tầm thường.
Mặt sau là nơi huấn luyện bắn tên trúng đích, đây là phương pháp luyện cung tốt nhất. Bia bắn ở đây di động, có cơ quan điều khiển, vì vậy bia bắn cung luôn luôn di chuyển, binh sĩ phải bắn cung trúng đích đủ số lần quy định mới coi là đủ tiêu chuẩn.
- Binh sĩ không ăn không phải không có sức?
Hàn Mạc nhíu mày hỏi:
- Không có sức thì càng ngày càng yếu hơn, sao có tinh thần tốt nhất để luyện cung?
Tiết Thiệu trả lời xanh rờn:
- Luyện không tốt, vậy không có cơm, đây là quy củ.
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Quy củ không phù hợp thì nên xoá bỏ không nên cứng nhắc.
- Hàn Hộ Quân uý lời này có ý gì?
Con mắt Tiết Thiệu trừng Hàn Mạc, có vẻ bực mình chất vấn Hàn Mạc:
- Quy củ này có từ lúc Sử đại nhân còn ở đây, ngươi nói Chỉ huy sứ đại nhân không đúng?
Hàn Mạc cười hỏi:
- Tiết hộ quân uý lúc mới nhập doanh không biết từng chịu qua phạt chưa?
Hắn lắc đầu, đắc ý nói:
- Từ lúc ta nhập doanh chưa từng phạm sai lầm!
- Cũng đúng!
Hàn Mạc gật đầu:
- Tiết Hộ quân uý từ nhỏ luyện cung, đến Báo đột doanh cũng như cá vào nước, càng có chỗ thể hiện tài năng, cho nên đến đây đâu thể bị phạt. Nghe nói trước khi đến đây gia đình cũng khá, xem như đầy đủ đúng không?
- Kháo sơn cật sơn, kháo thuỷ cật thuỷ.
Tiết Thiệu không hiểu ý Hàn Mạc hỏi, nhưng vẫn giải thích:
- Sơn trang chúng ta xây dựng dựa vào núi, trong núi dã thú rất nhiều, cũng không sợ đói.
- Đúng vậy!
Hàn Mạc than vãn:
- Tiết Hộ quân uý không cảm nhận qua cảm giác bị đói, tất nhiên cũng không hiểu cảm giác này làm cho người ta sợ hãi như thế nào, nó có thể so với bị đánh còn khó chịu hơn.
Tiết Hộ quân uý tuy thẳng tính, nhưng không ngốc, lên tiếng:
- Nói như vậy ra là ngài vẫn có ý kiến bất mãn với phương pháp luyện binh của Chỉ suy sứ!
Hàn Mạc lạnh nhạt nói:
- Kỳ thật ta rất thành thật, trong lòng có ý kiến không nói ra thì khó chịu.
Liếc qua Tiết Thiệu cười nói:
- Ta thấy ngài cũng là người cảnh trực, cho nên mới cùng ngài nói chuyện, cũng không vòng vo. Người ở trên đời phần lớn mục tiêu sống chỉ là được ăn no mặc ấm… nhưng hình phạt của doanh không cho ăn đúng là có chút không ổn.
Tiết Thiệu cười lạnh nói:
- Hàn Hộ quân uý nếu có ý khác có thể hướng Đậu đại nhân nói ra. Đậu đại nhân sẽ báo lên Chỉ huy sứ đại nhân.
Ngập ngừng một chút, bất mãn nói:
- Đúng rồi, đội cung binh đó là ta phụ trách, mà chức trách của Hàn Hộ quân uý như lời đại nhân nói, chính là điều tra hoạt động của quân doanh, cho nên ta khuyên ngài nên dành thời gian làm quen thuộc một chút quân quy. Nếu biết luật phạm luật chẳng phải tội càng nặng thêm.
Hàn Mạc a a cười:
- Đa tạ Tiết Hộ quân uý nhắc nhở, quân quy ta nhất định học tốt.
Lúc này Hàn Mạc nhớ đến cách Chu Tiểu Ngôn luyện binh.
Chu Tiểu Ngôn luyện binh rất nghiêm khắc, có khi còn tàn khốc, nhưng phương pháp luyện binh tàn khốc đó cho người ta cảm thấy còn chút nhân tình trong đó.
Chu Tiểu Ngôn không phạt hành hạ thể xác, càng không không cho ăn, thật ra còn thường xuyên tự mình luyện cùng mọi người.
Phương pháp của hắn không làm cho mọi người ở Phong Kỵ phản cảm, ngược lại còn được mọi người tôn trọng, hôm nay xem cách mà người ta luyện binh quả thật đòi hỏi rất nhiều.
Không thể nghi ngờ Chu Tiểu Ngôn chính là một tướng lãnh vĩ đại.
Ngạc Thanh Lôn dù là lão tướng tung hoành sa trường, nhưng so về cách luyện binh thì cực đoan một ít.
…
Hai người đi đến chỗ bia di động, Hàn Mạc thấy rất nhiều bia đang di động, một loạt cung thủ đang tập bắn.
Những người này hiển nhiên là những người tinh nhuệ nhất, tư thế kéo cung bắn tên so với mấy người vừa rồi tốt hơn nhiều.
- Họ đều dùng cung cứng.
Tiết Thiệu giải thích:
- Nơi này có gần trăm cung thủ tinh nhuệ, Sử đại nhân có Hậu nghệ thự, muốn gia nhập cần bắn 10 tên trúng 8 mới đủ điều kiện.
- Hậu nghệ thự bây giờ có bao nhiêu người?
Hàn Mạc hỏi.
- Hơn sáu mươi người!
Tiết Thiệu đắc ý nói:
- Đó đều là thủ hạ của ta, những người rất giỏi. Hàn Hộ quân uý nên hiểu, cung tiễn luyện tập lâu đều có tiến bộ, nhưng có kỹ thuật cao minh thì đây không phải chuyện dễ, bình thường cung tiễn cả đời có mấy người có thể đạt tới!
Hắn nhìn Hàn Mạc nói:
- Hàn Hộ quân uý, hay là ngài bắn thử hai tên?
Vừa rồi Hàn Mạc có ý kiến đối với quân quy, Tiết Thiệu không hài lòng mấy, ngược lại có vài phần bất mãn, cảm thấy mấy người con cháu thế gia chỉ được cái nói nói, nếu so bản lãnh thì không có cái gì.
Hắn đối với công lao của Hàn Mạc luôn có một tia nghi ngờ.
Lúc này đưa ra đề nghị để cho Hàn Mạc bắn cung, thật sự hắn muốn xem Hàn Mạc có tài gì, có hay không bản lãnh thật sự, ngoài ra nếu Hàn Mạc bất tài hắn thật sự muốn khinh thường một phen, càng để cho mọi người coi khinh hắn, sau này không có uy vọng gì.
Trong quân đội muốn người khác khâm phục mình, muốn có uy vọng đó là phải có bản lãnh thật sự.
Lúc này giáo uý phụ trách huấn luyện cũng tiến tới bái kiến, tiện mời Hàn Mạc kiểm tra.
Hàn Mạc cười:
- Nói thật sự, nhiều chuyện ta còn không hiểu, sau này còn hỏi các vị nhiều. Đặc biệt Tiết Hộ quân uý từ 10 tuổi giết 2 đầu ác lang, trong lòng ta luôn khâm phục cũng rất muốn xem tiễn pháp của Tiết Hộ quân uý.
Hàn Mạc chân thành nói, từ Tây Hoa thính hắn đọc qua hồ sơ của các tướng lãnh, và để ý đến người này, 10 tuổi bắn chết 2 đầu ác lang, phần bản lãnh này rất nổi.
Hắn rất muốn xem tận mắt bản lãnh của người này có bao nhiêu lợi hại.
Từ ấn tượng của hắn thì chỉ có Chu Tiểu Ngôn là tiễn thuật giỏi nhất. Chu Tiểu Ngôn bắn tên tiêu sái phiêu dật, trăm phát trăm trúng, tại quan Lê Cốc, Diệp Vô Nhai chính là bị trúng tên của Chu Tiểu Ngôn mà chết.
Hàn Mạc từ nhỏ học qua tiễn thuật, nhưng do tập trung học đánh đấm thật giỏi nên không trọng tâm tiễn thuật, vì vậy bắn cung không phải sở trường của hắn.
Lời này vào tai Tiết Hộ quân uý hắn cảm thấy khó nghe, cảm giác như chuyện hồi mình 10 tuổi là thổi phồng. Lúc nhỏ hắn tính tình hoả bạo, bây giờ đã thay đổi nhiều, lập tức nói:
- Hàn Hộ quân uý muốn xem ta bắn cung, ha ha, vậy ta bêu xấu một phen.
Hắn bước tới phía trước, chúng binh sĩ thấy hắn đến đều tản ra, đứng hai bên, hắn quát:
- Đem cung của ta lại!
Rất nhanh một gã lực lưỡng hai tay cầm một cây cung lớn tới, chung quanh binh sĩ đều kính sợ, mọi người đều biết đây là Tam thạch cung.
Cả 5 đại doanh của Ngự lâm quân dùng được Tam thạch cung không có mấy người.
Để được chọn vào Ngự lâm quân tiêu chuẩn rất nghiêm khắc, điều kiện tối thiểu là có thể kéo được cung 100 cân, thợ săn phổ thông thường chỉ kéo được cung 50 cân mà thôi.
Là quân đội tinh nhuệ nhất nước Yến Ngự lâm quân, đa phần binh sĩ đều kéo được cung 200 cân, nhưng dùng để chinh chiến thì không có mấy người.
Cho nên dùng được Tam thạch cung trong Ngự lâm quân cũng đếm trên đầu ngón tay.
Cung cứng tam thạch cung chính là 300 cân, ngoài ra còn phải nắm giữ chuẩn và lực, thực sự chuyện này không dễ. Chính vì Tiết Thiệu có bản lãnh này cho nên mặc dù không có quan hệ nhưng có thể dựa vào tài năng của mình mà leo lên chức Hộ quân uý.
Hàn Mạc đương nhiên biết đây là cung gì, thầm nghĩ:
- Tên này tính tình hơi xấu, nhưng quả có điểm bản lãnh, mà bản lãnh không thường.
Trong trí nhớ của hắn Chu Tiểu Ngôn cũng dùng cung cứng Tam thạch cung.
Tiết Thiệu kéo cung, trong mắt mọi người đều thấy khó khăn khi kéo tam thạch cung, nhưng cây cung trong tay Tiết Thiệu có vẻ rất nhẹ nhàng. Hắn liếc qua Hàn Mạc, trên mặt đắc ý, dù sao đó là cung 300 cân, không phải ai cũng kéo được, đặc biệt còn bắn chuẩn nữa.
Tiết Thiệu cầm lấy mũi tên, lắp vào cung, nhắm vào bia đang di chuyển.
Hắn dồn khí đan điền, chậm rãi kéo cung, ngắm chuẩn, buông tay, “ông” một tiếng, mũi tên bắn ra, cả quá trình thuần thục lưu sướng, mũi tên như tia chớp bay đi.
- Bộp!
Mũi tên bắn trúng giữa bia.
- Uy vũ, uy vũ, uy vũ!
Tướng sĩ đều hoan hô, ngay cả Hàn Mạc cũng mỉm cười vỗ tay.
- Nhân tài!
Tiết Thiệu đắc ý đưa cung cho đại hán bên cạnh, nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Hàn Hộ quân uý, ngài xem trình độ của ta thế nào?
- Tinh diệu tuyệt luân, tên như chớp, bội phục bội phục!
Hàn Mạc thành khẩn khen.
Tiết Thiệu cười lớn, nói:
- Tiễn thuật của ta Hàn Hộ Quân uý đã thấy qua, Hàn Hộ quân uý phải chăng nên biểu diễn một chút thân thủ? Không biết Hàn Hộ quân uý dùng cung mấy thạch? Chỗ này không có cung 50 cân a!
Quyển 3: Biến Cố Ở Yến Kinh.
Chương 259 : Tên xuyên bia
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn:metruyen
Hàn Mạc híp mắt, cười ha ha nói:
- Hay là thôi đi, tiễn pháp của ta không thể sánh cùng ngài!
Hắn nói thật, tiễn pháp của Tiết Thiệu là cao thủ, mà bắn cung không phải sở trường của hắn .
Tiết Thiệu quyết tâm cho Hàn Mạc mất mặt, không buông tha nói:
- Hàn Hộ quân úy khiêm tốn. Hoàng thượng đã phong ngài làm Hộ quân úy, lại đến đây hẳn là không phải bất tài. Nhân lúc các huynh đệ đều ở đây, ngài biểu diễn một chút xem năng lực thế nào?
Hai mắt hắn mở to, như sợ Hàn Mạc chạy mất.
Hàn Mạc bất đắc dĩ thở dài. Tiết Thiệu kiên trì như vậy, hơn nữa bốn phía đều có người nhìn hắn, nếu hắn cự tuyệt thì mất hết uy danh, sau này sẽ bị khinh thường làm sao còn chinh chiến?
Tuy hắn định khiêm tốn một chút, nhưng bây giờ bị ép như vậy không thể yếu đuối lùi bước, mà cũng không thể quá nổi bật, trầm ngâm một chút sau đó gật đầu đồng ý:
- Nếu như vậy, Hàn Mạc cũng chỉ có bêu xấu vậy!
Hắn từ từ vén tay áo lên, Tiết Thiệu hỏi:
- Hàn Hộ quân úy ngài dùng mấy thạch cung ta cho người lấy đến?
Hàn Mạc cười thân thiện:
- Tiết Hộ quân úy, đại cung của ngài có thể cho ta mượn một chút?
Tiết Thiệu giật mình, không dám tin hỏi lại:
- Hàn Hộ quân úy, cung của ta là 300 cân, ngài…ngài dùng nó được sao? Đây không phải chuyện đùa!
Trong mắt hắn đầy nghi ngờ, Hàn Mạc làm sao có thể dùng Tam thạch cung.
Các tướng sĩ đều ngơ ngác nhìn nhau, Tam thạch cung không phải ai cũng dùng được, bọn họ cũng đều nghi ngờ, hiển nhiên là cảm thấy Hộ quân úy trẻ tuổi này đang muốn thể diện.
Có người thầm nghĩ:
- Đúng là không biết trời cao đất rộng, kéo Tam thạch cung không được mất mặt về đến nhà!
Tiết Thiệu dù muốn chế nhạo Hàn Mạc, nhưng không muốn tuyệt tình khiến cho Hàn Mạc mất hết mặt mũi. Nếu Hàn Mạc bắn trượt cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng nếu dùng Tam thạch cung mà kéo không nổi thì …!
Hắn không thích Hàn Mạc, nhưng dù sao Hàn Mạc cũng là Hoàng thượng khâm điểm Hộ quân úy, hơn nữa người này có thế lực lớn không thể đùa được, vì thế khuyên Hàn Mạc:
- Hàn Hộ quân úy, Tam thạch cung không giống bình thường, ngài hay là dùng thử Nhất thạch cung trước, dùng Nhất thạch cung cũng không sao, đa phần binh lính đều dùng một thạch cung.
Hắn làm như vậy là giúp Hàn Mạc có thang leo xuống, không cần bị mất mặt ở đây.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, như hiểu được ý tốt của hắn, gật đầu nói:
- Nếu như vậy ta thử Nhất thạch cung trước vậy.
Tiết Thiệu thở ra một hơi, nhưng trong lòng khinh thường Hàn Mạc, thầm nghĩ:
- Đúng là tên không có cốt khí, chỉ được cái mạnh miệng, tuy nhiên cũng biết tiến thoái, hiểu rõ bản thân.
Lập tức có binh sĩ mang cung cho Hàn Mạc.
Hàn Mạc cầm lấy cung, lắp tên vào nhắm bia mà Tiết Thiệu vừa bắn.
Mọi người ngừng thở, muốn xem người trẻ tuôi này có bản lĩnh gì.
Thấy Hàn Mạc từ từ kéo cung, “Nhất thạch cung” từ từ bị Hàn Mạc kéo ra, dây cung vẫn kéo tiếp tục không hề bắn ra, dây cung càng căng kéo cung cong về sau, mọi người đang phân vân thì “cạch” một tiếng vang lên!
Có người kinh hô:
- Cung… cung bị gãy!
- A!
- Mau xem, cung bị kéo gãy, sức rất khỏe đó!
Bốn phía vang lên tiếng kinh hô, Tiết Thiệu cũng cứng lưỡi, không thể tin được, nhìn tay Hàn Mạc cầm hai đoạn cung đúng là thật.
- Ngươi…!
Tiết Thiệu thở dốc, nói không ra lời.
Bọn họ tất nhiên không biết Hàn gia có luyện Trường sinh kinh, ưu điểm chính là sức khỏe. Cho nên nội lực của Hàn Mạc nhiều người khó có thể tưởng tượng.
Đừng nói Nhất thạch cung, cho dù là Nhị thạch cung Hàn Mạc cũng kéo gãy.
Hàn Mạc a a cười, cầm trong tay cung gãy đưa cho binh sĩ vẫn còn há hốc miệng, sau đó nhìn Tiết Thiệu nói:
- Tiết Hộ quân úy, xem ra Nhất thạch cung không thích hợp với ta, ngài cho ta mượn Tam thạch cung thử một lần.
Bây giờ Tiết Thiệu không dám coi thường Hàn Mạc, vội vàng ra lệnh:
- Mang cung của ta ra!
Binh sĩ vừa rồi lại cầm cung của Tiết Thiệu giao cho Hàn Mạc. Hàn Mạc cầm lấy quả nhiên nặng vô cùng, người thường thật không thể dùng, dây cung rất căng, đây đúng là một cây cung tốt.
Hàn Mạc không chậm trễ, nhìn bia di động trước mắt, phải bắn trúng hồng tâm hắn cũng không chắc chắn.
Giương cung lên, Hàn Mạc trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người thật sự kéo được Tam thạch cung, trên mặt Tiết Thiệu càng lộ ra khó tin, sau đó nghe “vút” một tiếng, mũi tên xé gió như chớp bay đi.
Liền nghe một tiếng “phập” các tướng sĩ nhìn lại thì thấy trên bia vẫn còn mũi tên của Tiết Thiệu bắn, còn mũi tên của Hàn Mạc vừa bắn hình như không thấy.
Tuy không bắn trúng nhưng Hàn Mạc có thể kéo được Tam thạch cung đã là cho mọi người khâm phục.
Tiết Thiệu bây giờ không còn khinh thường Hàn Mạc, ôm quyền nói:
- Hàn Hộ Quân úy, lúc trước mắt ta vụng về, không thể tưởng ngài có sức mạnh như vậy, khâm phục khâm phục.
Tiết Thiệu chân thành không có nửa điểm dối trá.
Chợt nghe có người kêu lên:
- Mọi người…mọi người đến đây xem!
Thanh âm mang theo khiếp sợ, giống như có chuyện cực kỳ khó tin nổi đang xảy ra.
Tên giáo úy chạy tới cơ quan điều khiển bia ngắm, dừng lại cơ quan, nhìn bia ngắm, sau đó vẻ mặt cực kỳ khó tin lắp bắp :
- Tiễn… tiễn xuyên bá.
Tiễn xuyên bá đó là một từ trong nghề.
Nghĩa là mũi tên bắn xuyên qua bia ngắm, biểu hiện của sức mạnh cực lớn.
Tiễn xuyên bá, tiễn thủ đó là chỉ có thể may mắn gặp không thể cầu.
Cho nên khi giáo úy hô lên 3 chữ “tiễn xuyên bá”, mọi người kể cả Tiết Thiệu đều chưa kịp phản ứng. Giáo úy tháo bia xuống trên mặt đầy kích động cầm đến trước mặt Hàn Mạc và Tiết Thiệu.
Tiết Thiệu nhìn kỹ, thấy trên bia ngắm có một lỗ nhỏ, còn cách hồng tâm một chút, tuy mũi tên không được chính xác, nhưng nhìn bia ngắm dày như vậy mà mũi tên Hàn Mạc bắn xuyên qua quả thật khó tin.
Có binh sĩ tìm được mũi tên vừa rồi Hàn Mạc bắn ra, đầu tên không sứt mẻ, còn y như mới, Tiết Thiệu kiểm tra cho mũi tên qua lỗ hổng trên bia ngắm, quả thật hoàn toàn ăn khớp.
Giờ phút này không đợi Tiết Thiệu nói, bốn phía trăm tên cung tiễn thủ đều hô lên:
- Uy vũ, uy vũ, uy vũ!
Tiếng hô của trăm người rất hùng hồn có lực, rất nhanh âm thanh truyền ra xa xa.
Tiết Thiệu để xuống bia ngắm sau đó đầy khâm phục nhìn Hàn Mạc, một lúc không nói gì, chỉ có đặt hai tay trên vai Hàn Mạc vỗ xuống, đó là tư thế mà đàn ông khâm phục cổ vũ nhau, sau đó giơ lên hai ngón cái:
- Hàn Hộ quân úy, lúc trước Tiết mỗ thất lễ. Trên đời này ta chưa từng phục ai, ngài là người đầu tiên, ngài…rất được!
Hàn Mạc cười, ôm quyền đáp:
- Tiết…Tiết đại ca, ngài tuổi lớn hơn ta vậy ta gọi ngài một tiếng Tiết đại ca, kỳ thật đệ cũng không có bản lãnh gì, chỉ có nhiều khí lực thôi. Sau này nhờ Tiết đại ca chiếu cố nhiều hơn, nếu có việc gì cần thể lực đừng quên gọi đệ là được ha ha ha!
Trong quân doanh xưng huynh gọi đệ là chuyện thường, Tiết Thiệu gật đầu nói:
- Được, đệ gọi ta một tiếng đại ca ta thật thấy xấu hổ!
- Ca xem đệ bắn tên không được chuẩn lắm!
Hàn Mạc chỉ tấm bia cười nói:
- So với đại ca đệ còn kém nhiều, nếu tên này dùng để bắn kẻ thù thì mũi tên của đại ca bắn trúng cổ họng của kẻ thù, còn đệ bắn trúng mông kẻ thù rồi.
Tiết Thiệu cười ha ha tiếp:
- Hàn hộ quân…à, Hàn huynh đệ, khí lực của cậu chỉ sợ kẻ thù không cần đánh đã sợ chạy ha ha…!
Những người nhà binh chỉ kính phục người có bản lãnh, mọi người thấy Hàn Mạc trẻ tuổi, tuấn tú nhã nhặn, biết Hàn Mạc đến từ Hàn gia, cho nên tất cả đều nghĩ rằng Hàn Mạc dựa vào quan hệ trèo lên chức Hộ quân úy, với năng lực của hắn rất là hoài nghi.
Nhưng vừa rồi Hàn Mạc thể hiện bản lãnh, ngay lập tức làm cho mọi người giật mình, sau đó trong lòng bắt đầu tràn đầy kính phục với hắn.
Trong Ngự lâm quân, người có thể rút ra Tam thạch cung cũng có vài người, nhưng có thể bắn “tên xuyên bá” thì không mấy khi gặp.
Mà Hàn Mạc kéo gãy Nhất thạch cung, thoải mái dùng Tam thạch cung, lại bắn xuyên bia, phần lực này đủ để trấn át tất cả.
Vừa rồi tuy mình lấy le được với mọi người nhưng thực tế Hàn Mạc biết trình độ bắn cung của mình vẫn còn kém lắm, tất cả đều là công của Trường sinh kinh thôi, sau đó Hàn Mạc hướng Tiết Thiệu chắp tay nói:
- Tiết đại ca nếu nói về bắn cung nếu huynh không chê thì sau này chỉ giáo đệ nhé!
Hàn Mạc vừa uy phong lẫm lẫm sau đó lại khiêm tốn cho nên thành kiến với Hàn Mạc lúc trước đã sớm bay lên chín tầng mây, Tiết Thiệu cười nói:
- Nói thật đệ bắn cung còn thiếu chuẩn xác, nếu Hàn đệ mà cẩn thận tập luyện thì ta sẵn sàng hết lòng truyền thụ, tuy nhiên…!
Hắn ghé sát Hàn Mạc nhỏ giọng nói:
- Nếu muốn học đỉnh cao của bắn cung thì nên học Đậu đại nhân. Nếu Hàn đệ có lòng như vậy thì sau này chúng ta trao đổi với nhau là được, nếu thật muốn tìm sư phụ thì nên học Đậu Thiện đại nhân là thích hợp nhất.
- Đậu Thiện đại nhân ?
Hàn Mạc nhớ đến mặt của Đậu Thiện luôn gần gũi tươi cười, không khỏi hỏi:
- Đậu Thiện đại nhân bắn cung còn giỏi hơn Tiết đại ca?
Tiết Thiệu tỏ ra kính phục, gật đầu trả lời:
- Chuyện này là tất nhiên, đại ca trong mắt đại nhân quả không là cái gì, đệ nghĩ thử Ngự lâm quân ở nước Yến chính là nơi của những binh sĩ tinh nhuệ nhất, nếu lên chức như Đậu Thiện đại nhân chẳng lẽ không có thực tài sao? Đậu Thiện đại nhân có thể bắn được Liên châu tiễn.
- Liên châu tiễn?
Hàn Mạc giật mình, sau đó nhớ lại hình như Chu Tiểu Ngôn cũng dùng Liên châu tiễn bắn ra 2 mũi tên ở quan Lê Cốc, thời gian giữa hai mũi tên bay ra gần như trong nháy mắt, chẳng lẽ đó là Liên châu tiễn?
Đang nghĩ chuyện cũ thì Hàn Mạc giật mình nghe được một tiếng vó ngựa chạy nhanh đến, quay lại nhìn thấy một thớt ngựa đang chạy tới, kỵ sỹ cưỡi ngựa toàn thân mặc giáp trụ, qua áo giáp có thể thấy người này là một vị đô thống.
Thớt ngựa rất nhanh chạy tới Hàn Mạc thấy rõ mặt mũi người này, trong mắt lộ ra kinh ngạc, miệng khẽ nhếch lên mỉm cười.
Bên cạnh Tiết Thiệu nhìn ra người này, vẻ mặt khâm phục Hàn Mạc lập tức không còn, thay vào đó là vẻ khinh thường người đang đến, trong mắt Tiết Thiệu ngay cả vị đô thống đều không đặt trong mắt, khinh thường lộ ra trên mặt.
Gã Đô thống xoay người xuống ngựa, liếc qua Hàn Mạc, sau đó đi đến hành lễ, cười tủm tỉm nói:
- Ngài chắc là Hàn Hộ quân úy? Thuộc hạ là Vi Ly, đô thống của đội kỵ binh, phụng lệnh của Mộ Dung đại nhân đến tham bái Hàn Hộ quân úy. Hàn Hộ quân úy oai danh, thiếu niên anh hùng, thuộc hạ được gặp đúng là tam sinh hữu hạnh.
Hàn Mạc cười hỏi rất tự nhiên:
- Ngươi nói là Mộ Dung đại nhân nào?
Vi Ly cười tủm tỉm:
- Đó chính là Hộ quân tham lĩnh của đội kỵ binh Mộ Dung Hạc đại nhân, bây giờ đại nhân đang quản lý chuyện của Báo đột doanh, nghe Hàn đại nhân nhập doanh mà không đến bái kiến, cho nên cho thuộc hạ đến hỏi xem có chuyện gì không?
Hàn Mạc cười ha hả:
- Ta ở Lại bộ lĩnh bài tử, sau đó được điều đến Báo đột doanh, sau khi nhập doanh ta đã tham bái Đậu Thiện Hộ quân tham lĩnh của đội cung binh, Chỉ huy sứ đại nhân ta cũng bái kiến. Có điều Mộ Dung tham lĩnh chính là tham lĩnh của đội kỵ binh, vì sao ta phải đi bái kiến? chuyện này rất khó hiểu!
Vi Lý ngọt nhạt:
- Chuyện này thuộc hạ không rõ lắm, thuộc hạ chỉ nghe lời làm việc mà thôi.
Hàn Mạc gãi cằm:
- Vậy ngươi trở về nói cho… cái gì đại nhân nhỉ?
- Mộ Dung đại nhân!
- À, vậy ngươi nói cho Mộ Dung đại nhân bản tướng có quân vụ trong người, không có thời gian đi gặp hắn, nếu hắn rỗi rãi có thể đến đây là được.
Hàn Mạc rất là tự nhiên, không hề để ý đến thái độ của Vi Ly.
Vi Ly cũng không chấp, cười tủm tỉm trả lời:
- Thuộc hạ trở về bẩm báo!
Sau đó xoay người lên ngựa rất nhanh đi mất.
Trong mắt Tiết Thiệu lộ ra lo lắng:
- Hàn huynh đệ, đệ … đệ làm vậy sẽ chọc giận Mộ Dung đại nhân.
Hàn Mạc vỗ vỗ cánh tay Tiết Thiệu hỏi:
- Tiết đại ca, bây giờ Mộ Dung Hạc đâu phải là chỉ huy sứ?
- Đương nhiên không phải!
Tiết Thiệu trả lời ngay:
- Báo Đột doanh Chỉ huy sứ là Ngạc đại nhân, khi nào đến lượt hắn…!
Nhưng không có nói tiếp, hiển nhiên có chút kiêng kị Mộ Dung Hạc.
Hàn Mạc cười cười nói:
- Theo đệ được biết thì Chỉ huy sứ đại nhân chỉ cho hắn quyền chủ trì thao diễn đúng không?
Tiết Thiệu gật đầu:
- Đúng vậy, Mộ Dung Hạc quản lý diễn tập Báo đột doanh… nhưng mà… ha ha, Hàn huynh đệ chắc còn hiểu rõ hơn ta, sau lưng hắn có chỗ dựa, cho nên ở Báo dột doanh hắn rất kiêu ngạo, nên coi ai ra gì.
Nghe giọng điệu của Tiết Thiệu thì hắn rất ghét Mộ Dung Hạc.
Hàn Mạc cười nói:
- Nếu không có mệnh lệnh của Chỉ huy sứ đại nhân, hắn không nhúng tay được vào chuyện của đội cung binh chúng ta?
Tiết Thiệu thấy Hàn Mạc thể hiện ra oai phong của quý tộc ngông cuồng, không cảm thấy khó chịu mà thấy giống phong cách của mình, bật cười lớn.
Hắn biết đằng sau Hàn Mạc thế lực không nhỏ cũng không cần sợ Mộ Dung Hạc. Ở Báo Đột doanh người khác không dám đắc tội Mộ Dung Hạc, nhưng Hộ quân úy trẻ tuổi này thì dám lắm.
- Vi Lý là người như thế nào ?
Hàn Mạc cười hỏi.
Tiết Thiệu tỏ ra khinh miệt:
- Tiểu nhân chỉ biết a dua nịnh nọt!
- À?
Hàn Mạc cười nói:
- Xem đại ca có vẻ rất khó chịu người này?
Tiết Thiệu giải thích:
- Hàn huynh đệ, ta là người thẳng tính, nói chuyện không quanh co, giống như đại nhân nói, ta ghét ai đều viết trên mặt.
- Tính tình của Tiết đại ca thật ra đệ rất khâm phục.
Hàn Mạc chân thành.
Tiết Thiệu cười ha ha :
- Hàn huynh đệ, không gạt đệ, lúc trước ta cũng đối với đệ…ha ha, cũng chướng mắt, nhưng đừng trách lão ca.
Hàn Mạc cũng cười cười nói:
- Tiết đại ca, nếu huynh từ đầu không như vậy đối với đệ, đệ còn không khâm phục huynh. Tông chủ của đệ có nói, người nào có bản lĩnh thì sẽ có cốt khí, đứng ở ba trượng đều có thể cảm nhận được. Hôm nay cốt khí của đại ca đệ ở năm trượng đã cảm thấy được, cho nên từ lúc đó đệ kết luận huynh là người có bản lĩnh.
Tiết Thiệu giật mình, sau đó cười sảng khoái:
- Hàn huynh đệ, nói chuyện với đệ rất có thú a, có ý tứ!
Sau khi cười xong mới nói nhỏ:
- Vốn ta cũng không muốn nói lung tung, nhưng tên Vi Lý sau khi đến Báo đột doanh không lâu thì đã vang danh cao thủ vỗ mông ngựa.
Hàn Mạc a a cười:
- Mời Tiết đại ca chỉ giáo!
- Ta nói có thể đệ không tin, nhưng tên Vi lý sau khi đến đây, nghe nói là bà con xa của Mộ Dung Hạc, sau mười ngày lên chức đô thống, cả ngày theo mông Mộ Dung Hạc a dua nịnh nọt, chính là một con chó không biết nhục mà thôi.
Tiết Thiệu khinh bỉ nói:
- May là Báo đột doanh chúng ta không có nhiều người như vậy, nếu không ta sợ nhịn không được cầm cung về quê săn bắn.
Hàn Mạc có chút suy tư, đi theo Tiết Thiệu vài vòng rồi trở về bản doanh.
- Chức trách của Ngự lâm quân chúng ta là bảo vệ kinh thành nước Yến, bảo vệ Thánh thượng.
Tiết Thiệu nghiêm túc nói.
- Cho dù đầu rơi máu chảy cũng phải đảm bảo an toàn cho Thánh thượng, trừ việc này đôi khi chúng ta phụng chỉ ra ngoài làm việc. Còn nội Ngự lâm quân là ở bên cạnh bảo vệ Thánh thượng cùng hoàng cung an toàn.
Hàn Mạc nghĩ một chút rồi nói:
- Tiết đại ca, thế còn Ngoại tam doanh làm gì?
Tiết Thiệu cười trả lời:
- Cái này thì khó nói rõ.
Ngừng một chút sau đó mới nói:
- Giống như có binh biến thì đều phải xuất động, mặt khác khi nào có khâm sai đi tuần thì họ sẽ bảo vệ.
Hàn Mạc gật đầu.
Tiết Thiệu muốn dẫn Hàn Mạc đi vào trong thì đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa, là hơn mười thớt ngựa đang chạy nhanh lại đây, âm thanh rất lớn.
Hàn Mạc ngước nhìn, thì ra là Mộ Dung Hạc, trên đầu đội mũ đầu báo, không phải hắn thì là ai.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, mình lần đầu đến doanh lại va chạm với Mộ Dung Hạc, chắc chắn hắn muốn kiếm mình phiền toái.
Tiết Thiệu cũng thấy Mộ Dung Hạc có dụng ý khó dễ, lập tức ra hiệu một thuộc hạ đi thông báo cho Đậu Thiện.
Mộ Dung Hạc nhìn thấy Hàn Mạc trong lòng lửa giận bùng lên, trong đầu nhớ như in cảnh tượng tối hôm đó hắn thân mật cùng Tú công chúa, không ngìm cương ngựa lại, muốn cho ngựa đâm vào Hàn Mạc, cây roi ngựa trong tay hắn vút một tiếng đánh về phía Hàn Mạc.
Tất cả binh sĩ thấy Mộ Dung Hạc không nói tiếng nào trực tiếp tấn công Hàn Mạc đều giật mình kinh hãi.
May là Hàn Mạc đã có đề phòng, biết Mộ Dung Hạc đến làm khó dễ mình nên khi roi ngựa vừa bay tới, Hàn Mạc không lui mà tiến tới, hung hăng chộp lấy roi ngựa rồi giật mạnh, Mộ Dung Hạc chưa kịp phản ứng đã bị kéo ngã xuống đất, rất là thê thảm, bộ hạ của hắn vừa đến lập tức vậy quanh Hàn Mạc.
Có người quát lớn:
- To gan, dám mạo phạm tham lĩnh đại nhân, muốn chết sao?
Mộ Dung Hạc bò dậy, mặt mày xanh mét, chỉ vào Hàn Mạc quát:
- Hàn Mạc, ngươi chỉ là một Hộ quân úy nhỏ bé dám mạo phạm bản quan? Ngươi…. ngươi thật to gan. Báo đột doanh chúng ta quân pháp như núi, sẽ không tha cho tội của ngươi.
Hàn Mạc bình thản hỏi ngược lại:
- Ồ, hóa ra là Mộ Dung đại nhân, thật sự xin lỗi, ta vừa rồi nhìn không rõ, còn tưởng là con chó hoang nào đến đội cung binh giương oai. Đúng rồi, Mộ Dung đại nhân bị thương sao, nếu vậy để ta trả tiền thuốc men.
Sắc mặt Mộ Dung Hạc rất là khó coi, vừa rồi muốn giáo huấn Hàn Mạc, nhưng hắn cũng biết bản lãnh của mình đến đâu, nên chỉ nổi giận quát:
- Hàn Mạc, ngươi là kẻ dưới dám phạm thượng, tội không thể tha, người đâu, bắt hắn cho ta, đánh 40 quân côn.
Kỵ binh lập tức muốn lên bắt Hàn Mạc, Hàn Mạc nhặt lên roi ngựa, kéo kéo, cười lạnh:
- Mộ Dung đại nhân, tội “dĩ hạ phạm thượng” ta không dám nhận. Mộ Dung đại nhân đến đây không nói hai câu liền tấn công ta, thật sự ta muốn hỏi ta phạm điều luật gì mà ngươi đánh ta? Đây là đại doanh Ngự lâm quân của Thánh thượng, là cấm vệ quân không phải quân đội ô hợp, chẳng lẽ ở đây có thể đổi trắng thay đen tự thiết hình đường sao?
- Lão tử tự thiết tư hình khi nào?
Ánh mắt Mộ Dung Hạc tóe lửa, hung hăng muốn ăn thịt Hàn Mạc.
- Nếu không tự thiết tư hình tại sao ngươi không hỏi rõ đen trắng liền tấn công ta?
Hàn Mạc lạnh lùng hỏi, giơ lên roi ngựa:
- Đây chính là chứng cứ, ha ha Mộ Dung đại nhân đúng là quan uy rất lớn.
Mộ Dung Hạc giận dữ quát:
- Lão tử đánh ngươi là có nguyên nhân, ngươi là Báo Đột doanh Hộ quân úy, vì sao không đến điểm mão? Bản quan lệnh cho ngươi tới ngươi không để ý quân lệnh, đây là kháng lệnh, lão tử trừng phạt ngươi không được sao? Ngươi không tuân quân lệnh, lại dĩ hạ phạm thượng hai tội này đánh 100 trượng.
Trong quân binh dùng đến quân côn chính là muốn dồn ngươi vào chỗ chết. 30-40 quân côn chưa nguy hiểm đến tính mạng, còn 100 quân côn thì không mất mạng cũng tàn phế.
Hôm nay Mộ Dung Hạc bất chấp Hàn Mạc là ai, dựa vào Tú công chúa và Tiêu gia muốn nhân cơ hội này trừng phạt Hàn Mạc
Quyển 3: Biến Cố Ở Yến Kinh.
Chương 261: Tranh chấp trong doanh
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn:metruyen
Tiết Thiệu nhìn Mộ Dung Hạc đằng đằng sát khí hơn nữa người đông thế mạnh, Hàn Mạc cố nhẫn nhịn, nhưng chỉ sợ hôm nay cũng không chiếm được thứ tốt, liền vội vàng tiến lên trước nói:
- Mộ Dung đại nhân, Hàn Hộ quân úy vừa mới đến.!
Hắn chưa nói xong, Mộ Dung Hạc đã lạnh lùng quát lớn:
- Ngươi là ai? Ở đây không có chỗ cho người xen vào. Cút ngay cho ta.
Hắn nói không nể mặt Tiết Thiệu một chút nào cả.
Mặt của Tiết Thiệu tối sầm lại, hắn tuy rằng tính tình ngay thẳng, nhưng tham gia quân ngũ nhiều năm, biết rõ quy củ trên ra lệnh dưới thi hành, còn biết trong quân đội kiêng kị nhất là bên dưới phạm thượng, một khi động chạm tới sự tôn nghiêm của bề trên, phiền toái về sau liên tiếp không ngừng, hậu hoạn vô cùng.
Hắn cố nhẫn nhịn, hơi xiết chặt tay, không dám nói thêm nữa nhưng trong lòng vô cùng ấm ức.
Hàn Mạc tay phải cầm roi, nhẹ nhàng gõ lên tay trái của Tiêu Pha, nhàn nhạt nói:
- Đánh một trăm trượng ư? Chống lại thượng cấp ư? Ha ha. Tôi thật sự không hiểu! Mộ đại nhân, nếu tôi chống đối bề trên thì ngài lại là kháng chỉ không tuân.
Hàn Mạc cuời nhạt nói:
- Mộ đại nhân lẽ nào không biết thánh thuợng đã phong ta là Hộ quân úy Báo Đột doanh, lời vàng ý ngọc của thánh thuợng lẽ nào ngài lại không tin tuởng?
Mộ Dung Hạc nhíu mày lại, một tên thuộc hạ thì thầm vào tai hắn điều gì, ý chỉ này quả thật Mộ Dung Hạc không biết, lập tức sửng sốt.
Hàn Mạc không đợi hắn nói hết, tiến lại gần nói với hắn:
- Chức trách của của Mộ Dung đại nhân, tôi cũng biết đến. Thân thể Chỉ huy sứ đại nhân không khỏe, dưỡng bệnh trong phủ, việc chủ trì diễn binh lại giao cho Mộ Dung đại nhân, nhưng tôi không nghe nói việc cả chức Chỉ huy sứ cũng giao cho Mộ Dung đại nhân. Thường ngày Mộ Dung đại nhân tại Báo Đột doanh tự cho mình là Chỉ huy sứ, Hàn Mạc tôi không quản được, nhưng Hàn Mạc tôi đã là người đội cung binh, ngài là Hộ quân tham lĩnh đội kỵ binh, dường như cũng không quản được ta đi? Hàn Mạc tôi vào doanh trại, đã bái kiến Chỉ huy sứ đại nhân, cũng bái kiến Đậu đại nhân, nhưng lại không biết cần phải bái kiến Mộ đại nhân. Mộ Dung đại nhân, ngài dùng thân phận gì muốn ta tới đội Kỵ binh bẩm báo ngài?
Mộ Dung Hạc có chỗ dựa vững chắc, trong Báo Đột doanh ai cũng phải nhường hắn vài phần, bình thường Mộ Dung Hạc vượt quyền quản lý công việc, mọi người không dám nói, lo sợ đắc tội với người có chỗ dựa vững chắc như hắn, càng không có người nào dám phản đối hắn, cũng chính điều này khiến hắn ngày càng lộng quyền.
Chỉ có điều hôm nay gặp phải Hàn Mạc, Hàn Mạc không hề nể mặt Mộ Dung Hạc. Tuy rằng Mộ Dung trên thực tế quản lý Báo Đột doanh nhưng suy cho cùng trên danh nghĩa, hắn chỉ là Hộ quân tham lĩnh đội kỵ binh, không có tư cách tham gia sự vụ đội cung kinh, Hàn Mạc nắm lấy điểm này, phản bác không chút khách khí. Nhất thời mặt Mộ Dung Hạc vừa xanh vừa tím, lại không biết phản bác thế nào mới tốt.
Lúc này, Đậu Thiện phi ngựa tới, xuống ngựa, chen vào đám đông, nhìn Hàn Mạc rồi mới quay sang cúi chào Mộ Dung đáp:
- Mộ Dung đại nhân, đây là Hàn hộ vệ hôm nay mới gia nhập doanh trại, vẫn chưa nắm rõ quy tắc trong quân đội, có thiếu sót gì xin Mộ Dung đại nhân giơ cao đánh khẽ.
Chức quan của hắn với Mộ Dung Hạc đều là Hộ quân tham lĩnh, đồng cấp ngang hàng, tuy rằng quyền lực của Mộ Dung Hạc lớn hơn hắn rất nhiều, nhưng cũng không thể coi Đậu Thiện không ra gì được, huống chi Mộ Dung Hạc và Hàn Mạc đang lúc gay gắt, Đậu Thiện đến với những lời dễ nghe như vây càng khiến cho Mộ Dung Hạc tìm thấy chỗ dựa.
Mộ Dung Hạc lạnh lùng nói:
- Đậu đại nhân, cấp dưới của ông mới đến, phải chịu khó học quy tắc
Hắn giơ tay chỉ Hàn Mạc nói:
- Còn không mang lại đây!
Hắn tự nhiêu muốn đòi lại cái roi ngựa
Đậu Thiện nhìn thần sắc của Hàn Mạc không tốt, liền đích thân chạy tới đứng bên cạnh Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói:
- Xin lấy đại cục làm trọng.
Hắn lấy cây roi ngựa từ tay Hàn Mạc đưa cho Mộ Dung Hạc
Thái độ ân cần của Đậu Thiện làm Mộ Dung Hạc giữ được chút thể diện nhưng hắn vẫn nhìn Hàn Mạc với vẻ mặt sát khí đằng đằng.
Tuy nhiên hắn biết, Hàn Mạc không phải là binh tướng bình thường, hơn nữa những lời Hàn Mạc nói quả thật cũng có lý, việc này nếu lý luận, Mộ Dung Hạc không thể quản lý được việc của đội cung binh, nếu làm to chuyện kinh động tới triều đình không tránh được việc Hàn gia mượn cớ làm khó bản thân cũng không thể nào tránh gặp phải chuyện phiền phức.
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, thử vài lần đã hiểu rõ, trực tiếp đối đầu với Hàn Mạc, rất khó chiếm được tiện nghi, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, âm thầm ra tay với Hàn Mạc.
Hắn nghiêm mặt, quay đầu lên ngựa nhưng vẫn nhìn chằm chằm Hàn Mạc, Hàn Mạc cũng nhìn hắn một cách khinh rẻ, hai người nhìn nhau với con mắt của kẻ thù, mọi người xung quanh nhìn vào cho dù là kẻ mù cũng nhận ra đây thù địch giữa hai vị này không nhỏ.
- Đậu đại nhân, năm ngày nữa tổ chức diễn binh.
Mộ Hạnh Dung lạnh lùng nói, nhìn Đậu Thiện nói:
- Bản tướng đã được Chỉ huy sứ đại nhân ủy thác, vì vậy không được phép có bất cứ sai sót gì. Những người trong đội diễn binh trừ những người phải vào kinh bận công việc ra tất cả đều phải tham gia, thiếu một người …hahah… Quân pháp trong Ngự lâm quân Đậu đại nhân còn rõ hơn tôi đấy.
Đậu Thiện chắp tay nói:
- Mộ Dung đại nhân yên tâm, lúc diễn binh, đội cung binh của ta chắc chắn tới đủ quân số.
Mộ Dung Hạc cuời nhạt nói:
- Vậy thì càng tốt.
Hắn liếc nhìn Hàn Mạc và quay sang phía Đậu Thiện nói:
- Đội cung binh của ngươi chỉ biết luyện cung tên, thi thoảng cũng phải luyên thêm binh khí. Đây là quân lệnh của Chỉ huy đại nhân sáng nay mới ra. Nếu cung binh cần phải ra chiến truờng cũng không thể bắn cung tên không, trong lúc diễn binh, ta sẽ chủ trì, cũng là kiểm tra các binh khí khác của đội cung binh…
Hắn cũng không nói thêm gì, kéo cuơng ngựa, quất ngựa quay đầu, quát:
- Lên ngựa, Chúng ta đi!
Thuộc hạ của hắn cũng quay đầu ngựa, bụi khói mù mịt, nghênh ngang mà đi.
Đậu Thiện đợi Mộ Dung Hạc đi xa rồi mới tiến lại truớc mặt Hàn Mạc, than thở nói:
- Hàn Hộ quân úy, về sau, ài, những việc như thế này tốt nhất là nên dĩ hòa vi quý…. Dù sao Mộ Dung đại nhân …
Hắn lắc đầu, ngập ngừng không nói, thái độ của Đậu Thiện thật là rối rắm.
Hàn Mạc mỉm cuời nói:
- Đậu đại nhân không cần lo lắng, Hàn Mạc đã vào Báo đột doanh, phải tuân thủ quân pháp, tuyệt đối sẽ không vi phạm.
- Vậy là tốt!
Đậu Thiện vỗ vai Hàn Mạc, nghĩ ngợi một lúc định đi thì Hàn mạc cung kính nói:
- Đậu đại nhân, mạt tuớng có việc này muốn nhờ, nhưng không biết Đậu đại nhân có đồng ý hay không.
Đậu Thiện hơi nhíu mày, hắn cũng không biết Hàn Mạc yêu cầu chuyện gì, nhưng hắn cũng biết dựa vào gia cảnh và thế lực của Hàn Mạc, đã mở miệng muốn nhờ thì không phải là chuyện đơn giản, trong lòng thấy nghi ngờ cũng không dám biểu lộ ra sắc mặt, chỉ dám mỉm cuời, thăm dò:
- Hàn Hộ quân úy nói gì vậy, ở đây đều là cộng sự trong Báo Đột doanh, làm gì có chuyện cầu xin ai chứ, à đúng rồi, Hàn Hộ quân úy muốn làm gì? Chỉ cần việc trong quân pháp, bản tuớng sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.
Hàn Mạc cung kính nói:
- Chuyện này không có gì khó,
Hàn Mạc ngập ngừng một lúc rồi mới nói:
- Đậu đại nhân cũng biết, bỉ chức có thể vào đuợc Báo Đột doanh chính là nhờ long ân của Thánh Thượng, nhưng đã trở thành nguời của đội cung binh Báo Đột doanh bỉ chức sẽ dốc sức hiếu trung với thánh thuợng, tài bắn cung của bỉ chức trong đội cung binh không đáng được nhắc tới vì vậy, vì vậy muốn bái Đậu đại nhân làm sư phụ, về sau muốn nhờ Đậu đại nhân chỉ giáo thêm, nếu đuợc như vậy bỉ chức vô cùng cảm kích.
Đậu Thiện chưa kịp nói gì thì Tiết Thiệu đã cuời ha hả tiến lên truớc nói:
- Hàn hộ vệ nói lời này quả là quá khiêm tốn rồi.
Rồi quay sang Đậu Thiện nói:
- Đại nhân, ngài chưa đuợc chứng kiến khả năng bắn cung của Hàn Hộ quân úy thôi, cậu ta có thể kéo cung ba thạch, hơn nữacòn xuyên qua bia, quả thật rất giỏi….
- Ồ?
Đậu Thiện nguớc nhìn Hàn Mạc cuời nói:
- Bắn được cung ba thạch, tên xuyên bia?
Nhìn bộ dạng hắn như cười như không, dường như hơi hoài nghi.
Tiết Thiệu vỗ ngực nói:
- Đại nhân, việc này cực kỳ chính xác đấy, các huynh đệ đều tận mắt chứng kiến, quả thật là đáng khâm phục.
Đậu Thiện liếc nhìn Tiết Thiệu, ánh mắt có ý trách cứ, Tiết Thiệu thấy vậy liền im lặng không nói gì thêm.
- Hàn Hộ quân úy có chí tiến thủ, bản tuớng quả thật là cầu còn không đuợc.
Đậu Thiện cuời ha hả nói với Hàn Mạc:
- Tuy nhiên cung thuật của bản tướng rất thuờng thôi, không đáng để làm sư phụ… Việc này hay là cứ suy kỹ truớc đã, tuy nhiên Hàn Hộ quân úy có ý muốn học cung thuật thì trước tiên cứ luyện cung với Tiết Hộ quân úy đã, cung pháp của Tiết Hộ quân úy trong ngự lâm quân của ta cũng là một nhân tài khó có đó.
Hàn Mạc biết Đậu Thiện bận lòng Mộ Dung Hạc, nên cũng không bắt ép, nắm tay nói:
- Đã vậy thì bỉ chức truớc tiên luyện cung với Tiết Hộ quân úy vậy.
Đậu Thiện gật đầu quay đi mới đi đuợc vài bước chợt nhớ ra chuyện gì quay lại nói:
- Đúng rồi, những lời Mộ Dung đại nhân vừa nói, mọi nguời ghi nhớ trong lòng, năm ngày nữa Báo Đột doanh sẽ tổ chức diễn binh, quân số bắt buộc phải đầy đủ, Hàn Hộ quân úy là trường hợp đặc biệt cũng hi vọng ngài tham gia trận diễn binh lần này.
Hàn Mạc lập tức nói:
- Bỉ chức tuân lệnh!
Chờ Đậu Thiện đi xa, Tiết Thiệu mới vỗ vai Hàn Mạc nói:
- Hàn huynh đệ, cũng đừng nản chí, đệ mới đến Đậu đại nhân còn chưa biết, qua trận này rồi nói với ông ta sau…!
Hàn Mạc biết hắn chỉ việc bái sư nên cũng gật đầu cuời nói:
- Đa tạ Tiết đại ca!
Hắn nhìn bóng của Đậu Thiện đi xa dẫn càng cảm thấy khuôn mặt đó cực kỳ hiền lành nhưng trong bụng đựng bồ dao găm, tâm địa gian xảo
Quyển 3: Biến Cố Ở Yến Kinh.
Chương 262 : Ra mắt Phạm gia tộc
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn:metruyen
Hàn Mạc nhập doanh hôm nay thì hôm sau, phủ Thượng thư bộ Lễ cũng đã tu sửa xong, cho nên Hàn Huyền Xương cùng con cháu tôi tớ lớn bé liền rời phủ của Hàn Huyền Đạo.
Hàn Huyền Đạo điều từ Đông Hải hơn một trăm người, bao gồm chăn ngựa, võ sĩ, nha hoàn, đầu bếp… sắp xếp cho ở phủ Thượng thư bộ Lễ.
Lễ bộ Thượng thư trước do Ngô gia đảm nhiệm, phủ đệ này cũng là nơi ở của Ngô thượng thư.
Ngô gia ở quận Bột Châu, giàu sang tột bậc. Năm đó đã dành không ít tiền của tâm huyết tu tạo phủ đệ, từ lầu các, hành lang, chốn ở… nên phủ Thượng thư bộ Lễ thực sự là một nơi rất quyền quý, sang trọng.
Chỉ có điều, Diệp – Ngô hai nhà liên kết làm phản, binh lính triều đình trong lúc quét sạch mầm mống phản loạn trong kinh đã thẳng tay tàn phá nơi này. Phủ Lễ bộ Thượng thư ở Yến Kinh chính là đại bản doanh của Ngô gia, nên huyết chiến xảy ra ở đây là điều khó tránh khỏi, nơi này gần như đã bị phá hủy nghiêm trọng. Nhưng sau đó đã được trùng tu khá kỹ nên so với hình hài của nó xưa kia thì không khác là bao.
Tuy rằng phải đập ra xây lại khá nhiều chỗ, nhưng phủ Thượng thư bộ Lễ về cơ bản cũng không có thay đổi mấy, mặt tiền, chính sảnh, hoa viên, các đồ dùng vật dụng, hành lang, thư phòng, mã phòng, nơi luyện võ… đều được trùng sửa như cũ. Về quy mô, phủ Thượng thư bộ Lễ so với phủ Thượng thư bộ Hộ của Hàn Huyền Đạo không hề thua kém.
Cũng như ở quận Đông Hải, Hàn phu nhân và Hàn Huyền Xương ở đông viện. Đông viện có lối ra vườn sau, nơi Hàn phu nhân ở trước đây là Tường Kỳ viên.
Bích di nương ở tây viện.
Hàn Mạc ở phía sau đông viện. Kỳ Thụy viên cũng còn phòng, nhưng hắn muốn giống như hồi ở Đông Hải, thích ở phía sau những hoa viên tĩnh lặng tao nhã, khuất vắng tiếng ồn.
Chuyển từ phủ này qua phủ kia áng chừng mất hai ngày, cũng may người hầu khá đông, nên không quá lề mề chậm chạp.
Bích di nương sức khỏe ngày càng suy yếu, cuối cùng, Hàn Huyền Xương cũng biết chuyện, đích thân sang tây viện thăm hỏi, cũng có ý mời đại phu đến xem bệnh. Ông công vụ bận rộn, không có nhiều thời gian để quản hết, nên gọi Hàn phu nhân tới dặn dò phải theo dõi chăm sóc di nương cẩn thận.
Hàn phu nhân cũng thấy Bích di nương ngày càng yếu dần đi, lấy làm lạ, khẩn trương cho người mời đại phu tới. Nhưng Bích di nương một mực an ủi là mình biết liệu sức, hà tất phải quá lo lắng.
Hàn phu nhân thấy Bích di nương quả quyết như vậy, cũng đành chịu, nhưng có dặn tôi tớ sắc thuốc bổ, để Bích di nương dưỡng sức.
….
Hàn gia và Phạm gia có đính ước, chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp kinh thành, gần như ai ai cũng biết, tiểu thư Phạm gia cùng Ngũ thiếu gia họ Hàn sắp kết thành phu phụ.
Các phe phái ỏ Yến Kinh, đương nhiên không phải ai cũng lấy làm hoan hỉ cung chúc cho họ.
Nhưng đối với Hàn – Phạm hai nhà, chuyện này càng tiến hành sớm càng tốt, chỉ có thế, thì hai nhà mới chính thức trở thành liên minh.
Về phần xem tuổi của đôi tân lang tân nương để định ra ngày đính hôn, hai nhà đều đã thống nhất. Dựa theo tập tục ở nước Yến, nhà trai phải dẫn theo con rể tương lai cùng đầy đủ các món lễ vật đến bái kiến nhạc phụ đại nhân, tục này gọi là “nhận môn lễ”.
Hàn Huyền Xương mời Hộ bộ Thượng thư Hàn Huyền Đạo đứng ra làm chủ hôn, đại diện nhà trai mang theo Hàn Mạc cùng hai xe sính lễ, đến phủ Binh bộ Thượng thư.
Phạm gia tất nhiên là có chuẩn bị việc đón tiếp, đối với tiền đồ của gia tộc, thì cuộc hôn nhân này rất mực quan trọng.
Trong tộc, những người có quan hệ gần gũi thân thiết đều tụ tập trong phủ Phạm gia. Thái thái phu nhân ở phía sau đường đợt, còn toàn bộ nam quyến thì ở trước phủ chờ đón, nhìn thấy xe ngựa Hàn gia đến, lập tức nổi nhạc lên, rất rôm rả.
Hàn Huyền Đạo xuống xe, bước lên. Phạm Vân Ngạo cũng vội vàng ra đón, hai người tươi vui ra mặt.
Hàn Mạc xuống xe, nhìn thấy cửa phủ chật cứng người, hắn tuy là người gan góc ngang tàng, nhưng lần này đến với tư cách con rể Ngày trước chinh chiến trên sa trường cũng không thấy hồi hộp, lần này là một trường hợp đặc biệt, lần đầu tiên trải qua nên tim hắn đập thình thịch. Nhìn toàn thể Phạm gia ai nấy đều dồn ánh mắt về phía mình, tuy rằng đã lén vận “trường sinh kinh” để lấy dáng vẻ tự nhiên, nhưng vẫn không khỏi ngại ngùng đỏ hết mặt.
Phạm gia không có nhiều quan viên, càng không có nhiều quan viên được tham dự chầu triều, dù vậy gần như đều biết Hàn Huyền Đạo, chỉ có điều, số người đã gặp qua Hàn Mạc thì rất ít. Lúc này thấy Hàn Mạc tuấn tú tao nhã, điệu bộ khiêm nhường cung kính, đều lấy làm hài lòng.
Phạm Vân Ngạo thì khỏi phải nói, mãn nguyện ra mặt, dẫn Hàn Mạc tới gặp và tham bái từng người trong tộc, bất kể lớn bé.
Đây là việc trọng đại của cả gia tộc, nên không chỉ các quan viên là người trong họ, mà ngay cả những người không phải quan thân, nhưng là bô lão có uy vọng cũng đều có mặt. Hàn Mạc vẫn duy trì nét mặt vui vẻ, lịch thiệp, dù mồ hôi rịn mát lạnh cơ thể.
Sau khi hoàn tất việc chào hỏi làm quen với toàn nam quyến trong gia tộc, Phạm Vân Ngạo mới kéo tay Hàn Huyền Đạo dẫn vào trong phủ. Hàn Huyền Đạo sai người hầu mang theo sính lễ đem vào theo.
Đó đều là sính lễ ăn hỏi, Hàn gia đã cất công sắm sửa rất kỹ, chẳng những toàn là thứ có giá trị, mà trong đó còn có rất nhiều vật phẩm đặc sản của Nam Dương, là do đội tàu của Hàn Mạc từ Nam Dương đưa về.
Đặc sản Nam Dương, cho dù là thứ bình thường nhất, thì ở Trung Nguyên vẫn rất được coi trọng, huống chi đây là lễ vật đính hôn, cho dù là ở ngay tại Nam Dương cũng là loại hảo hạng, đưa đến Trung Nguyên thì đương nhiên là tinh hoa tinh túy nhất rồi.
Như vây cũng đủ thấy thành ý của Hàn gia, quan trọng hơn, là qua đó, phô diễn cho Phạm gia thấy sự giàu sang phú quý của mình.
Trong các thế gia của nước Yến, Hàn gia vẫn đứng hàng sau, xét trên 3 phương diện tổng quát nhất: quyền lực, của cải, và lực lượng.
Về lực lượng, Hàn gia xưa nay có ưu thế là được lòng dân. Hơn nữa, ở Đông Hải, Hàn gia thi hành chính sách nhân từ, thu được nhân tâm, cho nên nói Hàn gia được bách tính ủng hộ không hề là hư ngôn.
Nhưng trước khi Hàn Huyền Xương vào kinh, thế lực Hàn gia ở trong triều so với Tiêu – Tô thì không mạnh bằng, so với Diệp – Ngô lại càng thua xa. Nói thẳng ra, Hàn gia và Phạm gia cùng chung thứ hạng, thường thường bậc trung vậy thôi.
Về phương diện của cải, Hàn gia tuy có lợi thế là ở gần biển, tài nguyên sản vật dồi dào, nhưng lại bị triều đình khống chế, của cải tích lũy được đương nhiên không nhiều.
Cho nên từ 3 điểm trên cộng lại, Hàn gia thế lực cũng không có gì là quá cường thịnh.
Nhưng Hàn Mạc mở ra con đường giao thương trên biển, vô hình chung, có ảnh hưởng đến kinh tế của Đông Hải. Sau khi bình định quận Bột Châu, Hàn gia cũng thu được chút lợi phẩm, ngoài vàng bạc châu báu còn là một số vị trí chủ chốt trong triều, nên tại kinh thành thế lực tăng lên rất đáng kể. 6 bộ đã chiếm đến 2, có thể nói là đã đủ sức tự bảo vệ mình.
Hàn gia vừa ngỏ ý muốn kết minh với Phạm gia, ngay lập tức Phạm gia cũng phải để tâm. Hàn gia chẳng những thế lực trong triều đang ngày càng dâng cao, hơn nữa, còn có tiềm lực kinh tế, thông qua sính lễ lần này cũng đủ thấy.
Hàn – Phạm hai nhà sau khi kết thành hôn sự, về đối ngoại sẽ phải có sự nhất trí phân chia cao thấp. Hàn gia đương nhiên muốn mình nắm quyền chủ động, hướng Phạm gia đi theo những sách lược vạch sẵn của mình.
Việc này cũng giống như Tiêu gia và Hạ gia. Hạ gia thế lực tuyệt đối không kém, nhưng kết minh với Tiêu gia hùng mạnh hơn nên đành cầm cờ đi sau Tiêu gia, rơi vào thế bị động.
…..
Bên trong Phạm gia phủ vẫn rộn rã tiếng cười nói, tiếng ca vũ, Phạm Vân Ngạo nắm tay Hàn Huyền Đạo dẫn vào chính đường. Ở chính đường, toàn bộ Phạm gia thị tộc đã phân thứ bậc cao thấp ngồi đợi sẵn. Hàn Mạc là con rể tương lại, đứng bên cạnh Hàn Huyền Đạo, chưa được phép ngồi.
-Phạm huynh hôm nay đón tiếp long trọng quá, thật là khách khí…
Hàn Huyền Đạo cười nói:
-Ở bên ngoài ca xướng vui tai, vào trong lại có các chư vị chờ sẵn, Huyền Đạo thật không dám nhận.
Phía dưới có người lên tiếng:
-Phạm – Hàn sắp thành thông gia, chờ đón Hàn đại nhân cũng phải đúng lễ nghĩa.
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Hàn Mạc thấy câu đó chẳng có gì đáng cười cả, nhìn đám người Phạm tộc hoan hỉ hưởng ứng, hắn đúng là rất khâm phục khả năng hài hước của họ.
Họ chưa chắc đã thấy hôn sự này là việc tốt, nhưng việc Phạm gia rốt cuộc đã tìm được một đồng minh để cùng tiến cùng thoái, âu cũng là việc đáng để vui mừng.
Nhìn chung, triều đình hay bách tính cũng vậy, chẳng ai lạ gì thực tế “cán cân” quyền lực hiện nay giữa 6 đại thế gia. Tiêu-Tô cường thịnh, Hạ gia quy phục Tiêu gia. Hồ và Hàn đồng minh từ trước. 5 thế gia này đều có ít nhiều quyền lực. Tuy Phạm gia thế lực mạnh hơn Hồ gia, thậm chí hơn cả Hạ gia nhưng tại triều đường không có đồng minh nên lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Một khi thế lực suy yếu, mình mình chiến đấu, nhất định sẽ trở thành tâm điểm công kích của các gia tộc khác. Cho nên lúc này Phạm gia có thể kết thân với Hàn gia, đối với hai nhà mà nói, đều có ích lợi.
Giữa chính đường râm ran tiếng cười nói, tiếng vỗ tay, ai nấy đều hể hả cung chúc hỉ sự. Hàn Mạc cung kính đứng bên cạnh Hàn Huyền Đạo, nho nhã mà mạnh mẽ, khiêm nhường mà mạnh mẽ. Đại đa số những người có mặt ở Phạm gia phủ lúc này đều hoặc công khai hoặc kín đáo quan sát Hàn Mạc. Dù sao người này về sau là con rể của Phạm gia, sẽ là người cùng một nhà.
Hàn Mạc bề ngoài không cần phải bàn. Mi thanh mục tú, thân hình rắn rỏi, làn da rám nắng không những không làm ảnh hưởng đến dung mạo nho nhã của hắn mà ngược lại làm khuôn mặt khôi ngô càng thêm vẻ nam tính, về hình thức hắn hiển nhiên là một nam nhân cực kỳ tuấn tú, tuấn tú mà rắn rỏi cương nghị, không giống loại công tử nhà giàu ăn chơi trác tác mặt xanh mày rủ. Hàn Mạc khiến cho người ngoài thấy rõ, ẩn đằng sau vẻ khiêm tốn nhã nhặn của mình, là một khí chất nam nhi dũng mãnh.
Bỗng trong phủ vang lên tiếng hoan hô giòn giã, nhìn lại, thấy ngoài cửa có người bước vào, cung kính thi lễ:
-Lão gia, Lão thái quân và phu nhân đang chờ ở Từ Thân Trai.
Hàn Huyền Đạo vội nói:
-Ta thật sơ sót.
Quay đầu hướng Hàn Mạc
-Còn không đi theo vào hậu đường bái kiến Lão thái quân.
Trước khi đến Phạm phủ, Hàn Mạc đã biết hắn sẽ phải thực hiện một thủ tục rất quan trọng.
Ở nước Yến, có quy định về việc hôn sự hôn ước như sau: vào ngày đưa sính lễ đến bái kiến gia tộc nhà gái, bái kiến các nam tử trong tộc đã đành rồi, người rể tương lai lại còn phải tự mình đi gặp nữ quyến, mà họ đều là thiếu phụ, là tam cô lục bà… Đây gọi là tục “nhận môn lễ”, một thủ tục quan trọng, không thể xem nhẹ.
Hàn Mạc trong lòng thót lên một cái. Nếu là bảo hắn đi gặp thiên quân vạn mã, chưa chắc đã khiến hắn phải lo lắng. Nhưng đi gặp một nhóm gồm các lão nương, hắn thấy tim mình đập nhanh hơn, toàn thân nóng bừng.
Hắn không hề biết, các phu nhân thái thái đang chờ hắn kia, xem việc hắn bái kiến toàn thể nam quyến ở trước cửa phủ lúc nãy chỉ là một việc vô cùng là vặt vãnh