Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 232: Ngũ Sát Đoàn
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
“Đại nhân! Ta muốn tới đỉnh Thạch Kiếm!”
Tạ Thanh đưa ra đề nghị bất ngờ.
“Tới đỉnh Thạch Kiếm?” Đường Thiên sửng sốt.
“Đúng vậy!” Tạ Thanh nói ra bí mật này ngược lại lại thấy thoải mái, giọng nói cũng yên ổn lại: “Khi lĩnh ngộ được Thủ Tâm Kiếm Minh, ta mơ hồ cảm nhận được có lời kêu gọi từ đỉnh Thạch Kiếm. Hai ngày nay, cảm giác kêu gọi đó càng lúc càng mãnh liệt! Nó đang gọi ta!”
Đường Thiên hai mắt sáng ngời, hơi đăm chiêu trả lời: “Chẳng lẽ Ma Phong Kiếm đang gọi người?”
“Không biết.” Tạ Thanh lắc đầu: “Ta chỉ có thể cảm nhận được nó tới từ đỉnh Thạch Kiếm, nó bảo ta tới đó!”
“Ha ha, đây là chuyện tốt mà!” Đường Thiên hưng phấn nói: “Chắc chắn Ma Phong Kiếm thừa nhận ngươi rồi! Chắc chắn nó cũng biết sự nỗ lực của ngươi, mau đi đi, chỗ này cứ giao cho chúng ta!”
Đột nhiên, tiếng quát của Hạc vang lên: “Người tới là ai?”
Đường Thiên sắc mặt lạnh đi, không nói hai lời, lao ra khỏi phòng.
“Ha ha ha! Thằng nhóc này thính tai thật!” Một bóng người lơ lửng giữa không trung, từ từ sáng dần lên, ngọn lửa màu đỏ bao phủ thân hình hắn.
Từng quầng sáng nối tiếp nhau hiện lên giữa không trung. Mầu sắc các quầng sáng khác nhau, thân hình trong ánh sáng hoặc mập hoặc gầy, nhưng sắc mặt ai nấy đều đầy vẻ lạnh lùng.
Khí tức hung mãnh ầm ầm phóng lên, bao phủ toàn trường.
Đinh Đang biến sắc: “Ngũ Sát Đoàn!”
“Không ngờ nơi thâm sơn cùng cốc này cũng có người nhận ra chúng ta.” Nam tử cầm đầu nhếch miệng cười, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, chòm râu tua tủa như sắt mọc đầy khuôn mặt. Nửa người trên hắn để trần, trên ngực vẽ một con kỳ lân năm màu.
Nam tử đột nhiên vứt vật trong tay về phía mọi người.
Viu!
Hai cái đầu bị ném ra trước mặt mọi người, rõ ràng là Quách Đông và Quách Vũ, con mắt hai người trợn tròn như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ, chết không nhắm mắt.
“Ma Phong Kiếm ở đâu?” Nam tử cười lạnh nhìn quanh toàn trường: “Đừng có nói là không biết!”
Dọc đường bọn họ gặp Quách Đông và Quách Vũ đang hoảng hốt bỏ trốn, vốn chỉ định thuận tay cướp bóc, không ngờ lại moi được tin về Ma Phong Kiếm từ miệng Quách Đông.
Sát ý như thực chất ầm ầm đổ xuóng.
Đinh Đang, Tạ Thanh, Manh Huyền lão nhân đều biến sắc, sát ý mạnh mẽ hung tàn như con mãnh thú thời viễn cổ xuất thế, khiến người ta toàn thân cứng nhắc, đầu óc trống rỗng.
“Một hai ba bốn năm.” Đường Thiên giơ ngón tay chỉ từng quầng sáng, đếm từng người.
“Lên núi đánh cọp.” Binh điều khiển Thiên Không Hổ từ từ bước khỏi bóng tối, nói một lời không đầukkhông đuôi.
Hổ: "..."
"Cọp không ở nhà." Lăng Húc nâng thương, cười nhạt bước ra.
Hổ: "..."
Hạc vẫn rất trầm tĩnh giờ trán hơi đổ mồ hôi hỏi: “Thật xin lỗi... điển cố này xuất phát từ quyển sách nào?”
Ba người cũng trợn mắt lên nhìn hắn.
Nam tử cầm đầu nheo mắt lại, khí tức lạnh lẽo bức thẳng lòng người, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, dáng vẻ nghiền ngẫm nói: “Được lắm, ta thích người dũng cảm, càng dũng cảm giết càng có hứng.”
Đường Thiên hạ giọng nói với Tạ Thanh đang sợ ngây người bên cạnh: “Ngươi tới đỉnh Thạch Kiếm đi, chúng ta chống đỡ giúp ngươi.”
Ngũ Sát Đoàn, đây là Ngũ Sát Đoàn! Đám người này giết người không chớp mắt, một lũ biến thái không chút tính người. Thành viên yếu nhất trong số chúng cũng xếp hạng qua khỏi Bách Chiến Khu trên Thiên Lộ Bảng, đại ca của chúng Kỳ Lâm Vương còn đạt thứ hạng kinh người 9736! Hỏa Nha Đao Phủ Quách Đông so với bọn họ chẳng khác nào đứa trẻ nít!
Bọn chúng bị vô số người treo thưởng nhưng vẫn chưa từng có ai thành công, giải thưởng treo đó đã lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần!
BỌn chúng là cỗ máy giết người hung tàn vô tình nhất!
Bọn chúng...
Mọi người sẽ bị giết hết mất...
“Đừng nhiều lời nữa! Mau đi đi!” Đường Thiên quát khẽ.
Tạ Thanh sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy không ngừng, mờ mịt nhìn Đường Thiên.
Mọi người sẽ bị giết hết mất...
Đầu óc hắn phủ kín câu nói này.
Nhìn sắc mặt Tạ Thanh, không hiểu sao cảm giác bực tức xộc thẳng lên đầu, con mắt gã trợn tròn, tay trái nhanh nhu tia chớp nắm lấy cổ ảo Tạ Thanh, độ tnhiên kéo tới trước mặt, tay phải tát liền vài phát, chửi ầm lên: “Khốn kiếp! Tỉnh táo chút! Tên nhu nhược này! Mới có thế đã dọa ngươi ngây ra đó rồi à? Ngươi muốn hại chết cả thôn à? Ngu ngốc! Tốt nhất ngươi nê nmau lên một chút! Nếu dám chậm trễ ta cắt đứt chân ngươi! Cút!”
Dứt lời, tay lại dùng sức ném Tạ Thanh về phía sau.
Tạ Thanh bay xa hơn mười trượng rồi mới lảo đảo tiếp đất sắc mặt dại ra, trên mặt vẫn còn vết bàn tay đỏ bừng. Hắn ngơ ngác nhìn bóng lưng trước mặt, con mắt đỏ lên, không nói một lời xoay người chạy như điên về phía đỉnh Thạch Kiếm.
Mọi người... cho dù thê nào... cũng đừng để bị giết chết nhé!
Làn gió đêm thổi tới mặt, nước mắt tràn mi.
Để ý thấy Tạ Thanh bỏ chạy, ánh mắt Kỳ Lân Vương lạnh đi, vung tay lên, điểm về phía bóng lưng Tạ Tahnh.
Ong!
Tiếng xé gió ầm ầm chấn nhiếp lòng người.
Một tia sáng đỏ rực bay khỏi ngón tay hắn bắn thẳng về phía Tạ Thanh.
Đột nhiên, một chùm tia lửa chói mắt lại từ dưới bay lên, chặn chùng sáng đỏ kia lại!
Ầm!
Hai luồng chân lực ngưng kết không chút kỹ xảo đánh thẳng vào nhau rồi đột nhiên bùng nổ.
Sóng khí như cơn lốc quét ngang, Tạ Thanh đang ra sức chạy bị sóng khí thổi bay, miệng đầy bút đất, gắng gượng bò dậy, không nói gì, tiếp tục chạy.
Nhanh! Phải nhanh lên! Phải nhanh nữa lên!
Vì sao... vì sao mọi người lại giúp ta như vậy...
๑๑۩۞۩๑๑
“Hả?” Kỳ Lân Vương hơi ngạc nhiên, thằng nhóc này lại chống được một chỉ của mình.
Thủ vị đây.
“Không lưu một ai!”
Giọng nói lạnh lùng lượn lờ giữa không trung, thân hình Kỳ Lân Vương biến mất tại chỗ.
Đường Thiên con mắt sáng bừng, hừ lạnh mộtt iếng, Hỏa Liêm Quỷ Trảo vung lên, đánh thẳng vào nắm tay đỏ lửa của đối phương.
Khí kình trong suốt ầm ầm tỏa ra bốn phía.
Rầm rầm rầm!
Hai bên dùng mau đánh mau, từng luồng khí kình trong suốt không ngừng nổ tung giữa hai người.
Sắc mặt Kỳ Lân Vương nghiêm nghị, thực lực đối phương cường đại hơn tưởng tượng của hắn. Cứng đối cứng như vậy không ngờ lại không rơi xuống hạ phong.
Ánh mắt hắn lướt qua những người khác, gương mặt không khỏi lộ vẻ kinh sợ, phe mình không ngờ lại không chiếm được chút thượng phong nào.
Rốt cuộc đám người này có lai lịch ra sao?
๑๑۩۞۩๑๑
Gã trước mặt Hạc thân hình cao gầy, trên ngực là một con mãng xà dữ tợn, tay cầm đôi dao đen kịt, thân hình quỷ dị phiêu hốt khiến người ta khó lòng phòng bị. Hắn là Mãng Nha trong Ngũ Sát Đoàn.
Song thần sắc Hạc vẫn bình thản như không, kiếm trong tay mang theo cả vỏ tiếp từng chiêu một.
Kiếm mang trắng xóa như hơi thở của Hạc.
Dáng người hắn ưu nhã như một con hạc đen, linh động tiêu sái, lấy tĩnh chế động, thân hình di chuyển như bay lượn. Hiểu biết về Hạc Thân Kình sâu thêm một tầng, thực lực Hạc sẽ tăng mạnh. Từ nhỏ hắn đã có cơ sở vững chắc, lại bỏ nhiều mồ hôi luyện tập, lúc này phát huy ra tác dụng cực lớn.
Thân hình Mãng Nha mang theo từng luồng hư ảnh không ngừng di chuyển xung quanh hắn, tùy thời xuất động.
Một tĩnh một động, hai phương thức tấn công hoàn toàn bất đồng lại như đạt được một loại cân đối vi diệu.
Thần sắc Mãng Nha nghiêm nghị, con mắt nheo lại đầy ánh lạnh, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
Mạnh thật!
Hai bên tuy mới chỉ thăm dò, nhưng hắn đã ý thức được bọn họ gặp phải kình địch.
Có điều, cũng lâu lắm rồi không gặp được ai đáng động thủ.
Mãnh Nha lộ hàm răng trắng bệch.
๑๑۩۞۩๑๑
Thương Tiêm Hải trong tay Lăng Húc mênh mông như biển.
Từng điểm sáng lạnh như những ngôi sao vẩy ra, bao phủ lấy đối phương.
Đối thủ của hắn là một kẻ thấp bé trên ngực vẽ hình cá sấu, hắn là Lão Cá Sấu, tính cách dữ tợn hung bạo cực điểm. Tay cầm hai cây lanh nha bổng cán ngắn, múa lên như một cơn bão màu xanh. Từng ánh sao Lăng Húc điểm ra bị cơn bão xanh đánh trúng làm tia lửa bắn ra khắp nơi.
Nhưng Lăng Húc không hề yếu thế, rỗng lên giận dữ, mũi thương điểm ra liên tiếp.
“Giết giết giết!”
Con ngươi màu cam của Lăng Húc như một ngọn lửa cháy hừng hực, mái tóc bạc quay cuồng, năm ngón tay như kim loại chà xát mang theo lực xoáy mãnh liệt, từn tiếng vang nhu xé vải vang lên không dứt.
Sau lần trước tỉnh lại từ tâm ma, thực lực của hắn đã tăng trưởng về mọi mặt.
Mũi thương trở nên dày đặc, tầng tầng lớp lớp.
Keng keng keng!
Tiếng va chạm như mưa rơi, ngoài cơn cuồng phong là vô số tia lửa. Lão Cá Sấu bị tia lửa bao vây lại đột mở mắt, nghe tiếng rỗng giận của Lăng Húc lại mỉm cười trào phúng.
Cứng rắn khó lòng kéo dài.
Đâu là một đạo lý võ học rất dễ hiểu, đối thủ của mình xem ra chỉ là tên gà mờ, duy trì thế công tần suất cao như vậy đương nhiên không thể bền bỉ.
Lão Cá Sấu lại như con cá sấu nấp trong bèo, kiên trì chờ đợi cơ hội.
๑๑۩۞۩๑๑
“Võ giả giáp máy?” Nam tử trẻ tuổi trên người vẽ một con cáo trắng mỉm cười yếu ớt, hắn là Bạch Hồ trong Ngũ Sát, dung mạo tuấn lãng, chỉ có điều nụ cười nơi khó miệng mang theo vẻ tà ý.
“Thật đáng tiếc, thứ rác rưởi như võ giả giáp máy sao xứng ghi vào chiến tích của ta đây? Cái này cũng gọi là chiến tích chắc mọi người sẽ cười cho thối mũi mất thôi.” Bạch Hồ lẩm bẩm: “Tuy người tạo hình con cọp, ai da, lên núi đánh cọp, chẳng lẽ là đánh ngươi?”
Hổ đột nhiên nói với Binh: “Ta tức giận.”
Cả đêm bị đánh tới đánh lui còn bị người ta mỉa mai, cả Hổ vốn luôn bình tĩnh cũng phải nổi nóng.
Binh: "..."
Binh đáng thương trong thời gian ngắn thậm chí không biết nên an ủi Hổ đang thụ thương ra sao, thậm chí sửng sốt. Hổ hôm nay bị thương quá nhiều lần rồi...
"Ta muốn giết chết hắn!" Giọng Hổ lạnh lẽo.
Gương mặt phẳng lì của Binh đổ mồ hôi, Hổ đại nhân lần đầu nổi nóng không ngờ lại là vì một bài hát thiếu nhi.
Có điều, sự vô sỉ của Binh có vẻ không có giới hạn, hắn không hề có giác ngộ của đương sự mà lập tức châm ngòi thổi gió: “Ha ha, ngươi nghe xem, một con chồn nhỏ không ngờ lại dám khiêu khích uy nghiêm của hổ. Hổ, ta không biết ngươi nghĩ sao, dẫu sao việc này nếu đặt lên người ta chắc chắn ta không nhịn được.”
Gràoo!
Hổ gầm lên giữa không trung, một luồng sánh xanh mạnh mẽ cắt ngang màn đêm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 233: Các tự vi chiến
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Cảm nhận được chiến ý của Hổ, Binh cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Có điều, hắn không chìm vào cuồng nhiệt mà vẫn tỉnh táo điều khiển Thiên Không Hổ.
Bạch Hồ bị tốc độ của Thiên Không Hổ làm cho giật mình, tốc độ của Thiên Không Hổ vượt xa bất cứ bộ giáp máy nào hắn từng thấy.
Giáp máy loại mới?
Trong lòng Bạch Hồ bỗng có cảm giác hiếu kỳ, sau lưng mỗi bộ giáp máy đều có một thợ máy, từ trình độ của giáp máy có thể thấy được trình độ của thợ máy.
Ngũ Sát Đoàn ra nam vào bắc, đã giết vô số võ giả giáp máy. Thế nhưng không mấy võ giả giáp máy có thể khiến Bạch Hồ thấy có trình độ. Thợ máy, võ giả giáp máy như một cặp huynh dệ đồng cam cộng khổ, nghề nghiệp này hoàn toàn trở thành một môn tiêu khiển giải trí cho đám con nhà giàu.
Xem ra thực lực võ giả giáp máy trước mặt cũng không tồi.
Bạch Hồ vô cùng hứng thú, hắn chủ động kéo giãn khoảng cách, định xem xem trình độ của võ giả giáp máy và bộ giáp máy này rốt cuộc ra sao?
Cặp cánh của Thiên Không Hổ giang ra, như một tia chớp màu xanh lam thi thoảng xẹt qua giữa không trung.
Binh nhận ra ý định thăm dò của đối phương, có điều việc này lại trùng khớp với mong muốn của hắn. Từ trước tới nay hắn chưa từng thấy Hổ tức giận, sau khi đạt được Thiên Không Hổ tới giờ, bộ giáp mày này đã hoàn toàn lật đổ quan niệm cỗ hữu về giáp máy của hắn. Nhiều mặt hắn phải tự tìm tòi, ngay cả Sylar cũng không biết bộ giáp máy mà nàng chế tạo rốt cuộc nên dùng ra sao.
Binh cần tự mình tìm hiểu, trong khoảng thời gian này tự rèn luyện, hắn đã có một chút tâm đắc. Tính năng của Thiên Không Hổ ra sao quan hệ trực tiếp với Hổ. Hổ là một võ hồn, không phải một cỗ máy, đương nhiên sẽ có sóng chấn động. Sóng chấn động của Hổ ảnh hưởng rất lớp tới tính năng của Thiên Không Hổ.
Với một võ giả giáp máy, hiểu rõ giáp máy và phát huy uy lực cực đại của bộ giáp là kỹ năng cơ bản nhất.
Hứng thú của Binh đối với Hổ cao hơn hứng thú về Bạch Hồ nhiều.
Hổ nổi giận sẽ ảnh hưởng tới Thiên Không Hổ ra sao?
Hắn cảm nhận tỉ mỉ, lĩnh ngộ, bộ giáp máy như có liên kết sinh mệnh khiến hắn rất không quen thuộc nhưng cũng lại khiến hắn vô cùng mong chờ và hiếu kỳ. Vì nó quá thông mình, thông minh hơn so với bất cứ bộ giáp máy này hắn từng sử dụng.
Khi Hổ nổi giận, tốc độ của thiên không hổ tăng lên, phản ứng nhanh chóng hơn, ý thức công kích chủ động càng mãnh liệt. Mỗi khi mình truyền đạt mệnh lệnh tấn công nó đều rất hưng phấn, mà khi mình truyền đạt mệnh lệnh phòng thủ, nó sẽ bài xích ở một mức độ nhất định.
Rất nhiều chi tiết nhỏ không dễ thấy được đều lướt qua trong lòng Đường Thiên như nước chảy.
๑๑۩۞۩๑๑
Thiết Mã cực kỳ đau đầu. Dáng người hắn cao nhất, trên người xăm một con ngựa đen, tên hắn là Thiết Mã.
Đối thủ của hắn nhiều nhất.
Một ông lão mù, Nha Phó cùng một hồn tướng dùng sáo.
Bất cứ ai trong ba người này đều không phải đối thủ của hắn, thế nhưng ba người liên thủ lại khiến hắn kêu khổ không thôi. Đặc biệt là hai âm võ giả của đối phương, phối hợp ăn ý lạ thường, sự chú ý của hắn bị kiềm chế, bị Nha Phó cưỡng chế.
Bi Thương Manh Huyền! Thiết Mã nhận ra hắn.
Xét về xếp hạng, thực lực hai người sai biệt rất nhiều, Manh Huyền lão nhân xếp hạng 9900, mà hắn xếp hạng 9870. Đừng nhìn khoảng cách 30 người đó, trên Thiên Lộ Bảng, ngay cả cách một hạng thực lực cũng chênh nhau rõ rệt. Mà xếp hạng hai người lại cách nhau tới ba chục, không hề nhỏ.
Cách biệt 30 người có thể nói rằng nếu hai người chiến đấu, Thiết Mã thắng lợi là chuyện ván đã đóng thuyền.
Cho dù thêm Nha Phó cũng không thể khiến tỷ lệ thắng của Manh Huyền lão nhân cao hơn. Lấy nhiều đánh ít chỉ là khi trình độ của hai bên gần nhau. Nếu thực lực hai bên chênh lệch rõ ràng, số lương không cách nào bù đắp chênh lệch về lực lượng.
Những cường giả kia chỉ phất tay cũng có uy thế của thiên địa, dời non lấp biển ung dung như thường. Bọn họ có thể dùng sức một người hủy diệt cả một chòm sao. Chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần trong lịch sử rồi, rất nhiều cường giả cũng bước lên đỉnh cao với chiến tích như vậy.
Thiết Mã tìm được điểm mấu chốt, gã hồn tướng thổi sáo.
Thực lực hồn tướng kia không cao, chân lực cũng yếu, thế nhưng tiếng sáo của hắn rất kỳ lạ, không ngừng ảnh hưởng thậm chí ngắt đứt nhịp điệu công kích của hắn. Mà Nha Phó thân thể vốn thụ thương nhưng nhờ tiếng sáo lại trở nên dũng mãnh vô cùng, khiến cho Thiết Mã vô cùng phiền toái.
Nhịp điệu liên tục bị cắt đứt, không ngừng bị Nha Phó đoạt thế công. Thiết Mã thầm nổi giận.
Có điều hắn cũng là người biết mình biết ta, âm võ kỹ hoàn mỹ như vậy, hồn tướng này chắc chắn cũng có lai lịch lớn.
Trong chốc lát, hắn lại bỗng thấy không có chỗ hạ thủ.
๑๑۩۞۩๑๑
Đinh Đang vẻ mặt không thể tin tưởng ngơ ngác nhìn chiến trường rực lửa.
Bọn Đường Thiên không rơi xuống thế hạ phong.
Đây là Ngũ Sát Đoàn.
Bọn Đường Thiên không biết Ngũ Sát Đoàn, Đinh Đang là Hắc Hồn Mã quen thu thập tình báo, thông hiểu hầu hết các cao nhân trên Thiên Lộ Bảng, sao lại không hiểu về Ngũ Sát Đoàn?
Ngũ Sát Đoàn được thành lập tới giờ đã được bảy năm, một tập thể do năm võ giả Thiên Lộ Bảng tạo thành, đã gây chấn động thời bấy giờ. Lúc đó mọi người đều cho rằng, Ngũ Sát Đoàn vừa được thành lập thực lực chắc chắn rất mạnh mẽ.
Quả nhiên, từ ngày Ngũ Sát Đoàn được thành lập tới giờ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, ít nhất có mười lăm chòm sao lưu lại vết tích của chúng. Bọn chúng tàn nhẫn hiếu sát, thực lực lại mạnh mẽ.
Hơn nữa Ngũ Sát Đoàn giả dối đa nghi, năm người liên thủ hiếm thấy địch thủ, trừ phi gặp phải cường giả hạng dưới 9500.
Ngũ Sats Đoàn nhanh chóng tạo thành tiếng xấu không nhỏ, có điều hành tung của chúng cũng trở nên bí ẩn. Bọn chúng dẫn phai nhạt khỏi tầm nhìn mọi người, ẩn mình trong bóng tối, mọi người chỉ có thể từ những vụ án mạng thi thoảng xảy ra trên các tinh cầu liên tưởng tới bọn chúng
Nhưng bọn Đường Thiên lại ngăn cản được Ngũ Sát Đoàn!
Đinh Đang không tin nổi vào mắt mình nữa, từ khi khai chiến tới giờ không một ai chịu thua.
Đám người này rốt cuộc là ai?
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên và Kỳ Lân Vương giao chiến khí thế bừng bừng, sau giai đoạn thăm dò, hai bên không ngừng tăng lực, tình hình càng lúc càng kịch liệt.
Liêm Huyết Miêu Nhận trong tay Đường Thiên không guừng vang lên tiếng ô ô, huyết liêm đỏ sậm như ẩn như hiện giữa những tia lửac hói mắt.
Kỳ Lân Vương chịu áp lực cực lớn.
Võ kỹ hắn tu luyện là Huyết Hỏa Phù Đồ, đây là một thẻ hồn tướng vàng kim cấp bảy, lúc đó hắn tiêu hết hai mươi bảy triệu tinh tệ. Tấm thẻ này lúc đó đã ngốn hầu hết tiền bạc của hắn, có điều tiền nào của ấy, uy lực của Huyết Hỏa Phù Đồ khiến Kỳ Lân Vương tương đối thỏa mãn.
Võ kỹ này có thể tùy ý biến đổi phương thức tấn công, quan trọng nhất là nó có thể tạo thành mộtl oại Phù Đồ Hỏa đặc thù.
Huyết Hỏa Phù Đồ tổng cộng có bảy tầng, mỗi tầng lại tạo thành một bức Phù Đồ Hỏa không hề giống nhau. Kỳ Lân Vương tu luyện tới tầng năm, tu thành Phù Đồ Hỏa có tên Xích Huyết Phù Đồ Hỏa.
Người tu luyện được Phù Đồ Hỏa tới tầng thứ năm cực ít, Kỳ Lân Vương trước giờ rất hãnh diện về điểm này.
Nhưng khiến hắn không ngờ nổi là hôm nay lại gặp phải người áp chế được hắn về mặt võ kỹ.
Thứ trảo pháp kỳ quái kia không hề kém hơn Huyết Hỏa Phù Đồ của bản thân. Một tấm thẻ hồn tướng vàng kim cấp bảy trị giá hai mươi bảy triệu tinh tệ, đây là cái giá trên trời. Võ kỹ phát triển tới ngày hôm nay đã vô cùng nghiêm cẩn, giá cả cũng đã thành hệ thống.
Mộ tấtm thẻ hồn tướng cấp bảy bình thường cao nhất cũng chỉ bốn đến năm triệu, nhưng Huyết Hỏa Phù Đồ lại giá trị tới 27 triệu, đây là là thẻ hồn tướng đỉnh cao trong cấp bảy.
Nhưng võ kỹ của đối phương lại không hề thua kém Huyết Hỏa Phù Đồ.
Thế nhưng khiến Kỳ Lân Vương phiền muộn không chỉ là võ kỹ đỉnh cấp của Đường Thiên, trang phục của gã cũng khiến Kỳ Lân Vương suýt nữa hộc máu.
Giáp, còn là giáp bạc, vóc dáng nhẹ nhàng linh hoạt khiến Kỳ Lân Vương có thể dễ dàng nhận ra uy lực của bộ giáp này.
Mà nhận ra rồi thì hắn càng phiền muộn hơn.
Sau đó là Liêm Huyết Miêu Nhận, lại là một món bảo khí, một trong số bảo khí của chòm sao Thiên Miêu. Bảo khí dễ nhận ra hơn bí bảo bình thường nhiều, chúng có rất nhiều sự tích, khiến người ta say mê, không ngừng truyền bá. Mà thật tình cờ Kỳ Lân Vương lại có ấn tượng với Liêm Huyết Miêu Nhận này, vì vậy hắn lại buồn bực thêm!
Bản thân đoàn trưởng Ngũ Sát Đoàn, trang bị trên người còn chẳng bằng một thằng nhóc.
Thật quá mất mặt!
Đường Thiên hoàn toàn chìm đắm trong tấn công, đây là lần đầu tiên hắn đánh tới sảng khoái sau khi tỉnh ngộ. Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Đường Thiên tự thành một hệ thống, thiêu đốt chân lực, uy lực kinh người.
Hơn nữa Khổng Tước linh động uyển chuyển khiến Đường Thiên càng thêm lưu loát điêu luyện.
Liêm Huyết Miêu Nhận rốt cuộc cũng khiến Đường Thiên hiểu được uy lực của bảo khí. Tiếng mèo kêu mang theo sức mạnh quỷ dị khiến người ta bất giác bị ảnh hưởng.
Đường Thiên không biết, tiếng kêu là lạ đó thật ra chính là một trong những sát chiêu của Liêm Huyết Miêu Nhận.
Miêu Khấp Tà Âm.
Tâm thần kẻ địch bất giác bị tiến gkêu này ảnh hưởng, Kỳ Lân Vương chịu thiệt vô cùng.
Nếu Kỳ Lân Vương biết bảo khí trên người Đường Thiên không chỉ có một vật, sắc mặt sẽ ra sao?
Thiên Thanh Đan Hạc, không ngừng cung cấp chân lực, Đường Thiên đánh tới giờ vẫn không hề mệt mỏi.
Mượn nhờ bảo khí và bộ giáp, đường thiên lại từ từ áp chế Kỳ Lân VƯơng.
Kỳ Lân Vương nóng ruột hít sâu một hơi, một vệt sáng đỏ đã bổ thẳng qua cổ họng hắn, lan tới tận ngực, vừa vặn dừng lại ở con mắt của kỳ lân.
Kỳ lân năm màu bỗng mở bừng con mắt đỏ như máu.
Ngay lúc này, Đường Thiên cảm thấy đầu ngón tay như xuyên qua một lớp rào cản, ngón tay buông lỏng.
Con mắt Đường Thiên rực sáng.
Cấp đại sư, Hỏa Liêm Quỷ Trảo của mình rốt cuộc cũng đạt tới cấp đại sư!
Gã mài đe sắt xong, Hỏa Liêm Quỷ Trảo cũng không đạt tới cấp đại sư, mãi tới lúc này Hỏa Liêm Quỷ Trảo của hắn mới chính thức lên tới cấp đại sư.
Mười đầu ngón tay có cảm giác ung dung nhẹ nhàng khó tả, như phá tan mọi ràng buộc, không khí như không tồn tại.
Đây là cấp đại sư!
Ánh mắt Đường Thiên bỗng sắc bén, cấp đại sư, vậy giết tên Kỳ Lân Vương chết tiệt này để chúc mừng thôi!
Hắn giơ tay phải, năm ngón như móc câu, đầu ngón tay đột nhiên bùng lên năm điểm sáng rực rỡ.
Hỏa Liêm Quỷ Trảo thiêu đốt chân lực, đạt tới cấp đại sư sẽ ra sao? Thật khiến người ta mong chờ!
Năm ngón tay như móc câu mang theo năm ngôi sao chói mắt chộp về phía Kỳ Lân Vương!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 234: Quái thai
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Chân lực thiêu từ ngón tay Đường Thiên tạo thành tia lửa trông như những ngôi sao, tiếng mèo kêu như có như không giữa màn đêm, một luồng khói đen quẩn quanh đầu ngón tay hắn, năm ngôi sao cũng chợt sáng chợt tắt, lúc sáng lúc tối.
Tiếng mèo kêu bỗng biến mất.
Một trảo này khiến cho khí tức vừa rồi biến mất không còn tăm hơi.
Tách ra, Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh!
Đường Thiên hô thầm trong lòng.
Quầng sáng lượn lờ sương mù, vô cùng nhẹ nhàng tách khói năm đầu ngón tay Đường Thiên, năm con đom đóm lúc sáng lúc tối tạo thành năm vệt sáng tươi đẹp giữak hông trung.
Làn gió đêm lúc này cũng trở nên yên tĩnh, không gian âm u, cỏ xanh sương sớm, đom đóm lượn lờ.
Trong lòng Đường Thiên cũng trở nên tĩnh lặng.
Kỳ Lân Vương lại vô cùng chấn động, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt chưa từng có bao phủ toàn thân hắn, năm con đom đóm bay tới trước mặt khiến hắn có cảm giác giơ tay ra là chạm được vào!
Trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ!
Cấp đại sư... Võ kỹ cấp đại sư!
Thiếu niên thần sắc bình thản kia trong mắt hắn chẳng khác nào một con yêu quái, chẳng lẽ thằng nhóc này tu luyện từ trong bụng mẹ hay sao? Khi võ kỹ cấp đại sư tách khỏi năm đầu ngón tay Đường Thiên, hắn suýt nữa không tin nổi vào hai mắt mình.
Bộ giáp cũng được, bảo khí cũng vậy, thẻ hồn tướng không kém hơn Huyết Hỏa Phù Đồ cũng không sao, đều là ngoại vật, hắn cũng chỉ đỏ mắt mà thôi.
Thế nhưng võ kỹ cấp đại sư...
Hắn không hề có cảm giác ham muốn, trong lòng chỉ có sợ hãi.
Bất cứ võ kỹ nào đạt tới cấp đại sư đều cực kỳ kinh khủng, kinh khủng tới mức làm người ta phải tôn kính, bởi thứ này không phải do ngoại vật mang lại. Về mặt võ kỹ, hắn có tư cách được xưng là đại sư!
Thằng nhóc này là quái thai từ đâu chui ra!
Huyết Hỏa Phù Đồ của hắn mới chỉ tu luyện tới tầng thứ năm, cấp đại sư, ngay nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, nó xa xôi chẳng khác nào giấc mộng.
Năm con đom đóm khi sáng khi tối mang theo cảm giác đẹp đẽ và lặng lẽ tới mức người khác hít thở không thông, từ từ bay tới.
Máu huyết toàn thân Kỳ Lân Vương bỗng như đông cứng lại, hắn cắn đầu lưỡi, mùi máu tươi nồng nặc tỏng miệng, tinh thần đột nhiên khôi phục, một luồng khí tức hung ác xộc thẳng lên đầu.
Cấp đại sư? Cấp đại sư thì sao?
“Kỳ Lân!”
HẮn gầm lên một tiếng, con mắt của kỳ lân năm màu trước ngực sáng lên như ngọn đèn cầy,thân thể lay động, quỷ dị khó tả.
Con mắt của Kỳ Lân Vương bừng lên ánh sáng đỏ như ánh nến trong đêm, âm trầm quỷ dị.
Một luồng khí tức hung hãn tuyệt luân tỏa ra.
Thiết Mã kinh ngạc ngừng tay, quay sang, mới đó mà đại ca đã phải liều mạng?
Bạch Hồ nhe răng cười nói: “Xem ra cũng phải dốc hết sức thôi.”
Lão Cá Sấu liếc mắt sang rồi quay đi, hắn không thay đổi ý định, theo dự tính của hắn, Lăng Húc sẽ nhanh chóng kiệt sức thôi.
Mãng Nha đang di chuyển khắp nơi phát hiện khí tức của đại ca, trong mắt hiện lên ánh lạnh, đánh lâu vẫn không được vốn đã hơi nóng lòng giờ lại dần trầm xuống. Ngay cả đại ca cũng phải dốc hết sức, vậy mình cũng không thể thế này nữa!
Con mắt như ánh nến chăm chú quan sát Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh đang bay tới trước mặt, hắn giơ cánh tay phải, Kỳ Lân trước ngực nhúc nhích, chuyển tới cánh tay phải hắn, hai mắt Kỳ Lân hiện lên trên nắm đấm.
Một hư ảnh Kỳ Lân năm màu đột nhiên bùng lên bao phủ toàn thân hắn, ngọn lửa như ẩn như hiện trong Huyết Hỏa Phù Đồ.
Ngũ Sắc Kỳ Lân, huyết mạch cấp bạc hiếm thấy, hắn đã tốn tới chín triệu tinh tệ mới mua được. Thứ huyết mạch viễn cổ này cực kỳ hiếm thấy. Nó mang theo thần uy của Viễn Cổ Kỳ Lân, mặc dù đã rất mong manh, nhưng chính uy nghiêm và hung tàn của Viễn Cổ Kỳ Lân anỳ khiến người đối diện phải kính sợ.
Kỳ Lân Chi Nộ!
Trong bóng quyền đỏ sậm, hư ảnh Kỳ Lân gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía trước.
Phốc!
Con đom đóm đầu tiên nhẹ nhàng bay về phía thân hình Kỳ Lân, còn chưa tới gần Kỳ Lân đã gầm lên một tiếng, kình khí vô hình ầm ầm bủa ra. Đom đóm bộp một tiếng nổ tung, hóa thành một tia lửa chói mắt.
Bộp bộp bộp!
Ba con đom đóm cùng nổ tung, một chùm lửa đỏ chói mắt như một cái lưới lớn bao phủ cả Kỳ Lân vào trong.
Kỳ Lân càng tức giận, đột nhiên giơ móng trước lên đạp mạnh xuống.
Sóng khí ầm ầm bủa ra khắp nơi.
Lưới lửan hư một quả khí cầu lập tức phồng lên, trông như sắp vỡ.
Bốp, lại một con đom đóm nửa nổ tan thành một loạt tia lửa, tia lửa bay vào lưới khiến tấm lưới dày đặc hơn hẳn.
Một tiếng mèo kêu như có như không vang lên trong đêm, một luồng sương mù màu đen quấn lên thân thể Kỳ Lân, như một con mèo đen vôc ùng linh động qury dị. Con mắt như ánh nến của Kỳ Lân run run, tiếng mèo kêu này khiến nó cảm thấy không ổn.
Lưới lửa đột nhiên thu lại, bao phủ lấy Kỳ Lân, Kỳ Lân rú lên thảm khốc, ra sức giãy dụa. Nhưng lưới lửa càng lúc càng thu chặt, tia lửa chói mắt như không bị Phù Đồ Hỏa ảnh hưởng, như những sợi dây kẽm nung đỏ từ từ cuốn lấy Kỳ Lân.
Làn sương mù màu đen lại nhân cơ hội này chui vào thân thể nó.
Thân thể Kỳ Lân cứng đờ, bốp một tiếng nát thành từng mảnh vỡ năm màu.
Kỳ Lân Vương chỉ thấy trước ngực đau nhức, thân thể như bị búa tạ đánh trúng, bay thẳng ra ngoài, ngửa mặt phun một ngụm máu.
“Đại ca!”
Đám người khác kêu lên kinh hãi.
Giữa không trung, con ngưoi Kỳ Lân Vương co lại, một con đom đóm chậm chạp đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn!
Không tốt!
Bốp!
Con đom đóm nổ tung ngay trước mặt Kỳ Lân Vương hóa thành vô số tia lửa, che phủ toàn bộ tầm mắt hắn.
“Hộ Tâm!”
KỲ Lân Vương bất chấp mọi thứ, gầm lên.
Chỉ thấy một tấm chắn nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ngăn cản tia lửa. Tia lửa rơi xuống tấm chắn khiến mặt lá chắn xuất hiện vô số vết rạn, bụp một tiếng, tan thành từng mảnh. Có điều Kỳ Lân VƯơng cũng nhân cơ hội này tránh được một chiêu.
Hộc hộc học!
Kỳ Lân Vương thở hổn hển, hung hăng nhìn thiếu niên trước mặt. Lá chắn nhỏ này là bí bảo cấp bạc của chòm sao Thuẫn Bài, lá chắn nhỏ Hộ Tâm, hắn có được đã lâu nhưng không có cơ hội dùng, không ngờ hôm nay lại cứu được một mạng. Mặc dù bí bảo bị hủy hắn vẫn không hề đau lòng, chỉ nhìn chằm chằm vào Đường Thiên.
Cấp đại sư... quả nhiên không hổ võ kỹ cấp đại sư!
Năm còn đom đóm vừa rồi hoàn toàn phá tan nhận thức của hắn về võ kỹ, nó tạo cho Đường Thiên cảm giác như vật sống. Mãi tới hôm nay hắn mới biết, hóa ra võ kỹ tu luyện tới cấp đại sư sẽ có được sinh mệnh!
Nếu chỉ là đom đóm còn chưa đủ đáng sợ, song làn khói đen cũng rát quỷ dị, tiếng mèo kêu phối hợp thêm vào. Một chính một tà, cực kỳ khó đối phó.
Kỳ Lân Vương hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy.
Ánh mắt hắn bỗng bình tĩnh lại, sát chiêu vừa rồi chắc chắn khiến thiếu niên trước mặt tiêu hao không nhỏ, vì chân lực hắn cũng tiêu hao rất lớn. Thế nhưng chân lực hắn là cấp bảy, còn Đường Thiên chỉ là cấp sáu.
Cấp sáu đã có thể sử dụng sát chiêu mạnh mẽ như vậy, thật lợi hại!
Có điều chắc chắn đối phương không thể tùy ý sử dụng chiêu thức mỹ lệ như bức tranh này. Đánh tới lức này, Kỳ Lân VƯơng đã bỏ ý định tốc chiến tốc thắng, hắn đã coi Đường Thiên như đối thủ ngang hàng.
Chiến đấu lại bắt đầu.
Con mắt Đường Thiên bừng sáng, thân hình đột nhiên biến mất.
Ngay khoảnh khắc sau hắn đã xuất hiện phía sau lưng Đường Thiên, đấm thẳng vào sau gáy gã. Đường Thiên lại như đã sớm biết được, đầu cúi về phía trước, chân trái hất ngược ra sau, bốp, đánh thẳng vào chân Kỳ Lân VƯơng.
Thân hình hai bên đều lung lay.
Lực lượng rất mạnh! Đường Thiên thầm nghiêm nghị.
Lực lượng thằng nhóc này mạnh vậy? Kỳ Lân VƯơng vô cùng kinh ngạc.
Hai người nhìn nhau, cùng gầm lên rồi lao tới.
Ầm!
Như hai con trâu đâm thẳng vào nhau, mặt đất rung chuyển, sóng khí quét khắp bốn phương.
Tần suất công kích của hai người cực nhanh, như hai luồng hư ảnh quấn chặt lấy nhau, không thấy rõ nổi. Bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng va chạm như cuồng phong vũ bão, mặt đất xung quanh thi thoảng lại nổ tung làm đất đá bắn khắp nơi.
Kỳ Lân Vương càng đánh càng kinh hãi, quỷ thần thiên địa ơi, võ kỹ thằng nhãi này sao lại hỗn tạp như vậy, mà hắn đấu với một kẻ võ kỹ hỗn tạp không ngờ lại chẳng thẻ chiếm được thượng phong. Nếu không phải những võ kỹ này đều là cấp thấp, không có gì xuất sắc, hắn đã sớm quay đầu bỏ chạy.
Rốt cuộc hắn cũng tìm ra ưu thế của mình, võ kỹ hắn tu luyện là cấp bảy, Thiểm Điệm Phích Lịch Thủ, Hoàn Chỉ, Vô Cực Thối.
Mỗi loại võ kỹ đều là một thẻ hồn tướng cấp hoàng kim.
Chỉ xét riêng võ kỹ cũng đủ hành hạ Đường Thiên chết đi sống lại rồi. Cái gì đây? Đại Bi Chưởng, võ kỹ cấp năm cũng lôi ra tự bêu xấu? Tuyền Qua Tấn Thủ cũng là cấp năm, Đàm Thối cũng chỉ cấp năm.
Ngoại trừ Hỏa Liêm Quỷ Trảo được coi là võ kỹ tinh phẩm, tất cả các võ kỹ khác của Đường Thiên đều chỉ bình thường.
Thế nhưng tình hình chiến đấu lại hoàn toàn ngược lại với sự đối lập về võ kỹ.
Đường Thiên chỉ dùng những võ kỹ cấp thấp này lại cứng rắn ngăn chặn thế công như cuồng phong vũ bão của hắn. Cảm giác này khiến Kỳ Lân Vương như nuốt phải một con ruồi, vô cùng khó chịu, chênh lệch hai giai cơ đấy!
Sao lại như vậy?
Hắn nghĩ trăm ngàn đường mà vẫn không hiểu, khiến hắn muốn hộc máu hơn là một khi tình hình nguy cấp, Đường Thiên sẽ sử dụng Hỏa Liêm Quỷ Trảo!
Trảo công đáng sợ này không ngờ không chỉ viênc chiến được mà cận chiến cũng được!
Mẹ kiếp, tên khốn nạn nào sáng chế ra cái trảo công này?
Cận chiến, tốc độ Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Đường Thiên không hề chậm chạp, nhanh như tia chớp, toàn thân như bao phủ trong tia lửa.
Lần đầu tiên Kỳ Lân Vương bỗng có cảm giác nhụt chí.
Hắn phát hiện thiếu niên trước mặt khiến hắn không biết nên hạ thủ từ đâu. Thằng nhóc này như một con rùa đen không hề có sơ hở.
Chẳng lẽ phải dùng tới chiêu thức kia?
Kỳ Lân Vương hơi do dự.
Nếu dùng chiêu đó muốn thủ thắng cũng dễ dàng thôi, nhưng chí ít cũng cần nghỉ ngơi nửa năm. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn dùng.
Có điều, hắn nhanh chóng mất cả thời gián uy nghĩ, thế công của Đường Thiên ập xuống, không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi.
Thể lực nhanh chóng tiêu hao.
Viu viu viu...
Kỳ Lân Vương đột nhiên vung hai nắm đấm ra ngoài tạo thành một vòng chấn động, bước chân lui nhanh lại, kéo giãn khoảng cách.
Toàn thân hắn ướt đẫm như vớt từ trong nước ra, hơi thở nóng rực như thiêu đốt. Đã lâu không cận chiến với cường độ kinh khủng như vậy, thể lực không theo kịp, hắn trừng mắt nhìn Đường Thiên. Toàn thân Đường Thiên đầy mồ hôi, nhưng tinh thần lại vẫn hoàn hảo.
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 235: Đài cao mười trượng mười vạn kiếm!
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
Tiên Vũ
“Này, Tử Lâm, ngươi còn ở đây làm gì?” Đồng bọn hơi ngạc nhiên, hắn nhìn Vô Song Bảng cười nói: “Chẳng có động tĩnh gì, hình như lâu lắm rồi không có võ kỹ vô song nào mới.”
“Sáu tháng lẻ chín ngày.” Trần Tử Lâm đưa ra một đáp án chính xác, hắn đã thuộc làu làu mọi cái tên trên Vô Song Bảng.
“Cũng lâu thật.” Đồng bọn hắn không nhịn nổi cảm khái: “Chẳng lẽ Vô Song Bảng có vấn đề gì?”
“Đừng nói bậy!” Trần Tử Lâm nói: “Vô Song Bảng mà xảy ra chuyện, Tiên Vũ chúng ta không biết sẽ xảy ra phong ba bão táp lớn tới mức nào, còn tới phiên ngươi ở đây làm ồn?”
“Cũng đúng.” Đồng bọn ngượng ngùng, phất tay: “Ta đi đây, tối nay ta không có trách nhiệm gì ở đây. À mà, sao ngươi lại hứng thú với Vô Song Bảng thế, ta ngày nào cũng nhìn cái bảng đá ấy, nhìn nhiều tới muốn ói ròi.”
“Đi đi!” Trần Tử Lâm phất tay: “Ta ở lại thêm một lúc đã.”
Trần Tử Lâm tiếp tục nghiên cứu tấm bảng đá.
Trước mặt hắn là một tấm bảng đá cao ba mươi trượng, thánh bảo của chòm sao Thiên Hậu, Vô Song Bảng. Trên mặt bảng này có thể nắm bắt được ba động của toàn bộ các loại võ kỹ trên Thiên Lộ.
Trên bảng đá là tên của các loại võ kỹ, lúc đầu mọi người cũng không hiểu nó có ý nghĩa gì. Nhưng khi mọi người dần dần phát hiện, những võ kỹ xuất hiện trên Vô Song Bảng đều vô cùng cường đại, vượt xa các võ kỹ bình thường. Cách phân chia đẳng cấp bình thường đã khó lòng đánh giá uy lực của chúng.
Vì vậy mọi người gọi những võ kỹ này bằng một cái tên đặc biệt – võ kỹ vô song.
Mỗi loại võ kỹ vô song đều là kỳ công tuyệt thế, mỗi loại đều độc nhất võ nhị.
Hiện giờ trên Vô Song Bảng tổng cộng có 19986 loại võ kỹ. Trần Tử Lâm vô cùng quen thuộc với những số liệu trên bảng này.
Trong số 19986 loại võ kỹ vô song, có 16743 cái tên hiện màu xám. Đây là những võ kỹ vô song từng xuất hiện trong lịch sử nhưng tới giờ đã thất truyền. Khi những võ kỹ vô song đó từ màu xám chuyển thành màu vàng kim, vậy có nghĩa là võ kỹ vô song này đã có người tìm được truyền thừa.
Lịch sử bảng đá Vô Song vô cùng sâu xa, khi chòm sao Thiên Hậu còn chưa được phát hiện nó đã đứng vững tại đây, lịch sử của nó thậm chí còn lâu đời hơn cả nhân loại. Vô Song Bảng hình thành ra sao, tới nay vẫn là bí ẩn.
Khi Thiên Hậu đời thứ nhất phát hiện tấm bảng không thể di chuyển này lại là thánh bảo chòm sao Thiên Hậu đã cực kỳ chán nản. Theo nàng thấy, cái bảng đá lớn không thể dùng cho chiến đấu này chẳng có giá trị gì.
Mãi tới khi chòm sao Tiên Vương và chòm sao Thiên Hậu hợp nhất, dựng nên Tiên Vũ, tấm bảng đá này mới trở thành căn cơ chân chính cảu Tiên Võ. Nó cùng Ánh Vũ Đồng Kính của chòm sao Tiên Vương là căn cơ giúp Tiên Võ lớn mạnh
Những võ kỹ vô song đang sáng trên Thiên Lộ hiện là 3237 loại. Mà được Tiên Vũ tìm ra và xác nhận là 1029 loại. Thiên Lộ mênh mông, vô số tinh cầu, có thể tìm được 1029 loại võ kỹ vô song, Tiên Vũ đã tốn không biết bao nhiêu nhân lực tài vật. Theo ảnh hưởng của Tiên Võ không ngừng tăng lên, Vô Song Bảng được các thế lực khắp nơi quan tâm mật thiết.
Võ kỹ vô song uy lực cường đại, nó trở thành tuyệt học mà thế lực khắp nơi đều mong muốn. Bất cứ võ kỹ vô song nào đều vô giá.
Đã tròn sáu tháng không có võ kỹ vô song mới xuất hiện, tình huống như vậy cực kỳ hiếm thấy. Bình thường mỗi năm sẽ có ít nhất ba loại võ kỹ vô song xuất hiện.
Trần Tử Lâm lắc đầu, chẳng lẽ gần đây thời tiết nóng bức, mọi người lười sáng tạo võ kỹ mới?
Hắn lấy ra một cái thùng băng, trong thùng băng là vài miếng dưa hấu đã ướp lạnh, tiện tay lấy một miếng ra, không chút hình tượng gặm lấy gặm để. Một cảm giác lạnh lẽo truyền vào cơ thể, thoải mái không nói nên lời, hắn ăn tới quên mình.
Đột nhiên, một luồng sáng vàng kim ánh vào mắt hắn.
Thân thể Trần Tử Lâm chấn động, nước dưa hấu màu đỏ rơi đầy mặt hắn. Hắn lại như không hề hay biết, ngẩng đầu lên.
Trên Vô Song Bảng hiện lên một dòng chữ màu vàng kim.
Số 19981: Hỏa Liêm Quỷ Trảo, một sao. Sát chiêu: Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh.
๑๑۩۞۩๑๑
Chạy, chạy bằng tất cả sức lực.
Gió rít lên bên tai, đường núi ban đêm gồ ghề nhấp nhô. Dưới núi, trận giao đấu thi thoảng lại sáng lên như pháo hoa, rọi sáng con đường trước mặt hắn. Hắn không dám quay đầu lại, sợ thấy máu, sợ thấy những cảnh tượng mình không muốn thấy.
Cho dù thé nào... cũng đừng chết nhé!
Tạ Thanh cắn chặt môi, xiết chặt tay!
Tiếng gọi từ tren núi càng ngày càng mãnh liệt, càng lúc càng rõ ràng. Một luồng ý niệm mờ ảo từ xa truyền lại, vang tới trong lòng hắn. Bất tri bất giác, hắn bước chậm lại.
Hắn đã tới chỗ cao nhất trên đỉnh núi, một khoảng đất bằng phẳng rộng hai thước vuông.
Tạ Thanh nhìn quanh, xung quanh trống không, không có thứ gì.
Sao lại như vậy...
Sao lại không có gì?
Dưới chân núi thi thoảng lại có ánh sáng và tiếng nổ, khiến đỉnh núi càng thêm vẻ tĩnh lặng.
Cảm giác mất mát đánh thẳng vào lòng Tạ Thanh... Chẳng lẽ chỉ là ảo giác?
“Ra đây!” Tạ Thanh gầm lên giận dữ, con mắt đầy tơ máu, như con dã thú lâm vào tuyệt cảnh. Ánh sáng lúc sáng lúc tắt chiếu rọi khuôn mặt hắn, khiến hắn càng thêm tuyệt vọng và phẫn nộ. Tình hình dưới chân núi ra sao rồi...
“ Chết tiệt! Chết tiệt!”
“Ra ngay cho ta! Vì sao ngươi không ra? Vì sao?”
“Ngươi đang đùa bỡn với ta ư?”
Tiếng gào phẫn nộ bị làn gió đêm thổi xa, tiếng nổ đùng đoàng dưới cahan núi như tiếng đáp lại của làn gió.
“Ra đây!”
“Ra đây!”
“Ta cầu xin ngươi, ra đi! Mau ra đi!”
Tiếng gầm hóa thành tiến gcầu xin, trong tiếng cầu xin xen lẫn tiếng khóc, đầu gối Tạ Thanh nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.
“ Ngươi đang đùa bỡn ta sao?”
“Ta thủ hộ ngươi, làng của ta thủ hộ ngươi, bọn họ đang trợ giúp ngươi, vì sao ngươi không ra?”
“Vì sao?”
“Nếu ngươi không xuất hiện, mọi người đều sẽ chết...”
Tạ Thanh không nhịn nổi, nước mắt chảy xuống.
“Chết tiệt! Đều do mình quá yếu!”
Rầm! Nắm tay TẠ Thanh đập xuống mặt đất.
Cạch!
Mặt đất dưới chân Tạ Thanh bỗng chấn động, như có tiếng đất đá mở ra.
Cạch cạch cạch!
Vết nứt uốn lượn dưới chân TẠ Thanh, ầm ầm bủa xuống ngọn núi, lượn lờ như tia chớp. Toàn bộ ngọn núi rung chuyển kịch liệt.
Vài chục cái khe như vài chục con rồng đen hung hãn phát ra tiếng nổ ầm ầm, cái bay đá chạy kèm theo thanh thế đáng sợ, từ đỉnh núi lan xuống chân núi.
Mọi người đang chiến đấu lại bị tiếng nổ làm kinh động, bất giác ngừng lại.
Tạ Thanh ngây ngốc, ngơ ngác nhìn vết nút không ngừng lan tràn bên dưới, chân núi rung chuyển khiến hắn không cách nào ổn định thân hình.
Trong đầu Tja Thanh bỗng vang lên tiếng thở dài yếu ớt.
Tiếng thở dài này như sương mờ trong màn đêm đen, huyền ảo khó lòng nắm bắt.
Tạ Thanh lại giật mình, lập tức phản ứng lại, nó, nó tỉnh rồi!
Rầm rầm!
Đất đá trên đỉnh Thạch Kiếm vỡ nát như bánh quy, rơi xuiống như hạt mưa.
Đất đá rơi xuống như lớp vỏ bóc ra, khí tức nguy hiểm tụ tập như làn mây đen, vô cùng kiềm hãm. Mọi người sắc mặt nghiên nghị hẳn lên, cảnh tượng trước mặt quá kinh người.
Đất đá trên núi từ từ bong ra.
Ngọn núi nhỏ đi với tốc độ mắt thường thấy được.
“Đại ca!” Bạch Hồ bỗng hét lớn, trong lòng nảy sinh cảm giác bất an mãnh liệt.
Kỳ Lân Vương ngơ ngác nhìn ngọn núi không ngừng tróc ra trước mặt, ánh mắt hắn càng lúc càng nóng rực! Hắn cảm giác được! Thật sự cảm giác được! Khí tức kinh khủng tuyệt luân này khiến huyết mạch Ngũ Sắc Kỳ Lân trong cơ thể hắn cũng bị áp chế gắt gao.
Thật cường đại...
Thánh bảo! Chỉ thánh bảo mới có khí tức đáng sợ như vậy!
Hắn đột nhiên ra hiệu cho Bạch Hồ!
Tiếng hô vừa rồi của Bạch Hồ đã khiến mọi người chú ý, lúc này thấy dấu hiệu của đại ca, thành viên trong Ngũ Sát Đoàn lập tức nghiêm nghị.
Dấu hiệu của đại ca chỉ có một ý, chuẩn bị ra tay!
Ngũ Sát Đoàn thân kinh bách chiến, Kỳ Lân Vương đã quyết định, bọnhọ lập tức lộ vẻ tán nhẫn. Cho dù Bạch Hồ cảm thấy vô cùng bất an cũng vứt lại phía sau, tâm thần trầm tĩnh trở lại.
Ngọn núi đã tróc ra một nửa, phía dưới cũng không ngừng tróc ra, trên đỉnh núi, Tạ Thanh tay chân luống cuống.
“Kiếm ở trong núi!” Bạch Hồ đột nhiên hét lớn.
Xoạt, đám người vô cùng ăn ý, cùng lao tới như mũi tên rời cung, đồng loạt đánh về phía ngọn núi.
Đột nhiên, một luồng sáng màu xám đột nhiên bùng lên từ ngọn núi.
Không tốt!
Mọing đều biế sắc.
Ánh sáng xám tới cực nhanh, nhanh tới mức mọi người không cách nào phản ứng, trong chớp mắt, tất cả mọi người bị ánh sáng xám đó khóa chặt.
Ngoại trừ Đường Thiên!
Ngay khi ánh sáng xám kia xuất hiện, Đường Thiên cảmn hận được nguy hiểm, không hề do dự xoay người bỏ chạy, có điều vừa chạy được hai bước lại bị ánh sáng xám khóa lại tại chỗ.
Ngay khi Đường Thiên vừa bắt đầu chạy, hắn nghe một tiếng ồ nhẹ.
Song lúc này, Đường Thiên phát hiện toàn thân bị một luồng khí tức lạnh lẽo khóa chặt, muốn cử động một ngón tay cũng không được, thân thể vẫn giữ tư thế chạy.
Tĩnh mịch, không gian tĩnh mịch!
Hư không xám xịt, sương xám tràn ngập khắpnơi, mọi người như trúng phép định thân, đờ ra tại chỗ.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên trong lòng mọi người.
Sương xám không bến bờ dần trầm xuống. Đám người Đường Thiên từ đầu gối trở xuống như một biển mây màu xám, trên biển mây màu xám lại là khoảng không gian trong lành.
Con ngươi mọi người cùng co lại.
Trên đài cao khói xám lập lờ, một bóng lưng chắp tay đứng thẳng. Đài cao mười trượng cắm một cây cờ màu xám, trên cờ viết một chữ lớn màu đen: “Ẩn!”
Chẳng lẽ... chẳng lẽ...
Một suy nghĩ khiến người ta hít thở không thông bỗng xuất hiện trong đầu mọi người.
Làn sương dưới đài dần tiêu tán, lộ ra hình dạng thật của nó.
Vài chục vạn thanh trường kiếm cắm chi chít trên đài, khiến nó trông không khác gì con nhím. Nhất là hai bên bậc thang, chúng như cỏ tranh, mỗi thanh kiếm đều đầy vết rạn, thậm chí có thanh đã gãy.
Không gian mà người ta có thể đặt chân chỉ lớn cỡ bàn tay.
Đài cao mười trượng, mười vạn tàn kiếm!
Thân hình cô độc chắp tay đứng đó, nhìn từ cao xuống, bễ nghế thiên hạ.
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 236: Hoang Kiếm Tùng và Đại Vô Kiếm
Dịch: Darth Athox
Biên: monsoon
Nguồn:TTV
“Ngươi là hậu nhân của Tâm Vũ?”
Tạ Thanh ngơ ngác nhìn cảnh tượng chấn động lòng người trước mặt, chân tay luống cuống. Mãi tới lúc giọng nói bình thản này vang lên bên tay hắn mới giật mình tỉnh táo lại. Hắn phát hiện mình không bị giam hãm, lập tức quỳ xuống đất, thần sắc kích động.
“Đệ tử Tạ Thanh, gia tổ Tạ Tâm Vũ.”
“Tâm Vũ là đứa trẻ tốt.” Tiếng thở dài buồn bã như làn gió mờ ảo lay động giữa biển mây màu xám.
Trên đài cao, bóng dáng chắp tay đứng thẳng giữa mười vạn thanh tàn kiếm xoay người lại, lúc này mọi người mới thấy rõ dung mạo hắn. Khuôn mặt hắn gầy gò, như một người trung niên bốn mươi tuổi, ánh mắt thâm thúy, kiếm bào màu xám tối hơi rộng so với dáng người.
Hắn vung tay áo, bọn Đường Thiên chỉ cảm thấy thâ nhình buông lỏng, lại có thể hoạt động trở lại.
Đám người Kỳ Lân Vương được tự do, lại tụ lại một chỗ. Bọn Đường Thiên cũng tụ tập lại.
“Hắn và võ hồn!” Bạch Hồ hạ giọng, ánh mắt lấp loáng ánh sáng không cách nào áp chế: “Chúng ta đang trong hồn vực của Ma Phong Kiếm.”
Đám người trong lòng chấn động, Bạch Hồ là người học thức uyên bác nhất trong đám bọn chúng.
“QUả nhiên là thánh bảo, thật quá mạnh mẽ!” Bạch Hồ tán tưởng, giọng nói mang theo vẻ khao khát mãnh liệt: “Đánh bại hắn, chúng ta sẽ có được thanh kiếm này.”
“Hắn quá mạnh.” Mãng Nha lạnh lùng đáp.
“Chỉ có dùng chiêu đó.” Bạch Hồ không hề do dự nói: “Chỉ chiêu đó chúng ta mới có cơ hội. Nếu đánh cược thắng nó là của chúng ta. Thánh bảo, đời này chúng ta chỉ có một cơ hội đánh cược mà thôi.”
Mọi người im lặng không nói một lời, đúng vậy, thánh bảo cực kỳ hiếm thấy, đời này gặp được một lần cũng đã là vô cùng may mắn rồi. Bỏ lỡ lần này có thể sau này sẽ không bao giờ gặp lại.
Thế nhưng, nếu dùng chiêu thức đó...
Ánh mắt mọi người bất giác hạ xuống người Kỳ Lân Vương, mọi người đang chờ quyết định của hắn.
Kỳ Lân Vương im lặng không nói gì.
๑๑۩۞۩๑๑
Thân thể Đường Thiên khôi phục bình thường, bản tính bộc lộ, nhỏ giọng hiếu kỳ hỏi: “Đây là đâu? Sao nhiều khói xám vậy, cảm giác thật kỳ lạ, không nhìn thấy điểm cuối!”
“Đây là hồn vực trong Ma Phong Kiếm.” Hạc bình tĩnh nói.
“Hồn vực?” Đường Thiên ngẩng người, ánh mắt những người khác đều hạ xuống người Hạc.
“Ừ, đây là uy năng cường đại mà bí bảo hoàng kim mới có thể có được.” Hạc thấy mọi người có vẻ không hiểu bèn giải thích tỉ mỉ: “Mỗi bí bảo đều có thể coi là một thế giới thu nhỏ. Căn nguyên của những thế giới này là lực lượng của võ hồn, chúng có thể hoàn thiện, có thể khuyết thiếu, mà võ hồn của bí bảo hoàng kim vô cùng cường đại, có thể hìnht hành không gian thuộc về chúng, bên trong ẩn chứa lực lượng bổn nguyên nhất của chúng.“
“Nghe có vẻ rất cao thâm.” Đường Thiên nhỏ giọng nói.
Lăng Húc hừ lạnh một tiếng: “Kệ xác cái hồn vực gì đó, ta đâm một thương là thủng!”
Hạc chỉ mỉm cười bình tĩnh.
Đinh Đang lại chẳng tốt tính như vậy, lườm Lăng Húc một cái: “Vừa rồi có ai động đậy được không? Lực lượng của hồn vực vô cùng cường đại, trừ phi thực lực ngươi cao hơn bí bảo mới có thể phá tan hồn vực này. Giờ không ai trong chúng ta có thể đánh vỡ nó.”
“Vì sao?” Đường Thiên vô thức hỏi.
“Vì trong hồn vực này, võ hồn là một võ thánh.” Thần sắc Đinh Đang nghiên nghị: “Hồn vực như vậy ai phá vỡ nổi?”
Lần này mọi người đều im lặng.
Không sai, cho dù đã trở thành võ hồn nhưng sự cường đại của kiếm thánh mọi người đã tự thân trải nghiệm. Võ giả tu luyện kiếm pháp trong thiên hạ nhiều như sông Hằng, nhưng bất luận thời đại nào, có thể phong thánh đều chỉ có vài vị.
Đinh Đang hiển nhiên hiểu biết nhiều về Ẩn Kiếm Thánh, nàng nhỏ giọng nói: “Mỗi vị kiếm thánh đều có một đài phong thánh của mình, chính là cái đài kia. Đài phong thánh của Ẩn Kiếm Thánh là Hoang Kiếm Tùng. Trên Hoang Kiếm Tùng cắm mười vạn thanh tàn kiếm, đó là những thanh kiếm ông ấy luyện hỏng trước khi phong thánh.”
Xoạt, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh, lộ vẻ hoảng sợ.
Luyện hỏng mười vạn thanh kiếm...
Ngay cả Hạc vốn luôn bình thản con ngươi cũng không khỏi co rụt lại. Hắn đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhanh chóng hạ xuống đài phong thánh cao ngất kia, không khỏi lộ vẻ ao ước. Hắn cũng tu luyện kiếm pháp, sao lại không biết về đài phong thánh?
Mỗi vị Kiếm Thánh khi phong thánh tâm ý tương thông cùngt hiên địa, vạn vật theo kiếm, hóa thành một đài phong thánh theo tâm ý của Kiếm Thánh.
Đài phong thánh của mỗi vị Kiếm Thánh đều bất đồng, nghe nói đài phong thánh đại biểu cho lý giải của Kiếm Thánh đối với kiếm.
Hoang Kiếm Tùng!
Hạc nhẩm lại cái tên kỳ quái này, đây là mục tiêu mới của hắn trong thời gian tới.
Kiếm Thánh!
Chỉ riêng hai chữ này thôi cũng đủ khiến nhiệt huyết hắn sôi trào, bàn tay bất giác nắm chặt Hạc Kiếm trong tay. Không ai biết Hạc Kiếm trong tay hắn cũng là một thánh bảo.
Bí bảo hoàng kim duy nhất của chòm sao Thiên Hạc!
Như cảm nhận được ý chí dâng trào trong lòng hắn, Hạc Kiếm cũng khẽ rung rung.
๑๑۩۞۩๑๑
“Khổ cho ngươi rồi.”
Những lời này của Kiếm Thánh khiến ánh mắt Tạ Thanh nhòa đi, bao thế hệ rồi, đều vì những lời này. Từ khi hắn bắt đầ uhiểu chuyện, các trưởng bối trong làng đã nói cho hắn, bọn họ là người thủ kiếm.
Ba chữ này vẫn luôn nương theo hắn lớn lên.
Làng thủ tại nơi cằn cỗi này, thủ thanh kiếm không biết ở nơi nao, tuân thủ nghiêm ngặt tổ huấn, bọn họ không lúc nào không thấy mê man và nghi hoặc.
Tạ Thanh không dám mở miệng, hắn sợ mình mà mở miệng chắc chắn sẽ khóc len. Số lần hắn khóc ngày hôm nay còn nhiều hơn cả hai mươi năm trước cộng lại, lần đầu tiên hắn biết, hóa ra mình không kiên cường như đã tưởng.
“Từ nay về sau, ngươi là truyền nhân của ẩn kiếm lưu.”
Tạ Thanh như bị tia chớp bổ trung, vô số suy nghĩ lướt qua đầu hắn như nước chảy.
Một thanh kiếm lạnh lẽo đặt lên vai Tạ Thanh, đỉnh đầu vang lên tiếng nói bình thản.
“Tư chất ngươi tuy bình thường nhưng tâm tính chất phác, giao ẩn kiếm lưu cho ngươi ta cũng yên tâm. Về phầ nthanh kiếm này, ta sẽ phong ấn hồn vực của nó, lúc nào ngươi luyện thành võ kỹ vô song của bản môn nó sẽ mở ra.”
Tạ Thanh bật thốt: “Võ kỹ vô song bản môn là gì?”
Đỉnh đầu lại im lặng không một lời nói.
Đột nhiên, một luồng khí tức cường đại bùng lên, Tạ Thanh ngây người, vội vàng quay đầu rồi lập tức biến sắc.
Năm người Ngũ Sát Đoàn tạo thành một vòng tròn, tay nắm láy tay, con thú trước ngực bọn họ như sống lại. Mộ tcon cáo trắng, một con ngựa sắt, một con cá xấu, một con mãng xà, đi dọc theo cánh tay mọi người, tụ tập lại người con kỳ lân năm màu trên người Kỳ Lân Vương.
Ngũ thú hợp nhất!
Khí tức đáng sợ tỏa ra từ cơ thể Kỳ Lân Vương.
Khí tức hiếu sát, thô bạo kinh khủng như sóng biến không ngừng lan ra.
Đường Thiên biến sắc, khí tức của Kỳ Lân Vương lúc này cường đại hơn vừa rồi không biết bao nhiêu lần. Lực lượng này tuy chỉ là dư âm cũng khiến Đường Thiên bị chèn ép không thở nổi. Không riêng gì hắn, những người khác xung quanh cũng đều biến sắc, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi.
Bọn họ như chứng kiến một con hoang thú tỉnh dậy sau giấc ngủ say hàng tỷ năm!
Chỉ là khí tức tỏa ra thôi cũng đủ khiến người ta khó lòng hít thở!
“Có chuyện gì vậy?” Đường Thiên gấp rút hỏi: “Sao bọn chúng biến mạnh như vậy?”
“Hợp thể kỹ! Đây là hợp thể kỹ!” Đinh Đang sắc mặt trắng bệch, giọng nói run run: “Lực lượng năm người bọn họ kết hợp thành một thể, trời đất ơi, năm võ giả Thiên Lộ Bảng hợp thể...”
Sắc mặt Hạc cũng không còn vẻ thong dong lúc thường, con ngươi đầy lo lắng. Thật cường đại...
Chết tiệt!
Lần đầu tiên hắn bỗng có cảm giác thất bại. Xiết chặt Hạc Kiếm trong tay, cảm giác thất bại không hề nguội bớt.
Sương xám trong toàn bộ hồn vực đều bị luồng khí tức kinh khủng này trùng kích, khiến chúng như sôi trào lên. Mắt đất rung chuyển, toàn bộ hồn vực lúc nào cũng có thể bể nát.
Kỳ Lân Vương đột nhiên nhếch miệng cười lạnh.
Kỳ Lân trước ngực hắn chiến ý trùng thiên, bốn con thú khác hạ xuống tứ chi. Lực lượng không gì sánh nổi tràn ngập mọi ngóc ngách trên thân thểh ắn, phảng phất như toàn bộ thiên địa đều phải dùy dưới chân.
Cảm giác này thật quá tuyệt vời!
Bốn người khác lúc này đã kiệt sức nằm dưới mặt đất.
Đáng tiếc, lực lượng này chỉ là tạm thời...
Kỳ Lân Vương liếm môi, ánh mắt nhìn Ẩn Kiếm Thánh đầyt ham lam, chỉ cần có thanh kiếm này, lực lượng của mình sẽ không còn là tạm thời!
Thánh bảo!
Hắn đạp mạnh lên mặt đất, rầm, toàn bộ biển sương trong hồn vực run lên như sợ hãi. Không gian không bến bờ này bỗng xuất hiện những vết rạn trong suốt, đây là vết rạn của hồn vực.
Chân tay Tạ Thanh lạnh ngắt, hắn vừa định bảo mọi người mau chạy đi, thanh kiếm trên vai bỗng thu lại.
Kiếm bào màu xám tối xuất hiện trước mắt hắn, ẩn Kiếm Thánh từ từ bước đi, như không nhìn thấyn hững khe hồn vực. Bước chân hắn vô cùng thong dong.
Đi được ba trượng, hắn bỗng dừng lại, không quay đầu lại, nói một câu.
“Ngươi vừa hỏi võ kỹ vô song bản môn là gì?”
Ẩn Kiếm Thánh im lặng một lát rồi bỗng nói: “Giờ ta nói cho ngươi, nó tên là...”
Giọng nói của hắn vô cùng bình thản nhưng biển sương vừa rung chuyển kịch liệt lại đột nhiên bình tĩnh trở lại, như có một bàn tay vô hình mơn trớn, xoa dịu cả biển sương.
Kỳ Lân Vương quay đầu nhìn đối phương, ánh mắt chế giễu.
Kiếm Thánh, Kiếm Thánh thì sao nào?
Một hồn tướng Kiếm Thánh, còn từ vài trăm năm trước, không biết đã suy sụp ra sao rồi. Mình chỉ giậm chân một cái là hồn vực sẽ tan vỡ như tờ giấy.
Hắn từ từ vung tay, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, ngu ngốc, ai cần cái võ kỹ vô song của ngươi!
Ta chỉ muốn thanh kiếm này!
Đi chết đi!
Con mắt Kỳ Lân Vương trợn trừng, đang muốn xuất quyền đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Đại Vô Kiếm!”
Ba chữ thốt lên, vạn kiếm trên Hoang Kiếm Tùng cùng ngâm lên, hồn vực chấn động!
Một thanh kiếm xuyên thẳng từ cằm Kỳ Lân Vương lên đầu. Con mắt Kỳ Lân Vương lồi ra, toàn thân cứng đờ tại chỗ, lực lượng kinh khủng như ngọn lửa không cách nào khống chế nổi bùng lên.
Thanh kiếm này. . .
Từ đâu tới...
Ầm!
Kỳ Lân Vương nổ tung thành một quần sáng chói mắt.
“Nhớ lấy cái tên này.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ Hoang Tùng Kiếm xa xa, một bóng người màu xám chắp tay đứng thẳng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555