Tiểu tử này ngược lại quá hay. Dám đốt tới năm linh hồn. Nếu như không phải mũi tên của Âu Dương xuất quỷ nhập thần cuối cùng tại thời điểm mấu chốt nhất đã cứu được mạng của hắn, bằng không hắn còn có thể sống đến bây giờ sao? Chỉ sợ tại thời điểm trăm người hỗn chiến lúc trướcđã chết tới mức không thể chết lại được nữa.
Lữ Phong cười vài tiếng khinh thường, nhưng hắn cũng không phê bình Thời Phong. Bởi vì từ trên mặt Âu Dương hắn đã nhìn thấy chính là vẻ mặt trong lòng đã có dự tính trước. Rất rõ ràng, thời điểm Thời Phong điên cuồng như vậy gia hoả Âu Dương này đã có sự nắm chắc tuyệt đối. Thời Phong hẳn cũng có lòng tin tuyệt đối với Âu Dương.
- Khà khà, phải nói rằng làm vậy cũng có chút quá, đoạt danh tiếng của Âu Dương.
Thời Phong vuốt sau gáy, cười khà khà.
- Cái gì mà danh tiếng với không danh tiếng. Nhớ kỹ, đây là cuộc chiến sinh tử. Nếu như có thể có phương thức tốt hơn để thắng lợi, ta không ngần ngại vĩnh viễn đứng yên lặng phía sau lưng các ngươi.
Tinh thần đoàn đội của Âu Dương vẫn rất tốt.
Thật ra hắn tiến vào nơi này là để hoàn thành nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành của Bạch Hủ Minh. Bhưng ai biết trên đoạn đường đánh tới này, không ngờ hắn và đội ngũ mới thành lập lại lại có tình cảm sâu sắc như vậy. Âu Dương biết, mặc dù nhiệm vụ quan trọng, nhưng mình có thời gian, mình có thể đợi đến khi mọi người hoàn thành mộng tưởng quét ngang nơi chôn xương sau đó lại một mình bước lên con đường khiêu chiến Phệ Hồn.
- Kiểm tra lại số lượng thi thể, sau đó mau chóng rời đi.
Lữ Phong không muốn ở lại chỗ này lâu hơn nữa. Thế lực ba bên này có không ít người chú ý. Chờ ở chỗ này xuống có thể sẽ khiến bọn họ bị, cho nên phải nhanh chóng rời đi.
Sau khi hơn hai mươi người thu thập thi thể trên mặt đất xong, chợt nghe Thời Phong ở nơi nào lớn tiếng kêu lên:
- Ta nói đám người kia tại sao chết còn không ăn yêu thú chi linh để hồi phục. Không ngờ bọn họ lại nghèo đến nước này?
Thời Phong nói không sai. Đám người kia quả thật rất nghèo. Bọn họ có nhiều người như vậy, không ngờ tổng cộng chỉ có hơn một trăm yêu thú chi linh. Hơn nữa phần lớn những yêu thú chi linh này đều tập trung ở vài người cá biệt. Phần lớn những người khác, trên người thậm chí không có một viên.
- Đừng nói nữa, rời đi.
Sau khi đoạt xong chiến lợi phẩm, một nhóm người đạp lên ánh trăng theo sự chỉ dẫn của Âu Dương không hề phá vỡ bất kỳ huyễn trận nào rời khỏi theo một hướng khác.
Nhưng gia hỏa Thời Phong trước khi đi còn không quên gây họa một chút. Không ngờ hắn viết lên một tảng đá dòng chữ lớn: đánh đâu thắng đó không gì cản nổi! Vạn Tiên Sơn...
Không ai chú ý tới gia hỏa này. Không ngờ hắn rời đi cuối cùng lại làm ra hành động như thế, tuy nhiên liên tưởng tới tính cách thích gây náo động của hắn, cũng có thể lý giải được.
Nhân bóng đêm, một nhóm hai mươi mốt người giống như hai mươi mốt u linh không ngừng tiến về một hướng. Đối với bọn họ mà nói, thu hoạch của cuộc chiến đấu chiều nay không tính là lớn. Tuy nhiên bọn họ đã không chỉ đơn giản là theo đuổi yêu thú chi linh nữa.
Lợi có, tiếp đó chính là danh. Đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch, cái tên này sẽ vẫn được truyền lưu. Có lẽ mấy năm sau những kẻ đi tới nơi này vẫn có thể nghe thấy truyền thuyết và huy hoàng của bọn họ...
Năm ngày sau, vào lúc đêm tối, một Huyễn Thuật Sư đã đến nơi này. Sở dĩ hắn tiến vào nơi này, bởi vì hắn phát hiện, sau khi hắn động vào vô số cảnh báo huyễn trận không ngờ không có bất cứ người nào để ý tới hắn. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là chỗ này là huyễn trận bị vứt bỏ. Nơi này hẳn đã từng có một đoàn đội cực kỳ mạnh mẽ. Bằng không bọn họ không thể nào bố trí ra nhiều huyễn trận như vậy.
Nhưng khi hắn chân chính phí sức của chín trâu hai hổ tiến vào nơi này, một cảnh tượng trước mắt khiến hắn sợ ngây người. Hắn quả thực không thể nào tin nổi vào mắt của mình. Mặt đất bị máu nhuộm đỏ. Từng thi thể nằm ở đó.
Nếu như chỉ có thi thể hẳn không thể khiến hắn khiếp sợ như vậy. Hắn khiếp sợ chính là số lượng thi thể! Nhiều, thực sự rất nhiều. Có ít nhất bốn mươi, năm mươi thi thể. Mỗi thi thể đại biểu cho một người đã từng sống. Nơi này có nhiều thi thể như vậy, rốt cuộc ở nơi này đã xảy ra chuyện gì?
- Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi! Vạn Tiên Sơn!
Những chữ này giống như theo gió truyền khắp tất cả nơi chôn xương. Thứ lực ba bên liên hợp vừa tuyên bố tiêu diệt đoàn đội Vạn Tiên Sơn vôđịch chưa được mấy ngày, năm mươi hai người còn lại bị người quét ngang trong một đêm. Ba bên gồm năm mươi hai người không có một người còn sống. Tất cả đã bị tiêu diệt toàn đoàn.
Thủ đoạn này thật tàn nhẫn. Thực lực mạnh quả thực không thể tưởng tượng nổi. Điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi nhất chính là Huyễn Thuật Sư đã phát hiện đầu tiên kia nhấn mạnh, thời điểm hắn tiến vào huyễn trận không hề bị tổn hại.
Mọi người bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ những huyễn trận đó là do Vạn Tiên Sơn bố trí? Nhưng không thể nào như vậy được. Vạn Tiên Sơn có thực lực tiêu diệt toàn đoàn gồm năm mươi hai người người do thế lực ba bên liên hợp, cần gì phải vất vả đi bố trí nhiều huyễn trận như vậy?
Nhưng nếu như nói đây không phải là huyễn trận do Vạn Tiên Sơn bố trí, vậy tại sao tất cả huyễn trận ở bốn phương tám hướng đều được bảo tồn hoàn hảo như vậy. Đây là nguyên nhân gì?
Điều này thật khó hiểu. Nhưng đoàn đội Vạn Linh Tiên Sơn vô địch lại xuất hiện. Tin tức thủ đoạn lôi đình một đêm quét ngang lại không hề vì điều khó hiểu này mà bớt được nhắc tới.
Ngược lại, tin tức kia đã gây ra sự chấn động trước nay chưa từng có. Nếu như nói lúc trước mọi người đều biết được thủ đoạn tàn nhẫn của Vạn Tiên Sơn, đoàn đội mạnh, không dễ trêu chọc. Vậy chuyện lần này thì sao? Mọi người bắt đầu tự hỏi, đoàn đội Vạn Tiên Sơn này mạnh đến mức nào?
Một đêm giết chết năm mươi hai người không tính là gì. Đoàn người trăm người không phải không có khả năng làm được điều này. Nhưng tại sao bọn họ có thể im hơi lặng tiếng tiến vào sau đó lại lặng lẽ đi ra?
Nếu quả thật đây chính là do đoàn đội một trăm người phát động tấn công, năm mươi hai người này nhất định sẽ chia thành bốn phương tám hướng mà chạy trốn. Nhưng trên thực tế từ vị trí của những thi thể kia có thể thấy được, nơi nào hẳn đã xảy ra đại chiến tập trung tại một chỗ...
Tin tức không chỉ truyền trong nơi chôn xương, cho dù ba khu vực khác cũng biết. Trong Cực Cảnh xuất hiện một đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch. Một đêm giết chết năm mươi hai người sau đó phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại dòng chữ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
- Quá ngông cuồng. Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi? Chẳng lẽ nói bọn họ muốn đối địch với tất cả mọi người sao?
Trong Cực Cảnh, mỗi tông phái Thánh Địa trong khu vực đều đang thảo luận về chuyện này.
- Ngông cuồng thì thế nào? Người ta có vốn để ngông cuồng. Ngươi tính xem trên đoạn đường này người ta đã quét ngang bao nhiêu thế lực. Chỉsợ cho dù tất cả chúng ta liên hợp cũng khó chống lại được.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Chương 237: Đánh đâu thắng đó không gì địch nổi (2)
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Đủ những tiếng nghi vấn và tiếng tán thưởng. Nghi vấn chính là chẳng lẽ Vạn Tiên Sơn muốn khiêu chiến tất cả mọi người? Tán thưởng chính là tán thưởng khí phách của đoàn đội tinh anh.
Thậm chí đã có người bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc mục tiêu của đoàn đội tinh anh này có phải muốn lật tung nơi chôn xương tìm Cốt Long Phệ Hồn hay không.
Đương nhiên tin tức kia chỉ là những lời đồn bậy. Muốn lật tung Cốt Long Phệ Hồn thì không sai. Nhưng muốn làm như vậy cũng không phải là đội ngũ này, mà chỉ là bản thân Âu Dương.
Nhưng miệng mọc trên người của người ta. Ngươi làm tốt làm xấu đều có người đi tán thưởng. Tương tự cũng có người cố sức chửi. Tuy nhiên những chữ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi khiến mọi người cảm thấy kính trọng.
Thú triều sắp xảy ra. Vào lúc này không người nào dám đụng vào đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch nữa. Cho nên mỗi tông phái và Thánh Địa muốn tiến vào nơi chôn xương đều đi thành từng đoàn, không dám xem thường bọn họ.
Không có bất kỳ tin tức chính xác nào về đoàn đội này. Có người nói đội ngũ này phải có tới hàng trăm người. Có người nói đội ngũ này chỉ có hai mươi, ba mươi người. Trong Cực Cảnh, lời đồn đại nào cũng có.
Tuy nhiên không nghi ngờ chút nào chính vì gia hoả Thời Phong này viết dòng chữ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi khiến tất cả mọi người bắtđầu cảnh giác đối với Vạn Tiên Sơn.
Có thể ngông cuồng. Nếu như ngươi có thể giống như đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch, quét ngang như thế, vậy ngươi cũng có thể ngông cuồng! Những lời này là câu nói điên cuồng nhất được lưu truyền trong Cực Cảnh gần đây.
Bất kể là nơi chôn xương hay là thế lực của các tông phái tại ba khu khác, lúc này đều cẩn thận đề phòng. Quỷ biết đoàn đội Vạn Tiên Sơn xuất quỷ nhập thần kia có thể từ nơi chôn xương chạy đến khu vực khác hay không?
Bên trên Thông Thiên Phong tại Vạn Tiên Sơn, mấy vị trưởng lão và Lỗ Tu đang ngồi cùng một chỗ. Tuy rằng bọn họ quyền cao chức trọng, nhưng gần đây trong nơi chôn xương không ngừng truyền ra câu nói đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch quét ngang nơi chôn xương. Chuyện trong Cửu Cảnh, dòng chữ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, mang tính khiêu chiến tất cả đã khiến bọn họ phải ngồi cùng nhau.
- Đây rốt cuộc là người từ nơi nào xuất hiện vậy? Các ngươi có tin tức gì không?
Kim Minh tò mò nhìn những trưởng lão khác. Thật ra hắn vẫn chăm chú theo dõi hỏi thăm về tin tức kia. Đã bao nhiêu năm nay chưa từng xuất hiện chuyện nào thú vị như vậy?
- Rất khó nói. Ta đã hỏi dò tất cả những đoàn đội từng tiến vào nơi chôn xương đồng thời đã đi ra. Nhưng không có ai biết đoàn đội tự nhiên xuất hiện này do ai lập ra.
Tuy nhìn bề ngoài Lỗ Tu tương đối trẻ, nhưng lúc hắn mở miệng nói chuyện không có bất cứ người nào dám xen ngang. Tại Vạn Tiên Sơn, hắn chính là thần, bất kể là thực lực hay quyền lợi.
- Điều đó có nghĩa là từ lúc bọn họ tiến vào đến nay vẫn chưa hề đi ra. Trên đoạn đường này, bọn họ giết nhiều người như vậy, lẽ ra đã sớm có đủ ba trăm yêu thú chi linh. Tại sao đám người kia còn chưa đi ra?
Một người nhìn dáng vẻ bên ngoài giống như một lão giả chừng bảy mươi, tám mươi tuổi mở miệng nói. Hắn cũng là một trưởng lão của Vạn Tiên Sơn, tên là Hồ Thành Thanh, chính là trưởng lão chủ quản tất cả linh đan và công pháp tại Vạn Tiên Sơn.
- Bên ngoài có lời đồn, đây là một đám thiên tài cửu giai do Vạn Tiên Sơn bí mật bồi dưỡng. Bọn họ có năm mươi người. Nghe nói bọn họ phối hợp rất hoàn mỹ, với linh dược công pháp tốt nhất tiến vào bên trong với hy vọng quét ngang mặt mũi của những tông phái khác. Hiện tại một vài tôngđã bắt đầu phái đệ tử tinh anh cửu giai tổ chức nhân thủ tiến vào nơi chôn xương với ý định kết thúc thần thoại vô địch kia.
Hồ Thành Thanh bất đắc dĩ lắc đầu. Bản thân hắn là trưởng lão Vạn Tiên Sơn. Nếu như Vạn Tiên Sơn thật sự muốn làm như vậy, hắn không có lý do gì lại không biết. Tuy nhiên hắn vẫn đưa ánh mắt nhìn về phía Lỗ Tu. Hắn muốn biết có phải Lỗ Tu đã bí mật sắp xếp người hay không.
- Không cần hoài nghi. Ta hoàn toàn không biết gì về thân phận của những người này. Nhưng ta lại biết bí mật vô địch của bọn họ!
Lỗ Tu tỏ vẻ cao thâm khó dò. Hắn ngồi cùng với nhiều lão gia hỏa như vậy, dáng vẻ trẻ tuổi của hắn làm ra bộ dạng ông cụ non khó lường có vẻ hơi quái dị.
- Ồ?
Một đám trưởng lão nhất thời đưa ánh mắt nhìn về phía Lỗ Tu.
Gần đây danh tiếng đoàn đội Vạn Tiên Sơn vô địch đã lên tới cực điểm, đã khiến đệ tử tinh anh cửu giai của các tông khác muốn xông vào chiếnđấu một trận. Hiện tại Lỗ Tu lại nói hắn biết bí mật vô địch của bọn họ. Lẽ nào hắn thật sự biết tin tức gì hoặc là nói đây chính là một đám tinh anh do hắn bí mật sắp xếp?
Lỗ Tu nhìn ánh mắt nghi vấn của một đám trưởng lão, hắn cười nói:
- Từ trước đến nay Vạn Tiên Sơn không phải không độc đoán. Từ trước đến nay, mọi chuyện trong Vạn Tiên Sơn từ bài vị tông phái cho tới chiêu nhận đệ tử, ta chưa từng lừa gạt các vị. Lần này ta thật sự không biết về thân phận của nhóm người đó. Ta chỉ biết bí mật khiến bọn họ có thể vô địch quét ngang. Hơn nữa ta dám suy đoán, bọn họ tuyệt đối không có nhiều người!
Lỗ Tu nói xong liền đảo mắt nhìn các trưởng lão một lượt, bộ dạng đã tính trước mọi việc. Nhìn hắn thế nào cũng thấy khả nghi.
Không biết thân phận, lại biết bí mật vô địch? Có thể như vậy sao? Một đám trưởng lão không có một người nào là óc heo, nhưng chỗ đứng của bọn họ không giống nhau, cho nên cách nhìn cũng khác nhau. Trong mắt bọn họ thực lực là quan trọng nhất. Có lúc bọn họ đã quên đi rất nhiều thứquan trọng khác...
Lỗ Tu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của các vị trưởng lão chậm rãi mở miệng nói:
- Thực lực tất nhiên là trọng yếu. Có lẽ bọn họ đều là cửu giai đỉnh phong. Hơn nữa ta dám chắc chắn nói với các vị, cùng số lượng, cùng giai vị, thậm chí toàn bộ Chân Linh Giới của Vạn Tiên Sơn cũng rất khó tìm ra được một đoàn đội có thể gây khó dễ cho bọn họ.
- Hừ...
Lỗ Tu vừa thốt lên, nhất thời khiến một đám trưởng lão hừ lạnh một tiếng. Từ trước tới nay Lỗ Tu không phải người tùy tiện. Bình thường hắn không nắm chắc tuyệt đối sẽ không nói ra như vậy.
- Thế nào? Các ngươi không tin?
Lỗ Tu rất bình tĩnh. Kỳ thực ban đầu hắn cũng có suy nghĩ giống như những trưởng lão này. Vì sao đoàn đội thần bí vô địch lại xuất hiện. Hắn suy nghĩ rất lâu cũng không hiểu.
Có một ngày hắn bình tâm ngồi xuống, tưởng tượng mình trở thành một thành viên của đoàn đội này. Sau đó hắn tự hỏi mình làm sao mới có thểthắng đẹp mắt như vậy. Cuối cùng hắn đã có đáp án.
Vị trí khác nhau, suy nghĩ vấn đề cũng khác nhau. Ví dụ như vị trí của hắn hiện tại, hắn không cần dùng phương pháp đó là bởi vì không cần thiết.
- Không phải không tin. Nhưng lời tông chủ nói khiến chúng ta có chút giật mình.
Kim Minh không nói dối. Cùng giai, cùng số lượng, đoàn đội này có thể quét ngang Chân Linh Giới sao? Bọn họ cũng là từ cửu giai đi lên.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Bọn họ không phải không biết khi đoàn chiến có rất nhiều lúc biến hóa vô cùng. Có thể một giây trước ngươi nghĩ có thể thắng, nhưng một giây sauđã rơi vào trận chiến đã thất bại.
- Kỳ thực ban đầu ta cũng rất giật mình. Ta cũng đang chờ xem bọn họ có phải thực sự giống như ta suy nghĩ hay không. Sự thực chứng minh suyđoán của ta là chính xác.
Lỗ Tu nheo mắt, hắn tin tưởng mấy tiểu tử này hiện tại có được yêu thú chi linh, đủ để đẩy bọn họ vào thánh thể rồi, Như vậy sau khi đoàn đội hình thành, bất luận thế nào cũng có thể bồi dưỡng một phen. Nếu làm tốt nói không chừng tương lai bọn họ có thể sở hữu một đoàn đội thánh thể vôđịch.
- Thỉnh tông chủ chỉ giáo.
Hồ Thành Thanh không nhịn được mở miệng hỏi.
- Kỳ thực rất đơn giản, đoàn đội này không nhất định mạnh hơn những đoàn đội khác. Nhưng bọn họ sở hữu những thứ những đoàn đội khác không có.
Lỗ Tu đặt tay lên ngực nói:
- Bọn họ có trái tim, bọn họ có quyết tâm đoàn kết thành một thể. Bọn họ là đoàn đội đoàn kết nhất, toàn bộ đoàn đội của bọn họ giống như một thểthống nhất, mỗi một bước đều chỉnh tề nhất loạt.
Lỗ Tu nói xong, hắn phát hiện những trưởng lão này không vì vậy mà giật mình, ngược lại còn có chút khinh thường.
Lỗ Tu hiểu ra, cao độ khác nhau. Bọn họ không đặt thấp cao độ của mình xuống, cho nên bọn họ vĩnh viễn không thể nào tưởng tượng được hai chữ đoàn kết quan trọng như thế nào.
- Nếu có một ngày tất cả mọi người của Vạn Tiên Sơn có thể làm được hai chữ này. Lúc đó sẽ không còn là đoàn đội vô địch quét ngang nơi chôn xương nữa, mà là Vạn Tiên Sơn quét ngang Chân Linh Giới.
Lỗ Tu đứng dậy, hắn chắp tay sau đít, xoay người rời đi. Chỉ có điều lời nói cuối cùng của hắn lại khiến một đám trưởng lão đều sững sờ.
...
Cực Cảnh, trong nơi chôn xương, Lữ Phong dẫn theo đoàn đội ẩn thân phía sau một ngọn núi nhỏ. Mấy ngày này bọn họ rất phiền muộn. Cũng không biết vì sao, gần đây đều xuất hiện đoàn đội tới trăm người.
Lẽ nào mọi người trong nơi chôn xương đều điên rồi? Toàn bộ đều là đoàn trăm người. Bọn họ muốn làm gì?
- Đội trưởng...
Thân ảnh của Miêu Vận Tiến chợt động, cuối cùng xuất hiện trước mặt mọi người. Trên mặt hắn hiện lên nụ cười bất đắc dĩ nói:
- Ta đã hỏi thăm vì sao mấy ngày nay đoàn đội ở nơi chôn xương đều biến thành đoàn trăm người rồi...
- Xảy ra chuyện gì?
Nghe thấy Miêu Vận Tiến đã hỏi thăm ra tin tức, mọi người liền xông tới. Chỉ có một mình Thời Phong hình như dự cảm được điều gì đó, xoay người rời đi.
- Đứng lại.
Miêu Vận Tiến chỉ ngón tay vào Thời Phong nói:
- Ban đầu ta đã nghĩ có phải tiểu tử ngươi làm chuyện gì cổ quái hay không. Xem ra chuyện lần này thật sự do ngươi làm.
- Ta...
Thời Phong cười hắc hắc nói:
- Nhất thời ngứa tay. Nhất thời ngứa tay thôi....
- Hắn đã làm gì?
Lữ Phong nhìn Miêu Vận Tiến. Hắn rất hiếu kỳ. Rốt cuộc Thời Phong đã làm chuyện gì có thể khiến nhiều đoàn đội đều tổ hợp thành đoàn trăm người như vậy, rồi mới dám tiến vào Nơi chôn xương.
- Hắn đã làm gì? Để tự hắn nói đi.
Miêu Vận Tiến giả bộ tức giận chỉ vào người Thời Phong.
Nghe Miêu Vận Tiến nói vậy, mọi người lại một lần nữa tập trung ánh mắt nhìn về phía Thời Phong. Tiểu tử này thích làm những chuyện cổ quái ngạc nhiên gì đó. Loại chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy rất hiếu kỳ.
Thời Phong nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thực... Kỳ thực cũng không có gì. Ta chỉ ngứa tay viết mấy chữ. Ai ngờ bọn họ lại lưu ý như vậy.
- Viết mấy chữ? Ngươi còn không biết xấu hổ dám viết Vạn Linh Tiên Sơn đánh đâu thắng đó, không ai địch nổi. Mấy chữ của ngươi giống như sấm sét chọc giận tất cả mọi người.
Miêu Vận Tiến bị hành động của Thời Phong khiến cho tức giận, có chút không biết nói gì. Tiểu tử này làm việc đôi khi không dựa theo lẽ thường.
Dù sao thế lực ba phương vừa tiêu diệt đoàn đội của Vạn Tiên Sơn. Vạn Tiên Sơn tìm tới tận cửa cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng tiểu tử này muốn là lực lượng đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi. Cũng được thôi. Nhưng không ngờ hắn còn khắc thêm chữ Vạn Linh Tiên Sơn, giống như sợ người khác không biết chuyện này là do bọn họ làm.
- Ngươi được lắm Thời Phong..
Lữ Phong nghe thấy kết quả này cũng không biết phải nói gì. Chẳng trách gần đây những đoàn đội này tiến vào nơi chôn xương đều tập hợp thànhđoàn trăm người. Thì ra đây là trò quỷ của Thời Phong.
Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Đây là ý tứ gì? Ý tứ này chính là Vạn Tiên Sơn bọn họ muốn quét ngang nơi này, bảo tất cả mọi người cứ chờchết đi. Đây là uy hiếp cực kỳ nghiêm trọng.
Những đoàn đội khác không phán đoán được thực lực bên này. Bọn họ chỉ có thể tập trung nhân số càng nhiều càng tốt. Năm mươi hai người cũng bị tiêu diệt, ít hơn con số này không phải là tìm chết sao?
- Cái này còn chưa tính. Hiện tại ngay cả bên ngoài Cực Cảnh cũng lưu truyền. Rất nhiều thiên tài của các tông phái căn bản không cần tiến vào nơi chôn xương vẫn có thể đột phá đến thánh thể đều đã tiến vào Cực Cảnh, bắt đầu tổ chức thành đoàn đội tiến vào nơi chôn xương tìm chúng ta.
Miêu Vận Tiến không tiếp tục công khai lên án Thời Phong nữa. Hắn biết đoàn trăm người không đáng sợ. Mặc dù người khác có đoàn trăm người, nhưng muốn bắt chết bọn họ là chuyện rất khó khăn.
Con mắt của Âu Dương có thể thăm dò tin tức của Huyễn Thuật sư. Có thể né tránh rất nhiều huyễn trận vây quanh. Nếu như bọn họ muốn né tránh, người bình thường muốn tìm được bọn họ rất khó khăn. Cái mà hắn quan tâm chính là tin tức thiên tài tổ chức thành đoàn thể tiến vào nơi chôn xương.
- Ngay cả những thiên tài này cũng bị dẫn động? Xem ra chúng ta đã tạo ra chấn động rất lớn.
Trong mắt Lữ Phong hiện lên vẻ kiêu ngạo. Hắn rất thoả mãn với những gì bọn họ làm được trong mấy ngày qua. Nhưng hắn cũng không cho rằng chuyện này nhất định là tin xấu.
Thiên tài cửu giai vẫn là cửu giai. Nếu so sánh bọn họ với người của mình, chẳng qua là thiên phú của bọn họ tốt hơn một chút. Bọn họ không cần dùng tính mạng đánh cược. Thế nhưng bất luận là đoàn thiên tài hay đoàn bình thường đều có một nhược điểm trí mạng, đó chính là đoàn kết một lòng.
Hai chữ đoàn kết này nhìn như đơn giản, thế nhưng muốn chân chính làm được cũng rất khó, bọn họ có thể có được như ngày hôm nay cũng phải trải qua vô số lần đại chiến, huynh đệ tín nhiệm lẫn nhau mới có được.
Hỗn loạn vẫn như trước. Nơi chôn xương đã không chỉ còn là nơi sinh tử liều mạng chiến đấu vì yêu thú chi linh nữa. Hiện tại nơi này đã biến thành trường săn bắn lộ thiên. Thiên tài dũng mãnh tiến vào khiến những người khác buồn bã thất sắc.
Đoàn ba mươi người, bốn mươi người đều có. Sau khi những người này tiến vào nơi chôn xương, toàn bộ nơi chôn xương đã thay đổi bất ngờ. Những cuộc chiến vốn đã rất ác liệt, hiện tại lại càng thêm máu tanh. Bất cứ lúc nào cũng có đoàn đội vận khí không tốt bị chém giết ở đây.
Mấy ngày nay tổn thất lớn nhất chính là đoàn đội của Vạn Tiên Sơn. Những đội ngũ do các thiên tài tạo thành giống như đã phát điên.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Chỉ cần phát hiện đội ngũ của Vạn Tiên Sơn, trực tiếp không nói nhiều, tiến lên động thủ. Mặc dù đây đã là quy tắc của nơi chôn xương, thế nhưng chuyện này cũng khiến một đám đệ tử Vạn Tiên Sơn phải tạm thời rời khỏi nơi chôn xương.
- Thời Phong! Đều là chuyện tốt do ngươi làm ra. Bây giờ thì tốt rồi. Nơi chôn xương chỉ còn lại một đội ngũ Vạn Tiên Sơn chúng ta. Ngươi nói cho ta biết, tiếp theo chúng ta có phải cũng nên rút lui hay không?
Miêu Vận Tiến trừng mắt liếc nhìn Thời Phong. Mấy chữ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi của tiểu tử này đã dẫn động phong vân tám phương. Hiện nay trong nơi chôn xương, bọn họ chưa đến mức nửa bước khó đi, nhưng chí ít không thể quét ngang thiên quân như lúc đầu.
- Cũng không thể trách Thời Phong. Cho dù không để lại mấy chữ đó, những người đó cũng sẽ nghĩ đến chúng ta. Chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.
Thật ra Lữ Phong rất muốn rời khỏi nơi này. Chỉ có điều suy nghĩ của Lữ Phong cũng rất chính xác. Khí thế quét ngang của Vạn Tiên Sơn ai cũng biết. Mặc dù không đến mức đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng không bao lâu nữa cũng sẽ xuất hiện cục diện này.
Chẳng qua chuyện này cũng hơi có chút chênh lệch so với dự đoán của Lữ Phong. Dù sao còn có hơn hai mươi ngày nữa là đến thời khắc nơi chôn xương diễn ra thú triều. Hắn vốn còn dự định hung hăng vơ vét trong thời gian thú triều. Hiện tại xem ra hi vọng này có chút xa vời.
Có quỷ mới biết nếu lúc này bọn họ lộ diện, có thể trở thành mục tiêu cho mọi người tấn công hay không?
- Kỳ thực những thiên tài này dũng mãnh tiến vào nơi chôn xương cũng không phải là chuyện xấu. Cho dù bọn họ cường thế, nhưng chúng ta cũng không phải không thể tiêu diệt được.
Âu Dương nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng nói.
Thiên tài, Âu Dương cũng không cho rằng thiên tài là kẻ tài trí hơn người. Nhưng hắn nghĩ như vậy, không có nghĩa là những người khác cũng nghĩnhư vậy. Tại sao bọn họ lại tiến vào Nơi chôn xương? Bởi vì bọn họ không phải là thiên tài. Bọn họ cảm thấy bản thân kém hơn thiên tài một chút. Nhưng trên thực tế Âu Dương biết được, đoàn đội của bọn họ không hề thua kém bất cứ đoàn đội thiên tài nào.
- Đây đều là đoàn đội do tinh anh cửu giai của các tông phái tạo thành. Bất luận là công pháp hay đan dược đều mạnh hơn chúng ta...
Thật ra Lữ Phong cũng không quá e ngại những đoàn thiên tài này. Chẳng qua trước khi chưa có tin tức chính xác, hắn vẫn lựa chọn ẩn nấp.
Nhưng Lữ Phong còn chưa nói hết đã bị Âu Dương cắt lời:
- Bọn họ là thiên tài, bọn họ có nhiều đan dược hơn chúng ta. Công pháp của bọn họ có thể cũng tốt hơn chúng ta. Nhưng bọn họ lại thiếu một điều quan trọng nhất chính là đoàn kết!
Âu Dương nói xong, liếc mắt nhìn mọi người. Rất hiển nhiên câu nói của hắn đã có tác dụng rất lớn, Âu Dương tiếp tục nói:
- Trên con đường này chúng ta đã sáng tạo ra bao nhiêu kỳ tích không thể hoàn thành? Hãy tin ta, ở nơi chôn xương không ai là đối thủ của chúng ta.
Những lời này của Âu Dương rất cuồng vọng. Cho dù là bản thân hắn cũng cảm thấy như vậy. Nhưng lúc này cần phải điên cuồng. Nếu đã đắc tội với người khác, hiện tại cho dù có nhảy ra xin lỗi cũng không có ai để ý. Hiện tại phương pháp tốt nhất chính là cho những người gọi là thiên tài này một đòn thống kích để cho bọn họ biết, kỳ thực các ngươi không là gì cả, đừng lên mặt dạy đời. Nơi này không thuộc về các ngươi. Tốt nhất là cút đi!
- Được!
Lữ Phong bỗng nhiên đứng dậy. Hắn nhìn đảo mắt nhìn qua tất cả mọi người nói:
- Âu Dương nói không sai. Đám thiên tài gì đó, nếu chúng ta có thể diệt bọn họ một lần thì có thể tiêu diệt được bọn họ vô số lần.
- Đúng! Tiêu diệt bọn họ vô số lần! Bọn họ không phải muốn tìm chúng ta sao? Chúng ta sẽ truy tìm tiêu diệt đoàn đội của bọn họ trước. Để cho bọn họ biết, bọn họ chỉ có thể là nụ hoa trong nhà ấm. Bọn họ chạy đến đây chính là chịu chết.
- Bọn họ là thiên tài, chúng ta là kẻ diệt thiên tài!
Trong lúc nhất thời các tiếng phụ họa đồng loạt vang lên. Trong nháy mắt tâm tình buồn bực của mọi người gần đây cũng theo những tiếng la này tiêu tan thành mây khói.
- Thế nhưng đội trưởng..
Bỗng nhiên, một Yêu Chiến Sĩ ngại ngần mở miệng nói:
- Đội trưởng, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên ra ngoài một lần, gần đây luân phiên đại chiến, con người có thể dựa vào yêu thú chi linh khôi phục, nhưng yêu binh vẫn có trình độ tổn hại nhất định. Cho nên ngươi xem chúng ta có nên ra ngoài tìm Tu Phục Đại Sư chữa trị một chút hay không? Nếu như tiếp tục kéo dài, yêu binh của chúng ta rất có thể sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Đến lúc đó muốn tìm Tu Phục Tông Sư sẽ rất khó khăn.
Tên Yêu Chiến Sĩ này nói xong, một đám Yêu Chiến khác đều gật đầu nói phải. Yêu Chiến Sĩ không thể so sánh với Lục Tiên và Huyễn Thuật Sư. Lục Tiên dùng kiếm linh biến ảo thành vũ khí. Còn Huyễn Thuật Sư lại là thao túng linh hồn của người khác. Cho dù hai thế lực này không có vũ khí cũng sẽ không ảnh hưởng lớn tới lực sát thương của bọn họ. Nhưng Yêu Chiến Sĩ lại khác. Yêu Chiến Sĩ chú trọng chiến đấu cận chiến. Không có yêu binh, thực lực của bọn họ sẽ giảm xuống không ít.
- Đúng...
Lữ Phong nghe thế trầm ngâm nói:
- Chính xác như vậy. Gần đây luân phiên đại chiến, yêu binh khẳng định đã bị tổn hao.
- Đúng vậy, yêu binh của Tiểu Thất tổn hao lớn nhất. Hiện tại hầu như đã đạt đến sát giới hạn tổn hại. Nếu như hiện tại không ra ngoài, như vậy sau này Tiểu Thất có thể sẽ bị phế.
Có người nhìn thoáng qua tên Yêu Chiến Sĩ khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, cao một mét năm trong số Yêu Chiến Sĩ nói.
Tiểu Thất chính là một Yêu Chiến Sĩ rất hung mãnh. Đừng thấy hắn nhìn qua giống như tiểu nam sinh vô hại. Trên thực tế khi chiến đấu hắn tuyệt đối là mãnh thú xung phong phía trước.
Yêu binh của Tiểu Thất đã đạt đến ranh giới của sự tổn hại. Nếu tiếp tục chiến đấu, rất có thể bị yêu binh của những Yêu Chiến khác chặt đứt. Nếu như vậy, Tiểu Thất cũng chỉ có thể tìm Tu Phục Tông Sư nghĩ cách chữa trị.
Nhưng bọn họ có tư cách tìm Tu Phục Tông Sư sao? Muốn tìm Tu Phục Đại Sư chữa trị cho yêu binh đã khó như lên trời. Tìm Tu Phục Tông Sư đó làđộc quyền của rất ít thiên tài. Bọn họ căn bản không đủ tư cách tìm kiếm.
- Không sao.
Tiểu Thất cười ha ha nói. Dáng vẻ ngại ngùng hoàn toàn không giống với lúc hắn chiến đấu trong biển máu.
- Tiểu Thất! Còn không có chuyện gì nữa sao? Đại chiến lần trước hình như ngươi còn không dùng tới yêu binh!
Một gã Yêu Chiến có vẻ lớn tuổi hơn trách cứ đội hữu của mình.
- Hắc hắc...
Tiểu Thất cười hắc hắc, thế nhưng trong mắt hắn lại mang theo vài phần khổ sắc.
- Lấy yêu binh của ngươi ra cho ta xem!
Lữ Phong nhướng mày. Hình như hắn đã dự cảm được điều gì. Hắn quay sang nói với Tiểu Thất.
- Không... Không có việc gì. Yêu binh của ta chỉ bị tổn hao một chút. Đợi một thời gian nữa ra ngoài chữa trị là được.
Dáng vẻ của Tiểu Thất có chút bối rối. Nhưng vẻ bối rối của hắn lại khiến mọi người càng thêm căng thẳng.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 240 : Hắn là Tu Phục Sư?
Nguồn: Sưu Tầm
Lẽ nào... Lẽ nào nói yêu binh của Tiểu Thất đã tổn hại? Hắn không lấy ra chính là vì nguyên nhân này?
- Lấy ra đi!
Thái độ của Lữ Phong rất cứng rắn. Lần trước hắn cũng nhìn thấy Tiểu Thất không lấy yêu binh ra chiến đấu. Hắn vốn tưởng rằng đây là do Tiểu Thất khinh thường không muốn dùng yêu binh. Hiện tại xem ra yêu binh của Tiểu Thất không phải chỉ tổn thất đơn giản như vậy.
- Làm gì vậy? Yêu binh của ta, đương nhiên ta rõ nhất. Yêu binh của ta không sao!
Tiểu Thất quật cường chống đối Lữ Phong. Điều này có chút không giống với tác phong bình thường của hắn.
Tiểu tử này bình thường là một kẻ rất ngoan ngoãn. Chỉ khi đấu tranh anh dũng trên chiến trường, hắn mới là sát thần mới là ác ma. Bình thường tất cả mọi người đều thích trêu đùa hắn vài câu. Nhưng từ trước đến giờ hắn cũng không cãi lại. Bình thường đều chỉ cười trừ. Cho nên trong đoàn đội Tiểu Thất được mọi người rất yêu mến.
- Lấy ra đi!
Lần này không riêng gì Lữ Phong, Miêu Vận Tiến cũng đứng dậy. Đừng nói là yêu binh có liên quan đến tính mạng của Yêu Chiến Sĩ. Cho dù là pháp bảo tiểu kiếm rác rưởi của hắn cũng có tổn hao. Hiện tại nhìn dáng vẻ của Tiểu Thất càng khiến hắn có vài phần nghi ngờ.
- Không có việc gì! Ta nói không có việc gì là không có việc gì. Mọi người đừng hỏi nữa.
Tiểu Thất nói xong, xoay người muốn rời đi. Nhưng ba đội hữu bên cạnh hắn đột nhiên xuất thủ. Ba người hợp lực đè Tiểu Thất xuống dưới đất, không cho hắn giãy dụa.
Lữ Phong đi tới bên cạnh Tiểu Thất nói:
- Yêu binh của tiểu tử ngươi có phải đã tổn hại hay không? Đưa ta xem!
Lữ Phong nói xong, cũng bất kể Tiểu Thất có đồng ý hay không, đưa tay tháo vòng tay trên tay Tiểu Thất xuống.
Bọn họ làm như vậy thực sự cũng vì không có cách nào. Nếu như yêu binh của Tiểu Thất chỉ tổn hao, thậm chí tổn hao lợi hại cũng không có chuyện gì. Mọi người lấy ra chút yêu thú chi linh vẫn có thể mời Tu Phục Đại Sư giúp hắn trị liệu. Nhưng nếu yêu binh của Tiểu Thất thật sựđã tổn hại... Như vậy bọn họ thực sự không biết làm thế nào mới có thể mời được một vị Tu Phục Tông Sư.
Một cây xiên sắt được lấy ra từ trên tay của Tiểu Thất. Khi xiên sắt được lấy ra, cảđám người đều ngây dại! Chỉ thấy xiên sắt vốn ba răng đã trở thành một cây thương kỳ quái. Nếu đây chỉ là một phàm binh thì không có vấn đề. Thương hay xiên đều có thể phát huy sức chiến đấu. Nhưng đây là một yêu binh.
Một yêu binh tổn hại đến trình độ này, tất cả mọi người đều hiểu nó có nghĩa là gì!
- Tiểu Thất...
Lúc này Tiểu Thất cúi đầu không nói. Kỳ thực yêu binh của hắn sớm đã tổn hại, nhưng hắn vẫn không dám nói vì sợ mọi người lo lắng.
- Mẹ nó! Tiểu tử ngươi là đồ ngu xuẩn sao? Tại sao ngươi không nói sớm!
Bàn tay Lữ Phong nắm xiên sắt đã nổi rõ gân xanh. Lúc này hắn rất tức giận, nhưng phần nhiều cũng cảm thấy hổ thẹn. Bản thân hắn là Lục Tiên. Hắn quên mất yêu binh của Yêu Chiến Sĩ rất dễ tổn hại. Vì vậy hắn mới sơ ý để yêu binh của Tiểu Thất tổn hại đến mức này.
- Ngươi...
Một đám người nhìn Tiểu Thất cũng không biết nên nói như thế nào.
- Đội trưởng... Các vịđội hữu... Yêu binh này đã tổn hại khi đại chiến với Thiên Cung. Chuyện này không trách được những người khác. Bởi vì trước đây ta chỉ là một Yêu Chiến Sĩ cửu giai bình thường. Ta căn bản không lấy được những thứ Tu Phục Đại Sư muốn. Ta vốn định đợi sau trận chiến Thiên Cung sẽ nghĩ cách chữa trị. Nhưng không ngờ lại không cầm cự qua được trận chiến ấy....
Tiểu Thất cúi đầu. Hắn biết yêu binh tổn hại, nếu không có một Tu Phục Tông Sư thay hắn nghịch thiên sửa mệnh, như vậy cho dù hắn có ba trăm viên yêu thú chi linh cũng không thể tiến vào thánh thể.
Yêu Chiến cấp Thánh Thể, nhân binh hợp nhất. Lấy lực lượng cường đại kích hoạt yêu binh, có thể dùng linh hồn của chính mình tiến vào yêu binh, để yêu binh biến thành một phần của thân thể. Nếu như yêu binh tổn hại, căn bản không thể hoàn thành bước này, chỉ có thể nuốt hận làm cửu giai.
Trong lúc nhất thời toàn bộ đoàn đội đều trầm mặc. Yêu binh tổn hại, đi đâu tìm Tu Phục Tông Sư? Hơn nữa cho dù có cơ hội tìm được Tu Phục Tông Sư, ai cho rằng Tu Phục Tông Sư sẽ buồn chán đi chữa trị yêu binh cho một Yêu Chiến Sĩ cửu giai?
Tu Phục Tông Sư có địa vị quan trọng thế nào? Không nói có thể so với trưởng lão thực quyền, nhưng tuyệt đối cũng có tiếng nói nhất định trong một tông phái. Người như vậy có thểđể ý đến bọn họ hay sao?
Vạn Tiên Sơn không phải không có Tu Phục Tông Sư. Nhưng những Tu Phục Tông Sư này bình thường chỉ chữa trị giúp tinh anh cấp Thánh Thể. Hơn nữa mặc dù là tinh anh cấp Thánh Thể, ngươi không đợi trước một năm rưỡi thì người ta cũng sẽ không để ý tới ngươi.
Hiện tại Tiểu Thất đừng nói chờ một năm rưỡi, trừ phi có kỳ tích xuất hiện, bằng không người ta nghe được ngươi là cửu giai, đã ngay lập tức không để ý tới ngươi.
- Những người khác thì sao...
Lữ Phong nhìn qua tất cả mọi người, yêu binh của Tiểu Thất tổn hại, những người khác có thể tốt hơn một chút, nhưng trình độ tổn hại có lẽ cũng không nhỏ.
- Ta đỡ hơn một chút..
- Ta có thể... có thể cũng sắp tổn hại rồi..
- Trình độ tổn hao của ta có lẽ nhỏ hơn mọi người một chút...
Mọi người đều lấy ra yêu binh của mình, mặc dù bọn họ nói yêu binh của mình tốt hơn. Nhưng nhìn vết thương bên ngoài cũng có thể thấy rõ được, tốt hơn một chút chính là tốt hơn so với tổn hại hoàn toàn.
- Xem ra là ta sơ sót! Tiểu Thất, ngươi đừng gấp. Chúng ta cũng chưa chắc không mời được Tu Phục Tông Sư. Chỉ cần chúng ta vẫn tiếp tục tiêu diệt toàn đoàn như vậy, ta không tin tương lai lấy ra được mấy nghìn thậm chí trên vạn viên yêu thú chi linh cũng không thểđánh động Tu Phục Tông Sư!
Lữ Phong vỗ vai Tiểu Thất. Mặc dù hắn nói rất khí phách, nhưng trên vạn viên yêu thú chi linh, cho dù bọn họ quét ngang toàn bộ Nơi chôn xương thậm chí toàn bộ Cực Cảnh cũng rất khó kiếm được....
- Cảm tạđội trưởng...
Lúc này Tiểu Thất biết hắn nói gì cũng vô dụng. Yêu binh đã tổn hại, lúc này oán giận hay gì đó cũng không có ý nghĩa.
- Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta ra Cực Cảnh chữa trị yêu binh...
Lữ Phong biết, đã tới rồi trình độ này, bất luận như thế nào cũng phải ra Cực Cảnh một lần. Nếu như tiếp tục kéo dài, yêu binh của Yêu Chiến Sĩ sẽ tổn hao càng lúc càng lợi hại. Bi kịch của Tiểu Thất không thể trình diễn lần thứ hai...
- Được...
Âu Dương nãy giờ vẫn im lặng, từ bên cạnh chậm rãi đi tới. Hắn vừa đi vừa thấp giọng nói:
- Ta nghĩ... Ta nghĩ có lẽ chúng ta không cần phải ra ngoài...
- Tại sao?
Nghe thấy lời nói của Âu Dương, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt về phía hắn. Tại sao lúc này Âu Dương lại nói như vậy? Nếu như bọn họ chỉ là một đoàn đội không chính hiệu, có thể sẽ có người châm chọc lời nói của Âu Dương. Nhưng bọn họ đã trải qua nhiều trận chiến sinh tử như vậy, mọi người cảm thấy lúc này Âu Dương nói như vậy nhất định là có dụng ý gì đó.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius