15-09-2008, 02:53 AM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ãnh tà n quang cá»§a hoà ng hôn không biết là chiếu ra từ Ä‘iểm nà o trong không trung, cuối cùng chỉ treo lại má»™t mà u hồng cho nhân gian, có lẽ nó luôn lưu lại dấu vết, nhưng nếu muốn tìm kiếm, thì không biết là từ đâu đến, cÅ©ng không biết là nó biến mất ở đâu. Lúc nà y đầu xuân Ä‘ang đến, trong ánh sáng đỠnhư máu, nó như phá vỡ má»i giá»›i hạn., giống như má»™t thanh Ä‘ao lạnh lẽo, khiến cho nhân gian như đóng băng lại, không biết sẽ xuất hiện cảnh quan như thế nà o đây?
Trong ná»a năm ngắn ngá»§i đó, giang hồ đã trải qua hai mùa đông và mùa xuân, cừu oán lâu năm vốn đã đóng băng, tồn tại từ lâu, khi thanh Ä‘ao máu chém và o nó thì có thể xảy ra Ä‘iá»u gì?
Có lẽ chỉ là con đưá»ng tá» vong......
các cuá»™c chiến khác trong Long thà nh dần kết thúc thế nhưng cuá»™c huyết chiến trong khu vá»±c Äại Äịa minh thì chỉ má»›i bắt đầu. Triệu Kiệt Anh, Từ Phiêu Nhiên và Äá»— Thanh Phong Ä‘á»u vì báo phụ cừu mà cùng toà n lá»±c công kÃch Lạc Hùng, nhưng dù là ba ngưá»i bá»n há» liên thá»§ cÅ©ng không địch lại Lạc Hùng, tham chiến chưa lâu, hỠđã rÆ¡i và o thế kém, Äá»™c Cô Minh và Tứ Cẩu liá»n gia nháºp và o cuá»™c chiến, năm ngưá»i đấu vá»›i Lạc Hùng, cục diện liá»n cân bằng.
Hoà ng Äại Hải, huynh đệ há» Triệu và Lôi Long Ä‘ang đánh vá»›i Lạc Thiên, ở thế yếu hÆ¡n, phải cáºt lá»±c chiến đấu, Má»™ng Hương gia nháºp, 5 ngưá»i cùng Lạc Thiên thà nh thế bình thá»§, nhưng cÅ©ng không có cách nà o để đả thương được Lạc Thiên......
Vưu Túy đối đầu vá»›i Huyết Äạt, A Máºt Y chiến vá»›i Bách Tư, Lạc U Nhi bức được Ninh Phi liên tiếp thối lui, Âu Dương Äình Äình cùng Thương Ưng chưa phân thắng bại, Vân Tuyết sau và i lần, cuối cùng cÅ©ng đã chém bay được đầu cá»§a Lá»— Da, sau đấy chuyển sang đấu vá»›i năm đại đệ tá» cá»§a Äại Äịa minh, năm ngưá»i nà y vốn Ä‘ang cùng Lôi Phượng, Lãnh Như Băng, Lãnh Tinh Oánh, Thá»§y Khiết Thu há»—n chiến, vì có Vân Tuyết gia nháºp -- lúc nà y trong mắt má»i ngưá»i Thi Trúc Sinh chÃnh là nữ nhân Vân Tuyết-- thà nh ra 5 nữ đấu vá»›i 5 nam, Vân Tuyết sá» dụng thứ kiếm pháp âm sâm quá»· dị, khiến cho ngÅ© đại đệ tá» cá»§a Äại Äịa minh đột nhiên thá»±c lá»±c suy giảm, tâm linh đã bị kiếm thuáºt cá»§a hắn gây ảnh hưởng, không phát huy được đến 7 thà nh lúc bình thưá»ng, năm ngưá»i rõ rà ng sắp bại tá»›i nÆ¡i.
Không chỉ bá»n chúng mà ngay đến cả bá»n Thá»§y Khiết Thu cÅ©ng cảm thấy có ảnh hưởng nhất định, Vân Tuyết nói: “Các ngưá»i hãy lui ra, để ta độc chiến vá»›i bá»n chúng.â€
Bốn ngưá»i Lôi Phượng nghe thấy liá»n láºp tức lui ra, suất lÄ©nh quần nữ nhằm và o môn đồ Äại Äịa minh mà tà n sát... ...
Vân Tuyết má»™t mình chiến đấu vá»›i 5 nam đệ tá» Äại Äịa minh, tuy không thắng được, nhưng 5 ngưá»i kia bị ảnh hưởng bởi kiếm pháp cá»§a nà ng, thá»±c lá»±c chỉ phát huy được 7 thà nh, nên cÅ©ng chẳng thể giết được nà ng, bởi váºy cuá»™c chiến cá»§a 6 ngưá»i kéo dà i.
Lúc nà y, Lạc Hùng cùng Từ Phiêu Nhiên giao đấu má»™t chưởng, Từ Phiêu Nhiên bị Lạc Hùng chấn bay ra, thanh kiếm trên hữu thá»§ cá»§a Lạc Hùng đồng thá»i chém vá» phÃa Triệu Kiệt Anh, Triệu Kiệt Anh hồi Ä‘ao cản lại, Ä‘ao kiếm va chạm, Triệu Kiệt Anh kém thế liá»n lùi ba bước, Lạc Hùng tiến lên, tay trái đột nhiên dà i ra, túm lấy cây thương cá»§a Tứ Cẩu Ä‘ang phóng tá»›i, tiếp đấy tung má»™t cước muốn phá nát phần hạ bá»™ cá»§a Tứ Cẩu thì huyết trảo cá»§a Äá»™c Cô Minh đã tá»›i ngay trên thiên linh cái cá»§a hắn, hắn chỉ còn cách bá» qua cho Tứ Cẩu, tả thá»§ buông thương, lùi lại hai bước, bảo kiếm trên hữu thá»§ chém và o hữu trảo đỠmáu cá»§a Äá»™c Cô Minh, Äá»™c Cô Minh vá»™i lùi lại, thân ảnh Lạc Hùng chợt lóe lên, đột ngá»™t tung ra tám kiếm công kÃch Triệu Kiệt Anh, má»i ngưá»i không cứu kịp, Triệu Kiệt Anh tay phải bị thương, rÆ¡i Ä‘ao, vá»™i lùi lại.
Vân Tuyết thấy tình hình nguy cấp, liá»n bá» qua ngÅ© nam Äại Äịa minh mà tấn công Lạc Hùng, Lạc Hùng lúc nà y Ä‘ang muốn đả thương Äá»— Thanh Phong, đã thấy trước mắt hiện ra vô số quá»· ảnh, vá»™i và ng thối lui, há»i : “Ngươi là ai? Sao lại biết võ công cá»§a Äịa Ngục môn? “
Lạc Thiên nói : “Cha, đó là tên biến thái Thi Trúc Sinh, hắn đã luyện thà nh võ công cá»§a Äịa Ngục môn ‘Tuyệt Tình Luân Hồi Äạo’, cha hãy cẩn tháºn.â€
Lạc Hùng cưá»i nói : “Tuyệt Tình Luân Hồi Äạo? cáp cáp.... Thi Trúc Sinh, ngươi tưởng sẽ đơn giản như váºy sao, võ há»c Äịa Ngục môn cá»§a bá»n ngươi, không hạ nổi ta đâu. Dù ngươi có thể trước mặt ngưá»i khác mà có thể khống chế tâm linh cá»§a há», như trước mặt Lạc Hùng ta thì không Ãch gì, Huyá»n VÅ© Thá»§ Äả Thá»§ Phát cá»§a Lạc gia ta là võ há»c bắt nguồn từ pháºt há»c Thiên Trúc, không sợ quá»· ảnh cá»§a ngươi đâu, ngươi hiểu chưa!"
Thân ảnh cá»§a hắn khẽ trầm xuống, toà n thân kim quang thiểm thước, giống như Kim cương bất hoại thân cá»§a Lạc Kim, Vân Tuyết đại kinh, biết Lạc Hùng nói không sai, luồng quá»· ảnh mà nà ng xuất ra khi chạm và o luồng kim quang trên ngưá»i Lạc Hùng liá»n biến mất.
Lạc Hùng nói : “Tuyệt Tình Luân Hồi Äạo, bất quá chỉ như váºy. Thi Trúc Sinh, ta nói cho ngươi biết má»™t bà máºt, Äại Äịa minh cá»§a bá»n ta chÃnh là thiên địch cá»§a Äịa Ngục môn các ngươi, dù các ngươi có thể đánh bại được tất cả ngưá»i trong thiên hạ thì cÅ©ng không thể nà o đánh đổ được Äại Äịa minh."
Từ Phiêu Nhiên bị Lạc Hùng chấn thương ná»™i tạng, không thể tái chiến, Triệu Kiệt Anh dùng tả thá»§ cầm Ä‘ao, tiếp tục gia nháºp cuá»™c chiến. Trong năm ngưá»i giao chiến vá»›i Lạc Hùng, thì võ công cá»§a Vân Tuyết trước Lạc Hùng liá»n mất Ä‘i hiệu dụng đặc biệt vốn có, căn bản không mang lại Ãch lợi gì.
Vá» phÃa Lạc Thiên bị Má»™ng Hương Ä‘eo bám quyết liệt, tuy Hoà ng Äại Hải và Triệu Tá» Uy đã bị thương nhẹ nhưng Má»™ng Hương đưá»ng đưá»ng là Thánh nữ Minh Nguyệt phong, thế nên Lạc Thiên hắn dù có là kì tà i nhất đại, vá» phương diện võ há»c tuy cao hÆ¡n hẳn Má»™ng Hương, nhưng trước 5 ngưá»i liên thá»§, hắn cÅ©ng rÆ¡i và o thế yếu. Có Ä‘iá»u, tuy thá»±c lá»±c cá»§a 5 ngưá»i liên thá»§ so vá»›i thá»±c lá»±c cá»§a năm ngưá»i Ä‘ang đấu vá»›i Lạc Hùng có mạnh hÆ¡n nhưng cÅ©ng không có cách nà o giết được Lạc Thiên."
“Má»™ng Hương, sao nà ng lại đối xá» vá»›i ta như váºy?"Lạc Thiên vừa đánh vừa há»i.
Má»™ng Hương nói : “Ngươi là gì cá»§a ta chứ? Sao ta lại không thể đối vá»›i ngươi như váºy?â€
Lạc Thiên nói : “Hoà ng Hi Bình thì có cái gì tốt cÆ¡ chứ?â€
Má»™ng Hương đánh ra má»™t kiếm nói : “Hắn là nam nhân cá»§a ta, hắn cái gì cÅ©ng tốtâ€
Lạc Thiên không còn nói gì được, tâm là u ám, nói : “LÅ© xú nương các ngươi, háºn rằng sao lúc trước lại không bắt bá»n ngươi mà gian sát.â€
Ở má»™t nÆ¡i khác, ngÅ© nam Äại Äịa minh, vì Vân Tuyết đã rá»i Ä‘i, liá»n cảm thấy thoải mái. Äang muốn đại khai sát giá»›i, không ngá» Lạc U Nhi vừa đả thương Ninh Phi xong, láºp tức xông tá»›i chá»— bá»n há».
Lạc thá»§y ngạc nhiên nói : “Sư cô, là ngưá»i sao?â€
Lạc U Nhi nói : “Ta Ä‘á»u đã nhìn các ngưá»i trưởng thà nh, nếu bá»n ngươi không muốn là kẻ địch cá»§a ta thì hãy đầu hà ng Ä‘i!â€
Lạc thá»§y nói : “Sư cô, chúng con Ä‘á»u thụ ân cá»§a Minh chá»§, chỉ nghe theo Minh chá»§ thôi.â€
Lạc U Nhi sắc mặt u buồn, không nói gì thêm, xuất kiếm tấn công, Thá»§y Khiết Thu sợ nà ng có Ä‘iá»u gì nguy hiểm, liá»n tá»›i trợ giúp, Lôi Phượng và Lãnh Như Băng cÅ©ng gia nháºp, tứ nữ liên thá»§ đối phó vá»›i ngÅ© nam, lại tạo thà nh cục diện bình thá»§. Lúc nà y mà n đêm đã bắt đầu buông xuống, mặt trá»i ở phÃa tây cÅ©ng đã lặn.
Vốn dÄ© Long thà nh đã dần yên tÄ©nh trở lại, chỉ có khu vá»±c Äại Äịa minh, tiếng hô “sát"vẫn còn tiếp tục. Nhưng và o lúc nà y, Long thà nh lại ồn à o, dưá»ng như có vô số ngưá»i Ä‘ang xâm nháºp và o Long thà nh, tiếng bước chân vang vá»ng, là m cho tâm trà cá»§a Lạc Hùng chấn động, lẽ nà o binh sÄ© cá»§a Ãm Long Ä‘ang tiến và o? Thế nhưng chỉ nghe có tiếng động như váºy, ngoà i ra không thấy có tiếng hô "Sát", nếu là binh sÄ© cá»§a Ãm Long, thì khi và o được Long thà nh, tất đã cùng địch quân đối chiến, tại sao lại không có tiếng hô "Sát"?
Äang lúc trong lòng còn hoà i nghi, thì đột nhiên nghe thấy ở bên ngoà i có tiếng “Vạn tuế"âm thanh vang vá»ng hồi lâu chưa dứt, chúng nhân Äại Äịa minh trong lòng đại kinh, Lạc Hùng láºp tức minh bạch là Hoà ng đế đã tá»›i, trong lòng vô cùng nóng vá»™i, liá»u chết tá» chiến.
Lạc Thiên cÅ©ng vá»™i và ng không kém, hai cha con hắn toà n thân bức xạ kim quang, chiêu thức võ há»c liên miên không dứt, bất kể sống chết nên uy lá»±c đại tăng, vốn trước Lạc Thiên đấu vá»›i năm ngưá»i Ä‘ang ở thế yếu, còn Lạc Hùng đấu vá»›i năm ngưá»i khác Ä‘ang ở thế bình thá»§, thì lúc nà y như có thần lá»±c phù trợ, bá»n Vân Tuyết 5 ngưá»i và Má»™ng Hương năm ngưá»i liá»n bị cha con bá»n há» bức lui.
“Má»™ng Hương, nà ng ép ta quá lắm, lão tá» ta có chết, cÅ©ng phải kéo nà ng Ä‘i theo.â€
Lạc Thiên hét lá»›n, công thế cÆ¡ hồ chỉ nhằm và o Má»™ng Hương. Hắn biết vô số võ há»c, thế nên võ công cá»§a hắn vô cùng bác tạp tinh vi, không thể biết được chiêu sau sẽ thế nà o, còn Má»™ng Hương vá»›i võ há»c cá»§a Minh Nguyệt phong, lấy phiêu miểu vô định là m chá»§. Hai ngươi đúng là kình địch cá»§a nhau.
Bốn ngưá»i thấy Lạc Thiên bất chấp sống chết mà tấn công chỉ má»—i mình Má»™ng Hương, liá»n láºp tức tấn công Lạc Thiên, tháºt không ngá», hắn lại có thể vừa tấn công Má»™ng Hương đồng thá»i lại có thể chặn được đòn tấn công cá»§a bá»n há», lúc nà y má»›i biết rằng võ công cá»§a Lạc Thiên đã đạt tá»›i thiên nhân cảnh giá»›i... ...
Tháºm chà khi Ä‘ao cá»§a triệu tá» hà o chém và o trên ngưá»i cá»§a Lạc Thiên, nhưng cÅ©ng chỉ khiến cho hắn phải thối lui chứ không thể đả thương được hắn, cho dù là Kim cương bất hoại thân cá»§a Lạc Kim vị tất đã được như thế.
Sau má»™t hồi cùng hắn toà n lá»±c tá» chiến, Má»™ng Hương tuy là thá»§ đồ cá»§a Minh Nguyệt phong, lại có thân pháºn Nguyệt Nữ, thá»±c lá»±c tuy cao nhưng vẫn nằm trong sá»± phán Ä‘oán cá»§a hắn, tất nhiên là không có cách nà o thắng được hắn, hÆ¡n nữa hiện giá» hắn chỉ tấn công duy nhất Má»™ng Hương, Má»™ng Hương chỉ còn biết liên tục thối lui, có những lúc cÆ¡ hồ như sắp bị kiếm trong tay hắn đả thương, nhưng Ä‘á»u miá»…n cưỡng tránh khá»i.
Lúc nà y, toà n thân Lạc Thiên kim quang lóe lên, đột nhiên lao ngưá»i vá» phÃa trước, kiếm cá»§a Lôi Long vá»™i cùng vá»›i Ä‘ao cá»§a triệu tá» hà o đồng thá»i công kÃch hai bên tả hữu cá»§a hắn, nhưng hắn hoà n toà n không để ý đến, thanh kiếm trong tay như linh xà nhằm và o tim cá»§a Má»™ng Hương đâm tá»›i, Má»™ng Hương không cách nà o ngăn cản, liá»n tung ngưá»i thối lui. Má»™t Ä‘ao và má»™t kiếm đã chém và o ngưá»i Lạc Thiên, tuy hắn có kim cương chi thân, nhưng cÅ©ng không thể hoà n toà n ngăn cản được má»™t kÃch mà hai ngưá»i toà n lá»±c xuất thá»§, khiến hắn thụ thương lưu huyết, nhưng thân ảnh cá»§a hắn không há» dừng lại, tiếp tục truy kÃch Má»™ng Hương.
Má»™ng Hương lâm và o thế bại, trong lúc hoảng loạn, liá»n giÆ¡ kiếm lên đỡ, trong khoảnh khác, hai thanh kiếm va chạm và o nhau, miá»…n cưỡng ngăn cản được thế công mạnh mẽ cá»§a Lạc Thiên, bất ngá» hữu cước cá»§a Lạc Thiên tung lên, kÃch và o kiếm cá»§a Má»™ng Hương, thanh kiếm vung lên chém và o cổ Má»™ng Hương, đúng lúc nà y "Lưu Tinh kiếm"cá»§a Hoà ng Äại Hải nhằm tá»›i song nhãn và Liệt Thiên Ä‘ao cá»§a triệu tá» hà o cÅ©ng quét qua hai chân cá»§a hắn, Du Long kiếm cá»§a Lôi Long đâm thẳng và o thiên linh cái cá»§a hắn còn song Ä‘ao cá»§a Triệu Tá» Uy cÅ©ng chém và o trước ngá»±c hắn....
Lạc Thiên tuy không coi sá»± công kÃch cá»§a Triệu thị huynh đệ và o đâu, nhưng thiên linh cái và song nhãn lại là hai chá»— yếu nhất cá»§a hắn hiện giá», nên chỉ còn cách thu kiếm lại, tiến thêm má»™t bước, tránh khá»i má»™t kiếm cá»§a Lôi Long, hữu thá»§ đưa ra, cá» kiếm ngăn được kiếm cá»§a Hoà ng Äại Hải, tả thá»§ xuất ra hai quyá»n kì ảo, đánh và o song Ä‘ao cá»§a Triệu Tá» Uy, tiếp đó biến quyá»n thà nh chưởng, chưởng kình đột ngá»™t tung ra, luồng chưởng kình cưá»ng đại tấn công và o hướng không ngá» nhất- Má»™ng Hương. Má»™ng Hương song chưởng tá» xuất, má»™t tiếng nổ lá»›n vang lên, chỉ thấy Má»™ng Hương yếu thế hÆ¡n vá»™i vã thối lui còn Lạc Thiên phi ngưá»i theo truy bức Má»™ng Hương....
Luáºn vá» ná»™i lá»±c, Má»™ng Hương không thể thâm háºu bằng Lạc Thiên, hÆ¡n nữa lúc nà y trong tay nà ng không còn kiếm, tuy nói lúc nãy đối chưởng nà ng vẫn chưa thá» thương. Nhưng Lạc Thiên liên tục công tá»›i, khiến nà ng không còn sức chống trả, còn bốn ngưá»i kia căn bản không có cách nà o ngăn cản sá»± tấn công cá»§a Lạc Thiên, tình thế cá»±c kì nguy hiểm.
Äúng lúc tâm trà nà ng Ä‘ang hoảng loạn, thân ngưá»i Ä‘ang bay vá» phÃa sau đột nhiên va phải má»™t ngưá»i, hai ngưá»i lùi vá» sau bốn năm bước má»›i dừng lại, ngưá»i đó liá»n đưa tả thá»§ ra ôm lấy nà ng.
Khi tinh thần cá»§a Má»™ng Hương Ä‘ang cá»±c kì chấn động, thì kiếm cá»§a Lạc Thiên đã tá»›i trước ngá»±c nà ng, không thể ngỠđược ngưá»i Ä‘ang ôm nà ng trong lúc đó lại tránh sang phải, hữu quyá»n xuất ra má»™t kÃch, lôi thanh bạo hưởng, quyá»n kÃch và o thân kiếm, liá»n đánh báºt thanh kiếm ra. Chỉ nghe được tiếng hét đầy tức giáºn : “Lạc Thiên, tên tiểu tá» ngươi dám sát hại lão bà cá»§a ta, ngươi đã há»i qua ta chưa?â€
Toà n trưá»ng kinh động, chỉ thấy hi hình đã đến không biết từ lúc nà o, lúc nà y Ä‘ang ôm Má»™ng Hương... ....
Má»™ng Hương quay đầu lại, thấy Hi Bình đã không còn vết thương trên mặt , đột nhiên rÆ¡i lệ, nói : “Chà ng còn chưa chết ?â€
Hi Bình cưá»i nói : “Ta mà chết rồi, thì sao có thể cưỡng gian được nà ng?hắc hắc!"
Má»™ng Hương mặt liá»n á»ng hồng, nói : “Cho muá»™i xuống Ä‘i!â€
Lúc nà y, Hoà ng Äại Hải, Lôi Long, anh em há» Triệu sá»›m đã vây lấy Lạc Thiên mà tru sát. Lúc má»i ngưá»i Ä‘ang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thì đột nhiên nghe thấy trong trưá»ng chiến có tiếng kêu thảm cá»§a Äá»— Manh Manh : “Cha!â€
Chỉ thấy kiếm cá»§a Äá»— Thanh Phong đã đâm và o vai trái cá»§a Lạc Hùng, đồng thá»i kiếm cá»§a Lạc Hùng cÅ©ng đã xuyên qua tim cá»§a ông, Äá»— Thanh Phong cưá»i thê lương nói : “Lạc Hùng, Äá»— Thanh Phong ta đã thá» phải giết được ngươi, dù có phải đồng quy vu tẫn thì cÅ©ng khiến ngươi phải chết dưới kiếm cá»§a ta!"
Lạc Hùng cưá»i lạnh nói : “Äá»— Thanh Phong, ngươi tháºt ngây thÆ¡, ngươi muốn cùng ta đồng quy vu táºn, nhưng ngưá»i chết chỉ có ngươi, ta chỉ bị thương nhẹ thôi. Ha ha, Äá»— Thanh Phong, ngươi căn bản không phải là đối thá»§ cá»§a ta, từ sau khi Thiên Tá»± lão nhân chết Ä‘i, Tứ đại gia bá»n ngươi là m gì có ai đáng được gá»i là cao thá»§ nữa, hiểu chưa!â€
Hắn giáºt thanh kiếm vá», lùi lại, quay vá» phÃa bá»n Tứ Cẩu.....
Lãnh Như Băng cùng Äá»— Manh Manh vá»™i và ng phi thân tá»›i, hai ngưá»i đỡ Äá»— Thanh Phong ngồi dáºy. Hi Bình buông Má»™ng Hương ra, liá»n tá»›i trước mặt Äá»— Thanh Phong.
Äá»— Thanh Phong tay đặt lên ngá»±c, câu nói vô lá»±c : "Hi Bình, ngươi hãy nghe ta nói má»™t câu!â€
Hi Bình ká» tai và o miệng ông, chỉ nghe được Äá»— Thanh Phong nói : “Ngươi .... ngươi hãy thay ta chăm sóc tốt cho ba ngưá»i bá»n há».â€
Hi Bình vá»™i gáºt đầu : “3 ngưá»i sao? Không phải là chỉ có má»—i Băng Băng và Tư Tư sao? Lẽ nà o có cả Manh Manh....â€
Äá»™t nhiên nghe được Äá»— Thanh Phong nói : “Chuyện ngươi và A Tuyết, Tinh Oánh, ta Ä‘á»u biết cả, còn có Ngá»c Phân....â€
Câu nói chưa dứt, Äá»— Thanh Phong đã khà tuyệt thân vong, cánh tay đặt trên ngá»±c cÅ©ng buông xuống, máu từ ngá»±c phun lên ngưá»i Hi Bình, Äá»— Manh Manh và Lãnh Như Băng khóc thảm : “Cha!â€
Äá»— Tư Tư cÅ©ng vá»™i và ng phi thân tá»›i, nhìn thấy phụ thân đã mắt nhắm thân vong, oán háºn bao năm đột nhiên tiêu biến, chỉ còn lại sá»± Ä‘au thương, vô lá»±c quỳ xuống, khóc lóc thảm thiết.
Trong cuá»™c chiến, từ phÃa ngoà i có má»™t Ä‘oà n ngưá»i tiến và o, tiếp đó có vô số quân binh, bá»n Quyá»n Khuynh Quốc đã tá»›i, Quyá»n Khuynh Quốc trong bá»™ long bà o, hắn nói : “Phà m là ngưá»i cá»§a Äại Äịa minh, nếu đầu hà ng, trẫm sẽ khoan dung.â€
Phụ tá» Lạc Hùng hiểu rằng đại thế đã xong, ai lấy đứng lại phòng thá»§, cuá»™c chém giết ở Äại Äịa minh đêm nay cÅ©ng tạm thá»i dừng lại.
“Châm lá»a"Quyá»n Khuynh Quốc ra lệnh cho các binh sÄ© đốt lá»a, chiếu sáng cả Äại Äịa minh, hắn nói tiếp : “Tất cả các ngươi đừng mong có thể thoát được, Long thà nh đã nằm trong sá»± khống chế cá»§a ta, chỉ còn bá»n ngưá»i Äại Äịa minh các ngươi. Hiện giá» bên ngoà i có ba bốn vạn đại quân chá» sẵn, trước khi ta còn chưa hạ lệnh, phà m là ngưá»i Ä‘i ra từ Äại Äịa minh Ä‘á»u phải giết......
Hắn đưa mắt nhìn Lạc Hùng, hét lên há»i : “Lạc Hùng, ta đãi ngươi không bạc, sao còn muốn hại ta, Ä‘oạt giang sÆ¡n cá»§a ta?â€
Lạc Hùng nói : “Nếu có thể Ä‘oạt được giang sÆ¡n, ai lại không muốn Ä‘oạt?â€
“Ngươi.... đến chết cÅ©ng không hối cải sao?â€
Lạc Hùng Ä‘iên cuồng cưá»i lá»›n : “Ta là m chuyện nà y, đâu có gì sai. Thế gian nà y, lấy thà nh bại mà luáºn anh hùng, ta mà hối háºn thì ngươi cÅ©ng chắc gì đã thả ta, hôm nay ta bại, chỉ có nước chết mà thôi.â€
Lạc Thiên nói : “Cha, lúc trước tháºt nên giết hắn.â€
Quyá»n Khuynh Quốc nói : “Ta dù có thể tha cho toà n bá»™ ngưá»i cá»§a Äại Äịa minh thì cÅ©ng tha cho hai cha con các ngươi.â€
Lạc Thiên cưá»i lạnh : “Ta có chết Ä‘i, thì cÅ©ng không quên ngươi đã từng uống nước tiểu cá»§a ta, cáp cáp!â€
Quyá»n Khuynh Quốc sắc mặt khó coi, hét lên : “Giết!â€
“Cháºm đã."Hi Bình cất tiếng ngăn lại.
Quyá»n khuyn quốc nhìn Hi Bình, nói : “mệnh lệnh cá»§a ta, ngươi dám không nghe sao?â€
Hi Bình nói : “Ta có má»™t thỉnh cầuâ€.
“Nói!â€
“Mong ngươi hãy để ta và cha con bá»n chúng độc chiến.â€
Quyá»n Khuynh Quốc suy nghÄ©, nói : “Thôi được.â€
Hoa Tiểu Ba hô to : “Tá»· phu, Ä‘ao cá»§a huynh!â€
Hắn nâng cao thanh Ä‘ao, Hi Bình tiếp lấy, nói : â€Lạc Thiên, ngươi không phải là rất muốn kiến thức dưới Lôi Kiếp thần Ä‘ao sao? Äến đây! Ta cùng ngươi chiến đấu công bằng.“
Lạc Thiên cưá»i lạnh : “Hoà ng Hi Bình, ngươi ngông cuồng không đúng chá»— rồi, ngươi nghÄ© ta sợ ngươi sao? "
Hi Bình vẫy tay vá» phÃa Lạc Hùng, nói : "Ngươi đã giết nhạc phụ cá»§a ta, ta không thÃch phiá»n phức, nà o cả hai cha con ngươi cùng tá»›i đây, ta giải quyết cho nhanh."
Lạc Hùng nói : “Ngươi không có tư cách khiêu chiến vá»›i ta.â€
"A a! Ngươi nói gì váºy hả? Ta đánh cho ngươi má»™t quyá»n và o đầu bây giá», còn dám nói quyá»n vương ta không có tư cách sao?"Hi Bình nói xong, đột nhiên mặt lá»™ vẻ nghiêm túc nói : "Tá»›i đây! Äây là tráºn chiến cuối cùng, lấy cái chết để luáºn thắng thua."
Lạc Hùng trầm tư, sau đó nói : “Ta mốn há»i ngươi má»™t vấn Ä‘á», ngươi có thể tra lá»i trước, ta sẽ đánh vá»›i ngươi.â€
Hi Bình gáºt đầu.
Lạc Hùng nói : “Ngươi là m sao còn sống được?â€
Má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc khi thấy Hi Bình lúng túng, lại nói má»™t câu danh ngôn kinh Ä‘iển: “Thầy bói đã nói, mạng cá»§a ta rất dà i.â€
Lạc Hùng cÅ©ng ngẩn ngưá»i ra, không thể ngỠđược đến táºn giá» phút nà y mà hắn vẫn còn có thể vô lại như váºy, hắn chuyển sang nhìn Lạc U Nhi, nhẹ nhà ng nói : “U Nhi, muá»™i qua đây!â€
Lạc U Nhi tá»± nhiên muốn qua đó, A Máºt Y giữ nà ng lại, Lạc U Nhi nói : “Äể ta qua đó, được không?â€
Nà ng nói dứt lá»i liá»n nhìn sang Hi Bình, chỉ thấy Hi Bình gáºt đầu, nà ng liá»n Ä‘i đến trước mặt Lạc Hùng.
Lạc Hùng đưa tay ôm nà ng và o lòng, nói : “U Nhi, ta luôn thương yêu tá»· muá»™i hai ngưá»i, sao lại thà nh thế nà y? Lẽ nà o ta đã là m sai gì sao?“
Lạc U Nhi nói : “Có rất nhiá»u việc không nhất định huynh phải là m thì huynh lại là m. Có thể huynh không là m tổn thương U Nhi, nhưng huynh lại là m tổn thương rất nhiá»u ngưá»i. U Nhi cÅ©ng không háºn huynh, chỉ là những ngưá»i mà muá»™i thương yêu, thì Ä‘á»u bị huynh là m hại, muá»™i luôn hi vá»ng huynh có thể từ bá» những dã tâm cá»§a mình. Tại sao, tất cả nam nhân tất cả Ä‘á»u có dã tâm? Tháºt ra đối vá»›i muá»™i mà nói, huynh chÃnh là ngưá»i rất tốt. A! Huynh không nên là m hại Hi Bình, huynh có thể là m hại ai khác nhưng không thể là m hại Hi Bình.â€
“Tại sao? Muá»™i không phải là yêu Lâm Khiếu Thiên sao ? Sao khi đó muá»™i đã biết Lâm Khiếu Thiên là do ta hại, mà muá»™i vẫn tiếp tục ở bên cạnh ta?â€
Lạc U Nhi than : “Có thể đấy là do thiên mệnh..... muá»™i cÅ©ng không biết nữa, chỉ là khi biết huynh đã giết Hi Bình, muá»™i chỉ muốn giết huynh, tháºt sá»± là như váºy.â€
“Hắn bây giá» còn chưa chết, muá»™i vẫn còn muốn giết ta sao?â€
Lạc U Nhi khuôn mặt đẫm lệ, nhìn Lạc Hùng nói : “Huynh ... huynh còn muốn tiếp tục là m hại hắn sao?“
Lạc Thiên cưá»i thảm : “Nếu tháºt sá»± có thể như váºy, ta sẽ vẫn tiếp tục, U Nhi, ta há»i muá»™i má»™t câu, muá»™i có hạnh phúc không ?â€
Lạc U Nhi gáºt đầu, nhẹ nói : “Thấy hắn còn sống, lòng muá»™i liá»n bình tÄ©nh lại, không còn nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u gì khác.â€
Lạc Hùng đặt tay lên lưng nà ng, chầm cháºm nói : “Huynh trước nay vẫn không hiểu, tại sao muá»™i lại có thể ở tại U Liên trai tá»›i hai chục năm, dù biết chÃnh huynh đã hại Lâm Khiếu Thiên, muá»™i vẫn bình tÄ©nh. Äến giá», huynh cuối cùng cÅ©ng đã hiểu, Ä‘á»i ngưá»i ta cái quý nhất chÃnh là sá»± bình tÄ©nh trong tâm hồn. Lúc đó nếu không phải vì Lâm Khiếu Thiên trong lúc quyết chiến mà giết phụ thân ta, từ đó khiến cho ta luôn nuôi chà phục cừu, khiến cho lòng ta trà n đầy dã tâm, nếu không phải là xưng bá võ lâm thì cÅ©ng phải xưng bá thiên hạ. Kì tháºt đó không phải là điá»u ta háºn nhất, Ä‘iá»u ta háºn nhất chÃnh là Lâm Khiếu Thiên có được Má»™ng Tình, cả Ä‘á»i ta luôn mong có được tình yêu cá»§a Má»™ng Tình, thế nhưng ta lại chẳng có được. Không biết tại sao, hiện giá» ta đột nhiên nhá»› đến má»™t nữ nhân, muá»™i có biết nữ nhân mà giá» ta Ä‘ang nhá»› đến là ai không?
“Là chị dâu đã chết?"Lạc U Nhi nói.
Lạc Hùng lắc đầu.
Lạc U Nhi lại nói : "Không lẽ huynh còn nhá»› tá»›i Má»™ng Tình?â€
Lạc Hùng lại lắc đầu, sau đó hắn đưa mắt nhìn và o má»™t ngưá»i trong đám mÄ© nhân, là Thi Nhu Vân, than: “Muá»™i hãy quay đầu lại nhìn cô gái nà y xem.â€
Lạc U Nhi quay đầu lại nhìn, Lạc Hùng đưa tay chỉ và o Thi Nhu Vân, nà ng lại nghe tiếng Lạc Hùng : “Cô gái ấy là ai?â€
"Thi Nhu Vân."
Lạc Hùng nhẹ giá»ng nói : “Ngưá»i ta nghÄ© đến, chÃnh là mẫu thân cá»§a nó. Nó và mẫu thân cá»§a nó tháºt giống nhau, a! Äá»u thuần khiết, nhu nhược, bình tÄ©nh! U Nhi, huynh hiện giỠđúng là đang nghÄ© tá»›i nữ nhân, nữ nhân đó chÃnh là mẫu thân cá»§a nó, Diệp Duyên Thuần. Cả Ä‘á»i huynh, đấy là ngưá»i mà huynh yêu nhất, không phải là chị dâu đã chết cá»§a muá»™i, mà là má»™t nữ nhân tên là Diệp Duyên Thuần. Cô ấy cÅ©ng đẹp giống như tên cá»§a mình váºy, chỉ là lúc đấy ta đã không biết trân trá»ng... ta nghÄ© đến cô ấy, ta liá»n cảm thấy bình tÄ©nh, bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên nghÄ© tá»›i cô ấy, có lẽ đây cÅ©ng là lần cuối cùng nghÄ© tá»›i má»™t nữ nhân. Diệp Duyên Thuần.... a a, cái tên má»›i mÄ© lệ là m sao, nữ nhân thuần tÄ©nh biết bao...â€
“Giá» ta cÅ©ng rất muốn dù chỉ là má»™t chút thuần tÄ©nh..... â€
“Có lẽ cách sống cá»§a Hoà ng Hi Bình má»›i là đúng, tuy dáng vẻ hắn cá»±c kì vô lại, lại còn dương dương tá»± đắc, nhưng thá»±c ra trong tâm cá»§a hắn rất bình tÄ©nh. Má»™t nam nhân hoà n toà n chẳng có dã tâm, má»›i có thể đối tốt vá»›i những ngưá»i bên cạnh hắn, còn những kẻ có dã tâm, thì thế gian nà y có rất nhiá»u, rất rất nhiá»u! Còn nhá»› Duyên Thuần đã từng nói vá»›i ta má»™t câu, khi nà ng ấy quyết định bá» ta để đến vá»›i Thi Viá»…n Lệnh, cô ấy nói : “Ngươi đã thay đổi, trở thà nh ngưá»i đầy dã tâm, cái thế giá»›i cá»§a ngươi, ta không thể nà o hiểu được. â€, thế nên cô ấy không còn tiếp tục yêu ta nữa, cuối cùng lại lấy ngưá»i luôn yêu cô ấy là Thi Viá»…n, ta trước nay vẫn không há» nghÄ© tá»›i cô ấy, không ngá» lúc nà y lại nghÄ© tá»›i chuyện nà y, ai!"
Má»i ngưá»i không biết vì sao hắn lại nói như váºy, có Ä‘iá»u thấy hắn Ä‘ang nói rất nghiêm túc nên cÅ©ng không muốn ngắt lá»i hắn.
“GiỠđây, lúc đối mặt vá»›i cái chết, cuối cùng lại có thể cảm thấy được cái cảm giác bình tÄ©nh mà trước đây ta chưa từng có. U Nhi, muá»™i có thể lại gá»i ta má»™t tiếng như trước được không?"Lạc U Nhi , mặt đẫm lệ, nhẹ nói : “Äại ca!"
“Äúng rồi, đã hÆ¡n 20 năm rồi, má»›i lại được nghe muá»™i gá»i ta như váºy, lòng ta cÅ©ng đã bình tÄ©nh hÆ¡n nhiá»u. U Nhi, đại ca có lá»—i vá»›i muá»™i! nếu quả có kiếp sau, ta vẫn muốn được là m đại ca cá»§a các muá»™i, là m má»™t đại ca không là m tổn thương muá»™i...."Hai mắt cá»§a Lạc Hùng nhẹ nhà ng khép lại, đầu gục và o vai cá»§a Lạc U Nhi.
Như hiểu ra Ä‘iá»u gì, Lạc U Nhi nói : “Huynh.... Huynh có thể bá» mặc muá»™i sao?"
Hoà n toà n không nghe thấy lá»i đáp lại cá»§a Lạc Hùng, Lạc U Nhi khẽ đẩy hắn, hoà n toà n không thấy hắn có phản ứng gì. Tay đặt lên ngá»±c hắn, chỉ thấy nhịp tim cá»§a hắn đã ngừng, nguyên là Lạc Hùng đã tá»± chấn đứt tâm mạch, đã chết tá»± bao giá», lúc nà y thân thể cÅ©ng đã lạnh dần.
Lạc U Nhi liá»n khóc lá»›n, Lạc Thiên cÅ©ng tá»›i ôm cha mình.
Hi Bình ôm lấy Lạc U Nhi, nói với Lạc Thiên : “GiỠđến lượt chúng ta.“
Lạc Thiên đặt thi thể cá»§a phụ thân hắn xuống, nâng kiếm lên nói : “Äây là tráºn chiến cuối cùng, chỉ luáºn sinh tá», thế nà o?"
Hi Bình nói : “Ta cũng muốn giết ngươi."
Lạc Thiên cưá»i nhạt, nói : “Tốt lắm, chúng ta quyết đấu thôi!â€
Dứt lá»i, hắn liá»n triển khai kiếm thế, trên thân kim quang sáng rá»±c, Hi Bình cÅ©ng sá» ra "Ä‘ao chi hồn", lấy má»™t thức đơn giản là "Ä‘oạt thiên địa" ra nghênh chiến.
Lạc Thiên nói : “Ai mà thấy được chiêu thức cá»§a ngươi, chắc Ä‘á»u cho rằng đấy chỉ là động tác cá»§a kẻ dở hÆ¡i, thế nhưng ai có thể ngá» rằng, trên thế gian nà y lợi hại nhất lại chÃnh là váºt đơn giản nhất, tháºt không thể ngá» ta lại có thể bại dưới má»™t tên đầu óc đơn giản, ngu ngốc như ngươi.“
Hi Bình nói : “Ngươi đến giá» vẫn còn chưa hiểu được ta là ngưá»i thế nà o, thế nên ngươi vÄ©nh viá»…n không thể nà o thắng được ta. Lạc Thiên, ngu ngốc và thiên tà i thá»±c ra Ä‘á»u cùng là má»™t loại ngưá»i mà thôi, ngươi nói ta ngu ngốc, còn ta ta luôn tin mình là thiên tà i, nói vá» hai phương diện là đánh nhau và ca hát, ta tuyệt đối không thua bất kì ai cả.â€
Hắn lạnh lùng nói, hai mắt dần chuyển sang vẻ tà ác, sắc mặt lãnh tuấn, dưới ánh sáng cá»§a ngá»n lá»a, song nhãn cá»§a hắn như phát ra má»™t nụ cưá»i quá»· dị....
Lạc Thiên gìm chặt thanh kiếm, cảm thấy được trên thân Hi Bình phát ra má»™t khà thế bức bách cưá»ng đại. hắn nghÄ© : “Lôi Kiếp Ä‘ao cá»§a Hoà ng Hi Bình, chỉ công không thá»§, ta phải tiên phát chế nhân.â€
Hắn nghÄ© là là m, kiếm trong tay liá»n xuất ra, má»™t kiếm nà y tuy trông rất đơn giản nhưng thá»±c ra nó hà m chứa luồng kiếm khà cưá»ng đại, luồng kiếm khà nà y như má»™t chiếc chùy áºp đến. Hi Bình như bị luồng kiếm khà cá»§a hắn kÃch thÃch, liá»n phát động thế công, Liệt Dương Ä‘ao trong tay vung mạnh, lôi thanh bạo hưởng, hồng quang như thiêu đốt bầu trá»i, thân ảnh như Ä‘iện thiểm lôi minh, hai bên giao thá»§, kim quang và hồng quang như trá»™n lẫn và o nhau, so vá»›i ánh sáng cá»§a các ngá»n Ä‘uốc xung quanh còn sáng hÆ¡n nhiá»u.
Hai ngươi giao đấu chỉ trong khoảnh khắc, chưa phân thắng bại, Lạc Thiên lần nà y đã được kiến thức Lôi Kiếp thần Ä‘ao, hắn bắt đầu hiểu được tại sao Ä‘ao nà y chỉ công không thá»§. Bởi vì thứ Ä‘ao pháp nà y căn bản là chỉ có thể thắng, không há» cho ngưá»i ta có lấy dù chỉ là ná»a Ä‘iểm rút lui, bất luáºn là địch thá»§ hay là ngưá»i cầm Ä‘ao. Chừng nà o còn chưa giết hoặc đả bại đối thá»§, thì ngưá»i cầm Ä‘ao cÅ©ng không có cách nà o dừng lại.
Lạc Thiên nghÄ© mãi mà vẫn không hiểu tại sao Hoà ng Hi Bình lại có thể luyện thà nh loại Ä‘ao nà y. Loại Ä‘ao pháp mà kể cả có kêu hắn luyện, có lẽ hắn cÅ©ng không luyện được, vì loại Ä‘ao pháp nà y cần rất nhiá»u thể lá»±c, mà cho dù hắn có đủ thể lá»±c Ä‘i chăng nữa cÅ©ng không thể nà o có thể uyên nguyên bất tuyệt như váºy? Còn Hoà ng Hi Bình chỉ như tiện tay chém ra mà đao pháp lại liá»n lạc như váºy.
May mà hắn có võ công siêu tuyệt, toà n thân má»—i bá»™ pháºn Ä‘á»u có thể là vÅ© khÃ, lại có thể công vừa có thể thá»§, đấu vá»›i Hi Bình hoà n toà n chưa lá»™ vẻ bại. Vá» phần Hi Bình, Ä‘ao thế luôn vung động hoà n toà n không có lúc nà o ngừng lại trừ khi bị đối phương ngăn cản hoặc đả bại đối phương ...
Luồng khà phát ra trên thân hai ngưá»i, khiến những ngưá»i xung quanh không dám lại gần, chỉ biết đứng từ xa mà nhìn và o, thân ảnh hai ngưá»i rất nhanh, Ä‘a số má»i ngưá»i Ä‘á»u chỉ thấy được hai luồng quang ảnh va và o nhau, cÆ¡ hồ không thể nhìn thấy được thân thể cá»§a hai ngưá»i, chỉ có mấy vị có võ công cao cưá»ng, má»›i may ra có thể phân biệt được ai vá»›i ai.
Trong lúc tương đấu, tiếng sấm vang lên không ngừng, trong ná»a khắc quyết định, tiếng sấm đột nhiên dừng lại, tấm thân to lá»›n cá»§a Hi Bình lảo đảo thối lui, máu chảy trước ngá»±c hắn, rõ rà ng đã bị dÃnh má»™t kiếm cá»§a Lạc Thiên, cho dù thân thể hắn cÆ¡ hồ đạt đến mức kim cương bất hoại thì cÅ©ng bị tổn thương đến xương thịt.
Lạc Thiên chống kiếm cưá»i lá»›n : "Hoà ng Hi Bình, nếu không phải ngươi cÅ©ng có kim cương chi thể như ta, thì đã sá»›m chết dưới kiếm cá»§a ta rồi. Lôi Kiếp Ä‘ao ta đã kiến thức qua, bất quá chỉ như váºy, tuy nói là rất lệ hại, nhưng cuối cùng cÅ©ng bại dưới kiếm cá»§a ta, trong thiên hạ còn ai có thể địch nổi ta?"
Hi Bình không đáp, hai tay nắm chặt Ä‘ao, Ä‘ao đưa lên quá đầu, hướng vá» phÃa trước, tạo thà nh thế "Äao chi phách"
Trong hai mắt, sá»± tà dị cà ng mạnh, trong sát na, thân thể Hi Bình lao vá» trước, thế như chẻ tre. Lạc Thiên đại kinh, kiếm huy lên, lắc mạnh, tạo ra hà ng loạt kiếm ảnh đầy trá»i nghênh đón, rất nhanh, hai ngưá»i đã trải qua hÆ¡n trăm chiêu, Lạc Thiên công lá»±c đã giảm dần, kiếm thế cÅ©ng vì thế mà cháºm lại, còn lôi Ä‘ao cá»§a Hi Bình thì như nước không cạn, đạo nhanh như Ä‘iện, Lạc Thiên vất vả tránh né, lôi Ä‘ao Ä‘á»u sượt qua y phục cá»§a hắn, chứ chưa chém được sâu hÆ¡n.
Lạc Thiên trong lòng kinh hoảng, tay chân bắt đầu rối loạn, đột nhiên nhìn thấy đại Ä‘ao cá»§a Hi Bình ngay trước trán mình, liá»n cá» kiếm lên đỡ. "Tranh"má»™t tiếng lá»›n vang lên, bảo kiếm trong tay cá»§a Lạc Thiên đã gãy là m đôi, vá»™i lùi ra sau, Hi Bình liá»n truy theo. Lạc Thiên lùi liá»n ba bước, má»›i dừng lại được, lúc nà y liệt dương chân Ä‘ao đã tá»›i gần trước ngá»±c Lạc Thiên, Ä‘ao hạ máu chảy, lồng ngá»±c cá»§a Lạc Thiên đã bị chém phải, tiếng sấm cÅ©ng dừng lại.
Hi Bình thu tay lại, há»i : "Tại sao?"
Lạc Thiên nhìn Hi Bình, chỉ cưá»i không nói.
Hi Bình lại nói : "Ngươi có thể tránh được, tại sao không tránh?"
Lạc Thiên nói : "Äúng váºy, Có lẽ ta cuối cùng không phải là địch thá»§ cá»§a ngươi, nhưng chiêu vừa rồi ta vẫn có thể tránh được, thế nhưng ta lại chá»n cách không tránh...."
Má»i ngưá»i Ä‘á»u không hiểu, nghe hắn nói tiếp : "Ta vốn phải chết đêm nay, vì dù ngươi có không giết ta thì Hoà ng đế cÅ©ng không thể tha cho ta, chết trong tay bá»n chúng, ta thấy không xứng. Lạc Thiên ta, anh hùng bán thế, không thể nà o lại chết trong tay cá»§a kẻ vô danh."
"Bởi váºy, ngươi má»›i cùng ta quyết đấu, muốn được chết dưới Ä‘ao cá»§a ta?"
"Có lẽ váºy, nếu ta quả tháºt có thể thắng, thì ngươi sẽ chết dưới kiếm cá»§a ta, nếu ta bại, chết dưới Ä‘ao cá»§a ngươi, cÅ©ng cảm thấy an á»§i."
Hi Bình nói : "Tiểu tỠngươi sắp chết rồi mà vẫn còn muốn rủa ta chết sao?“
Lạc Thiên cưá»i thảm, nói : "Tháºt ra, ta rất cảm Æ¡n ngươi đã cho ta được chết như ta mong muốn, cả Ä‘á»i Lạc Thiên ta vì võ đạo, có thể lấy sinh mệnh hiến cho cuá»™c đấu võ, so vá»›i việc chết trong loạn binh rõ rà ng là hÆ¡n gấp ngà n gấp vạn lần. Những gì ta đã nợ ngươi, đã trả hết lại được cho ngươi rồi, còn những gì ta đã nợ cá»§a vô số ngưá»i khác thì chỉ có thể tiếp tục nợ há» mà thôi. Lúc cha ta chết, đã hoà i niệm tá»›i má»™t nữ nhân yêu ông, ta trong lúc nà y, cÅ©ng giống như ông váºy, hoà i niệm tá»›i má»™t nữ nhân đã từng yêu ta sâu Ä‘áºm."
Hi Bình chăm chú nhìn hắn, nói : "Äại Ny sao?"
"Äúng, dòng máu cá»§a ta bắt nguồn từ Thiên Trúc, giá» chết Ä‘i, hồn cÅ©ng sẽ quay vá» Thiên Trúc, quay vá» bên cô ấy, cầu xin cô ấy tha thứ. Ta có má»™t việc muốn cầu xin ngươi, sau khi ta chết, xin ngươi hãy Ä‘em tro cốt cá»§a ta vá» Thiên Trúc. Mấy Ä‘á»i đã trôi qua, ta có lẽ đã hoà n toà n là má»™t ngưá»i Trung Nguyên, nhưng tổ tiên ta từng ở Thiên Trúc, ta muốn quay vá» mảnh đất cá»§a tổ tiên, quay vá» cố hương cá»§a ta... "
Hi Bình trầm tư má»™t hồi, nói : "Ta đáp ứng ngươi, sẽ Ä‘em tro cốt cá»§a ngươi giao cho Äại Ny, nà ng đã từng nói, muốn ta lúc nà o đó hãy đến Thiên Trúc má»™t chuyến, ta cÅ©ng đã từng đáp ứng vá»›i nà ng ấy."
"Äa tạ! Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ không là m địch nhân nữa mà là m bằng hữu tốt cá»§a nhau, được không?"
Hi Bình nói : "Ta từ trước đến nay không há» coi ngươi là địch nhân, chỉ là , ngươi ngay từ đầu đã bức ta thà nh địch nhân cá»§a ngươi. CÅ©ng giống như ta từ trước tá»›i nay Ä‘á»u không muốn giết ngưá»i, nhưng ta lại đã giết rất nhiá»u ngưá»i."
"Thế ngươi có từng muốn là m bằng hữu của ta chưa?"
"Không..... ta chưa bao giá» nghÄ© như thế, cÅ©ng giống như việc ta chưa bao giá» nghÄ© ngươi là địch nhân cá»§a ta váºy, ta chưa bao giá» muốn thà nh bằng hữu cá»§a ngươi. Ta từ trước tá»›i nay Ä‘á»u không suy nghÄ© quá nhiá»u, nếu quả là có kiếp sau, nếu ngươi biến thà nh nữ nhân, có lẽ ta sẽ nghÄ© tá»›i việc cho ngươi cÆ¡ há»™i đấy, cáp cáp "
Lạc Thiên ngây ngưá»i, sau đó đột nhiên cưá»i lá»›n, máu phun ra từ miệng hắn, hắn nói : "Cái tên gia há»a ngươi, lúc nà o rồi mà vẫn còn vô lại, háo sắc như váºy, lúc trước tháºt không nên chá»c và o ngươi, nếu không chá»c và o ngươi, những Ä‘iá»u ta muốn chắc đã có thể đạt được, ngươi vốn không có ý tranh thiên hạ, chỉ quanh quẩn bên đám nữ nhân, ta trước đây vì sao ngà y nà o cÅ©ng muốn chá»c và o ngươi nhỉ? Ngươi nói rất đúng, ta đến lúc chết cÅ©ng vẫn không thể hiểu được ngươi. Ta muốn há»i ngươi má»™t câu cuối cùng, ta là anh hùng hay là cẩu hùng?"
Hi Bình nói : “Ta cÅ©ng muốn há»i ngươi môt câu, ta là ngưá»i tốt hay là ngưá»i xấu?â€
Hai ngưá»i đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cưá»i lá»›n, Lạc Thiên nói : “Hóa ra là váºy, hóa ra là váºy, lúc sống thì tranh danh Ä‘oạt lợi, khi chết Ä‘i thì vạn váºt giai không, đổi lại nếu há»c theo ngươi, chỉ muốn tìm nữ nhân mà ôm, chắc sẽ phong lưu cả Ä‘á»i rồi.â€
Dứt lá»i, hắn ngưá»i mặt lên trá»i mà than dà i, cả tấm thân cao lá»›n đổ vá» phÃa sau, nhất đại kì tà i, lúc nà y cÅ©ng đã ra Ä‘i.
Quyá»n Khuynh Quốc nói : “Mau Ä‘em xác cá»§a cha con hắn Ä‘i cho chó ăn."
Hi Bình quay đầu, trừng mắt nhìn Quyá»n Khuynh Quốc nói: "Ta đã đáp ứng, sẽ mang bá»n há» vá» Thiên Trúc."
Quyá»n Khuynh Quốc lúng túng, nghe thấy ÄÆ°á»ng Tư nói : “Hoà ng huynh đừng nên tức giáºn, bá»n há» Ä‘á»u đã chết rồi, thôi thì tha cho bá»n há» Ä‘i!â€
Quyá»n Khuynh Quốc Ä‘i đến trước mặt Hi Bình, nói nhá» bên tai Hi Bình : “Ta cÅ©ng rất muốn tha cho bá»n há», nhưng câu ngươi vừa má»›i nói xúc phạm ta quá, nếu như ngươi không chịu xuống thang, thì ta thân là nhất quốc chi quân cà ng rất khó xuống thang, ngươi có hiểu không?â€
Nói xong, hắn cưá»i cưá»i nhìn Hi Bình, nói tiếp : “Ngươi là ân nhân cứu mạng cá»§a ta, hÆ¡n nữa hoà ng triá»u cá»§a ta cÅ©ng là do ngươi cứu, còn là muá»™i phu cá»§a ta, nếu chỉ có ta vá»›i ngươi thì ngươi có là m gì ta cÅ©ng không quản, bất quá ở đây có rất nhiá»u ngưá»i, phiá»n phức ở chá»— là phải giữ thể diện, nếu không thì Hoà ng đế như ta rất khó là m ngưá»i được."
Hi Bình cưá»i lá»›n rồi nói nhá»: “Thôi được, dù gì thì ngươi cÅ©ng là đại ca cá»§a ÄÆ°á»ng Tư, cÅ©ng nên bái ngươi má»™t bái.â€
Äá»™t nhiên hắn quỳ xuống, hô lá»›n :â€Hoà ng thượng, tiểu tá» thỉnh cầu ngà i tha cho cha con bá»n há», cho bá»n hỠđược chết toà n thây.â€
Hoà ng đế liá»n tá» vẻ oai phong nói: “Sẽ như lá»i ngươi cầu xin.â€
“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, Hoà ng đế quả nhiên khoan dung đại lượng, rộng lượng sáng suốt!"Hi Bình hô lớn.
Hoà ng đế nói : “Phò mã bình thân!â€
Hi Bình đứng dáºy, cưá»i nói: “Äừng nói lá»›n như váºy chứ. Lão tá» ta chỉ cưới má»™t nữ nhân lại tá»± nhiên trở thà nh Phò mã...."
ÄÆ°á»ng Tư tiếp lá»i : "Lẽ nà o muốn ngươi là m Phò mã, lại xúc phạm đến thanh danh cá»§a ngươi sao?"
Hắc hắc, Hi Bình bắt đầu cưá»i lá»›n.
Lạc U Nhi nói : “Chúng ta Ä‘i thôi! ta không muốn ở đây thêm má»™t khắc nà o nữa.â€
â€œÄÆ°á»£c thôi"Hi Bình nói : “Tìm ngưá»i an tán cho thi thể cá»§a cha con bá»n hỠđã, ba năm sau, sẽ Ä‘em hà i cốt cá»§a bá»n hoà n hương.â€
Hi Bình dẫn má»i ngưá»i rá»i khá»i, bao việc còn lại, giao hết cho Quyá»n Khuynh Quốc xá» lý. Sau nà y má»›i biết, Quyá»n Khuynh Quốc đã chém Huyết Äạt, Thương Ưng, Bách Tư, Ninh Phi cho đến cả Lạc Thá»§y, Lạc Thổ, Lạc Má»™c và Lạc Kim trong ngÅ© đại đệ tá», duy có Lạc Há»a là không bị chém, giai nhân Lạc Há»a đã từng nói tốt vá» Hi Bình trước mặt hắn, hắn thấy con ngưá»i Lạc Há»a còn chưa đến ná»—i xấu xa, liá»n tha cho Lạc Há»a và Lạc Thảo, còn Lạc Hoa, Lạc VÅ© cÅ©ng được thả ra, chỉ là không biết hai ngưá»i đã Ä‘i đâu.
Và i ngà y sau, Hi Bình má»›i biết vốn có rất nhiá»u ngưá»i bị hắn là m cho mù lòa, bèn thá» lấy máu để cứu, quả nhiên hữu hiệu, thế là má»™t bên cứ kêu Ä‘au, má»™t bên thì hiến máu, những ngưá»i mù khi uống được má»™t giá»t máu cá»§a hắn, tất cả Ä‘á»u nhìn lại được liá»n tháºt lòng tạ trá»i đất và Hoà ng Hi Bình.
Sau đó Từ Phiêu Nhiên nhắc đến là nên công cáo chuyện của phụ tỠLạc Thiên cho thiên hạ để lấy lại danh dự cho Huyết Ma.
Hi Bình nói : “Cha con hắn thì được công nháºn là anh hùng nhất thế, cha con ta thì bị coi là tuyệt thế cuồng ma, hà tất phải chứng minh là m gì, hÆ¡n nữa ngưá»i chết là hết, bá»n hỠđã chết rồi, còn Ä‘oạt thanh danh cá»§a há» là m gì? Ngưá»i chết thì hết tá»™i.“
Từ Phiêu Nhiên không tiện nhắc đến nữa, nhưng cÅ©ng đỠtỉnh Hi Bình, bảo hắn nên đến chá»— Quyá»n Khuynh Quốc, thỉnh hắn không nên công cáo thiên hạ. Lúc đó Quyá»n Khuynh Quốc chÃnh Ä‘ang muốn Ä‘em việc dẹp loạn cha con Lạc Hùng ra bố cáo thiên hạ thì nghe được đỠxuất cá»§a Hi Bình, dÄ© nhiên là rất không cao hứng.
Hi Bình vì váºy mà nói : “Hoà ng đế lão huynh, ngươi đừng suy nghÄ© nữa, chuyện nà y đối vá»›i ngươi cÅ©ng chẳng tốt đẹp gì, tuy nói việc chiến sá»± là do chuyện nà y, nhưng nếu ngươi Ä‘em chuyện cá»§a cha con Lạc Hùng công cáo vá»›i thiên hạ, chắc sau nà y sẽ khó tránh khá»i có ngưá»i bắt chước cha con bá»n há», nếu lại có ngưá»i là m loạn, muốn Ä‘oạt giang sÆ¡n cá»§a ngươi, ngươi sẽ lại Ä‘au đầu rồi. Chuyện quan trá»ng bây giá» là ngươi nên sai ngưá»i chỉnh đốn lại Long thà nh..."
Quyá»n Khuynh Quốc nói : “Những Ä‘iá»u ngươi nói Ä‘á»u là đạo là mà sao ta nghe lại không thông.â€
“Thế gian nà y chuyện không thông thì nhiá»u lắm, sao mà tÃnh hết được... Cứ xem đây là ta có việc khó cần nhá» ngươi giúp váºy. Ngươi là vua má»™t nước, có Ä‘iá»u gì mà không là m được? Ngươi nói được là được mà .â€
Hi Bình đặc biệt thi triển công phu vuốt mông ngá»±a vá»›i Hoà ng đế, Quyá»n Khuynh Quốc bị vuốt phải, sướng như ngưá»i sắp bay lên váºy, liá»n cưá»i nói : “Äiá»u đấy là đương nhiên, ta nói được, ai dám nói không được? Chuyện nà y coi như đã xong, ngươi bây giỠđịnh Ä‘i đâu?â€
“Ta trước tiên muốn vá» trưá»ng xuân đưá»ng, sau đó vá» viá»…n dương phiêu cục, rồi vá» Hoà n SÆ¡n thôn, sau đó thì từ từ rồi tÃnh tiếp.â€
Quyá»n Khuynh Quốc nói : “Ngươi không muốn là m võ lâm Minh chá»§, xưng bá võ lâm sao? Nếu là như váºy, chuyện cá»§a võ lâm ta cÅ©ng có thể yên tâm rồi, ngươi là muá»™i phu, không thể lại giống như Lạc Hùng mà hại ta.â€
“Ô Ô, Ngươi tưởng tượng hay tháºt đấy, nhưng lão tá» ta không thÃch váºy, ngay từ đầu ta đã không thÃch võ lâm, nhưng ta lại rất khoái đánh nhau, hay là ngươi đánh vá»›i ta má»™t tráºn nhé?â€
“A a, ta là ngưá»i theo chá»§ nghÄ©a hòa bình, không thÃch đánh nhau, mà nếu có muốn đánh thì cÅ©ng chẳng thể đánh vá»›i ngươi được."Hi Bình rất thất vá»ng, tiện nói : “Má»i chuyện đã xong rồi, ta cÅ©ng nên vá» thôi.â€
“Nếu ngươi không có ai thì đến hoà ng thà nh tìm ta, ta đã nói sẽ cấp cho ngươi nhiá»u nữ nhân mà .â€
“Nữ nhân cá»§a ta đã rất nhiá»u rồi. Hiện giá» ta chỉ muốn ở bên bá»n há», không muốn lại an á»§i thêm nữ nhân nà o khác nữaâ€.
“Nữ nhân cá»§a ngươi nhiá»u hÆ¡n ta sao?â€
Hi Bình lúng túng, nói : “Ngươi có bản sá»± hÆ¡n ta! Nữ nhân cá»§a ngươi đương nhiên là nhiá»u hÆ¡n ta.â€
“Tiếc thay! Nữ nhân nhiá»u như váºy, thế mà vẫn chưa có hà i tá».â€
“Có thể có chứ" Hi Bình dứt lá»i, liá»n biết mình sai, tiện nói tiếp: “Ta tin và o bản sá»± cá»§a Hoà ng thượng, nhất định có thể sinh được, hÆ¡n nữa ngà i lại cà ng có bản sá»± sinh được nhi tá».â€
Hoà ng đế trong lòng rất vui, cưá»i nói : “Hi vá»ng được như lá»i ngươiâ€
Tà i sản của nlkien
15-09-2008, 02:55 AM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ãnh dương quang buổi sáng sá»›m xua dần sá»± lạnh lẽo đầu xuân.
Trước cá»a Trưá»ng Xuân đưá»ng, xuất hiện không Ãt ngưá»i. Những ngưá»i nà y chÃnh là những ngưá»i từ Äại Äịa minh trở vá». Hầu hết những ngưá»i cá»§a Tứ đại gia và môn đồ Võ Äấu môn, ngưá»i cá»§a Viá»…n Dương phiêu cục và các binh sÄ© cá»§a Bạch Dương tá»™c, Dã Mã tá»™c và Xà Thần bá»™ lạc đã được lệnh quay vá» môn phái và bá»™ tá»™c cá»§a mình. Giáo đồ thái âm giáo cÅ©ng đã chia tay vá»›i hai vị thánh nữ cá»§a há» lúc ở Long thà nh, Ngá»c Xà môn thì kết hợp vá»›i Äịa Ngục môn, lấy Äịa Ngục môn là m chÃnh.
Äến trước Trưá»ng Xuân đưá»ng Ä‘á»u là các nhân váºt quan trá»ng cá»§a các môn phái, chỉ có Vân Tuyết là ngoại lệ...
“Cuối cùng cÅ©ng vỠđến nhà rồi!†Hoa Tiểu Ba là ngưá»i đầu tiên hô lên, “Ta lại có thể cùng Xuân Thá»§y tỉ tỉ cá»§a ta, hắc hắc....â€
Hắn vừa nói thì Xuân Thủy cũng vừa tới, hô lớn “ Tiểu Ba“, Hoa Tiểu Ba một tay xoa mông, một tay đặt lên đùi, giống như trước đây, ôm lấy Xuân Thủy biểu diễn mà n miệng tìm miệng...
Tứ Cẩu tiến đến phÃa sau hắn, tung má»™t cước và o mông hắn nói : “ mẹ kiếp ghê quá, cứ má»—i lần nhìn thấy hai ngưá»i các ngươi ta lại cảm thấy nổi hết cả da gà .â€
“Tứ Cẩu sư phụ, ngưá»i đừng ghen tức như thế!â€
“Ta thèm à ! nữ nhân cá»§a Tứ Cẩu ta so vá»›i ngươi còn nhiá»u hÆ¡n, nếu có ghen tức thì phải là ngươi má»›i đúng, ta mà thèm ghen tức vá»›i ngươi sao? lão tá» ta trừ khi là ngà y nà o đó mắc bệnh ghen, chứ không thì không thể nà o.†Tứ Cẩu chá»i lá»›n, lại nhìn sang Triệu Tá» Thanh ở bên cạnh nói : “Tá» Thanh, chúng ta cÅ©ng biểu diá»…n thá» xem sao? Äể đè cái tên tiểu tá» nà y xuống!“
Triệu Tá» Thanh tức giáºn nói : "Äè cái đầu ngươi!"
Tứ Cẩu cưá»i hắc hắc, má»™t bên ôm lấy Lan Hoa, khiến cho mặt Lan Hoa á»ng hồng lên thì má»›i chịu buông Lan Hoa ra, dùng tốc độ nhanh nhất tiến và o đại môn cá»§a Trưá»ng Xuân đưá»ng....
Hoa Tiểu Ba cũng buông Xuân Thủy, than lớn : “xem ra Tứ Cẩu sư phụ vẫn còn lợi hai lắm, ta phải tìm hắn, bắt hắn phải dạy ta chiêu mới."
Äá»™c Cô Minh cưá»i nói : “Tên tiểu tá» ngươi là m như còn sợ nữ nhân cá»§a hắn chưa đủ hay sao."
Triệu Tá» Uy nói : “Ê, Äá»™c Cô Minh, ngươi gá»i Hi Bình là muá»™i phu hay là sư đệ? Ta trên đưá»ng đã há»i ngươi vấn đỠnà y, sao không thấy ngươi hồi đáp váºy?â€
“Dá»±a và o cái gì mà ta phải hồi đáp ngươi? ngươi cÅ©ng là muá»™i phu cá»§a ta, ta nói gì thì cÅ©ng là lá»›n hÆ¡n ngươi, ta có quyá»n không hồi đáp cái vấn đỠvá»› vẩn cá»§a ngươi. Lúc ngươi nói cÅ©ng nên tôn trá»ng ta chứ, đừng có gá»i thẳng tên ta như váºy, Ãt ra cÅ©ng phải như Tiểu Ba kìa, gá»i ta là Äá»™c Cô lão đại!â€
“Äá»™c Cô lão đại? ta nhá»› rồi, là m gì mà hắc thếâ€
“Tá» Uy, ngươi dám nói vá»›i ca cá»§a ta bằng cái giá»ng đó hả?†chỉ thấy trong Trưá»ng Xuân đưá»ng có má»™t đám nữ nhân tiến ra, Äá»™c Cô Cầm Ä‘i trước tiên, chừng mắt nhìn Triệu Tá» Uy mà hét lên, Triệu Tá» Uy còn chưa kịp nghÄ© phải nói gì thì Äá»™c Cô Cầm đã tá»›i trước mặt hắn, ngăn không cho hắn chạy, đồng thá»i nói : “Nhanh cùng ta và o trong, ta sẽ giáo huấn chà ng cẩn tháºnâ€
Triệu Tá» Uy nói : “Äừng, đừng là m thế. Sao Tứ Cẩu thì được đãi ngá»™ đặc biệt, hÆ¡n nữa còn vừa má»›i có cỠđộng thô lá»— vá»›i Tá» Thanh. Nà ng đùng như váºy, khó coi lắm. A!“
Äã nói đến như váºy mà hắn vẫn bị Äá»™c Cô Cầm kéo tai lôi Ä‘i.
Triệu Tá» Hà o nở nụ cưá»i tiến vá» phÃa hoa tiểu thiến nói : “CÅ©ng may nà ng không đối xá» vá»›i ta như váºyâ€
Hoa Tiểu Thiến nhìn Hi Bình, nói : “Chà ng còn sống là tốt rồi.†rồi xoay ngưá»i tiến tá»›i bên cạnh Triệu Tá» Hà o, ôm lấy tay hắn, hét lá»›n : “không có kiểu đối xá» thứ hai đâu, đối vá»›i huynh đệ các ngưá»i, nhất định phải giống nhau, như váºy má»›i công bằng.â€
“Cáp cáp...†má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i lá»›n.
Hi Bình và Äá»™c Cô Minh đưa mắt nhìn nhau, Hi Bình nói : “cÅ©ng may nữ nhân cá»§a ta Ä‘á»u cùng đến Long thà nh, hÆ¡n nữa trên đưá»ng ta phải táºn lá»±c an á»§i bá»n há», nếu không cÅ©ng phải nháºn sá»± hoan nghênh đặc biệt cá»§a há»! lão huynh, nữ nhân cá»§a ngươi hình như còn Ä‘ang nghÄ© cách để hoan nghênh huynh!"
Äá»™c Cô Minh cưá»i nói : “Chắc không đâu, ta là con ngưá»i văn nhã, tháºm chà má»™t nữ nhân thô lá»— ở cùng vá»›i ta thì cÅ©ng sẽ biến đổi thà nh ngưá»i văn nhã, tháºm chà còn lãng mạn vá»›i ta....â€
“Tháºt sao a! sao ta không thấy váºy nhỉ?â€
Hi Bình nheo mắt nhìn, Äá»™c Cô Minh đưa mắt theo hướng hắn nhìn, liá»n thấy trước mắt mình là sắc mặt đầy tức giáºn cá»§a Bạch Linh, Äá»™c Cô Minh trong lòng đại kinh, tá»± nhá»§ : “chuyện nà y là khó đối phó nhất...â€
Tối đó, sau yến tiệc, má»i ngưá»i vá» phòng nghỉ ngÆ¡i.
Trưá»ng Xuân đưá»ng có rất nhiá»u phòng, thế nên lại xây thêm để thà nh phòng cho khách. Hi Bình không quay vá» khu viện cá»§a mình trước đây, mà chuyển đến ở háºu viện cá»§a Trưá»ng Xuân đưá»ng, gá»i là “Hoa Hinh†đại viện. Hắn đến rồi má»›i biết, viện nà y ngoà i gian phòng tắm và nhà xà ra, thì chỉ có má»™t kiến trúc rất rá»™ng lá»›n, có thể chứa được 200 ngưá»i, hắn tiến và o nhìn quanh, gian phòng lá»›n 1 phần 3 phÃa trước là chứa các loại dụng cụ ná»™i thất, 2 phần 3 phÃa sau thì được phân cách vá»›i phần trước bằng má»™t chiếc bình phong rất lá»›n, phÃa sau tấm bình phong có má»™t chiếc thảm rất sang trá»ng, trên tấm thảm chứa không biết bao nhiêu là chăn gối, lẽ nà o đây là “giưá»ng†cá»§a hắn sao?
Äáp án chÃnh là khẳng định.
Äây chÃnh là má»™t chiếc “giưá»ng đấtâ€, đủ cho hÆ¡n má»™t trăm ngưá»i. Hắn nghÄ©, nhạc phụ quả tháºt rất chu đáo, Hoa Tiểu Mạn đột nhiên nói : “Ca, chiếc giưá»ng nà y không được sao?â€
Hi Bình nói : “Tốt phi thưá»ngâ€
“Äấy là do Lãnh tá»· tá»· thiết kế, từ lâu tá»· ấy đã nói rằng, nữ nhân cá»§a huynh nhất định là không chỉ có chúng ta, bởi vì khi huynh vỠđến nhất định còn mang theo nhiá»u nữ nhân nữa, bởi váºy, phải sá»›m chuẩn bị trước.†Hi Bình không nghÄ© được rằng đây lại là chá»§ ý cá»§a Lãnh Như Băng, quay đầu lại nhìn Lãnh Như Băng nói : “Là chá»§ ý cá»§a nà ng sao?â€
Lãnh Như Băng má hÆ¡i hồng lên, nói : “ Bá»n há»... bá»n há» cÅ©ng có phần nữa.â€
Hay, sao Lãnh Như Băng lại có thể ôn nhu như váºy nhỉ?
Hi Bình và quần nữ Ä‘i và o trong phòng, tất nhiên là tiến đến chiếc giưá»ng lá»›n, quần nữ ngồi trên tấm thảm má»m mại, không ai đủ can đảm trở thà nh ngưá»i đầu tiên nằm xuống. Hi Bình đã có mấy phần tá»u ý, cưá»i tà dị nhìn qua lần lượt từng ngưá»i : Lôi Phượng, Lãnh Như Băng, Hoa Tiểu Mạn, Phong Ãi VÅ©, Äá»— Tư Tư, Äá»™c Cô Kì, Äá»™c Cô Thi, Xuân Äiệp, Hoa Lôi, Dã Mân Côi, Bạch Liên, Phỉ Nhi, Ngẫu Nhi, Bạch Tư, Bạch Chỉ, La MÄ© MÄ©, Tiểu Tước, Äá»— Quyên, Thá»§y Tiên, Thá»§y Khiết Thu, A Máºt Y, Âu Dương Äình Äình, Lý Ngá»c, Minh Ngá»c, Lạc U Nhi, Lạc Diệp, Lạc Lá»™, Thi Nhu Vân, Vưu Túy, ÄÆ°á»ng Tư, Phỉ Sa, Má»™ng CÆ¡, Chu Lị Na, Phân Äế, Mục Thu, Chu MÄ© TÄ©nh, Dương Äình, Lâm Hân, Má»… Hồng Yến, Lam Bình, Vương Miên Miên, Lá»— Nhiêu, Äông Chi, Äình Thi, Dung Nhi, Ti Mô, Y Mẫn, Gia Linh, VÅ© Sa, Hồng Yên, Phó Nhan, Từ Hồng Hà , Từ Bạch Lá»™.
Những ngưá»i bị công nháºn là nữ nhân cá»§a Hi Bình như Lãnh Tinh Oánh và Nguyên Na, cả hai ngưá»i Ä‘á»u có nguyên nhân để không tá»›i, Lãnh Tinh Oánh thá»±c ra rất muốn đến, chỉ là nghÄ© rằng nên đợi thêm chút nữa, còn Nguyên Na tuy trên đưá»ng đã cùng Hi Bình đại chiến mấy hồi, nhưng vì Nguyên Chân nên tối nay không tá»›i.
Chuyện cá»§a Äá»™c Cô Tuyết và Lương Lệ Quỳnh vẫn còn chưa công khai, bá»n há» cÅ©ng còn phải lo lắng cho thể diện cá»§a nữ nhân.
Còn Vạn Diệu và Diệu Duyên, cà ng không thể công khai được. Rất nhiá»u ngưá»i không hiểu vì sao hai sư đồ lại không quay vá» Vạn Diệu am, hÆ¡n nữa Vạn Diệu thần ni đột nhiên từ bá» ngôi vị am chá»§ mà ra Ä‘i, hiện giá» cÅ©ng không còn là Vạn Diệu thần ni gì nữa, cà ng kì quái hÆ¡n, hai ngưá»i bá»n há» cÅ©ng há»c theo Äá»™c Cô Tuyết, bắt đầu nuôi tóc trở lại, sách sách, lẽ nà o lại muốn hoà n tục?
Ngay cả Tiểu Nguyệt cÅ©ng vì quan hệ vá»›i Hi Bình, nên tạm thá»i chưa tá»›i, Má»™ng Hương cÅ©ng không thể mất thể diện mà tá»± động đến được...
Hi Bình không há» nghÄ© bản thân mình có nhiá»u nữ nhân đến váºy, hôm nay cùng táºp hợp lại trên má»™t chiếc giưá»ng, má»›i biết bản thân mình ngoà i việc đánh nhau và ca hát ra thì năng lá»±c tán gái cÅ©ng không ai bì được, đúng là thiên tà i!
Äá»™t nhiên hắn nghÄ© tá»›i sáu nữ nhân đầu tiên cá»§a mình, nhá»› lại những nữ nhân đã hương tiêu ngá»c tổn là Vân Äiệp, Thá»§y Äiệp, VÅ© Äiệp, Lục Äiệp, Hồng Äiệp...
Ãnh mắt cá»§a hắn trở nên ảm đạm, chúng nữ Ä‘á»u chú ý thấy, Lãnh Như Băng nói : “Chà ng Ä‘ang nhá»› tá»›i ngÅ© Ä‘iệp?â€
“Ừ, sao nà ng biết?â€
Lãnh Như Băng ôn nhu nói : “dá»±a và o sá»± bi thương trong mắt chà ng...â€
Lôi Phượng nói : “Bá»n há» nếu biết lúc nà y chà ng Ä‘ang nhá»› tá»›i bá»n há», chắc sẽ rất vui mừng.â€
“Các tá»· tá»· ấy nhất định sẽ cảm thấy khoái lạc†Xuân Äiệp mắt đã ứa lệ.
Hi Bình than : “trong sát na ta bị phát nổ, dưá»ng như đã gặp được bá»n há»"
"Cái gì?"
"Ta cũng không biết ..."
Lôi Phượng nói : "không biết rõ thì đừng nên nhá»› tá»›i nữa, tối nay chà ng đừng nên suy nghÄ© gì cả, chỉ bồi tiếp bá»n thiếp cho tốt thôi, được không?"
Hi Bình lại đưa mắt nhìn chúng nữ nhân, hô lá»›n : "nữ hoà ng đã ra lệnh, hạ thần đương nhiên là phải tuân lệnh rồi! hắc hắc, đảm bảo là khiến cho bá»n nà ng chết Ä‘i sống lại!"
Bạch Liên nói : "Ai sợ ai? thế nhưng bá»n ta mấy ngưá»i đã có thai, chà ng phải nhẹ nhà ng đấy, hÆ¡n nữa vá»›i mấy ngưá»i bụng lá»›n hoặc chuẩn bị sinh, chà ng cà ng không nên..."
Hi Bình nói : "Ta là m sao biết được mấy ngưá»i sắp sinh đây?"
"Chà ng không thể tÃnh được sao?"
"Ta sợ nhất là tÃnh toán, không tÃnh nữa, bất kể thế nà o, tối nay ai cÅ©ng phải là m hết, cáp cáp."
Lôi Phượng nhìn qua Dong Nhi, Äông Chi và Äình Thị, nói : "Hi Bình, Huynh và Hoà ng thượng có quan hệ gì váºy? sao hắn lại đồng ý ban cho chà ng ba tiểu nữ hà i nà y?"
Hi Bình nói : "Ta đã nói hết rồi mà , ta đã từng cứu mạng hắn, ta muốn nữ nhân nà o, hắn cÅ©ng Ä‘á»u cho ta hết."
ÄÆ°á»ng Tư nói : "Chà ng đừng quá đắc ý, nếu để Hoà ng huynh biết chà ng đã là m chuyện gì, để xem huynh ấy sẽ đối xá» vá»›i chà ng thế nà o!"
Chúng nữ liá»n há»i : " Hắn đã là m chuyện gì?"
ÄÆ°á»ng Tư liá»n Ä‘em chuyện hắn ở Hoà ng cung hoang dâm ra sao nói ra, chúng nữ đại kinh, tuy nhiên ai nấy Ä‘á»u tin là có chuyện nà y.
Phỉ Sa ngạc nhiên nói : "hắn đã có thể khiến hÆ¡n 300 nữ nhân ngây ngất, mấy ngưá»i bá»n ta, đối vá»›i hắn mà nói, há không phải là chuyện vặt hay sao? quả nhiên là má»™t cái máy là m tình tuyệt đại a!"
Bạch Tư nói : "Hắn ở Dã Mã tá»™c còn ngá»§ vá»›i hÆ¡n 700 xá» nữ, mà nữ nhân Dã Mã tá»™c ai nấy Ä‘á»u to lá»›n như trâu."
Hi Bình phản đối nói : "sao nà ng lại có thể nói như váºy? đấy là bá»n há» ngá»§ vá»›i ta đấy chứ, ở Hoà ng cung cÅ©ng thế, tất cả bá»n há» Ä‘á»u ngá»§ vá»›i ta, ta còn chưa tìm hỠđòi bồi thưá»ng đấy! Tháºt là ngưá»i tốt thì chịu oan!"
"Chà ng mà là hảo nhân?" má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i lá»›n, hắc hắc, Hi Bình cÅ©ng cưá»i theo.
Bạch Tư nói : "sao chà ng lại tìm được má»™t nữ nhân giống hệt vá»›i thiếp như váºy?"
Hi Bình dÃnh phải đòn Ä‘iểm nà y quả tháºt là không biết nên nói gì.
Bạch Tư nói : "không phải là muá»™i trách huynh, chỉ là thấy kì quái là m thế nà o mà huynh lại gặp được má»™t ngưá»i con gái giống hệt vá»›i muá»™i, hÆ¡n nữa lại còn nữ nhân cá»§a huynh? Muá»™i đã cùng Hân nhi nháºn tá»· muá»™i rồi, muá»™i là tá»· tá»·, cô ấy là muá»™i muá»™i."
Hi Bình thở ra má»™t hÆ¡i, nói : "Thế thì không tốt sao? váºy chẳng phải là ta có hai cặp sinh đôi sao, hắc hắc, bất quá, Bạch Lá»™ và Hồng Hà thì không giống nhau lắm còn muá»™i và Lâm Hân thì lại giống hệt nhau, hắc hắc..."
Từ Bạch Lộ mắng : " Sao chà ng lại mang ta ra mà so sánh?"
"là m gì mà phải ngại? tối nay tất cả Ä‘á»u phải cởi hết, má»i ngưá»i Ä‘á»u phải để ta so sánh xem. "
Chúng nữ cưá»i mắng, Hi Bình nói tiếp : "Tiểu ách ba! Tiểu Ä‘iểu nhi, hai ngưá»i mau qua đây giúp vi phu cởi áo, ta phải đại chiến sa trưá»ng, không, phải là đại chiến nhục trưá»ng!"
Thi Nhu Vân và Äá»— Quyên nghe váºy liá»n tiến tá»›i, má»—i ngưá»i má»™t bên giúp hắn cởi áo, Hi Bình lại nói : "Tiểu ách ba, tối nay nà ng là ngưá»i đầu tiên được không?"
Thi Nhu Vân đỠmặt nói : "không, muá»™i nhưá»ng Ãi VÅ©, cô ấy thÃch ngá»§ lắm, Nhu Vân thÃch ở bên cạnh xem thôi."
Ãi VÅ© nói : "Nhu Vân, bụng ta quá lá»›n rồi, ta không là m được đâu, đợi ta sinh hà i tá» xong, ta sẽ bắt hắn bồi thưá»ng, bây giá» ta phải lấy hà i tá» là m trá»ng."
Hi Bình cưá»i nói : "Ãi VÅ© nhi, sau nà y nà ng đừng dạy Nhu Vân những lá»i không hay, ta thÃch Nhu Vân Tiểu ách ba như váºy."
Ãi VÅ© nói : "Ta đâu có dạy nữa, mà có muốn dạy cô ấy cÅ©ng không được, mắng ngưá»i khắc không được, lá»i lẽ thì Ãt, hÆ¡n nữa, lúc ta dạy cô ấy, thì câu chá»i nà o cá»§a cô ấy ta cÅ©ng phải nghe, có khác nà o bị chá»i đâu, ta chẳng muốn dạy nữa. Ta muốn ngá»§ rồi, các ngưá»i đừng có đánh thức ta, nếu không ta sẽ mắng ngưá»i đấy, hi hi!“
Nói xong, nà ng đã là ngưá»i đầu tiên nằm xuống, Lôi Phượng cÅ©ng nằm xuống bên cạnh, ôm nà ng và o lòng.
Lãnh Như Băng nói : "Hi Bình, má»›i mang thai hoặc là chuẩn bị sinh, chà ng Ä‘á»u phải nhẹ nhà ng ôn nhu đấy!"
"Còn nữa, cái váºt đấy cá»§a chà ng lúc thì dà i lúc ngắn, chà ng tháºt quái đản!" Hoa Lôi cÅ©ng cảnh cáo Hi Bình.
Thi Nhu Vân nói nhá» : "Lúc đấy chúng tôi Ä‘á»u nghÄ© chà ng chết rồi, so vá»›i lúc đại ca chết, ta còn thương tâm hÆ¡n...đại ca, huynh đấy vì sao lại biến thà nh nữ nhân?"
Lúc nà y, quần áo cá»§a Hi Bình Ä‘á»u đã cởi hết, liá»n ôm lấy nà ng, hôn lên nước mắt cá»§a nà ng, nói : "Ta đã từng thá» vá»›i các nà ng, bất luáºn thế nà o, ta cÅ©ng sẽ sống, ta có thể ở cùng các nà ng, là m cho các nà ng sinh hà i tá» cho ta."
"Chà ng chưa từng thỠvới thiếp" Thi Nhu Vân nhẹ nói.
Hi Bình liá»n đẩy nà ng xuống giưá»ng, nói : "Ta phải bịt miệng cá»§a nà ng má»›i được!"
Một khắc sau, cự căn của hắn vẫn còn chưa và o được trong mê huyệt vốn sớm đã đầy nước của Thi Nhu Vân.
Thá»§y Khiết Thu và Âu Dương Äình Äình tiến đến bên cạnh nói : "Nhu Vân, có muốn chúng tôi giúp không?"
Hai tay Thi Nhu Vân đẩy miệng của Hi Bình ra, vội nói : " Muốn!"
Nhưng miệng nà ng lại bị Hi Bình bịt lại, nói không ra tiếng, Thá»§y Khiết Thu và Âu Dương Äình Äình liá»n cởi áo, lúc nà y những ngưá»i khác cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘ang cởi áo, ngay cả những nà ng mang thai đã lâu Ä‘ang ngá»§, cÅ©ng bị hai nà ng cởi áo giúp, trong giấc má»™ng, bá»n há» dưá»ng như cảm thấy má»™t cái gì rất quen thuá»™c, nhưng cÅ©ng ôn nhu khác lạ xâm nháºp...
Äêm nay, Hi Bình lá»±c chiến toà n trưá»ng, hết tiến và o táºn nÆ¡i sâu kÃn trong lòng Tiểu ách ba, đảo nháºp má»™ng sà o cá»§a Tiểu Ä‘iểu nhi, toản nháºp động huyệt cá»§a Thá»§y Tiên, an á»§i xuân triá»u Xuân Äiệp, trùng phá con đưá»ng hẹp cá»§a Äá»™c Cô Thi, ôn nhu phá tan nét xấu hổ cá»§a Bạch Chỉ, oanh kÃch kình nhục Thá»§y Khiết Thu, nháºp vá»±c sâu cá»§a Âu Dương Äình Äình, chiếm thà nh lÅ©y Lý Ngá»c, Minh Ngá»c; cùng Lạc Diệp váºn khởi cuồng phong, uống cam hương Lạc Lá»™, bá vương cưá»ng công Phỉ Sa, nháºp Má»™ng CÆ¡ nhưng không tha Vưu Túy, triệu Phân Äế lại hô Chu Lị Na, đè Ti Mô, phá VÅ© Sa, thân Gia Linh lại là m Hồng Yên, phương Phó Nhan rồi khi phụ Dung Nhi, qua Äông Chi tìm Tiểu Tước, chá»c MÄ© MÄ© trêu MÄ© TÄ©nh, còn Mục Thu hiến Lá»— Nhiêu, Äình Thi hợp vá»›i Dương Äình, trên Dương Äình là Vương Miên Miên, bên Miên Miên khai hoa Lâm Tá» Hân, lại thấy Bạch Tư cÅ©ng giống Miên Miên, không phải tá»· muá»™i mà lại như tá»· muá»™i, đôi mông lưỡng nữ tá»±a thần tiên, A Máºt Y thình lình u oán, quan hoà i oanh kÃch Bạch Liên, chung quanh Bạch Liên là Phỉ, Ngẫu; từ Hồng Yến xá» qua Lam Bình, Hoa Lôi má»™t tiếng kêu cứu mạng, kế tìm Lôi Phượng nháºp Ãi VÅ©, song Kiá»u tịnh xuất đầu, má»™t lượt giải quyết Mân Côi, tÃch Lạc Hà n xuân tìm đến Băng, phá Băng nhi ôn nhu tiến và o.
Âm thanh từ chiếc giưá»ng nà y vang xa trong đêm, liêu đêm nay có ai ngá»§ được đây?
Có lẽ không có mấy ai ngá»§ được, như Hoa Tiểu Ba, Äá»™c Cô Minh, Triệu Tá» Uy, Triệu Tá» Hà o, Tứ Cẩu cÅ©ng cÆ¡ hồ mệt đến gần chết, nhưng đến sau ná»a đêm, bá»n há» nằm trên giưá»ng, để ý nghe vẫn nghe thấy những âm thanh mê ngưá»i từ hướng cá»§a Hi Bình, tuy bá»n hỠđã cố tình ở chá»— cách xa hắn, nhưng không ngá» vẫn có thể nghe thấy được, ai nấy trong lòng Ä‘á»u thầm mắng Hi Bình quá phô trương! sao chẳng chịu giữ thể diện cho bá»n há»?
Lôi Long vì BÃch Nhu Ä‘ang mang thai, sá»›m đã không dám đụng tá»›i BÃch Nhu chỉ còn cách hết lòng hết sức giữ gìn.
Hoà ng Äại Hải cÅ©ng sá»›m đã dừng lại cuá»™c chiến vá»›i Äá»— Manh Manh, lúc nà y há» cÅ©ng đã nghe được âm thanh từ phÃa Hi Bình.
Äá»— Manh Manh nói : “Äại Hải chà ng không trách thiếp sao?â€
Hoà ng Äại Hải cưá»i nói : “Ta trách nà ng cái gì cÆ¡?â€
Äá»— Manh Manh lại nói : “Váºy chà ng trách đại ca sao?â€
Hoà ng Äại Hải than: “Ta không trách ai hết, ta chỉ có cảm tạ, nà ng tốt như váºy, đại ca còn Ä‘em tặng nà ng cho ta... tháºt ra, trong lòng ta, đại ca tuyệt chưa là m gì vá»›i nà ng cả, đại ca lúc đấy chỉ là má»™t bức tượng bằng đá thôi, còn ngưá»i tháºt sá»± phá thân nà ng là ta chứ không phải là cái cá»™t đá đó.
Äá»— Manh Manh đánh hắn nói : “Chà ng tháºt xấu!â€
Hoà ng Äại Hải vừa cưá»i vừa nói : “Cẩn tháºn, đừng là m Ä‘au tiểu bảo bảo cá»§a chúng ta...â€
Äám nữ nhân tối nay cÅ©ng không thể ngá»§ nổi.
không biết vì sao, Trưá»ng Xuân đưá»ng lại an bà i Äá»™c Cô Tuyết, Lãnh Tinh Oánh và Vương Ngá»c Phân cùng ở má»™t chá»—, Vạn Diệu sư đồ thì ở cùng nhau, Má»™ng Hương và Bão Nguyệt cÅ©ng không bị tách ra, mẹ con Nguyên Na ngá»§ cùng, NgÅ© đóa kim hoa và tam đại há»™ pháp Dã Mã tá»™c, Tiểu Nguyệt và Tuyết Nhi, còn bốn bà thÃm cá»§a Âu Dương Äình Äình cÅ©ng ở cùng má»™t phòng, cà ng kì quái hÆ¡n là mấy nữ nhân nà y Ä‘á»u ở trong cùng má»™t trang viện chỉ cách trang viện cá»§a Hi Bình có má»™t bức tưá»ng.
NgÅ© đóa kim hoa và tam đại há»™ pháp Ä‘á»u Ä‘ang nhắc tá»›i chuyện cá»§a Nguyên Chân, Vạn Diệu sư đồ thì Ä‘ang bà n là m thế nà o để công khai chuyện cá»§a bá»n há», Tiểu Nguyệt thì dá»— cho Tuyết Nhi ngá»§, còn bản thân nà ng thì không ngá»§ được, bốn bà thÃm thì Ä‘ang thương lượng xem có nên đồng ý vá»›i mong muốn cá»§a bá»n Tứ Cẩu không, ba ngưá»i Äá»™c Cô Tuyết cÅ©ng Ä‘ang thương lượng xem sau nay nên là m gì.... thế nên, chúng nữ không thể ngá»§ ngon được.
Hôm sau, Hi Bình tỉnh dáºy, tất nhiên lúc nà y đã là hoà ng hôn, đám nữ nhân trong phòng, má»™t ná»a vẫn còn Ä‘ang ngá»§, Thi Nhu Vân thấy hắn đã dáºy liá»n mang y phục cá»§a hắn tá»›i để hắn thay, Thá»§y Khiết Thu cÅ©ng tá»›i giúp.
Nhìn đống quần áo, Hi Bình nói : “hai ngưá»i cùng ta Ä‘i đâu Ä‘i!â€
Hai ngưá»i nói : “không được, bá»n muá»™i Ä‘á»u rất mệt, tối qua chà ng là m bá»n tôi suýt chết, cứ như chúng tôi là địch nhân cá»§a chà ng váºy.â€
"Các nà ng vốn là địch nhân của ta mà ! Cáp cáp"
Hi Bình cưá»i lá»›n, ra khá»i phòng, thấy Tiểu Nguyệt Ä‘ang ôm Tuyết Nhi ở trước cá»a viện.
Hi Bình đi tới, bế Tuyết Nhi, ôm lấy Tiểu Nguyệt, nói : " Tối qua không ngủ sao?"
Tuyết Nhi nói : "Cha, rất khó ngá»§ được, sao má»—i lần cha và các a di ở cùng má»™t chá»—, Ä‘á»u đánh thức má»i ngưá»i như váºy?"
Hi Bình cưá»i, nói : "Thế sao! sau nà y Tuyết Nhi lên ngá»§ ở chá»— xa má»™t chút, thì sẽ không nghe thấy nữa."
Tuyết Nhi chu miệng nói : "Không, Tuyết Nhi không muốn ở xa cha, Tuyết Nhi còn muốn ngá»§ cùng cha, cha đã lâu rồi không ôm Tuyết Nhi ngá»§, Tuyết Nhi giáºn lắm."
Hi Bình ngạc nhiên nói : "giáºn sao?"
"Vâng, không để ý đến cha nữa, còn muốn khóc thét nữa"
"Oh? cha rất sợ Tuyết Nhi không thèm để ý tới cha, cũng sợ Tuyết Nhi khóc thét"
Tuyết Nhi liá»n xuất ra má»™t biểu tình rất nghiêm túc nói : "Váºy Tuyết Nhi sẽ ngá»§ cùng má»™t chá»— vá»›i cha"
"Tuyết Nhi đã lớn rồi mà ...."
"Tại sao các a di Ä‘á»u có thể cùng ngá»§ vá»›i cha, Tuyết Nhi đã lá»›n rồi mà cÅ©ng không được sao? Thế không công bằng, bá»n há» tháºt Ãch ká»·, cha cá»§a Tuyết Nhi, đương nhiên là ngá»§ vá»›i Tuyết Nhi rồi. "
Hi Bình đột nhiên cảm thấy không nói lại được vá»›i tiểu nữ hà i nà y, liá»n quay sang nói vá»›i Tiểu Nguyệt : "Äợi ta nói vá»›i cha mẹ má»™t tiếng, tối nay, muá»™i tá»›i nha!"
Tiểu Nguyệt nói : "Vâng...nhưng, còn Tuyết Nhi thì sao?"
"Cái nà y.... giao cho bá»n há» xá» lÃ, muá»™i đưa Tuyết Nhi và o Ä‘i, cùng vá»›i bá»n há» bà n bạc xem, được không?"
Tiểu Nguyệt gáºt đầu, Hi Bình đột nhiên nghiêng đầu hôn lên miệng nà ng, nà ng lúc đầu còn kinh ngạc, sau lại thấy ngây ngất thì nghe thấy tiếng Tuyết Nhi nói : "Cha à , con cÅ©ng muốn hôn, Tuyết Nhi cÅ©ng muốn hôn.!"
Hi Bình hôn lên má cá»§a nó, nó không chịu, muốn hôn lên miệng, Hi Bình chỉ còn cách hôn lên cái miệng nho nhá» cá»§a nó, nó liá»n rất vui má»›i chịu để Tiểu Nguyệt bế nó và o trong phòng tìm mẹ...
Hi Ä‘i loanh quanh má»™t hồi, đến trước cổng trang viện bên cạnh, nghÄ© má»™t lúc, liá»n và o trong Ä‘ang không biết là đến phòng nà o, thì vừa hay, Má»™ng Hương và Bão Nguyệt, Nguyên Chân và NgÅ© đóa kim hoa từ trong phòng Ä‘i ra. Hi Bình đến trước mặt Bão Nguyệt, ôm lấy Bão Nguyệt, tay còn lại liá»n tiện thể ôm lấy Má»™ng Hương, Má»™ng Hương tránh khá»i.
Hi Bình nói : "Sao không để ta ôm?"
Mộng Hương nói : "Ngươi là gì của ta?"
Hi Bình cưá»i lá»›n : "A! Nữ nhân như nà ng mà cÅ©ng bắt đầu đánh rắm rồi sao?" hắn chuyển mắt sang nhìn bá»n Nguyên Chân, nói : "Các nà ng thì sao?"
Nguyên Chân không đáp, Nguyên Nghiên nói : "Tộc trưởng và tam hộ pháp đã đi ra ngoà i rồi."
Hi Bình ngoắc tay vá» phÃa nà ng, Nguyên Nghiên nhìn Nguyên Chân, thấy Nguyên Chân không nói gì, liá»n đến trước mặt Hi Bình, Hi Bình ôm lấy nà ng, nà ng so vá»›i Hi Bình còn cao hÆ¡n nhiá»u.
Hi Bình nói : " Tối nay, nà ng đến phòng ta được không?"
"Công chúa không chịu!"
Hi Bình cưá»i nói : "Cô ấy không chịu sao? trên đưá»ng nà ng ấy Ä‘á»u không chịu, nhưng mấy ngưá»i các nà ng cÅ©ng không lén lút cùng ta sao? NÆ¡i đó cá»§a nà ng và nguyên Linh rất kì quái, khi cái váºt đó cá»§a ta vừa má»›i đặt và o thì nó liá»n dẫn ta nháºp môn là sao?"
Nguyên Nghiên xấu hổ, nói : "Công chúa cÅ©ng có thể là m như váºy, công pháp chúng tôi luyện, là má»™t thiên cổ kì công, chỉ tốt đối vá»›i má»™t nam nhân thôi."
"Ta nhá»› trước đây, nà ng nói sẽ không cùng ta, sao bây giá» lại rất thÃch ta?"
"Tôi từng nói rất nhiá»u, tôi cÅ©ng sá»›m đã thÃch chà ng, nhưng chà ng quá xấu xa, hÆ¡n nữa ngưá»i ta cÅ©ng tá»± biết ngoà i khai thác giả ra thì không thể cho má»™t nam nhân khác cái gì, thế nên má»›i nói cứng như thế. Tháºt ra lúc ở Dã Mã tá»™c, ngưá»i ta cÅ©ng đã động lòng rồi. Thế nên sau nà y, Lạc Thiên và Lãng Vô Tâm muốn chòng ghẹo ta, ta Ä‘á»u rất ghê tởm." "
"Lúc ta chòng ghẹo nà ng, nà ng cũng ghê tởm sao?"
Hi Bình cưá»i, nói : "bá» ngoà i thì tá» ra ghê tởm, tháºt ra trong lòng thì rất thÃch."
Má»™ng Hương mặt á»ng hồng nói :" Bão Nguyệt, muá»™i nên Ä‘i Ä‘i, muá»™i để hắn ôm cÅ©ng lâu rồi."
"Mẹ kiếp, lúc nghÄ© ta đã chết, khóc đến chết Ä‘i sống lại, vì thay ta báo cừu mà đến tÃnh mệnh cÅ©ng không cần, bây giá» lại ra vẻ không để ý đến ta là sao?"
Hi Bình cất tiếng mắng, buông Nguyên Nghiên và Bão Nguyệt ra, bước vá» trước, hai tay ôm Má»™ng Hương và o trong lòng - - nà ng vốn dÄ© có thể tránh khá»i chỉ tại hoà n toà n không tránh né.
Tiếp đến, Hi Bình cúi đầu tiện hôn lên đôi môi cá»§a nà ng, má»™t hồi sau má»›i rá»i khá»i đôi môi cá»§a nà ng, cưá»i nói : “Tư vị ra sao?â€
Äôi mắt đẹp như má»™ng cá»§a Má»™ng hương trừng lên nhìn hắn má»™t hồi, oán háºn nói : “Háºn chết ngươi!â€
Hi Bình ôm nà ng chặt hÆ¡n, nói : “ Nà ng và Bão Nguyệt cùng ban cho ta được không?â€
Má»™ng Hương Ä‘ang giấu mặt và o lòng hắn, liá»n cắn nhẹ và o áo hắn, nhẹ đáp : “Vâng….nhưng ngưá»i ta vẫn còn háºn chà ng, háºn chà ng cả Ä‘á»i nà y.â€
“Nà ng thì sao?†Hi Bình đột nhiên quay đầu, nói với Nguyên Chân.
Nguyên Chân giáºt mình nói : “Cái gì cÆ¡?â€
Hi Bình than : “Lẽ nà o ngưá»i mà nà ng yêu sâu Ä‘áºm lại không phải là ta?â€
Nguyên chân nhìn hắn má»™t hồi, cuối cùng má»›i nói : “Trừ phi, bây giá» ngươi láºp tức yêu ta, bồi thưá»ng cho thá»i gian ngươi lãnh đạm vá»›i ta.â€
“Cái gì? Nà ng bảo ta lãnh đạm nà ng sao? Không phải nà ng chÃnh là nữ nhân không thèm để ý đến ta...â€Hắn nhìn thấy Nguyên Chân Ä‘ang đỠmặt liá»n đổi giá»ng, nói : “được rồi, ta sẽ láºp tức cưỡng gian nà ng, nà ng đã từng nói không sợ ta cưỡng gian mà , để ta xem xem nà ng sợ hay là không sợ đây. Hương Hương, Bão Bão, hai ngưá»i cÅ©ng không thoát được đâu.â€
Nguyên Hà đột nhiên nói : “ Äể bá»n tôi Ä‘i chuẩn bị đã, Ä‘em toà n bá»™ chăn đệm ở trong phòng chúng tôi rải xuống đất, như thế thì má»›i có thể được.
Hi Bình nói : “ Ta có nói là để các nà ng gia nháºp sao?â€
Bá»n Nguyên Hà ngượng ngùng, Hi Bình láºp tức cưá»i nói : “Ta đùa các ngưá»i đấy, mau Ä‘i Ä‘i! Cho dù tối qua ta đại sát tứ phương, hôm nay ta vãn có thể cá»u chiến bất kiệt.†(Chiến lâu không dứt)
NgÅ© nữ vá» phòng há» chuẩn bị rồi, Hi Bình má»›i nói : “Các nà ng không có ý kiến gì sao?â€
Bó tay, tiá»n trảm háºu tấu, có ý kiến gì thì cÅ©ng vô dụng thôi.
Má»™ng hương nói : “Có thể không là m như váºy được không?â€.
Hi Bình nói : “Nà ng cÅ©ng không phải là chưa từng thá» qua, lúc ở đại trạch môn, không phải là đã cùng bá»n hỠở cùng sao? lẽ nà o nà ng hoà i nghi năng lá»±c cá»§a ta, không thể cùng lúc thá»a mãn cho mấy ngưá»i các nà ng?â€
Bão Nguyệt nói : “Tối qua chà ng và bốn năm chục ngưá»i ....â€
Nà ng chưa nói hết, Hi Bình đã nói : “Chúng ta và o Ä‘i thôi! Bá»n há» chắc đã chuẩn bị xong rồi.â€
Hi Bình dứt lá»i, ôm lấy Bão Nguyệt, đột nhiên nghe thấy ở sau lưng có tiếng ngưá»i nói : “Hoà ng Hi Bình, ngươi không thèm Ä‘oái hoà i gì đến bá»n ta hay sao?â€
Quay đầu nhìn lại hóa ra là Lãnh Tinh Oánh và Nguyên Na còn có cả Nguyên Thu, Nguyên Linh, Nguyên Anh.
Nguyên Chân ngạc nhiên nói : “Mẹ, các ngưá»i ?â€
Nguyên Na nói : “Hắn là tiểu tình nhân cá»§a bá»n ta, muốn hoan hảo, đương nhiên là nên có phần cá»§a bá»n ta rồi, dù cho các ngưá»i có là thê tá» cá»§a hắn thì cÅ©ng phải xin phép vá»›i bá»n ta chứ.â€
Nguyên Chân đưa mắt nhìn Má»™ng Hương thấy Má»™ng Hương nói nhá» như mÆ¡ ngá»§ : “toà n là những ngưá»i mất ngủ…â€
Má»i ngưá»i biết Má»™ng Hương đã chấp nháºn, liá»n cùng Ä‘i đến phòng cá»§a bá»n Nguyên Hà - - Bởi vì phòng đó là căn phòng lá»›n nhất trong cả viện.
Và o đến phòng, ngÅ© nữ quả nhiên đã chuẩn bị xong, đã dá»n hết tất cả các đồ đạc trong phòng, chỉ để má»™t tấm thảm ở phÃa sâu trong phòng.
Hi Bình cưá»i nói : “Các ngưá»i là m mấy việc kiểu nà y, hiệu suất đúng là và o hạng nhất lưu.â€
NgÅ© nữ cưá»i rất ngượng ngùng...
Hi Bình nói : “Bắt đầu từ ai đây?â€
Hắn vừa nói vừa đưa ánh mắt tà dị lên nhìn và o Má»™ng Hương, Má»™ng Hương cố gắng tránh ánh mắt cá»§a hắn, nói : “Ai đỠnghị trước thì bắt đầu từ ngưá»i đấy trước.â€
Chúng nữ lại đưa mắt nhìn Nguyên Chân, Nguyên Na nói : “Con gái, dÅ©ng cảm lên, để cho bá»n há» thấy bản sắc cá»§a con gái cá»§a Nguyên Na ta.â€
Nguyên Chân lá»™ ra dáng vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, Lãnh Tinh Oánh nói : “Nguyên Na à , ta và cô sinh ra con gái Ä‘á»u chẳng giống chúng ta gì cả!â€
Hi Bình tiến vá» phÃa Nguyên Chân, “Váºy bắt đầu từ Chân Chân Ä‘i!â€
Nguyên Chân nghe thấy “Chân Chânâ€, trong lòng rung động, nà ng nhá»› lại, Hi Bình đã rất lâu không há» gá»i nà ng như váºy, hôm nay hai tiếng†Chân Chân†khiến nà ng bất giác xuất ra những giá»t lệ oan uổng.
Hi Bình đưa tay gạt nước mắt cá»§a nà ng, nói : “Tại sao trước đây cứ cá»± tuyệt ta, còn gạt ta, nói nà ng đã có nam nhân rồi?â€
“Bởi vì ta muốn quên được chà ng...â€
“Nà ng quên được không?â€
“Nếu như ta có thể quên chà ng, thì lúc nà y ta đã không thể đứng trước mặt chà ng mà rÆ¡i lệ...â€
Hi Bình than : “Äã từ lâu rồi, ta biết nà ng thÃch ta, nhưng có quá nhiá»u việc khiến ta và nà ng không có cách nà o tháºt sá»± tương tụ, lúc nà y đây, nà ng có tháºt sá»± muốn dâng hiến cho ta không?â€
“Cả Ä‘á»i nà y cá»§a muá»™i chỉ có thể dâng hiến cho chà ng.â€
“Äấy là bởi vì công pháp mà nà ng luyện, nếu như không có công pháp đó, nà ng có còn nói như váºy không?â€
Nguyên Chân trầm ngâm, cúi đầu, mặt á»ng hồng, nhẹ nói : “Dù không có công pháp đó, ngưá»i trong lòng muá»™i muốn cÅ©ng chỉ là huynh thôi, sở dÄ© muá»™i muốn quên huynh là bởi vì muá»™i không có lúc nà o là không nhá»› tá»›i huynh.â€
“Hãy cởi áo cá»§a nà ng xuống, được không? Nà ng cao quáâ€
Câu nói cá»§a Hi Bình tuy là chỉ nói vá»›i Nguyên Chân, nhưng những nữ nhân khác so vá»›i chân tay cá»§a Nguyên Chân còn nhanh hÆ¡n, cÆ¡ hồ như cùng lúc, quần áo trên ngưá»i hỠđã rÆ¡i xuống thảm. ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng có ngoại lệ, đó là Má»™ng Hương và Bão Nguyệt, hai ngưá»i chỉ má»›i cởi ngoại y, mà không há» cởi đến ná»™i y, Lãnh Tinh Oánh và Nguyên Na liá»n đến cởi áo hai nà ng, Má»™ng Hương dưá»ng như có chút tức giáºn, nhưng cuối cùng cÅ©ng không biểu hiện ra, hÆ¡n nữa, lúc nà y nếu như cá»± tuyệt, thì đúng là má»™t cảnh tượng khó coi — trong lòng nà ng, đột nhiên rất sợ Hi Bình tức giáºn.
Nguyên Chân quả nhiên nghe lá»i đã cởi hết y phục toà n thân, lõa lồ đứng trước mặt Hi Bình. Hi Bình chỉ miá»…n cưỡng cao ngang vai nà ng, hai mắt nhìn chằm chằm và o hai quả cầu thịt trắng như hai đống tuyết trước ngá»±c nà ng, tháºt là to lá»›n vô bỉ. Hắn cúi đầu xuống, nhìn xuống hạ thể Nguyên Chân, tuy hắn đã từng tiến nháºp và o nÆ¡i đấy, cÅ©ng đã từng sá» và o, tháºm chà còn từng hôn qua, chỉ là hắn vẫn có cảm giác rất khác lạ, bãi cá» Ä‘en đó rất giống vá»›i thảo nguyên Dã Mã, khiến ngưá»i ta cảm thấy vừa cuồng dã vừa khoan khoái.
“Cởi giúp ta y phục Ä‘i! Ta trước nay không có quen tá»± cởi quần áo cá»§a mình.â€
Nguyên Chân nghe lá»i, cúi ngưá»i xuống nhẹ nhà ng cởi quần áo trên ngưá»i hắn, tay cá»§a Hi Bình liá»n thừa cÆ¡ nắn bóp má»i chá»— trên ngưá»i nà ng, khiến nà ng không có tâm trà đâu mà giúp hắn cởi áo, đến lúc nà ng cởi y phục cho hắn xong, thì nà ng cÅ©ng đã tuôn trà o như nước triá»u xuân.
Nà ng không thể nà o hiểu nổi, trước đây Lãng Vô Tâm cÅ©ng đã sá» và o nà ng, chỉ là , nà ng hoà n toà n không có cảm giác gì, còn ngón tay cá»§a Hi Bình vừa chạm đến thân thể cá»§a nà ng, nà ng đã láºp tức động tình. Có lẽ đấy là do Tá»a Âm Chân Kinh, lúc thân thể nà ng cùng thân thể cá»§a nam nhân đầu tiên tiếp xúc, thì Ä‘á»u cảm thấy động tình. Lúc đấy khi Hi Bình chạm và o nà ng, nà ng cÅ©ng đã ngầm cảm thấy động tình, chỉ là lúc đấy nà ng vốn không để ý, mà kể cả nà ng có để ý đến, nà ng cÅ©ng không thể nà o sá»›m nghÄ© được Hi Bình lại chÃnh là khai thác giả trước đây, là nam nhân có thể tiến nháºp và o cÆ¡ thể nà ng, lần đầu tiên cÅ©ng là lần duy nhất sao?
Nà ng nhìn thấy váºt đó cá»§a Hi Bình, cái đó đã dá»±ng lên, tuy rất lá»›n, nhưng lại không khiến ngưá»i khác cảm thấy sợ hãi, nà ng nhá»› lại khi mà tay nà ng tiếp xúc vá»›i váºt đó cá»§a hắn, cảm giác tuyệt không giống như váºt mà mình sá» phải lúc nà y. Lúc đấy nà ng bị cái váºt thô dà i khiến nà ng kinh hoảng, nà ng đã khóc bởi vì nà ng bị dá»a chết khiếp cÅ©ng bởi vì là nà ng vô duyên đối vá»›i Hi Bình...
“Chà ng....Cá»§a chà ng....sao lại khác vá»›i lần đó?â€
“Lần nà o?†Hi Bình cảm thấy hồ đồ.
“Thì lần đó, ở Äại Äịa minh, chà ng kéo tay ngưá»i đến...cầm lấy...lúc đấy ta thấy nó rất thô và dà i....†Nà ng ngáºp ngừng, cuối cùng má»›i nói xong.â€
Hi Bình bất ngá», Nguyên Na đã đáp lá»›n : “Con gái à , cái váºt đó cá»§a hắn rất kì quái, có thể to có thể nhá», có thể ngắn, có thể dà i, có thể tiến nháºp và o được thân thể cá»§a cả tiểu nữ hà i, cÅ©ng có thể khiến cÆ¡ thể cá»§a mẹ bị như bị phá nát...â€
Những nữ nhân khác cÅ©ng phụ há»a theo, Nguyên Chân liá»n ngạc nhiên nói : “Ngươi có còn là ngưá»i không váºy?â€
Hi Bình cưá»i nói : “Ta là dã thú, ta Ä‘ang đói đây, Ä‘ang muốn xé nát thiếu nữ dã thú đây.â€
Lúc hắn nói, váºt ở giữa khố đột nhiên giãn nở vá» phÃa trước, biến thà nh thô dà i ngang nhiên ở giữa hai chân hắn. Váºt đấy to hÆ¡n cả tay cá»§a Nguyên Chân, Nguyên Chân ngạc nhiên đến độ hai chân má»m nhÅ©n, thân trên ngả xuống, hai tay Hi Bình vá»™i và ng đỡ lấy eo nà ng, vì lúc nà y hai chân nà ng Ä‘ang mở ra, khoảng không ở giữa liá»n mở rá»™ng, Hi Bình tiến vá» phÃa trước, váºt đó cá»§a hắn đặt và o âm môn cá»§a nà ng, luồng Tá»a Âm Chân Kinh trong cÆ¡ thể nà ng, tiếp xúc vá»›i má»™t váºt rất quen thuá»™c và má»™t khà tức xung động, âm môn Ä‘ang bị đóng kÃn liá»n mở rá»™ng, hÆ¡n nữa nà ng Ä‘ang trong xu hướng ngồi xuống, còn Hi Bình thì đột nhiên tiến lên, khiến cho lá»±c xâm nháºp lại cà ng tăng thêm, váºt đó đã hoà n toà n xâm nháºp và o nÆ¡i rất rá»™ng lá»›n cá»§a nà ng.
“Äau quá...†Nguyên Chân hét lá»›n, từng giá»t mồ hôi lạnh hiện ra trên trán nà ng, hai tay nà ng vòng lấy cổ Hi Bình, run giá»ng nói : chà ng lùi lại má»™t chút, ta không chịu nổi đâu... ta Ä‘au lắm, Ä‘au đến tê liệt rồi."
Hi Bình nói : “Cảm thấy nó rất quen thuá»™c đúng không?â€
“Vâng Khai thác giả...â€
“Nà ng ngồi xuống Ä‘i! Nà ng tháºt sá»± rất cao, nữ nhân Dã Mã tá»™c các nà ng Ä‘á»u cao... hay là nà ng nằm sấp xuống, ta sẽ giống như cưỡi dã mã má»™t phen....â€
Nguyên Chân quả nhiên dần dần nằm xuống, Hi Bình liá»n theo thế mà đè lên, quay đầu nhìn Má»™ng Hương, nói : "Hương Hương, chá» chút nữa, ta cÅ©ng lấy cái váºt thô dà i tiến nháºp và o nÆ¡i đó cá»§a nà ng, nà ng nói xem thÃch hay không?"
Khuôn mặt mÄ© tuyệt thiên hạ cá»§a Má»™ng Hương đỠđến cá»±c độ, tức giáºn nói : “Ta không phải là nữ nhân Dã Mã tá»™c, nếu ngươi muốn là m ta chết, thì ngươi....â€
Hi Bình cưá»i nói : “Ta sao có thể bá» mặc nà ng chết được? Nhưng, ta sẽ ban cho nà ng ở mức cao nhất mà nà ng có thể chịu nổi ....Hây!"
Lúc nà y Nguyên Chân vừa nằm xuống, dương căn cá»§a Hi Bình liá»n lùi lại má»™t chút, rồi toà n lá»±c sáp nháºp, Nguyên Chân giáºn dá»—i nói : "Sao khà tức cá»§a ta lại như hòa cùng vá»›i khà tức cá»§a chà ng váºy?“
Nguyên Nghiên nói : “Công chúa, bởi vì chúng ta luyện Tá»a âm chân kinh, nên khà tức cá»§a chúng ta nháºn khà tức cá»§a hắn là m má»™t thể, thế nên má»›i có chuyện như váºy, đây là lá»i tá»™c trưởng nói."
"Ta đã cảm thấy được tâm tư cá»§a chà ng, ta rất vui, chà ng quả nhiên cÅ©ng tháºt sá»±...thÃch ta...."
“Ta nói không thÃch nà ng lúc nà o?â€
“A.....Vâng.....Nhẹ thôi....â€
Nguyên Nghiên nói : “Công chúa, Hắn rất kì quái, lúc hắn tiến nháºp và o chúng ta, tâm tư cá»§a chúng ta Ä‘á»u như có thể cùng vá»›i tâm tư cá»§a hắn liên kết lại là m má»™t váºy"
Má»™ng Hương nhá»› đến lần đầu tiên hắn tiến nháºp và o nà ng, trong lòng hắn vốn mang ý định "trừng phạt", nà ng liá»n thấy tức giáºn, nói : “Hắn căn bản không phải là ngưá»i!â€
“Lão tá» ta là thần, cáp cáp†Hi Bình đắc ý cưá»i lá»›n, như mở hết tốc lá»±c trên cÆ¡ thể đặc biệt cá»§a nguyên chân â€Hương hương, đợi đến lúc nà ng sẽ biết sá»± lợi hại cá»§a lão tá» ta, ta sẽ khiến nà ng kêu trá»i trá»i không thấu, kêu đất đất chẳng thưa.....â€
“Ta đã sá»›m thá» qua rồi...â€
Má»™ng Hương bÄ©u môi, lá»™ ra tÃnh khà trẻ con mà ngưá»i khác chưa từng nhìn thấy, nhưng Bão Nguyệt và Hi Bình Ä‘á»u biết, đó không phải là lần đầu Má»™ng Hương biểu lá»™ tÃnh khà trẻ con và vẻ yêu kiá»u đặc biệt cá»§a nữ hà i. Trước đây đã rất nhiá»u lần Má»™ng Hương cÅ©ng có thần tình như váºy. Nà ng giống Lãnh Như Băng, má»—i khi đối diện vá»›i Hi Bình Ä‘á»u có cảm tình ba động, nà ng còn hÆ¡n má»™t bước, chỉ trong thá»i Ä‘iểm như thế nà y, má»›i có thể hoà n toà n không kiá»m chế, lá»™ ra vẻ nữ tÃnh đặc biệt và tÃnh khà trẻ con...
"Hương Hương, qua đây xem ta và Chân Chân hoan ái ra sao.â€
“Ta không quaâ€
Má»™ng Hương vá»™i chui và o chăn, Hi Bình cưá»i lá»›n, lại tiếp tục chuyên tâm đối phó vá»›i Nguyên Chân.
Lúc Dã mã đại Ä‘iển bắt đầu, Nguyên Chân cÅ©ng đã có cảm giác như váºy chỉ là trong má»™t sát na, chứ liên tục không dứt như lần nà y, thì má»›i là lần đầu tiên nà ng cảm nháºn được. liá»n dần dần ngây ngất trong từng nhịp kÃch cá»§a tiểu nam nhân cưá»ng tráng Ä‘oạt thiên địa nà y.
Những nữ nhân khác đang chỠđến lượt, giống như những con dã mã đang chỠphi nước đại trên thảo nguyên....
Hi Bình từ trong phòng Ä‘i ra, chúng nữ đã bị hắn hà lá»™ng đến mức lăn ra ngá»§ hết, ra đến cá»a, bên ngoà i bóng đêm đã phá»§ xuống, liá»n thấy dưới ánh đèn, có mấy nữ nhân Ä‘ang đứng ngây ngốc trong viện- Vạn Diệu sư đồ, Äá»™c Cô Tuyết và Vương Ngá»c Phân.
Bốn ngưá»i nhìn thấy hắn đột nhiên mở cá»a Ä‘i ra, không kịp nghÄ© tại sao hắn lại ở đây, Äá»™c Cô Tuyết nhẹ nhà ng nói: “ Ngươi đến phòng chúng ta!â€
Hi Bình liá»n theo bá»n há» và o khuê phòng cá»§a Äá»™c Cô Tuyết, bốn ngưá»i cùng ngồi bên mép giưá»ng, Hi Bình tuy thấy Vương Ngá»c Phân ở đấy, nhưng không dám khinh cá» vá»ng động, đà nh tiến tá»›i chiếc ghế ở trước giưá»ng ngồi xuống, đợi bá»n há» nói trước.
Căn phòng yên tÄ©nh má»™t hồi, Äá»™c Cô Tuyết nói : “Ngươi tÃnh đối xá» thế nà o vá»›i sư đồ ba ngưá»i bá»n ta?â€
“Cái gì ?†Vương Ngá»c Phân ngạc nhiên kêu lên.
Äá»™c Cô Tuyết nói: "Ta bây giá» cÅ©ng không muốn giấu muá»™i nữa, tuy muá»™i đã biết hà i tá» trong bụng ta là cá»§a hắn, nhưng chắc muá»™i không biết rằng, trong bụng cá»§a sư phụ và sư muá»™i ta cÅ©ng có hà i tá» cá»§a hắn, đấy cÅ©ng là nguyên nhân mà bá»n hỠở lại Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng nà y."
"Hoà ng Hi Bình.... ngươi ngươi dám...."
Hi Bình gãi đầu nói : "Nhạc mẫu, ngưá»i có kinh ngạc thì xin nói nhá» thôi, đừng nói lá»›n tiếng như váºy, sẽ có ngưá»i nghe được đấy."
Vương ngá»c phân nói : “Ngươi sợ ngưá»i khác biết, sao còn là m chuyện như váºy?â€
Diệu Duyên cÆ¡ hồ sắp khóc, hai mắt đã ngấn lệ, khiến Hi Bình cảm thấy rất xót xa trong lòng, liá»n đứng dáºy ôm nà ng, nà ng tránh né nói : “Ngươi bá» ta ra, ngươi sợ ngưá»i khác biết, sao trước đây còn lừa dối bá»n ta?â€
“Ta lừa dối các ngưá»i?â€
“Ngươi lừa ta, nói ta hoà n tục, để tóc, ngươi sẽ thÃch cá»§a ta, nhưng bây giá» ngươi lại đột nhiên sợ ngưá»i khác biết, ô ô!â€
Nà ng vừa nói vừa khóc cà ng dữ hÆ¡n, Hi Bình chịu không nổi, chỉ biết an á»§i nà ng nói : “Ta vốn là nghÄ© cho các ngưá»i A! các ngưá»i là ni cô mà â€
“Äã không còn như váºy nữa, ta và sư phụ Ä‘á»u không phải nữa rồi, chúng ta đã không là m ni cô nữa, Ä‘á»u đã để tóc. Ngươi còn không nói chuyện cá»§a chúng ta cho bá»n há», bá»n ta Ä‘á»u đã bụng to, sư tá»· bụng lá»›n ngưá»i khác còn nghÄ© đấy là Äá»— môn chá»§ lưu hạ, nhưng bá»n ta bụng lá»›n rồi, thì là m sao đây?â€
Hi Bình nói : â€œÄÆ°á»£c rồi! Tối nay ta sẽ nói vá»›i bá»n há», được không?â€
“Tháºt không?â€
„Ta không lừa nà ng đâu.†Tháºt đấy! Thiên tà i lại Ä‘i lừa ni cô sao?
Diệu Duyên tá»± biết hắn trong lòng hắn Ä‘ang nghÄ© gì, liá»n nói: "ngươi chỉ thÃch lừa gạt ni cô."
Hi Bình đột nhiên cúi đầu hôn lên miệng nà ng.
Vương Ngá»c Phân tức giáºn nói : “Hoà ng Hi Bình, ngươi - - nà ng đột nhiên nháºn thấy phản ứng cá»§a mình có Ä‘iểm khác thưá»ng, Ä‘ang đứng lên vá»™i ngồi xuống, cháºm rãi nói : “Äừng là m mấy chuyện như váºy trước mặt ta.â€
Nếu là lúc bình thưá»ng, Hi Bình đã sá»›m phản ứng lại, bất quá, đỗ thanh phong vừa má»›i ra Ä‘i nên hắn không nói gì. Kết thúc nụ hôn vá»›i diệu duyên, tiểu ni cô nà y liá»n gục đầu và o lòng hắn mà thở, những chuyện khác Ä‘á»u đã quên đến độ hoà n toà n quên sạch.
Äá»™t nhiên Vạn Diệu nói : “Hoà ng Hi Bình, ngươi định hôm nay sẽ nói vá»›i thê tá» nói hết má»i chuyện sao?â€
“Äã nói thì phải nói rõ rà ng, không biết bá»n há» có chịu không thôi. â€
Vạn Diệu lo lắng nói : "Thế thì phải là m sao đây?"
Hi Bình cưá»i nói : "Nà ng yên tâm Ä‘i! hai ngưá»i các nà ng thì chắc không có vấn đỠgì, vấn đỠlà ...." hắn đưa mắt nhìn Äá»™c Cô Tuyết nói : " Äúng, đúng, vấn đỠlà ở đây, ta không biết phải nói thế nà o vá» nà ng."
Äá»™c Cô Tuyết nói : "Cuối cùng thì cÅ©ng phải đối mặt....ngươi cứ nói Ä‘i. Trước đây ngươi từng nói, má»i chuyện Ä‘á»u do ngươi lo liệu hết, ngươi nghÄ© phải nói gì vá»›i tư tư thì tá»± ngươi nói Ä‘i."
“Nà ng ....nà ng sao có thể đổ hết má»i chuyện lên đầu ta váºy?â€
Vương Ngá»c Phân nói : “Äáng Ä‘á»i!"
Hi Bình nhảy dá»±ng lên, tay chỉ và o Vương Ngá»c Phân, Ä‘ang muốn mắng cho má»™t tráºn, lá»i vừa ra đến miệng liá»n nuốt lại.
Vương Ngá»c Phân nói : “Ngươi muốn nói gì há»?â€
Hi Bình suy nghÄ© má»™t hồi, cúi đầu vá» phÃa nà ng khiến nà ng phải ngá»a đầu ra sau, Hi Bình nói : ‘Ta có má»™t bà máºt muốn nói vá»›i nà ng.â€
Vương Ngá»c Phân đứng im rồi, Hi Bình má»›i ká» miệng và o tai nà ng nói nhá» : “Lúc nhạc phụ chết, có bảo ta chiếu cố đến ba thê tá» cá»§a ông, ta không biết nhạc phụ tại sao lại nói như váºy, nghe ngữ khà cá»§a ông, rất giống như đã không phải vá»›i ba ngưá»i các nà ng. Nhưng ông ấy cùng lắm thì chỉ là có lá»—i vá»›i Lãnh Tinh Oánh và Äá»™c Cô Tuyết thôi, sao lại có thể có lá»—i vá»›i nà ng?†Vương Ngá»c Phân mặt á»ng đỠmay mà còn có ánh đèn che bá»›t, nà ng vừa thở vừa nói: “ngươi lùi lại chút Ä‘i..."
Nà ng biết Äá»— Thanh Phong có thể nói những câu như váºy. Bởi vì Äá»— Thanh Phong đã từng đỠnghị để nà ng tìm má»™t nam nhân cưá»ng tráng, lúc đấy cÅ©ng đã nhắc đến tên nữ tế nà y. Bởi váºy má»—i lần gặp hắn trên danh nghÄ©a là nữ tế, nà ng Ä‘á»u có cảm xúc đặc biệt. Nhưng khiến lòng nà ng cảm thấy tháºt sá»± xao động, chÃnh là việc Lãnh Tinh Oánh và Äá»™c Cô Tuyết Ä‘á»u đã chân trong chân ngoà i vá»›i tên nữ tế nà y, váºy cái danh nghÄ©a là nhạc mẫu cá»§a nà ng thì sao đây?
Hi Bình đứng thẳng ngưá»i, Vương Ngá»c Phân liá»n cảm thấy áp lá»±c đại giảm, nà ng nói : "Hắn không có lá»—i gì vá»›i ta, còn nữa, ngươi đừng nghÄ© những lá»i hắn nói Ä‘á»u là sá»± tháºt."
Hi Bình nói : "không cần biết là nói như thế nà o, nà ng là nhạc mẫu cá»§a ta, ta đương nhiên là phải chiếu cố đến nà ng, nhưng.... chỉ là chiếu cố rất bình thưá»ng thôi --"
"Nói nhảm, ai cần ngươi chiếu cố hả?" Vương Ngá»c Phân nói như phản xạ.
Äá»™c Cô Tuyết nói : "Ngá»c Phân...."
"Ngươi không cần phải nói, ta tuyệt đối không giống ngươi và Lãnh Tinh Oánh!"
Vương Ngá»c Phân ngữ khÄ© rất khinh bỉ, độc cô tuyết sắc mặt đại biến.
Hi Bình nghe thấy nà ng mắng Äá»™c Cô Tuyết như váºy, trong lòng rất không khoái, hắn nghÄ© đến việc Äá»— Thanh Phong giao phó, liá»n không quản nhiá»u nữa, dù gì, có chuyện nà o mà hắn chưa là m qua? hắn liá»n tiến tá»›i ôm lấy Vương Ngá»c Phân, tuy nói võ công cá»§a Vương Ngá»c Phân cÅ©ng và o hà ng cao thá»§, nhưng bất kể là nà ng tránh né hay chống lại Ä‘á»u không thà nh, mà tam nữ ở bên cạnh cÅ©ng không thèm trợ giúp, Hi Bình ôm nà ng tháºt chặt, nà ng giá» má»›i biết được man lá»±c cá»§a tên nữ tế dã man nà y tháºt vô cùng mạnh mẽ -- ôm rất mạnh lại còn thô lá»— hôn lên phần trên cá»§a ngưá»i nà ng, nà ng muốn chống cá»±, nhưng khi nà ng Ä‘ang định đánh hắn thì không hiểu sao lại thu lại toà n bá»™ ná»™i kình, tá»›i táºn lúc Hi Bình hôn xong, buông nà ng ra, nà ng đã không còn sức để đứng, chỉ biết ngồi nhÅ©n bên giưá»ng, ngây ngốc nhìn Hi Bình.
Hồi lâu, Vương Ngá»c Phân má»›i nói : "Ngươi... ngươi.... ô ô...." cuối cùng thì báºt khóc.
Hi Bình xoay ngưá»i Ä‘i ra, Diệu Äuyên liá»n theo sau, đóng cá»a lại.
Äá»™c Cô Tuyết an á»§i Vương Ngá»c Phân nói : “Muá»™i đừng nên khóc nữa...â€
Nà ng cÅ©ng không biết nói gì để có thể an á»§i, Vương Ngá»c Phân khóc má»™t hồi, nói : “ Ta rất giáºn.!â€
“A?â€
“Ta giáºn bản thân mình, ta không biết bản thân mình thế nà o, nghe thấy hắn nói muốn quan tâm tá»›i ta má»™t cách bình thưá»ng, ta liá»n phẫn ná»™.... ta ...... ta có lá»—i vá»›i Thanh Phong..... có lẽ ta đã tháºt sá»± thÃch hắn rồi.....â€
GiỠđến lượt tam nữ cÅ©ng phải sững sá», dần dần, trong căn phòng tối truyá»n ra những tiếng thở dà i.
Hi Bình rá»i khá»i trang viện, vốn muốn và o Hoa Hinh viện, nhưng nghÄ© đến chuyện cá»§a Äá»™c Cô Tuyết, trong lòng lại thấy phiá»n muá»™n, liá»n Ä‘i lại má»™t các không có mục Ä‘Ãch trong Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng, thì nhìn thấy Hoà ng Äại Hải, cảm thấy ngại ngùng, mấy ngà y nà y, hắn cứ má»—i lần nhìn thấy hoà ng đại hải Ä‘á»u cảm thấy có lá»—i vá»›i tên đệ đệ nà y cá»§a hắn.
Hoà ng Äại Hải bước nhanh thêm và i bước, gá»i lá»›n : " Äại ca."
"Ừ" Hi Bình tháºn trá»ng đáp.
Hoà ng Äại Hải nói : “ Äại ca, có mấy câu đệ không thể không nói.â€
Hi Bình than : “Äệ nói Ä‘i!â€
“Äại ca trước đây là ngưá»i rất sảng khoái, vì sao bây giá» lại như thế nà y? đệ rất không thÃch khi đại ca ở trước mặt đệ mà lại cảm thấy có lá»—i vá»›i đệ, đệ cÅ©ng rất không thÃch những gì mà trong lòng đại ca Ä‘ang lo lắng... như thế nà y không giống đại ca! Äệ biết, chuyện cá»§a Manh Manh, khiến cho huynh khi ở trước mặt đệ, cảm thấy không xứng đáng. thế nhưng, đại ca, chuyện nà y không thể trách huynh, hÆ¡n nữa, đệ cÅ©ng đã từng nói qua vá»›i manh manh rồi, là sẽ không truy cứu chuyện nà y. nếu như đệ lúc đấy cÅ©ng tÃnh tÃnh toán toán, thì đệ đã không thể có được Manh Manh rồi.â€
Bất luáºn là như thế nà o, Manh Manh trong lòng đệ Ä‘á»u rất thuần khiết, bất luáºn cô ấy yêu đại ca hay là đệ, thì cô ấy vẫn là ngưá»i đệ yêu nhất. Äệ cÅ©ng đã có rất nhiá»u cÆ¡ há»™i có được rất nhiá»u nữ nhân, cÅ©ng tá»± biết mình có Ä‘iá»u kiện nà y, nhưng kiên quyết chỉ có cô ấy. Không phải là bởi vì sợ cô ấy Ä‘au lòng, mà bởi vì trong lòng đệ tháºt sá»± chỉ có thể dung nạp cô ấy. Äệ vốn là má»™t nam nhân cháºm hiểu đối vá»›i tình cảm và vá»›i nữ nhân, vì váºy, trong tim đệ chỉ đủ chá»— chứa cho má»™t nữ nhân mà thôi."
Äệ không giống đại ca, đại ca có thể đồng thá»i dung nạp nhiá»u nữ nhân, cÅ©ng có bản lÄ©nh có thể khiến cho má»—i nữ nhân khoái lạc cả vá» thể xác và tinh thần, đệ thì không thể như váºy. Thế nên, đại có bao nhiêu nữ nhân đệ Ä‘á»u không phản đối. Chuyện cá»§a manh manh, đệ cÅ©ng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng đó chỉ là tai nạn, tháºt ra chuyện cá»§a manh manh, ngoà i là tai nạn ra thì tháºt sá»± chẳng có gì. HÆ¡n nữa, bản thân Manh Manh, nà ng cÅ©ng tuyệt không háºn huynh, có thể khiến Manh Manh hạnh phúc là ước muốn cả Ä‘á»i cá»§a đệ. Tháºt ra, cái mà đệ có thể cho nữ nhân, tuyệt không nhiá»u, có lẽ đệ vốn là nam nhân không thÃch nữ nhân trên phương diện công phu, ở phương diện nà y, đệ rất lưá»i biếng."
Äệ và Manh Manh Ä‘á»u chưa từng trách đại ca, đệ hi vá»ng đại ca, lúc chúng ta gặp nhau, thì cÅ©ng như trước đây vá»›i bá»™ dạng sảng khoái, giống như lúc chưa biết chuyện nà y váºy, nếu không, đệ cÅ©ng rất khó có thể thản nhiên khi gặp đại ca."
Hoà ng Äại Hải nói xong, liá»n thở dà i má»™t tiếng.
Hi Bình cÅ©ng thở dà i theo, sau đó nói : "Äại Hải, ta từ trước đến giá» chưa từng cảm thấy có lá»—i vá»›i ai, nhưng ta tháºt sá»± cảm thấy không phải vá»›i đệ, ta xấu xa, ta không biết là m việc gì, ta giết ngưá»i, cưỡng gian.... ta Ä‘á»u không cảm thấy gì, nhưng, Manh Manh cô ấy sẽ thế nà o vá»›i ta... mà trượng phu cá»§a cô ấy sao lại là đệ? ta cÅ©ng rất muốn thản nhiên khi gặp hai ngưá»i, nhưng tháºt sá»± rất khó."
Hoà ng Äại Hải Ä‘au khổ nói : "Äại ca, đệ biết Ä‘iá»u nà y....nhưng, chúng ta vốn là hai huynh đệ, dù gì thì vẫn phải gặp nhau, lẽ nà o đại ca cảm thấy chúng ta không phải là hai huynh đệ hay sao?"
"ChÃnh bởi vì là huynh đệ, nên má»›i ..."
"Äại ca, có câu nói nà y cá»§a huynh là đủ rồi." Hoà ng Äại Hải ngắt lá»i Hi Bình, nói : "Äại ca, huynh vÄ©nh viá»…n là ngưá»i mà đệ kÃnh trá»ng, từ bé đến giá», cho đến táºn lúc chúng ta đã già , đệ vẫn sẽ kÃnh trá»ng huynh. Äại ca, xin huynh đừng suy nghÄ© gì nữa, bởi vì trong lòng đệ, từ trước đến nay đệ luôn không để ý đến việc Manh Manh ở trước mặt đệ lại không phải là xá» nữ. Bởi vì đệ biết, lúc đó Manh Manh tháºt ra vẫn chưa phải là thê tá» cá»§a đệ, nà ng có là m gì hay là m gặp phải việc gì, thì đệ cÅ©ng không thể trách nà ng cà ng không thể có ý kiến gì được. Trong số các nữ nhân cá»§a huynh không phải cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i không phải là xá» nữ sao? đại ca Ä‘á»u có thể tiếp thụ bá»n há» thì đệ lại không thể tiếp thụ Manh Manh sao? nếu như chỉ má»™t Ä‘iá»u đó thôi mà cÅ©ng không tiếp thụ nổi, thì dá»±a và o đâu mà đệ có thể mang lại hạnh phúc cho Manh Manh, dá»±a và o đâu mà mong có được cô ấy?"
Hi Bình cưá»i ảm đạm, nói : " Äại Hải, cho đại ca má»™t chút thá»i gian Ä‘i! có lẽ thá»i gian có thể là m vÆ¡i bá»›t được việc nà y."
Hoà ng Äại Hải nhẹ đáp : " Vâng... đại ca, chuyện cá»§a Tiểu Nguyệt, huynh định là m thế nà o?"
"Ta.... bất luáºn ngưá»i khác nói thế nà o, Tiểu Nguyệt cÅ©ng là thê tá» cá»§a ta."
"Äa tạ đại ca, đệ rất vui, như váºy má»›i giống đại ca chứ."
Hi Bình chợt nghÄ© tá»›i chuyện cá»§a Vương Ngá»c Phân, liá»n nói : "Äại hải, có má»™t chuyện ta muốn ngươi cho ý kiến."
Hắn liá»n Ä‘em chuyện giao phó cá»§a Äá»— Thanh Phong trước khi chết, đến cả chuyện hắn và ba nữ nhân cá»§a đỗ thanh phong kể ra, Hoà ng Äại Hải nghe xong cÅ©ng vô cùng kinh ngạc.
Cuối cùng, Hi Bình nói : "Ngươi nói phải là m sao đây?"
Hoà ng Äại Hải trầm ngâm cả ná»a ngà y cÅ©ng vẫn không có chá»§ trương gì, chỉ đà nh nói : "Chuyện nà y, đại ca tá»± xem phải là m thế nà o, đệ không có ý kiến."
Hi Bình nói : "Rất khó giải quyết, Äá»™c Cô Tuyết và Lãnh Tinh Oánh thì còn đỡ, nhưng Vương Ngá»c Phân lại là bà nhạc mẫu hình như không thÃch ta, hÆ¡n nữa, nếu như ta quả tháºt.... hắc, tháºt sá»± muốn bà ấy, bà ấy là mẹ cá»§a Manh Manh, đến lúc đó..... hây, Tất cả sẽ loạn hết."
Äại ca, chuyện nà y bây giá» vốn cÅ©ng đã loạn rồi, cáp cáp, nhưng sư phụ đã có lá»i giao phó, huynh phải thay sư phụ mà hoà n thà nh di nguyện cá»§a ông ấy Ä‘i!" Hoà ng Äại Hải xoay ngưá»i rá»i khá»i, đột nhiên quay đầu lại, lá»™ ra vẻ như Ä‘ang cưá»i váºy, nói nhá» : "Äại ca, quên không nói cho huynh má»™t bà máºt, tháºt ra sư phụ mấy năm trước đã là cảm thấy bất lá»±c, thế nên sư phụ má»›i cảm thấy có lá»—i đối vá»›i sư mẫu, chuyện nà y huynh đừng nói vá»›i ngưá»i khác, chỉ cần trong lòng tá»± hiểu là được rồi. Äệ phải quay vá» bồi tiếp Manh Manh rồi, nữ nhân mang thai ai nấy Ä‘á»u Ä‘a cảm, đệ bây giá» má»›i hiểu Ä‘iá»u nà y, nếu đến tối mà không vá» chỉ sợ là khó vá» nổi nữa."
Hi Bình nhìn hắn rá»i khá»i, than : "xin lá»—i, tháºt sá»± rất xin lá»—i, Äại Hải!"
Hi Bình quay vỠHoa Hinh viện, không ngỠlại thấy Lương Lệ Quỳnh đang ở chỗ đám thê tỠcủa hắn.
La MÄ© MÄ© nói trước : “Ta đã Ä‘em chuyện ngươi và mẹ ta kể ra rồi, giữa ngươi và mẹ ta đã có chuyện đó, ta thấy mẹ ta nếu không có ngươi chắc sẽ rất Ä‘au khổ, nên ta đã thỉnh cầu bá»n há» tiếp nạp mẹ ta.â€
“Bá»n há» có đồng ý không?â€
Lôi Phượng nói : “ngưá»i ta là con gái mà còn chịu được, chúng ta là m sao mà không chịu được.â€
Mẹ con La MÄ© MÄ© xấu hổ háºn không có lá»— nà o mà chui xuống, Lôi Phượng lại nói : “Nhắc đến chuyện nà y, ta lại nhá»› còn có Tinh ộánh a di...â€
Lần nà y đến lượt Lãnh Như Băng lúng túng, Hi Bình đến bên cạnh Äá»— Tư Tư, ngồi xuống, ôm lấy nà ng, chỉ nghe Phong Ãi VÅ© nói : “Ca, hôm nay chà ng có đến trang viện bên cạnh không?â€
“A! tối qua nà ng ngá»§ đủ rồi, hôm nay lại Ä‘i nghe trá»™m hả?â€
“Hanh, huynh đúng là đại sắc ma, Ä‘i đến chá»— nà o cÅ©ng tạo ra âm thanh, còn cần ngưá»i khác phải Ä‘i nghe trá»™m hay sao?†Hoa Tiểu Mạn tức giáºn nói, rồi ôm lấy Phong Ãi VÅ© cưá»i.
Bạch Liên nói : “Tháºt ra Nguyên Na bá»n há», vì chuyện cá»§a Hi Bình cÅ©ng đã chịu nhiá»u nguy hiểm, tôi thấy không nên bà i xÃch bá»n há».â€
“Chúng ta có ai bà i xÃch bá»n hỠđâu! là bá»n há» tá»± nguyện không đến đấy chứ, bá»n há» không đến, lẽ nà o chúng ta lại phải cầu xin bá»n há» sao?" Chúng nữ nói.
Vưu Túy nói : “Nguyên Na bá»n há» chắc không có vấn đỠgì, chỉ có Má»™ng Hương có khả năng là rất khó đối phó.â€
Âu Dương Äình Äình nói : “Má»™ng Hương thì là m sao nà o? Cô ấy chắc gì đã tháºt sá»± đẹp hÆ¡n so vá»›i bao ngưá»i bá»n ta, Khiết Thu muá»™i thá» nói xem?"
Thá»§y Khiết Thu cưá»i nói : “Hôm nà o bảo nà ng ấy cởi hết quần áo, để chúng ta so sánh xem sao?â€
Lạc U Nhi nói : “Khiết Thu, con sao lại xấu xa như váºy?â€
Thá»§y Khiết Thu nói : â€Cô cô, ngưá»i cÅ©ng không tốt hÆ¡n cháu là mấy đâu!â€
Hi Bình cưá»i nói : “Nguyên Na, Nguyên Chân bá»n há» ngà y mai sẽ Ä‘á»u tá»›i đây, Má»™ng Hương cÅ©ng tá»›i. Tháºt các ngưá»i ở đây cÅ©ng có rất nhiá»u ngưá»i biết, Hương Hương hầu như lúc nà o cÅ©ng Ä‘á»u rất khả ái..."
Trong số chúng nữ, có ngưá»i từng cùng ngá»§ má»™t chá»— vá»›i Má»™ng Hương, đương nhiên là biết Hi Bình nói không sai.
“Chỉ là có một vấn đỠrất khó giải quyết.†Hi Bình ra vẻ đau khổ đến độ sắp chết.
“Có vấn đỠgì?â€
Hi Bình ôm chặt hÆ¡n, nói : “Chuyện nà y, phải được Tư Tư đồng ý má»›i được.â€
Chúng nữ đưa mắt nhìn Äá»— Tư Tư, trong đấy cÅ©ng có và i ngưá»i biết sá»± việc đà o hoa cá»§a Hi Bình và Äá»™c Cô Tuyết, nhưng cÅ©ng không nói gì.
Äá»— Tư Tư nói : “Có chuyện gì váºy? Chà ng không chịu nói thì ngưá»i ta là m sao đồng ý vá»›i chà ng?â€
Hi Bình lúng túng nói : “thì là ...hừm, là mẫu thân cá»§a nà ng...â€
“Mẹ ta là m sao?†Äá»— Tư Tư vá»™i nói.
Hi Bình nghiến răng, hạ quyết tâm nói : “hà i tá» trong bụng mẹ nà ng là cá»§a ta.â€
Chúng nữ đại kinh, má»i ngưá»i Ä‘á»u im lặng, Äá»— Tư Tư cúi mặt xuống, Hi Bình khẩn trương nhìn chăm chăm và o nà ng, nà ng đột nhiên ngẩng đầu lên, nở má»™t nụ cưá»i đáng yêu nói : “Tháºt ra muá»™i đã sá»›m biết rồi.â€
Hi Bình ngạc nhiên : “nà ng đã sá»›m biết rồi ư?â€
“Äúng thế, cả chuyện cha muá»™i nói muốn chà ng chiếu cố đến mẹ muá»™i, muá»™i cÅ©ng biết rồiâ€
Hi Bình nói : “có phải là do Băng Băng nói không?â€
Äá»— Tư Tư gáºt đầu, nói : “Äúng váºyâ€
Hi Bình đột nhiên cảm thấy Lãnh Như Băng tháºt vÄ© đại, liá»n nhân cÆ¡ há»™i nói : “thế còn Vạn Diệu và Diệu Duyên ?â€
“Cái gì?â€
Và i ngà y sau, các nữ nhân ở trong trang viện bên cạnh cÆ¡ hồ Ä‘á»u chuyển đến Hoa Hinh viện, còn Hi Bình thì bế Tuyết Nhi đến giao lại cho Thiên Diệp Bá»™i nhá» Thiên Diệp Bá»™i ngá»§ cùng Tuyết Nhi, Thiên Diệp Bá»™i đối vá»›i việc nà y cÅ©ng không có ý kiến, nhưng Tuyết Nhi kiên quyết muốn ở trang viện bên cạnh Hoa Hinh viện, nói là không muốn xa phụ thân, thế nên Thiên Diệp Bá»™i và tá»· muá»™i há» Hà đà nh phải theo Tuyết Nhi đến ở trang viện bên cạnh, nhưng khi ở lại đấy má»™t đêm bá»n hỠđã cảm thấy hối háºn, bởi vì bá»n há» không thể nà o ngá»§ ngon được...
Thái Âm giáo tứ thẩm cÅ©ng ở đấy và i ngà y, cuối cùng đã tiếp thụ bốn nam nhân si tình – có thể nói là tình cảm si ngốc đến chết không buông—Lam Ngá»c thì mê mệt Äá»™c Cô Minh, Hoa Tiểu Ba cÅ©ng nháºn lấy Lục Ngá»c. Triệu Tá» Uy theo Ä‘uổi Hoà ng Ngá»c, còn Tứ Cẩu đương nhiên cÅ©ng hưởng dụng Tá» Ngá»c.
Khiến ngưá»i ta bất ngá» là Bố Lá»— Tư quả nhiên đã tìm đến Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng, muốn Hi Bình dạy hắn đánh nhau, Hi Bình nói những ngưá»i ở đây ai nấy Ä‘á»u rất lợi hại, nhưng Bố Lá»— Tư không tin. Sau đó, Tứ Cẩu tung má»™t chưởng kÃch vỡ má»™t tảng đá lá»›n, Bố Lá»— Tư hết sức kinh ngạc, còn công phu chạy trốn cá»§a Hoa Tiểu Ba lại cà ng khiến Bố Lá»— Tư thÃch thú, liá»n yêu cầu hai ngưá»i dạy, hai ngưá»i ban đầu không chịu, hắn liá»n nói má»i hai ngưá»i và Ba Tư mÄ© nữ cá»§a hắn cá»™ng độ xuân tiêu, hai ngươi láºp tức đồng ý, Triệu Tá» Uy và Äá»™c Cô Minh cÅ©ng đòi dạy công phu cho Bố Lá»— Tư, Bố Lá»— Tư tất nhiên là vui bất ngá», bởi váºy liá»n dẫn bốn ngưá»i và và i nữ nhân Ba Tư hồ há»—n má»™t đêm. Ngà y thứ hai, bốn ngưá»i mệt đến độ không ra khá»i giưá»ng, lại bị Bố Lá»— Tư tìm đến, bá»n há» chỉ còn cách miá»…n cưỡng dạy cho hắn mấy chiêu, hắn má»›i buông tha cho bá»n há», sau đó cáo biệt Hi Bình, nói rằng hắn vá» sẽ đánh khắp ba tư không địch thá»§, sau đấy sẽ quay lại Trung nguyên mang theo má»™t đám Ba Tư xá» nữ mÄ© lệ cho chá»§ nhân. Hi Bình rất tin ở hắn, bởi vì Bố Lá»— Tư Ä‘Ãnh xác là ngưá»i đáng tin, lúc Bố Lá»— Tư ra Ä‘i, hắn chỉ nói má»™t câu vá»›i Bố Lá»— Tư : “Äánh nhau ngoà i không sợ chết ra, còn lại những cái khác Ä‘á»u là vô dụng, như váºy má»›i có thể thắng lợi được."
cà ng không thể ngá», Lạc Hoa và Lạc VÅ© cÅ©ng tìm đến Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng, hÆ¡n nữa lại đến tìm Triệu Tá» Uy và Tứ Cẩu, bởi váºy hai ngưá»i cảm thấy chẳng có gì là xấu. Triệu Tá» Uy liá»n chiến đấu má»™t tráºn trên ngưá»i Lạc Hoa, còn Lạc VÅ© thì đương nhiên là khiến cho Tứ Cẩu như chó chết Ä‘uối. Lạc gia tá»· muá»™i gặp nhau, đương nhiên là không có cảnh tượng gì khác lạ, cả nhà đoà n tụ; Hoa, VÅ© hai ngưá»i nghe được rằng Hi Bình rất cưá»ng tráng, liá»n hối háºn lúc đầu đã không bám lấy Hi Bình, Lạc Diệp liá»n mắng hai ngưá»i được voi đòi tiên.
Sau đó, Tứ Cẩu bị Phong Tá»± Lai gá»i vá» bắt xá» lý công việc Cái Bang, còn Triệu thị huynh đệ cÅ©ng dẫn bá»n nữ nhân cá»§a mình quay vá» Thần Äao môn, Thiên Phong song kiá»u thì Ä‘i tiá»…n phụ thân cá»§a há», Äá»™c Cô Minh thì tạm quay vá» VÅ© Äấu môn, Lôi Long thì phải cùng BÃch Nhu vá» nhà sinh hà i tá» tiện thể dẫn bá»n Äại Phong và huynh đệ Hoà n sÆ¡n thôn quay vá», Hoà ng Äại Hải thì cÅ©ng phải Ä‘i BÃch Lục kiếm trang, Hi Bình vẫn tiếp tục ở lại Trưá»ng Xuân đưá»ng. Lúc Äại Phong Ä‘i, có bảo Hi Bình nhất định phải quay vá» Hoà n sÆ¡n thôn má»™t lần, hắn nói đám thê tá» cá»§a hắn đã sinh được mấy đứa tiểu hà i rồi, muốn được Hi Bình chúc phúc cho để sau nà y bá»n chúng lá»›n lên cÅ©ng đánh nhau và váºn khà tốt được như Hi Bình, Hi Bình đồng ý ngay.
Hoà ng Dương và Xuân Yến vẫn thưá»ng lải nhải bên tai Hi Bình, bảo Hi Bình nên đến Minh Nguyệt Phong thăm Má»™ng Tình và Lâm Khiếu Thiên, lại nói hắn nên chuẩn bị đổi há» Ä‘i, chuyển sang há» Lâm, gá»i là Lâm Hi Bình. Nhưng Hi Bình nói, gặp bá»n há» thì được còn đổi há» thì không, hắn há» Hoà ng, là đại nhi tá» cá»§a Hoà ng Dương và Xuân Yến. Hoà ng Dương rất vui, cưá»i đến mức hai hà m không khép lại được, liên tục lẩm bẩm : "không đổi tốt, không đổi tốt a", bị Xuân Yến đè cho má»™t đòn ngÅ© chỉ sÆ¡n, nhưng ông vẫn rất vui, trong má»™ng còn nói năm nay nhất định là ôm không hết cháu trai cháu gái...
Việc vẫn còn chưa kết thúc, Hoa SÆ¡ Khai đã bắt tên Hoa tiểu tá» bất thà nh khà cá»§a mình phải ra ngoà i kinh doanh dược Ä‘iếm, nói là để tăng phần kinh nghiệm, Hoa Tiểu Ba chỉ còn cách mang theo đám thê tá» tình bất nguyện tâm bất cam cá»§a mình mà rá»i khá»i trưá»ng xuân đưá»ng. Hoà ng Dương há»i Hi Bình sau nà y định là m gì? Hi Bình nói, cha à , ngưá»i đừng quên, trước đây ngưá»i dạy con cái gì, tuy con không thÃch, nhưng vá» kinh doanh dược Ä‘iếm con đỡ ngốc hÆ¡n Tiểu Ba. Hoa SÆ¡ Khai liên tục nói, có tiá»n đồ, Hi Bình lại nói, đợi hắn chÆ¡i chán đã rồi sẽ xem lại. Hoa SÆ¡ Khai cÅ©ng đà nh chịu.
Bởi váºy, trong những ngưá»i trẻ tuổi, chỉ còn có Hi Bình là lưu lại tại Trưá»ng Xuân đưá»ng, đương nhiên là còn có má»™t đám lá»›n đại đại tiểu tiểu thê thiếp cá»§a hắn, Hoà ng Dương và Xuân Yến cÅ©ng ở đấy chẳng Ä‘i, kiên trì ở lại để xem Hoà ng gia thêm con thêm cháu. Xuân Yến biến thà nh rất hay cằn nhằn, cả ngà y luôn nói bên tai Hi Bình bảo Hi Bình không được quá thô bạo, hÆ¡n nữa còn kiên trì muốn cách li Hi Bình và đám thê tá» Ä‘ang mang thai cá»§a hắn....
Äến khi má»i việc tạm coi là bình tÄ©nh lại thì đã là ná»a tháng sau rồi.
Hôm nay, Hi Bình má»›i rá»i khá»i vòng tay ngá»c ngà cá»§a thê tá» mà ra ngoà i, chẳng có việc gì cả, liá»n Ä‘i ra khá»i viện, chợt nghe thấy tiếng hô hoán cá»§a Tuyết Nhi, đã thấy má»™t nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân, lại còn thuần khiết vô bì chÃnh là Thiên Diệp Bá»™i Ä‘ang ở cạnh Tuyết nhi. Hi Bình cưá»i nói : “Tuyết nhi ngà y nà o con cÅ©ng dáºy sá»›m thế sao?â€
Tuyết nhi thÃch thú nói : “Cha cha, con cÅ©ng đã quen vá»›i mấy tiếng kêu cá»§a các a di rồi, giá» thì ngà y nà o nghe thấy tiếng kêu cá»§a các a di là con Ä‘á»u ngá»§ được, mà còn ngá»§ rất say nữa.â€
nó liá»n Ä‘ung đưa cái chân nhá» mà chạy đến, Hi Bình cúi ngưá»i xuống ôm lấy nó, sau đó nhìn qua Thiên Diệp Bá»™i nói : “Mắt nà ng là m sao lại đỠnhư váºy?â€
Tuyết Nhi nói : “Thiên Diệp a di tối nà o cÅ©ng mất ngá»§, cô ấy không ngoan như Tuyết Nhi, Tuyết Nhi ngá»§ được nhưng cô ấy thì không. Tuyết Nhi ngá»§ sá»›m đương nhiên là dáºy sá»›m, hôm nà o cÅ©ng là m cô ấy tỉnh giấc nên cô ấy ngá»§ không được ngon, thế nên mắt má»›i đỠnhư váºy.â€
Nó dưá»ng như rất đắc ý vì có thể khiến cho Thiên Diệp Bá»™i đỠmắt như váºy...
Hi Bình cảm thấy phần nà o có lá»—i, nói : “Tháºt ra nà ng không cần phải ở lại chá»— nà y mà chịu tá»™i, nà ng đưá»ng đưá»ng là môn chá»§ Ngá»c Xà môn, hiện giá» lại là môn chá»§ Äịa Ngục môn...â€
“Sư đệ--†tiếng Hà Hỉ hô lớn cắt ngang câu nói của y, nà ng và muội muội nà ng Hà Hoan đã từ trong phòng đi ra.
Hi Bình nghe thấy nà ng gá»i mình là sư đệ, liá»n cảm thấy không được thoải mái, hÆ¡n nữa ngữ Ä‘iệu trong tiếng hô hoán cá»§a nà ng giống như Ä‘ang dà nh cho tiểu tình nhân cá»§a mình váºy.
Hà Hoan cÅ©ng nói : “Sư đệ, ngươi không và o trong phòng chúng ta ngồi hay sao?â€
Hi Bình muốn từ chối thì Tuyết Nhi đã nói : “phải rồi! cha, cha đưa Tuyết Nhi và o phòng Ä‘i!â€
vốn biết Tuyết Nhi và ba ngưá»i ở chung má»™t phòng nhưng Hi Bình đương nhiên là không tiện từ chối Tuyết Nhi, liá»n nói : â€œÄÆ°á»£c rồi!â€
Năm ngưá»i Ä‘i và o trong phòng, lúc nà y mặt trá»i đã lên đỉnh đầu.
Hi Bình ôm Tuyết Nhi tìm nÆ¡i ngồi xuống, Tuyết Nhi bắt Hi Bình ngồi trên giưá»ng cá»§a nó, cả gian phòng nà y chỉ có 2 chiếc giưá»ng, má»™t chiếc chá»— cá»§a tá»· muá»™i há» Hà ngá»§, chiếc nữa đương nhiên là cá»§a Tuyết Nhi và Thiên Diệp Bá»™i.
Ngồi xong, Tuyết Nhi lại nói : “Cha à , cởi già y nhanh Ä‘i!â€
“cởi già y là m gì?â€
“Tuyết Nhi muốn cha ngá»§ cùng!†Tuyết Nhi nói xong liá»n cúi xuống định giúp Hi Bình cởi già y.
Hi Bình đại kinh, sợ nó ngã xuống, đà nh nói : “được rồi, để ta tá»± cởi.â€
Cởi già y xong, Hi Bình chỉ còn cách là m theo lá»i Tuyết Nhi nói, nằm xuống trên giưá»ng, Tuyết Nhi liá»n đặt đầu lên ngá»±c hắn, miệng nói : “Ngá»±c cá»§a cha và ngá»±c cá»§a a di khác nhau, ngá»±c cha thì vừa rá»™ng vừa cứng, còn ngá»±c cá»§a Thiên Diệp a di thì rất má»m, rất nhiá»u thịt...â€
Cả tá»· muá»™i há» Hà và Thiên Diệp Bá»™i mặt Ä‘á»u đỠá»ng lên, nhưng cÅ©ng không biết nên nói gì, thần thái rất luống cuống.
“Tại sao váºy?†Hi Bình vừa dứt lá»i đã biết mình đã há»i sai rồi
Tuyết Nhi đã trả lá»i : “Bởi vì ngá»±c cá»§a a di có sữa còn cha thì không...â€
Cáp, cáp cáp.... Hi Bình trong lòng rất buồn cưá»i nhưng không dám cưá»i thà nh tiếng.
Thiên Diệp Bá»™i tức giáºn nói : “Tuyết Nhi, nếu con còn ăn nói hồ đồ như váºy, a di sẽ không thương con nữa đâu.â€
Tuyết Nhi oan ức nói : “Nhưng... đúng là váºy mà ! Tuyết Nhi đâu có nói sai, Tuyết Nhi là đứa trẻ thà nh tháºt mà , nếu cha không tin, có thể bảo a di cởi y phục xem xem, sẽ biết Tuyết Nhi không nói hồ đồ đâu.â€
Thiên Diệp Bá»™i vừa tức giáºn vừa ngượng ngùng trong đầu như có má»™t đám mây hồng không có cách nà o giấu được, Hi Bình đưa mắt kiểm tra, thấy nà ng và đám Má»™ng Hương Ä‘á»u ngang nhau vá» khoản biến hóa dị thưá»ng trên khuôn mặt tuyệt mÄ© tư sắc, lại cà ng phát giác ra vẻ mÄ© lệ không Ä‘o hết được cá»§a nà ng, hÆ¡n nữa đôi mắt thuần khiết nà ng cá»§a nà ng như biến thà nh má»™t mà u cá»§a má»™t loại nến váºy, trong lòng hắn nảy ra ý trêu chá»c, liá»n bắt chước giá»ng nÅ©ng nịu cá»§a Tuyết nhi nói : "Tuyết nhi à , không phải sợ cô ấy, cha là sư thúc cá»§a cô ấy, so vá»›i cô ấy còn hÆ¡n má»™t bối pháºn, cô ấy phải nghe lá»i cha cÅ©ng giống như Tuyết nhi nghe lá»i cha váºy."
"Hoà ng Hi Bình--"
Thiên Diệp Bá»™i tức giáºn, Ä‘ang định tiếp tục hét lên, thì nghe được Tuyết Nhi nói : "Váºy thì Thiên Diệp a di tháºt ra phải là Thiên Diệp tá»· tá»· rồi? sao mà tá»· ấy toà n bắt con phải gá»i tá»· ấy là a di? tháºt ra tá»· cÅ©ng cÅ©ng chẳng lá»›n hÆ¡n Tuyết Nhi bao nhiêu, qua mấy năm nữa, Tuyết Nhi cÅ©ng sẽ lá»›n còn hÆ¡n cả tá»· ấy..."
Hi Bình không ngá» má»™t câu nói trêu chá»c cá»§a hắn lại khiến cho Thiên Diệp Bá»™i tức giáºn như váºy – hắn tháºt sá»± cảm thấy ná»™ khà cá»§a nà ng liá»n nói : “Tuyết nhi, chúng ta Ä‘i thôi! Cha ôm con Ä‘i chÆ¡i nhé được không?"
Tuyết nhi liá»n nhắm mắt lại, dá»±a đầu và o ngá»±c hắn, nói mÆ¡ mà ng : “Cha à , lại buồn ngá»§ rồi.â€
Nó rất nhanh chìm và o giấc ngá»§, Thiên Diệp Bá»™i khẳng định nó đã ngá»§ rồi, liá»n tá»›i chá»— Hi Bình liá»n bế nó từ trên ngưá»i cá»§a Hi Bình đặt lên trên giưá»ng cá»§a hai tá»· muá»™i há» Hà nói : “Sư phụ, hai ngưá»i trông Tuyết nhi nhé!â€
Hai tá»· muá»™i còn chưa biết nà ng định là m gì, nà ng đã chạy tá»›i trước mặt Hi Bình nói : "đừng có nằm trên giưá»ng cá»§a ta, dáºy Ä‘i, theo ta ra đây, ta có chuyện cần nói vá»›i ngươi."
"Hoà ng Hi Bình, sao ngươi cứ nháºn là cá»§a sư thúc ta? ngươi là sư thúc cá»§a ta sao?" vừa ra khá»i trang viện, Thiên Diệp Bá»™i đã hưng sư vấn tá»™i.
Hi Bình gáºt đầu nói : "Hai vị sư phụ cá»§a nà ng Ä‘á»u gá»i ta là sư đệ, ta đương nhiên là ..."
"Cái gì mà đương nhiên, ngươi còn lâu má»›i là sư thúc cá»§a ta, kể cả nếu hai vị sư phụ có nháºn như váºy, ta cÅ©ng không thừa nháºn ngươi là sư thúc cá»§a ta."
Vì sao? lẽ nà o một thiên tà i như ta là m sư thúc của ngươi lại khiến ngươi mất mặt sao?"
"Ngươi đừng tưởng bở, lúc ngươi hát tháºt khiến... "
"Ô, nhìn thì cứ tưởng nà ng là ngưá»i chân tháºt thế mà lá»i nói lại chẳng có Ä‘iểm nà o chân tháºt cả, ta hát thì là m sao?"
Chá»c và o chá»— mà hắn đắc ý nhất, hắn đương nhiên là không sảng khoái rồi, lại nói, mấy ngà y nà y vì Hoa Tiểu Ba và Tứ Cẩu Ä‘á»u đã Ä‘i cả, chẳng còn ai bồi hắn biểu diá»…n ca hát, hắn buồn đến phát hoảng, Ä‘ang không có chá»— nà o để trút ra, thì lại gặp phải câu nói cá»§a Thiên Diệp Bá»™i như váºy, không phải là khiến hắn Ä‘au đến chết sao?"
Hắn nói rất kiên quyết : " Ta phải quay vá» Hoà n sÆ¡n thôn, ta phải tìm bá»n há» ca hát."
Thiên Diệp Bá»™i nói : " Ta Ä‘ang nói vá»›i ngươi thế mà ngươi lại nói vá»›i ai váºy?"
"Ta Ä‘ang tá»± nói cho mình nghe thôi! à không, ta Ä‘ang phát thệ vá»›i ông trá»i, phát thệ vá»›i ông trá»i ấy mà , hiểu không?"
Thiên Diệp Bá»™i nói : " Ta không biết, ta chỉ biết ngươi đã khiến cho sư đồ ba ngưá»i chúng ta ở nÆ¡i nà y, mà không nghe không há»i đến đã quá lâu rồi, nói xem! ngươi định đối đãi ra sao vá»›i chúng ta?"
Câu nói nà y thì đến thiên tà i cÅ©ng chịu chẳng trả lá»i được - Gì thế nà y, lẽ nà o bá»n há» còn có âm mưu gì khác sao? không phải váºy chứ a! nói thế nà o, thì hắn và bá»n há» cÅ©ng có liên quan, tuy nói nữ nhân mÄ© lệ Ä‘á»u có dã tâm, nhưng cÅ©ng không đến mức nhằm và o hắn chứ?
hắn giả ngây giả ngô đáp : "Ta không hiểu."
Thiên Diệp Bá»™i nhìn hắn nói : "ngươi từng nói nữ nhân mÄ© lệ ai nấy Ä‘á»u có dã tâm, ta cÅ©ng nghÄ© váºy, nhưng ngươi có biết dã tâm cá»§a ta là gì không?"
Hi Bình lắc đầu, hắn là m sao có thể biết được Thiên Diệp Bá»™i muốn gì, hắn cÅ©ng không biết trong đầu thiên diệp bá»™i Ä‘ang mưu tÃnh gì.
"Vân Tuyết nói ta không hỠcó dã tâm gì, thực ra ta có một dã tâm."
Hi Bình đà nh lịch sự, ừ một tiếng.
Thiên Diệp Bá»™i lại nói : "dã tâm cá»§a ta chÃnh là ngươi..."
"A?" Hi Bình nhảy lên.
"Ta thÃch ngươi, từ giây phút mà ta quay đầu lại, nhìn thấy ngươi ôm Thi Nhu Vân ngồi trên hắc mã tráng kiện ta đã thÃch ngươi.... ta không biết có phải là ta thÃch ngươi không, ta từ trước tá»›i giá» chưa há» thÃch má»™t nam nhân nà o... hiện giá» ngưá»i ta muốn chỉ có ngươi nên ta má»›i lưu lại bên ngươi, hiểu không, đồ ngốc? còn muốn ta gá»i ngươi là sư thúc sao? "
"Sao... nà ng đột nhiên lại nói váºy?"
Thiên Diệp Bá»™i nói : "Vân Tuyết đã từng nói, nếu ta cảm thấy khổ tâm mà không tìm được là do gì thì hãy tìm ngươi, ngươi có thể cho ta đáp án. mấy ngà y nà y ta tháºt sá»± cảm thấy Ä‘au khổ, cÅ©ng tháºt sá»± không tìm được là do gì, chỉ là hiện trong não ta có hình bóng cá»§a ngươi, chỉ toà n là hình bóng cá»§a ngươi..."
Dứt lá»i, song nhãn ưu oán cá»§a nà ng đột nhiên khôi phục lại vẻ thuần tịnh như trước, song nhãn đấy khiến cho Hi Bình liên tưởng đến Tiểu Nguyệt và Bão Nguyệt, trong lòng hắn như có má»™t ná»—i Ä‘au không tên, run run nói : " ThÃch.... Ô long không?"
"ThÃch"
"Ta ôm nà ng ngồi trên lưng ô long, đưa nà ng tới bình nguyên ngoà i thà nh được không?"
"vâng"
"Nếu như ta muốn chiếm hữu nà ng trên lưng ô long, nà ng có còn đồng ý không? Nà ng đã từng trong lúc đang chạy nhanh mà quay mắt lại, nhìn thấy ta trên ngựa, giỠta muốn ở trên lưng ngựa mà chiếm cái bão lũy thuần khiết của nà ng, tạo thà nh một tình duyên trong lúc chạy của chúng ta, nếu như có thể, thì cùng lên ngựa với ta nà o!"
"Tại bất kì nÆ¡i nà o... bất kì lúc nà o... chà ng Ä‘á»u có thể chiếm hữu thiếp....miá»…n là không là m sư thúc cá»§a thiếp... bởi vì thiếp không cần má»™t vị sư thúc, cái thiếp cần là má»™t nam nhân, má»™t nam nhân mà thiếp yêu..."
Ãnh mặt trá»i đã tắt, Hi Bình đã cưỡi ô long quay vá».
Trên lưng ngựa hắn ôm chặt lấy Thiên Diệp Bội, nà ng đã ngủ, khuôn mặt biểu lộ xuân ý vô hạn.
Hi Bình nghÄ© đến vừa cùng nà ng triá»n miên phong cuồng, giỠđến trước cá»a Trưá»ng Xuân đưá»ng liá»n nghiêng đầu hôn lên cái cổ trắng nõn cá»§a nà ng.
mã nhi đã tiến và o trong Trưá»ng Xuân đưá»ng, Hi Bình nói: "Äã vỠđến nhà rồi, ta sẽ ôm nà ng tá»›i táºn chiếc giưá»ng lá»›n, Ä‘i ô long, ngươi tá»± tìm lấy nÆ¡i nghỉ ngÆ¡i cho mình nhé!"
Ô long quỵ xuống, Hi Bình liá»n ôm Thiên Diệp Bá»™i rá»i khá»i lưng ngá»±a, tiến và o Trưá»ng Xuân đưá»ng, từng bước tiến nháºp và o giấc má»™ng đẹp vô cùng vô táºn cá»§a hắn....
Tà i sản của nlkien
15-09-2008, 02:56 AM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bầu trá»i tÄ©nh lặng, mặt biển cÅ©ng yên bình bởi váºy bãi biển cÅ©ng rất yên tÄ©nh.
Mặt nước xanh nối vá»›i bầu trá»i trong xanh như vô táºn; trên má»™t bá» biển, có tám nam nhân Ä‘ang nằm. Ãnh mặt trá»i nóng bá»ng chiếu lên bãi biển, chiếu lên bá»n há» Ä‘ang mặc Ä‘oản khố cÆ¡ hồ như phô bà y thân thể kiện mÄ©, hiện ra dưới ánh mặt trá»i má»™t ý vị cưá»ng tráng mê ngưá»i.
Tám ngưá»i dưá»ng như đã ngá»§ say, biển cÅ©ng không muốn phá giấc má»™ng đẹp cá»§a há», giống như bá»n há», rất tÄ©nh lặng, chỉ dám ngầm thổi ra luồng hÆ¡i nhẹ nhà ng.
dần dần, biển cơ hồ như đã tỉnh lại, gió đang thổi, biển nghe được tiếng hô hoán của gió, từng là n sóng bắt đầu trùng động...
“A! Tháºt thoải mái A! Ngá»§ lâu chưa nhỉ?†má»™t trong số các nam nhân khả ái đã ngồi dáºy duá»—i chân trên bãi cát.
bảy ngưá»i còn lại bị hắn là m cho tỉnh giấc, má»™t nam nhân tinh tráng hét lên : “ Hoa Tiểu Ba, ngươi dáºy lại là m loạn lên là sao, mẹ kiếp, bá»™ khiến toà n bá»™ chúng ta tỉnh giấc, ngươi má»›i hà i lòng sao?â€
Hoa Tiểu Ba cưá»i nói : “ Tứ Cẩu sư phụ, sao ngưá»i lại trách ta, là mấy ngưá»i tá»± tỉnh lại đấy chứ.â€
Äá»™c Cô Minh than : “ bao nhiêu má»™ng đẹp rồi cÅ©ng phải tỉnh. Nhá»› lại ba năm trước chúng ta gặp nhau, cÅ©ng như má»™t giấc má»™ng váºy, có lẽ đấy quả tháºt là giấc má»™ng.â€
Hi Bình cÅ©ng nói : “ tháºt ra việc trong giang hồ vá»›i ta mà nói cÅ©ng giống như Ä‘ang mÆ¡ váºy. Nhưng giấc má»™ng nà y lại rất chân tháºt. Äến khi ta tỉnh lại, tất cả nhưng Ä‘iá»u trong giấc má»™ng Ä‘á»u chẳng há» thay đổi.
Tứ Cẩu nói : “ Từ hoà n sÆ¡n thôn ra Ä‘i, đã ôm nhiá»u mÄ© nhân, lại còn trông coi Cái bang, ta đến giá» vẫn còn cảm thấy như Ä‘ang mÆ¡.... ai, nếu như quả là má»™ng thôi thì tháºt tốt, ta đỡ phải mệt. Công việc cá»§a cái bang tháºt phiá»n phức... nhưng phiá»n phức nhất lại chÃnh là đám nữ nhân.â€
Hoa Tiểu Ba ngạc nhiên nói : “ Tứ Cẩu sư phụ, ngưá»i cÅ©ng cảm thấy váºy sao?â€
“CÅ©ng cảm thấy gì ?†Äá»™c Cô Minh nói.
“Thì là nói nữ nhân tháºt phiá»n phức ấy! Cà ng nhiá»u nữ nhân thì cà ng phiá»n phức, độc cô lão đại, lẽ nà o huynh không cảm thấy váºy sao?â€
Äá»™c Cô Minh nói : “ Ta hiện giá» rất muốn nhá»› lại cách sinh hoạt trước đây, 3 năm nay, ta không có ngà y nà o không bị đám nữ nhân hà nh cho chết Ä‘i sống lại.â€
“Phải rồi phải rồi! vừa phải an á»§i bá»n há», vừa phải chăm sóc hà i tá», nữ nhân nhiá»u thì hà i tá» cÅ©ng nhiá»u, nữ nhân và hà i tá» cùng xông tá»›i, phiá»n phức cá»§a ta cÆ¡ hồ như là m giảm niên ká»· cá»§a ta đến 20 tuổi, thá»i thanh xuân cá»§a ta biến thà nh tháºt đáng thương. â€
Tứ Cẩu cưá»i mắng : “ mẹ kiếp, ngưá»i đừng có há»c theo lá»i Äá»™c Cô Minh, chẳng phải chỉ có mình ngưá»i má»›i váºy. Bất quá, nữ nhân nhiá»u tháºt sá»± rất phiá»n phức, ứng phó không nổi, bá»n hỠđối vá»›i ngươi còn tốt đấy, cái khó đối phó nhất là tã lót cá»§a bá»n hà i tá» thì bá»n há» Ä‘á»u tá»± giặt nấy, không như ta, ta bây giá» sợ nhất là phải giặt đám tã lót đấy.â€
Äá»™c Cô Minh nói : “ Ta thì sợ nhất là khi bá»n hà i tá» khóc...â€
Hoa Tiểu Ba đột nhiên há»i Hi Bình: "Tá»· phu, lẽ nà o huynh không gặp phải hoà n cảnh bi thảm như bá»n đệ?â€
Hi Bình cưá»i, nói : “ Không há», bá»n hỠđối vá»›i ta cá»±c tốt, hÆ¡n nữa cÅ©ng không bắt ta giặt tã lót, bá»n hà i tá» có khóc thì bá»n há» cÅ©ng tá»± mình dá»— dà nh, lúc đấy ta chỉ cần ở bên cạnh ngồi xem là được rồi...â€
“Thôi, tá»· phu huynh đừng nói nữa, huynh lại khoe khoang trước mặt bá»n đệ rồi!†Hoa Tiểu Ba ngăn không cho Hi Bình nói tiếp, nói vá»›i Tứ Cẩu : “ Tứ Cẩu sư phụ, ba năm nay ngưá»i có nạp thêm vợ má»›i không ?â€
“Ngươi không thấy sao? lão tá» ta đến nay chỉ có bốn ngưá»i, ngươi biết rồi mà còn cố há»i.â€
“Ai, đệ cÅ©ng cưới thêm ba ngưá»i nữa, má»—i năm má»™t cô, bây giỠđệ thấy rất hối háºn, má»—i đêm Ä‘á»u mệt má»i chẳng giống ngưá»i sống chút nà o, rất muốn tìm ngưá»i nà o đó giúp đỡ.â€
Hoa Tiểu Ba nhìn Tứ Cẩu, Tứ Cẩu nói : “Ngươi đừng mong gì ở ta, ta cÅ©ng Ä‘ang muốn tìm ngưá»i giúp đây.â€
Hoa Tiểu Ba lại nhìn sang Äá»™c Cô Minh, Äá»™c Cô Minh nhăn mặt, không là tá»›i hắn, quay sang Triệu Tá» Uy nói : “ uy ca, huynh đã bà máºt lừa được mấy ngưá»i rồi?."
Triệu Tá» Uy hét lên : “Ngươi cho rằng nữ nhân cá»§a ta còn Ãt sao?â€
“A, phải rồi, tá»· phu, sao đệ lại quên huynh được nhỉ? huynh là tuyệt đại thần thương A......Lúc đệ quay vá», sẽ để lại trên đảo và i ngưá»i, huynh chiếu cố giúp đệ nhé? †Hoa Tiểu Ba là m như gặp phải chúa cứu thế.
“Tiểu ba, ngươi muốn ăn mấy quyá»n cá»§a ta hả?â€
Hoa Tiểu Ba mặt khổ sở, nói : “ tÃnh sao đây! ta còn muốn tìm thêm và i cô nữa! A, đáng thương nhiá»u nữ nhân như váºy lại không dám tá»›i tìm.â€
Triệu Tá» Uy, Äá»™c Cô Minh, Tứ Cẩu ba ngưá»i Ä‘á»u gáºt đầu tán đồng, Hoa Tiểu Ba lại nói : “ tá»· phu thiên tà i Æ¡i, đồng ý nha!â€
“Không được.â€
“Thì chỉ má»™t hai lần thôi được không? huynh bồi tiếp há» và i lần, đến khi bá»n đệ Ä‘i khá»i tiểu đảo nà y, há» sẽ không là m phiá»n huynh nữa! bá»n hỠđã từng có lúc nghÄ© huynh, bởi váºy...â€
“Tiểu ba, ngươi còn nói chuyện nà y, ta sẽ xuất quyá»n tháºt đấy.â€
Hoa Tiểu Ba chỉ còn cách chuyển chá»§ Ä‘á», nói : “ Má»i ngưá»i đã ai gặp Lãng Vô Tâm chưa?â€
mấy ngưá»i còn lại Ä‘á»u nói chưa gặp, Hoa Tiểu Ba lại nói : “năm ngoái đệ ngẫu nhiên gặp hắn, suýt nữa thì không nháºn ra hắn, hắn nói đã cưới phương nhi là m vợ, hÆ¡n nữa cÅ©ng không tìm hoa bá»›i cá» nữa rồi. Phương nhi đã sinh má»™t nhi tá» cho hắn, nhưng đệ thấy hà i tỠđấy không giống Lãng Vô Tâm...â€
Hi Bình nhá»› lại má»™t đêm cùng Phương nhi, Phương nhi nói muốn có má»™t đứa con vá»›i hắn, hắn biết, hà i tá» cá»§a Lãng Vô Tâm tháºt ra chÃnh là cá»§a hắn, hắn nói : “ Lãng Vô Tâm sống ở đâu?â€
“Lúc đệ gặp hắn, hắn Ä‘ang cùng vợ con Ä‘i du ngoạn khắp nÆ¡i. Äệ nghÄ©, hiện giá» chắc hắn đã vá» tá»›i tiên duyên cốc rồi! hắn cÅ©ng không còn là Lãng Vô Tâm nữa, hắn đã đổi tên rồi, gá»i là lãng thuần nhi, tên tiểu tá» nà y mà cÅ©ng thuần được sao?â€
má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy cái tên lãng thuần nhi tháºt không thÃch hợp vá»›i Lãng Vô Tâm....
“Gặp Lãng Vô Tâm, đệ má»›i nghe được từ miệng hắn chuyện vá» Thi Trúc Sinh.â€
“Thi Trúc Sinh là m sao?†má»i ngưá»i há»i.
Hoa Tiểu Ba cưá»i lá»›n má»™t tráºn rồi má»›i nói : “ tên Thi Trúc Sinh ấy đã đến má»™t nÆ¡i gá»i là thái quốc, hanh hanh, hắn ở bên đó rất có danh tiếng, cÆ¡ hồ bị coi là quốc bảo, hÆ¡n nữa còn dạy võ công cho rất nhiá»u ngưá»i, gá»i là thái quyá»n. Mẹ kiếp, thứ quyá»n pháp đó rất giống võ há»c cá»§a địa ngục môn, chắc là Thi Trúc Sinh đã dá»±a và o võ há»c cá»§a địa ngục môn mà biến đổi thà nh. Thi Trúc Sinh ở đấy, rất được hoan nghênh, rất nhiá»u ngưá»i bắt chước theo hắn, ba năm nay những ngưá»i tá»± cung chắc không phải Ãt A! đệ nghe Lãng Vô Tâm nói, nếu như tiếp tục phát triển như tốc độ hiện giá», thì cả quốc gia đấy sau nà y sẽ có rất nhiá»u ngưá»i tá»± cung. May mà mấy tên tá»± cung đó cÅ©ng chẳng thể nà o há»c được bản sá»± biến thà nh nữ nhân cá»§a Thi Trúc Sinh, nếu không sẽ có rất nhiá»u tên nhân yêu, cả quốc gia đó sau nà y nhất định sẽ biến thà nh nhân yêu đại quốc, còn đám nhân yêu, hắc hắc, chắc sẽ thà nh quốc bảo, cáp cáp.... mẹ kiếp đúng là chết cưá»i a!â€
Má»i ngưá»i Ä‘á»u than : có thể có chuyện nà y sao?
cáp, cáp cáp, cáp cáp cáp .... sau khi than xong, bá»n há» ai nấy Ä‘á»u bắt chước Hoa Tiểu Ba cưá»i không dứt.
Tứ Cẩu cưá»i đến độ chảy nước mắt, nói : " Tháºt không ngá» tên Thi Trúc Sinh nà y lại khá đến váºy, lại có thể biến độc chiêu "Cát kê kê" (tá»± cung) lại trở thà nh mốt cá»§a má»™t nước, đúng là tháºt sá»± bá»™i phục hắn.
Hoà ng đại hải nói : " Äệ cÅ©ng không ngỠđược, có Ä‘iá»u, nghÄ© kÄ© lại thì cÅ©ng có khả năng lắm, Thi Trúc Sinh luôn muốn xưng bá võ lâm trung nguyên, khi tá»± biết mình không thể xưng bá võ lâm trung nguyên rồi, hắn đến nước khác, có thể xưng bá toà n quốc.“
Triệu TỠHà o nói : " bao giỠchúng ta đến thăm hắn xem sao?"
Hoa Tiểu Ba ngạc nhiên nói : " hà o ca, lẽ nà o huynh muốn thay đổi khẩu vị, định cùng ngủ với hắn chắc?“
Triệu tá» hà o mặt đỠlên, cưá»i mắng : " Tên tiểu tá» ngươi muốn ăn má»™t Ä‘ao cá»§a ta sao?"
Hoa Tiểu Ba giả bá»™ sợ sệt, Lôi Long nói : " Tháºt ra Thi Trúc Sinh bây giá» rất giống nữ nhân, lúc trước chẳng có nam nhân nà o ngá»§ cùng hắn mà phát giác thấy Ä‘iá»u lạ gì, tôi nghÄ©, hắn và nữ nhân chẳng có chá»— nà o khác nhau cả."
Má»i ngưá»i Ä‘á»u không ngá» Lôi Long lại có thể nói váºy, Tứ Cẩu nói : " ngươi không sợ bÃch nhu nghe thấy sao?"
Lôi Long hoảng hốt vá»™i ngó đông nhìn tây, cÅ©ng may chẳng thấy bóng dáng bÃch nhu đâu, thở phà o má»™t tiếng.
"Äúng rồi, tá»· phu, huynh cÅ©ng nên vá» giúp đệ kinh doanh dược Ä‘iếm nhé! cứ má»—i lần huynh Ä‘i du ngoạn khắp nÆ¡i Ä‘á»u hại đệ mệt chết, còn nữa mấy lão già bá»n há» Ä‘á»u đến trưá»ng xuân đưá»ng vay tiá»n, vay xong chẳng thấy trả... tá»· phu, đừng quên huynh cÅ©ng có cổ phần trong đấy, mà cổ phần cá»§a huynh cÅ©ng không Ãt đâu A! Sao huynh lúc nà o cÅ©ng chỉ muốn má»—i đệ mệt má»i như váºy? xem nà o, huynh không đến hoà ng thà nh, thì lại đến bạch dương tá»™c và dã mã tá»™c, còn cả cái gì xà thần bá»™ lạc nữa, bây giá» thì lại quay vá» tiểu đảo nghỉ ngÆ¡i, có ngà y nà o là huynh không nghỉ ngÆ¡i đâu? "
Äúng rồi, Hoa Tiểu Ba nhắc đến chuyện nà y ta má»›i nhá»› ra, tình nhân nguyên na cá»§a Hi Bình ngươi và nguyên anh ba ngưá»i bá»n há» tại dã mã tá»™c lúc đấy đã dâng cho ngươi bao nhiêu xá» nữ hả?"
Hi Bình nói : "Chịu thôi, ai bảo ta đã đáp ứng là m khai thác giả vÄ©nh viá»…n cho mã tá»™c bá»n há» chứ?“
Hoa Tiểu Ba đột nhiên kêu lớn : " tỷ phu, lúc huynh đến minh nguyệt phong đã chiến với bao nhiêu xỠnữ?"
Hi Bình trừng mắt, hét lên : "Hoa Tiểu Ba, chuyện nà y không liên quan đến ngươi!"
Hoa Tiểu Ba cưá»i nói : " Chỉ là há»i chÆ¡i thôi mà , nữ nhân minh nguyệt phong Ä‘á»u rất tốt, hÆ¡n nữa, bá»n há» ai nấy Ä‘á»u nguyện ý được là m tình nhân cá»§a tá»· phu, hắc hắc.... tá»· phu, sau khi nghỉ ngÆ¡i ở đây, huynh còn muốn Ä‘i đâu?"
Hi Bình nói : " Ta muốn đến thiên trúc một chuyến, tiện đưa hà i cốt của cha con lạc hùng theo..."
"Lúc nà o gặp lại đại ny, ngươi hãy bồi tiếp cô ấy một ngà y đi! Không cần lo cho ta đâu, cô ấy tuyệt không phải là nữ nhân của ta". Tứ Cẩu thở dà i nói.
Hi Bình không nói gì.
Hoà ng đại hải nói : "Äại ca, có má»™t chuyện manh manh bảo đệ nói vá»›i huynh, cô ấy nói, cô ấy tá»›i tiểu đảo nghỉ ngÆ¡i lần nà y, thấy mẹ cô ấy rất hạnh phúc, cô ấy rất cảm tạ huynh đã khiến mẹ cô ấy được hạnh phúc như váºy."
Hi Bình cả cưá»i, chỉ nói má»™t câu : "Bà ấy cÅ©ng là nhạc mẫu cá»§a ta mà !"
đương nhiên phải nên chiếu cố đặc biệt, hắc hắc, để bà ấy được "hưởng phúc"
Hoa Tiểu Ba than : " Thê thảm nhất là đệ, tối đến rất mết má»i, hôm nay nếu không phải là tá»· phu đỠnghị đến bãi biển ca hát, có thể đệ đã phải Ä‘i chiếu cố đến bá»n tiểu hà i kiêm việc thay tã..."
"Phải rồi, nói tá»›i ca hát, sao ta lại quên được nhỉ?" Hi Bình nhảy lên, hô lá»›n : " Tứ Cẩu, tiểu ba, mau chuẩn bị! Còn nữa, Äá»™c Cô Minh, Triệu Tá» Uy, lần nà y hai ngưá»i các ngươi đừng mong trốn được..."
Lôi Long, hoà ng đại hải, triệu tá» thanh láºp tức nhảy xuống biển, còn Triệu Tá» Uy và Äá»™c Cô Minh Ä‘ang định nhảy theo, thì đã bị Hi Bình má»—i tay kéo má»™t ngưá»i lại, miệng cưá»i hắc hắc nói : " hai ngưá»i đã đồng ý chuyện nà y, đương nhiên là phải cố gắng nghe hết. Má»i ngưá»i đâu, tấu nhạc Ä‘i! Äể hải thần đại ca cùng biểu diá»…n, xin long trá»ng bắt đầu!"
Mà n đêm đã buông xuống, những gian nhà bên bá» biển cÅ©ng dần yên tÄ©nh, Hi Bình ca hát ná»a ngà y, sau khi quay vá», lại bắt đầu phóng túng trên nhục thể cá»§a đám thê tỠđến táºn ná»a đêm, khi đã thá»a mãn nữ nhân cuối cùng, liá»n lăn ra ngá»§.
Không biết bao lâu sau, hắn Ä‘ang chìm trong giấc má»™ng thì phát hiện có má»™t cÆ¡ thể nữ nhân Ä‘ang trưá»n lên trên ngưá»i hắn, hắn bắt đầu tỉnh lại, trong lúc mÆ¡ hồ, hắn Ä‘oán đấy là má»™t ngưá»i trong đám nữ nhân cá»§a hắn, liá»n đưa hai tay đặt lên cÆ¡ thể nữ nhân ôm ghì xuống bá»™ ngá»±c hoà nh tráng cá»§a mình, đột nhiên thất kinh, trong đầu đã tỉnh lại không Ãt.
Không phải là vì nữ nhân Ä‘ang lõa thể, mà bởi vì cÆ¡ thể đầy nữ tÃnh nà y lại vừa nhá» nhắn vừa má»m mại, như là cÆ¡ thể cá»§a má»™t tiểu nữ hà i mưá»i tuổi, thân thể nhá» bé ấm áp đó như dÃnh và o ngá»±c hắn, cái miệng nhá» bé hé mở như Ä‘ang đợi hắn, hắn không thể nghÄ© ra được tiểu nữ nhân nà y có thể là ai? tại sao ở chá»— thê tá» cá»§a hắn lại có má»™t tiểu nữ hà i... mưá»i tuổi? Phải rồi A!... hắn đột nhiên nghÄ© tá»›i má»™t ngưá»i -- Tuyết nhi!?
Lẽ nà o ngưá»i Ä‘ang ở trên ngưá»i hắn lại tháºt sá»± là tuyết nhi?
Hắn muốn buông nà ng ra, nhưng bị cái tay bé nhá» cá»§a nà ng ngăn lại, chỉ nghe thấy nà ng nói nhá» bên tai hắn : " Cha à , không muốn ôm tuyết nhi sao! Tuyết nhi đã mưá»i tuổi rồi, cÅ©ng đã lá»›n rồi, cha đã từng nói, nữ nhân trưởng thà nh thì có thể ngá»§ vá»›i cha mà ..."
"Tuyết nhi, là ai bảo con đến đây?"
Tuyết nhi chợt nhá» giá»ng nói : " đấy là bà máºt, các a di bảo con không được nói."
Hi Bình nghe được lá»i nà ng liá»n báºt dáºy, tiếp đấy liá»n cảm thấy cÆ¡ thể nhá» bé cá»§a tuyết nhi Ä‘ang chuyển động, vô tình kÃch phát dục tÃnh cá»§a hắn. Hắn hoảng hồn đột nhiên phát giác ra đây là má»™t giấc má»™ng, tuy hư ảo nhưng lại cÅ©ng rất chân tháºt, tháºt khó nói đây chỉ là má»™t giấc má»™ng....
Mà n đêm như nước, trong những luồng hÆ¡i nóng từ biển thổi và o, có tiếng hô hấp, rất nhẹ, rất nhẹ nhà ng, khả ái mê ngưá»i, giống như khà tức riêng chỉ có ở má»™t tiểu nữ hà i, giống như....
Hết truyện.
Tà i sản của nlkien
15-09-2008, 02:57 AM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Lá»i tác giả
Bộ truyện "Liệt diễm giang hồ mộng" tôi bắt đầu viết từ 5/2003, trải qua hai năm cuối cùng đã hoà n thà nh.
Bằng hữu Ä‘á»c truyện nà y chắc cÅ©ng giống như tôi, chắc tất cả có thể đã từng hồi há»™p. Tôi từng nghÄ©, liệu mình có thể viết hết bá»™ truyện nà y không? hôm nay, tất nhiên là tôi không còn nghÄ© váºy nữa, bởi vì tôi đã viết xong.
Trong thá»i gian viết bá»™ truyện nà y, tôi đã tham khảo qua má»™t số truyện, bao gồm : "Lưỡng cá»±c địa đái", "Ãi Ä‘Ãch quyá»n đầu", "Tại kỹ viện là xuất sinh Ä‘Ãch nam nhân", "Túc mệnh truyá»n thuyết" cho đến cả tác phẩm cá»§a hà đồ xuất bản là "Thụy trứ Ä‘Ãch vÅ© thần". Có những sách có thể là công khai, hoặc chưa công khai vẫn còn tạm thá»i giữ kÃn. lá»i lúc nà y cá»§a tôi, khi mà đã viết hoà n tất "liệt diá»…m giang hồ má»™ng" và "quyá»n đầu", hai cuốn nà y Ä‘á»u đã có kết cục. Còn những cuốn chưa viết xong, cÅ©ng sẽ từ từ hoà n thà nh, tôi tin mình có thể là m được Ä‘iá»u nà y.
Có lẽ có ngưá»i nói táºp cuối cá»§a "Liệt diá»…m giang hồ má»™ng" dưá»ng như là quá đơn giản. Nhưng tôi lại cảm thấy như thế má»›i tốt, như cuá»™c chiến đại địa minh, nếu như muốn tả, có lẽ có thể tả trong hai, ba táºp, như váºy chưa chắc độc giả đã nguyện ý xem qua. "Liệt diá»…m giang hồ má»™ng" vốn cÅ©ng không phải là chuyện viết vỠđấu võ hay chiến tranh, những yếu tố nà y nếu tả hÆ¡n nữa sẽ phá Ä‘i phong cách cá»§a chuyện, bởi váºy tôi đã chá»n cách viết là lấy thắng bại luáºn anh hùng. Những gì không hợp vá»›i tiết tấu cá»§a "Liệt diá»…m giang hồ má»™ng", tôi gần như là không tả, hoặc là tả rất sÆ¡ lược.
Hồi cuối cá»§a "Liệt diá»…m giang hồ má»™ng", có lẽ độc giả trước khi xem qua Ä‘á»u cảm thấy không đồng tình, cÅ©ng sẽ có rất nhiá»u ngưá»i không hiểu vì sao tôi lại chá»n "Má»™ng là lạc hoa" là m tên cho hồi cuối, vá» Ä‘iểm nà y tôi xin được giải thÃch. Vì "Liệt diá»…m giang hồ má»™ng" vốn lấy má»™ng là m tên, nên kết cục cÅ©ng nên lấy má»™ng là m kết. Gá»i là "má»™ng là lạc hoa", xem cái tên thì dưá»ng như mang đến má»™t cảm giác bi thương, nhưng tôi không có ý như thế mà ý ở đây là khi hoa rụng sẽ tạo thà nh quả. Mặt khác, tôi trong lúc còn chưa viết Ä‘oạn kết, cÅ©ng định khi chuyện giang hồ kết thúc, sẽ dùng rất nhiá»u dòng để viết vá» cảnh sinh hoạt sau đó. Äiá»u nà y chưa từng có trong những truyện vá» thể loại vÅ© hiệp huyá»n ảo trước đây, chỉ là tôi thấy cần phải viết như váºy. Liệt diá»…m giang hồ má»™ng vốn chá»§ yếu viết vá» sinh hoạt, lúc bắt đầu truyện cÅ©ng là lúc sinh hoạt bình dân ở sÆ¡n thôn, trong toà n bá»™ truyện, tuy ngưá»i ở giang hồ, nhưng viết vá» những sinh hoạt rất bình thưá»ng, váºy nên, lúc kết thúc, tôi thấy cÅ©ng nên lấy cảnh sinh hoạt trong "Liệt diá»…m giang hồ má»™ng" để là m chương cuối cá»§a toà n truyện.
từng có nhiá»u ngưá»i muốn tôi viết vá» chuyện dạy dá»— tuyết nhi, nhưng cuối cùng tôi vẫn không viết như váºy. Tuyết nhi là nhân váºt thuần chân duy nhất trong truyện nà y, tôi không muốn phá vỡ sá»± thuần chân đó. Nhưng tại sao tôi cuối cùng lại muốn viết vá» tuyết nhi? việc nà y tháºt ra rất đơn giản, bởi vì đây là má»™t giấc má»™ng, giấc má»™ng nà y có thể rất yên bình, nhưng không thể kết thúc. Tôi cuối cùng để tên táºp cuối là "Má»™ng chi sÆ¡ thá»§y", chÃnh là ý nói giấc má»™ng má»›i chỉ bắt đầu. Trong Ä‘oạn cuối cùng, lúc tả đến tuyết nhi có dùng má»™t loại thá»§ pháp huyá»n niệm, còn dùng thêm cách miêu tả trưá»ng cảnh, tạo ra má»™t cảm giác như tháºt như hư, cÅ©ng bởi vì không muốn là m mất Ä‘i sá»± thuần chân cá»§a tuyết nhi, cà ng không muốn vì bá» qua tuyết nhi mà là m há»ng giấc má»™ng đẹp lạ thưá»ng, như váºy má»›i có thể ở lúc cuối cùng Ä‘em lại cho các vị là cảm giác mông lung.
Cảm giác mông lung có lẽ rất đẹp. vá» "Liệt diá»…m giang hồ má»™ng", bản thân nó có lẽ không đẹp, chỉ là nó có thể Ä‘em lại niá»m vui cho những ngưá»i yêu nó, má»™t giấc má»™ng rất đẹp, rất nhẹ nhà ng.
Giấc mộng nà y, liệu có thể kết thúc không? có lẽ vĩnh viễn không kết thúc...
Tà i sản của nlkien
Từ khóa được google tìm thấy
diep lieu giang ho mong , diepliem giang ho mong , èãðóøêè , êèåâà , êîíüêè , èñëàì , giang ho liep diem mong , giang ho liet diem mong , hạ thể nà ng , hinh xam phung hoang lua , http.liep diem giang ho , íàðàùèâàíèå , ïèêàï , îïåëü , íîâîñèáèðñêå , ïîïêà , ïñîðèàç , íóäèçì , ïðèìåíåíèå , lap diem giang ho mong , liêp diêm giang hô , liêp diem giang ho mong , liệp diá»…m giang hồ , liệt diá»…m giang hồ , liệt diá»…m giqng hồ , liem diem giang ho mong , liem diep giang ho mong , liep Ä‘iem giang ho mong , liep dem giang ho mong , liep diem , liep diem 4eu , liep diem dang ho , liep diem dang ho mong , liep diem giang ho , liep diem giang ho 4vn , liep diem giang ho hanh , liep diem giang ho momg , liep diem giang ho mong , liep diem gjang ho mong , liep diem hoang ho mong , liep diem j , liep diem mong giang ho , liep dien giang ho mong , liepdiem , liepdiemgiangho , liepdiemgianghomong , liet diem , liet diem giaang ho mong , liet diem gian ho , liet diem gian ho mong , liet diem giang ho , liet diem giang ho 4vn , liet diem giang ho mong , liet diem gjang ho m0ng , liet diem mong giang ho , liet dien giang ho mong , liet djem giang ho mong , lietdiem giang ho mong , lieu diem giang ho mong , lieu diep giang ho mong , lieudiemgianghomong , liwp diem giang ho mong , ñêàéëèíê , ñïîðòà , òåïëûé , õèðóðãèÿ , phượng hoà ng băng , tại sao không tránh , thoa man giang ho mong , trần khổ , ýëåêòðîìîíòàæ , ýêîëîãèÿ , ðîëèêè