- Yêu cầu của anh, Tỉnh ủy sẽ xem xét. Anh về đi. Anh là cánh tay trụ cột của thành phố Đồng Lĩnh, làm như thế nào thì anh tự quyết định. Tỉnh sẽ hỗ trợ thỏa đáng cho các anh.
Tuy nhiên anh cũng không nên kì vọng quá nhiều.
Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ có thể hỗ trợ các anh một vài ý kiến chỉ đạo, hoặc việc định hình phương hướng...
Muốn Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân chi ra nhiều tiền như vậy để đầu tư cho dự án nhiệt điện của thành phố Chương Hà là điều không thể.
Việc này phải dựa tất vào các anh thôi. Tuy nhiên sự tự tin của anh cũng khiến tôi rất mừng. Là một đảng viên, những việc có lợi cho đất nước cho nhân dân thì đều nên làm và phải làm cho tốt.
Sau khi nói xong, Bí thư La rút bút ra viết vài dòng ý kiến của mình.
- Quan hệ giữa anh và Thứ trưởng Chu chắc tốt lắm?
Đặt bút xuống xong, Bí thư La hỏi sang chuyện đó.
- Cũng là quen biết qua loa thôi. Khi đó cũng là do cơ duyên trùng hợp nên mới quen biết. Thứ trưởng Chu cũng còn chút ấn tượng với tôi.
Diệp Phàm trả lời một cách rất khiêm tốn.
- Ha ha. E rằng không đơn giản chỉ là chút ấn tượng như thế. Mối quan hệ giữa anh và ông ấy tôi không hỏi nữa, tuy nhiên, về dự án cao tốc Kinh Ngân lần này, tôi hi vọng anh có thể ghé qua chỗ Thứ trưởng Chu một chuyến, mong ông ấy sẽ quan tâm đến tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta. Đúng rồi, hay là Thứ trưởng Phong cũng được, dù có thế nào thì ít nhất cũng phải lấy được từ túi ông ấy ra một khoản cho tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta.
Bí thư La cười nói.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức, tuy nhiên việc này tôi cũng không dám đảm bảo.
Diệp Phàm đáp lại.
- Nếu không lấy được tiền thì anh đừng có đến gặp tôi.
Thật không ngờ Bí thư La lại ra một mệnh lệnh chết người như thế. Diệp Phàm cảm thấy buồn bực trong lòng.
Hắn biết Bí thư La đã nhìn ra chút manh mối nào đó trong chuyện này. Lời lẽ của Phong Thanh Lục quá ưu tiên cho hắn nên không thể không khiến cho Bí thư La nghĩ rằng mối quan hệ giữa hắn và Thứ trưởng Phong khá là sâu đậm.
Bước ra khỏi cửa, Diệp Phàm cẩn thận xem lại chỉ thị của Bí thư La-bỏ qua điều kiện, bỏ qua dự án, làm tốt công việc của mình.
Đây là ý gì? Làm tốt công việc của mình? Diệp Phàm nghĩ một hồi lâu cũng không thể nghĩ ra được hàm ý ẩn trong đó.
- Mặc kệ đi, đi thăm Thứ trưởng Chu trước đã rồi tính tiếp.
Diệp Phàm lẩm bẩm rồi nhấc điện thoại nói lại cho Khổng Đoan nghe về việc sáng ngày mai Thứ trưởng bộ tài chính Phong và đoàn đi cùng sẽ đến Đồng Lĩnh khảo sát việc cải tạo cơ bản đất nông nghiệp, yêu cầu ông ta sắp xếp ổn thỏa, nhất định phải lấy được một khoản tiền từ dự án tăng thêm đầu tư này của Bộ tài chính.
- Ha ha ha, lại đến hỏi lại chuyện đường cao tốc rồi à?
Chu Tiến Phong vừa nhìn thấy Diệp Phàm đã cười nói thẳng vào vấn đề.
- Thứ trưởng Chu đúng là liệu tính như thần.
Diệp Phàm vừa cười vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa.
- Cái gì mà liệu tính như thần. Kẻ ngốc cũng đoán ra được. Lần này lại gặp cậu rồi. Xem ra có một số chuyện muốn tránh cũng tránh không được.
Chu Tiến Phong điềm tĩnh cười nói, nửa đùa nửa thật.
- Thứ trưởng Chu, ông chưa thực tế rồi. Nếu đã đến Tấn Lĩnh thì tại sao lại không đến Đồng Lĩnh thăm thú một chút. Một bữa cơm vài bình rượu, tiểu đệ có thể “hầu” được. Sao lại muốn đi luôn?
Diệp Phàm cũng cười đùa đáp lại.
- Ha ha. Tôi đâu dám. Đã đi dường vòng rồi mà vẫn gặp cậu. Xem ra chuyện này vẫn là câu nói đó: muốn tránh cũng tránh không được.
Chu Tiến Phong thở dài.
- Tiểu đệ không hiểu rồi.
Diệp Phàm cười rất sảng khoái.
- Ồ, nói thật với cậu. Tôi lớn tuổi hơn, gọi cậu là Diệp đệ vậy. Chuyện này, tôi không giúp được rồi.
Khi nãy Vụ trường Dư cũng đã nói qua. Muốn cho đường cao tốc Kinh Ngân đi qua Đồng Lĩnh các cậu thì phải ngoặt sang phía tây bắc rồi mới thẳng xuống thành phố Long Giang.
Khi nãy tôi cũng tiện thể hỏi luôn thành viên của tổ chuyên gia, họ nói ít nhất cũng phải đi vòng thêm ba mươi kilomet.
Khi giá trị của đường cao tốc này được ví như dùng vàng trải lên đất thì mọi người đã hiểu. Ba mươi kilomet, tính ra ít nhất cũng phải mất bảy tám trăm triệu.
Lại thêm các đoạn đầu mối của đường cao tốc nữa, có khi chi phí còn phải hơn. Làm như vậy bên đầu tư có đồng ý hay không?
Chu Tiến Phong trực tiếp lật ngửa ván bài lên.
- Đây không phải là vấn đề tiền bạc. Đường cao tốc xây dựng là để ích nước, lợi dân. Nếu như đặt Đồng Lĩnh ra bên ngoài thì thật khó nói mục đích của cao tốc Kinh Ngân là gì?
Diệp Phàm cảm thấy thất vọng.
Hắn cũng hiểu rằng, với mối giao tình còn chưa sâu sắc. Trước một con số lớn như vậy, chút giao tình này rõ ràng là vô hiệu lực. Nhân sinh, nhân thế chính là như vậy.
Sau đó, Diệp Phàm đã đi đến quyết định. Hắn hỏi:
- Vệ Quốc huynh có còn làm việc ở cục cảnh vệ không?
Tất nhiên muốn có được dự án cao tốc thì phải bắt đầu từ điểm yếu của Chu Tiến Phong. Chu Tiến Phong là cán bộ cao cấp chính thức thuộc cấp bộ. Diệp Phàm cho rằng hắn không thể giúp gì được cho ông ta.
Nhưng bên Chu Vệ Quốc thì có thể giúp được một số chuyện. Thế giới này, chuyện gì cũng phải đi liền với lợi ích.
Người ta không thể vô duyên vô cớ mà giúp đỡ anh được. Phải để cho Chu Tiến Phong cam tâm tình nguyện giúp, mà tốt nhất là không giúp không được, ông ta xin được giúp-đó mới là cảnh “đại thừa” của việc áp dụng các kế sách.
- Vệ Quốc ư? Nó vẫn bên cục nội vệ, chỉ có điều quân hàm vẫn ở cấp trung tá. Muốn lên thượng tá quả thật là khó. Tuổi nó cũng không còn nhỏ nữa. Tôi đã hơn năm mươi thì Vệ Quốc cũng phải hơn bốn mươi rồi.
Đột nhiên Chu Tiến Phong thở dài.
Thực ra khi nãy ở phòng vệ sinh Diệp Phàm đã gọi điện cho Lang Phá Thiên nên hắn sớm đã biết những chuyện này.
Cục nội vệ thuộc cảnh vệ trung ương do Lang Phá Thiên trực tiếp lãnh đạo. Mà bên ngoài thì cấp trên của Lang Phá Thiên chính là Khâu Hoa và Điền Giang.Tiêu chuẩn chính của việc tăng quân hàm bên cục nội vệ chính là hồ sơ công lao.
Thực ra, lãnh đạo thực sự của Lang Phá Thiên là Cung Khai Hà. Đây là việc mà cả chủ nhiệm Khâu và chủ nhiệm Điền đều biết rất rõ. Tất nhiên bình thường, đối với các vấn đề an ninh, Lang Phá Thiên vẫn rất nghe theo sự chỉ huy của chủ nhiệm Khâu và chủ nhiệm Điền.
Dù sao sự an toàn của lãnh đạo cũng là một việc rất quan trọng.
- Việc này thật kì lạ. Vệ Quốc huynh bảy tám năm trước chẳng phải đã đeo hàm trung tá rồi hay sao, sao đến bây giờ vẫn là trung tá?
Theo quy định ba năm thăng cấp một lần thì sớm đã lên thượng tá rồi. Hơn nữa xét về kinh nghiệm thì Vệ Quốc huynh phải sớm được thăng hàm rồi.
Nhạc phụ Tống Gia Xuyên tướng quân của ông ấy chính là Thứ trưởng Bộ hậu cần của bên quân đội chúng tôi.
Lão Tống tuy đã nghỉ hưu rồi, tác động một chút các ban ngành liên quan sắp xếp để anh con rể lên thượng tá đâu có phải là chuyện khó khăn?
Mà anh trai là ông còn là cán bộ cấp cao bên Bộ giao thông, là đại soái dẫn dắt Bộ giao thông.
Diệp Phàm cố ý kích Chu Tiến Phong.
- Cái gì mà đại soái, đến bây giờ tôi vẫn chỉ là cấp Phó thôi. Tuy nhiên, bên bọn họ khá là đặc biệt, không giống các ban an ninh bình thường khác. Ở đó thì đừng nói đến tôi, ngay cả Tống tướng quân cũng không can thiệp được.
Chu Tiến Phong nói. Ông ta có vẻ lung túng.
- Chẳng phải kì lạ sao? Chẳng lẽ anh trai là ông lại không quen biết một vài người bên quân đội hay sao? Mà các quan chức cấp cao bên quân đội lão Tống quen biết cũng không phải ít. Hai bên cùng hợp lực, không thể nào không tăng quân hàm lên bậc thượng tá được. Nếu là quân hàm thiếu tướng thì còn khó. Việc này quả thực tôi có chút không hiểu lắm.
Diệp Phàm lại tiếp tục công kích Chu Tiến Phong.
- Diệp đệ chắc cũng hiểu một chút. Bộ ngành bên chỗ bọn họ khá đặc biệt. Võ công là một tiêu chuẩn xem xét rất lớn trong vấn đề quân hàm. Đây là một tiêu chuẩn cứng nhắc. Nếu cái này anh mà không ổn thì đừng nói đến chuyện khác nữa. Tiêu chuẩn đó với các vị lãnh đạo cũng vô cùng quan trọng. Diệp đệ, cả hai chúng ta đều hiểu rất rõ chuyện này.
Chu Tiến Phong nói.
- Vâng. Cũng đúng là như vậy thật. Bảo vệ cán bộ quốc gia là một việc quan trọng. Không có võ công cao thì biết dùng anh vào việc gì. Bộ đó quả thực là đặc biệt, rất nghiêm khắc trong yêu cầu về năng lực.
Diệp Phàm tỏ vẻ thông cảm.
Sau đó hắn lại nói:
- Nhưng tôi nghe nói Vệ Quốc huynh là đồ đệ của đại sư thái cực Trần Vô Ba. Dưới sự giúp đỡ của Trần đại sự, việc nâng cao võ công chắc không phải là khó? Nghe nói Trần đại sư đã là đại cao thủ cửu đẳng trong giới võ thuật. Năm đó chẳng phải đã đánh hòa với võ sư Nhật Bản Akiyama Lifu sao?
- Ồ, chính vì trận đó mà Trần đại sư đã bị thương nặng. Bởi vì trước khi tỉ thí ông ấy cũng đã bị thương rồi.
Vì danh dự của quốc gia nên ông ấy đã đem theo cả vết thương lên võ đài. Kết quả là vết thương mới chồng lên vết thương cũ, sau đó liên tục mắc bệnh.
Gần đây nghe nói đã hồi phục lại hoàn toàn rồi. Ông ấy còn chưa lo xong cho thân mình thì lấy đâu ra thời gian mà dạy võ nghệ cho Vệ Quốc.
Chu Tiến Phong buồn bã nói:
- Hơn nữa Vệ Quốc cũng rất cứng đầu, cứ một mực đòi ở bên đó.
Lão Tống vốn đã nói có thể đến công tác ở bên bộ đội hoặc quân khu địa phương. Điều chuyển một chút thì thanh thế của lão Tống còn có chút ích. Thế nhưng Vệ Quốc lại không chịu, nói có chết cũng phải chết ở cục cảnh vệ.
- Hiện nay, võ nghệ của anh ấy đạt cấp mấy?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái này tôi cũng không rõ lắm. Nghe nói là đã hết trọn tam đẳng. Vệ Quốc vẫn luôn có ý đồ đạt đến tứ đẳng, nhưng không có cách nào cả. Đến cả Trần đại sư cũng nói việc này không thể nào xảy ra, trừ khi là có cơ duyên trùng hợp nào đó, mà chuyện đó thì cầu cũng không được.
Chu Tiến Phong nói tiếp.
- Đạt đến tứ đẳng thì đã lên thượng tá được rồi. Hơn nữa chức vụ chắc cũng sẽ được nâng lên.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Bên dưới nội vệ có chín đội lớn. Vệ Quốc nói nếu có thể đạt đến tứ đẳng thì sẽ lên được chức đội trưởng. Hiện giờ nó vẫn chỉ là đội phó thôi.
Chu Tiến Phong nói tiếp.
Nghe đến đây Diệp Phàm đã hiểu ra, chín đại đội do Lang Phá Thiên đích thân lãnh đạo thực chất là các đội bảo vệ sự an toàn cho chín lãnh đạo cấp cao của đất nước.
Chủ yếu là phụ trách sự an toàn của chín vị này. Tất nhiên ngoài ra cũng phải phụ trách luôn an ninh cho một số lãnh đạo cấp phó.
Chín đội trưởng này chắc chắn là thành viên chính thức của tổ A. Không đạt đến tứ đẳng thì đừng có mơ tưởng đến. Sự an toàn của chín vị lãnh đạo quan trọng như vậy, Chu Vệ Quốc bây giờ mới trọn tam đẳng, làm đội phó là hợp lí rồi.
Tất nhiên, Chu Vệ Quốc đã từng là thành viên trong đội bảo vệ sự an toàn cho Phượng Bảo Sơn-một trong chín lãnh đạo cấp cao nhà nước, mà ông ta còn làm trong đội cảnh vệ ấy mười mấy năm rồi.
Tố chất chính trị của ông ta chắc chắn là đạt mà lại đảm đương trách nhiệm của tổ phó nhiều năm như vậy, cũng đã có năng lực đảm đương chức tổ trưởng bên đảm bảo an ninh rồi. Hiện nay chỉ còn thiếu mỗi võ công chưa đạt mà thôi.
- Tôi nghĩ, về thời gian ra quyết định về đường cao tốc Kinh Ngân, Thứ trưởng Chu có thể nói cho tôi được không?
Sau khi nhắc đến chuyện của Chu Vệ Quốc, Diệp Phàm lại quay trở về câu chuyện ban đầu.
- Sẽ quyết định trước cuối năm đấy. Chừng đầu tháng ba năm tới sẽ có quyết định xuống.
Chu Tiến Phong giường như cũng cảm nhận được điều gì đó. Ông ta trả lời Diệp Phàm ngay.
- Chỉ còn hơn ba mươi ngày nữa. Thời gian gấp gáp quá.
Diệp Phàm lẩm bẩm một mình. Hắn nhìn Chu Tiến Phong rồi nói tiếp:
- Thực ra tôi muốn thương lượng với Thứ trưởng Chu một chút. Thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi rất cần con đường cao tốc này. Chúng tôi là vì một công trình lớn khác có số vốn đầu tư tới năm trăm triệu. Có điều kiện giao thông thuận lợi sẽ hỗ trợ chúng tôi giành lấy dự án này. Và cũng là vì các cơ hội kinh tế mà việc kêu gọi các doanh nghiệp góp vốn mang lại. Mà đường cao tốc Kinh Ngân là chìa khóa để đàm phán.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2356: Hội nghị thường vụ đặc biệt
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Ôi, khoản tiền đề cập đến quá lớn, bảy tám trăm triệu, thứ cho Chu mỗ thực sự thì không có cách nào giúp đỡ rồi. Nếu như là trong phạm vi 100 triệu, Chu mỗ sẽ toàn lực tương trợ.
Hơn nữa, lần này đầu tư là tập đoàn Thần lộ. Bọn họ chiếm cổ phần tương đối lớn. Còn bộ Giao thông bên này đại diện cho chính quyền, cổ phần ngược lại cũng không có nhiều hơn bọn họ.
Tập đoàn Thần lộ là một tập đoàn tư doanh, căn bản là không móc ngoặc với bên quốc doanh. Bọn họ nhất định sẽ khiến lợi ích thay đổi rất lớn đấy. Bọn họ một khi không đồng ý thì bộ Giao thông ta cũng bất lực.
Chu Tiến Phong cho hay.
Tuy nhiên, những gì y nói Diệp Phàm căn bản cũng không tin. Bộ Giao thông thật sự muốn “kẹp cổ” tập đoàn Thần lộ thì tất sẽ không phê duyệt con đường này. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Chu Tiến Phong cũng đang thử dò xét ý tứ của Diệp Phàm.
Bởi vì, mấy năm trước, quan hệ của Diệp Phàm với Lang Phá Thiên thế nào, Chu Tiến Phong đã được nghe một chút từ miệng Chu Vệ Quốc.
Nay Diệp Phàm hỏi đến, Chu Tiến Phong cũng suy ra chút chút, đoán chừng là người này muốn cùng mình làm vụ giao dịch.
- Anh Chu, chúng ta nói trắng ra, cũng không cần phải vòng vo thêm nữa. Anh cũng biết tôi là người thẳng tính.
Lang Phá Thiên với tôi đi lại không tệ, nhưng nếu anh Vệ Quốc chưa đạt tới tứ đẳng thì dù là Lang Phá Thiên cũng không có cách tranh giành gì giúp cả.
Đây là kỷ luật sắt trong nội vệ đoàn, hết thảy lấy an toàn của lãnh đạo làm trọng, bất luận là đi cửa sau hay nói chuyện tình cảm đều là sẽ vô dụng thôi.
Bởi vì, trách nhiệm trong đó can hệ quá lớn. Bản lĩnh không tốt thì sao bảo vệ được lãnh đạo quốc gia? Cho nên, muốn nâng cả quân hàm và chức vụ của anh Vệ Quốc thì khẳng định phải giải quyết vấn đề bản lĩnh trước.
Như vậy đi, nếu anh tin tưởng tôi, trong vòng ba tháng tôi sẽ giúp anh ấy giải quyết xong vấn đề này. Nhưn tuyến đường cao tốc Kinh Ngân thì không thể đợi thêm..., anh cũng đã nói qua rồi, trễ nhất đến đầu tháng ba sẽ khởi công. Cho nên, đây chính là vấn đề tín nhiệm.
Nếu Anh Chu tin tưởng tôi, đem Đồng Lĩnh nhập vào bên trong tuyến đường cao tốc Kinh Ngân. Đương nhiên, tập đoàn Thần lộ bên này hy vọng Anh Chu có thể tận lực mà nói vun vào.
Còn chúng tôi cũng sẽ không ngồi mặc kệ, chúng tôi cũng có thể tìm những người có thể ra mặt liên hệ với Tập đoàn Thần lộ một chút.
Nhưng tác động thúc đẩy chủ yếu vẫn là ở anh Chu. Đương nhiên, nếu anh Chu cảm thấy tiểu đệ tôi không nắm chắc, vậy thì chuyện này sẽ bất tất phải hàn huyên nữa.
Mặc dù là lần này hợp tác không thành, tiểu đệ đây vẫn xin làm một bằng hữu đáng tin cậy của Anh Chu.
Diệp Phàm vẻ mặt trang trọng.
- Nếu bên các cậu có thể tác động phần nào bên tập đoàn Thần lộ, tôi cũng xin dốc hết toàn lực. Về phần nhắc đến tín nhiệm thì tôi tin tưởng vào con người của Bí thư Diệp.
Chu Tiến Phong tăng yêu cầu lên chút ít nhưng hai bên coi như là đã ngả bài xong với nhau rồi.
Sau khi xong chuyện bên này, Diệp Phàm qua chào Phong Thanh Lục một tiếng rồi bảo lái xe đi suốt đêm về Đồng Lĩnh, đành phải nằm nghiêng trong xe mà làm luôn một giấc.
Sáu giờ sáng ngày thứ hai, bởi vì đang là tiết chính đông, trời còn tương đối tờ mờ. Nhưng các nhân viên công tác ở Thành ủy Đồng Lĩnh đều đã đến đông đủ. Diệp Phàm phải tranh thủ thời gian mở hội nghị thường vụ vắn tắt.
Trong số mười ba ủy viên thường vụ Thành ủy ngoại trừ Tư lệnh Lã không cần nên chẳng đến thì mười hai người khác đều đã tới.
- Sáng hôm nay tập trung mọi người lại đây sớm như vậy; đó là bởi vì hôm qua khi tôi lên tỉnh báo cáo công tác thì ngẫu nhiên nghe được một tin tức lớn rất đáng mừng.
Phỏng chừng mọi người đều đã biết, thứ trưởng bộ Tài chính Phong Thanh Lục cùng tổ công tác tầm xế chiều sẽ đến đây thị sát.
Địa điểm cụ thể thì tối qua tôi đã báo cho Chủ tịch thành phố, sẽ do Chủ tịch Khổng lựa chọn và sắp xếp. Lần này ở trên có bổ sung xuống vài trăm triệu cho việc cải tạo cơ bản đất nông nghiệp.
Đây là sự quan tâm của nhà nước với nông dân, biểu hiện của việc ngày càng chú trọng nông nghiệp. Sau khi ăn xong, Bí thư La trên Tỉnh ủy lại trực tiếp ra chỉ thị cho tôi, nhất định phải lấy ra một ít tiền từ bên bộ Tài chính cho tỉnh Tấn Lĩnh ta.
Tuy nhiên, nói đến đây Diệp Phàm bèn quay qua hỏi Chủ tịch Khổng:
- Đã xác định địa điểm chưa?
- Đã, chính là thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) ở xã Ngưu Hà huyện Lão Ma Khanh.
Khổng Đoan đáp.
- Đúng vậy, thưa các đồng chí, thời gian gấp rút, chỉ còn lại mấy tiếng đồng hồ, nhiệm vụ cũng là rất gian khổ. Chúng ta phải đem đám ruộng sản lượng thấp, cằn cỗi, chua phèn nhất của huyện Lão Ma Khang giương ra trước mặt đoàn công tác.
Vốn dĩ đoàn người Trưởng ban Phong chắc là sẽ không đến Đồng Lĩnh ta, bọn họ đang từ địa khu Phong Châu của tỉnh Phổ Lĩnh sang.
Cơ hội này cũng là do chúng ta khó khăn tìm kiếm tranh giành mạnh mẽ lắm mới có được.
Có biết Bí thư La tại sao phải hạ loại mệnh lệnh này không? Đó là bởi vì ở trên bàn cơm ai nấy đều nghe từ giọng điệu của Trưởng ban Phong mà ra, hình như là bên Thiên Phong của Phong Châu không hy vọng gì nữa rồi.
Phong Châu đã không được “mấy hơi hò hét” rồi. nếu như ta có thể kiếm được muôi cơm từ trong bát của bộ Tài chính ra thì Bí thư La đương nhiên cũng cao hứng. Ít nhất, tỉnh Tấn Lĩnh ta cũng không có trắng tay. Chỗ tiền này, tỉnh Tấn Lĩnh ta còn có thể tranh thủ được phần nào.
Các đồng chí, chúng ta nhất định phải coi đây là nhiệm vụ chính trị quang vinh hàng đầu, không thể coi nhẹ.
Nếu đào không ra tiền, đến lúc đó, Diệp Phàm tôi ăn tát trên người thì các vị đang ngồi đây cũng không một ai có thể rũ bỏ được trách nhiệm.
Về các mặt cụ thể thì Chủ tịch Khổng đêm qua hẳn là đã có sắp xếp. Tôi cũng đang muốn hỏi xem, bên huyện Lão Ma Khang chuẩn bị đã xong chưa? Là xếp đặt thế nào?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc quét qua ai nấy một cái, nói.
- Bí thư Diệp, ngày hôm qua lúc chạng vạng vừa nhận được điện thoại của anh, tôi lập tức cho triệu tập hội nghị vắn tắt này. Và cũng đã sắp xếp cục Nông nghiệp cùng với cục Thủy lợi và các đồng chí ban nghành hữu quan xuống hiện trường huyện Lão Ma Khang chỉ đạo công tác suất đêm. Cụ thể hành động ra sao, sáng sớm hôm nay đồng chí Đại Lâm từ huyện Lão Ma Khang chạy về, chúng ta cùng nghe anh ấy báo cáo.
Khổng Đoan đáp.
Mã Đại Lâm là Bí thư huyện ủy huyện Lão Ma Khang.
- Bí thư Diệp, ngày hôm qua sau khi nhận được thông tri của Chủ tịch thành phố, toàn huyện chúng tôi lập tức liền bắt đầu hành động. Ở huyện lúc này đã thành lập một tổ chỉ huy cải tạo đất nông nghiệp cơ bản.
Do tôi tự mình nắm giữ ấn soái chỉ huy, Chủ tịch huyện Bân nắm công việc cụ thể. Các nhân vật số một số hai của huyện cùng với xã, thị trấn tất cả đều đã tới.
Chúng ta sắp xếp cho bọn họ lập tức giao lưu, nhất định trong vòng mấy giờ phải tìm được khu vực đất nông nghiệp về cơ bản là kém nhất huyện chúng ta.
Thêm vào đó, phạm vi cũng không thể quá nhỏ. Quy mô mà quá nhỏ thì chỉ sợ các lãnh đạo bộ Tài chính tới đây chướng mắt. Dù sao lần này chính là một bộ phận lãnh đạo xuống dưới, có tính tiêu biểu cho cả nước, dù sao cũng phải lấy ra một ít “hàng tốt” có thể lấy được mới xong.
Hơn nữa, ngay cả việc đòi tiền mà nói cũng phải là quy mô lớn chút mới dễ đề xuất lên trên.
Mã Đại Lâm vẻ mặt thận trọng nói.
- Địa điểm cụ thể đã tìm được chưa? Sắp xếp ra sao rồi?
Diệp Phàm vẫn chỉ hỏi.
- Thật đúng là may mắn, lúc ấy vừa nghe nói Bí thư Diệp và Chủ tịch thành phố Khổng chỉ thị thì người chủ quản ở các xã, thị trấn lập tức liền phản ứng và hành động, ai nấy đều đưa ra địa điểm có điều kiện phù hợp.
Tuy nhiên, trải qua tuyển chọn, cuối cùng là chọn được thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) ở xã Ngưu Hà. Theo Chủ tịch xã Ngưu Hà đồng chí Thái Ngưu báo cáo thì thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) là một thôn lớn, có nhân khẩu 854 người.
Đất vườn và đất hoang đều tương đối nhiều, chỉ có điều vì nguyên nhân vị trí địa lý. Bây giờ đất nông nghiệp cao thấp chênh lệch lớn, hồ đập thất thoát nước, bên trong ruộng cỏ dại đá sỏi lung tung, hơn nữa ruộng nương đều là nằm trên đồi núi, từng tầng một kiểu bậc thang.
Thôn này bởi vì cách trụ sở chính quyền xã hơi xa, chỉ có một con đường đắp đất rộng chừng bốn thước dẫn vào thôn. Dù là ngày nắng cũng gập ghềnh đến chai mông đi được.
Trời mưa xuống căn bản cũng không dám chạy xe. Hơn nữa, Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) có khu đồi núi rậm rạp.
Ở đâu thì khó mà gặp lợn rừng các loại... nhưng ở mảnh đất này thì cũng là thường.
Đám lợn rừng đó phá hoại cây nông nghiệp đem trồng cũng tương đối nghiêm trọng. Cho nên, cộng thêm nhiều nguyên nhân, khiến cho đám ruộng này về cơ bản gần giống như là “ruộng vô sản” rồi.
Và cũng bởi vì thế núi mà hệ thống tưới tiêu căn bản cũng không có, toàn bộ nhờ ông trời cho cơm ăn. Mà hệ thống thoát nước lại càng không cần nói đến, thường thường một trận mưa lớn đổ xuống là ngập tuốt tuột. Mấy vụ lở đất nho nhỏ nơi triền núi cũng khá nghiêm trọng.
Qua xác nhận, còn có hơn mười chỗ rạn nứt có khả năng xảy ra lở đất, có chỗ khe lớn có thể lọt người chui, chỉ là đang bám trụ chưa trượt xuống thôi.
Đất nông nghiệp nơi đây đã đến mức không thể không cải tạo rồi. Nếu có hệ thống tưới tiêu và thoát nước hoàn thiện, phỏng chừng khó có thể phát sinh hiện tượng lở đất thế này rồi.
Mã Đại Lâm nói.
- Nếu trước kia cá cậu đều đã hiểu được tình hình này, chính quyền xã sao vẫn chưa thấy phải ra tay? Chẳng lẽ thực sự phải chờ tới lúc sự tình đã xảy ra mới được?
Làm ăn bừa bãi quá! Nếu do lở đất mà đè chết người nông dân đang canh tác trên đó thì biết làm sao bây giờ? Đó là vấn đề lớn rồi đấy.
Đảng ta, chính phủ ta luôn nhấn mạnh công tác an toàn lao động nặng tựa Thái Sơn, sao có thể coi nhẹ như vậy?
Diệp Phàm hừ nói, rõ ràng có chút bất mãn.
Mã Đại Lâm nói xong một thôi, mặt đã dần xám lại, len lén liếc Khổng Đoan một cái. Nói:
- Bí thư Diệp, không phải chính quyền xã không làm gì, chủ yếu là diện tích quá lớn.
Xã Ngưu Hà kia nghèo rớt mùng tơi, tiền lương cho giáo viên cũng không phát đủ, xã lại không có xí nghiệp nào, nguồn thu thuế căn bản là không có.
Ngày thường đều dựa vào cách giơ tay lên huyện ta hoặc thành phố xin chút tiền mà sống, tình trạng này còn lấy đâu ra tiền để cải tạo đất nông nghiệp?
Mã Đại Lâm khi nói những lời này gọng điệu có vẻ muốn trốn tránh. Tự nhiên là y hơi chột dạ.
- Đã báo cáo lên huyện với thành phố chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Báo cáo?
Mã Đại Lâm thốt lên, Diệp Phàm dụng ưng nhãn phát hiện y có vẻ trốn tránh.
- Hừ, tôi sẽ bảo người điều tra thêm có ... hay không biên bản ghi chép liên quan.
Diệp Phàm hừ một tiếng, khoát tay áo, nói:
- Các đồng chí, về tình huống này, các vị có đề nghị gì thì mau chóng đề xuất. Thời gian không đợi ai cả, phỏng chừng mấy tiếng nữa là đoàn người Trưởng ban bọn họ sẽ lên đường.
- Chủ nhiệm Mã, đám ruộng chất lượng kém của các anh quy mô có đủ lớn hay không?
Lúc này, không thể ngờ được là Xa Quân lại giành quyền hỏi trước.
- Diện tích tương đối lớn, phỏng chừng có sáu bảy trăm mẫu đất. Bởi vì địa thế nên việc cải tạo khó khăn tương đối lớn. Theo các chuyên gia từ cục Nông nghiệp và cục Thủy lợi thành phố ước tính thì muốn xây dựng hạ tầng hệ thống hệ thống tưới tiêu thoát nước, không có hơn chục triệu là không khả thi.
Mã Đại Lâm nói
- Ở huyện ta còn có địa phương nào nguy ngập hơn nơi đây không?
Trưởng ban Tuyên giáo Phượng Thủy Linh, người nãy giờ vẫn trầm mặc vì Cao Thành bị xử lý đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Không có, những nơi khác tuy nói cũng có đất nông nghiệp thấp kém cùng loại. Nhưng ở Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) diện tích là lớn nhất. Có địa phương tuy nói có thể tìm ra chỗ có diện tích lớn hơn đấy, nhưng lại không thuộc phạm trù đất nông nghiệp cơ bản, mà là thuộc loại đất đồi núi. Không thể quy về đất nông nghiệp cơ bản một khối.
Mã Đại Lâm nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Nếu Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) người đông ruộng nhiều thì các đồng chí ấy ngẫm lại, sẽ lưu lại chút ấn tượng với các lãnh đạo bộ Tài chính phải không?
Lúc này, Tất Vân Lý chợt nói.
- Phỏng chừng sẽ cho rằng không cần đám ruộng này cũng không sao cả, dù sao thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) người đông ruộng nhiều, đám ruộng này nếu không tốt thì bỏ đi. Dù sao các người lắm ruộng, tất sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục rùi.
Phượng Thủy Linh nói.
- Đây lại là một vấn đề, phải moi tiền từ bộ Tài chính. Vậy là phải làm cho bọn họ thấy được tình hình là người dân ở Thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) cần gấp chỗ ruộng này mới có cơm ăn. Không có chỗ ruộng này, cái ăn của người trong thôn đều có vấn đề. Chỉ có như vậy mới có thể làm nổi bật ra tính nghiêm trọng của vấn đề, làm cho bọn họ chịu bỏ tiền từ trong túi ra.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, chi bằng tăng số nhân khẩu của Thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) lên một ít. Tỷ như, thực tế là 854 người, hạn ngạch đất cấp cho mỗi người đương nhiên sẽ nhiều hơn.
Nếu như là 2000 nhân thậm chí 3000 người gì đó, thì chia đến đầu người trong thôn sẽ không còn nhiều nữa.
Bởi vì như vậy, chỗ ruộng này nhất định phải cải tạo, bằng không, cái ăn của người trong thôn đều không giải quyết được.
Lúc này, bỗng nhiên đồng chí Vương Long Đông lại đã đưa ra một chủ ý cùi bắp.
- Đúng đúng đúng, không riêng gì phải gia tăng nhân khẩu. Hơn nữa, còn phải đem ruộng đất vốn thuộc về Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) tiếp tục phân chia một ít đến các thôn lân cận. Cứ như vậy, ruộng đất thành ra thiếu, mà nhân khẩu cũng gia tăng rồi, càng có thể làm nổi bật tầm quan trọng của chỗ đất này.
Nhậm Tín Thiên nói.
Trong công cuộc “luộc tiền” cấp trên này, Đồng Lĩnh Đồng Lĩnh vẫn là đoàn kết chưa từng thấy, cũng không thấy phát sinh chuyện 'Tiểu tập đoàn' nội chiến ở đây.
- Thật ra, biện pháp thì vẫn có rất nhiều. Tỷ như, mấy chỗ rạn nứt vẫn chưa có lở đất đấy, chúng ta không phải là có thể nghĩ cách khiến nó trực tiếp lở luôn cho rồi. Đến lúc đó đất đá vừa trượt xuống dưới liền che lấp cả một mảng lớn ruộng canh tác. Đám ruộng èo uột này cũng sắp biến thành vùng núi rồi. Theo chính sách bảo hộ cải tạo đất nông nghiệp cơ bản của nhà nước mà xét, có phải là kiểu gì cũng phải cải tạo hay không.
Khổng Đoan không hổ là cao thủ về phương diện này.
- Việc này cũng dễ thôi, dùng chút thuốc nổ đánh sập là xong việc. Nếu quyết định như vậy thì tôi có thể lập tức cho người đi làm. Về phần gia tăng nhân khẩu, chuyện này chỉ có thể bảo bên hộ tịch cục Công an làm giả thôi.
Trì Hạo Cường nói.
- Việc này cứ quyết định như vậy đi, hễ là việc có lợi cho triển khai cải tạo đất nông nghiệp cơ bản thì chúng ta đều có thể làm. Mục tiêu duy nhất của chúng ta hiện tại chính là khiến cho đất nông nghiệp chất lượng thấp kém càng thấp kém ; phá hư thêm, diện tích từ nhỏ biến thành lớn ; cố gắng tranh thủ tối đa nguồn tiền từ trên cấp xuống.
Diệp Phàm cố gắng nghiêm túc, hắn cảm giác mình ở cuộc họp sáng nay quả là có chút “ăn gian”.
Người ta họp là muốn làm thế nào để cải tạo tốt hơn, hội nghị này lại cho người làm bộ đem ruộng đất làm cho càng kém càng tốt. Diệp Phàm trong lòng cũng quả thật muốn cười.
- Tuy nhiên, các đồng chí, sự tồn vong của chúng ta không ngoài nông nghiệp, hoàn thành nhiệm vụ cải tạo đất nông nghiệp cơ bản, phát triển nông nghiệp công nghệ cao đối với chúng ta có ý nghĩa rất trọng đại.
Đất nông nghiệp cơ bản vừa có thể sản xuất lương thực và rau quả, lại vừa bảo hộ sinh thái môi trường, giải trí du lịch nông nghiệp, phổ cập khoa học giáo dục, điều tiết khí hậu, cống hiến ở các phương diện đều thật sự lớn.
Bởi vậy ; chúng ta phải chuyển biến quan niệm ; đề cao nhận thức, tăng cường nỗ lực, đồng thời với đó cũng nên chú ý khả năng dự đoán tương lai trong việc cải tạo đất nông nghiệp cơ bản, bảo đảm tính lâu dài và ổn định của đất nông nghiệp cơ bản.
Chúng ta muốn phát triển nông nghiệp theo một con đường mới, làm tốt việc liên kết với các lĩnh vực liên quan như du lịch, sinh thái, bảo vệ môi trường, dung hợp hoàn chỉnh thì mới có thể duy trì kéo dài sức phát triển.
Huống chi, bảo vệ đất đai là quốc sách hàng đầu. Tôi nghĩ, nên chăng nhân cơ hội bộ Tài chính lần này xuống đây mà đem hạng mục cải tạo đất nông nghiệp cơ bản của chúng ta mở rộng về thực chất.
Không riêng gì Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) phải cải tạo, tiếp đó phải đem toàn bộ đất nông nghiệp cơ bản cần cải tạo thống kê thành danh sách. Chúng ta tìm kiếm nguồn tài chính từ nhiều mặt, đem việc cải tạo đất nông nghiệp cơ bản đi vào thực tế.
Như vậy ; chẳng những có lợi cho chúng ta có thể liên tục phát triển và tăng cường chất lượng sản phẩm tạo ra. Hơn nữa, kinh phí cải tạo phải rót xuống đúng lúc và được quản lý có quy phạm; các ban nghành nên trù tính để cùng phối hợp đẩy nhanh tiến độ, hoàn thành đúng hạn và bảo đảm chất lượng khi hoàn thành nhiệm vụ cải tạo.
Những sự vụ như Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) lần này sau khi chứng thực thì cần triển khai ngay. Chủ tịch thành phố Khổng cần đề xuất ra một phương án xử lý thực tế có tính khả thi để tiếp tục sự vụ này.
Phải đi vào thực chất, khiến quảng đại dân chúng thật sự được lợi chứ không phải chỉ hô hào dùng lời nói suông, khách sáo mà kết quả lại là chỉ đánh rắm chớ không làm.
Diệp Phàm trở lại với vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Đúng vậy, Bí thư Diệp đưa ra đề nghị này là rất đúng đắn. Tôi cũng có ý này, chúng ta vốn chỉ chuyên chú trọng cho phát triển ngành khai thác mỏ; số rất ít các ông chủ giàu có cũng là không để mắt đến bảo hộ lợi ích cơ bản cho quảng đại nông dân bằng hữu.
Mà cải tạo đất chất lượng kém chính là một hạng mục lớn mà chúng ta thực hiện vì dân chúng. Đương nhiên, xuất phát từ tình hình toàn thành phố, phỏng chừng diện tích đất như vậy vẫn còn tương đối nhiều.
Chỉ riêng một huyện Lão Ma Khanh đã lộ ra nhiều vấn đề như vậy. Vậy còn trên toàn thành phố thì sao? Chúng ta phải nhanh chóng hành động.
Chỉ có điều, chúng ta cũng biết đây là nhiệm vụ gian khổ mà kéo dài số một. Cũng không có khả năng một miếng đã vớ bở, dù sao trên toàn thành phố ta số đất nông nghiệp có sản lượng thấp như vậy còn nhiều lắm.
Nguồn lực tài chính của thành phố ta là có hạn. Chỉ có thể bắt đầu từ chỗ có sản lượng thấp nhất, vậy nên cứ xuất phát từ Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) đi. Đẩy mạnh từng bước một, chia thành giai đoạn mà tiến hành luân phiên.
Bí thư Diệp, tôi còn có một đề nghị, có phải các vị ủy viên thường vụ chúng ta đang ngồi ở đây mỗi người đều phụ trách một huyện.
Trách nhiệm chứng thực đúng chỗ đến cụ thể từng người. Mà đồng chí phụ trách chung phải cố gắng tranh thủ và tìm kiếm nguồn tài chính đến tận tay người nông dân.
Mà cơ chế này phải triển khai xuống dưới, đến từng xã, thị trấn, các đồng chí phụ trách làm tốt thì trong đợt khảo hạch cuối năm phải ưu tiên đề bạt.
Làm không tốt thì phải xử lý. Chỉ khi gây áp lực cho họ mới có thể sinh ra động lực.
Khổng Đoan nói.
- Đúng thế, cách này quả không tồi. Việc này sẽ chờ khi chuyện Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) được giải quyết xong chúng ta sẽ tái chú trọng nhằm vào khai mở một hội nghị Đảng uỷ mở rộng yêu cầu các cán bộ cấp phó sở trở lên đều tham gia. Hợp mưu hợp sức, để cho dân chúng thực sự được nhờ.
Diệp Phàm nói.
Đoàn người Phong Thanh Lục vội vàng tới Đồng Lĩnh giữa lúc chính ngọ, đi cùng bọn họ còn có Phó chủ tịch thường trực tỉnh Điền Sơ Nhất cùng với Giám đốc sở Nông nghiệp tỉnh Khúc Thủy Bạch và một số nhân viên công cán bên văn phòng xóa đói giảm nghèo tỉnh.
Diệp Phàm dẫn theo bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đến địa phận giáp giới giữa Đồng Lĩnh và Bạch Đình nghênh đón đoàn người Phong Thanh Lục.
- Thứ trưởng Phong, mời anh vào thành phố nghỉ ngơi một lát sau đó dùng cơm, xong xuôi chắc tầm hai giờ, hay là anh cứ nghỉ ngơi trước, các anh bôn ba xuống đây cũng đã mệt mỏi rồi. Đường huyện lộ đi Lão Ma Khanh chúng tôi đã rất xấu, mà từ Lão Ma Khanh đến chỗ đất nông nghiệp kia còn bết bát hơn, hay là để mai hẵng xuất phát?
Diệp Phàm trưng cầu ý kiến Phong Thanh Lục. Thật ra, Diệp Phàm đang muốn kéo dài thời gian, thêm motjt ngày thời gian chuẩn bị thì đương nhiên có thể làm cho Lão Ma Khanh bên kia càng ở tình trạng “tốt hơn”.
- Ừm, các đồng chí cũng thực vất vả. Vậy cứ như thế đi, sáng sớm ngày mai xuất phát đi huyện Lão Ma Khanh.
Phong Thanh Lục phỏng chừng cũng đoán được phần nào dụng ý của Diệp Phàm. Lần này xuống dưới vốn dĩ chính là giúp đỡ Diệp Phàm đấy, tự nhiên là đồng ý cho Diệp Phàm xếp đặt.
Sau buổi cơm trưa, Diệp Phàm bị Phó Chủ tịch tỉnh Điền tìm đến.
- Chuẩn bị đến đâu rồi?
Điền Sơ Nhất vừa ra hiệu cho Diệp Phàm ngồi xuống vừa trực tiếp hỏi luôn.
- Cũng tạm ổn.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Thật ra, mấu chốt không phải ở ruộng nương gì cả, cậu hiểu ý tứ của tôi không đó?
Điền Sơ Nhất nhìn nhìn Diệp Phàm đoạn lại hỏi.
- Tôi đương nhiên hiểu được phần nào quan hệ trong chuyện này, đất đai gì cũng chỉ là để các lãnh đạo bên bộ Tài chính tìm cái lý do để cấp tiền. Tiền này phải lấy từ trong túi áo họ ra, mấu chốt là ở Thứ trưởng Phong. Tuy nhiên, muốn cho Thứ trưởng Phong bỏ tiền, cũng phải trưng “hàng thật” ra mới được. Bằng không, sẽ không có lý do để rót ngân sách phải không Phó Chủ tịch tỉnh Điền?
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Ha ha.
Điền Sơ Nhất mỉm cười hai tiếng khen ngợi, đoạn nói:
- Từ bữa cơm hôm đó đến nay, Thứ trưởng Phong đối với cậu có ấn tượng không tồi.
Bằng không, ông ấy chắc là sẽ không đến Đồng Lĩnh các người đâu. Phải nắm bắt được cơ hội này.
Tuy nói chúng ta không đề xướng dựa dẫm người khác.
Nhưng, nếu có thể đi đường tắt mà làm lợi trực tiếp cho dân chúng thì chỉ cần không hình thành loại tư tưởng biếng nhác này là được.
Tình trạng đất nông nghiệp của tỉnh Tấn Lĩnh ta không mấy khả quan, có 70% số ruộng thuộc loại sản lượng trung bình xuống đến thấp, thổ nhưỡng khô hạn cằn cỗi, năng lực chống thiên tai kém, hạ tầng kiến thiết không đến nơi đến chốn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh lương thực và tính liên tục trong phát triển nông nghiệp.
Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng nhìn thấy điểm này, từ năm 1981, toàn tỉnh đã tổ chức triển khai công tác tổng điều tra thổ nhưỡng lần thứ hai, bước đầu tra rõ tình hình phân bố đất nông nghiệp có sản lượng trung bình xuống đến trong phạm vi toàn tỉnh. Đồng thời cũng tổ chức áp dụng cải tạo, phủ kín, làm màu mỡ đất hoang hoá ở sườn núi Đông Hà, đất hạn hán bạc màu ở Cao Kinh, đất bị nhiễm phèn ở các bồn địa, và trong đó cũng đã nổi bật một số vùng điển hình có sản lượng lương thực cao và ổn định.
Đào tạo một đội ngũ kỹ thuật tổ chức và chỉ đạo cải tạo đất nông nghiệp có sản lượng thấp quán xuyến từ trên xuống dưới. Nếu lần này chắc chắn có thể kiếm được khoản tiền từ bộ Tài xuống thì về phương diện kỹ thuật, Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ ủng hộ mạnh mẽ việc cải tạo đồng bộ của các người đấy.
Hơn nữa, năm ngoái lại nay, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng có ý đẩy mạnh tiến hành sự nghiệp này, tăng cường quan tâm đến đời sống cơ bản của nhân dân, nâng cao mức sống của nhân dân tỉnh ta.
- Phó Chủ tịch tỉnh Điền, Đồng Lĩnh chúng tôi cũng có ý tranh thủ nắm lấy khoản tiền từ bộ Tài chính rót xuống, coi đây là cơ hội để tổng điều tra đất nông nghiệp và đồi núi trên toàn tỉnh.
Thống kê ra nhóm đất nông nghiệp cần cải tạo. Đẩy mạnh theo trình tự luân phiên, sáng nay tôi có mở hội nghị thường vụ vắn tắt, các đồng chí ấy hưởng ứng rất tích cực.
Tôi nghĩ, tuyệt đại đa số cán bộ đều hy vọng dân chúng có cuộc sống yên ổn.
Tôi nghĩ, nếu lần này hạng mục Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh)ở xã Ngưu Hà huyện Lão Ma Khanh được phê duyệt. Áng chừng là có thể làm điền hình thí điểm, nếu như có thể cải tạo thành công, cũng có thể mở rộng ra toàn thành phố.
Diệp Phàm nhìn đến Phó Chủ tịch tỉnh Điền, nói.
- Ha ha, thật là một ý tưởng hay, cùng Ủy ban nhân dân tỉnh không mưu mà hợp. Tôi có thể hứa trước luôn, nếu cậu thật sự có thể làm thí điểm thành công, chẳng những là mở rộng ra toàn thành phố.
Thêm vào đó, tôi sẽ yêu cầu toàn tỉnh học tập tấm gương của một đô thị cấp 3 như các cậu, đi một ngày đàng học một sàng khôn mà. Ủy ban nhân dân tỉnh cũng có thể đem thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) ra làm thôn kiểu mẫu mở rộng ra toàn tỉnh.
Đồng chí Diệp Phàm, hãy cố gắng nắm bắt cơ hội này.
Điền Sơ Nhất nói xong, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, đoạn lại nói:
- Nhưng điều kiện tiên quyết là các người phải moi được tiền từ trong túi Thứ trưởng Phong ra. Bằng không dù hay ho cỡ nào mà không có tiền thì đều là lời nói suông. Điểm này là rất trọng yếu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Ha ha, phó chủ tịch Điền, sao tôi cứ có cảm giác hình như anh đang đào cái hố chỉ đợi tôi nhảy vào đó nhỉ. Xem ra, lần này nếu không thể moi được tiền từ trong túi Thứ trưởng Phong ra thì tôi không xong rồi.
Diệp Phàm lập tức cười nói thoải mái hẳn lên.
- Hừm, cậu nói vậy cũng đúng. Thật ra, cái hố này là hố tốt, ưu đãi có thể nói là không ít. Tuy nhiên, tôi cảm giác những lời này của cậu có ẩn ý, có phải là Bí thư La và Chủ tịch tỉnh Tề nhằm vào việc này mà hạ chỉ tiêu với cậu hay sao? Vậy thì phải là ba cái hố mới đúng đó.
Phó chủ tịch Điền sang sảng cười nói.
- Ôi, Bí thư La đã chỉ thị, nhất định phải đem tiền về cho Tấn Lĩnh ta. Nhiệm vụ này rất gian khổ rồi. Tiền ở trong túi người ta, muốn móc cũng khó. Chúng ta cứ việc chuẩn bị đầy đủ, nhưng tiền không tới tay thì lòng dạ vẫn không khỏi bồn chồn. Đến lúc đó thực sự nếu không làm gì nổi, thì vẫn hy vọng Phó chủ tịch Điền lưu một chút tình.
Diệp Phàm lại làm vẻ mặt cay đắng rồi tự nhiên là chơi bài khổ nhục kế than vãn.
Thật ra, hắn sớm đã nghĩ sẵn trong đầu. Phong Thanh Lục không có khả năng không chỉ tiền, vấn đề chỉ là bao nhiêu thôi.
- Nhắc đến chuyện van xin hộ, tôi chợt nghĩ đến một chuyện. Chuyện đồng chí Kiều Hà mà cậu nói tối qua tôi cũng đã có tìm hiểu. Đồng chí này quả là ưu tú, điểm này thì các lãnh đạo bên văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh đều cho phép khẳng định. Cho nên, vừa vặn gặp lúc Bí thư La bảo tôi qua. Cuối cùng tận dụng thời gian rảnh tôi cũng có tìm hiểu đôi chút.
Nói đến đây, phó chủ tịch Điền ngừng lại.
- Bí thư La nói sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Nếu cậu đã nắm chắc được 6 phần, chuyện đồng chí Kiều Hà không phải là vấn đề. Đây là chính xác những gì Bí thư La nói, tôi chỉ thuật lại cho cậu nghe.Nhưng ý của cậu có phải là muốn cho đồng chí Kiều Hà đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thành phố Đồng Lĩnh ?
- Trẻ nhỏ quẩn chân thì bắn sao trúng sói, hết cách. Một vị trí Phó Chủ tịch thành phố so với 5 trăm triệu, đâu nặng đâu nhẹ lãnh đạo các anh hiểu rất rõ.
Đương nhiên, đây cũng là căn cứ vào bản thân đồng chí Kiều Hà rất ưu tú, điều kiện các mặt đều phù hợp trên cơ sở đấy.
Tin rằng các lãnh đạo Tỉnh ủy có con mắt nhìn người rất tinh tường. Cũng không phải là vì 5 trăm triệu mà cấp cho người nào đó một vị trí, đây không phải là chuyện mua quan bán tước. Chúng ta gọi cái này là hợp lực tăng thêm sức mạnh có phải hay không?
Diệp Phàm nói.
- Cậu có thể hiểu được là tốt rồi • cho nên, cậu phải xốc lại hoàn toàn tinh thần. Lần này tôi xuống đây thứ nhất chính là cùng đi với Thứ trưởng Phong xuống Nhị Đạo Câu tử(thôn hai kênh). Còn một điểm trọng yếu khác chính là về chuyện nhà máy nhiệt điện của Chương Hà các cậu. Bí thư La và Chủ tịch tỉnh Tề đều vô cùng coi trọng.
Điền Sơ Nhất nói.
Tối hôm đó, Diệp Phàm qua chào hỏi Thứ trưởng Phong. Đem trình bày tất tật ý đinh của mình, Phong Thanh Lục là người một nhà nên Diệp Phàm cũng không gạt hắn ta làm gì.
- Nếu cậu thật sự muốn làm thí điểm, mà phó chủ tịch Điền lại đáp ứng rồi thì nếu như có thể mở rộng ra toàn tỉnh thành công. Bên tôi không những ủng hộ công tác của cậu mà còn có thể đem ý tưởng trình bày lên trên.
Phong Thanh Lục nói.
- Vậy là sao thưa chú Phong?
Diệp Phàm hỏi vậy bởi vì Phong Thanh Lục là anh họ đằng vợ của Tề Chấn Đào. Cho nên, Diệp Phàm thân mật gọi ông ta là chú Phong âu cũng là chấp nhận được.
- Chẳng những mở rộng ra toàn tỉnh, thật ra, bộ Tài chính chúng tôi hoàn toàn có thể liên kết với các cậu.
Coi Đồng Lĩnh các cậu là đối tượng giúp đỡ. Một khi thành công • thì mỗi năm lại rót xuống một khoản tiền nhất định. Cứ như vậy thì có thể giải quyết cho Đồng Lĩnh các cậu phần nào khó khăn hàng năm.
Phong Thanh Lục nói.
- Cảm ơn chú Phong rồi.
Diệp Phàm rất cảm kích.
- Ha ha, ơn huệ thì không cần, chúng ta là người một nhà. Không giúp cháu thì đi giúp ai? Tuy nói công và tư phải tách bạch, nhưng một số thời điểm công tác cũng phải chiếu cố đến tình cảm riêng tư đấy.
Mặc dù là công tác bên toà án mà nói, đôi khi cũng phải xem xét một chút tình người có phải hay không.
Phong Thanh Lục cười liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Đêm qua tôi có đến chỗ Chấn Đào một chuyến, người ta có nói...
Nói là cậu bỏ đến Đồng Lĩnh cũng có mấy tháng rồi. Phải tranh thủ thời gian mà làm ra chút thành tích. Cậu xem, cậu đến Đồng Lĩnh thành tích lớn thì còn chưa nhìn thấy, nhưng lại đã gây sức ép với vụ việc ở mỏ than Hải Sơn.
Mà năng lực trước kia của cậu hồi ở tỉnh Nam Phúc làm nên Ma Xuyên thị, khu kinh tế mới Hồng Liên đi đâu cả rồi? Có phải là Tấn Lĩnh khí hậu không hợp là nguyên nhân?
- Ngẫm lại, tôi thực sự hơi thấy có lỗi với chú Tề rồi. Chuyện người ta giao phó mà tôi không thể hoàn thành. Tuy thời gian đã khá căng rồi, mà tôi thực vẫn chưa làm nên đại sự gì cả.
Đúng như chú Tề đã nói • thiếu chút nữa là gây ra đại sự. Cho nên, lần này các người xuống đây khiến tôi đã thấy được hy vọng.
Còn có chuyện tuyến cao tốc Kinh Ngân của Trưởng ban Chu cũng là một đại sự. Nếu tuyến cao tốc Kinh Ngân có thể chạy qua Đồng Lĩnh, một chuyện đại sự khác của tôi cũng coi như là hoàn thành một nửa...
Diệp Phàm vẻ mặt hổ thẹn, cả chuyện nhà máy nhiệt điện cũng đã nói ra.
- Cũng không tệ lắm nha, không làm lớn thì lấy đâu ra đại sự. Lúc quan trọng mới hay mặt anh tài. Xem ra • Chấn Đào không có nhìn lầm người, bảo cậu tới Đồng Lĩnh vẫn là chuẩn. Đương nhiên • Chấn Đào cũng có nói, cũng không cần quá mức nôn nóng. Phải đẩy nhanh đẩy mạnh một cách ổn định.
Phong Thanh Lục chợt hỏi thăm:
- Kiều lão gia vẫn mạnh giở chớ?
- Sức khỏa khá ổn.
Diệp Phàm đáp.
Mới tảng sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm, Khổng Đoan đã dẫn theo đám người phụ trách ban ngành hữu quan của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cùng với đoàn người Điền Sơ Nhất và Phong Thanh Lục ngồi xe thẳng đến xã Ngưu Hà của huyện Lão Ma Khanh mà đi.
Huyện Lão Ma Khanh cũng có hơn mười vị đồng chí đi cùng, một đoàn khoảng bốn mươi người trùng trùng điệp điệp, dưới sự bảo vệ của xe cảnh sát tiến thẳng đến Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh).
Phỏng chừng Hoàng đế thời cổ đại xuất cung cũng chỉ ngần này mà thôi, Diệp Phàm trong lòng thầm nhủ mà không khỏi có chút cảm thán.
Tuy nói đường sá đến Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) vừa được mở rộng sửa sang lại một chút, nhưng ngồi trên xe vẫn là xóc ây nẩy đến mức rơi ra được.
Hơn nữa, vì vấn đề về an toàn, tốc độ đoàn xe cũng rất chậm. Đến được Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) thì đã sắp giữa trưa.
Đương nhiên, vấn đề cơm trưa đồng chí Chủ tịch xã Ngưu Hà là đã sớm chuẩn bị xong. Cũng không tệ lắm, rõ ràng còn săn được mấy con lợn rừng với gà rừng cho các đồng chí bên bộ Tài chính làm “đồ tanh xứ núi”.
Trên kệ bếp là mấy cái nồi sắt lớn, ngay chỗ bãi đất trống trên trụ sở thôn tổ chức luôn một bữa cơm dã ngoại nóng sốt.
Đây thật ra là chủ ý của Diệp Phàm. Bởi vì, mấy đồng chí ở tỉnh với trung ương thi thoảng hay thích ăn cơm trưa thể loại này?
Hiệu quả quả nhiên không tệ.
Ai nấy ăn uống nhiệt tình quên trời đất, vui vẻ ra mặt. Mà ngay cả Thứ trưởng Phong và phó chủ tịch Điền đều cầm một chân lợn rừng nhỏ gặm như dân nghiền.
Muốn lột tienf thì đầu tiên phải nắm lấy dạ dày bọn họ. Các lãnh đạo ăn không ngon thì còn đào đâu ra thoải mái? Các lãnh đạo không thoải mái thì có bỏ tiền ra khẳng định cũng không thoải mái.
- Thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, để sau khi tuần tra thị sát xong chúng ta cùng vào rừng săn thú, rất thú vị đó.
Diệp Phàm cười nói.
- Săn lợn rừng?
Phong Thanh Lục không ngờ cũng thấy hứng thú. Ngẫm nghĩ một chút rồi khoát tay áo, nói:
- Thôi vậy, lần này quả thực là không rảnh. Tôi là xuống dưới này công tác, để lúc nào rãnh rỗi thì đi săn sau.
- Công việc cũng vơi phần nào rồi mà Thứ trưởng Phong, tin rằng cũng không ai bàn ra tán vào đâu mà?
Bỗng phó chủ tịch Điền ha ha cười nói.
- Nếu phó chủ tịch Điền có hứng thú, Phong mỗ cũng không ngại tiếp.
Phong Thanh Lục cười nói.
- Tôi theo anh thôi.
Phó chủ tịch Điền cười nói, hai người cứ đẩy qua đẩy lại cho nhau.
- Hai vị lãnh đạo, tôi thấy cứ quyết định như vậy đi.
Diệp Phàm cười, đoạn hạ giọng nói:
- Lần này dùng loại súng trường tuyệt đối cách tân nên rất chuẩn và dễ dùng. Tôi đã đặc biệt mượn từ sư đoàn Hưởng Hổ tới đấy. Nếu hai vị lãnh đạo đồng ý tôi sẽ gọi điện cho sư trưởng bọn họ phái hai người đưa lại đây, tiện thể hướng dẫn chúng ta bắn súng.
- Sư đoàn Hưởng Hổ à, vậy xem ra đúng là súng tốt rồi. Bí thư Diệp, cậu nói thế làm tay chân tôi ngứa ngáy hết cả.
Phong Thanh Lục nhỏ giọng cười nói, thế này chẳng khác nào đồng ý đi săn với Diệp Phàm rồi.
Ăn cơm xong thì nghỉ ngơi nửa tiếng, đoàn người đi bộ lên chỗ đám đất nông nghiệp sản lượng thất trên núi. Đúng là kém thật, mấy vị chuyên gia đứng xem mà cứ nhíu mày.
Một chuyên gia mặt phệ nói:
- Ruộng ở đây chẳng những kém, lại còn nguy hiểm. Thấy không, sườn núi đã rạn nứt tạo nên nguy cơ rồi. Nếu không cải tạo thì có thể sẽ nguy hiểm cho tính mạng người dân. Những vết nứt này một khi bị mưa to tấn công thì đổ ập xuống lúc nào không chừng.
- Hệ thống tưới tiêu thoát nước cũng phải đuổi kịp, bằng không, ruộng đất nơi đây sớm muộn gì cũng thành hoang hóa, toàn bộ thành đất đồi núi. Phải tích cực hơn bằng không, sẽ trễ mất.
Một chuyên gia tóc trắng xoá vẻ mặt đau lòng nói.
- Nguồn nước thì thật ra là có, trên núi có thể xây đập tích trữ nước. Bên này lại mở chút mương máng cho hợp lý. Chỉ là như vậy thứ nhất là tốn không ít tiền. Mà Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) tất nhiên là đất chật người đông, người cả thôn liền trông cậy vào mấy trăm mẫu ruộng này mà lo cơm áo. Thành phố cũng như huyện hay xã tuy nói hàng năm đều có cấp cho một ít tiền xuống dưới, nhưng cũng như muối bỏ biển. Dù sao, phạm vi quá lớn.
Khổng Đoan bắt đầu “thổi phồng” lên.
Tiếp đó, các chuyên gia bắt đầu hỏi về các vấn đề như nhân khẩu nhân lực sản xuất và sản lượng lương thực cả thôn…vân vân.
Suốt hai giờ trôi qua thì cũng đã hòm hòm đâu vào đấy. Phong Thanh Lục nói là có thể kết thúc công việc rồi. Tuy nhiên, đúng lúc này, chuyện không ngờ đã xảy ra.
Từ một phía khác của chỗ gần đám ruộng bậc thang trên núi đột nhiên ở đâu ra mấy trăm người, một đám kêu gào, thậm chí đang khóc lóc. Khí thế tương đối dọa người, hơi giống kiểu dân quân đánh giặc trước đây.
- Ruộng nhà họ tốt hơn, vì sao các người lại cho tiền. Đám chính quyền các người tất cả đều là lũ lừa đảo, các lãnh đạo đừng để tên Mã Đại Lâm kia lừa gạt?
- Bọn họ lừa gạt che mắt ..., đây là có người cho nổ trên núi xuống. Chỗ đất đá kia cũng là bọn họ cho người nhét vào bên trong ruộng đấy.
- Chúng tôi sắp không có cơm ăn rồi, chúng tôi cần cơm ăn.
Bao Nghị liếc một cái, mã thượng một ánh mắt quá khứ, mười mấy cái cảnh sát toàn bộ tiến lên vòng tay ngăn đám đông lại.
Còn Bao Nghị làm đầu tàu gương mẫu như tòa tháp sắt vươn song chưởng ra ngăn trước mà hô:
- Tất cả mau trở về, đừng ở đây nói lung tung. Nói lung tung cũng là phạm pháp đấy.
Tuy nhiên, đám người kia có vẻ đã điên cuồng thật sự, không ngờ vẫn xông lên giằng co với đám cảnh sát.
- Những người này nhìn qua hình như là mang quần áo dân tộc thiểu số, sao lại thế này hả Mễ Nguyệt?
Diệp Phàm quay qua hỏi Mễ Nguyệt.
- Chắc đây là từ huyện Hồng Lĩnh tới đây, đúng rồi, đây là vùng giáp giới giữa huyện Hồng Lĩnh và huyện Lão Ma Khanh. Huyện Hồng Lĩnh bên kia có rất đông người dân tộc Hồi, có hơn một vạn người.
Mễ Nguyệt đáp mà sắc mặt hơi khó coi.
- Thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, hay là chúng ta trở về trước. Ở đây rất rối loạn, những người này tất cả đều là người dân tộc Hồi từ bên huyện Hồng Lĩnh tới. Bọn họ tương đối hung hăng, máu lên thì cũng không biết thế nào. Cũng không hiểu là bị ai lừa gạt mà tới đây cố ý gây sức ép đấy. Tôi làm việc không đến nơi, xin các lãnh đạo cứ phê bình.
Khổng Đoan tức giận đến mức hai hàm răng nghiến chặt, nói chuyện cũng đã có phần không lưu loát nữa rồi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Cứ về trước đã.
Diệp Phàm cũng đề nghị. Phong Thanh Lục gật gật đầu, đoàn người bước nhanh xuống dưới chân núi.
Tuy nhiên, đúng lúc này. Một người cảnh sát vội vã chạy tới, chào nghiêm với Diệp Phàm rồi nói:
- Bí thư Diệp, dưới đó đã xảy ra chuyện?
- Chuyện gì vậy?
Diệp Phàm khẽ rùng mình, hỏi.
- Đã đánh nhau, bên huyện Hồng Lĩnh đã tới đến vài trăm người chặn toàn bộ dưới đó. Hơn nữa còn muốn phá hoại, con đường nhỏ cũng bị đào hỏng rồi.
Bọn họ cảm thấy rất kích động, người của thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) vừa thấy bị chọc tức thì toàn bộ đều đỏ cả hai con mắt. Cũng không biết ai đó bỗng hét lên một câu “con cháu họ rùa muốn giành bát cơm của chúng ta đây mà”.
Kết quả hai bên liền lập tức đánh nhau. Dưới đó chỉ có mấy cảnh sát, đã khống chế không nổi rồi.
Viên cảnh sát sốt ruột nói.
- Bao Nghị, lập tức sai một số cảnh sát xuống đó. Còn nữa, yêu cầu phòng Công an huyện Lão Ma Khanh và Hồng Lĩnh điều động thêm nhân sự lập tức tới đó ngay.
Diệp Phàm hạ lệnh đoạn trực tiếp bảo Mễ Nguyệt:
- Gọi Cổ Lương và Khúc Tân Bạch đến đây cho tôi, đồng thời lập tức thông tri cho các lãnh đạo liên quan của huyện Hồng Lĩnh và đồng chí phụ trách công tác dân tộc Hồi lại đây, thật là không ra thể thống gì!
Cổ Lương là Bí thư huyện ủy huyện Hồng Lĩnh, Khúc Tân Bạch là Chủ tịch huyện.
- Bí thư Diệp, bên này có chừng ba trăm người, rút bớt đi có ổn không ạ?
Bao Nghị nói. Chủ yếu là lo đám người Thứ trưởng Phong và Chủ tịch Điền bị tấn công.
- Hạ lệnh đi, ở đây có tôi rồi, tôi phải xem xem quần chúng Đồng Lĩnh chúng ta có dám táng vào mặt Diệp Phàm này hay không. Còn nữa, khuếch đại âm thanh lên, tôi muốn nói chuyện với bọn họ.
Diệp Phàm quyết đoán ra lệnh.
Bao Nghị cũng không nói thêm, hắn hiểu vị Bí thư Diệp này thân thủ thật không đơn giản. Một người đối phó hơn mười hay hai mươi người thường hẳn là không thành vấn đề.
Cho nên, Bao Nghị lập tức dẫn theo mười mấy cảnh sát xuống dưới. Còn bên này vẫn là để lại ba mươi mấy người. Dù sao, lãnh đạo vẫn ở đây mà.
- Chủ tịch thành phố Khổng, anh giả trang vào trong thôn làm công tác tư tưởng. Chú ý không cần khiến mâu thuẫn kích phát. Đặc biệt là nhóm người Hồi này, phải làm tốt công tác dân tộc.
Diệp Phàm vẻ mặt thận trọng sắp đặt, Khổng Đoan nhìn nhìn lại bên này lưỡng lự không muốn đi.
Nhưng Bí thư Diệp giáp mặt hạ lệnh, lúc này mà không đi thì trong mắt lãnh đạo y sẽ là kẻ đớn hèn và không biết nghe lời, cho nên y đành phải đáp lời đi theo Bao Nghị bước nhanh xuống dưới chân núi.
- Thưa bà con người Hồi, tôi là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh, Diệp Phàm. Có lời gì mọi người cứ tìm ra người có uy tín dẫn đầu đến cùng chúng tôi nói chuyện. Mọi người có yêu cầu gì nếu hợp lý, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi sẽ xem xét xử lý.
Diệp Phàm cầm lấy thiết bị khuếch đại âm thanh bán dẫn bắt đầu kêu gọi bên kia đầu hàng.
- Nói chuyện, chuyện cái rắm, các người làm quan mặt niềm nở, lưng giắt đao.
Chuyện này ai không biết, giờ thì lừa chúng tôi nói chuyện, đến lúc đó quay người liền trở mặt ngay.
Rõ ràng là ruộng đất ở Hồng cốc trại chúng tôi là kém nhất hơn nữa còn là đất bị nhiễm phèn. Năm nay sắp được cải tạo rồi, vậy mà các người còn đem lãnh đạo đến đây che mắt gây sức ép.
Thôn Nhị Đạo Câu Tử mà nghèo sao? Bọn họ người ít ruộng nhiều, mảnh đất này không tốt cũng chẳng cần. Mảnh đất này trước kia vốn chính là vùng núi đào ra thành ruộng đấy.
Sao có thể được cho là ruộng tốt, tình hình chúng tôi nơi đó so với ở đây còn nguy ngập hơn nhiều lắm. Các người làm quan mà mắt lại mù, mù rồi!
Lúc này, một ông lão người Hồi để râu dài lớn tiếng hô hào, tuy nhìn qua trông có vẻ đã già nhưng thanh âm còn tương đối vang dội.
- Tam thúc công, chớ cùng hắn dông dài, chúng ta phải khẩn trương hành động. Bằng không, chờ cảnh sát đến sẽ trấn áp chúng ta. Chuyện bọn làm quan thường xuyên muốn làm là kéo dài thời gian. Đến lúc đó bọn họ nhân mã kéo đến thì chúng ta liền bị rơi vào thế khó rồi.
Lúc này, một thanh niên râu ngắn lại hô lớn. Hai người kia đoán chừng là dẫn đầu đám người này.
- Tiến lên, chúng tôi muốn gặp lãnh đạo cao nhất.
Người tên là Tam thúc công phất tay áo đã cũ, kêu to một tiếng rồi cùng chừng ba trăm người lại kích động đứng lên.
Một đám cầm các loại nông cụ như cuốc, gáo nước tiểu xông lên trước đẩy mạnh, ba mươi mấy cảnh sát căn bản là đỡ không nổi kế tiếp bị đẩy lùi lại.
- Không nói chuyện thì sao giải quyết được, các anh em người Hồi, xin hãy bình tĩnh lại.
Diệp Phàm khẩn trương hô lớn.
- Không nói chuyện không nói chuyện, mày tính là cái đếch gì!
Có người trong đám lại hô.
Mà lúc này Phó chủ tịch thường trực tỉnh đồng chí Điền Sơ Nhất vừa thấy, đang muốn cất bước tiến lên. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng đã phát hỏa.
Ông ta tách hai cảnh sát ra rồi trực tiếp tiến tới phía trước đám người Hồi. Diệp Phàm như một ngọn núi bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc rõ ràng lại dùng loa khuếch đại âm thanh, thi triển Hóa âm mê thuật hô:
- Lấy tay của tôi làm giới hạn, người nào dám đụng tới chính là phần tử bạo loạn, các đồng chí cảnh sát có quyền bắt hết! Nếu dám dùng vũ khí tấn công thì các đồng chí có quyền rút súng, Diệp Phàm tôi xin chịu mọi trách nhiệm!
Diệp Phàm lời nói âm vang có khí phách. Thanh âm kia vang vang lay động khắp đỉnh núi tầng không, ong ong vang dội trong tai mấy trăm người Hồi.
Nghe thanh âm Diệp Phàm ác nghiệt như vậy, đám người lập tức liền ngừng lại. Bọn họ, tạm thời có chút sợ hãi.
- Làm quan đều là hù dọa người ta đấy, hắn chẳng lẽ có gan gieets sạch vài trăm người chúng ta? Chúng ta là dân, chúng ta là quần chúng, chúng ta không cần lo cho hắn, tiến lên! Chúng ta muốn ăn cơm, chúng ta không có cơm ăn, lý do của chúng ta là đây, chúng ta nhân danh chính nghĩa!
Lúc này, thanh niên râu ngắn kia lại thét lên.
Hơn nữa, người này vừa lớn tiếng kêu to vừa cầm lấy cái cuốc đào nhằm về phía một cảnh sát trước mặt.
Vừa được anh ta cổ động, đám đông phía sau vừa mới ngưng nay lại bắt đầu chuyển động. Đặc biệt đại bộ phận người trẻ tuổi, tất cả đều giơ các loại nông cụ như cuốc xẻng lên nhằm đám cảnh sát mà đập tới.
Pằng
Một tiếng súng vang lên khiến tất cả mọi người trên hiện trường sợ ngây người.
Bởi vì, gã râu ngắn đang giơ cuốc bổ viên cảnh sát bỗng hai tay buông thõng, lập tức phun máu. Cái cuốc cạch một tiếng liền rơi xuống đất.
Điền Sơ Nhất cùng Phong Thanh Lục đều nhíu mày, bởi vì, một khẩu súng lục đang bốc khói giờ phút này nằm ở trên tay Diệp Phàm. Hắn là thuận tay đoạt lấy từ một cảnh sát bên cạnh mà ngắm chuẩn mục tiêu cổ tay gã kia.
- Chúng mày giết tao đi, chúng ta lên nào ..., lên điii...! Người thanh niên điên cuồng kêu to, cả máu tươi cũng không kịp cầm đã lại nhào lên.
- Hắn vẫn dám xông lên, bắn chết ngay tại chỗ!
Thanh âm ác nghiệt của Diệp Phàm vẫn lay động trên từng khoảng không, Diệp Phàm liếc ai nấy một cái hô:
- Ai còn xông lên thì kết cục chính là như thế đó!
Mấy viên cảnh sát vừa nghe, tuy nói trong lòng sợ hãi, nhưng Bí thư Diệp hạ lệnh rồi. Cho nên, mấy khẩu súng toàn bộ đều ngắm chuẩn gã thanh niên râu ngắn kia.
- Tư Đồng! Trước hết băng bó sơ qua đã! Vị Tam thúc công lúc trước hô lên cũng vài người Hồi khẩn trương xé quần áo ra băng bó.
- Tam thúc công, Nạp Tư Đồng tôi hôm nay liều mạng. Tôi phải liều, bọn cẩu quan này, tôi phải liều với chúng! Các huynh đệ, chúng ta vì bát cơm chẳng có gì là sai, hôm nay phải liều rồi! Gã râu ngắn tên Nạp Tư Đồng điên cuồng kêu to, giãy dụa không cho người ta băng bó.
- Ai dám tiếp tục tấn công cảnh sát, nổ súng! Thanh âm ác nghiệt của Diệp Phàm lại truyền tới, lấn át cả những lời của Nạp Tư Đồng.
- Tư Đồng, cậu thực không muốn sống nữa sao, cứ băng bó đã! Tam thúc công gầm rú, mấy người Hồi lại nhào lên, cuối cùng cũng đem được gã Nạp Tư Đồng đang đấm đá lung tung ấn ngã xuống đất.
- Ông là Tam thúc công đi, ông dẫn vài người lại đây cùng chúng tôi nói chuyện.
Diệp Phàm chỉ vào người tên Tam thúc công nói.
- Ông thật có thể làm chủ cho người Hồi?
Tam thúc công thanh âm khàn khàn hỏi.
- Chỉ cần các người nhân danh chính nghĩa, Diệp Phàm tôi xin hứa trước tất cả lãnh đạo cùng các huynh đệ người Hồi, việc này, tôi nhất định sẽ điều tra tới cùng, sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng.
Diệp Phàm nói.
Tam thúc công liếc qua, mấy người lại tụm năm tụm ba thành một đoàn dùng thổ ngữ xì xào một hồi, sau đó Tam thúc công bảo Diệp Phàm:
- Có thể nói chuyện, ngay ở đây, chúng tôi không đi đâu cả.
- Băng bó qua cho cậu ta trước.
Diệp Phàm chỉ vào Nạp Tư Đồng ra hiệu cho viên bác sĩ cùng đi theo đoàn.
- Nạp Tư Đồng tao không có thèm mấy thứ thối tha này nọ của các người! Hôm nay cái mạng này, cũng là Bí thư Diệp nhà mày giết tao! Nạp Tư Đồng hét lớn, nằm ghì lại từ chối đứng lên, không cho thầy thuốc kia băng vết thương.
- Thành thật với bố một chút.
Diệp Phàm cất hai bước qua đó, vỗ một cái lên người gã kia, người này lập tức liền mềm nhũn không nhúc nhích được, nói cũng chẳng thành lời, chỉ có thể trừng mắt cá chày hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Bên này thầy thuốc và y tá tiến lên, lập tức băng bó ngay tại chỗ.
- Tam thúc công, như vậy đi, chúng ta đến Ban quản lý thôn nói chuyện. Các người nhiều người như vậy thì nói chuyện kiểu gì, hơn nữa, các người dưới đó còn có người đang gây sức ép.
Nếu không ngừng gây sức ép thì không thể nói chuyện bàn bạc gì hết. Chẳng lẽ các người thật muốn làm xằng làm bậy sao? Ông có biết mọi người tụ tập đông người như vậy tấn công chính quyền, tấn công công an cảnh sát, đó là sự việc thuộc tính chất gì sao?
Nói các người là phần tử bạo loạn cũng chưa đủ. Tất cả hãy dừng tay, những người khác toàn bộ ở tại chỗ hoặc là trở về, các người chọn ra vài người cùng chúng tôi nói chuyện là được.
Yên tâm, Diệp Phàm tôi là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh, không phải sát thủ! Câu nói sau cùng của Diệp Phàm đi ra, thiếu chút nữa khiến rất nhiều đồng chí có mặt phì cười.
Tam thúc công nhìn nhìn mọi người, lại thương lượng một hồi, gật gật đầu, mấy bô lão có uy tín được mười mấy tráng niên bảo vệ đi theo Diệp Phàm xuống núi.
Tuy nhiên, những người Hồi khác cũng không muốn trở về, nói là cứ đợi trên núi.
Diệp Phàm cũng mặc kệ bọn họ, dẫn người rút nhanh xuống núi.
Tuy nhiên, vừa mới đi tới dưới chân núi, thiếu chút nữa đã trợn tròn mắt. Bởi vì, cái sân rộng lớn trước kia dùng đá dày trải thành chỗ phơi nắng phía trước thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) lập tức đã hỗn loạn hết cả.
Vài trăm người giằng co với nhau, cả Bao Nghị cũng đang dẫn theo vài cảnh sát cùng nhóm người Hồi ẩu đả loạn xạ.
Diệp Phàm giương mắt quét tới, phát hiện Khổng Đoan đã hơi thê thảm, đang được một cảnh sát dìu đỡ né đông tránh tây hết sức chật vật.
Tuy nhiên, hẳn là không có tác dụng bao nhiêu, y vẫn bị người ta đá đấm như thường, mái đầu thường ngày chải chuốt bóng bẩy ra dáng ông chủ giờ phút này cũng bị xé thành tổ chim.
Mà ngay cả bộ âu phục hàng hiệu trên người cũng bị xé mất nửa ống tay áo. Ống quần sớm đã bị hư hao thành hai mảnh, quần nhỏ giữ ấm màu xanh của Khổng Đoan đều lộ ra ngoài tất. Má bên trái cũng sưng lên rõ cao, đoán chừng là bị thụi phải.
Còn tình trạng của Bí thư Đảng ủy Công an thành phố đồng chí Trì Hạo Cường cũng không khác lắm, Diệp Phàm phát hiện, trên đùi người này hình như đang chảy máu. Ô hô có khi thọt mất rồi.
- Dừng tay! Diệp Phàm cầm lấy loa khuếch đại âm thanh nhảy đến bãi đất bên cạnh hét to một tiếng.
Ai nấy ở hiện trường nhất thời sửng sốt nên ngừng lại.
- Tôi là Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh-Diệp Phàm, Tam thúc công nhà các người đã đồng ý cùng chúng tôi nói chuyện, người ở ngay đây, toàn bộ hãy dừng tay! Người nào còn dám làm xằng làm bậy, bắt hết cho tôi! Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, năm mươi mấy cảnh sát cùng hô lên:
- Vâng!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong