- Tam thúc công, ông sẽ không bị bọn họ lừa chứ?
Trong đám người Hồi từ đường cái đi ra có kẻ hô.
- Không cần đánh, có đánh nữa cũng vô dụng. Bí thư Diệp đã cam đoan sẽ giải quyết vấn đề, hơn nữa là giải quyết ngay tại chỗ. Việc này, nếu không giải quyết, chúng ta sẽ không chịu đi!
Tam thúc công hô.
Bên kia vài người thoáng nhìn nhau rồi hội họp với Tam thúc công làm thành một vòng tròn tái thương lượng một hồi. Dường như đã thống nhất ý kiến.
- Ai bị thương toàn bộ băng bó ngay tại chỗ, nếu nghiêm trọng thì lập tức đưa đi bệnh viện.
Diệp Phàm hạ lệnh.
- Bí thư Diệp, đường bị họ đào hỏng hết rồi, xe không ra được.
Lúc này, Bao Nghị tiến lên nói.
- Mễ Nguyệt, lập tức thông tri sang người phụ trách Cục Y tế, lập tức cho người lại đây, ai dám chậm trễ, tôi sẽ cách chức!
Diệp Phàm ra lệnh cho Mễ Nguyệt.
Bởi vì thôn này nằm trong khe núi, sóng điện thoại di động không tốt. May mà Ban quản lý thôn có điện thoại cố định, Mễ Nguyệt được Trưởng thôn dẫn đường khẩn trương chạy đi gọi điện thoại thông tri.
Đám người cuối cùng đã tạm thời yên tĩnh trở lại, tuy nhiên, nhóm người Hồi vẫn cùng cùng thôn dân thôn Nhị Đạo Câu giằng co Tử lẫn nhau, đều tự tìm lấy chỗ mà ngồi xuống. Xem tư thế này nếu không xử lý thì nói thật đúng là có chút phiền phức rồi.
Đúng lúc này, xa xa tiếng còi cảnh sát liên hồi vang lên.
Cảnh sát có vũ trang và công an cũng vội vàng đuổi tới, bởi vì tới gần Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) thì đường sá đã bị nhóm người Hồi đào cho gồ ghề nên xe tạm thời không có cách nào tiến vào. Vì vậy đám cảnh sát có vũ trang và công an tất cả đều chạy bộ vào. Tự nhiên, ai nấy đều đổ mồ hôi như mưa, thở phì phò như trâu.
Đám người kia vừa thấy, lập tức đứng cả lên.
- Mọi người im lặng, bọn họ tới đây là để duy trì trật tự đấy, sẽ không gây bất cứ thương tổn nào cho ai cả.
Diệp Phàm lại khẩn trương kêu gọi vì lo đám người kia đến lại đã kích thích phản ứng của Hồi dân.
Bên này Bí thư Đảng ủy Công an thành phố đồng chí Trì Hạo Cường chân thấp chân cao và cùng Bao Nghị qua xử lý.
Không lâu sau, Bí thư huyện ủy huyện Hồng Lĩnh Cổ Lương và Chủ tịch huyện Khúc Tân Bạch đi theo phía sau đám cảnh sát hình sự cùng với một số ghế phó ở Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đều là toát mồ hôi như tắm chạy theo tới. Vừa mới dừng lại nên thở cũng chẳng ra hơi.
- Chậm chút, nghỉ ngơi một chút.
Diệp Phàm nói.
- Bí;;;;;; Bí thư Diệp, chúng tôi ;;;;. . . đã tới chậm, xin lãnh đạo phê bình ;;;;;;
Cổ Lương không dám nghỉ ngơi, thở gấp như trâu phì phò báo cáo.
Còn Khúc Tân Bạch phỏng chừng tình trạng sức khỏe không tốt do hơi thừa cân một tí, lại mới rượu thịt đề huề nên sớm đã thở không ra hơi, miệng chép chép vài cái chẳng nói nên lời.
Thấy Bí thư Cổ đang báo cáo, y cũng muốn báo cáo lắm. Tuy nhiên, miệng há hốc vài lần, mắt trừng như cá vàng giật giật mấy cái không ngờ không phát ra được thanh âm nào cả.
Kế đó a a vài tiếng, mặt lập tức đỏ bừng.
- Bình thường cũng phải chú ý rèn luyện thân thể một chút.
Diệp Phàm nhìn cái bụng bia lớn tướng kia mà hừ một tiếng.
- Vâng...
Khúc Tân Bạch cố gắng vô ích quẩy người một cái cố rặn ra một chữ, gật lấy gật để. Tuy nhiên, thân mình nghiêng một cái không ngờ đã ngã luôn xuống đấy.
May mắn có Diệp Phàm nhanh tay nhanh mắt lanh lẹ đỡ lấy. Biết người này huyết khí dâng lên sắp hôn mê, cho nên ra tay ngầm điểm vài huyệt đạo trên người, y lập tức tỉnh lại, phát hiện mình thiếu chút nữa là nằm gọn trong lòng Diệp Phàm trong lòng thì lập tức mặt xị ra thiếu chút là xám mét như than.
Khẩn trương đứng thẳng dậy vẻ mặt ấp úng nói không ra lời. Đương nhiên, Diệp Phàm dụng ưng nhãn phát hiện trong mắt đồng chí Cổ Lương kia tuyệt đối là có một tia vui vẻ vì người khác gặp họa hiện lên. Bởi vậy hắn suy đoán, hai đồng chí này cũng không hợp cạ nhau cho lấm.
Hai bên thương lượng một hồi rồi vào trụ sở thôn.
Bên này, bởi vì trong trụ sở thôn chỉ có một cái bàn kiểu đồ tể mổ heo xẻ thịt, cũng quá mất mặt. Cho nên, Mễ Nguyệt từ sáng sớm đã sắp xếp người kê hơn mười cái bàn từ trường tiểu học thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) trong đại sảnh của trụ sở thôn.
Mà khăn trải bàn nhất thời cũng là tìm không được, tuy nhiên, Mễ Nguyệt khá là thông minh, nhất thời không ngờ lại kiếm tấm chăn đơn ra trải lên bàn học, , vậy là hội nghị lâm thời này vẫn là có không khí vui vẻ.
Cái bàn hơi thấp, nhưng cũng ra khuôn ra dáng phết đấy. Bởi vì ngày hôm qua không có ý định ngồi bao lâu, sau khi kiểm tra xong chuẩn bị trở về xã Ngưu hà quyết định việc này. Cho nên, trụ sở thôn bên này cũng không chuẩn bị. Cho dù là có chuẩn bị cũng không đâu vào đâu. Hơn nữa Hồng cốc trại hiện tại đường không thông nên không thể chuyển đồ được.
- Mễ Nguyệt, lập tức điều động mấy chiếc xe đến làm lại đường. Bằng không, mấy ngàn người tối nay phỏng chừng không được ăn cơm.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, giờ cũng đã sắp 4 giờ rồi. Phỏng chừng là phải ăn cơm trước rồi tính.
Lúc này, Vương Long Đông chợt nói.
- Nếu kêu thôn dân thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) đưa cơm cho các huynh đệ người Hồi ăn, bọn họ trong lòng khẳng định là khó chịu. Như vậy đi, vấn đề cơm nước vẫn là để các đồng chí bên xã Ngưu Hà phụ trách. Bảo bọn họ đem chút bánh mỳ, cháo với dưa muối, đơn giản là làm chút đồ ăn mang đến là được.
Diệp Phàm nói.
- Vậy, lãnh đạo cấp trên thì làm sao bây giờ?
Vương Long Đông liếc nhìn đám người Phó chủ tịch tỉnh Điền và thứ trưởng Phong ở phía xa.
- Các huynh đệ người hồi ăn gì thì tất cả mọi người ăn cái nấy, quyết định như vậy đi.
Diệp Phàm quyết đoán ra lệnh.
Vương Long Đông tự mình đi thao tác, còn Bao Nghị phải duy trì trật tự hiện trường không thể rời khỏi. Những người này tuy nói tạm thời ổn định, nhưng trời mới biết khi bị kích động có thể lại bùng nổ lần nữa hay không. Mặc dù là hiện tại có rất đông cảnh sát có vũ trang đến đây nhưng cũng là tương đối khó giải quyết.
Vào trong trụ sở thôn, Diệp Phàm mời Thứ trưởng Phong và Phó chủ tịch tỉnh Điền ra ngồi chính giữa, tuy nhiên, hai vị đồng chí kiên quyết không chịu ngồi trên.
Kết quả, Diệp Phàm ngược lại bị bọn họ ép ngồi lên vị trí chủ tọa. Còn hai vị quan lớn cũng như hai thần tử ngồi sau lưng Diệp Phàm, nghiễm nhiên làm hai chỗ dựa vững chắc.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lại cảm giác sau lưng có khí lạnh truyền đến. Phong Thanh Lục còn đỡ một chút, hôm nay phát sinh việc này cũng không biết Phó chủ tịch tỉnh Điền trong lòng có nghĩ gì hay không.
Khẳng định là không thoải mái rồi. Huống chi, việc này nguyên do thế nào cũng chưa được làm rõ, đến lúc đó làm thế nào lo cho xong việc cũng khó mà lạc quan nổi rồi.
Hồng Lĩnh bên kia đã tới hơn sáu trăm người, còn gài trẻ thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) cộng lại cũng đến hàng trăm cía miệng.
Hơn nữa còn có cảnh sát có vũ trang cùng với nhân viên công tác chính quyền, sơ sơ đã đến hai nghìn người, cứ đứng như vậy ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh).
Quy mô sự việc thật ra là rất lớn, nếu giải quyết không tốt thì ai nấy đều sẽ nhìn chằm chằm vào. Diệp Phàm nghĩ mà không khỏi thấy lạnh cả sống lưng.
Khổng Đoan bôi chút thuốc đỏ trên mặt rồi cũng tiến vào, nguyên cái tổ chim trên đầu đều không có tái xử lý một chút. Đây đoán chừng là Chủ tịch thành phố Khổng không muốn mất đi cơ hội khoe thành tích tốt với các lãnh đạo.
Huyện Hồng Lĩnh bên kia đến đây có mười người đại biểu cho thôn dân, do Tam thúc công cầm đầu, trong đó già trẻ đủ cả.
Đoàn người Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Hồng Lĩnh cũng theo chân bọn họ ngồi một bên, còn đoàn người huyện Lão Ma Khanh cùng với thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) ngồi ở phía đối diện.
Còn cán bộ từ Đồng Lĩnh tới cùng với cán bộ bên bộ Tài chính và trên tỉnh xuống tất cả đều ngồi ở phía sau, nghiễm nhiên là tư thế bồi thẩm đoàn.
- Hôm nay cho tập hợp tất cả đại biểu liên quan của huyện Hồng Lĩnh và huyện Lão Ma Khanh cùng với các đại biểu khác lại đây, vừa rồi phát sinh chuyện ngoài dự liệu này, tạm thời tôi không nói nữa. Nếu đã xảy ra, dù sao cũng phải xử lý cho xong. Trước tiên mời đại biểu bên huyện Hồng Lĩnh phát biểu.
Diệp Phàm nói.
- Tôi là Nạp Tát Đức, đến từ Hồng cốc trại của huyện Hồng Lĩnh, trong trại mọi người gọi tôi là Tam thúc công. Hồng cốc trại chúng tôi là một trại lớn, có chín phân trại, theo thứ tự là Hồng Diệp trại, Hồng Đồng trại, Hồng Dương trại, Hồng Đinh trại, Hồng Lâm trại ;;;;;;
Chín phân trại hợp lại tổng cộng có hơn năm ngàn người. Hơn nữa, trong số hơn năm ngàn người này, cứ một trăm người thì lại có 95 người đều là người dân tộc Hồi.
Những tộc khác còn có Hán, Mãn, tôi không nhớ rõ lắm. Lần này tại sao lại tới đây, vì nghe nói là trung ương có lãnh đạo lớn xuống dưới thị sát đất đai. Nói là ở trên sẽ cấp tiền để chuyển đổi ruộng xấu lấy ruộng tốt.
Cho nên, chúng tôi lập tức cũng tìm hiểu qua, nghe nói địa điểm liền định ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) huyện Lão Ma Khanh.
Trại dân nghe xong toàn bộ đều không phục, đó là bởi vì Hồng cốc trại chúng tôi có đất vườn ở chín trại đều rất chi là cằn cỗi.
Bởi vì trại bị vây dưới khe núi của một sườn núi lớn. Phân hai đầu gạt ra, ở giữa vốn ban đầu là có con suối nhỏ đấy. Chúng tôi gọi nó là Cốc khê.
Chẳng qua, sau lại cũng không rõ nguyên nhân gì, nước suối càng ngày càng nhỏ, đến hiện tại về cơ bản là đã khô cạn mất rồi.
Tụi trẻ cũng có thể men theo lòng khe suối đi học rồi. Đương nhiên, con suối này đã tồn tại mười mấy năm rồi. Sau lại có người nói là do ở thượng du có trạm phát điện Hồng Cốc ngăn đập mà tạo thành.
Vì thế, chúng tôi cũng có đi tìm giám đốc trạm phát điện Hồng Cốc, yêu cầu bọn họ bồi thường hợp lý cho dân chúng trong thôn, hoặc là mở chút nước cho dân chúng tôi là được.
Chỉ có điều, bọn họ vẫn không đáp ứng. Chúng tôi cũng khiếu nại đã lâu, nhưng ở huyện cho đến thành phố chẳng có ai trả lời.
Người Hồi chúng tôi đều là dân lương thiện, ai nấy đều nhẫn nhịn nhiều rồi. Nhưng đất đai mất nước , cấu tạo và tính chất của đất đai là càng ngày càng kém.
Vốn đất của chúng tôi trước đó đều là thuộc loại đất bị nhiễm phèn nhẹ. Trước kia có suối nước chảy qua thì còn đỡ.
Nay đã mười năm rồi không có nước, toàn bộ nhờ ông trời cho chút mưa mới có cơm ăn. Kết quả trong đất nghe nói là nồng độ muối càng ngày càng nghiêm trọng, cái gì mật độ càng ngày càng cao, dù sao tôi không hiểu nổi những thứ từ ngữ chuyên ngành đó, chỉ nghe các chuyên gia cục Nông nghiệp trên huyện nói thế.
Hơn nữa chất đất vốn đã kém, đá sỏi lại rất nhiều, đất mặt lại mỏng. Lại không có nước, có khi gặp một đợt gió là không cần nói đến cây nông nghiệp, ngay cả bùn trong ruộng toàn bộ đều bị cạo sạch trơ tầng đá bên dưới.
Trại dân không có biện pháp gì, đành phải đi thật xa đào lại bùn đắp lên một lần nữa. Cứ thế, năm nay lượng mưa lại ít, đất đai căn bản là không có nhiều thu hoạch.
Trại dân ngay cả kiếm cơm cũng khó. Tôi liền mang theo một số người đi khắp các nơi đòi tiền đòi gạo. Ở huyện tuy nói cũng cho một ít tiền trợ cấp, nhưng là không đủ cho trại dân chúng tôi no cái bụng.
Dù sao, trại dân thu vào rất ít. Phải dựa vào mấy đám ruộng, nay ruộng thành vô dụng thì biết lấy cái gì bán đổi chút xì dầu thịt heo đây.
Tam thúc công này nói chuyện mà khiến Diệp Phàm nghe xong cảm thấy có chút quái dị.
Lúc thao thao bất tuyệt Tam thúc công ngẫu nhiên sẽ xen kẽ một ít thổ ngữ, nhưng trong đó, nhưng lại nghe rất tự nhiên trôi chảy.
Phỏng chừng, trước đó đã có đánh bản thảo. Bằng không, không thể nói được lưu loát như thế, việc này đối với một ông lão mấy chục tuổi không đọc qua sách vở mà nói là tương đối khó khăn.
- Đồng chí Cổ Lương, những gì Tam thúc công nói là sự thật sao?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Thật ra, trong lòng hắn còn có chút rối rắm.
Người ta nói đất chật người đông, đây thật ra là phương án lấp liếm trên Hội nghị thường vụ Thành ủy. Nếu Tam thúc công đã có ẩn ý ám chỉ thì chuyện lần này cũng có chút phức tạp.
Khẳng định là đã biết tin tức nội bộ. Lần này Hồng cốc trại có chuyện phát sinh, tuyệt đối là thuộc loại âm mưu có tổ chức dự tính trước.
- Đúng là sự thật, không có nửa chút giả dối. Chuyện này bởi vì tôi biết rất rõ Hồng cốc trại. Nói ra quả thật xấu hổ..., Hồng cốc trại cũng là vấn đề nan giải của huyện Hồng Lĩnh chúng tôi.
Trại lớn, nhân khẩu nhiều, bởi vì bọn họ là dân tộc thiểu số, cho nên, chuyện kế hoạch hoá gia đình được chính sách ưu đãi, cho nên, những năm gần đây nhân khẩu tăng trưởng tương đối nhanh.
Tuy nói vị trí địa bàn của trại tương đối lớn, nhưng đất vườn thuộc loại tốt cũng không nhiều. Hơn nữa nhân khẩu gia tăng, quỹ đất càng ngày càng ít.
Mà đất của bọn họ cũng đã được chuyên gia bên cục Nông nghiệp khảo chứng, là thuộc loại đất bị nhiễm phèn mức độ trung bình. Những năm gần đây bởi vì suối Cốc Khê khô cạn, phong hoá, hàm lượng muối và kiềm càng nghiêm trọng, cho nên, chất lượng đất là càng ngày càng kém.
Năm nay riêng huyện đã cấp 2 vạn mua gạo cho Hồng cốc trại. Tuy nhiên, 2 vạn đối với tình trạng đáng báo động của chúng tôi với huyện Hồng Lĩnh mà nói cũng là con số lớn rồi. Nhưng đối với gần sáu ngàn người, chia theo đầu người một cái cũng chỉ vẹn vẹn có chừng ba trăm đồng.
Chút tiền ấy lấy ra, đích xác chống đỡ không được bao nhiêu. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã trù tư nhiều mặt, muốn nắm từ ngọn nguồn gốc rễ, cải tiến cấu tạo và chất đất của Hồng cốc trại.
Tuy nhiên, Ủy ban nhân dân huyện cũng là tài lực hữu hạn. Ôi...
Cổ Lương nói đến đây chỉ thở dài, lại ra hiệu cho nhân viên công tác của huyện Hồng Lĩnh đem ảnh chụp tư liệu có liên quan của Hồng cốc trại ra phân phát xuống dưới rồi tiếp:
- Vừa mới nhận được thư chỉ thị, tôi liền sắp xếp các đồng chí bên cục Nông nghiệp đem tư liệu đến.
Tuy nhiên, bất kể như thế nào, hôm nay để có chuyện phát sinh ở đây, các huynh đệ người Hồi ở Hồng cốc trại cũng quá vọng động rồi.
Chỉ có điều • sự kích động này cũng thực là có nguồn gốc của nó, kính xin lãnh đạo cấp trên có thể xem xét xử lý. Bọn họ cũng là bị bức lên Lương Sơn (ép đến đường cùng) rồi.
Đám người Diệp Phàm chuyển qua xem tư liệu một chặp.
- Các người có thể khẳng định chất lượng đất đai ở Hồng cốc trại so với ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) còn kém hơn sao? Nhu cầu về đất càng khẩn trương hơn sao?
Khổng Đoan lạnh lùng hỏi.
- Kính thưa các vị lãnh đạo đáng kính, tôi là là Mã Đằng, là hiệu trưởng trường tiểu học Hồng Cốc ở Hồng cốc trại. Tôi thật ra không phải là người Hồng cốc trại nhân, chỉ là dạy học ở tiểu học Hồng Cốc cũng đã gần hai mươi năm có lẻ rồi.
Sông núi, từng cọng cây ngọn cỏ nơi đó đổi thay ra sao tôi đều thấy rõ • đều đau lòng. Cũng không thể để tình trạng này tiếp tục chuyển biến xấu đi.
Cho nên, tôi hạ quyết tâm, nghe nói cấp trên có người đến nên lần này tôi cũng theo tới đây.
Hồng cốc trại đều là vì nghèo, mượn chuyện trường học mà nói, căn bản cũng không có ai tốt nghiệp trường sư phạm đồng ý đến đây. Mặc dù là cũng có một hai người đến trụ lại một hai năm rồi cũng tìm quan hệ mà điều đi.
Điều này cũng không trách được bọn họ• nước chảy chỗ trũng, người hướng lên trên. Tôi là giáo viên dân lập chuyển sang chính thức đấy, mà tiểu học Hồng Cốc có hơn mười thầy cô, không có một người nào là xuất thân công lập, tất cả đều là dân lập tạm thời.
Dân Hồng cốc trại dù nghèo, nhưng bọn họ có truyền thống tôn sư trọng đạo rất tốt đẹp. Cho nên • tất cả thầy cô giáo đều được phân đến nhà dân ăn cơm.
Giáo viên dân lập và dạy thay vì không phải thuộc biên chế chính thức của nàh nước, cho nên tiền lương đãi ngộ so với giáo viên chính thức là không bằng 30%.
Dựa vào chút tiền ấy căn bản là sống không nổi, mà có nhà trại dân lại cách trường học xa, bọn họ mỗi lần đến giờ cơm đều sẽ đem cơm nắm tới trường ăn.
Tôi rất cảm động cho nên giữ lại • bà xã nhà tôi cũng là một cô người Hồi của Hồng cốc trại.
Tôi là một gã Đảng viên lão thành rồi, tôi lấy tư cách ra cam đoan. Những gì Tam thúc công nói mỗi câu đều là sự thật. Đất vườn ở Hồng cốc trại tuyệt đối kém hơn so với nơi đây về cả cấu tạo và tính chất.
Đồng ruộng của chúng tôi có sản lượng chẳng đáng bao nhiêu, không đến 30% của thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh). Bởi vì, trại chúng tôi có mấy cô gả sang đây, sau khi trở về có nói thế.
Các cô nói là cơm ăn đủ no. Hơn nữa, trong thôn ruộng rất nhiều, căn bản là làm không có hết. Đương nhiên là so với quận Đồng Lĩnh, Chương Hà chúng ta thì còn kém hơn rất nhiều.
Nhưng nếu so với Hồng cốc trại chúng tôi thì bọn họ chính là đám người giàu có rồi. Hôm nay ở đây, tôi đưa ra thỉnh cầu mong các vị lãnh đạo xử lý.
Hôm nay Hồng cốc trại chúng tôi để chuyện này phát sinh đích xác là không nên. Chỉ là, bọn họ cũng thật sự không có cách nào khác.
Thỉnh cầu các lãnh đạo xử lý tôi, khai trừ tôi ra khỏi Đảng • hủy tư cách giáo viên của tôi, tôi cam tâm tình nguyện chịu các vị xử phạt.
Tam thúc công nói • nếu tôi bị khai trừ rồi, bọn họ sẽ cho tôi mảnh ruộng tốt nhất trong trại. Mặc dù thôn dân trong trại không có cơm ăn, bọn họ cũng muốn mời tôi tiếp tục làm thầy giáo ở Hồng cốc trại.
Lời tôi nói quả không dễ nghe, chính là lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng phải đi. Bởi vì, tôi hiện tại đã thành một thành viên trong số dân chúng ở Hồng cốc trại rồi.
Lúc rảnh rỗi hiếm hoi tôi cũng sưu tập rất nhiều tư liệu, mượn máy đến chụp rất nhiều ảnh, đây là đất đai hiện tại ở Hồng cốc trại chúng tôi, mời các vị lãnh đạo xem qua.
Lúc này, một người trung niên tên là Mã Đằng phía sau Tam thúc công đứng lên nói, lấy từ trong túi vải ra rất nhiều tư liệu cùng ảnh chụp.
- Mễ Nguyệt, chia ra cho mọi người xem.
Diệp Phàm nói.
Sau khi xem qua những tấm hình này, trong lòng Diệp Phàm có chút chua xót, Diệp Phàm nghĩ tới nơi đầu tiên hắn nhận công tác-đập nước Thiên Thủy, tình hình lúc trước cũng tương đối giống như thế này.
Vì thế nói:
- Đúng như trên đây đã nói, Bí thư Thành ủy tôi đây đúng là chưa làm hết trách nhiệm. Làm Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh mà cuộc sống của dân còn khổ như thế, tất cả cán bộ Đồng Lĩnh chúng ta đều có trách nhiệm.
Nói đến đây, Diệp Phàm quay sang nhìn Mã Đại Lâm và Hậu Bân của huyện Lão Ma Khang, hỏi:
- Đồng chí Đại Lâm, đồng chí Hậu Bân, hai vị thấy sao. Các vị có thể nói một chút về thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) của mình.
- Hồng cốc trại tuy nói cấu tạo và tính chất của đất đai kém, nhưng cấu tạo và tính chất của đất đai ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh)cũng không khá hơn chút nào. So với Hồng cốc trại chỉ khá hơn chỗ đất không bị nhiễm phèn thôi.
Mà chúng tôi bên này bởi vì cách nguồn nước xa, lại ở giữa sườn núi nên có không ít sỏi đá cằn cỗi. Hơn nữa, bởi vì ruộng đất đều ở trên sườn núi, vuông góc với sườn núi dốc.
Cho nên, khi có mưa to thì thân núi lở đất sẽ có độ nguy hiểm tương đối cao. Đã từng có thôn dân đang canh tác trong ruộng thì gặp lở đất mà bị thương, chẳng qua là khi đó rất may mắn không bị chôn sống nên thoát được một cái mạng.
Cho nên, chỉ có thể nói là mỗi người một cảnh. Về phần họ nói chúng tôi lắm ruộng ít người, điều đó là không có khả năng. Chúng tôi bên này cũng có hơn một ngàn người, mà quỹ đất cũng không nhiều.
Hơn nữa gần một năm trôi qua, thân núi bị lở đất cũng hư hao không ít đất vườn, khiến cho quỹ đất trong thôn ngày càng ít hơn rồi.
Mã Đại Lâm phản bác lại.
- Các người nói bậy, tưởng chúng tôi không rõ sao? Thôn các người vốn không đến một ngàn người, nhưng bình quân mỗi người lại có hơn 3 mẫu ruộng canh tác.
Cho dù là lấy sản lượng thấp nhất làm mẫu là 400 kg để tính thì các người mỗi người một năm cũng có thể thu được tầm 12 cân lương thực • giải quyết vấn đề cơm ăn là không thành vấn đề.
Mã Đằng đứng lên nói xong, liếc nhìn mọi người một cái, lại nói:
- Còn Hồng cốc trại chúng tôi thì chỉ có hơn hai mẫu.
Sản lượng chỉ vẹn vẹn có khoảng 3 kg. Chia ra mà ăn cũng không thể nào đủ. Ngay cả giải quyết miếng ăn của trại dân cũng đã có vấn đề. Chứ chớ nói chi là dùng cơm thừa cho gà cho vịt.
Địa phương khác hàng năm ăn tết đều giết gà giết vịt, chỉ có Hồng cốc trại là hiếm có chuyện xa xỉ như vậy.
Mà Hồng cốc trại còn có một nhân tố bất lợi rất lớn, đó là cho tới hôm nay, trại đường vào trại vẫn chưa được thông suốt.
Muốn ra ngoài toàn bộ đều cưỡi ngựa. Cuộc sống rất khổ. Ít nhất • thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh) các người còn có xe ba bánh với xe bò cải tiến vào được.
- Cái gì, một trại lớn như vậy mà vẫn không có đường vào?
Diệp Phàm có chút khiếp sợ hỏi, ánh mắt vẫn nhìn Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện Hồng Lĩnh.
- Rất xin lỗi Bí thư Diệp, tôi không làm đến nơi đến chốn. Đúng là như thế, tuy nhiên, nguyên nhân là xuất phát từ nhiều phương diện.
Trên huyện hàng năm cũng có cấp xuống khoản tiền một triệu để làm đường. Chỉ có điều • vì đường đi Hồng cốc trại đất mỏng đá nhiều • khoản tiền một triệu cấp xuống cộng thêm dân chúng bỏ công ra lao động cũng không làm nổi hai dặm.
Chỗ tiền này tất cả đều là dùng để mua thuốc nổ ngòi nổ rồi. Mà ngay cả ăn cơm đều là các trại dân tự đem từ nhà đi.
Bọn họ thực sự đã cố gắng hết sức. Suốt mấy năm nay, Tam thúc công vẫn dẫn theo trại dân, hàng năm đều làm thêm ra mấy trăm mét đường.
Chỉ có điều, từ xã Hồng Du đến Hồng cốc trại phải làm hoàn chỉnh thì lộ trình khoảng chừng bốn mươi năm mươi dặm. Ủy ban nhân dân huyện cũng đã cố công nhưng vô ích.
Cổ Lương vẻ mặt ửng đỏ nói.
- Các người còn làm bộ, hôm qua còn cho nổ sụp nhiều chỗ. Cố ý đem đất vườn đè hỏng. Tưởng bọn này không biết • các người chính là muốn lừa tiền cấp trên.
Lúc này, một người thanh niên của Hồng cốc trại đứng lên thở phì phì hô to.
- Có chuyện này sao?
Khổng Đoan tỉnh bơ như không, vẻ mặt nghiêm túc quay ra hỏi Chủ tịch xã Ngưu Hà là Thái Ngưu.
- Thưa thưa Chủ tịch thành phố, đúng là có có chuyện như vậy. Đó là chỗ cho nổ rạn nứt quá nghiêm trọng, về cơ bản khi nứt ra có thể gây nguy hiểm.
Vì an toàn của người nông dân canh tác trên đó, chính quyền xã đã huy động nhiều nguồn tài chính mua thuốc nổ về, đem những mối nguy hiểm này loại bỏ trước.
Đảng ta, lãnh đạo của chúng ta không lúc nào không nhấn mạnh công tác an toàn. Chúng tôi cũng không dám chậm trễ • nếu để xảy ra tai nạn chết người thì không dễ xử lý.
Việc này, chúng tôi sớm đã báo cáo lên Chủ nhiệm Mã và Chủ tịch huyện. Ở huyện cũng ủng hộ hoạt động này, hơn nữa còn cấp ít thuốc nổ và dụng cụ này nọ.
Chỉ có điều vẫn chưa tìm được cơ hội, bắt đầu kế hoạch cũng là vào ngày hôm qua. Đây chỉ là chuyện trùng hợp, không thể quy là cố ý hủy hoại đồng ruộng như vừa nãy.
Thái Ngưu tôi có bị đá rơi vào đầu cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đấy. Việc này, tôi mong lãnh đạo cấp trên điều tra rõ.
Bằng không • tiếng xấu này không thể dũ bỏ hết được.
Đồng chí chủ tịch Thái thiếu chút nữa là than thở khóc lóc rồi, nếu không phải việc này là được Diệp Phàm mịt mờ đồng ý thì có khi hắn còn thực sự nghĩ rằng những gì người này nói là sự thật.
- Nếu là vì loại trừ tai hoạ ngầm thì chuyện này vốn có nguồn gốc của nó, hơn nữa • tôi còn phải khen ngợi ba vị đồng chí Mã Đại Lâm, Hậu Bân và Thái Ngưu một chút.
Ba vị đồng chí ấy có ý thức an toàn rất đáng khen, lấy sinh mạng của các thôn dân làm trọng. Ở trên chưa kịp cấp tiền mà cấp dưới đã nghĩ thay cho lãnh đạo, đem việc này làm xong trước.
Tôi hy vọng các người có thể tiếp tục nắm thật chắc công tác an toàn. Luôn chú ý hiện tượng rạn nứt ở một số chỗ ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai kênh).
Tốt nhất là ở xã chỉ định một thôn dân mỗi ngày đều phải kiểm tra một chút, một khi phát hiện tình hình có khả năng xảy ra lở đất thì phải kịp thời loại bỏ trước.
Lần này chúng tôi trở về cũng sẽ chuyên môn nghiên cứu một chút vấn đề phương diện này,phải loại bỏ hoàn toàn, đem tiêu trừ tất cả tai hoạ ngầm.
Khổng Đoan nhân cơ hội này còn lớn tiếng biểu dương mấy vị đồng chí kia.
Diệp Phàm cũng biết tỏng trong bụng, ba tên này căn bản chính là phe cánh của Khổng Đoan đấy.
- Tình hình trên cơ bản chính là như thế, vấn đề của Hồng Cốc trại còn phải đợi tổ chuyên gia xác nhận. Tuy nhiên, đại khái tình hình hẳn là không thể lạc quan.
Đương nhiên, chuyện ở thôn Nhị Đạo Câu Tử cũng tương đối nghiêm trọng.
Như vậy đi, nếu đoàn người của thứ trưởng Phong bên bộ Tài chính đồng ý đến Hồng Cốc trại khảo sát thì sáng sớm ngày mai chúng ta liền xuất phát đến Hồng Cốc trại.
Cho dù là bọn họ có việc gấp không thể đi, Đồng Lĩnh chúng ta cũng phải đi. Ngày mai tôi sẽ tự mình đi một chuyến, không giải quyết vấn đề này, Diệp Phàm tôi sẽ ở lại Hồng Cốc trại không về nhà đón năm mới nữa.
Diệp Phàm khẳng khái nói, đoạn quay sang hỏi:
- Thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, hai vị thấy thế nào?
- Bí thư Diệp chẳng lẽ bỏ chúng tôi lại thôn Nhị Đạo Câu Tử mặc kệ à?
Lúc này, chủ nhiệm Ban quản lý thôn Nhị Đạo Câu Tử Lý Trường Trụ nóng nảy đứng lên lớn tiếng hỏi.
- Ai nói gì mặc kệ, nếu hai địa phương đều phù hợp điều kiện, thì phải nghĩ cách xử lý. Đương nhiên việc này phải nắm lấy điểm then chốt.
Cũng xin nói thẳng, nếu vấn đề ở Hồng Cốc trại so với thôn Nhị Đạo Câu Tử nghiêm trọng hơn nhiều thì tôi buộ phải truy cứu trách nhiệm của một số đồng chí.
Các vị là lựa chọn kiểu gì đấy, đoàn công tác của Thứ trưởng Phong xuống đây chính là muốn xem tình trạng xấu nhất của chúng ta, chính là khu vực ruộng kém nhất.
Cũng tiện áp dụng đối sách tương ứng, đây là khối chính sách bảo vệ dự phòng của nhà nước ta. Các vị làm cái gì vậy, việc này, nhất định, phải nhất định điều tra tới cùng.
Rõ ràng để làm gì. Để các đồng chí ở mọi ban ngành, cán bộ chúng ta, đảng viên chúng ta khi làm công tác phải cẩn thận cẩn thận và cẩn thận hơn nữa.
Đem công tác thực thi xuống một cách sâu sát với thực thế để không xảy ra sai sót. Các đồng chỉ hãy lấy đó làm gương, chỉ hơi một chút không cẩn thận liền gây ra bao nhiêu chuyện tày đình thế đó.
Việc này, tôi tạm thời không nói nữa.
Diệp Phàm tuy không vạch ra cụ thể người nào nhưng sắc mặt Khổng Đoan vẫn hơi đổi khác.
Bởi vì, sự việc lần này là do Khổng Đoan chủ trì sáp xếp. Hắn cũng hiểu được, đây là Diệp Phàm đang mượn việc này để chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, giống như đang nhắc nhở y phải chú ý đúng mực vậy.
Sự việc ngày hôm nay, rất rõ ràng là có người thao túng. Mục tiêu rốt cuộc là nhằm vào ai, tạm thời Diệp Phàm vẫn chưa rõ lắm.
- Nếu tình hình Hồng Cốc trại đã như vậy, tôi quả rất muốn đi xem nơi đó ra sao. Các huynh đệ người Hồi đã vất vả rồi• Phong Thanh Lục tôi ngày mai sẽ sớm xuống chỗ mọi người xem xét.
Nếu tình hình là thế thật• Phong Thanh Lục tôi cũng xin hứa luôn một câu, nhất định sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp mọi người. Đương nhiên, địa bàn thành phố rộng như vậy, tôi cũng hy vọng mọi người có thể thông cảm một chút cho nỗi khó xử của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Qua mấy ngày xuống đây thị sát • tôi phát hiện, những địa phương có tình hình tương tự nơi đây trên toàn tỉnh Tấn Lĩnh là tương đối phổ biến.
Cải tạo đồng ruộng không phải chuyện một sớm một chiều • cũng không riêng gì chuyện của chính quyền, cần ai nấy đồng tâm hiệp lực, dưới sự lãnh đạo tổng của Đảng cũng như nỗ lực hết sức của mọi người.
Phong Thanh Lục vẻ mặt ngưng trọng nói. Thật ra • cũng là mịt mờ giải vây trách nhiệm cho Diệp Phàm.
- Yên tâm, vấn đề của mọi người nhất định sẽ từng bước được giải quyết. Các huynh đệ người Hồi chúng ta xin chớ nóng vội.
Đúng như Thứ trưởng Phong đã nói, chúng ta phải vứt bỏ tư tưởng ỷ lại. Phải tự lực cánh sinh, nghĩ ra nhiều phương cách khác.
Đương nhiên, ở trên có trợ cấp ở mức thích hợp cũng là nên thế • nhưng khoản trợ cấp đó là để cải thiện điều kiện sống của mọi người, nếu chỉ quy ra lương thực thì nào có tác dụng gì, vấn đề nan giải ở đây vẫn là giải quyết không xong.
Cho nên • chữa bệnh phải từ gốc rễ. Trước tiên phải cải tạo thật tốt quỹ đất canh tác mới là thượng sách. Hơn nữa, cũng hy vọng mọi người tích cực sáng tạo, trù tính từ nhiều phương diện.
Tỷ như, khai hoang diện tích mới. Dần biến vùng núi hoang thành đồng ruộng. Tôi nghĩ, vừa rồi mọi người cũng đã nói qua rồi.
Địa bàn Hồng Cốc trại cũng không nhỏ, vì sao không thể thay đổi cơ cấu đất đai trong địa bàn mà lợi dụng triệt để.
Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng sẽ chú ý quan tâm đến mọi người. Việc này • tôi yêu cầu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh nhất định phải làm tốt.
Đề cử đồng chí Diệp Phàm làm đội trưởng chỉ huy, đồng chí Khổng Đoan làm người phụ trách xử lý cụ thể công việc • phải đem vấn đề nan giải này chia thành giai đoạn để giải quyết xong.
Còn cả vấn đề giao thông nữa, nhất định phải giải quyết. Muốn thoát nghèo thì trước hết phải làm đường, đã không có đường thì còn nói gì đến làm giàu.
Phương diện này, tôi hy vọng các đồng chí ở Đồng Lĩnh liên hệ nhiều hơn với bên sở Giao thông tỉnh. Xem xem có thể xin trợ cấp khoản tiền mà quy hoạch thi công tạm hình thức ban đầu của con đường đã.
Đương nhiên, dân chúng ở Hồng Cốc trại trại dân tự mình cũng phải hành động, tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu. Dùng sức mạnh của lao động để mở đường.
Lời nói của Điền Sơ Nhất rất có sức nặng, lại chỉ điểm rõ ràng, trực tiếp đem nhiệm vụ phân công xuống dưới.
- Không thể ngờ được tình hình ở Hồng Cốc trại lại như thế, tôi là người phụ trách Sở Nông nghiệp tỉnh, trong lòng quả thật hổ thẹn quá! Phát triển nông nghiệp, khiến nông nghiệp lớn mạnh hơn, chuyển đổi tư tưởng, bảo đảm lương thực. Làm sao để phát triển nông nghiệp trên cơ sở phát triển nông thôn theo mô hình công nghiệp và kiến trúc, tỷ như, tận dụng lợi thế từ núi rừng, sông suối, chăn heo nuôi dê để làm sản nghiệp phụ thứ hai.
Đây đều là con đường làm giàu của nông dânchúng ta. Đương nhiên, điều kiện cũng cần đuổi kịp với phát triển. Lần này sau khi trở về, tôi sẽ mở hội nghị chuyên môn nhằm vào vấn đề này.
Sở Nông nghiệp tỉnh bất cứ lúc nào cũng sẽ chú ý đến phát triển nông nghiệp ở Hồng Cốc trại.
Sở trưởng Khúc Tân Bạch vẻ mặt đau lòng nói. Người này, tuyệt đối là đang diễn thôi. Sớm biết hôm nay thế này thì đã phắn đi đâu cho rảnh nợ rồi?
- Tam thúc công, đã nhiều lãnh đạo bày tỏ thái độ như vậy. Ông hãy tổ chức trại dân đi về trước đi, trước trưa mai tất cả chúng tôi tất sẽ đến Hồng Cốc trại. Đến lúc đó cũng không khỏi lại phải hỏi xin Tam thúc công hớp trà mà uống.
Diệp Phàm nói.
Tuy nhiên, Tam thúc công vẫn còn chút do dự, còn nhìn nhìn ông hiệu trưởng tiểu học Mã Đằng. Diệp Phàm vừa thấy đã hiểu, hiển nhiên ông thầy Mã Đằng này mới là người quyết định. Có lẽ, ông ta chính là “quân sư” của Hồng Cốc trại,
- Hiệu trưởng Mã, Diệp Phàm tôi xin lấy tư cách ra bảo đảm. Mọi người cứ bảo trại dân trở về trước, nếu trưa mai chúng tôi không tới, Hồng Cốc trại có thể tổ chức trại dân đến phòng làm việc của tôi mà chặn đường.
Diệp Phàm nói mà giọng điệu cũng nặng thêm không ít.
- Vậy được rồi, chúng tôi tin tưởng Bí thư Diệp.
Mã Đằng ngẫm nghĩ một chút rồi nói, đoạn liếc nhìn Tam thúc một cái, hỏi:
- Tam thúc công, theo ông thì sao?
- Tôi nghe theo chú vậy.
Tam thúc công đáp.
Rốt cục đã giải quyết ổn việc này, mà đường cũng đã được sửa sang tàm tạm dưới sự chỉ huy của Bao Nghị. Diệp Phàm điều động xe từ huyện xuống chở trại dân của Hồng Cốc trở về.
Bởi vì muốn đi Hồng Cốc trại, Phó chủ tịch Điền lẫn thứ trưởng Phong đều quyết định tối nay sẽ ở lại nhà khách huyện ủy Hồng Lĩnh. Thứ nhất là để thể hiện thành ý, thứ hai là hai vị lãnh đạo quả thật cũng muốn xem thử huyện Hồng Lĩnh rốt cuộc là có thái độ gì.
Sau khi ăn cơm tối xong, Diệp Phàm cùng Mễ Nguyệt, Vương Long Đông và Bao Nghị cùng xúm lại bàn bạc.
- Các vị thấy chuyện ngày hôm nay thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Khẳng định là có kẻ đâm sau lưng! Má..., thiếu chút nữa làm lớn chuyện.
Bao Nghị không kìm nổi mắng một câu.
- Chuyện ngày hôm nay có chút kỳ lạ, rốt cuộc là nhằm vào ai đến nay tôi cũng chưa nghĩ ra. Nếu như nói là nhằm vào Bí thư Diệp thì hình như không giống lắm. Nếu như nói không phải thì cũng chẳng có lý nào. Nhưng, nếu nói là nhằm vào Khổng Đoan thì hình như là hợp lý hơn một chút. Các vị nói xem• có phải là nhằm vào Khổng Đoan hay không?
Vương Long Đông đặt chén trà xuống, nói.
- Khổng Đoan trong chuyện này đã có tý mưu mẹo, Bí thư Diệp đã sớm gọi điện thoại về chỉ thị qua. Bảo là muốn lấy ra chỗ tốt nhất để triển lãm cho đoàn Thứ trưởng Phong xem.
Từ chuyện đám ngườ Hồng Cốc trại hôm nay có thể thấy. Tình hình bên kia so với thôn Nhị Đạo Câu Tử còn gay go hơn nhiều lắm.
Nếu nói Khổng Đoan chưa nắm rõ tình hình thì trong thành phố còn đồng chí nào rõ hơn. Vì sao trong cuộc họp lần trước không ai đem chuyện đất ở Hồng Cốc trại bị nhiễm ra đề xuất.
Đất bị nhiễm phèn lại còn thiếu nước và cằn cỗi sỏi đá• tình hình hẳn là thảm hơn so với thôn Nhị Đạo Câu Tử nhiều lắm.
Hơn nữa, thôn Nhị Đạo Câu Tử ruộng nhiều người ít, mảnh đất kia có tác dụng lớn hay không.
Hồng Cốc trại hoàn toàn khác biệt • cần phải rửa muối khẩn trương để tiến hành cải tạo đất.
Mễ Nguyệt nói.
- Ai cũng có lòng riêng cả.
Diệp Phàm hừ nói:
- Tổ chức được hoàn thiện như thế mà vẫn có người ngoài chúng ta biết được toàn bộ tin tức. Nhất định là có kẻ nào ở thành phố biết được này tin tức mà đang giở trò quỷ. Rốt cuộc là ai, nhất thời khó mà tìm ra. Tuy nhiên, nếu thật muốn tra lời mà nói..., Mã Đằng ở Hồng Cốc trại là một đầu mối khá tốt.
- Đúng vậy, còn cả ông lão Tam thúc công kia nữa. Cứ hỏi họ là rõ.
Bao Nghị nói.
- Tạm thời không cần phải đi quản việc này, lúc này không thể làm chuyện gì chọc giận bọn họ. Đợi bên này sự thể bình thường trở lại, sau đó chúng ta mới từ từ mà điều tra. Chuyện này nhất định phải tra rõ. Thiếu chút nữa là gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối. Nếu như là đối đầu với Diệp Phàm tôi thì đúng là kẻ thủ đoạn độc địa đến mức không còn gì để nói rồi. Đã có kẻ hạ thủ với mình thì chúng ta nhất định phải phản kích.
Diệp Phàm hừ nói.
- Có khi nào là nhằm vào Khổng Đoan không. Chuyện này sắp xếp cụ thể đều là do Khổng Đoan phụ trách.
Có người không hài lòng với Khổng Đoan, cho nên, mới gây ra việc này. Nếu tra xuống dưới, Khổng Đoan là người đầu tiên phải chịu tội thiếu trách nhiệm, hoặc là có thiên vị.
Trong lúc mấu chốt này, một bộ phận lãnh đạo trên tỉnh đều đang mơ mộng đấy. Tuy nhiên • ở thành phố người có mâu thuẫn với Khổng Đoan phỏng chừng cũng không ít.
Tuy nhiên, có thể làm ra bút tích lớn như thế thì tuyệt đối sẽ không phải hạng tiểu tốt.
Vương Long Đông phân tích.
- Mặc kệ là nhằm vào ai đều không được, chuyện lần này đồng chí Khổng Đoan có là mục tiêu chính hay không thì cũng phải tìm cơ hội nhắc nhở một chút.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nhóm ba người Vương Long Đông mới vừa đi, lúc này, thư ký của Diệp Phàm là Điền Thanh đã đập cửa tiến vào nói là ủy viên thường vụ Thành ủy Phó Chủ tịch thành phố Ngọc Xuân Phong đã tới.
Từ sau khi Diệp Phàm tới Đồng Lĩnh, Ngọc Xuân Phong tuy nói ở trên hộ nghị thường ủy cũng có ngẫu nhiên ủng hộ quyết định của Diệp Phàm một chút.
Nhưng cũng không phải quá rõ ràng, hơn nữa, hai người cũng không có trực tiếp tiếp xúc. Có thể thấy thời điểm hiện tại đều là đang giữ kẽ chưa tiếp xúc trực diện.
Lần này Ngọc Xuân Phong lại tới thăm hỏi, đây chẳng lẽ là bề ngoài Ngọc Xuân Phong có ý tiếp cận với hắn. Diệp Phàm cũng hiểu được, Ngọc Xuân Phong đang có chút buồn bực ở Đồng Lĩnh này.
Là ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố, ở Ủy ban nhân dân thành phố là một cơ quan trực thuộc, còn không bằng một Phó Chủ tịch thường vụ như Ngô Dụng trước kia.
Quyền lực của cơ quan này còn kém hơn rất nhiều, đã không có quyền lực thì “nước luộc(chỉ cơ hội kiếm chác-DG)” tự nhiên cũng là không có luôn.
Ngọc Xuân Phong chẳng lẽ không muốn chủ quản cơ quan tốt hơn? Kia là chuyện tuyệt đối không thể nào. Mặc dù là vì vấn đề mặt mũi cũng sẽ tranh giành ngay.
Diệp Phàm cảm thấy, Ngọc Xuân Phong nhất định là đang tìm cơ hội. Chắc là sau khi hắn đến Đồng Lĩnh, Ngọc Xuân Phong vẫn bị vây nên xem chừng vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Lần này không chừng là một cơ hội.
Diệp Phàm đương nhiên là nhiệt tình nghênh đón Phó Chủ tịch thành phố vào phòng khách.
- Bí thư Diệp, gần đây bận quá nên mãi cũng chưa sắp xếp được thời gian tới chào hỏi Bí thư Diệp, xin anh lượng thứ.
Ngọc Xuân Phong mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi.
- Nói thế sao được, tôi cũng bề bộn nhiều việc vậy đó. Cũng chưa quan tâm nhiều đến Phó chủ tịch thành phố. Kính xin Phó chủ tịch đừng để bụng là được.
Diệp Phàm cười nói, hai khách sáo đôi câu rồi ngồi xuống.
- Bí thư Diệp, chuyện ngày hôm nay thật đúng là có chút loạn. Những người này quá thể rồi, làm hỏng cả ấn tượng trong mắt Phó chủ tịch tỉnh Điền và thứ trưởng Phong!
Ngọc Xuân Phong giọng điệu có chút phẫn nộ.
- Ôi, việc này, đồng ý là nhất định có nguyên nhân đấy, nhất định phải điều tra một chút.
Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn Ngọc Xuân Phong một cái, hỏi:
- Phó chủ tịch thành phố Ngọc thấy chuyện ngày hôm nay thế nào?
- Nhất định phải nghiêm túc điều tra tới cùng, rốt cuộc là ai tổ chức? Việc này không tra rõ ràng, nếu để người ngoài chú ý thì một khi đồn đại ra, hôm nay bên này gây sức ép, ngày mai lại thôn kia gây rối, trên làm dưới theo thì Thành ủy còn quản lý mấy trăm vạn dân chúng Đồng Lĩnh thế nào nữa?
Ngọc Xuân Phong thái độ rất rõ ràng.
- Điều tra thì nhất định phải điều tra, chính là điều tra phỏng chừng cũng hơi khó khăn đấy.
Diệp Phàm cố ý nói.
- Tuy nhiên, tôi có chút không rõ. Một số đồng chí có phải là biết rõ tình hình Hồng cốc trại hay không?
- Không thể không biết, Hồng Cốc trại là vấn đề nan giải của huyện Hồng Lĩnh. Hơn nữa bọn họ lại là trại tập trung của người Hồi, theo chính sách ưu đãi với dân tộc thiểu sốcủa nàh nước mà nói cũng phải hỗ trợ mạnh mẽ.
Chỉ là muốn hoàn toàn giải quyết vấn đề vượt khó của Hồng Cốc trại thì quá khó khăn. Mấu chốt vẫn là bởi vì không có tiền.
Mà lần này đoàn người thứ trưởng Phong xuống đây cũng là cơ hội, vì sao không nhường cơ hội này cho dân chúng Hồng Cốc trại?
Đây là thật sự không biết rõ tình hình hay là sai sót do con người làm ra? Tôi nghĩ, khả năng phía sau vẫn lớn hơn nhiều.
Ngọc Xuân Phong nói.
- Chuyện lần này tôi đã giao phó cho Chủ tịch thành phố Khổng sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy, mặc dù là Chủ tịch thành phố Khổng bởi vì địa bàn quá lớn mà không biết hết tình hình thực tế, nhưng một bộ máy lớn như thế, chẳng lẽ không ai hay biết?
Diệp Phàm bắt đầu thử thách Ngọc Xuân Phong, đem chuyện Khổng Đoan nói trắng ra.
Nếu Ngọc Xuân Phong có băn khoăn không dám phát biểu ngôn luận gì về Khổng Đoan thì Diệp Phàm cũng phải suy xét xem có tiếp nhận Ngọc Xuân Phong vào vây cánh hay không. Bằng không, một đồng chí lập trường không kiên định được tiến cử vòng tròn ngược lại sẽ làm hỏng việc.
- Trong bộ máy lý đương nhiên còn có khá nhiều đồng chí đều biết rõ, tỷ như tôi vậy. Chuyện này tôi không kịp thời báo cáo lên Bí thư Diệp, trong lòng thật hổ thẹn. May mắn là vẫn chưa gây ra chuyện lớn, nếu quả thật có như vậy thì lương tâm Ngọc Xuân Phong đời này thật khó mà yên.
Ngọc Xuân Phong nói đoạn nhấp một ngụm trà.
- Ha ha, Phó chủ tịch thành phố Ngọc cũng không cần phải quá tự trách mình • mỗi người đều có ý nghĩ riêng mà!
Diệp Phàm cười nói.
- Thật ra • ban đầu trên hội nghị tôi vốn định đề xuất Hồng Cốc trại. Chỉ có điều, thấy Chủ tịch thành phố Khổng kiên quyết như vậy, nói là việc này tới đột ngột, thời gian gấp nhiệm vụ nặng • liền không cần thiết phải lải nhải dông dài nữa.
Cho nên, khi đám người Phó chủ tịch thành phố Tất nhắc tới Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) ở Lão Ma Khanh thì Chủ tịch thành phố Khổng cũng liền gật luôn.
Hơn nữa, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ là hắn có quen than với Chủ tịch xã Ngưu Hà. Lại nói tình hình đất đai ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) quả thật không xong, đã đến nông nỗi buộc phải cải tạo.
Cứ như vậy, đám người trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi còn có gì mà nói. Mặc dù là có nói cũng không ích lợi gì.
Tuy nhiên • việc này, tôi đã không báo cáo kịp thời lên Bí thư Diệp tình hình Hồng Cốc trại, đây là sai lầm của tôi trong quá trình công tác.
Ngọc Xuân Phong nói.
- Phó chủ tịch thành phố Ngọc, quá khứ nên để cho nó qua đi, không cần nhắc lại nữa.
Anh có thể kiểm điểm chính mình, điểm này đã là rất tốt. Con người cả mà • ai chả có lúc sơ sẩy.
Diệp Phàm khoát tay áo, trong lòng hơi có chút thất vọng, Ngọc Xuân Phong này huênh hoang cả buổi mà cũng không nói ra cái cần nói.
- Thật ra, thưa Bí thư Diệp, Chủ tịch thành phố Khổng sắp xếp địa điểm ở Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) đoán chừng là không phải chỉ vì việc này, tôi vẫn luôn suy nghĩ.
Ngọc Xuân Phong ngẫm nghĩ một chút lại nói.
- Ủa, chúng ta nói chuyện tào lao rồi.
Diệp Phàm có làm ra vẻ không bận tâm, làm cho Ngọc Xuân Phong không xấu hổ làm đem sự tình nói ra. Phỏng chừng Ngọc Xuân Phong đã đến lúc phải tẩy bài.
- Đồng chí Mã Đại Lâm ở huyện Lão Ma Khanh có bà xã tên là Khổng Phượng Linh • nghe nói là chị họ của Chủ tịch thành phố Khổng. Vậy nên Chủ tịch thành phố Khổng sẽ chiếu cố một chút cũng là lẽ bình thường.
Dù sao • có thể lấy được tiền từ bộ Tài chính tới tay cũng là một chuyện rất quang vinh rồi. Hơn nữa, sau khi nắm bắt tới tay lại cải tạo được đất vườn thì sẽ được coi là công lao lớn.
Việc này đối với việc đề bạt lên chức sau này của đồng chí Mã Đại Lâm đều là có lợi rất lớn. Tính toán ra, đây cũng là chuyện thường tình của con người.
Đương nhiên, nếu không ảnh hưởng đến toàn cục thì chiếu cố một chút cũng không thể nói gì hơn. Quan hệ là đôi khi công và tư chẳng phân biệt được.
Nhưng lại đã tạo thành tình trạng hôm nay, vậy thì cũng có chút không xuôi rồi.
Những gì Ngọc Xuân Phong vừa nói ra đây tương đối có sức nặng, về cơ bản là đem mình đặt sang thế đối lập với Khổng Đoan.
Diệp Phàm hiểu được, trong khoảng thời gian này Ngọc Xuân Phong đã bị Khổng Đoan áp bức đến mức thảm hại nên mới co cụm lại càng chặt hơn. Cơ quan được phân công quản lý bộ lại bị điều chỉnh.
Khổng Đoan làm như vậy có lẽ là để khiến Ngọc Xuân Phong cúi đầu nhập hội. Nào ngờ bức tới bức lui thật ra lại khiến Ngọc Xuân Phong “ngã vào lòng” Diệp Phàm trước.
Cho nên, đôi khi có muốn áp bức người ta thật, nhưng là phải chú ý cho người ta không gian và thời gian vừa phải.
- Phó chủ tịch thành phố Ngọc, gần đây công tác của Ủy ban nhân dân thành phố vẫn triển khai thuận lợi chứ. Từ khi Chủ tịch thành phố Khổng tiếp nhận tới nay, tin rằng sẽ xuôi chèo mát mái, bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố đoàn kết sẽ khiến cho công tác của Ủy ban nhân dân thành phố càng có thể tiến thêm một bước.
Diệp Phàm quyết định dò xét Ngọc Xuân Phong một chút.
- Thuận lợi, Chủ tịch thành phố Khổng cũng không phải hạng thích “chơi bẩn”. Vốn dĩ tôi vẫn hiệp trợ Phó chủ tịch thành phố Tất phân công quản lý tài chính thành phố.
Hiện tại toàn bộ đã giao cho Vạn Phú Tài, Vạn Phú Tài này là Cục trưởng cục Tài chính mà so với ủy viên thường vụ kiêm Phó Chủ tịch thành phố như tôi còn to hơn nhiều.
Tôi phê khoản một ngàn đồng thì vẫn phải được Phó chủ tịch thành phố Tất phê chuẩn mới được lấy tiền. Bằng không, có phê cũng tương đương với không phê.
Chữ ký của Ngọc Xuân Phong tôi cứ không đáng giá tiền như vậy. Tốt xấu gì tôi cũng là một ủy viên thường vụ, sao lại để cho Vạn Phú Tài lộng hành kiêu ngạo như thế?
Còn nữa, gần đây đồng chí La Phong phối hợp thật sự rất ăn ý với đồng chí Khổng Đoan. Chủ tịch thành phố Khổng nhậm chức không lâu liền điều chỉnh bộ máy phân công quản lý trong Ủy ban nhân dân thành phố.
Bí thư Diệp, anh xem tôi là chủ quản ngành gì. Cục Văn hóa, cục Thủy sản, cục Khoa học Kỹ thuật. Thành phố ta có cái gì gọi là thuỷ sản, một ... là không ... ven biển, thứ hai là sông ngòi cũng không nhiều, căn bản cũng không có cái gì gọi là hạng mục thuỷ sản.
Chỉ có vài ba hồ nước cống rãnh mương máng chứ làm gì có thuỷ sản. Còn nữa, vốn tôi được phân quản cục than đá. Giờ thì hay rồi, đem cục than đá mà tôi được phân công quản lý giao lại cho La Phong.
Chủ tịch thành phố Khổng còn tìm tôi nói chuyện, nói thẳng là vì tị hiềm mà ra.
Ngọc Xuân Phong quả nhiên nhịn không nổi mà nói tuột ra. Đây cũng là cách tỏ thái độ muốn nhập hội của y.
- Tị hiềm, trốn tránh gì chứ, tôi không hiểu lắm, có phải Phó chủ tịch thành phố Ngọc có rất nhiều thân thích ở bên cục than đá hay không? Cho nên, Chủ tịch thành phố Khổng không thể không chú ý ảnh hưởng phương diện này?
Diệp Phàm thoáng thấy buồn cười.
- Không có, mặc dù có một người công tác ở bên khai thác mỏ, nhưng cũng là nhân vật không đáng nhắc đến, vẫn chưa tới cấp bậc trưởng phòng.
Đồng chí Khổng Đoan lấy lý do là lần trước mỏ than Hải Sơn đã xảy ra vụ việc lớn. Cấp trên đang nhìn chằm chằm vào bộ máy ủy viên thường vụ Thành ủy chúng ta.
Cho nên hễ là ủy viên thường vụ thì đều phải chú ý điểm này. Tốt nhất là không dính dáng với bên than đá. Lại còn nói thế nữa chứ, Phó chủ tịch thành phố Tất chẳng phải là Phó Chủ tịch thường trực thành phố sao.
Hiện tại cũng rất ít đề cập đến hai chữ than đá này. Phải đợi cuộc phong ba này qua đi nữa vân vân và vân vân, quả thực buồn cười, thiên hạ này còn có thứ lí lẽ buồn cười như vậy sao? Chẳng lẽ thật sự là một lần bị cắn thì sợ rắn đến mười năm.
Huống chi chuyện lần trước ở mỏ than Hải Sơn thành phố chúng ta cũng không có chỗ nào xử lý không thỏa đáng. Chỉ là vấn đề tư tưởng của đồng chí khác.
Ngọc Xuân Phong trên mặt càng lộ vẻ tức giận.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng y đang cố ý tức giận như thế. Đương nhiên cũng là diễn cho Diệp Phàm xem đấy, ý là y đã không để dung thứ cho Khổng Đoan nữa rồi.
- Phó chủ tịch thành phố Ngọc, anh có muố làm chuyện lớn không?
Diệp Phàm đột nhiên nghiêm túc hỏi.
- Chuyện lớn, tôi không rõ Bí thư Diệp ní những lời này là có ý tứ gì?
Ngọc Xuân Phong cũng nghiêm mặt hỏi lại.
- Anh xem chỗ tài liệu này một chút ••••••
Diệp Phàm nói xong vào gian trong đem ra bản tư liệu trong bóp da có liên quan đến hạng mục nhà máy nhiệt điện của tập đoàn Viễn Đông đầu tư.
Ngọc Xuân Phong sau khi nhận lấy thì cẩn thận lật đi lật lại hai lần, sau khi nhìn thấy dấu phê của lãnh đạo Tỉnh ủy chỉ thị thì bàn tay kia không khỏi run rẩy vài cái, động tác này Diệp Phàm thấy rất rõ ràng. Trong lòng tự nhủ “lão đồng chí này giấu diếm mãi, giờ thì có chút kích động rồi phải không?”
- Ý của Bí thư Diệp ngài là?
Ngọc Xuân Phong dùng thuật ngữ rất tôn kính, có vẻ hơi quái dị. Bởi vì Ngọc Xuân Phong đã bốn mươi mà Diệp Phàm thì chưa đến ba mươi.
- Nhà máy nhiệt điện này phỏng chừng sẽ xây dựng ở Ngưu gia bình của Chương Hà, đồng chí Long Đông đã tìm được địa điểm rồi.
Trước mắt đã mời các chuyên gia trên tỉnh khảo sát, bước đầu phỏng chừng nói là không có vấn đề gì nhiều.
Đương nhiên nếu quả thật muốn chứng thực thì còn phải thông qua khảo sát chính thức mới được. Nếu Phó chủ tịch thành phố Ngọc cảm thấy hứng thú thì tôi sẽ giao hạng mục công tác này cho anh cùng với đồng chí Long Đông cùng làm.
Đồng chí ấy chẳng những là Ủy viên thường vụ thành ủy mà còn là Chủ tịch Chương Hà, đại biểu cho lãnh đạo địa phương, còn anh là đại biểu của Thành ủy.
Phỏng chừng đến lúc đó Ủy ban nhân dân thành phố sẽ còn phái ra một Phó Chủ tịch thành phố đến hiệp trợ. Phó chủ tịch thành phố Ngọc có quyết tâm làm tốt chuyện này... hay không?
Diệp Phàm bơm hơi thêm một câu.
- Có thọ trăm tuổi mà mặc kệ sự đời thì cũng là sống vô dụng thôi, Ngọc Xuân Phong tôi xin liều một phen vậy!
Ngọc Xuân Phong nói những lời này có vẻ rất thành thật, tay nắm chặt hình nắm đấm.
- Được được...đến lúc đó Phó chủ tịch tỉnh Điền sẽ đích thân dẫn đoàn xuống dưới chỉ đạo đấy, anh hãy tích cực phối hợp với anh ta làm tốt chuyện này.
Diệp Phàm cười nói.
- Bí thư Diệp, hạng mục lớn như vậy, khoản tiền đề cập đến chắc chắn rất nhiều. Phỏng chừng trên thành phố khẳng định phải thành lập một ban chỉ huy dự án nhiệt điện. Đến lúc đó, Phó chủ tịch tỉnh Điền phỏng chừng chỉ chỉ đạo công tác. Còn thật sự nắm giữ ấn soái chính là Bí thư Diệp. Ngọc Xuân Phong tôi chỉ muốn theo gậy chỉ huy mà đi là được.
Ngọc Xuân Phong lần này là rất rõ ràng bày tỏ thái độ.
- Vậy thì khẳng định, đến lúc đó anh chính là Tổ phó rồi.
Diệp Phàm cười nói.
8 giờ tối hôm đó, Phó chủ tịch tỉnh Điền kêu Diệp Phàm tới.
- Tiểu Diệp, chuyện ngày hôm nay rất ảo diệu đó, thiếu chút nữa là thành chuyện lớn.
Phó chủ tịch tỉnh Điền vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Đúng vậy đó Phó chủ tịch tỉnh Điền, lúc ấy may mà anh ra mặt. Giúp tôi có được người tâm phúc, bằng không tôi thực không biết xử lý loạn cục này sao cho ổn thỏa rồi. Rất ảo diệu!
Diệp Phàm liền nịnh bợ một chút.
- Ha ha ha, Tiểu Diệp khá lắm, rất biết nói chuyệnđó!
Điền Sơ Nhất không ngờ lại mỉm cười.
- Không dám, đây là sự thật, tôi là người rất thẳng tính, cũng không hay nói dối chút nào.
Diệp Phàm làm bộ thật thà chất phác rất ra dáng.
- Việc này nhất định phải tra, nhất định phải điều tra tới cùng, giở trò gì vậy chứ, trong mắt họ còn có kỷ luật tổ chức nữa hay không?
Không thể ngờ được Điền Sơ Nhất đột nhiên lại ngưng cười, đổi sắc mặt nhanh hơn trời mưa. Chuyện phát sinh hôm nay kì thực cũng là đánh vào thể diện của Điền Sơ Nhất.
Kẻ thọc gậy sau lưng đó tuyệt đối là không nghĩ tới điểm này. Bởi vì, Điền Sơ Nhất đồng ý xuống đây, mục đích cơ bản cũng không phải đặt ở hạng mục cải tạo đồng ruộng.
Mà trọng tâm vẫn là muốn đi xem xét một chút việc lựa chọn mặt bằng cho hạng mục hà máy nhiệt điện Ngưu gia bình ở Chương Hà ra sao? Đây là hạng mục lớn trước mắt mà trên tỉnh có thể nhìn đến nhất.
Mà cải tạo đồng ruộng cơ bản là một vấn đề mang tính trường kỳ, phải từ từ, nóng vội là không thể nào. Cho nên, Phó chủ tịch tỉnh Điền lần này xuống dưới cùng mấy chuyên gia liên quan.
Không thể tưởng được lại gây sức ép làm hại việc này, nếu ảnh hưởng đến hạng mục năm tỷ kia thì Phó chủ tịch tỉnh Điền tự nhiên ngẫm lại mà thấy nóng ruột.
- Tôi sẽ sắp xếp người điều tra việc này, bắt đầu thượng từ nguyên nhân sự việc cũng là nên thế. Đương nhiên, các huynh đệ người Hồi ở Hồng Cốc trại đang tranh thủ lợi ích mà họ xứng đáng có được.
Bọn họ vốn cũng không sai. Sai chính là một số đồng chí đang lợi dụng bọn họ để gây sự. Có việc gì thì từ từ hẵng nói, hoàn toàn có thể đặt lên bàn nghị sự mà.
Làm gì lại dùng thủ đoạn cực đoan như thế, nếu hôm nay làm bị thương lãnh đạo bên bộ Tài chính và trên tỉnh, cái mũ quan của Diệp Phàm tôi là việc nhỏ, ảnh hưởng của việc này còn lớn hơn nhiều.
Cho nên, tôi cũng chủ trương nhất định phải điều tra, điều tra tới cùng. Tra ra kẻ hạ độc thủ phía sau màn, mục đích thì không phải là để trả đũa, chủ yếu là tạo cho quảng đại cán bộ quan viên Đồng Lĩnh một con đường chính quy, lấy đó làm tấm gương cho những kẻ hay đâm sau lưng người khác.
Đương nhiên, lỗ hổng trong công tác của chúng ta cũng nên khắc sâu và tự xét lại. Tỷ như, lúc trước nếu sắp xếp đúng vào Hồng Cốc trại thì người khác cũng không có lỗ hổng nào có thể vin vào.
Đây là sai lầm mang tính trọng đại của một số đồng chí trong công tác. Phê bình là không tránh khỏi.
Diệp Phàm mịt mờ nhắm mũi giáo về phía Khổng Đoan.
- Nghe nói lúc trước cậu cử đồng chí Khổng Đoan đi sắp xếp chuyện này?
Điền Sơ Nhất khôi phục bình tĩnh, mặt không chút thay đổi mà hỏi.
- Đúng vậy, việc này tự nhiên là để Chủ tịch thành phố Khổng đi sắp xếp. Dù sao anh ta cũng là Chủ tịch thành phố Đồng Lĩnh, là lãnh đạo bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố.
Diệp Phàm gật gật đầu nói.
- Xem ra, đồng chí Khổng Đoan tuy nói ở Đồng Lĩnh cũng mới một thời gian nên về một số tình hình của Đồng Lĩnh vẫn là chưa nắm rõ.
Đây là vấn đề tác phong cũng như sự cẩn trọng khi làm việc của cán bộ lãnh đạo. Chúng ta chỉ cần một lòng nghĩ đến dân, phải thật sự khắc sâu vào tâm khảm.
Vấn đề lớn như Hồng Cốc trại mà làm lãnh đạo chủ chốt ở thành phố đều không hay biết thì đúng là chưa làm tròn bổn phận.
Nếu như các đồng chí bên dưới không phản ánh lên, đó là phía dưới không làm tròn trách nhiệm. Đương nhiên, theo tình hình mà bên Hồng Cốc trại và huyện Hồng Lĩnh phản ánh.
Vấn đề của Hồng Cốc trại có vẻ như đã sớm phản ánh lên thành phố. Điều này chứng tỏ một số đồng chí có tư tưởng rất cứng nhắc.
Phó chủ tịch tỉnh Điền nói • thật ra là đang ngầm phê bình Khổng Đoan.
- Còn nữa, thứ trưởng Phong bên kia cậu đã xử lý tốt chưa đó. Việc này, nhất định phải được thứ trưởng Phong cho qua mới được. Bọn họ là từ trên bộ xuống• ảnh hưởng của việc này phải khống chế ở trong địa bàn Đồng Lĩnh.
Điền Sơ Nhất lại thận trọng hỏi thêm.
- Tôi đã qua bên thứ trưởng Phong, thứ trưởng Phong cũng bảo tôi chớ có lo, chuyện ngày hôm nay tuy nói rất nghiêm trọng • nhưng kết quả của nó vẫn là tương đối đáng hài lòng. Chỉ là yêu cầu tôi phải chú ý thái độ làm việc của các cán bộ, nhất định không thể qua loa.
Diệp Phàm nói.
- Vậy là tốt rồi.
Điền Sơ Nhất nói.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm buồn bực là vừa mới trở lại phòng lại nhận được điện thoại của Tề Chấn Đào • mở miệng lại hỏi chuyện phát sinh ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) hôm nay.
“Con mẹ nó thật đúng là ám quẻ” Chuyện xấu đúng là chẳng mấy chốc đã đi cả ngàn dặm, lập tức đã bay đến Ủy ban nhân dân tỉnh rồi.
Diệp Phàm trong lòng hung hăng đến phát cáu, miệng hỏi:
- Chú Tề, là có người gièm pha lên tỉnh phải không?
- Tiểu tử suy nghĩ cẩn thận đấy, trên đời này không có nhiều kẻ độc địa như vậy, thả lỏng tinh thần chút.
Tề Chấn Đào dạy bảo.
- Chuyện này lạ quá, Tề thúc biết chứ?
Diệp Phàm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, ai ngờ Tề Chấn Đào thính tai lại nghe được.
Ông ta hừ nói:
- Nói cái gì không đâu? Nói cho nhà cậu biết. Đó là bởi vì trong đám bộ đội của Tề Thiên có một anh lính lấy bà xã là người Hồng Cốc trại. Anh lính đó vừa vặn đang nói chuyện tào lao thì nhắc đến việc này để Tề Thiên nghe thấy được, cho nên mới khẩn trương báo cho tôi. Cậu ta lo là cậu không giải quyết được.
- Không có việc gì, hiện tại đã giải quyết xong, nhọc lòng chú Tề lo lắng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Rốt cuộc thì sao lại thế? Xử lý như thế nào đấy. Vậy sau đó thì định làm gì. Cậu phải hiểu được tính nghiêm túc của việc này. Tôi là biết nhờ mối quan hệ riêng tư, phỏng chừng rát nhiều đồng chí trên tỉnh cũng đã biết rồi.
Tề Chấn Đào hỏi.
Diệp Phàm đem tình hình kể lại tỉ mỉ một lượt.
- Điều tra thì là nhất định rồi • hơn nữa, đồng chí Khổng Đoan sắp xếp như thế là có lòng riêng quá thể, phải nhắc nhở. Đương nhiên, trong đó có ... hay không có nguyên nhân khác, điểm này cậu cũng phải chú ý.
Còn một điều nữa, khi phê bình còn phải đoàn kết các đồng chí. Nhưng cốt yếu vẫn là ở chỗ ngày mai các cậu đi Hồng Cốc trại xử lý chuyện này thế nào.
Thứ trưởng Phong bên kia hẳn không phải là vấn đề lớn, kiếm chút tiền không thành vấn đề. Tiểu tử chịu khó vận dụng đầu óc, không chừng chuyện này có thể từ xấu biến thành tốt.
Tề Chấn Đào giọng điệu vô cùng thân thiết.
- Chuyện xấu thay đổi chuyện tốt với tôi cũng chả sao cả. Chú Tề, có thể bật mí nhiều hơn chút hay không? Tỷ như, cụ thể cho cái chỉ thị gì đó?
Diệp Phàm hỏi.
- Bản thân muốn đi, tôi nào có rành mà đi quản chuyện này. Huống chi, việc này Phó chủ tịch tỉnh Điền còn bên cạnh, cứ tích cực thỉnh giáo. Ông ấy là một đồng chí mẫn cán, ông ấy khẳng định là không muốn thấy tình trạng của Hồng Cốc trại như thế. Về phần thứ trưởng Phong bên kia, cậu vẫn là vận dụng đầu óc hơn nữa, đào được càng nhiều bạc trắng từ túi ông ta đi ra càng tốt.
Tề Chấn Đào nói.
- Chú Tề với Bí thư La là cùng một giuộc, trong mắt chỉ có mỗi tiền.
Diệp Phàm đùa vui một câu.
- Không có tiền thì có thể làm gì được? Không có tiền thì cái nhà này cũng tan. Tôi đã nói với tiểu tử nhà cậu rồi, chuyện Hồng Cốc trại lần này cậu đừng có nghĩ tôi có thể phê cho cậu đồng nào.
Nói trước một câu, tôi là một hạt bụi cũng sẽ không cho đấy. Nhưng vấn đề Hồng Cốc trại cậu phải giải quyết cho nó viên mãn, tiêu trừ di chứng.
Về phần cuộc sống các huynh đệ người Hồi mà nói, cậu là quan phụ mẫu của Đồng Lĩnh thì cũng phải dốc hết sức lực đến giúp đỡ bọn họ.
Đương nhiên, nếu cậu có thể kiếm chác nơi Phó chủ tịch tỉnh Điền thì tôi không có ý kiến. Cậu cũng không cần đến đây, có việc thì cứ điện thoại báo cáo là được.
Tề Chấn Đào trước hết muốn giơ tay đem những tính toán của Diệp Phàm bóp chết từ trong trứng nước.
- Chú Tề à, không phải chú keo kiệt như vậy chứ? Hồng Cốc trại dù gì cũng là con dân dưới sự lãnh đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh mà.
Theo tôi bước đầu tìm hiểu qua, vấn đề Hồng Cốc trại tương đối lớn, khoản tiền cần thiết đã vượt ra khỏi sức chịu đựng của Đồng Lĩnh.
Chúng ta cũng không có khả năng lập tức ném ra mấy triệu đem đường sá ở Hồng Cốc trại giải quyết đến nơi. Về phần thứ trưởng Phong bên kia, phỏng chừng nhiều nhất cấp cho một chục cho đến hai mươi triệu là cùng.
Khoản tiền này lấy ra chỉ là cải tạo tàm tạm những nơi đất bị nhiễm muối, sao có thể đổ vào giao thông kiến thiết đường sá?
Diệp Phàm tự nhiên giở bài kể lể khó khăn.
- Tôi thì vẫn là một câu kia, vấn đề này cậu phải giải quyết từng bước, tiền thì tôi không có. Tuy nhiên cậu cũng có thể đi hỏi Tề Thiên xem sao?
Tề Chấn Đào nói vậy khiến Diệp Phàm vừa nghe thiếu chút nữa là nghẹn họng nhìn trân trối rồi. Tề Chấn Đào vì che chở gói tiền to của mình mà không ngờ nhẫn tâm đùn đẩy gánh trách nhiệm lên vai đứa con Tề Thiên.
- Lần trước Tề Thiên đã trợ giúp cho phân quân khu Đồng Lĩnh một khoản rất lớn, cho một sân tập cũ và thiết bị huấn luyện trị giá tầm 2 triệu. Nếu bây giờ còn bảo chi tiền, phỏng chừng cậu ta sẽ rút súng liều mình cũng nên.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, tiểu tử nhà cậu không phải rất thông minh sao? Trong chuyện này sao tự nhiên não lại thiếu nếp gấp như thế. Đừng có hỏi nó đòi tiền làm gì, tiểu tử kia hiện tại trở thành sư trưởng rồi nên cũng khá keo kiệt đấy.
Tuy nhiên, sư đoàn bên đó có một Công binh doanh thiết bị tề toàn, binh lực trang bị sung túc. Gọi bọn họ đi ra giúp đỡ các cậu mở đường theo mô hình sơ khai nhất ở Hồng Cốc trại thì phỏng chừng vẫn là có cách.
Đến lúc đó, Công binh sẽ thiếu thuốc nổ ngòi nổ sao? Cậu nhân tiện ăn bớt một ít Tề Thiên cũng chỉ có thể giương mắt nhìn có phải không nào?
Quân dân cùng chung sức xây dựng mà, phân quân khu thành phố cũng không thể thoái thác.
Tề Chấn Đào cười nói tiếp:
- Đồng chí Diệp Phàm, vì các huynh đệ người Hồi ở Hồng Cốc trại.
Cậu phải nghĩ rộng ra biện pháp nhiều mặt. Cũng không nhất định phải trông cậy vào khoản tài chính ít ỏi của các cậu phải không nào?
Tề Chấn Đào này tin tưởng vào năng lực của Diệp Phàm cậu. Không phải cậu có rất nhiều tập đoàn tài chính là bằng hữu sao, xin bên này bên kia một chút, vấn đề này phỏng chừng liền giải quyết được phân nửa.
Chuyện này đối với cậu mà nói bản không thành vấn đề, còn lo lắng nhiều như vậy để làm chi! Một câu là tôi đi guốc trong bụng cậu, tin rằng cậu có thể làm tốt mà!
Sau khi cúp điện thoại xuống Diệp Phàm không khỏi tự mắng một câu —“tin tưởng phỏng có ích lợi gì, cũng không cho cái khỉ gì, chỉ nói miệng, Tề đại pháo nhà ông thật đúng là ki bo”.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai đoàn người liền xuất phát.
Chín giờ sáng đã đến trụ sở ủy ban nhân dân xã Hồng Du, chính quyền Hồng Cốc trại sở thuộc.
Bí thư Đảng ủy xã Trần Phát Hùng sớm đã dẫn theo tất cả thành viên Đảng uỷ cho đến chính quyền mặc gió rét đã đợi suốt một tiếng đồng hồ.
Lão già này bắt tay Phó chủ tịch tỉnh Điền và thứ trưởng Phong rồi thăm hỏi dông dài một hồi, không biết là do lạnh quá hay là do kích động mà thành ra thế.
Ủy ban xã còn khá đơn sơ, vừa mới mới xây một tòa nhà làm việc năm tầng, chỉ có điều chắc là vì nguyên nhân , trang trí theo kiểu đổ chút nước sơn, cũng chưa có lát gạch.
- Rất xin lỗi các vị lãnh đạo, điều kiện chỗ chúng tôi còn khá đơn sơ.
Trần Phát Hùng mặt đỏ bừng, miệng run rẩy nói.
- Không cần nhiều lời, ông cứ lên phía trước dẫn đường, chúng ta trực tiếp đi Hồng Cốc trại.
Phó chủ tịch tỉnh Điền khoát tay áo.
Trần Phát Hùng vâng dạ rồi lên một chiếc Jepp rất cũ kỹ Jeep của đồn công an lên phía trước mở đường. Còn Bao Nghị dẫn theo các nhân viên công an chia tốp bảo vệ đi theo.
Tuy nhiên, vừa mới đi được hơn 10' sau liền ngừng lại.
Trần Phát Hùng chạy bộ theo xe Diệp Phàm nói:
- Bí thư Diệp, phía trước chính là đường rẽ sang Hồng Cốc trại. Bởi vì đường sá không thông, có mỗi một con đường nhỏ lại khó đi nên xe không thể qua, quá nguy hiểm. Hơn nữa, căn bản là không thể quay đầu trở về.
- Từ đây đến Hồng Cốc trại còn bao xa?
Diệp Phàm hỏi.
- Rẽ theo đường nhỏ thì chúng tôi bình thường đi xuống đó cũng phải mất đến ba tiếng, nếu không men theo con đường nhỏ đó mà đi, ít nhất cũng mất năm đến sáu tiếng. Tốc độ thế đã tính là nhanh rồi, lần này lại có nhiều lãnh đạo và chuyên gia như vậy, sức đi bộ khẳng định là kém dân vùng này. Đi đường nhỏ mà nói đoán chừng cũng phải hơn bốn tiếng mới có thể đến nơi.
Trần Phát Hùng quan sát nhìn đoàn xe, nói.