- Không dễ đi, may mà trời không mưa. Nếu trời mưa xuống thì đi đến Hồng Cốc trại không vấp té dọc đường là hơi phí.
Trần Phát Hùng nói.
- Hay là cứ men theo con đường nhỏ chưa mở hết mà đi, chậm chút cũng được, phỏng chừng tối nay đến được Hồng Cốc trại là xong.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, như vậy các lãnh đạo và chuyên gia có chịu nổi mệt nhọc hay không?
Cổ Lương hỏi.
- Cứ từ từ mà đi, mệt thì nhất định là mệt rồi, tuy nhiên, tôi tin rằng các lãnh đạo và chuyên gia đều có thể đi nổi.
Diệp Phàm kiên trì nói.
Cả đoàn liền xuống xe đi bộ. Diệp Phàm làm như vậy làm đương nhiên là có mục đích. Cứ như vậy, khiến mấy lãnh đạo và các chuyên gia thực sự thể nghiệm một chút vất vả của dân chúng Hồng Cốc trại. Đến lúc đó, không chừng các lãnh đạo thông cảm mà mở lòng, cảm động mà mạnh miệng hứa cấp cho chút tiền xứng đáng cũng không chừng.
- Bí thư Diệp, Hồng Cốc trại bên kia có một đoàn ngựa thồ, là tập thể dân cư cùng nuôi dưỡng đấy, nghe nói có hơn mấy chục con ngựa. Chuyên thồ đồ vật này nọ đến trại đấy. Hay là bảo đem ngựa ra cho các lãnh đạo cưỡi.
Mễ Nguyệt ghé sát tai Diệp Phàm vừa đi vừa đề nghị.
- Không cần.
Diệp Phàm khoát tay áo. Đoạn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Mễ Nguyệt, đành nhỏ giọng bảo:
- Càng là vất vả càng dễ kiếm tiền, không khổ cực sao được trả công? Cái này gọi là khổ nhục kế đó thôi! Một số đồng chí thường xuyên dùng chiêu bài này đó.
- Ồ!
Mễ Nguyệt đột nhiên ngộ đạo, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt có chút quái dị. Tuy nhiên, đoạn lại nói thêm:
- Cứ như vậy có thể mệt muốn chết lãnh đạo với các chuyên gia không chừng, đến lúc đó người ta tức giận đầy một bụng thì chúng ta càng thảm hại hơn rồi.
- Ha ha, lãnh đạo chỉ có hai người. Phó chủ tịch Điền lẫn thứ trưởng Phong đều là cán bộ mẫn cán. Cô lo cái gì? Bọn họ vẫn không tức giận thì ai dám lắm mồm?
Diệp Phàm nhỏ giọng cười nói.
Mễ Nguyệt cuối cùng tâm tư cũng chùng xuống đôi chút.
- Nhưng những thứ cần thiết như nước khoáng, lương khô cô vẫn phải chuẩn bị đầy đủ hết.
Diệp Phàm nói thêm.
- Những thứ đó tôi sớm chuẩn bị • mà ngay cả ga trải giường đến khăn rửa mặt cũng đều chuẩn bị xong. Chăn màn ở Hồng Cốc trại các lãnh đạo khẳng định sẽ ngủ không quen • tôi đã mua mới toàn bộ.
Mễ Nguyệt hơi có vẻ đắc ý, nói.
- Những thứ đó vất lại xã hết, chỉ giữ lại đò ăn.
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
- Như vậy sợ không ổn? Chỉ sợ lãnh đạo buổi tối ngủ không ngon mà cảm lạnh cảm cúm. Mà ở vùng thôn dã kia bọ chó chấy rận cũng không ít? Đến lúc đó gặp phải người ta lại oán chúng ta thì sao?
Mễ Nguyệt có chút nóng nảy, nói.
- Nhiễm phải thì càng tốt • như vậy sẽ càng nhớ lâu. Việc này quyết định như vậy đi, có cứ đi làm là được.
Diệp Phàm khoát tay áo, Mễ Nguyệt không tranh cãi nữa cũng xoay người chuẩn bị đi sắp xếp • tuy nhiên, Diệp Phàm lại bỗng nói thêm:
- Chờ một chút • đúng rồi, những thứ đó không cần mang về rồi, cứ khiêng đến Hồng Cốc trại đi.
- Vâng.
Mễ Nguyệt gật đầu nói.
- Nhớ kỹ, những thứ này là chuẩn bị cho các lãnh đạo tới an ủi những hộ đặc biệt như mẹ goá con côi người già cả neo đơn không nơi nương tựa đấy nhé.
Tỷ như cá hộ gia đình liệt sĩ các loại... chứ không phải để lãnh đạo với các chuyên gia dùng. Đến lúc đó cô đem chút lụa đỏ phủ lên.
Chú ý, mỗi người một phong bì là không thể bớt • để hai trăm đi.
Diệp Phàm cười nói. Bởi vì, khoản này hiển nhiên không thể thiếu. Nếu để lãnh đạo các cấp biết được thì trong lòng không thắc mắc mới là lạ.
Mễ Nguyệt tuy nói không nói thêm gì, nhưng • trong mắt cũng là ngập tràn vẻ khâm phục.
Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, hơn mười ngày trước có một trận tuyết lớn. May mà hôm đó đến giờ vẫn không mưa nên tuyết đã tan hết.
Nhưng cũng nhờ có trận tuyết đó tẩy rửa lại thêm đoạn đường này vốn dĩ khá hẻo lánh, cho nên • không khí cùng cảnh trí cũng không đến nỗi tệ.
Chỉ có đoạn đường cái kia là đáng chê, nơi này một đoạn chỗ kia một đoạn. Mà chỗ không thông chỉ có thể qua hai người một lúc.
Lúc mới đầu có nhiều người như vậy cùng đi • các chuyên gia đều rất hưng phấn. Vừa đi vừa chỉ trỏ một số thực vật chịu muối tốt ở hai bên sườn núi như cây táo và bạch liễu...
Tuy nhiên, sau đó gần hai giờ sau. Các chuyên gia cùng với nhóm cán bộ lãnh đạo dù sao cũng không phải dân địa phương cả ngày leo núi. Ai nấy bắt đầu dần mệt mỏi, đương nhiên, trên đường cả đoàn cũng có nghỉ ngơi vài lần.
- Bí thư Trần, đường này sao cứ đoạn làm đoạn bỏ thế này, chi bằng tập trung làm luôn một chỗ. Chia làm hai phía cũng tiến hành, bên này từ trụ sở ủy ban xã mở rộng thẳng đến Hồng Cốc trại.
Bên kia lại do Hồng Cốc trại mở rộng về phía ủy ban xã bên này. Như vậy, từ phía Hồng Cốc trại hoặc ủy ban xã xuất phát đều có thể ngồi xe được một đoạn đường.
Cứ đoạn mở đoạn không như vậy cũng bất lợi cho xe chở hàng qua lại thường ngày, lại còn gồ ghề chẳng ra hình ra dạng, rốt cuộc mở được mấy km cũng không ai rõ.
Hơn nữa,con đường này mở rất thiếu tính quy phạm. Nhìn qua thấy bên này một nhát bên kia một nhát cuốc như là chó gặm nham nhở rất thiếu quy hoạch. Làm như vậy không có được.
Phó chủ tịch Điền chỉ vào con đường mà bảo Bí thư Đảng ủy xã Hồng Du là Trần Phát Hùng.
- Phó chủ tịch Điền, chính quyền xã chúng tôi cũng muốn như vậy. Chỉ là vì nguyên nhân tài chính. Tại sao lại phải đoạn mở đoạn không.
Mời Phó chủ tịch Điền xem, mở một đoạn thường thường đều là vì đoạn này dễ mở. Tỷ như trên đường không có tảng đá nào thật lớn thành chướng ngại.
Chỉ cần đơn giản là đào hoặc là cho nổ tung là được ngay. Giờ mời anh lại nhìn phía trước đoạn không thông, đó là bởi vì có tảng đá núi lớn chắn hết toàn bộ.
Nếu phải khai thông, phải tốn chi phí rất nhiều cho nhân công và thuốc nổ ... Cho nên, mới để nham nhở như vậy.
Trần Phát Hùng vẻ mặt xấu hổ nói.
- Lúc trước các ông không có quy hoạch sao?
Một lão chuyên gia tóc trắng lại hỏi.
- Đã nhờ các chuyên gia trên cục giao thông huyện đến đo đạc qua, chỉ có điều Hồng Cốc trại và ủy ban xã đều không biết lấy đâu ra khoản phí đo đạc thiết kế đắt đỏ này. Cho nên, chỉ có thể đo đạc đơn giản một chút, bọn họ cho một cái bản đồ quy hoạch đường là xong.
Trần Phát Hùng nói, mặt càng đỏ hơn.
- Làm ăn bừa bãi, trước đó không quy hoạch cho chu đáo, nếu để đào ra hoặc cho nổ ra đoạn đường dư thừa thì không phải là làm không công rồi sao.
Hơn nữa, các người không quy hoạch mà đi mở đường như vậy, kết quả là phải đi đường vòng nhiều hoặc ít. Ông xem xem, rõ ràng bên trái phái này hơi cong một chút là hỏng mất rồi, mọi người lại phải gắng cua thêm một đoạn đường vòng.
Thế này thật lãng phí, thế này là không có được.
Ngần đó chuyên gia đa số đều là ở tỉnh tới nên không để lại cho Trần Phát Hùng chút thể diện nào, lão già này mặt mũi đỏ bừng • đầu nhanh chóng cúi gằm xuống như gà rù.
- Đúng là chúng tôi làm công tác không đến nơi • lúc trước chúng tôi cũng có đệ trình lên lãnh đạo viện thiết kế công trình. Chỉ là riêng chi phí thăm dò và thiết kế đoạn đường này đã lên tới hai ba triệu gì đó.
Nói thật, chúng tôi căn bản là không đào đâu ra khoản tiền này cả. Lúc ấy là muốn có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, chi bằng đem khoản phí thăm dò thiết kế này tiết kiệm để mở ra càng nhiều đường hơn nữa.
Đay là sai sót chỉ đạo về mặt tư tưởng, chúng tôi sẽ lập tức sửa chữa.
Chủ tịch huyện Hồng Lĩnh Khúc Tân Bạch vẻ mặt hổ thẹn nói.
Đi được nửa đường, ai nấy đều đã mệt mỏi. Diệp Phàm liền dặn Mễ Nguyệt đi lo dựng lều bạt nghỉ ngơi. Quanh đây ngay nước uống cũng khó tìm, may mà Mễ Nguyệt lúc trước đã lo đến loại tình huống này mà cho riêng một số lao động khỏe mạnh gánh nước theo. Bằng không, các lãnh đạo và chuyên gia đều không có cơm mà ăn.
- Ôi, chúng ta mới đi một đoạn mà đều cảm giác chịu không nổi, ngẫm lại các huynh đệ.người Hồi ở Hồng Cốc trại, họ cả đời sinh trưởng ở địa phương, không biết đã phải đi bao nhiêu bận, bọn họ là khổ sở cỡ nào ••••••
Thứ trưởng Phong vừa gặm bánh mì kẹp cải bẹ vừa uống súp ngô, có chút đau lòng nói.
- Thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, tôi thấy tất cả mọi người đều mệt mỏi lắm rồi. Chi bằng cứ chợp mắt một lát rồi hẵng lên đường?
Diệp Phàm đề nghị.
- Ngủ thì không cần, rất phiền toái là lại không có giường. Nghỉ ngơi một lát rồi từ từ mà đi thôi. Các huynh đệ người Hồi ở Hồng Cốc trại đi được thì chúng ta đi một lần có mệt chết cũng phải đến nơi.
Thứ trưởng Phong và Phó chủ tịch Điền trước sau đều bày tỏ thái độ kiên quyết.
Đúng lúc này, Bao Nghị vội vàng vào báo cáo:
- Thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, xa xa hình như có một đám người đang tiến lại đây.
- Ủa!
Các lãnh đạo đều sửng sốt, đặt bánh mì trong tay xuống rồi toàn bộ ra khỏi lều trại. Phát hiện từ đầu bên kia con đường đúng là có một đám người đang đến.
Hơn 10' sau thì tới gần.
Từ xa đã chợt nghe tiến cười sang sảng của Tam thúc công:
- Các lãnh đạo vất vả rồi, chúng tôi tới nghênh đón các vị đây.
Khung cảnh thật đúng là hoành tráng, mấy huynh đệ người Hồi ăn mặc giản dị còn mang đến ba bốn chục cỗ kiệu kiểu ghế dựa bện bằng gậy trúc.
Loại kiệu này thật ra rất đơn giản, cứ giữa hai cây gậy trúc thì cột lấy một cái ghế trúc, lại thêm tay cầm ở trên nữa là xong, phía sau còn có một đoàn ngựa thồ đi theo.
- Loại kiệu này chắc các vị chưa từng ngồi qua, trước giải phóng có người đến Hồng Cốc trại thì đều được tráng niên trong trại mang lên trại cả đấy.
Hôm nay nghe nói mọi người muốn tới, toàn bộ thanh niên trai tráng niên đã hội họp đông đủ, đều hy vọng có thể vì các vị các lãnh đạo mà bỏ ra một phần sức lực.
Chỉ cần các vị đồng ý đến thì ai nấy đều sẽ là hy vọng của Hồng Cốc trại chúng tôi, các lãnh đạo vất vả rồi, mời các lãnh đạo lên kiệu.
Lúc này, Mã hiệu trưởng lớn tiếng nhiệt tình hô.
- Không nên không nên, muốn đi thì chúng ta cùng đi.
Phó chủ tịch Điền cũng có chút kích động, thanh âm rất thô, xua xua tay liên tục.
- Đúng vậy, không cần phải ngồi nữa. Chúng ta cùng đi.
Thứ trưởng Phong cũng tỏ thái độ. Nếu làm thế cũng thực quá khó coi rồi.
Nếu để báo cáo lên trên thì thành cái gì. Cả đám lãnh đạo đi ngồi kiệu cho đỡ bẩn như ông này bà nọ, còn trại dân thì mồ hôi nhễ nhại đi khiêng kiệu.
- Các huynh đệ người Hồi, vất vả cho mọi người rồi. Mọi người mỗi ngày đều phải đi, chúng tôi đi một bận thì có là gì. Nhìn con đường này, trong lòng Diệp Phàm tôi đang rỉ máu. Tại đây, tôi cũng xin tỏ thái độ với mọi người, con đường này mà không thông, Diệp Phàm tôi sẽ chịu về nhà đi bán rau.
Diệp Phàm đứng trên một tảng đá ghập ghềnh khá cao, dồn trung khí mười phần mà hô.
Lập tức, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy. Như biển động sóng triều, tiếng vỗ tay âm vang lên thẳng trời xanh. Cả các vị cán bộ đương nhiên cũng tham gia, ngay cả Phó chủ tịch Điền và thứ trưởng Phong cũng đều mỉm cười vỗ tay.
Có người không ngờ còn hô:
- Bí thư Diệp vạn tuế...
- Bí thư Diệp là Bao Thanh Thiên chuyển thế...
- Bí thư Diệp...
Diệp Phàm lo lắng khẩn trương giật lấy loa bán dẫn trên tay Bao Nghị mà rằng:
- Các huynh đệ người Hồi, mọi người nên cảm ơn đoàn công tác của thứ trưởng Phong bên bộ Tài chính cùng với Phó chủ tịch Điền trên tỉnh xuống. Tin rằng thấy hoàn cảnh mọi người hôm nay, thứ trưởng Phong cùng với các lãnh đạo chuyên gia bên bộ Tài chính hiểu cho các huynh đệ.
Tin rằng Phó chủ tịch Điền cùng các cán bộ chuyên gia trên tỉnh sẽ đưa ra phương án xử lý khả thi. Còn tôi là quan phụ mẫu của Đồng Lĩnh chính là người phục vụ cho mọi người rồi.
Trong lòng tôi rất xấu hổ, mọi người muốn chửi muốn đánh thì tùy nhưng ngàn vạn lần xin chớ gọi như vừa rồi!
- Các huynh đệ, chúng ta đầu tiên xin mời thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, Bí thư Diệp lên kiệu. Các lãnh đạo không ngồi kiệ của người Hồi ta, có phải là sợ nguy hiểm hay không. Thưa các lãnh đạo, kiệu trúc này của Hồng Cốc trại chúng tôi là có lịch sử cả đấy, chí ít có mấy trăm năm lịch sử. Đã bao năm như vậy cũng không làm ai ngã chết cả, xin các lãnh đạo cứ yên tâm. Mời lên kiệu!
Tam thúc công không ngờ lại đã hắng giọng lớn tiếng hô.
Phen này thì quả làm làm khó nhau rồi, không ngồi thì người ta bào các lãnh đạo sợ chết.
Diệp Phàm cùng Phong Thanh Lục và Điền Sơ Nhất ba người sáu mắt nhìn nhau, hai vị lãnh đạo đã nao nao miệng, ra hiệu cho Diệp Phàm giải quyết việc này.
Hắn đành phải kiên trì đến cùng hô:
- Tam thúc công, tuổi tác của ông lớn nhất, hay là cứ để ông ngồi đi, thân thể tôi nhẹ nên không thành vấn đề.
- Nếu các lãnh đạo khinh thường các huynh đệ người Hồi thì chúng tôi lập tức cút! Hồng Cốc trại này mặc dù là nghèo đấy những cũng không cầu xin ai cả.
Ai mà ngờ được Tam thúc công thật đúng là nóng nảy, chớ thấy tuổi tác ông ta đã khá cao, thanh âm vẫn là sang sảng không nhỏ chút nào.
Ông ta vừa cổ động, tới mấy trăm thanh niên khỏe mạnh người Hồi lớn tiếng kêu lên:
- Đúng vậy, chúng ta cút về. Các huynh đệ người Hồi ta đều là hảo hán...
- Chúng tôi ngồi! Đem cỗ kiệu lại đây.
Diệp Phàm đột nhiên hạ quyết tâm, cũng không xin chỉ thị trực tiếp của Phong Thanh Lục và Phó chủ tịch Điền nữa.
Lập tức, tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm dậy.
- Bí thư Diệp là anh em ruột thịt của chúng ta!
Có người hô vang. Không lâu sau thì một cỗ kiệu có mái che đi lên, Diệp Phàm cũng dứt khoát đánh bạo đặt mông ngồi lên.
Đoạn hắn hô:
- Thứ trưởng Phong, Phó chủ tịch Điền, còn cả các vị lãnh đạo và chuyên gia, chúng ta ngồi đi. Chỉ cần có thể làm chút chuyện cho các huynh đệ người Hồi, có ngồi kiệu cũng chẳng sao!
- Ha ha, Phó chủ tịch Điền, Bí thư Diệp của Đồng Lĩnh các người rất biết ép người ta! Xem ra, lần này tôi không chi ít tiền vì Hồng Cốc trại làm chút chuyện thì không còn mặt mũi nào nữa rồi.
Phong Thanh Lục và Điền Sơ Nhất cũng cười, hai vị lãnh đạo cũng ngồi lên kiệu.
Kết quả, tự nhiên là các chuyên gia, cán bộ bộ Tài chính lẫn từ trên tỉnh xuống đề đã ngồi lên kiệu.
Còn dư lại mấy cỗ kiệu thì theo cấp bậc của các đồng chí bên Đồng Lĩnh tự nhiên là lựa chọn ngồi kiệu hay là cưỡi ngựa rồi.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp nhắm thẳng Hồng Cốc trại mà đi.
Đám tráng niên cũng là tình cảm bột phát mãnh liệt đi lên, đi rất vững vàng, thay phiên nhau khênh kiệu. Tuy nhiên, cả đám vẫn cứ đổ mồ hôi như tắm. Đoàn công tác của Thứ trưởng Phong cùng với Phó chủ tịch Điền ai nấy đều rất cảm động. ! .
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy thỏa mãn, bởi vì Tam Thúc Công làm được chuyện này rất đáng giá. Khiến cho đám quan chức cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra. Con người mà, đều là loài động vật có tình cảm.
Cuối cùng, ba giờ chiều cũng đã đến được trại Hồng Cốc.
Các đồng chí đều có chút ấn tượng, ấn tượng đầu tiên chính là mảnh đất này thật đẹp.
- Thứ trưởng Phong, đất ở đây không dầy lắm, hơn nữa đất bị nhiễm phèn và có rất nhiều nguyên nhân khác nên cây cối cũng không phát triển lắm.
Tuy nhiên, kết hợp với kiến nghị của các chuyên gia trong huyện, Tam Thúc Công mang loại cây có thể trồng này đến cho mọi người.
Hàng tháng, hàng năm cứ kiên trì trồng cây. Mười cây chỉ có thể sống sót được hai cây, nhưng những người trong trại chưa bao giờ dừng lại.
Hơn nữa, trong trại có quy định. Người nào dám chặt cây lung tung sẽ bị nghiêm trị theo quy định của trại. Nếu muốn chặt cây trong trại phải được ban chấp hành trại thông qua.
Mà đất bị nhiễm phèn thì càng ở gần lưu vực sông Cốc thì càng nghiêm trọng, ngược lại càng ở trên thì độ nhiễm phèn càng ít.
Hơn nữa, các cây này càng lên trên càng có sức sống. Nhiều năm nay, đã trồng được rất nhiều cây.
Nếu không, mọi người đến đây chỉ có thể nhìn thấy các cây thấp bé như cây trà cùng với vùng đất vàng xám thôi.
Hiệu trưởng Mã giới thiệu.
- Tuy nói cấu tạo và tính chất của đất không được tốt, nhưng đứng ở phương diện người làm sinh thái thì cũng không tồi. Tuy nhiên, nếu không chặt cây thì mọi người đốt cái gì nào?
Thứ trưởng Phong hỏi có chút kinh ngạc.
- Tất cả đều dựa vào mọi người và ngựa đi ra bên ngoài khai thác than về đốt, mà hễ là thứ có thể đốt, ví dụ như thân cây lúa, cây ngô, chúng tôi đều tiết kiệm để dùng. Còn như cây cỏ hoang dại thì chúng tôi phải rất chú ý khống chế. Chỉ được cắt cho ngựa ăn nhưng không được cắt bậy. Nghe nói cây cỏ cũng có thể giữ sương, duy trì khí hậu. Cũng có lợi cho việc cải thiện muối kiềm trong đất.
- Ôi, vì sự phát triển cơ bản nhất của chính mình, mọi người đều sắp trở thành chuyên gia sinh thái rồi.
Diệp Phàm thở dài, cảm giác mắt có chút ướt át.
Nghỉ ngơi một chút, các chuyên gia liền phân công nhau triển khai công việc. Tam Thúc Công Mã Đằng dẫn đoàn người Diệp Phàm, Thứ trưởng Phong và Chủ tịch tỉnh Điền đi thăm thú xung quanh. Thư ký huyện ủy Hồng Lĩnh – Cổ Lương ở phía sau tiếp khách.
- Ở đây thiếu nước, nếu lòng suối Cốc có thể có lượng nước lớn chảy qua, lại thêm eo sông sâu giống như một thung lũng này, nhìn phong cảnh rất cổ xưa, rêu xanh bám khắp chiếc cầu đá, có thể xem như một phong cảnh đẹp.
Diệp Phàm thở dài, quay đầu lại hỏi thư ký Cổ,
- Tại sao không làm khu du lịch, nơi này là trại của người dân tộc Hồi, có thể làm khu du lịch đặc sắc của dân tộc thiểu số. Giống như cây cầu trúc này cũng khá được.
- Nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ, thứ nhất, ở đây không có nước. Gọi người ta đến xem cái trại khô cằn chẳng có cái gì. Thứ hai, chủ yếu là giao thông ở đây không thông suốt. Cho dù là muốn phát triển, có thể tiếp đón được vài vị khách. Nhưng lúc này không tìm thấy đối tượng để hợp tác. Ủy ban nhân dân huyện làm gì có tiền bỏ ra để làm?
Cổ Lương có chút chua xót nói.
- Đúng vậy, nói thì dễ dàng nhưng lúc làm thì rất khó khăn. Muốn phát triển du lịch, nếu không có mấy chục triệu thì làm sao phát triển được. Như tình hình này, có bỏ ra mấy trăm triệu cũng không làm được gì. Riêng con đường này muốn sửa phải mất mấy chục triệu.
Phó Chủ tịch thường trực thành phố, đồng chí Tất Vân Lý thở dài nói.
Đang đi lại, chăn, ga giường và tiền lì xì mà Mễ Nguyệt vốn đã chuẩn bị cho Thứ trưởng Phong, chủ tịch tỉnh Điền tặng mọi người đều đã tới tay hai người.
Tuy nhiên, lúc đi tới nhà một người họ Lý, dân tộc Hán, đang hỏi thăm an ủi họ, Thứ trưởng Phong vừa mới đưa tiền lì xì cho cụ già 90 tuổi đã xảy ra sự cố.
Đột nhiên trong phòng lao ra một người mặc áo màu xanh, đầu tóc bù xù. Người phụ nữ đó kêu ‘Đỏ đỏ, đỏ đỏ…., đoạt lấy bao lì xì rồi xoay người bỏ chạy với tốc độ như bay. Chỉ trong nháy mắt, liền trốn vào cửa sau, tại hiện trường rất nhiều đồng chí đều ngẩn ngơ cả ra.
Ngay cả đồng chí phụ trách công tác bảo vệ cũng đã bị ngơ cả ra rồi.
- Sao lại thế này chứ cục trưởng Bao, anh chịu trách nhiệm thế nào đây? Sao lại để cho thích khách chạy được vào đây?
Khổng Đoan mặt lạnh, lớn tiếng chất vấn.
- Chủ tịch thành phố Khổng, cô ta không phải thích khách, mọi người trong trại chúng tôi đều biết cô ta.
Lúc này, Tam Thúc Công khẩn trương nói.
- Ôi trời, rốt cuộc sao lại thế này?
Thứ trưởng Phong ngạc nhiên một lúc, sau đó bình tĩnh lại, hăng hái tới hỏi.
- Cô gái này bị điên, tên gọi là gì tất cả mọi người cũng không rõ lắm. Cô ta từ nơi khác tới đây đã hai mươi năm nay.
Lúc mới đầu cứ thấy cô ta là mọi người trong thôn lại đuổi, bọn trẻ con còn lấy gạch ném. Vì cứ lúc nào đói là cô ta sẽ trộm đồ ăn và trộm quần áo để mặc.
Sau này, mọi người mới biết là cô ta bị điên, từ đó không ai ức hiếp cô ta nữa. Mọi người thường mang cơm và thức ăn thừa cho cô ấy.
Ngay sau đó sư thái Thanh Liên trong chùa Ngọc Diệp thấy cô ấy đáng thương đã đón cô ấy vào chùa xuống tóc làm ni cô.
Đã rất nhiều năm, cô gái này cứ kêu gào, nhảy nhót loạn lên suốt cả ngày. Tuy nhiên, từ khi đến chùa Ngọc Diệp không thấy đến trộm đồ nữa.
Mọi người trong trại cũng đã quen với sự hiện hữu của cô ấy, nhưng hôm nay thật kỳ quái, làm sao lại chạy đến đây đoạt tiền lì xì. Không sao, để tôi cho người đến chùa Ngọc Diệp lấy tiền lì xì cầm về là được.
Dù sao tiền lì xì cô ấy cầm cũng không để làm gì.
Tam Thúc Công nói.
- Ôi….
Phong Thanh Lục không khỏi thở dài, nói,
- Cô gái bị bệnh điên vẫn không khỏe được?
- Sư thái Thanh Liên nói là bệnh này hình như là bệnh tương tư, điều trị cũng không khỏi được. Tuy nhiên, đã hai mươi năm qua đi, bệnh tình của cô ấy cũng tốt hơn nhiêu rồi. Chỉ có điều vẫn không rõ ràng cho lắm, chuyện trước kia gần như đều quên hết. Bình thường không có việc gì thì cứ ngẩn người ra.
Vẻ mặt Tam Thúc Công thương xót nói.
- Trên mặt người phụ nữ kia hình như có rất nhiều sẹo? Vừa rồi cô ấy chạy chốn quá nhanh, tôi chỉ kịp nhìn qua, không biết có phải như vậy không?
Tinh thần Diệp Phàm ổn định lại, hắn hỏi, bởi vì, vừa rồi Diệp Phàm cảm thấy hơi ấn tượng với cô gái đó, chỉ có điều nhất thời chưa nhớ ra được thôi.
- Ừ, trên mặt có rất nhiều vệt sẹo lộn xộn. Cũng không hiểu được là ai đã làm, sao lại có thể ức hiếp một người điên chứ. Có lẽ là trước đây đi trộm đồ lung tung nên bị người ta rạch như vậy, những người này cũng quá dã man, một người điên như cô ấy mà cũng so đo chứ?
Hiệu trưởng Mã có chút tức giận nói.
Bữa tối cũng không tệ, Thứ trưởng Phong và mọi người ăn đều rất hài lòng. Bởi vì, tất cả các món ăn trên bàn mọi người đều chưa từng thấy, toàn là các món ăn thôn quê như là rau dại.
Bình thường các cán bộ toàn ăn hải sản, có thể ăn một bữa cơm dân dã thế này thật sự cảm thấy rất ngon và thích thú.
Tam Thúc Công vốn vẫn ngượng ngùng, bởi vì không có đồ tốt để chiêu đãi khách quý. Kết quả là toàn bộ đồ ăn đã chuẩn bị được ăn hết sạch mà vẫn còn thiếu, cảm thấy rất khó hiểu.
Sau khi cơm nước xong, nghỉ ngơi một chút, toàn thể các đồng chí ngồi tập trung ở đại sảnh của phòng họp của người dân trong trại. Đương nhiên sẽ thảo luận về những thu hoạch hôm nay rồi.
- Hôm nay ở trại Hồng Cốc tiếp đón Thứ trưởng Phong, Chủ tịch tỉnh Điền và mọi người. Lãnh đạo Bộ Tài chính và lãnh đạo tỉnh đã không nề hà vất vả đến trại Hồng Cốc.
, chủ yếu là để giải quyết một số vấn đề ở trại Hồng Cốc. Buổi chiều vừa tới trại Hồng Cốc, tổ chuyên gia của tỉnh và của bộ hợp thành một đoàn khảo sát, khảo nghiệm ngay tại chỗ.
Hơn nữa, lần này các chuyên gia đến đây cũng đã mang rất nhiều dụng cụ. Sau đây mời các chuyên gia nói qua về tình hình đồng ruộng của trại Hồng Cốc.
- Đầu tiên tôi nói về chuyện đất bị nhiễm phèn. Đơn giản mà nói, có thể chia làm đất bị nhiễm phèn độ nhẹ, đất bị nhiễm phèn độ trung bình, đất bị nhiễm phèn độ nặng.
Đất bị nhiễm phèn nhẹ là loại đất có tỉ lệ nảy mầm là 70 – 80%, hàm lượng muối mà nó chứa là ba phần ngàn trở xuống.
Đất bị nhiễm phèn nặng là chỉ hàm lượng muối của nó vượt quá sáu phần ngàn, tỷ lệ nảy mầm thấp hơn 50%. Mọi người nghĩ xem, tỷ lệ nảy mầm thấp hơn 50%, sản lượng còn có thể cao tới đâu được.
So với đất ruộng bình thường, chỉ đạt chừng ba đến bốn phần sản lượng của ruộng bình thường. Thật ra, cùng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, không nên chỉ nhìn những vấn đề không có lợi của đất bị nhiễm phèn, cần phải biến nó thành nguồn tài nguyên đất quý báu.
Bởi vì đất bị nhiễm phèn cũng thích hợp với rất nhiều loại thực vật và vi sinh vật.
Qua cuộc thí nghiệm bước đầu buổi chiều nay của chúng tôi, kết quả cho thấy toàn bộ đất ruộng của trại Hồng Cốc đều thuộc đất bị nhiễm phèn. Nhưng độ nhiễm phèn cũng thấp, không cao quá.
Loại đất này tỷ lệ nảy mầm chừng 50%. Tuy nhiên, các chuyên gia phỏng đoán, phản ứng của người dân sống trong trại Hồng Cốc cũng có chút không phù hợp với điều này.
Bởi vì hiện tại, tỷ lệ nảy mầm của các ruộng không đạt được 50%. Điều này thật là kỳ lạ, cũng không phải là đất nhiễm phèn mức trung bình, chỉ có thể nói là đất bị nhiễm phèn mức thấp và hơi hướng mức trung một chút.
Ít nhất cũng phải có tỷ lệ nảy mầm là 45%, sản lượng thu hoạch cũng phải xấp xỉ đất 40% đất vườn bình thường. Nhưng không hiểu tại sao 40% cũng không đạt được, mà sản lượng thu hoạch chỉ vẻn vẹn được có 30% so với ruộng bình thường.
Sau đó, các chuyên gia tiến hành đi đến từng hộ gia đình trong trại để phỏng vấn thống kê. Đưa ra kết luận cuối cùng là còn do các nguyên nhân khác tạo thành.
Ví dụ như, do đất tầng mỏng, hơn nữa lượng nước ở khe suối Cốc không đủ, mà đất tầng mỏng, chỉ giữ được lượng nước có hạn, hơn nữa còn có không ít đá tạp. Đồng thời kỹ thuật gieo trồng của mọi người cũng có giới hạn.
Do rất nhiều nguyên nhân nên sản lượng hoa màu của trại Hồng Cốc chỉ đạt được khoảng 30% so với đất ruộng tiêu chuẩn.
Chuyên gia viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh phân tích.
- Thì ra là thế.
Phong Thanh Lục gật gật đầu.
- So sánh với đồng ruộng ở kênh Nhị Đạo, ở đâu tốt hơn?
Diệp Phàm hỏi, đương nhiên là có mục đích.
- Đương nhiên ở kênh Nhị Đạo tốt hơn nhiều, kỳ thật, đồng ruộng ở kênh Nhị Đạo chỉ kém chút thôi.
Về mặt sản lượng tôi tin tưởng có thể đạt được gần bằng tiêu chuẩn bình thường. Chỉ ít hơn một chút, không được coi là ruộng có sản lượng thấp quá.
Chỉ có điều, thân núi ở kênh rạch Nhị Đạo bị sạt lở khá nghiêm trọng. Nếu có thể loại trừ các tai họa ngầm này, thì việc cải tạo ruộng sẽ dễ hơn so với bên này rất nhiều.
Vu Đạo Thành nói.
- Mọi người đã nghĩ đến biện pháp cải thiện trại Hồng Cốc chưa?
Chủ tịch tỉnh Điền hỏi. Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người ngồi ở phòng ngoài, Tam Thúc Công, hiệu trưởng Mã, đều rỏng tai lên nghe.
Bởi vì, vấn đề này liên quan đến toàn bộ cuộc sống của trại Hồng Cốc. Mà ở bên ngoài phòng, mọi người dân ở trại Hồng Cốc đã ngồi chật ních, 80% người dân sống trong trại đều đến đây, mọi người đứng hết cả toàn bộ phần đất trống ở bên ngoài.
- Thật ra, việc cải tạo đất bị nhiễm phèn chỉ tập trung ở mấy điểm. Qua vài thập niên các chuyên gia nghiên cứu, đã hệ thống được các phương pháp để cải tạo.
Ví dụ như có thể xây dựng hệ thống nước tưới tiêu hoàn thiện, sắp xếp riêng rẽ, tăng cường quản lý dùng nước, khống chế nguồn nước ngầm chặt chẽ, thông qua phương pháp thủy lợi, rửa sạch đất, dùng ống lớn đưa bùn vào ruộng…, liên tục xối rửa và loại bỏ lượng muối trong đất.
Thứ hai chính là cải thiện phương pháp kỹ thuật nông nghiệp, có thể thông qua thâm canh, san bằng ruộng đất, đổ thêm đất mượn, che cây cỏ, đổi đất bùn, che cát, tăng lượng hữu cơ và cải thiện thành phần và kết cấu ruộng đất, tăng cường tính năng thẩm thấu ruộng đất, tăng cường xối nước rửa muối.
Thứ ba là cải tạo sinh vật, có thể gieo trồng và lấy phân xanh súc vật để bón, sử dụng mầm của nấm, kiên trì gieo trồng, trồng rừng để cải tạo…, nâng cao độ phì của ruộng đất, cải tiến kết cấu đất đai, cải tạo đồng ruộng khô cằn, giảm thiểu bề mặt đất bị bốc hơi nước, khống chế muối trở lại.
Ngoài ra còn có thể dùng biện pháp hóa học. Ví như, với đất kiềm, thay đổi đất, gia tăng thạch cao sô-đa đất, rắc phèn hoặc lấy phân cải thiện đất, cải thiện tính chất trong của đất.
Đương nhiên, ở từng nơi sẽ sử dụng những phương pháp khác nhau, tuy nhiên để có được hiệu quả như mong muốn còn do tài năng của từng người. Phương pháp cải tạo tốt nhất chính là tổng hợp lại rồi cùng làm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Giáo sư Vu, nếu chọn dùng phương pháp cải tạo thủy lợi. Có một vấn đề lớn nhất, trại Hồng Cốc rất thiếu nước, nước dùng để ăn uống bình thường cũng không đủ, thường phải đi hơn mười dặm đến các địa phương khác lấy rồi dùng ngựa đem về, đâu có dư thừa nước mà để cải thiện đồng ruộng? Biện pháp này căn bản là không thể thực hiện được.
Lúc này, Tam Thúc Công hỏi.
- Dùng nước để cải tạo thì giá thành sẽ thấp nhất, hiệu quả cũng tương đối tốt. Không có nước cũng phải nghĩ biện pháp để có nước mới được.
Không phải mọi người đã từng nói, trước kia lượng nước ở khe suối Cốc rất lớn sao, vì sao không nghĩ đến việc khôi phục lượng nước của khe suối Cốc.
Lấy mẫu nước ngẫu nhiên trên núi, có thể xây dựng hệ thống dẫn nước từ trên núi xuống. Như vậy có thể tiến hành cải tạo đất rất tốt.
Hơn nữa, lần này lãnh đạo và các chuyên gia Bộ Tài chính tới đây, đây đúng là một cơ hội tốt.
Giáo sư Vu nói.
- Đúng vậy, Tam Thúc Công, lần này nhất định phải đòi trạm phát điện trả nước về cho Hồng Cốc chúng ta.
Hiệu trưởng Mã nói.
- Đập phá trạm phát điện Hồng Cốc, tất cả bọn họ đều xằng bậy, chiếm đoạt nước của chúng ta, bọn họ còn muốn người sống sót không. Mọi người, buổi sáng ngày mai chúng ta phải đi tới trạm phát điện, không trả nước cho chúng ta thì đập trạm phát điện. Mẹ nó, ức hiếp người quá đáng.
Lúc này, trong đám người có người quát to.
Lập tức, người dân trại Hồng Cốc có chút kích động. Tiếng bàn luận cùng tiếng mắng ngày càng ồn ào lên.
- Mọi người, im lặng im lặng, chúng ta hãy thảo luận biện pháp để giải quyết. Cứ nhao nhao hò hét nói như vậy có thể giải quyết vấn đề hay sao?
Diệp Phàm đứng lên, hai tay ra hiệu yêu cầu mọi người im lặng.
- Được rồi, các lãnh đạo đều ở đây, đập trạm phát điện Hồng Cốc có tác dụng gì không? Nếu các lãnh đạo đều ở đây, hay là yêu cầu các lãnh đạo ra mặt giải quyết cho thỏa đáng đi. Nếu trạm phát điện Hồng Cốc vẫn cố chấp, vùng đất này sẽ trở lên khô cằn, chúng ta không có đường mà sống, đành phải làm. Tuy nhiên, bây giờ chúng ta hãy nghe Bí thư Diệp nói xem sẽ xử lý việc này như thế nào đã.
Hiệu trưởng Mã cũng nói.
- Rốt cuộc trạm phát điện Hồng Cốc có chuyện gì, có ai biết cụ thể chuyện này không? Đồng chí Cổ Lương, đồng chí phụ trách quản lý thủy lợi và điện lực của huyện Hồng Lĩnh có tới đây không?
Diệp Phàm chỉ đích danh hỏi.
- Bí thư Diệp, đồng chí Mạc Lâm, Tổng giám đốc công ty điện lực huyện Hồng Lĩnh, không có ở đây. Tuy nhiên, có đồng chí Phó Chủ tịch huyện phụ trách quản lý khối thủy lợi điện lực – đồng chí Uông Minh ở đậy ạ. Việc này, anh ta sẽ lên trình bày.
Cổ Lương đứng lên trả lời.
- Bí thư Diệp, trạm phát điện Hồng Cốc được xây dựng vào năm 1995, đến nay đã được 10 năm. Lúc đó để giải quyết thất nghiệp cho công nhân viên chức nhà máy dệt của huyện.
Cho nên, đã đem đấu giá để bán nhà xưởng nhà máy dệt lấy mười triệu, huyện cấp cho hơn hai mươi triệu, ngân hàng cho vay hai mươi triệu, tổng cộng có năm mươi triệu để xây dựng.
Nghe nói lúc trước vì nóng lòng muốn giải quyết việc hơn 1000 công nhân viên chức của nhà máy dệt nên không để ý đến vấn đề người dân Hồi ở trại Hồng Cốc thiếu nước dùng.
Dự án này vội vàng khởi công. Bởi vì, lúc ấy đã có hơn sáu trăm công nhân viên chức nhà máy dệt đã ổn định được, mà bên này cũng có ngần ấy người đồng ý nhận tiền tiền và chuyển đi.
Tuy nhiên vẫn còn lại 400 công nhân viên chức gây sức ép rất lớn. Mà khi đó tới thành phố xin hỗ trợ công việc và tài chính, bên thành phố cũng rất khó khăn, mà ở thành phố yêu cầu nhất định trong hai năm phải giải quyết xong vấn đề công nhân viên chức nhà máy dệt.
Bởi vậy, ở huyện phải đồng ý phương án của bọn họ. Kết quả là trạm phát điện được xây dựng.
Còn số công nhân viên chức còn lại của nhà máy dệt được đưa đi tập huấn sau đó được điều động về trạm phát điện.
Uông Minh Đông nói.
- Anh nói bậy, lúc trước các anh xây dựng trạm phát điện, người trong trại chúng tôi phản đối rất mãnh liệt.
Tam Thúc Công mang theo vài người tới tìm lãnh đạo huyện đánh cho một trận. Nhưng các người không ai để ý. Sau đó thấy Tam Thúc Công mang người đến nhất định không đi, còn phái công an tới bắt người.
Tam Thúc Công còn bị buộc cho tội danh cản trở người thi hành công vụ, có ý định đến Ủy ban nhân dân huyện gây sự, tội danh này còn bị nhốt vài ngày.
Về sau, hơn một trăm người dân ở trại Hồng Cốc chúng tôi kéo đến mới chịu thả người. Không có biện pháp nào khác, chúng tôi đành phải tổ chức người đi đến hiện trường thi công trạm phát điện Hồng Cốc để ngăn cản.
Kết quả là họ phái công an cảnh sát có vũ trang đến đó đàn áp, nếu cố tình không nghe sẽ bị bắt. Sau này, người dân trại chúng tôi nổi giận, kéo hơn ngàn người tới đây.
Các anh mới chịu thỏa hiệp. Lúc ấy họ hứa sẽ đảm bảo đáp ứng nước dùng cho chúng tôi, sau khi trạm phát điện xây dựng thành công còn sắp xếp hơn một trăm người lên đó làm.
Hơn nữa sẽ phân chia dòng chảy của nước ra, nước khe suối Cốc chỉ nhỏ hơn trước một chút. Các anh còn lừa chúng tôi, nói rằng trạm phát điện Hồng Cốc chủ yếu lấy nước từ khe suối Tuyết.
Lúc đó chúng tôi có đi xem qua, thấy đúng là khe suối Tuyết rất lớn, khe suối Cốc của chúng tôi so với bọn họ có vẻ rất nhỏ.
Cho nên liền tin các anh. Không thể tưởng tượng được sau khi xây dựng thành công trạm phát điện, các anh không cho một số thanh niên của trại chúng tôi đến làm việc ở trạm phát điện như đã nói.
Hơn nữa, nước của khe suối Cốc bị các anh chặn lại hoàn toàn. Hiện tại khe suối Cốc trên cơ bản là vô ích, giờ trở thành một rãnh mương không ngập nổi cả đầu heo.
Hơn nữa, càng kỳ lạ hơn. Trạm phát điện mới xây dựng được vài năm, không ngờ các anh bán mất. Nói gì đến việc thu xếp bố trí cho công nhân nhân viên chức thất nghiệp, đúng là gạt người.
Bây giờ trạm phát điện trở thành trạm phát điện tư nhân rồi, chúng tôi sẽ đi tìm họ để lấy nước, những người này ác quá, còn kêu một đám lưu manh xã hội đen đánh chúng ta.
Người dân trong trại bị thương rất nhiều. Hiện tại Mã Thụ Lâm - con trai Mã Tam Công còn bị đánh nằm liệt giường. Hơn nữa, bọn họ còn đe dọa chúng tôi.
Vẻ mặt hiệu trưởng Mã tức giận nói.
- Bán đi, bán cho người nào? Bán khi nào?
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi Phó Chủ tịch huyện Uông.
- Bán năm 2000, Bí thư Diệp, lúc đó ở huyện đã cân nhắc mới bán đi. Kết quả là mấy công ty đến đây đều muốn mua, cuối cùng huyện đã suy nghĩ rất nhiều, ký hợp đồng mua bán với tập đoàn Vạn Thắng tới từ thành phố Long Giang.
Uông Minh Đông nói.
- Cân nhắc, cân nhắc cái gì chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Lúc đó ở huyện có cân nhắc, muốn làm một hạng mục lớn hơn. Đó là trạm phát điện Thu Sơn huyện Hồng Lĩnh. Dự tính tổng đầu tư trạm phát điện Thu Sơn lên tới ba trăm triệu. Ở huyện cũng muốn hùn vốn, tuy nhiên, huyện lại không lấy đâu ra tiền. Cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này.
Uông Minh Đông nói, sắc mặt có chút thay đổi.
- Bí thư Diệp, căn bản Phó Chủ tịch huyện Uông đang lừa gạt anh. Nghe nói trong chuyện này có điều mờ ám? Trạm phát điện Thu Sơn khởi công, tuy nhiên, ở huyện cũng không bỏ ra bao nhiêu tiền. Hơn nữa, việc bán trạm phát điện Hồng Cốc đi cũng có rất nhiều điều mờ ám .
Lúc này, một người mắt đeo kính, bề ngoài có vẻ khá nhã nhặn, là thanh niên dân Hồi nói.
- Cậu thanh niên, không thể nói lung tung, cậu phải chịu trách nhiệm trước lời nói của mình đấy.
Chủ tịch huyện Hồng Lĩnh – đồng chí Khúc Tân Bạch nghiêm mặt hừ nói.
- Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm chứ sao! Tôi nói trên tư cách của một phóng viên nhật báo Đồng Lĩnh, không phải với tư cách người tộc Hồi, nhưng tôi là người lớn lên trên khe suối Cốc này.
Là người dân lớn lên trên trại Hồng Cốc. Tam Thúc Công đối đãi với chúng tôi còn tốt hơn con trai mình. Những năm nay, nhìn thấy các anh làm xằng bậy, tôi thấy trong lòng đang rỉ máu.
Đừng nghĩ rằng tất cả mọi người đều là đồ ngốc, cho dù hôm này có mất chức phóng viên, tôi cũng phải nói một chút.
Anh ta ưỡn ngực đi lên phía trước, nhìn Diệp Phàm và mọi người nói,
- Các vị lãnh đạo, chuyện trạm phát điện Hồng Cốc lúc trước, sau khi tôi tham gia công tác, thì ngầm tiến hành điều tra.
Bởi vì Tam Thúc Công bị bọ họ bắt nạt quá đáng. Khả năng mọi người còn không biết, Tam Thúc Công năm nay đã hơn bảy mươi tuổi rồi, lúc trẻ còn tham gia đội du kích cách mạng Hồng quân Liên Xô.
Sau khi giải phóng, Tam Thúc Công vẫn trở về trại Hồng Cốc quê hương. Nhất quyết từ bỏ phòng công an huyện để trở về trại Hồng Cốc.
Cả đời ông đã hy sinh vì trại, chưa từng làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, kết quả lại vì yêu cầu chính đáng mà không ngờ lại bị giam lỏng vài năm.
Tôi rốt cuộc không chịu được nữa, thông qua điều tra, phát hiện có một vấn đề rất rõ ràng. Trạm phát điện Hồng Cốc được xây dựng năm 1995 với tổng vốn đầu tư là hơn 50 triệu, căn cứ nguồn vốn như vậy, và nhiều nguyên nhân về địa lý khác nữa, nhiều nhất chỉ có thể lắp đặt tổ máy công suất 6000kW.
Nhưng trạm phát điện Hồng Cốc lại có hai tổ máy 6000kW, lắp ráp hoàn chỉnh đạt công suất 12000kW.
Sau đó tôi suy đoán, liệu có phải kế hoạch ban đầu vốn không tính khe suối Cốc vào hay không, chỉ là lợi dụng nước ở khe suối Tuyết để phát điện.
Kết quả, một số đồng chí vì lợi nhuận vì chiến tích, gộp cả khe suối Cốc vào, cho nên, công suất đạt lớn hơn.
Mà nước của khe suối Cốc vào trạm phát điện Hồng Cốc, chỉ cần xây dựng một đập chứa nước và một kênh dẫn nước dài là đủ rồi.
Mấy năm trôi đi, tính đến năm 2000, thật ra trạm phát điện Hồng Cốc cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Bởi vì cán bộ công nhân viên chức rất nhiều, một trạm phát điện nhỏ thôi mà có đến hơn một ngàn người.
Chỉ riêng bộ phận quản lý đã hơn một trăm người. Một Chánh văn phòng trạm phát điện Hồng Cốc quản lý một thủ hạ, những người này ở đây làm gì chứ?
Sau này biết được, đều là họ nhét con cháu vào. Rất nhiều người nhà cán bộ huyện Hồng Lĩnh không có việc làm, đều được sắp xếp vào trạm phát điện.
Thật ra, người nhà cán bộ này chẳng đi làm ngày nào. Nhưng tiền lương hàng tháng vẫn được chuyển vào tài khoản của họ.
Thực tế, ở trạm phát điện Hồng Cốc chỉ có một nửa số công nhân viên chức là làm việc. Hơn nữa, Phó Chủ tịch huyện nói là vì sắp xếp việc làm cho công nhân viên chức thất nghiệp của nhà máy dệt cũng chỉ là ngụy biện.
Theo điều tra, nhà máy dệt của huyện có một ngàn công nhân viên chức, vì kinh doanh không tốt nên phải đóng cửa. 1/3 số người lấy tiền bồi thường, 1/3 phân lên trên thăng chức, còn có khoảng hai trăm người ban đầu ở lại bán đấu giá nhà xưởng sau đó được chia một ít tiền cũng không thấy có động tĩnh gì.
Bọn họ cũng cãi nhau, tuy nhiên, bị ở trên huyện đàn áp. Kết quả là mười mấy người có quan hệ được sắp xếp công việc.
Còn có hai trăm người hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào chính mình để kiếm tiền. Mà người của trạm phát điện Hồng Cốc cũng không phải là ít.
Bởi vì có quá nhiều người, hơn nữa lại tiêu tiền như nước, kết quả trở thành gánh nặng trên lưng huyện, hàng năm còn phải cấp cho trạm phát điện Hồng Cốc một khoản tiền mấy triệu để phát tiền lương.
Tuy nhiên, bởi vì đại bộ phận công nhân viên chức đều là con ông cháu cha. Cho nên, vẫn là mỡ nó dán nó, dù sao tiền cũng rơi vào túi của người thân mình, tiền lại là của quốc gia cũng chẳng ai quản cả. Tuy nhiên, nhìn vào thực tế, trạm phát điện Hồng Cốc đã kiếm được tiền. Tiền kiếm được đi đâu rồi, chuyện này không được rõ ràng cho lắm.
Hơn nữa, năm 1995, tổng đầu tư cho trạm phát điện Hồng Cốc gần 60 triệu, đến năm 2000 giá trị tổng tài sản đã tăng lên tới chừng 200 triệu.
Vì thế tôi còn lén cầm tài liệu đến hỏi một người bạn học cũ làm việc ở xí nghiệp điện lực tỉnh. Anh ta khẳng định rằng trạm phát điện này có trị giá 200 triệu.
Đúng là nực cười, bán trạm phát điện trị giá 200 triệu này, trong điều kiện lạm phát cao, nhà mua với giá 200 nghìn những năm 95 bây giờ còn có thể bán được 500 nghìn.
Bán trạm phát điện 200 triệu cho tập đoàn Vạn Thắng tỉnh Long Giang, kết quả cầm lại được bao nhiêu tiền, 30 nghìn.
Ở huyện giải thích là khấu hao tài sản cố định là máy móc, khấu hao tài sản cố định là nhà xưởng, hơn nữa, trong điều khoản ông chủ mới của trạm phát điện Hồng Cốc – tập đoàn Vạn Thắng Long Giang sẽ tiếp quản một trăm người trong số hàng ngàn công nhân viên chức.
Cho nên, ở huyện cũng trợ cấp một khoản nhất định. Đó là khái niệm gì thế, nói như vậy hẳn các vị lãnh đạo ngồi đây đều hiểu được, tôi không nói nữa.
Hạ Ngôn Hữu có chứng cớ nên mới nói như vậy.
Hơn nữa, anh ta còn lấy một gói văn kiện to trong bao ra nói,
- Bí thư Diệp, đây chính là tư liệu mấy năm nay tôi đã sưu tập được.
Tôi nói xong rồi, muốn xử lý tôi thế nào thì xử lý, tôi đang chờ đây. Tôi có thất nghiệp ngồi tù cũng không sao, chỉ hy vọng các vị lãnh đạo ngồi đây có thể giải quyết được vấn đề nước của trại Hồng Cốc.
Và đòi lại công bằng cho mấy ngàn người tộc Hồi ở trại Hồng Cốc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Ai muốn đuổi phóng viên Hạ chúng tôi sẽ liều mạng!
Tiếng nói của Hạ Ngôn này rất có sức mê hoặc, lập tức, mọi người ở phía dưới và ở bên ngoài đều hô lên rất lớn.
- Phóng viên Hạ là người tốt, lũ tham quan kia mới làm chuyện xấu.
- Được rồi, mọi người im lặng một chút đã, đây chẳng phải là đang giải quyết vấn đề sao? Tôi hy vọng mọi người tin vào đảng, vào chính phủ của chúng ta.
Việc này Thành ủy Đồng Lĩnh sẽ ra mặt điều tra, Diệp Phàm tôi là đại biểu của Thành ủy Đồng Lĩnh và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ làm rõ ràng chuyện này.
Việc này, cho dù dính đến người nào, cũng nhất định điều tra tới cùng. Hơn nữa, về vấn đề nước, lần này nhiều cán bộ và các chuyên gia đều đã xuống đây, nhất định sẽ giải quyết cho mọi người.
Việc này mà Diệp Phàm tôi cũng không giải quyết được, thì không xứng đáng đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh. Còn về phóng viên Hạ, chỉ cần những điều anh ta nói là sự thật, chẳng những chúng tôi sẽ không xử lý, mà còn có thể khen ngợi anh ta.
Bởi vì anh ta là vì dân mà làm. Các anh em dân tộc Hồi, mọi người cứ yên tâm đi. Đảng và Chính phủ đều công bằng và chính nghĩa, họ cũng không quên mọi người đâu.
Hôm nay chúng tôi đến đây, chính là muốn bày tỏ thái độ này.
Lời nói của Diệp Phàm vượt qua tiếng cãi vã lan truyền ra bên ngoài. Đanh thép, cứng rắn như đá đập xuống mâm kêu leng keng. Lúc này mà không áp chế tình thế này, đến lúc họ thật sự vùng lên thì sẽ rất khó giải quyết.
- Được rồi, mọi người im lặng một chút nghe Bí thư Diệp nói chuyện.
Tam Thúc Công cùng với hiệu trưởng Mã đều đứng lên kêu mọi người im lặng. Lập tức tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
- Việc đầu tiên là phải giải quyết vấn đề nước dùng của trại Hồng Cốc. Vấn đề này sẽ giải quyết như thế nào, chờ buổi sáng ngày mai các chuyên gia về thủy lợi sẽ đi thực tế một chút.
Nên dẫn nước thì dẫn nước, nên chặn nước thì chặn nước. Hơn nữa, việc cải tạo đất bị nhiễm phèn của trại Hồng Cốc sẽ cần rất nhiều nước.
Cho nên, chuyện trạm phát điện Hồng Cốc nhất định phải điều tra rõ ràng. Bằng không, vấn đề nước này khó có thể giải quyết được. Như vậy đi, ngày mai sẽ thông báo cho bên điện lực thủy lợi cùng với các chuyên gia kiểm toán và cục Công an, thành lập một tổ điều tra liên ngành tới huyện Hồng Lĩnh để điều tra trạm thủy điện Hồng Cốc.
Diệp Phàm nói.
Sau đó, các chuyện gia lại thảo luận trao đổi về vấn đề cải tạo đất bị nhiễm phèn.
Sau khi họp xong, Diệp Phàm gọi Bí thư huyện ủy Hồng Lĩnh, Cổ Lương vào phòng, hỏi:
- Rốt cuộc chuyện trạm phát điện Hồng Cốc như thế nào, trong chuyện này rốt cuộc có những điều mờ ám gì, anh giải thích cho tôi xem nào. Bằng không, một khi đã điều tra ra, luật pháp khó dung thứ.
- Bí thư Diệp, khi đó tôi là Phó bí thư đảm nhiệm quản lý phương diện Đảng quần chúng ở huyện Hồng Cốc. Trong chuyện này, bởi vì lúc đó trạm phát điện Hồng Cốc là doanh nghiệp nhà nước của huyện, để làm rõ được chuyện này chỉ có thể hỏi nhân vật số một, số hai của Huyện ủy khi đó.
Cổ Lương nói chuyện có chút lo lắng, Diệp Phàm hiểu là anh ta không hề nói thật.
- Là Phó bí thư huyện ủy lúc đó, anh không nghe nói chút gì sao?
Mặt Diệp Phàm nghiêm túc hỏi.
- Nhân vật số một lúc đó là đồng chí Trịnh Mãn. Còn Chủ tịch huyện là đồng chí Thường Thanh. Tuy nói khi bán trạm phát điện Hồng Cốc có thảo luận trên hội nghị thường vụ.
Nhưng thật ra, cũng gần như chỉ là báo cáo qua thôi. Trong đó đề cập đến cái gì, đại đa số các đồng chí đều không rõ ràng cho lắm.
Việc này, lúc ấy ở trên hội nghị thường vụ, đồng chí nguyên giám đốc công ty điện lực huyện – Dương Lý Tài đề xuất, sau đó hai đồng chí Thường Thanh và Trịnh Mãn lập tức đồng ý ngay.
Còn nói hiện tại trạm phát điện Hồng Cốc trở thành gánh nặng rất lớn cho huyện. Hàng năm huyện đều phải trợ cấp hai triệu cho trạm phát điện Hồng Cốc.
Nếu bán đi thì huyện sẽ giảm không phải trợ cấp. Nếu tiết kiệm được hai triệu thì có thể làm được bao nhiêu chuyện.
Hai nhân vật số một và số hai của huyện đều đồng ý rồi, những đồng chí khác còn có gì để nói. Đương nhiên, tất cả đều giơ tay đồng ý.
Ngọn nguồn là thế nào, các đồng chí đều không hiểu rõ. Tuy nhiên, những gì phóng viên Hạ nói cũng chưa chắc đã là sự thật. Có nhiều chuyện có thể là do anh ta phỏng đoán thôi.
Kỳ thật, cho dù nói việc mua bán trạm phát điện có điều mờ ám, nhưng tuyệt đối không thể có sự chênh lệch lớn đến vậy được.
Sắc mặt Cổ Lương có chút khó coi nói.
- Việc này đồng chí Dương Lý Tài nhất định là rõ ràng nhất, bây giờ anh ta đang ở đâu. Còn hai đồng chí Trịnh Mãn và Thường Thanh đâu rồi? Tôi đến Hồng Lĩnh cũng được mấy tháng rồi, sao chưa nghe nói qua mấy vị đồng chí này chứ.
Diệp Phàm hỏi, trong lòng cảm thấy trong chuyện này có phải có liên quan rất sâu đến vấn đề “nước”. Nếu ba đồng chí đều không ở Đồng Lĩnh. Khẳng định vấn đề này cũng tương đối lớn.
- Bí thư Trịnh được điều đến Sở Xây dựng đảm nhiệm Phó trưởng phòng, Chủ tịch huyện Thường Thanh đến huyện Hạ Chúc tỉnh Long Giang nhậm chức Bí thư huyện ủy. Đồng chí Dương Lý Tài đến chi nhánh của tổng công ty điện lực nhận chức Phó tổng giám đốc. Hưởng đãi ngộ của cấp phó huyện.
- Đều lên chức cao, không tệ không tệ, xem ra huyện Hồng Lĩnh toàn đào tạo ra người tài thôi! Đi ra ngoài chắc nở mày nở mặt lắm.
Diệp Phàm có vẻ hơi châm chọc, nói.
Trong lòng hắn có chút nặng nề, ba nhân vật có liên quan đều được lên chức. Không thể không khiến mọi người khẳng định tin tức về trạm phát điện Hồng Cốc là có thật. Trong chuyện này có bao nhiêu lợi nhuận, Diệp Phàm nhíu mày nghĩ lại, cảm thấy thật phẫn nộ.
Mà ba người liên quan lên chức, có phải có liên quan trực tiếp đến chuyện chênh lệch giá? Mà trong chuyện này ai là người đứng đằng sau? Chắc chắn là có người ngư ông đắc lợi rồi. mà tập đoàn Vạn Thắng Long Giang chắc chắn có vấn đề.
Không thể tưởng tượng được đến cuối năm lại xảy ra sự việc này, Diệp Phàm không thể không cảm thấy nhức đầu. Đương nhiên, chưa điều tra rõ ràng cũng không thể biết vấn đề này lớn đến mức độ nào. Những gì phóng viên Hạ nói cũng không chắc đã chính xác. Việc này, còn chờ điều tra cho rõ ràng đã.
Cổ Lương đi rồi, Mễ Nguyệt bị Diệp Phàm gọi tới, thấy vẻ mặt Diệp Phàm có phần khó chịu. Mễ Nguyệt nói:
- Bí thư Diệp, vấn đề nước của trạm phát điện Hồng Cốc có chút sâu xa ạ!
- Sâu xa đến mức độ nào?
Diệp Phàm hừ nói.
- Vừa rồi, vừa nghe nói chuyện này, tôi có gọi điện thoại từ trại ra bên ngoài nhờ mấy người bạn tìm hiểu một chút. Đồn đại là việc này có chút liên quan đến lầu Phong Vân.
Mễ Nguyệt nói.
- Lầu Phong vân, cô muốn nói tới công tử họ Khổng bên bộ Xây dựng.
Diệp Phàm hỏi, trong lòng có chút cảm giác lành lạnh, không thể tưởng tượng được việc này rất có thể liên quan đến đại thiếu gia nhà họ Khổng.
Nếu đúng thật là anh ta nhúng tay vào, vậy có thể giải thích được mội vài hiện tượng rồi. Ví dụ như, Trịnh Mãn thăng chức đến làm Phó giám đốc Sở Xây dựng tỉnh. Với vị trí của ông bố là Thứ trưởng Bộ Xây dựng, việc cho đảm nhiệm chức vụ đó không có vấn đề gì là lớn cả.
- Bọn họ nói chỉ là nghe nói như vậy.
Mễ Nguyệt nói.
- Mặc kệ, sáng mai đi tới trạm phát điện Hồng Cốc rồi hãy nói.
Diệp Phàm hừ nói.
Tuy nhiên, vừa mới rửa mặt xong, Chủ tịch tỉnh Điền lại gọi Diệp Phàm tới. Diệp Phàm để khăn mặt xuống rồi đi tới đó.
- Chuyện ngày hôm nay cậu thấy thế nào?
Chủ tịch tỉnh Điền hỏi
- Vấn đề này có chút nghiêm trọng, trong chuyện này liên quan đến cái gì, chỉ điều tra mới có thể biết được. Tuy nhiên, tôi lo lắng ‘Đạo hành’ ở đây rất sâu ạ!
Diệp Phàm nói, cũng không đem hết những chuyện mình biết nói ra. Bởi vì Diệp Phàm cũng không hiểu Chủ tịch tỉnh Điền có thái độ như thế nào về chuyện này. Để đề phòng gặp chuyện rắc rối, Diệp Phàm không thể không thận trọng.
- Hừ, dám chắc là ‘Nước sâu’. Bằng không, chuyện ba mươi triệu có điều mờ ám. Đây là chuyện các đồng chí cán bộ cá biệt lấy của dân chúng cho vào túi của mình. Hiện tượng này tuyệt đối phải ngăn chặn.
Không thể tưởng tượng Chủ tịch tỉnh Điền đấm một đấm vào cạnh bàn, ấm chén trên bàn trà nhảy cả lên. Xem ra, đồng chí Chủ tịch thật sự tức giận.
- Chủ tịch tỉnh Điền, ông ra chỉ thị đi, cho dù thế nào tôi cũng kiên quyết thực hiện.
Diệp Phàm xin chỉ thị, đương nhiên muốn mình và Chủ tịch Điền cùng đi trên một chiếc thuyền. Như vậy, việc đối phó với Khổng gia cũng có thêm một phần sức lực.
- Tôi đồng ý thành lập đội điều tra liên ngành như lúc trước anh nói! Thứ hai, trạm phát điện Hồng Cốc có vấn đề gì, bọn họ phải hoàn toàn tự chịu trách nhiệm.
Phỏng chửng, muốn bảo bọn họ trả lại nước là việc rất khó khăn. Tuy nhiên khó khăn tới mấy cũng phải làm. Mấy ngàn quần chúng dân tộc Hồi ở trại Hồng Cốc đang trông ngóng tin tức.
Cho dù bọ là hủy trạm phát điện thì cũng phải đem vấn đề nước ra để giải quyết trước tiên. Không có nước, vấn đề nước ăn không thể giải quyết được.
Không có nước, đừng nói đến việc cải tạo đất phèn. Cả nước dùng, nước tưới và một loạt các vấn đề đều không thể giải quyết được.
Không có nước không thể làm thay đổi cuộc sống của hơn năm ngàn người dân ở trại Hồng Cốc. Hiện tại muốn thay đổi tình trạng này, thì phải điều tra rõ ràng chuyện trạm phát điện Hồng Cốc.
Thái độ của chủ tịch Điền rất kiên quyết.
- Chủ tịch tỉnh Điền. Trong chuyện này có khả năng một số đồng chí giữ chức vụ lớn có dính đến. Vừa mới nhận được báo cáo của Cổ Lương, nói là việc này Bí thư Trịnh Mãn…
Diệp Phàm thấy thái độ của Bí thư Điền kiên quyết như thế, cũng liền đem chuyện vừa mới nghe được nói ra.
- Ba vị đồng chí đó đều lên chức, hơn nữa lúc trước đều là những lãnh đạo có liên quan trong việc quyết định bán đứng trạm phát điện Hồng Cốc. Đúng là rất thú vị, trạm phát điện bị bán, bọn họ cũng lên chức. Điều tra! Điều tra được. Tôi cũng không tin không tìm ra nhóm sâu mọt này, lương tâm của bọn họ bị chó ăn mất rồi.
Lần đầu tiên Bí thư Điền hừ nói toàn những lời thô tục.
Từ phòng Bí thư Điền đi ra, Diệp Phàm vào phòng của Phong Thanh Lục. Đừng nhìn trại Hồng Cốc này nghèo. Nhưng lầu Thôn ủy còn xây dựng bằng đá đấy.
Đương nhiên, nguyên nhân là do giao thông không thông suốt. Trong trại không có xi măng để xây nhà lầu, đều lấy gỗ để làm nhà, nhà gỗ cũng khá nhiều.
- Diệp Phàm, việc này cậu phải chú ý.
Hai người ngồi xuống, Phong Thanh tự mình rót trà cho Diệp Phàm.
- Vâng, trong việc này có rất nhiều vấn đề. Nghe nói là có quan hệ với con trai Thứ trưởng bộ Xây dựng. Đương nhiên, bây giờ vẫn chưa có gì để chứng thực. Đây chỉ là nghe được tin đồn từ bạn bè.
Diệp Phàm nói. Đối với Phong Thanh Lục, không có gì phải giấu diếm cả.
- Là Thứ trưởng thường trực bộ Xây dựng Khổng Chính Húc sao?
Phong Thanh Lục nhíu mày, hỏi.
- Vâng. Con trai ông ta là Khổng Đông Phong, bí danh là Long tiên sinh. Một trong Ngũ Vương của Tấn Lĩnh. Xây dựng lầu Phong Vân ở Đồng Lĩnh, thực ra chính là chỗ ăn chơi tiêu phí. Người đến lầu Phong Vân tiêu tiền cũng không ít, đều là chiêu bài của Khổng gia.
Diệp Phàm nói.
- Nếu thật sự anh ta có liên quan cậu định làm gì?
Phong Thanh Lục hỏi.
- Tạm thời còn chưa nghĩ ra, việc này, vấn đề trại Hồng Cốc đang đặt ra trước mắt, kiểu gì cũng phải giải quyết. Nếu không điều tra rõ ràng chuyện này, muốn tập đoàn Vạn Thắng Long Giang trả nước là điều không thể. Chỉ có điều tra ra vấn đề của bọn họ, nắm lấy điểm yếu của bọn họ mới có thể khiến cho bọn họ đem trả lại nguồn nước cho trại Hồng Cốc. Mà vấn đề nước lại dính dáng đến quyền lợi rất nhiều, không có nước của khe Cốc, phỏng chừng trạm phát điện Hồng Cốc sẽ giảm lợi nhuận đi rất nhiều.
Ông chủ trạm phát điện – tập đoàn Vạn Thắng chắc chắn sẽ không đồng ý. Cho nên, việc này, cho dù thế nào cũng phải điều tra.
Mà nhất định phải trả điều tra khoản nợ cũ, nếu tin đồn là thật, thì phải gián tiếp đối mặt với Khổng gia.
Nói thật, tôi cũng cảm thấy không tự tin cho lắm. Khổng Chính Húc sinh ra và lớn lên ở Đồng Lĩnh, từ huyện đến thành phố, lại đến tỉnh, từ trên xuống dưới, quan hệ bạn bè tương đối nhiều.
Vô hình chung đây là một tấm lưới lớn. Mà tôi muốn đọ sức cùng Khổng gia, phải đối mặt với mạng lưới lớn của Khổng gia.
Quả thực rất khó xử lý. Nhưng trước mắt chỉ còn con đường này có thể đi, nếu không đi trừ khi là mặc kệ mấy ngàn người dân trại Hồng Cốc, điều này tôi không làm được.
Diệp Phàm nói.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Đúng vậy, muốn giải quyết vấn đề Hồng Cốc kiểu gì cũng phải điều tra. Hễ điều tra sẽ nảy sinh vấn đề. Hơn nữa, hôm nay trước đám đông cậu đã biểu lộ thái độ, không thể không điều tra.
Đương nhiên, việc điều tra là do người điều tra nắm giữ trong tay, trong đó có vấn đề về mức độ. Tôi nghĩ, trong chuyện này vấn đề nước rất sâu xa.
Chi bằng trước tiên trì hoãn một chút, trước hết vẫn để cho trạm phát điện còn một phần nước, như vậy cũng nằm trong mức trạm phát điện có thể chấp nhận được.
Bọn họ tự thấy mình đuối lý, tự nhiên đồng ý. Về sau anh lại phải nghĩ biện pháp, thật sự là gánh không được, phải phủi mông chạy lấy người đấy.
Tất nhiên, tình trạng của trại Hồng Cốc cũng được cải thiện đôi chút, không thể để sự việc trong tay cậu mà một chút đổi mới cũng không có. Bên phía Bộ thì tôi sẽ có biện pháp, cố gắng cho nhiều trợ cấp hơn một ít.
Đương nhiên, cậu cũng đừng kỳ vọng quá nhiều, dù sao, chúng ta phải xem xét đến toàn cục của cả nước. Không thể chỉ quan tâm đến trại Hồng Cốc.
Trại Hồng Cốc khó khăn, nhưng các địa phương khó khăn như thế này trên cả nước cũng không ít. Giống như miền Bắc dân chúng cũng không có cả nước ăn, toàn bộ nhờ vào nước mưa để sống sót.
Tuy nói trại Hồng Cốc có thiếu nước dùng, nhưng nước sinh hoạt và nấu cơm hàng ngày vẫn có. Khi gặp hạn hán mới phải đi xa để lấy nước
Cả nước vẫn còn những nơi khó khăn hơn ở đây.
Phong Thanh Lục có ý điều hòa, không muốn làm cho chuyện trở lên gay gắt hơn, nhưng cũng không thể không làm.
Thật ra thì chính là một đạo lý trung dung, không phải là không làm, phải làm nhưng có chừng mực thôi. Đương nhiên, bởi vì ông ta biết đứng đằng sau chuyện này là Khổng gia.
Lo lắng Diệp Phàm mạo phạm đến Khổng gia sẽ bị thiệt thòi. Tuy nói Diệp Phàm có Kiều gia giúp đỡ, nhưng nước xa không cứu được lửa gần.
Không thể cứ chờ Kiều gia ra mặt trong mọi chuyện được. Mà chuyện bên trong tỉnh Tấn Lĩnh, Diệp Phàm phải tự giải quyết.
Huống chi, Kiều gia cũng có rất nhiều chuyện. Bản thân Kiều gia còn bận không thể giải quyết hết được, còn đâu thời gian và sức lực để giải quyết chuyện của Diệp Phàm, mấy năm nay Phong Thanh Lục đã nhìn thấy rõ điều đó.
Những gia đình lớn như thế này, khi có việc lớn mọi người ra tay một lần cũng là tốt lắm rồi. Cho dù anh là con của Kiều Viễn Sơn cũng không thể chuyện gì cũng dựa vào được.
- Chú Phong, việc này tôi quyết định rồi. Ở trên đại sảnh trại Hồng Cốc tôi đã nói trước tất cả các lão bách tính.
Nhất định điều tra tới cùng. Nếu thật sự dính đến Khổng gia, thật sự phải đoạn tuyệt thì sẽ đoạn tuyệt. Việc này, tôi nghĩ, Thứ trưởng Khổng chưa chắc biết được.
Chỉ là Khổng Đông Phong lợi dụng lá cờ của ông ấy thôi. Còn việc xử lý một số chuyện, tôi cũng sẽ chú ý đến. Việc này phải tìm hiểu, chỉ có tìm hiểu được đến mức khiến trạm phát điện Hồng Cốc trả nước,
lấy lại một phần số tiền bị tổn thất của huyện Hồng Lĩnh thì mới được. Tôi xử lý sự việc chứ không xử lý con người, nếu thật sự Khổng gia muốn che giấu, tôi sẽ bấp chấp mọi khó khăn làm tới cùng.
Về việc nói phủi mông chạy lấy người, hoặc là cứ trì hoãn mãi, thì không phải là bản tính của Diệp Phàm tôi. Tôi làm không được điều đó, có lẽ, con người của tôi thật sự không thích hợp với quan trường.
Nhưng vận mệnh lại để tôi dính chặt lấy và quan trường. Tôi nghĩ, có thể đi tới bước nào thì sẽ đi tới đó.
Không đi tiếp được nữa, phải bỏ thì sẽ bỏ. Đời này, kiếp này không hối hận không cảm thấy thất vọng với lương tâm mình, chỉ cần mình thoải mái là được.
Diệp Phàm chưa bao giờ kiên quyết như vậy.
- Ôi…
Phong Thanh Lục thở dài, nhẹ nhàng đứng lên vỗ vỗ vai Diệp Phàm. Một lúc sau mới lên tiếng,
- Nhin cậu, tôi lại nhớ tới lúc mình còn trẻ.
Lúc trước tôi cũng không khác cậu là mấy. Không hiểu được trời cao đất rộng. Muốn thay đổi cả thế giới này, nhìn thấy chuyện bất bình đều muốn giải quyết hết.
Sau nhiều lần vấp váp mới hiểu ra được, muốn thay đổi thế giới này là điều quá khó khăn. Thế giới có quy luật vận hành của thế giới.
Thế giới này thiếu tôi và cậu đều vẫn có thể chuyển động bình thường. Cho nên, không cải biến thế giới này được, ta chỉ có thể thay đổi chính mình mà thôi.
Đương nhiên, trong những tình huống hợp lý, tôi cũng làm chút chuyện hợp lý. Việc này nếu cậu đã quyết định, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để ủng hộ cậu.
Đến lúc đó, làm một dự án giúp đỡ trại Hồng Cốc. Người dân ở nơi này thực sự rất khổ, nếu có thể vì bọn họ làm chút chuyện trong khả năng của mình, lòng tôi cũng cảm thấy yên tâm một chút.
Con người mà, đều là máu thịt cả. Trên đời này, không một cán bộ nào không nghĩ mình sẽ làm một chút gì đó vì dân.
Chỉ có điều, nếu chạm đến lợi ích của họ, bọn họ thường đem lợi ích của chính mình đặt lên trên lợi ích của nhân dân.
Mà cán bộ đó lại chiếm đại đa số. Nhưng cũng có người thật sự làm việc vì nhân dân.
- Vấn đề trại Hồng Cốc tương đối lớn, mặc dù là đem nước trở lại đây. Nhưng để cải tạo sản lượng thấp kém, đó là một vấn đề rất nan giải.
Cho dù là giải quyết xong vấn đề này, cũng chỉ là bảo đảm vấn đề cuộc sống người dân trong trại có cơm ăn áo mặc.
Tôi nghĩ cần phải thay đổi cách nghĩ, phát triển một vài ngành khác. Đây mới là con đường bắt buộc phải đi giúp người dân trại Hồng Cốc trở nên giàu có.
Tôi muốn làm du lịch, tuy nhiên, phải đầu tư quá lớn. Mấu chốt là vấn đề bên hợp tác lúc này rất khó tìm. Bởi vì đất bị nhiễm phèn nên gieo trồng cái gì rất khó. Nêú đi theo hướng phát triển các doanh nghiệp, đến giao thông còn chẳng thông suốt thì sao mà phát triển được.
Huống chi, xung quanh trại Hồng Cốc cũng không có nguồn tài nguyên nào. Ví dụ như khoáng thạch, quặng. Không có nguồn tài nguyên gì, chẳng có ai đến khe suối hẻo lánh lạc hậu này để thành lập nhà máy cả, vậy thì không thể có chuyện no ấm, đúng là nước dội lá khoai.
Diệp Phàm nói, mày nhíu lại nói.
- Đúng vậy, ‘Làm giàu’ nói thì rất dề dàng. Trên thực tế làm được là muôn vàn khó khăn đấy. Mà làm giàu chủ yếu vẫn là do mọi người tự thân vận động, chính phủ chỉ có thể định hướng và giúp đỡ phần nào thôi.
Mà tình hình trại Hồng Cốc cũng đặc biệt, văn hóa người dân bình thường trong trại không cao, mà trong trại cũng không có nguồn tài nguyên quý hiếm nào có thể cung cấp lợi dụng.
Khoản tiền cơ sở để làm giàu thì càng khan hiếm. Muốn làm giàu, phải dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Cho nên, chính phủ phải giúp đỡ nhiều hơn, đây căn bản không phải là vấn đề mà thành phố Đồng Lĩnh có thể chịu trách nhiệm hoàn toàn được.
Bộ Tài chính có thể cho mọi người một ít, nhưng, cũng là có giới hạn. Dựa vào số tiền đó, muốn đem cải tạo ruộng đất trại Hồng Cốc cũng khó khăn.
Phong Thanh Lục cũng thở dài, uống ngụm trà, trầm mặc một hồi, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
- Tôi nghĩ việc này còn phải cần cấp trên ủng hộ, tìm Chấn Đào đi. So với thành phố thì tỉnh vẫn hơn.
- Ôi, con đường này không phải là dễ đi đâu.
Diệp Phàm lắc đầu đau khổ.
- Không thể, là có ý gì?
Phong Thanh Lục có chút không hiểu, ông ta biết quan hệ của Diệp Phàm và Tề Chấn Đào. Tề Chấn Đào ở trên tỉnh không thể nào thấy chết mà không cứu.
- Chú Tề cũng không giúp được gì đâu, Ủy ban nhân dân tỉnh nói là một hạt bụi cũng không cho. Chú Phong, chú ấy nói chỉ có thể cung cấp người và chính sách. Còn tiền thì không có. Chú Phong, chú Tề đang bức tôi tới Lương Sơn!
Diệp Phàm có chút giận dữ, đương nhiên là tỏ vẻ đau khổ trước mặt Phong Thanh Lục.
Đương nhiên trong lòng Phong Thanh Lục biết rõ, cười cười nói:
- Ha hả, xem ra. Danh tiếng của cậu quá lớn rồi.
- Ý chú Phong là gì, tên tuổi của tôi làm sao có thể so sánh được với chú. Chú đi đến đâu, mọi người đều tiền hô hậu ủng. Tôi đi đến tỉnh có ai biết là ai đâu chứ?
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, bọn họ chỉ chăm chăm vào cái túi của tôi thôi, chứ không phải tôi là người nổi tiếng đâu. Cậu không giống lúc trước rồi, cậu thử nghĩ xem, thành tựu hiện tại của thành phố Ma Xuyên khiến Chấn Đào nhìn với con mắt khác.
Còn có khu Hồng Liên. Ngay cả thành phố Hải Đông mà cậu ở lại không lâu, cũng không kém đâu. Chấn Đào rất yên tâm về cậu. Ông ta cho rằng một mình cậu có thể đảm đương được công việc, căn bản là không cần ông ta phải phí công sức để quan tâm.
Hơn nữa, Chấn Đào cũng khó. Tấn Lĩnh lớn như vậy. Tình hình kinh tế so với Nam Phúc kém hơn mấy bậc.
Cậu quản lý một thành phố cũng hiểu được, không có tiền thì khó làm, huống chi là cả một tỉnh chứ? Ông ta còn đau đầu hơn cậu nhiều.
Phong Thanh Lục cười nói.
- Ôi, đây chỉ là súng bắn chim đầu đàn thôi. Sao có thể tính là có năng lực, có danh tiếng chứ.
Diệp Phàm nói đầy bực tức. Mắt trợn chừng nhìn Phong Thanh Lục.
- Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi không phải là con gái đâu?
Phong Thanh Lục cảm thấy buồn cười.
- Ha hả, chú Phong này, hầu bao của chú cũng có nhiều, chú Phong đã định giúp đỡ trại Hồng Cốc.
Như vậy, không những giải quyết được vấn đề ruộng đất trại Hồng Cốc, ,mà chính là con đường làm giàu duy nhất. Chú chỉ cần đầu tư một chút trong phần rơi rụng của chú thôi.
Dù sao đầu tư vào đây cũng không nhiều. Dân chúng trại Hồng Cốc rất chất phác, bọn họ rất cần sự trợ giúp, cuộc sống của bọn họ so với chúng ta khổ hơn rất nhiều.
Chú Phong là một người tốt. Là một vị quan một lòng vì nước vì dân. Chắc chắn không muốn nhìn thấy bọn họ như vậy phải không?
Diệp Phàm cười nịnh.
- Đừng cố gắng thuyết phục tôi, chú Phong cậu không cao thượng như vậy đâu, cũng không được tốt như cậu nói đâu.
Việc cải tạo ruộng đất có thể đầu tư nhiều một chút, tôi sẽ trở thành người nổi tiếng. Tuy nhiên, cũng không thể nhiều quá đâu. Hiện tại cả nước đều nhìn vào chú Phong này đấy.
Hơn nữa, khoản tiền lớn thế phải được Bộ thông qua. Chính ra tôi định cho cậu hai tỷ, nhưng chỉ nói thôi thì có tác dụng gì?
Bộ Tài chính không phải do một mình Phong Thanh Lục tôi quản lý. Nếu bảo một Thứ trưởng thường trực như tôi chuẩn bị một hai trăm triệu cho cậu thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại thì không có khả năng.
Về vấn đề giao thông, lấy danh nghĩa giúp đỡ, có thể cấp cho cậu mười triệu là nhiều nhất rồi. Nhiều hơn nữa thì không thể, vậy chẳng phải sẽ thành toàn bộ tiền của Bộ Tài chính sao.
Cứ cho là dựa vào danh nghĩa của cá nhân tôi thì cũng không thể cho nhiều quá. Dù sao, đó là tiền của quốc gia không phải là tiền của tôi.
Ngoài ra, cậu phải tìm đầu tư từ các nguồn khác. Ví dụ như, không cho tiền thì cho vật liệu cũng được. Mà bên này thì phải phát động người dân trại Hồng Cốc góp công góp sức, việc này cậu rất giỏi mà. Con đường ở thị trấn Lâm Tuyền cậu làm cũng không tồi.
Phong Thanh Lục nói.
Đêm đã khuya, tất cả mọi người đã ngủ.
Diệp Phàm không mặc quần áo đi ra bên ngoài, thấy Bao Nghị đang ngồi trong đại sảnh dưới lầu của thôn hút thuốc.
- Lạnh như thế cậu không đi ngủ đi.
Diệp Phàm nói, tiện tay ném cho Bao Nghị một bao Đặc Cung.
- Ha hả, nếu như có thể cho một bao, hàng ngày tôi không cần ngủ.
Bao Nghị cười cười đem Đặc Cung cất vào túi da.
- Cậu cho tôi hút thử cả bao xem, tôi cũng không ngủ nữa.
Diệp Phàm nhìn anh ta thả khói, tức giận nói.
- Ha hả, tôi chưa có bản lãnh đó ạ?
Bao Nghị mặt dày nói.
- Nhân sự bên này đã sắp xếp thỏa đáng chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có vấn đề, lần này tới đây có hai mươi mấy người cảnh sát đi cùng. Bọn Tam Thúc Công rất để tâm, còn tổ chức một đội tuần tra lâm thời. Trừ khi gặp được bọn thổ phỉ thời trước giải phóng thì còn tương đối.
Bao Nghị cười nói.
- Vậy được, chúng ta đi tới chùa Ngọc Diệp một chuyến.
Diệp Phàm nói. Bao Nghị cũng không hỏi nguyên nhân, liền đi theo Diệp Phàm ra ngoài. Hai người giả bộ như đi tản bộ được một đoạn, sau đó phát hiện không có người, liền đi nhanh hơn về phía chùa Ngọc Diệp.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong