Sau khi lục bào lão giả rời xoay người thì phóng đi như điện, được hơn mười trượng, mục đích của lão không phải là muốn cường đoạt 'Thiên Hà Bảo Lục' trong tay của Phương Kiếm Minh, mà là muốn xem xét võ công của Phương Kiếm Minh và làm cho Phương Kiếm Minh bị nội thương, hiện tại mục đích của lão đã đạt được cho nên không để ý đến Phương Kiếm Minh nữa.
Sau khi đi được hơn trăm dặm thì dần dần giảm cước bộ, đi ra ngoài một khu rừng, ở không xa chính là tây hồ, dưới màn đêm, tây hồ vô cùng xinh đẹp, sóng nước lăn tăn, hấp dẫn mọi ánh nhìn, lục bào lão giả nhìn cảnh hổ vài lần.
Chính lúc này, có một tiếng cười quái dị vang lên, và có tiếng nói:" Lão đại, sau những năm gần đây, những người như thế ngày càng nhiều? Tại sao lại thế?"
Lục bào lão giả giật mình, các ngón tay thon dài liền chuyển động, một chưởng lực như thái sơn xé gió đánh ra, 'ầm' một tiếng, thân hình của lục bào lão giả bay lên, lùi ra sau năm trượng, đảo mắt nhìn quanh, nhưng không phát hiện người nào cả, nhướng mày, lúc này có một thanh âm khác vang lên:" Lão nhị, ngươi quản làm gì? Thói đời suy đồi, chúng ta cũng không có đủ khả năng để vãn hồi."
"Ừm, không sai, chúng ta cũng không phải là thánh nhân cứu thế, cho nên không cần phải quan tâm nhiều, nhưng mà, tên tiểu tử thần thần bí bí này, thủ đoạn hèn hạ, ta không quen nhìn, lão đại, ngươi đi trước một bước, ta chơi đùa với hắn một chút!"
Đột nhiên lục bào lão giả cười 'khặc khặc', các ngón tay thon dài bắn ra liên tiếp ba lần, ba đạo kiếm phí được phóng ra, ở ngoài khoảng cách sáu trượng, một thân ảnh lăng không, lộn một vòng, hòa nhập vào màn đêm, lục bào lão giả muốn nhìn thấy rõ dung mạo của hắn cũng không được, khinh công của người này đúng là khiến cho người ta sợ hãi. Lục bào lão giả biết là đã gặp tuyệt thế cao thủ, thần sắc ngưng trọng, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
'Vù' một tiếng, một cơn gió thổi qua, một nhân ảnh chợt lóe lên, một chưởng ấn hướng về phía lục bào lão giả. Lục bào lão giả không chút nghĩ ngợi, liền xuất chưởng đối kháng, song chưởng giao tiếp, một tiếng nổ vang lên, thân hình của lục bào lão giả lung lay, người đó lại nghiêng mình rời đi, dung nhập vào trong màn đêm.
"Các hạ là ai? Sao lại muốn làm khó ta?" Lục bào lão giả đấu một chưởng với người đó, nhận ra được võ công của người đó so với lão thì cao hơn không ít, loại cao thủ như thế này rất ít khi xuất hiện trên giang hồ, khiến cho lục bào lão giả kinh hãi, không khỏi cất tiếng hỏi.
Cũng không biết là người đó đang ẩn nấp ở đâu, chỉ có thanh âm vang lên:" Ta là ai tại sao phải nói cho ngươi nghe, ta muốn hỏi ngươi là ai? Thần thần bí bí, lại còn có thể sử dụng 'Tiêu Dao Thần Kiếm' của đại lý đoàn thị, chẳng lẽ ngươi chính là người của Đoàn gia?"
Lục bào lão giả cười khằng khặc, nói:" Cứ như lời ngươi nói đi!" Tiếng nói chưa dứt thì thân hình đã bắn lên, lướt đi trong không trung như quỷ mị, năm ngón tay vẽ nên mười mấy kiếm quyết, hét to một tiếng, mười bảy đạo kiếm khí từ trên người lão phát ra, bắn quanh bốn phương tám hướng, mỗi một đạo kiếm khí đều cắt vỡ không khí, kêu lên những tiếng xé gió, khí lưu bị chấn động dữ dội.
"Y, ngươi cũng có chút đạo hạnh, lão phu chơi đùa với ngươi!" Người đó ẩn thân trong màn đêm, trong thanh âm, xuất hữu thủ, lăng không phóng đi, hữu thủ mở rộng, một bàn tay to xuất hiện, khi kiếm khí gần đến thì nó đã biến thành cực lớn.
Sắc mặt của lục bào lão giả trầm xuống, quát:" Cự linh chưởng!" Cánh tay vẫn khép và để trong tay áo chợt duỗi ra, từng đợt sát khí khổng lồ xuất hiện.
Người kia rùng mình, quát:" Đây là công phu gi?" Lục bào lão giả cười khằng khặc, chuyển tay, ngênh đón 'cự thủ' của đối phương, một sát khí khinh khủng vây quanh lục bào lão giả.
Người kia là một dị nhân, võ công cao cường, mặc dù tả chưởng của đối phương có điều cổ quái, nhưng hắn không sợ, cự linh chưởng vẫn đánh đến.
Một tiếng 'ầm' vang lên, hai thân hình chuyển động, lùi về sau, ly khai, lục bào lão giả liên tục thối lui, ẩn vào trong màn đên, khinh công của người kia đã đạt đến cảnh giới 'lục địa thần tiên', vừa lui về là lập tức tiên lên, đuổi theo lục bào lão giả đã dung nhập vào màn đêm.
Hai người biến mất trong rừng cây. Chính lúc này, một tiếng động khác vang lên, một nhân ảnh từ dưới đất bay lên, lăng không phóng đi, sau đó lại xuất hiện mộ nhân ảnh khác tiến theo sát, hai nhân ảnh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thoáng chốc đã hòa vào màn đêm.
Bên trong rừng cây, bên ngoài rừng, đều ẩn giấu một cảm giác nguy hiểm, nếu như cẩn thận nhìn thì có thể thấy được cây cỏ trong phương viên mười trượng đều thẳng như kiếm, không hề uốn lượn.
Một lúc sau, nghe được thanh âm của lục bào lão giả nổi giận mắng:" Rốt cục ngươi muốn gì?"
Trong giọng nói, hai nhân ảnh lóe lên bên trong rừng cây, người kia cười lên, "Muốn cùng ngươi chơi đùa!", sau đó lại biến mất, không thấy tung tích.
Bọn họ xuất hiện rồi lại biến mất trong rừng năm lần bảy lượt, vô cùng cổ quái. Thì ra người kia có khinh công cao hơn lục bào lão giả một bậc, hắn cố ý quấy rối lục bào lão giả, đuổi theo không tha, lục bào lão giả chạy trước nhưng vẫn bị người đó đuổi theo kịp, lão còn có việc nên không muốn dây dưa, thấy đối phương sắp đuổi đến thì lập tức lắc mình, ẩn vào góc tối, ngừng thở, không nhúc nhích, thậm chí là kình khí bảo vệ cũng không phóng ra.
Người kia cũng lắc mình, tiến vào góc tối, lục bào lão giả định lặng lẽ rời đi, ai ngờ vừa di động thân thể là bị phát hiện, người đó liền đánh đến, lục bào lão giả kinh hãi trong lòng, vội phi thân thoát đi, chạy vòng vòng trong rừng vẫn không thể nào thoát được, không thể làm gì khác hơn là tái diễn mánh cũ, ẩn vào góc tối, khi lão vừa ẩn vào thì người kia cũng ẩn thân theo, hai người giống như hai tiểu hài tử đang chơi đùa vậy.
Dần dần, hai người phóng kình khí ra, kình khí lướt qua, các cây cỏ nhỏ không thể nào chịu nổi. Ngoại trừ bất động ra, nếu không thì lục bào lão giả không thể làm cách nào để người kia không phát hiện ra lão được, hai người bay loạn rồi lại dừng rồi lại chạy, vô cùng cổ quái.
"Mẹ kiếp! Người này có lai lịch gì, võ công sao cao cường thế, ngay cả cao thủ trên Thiên Bảng, Địa Bảng năm đó cũng không có được vài người là đối thủ của hắn!" Lục bào lão giả ẩn thân ở sau một gốc đại thụ, trong lòng thầm nghĩ, sau đó nghĩ tiếp:" Cứ vòng vo như thế thì ta cũng không biết được hắn là ai! Nếu để cho người ngoài biết được chuyện này thì làm gì còn mặt mũi nữa, không được, nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi hắn, xem ra chỉ còn lại chiêu này thôi!"
Vừa nghĩ xong, hai vai khẽ động, từ sau gốc đại thụ đi ra, lão vừa động thì ở phía sau một đại thụ cách đó chừng hai trượng, xuất hiện một người, phóng đến như lưu tinh, cười ha hả nói:" Lần này lão phu xem ngươi chạy đi đâu!"
Lục bào lão giả cười khằng khặc, đối chưởng với hắn, sau ba chiêu, lục bào lão giả lùi về phía sau, người đó liền theo sát.
Trên mặt lục bào lão giả hiện lên một cụ cười cổ quái, dừng thân lại, người kia cách lão chỉ có hơn một trưởng, vội xuất trảo chộp đến, một tiếng 'bụp' vang lên, một đoàn sương trắng xuất hiện từ trên người lục bào lão giả, sau đó lục bào lão giả biến mất, người kia kêu lên một tiếng, miệng nói:" Tiểu tử này học được môn võ công này từ đâu, sao lại không thấy."
Sau đó phóng đi, thế tựa lưu tinh, di chuyển quanh phương viên ba mươi trượng, nhưng không phát hiện tung tích của lục bào lão giả, người nọ kêu lên vài tiếng khó hiểu, sau đó biến mất trong rừng cây, khu rừng khôi phục lại yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, một thân ảnh lại xuất hiện, người đó tự nói:" Kỳ quái, kỳ quái, không thấy, chiêu thức của tiểu tử này thật là lạ, hắn theo ai học được chiêu này, thôi, nếu không bắt được thì đi tìm lão đại vậy!" Nói xong xoày người rời đi.
Lần này khu rừng thật sự yên tĩnh lại, người đó đi không lâu thì trên một đại thụ xuất hiện một thân ảnh linh hoạt như rắn, sau khi hắn rời khỏi đại thụ thì mới nhận rõ được là một thân người.
Hắn đứng dưới tàng cây, lạnh lùng cười, nhìn về hướng người kia biến mất, thấp giọng lẩm bẩm:" Ngươi nghĩ không ra là đúng, nếu ta không ẩn tàng thực lực thì làm sao có thể được xếp vào một trong 'cửu đại thần bí khách', ke ke!"
Nói xong thì cất bước rời đi, vừa đi được chừng mười bước thì đột nhiên đứng lại bất động, một tiếng xé gió vang lên, một thân ảnh từ trên trời hạ xuống.
Trên mặt lục bào lão giả hiện vẻ tươi cười, người kia còn chưa xuống đất thì lão đả hỏi:" Sao ngươi lại đến đây? Thế nào? Đã lấy được Thiên Hà Bảo Lục chưa?"
Người đến là một thanh diện hán tử, chỉ thấy trên mặt hắn đầy vẻ tức giận, hắn gằn từng chữ một:" Sao người lại làm thế?"
Lục bào lão giả cười nói:" Tông nhi, con làm sao thế?"
Thanh diện hán tử nói:" Người còn hỏi, cữu cữu, sao lại đánh lén Phương Kiếm Minh, lại còn gọi Phù Tang Lãng Tử dây dưa với điệt nhi, chẳng lẽ cữu cữu không biết điệt nhi muốn luận võ với Phương Kiếm Minh chính là muốn quang minh chính đại đoạt được Thiên Hà Bảo Lục, nếu không thì cho dù điệt nhi có đoạt được, trọng chấn gia môn, nhưng đại lý Đoàn gia ta còn mặt mũi nào ở trong võ lâm nữa!"
Lục bào lão giả nghe xong thì sắc mặt trầm xuống, nói:" Tông nhi, con đã bỏ qua cho Phương Kiếm Minh? Không đoạt lấy Thiên Hà Bảo Lục?"
Thanh diện hán tử nói:" Không có, đương nhiên là con sẽ không bỏ qua cho hắn, đại hội luận võ ở kinh thành đầu xuân năm sau, con nhất định sẽ đoạt lấy 'Thiên Hà Bảo Lục' trong tay của hắn, chỉ là sớm muộn mà thôi. Nhưng mà, cữu cữu, điệt nhi hi vọng cữu cữu không nên chúng tay vào việc này!"
Lục bào lão giả rất trân trọng thanh diện hán tử, nghe xong thế cũng không tức giận mà chỉ nói:" Tông nhi, con đã quên mẫu thân con trước khi qua đời đã dặn dò con thế nào à, cữu cữu làm thế không phải là vì con sao cũng là vì Đoàn gia của chúng ta!"
Thanh diện hán tử buồn bả nói:" Không sai, lúc mẫu thân qua đời đã dặn con nhất định phải nghe theo lời cữu cữu, mọi chuyện do cữu cữu làm đều là vì con, và cũng là vì Đoàn gia. Nhưng, cữu cữu, Đoàn gia của chúng ta ngày càng lụn bại, trước tiên không nói đến phương diện triều đình, chỉ tính trong chốn võ lâm, danh tiếng của Đoàn gia ta ngày càng thấp, nếu chúng ta lại sử dụng thủ đoạn không quang minh chính đại, thì chỉ khiến cho giang hồ cười nhạo, Đoàn gia ta làm sao có thể lập thế trong võ lâm!"
Sắc mặt của lục bào lão giả trầm xuống, nói:" Không cần lo lắng đến võ lâm Trung Nguyên, Đoàn gia ta và bọn họ không quan hệ gì, địa vị của Đoàn gia chúng ta ngày hôm nay, chính là do triều đình 'tặng' cho, nếu không lấy được 'Thiên Hà Bảo Lục' thì Đoàn gia chúng ta đừng mong trở mình, tông nhi, muốn thành đại sự, không nhất thiết phải quang minh chính đại, mà nếu cần thì phải sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, con chớ quên, cữu cữu cũng là người họ đoàn."
Dừng một chút, nhìn thanh diện hán tử nói:" Nếu con muốn quang minh chính đại thì tùy con, nhưng cữu cữu nói trước, nếu vào đại hội luận võ ở kinh thành, con không thể đoạt được Thiên Hà Bảo Lục thì cữu cữu sẽ ra tay đoạt lấy!"
Thanh diện hán tử gật đầu, nói:" Được, nếu ở đại hội luận võ con không địch lại Phương Kiếm Minh thì cũng là do con học nghệ không tinh, nhưng nếu như con đoạt được Thiên Hà Bảo Lục, giải được bí mật trong đó, hi vọng cữu cữu sẽ không để ý đến việc tông nhi vô lễ hôm nay, mà hiệp trợ cho tông nhi."
Lục bào lão giả cười lớn:" Tông nhi, chúng ta đều là người một nhà, sao cữu cữu lại để chuyện này trong lòng, được rồi, không phải ta dặn con chờ ta sao, chạy đến đây làm gì?"
Thanh diện hán tử nói:" Điệt nhi chờ lâu vẫn không thấy cữu cữu, sợ có chuyện xảy ra cho nên ra ngoài tìm cữu cữu!"
Lục bào lão giả cười ngạo nghễ, nói:" Không phải cữu cữu cuồng vọng tự đại, trên đời này người có thể gây bất lợi cho cữu cữu còn chưa xuất thế!"
Sau đó nói tiếp:" Tông nhi, con đi trước, đến thành vương phủ, thay mặt cữu cữu vấn an thành vương trước, cữu cữu sẽ đến sau!"
Thanh diện hán tử thấy lạ hỏi:" Cữu cữu còn có chuyện gì sao, không đi cùng điệt nhi à?"
Lục bào lão giả cười nói:" Trong Lôi Phong tháp hình như có cất giữ bảo vậy, cữu cữu dò xét ba lần mà không thấy, cữu cữu muốn điều tra một lần nữa, nếu vẫn không đắc thủ thì sẽ đi hội ngộ, còn nếu như đắc thủ thì thế lực của chúng ta tăng lên không ít, còn sợ ai nữa!"
Thanh diện hán tử gật đầu, nói:" Như vậy cũng tốt, cữu cữu, điệt nhi đi trước, chúng ta gặp lại ở kinh thành!"
Thanh diện hán tử rời đi, lục bào lão giả nhìn sắc trời, đang định thi triển khinh công thì sắc mặt biến đổi, có tiếng bước chân truyền đến, hai bóng người không nhanh không chậm đi đến, lục bào lão giả trong bóng đêm mà vẫn có thể nhìn rất xa, hai người kia không phát hiện ra lão, mà lão đã phát hiện ra họ, vội phóng người trốn vào một đại thụ.
"A Di Đà Phật! Thí chủ hà tất phải trốn trốn tránh tránh, lão nạp Bảo Châu, giá sương hữu lễ!" Một người trong số hai người vừa đến lên tiếng.
"Di, lão hòa thượng này đúng là thâm tàng bất lộ, ngày đó ta hoài nghi lão có võ công, quả nhiên đúng là như thế!"
Nếu hành tung đã bị phát hiện, lục bào lão giả liền phóng ra, hai người vừa đến chính là hai hòa thượng mà Phương Kiếm Minh đã gặp, dưới ánh trăng, lão tăng Bảo Châu trang nghiêm, song thủ hợp lại, nói:" A Di Đà Phật, thí chủ là người trong võ lâm?"
Lục bào lão giả không lên tiếng, gật đầu coi như trả lời.
Lão tăng nói:" Lôi Phong tháp là nơi phật môn thanh tu, không thể so với 'Thiếu Lâm', thái sơn bắc đẩu, mong thí chủ thủ hạ lưu tình!"
Lục bào lão giả nói:" Hòa thượng, lời này của lão là có ý gì?"
Lão tăng nói:" A Di Đà Phật, thí chủ chắc hẳn minh bạch, chẳng lẽ còn muốn lão tăng điểm phá?"
Lục bào lão giả giả bộ không hiểu nói:" Hòa thượng, lão phu không hiểu lời của lão, nếu không có chuyện gì thì lão phu cáo từ!"
Lão tăng cười nói:" Thí chủ năm lần bảy lượt lén vào bên trong Lôi Phong tháp, xem xét kinh thư trong tháp, có thể lừa được người khác nhưng không thể lừa được lão nạp, lão nạp không biết thí chủ muốn gì?"
Lục bào lão giả giật mình, cười khằng khặc, nói:" Xem ra lão hòa thượng đúng là một cao thủ, nói như thế thì nhất định Thiếu Lâm Dịch Cân Kinh đang ở bên trong tháp!"
Lời này vừa nói ra trên mặt lão tăng chợt xuất hiện vẻ kinh sợ, lời nói cũng bất chợt lớn hơn:" Thí chủ nói thế là có ý gì, Thiếu Lâm Dịch Cân Kinh thì phải ở trong Thiếu Lâm Tự chứ, sao lại chạy đến Lôi Phong tháp, Lôi Phong tháp xưa này không dính vào chuyện giang hồ, xin thí chủ đừng vọng đoán!"
Lục bào lão giả luôn quan sát thần thái của lão tăng, thấy lão giật mình, thầm nghĩ không biết là lão tăng này có giả vờ hay không nữa, nói:" Hòa thượng, những những lời này của lão không đúng, nếu Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm Tự không ở bên trong tháp thì một thân võ công của lão là từ đâu ra, lão còn muốn giảo biện sao?"
Lão tăng nói:" A Di Đà Phật, thí chủ nói thế, có rất nhiều sơ hở, lão nạp có võ công hay không thì liên quan gì đến Dịch Cân Kinh, thí chủ võ đoán như thế là không được!"
Lục bào lão giả nói:" Như vậy lão phu hỏi lão, một thân võ công của lão là từ đâu ra, hơn mười năm qua lão ở trong Lôi Phong tháp, tiên đoán tương lai cho mọi người xung quanh, nên được tung xưng là 'thần tăng', lão phu đã sớm điều tra rõ, và cũng cảm thấy kỳ quái, với võ công của lão, lại làm chủ trì nhiều năm như thế, sao lại không rời khỏi Hàng Châu, chẳng lẽ bên trong có bảo vật gì cần che dấu?"
Lão tăng niệm một tiếng 'A Di Đà Phật' rồi nói:" Thí chủ quả nhiên là có ánh mắt lới hại, tâm cơ thâm trầm, thật không dám giấu, một thân võ công của lão nạp là được truyền từ một hành cước tăng, lão tăng vốn là người Hàng Châu, ở lại Hàng Châu, vì thế nhân tiêu trừ tai họa, siêu độ vong hồn, chưa phát hiện ra là đã mười năm trôi qua rồi, lão nạp cần già phải đi ra bên ngoài, phật nói rằng ba ngàn thế giới, bất quá cũng chỉ tại ý niệm, lão nạp là thân tại Hàng Châu, làm sao thí chủ biết được lão nạp thần du bát phương, lời nói của thí chủ không khỏi ly kỳ."
Lục bào lão giả cười khằng khặc nói:" Lão nói võ công của lão là được truyền từ một hành cước tăng, tốt, vậy lão phu hỏi, hành cước tăng đó có pháp danh là gì?"
Lão tăng suy nghĩ một lúc rồi nói:" Gia sư Thiên Trí!"
Lục bào lão giả sửng sốt, lấy làm lạ, hỏi:" Thiên Trí!? Lão phu chưa từng nghe nói qua, lão phu còn có việc, không cùng lão nhiều lời, cáo từ!"
"Chậm đã!" Lão tăng quát.
"Lão lại muốn gì?" Lục bào lão giả hỏi.
"Thí chủ, thỉnh cầu của lão tăng, thí chủ còn chưa có trả lời, sao lại rời đi rồi!"
"Thỉnh cầu gì!"
"Xin thí chủ rời khỏi Lôi Phong tháp, đừng tự tiện xông vào trong, Lôi Phong tháp không hề có Dịch Cân Kinh gì cả, cũng không có bí kíp võ công, ý đồ của thí chủ khi đến lão nạp đã biết, Lôi Phong tháp chỉ có phật môn kinh thư, nhất định thí chủ xem không hợp mắt, nếu thí chủ rời đi, chuyện trước đây, lão nạp không truy cứu!"
Lục bào lão giả nghe xong thì cười khằng khặc, nói:" Hòa thượng, đây là uy hiếp hay là cảnh cáo?"
Lão tăng nói:" A Di Đà Phật, lão nạp chỉ mong thí chủ cam đoan từ này về sau không lẻn vào bên trong Lôi Phong tháp nữa, chỉ cần một lời nói của thí chủ mà thôi, lão nạp không dám cảnh cáo, càng không có dũng khí uy hiếm!"
Lục bào lão giả ngửa mặt lên trời cười lớn, nói:" Hào thượng, ngươi có được bao nhiêu đạo hạnh, đừng tưởng rằng phát hiện ra được tung tích của lão phu thì lão phu sẽ sợ ngươi, lão phu không đáp ứng ngươi thì sao, nếu lão phu vẫn muốn vào Lôi Phong tháp thì sao?"
Lão tăng nhướng mày nói:" Thí chủ vẫn muốn chuyện ta ta làm?"
Lục bào lão giả nói:" Lão phu muốn đi vào đó thì vào, chỉ một Lôi Phong tháp làm sao làm khó lão phu được, nếu nó không phải là một thiên cổ danh tháp thì lão phu chỉ cần nhấc tay một cái là có thể hủy diệt nó, hòa thượng nhà ngươi đừng có dài dòng!"
Hai hàng lông mày của lão tăng nhíu lại, thất sắc nói:" Thí chủ vẫn chấp mê bất ngộ, xem ra lão nạp không thể không động thủ!"
Lục bào lão giả cười lạnh nói:" Hòa thượng, lão phu đã sớm biết lão muốn động thủ, có bản lãnh gì, lão phu lĩnh giáo, khặc khặc, như thế cũng tốt, chờ sau khi lão phu đánh bại lão thì có thể ngông nghênh tiến vào bên trong Lôi Phong tháp, nếu 'Dịch Cân Kinh' được cất giấu bên trong thì lão phu không tin là không tìm được!"
Sắc mặt lão tăng trầm xuống, cũng không quay đầu lại nói:" Đồ nhi, con tiến lên giải khai tâm ma cho vị thí chủ này, người xuất gia thì phải từ bi, nhớ không được đả thương thí chủ này!"
Tiểu sa di từ phía sau lão tăng cười hì hì, nói:" Vâng, sư phụ!" Sau đó thong thả đi ra, đối mặt với lục bào lão giả, hai tay hợp lại, nói:" A Di Đà Phật, tiểu tăng xin lĩnh giáo, thí chủ xin chỉ điểm vài điều!"
Lục bào lão giả nghe lão tăng nói xong thì mở trừng hai mắt, giận dữ, nói:" Hảo, hảo, hảo, để lão phu xem đệ tử của một thần tăng có bao nhiêu cân lượng!"
'Khặc khặc', trong tiếng cười, lão phi thân đến, năm ngón tay thon dài cong lại như câu, chụp vào đỉnh đầu của tiểu sa di, ra tay độc ác.
Tiểu sa di không chút kinh hoảng, hai tay hợp lại thành chữ thập, hướng thẳng ra ngoài, một cổ nội gia chân lực phát ra từ trên bàn tay, lục bào lão giả giật mình, vội xoay người, chuyển sang bên trái của tiểu sa di, thực trung nhị chỉ hợp nhất, một đạo kiếm khí bắn ra, nhằm về phía huyệt đại hoành ở bên hông của tiểu sa di.
Thân hình của tiểu sa di khẽ động, kiếm khí thât bại, lục bào lão giả lạnh lùng cười, ngón tay cái giật mạnh, sử ra 'Tiêu Dao Thần Kiếm', một đạo kiếm khí bắn thẳng lên cao, nhắm thẳng về phía tiểu sa di, thế đến cực nhanh, khí thế ác liệt, một kích đến ngay.
Tiểu sa di nhướng mày, thầm vận huyền công, khắp nơi phẩn bổ đầy chân lực, hai tay hợp lại đón đạo kiếm khí, một tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, sau đó là một tiếng 'bụp', thân hình của tiểu sa di hơi động, lục bào lão giả thì lung lay người, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, thất thanh hỏi:" Đây là nội công gì?"
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Tiểu sa di cười hì hì, nói:" Nội công của tiểu tăng tên là 'Thiếu Dương Công', thí chủ còn muốn đánh nữa sao?"
Lục bào lão giả cười lạnh, nói:" Đương nhiên!" Cánh tay vẫn ẩn ở trong tay áo liền vươn ra, xuất chưởng, đánh lên thần công hộ thể của tiểu sa di, một luồng khí lưu chuyển động, mái tóc của lục bào lão giả không gió tự động, hai ống tay áo bay phất phới, sắc mặt của tiểu sa di trầm trọng hẳn lên, hai tay từ từ hợp lại, một khi song chưởng của tiểu sa di gần lại một chút thì sắc mặt của lục bào lão giả càng trầm trọng hợn, khi song chưởng của tiểu sa di chỉ còn một tấc nữa là sẽ hợp lại, sắc mặt của lục bào lão giả trở biến thành màu lục (xanh mét), quát lên một tiếng:" Khai!"
Thần công hộ thể của tiểu sa di lập tức xuất hiện lỗ hổng, sắc mặt của tiểu sa di đại biến, không biết phải làm thế nào cho phải, thì ra nội công của hắn mặc dù cao cường, lại có thần công hộ thể nhưng chiêu thức ít ỏi, tu vi võ học không sâu, lão tăng chỉ dạy cho hắn ba chiêu, một chiêu thủ, một chiêu công và một chiêu dùng để lưỡng bại câu thương với địch nhân.
Hắn nghe sư phụ nói qua, nếu không phải gặp tình huống bất đắc dĩ thì không được sử dụng chiêu thức lưỡng bại câu thương với địch nhân, hôm nay thế thủ của hắn đã bị lục bào lão giả công phá, hắn chần chừ một chút, định thi triển ra thì đã chậm một bước.
Dụng ý của lão tăng chính là muốn cho đồ đệ của mình thu được một ít kinh nghiệm, đồng thời cũng là dò xét võ công của lục bào lão giả, không ngờ đồ đệ của lão thật sự ngây thơ đáng yêu, chỉ sử dụng thế thủ, không dùng thế công.
Lục bào lão giả cũng nhận ra được tiểu sa di này không bình thường, nên vừa ra chiêu là liền sử dụng sát chiêu, không để cho đối phương có cơ hội thở dốc.
Mắt thấy tiểu sa di sẽ bị đánh trúng, lão tăng làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, tiến lên một bước, hất tay đánh ra một chưởng, phách không chưởng lực từ từ bay đến.
Lục bào lão giả chỉ cách lão có hai trượng, lão tăng bước lên một bước, trong lòng lão giật mình, có một dự cảm xấu, thầm nghĩ:" Không tốt!"
Bàn tay của lão khó khăn lắm mới đến được người của tiểu sa di, chưởng phong lướt qua huyệt 'tàng trung' trên người tiểu sa di, nội lực còn chưa kịp phát ra thì đã vội rút về, phi thân về sau.
Lần này lão đã thi triển khinh công để lùi về sau, khi rơi xuống đất thì khoảng cách đã là hơn mười trượng, thân ảnh của lão mờ mờ ảo ảo, khi rõ khi không.
Lão tăng chuyển người đến bên cạnh tiểu sa di, phất tay lên 'tàng trung huyệt' của tiểu sa di, tiểu sa di cười hì hì, hai tay hợp lại thành chữ thập, nói:" Cám ơn sư phụ!"
Lão tăng lắc đầu, không có ý kiến, nhìn về phía lục bào lão giả, nói:" Thí chủ thấy đệ tử của lão nạp như thế nào?"
Lục bào lão giả gượng cười, nói:" Hào thượng, nếu đồ đệ của lão được chỉ dạy tốt một chút, khi hành tẩu giang hồ, không đến một năm thì trong số người đồng lứa, ngoại trừ một người ra thì không ai là đối thủ của hắn!"
Sắc mặt lão tăng trầm xuống, nói:" Đã như vậy, thí chủ còn muốn vào Lôi Phong tháp sao?"
Lục bào lão giả cười khằng khặc, nói:" Lão hòa thường, nếu lão muốn lão phu không vào Lôi Phong tháp thì cũng được thôi, nhưng ..."
"Nhưng thế nào?"
Con ngươi của lục bào lão giả xoay tròn, âm hiểm nói:" Chỉ cần lão không hoàn chiêu, dùng 'Thiếu Dương Công' tiếp lão phu một chưởng, lão phu lập thệ, nếu như còn sống, tuyệt không bước vào trong Lôi Phong tháp nửa bước!"
Tiểu sa di kinh hô:" Sao thế được, sư phụ của tiểu tăng cũng không phải là kim cương la hán, làm sao có thể để cho thí chủ tùy ý đánh được!"
Lão tăng nhướng mày, trầm tư, lục bào lão giả nói:" Xem tình hình thì lão phu không phải là đối thủ của lão, nhưng nếu lão phu muốn chạy thì không khó, nếu như lão không có dũng khí, không đáp ứng thì sau này lão phu thường xuyên đi vào Lôi Phong tháp, đến lúc đó thì phải xem ai thủ đoạn hơn!"
Lão tăng trầm ngâm nói:" Thí chủ quả nhiên là tâm cơ thâm trầm, phật tổ có dạy: tay không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Lão nạp thân là chủ trì của Lôi Phong tháp, phải suy nghĩ cho Lôi Phong tháp, tiếp thí chủ một chưởng, có gì là khó? Nhưng lời nói của thí chủ có thật không?"
Lục bào lão giả nói:" Lão phu có thể không từ thủ đoạn, nhưng những lời vừa rồi là xuất phát từ nội tâm, lời nói trắng đen rõ ràng, tuyệt không đổi ý, lão hòa thượng, cứ yên tâm!"
Lão tăng mỉm cười, gật đầu, nói:" Có một câu nói của thí chủ, lão nạp yên tâm! Thí chủ cứ việc ra tay, lão nạp tuyệt không hoàn thủ!"
Dứt lời, hai tay để ra phía sau, hai chân không khép mà cũng không dang rộng, ý thái nhàn nhã, tựa hồ như không để lục bào lão giả trong lòng, cho dù lục bào lão giả đánh lão một trăm chưởng, hay là dùng đao khảm lão thì lão cũng không nhíu mày.
Lục bào lão giả thấy thế thì trong lòng hoài nghi, thầm nghĩ:" Lão hòa thượng Bảo Châu này làm trò quỷ gì?" Từ từ tiến lên, thầm nghĩ:" Chỉ bằng một chiêu vừa rồi thì lão phu tuyệt không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cho dù võ công ngươi có cao đến đâu thì bất quá cũng chỉ cao hơn ta một bậc mà thôi, dám tự đại như thế, tốt, nếu ngươi không muốn sống thì đừng trách lão phu vô tình!"
Nhãn châu xoay chuyển, nhìn vào lão tăng, cười âm hiểm, phi thân đến, lăng không, nhắm vào đỉnh đầu của lão tặng, cánh tay trái ẩn trong tay áo đột nhiên ra đòn, nhắm thẳng vào thiên linh cái của lão tăng.
Tiểu sa di thấy thế thì thất sắc, cả kinh kêu lên:" Sao ngươi lại làm như vậy! Ngươi ... ngươi ..."
Lão tăng nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích, không thèm nhìn vào bàn tay của đối phương đang hạ xuống. Lục bào lão giả mừng rỡ, quát:" Khai!" Vận toàn lực, đánh vào thiên linh cái của lão tăng.
Một tiếng 'bịch' vang lên, chuỗi phật châu trên cổ của lão tăng chuyển động, chân lực dẫn ra ngoài. Lục bào lão giả trở mình thối lui, cười ha ha mấy tiếng, nói:" Lĩnh giáo, Bảo Châu thần tăng!" Tiếng cười xa dần, cả người của lão biến mất trong màn đêm.
Tiểu sa di mở to hai mắt nhìn vào sư phụ vẫn còn đang đứng yên không nhúc nhích, run giọng hỏi:" Sư phụ, sư phụ, người ... Người ... Không có việc ...!"
Hai mắt của lão tăng nhắm nghiền tựa hồ như ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, chuỗi phật châu trên cổ lão tăng vẫn không ngừng lưu động. Tiểu sa di không biết lợi hại, đưa tay chạm vào thân thể của lão tăng, ngón tay còn chưa kịp chạm vào thì 'Thiếu Dương Công' trong cơ thể đột nhiên vận khởi, mặt của tiểu sa di đỏ lên, kêu lên một tiếng đau đớn, tựa như là bị lôi điện đánh trúng, giật mạnh người về phía sau, văng ra ngoài.
Lão tăng mở mắt ra, hai mắt hiện lên tinh quang, một tiếng 'bồng' vang lên, trong mắt lão tăng bắn ra quang mang màu xanh nhạt, kích lên một đại thụ ở phía xa, trên thân đại thụ lập tức xuất hiện một lỗ thủng lớn, lưỡng đạo quang mang di chuyển ngày càng xa, cuối cừng rơi vào trong tây hồ, một tiếng nổ ầm vang lên, bọt nước tung lên tán loạn, sóng nước trở mình, từng con sóng lớn xuất hiện, từng vòng nước khuếch tán ra xa, một lúc sau mặt hồ mới yên tĩnh lại.
Phật châu cũng từ từ chậm lại, khi mặt hồ yên tĩnh lại thì phật châu cũng dừng chuyển động, rơi xuống trước ngực lão tăng. Lão tăng thở một hơi, nói:" Chưởng lực như thế, lợi hại, lợi hại, a di đà phật!"
Tiểu sa di vui vẻ nói:" Sư phụ, sư phụ không sao chứ? Thật là hù chết đệ tử rồi."
Lão tăng mỉm cười nói:" Con còn không tin vào võ công của sư phụ sao? Xem ra sau này hắn sẽ không bao giờ đến nữa, chúng ta cũng nên trở về Lôi Phong tháp, chuyện đêm nay nhớ là không được nhắc đến trước mặt người ngoài!"
Tiểu sa di hợp song chưởng thành chữ thập, nói:" Mọi việc nghe theo lời dặn của sư phụ."
Hai bóng người bắt đầu đi, từ từ dung nhập vào trong màn đêm.
Phương Kiếm Minh len lén vào đại viện, thần không hay quỷ không biết trở về phòng, nội thương của hắn nói ra cũng không nghiêm trọng, nhưng ảnh hưởng là không thể tránh khỏi được, cho nên khi hắn vào phòng sợ sau này sẽ có di chứng, không thể làm gì khác hơn là khoanh chân ngồi xuống âm thầm điều nguyên.
Cũng không biết là qua bao lâu, khi hắn mở mắt nhìn qua cửa sổ thì trời tờ mờ sáng, một cơn buồn ngủ ập đến, ngả đầu xuống ngủ. Khi hắn ngủ, tiến nhập vào giấc mộng, trở vào bên trong sơn động trong Thần Bí cốc, lại cùng mười tám mộc nhân giao thủ, trải qua vô số lần giao thủ, Phương Kiếm Minh hiện nay đã không còn là Phương Kiếm Minh của trước kia, trận pháp của mười tám mộc nhân này Phương Kiếm Minh đã thăm dò được một ít. Mặc dù không thể phá giải được nhưng cầm cự trong khoảng một canh giờ thì không phải là chuyện khó.
Điều khiến cho hắn ăn không tiêu chính là, mười tám mộc nhân này quả thực không phải là người mà (bọn chúng vốn không phải là người), khí lực của mười tám mộc nhân này tựa hồ như không bao giờ cạn kiệt, gần đây Phương Kiếm Minh đánh nhau với họ một hồi, mệt đến nỗi thở hồng hộc, nhưng bọn họ thì vẫn dũng mãnh như lúc ban đầu, nhìn ra được lợi thế thì thế công của họ càng thêm hung ác, đánh Phương Kiếm Minh bò lê bò càng, Phương Kiếm Minh kêu lên vài tiếng rồi hôn mê.
Lần này khi Phương Kiếm Minh vừa tỉnh dậy thì nghe được thanh âm của Bất Hưu, nói:" Hảo tiểu tử, hôm nay xem như ngươi đã là mình đồng da sắt rồi!"
Phương Kiếm Minh giương mắt nhìn lên, thì thấy Bất Hưu đứng ở trên cao, mỉm cười nhìn hắn, mười tám mộc nhân bao vây bốn phía của Phương Kiếm Minh, lần này thì bọn họ không có ra tay, xem ra là do ý của Bất Hưu.
"Hoàn hảo, hoàn hảo, tất cả đều là nhờ sư phụ ban tặng, chính vì luyện sắt thành thép, nên sau này đồ nhi mới có được tiền đô không hạn lượng, mong rằng sư phụ không nên hạ thủ lưu tình, nên sử dụng cách thức thế này, để cho đồ nhi trở thành người không sợ bị đánh đệ nhất trong thiên hạ, đến lúc đó chắc sư phụ sẽ được nở mày nở mặt, đồ nhi chỉ là chịu khổ nhất thời, sẽ không oán hận!" Phương Kiếm Minh cười trào phúng nói.
Bất Hưu chớp mắt, ngáp một cái thật dài, nói:" Xem ra ngươi đã hiểu rõ được dụng ý của vi sư, đã lâu rồi ta chưa được ngủ thoải mái, thế nào? Có nhận ra được gì từ thập bát đồng nhân trận không?"
Phương Kiếm Minh nói:" Sư phụ xem đệ tử là ai chứ? Cho dù đệ tử có nhận ra được vài điểm nhưng cũng không có cách nào phá giải được!"
Bất Hưu gật đầu nói:" Ừ, thập bát đồng nhân trận không phải giống như các trận pháp khác, với đạo hạnh hiện nay của con thì hiển nhiên là không thể phá giải được, được rồi, 'Mộng Tiêu Dao Quyền' của con hẳn là đã đạt đến cảnh giới 'lô hỏa thuần thanh'?"
Phương Kiếm Minh nói:" Con cũng không biết, bất quá, con có thể sử dụng để đối phó với thập bát đồng nhân trận, duy trì được khá lâu, xem ra đã đạt đến giai đoạn thuần thục."
Bất Hưu ừ một tiếng, lắc đầu, nói:" Nếu Mộng Tiêu Dao Quyền đã đại thành, con lại chịu được đòn của thập bát đồng nhân trận, và không phá trận được, thì tạm thời vi sư để bọn họ lui ra, con ..."
Mấy ngày nay Phương Kiếm Minh không biết là đã bị ăn bao nhiêu 'côn', đối với mười tám mộc nhân này vừa tức vừa giận, vất vả lắm mới thăm dò được một ít lộ số, nghe được lời Bất Hưu nói thì hắn liền ngắt lời:" Không được, sư phụ không phải đã nói rồi sao, đây chính là khảo nghiệm của đệ tử, đệ tử còn chưa chính thức phá trận thì làm sao có thể bỏ qua được, đệ tử sẽ không từ bỏ ý định phá trận!"
Khóe miệng Bất Hưu lộ một nụ cười, gian kế đã đạt được, Phương Kiếm Minh đang nghĩ về chính mình nên không có phát giác ra được. Bất Hưu cười gian, nói:" Vậy à, thật đúng là đồ đệ tốt của ta, có được đồ nhi như thế này thì ta còn sợ không có người nối nghiệp sao, bất quá, có một việc vi sư quên nói với con, mười tám mộc nhân này không giống như tiểu mộc ở bên ngoài đâu, năng lượng của bọn chúng tích tụ được cho đến hiện nay đã vượt qua sự tưởng tượng của ta rồi."
Ngừng một chút, trên mặt lão lộ vẻ khó xử, Phương Kiếm Minh không biết là đã sập bẫy của Bất Hưu, hỏi:" Sư phụ nói thế là có ý gì?"
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 187: Đại Thụy Thần Công (Hạ)
Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nguồn: 4vn.eu
Bất Hưu cười trộm trong lòng, nói:" Ý của vi sư là để cho bọn chúng tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, nếu con đã có nhiệt huyết với khảo nghiệm của vi sư như thế thì vi sư nhất định không làm cho con thất vọng, đứng dậy đi, vi sư còn một khảo nghiệm ..."
Lão còn chưa nói xong thì sắc mặt của Phương Kiếm Minh đã trở nên khó coi, trong lòng tức đến muốn khóc lên, thầm nghĩ:" Lão bất tử này không ngờ lại lừa ta vào tròng, không được, nếu tiếp tục như thế thì chắc sẽ bị giết mất, ta phải tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lại là không bị khống chế nữa!"
Nghĩ vậy, hắn liền tát một cái thật mạnh vào mặt mình, một tiếng 'bốp' giòn vang, mặc dù là đang trong mộng nhưng Phương Kiếm Minh vẫn cảm nhận được đau đớn rất rõ ràng, không khỏi đưa tay lên mân mê, Bất Hưu thấy thế thì cười lớn:" Hảo đồ nhi, hảo đồ nhi, đây là công phu gì, lợi hại, lợi hại, bội phục, bội phục, vi sư sống mấy trăm năm mà chưa từng gặp qua môn thần công này, quả nhiên rất là khí thế!"
Phương Kiếm Minh nghe lão cười nhạo, không đáp lời mà liên tục vỗ lên mặt mình, hắn còn sợ rằng mình dùng lực không đủ, nên đưa tay véo đùi của mình một cái thật mạnh.
Không ngờ quả thật hắn đã bị côn bổng đánh thành 'người sắt' thật, mặc cho hắn phát lực thế nào thì cũng chỉ có cảm giác như là bị kiến cắn mà thôi, không hề đau đớn, Phương Kiếm Minh méo mặt:" Đây là sao, chẳng lẽ ta không thể tỉnh lại sao?"
Bất Hưu cười lên quái dị, tiến đến, vừa đi vừa nói:" Vi sư quên nói cho con biết, hiện tại đang là trong mộng, con đã được vi sư huấn luyện thành đầu đồng tay sắt, ngoại trừ gương mặt còn có chút yếu ra thì trong mộng, cho dù có bị đánh như thế nào cũng không bị thương tổn, còn không biết đa tạ sư phụ à?"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì dừng lại, nói:" Điều này thì có lợi ích gì, cho dù đệ tử có được đầu đồng tay sắt, cũng là đang ở trong mộng, ra đến bên ngoài, thì bị đánh trúng vẫn đau thôi, rõ ràng là sư phụ coi tiểu tử như là một vật thí nghiệm!"
Bất Hưu cười ha hả, vỗ vỗ vai hắn, nói:" Thật thế sao? Vậy vi sư hỏi, khi con đối chưởng với lục bào tiểu tử kia, ngoại trừ bị phun ra một ngụm máu tươi thì trên người có thương tích nào không?"
Phương Kiếm Minh lấy làm lạ hỏi:" Sư phụ không nói thì đệ tử cũng không nghĩ đến, đúng rồi, nếu như lục bào lão giả kia muốn cướp 'Thiên Hà Bảo Lục', với võ công của hắn, chỉ cần đệ tử bất ngờ không đề phòng, hắn ra tay ám sát thì cái mạng nhỏ của tiểu tử chỉ còn lại một nửa mà thôi, rốt cuộc là có gì xảy ra?"
Bất Hưu cười nói:" Con cho rằng vi sư cho con phá thập bát đồng nhân trận là hồ đồ sao? Đây là do vi sư có thể dự đoán trước, cho nên ở trong mộng huấn luyện con thành đầu đồng tay sắt, lục bào tiểu tử kia có một thân võ công không hề thua kém gì với cao thủ trên Thiên Bảng Địa Bảng, một chưởng toàn lực của hắn há có phải là trò đùa, sở dĩ con không bị trọng thương đó đều là do công lao bị đòn suốt thời gian qua, con không nên xem thường việc bị đánh, bị đánh cũng là một môn công phu, trong mộng mà bị đánh, thì thân thể cũng sẽ tự động được cường kiện, chờ sau khi con luyện 'Đại Thụy Thần Công' đến tầng thứ ba, bước vào hàng ngũ cao thủ, đến lúc đó có muốn không được đầu đồng tay sắt thì cũng không được, há há! Vi sư đối với con rất tốt đó!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì trợn mắt há mồm, cả nửa ngày không lên tiếng, Bất Hưu không biết hắn suy nghĩ gì (Phương Kiếm Minh đã ngây người ra, đầu óc cũng ngừng suy nghĩ, cho dù lão muốn biết thì cũng không được), đưa tay huơ trước mặt của Phương Kiếm Minh, nói:" Tiểu tử, làm sao thế, có phải cao hứng quá độ không!"
Phương Kiếm Minh đột nhiên cười lên ha hả, nói:" Bất Hưu sư phụ, sư phụ đối với tiểu tử thật là tốt, tiểu tử thật cảm động, người còn muốn khảo nghiệm sao, tốt, vậy tiến hành đi, tiểu tử tuyệt đối không nhíu mày!"
Bất Hưu nghe hắn nói xong thì hoàn toàn không lộ ra vẻ cao hứng, ngược lại còn tưởng rằng đầu óc của hắn có vấn đề, không khỏi lo lắng nói:" Xem ra tiểu tử nhà ngươi đã cao hứng đến mức đầu óc có vấn đề, với trạng thái hiện tại thì không thích hợp cho bất kỳ khảo nghiệm gì cả!"
Đột nhiên Phương Kiếm Minh hét lớn:" Bất Hưu sư phụ, tiểu tử rất cao hứng, nhưng mà không đến nỗi đầu óc có vấn đề, người cứ khảo nghiệm tiểu tử đi!"
Bất Hưu không hề nghi ngờ lời nói của hắn, gật đầu, nói:" Còn nói là không có vấn đề! Xem xem, ngay cả nói chuyện cũng không bình thường, xem ra khảo nghiệm của ta đã có chút vấn đề, đánh cho tiểu tử nhà ngươi bị chấn thương cả thần kinh rồi, tiểu tử nhà ngươi không được tẩu hỏa nhập ma, nếu không thì tội của vi sư quả thật là rất lớn, không thể khảo nghiệm tiểu tử nhà ngươi nữa, tiểu ..."
Đột nhiên Phương Kiếm Minh phóng người đến trước mặt lão, mở to hai mắt, nói:" Bất Hưu sư phụ, người nói thật sao? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, lời nói hôm nay của sư phụ, tiểu tử tuyệt đối không quên, người không khảo nghiệm tiểu tử, tiểu tử nghĩ lại thì thấy cũng đúng, tốt nhất là quyết định không khảo nghiệm đi, xem ra Bất Hưu sư phụ rất hiểu tâm tư của tiểu tử!"
Bất Hưu sửng sốt, sau đó nhận ra được điểm không đúng, đây rõ ràng là Phương Kiếm Minh sử dụng 'khổ nhục kế', bất tri bất giác, lão đã rơi vào bẫy của hắn, lời đã nói ra, cũng như bát nước đã đổ đi, không thể thu hồi lại được.
Bất Hưu cười khan, nói:" Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử, báo ứng đến thật là nhanh, vi sư nhất thời không nhận ra được, trúng kế của tiểu tử nhà ngươi, nếu vi sư đã nói không khảo nghiệm thì không khảo nghiệm, bất quá, vi sư cũng phải nói, vừa rồi chẳng qua là vi sư nói đùa thôi, không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại tưởng thật!" Nói xong thì cười gian.
Phương Kiếm Minh nghe xong, bụng đang tràn đầy sự đắc ý thì chỉ còn lại một nửa, không còn hăng hái nữa, nói:" Bất Hưu sư phụ, người tha cho tiểu tử đi, cho dù sư phụ không khảo nghiệm tiểu tử thì tiểu tử cũng sẽ cố gắng tập võ, đúng rồi, tiểu tử có một vấn đề muốn hỏi sư phụ!"
Bất Hưu nghe hắn cầu xin tha thứ thì đắc ý vuốt râu mép bên dưới hàm, râu mép của lão dài hơn nửa tấc, nhưng thưa thớt không nhiều, nói:" Nói đi!"
Phương Kiếm Minh nói:" 'Đại Thụy Thần Công' có tất cả mấy tầng?"
Bất Hưu nói:" Là vấn đề này sao? Ầy, khó mà nói, khó nói, được rồi, con đưa bí kíp 'Đại Thụy Thần Công' cho vi sư."
Phương Kiếm Minh ồ một tiếng, đưa tay vào ngực tìm một lúc, rồi lấy ra bí kiếp 'Đại Thụy Thần Công', đưa cho Bất Hưu, hỏi:" Bất Hưu Sư phụ, bí kíp này là do sư phụ đích thân viết ra, sư phụ muốn lấy nó để làm gì?"
Bất Hưu tiếp lấy, xem qua một chút, thổi một hơi vào lòng bàn tay, bí kíp 'Đại Thụy Thần Công' trong tay lão từ từ biến mất, thay vào đó là một đống tro tàn.
Phương Kiếm Minh cả kinh kêu lên:" Bất Hưu sư phụ, người ... người làm gì thế?"
Bất Hưu thở dài một tiếng, nói:" Sở ngộ của cả đời ta, đều là do trời cao trêu cợt, bí kíp 'Đại Thụy Thần Công' này là lúc ta vừa ngộ ra thần công, trong lúc mừng rỡ nên viết ra, vốn tưởng rằng trên đời này sẽ không có ai tin vào môn thần công này của ta, không ngờ trời cao còn thương tình, cho con xuất thế, thân thế lại kỳ lạ, có một mẫu thân thiện lương, một phụ thân võ công cao cường, cơ duyên lại trùng hợp, chỉ cần có bất cứ sai lệch nào thì trên đời này sẽ không có con. Không có con, thì ta sống trên đời này chắc chắn không có ai để trò chuyện, hôm nay, 'Đại Thụy Thần Công' đã in sâu trong đầu con, để nó lại ở trên đời này cũng không có ích gì, tốt hơn hết là nên đem nó tiêu hủy, để tránh một trường phong ba cho sau này, để hiểu ra môn thần công này, thì không phải ai cũng có khả năng, thậm chí có thể nói là ngoại trừ con ra, thì chưa người nào hiểu được ảo diệu bên trong nó, cho dù người khác có lấy được thì cũng giống như là phế vật, nhưng đạo lý này thì người khác làm sao hiểu được, cuối cùng nó lại trở thành tai họa ẩn tàng, tốt hơn là nên tiêu hủy!"
Phương Kiếm Minh nghe lão cảm khái một hơi, lại nghe nhắc đến phụ mẫu của mình thì hốc mắt nóng lên, không nhịn được nên hỏi:" Bất Hưu sư phụ, người nói cho tiểu tử biết, cha mẹ con là ai? Họ còn sống trên đời này sao?"
Bất Hưu nghe xong những lời này thì khôi phục tinh thần lại, nói:" Si nhi, si nhi, không phải vi sư đã nói qua rồi sao, thiên cơ bất khả lộ, con muốn biết về song thân, thân thế của mình và ân oánh tình thù năm đó, cảm giác này vi sư rất hiểu, nhưng con cần gì phải cố chấp như thế, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến."
Nói đến đây thì ngữ khí thay đổi, cười nói:" Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, con hỏi ta 'Đại Thụy Thần Công' có mấy tầng, ta cũng đã quên tính rồi, đến cảnh giới như ta hiện nay, xem ra có thể tính là tầng thứ bảy, còn tương lai sau này thì vi sư cũng không thể xác định được."
Phương Kiếm Minh le lưỡi, cả kinh nói:" Sư phụ đúng là sư phụ, uy lực của tầng thứ bảy đã đạt đến cảnh giới nào?"
Bất Hưu cười ha hả, nói:" Một khi đạt đến tầng thứ bảy thì sẽ xuất hiện 'Mộng Trung Giới Vực'!"
Phương Kiếm Minh ngẩn cả người, nói:" Mộng Trung Giới Vực!?"
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 188: Tra Hỏi (Thượng)
Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nguồn: 4vn.eu
Bất Hưu cười nói: "Đúng, là mộng trung giới vực!"
Phương Kiếm Minh lấy làm lạ, hỏi: "Mộng trung giới vực có nghĩa là gì?"
Bất Hưu nói: "Mộng trung giới vực, đây là do vi sư tự đặt tên cho nó, một khi sử dụng 'Đại Thụy Thần Công', sẽ có thể đem mộng cảnh của người khác tiến vào mộng cảnh của mình, bên trong mộng của mình, cho dù đối thủ có ba đầu sáu tay thì cũng không phải là đối thủ của mình, muốn đánh bại hắn thì dễ như trở bàn tay, đương nhiên, bản thân mình cũng có thể tiến vào trong mộng cảnh của người khác, tựa như vi sư vào trong mộng cảnh của con, nếu không thì chúng ta làm sao gặp nhau được, đây chính là điều thần kỳ của 'Đại Thụy Thần Công'!"
Phương Kiếm Minh cảm thán: "Quả nhiên là thần kỳ vô cùng, nếu nói như thế, thì tiểu tử càng cảm thấy thích 'Đại Thụy Thần Công', Bất Hưu sư phụ, lần trước khi tiểu tử tiến vào nhớ là sư phụ có đánh đàn, có phải sư phụ rất tinh thông thanh nhạc phải không?"
Bất Hưu cười khan mấy tiếng, nói: "Cái gì mà tinh thông, chẳng qua là biết một chút bên ngoài mà thôi, ta biết dụng ý của tiểu tử nhà ngươi, có phải muốn nói đến Lam Triều Tiêu lấy được dưới đoạn nhai?"
Phương Kiếm Minh gật đầu nói: "Bất Hưu sư phụ, người có kiến thức rộng rãi, thanh lam triều tiêu này có lai lịch ra sao, còn nữa, 'Thiên Hà Bảo Lục', rốt cục nó là gì vậy, tiểu tử nghe tên họ Đoàn kia nói bên trong của nó có cất giấu một bí mật lớn, chẳng lẽ ngoại trừ là một bí tịch võ học ra nó còn có bí mật khác nữa?"
Bất Hưu lắc tay nói: "Con hỏi vi sư, thì vi sư cũng chỉ có thể trả lời thế này, thanh lam triều tiêu đó xuất thế khí nào, do ai chế tạo ra, có tác dụng gì thì những việc đó đã sớm bị thất truyền, nhưng, Hồ đại hiệp đã phổ một bản nhạc (Hồ Già Thập Bát Phách), bên trong ẩn chứa tâm pháp nội công, một khi tấu lên, quần thú thư phục, còn có khả năng giết người vô hình, khống chế tinh thần người khác, năm đó khi vi sư còn trẻ đã từng được nghe tiên phụ đề cập qua một lần, đáng tiếc là lam triều tiêu mất tích nhiều năm, không ngờ lại rơi vào tay Văn Nhược Vọng, nếu con không rớt xuống đoạn nhai, thì e rằng ngay cả ta cũng không biết bên trong đoạn nhai có nó. Còn về phần 'Thiên Hà Bảo Lục', theo như vi sư biết thì bên trong nó không chỉ cất giấu một bảo điển võ học, mà điều khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là bên trong nó có một bí mật kinh thiên động địa.
Bí mật kinh thiên động địa này chính là, có người đồn, nếu ai đoạt được Thiên Hà Bảo Lục và giải được bí mật của nó thì người đó sẽ có được thiên hạ, lời đồn này lúc đầu chỉ lưu truyền trong một số ít người, phỏng chừng là không hơn mười người, nhưng lời đồn dần dần lan rộng, cho nên cũng không thể biết được ai là người đầu tiên nói ra điều này, con chỉ cần biết rằng Thiên Hà Bảo Lục là một vật phi phàm, bảo vật mà không phải thường nhân có thể lĩnh ngộ được, cho nên cứ từ từ nghiên cứu, cho dù tìm hiểu không được thì cũng không có gì phải ngạc nhiên. Chỉ có điều là nó quá nổi danh, hiện nay trong chốn võ lâm có không ít người biết Thiên Hà Bảo Lục đang nằm trong tay con, tốt nhất là phải nên cẩn thận, bảo vệ bản thân cho tốt!"
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói: "Thì ra là thế, Bất Hưu sư phụ, theo như lời người nói thì tiểu tử bỗng nhiên nghĩ đến một điều, người nói thử xem, Thiên Hà Bảo Lục này có thể chính là 'Hà Lạc Đồ' trong truyền thuyết không?"
Bất Hưu thầm giật mình, nói: "Sao con lại nghĩ như thế, sao lại cho rằng nó chính là 'Hà Lạc Đồ'?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Lúc đầu khi đệ tử nhìn thấy 'Thiên Hà Bảo Lục', thì có cảm giác như nó là một bức tranh chữ, có một tầng chữ mênh mông bao lấy nó, cũng không biết là gì, còn có một lần khi đệ tử vuốt nó, khi vừa chạm tay vào, có lúc thì ấm áp, có khi thì lạnh lẽo, cũng không biết bên trong có gì quái dị. Hà Lạc Đồ có một chữ 'hà', Thiên Hà Bảo Lục cũng có một chữ 'hà', cho nên đệ tử mới liên hệ hai thứ đó với nhau, kỳ thật điều này cũng dễ nghĩ đến, chỉ sợ là mọi người không để ý đến mà thôi!"
Bất Hưu gật đầu nói: "Cũng có lý, khi Thiên Hà Bảo Lục xuất thế thì lúc đó vi sư đang bế quan tu luyện cho nên không để ý, sau đó có người liệt nó vào một trong 'tứ đại thánh thư', lúc này mới khiến cho vi sư thất kinh, bất quá, mặt dù có giật mình, nhưng 'Thụy Giác Kinh' do vi sư sáng tạo ra chưa chắc thua kém chúng, cho nên vi sư không có đi tìm. Con nói Thiên Hà Bảo Lục này có khả năng là Hà Lạc Đồ, nhưng Hà Lạc Đồ có bí mật gì?"
Phương Kiếm Minh nói: "Tương truyền rằng Hà Lạc Đồ có liên quan đến Phục Hi đại đế, năm xưa Phục Hi đại đế căn cứ vào Hà Lạc Đồ mà vẽ ra bát quái, và cũng đưa ra huyền lý vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, sau đó Trương Tam Phong, Trương chân nhân của phái Võ Đang tự nghĩ ra Thái Cực Quyền, e rằng cũng có liên quan, Bất Hưu sư phụ, sư phụ đã gặp qua Trương chân nhân chưa?"
Bất Hưu cười nói: "Ta đã gặp qua hắn, nhưng hắn chưa từng gặp mặt ta, thiên tư của của hắn cực kỳ cao, nếu không thì cũng không sáng lập ra phái Võ Đang, theo vi sư tính toán thì con và phái Võ Đang cũng có quan hệ sâu xa."
Phương Kiếm Minh nói: "Vậy sao?"
Bất Hưu gật đầu, nói: "Chúng ta không nói chuyện Thiên Hà Bảo Lục nữa, con hãy tự cân nhắc, vi sư còn có một chuyện quan trọng muốn nói với con!"
Phương Kiếm Minh thấy sắc mặt lão ngưng trọng, hỏi: "Chuyện gì thế?"
Bất Hưu nói: "Vi sư sống nhiều năm như thế coi như là đã đủ rồi, hôm nay con chứng kiến chỉ là hóa thân của vi sư mà thôi, kỳ thật chân thân của vi sư đã sớm không còn trên đời này, gần đây, vi sư có dự cảm rằng cần phải thu hồi hóa thân, có vài việc muốn giao nói với con để tránh đến lúc đó lại tay chân luống cuống!"
"Sao? Bất Hưu sư phụ, người phải đi sao? Sư phụ muốn đi đâu?" Phương Kiếm Minh cả kinh, mặc dù thời gian Phương Kiếm Minh và lão ở chung không nhiều lắm, nhưng hắn đã coi lão như là gia gia của mình, khi nghe lão nói phải rời đi thì buồn bả thất sắc.
Bất Hưu nói: "Thiên hạ không có buộc tiệc nào mà không tần, cần gì phải như nữ nhi vậy. Vi sư đi rồi thì con phải cố gắng tu luyện, không được kiêu ngạo tự mãn, mặc dù vi sư không ở bên cạnh con, nhưng không chừng ngày nào đó tâm huyết dâng trào, từ dị giới chạy đến tìm tiểu tử nhà ngươi, nếu vi sư phát hiện ra tên tiểu tử nhà ngươi không tu luyện cho tốt thì sẽ tiếp tục khảo nghiệm!"
Phương Kiếm Minh nói: "Đệ tử biết rồi, Bất Hưu sư phụ. Y, dị giới, chẳng lẽ trên đời này thật sự có dị giới?"
Bất Hưu gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: "Vi sư cũng không thể giải thích rõ, tóm lại, thế giới này cũng không phải như chúng ta tưởng, có rất nhiều thứ chúng ta chưa từng nhìn thấy, cho nên sau này nếu con có gặp được chuyện gì khác thường thì cũng không nên kinh ngạc."
Phương Kiếm Minh ừm một tiếng, Bất Hưu nói tiếp: "Nếu vi sư rời đi, con có nghi vấn gì thì cứ hỏi tiểu mộc, hắn sẽ thay vi sư giải đáp, tốt lắm, con ngủ một giấc đi, không cần phải nhớ gì." Vừa nói vừa vươn tay phải huơ trước mặt Phương Kiếm Minh một cái, Phương Kiếm Minh cảm thấy trước mắt mơ hồ, rồi ngã xuống.
Khi Phương Kiếm Minh tỉnh lại, nhìn sắc trời bên ngoài thì phát hiện dã quá ngọ, loáng thoáng nghe được có tiếng người nói chuyện bên ngoài, nhưng trong nhất thời thì không nghe rõ được là ai, sau khi rửa mặt Phương Kiếm Minh đi ra ngoài phòng.
Còn chưa thấy rõ là người nào đang nói chuyện thì đã nghe được một thanh âm quen thuộc: "Kiếm Minh, ta tới, nghe nói đệ muốn tìm ta cho nên vội đến, ai ngờ tiểu tử nhà ngươi còn đang ngủ, vừa hỏi qua Long tiểu thư thì biêt được đêm qua ngươi có ước hẹn, thế nào rồi?"
Phương Kiếm Minh thấy người đó là Ngô Thế Minh thì vui vẻ, nói: "Thế Minh ca, khiến huynh phải đợi lâu, ước hẹn tối qua còn chưa kết thúc! Người đó nói có việc phải đi trước, hắn bảo đại hội luận võ ở kinh thành sang năm nhất định sẽ cùng đệ phân thắng bại!"
Hai hàng lông mày của Ngô Thế Minh nhíu lại, nói: "Hắn đến vì 'Thiên Hà Bảo Lục'?"
Phương Kiếm Minh gật đầu, nói: "Thế Minh ca, việc này chúng ta không nên nói nữa, đệ có một tin vui muốn nói cho huynh biết, đệ đã điều tra được một ít manh mối!"
Ngô Thế Minh ngẩn ra, lấy làm lạ, hỏi: "Manh mối gì?"
Long Bích Vân ở một bên, nghe xong thì hé môi cười, nói: "Hắn muốn nói đến chuyện của Tôn bà bà."
Ngô Thế Minh nghe xong thì bật dậy, tiến về trước, vội vàng hỏi: "Đệ điều tra được gì? Lần trước ta nhờ đệ tử cái bang âm thầm điều tra, lại bị Hồ Bất Quy phát hiện được, đuổi hắn đi, làm sao đệ điều tra được, Hồ Bất Quy có phải là hung thủ không?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Thế Minh ca, đừng kích động như thế, huynh ngồi xuống trước đi, để đệ nói từ từ!"
Ngô Thế Minh trở lại chỗ ngồi, Phương Kiếm Minh khạc giọng mấy tiếng, rồi uống một hớp trà cho nhuận giọng, rồi mới kể lại mọi chuyện mà lão đổ tài phát hiện và các suy đoán nói ra, Ngô Thế Minh nghe được thì kinh tâm động phách, đột nhiên quát to một tiếng, nói: "Nói như vậy, Tôn đại thúc không phải do Hồ Bất Quy giết chết, tốt quá, ta và hắn còn chưa đến mức ngươi chết ta vong, Kiếm Minh, tin tức này quả thật là rất tốt, Thế Minh ca không biết phải làm sao tạ ơn đệ!"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Thế Minh ca, sao lại nói lời khách sao như thế, đệ là người làm việc mong hồi báo sao? Hơn nữa, nếu huynh muốn tạ ơn thì phải tạ ơn lão đổ tài, nếu không có lão thì chúng ta vẫn chưa hay biết được chuyện này!"
Ngô Thế Minh gật đầu, nói: "Đây là đương nhiên, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi gặp lão đổ tài!"
Phương Kiếm Minh thấy hắn nóng lòng như thế thì cười nói: "Thế Minh ca, huynh cũng không cần phải sốt ruột, lão đổ tài vốn là võ lâm dị nhân, cũng không phải là người mong được hồi đáp, đệ và lão đã bàn qua, chuyện này không thể nào quá gấp gáp được, nếu không thì sẽ đả thảo kinh xà, ngược lại càng không ổn!"
Ngô Thế Minh nói: "Kiếm Minh, ta còn có việc bên mình, không thể lưu lại Hàng Châu được, nếu có thể truy ra được hung thủ là ai, như vậy, ta nhất định sẽ kết thúc mọi chuyện, ta sẽ đòi lại công đạo cho Tôn đại thúc!"
Phương Kiếm Minh nghe hắn nói thế thì cũng đành nói: "Được rồi, đệ sẽ đưa huynh đi gặp lão đổ tài, nhờ lão dẫn đường, để huynh truy tìm hung thủ, nếu như hắn còn có đồng bọn thì đệ sẽ ra tay!"
Ngô Thế Minh vui vẻ nói: "Thế thì tốt quá, ta chỉ sợ hung thủ còn có đồng bọn, có đệ ra tay thì ta yên tâm rồi!"
Hai người nói với Long Bích Vân một câu rồi rời đi, vừa ra khỏi cửa lớn thì thấy có hai người từ đường cái đi đến, một người là Đà Chủ Lưu Kiến của phân đà cái bang ở Hàng Châu, còn người còn lại chính là vị 'Hoa đại ca' trên thạch bích ngày đó.
Hoa đại ca mở miệng cười nói: "Sao rồi, hai huynh đệ muốn đi đâu đó? Chẳng lẽ chuyến này của ta là đến không công sao?"
Phương Kiếm Minh thấy hắn thì không kềm được vui vẻ, kêu lên: "Hoa đại ca, chúng ta lại gặp nhau!"
Hoa đại ca cười nói: "Đúng vậy, chúng ta lại tương kiến, vội vã từ biệt, chỉ mới hơn một tháng, công phu của đệ lại tăng tiếng, Hoa đại ca nhìn thấy ngươi thật là muốn thử một chút!"
Ngô Thế Minh tiến đến, nói nhỏ vài câu bên tai Hoa đại ca, Hoa đại ca nhướng mày, nói: "Vậy sao? Tốt lắm, ta cũng muốn xem náo nhiệt." Quay đầu lại nói với Lưu Kiến: "Lưu đà chủ, ngươi trở về trước, ta và Ngô lão đệ có vài việc riêng, muốn đến một nơi, cũng không cần phải để lại cơm tối!"
Lưu Kiến khom người nói: "Vâng!" Sau đó cũng chào Phương Kiếm Minh rồi đi trở về.
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 188: Tra Hỏi (Hạ)
Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nguồn: 4vn.eu
Ba người bước nhanh mà đi, Phương Kiếm Minh mua mấy cái bánh bao ở bên đường để giải quyết cơn đói, sau đó hỏi tình hình, quả nhiên Ngô Thế Minh và Hoa đại ca đến chỗ giao tiếp giữa đại minh và Ngõa Quốc, còn đánh bại mấy cao thủ của Ngõa Thứ, đánh tan hoàn toàn uy phong của Ngõa Thứ.
Phương Kiếm Minh không biết vì sao bọn họ lại đến Ngõa Quốc, Phương Kiếm Minh luôn có ý nghĩ là dĩ hòa vi quý, nghe được Ngô Thế Minh nói bọn họ muốn đánh tan sự kiêu ngạo của Ngõa Thứ, mặc dù chỉ có vài câu thôi nhưng cũng đủ khiến Phương Kiếm Minh kinh tâm động phách, nói: "Thế minh ca, Hoa đại ca, Ngõa Thứ và minh triều rốt cuộc có thù hận gì, sao hai người phải ra tay?"
Hoa đại ca mỉm cười, nói: "Kiếm Minh, đệ còn rất trẻ, có một số việc đệ vẫn chưa hiểu, bây giờ ta nói cho đệ nghe thì cũng chưa chắc hiểu, nhưng có một việc không biết đệ biết chưa?"
Phương Kiếm Minh hỏi: "Chuyện gì?"
Hoa đại ca nói: "Từ khi ta hiểu chuyện đến nay, chỉ biết một việc, đó chính là khi quốc gia bị ngọa tộc xâm lấn, nếu chúng ta không có hành động gì thì đó chính là chúng ta tự chịu diệt vong, Ngõa Thứ dã tâm bừng bừng, nhiều lần xâm phạm quốc thổ của đại minh ta, đương kim thánh thượng ngu ngốc vô năng, thái giám Vương Chấn chuyên chính, lộng quyền khiến cho thiên hạ không yên, một người trung nghĩa như Vu Khiêm đại nhân mà còn bị hại huống chí là lê dân bá tính. Ta thân là bang chủ một bang, dựa vào sức mạnh nhiều năm học võ, nếu không làm chút việc cho quốc gia, thì sống trên đời này còn có ý nghĩa gì. Một thân bản lãnh ta có được cũng cần phải được sử dụng đúng chỗ, Kiếm Minh, giang hồ hiện nay đã không còn là giang hồ, biên giới bị xâm phạm, giang hồ và lợi ích dân tộc đã hợp thành một, so với việc ở trong võ lâm tranh cường háo thắng, tốt hơn hết là nên làm vài chuyện có lợi cho dân chúng!"
Phương Kiếm Minh nghe Hoa đại ca khẳng khái một phen, nhịn không được nhiệt huyết sôi trào, hắn càng kính nể Hoa đại ca hơn, lớn tiếng nói: "Hoa đại ca, hôm nay đệ mới biết được huynh đúng là đại anh hùng chân chính, nghĩ đến chuyện mà mình đã làm được trước kia, trong lòng cảm thấy xấu hổ, nếu Hoa đại ca có gì sai phái, cho dù là dầu sôi lửa bỏng, quyết không từ nan!"
Hoa đại ca vui vẻ nói: "Kiếm Minh, đệ nghĩ như vậy là ta rất vui rồi, nhưng, hiện tại tuổi đệ còn quá nhỏ, cần phải lăn lộn trong giang hồ nhiều hơn, ra tay xử chuyện bất bình, đó là việc trước mắt đệ có thể làm, hiện giờ võ lâm đang cần những người như đệ, nghé con không sợ hổ, ta đây không còn cảm thấy buồn phiền!"
Ngô Thế Minh gật đầu nói: "Đúng, Kiếm Minh, những lời dạy bảo của Hoa đại ca đệ cần phải khắc ghi trong lòng, khi võ lâm có nạn, chỉ cần đệ cố hết khả năng là được, còn về phần quốc gia hưng vong, có Hoa đại ca ở đây thì bọn Ngõa Thứ đừng mong đạt được sở nguyện!"
Ba người vừa đi vừa nói, cước trình lại nhanh, chỉ một lúc là đến được khách điếm nơi lão đổ tài trọ, Phương Kiếm Minh hỏi tiểu nhị thì tiểu nhị cười nói: "À, ba vị đại gia đến không đúng lúc rồi, vị gia gia kia đã đi ra ngoài, nhưng có nhắn lại là nếu có người đến tìm thì đến hẻm Mạo Tử, 'Kim Thủ Đổ Phường' để tìm."
Sau đó hắn chỉ đường đi đến hẻm Mạo Tử cho ba người. Ba người theo chỉ dẫn của tiểu nhị thì đến được nơi đó, tiến vào 'Kim Thủ Đổ Phường', ba người tìm kiếm trong đổ phường, hai mắt của Phương Kiếm Minh quét quanh một lượt, nhanh chóng nhận ra được thân ảnh của lão đổ tài.
Phương Kiếm Minh tiến đến, vỗ lên vai lão, cười nói: "Lão đổ tài thì ra lão ở đây, lão xem, tiểu tử đã đưa người đến ..."
Lão đổ tài quay lại nhìn hắn, nhưng trên mặt hiện lên vẻ sửng sốt, hét lớn: "Ngươi là ai, sao lại biết lão là lão đổ tài, đừng quấy rầy lão đổ tài!"
Lời vừa nói ra, Phương Kiếm Minh choáng váng, lão đổ tài lại còn nói không nhận ra hắn, lão gia hỏa này đang làm trò gì đây, có phải là bị mất trí nhớ không?
"Lão đổ tài, lão ..." Phương Kiếm Minh chụp vai của lão, sốt ruột hỏi, nhưng hắn còn chưa nói hết lời thì đã bị Hoa đại ca kéo lại, lắc đầu, dùng mắt ra hiệu cho Phương Kiếm Minh không nên lỗ mãng.
Phương Kiếm Minh buông đầu vai của lão đổ tài ra, còn lão đổ tài thì cười 'ha ha' vài tiếng rồi quay đầu lại, nói: "Ngươi nói ngươi chính là Đổ Vương?"
Chỉ thấy một hán tử có tướng mạo xấu xí đang ngồi đối diện lão đổ tài, nghe lão nói xong thì nói: "Không sai, lão đã thắng được nhiều bạc ở nơi này, tục ngữ có câu 'Kiến Hảo Tựu Thu'. Lão có biết quy tắc không?"
Lão đổ tài cười nói: "Lão đổ tài nghe nói ngươi và lão bản của đổ phường này có giao tình rất tốt, khó trách ngươi lại xuất đầu, sao, chẳng lẽ nơi này chỉ cho pháp các ngươi thắng bạc, không cho chúng ta thắng sao, mọi người nói thử xem, thế này có đúng hay không?"
Hơn hai phần ba số người đứng xem náo nhiệt ồn ào hẳn lên: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đã thua không ít tiền, vậy mà đổ phường của các ngươi chỉ mới thua có mấy ngàn lượng đã không muốn cho người khác đi, đúng là khi dễ người khác!"
Hán tử có tướng mạo xấu xí lạnh lùng cười, nói: "Lão đầu, ta thấy rằng lão đang may mắn, còn về bản lãnh của lão thì ta không để trong mắt, vì thế cho nên lão mau mau tránh ra chỗ khác, tám ngàn lượng bạc kia là của lão, còn nếu lão muốn đánh tiếp thì, ta nhất định sẽ khiến cho lão thua đến tè ra quần!"
Lão đổ tài cười hì hì, nói: "Xem ra khẩu khí của ngươi cũng rất lớn, danh hiệu Đổ Vương của ngươi chắc cũng là do tự phong phải không?"
Hán tử xấu xí cười nói: "Lão đầu, lão cứ đi hỏi thăm, danh tiếng của Triệu Tam Thắng này không ai là không biết, không ai là không hiểu, nếu lão đã có ý như thế thì đừng trách ta không hạ thủ lưu tình!"
Lão đổ tài cười nói: "Thì ra ngươi chính là Triệu Tam Thắng, lần này lão đổ tài đến là để tìm ngươi, ngươi thì lại muốn đuổi lão đổ tài đi, vậy thì lão đổ tài sẽ không đi, nếu ngươi có khí phách thì chơi một ván với lão đổ tài, muốn dùng danh khí ép người à, không có tác dụng!"
Lập tức, người tên là Triệu Tam Thắng sai người đi lấy tám hạt xúc xắc và một cái bát lớn đến, nói: "Lão đầu, ta thấy lão chơi xúc sắc rất tốt, xem ra thứ mà lão am hiểu nhất chính là xúc sắc, vậy lão tử đây sẽ khiến cho lão thua tâm phục khẩu phục, sẽ thắng lão bằng chính xúc xắc."
Lão đổ tài cười nói: "Tốt, lão đổ tài vô cùng đồng ý việc chơi xúc xắc, như thế thì tiện lợi hơn nhiều!"
Triệu Tam Thắng cười lạnh: "Lão đừng xem thường những con xúc xắc này, lão tử cho rằng xúc xắc chính là thứ khó chơi nhất!"
Vừa nói vừa đem xúc xắc đặt vào trong một cái bát lớn màu tím, đưa tay ra mời, nói: "Lão là khách, nhường lão đổ trước."
Lão đổ tài lắc đầu nói: "Tám hạt xúc xắc, thật là quá nhiều!"
Triệu Tam Thắng đắc ý, cười lớn: "Giờ mới thấy khó à, thế nào, hay là lão sợ?"
Lão đổ tài cười nói: "Ngươi ném trước, lão đổ tài sẽ ném sau mà xem tình hình."
Lão vừa dứt lời thì những người có mặt ở đây đều nhìn lão với vẻ khinh bỉ, theo như lời của lão thì nếu Triệu Tam Thắng đổ được điểm cao, lão mà không có được khả năng thắng thì chỉ cần phủi mông mà đi. Triệu Tam Thắng được mệnh danh là đổ thần của đổ phường này, đã mười năm nay hắn chưa từng đổ thua ai lần nào, lần này hắn xuất hiện là vì đổ thuật của lão đổ tài rất tốt, đã kinh động đếnhắn, lúc trước hắn âm thầm quan sát, với đổ thuật của lão đổ tài thì chưa chắc thắng hắn nhưng nếu như hắn muốn thắng lão đổ tài thì cũng không phải là việc dễ dàng, cho nên tốt nhất là nên khuyên lão 'rời đi'.
Giờ nghe được lão đổ tài nói thế thì trong lòng vui vẻ, nghĩ: "Thì ra lão cũng chỉ có thế, chờ lão tử đổ cho mà xem, đổ ra một điểm số cao để cho lão biết khó mà lui, cho dù lão có lấy được tám ngàn lượng bạc thì bất quá cũng giống như là cửu ngưu nhất mao mà thôi, mấu chấu là xem lão có đi hay không!"
Nghĩ xong hắn vươn tay, bắt lấy tám hạt xúc xắc vào tay, nói: "Lão đầu, lão xem cho kỹ, đừng chớp mắt!" Năm ngón tay thả ra, tám hạt xúc xắc rơi xuống, xoay tròn trong cái bát màu tím, từng tiếng kêu 'đinh đinh đang đang' thanh thúy vang lên, sau khi cả tám hạt xúc xắc đồng thời dừng lại, thì xung quanh vang lên tiếng hoan hô, thì ra hắn đổ được bốn mươi bảy điểm, chỉ một chút nữa thôi là đại mãn quán. Trừ khi lão đổ tài đỏ được bốn mươi tám điểm, nếu không thì lão đổ tài nhất định là thua, cho dù lão có đổ được bốn mươi bảy điểm thì lão cũng sẽ là người thua, đây chính là quy định của đổ phường.
Lão đổ tài thấy thế thì kinh ngạc nói: "Không có khả năng, không có khả năng, tám hạt xúc xắc, ngươi có thể đổ được bốn mươi bảy điểm, đúng là có bản lĩnh, buộc lão đổ tài phải đổ được đại mãn quán, khó, khó, khó, xem ra lão đổ tài thua chắc rồi!"
Vừa nói vừa vươn tay bắt lấy xúc xắc, tay thì lắc lắc, miệng lão tuy nói là 'khó', nhưng lại bắt lấy xúc xắc, Triệu Tam Thắng nhướng mày, thầm nghĩ: "Đúng là một lão già không biết tốt xấu! Cho ngươi một con đường lui mà không đi, lại còn muốn thể hiện, để lão tử xem xem ngươi làm sao đổ được đại mãn quán!"
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥