Tuy nhiên, lúc Diệp Phàm đem ý kiến này nói với Khổng Đoan qua điện thoại, không ngờ Khổng Đoan lại không đồng ý với cách này.
Ý của Khổng Đoan là chờ thêm, chờ đến giờ tý tính toán kỹ rồi hãy nói.
- Chờ đợi, phải chờ đến bao giờ? Nhân dân trại Hồng Cốc mong nước đến mắt cũng không nhắm được. Chúng ta phải khiến họ có một cái tết yên vui, một năm không có nước, trong lòng họ sẽ thoải mái sao?
Hơn nữa, về việc cải tạo ruộng căn bản, tổ chuyên gia cũng nêu ra vấn đề nước. Nếu không có nước thì cải tạo ruộng chỉ có thể là nói suông.
Huống chi việc hôm đó ông lại không nhìn thấy. Chúng ta không kịp thời giải quyết vấn đề này, có lẽ bọn họ sẽ mất lòng tin đối với Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh chúng ta.
Việc này, không thể được. Nói phải thì phải làm, hôm đó trước mặt mọi người chúng tôi đã hứa rồi, thế thì phải thực hiện.
Diệp Phàm nghiêm túc nói, tự nhiên là phê bình ý của Khổng Đoan.
- Nhưng chúng ta làm như vậy giống như là cưỡng đoạt, xã hội pháp chế rất có thể khiến cho Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta mất người.
Tập đoàn Vạn Thắng không phải là một quả hồng mềm, họ cũng có thực lực nhất định ở tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta. Trụ sở chính của người ta lại ở tỉnh, đến lúc đó nói đi nói lại có thể sẽ đến tai lãnh đạo tỉnh ủy.
Đối với Đồng Lĩnh chúng ta mà nói, đây không phải là việc tốt. Ý của tôi không phải là không cần nước, nước nhất định phải có.
Nhưng phải chờ đến khi chúng ta nghĩ ra cách đã. Đến lúc đó bọn họ nhất định phải mở nước có phải thế không nào?
Khổng Đoan giải thích.
Diệp Phàm hiểu rằng, người này căn bản không đồng ý với chủ trương của mình. Chỉ là không tiện nói ra mà thôi.
Nếu như việc của trạm điện Hồng Cốc thực sự có liên quan đến Khổng gia, thì từ lúc bắt đầu xây dựng trạm điện đến khi bán đổ bán tháo điện có lẽ Khổng Đoan hẳn là biết được việc này. Chỉ là người này đang giả ngốc mà thôi.
- Không kịp nữa rồi, trước tiên phải mở được 3 phần lượng nước để người dân trại Hồng Cốc có một cái tết đầm ấm rồi nói sau.
Diệp Phàm hết sức hống hách nói.
- Vậy được, anh quyết định là được rồi.
Khổng Đoan miễn cưỡng nói, tuy nhiên Diệp Phàm cũng nhận ra sự bất mãn trong lời nói của ông ta.
Khổng Đoan cũng không có cách nào, nếu không đồng ý đến lúc truyền ra ngoài, thế chẳng phải là Chủ tịch thành phố ta không lo cho cuộc sống của nhân dân. Bất luận thế nào Khổng Đoan cũng không thể bị chụp mũ.
Sau cuộc họp, Mễ Nguyệt tìm đến Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp. Đây cũng không phải là cách làm lâu dài. Cần phải giải quyết tận gốc vấn đề nước sinh hoạt và sản xuất của người dân trại Hồng Cốc, như thế phải tìm ra một yêu cầu hợp lý, tốt nhất là ký được hiệp định với trạm điện, bọn họ sẽ không thể tùy ý mở hoặc đóng nước.
Mễ Nguyệt nói.
- Việc này trực tiếp tìm gặp bọn họ cũng không có tác dụng gì. Bây giờ chúng ta cũng không có thời gian để tìm biện pháp nữa. Tôi nghĩ, muốn giải quyết tận gốc vấn đề Trạm điện Hồng Cốc và Trại Hồng Cốc, thì phải “rút củi dưới đáy nồi” mới được.
Diệp Phàm nói.
- “Rút củi dưới đáy nồi”, rút thế nào?
Mễ Nguyệt chớp đôi mắt phượng, hỏi.
- Điều tra. Điều tra nguyên nhân thực sự của việc bán đổ bán tháo của trạm điện. Trong này nhất định có chuyện mờ ám. Chỉ cần điều tra ra, đến lúc đó không chừng lại có thể thu hồi được trạm điện. Đến lúc đó trạm điện là của Ủy ban nhân dân chúng ta, chúng ta chưa thể tính hết được.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, làm như thế có thể sẽ làm liên lụy đến nhiều đồng chí. Sau khi vừa chịu sự điều tra về hàng loạt sự việc của Tổ thanh tra nội các Chính phủ. Liệu có dẫn đến sự phản đối gay gắt của những đồng chí bên dưới hay không?
Mễ Nguyệt lo lắng, nhìn Diệp Phàm nói tiếp:
- Hơn nữa, tôi có chút lo lắng.
Bí thư Diệp, anh là một cán bộ tốt, hết lòng vì nhân dân. Nhưng sẽ gây thù oán rất nhiều, e rằng công việc sau này sẽ khó khăn hơn.
Huống chi việc của trạm điện phức tạp. Rốt cuộc là như thế nào thì cũng chưa ai biết được. Có thể ban đầu có nhiều nguyên nhân bất đắc dĩ trong việc của trạm điện. Không giống như những gì báo chí đã nói.
Nguyên nhân chính trong đó có lẽ bọn họ cũng không hiểu rõ. Có vài việc, bên ngoài là như thế nhưng thực tế lại không phải thế.
- Có cách gì đây, kẻ không làm việc là đạo trung dung của kẻ làm quan, hạng người này chỉ cần có mối quan hệ, sớm muộn gì cũng sẽ được đề bạt.
Còn người làm được việc lại ắt sẽ gặp phải sự đố kỵ của người khác, bởi vì anh muốn làm việc thì lại phải đụng chạm đến lợi ích của một vài người. Không làm việc không phải là tính cách của Diệp Phàm tôi. Việc này, nếu đắn đo nhiều sẽ không làm được.
Vì thế tạm thời tôi không muốn suy tính xem đầm nước sâu bao nhiêu nữa, có đụng chạm đến lợi ích của ai, ai chọc giận đến ai.
Trước mắt mà nói, phải giải quyết xong vấn đề cấp bách của người dân trại Hồng Cốc.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Vâng!
Mễ Nguyệt không nói gì nữa, tuy âm thanh đáp lại rất nhỏ, nhưng đây là thái độ của Mễ Nguyệt, bất kể như thế nào, cô ta cũng ở bên phía Diệp Phàm.
Thành phố Long Giang, trong một phòng làm việc trang trọng của tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Vạn Thắng.
Ở góc phòng có đặt mấy chiếc ghế sofa cá nhân, lúc này có một người trung niên mặc một bộ comple màu đen, tóc được chải rất nổi bật đang ngồi ở đó.
Người này chính là Liễu Tây Hà, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vạn Thắng, ủy viên Mặt trận tổ quốc tỉnh, đại biểu quốc hội tỉnh, phó chủ tịch hội Doanh nghiệp Long Giang. Là một trong 10 người giàu nhất tỉnh Tấn Lĩnh.
Ngồi đối diện ông ta là Quách Dương, giám đốc quản lý điện lực của tập đoàn Vạn Thắng.
- Chủ tịch Liễu, tuy trạm điện Hồng Cốc chỉ là một trạm điện nhỏ. Một năm thu nhập cũng không vượt quá mấy chục triệu. Nhưng trạm điện Hồng Cốc treo tấm biển của Vạn Thắng.
Tên tiểu tử Diệp Phàm ở Đồng Lĩnh kia làm như thế, rõ ràng là ăn hiếp Vạn Thắng chúng ta. Việc đã đến lúc không thể chịu đựng thêm được nữa rồi.
Ông không nhìn thấy, hôm đó hắn ta kiêu ngạo thế nào đâu, căn bản không xem Vạn Thắng ra gì. Chủ tịch Liễu, tôi theo ông cũng mấy chục năm rồi.
Từ khi Vạn thắng bắt đầu lập nghiệp đến trở thành dẫn đầu giới thương nghiệp ở Tấn Lĩnh như bây giờ, tôi vẫn chưa gặp phải người cán bộ nào kiêu ngạo như thế.
Nếu như hắn ta là thành viên của tỉnh ủy thì hắn kiêu ngạo cũng có thể. Nhưng hắn chẳng qua chỉ là một Bí thư thành ủy thành phố cấp tỉnh, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như thế.
Anh muốn kiêu ngạo cũng được, nhưng cũng không thể mang Vạn Thắng chúng ta ra làm trò khỉ được! Hắn tìm nhầm người gây sự rồi.
Quách Dương vẻ mặt phẫn nộ nói.
Thực ra, Quách Dương không chỉ là thuộc hạ của ông ta, mà hai người là thân thích.
- Nghe các anh nói, tôi không thể không khâm phục người này.
Không ngờ Chủ tịch Liễu lại nói như vậy, Quách Dương nghe xong liền ngẩn người ra, nhìn chủ tịch Liễu không hiểu tiếp theo ông ta sẽ nói gì. Chủ tịch Liễu còn khâm phục Diệp Phàm, ngươi còn cáo trạng thế nào nữa, thế chẳng phải tự làm mất mặt sao.
Chủ tịch Liễu đặt nhẹ chén trà xuống bàn, nói tiếp:
- Khâm phục thì khâm phục, nhưng người này làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
- Tôi không tin là hắn thực lòng vì người dân ở trại Hồng Cốc. Bây giờ có những vị quan chức, nói thì rất quang minh chính đại, nhưng thực chất trong bụng đều là mèo mả gà đồng.
Trong việc này, có lẽ hắn ta đã ngắm vào trạm điện Hồng Cốc của chúng ta. Sau đó muốn ép chúng ta chia phần cho hắn.
Chẳng qua hắn muốn chúng ta tặng cổ phần cho hắn. Nếu hắn không ép chúng ta, tặng thì cũng không sao, cũng chỉ là mấy triệu.
Tuy nhiên, bây giờ chúng ta quyết không thể cúi đầu. Hạng người này vì tiền mà mất đi đạo đức. Tôi thấy người này căn bản không hiểu thế nào là đạo làm quan.
Anh lộ liễu như thế, sớm thích chơi với tiền như thế, rõ ràng là đã làm mất thể diện đội ngũ quan chức. Chơi với tiền chẳng phải cũng phải có nghệ thuật.
Bất hiển sơn, bất lộ thủy mà người ta tự động mang tiền tặng, đó mới là người biết đạo làm quan.
Quách Dương nói.
- Ha ha ha...
Chủ tịch Liễu cười, suy nghĩ rồi nói:
- Suy đoán của anh cũng có thể đúng, tuy nhiên tôi thấy hình như không phải thế.
- Không như thế, vậy rốt cuộc hắn muốn làm gì, lẽ nào thực sự như những gì hắn nói, một lòng giúp đỡ người dân ngu muội ở trại Hồng Cốc. Việc này đối với hắn ta mà nói thì có cái gì tốt, có lẽ không phải như thế chứ?
Quách Dương không tin.
- Ha ha, anh lại nghĩ sai rồi. Là một thành viên của thành phố Đồng Lĩnh, hắn đương nhiên phải giải quyết vấn đề cho người dân ở đây. Anh có thấy không, quan chức bọn họ thích làm nhất việc gì?
Chủ tịch Liễu cười nhạt nói, tỏ ra rất bí hiểm.
- Thích làm việc gì, giở trò bịp bợm, loại quan chức này có. Loại quan chức làm việc thật cũng có, giống với đồng chí Tiêu Dụ Lộc.
Tôi thấy hắn ta không giống như đồng chí Tiêu, từ điệu bộ của hắn ta tôi cũng có thể cảm nhận được. Tuy nhiên, nếu hắn không phải là thật lòng làm việc mà chỉ là bịp bợm thì đó chẳng phải là đang làm trò sao.
Đúng rồi, chính là đang làm trò, muốn lập chiến tích đây mà.
Quách Dương tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
- Đúng vậy, anh không thấy, việc của trại Hồng Cốc chỉ là một việc nhỏ. Tại sao hắn lại làm lớn chuyện lên như thế.
Anh đã chứng kiến bao nhiêu người rồi, lãnh đạo Bộ Tài chính, Chủ tịch tỉnh Điền đều đi xuống. Hàng loạt người xuống như vậy, đương nhiên là vì thành tích.
Đương nhiên, quan chức khi lập được thành tích thì cũng luôn có thể làm được nhiều việc cho nhân dân, đây là hai cấp đều có lợi.
Do đó việc lần này, Diệp Phàm nhất định nắm lấy, cũng chính là muốn chúng ta nhất định phải xả nước. Tuy nhiên, muốn chúng ta xả nước, hắn nghĩ sai về chúng ta rồi.
Nếu từ đầu hắn có thể nói điều hơn lẽ phải thì có lẽ Liễu Tây Hà tôi cũng có thể đồng tình chút nào đó. Bây giờ hắn muốn ức hiếp, Liễu Tây Hà tôi trước giờ không phải là một kẻ nhu nhược.
Nếu như thích hiếu thắng thì chúng ta sẽ chơi với hắn ta.
Liễu Tây Hà tỏ rõ khí phách đại vương.
- Có lẽ Diệp Phàm dựa thế của chủ tịch tỉnh Điền và Phong Thanh Lục của Bộ Tài chính, cho rằng việc này bọn họ sẽ vì mình mà ra mặt, vì thế mới hống hách như vậy.
Tuy nhiên chủ tịch Liễu, hai người này có lẽ cũng đang theo dõi việc này, nếu hai người bọn họ thực sự muốn bao che cho Diệp Phàm, chúng ta thực sự có khó khăn đấy.
Phong Thanh Lục ở Bộ Tài chính, tuy là quan lớn, nhưng ở cách chúng ta cũng xa hơn một chút. Còn Chủ tịch tỉnh Điền nghe nói được liệt vào một trong những nhân vật lớn của tỉnh ủy.
Việc này, nếu ông ta nhúng tay vào thì thực sự không dễ đối với chúng ta.
Sắc mặt Quách Dương trầm xuống.
- Không hẳn.
Chủ tịch Liễu lắc đầu, nhìn Quách Dương đang tỏ ra khó hiểu, chủ tịch Liễu nói:
- Quan chức bây giờ, nếu việc không có liên quan đến bản thân thì sẽ không muốn lo chuyện bao đồng lại nguy hiểm đến bản thân.
Hai người bọn họ sẽ nghe ngóng xem Tập đoàn Vạn Thắng chúng ta có phải là nhu nhược hay không. Chủ tịch tỉnh Điền nhất định hiểu rõ thực lực của chúng ta.
Việc này, bọn họ đã đi trước rồi, mà còn chưa đến trạm điện Hồng Cốc, cũng chính là chứng tỏ bọn họ không muốn đụng chạm đến trạm điện Hồng Cốc, vì thế lựa chọn việc rời đi để lảng tránh.
Việc bọn họ bỏ đi cũng có thể giải thích được, muốn giải quyết vấn đề nước thì đó là việc của Ủy ban nhân dân thành ủy thành phố Đồng Lĩnh các người. Anh nghĩ bọn họ sẽ ra tay sao?
- Xem ra sẽ không đâu, đổi lại là tôi thì tôi cũng không muốn rước họa vào thân.
Quách Dương gật đầu, ánh mắt tỏ ra rất khâm phục.
- Vậy rốt cuộc phải làm thế nào đây? Diệp Phàm đã ép rất mạnh rồi. Hơn nữa hai máy của chúng ta cũng đã dừng hoạt động. Chúng ta không xả nước, hắn không cho chúng ta đi vào sản xuất, tổn thất là việc nhỏ nhưng quan trọng là làm mất thể diện của tập đoàn Vạn Thắng chúng ta.
Quách Dương lại bắt đầu nổi giận.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Trị theo pháp luật!
Chủ tịch Liễu “hừ” một tiếng nhìn Quách Dương.
- Kiện ra tòa, mặc dù chúng ta có thể thắng nhưng không thể kéo dài được chủ tịch ạ. Tòa án bây giờ, dựa vào án này, hơn nữa lại liên quan đến Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh. Nhất định không thể trong một hai năm mà xong được. Hắn có thể kéo dài nhưng chúng ta không thể. Đến khi đó trạm điện cứ bị đình trị không sản xuất được thì không thể được.
Quách Dương lo lắng, lớn tiếng.
- Kéo dài cái gì, tuy là đã đến cuối năm rồi, nhưng chúng ta vẫn có thể làm một số việc mà. Người ta nói, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thì giơ tay biểu quyết, Mặt trận tổ quốc thì uống rượu, đó chẳng phải là nói Mặt trận tổ quốc của chúng chẳng có tác dụng gì hay sao. Thực ra nếu không việc này cũng quá phiến diện.
Vì thế chúng ta phải làm cho được vấn đề có quyền thì phải có trách nhiệm, dùng quyền thì phải chịu giám sát, lạm quyền thì phải trả giá, phạm pháp thì phải truy cứu.
Diệp Phàm không theo pháp luật, lấy thủ đoạn chính trị để giữ cân bằng, thậm trí uy hiếp trạm điện Hồng Cốc của một doanh nghiệp tư nhân, thực chất đây chính là lạm dụng quyền lực.
Trạm điện Hồng Cốc không phải là thuộc sự quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố, tất cả đều phải dùng pháp luật để giải quyết. Vì thế Quách Dương, anh đã quên rằng tôi cũng có cái mác là ủy viên Mặt trận tổ quốc tỉnh đấy.
Anh đã chỉnh sửa bản cáo trạng chưa, đưa qua đây, tôi lập tức đi một chuyến.
Liễu Tây Hà nói rất ung dung.
Một ngày nữa lại trôi qua, tổ chuyên gia cũng đã hoàn thành việc khảo sát toàn diện đối với trại Hồng Cốc. Chuẩn bị sáng ngày hôm sau sẽ trở về.
Tuy nhiên, khi hoàng hôn, Phó chủ tịch thành phố Ngọc Xuân Phong mới vội vàng chạy đến.
- Uống không nổi nữa rồi, thực là tức chết đi được.
Sắc mặt Ngọc Xuân Phong không tốt, trà cũng không uống mà trực tiếp nói.
- Bọn họ không chịu xả nước có phải không?
Mặt Diệp Phàm cũng trầm xuống, nhìn Ngọc Xuân Phong nói tiếp:
- Chúng ta chỉ yêu cầu bọn họ xả khoảng 3 phần lượng nước, một yêu cầu nhỏ như thế cũng không chịu sao?
- Đừng nói đến 3 phần lượng nước nữa, tên trạm trưởng họ Thôi kia hôm nay đột nhiên khẩu khí hoàn toàn thay đổi, cứng như đá trong hầm cầu.
Nói là trạm điện Hồng Cốc là của tập đoàn Vạn Thắng. Chiều nay, cũng không hiểu ông ta kiếm được ở đâu về mấy chục tên bảo vệ đứng canh giữ trên đập Hồng Cốc, không cho mọi người vào.
Sau đó tôi vào bày tỏ thái độ, ông ta rất hung hăng, nói nước cũng là do tập đoàn Vạn Thắng bọn họ bỏ tiền ra mua.
Nếu muốn thuê nước của bọn họ cũng được, bảo chúng ta phải bỏ tiền ra. Mỗi một giờ bọn họ mở một cống xả thì chúng ta phải trả cho bọn họ 2 triệu. Đây chẳng phải là ăn cướp sao?
Ông ta còn ra vẻ nói đây đã là giá thấp nhất rồi. Còn nói với lượng nước đó mỗi giờ bọn họ có thể phát được 3 triệu số điện, đúng là ăn nói lung tung mà.
Dựa theo tính toán này của bọn họ, một năm trạm điện Hồng Cốc của bọn họ có thể kiếm được 5 đến 6 tỷ.
Ngọc Xuân Phong phẫn nộ nói.
- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, nếu không được thì ép phải xả nước.
Diệp Phàm nói.
- Hôm nay nhất định không được. Bởi vì cục trưởng Bao bọn họ liên kết với nhau đang dọn dẹp ở dưới hạ lưu. Vừa nhận được báo cáo, nói là đã dọn dẹp xong, ngày mai có thể xả nước được rồi. Hơn nữa đều đã thông báo cho người ở dưới đó rồi.
Ngọc Xuân Phong nói.
- Nếu đã như vậy, sáng ngày mai chúng ta sẽ rẽ vào trạm điện Hồng Cốc trên đường về thành phố.
Sắc mặt Diệp Phàm cũng khó coi.
Đêm đến rồi, ba người Diệp Phàm, Thiên Thông và Trương Cường lại bận suốt đêm mới hoàn thành xong việc khắc chữ.
Đương nhiên, về phương diện phục cổ đánh lừa tai mắt mọi người thì những chuyên gia tổ khoa học năng lượng của Tổ đặc nhiệm A thực sự là cao thủ. Bởi vì có những lúc cũng cần phải làm giả.
Phun nước thuốc xong, lại dùng nước để rửa sạch, tất cả đã đâu vào đấy, ba người thu dọn sạch sẽ rồi rời khỏi Am Ngọc Diệp.
Rạng sáng ngày hôm sau tất cả mọi người đã rút lui. Còn Tam thúc công dẫn người dân ở trại Hồng Cốc tiễn các chuyên gia đến tận ngã ba trạm điện.
- Bí thư Diệp, tất cả người dân ở Trại đều mong chờ.
Khóe mắt Tam thúc công hơi ướt ướt, hai tay nắm chặt lấy tay của Diệp Phàm rất lâu không muốn bỏ ra. Diệp Phàm hiểu rằng, Tam thúc Công đã đem toàn bộ hy vọng của người dân ở Trại đặt lên vai mình. Diệp Phàm cảm thấy trọng trách lớn chưa từng thấy trên vai mình. Đây là hy vọng của người dân.
- Yên tâm, trước cuối năm nhất định có nước. Nếu không có nước tôi sẽ đến Hồng Cốc ăn tết cùng mọi người. Diệp Phàm tôi sẽ gánh nước cho mọi người ăn tết!
Diệp Phàm một lần nữa thể hiện thái độ cương quyết.
Không lâu sau thì đến chỗ con đập ngăn nước ở khe suối của trạm điện Hồng Cốc.
- Mở cửa ra!
Diệp Phàm ra lệnh, chỉ vài giây sau, khoảng 30 tên mặt quần áo bảo vệ chạy ra từ bên trong. Mỗi tên đều cầm gậy, dùi cui điện rất hung hăng.
- Bí thư Diệp, đám người này nhìn điệu bộ căn bản không phải là nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp.
Bao Nghị vừa nhìn lập tức kề sát tai Diệp Phàm nói.
Bên này Bao Nghị gọiDương Hồng Quân, trưởng phòng công an huyện Hồng Lĩnh lại, chỉ đám bảo vệ kia.
- Bí thư Diệp, ở đây ít cũng phải mười mấy tên là côn đồ ở huyện Hồng Lĩnh chúng tôi. Tên có vết sẹo trên mặt kia còn có biệt hiệu là một trong nhị hổ của Hồng Lĩnh, tên là Lý Thuận Ngưu.
Bình thường tên này chính là một đại ca. Đã từng nhiều lần vào tù. Tên đội mũ bảo vệ bên cạnh anh ta chính là một trong những thủ hạ giỏi của anh ta. Tên là Nhị Cẩu Tử, còn một tên là Tam Lăng Tử.
Bình thường những tên này rất hung hăng càn quấy ở huyện. Phòng vốn cũng đã chú ý đến bọn chúng rồi, chỉ là chưa tìm ra bằng chứng mà thôi.
Tên này cũng rất giản sảo, bản thân không bao giờ tự ra tay, đều là sai người đi làm. Hơn nữa, đàn em thân tín của anh ta tên nào cũng rất nghĩa khí.
Tình cờ có bắt được vài tên thì miệng cũng cứng như thép, không moi được nửa lời.
Trưởng phòng Dương Hồng Quân nói.
- Mấy tên côn đồ cũng đối phó không nổi. Trưởng phòng như anh để làm gì?
Bao Nghị lạnh lùng giáo huấn.
- Cục trưởng Bao, công an chúng tôi có gia đình, người thân. Lúc nào cũng có những lo lắng nhất định có phải thế không nào? Hơn nữa, hàng ngày đều loanh quanh ở cái huyện này.
Tuy nhiên, chỉ cần có chứng cứ, chúng tôi quyết không nhẹ tay. Bình thường tên trạm trưởng Thôi này gọi anh xưng em với anh ta, ăn uống chơi bời, được bọn chúng bảo kê, trạm điện Hồng Cốc này không có ai dám đến quấy rối.
Nghe nói rất nhiều người dân trại Hồng Cốc trước kia đã đến nói chuyện phải trái đều bị chúng đánh cho sợ đấy. Bọn người này ra tay rất độc ác, tên nhẹ thì dùng gậy, tên nặng thì dùng đao đâm chém loạn xạ làm người ta phải chạy.
Đến bây giờ những kẻ đâm người cũng còn mấy tên đang nằm trong lệnh truy nã kia.
Trưởng phòng Dương vẻ mặt hổ thẹn nói.
- E rằng vẫn còn có nguyên nhân khác phải không?
Diệp Phàm liếc nhìn trưởng phòng Dương, thản nhiên hỏi.
- Ôi, việc này, sau lưng người ta đều có vài người xin hộ. Có lúc thực sự không coi tôi ra gì. Một khi chưa có bằng chứng xác thực, mọi việc làm không cẩn thận sẽ chuốc thêm phiền toái.
Trưởng phòng Dương mặt đỏ lên.
- Được rồi, Bao Nghị, ra lệnh đi. Anh đang chấp hành mệnh lệnh của Thành ủy, ủy ban nhân dân thành phố ở đây. Nếu bọn họ dám ngăn cản, nên xử lý thế nào thì xử lý thế ấy.
Diệp Phàm “hừ” nói.
- Vâng! Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Bao Nghị đứng nghiêm, xoay người theo điều lệnh, hô vang:
- Gọi người phụ trách của các người lập tức ra đây, chúng tôi là Cục công an thành phố, đang chấp hành quyết định của Thành ủy, ủy ban nhân dân thành phố.
Cổng mở, trạm trưởng Thôi từ bên trong đi ra. Ông ta nhăn mày hỏi:
- Cục Công an thành phố, đập nước của trạm điện Hồng Cốc chúng tôi phạm pháp sao?
- Hôm qua Chủ tịch thành phố Ngọc đã đến rồi, các ông vẫn chưa nhận được thông báo của Ủy ban nhân dân thành phố hay sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Nhận được rồi, tuy nhiên đó chỉ là yêu cầu của phía Ủy ban nhân dân thành phố các người mà thôi. Tôi vẫn nói một câu, muốn nước cũng được, nhưng nước là do công ty tập đoàn chúng tôi bỏ tiền ra mua. Chúng tôi có thể giảm cho các người 20% giá. Có lẽ hôm qua chủ tịch Ngọc cũng đã báo cáo vớ Bí thư Diệp rồi, tôi không nói lại nữa.
Thái độ của trạm trưởng Thôi hôm nay thực sự rất cứng rắn.
- Đây là quyết định của tập đoàn Vạn Thắng, công ty cấp trên của các ong sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên.
Trạm trưởng thôi trả lời.
- Ý là nếu chúng tôi không đồng ý thì các ông cũng quyết không xả nước có phải không nào?
Diệp Phàm khẩu khí cứng rắn.
- Đương nhiên!
Trạm trưởng Thôi nhắc lại.
- Nếu như các ông không để ý đến cả mệnh lệnh của Ủy ban nhân dân thành phố, thì chúng tôi cũng không cần phải khách khí nữa. Cục trưởng Bao, anh đưa chuyên gia vào xả nước. Nếu ai dám ngăn cản, lập tức bắt vì tội cản trở người thi hành công vụ rồi nói sau.
Diệp Phàm ra lệnh giọng chắc như đinh đóng cột.
- Lên!
Bao Nghị vung tay, mấy chục cảnh sát viên đều rút gậy cảnh sát và tấm chắn ra, tất cả xếp thành hàng tiến về phía trước rất oai phong.
- Lập tức bỏ vũ khí trong tay các người xuống, nếu không sẽ luận theo tội cản trở người thi hành công vụ!
Bao Nghị hướng vào đám giả bảo vệ kia hô lên.
- Đập nước này là tài sản cá nhân của trạm điện Hồng Cốc chúng tôi, mọi người không phải sợ. Chúng ta là chính nghĩa, bọn họ ngang nhiên dùng quyền lực xâm phạm.
Bọn họ là cường đạo, muốn cướp nước, nước chính là tiền của trạm điện chúng ta, bọn họ cũng chính là cướp tiền.
Nếu bọn họ dám làm bậy, chúng ta phải đấu tranh đến cùng. Việc này chúng ta đã báo cáo với tổng công ty.
Trạm trưởng Thôi rút vào trong đám người kia, đứng phía sau lưng họ lớn tiếng cổ vũ.
- Lên nào, lên nào...
Đám người giả bảo vệ dưới sự cổ động của Dương Bá, Nhị Cẩu Tử và Tam Lăng Tử cầm dùi cui điện giơ về phía trước.
- “Bốp” một tiếng, chiếc rùi cui điện của Nhị Cẩu Tử đập vào khiên chắn của một cảnh sát viên. Còn Tam Lăng Tử la hét điên cuồng, hung hăng xông vào cảnh sát.
Hôm nay bọn chúng được bữa xả giận, bởi bình thường chúng bị cảnh sát ức hiếp, hôm nay muốn xả giận giương uy.
- Dùng vũ lực chống đối pháp luật, tấn công cảnh sát đang chấp pháp. Các đồng chí, quyết bắt bằng được!
Bao Nghị hét lên.
Nhiều âm thanh hỗn loạn vang lên.
Trong sự ngạc nhiên của trạm trưởng Thôi, phát hiện trước mắt đã trở nên hỗn loạn. Những tên côn đồ kia tuy bình thường rất mạnh mẽ, ức hiếp nhân dân.
Tuy nhiên, hôm nay bọn chúng gặp phải những cao thủ đã qua huấn luyện là cảnh sát hình sự và cảnh sát chống bạo động của Cục Công an thành phố Đồng Lĩnh. Dưới dùi cui của cảnh sát, không lâu sau bọn chúng đều đã nằm dưới đất.
- Ngươi còn muốn hung hăng, ta chỉ cần vung tay thì ngươi không còn răng ăn cháo!
Nhìn thấy Dương Bá Đầu, Nhị Cẩu Tử và Tam Lăng Tử vẫn đang chống cự, ba tên này cũng đã luyện võ từ bé, hơn nữa bình thường cũng đánh người không ít.
Cho nên, cũng đánh tới cùng. Bao Nghị tiến lên, một cước liền đạp vào bụng của Dương Bá Đầu.
Tên này lảo đảo, đập người vào lan can bảo vệ trên đập. “Coong” một tiếng chiếc rùi cui điện cũng bị đá bay xuống sông.
- Nếu muốn xuống sông gặp hà bá thì ngươi lên đây!
Bao Nghị lạnh lùng nói, một chân dẫm lên đùi tên này, khiến anh ta cắn răng chịu đau.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Tao đánh chết mẹ mày!
Thủ lĩnh Dương thực sự không sợ chết, phát điên lên, bất ngờ từ dưới đất bật dậy, ôm lấy hông của Bao Nghị quăng xuống sông.
Tuy nhiên, Bao Nghị là cao thủ tứ đẳng, nào có thể để anh ta vừa ý.
- Đi đi, tắm nước lạnh một cái cho tỉnh người đi!
Bao Nghị cười, đồng thời đạp Dương Ngưu Thuận lộn xuống hồ chứa nước. May là lúc này không xả nước, nếu không tên này đã trôi đi không dưới 1km rồi.
Tự nhiên, hắn như rơi xuống chín tầng địa ngục.
- Nhị Cẩu, Tam Lăng Tử!
Dương Thuận Ngưu quả nhiên hoảng loạn, hét lên, tuy nhiên anh ta là đại ca quen rồi, cũng không muốn tỏ ra nhát gan trước mặt mấy tên côn đồ, vì thế không muốn kêu cứu. Anh ta vội vàng bám lấy thanh sắt lộ ra bên thành đập.
Tuy nhiên, Nhị Cẩu và Tam Lăng Tử sớm đã bị cảnh sát đánh ngã dưới đất rồi.
Đương nhiên, không lâu sau Dương Thuận Ngưu cũng được lôi lên. Anh ta lạnh cứng người lại, không nói nên lời nữa.
- Trạm trưởng Thôi, ông có xả nước hay không?
Diệp Phàm đi đến trước mặt trạm trưởng Thôi, hai mắt nhìn ông ta đe dọa.
- Tôi không thể xả, đây là trách nhiệm của tôi!
Trạm trưởng Thôi rõ ràng là không đủ thẩm quyền, hai mắt nhìn xung quanh, nói.
- Không xả nước có phải không, trạm trưởng Thôi, nước ở phía dưới cũng không tồi.
Lúc này Bao Nghị cười bước đến, làm bộ dạng như chim ưng bắt gà con, nhấc bổng cơ thể gầy yếu của trạm trưởng Thôi lên chỗ lan can bảo vệ. Mắt nhìn tỏ ý ngươi hiểu ý chứ.
- Anh dám!
Trạm trưởng Thôi khẩu khí vẫn rất cứng rắn.
- Tôi thỉnh thoảng cũng hay lỡ tay lắm.
Bao Nghị cười khan một tiếng, nhấc cả người trạm trưởng Thôi lên chỗ lan can bảo vệ.
- Xả...xả nước..., mẹ kiếp Trần Động anh còn không mau mở cửa cống ra cho tôi.
Trạm trưởng Thôi hai chân đạp loạn xạ, la hét.
Tuy nhiên nghe cứ như là đang khóc, chỉ là không có nước mắt mà thôi.
Không lâu sau, cửa cống đã mở ra.
- Thế chứ. Mùa đông mà đi bơi cũng thú vị đấy nhưng cũng phải cẩn thận bị cảm có phải không nào. Giống như Dương Thuận Ngưu, bây giờ có lẽ phải tiêm thuốc rồi.
Bao Nghị cười khan nhìn về phía Dương Thuận Ngưu, tên này đang sợ xanh mặt.
Bởi vì vừa rồi lúc mở cửa cống, nếu như Bao Nghị buông tay thì mình thực sự đã bị cuốn trôi đến cả cây số rồi.
- Bao Nghị, tên này đã giả dạng bảo vệ, hơn nữa về cơ bản lại có liên quan đến vụ án. Anh còng tất cả lại, tôi “mát xa” cho bọn họ một chút. Phải tranh thủ thời gian thẩm tra tất cả. Đến lúc đó, bằng chứng như núi, nếu làm được thì chúng ta cũng là giúp người dân Hồng Lĩnh loại trừ đi mấy tên rác rưởi.
Diệp Phàm giải thích.
Không lâu sau, Bao Nghị gọi trưởng phòng Dương lại, bảo đưa tất cả nghi phạm nhốt vào một phòng riêng, sau đó Diệp Phàm đến giải quyết.
Bây giờ Diệp Phàm thi triển phân cân thác cốt thủ rất thành thạo. Đưa ngón tay đập, gõ trên người những tên này vài cái là được. Không lâu sau trong phòng kêu lên những tiếng đau đớn.
Đương nhiên, không đến 2 tiếng đồng hồ., toàn bộ hạt đậu bên trong ống trúc đổ ra.
Chính vào lúc này, Diệp Phàm nhận được tiếng khóc của Tam Thúc Công trong điện thoại, hét to:
- Cảm ơn anh Bí thư Diệp anh là Đại Thanh Thiên. Chúng tôi nhìn thấy nước rồi, nhìn thấy nước rồi. Nước rất nhiều. Cảm ơn... Nhân dân trại Hồng Cốc chúng tôi đều nói muốn tạc tượng của anh, rất nhiều người đều nói muốn dâng hương cầu trời phù hộ cho anh.
Cũng không biết Tam Thúc Công nói đến bao nhiêu lần “cảm ơn” trong điện thoại. Cũng phải nói đến 2 phút, hơn nữa 9 phần đều là nói “cảm ơn”.
- Đây là việc tôi nên làm, nhất định đừng làm mấy việc này. Mọi người không cần phải cảm ơn tôi đâu. Muốn cảm ơn thì cảm ơn đảng và chính phủ kìa.
Diệp Phàm cũng có chút cảm kích nói.
Sau đó nói tiếp:
- Đương nhiên, trước mắt hằng ngày chỉ có thể xả 3 phần lượng nước trước kia. Chờ một thời gian ngắn chúng tôi giải quyết triệt để vấn đề này thì mới có thể có nhiều nước được.
- Bây giờ chúng tôi cũng thấy đủ rồi, chí ít, chúng tôi có thể ăn tết vui vẻ.
Tam Thúc Công nói.
- Bao Nghị, giữ lại mấy người để bảo vệ, đến khi nào việc này được giải quyết mới thôi. Nói rõ với các đồng chí, phải chú ý an toàn. Bọn họ có thể thuê được bọn người Dương Thuận Ngưu đến thì cũng có thể mời người khác.
Diệp Phàm nhắc nhở xong sau đó trở về thành phố.
10 giờ trưa ngày hôm sau, Liễu Hân, Phó trưởng Ban Tổ chức tỉnh ủy mang theo đoàn người đến thành phố Đồng Lĩnh.
Phó trưởng ban Liễu cắt tóc ngắn, mặC áo lông chim màu xanh, tỏ ra rất có tinh thần, giỏi giang. Nghe nói tuổi tác của bà ta cũng không lớn, chưa đến 40 tuổi.
Về lai lịch của bà ta, Diệp Phàm hiểu rất rõ. Bởi vì việc của Kiều Hà, hôm nay bà ta xuống chắc chắn là vì hai vị trí Phó chủ tịch thành phố Đồng Lĩnh.
Một chính là Kiều Hà.
Một chức Phó chủ tịch thành phố nữa được một người trung niên tên là Phong Thăng lấy được. Người này nghe nói đến từ phòng Văn minh đô thị. Chi tiết cụ thể không có ai biết được.
Còn Vạn Phú của Phòng Tài chính và Tuyên Minh Đường cuả phòng Giao thông thành phố cũng gây sức ép lâu rồi nhưng vẫn không giành được chức này.
Hai người này đương nhiên buồn bực muốn chết. Vì thế trong buổi tiếp đón hai người ủ rũ không còn sức lực nữa. Có lẽ cũng đã nghe phong thanh được việc gì đó không vui.
Sau bữa cơm trưa, Phó trưởng ban Liễu đến phòng làm việc của Diệp Phàm ngồi uống trà.
- Bí thư Diệp, việc tổ thanh tra của cấp trên đã thu xếp ổn rồi chứ. Tuy trong đó đã xảy ra một vấn đề nhỏ, nhưng các đồng chí ở Đồng Lĩnh vẫn làm tốt. Chứng tỏ, đa số các đồng chỉ ở Đồng Lĩnh đều có kinh nghiệm. Cán bộ cũng rất tốt.
Liễu Hân nói.
- Ôi, xấu hổ quá. Tôi không làm tốt phận sự của mình, khiến cho xảy ra vấn đề lớn như thế. Gần đây cán bộ trong thành phố đều buồn, tôi cũng tự kiểm điểm lại bản thân.
Diệp Phàm nói, trong lòng tự nhủ Phó trưởng ban Liễu hỏi như vậy nhất định có mục đích.
- Việc này không liên quan trực tiếp đến anh, anh cũng không cần phải quá bận tâm. Chỉ là trên công tác tư tưởng cán bộ thì không thể lơi lỏng, cần phải tăng cường giáo dục tư tưởng cán bộ. Thường xuyên nắm bắt tư tưởng, chỉ có như vậy, lúc nào cũng như gõ chuông cảnh giác đối với cán bộ thì mới không để bọn họ vô ý phạm sai lầm.
Liễu Hân nói.
- Việc này tôi hiểu, sắp qua năm mới rồi. Tôi dự định sẽ nắm chắc phương diện công việc này vào năm sau.
Việc này, bộ máy thành ủy cũng đã quyết định rồi, sang năm mới sẽ chỉnh đốn toàn diện. Nhằm vào sự kiện mỏ than Hải Sơn, chúng ta cần phải đi sâu tự kiểm điểm, tự phê bình, tự nhìn nhận lại mình. Phải làm cho các cán bộ của Đồng Lĩnh lúc nào cũng nêu cao tinh thần, không thể mất lơ là cảnh giác.
Diệp Phàm mặt nghiêm túc nói, trong lòng cũng đã hiểu rõ.
Liễu Hân đang nhắc nhở mình. Có lẽ đằng sau việc này có người đã đưa lên đến tỉnh rồi. Có lẽ Liễu Hân đã nhận sự ủy thác của Trưởng ban Chu muốn “nói chuyện” với mình.
Còn người đưa chuyện, Diệp Phàm hiểu rõ, không phải Xa Quân thì còn ai. Tên này lần trước khi ở buổi họp gặp mặt đã bị mình vạch mặt.
Đương nhiên muốn quay lại tìm cựu lãnh đạo là Bí thư La kể lể rồi. Không chừng Bí thư La đã nói qua. Vì thế Trưởng ban Chu nhắc nhở mình một chút phải chút ý điểm này.
3 giờ chiều.
Mễ Nguyệt vào báo cáo nói là đoàn kiểm tra Mặt trận tổ quốc tỉnh muốn đến thăm, kiểm tra thành phố Đồng Lĩnh. Diệp Phàm không khỏi có chút buồn bực, nhìn Mễ Nguyệt hỏi:
- Bọn họ có nói sẽ kiểm tra cụ thể vấn đề gì không, do ai làm trưởng đoàn?
- Do Phó chủ tịch tỉnh kiêm chủ tịch Mặt trận tổ quốc Trần Húc dẫn đầu, thành phần đoàn kiểm tra lần này xuống tương đối có trọng lượng, trong đó có mấy người đều là ủy viên thường trực trong Mặt trận tổ quốc. Ví dụ một trong những người đó là đồng chí Hồ Quý Thiên, phó giám đốc thường trực sở công an tỉnh. Còn những người khác, tạm thời chưa rõ.
Mễ Nguyệt nói.
- Mễ Nguyệt, cô nói xem. Giờ đã cuối năm rồi, mấy ngày nữa đã sang năm mới rồi, bọn họ đến làm gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi nghĩ, bọn họ chắc không phải xuống để chơi. Mà là có mục đích. Đã lúc này rồi, người nào còn muốn xuống đây làm gì nữa, người ta chuẩn bị tết còn không kịp, còn xuống kiểm tra cái gì chứ.
Bình thường, lúc thời tiết tốt, những ủy viên Mặt trận tổ quốc đến đi lại xem xét, vừa đi kiểm tra vừa đi du ngoạn cũng rất tốt.
Quan trọng là bây giờ cuối năm, là mùa đông, gió lạnh thấu xương đi đâu để chơi đây?
Mễ Nguyệt nói.
- Ha ha, cũng thật lạ. Tuy nhiên, thành phố chúng ta bây giờ có phải đã xảy ra chuyện gì lớn?
Diệp Phàm nói.
- Việc của mỏ than Hải Sơn đã xong rồi, bọn họ nhúng tay vào cũng không hợp lý. Chẳng lẽ là việc của trại Hồng Cốc khiến bọn họ phải xuống?
Mễ Nguyệt nói đến đây, đột nhiên giật mình sắc mặt bất ngờ trở nên thận trọng hơn.
- Rất có khả năng đó, hôm nay chúng ta ở trạm điện Hồng Cốc cưỡng ép xả nước. Làm sao mà hôm sau đã có người xuống ngay rồi.
Tuy Mặt trận tổ quốc không phải là một bà lão quản việc ra gì, nhưng người ta muốn nhắm vào anh, trong toàn bộ sự việc chỉ cần khoa tay, múa chân một chút, làm cho anh bị thêm chút phiền toái thì cũng họ cũng có khả năng đó.
Hơn nữa, ảnh hưởng đối với các bộ ngành của nhà nước cũng ngày càng cao, dân chủ hóa cũng đang trong tiến trình phát triển.
Ảnh hưởng của Mặt trận tổ quốc cũng ngày càng thể hiện rõ. Không cần nói gì khác, người ta luôn có quyền kiểm tra, đánh giá!
Diệp Phàm nói.
- Lẽ nào việc là do tập đoàn Vạn Thắng làm, nhìn thái độ kiêu ngạo của trạm trưởng Thôi và tổng giám đốc Quách. Có lẽ ông chủ của Vạn Thắng không đơn giản đâu.
Mễ Nguyệt nói.
- Ông ta không thể là ủy viên của Mặt trận tổ quốc chứ?
Diệp Phàm đột nhiên giật mình hỏi.
- Có khả năng, tôi lập tức kiểm tra xem!
Mễ Nguyệt cũng giật mình, nhìn Diệp Phàm gật đầu, Mễ Nguyệt lập tức lùi ra ngoài.
Không lâu sau, sắc mặt Mễ Nguyệt có chút khó coi, vội vàng chạy vào. Vừa vào liền nói:
- Anh đoán đúng rồi, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Vạn Thắng là Liễu Tây Hà, và còn là phó hội trưởng hội doanh nghiệp tỉnh Long Giang. Ông ta đại diện cho hội doanh nghiệp vào Mặt trận tổ quốc tỉnh, hơn nữa còn là một trong những ủy viên thường trực Mặt trận tổ quốc tỉnh. Chẳng trách người ta giật dây bọn họ đến.
- Cô xem thử danh sách thành viên trong tổ, ví dụ nhân vật dẫn đầu đoàn Phó chủ tịch tỉnh, chủ tịch Mặt trận tổ quốc Trần Húc, và cả Hồ Quý Thiên của Sở công an, đều là những người có mâu thuẫn với Diệp Phàm tôi. Ngày mai xuống, có lẽ sẽ có một vở kịch hay để xem. Đến lúc đó, cô nên bịt lỗ tai vào.
Diệp Phàm nói.
- Thế phải tính một chút về biện pháp đối phó như thế nào chứ?
Mễ Nguyệt nhìn Diệp Phàm hỏi.
- Đến đâu tính đến đó.
Diệp Phàm nói.
Buổi tối, Kiều Hà vì mới đến, hơn nữa cũng không quen cuộc sống ở đây, không có bạn bè gì ở Đồng Lĩnh cả.
Vì thế y trực tiếp đến thăm hỏi Diệp Phàm. Không lâu sau, Mễ Nguyệt và Vương Long Đông cũng đều đến. Bọn họ nhìn thấy Kiều Hà liền hiểu ra, mấy người có thể tập hợp tại đây tối nay, chứng tỏ đồng chí Kiều Hà cũng là được Bí thư Diệp đưa lên.
Mấy người ngồi xuống hàn huyên một lúc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
- Kiều Hà, phía Nam gây sức ép rất lớn có phải không? Đã cuối năm rồi, chắc cũng bớt một chút rồi chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Bố đang chờ Đồng Lĩnh bên này tạo được cơ sở thì sẽ qua. Chỉ có điều, có lẽ phải chờ hết năm. Bên thành phố Chương Hà chuẩn bị thế nào rồi? Không thể kéo dài được nữa.
Kiều Hà nói.
- Long Đông, như thế nào anh nói trước đi.
Diệp Phàm nhìn Vương Long Đông nói.
- Bắt đầu từ hôm đó tôi đã phái người tiến hành công việc giải phóng mặt bằng, mấy ngày nay tuy tôi không ở đấy nhưng công trình không dừng lại.
Hơn nữa còn làm tăng ca, chấp hành làm việc ca ba. Về tới Chương Hà tôi sẽ đi Ngưu Gia Bình kiểm tra một chuyến xem tiến độ thế nào.
Chỉ là thời gian gấp, từ khi khởi công đến cuối năm cũng không quá chục ngày, nhiều nhất là giải phóng được mặt bằng.
Hơn nữa, việc này, ủy ban nhân dân thành phố vẫn chưa triển khai. Về mặt Tài chính tạm thời do ủy ban nhân dân thành phố Chương Hà chúng tôi lo lót.
Liền một lúc lấy ra mấy triệu, hơn nữa toàn là tiền mặt. Sắp đến cuối năm rồi, nhiều vấn đề cần đến tiền. thực sự là có chút căng thẳng.
Vương Long Đông nói.
- Cuộc họp thường vụ ngày mai chúng tôi sẽ thảo luận việc của nhà máy nhiệt điện, việc này chúng tôi chuẩn bị giao cho anh và đồng chí Kiều Hà cùng nắm.
Vốn là muốn giao cho anh và chủ tịch thành phố Ngọc cùng làm. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã thay đổi chủ ý. Trại Hồng Cốc bên kia không thể thiếu người, bên đó giao cho chủ tịch thành phố thì thích hợp.
Còn anh phụ trách chính hạng mục nhà máy nhiệt điện ở Ngưu Gia Bình. Kiều Hà phối hợp với anh, chúng ta là người một phe không nên phân biệt gì cả.
Lần này Phó tổng giám đốc tập đoàn Viễn Đông phía đầu tư của nhà máy nhiệt điện chính là bố của Kiều Hà, Kiều Chính Hòa.
Cho nên việc lần này chúng ta phần trăm nắm được vô cùng lớn. Tuy nhiên, không thể lơ là mất cảnh giác.
Bởi vì, so với vài tỉnh ở phía Nam thì môi trường đầu tư chúng ta không hề chiếm ưu thế. Chỉ là so với bọn họ, chúng ở đồng bằng nên đi trước họ một bước mà thôi.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Vương, tôi là cấp dưới của anh. Tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với anh để đạt được hạng mục nhà máy nhiệt điện. Có phương án nào và dự tính ra sao anh hãy nói với tôi một tiếng là được, tôi tuyệt đối chấp hành.
Kiều Hà vẫn rất hiểu chuyện, hiểu rằng Diệp Phàm rất coi trọng Vương Long Đông.
Vì thế khi bắt đầu không hề khoe khoang tư cách cao của Kiều gia. Mà là đặt phong thái của mình xuống rất thấp. Huống chi Kiều Hà vừa mới đến Đồng Lĩnh.
Đương nhiên phải nỗ lực hòa nhập với vòng tròn của Diệp Phàm, không thì uổng công giúp đỡ của Diệp Phàm, tình thế của anh ta ở Đồng Lĩnh có lẽ cũng sẽ thảm.
Bây giờ quản lý toàn diện Ủy ban nhân dân thành phố là Khổng Đoan và Tất Vân Lý. Còn tình hình của Phó chủ tịch thường trực Vương Xuân Phong thì chẳng ra gì, huống hồ Kiều Hà vừa mới được đề bạt là người mới đến Đồng Lĩnh. Ở ủy ban nhân dân thành phố, nếu Kiều Hà không thể hòa nhập được vào đường dây của Khổng Đoan, có lẽ kết cục sẽ còn thảm hơn rất nhiều so với Ngọc Xuân Phong. Như thế sẽ bị đưa vào lãnh cung, bị đứng ngoài rìa của Khổng Đoan.
Kiều Hà đương nhiên cũng đã nghe ngóng được một chút, hơn nữa Diệp Phàm là con rể của Kiều gia. Kiều Hà đương nhiên không cần phải nghĩ mà chỉ có thể là theo sát chân Diệp Phàm mà thôi.
- Ha ha. Chủ tịch Kiều, không thể nói như vậy. Sau này chúng ta là đồng nghiệp, cùng làm việc ở Đồng Lĩnh. Về sau chúng ta phối hợp với nhau làm việc dưới sự chỉ đạo của Bí thư Diệp.
Có ý kiến hay phương án gì hay thì hy vọng anh có thể kịp thời nói cho tôi. Hạng mục nhà máy nhiệt điện này chúng ta nhất định phải lấy cho được.
Đương nhiên, việc này mấu chốt là ở Phó tổng giám đốc Kiều. Kịp thời liên kết với ông ấy là sự bảo đảm lớn nhất để chúng ta nhận được hạng mục này.
Vương Long Đông vẻ mặt thân thiện cưới nói. Đương nhiên cũng không thể tỏ ra kinh nghiệm lâu năm của mình. Hơn nữa còn thổi phồng Kiều Chính Hòa lên một chút.
- Bí thư Diệp, hội nghị thường vụ sáng mai Chủ tịch Khổng sẽ không có ý kiến khác chứ? Đến bây giờ chúng ta mới nói với ông ta chuyện này, e rằng lúc đó Chủ tịch Khổng trong lòng sẽ khó chịu.
Cho rằng chúng ta muốn cướp công gì đó.
Mễ Nguyệt nhìn Diệp Phàm nói tiếp:
- Hơn nữa việc này chủ tịch Khổng nhất định sẽ mở rộng công việc trên toàn diện.
Tôi đoán ông ta sẽ giao việc này cho Phó chủ tịch Tất. Còn việc của trạm điện Hồng Cốc nếu Bộ tài chính có thể lấy được thì cũng là một cái bánh thơm ngon.
Người này sẽ muốn tiến lên gặm một miếng. Trong hai hạng mục này, nếu muốn được như nguyện vọng của chúng ta, có lẽ là sẽ có trở ngại.
- Nhất định phải khiến cho chủ tịch Khổng dính vào một chút, dù sao ông ta cũng là một cánh tay của ủy ban nhân dân thành phố, chúng ta không thể loại trừ hoàn toàn ông ta khi làm cả hai việc này. Về việc phân công mở rộng hai việc này thì không thể do Khổng Đoan phân công được. Nếu không, mỡ treo miệng Khổng Đoan gặm hết, e rằng đến một cục xương chúng ta cũng không được.
Diệp Phàm nói.
- Nếu ông ta thực sự muốn phụ trách việc này thì liệu ông ta có thể tiêu hóa nổi không? Không có chúng ta, trước tiên hạng mục nhà máy nhiệt điện có lẽ cũng sẽ bị nẫng mất. Còn việc lấy trạm điện Hồng Cốc của Bộ tài chính, dựa vào Khổng Đoan có thể lấy được sao, tức cười. Những việc này đều là bút tích của Bí thư Diệp. Khổng Đoan dựa vào cái rắm gì, không làm mà đòi hái quả. Việc này nếu Khổng Đoan không đồng ý, tôi sẽ là người đầu tiên phản đối.
Vương Long Đông khí thế tăng lên.
- Ha ha. Về công lao, thực ra tôi chẳng có gì. Vấn đề mấu chốt là nếu Khổng Đoan thực sự có thể giành được thì tôi sẽ vui vẻ làm một tên trưởng quầy lau dọn.
Chỉ là hai việc này ông ta không thể giành được. Ông ta nhất định sẽ không dùng các anh. Diệp Phàm tôi không phải là muốn tranh công với ông ta.
Mà là nếu để ông ta sắp xếp, trách nhiệm của tôi trong hai việc này đều mất đi. Hơn nữa, hai việc này là chúng ta vất vả giành được, đương nhiên hy vọng là do người của chúng ta đi làm.
Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn đặt người của Khổng Đoan sang một bên được, làm như thế thì quá không chân chính.
Hơn nữa, cũng không thực tế. Hai việc này, vẫn cần sự phối hợp của bọn họ thì mới có thể hoàn thành. Đến khi có thành quả, bọn họ cũng có thể được một chén canh mà húp.
Diệp Phàm cười nói.
- Bất kể Khổng Đoan không đồng ý thế nào, nhưng hai việc này đối với ông ta mà nói đều là việc tốt, ông ta nhất định dốc sức làm. Chỉ có điều vấn đề phân chia lợi ích mà thôi.
Vương Long Đông nói.
- Ôi đứng trước chữ “lợi”, tôi và anh làm sao có thể tránh khỏi? Thiên hạ có mấy người mà tránh được?
Diệp Phàm thở dài.
Khổng Đoan ngồi ở chiếc ghế chính giữa của một căn phòng trong Phong Vân lầu. Tuy nhiên lần này ngoài 3 ủy viên thường trực thành ủy Tất Vân Lý, Trì Hạo Cường, Nhậm Tín Thiên và Cục trưởng cục tài chính Vạn Phú Tài ra còn có thêm một đồng chí mới, anh ta chính là Phó chủ tịch thành phố La Phong.
Gần đây La Phong luôn dựa vào Khổng Đoan, lần này Khổng Đoan thông báo ông ta đến Phong Vân lầu ăn cơm. Khi vừa nhìn thấy mấy người trong phòng, La Phong chợt mừng rỡ như điên.
Bởi vì ông ta hiểu rằng, mấy người này chính là những người cộng tác tốt nhất ở Đồng Lĩnh của Khổng Đoan.
Thực ra đây chính là đường dây của Khổng Đoan. Mình có thể được vinh dự đến ăn bữa điểm tâm, chứng tỏ chủ tịch thành phố Khổng Đoan đã chấp nhận mình rồi.
Có thể được chủ tịch thành phố Khổng chấp nhận, đối với La Phong mà nói đương nhiên là một chuyện tốt. Dù sao, bây giờ Khổng Đoan là chủ ở ủy ban nhân dân thành phố. Những vị Phó chủ tịch thành phố được phân công quản lý các bộ ngành cũng không cân đối.
Mình vinh dự trở thành một thành viên trong đường dây của Khổng Đoan, sau này bộ ngành mình được quản lý có lẽ sẽ không thấp kém quá. Bởi vì, La Phong không bị hoa mắt, nhìn thấy rất rõ.
Vị phó chủ tịch thường trực Ngọc Xuân Phong ở ủy ban nhân dân thành phố bị Khổng Đoan ép quá thể, cũng thảm giống như mấy phó chủ tịch không thường trực bình thường.
Nguyên nhân là không nghe lời Khổng Đoan. La Phong đương nhiên không học theo đồng chí Ngọc Xuân Phong, y lựa chọn việc dựa dẫm.
Đây gọi là, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt!
- Chủ tịch Khổng, vừa ăn cơm xong liền gọi chúng tôi vội vàng đến chắc không phải đơn giản chỉ là ăn điểm tâm chứ?
Tất Vân Lý vừa ngồi xuống liền hỏi.
- Đúng vậy chủ tịch, vừa ăn cơm tối xong đã ăn điểm tâm, chắc nuốt không nổi.
Trì Hạo Cường cũng ngờ vực hỏi.
Nhậm Tín Thiên cũng chép miệng hỏi, còn Vạn Phú Tài lại tỏ ra lo lắng ngồi bên bàn rít thuốc.
- Lão Vạn, đừng ủ rũ nữa. Sau này vẫn còn cơ hội mà, doanh trại thì cố định, binh lính thì thay đổi liên tục, giống như nước chảy mà thôi, không chừng ngày mai lại đổi người đấy.
Khổng Đoan nhìn Vạn Phú Tài khuyên nhủ.
- Ôi, đổi người, cũng không biết phải đến bao giờ. Chủ tịch Khổng, anh nói xem, Vạn Phú Tài tôi dãi dầm mưa gió vì tài chính của Đồng Lĩnh.
Mấy năm nay cũng kiếm về không ít tiền từ Sở tài chính tỉnh. Làm sao khi đến cuối cùng đề bạt lại không phải là tôi.
Lại là một thằng nhãi đến từ ủy ban nhân dân thành phố đến làm phó chủ tịch, anh ta dựa vào cái gì chứ? Không phải là anh ta đã hối lộ cho lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh đấy chứ?
Còn tên đến từ kinh thành, cái gì mà Ban Văn minh. Mẹ nó, lẽ nào hàng ngày nói văn minh là có thể có thành tích sao?
Chủ tịch Khổng, anh xem xem, tôi đã làm không ít việc. Làm sao lãnh đạo lại không nhìn thấy? Còn gì để nói với thói đời này nữa, thật làm người ta thất vọng!
Vạn Phú Tài ôm đầu, dí điếu thiếu vào chiếc gạt tàn thuốc ở trên bàn. Lần này không thể được đề bạt, là một cú đánh rất mạnh đối với Vạn Phú Tài.
- Đúng vậy, tôi thấy những lãnh đạo ở Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy bây giờ cũng thật là lung tung. Đồng chí cấp dưới làm được biết bao thành tích nhưng trong mắt họ cũng không là gì. Đây đúng là thói đời, người làm được việc không được đề bạt, những tên chỉ biết khua môi múa mép thì lại được lên.
Tất Vân Lý cũng rất giận.
Bởi vì lần điều chỉnh trước cũng không tới lượt ông ta. Trơ mắt nhìn Xa Quân xuống chiếm vị trí Phó bí thư thành ủy của mình, Lão Tất gần đây rất bực tức. Cũng giống như thất bại của Vạn Phú Tài, thông cảm với nỗi đau của nhau.
- Đừng có nói lung tung sau lưng lãnh đạo!
Khổng Đoan vẻ mặt đanh lại, rất nghiêm túc.
- Tuy nhiên, cục trưởng Vạn, lần này anh chưa thể lên, còn đồng chí Tuyên Minh Đường chẳng phải cũng giống thế hay sao? Tâm trạng anh ta có khi còn tệ hại hơn anh. Gần đây y chạy lên chạy xuống, kết quả thì thế nào, tất cả cũng thành công dã tràng. Nghe nói buổi trưa sau khi nghe thông báo trở về y đã đập vỡ hơn chục cái đĩa. Vợ tôi đi chợ đúng lúc nhìn thấy vợ anh ta đang mua đĩa.
Lúc này Trì Hạo Cường nói.
- Lão Trì, lẽ nào anh không tức giận sao?
Không ngờ Vạn Phú Tài đột nhiên lên tiếng.
- Tôi buồn bực cái gì?
Trì Hạo Cường mặt ngạc nhiên, nhìn Vạn Phú Tài lanh lùng nói. Thực ra tên này nhìn Vạn Phú Tài cũng không mấy thuận mắt.
Anh chỉ là một cấp Cục trưởng suốt ngày cứ khoe khoang cái gì trước mặt ủy viên thành ủy, chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật tô chứ.
Vạn Phú Tài anh có anh trai là Phó Giám đốc thường trực sở tài chính tỉnh mà thôi, nếu không thì anh chẳng là cái rắm gì.
- Không bực tức cũng tốt, bây giờ Bao Nghị sống có vẻ cũng thoải mái hơn nhiều rồi. Nhìn thấy không, Cục công an thành phố bây giờ nên đổi thành họ Bao rồi.
Vạn Phú Tài liếc nhìn Trì Hạo Cường, ông ta không sợ động vào Trì Hạo Cường.
Một Bí thư Đảng ủy Công an không còn kiêm chức Cục trưởng Công an, giống như một con hổ bị nhổ răng, chẳng có gì đáng sợ cả.
Huống chi, Vạn Phú Tài ỷ anh trai là Phó giám đốc sở sở Tài chính thường vụ tỉnh, đó cũng là một trong những nhân vật hoành tráng của thành phố Đồng Lĩnh. Vạn Phú Tài căn bản không xem những Phó chủ tịch thành phố đó ra gì.
- Họ Bao, tự đắc sớm quá đấy. Cục công an này là Cục công an nằm dưới sự lãnh đạo của Đảng, ai dám đắc tội?
Trì Hạo Cường sắc mặt cứng đờ, hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Tuy nhiên, đôi khi, cơ hội một khi mất đi, rất khó tìm lại được.
Sự vui mừng khi thấy người khác gặp họa của Trì Hạo Cường tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe ra.
- Hừ, Cục trưởng tôi đây làm việc cũng chẳng kém vị Bí thư nào đấy đâu. Dạo này, trong túi áo không có tiền đố anh sống được.
Vạn Phú Tài ý chỉ Trì Hạo Cường chỉ có cái danh, mà không tiền không quyền.
- Tiền của nhà nước mà dám rót vào túi mình à?
Trì Hạo Cường vừa nói đến đây, Khổng Đoan nhíu mày, nói:
- Được rồi, được rồi, nào, hai vị, uống miếng canh vịt cho hạ hỏa nào.
Tất nhiên, Khổng Đoan đang làm dịu bầu không khí.
Thấy Khổng Đoan ra mặt, hai người tự nhiên cũng không mỉa mai ngầm đối phương nữa, để tránh mất mặt.
Sau khi uống một ít canh, Khổng Đoan đưa tay cầm khăn lau miệng. Rút một điếu thuốc ra, liếc nhìn mọi người một lát mới nói:
- Hôm nay mời tất cả mọi người đến đây chủ yếu là vì có hai tình huống mới.
Bí thư Diệp nói là nghe trên tỉnh nói, Tập đoàn Điện lực quốc gia Viễn Đông gần đây có một dự án nhiệt điện lớn đang tìm chỗ đầu tư, bọn họ vốn định đi xuống mấy tỉnh phía Nam xem xét tình hình.
Bởi vì bên đó điện lực khan hiếm. Tuy nhiên, Bí thư Diệp nói là muốn giành lấy dự án này về cho Đồng Lĩnh chúng ta.
Mà ngày mai phải thảo luận vấn đề này tại hội nghị thường ủy. Hơn nữa, Bí thư Diệp trước cũng ám chỉ rằng dự án này có thể sẽ đặt tại thị xã Chương Hà, các anh nghe xong có ý kiến gì không?
- Dự án to đến mức nào?
Tất Vân Lý vừa nghe, lập tức ngồi thẳng người.
Nhâm Tín Thiên Bí thư Quận ủy Đồng Lĩnh cũng không khác là bao. Ngay cả Phó chủ tịch thành phố La vừa mới vào cũng có chút nhấp nhổm. Đối với chiếc “bánh ngọt lớn” này, mọi người đều muốn được chia cho một phần.
- Nghe nói số tiền liên quan khoảng 5 tỷ.
Khổng Đoan giơ năm ngón tay, nói rất bình tĩnh. Tuy nhiên, sau khi nói xong vẫn mịt mờ quan sát biểu hiện của mấy đồng chí đó.
Quả nhiên có chút kinh ngạc. Người Tất Vân Lý vươn càng thẳng hơn, tay cầm thìa của Nhâm Tín Thiên không ngờ khe khẽ run rẩy.
Mà Phó Chủ tịch La lòng dạ còn chưa đủ sâu, cho nên, biểu hiện càng rõ ràng hơn. Miếng thịt kẹp trên đũa không ngờ bị rơi thẳng vào trong bát.
Khổng Đoan rất muốn cười, không khỏi thầm than thở trong lòng: “Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi, không có lợi thì không dậy sớm, câu nói này quả thật rất có tính triết lý.”
- Tính chân thực của việc này là bao nhiêu?
Tất Vân Lý hỏi.
- Tuyệt đối là thật, anh nghĩ, Bí thư Diệp sẽ nói những lời vô căn cứ sao? Đã phải thảo luận trên hội nghị thường ủy, rõ ràng đây là chuyện lớn của toàn thành phố. Tuy nhiên, việc này, tôi lo rằng Bí thư Diệp đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, không có việc cho chúng ta đâu. Chúng ta ấy à, chỉ phải giơ tay tỏ ý tán đồng trong hội nghị thường ủy. Hắn đơn giản chỉ muốn một cái danh nghĩa chính thức mà thôi.
Khổng Đoan nói.
- Ừ, hắn đã ám chỉ muốn để nhà máy nhiệt điện đặt tại thị xã Chương Hà. Điều này, ai ai cũng đều biết.
Trì Hạo Cường hừ một tiếng, đối với dự án này, ông ta không hy vọng gì, ông Trì không khỏi có chút buồn bực. Thấy một chiếc bánh ngọt lớn, không ngờ lại không có chuyện cho mình?
- Con chó đó của Chương Hà chỉ là Vương Long Đông mà thôi.
Tất Vân Lý hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Khổng Đoan nói:
- Việc này, chúng ta không thể cứ để cho con chó họ Vương kia lấy đi được. Đặt tại thị xã Chương Hà cũng được, nhưng, đây là chuyện của Ủy ban nhân dân chúng ta, sao đến lượt con chó họ Vương kia đến chủ trì đại cục? Diệp Phàm kia không để Ủy ban nhân dân chúng ta vào mắt sao?
- Đúng, dự án này, chúng ta phải giành về cho Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta. Người chủ trì đại cục ngoài Chủ tịch Khổng còn ai vào đây nữa? Chúng ta phải phối hợp với Chủ tịch Khổng làm tốt dự án này là được. Vương Long Đông ấy à, cho uống chút canh thừa là được. Dù sao, nhà máy nhiệt điện này đặt tại Chương Hà phải không? Hơn nữa, để cho Ủy ban nhân dân thành phố ra mặt là hoàn toàn chính đáng. Diệp Phàm anh quản lý mũ quan, nhưng tay cũng không thể vươn quá dài.
Nhâm Tín Thiên nói.
- Chủ trì đại cục, ha ha, theo lý mà nói tất nhiên là chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta rồi. Tôi nghĩ, Diệp Phàm cũng có thể hiểu được cái lý này mà.
Anh cũng không thể ôm đồm hết Ủy ban nhân dân thành phố, vậy còn cần Khổng Đoan tôi làm gì? Cho nên sáng ngày mai, chúng ta cần phải giành lấy dự án này về phía Ủy ban nhân dân thành phố rồi nói sau.
Về phần phân phối công việc cụ thể, đến lúc đó chúng ta thương lượng rồi làm. Còn công việc cụ thể ấy à, phải phiền đến Chủ tịch Tất ra tay rồi.
Khổng Đoan tôi chỉ biết khua môi múa mép thôi. Mà Tín Thiên cũng có thể giúp đỡ bên cạnh. Đến lúc đó, dự án nhiệt điện lớn như vậy, nhất định phải móc nối với khối công an luật pháp rồi.
Lúc đó, lão Trì phải ra tay rồi.
Việc này vẫn chưa định, nhưng Khổng Đoan đã sớm hứa hẹn này nọ. Ngay cả Trì Hạo Cường dường như cũng có thể được chia một muỗng súp.
- Việc này, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Nếu Diệp Phàm phát hiện ra, hắn đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này. Chỉ có điều, nếu phải bỏ phiếu biểu quyết, chúng ta có đánh thắng Diệp Phàm không?
Tất Vân Lý cũng không lạc quan bao nhiêu, ngược lại cau mày đắn đo.
- Chỉ dựa vào bốn người chúng ta nhất định không đủ. Tên Lý Vi miệng không kiểm soát được, lúc nói này lúc nói nọ, không có gì chính xác.
Mà người này lại làm công tác Ủy ban Kỷ luật, tính tình thối không khác gì hòn đá trong nhà xí, trước kia chúng tôi cũng đã thử tiếp xúc với gã.
Tuy nhiên, người này không tiếp, luôn luôn giả ngu. Cho nên, muốn tranh thủ sự ủng hộ của gã là không thể nào.
Có điều, chúng ta thế này, Diệp Phàm có lẽ cũng sẽ bị lạnh nhạt. Phượng Thủy Linh ngã từ trên cao xuống, cô ta giờ như chim sợ cành cong, có lẽ sẽ lựa chọn bỏ quyền.
Nhưng Xa Quân người này ngày đó bị Diệp Phàm làm mất hết mặt mũi, nhất định sẽ ghi hận trong lòng. Xem ra có thể tiếp xúc một chút, khả năng ông ta giúp chúng ta là rất lớn.
Khổng Đoan phân tích nói.
- Xa Quân dễ nắm bắt, có điều muốn kéo ông ta nhập bọn là không thể được, chỉ có thể nói là tạm thời kết đồng minh thôi. Lần này ông ta có thể giúp chúng ta, năm sau không phải ông ta muốn làm cán bộ huấn luyện tư tưởng hay sao, chúng ta cũng có thể nhanh chóng thúc đẩy việc này, xem như đáp trả lại ân tình của ông ta.
Nhâm Tín Thiên nói.
- Ừ, chỉ có việc này mới có thể nắm thóp ông ta. Chỉ có điều, còn có Trần Đại Hải, người này vừa tới không lâu, cũng không phát hiện ra hắn qua lại thân thiết với ai. Phỏng chừng, cũng sẽ chọn con đường từ bỏ quyền. Tính như vậy, chúng ta nhiều nhất có năm phiếu. Như thế, không có cách nào thông qua được. Diệp Phàm thấy bất lợi cho mình, rất có thể sẽ lựa chọn gác lại việc này, sang năm nói tiếp.
Khổng Đoan nói.
- Đáng tiếc, tên Ngọc Xuân Phong này vẫn rất kiên cường không chịu khuất phục. Có phải là do chúng ta chèn ép chưa đủ mạnh không? Chủ tịch Khổng, có nên mạnh tay hơn chút nữa không? Dứt khoát biếm người này vào lãnh cung. Đến lúc đó, gã bị lạnh lâu rồi tự nhiên sẽ “cảm mạo” thôi.
Trên khuôn mặt Tất Vân Lý lóe lên một nét hung ác nhàn nhạt.
Tất nhiên, ông Tất đã thấy được giá trị lớn của dự án này. Có lẽ, nếu có thể giành về được thì đây sẽ là chiến tích vô cùng lớn. Đến lúc đó, ông Tất liền có thể leo lên càng cao.
- Chèn ép quá mức thì không tốt, dù sao gã cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy. Chuyện gì không cho gã quản, người ta sẽ không đến chỗ Diệp Phàm mà nói à?
Đến lúc đó Diệp Phàm hỏi đến, ngay cả tôi cũng không biết nên trả lời thế nào. Có điều, vẫn phải có biện pháp. Hiện giờ gã vẫn đang phân quản mấy phòng ban cửa sau, chúng ta hoàn toàn có thể khống chế toàn diện gã từ mấy phòng ban này.
Khổng Đoan tôi muốn Phó chủ tịch thành phố, Ủy viên thường vụ gã ngay cả khả năng sai khiến cấp dưới cũng không có. Đến lúc đó, Ngọc Xuân Phong hắn tôi thấy phải sửa thành Ngọc Đông Phong rồi.
Trên mặt Khổng Đoan hiện lên khí phách vô tận, khác hẳn với con người thường ngày nói năng thận trọng.
- Biện pháp hay lắm, cái này dễ thôi. Chỉ cần mời lãnh đạo các đơn vị cấp dưới đến chỉ đạo một chút là đủ rồi. Đến lúc đó, dù cho Diệp Phàm có hỏi, chỉ có thể nói là Ngọc Xuân Phong anh không có năng lực mà thôi. Ngay cả các phòng ban cấp dưới cũng không nghe lời anh, anh còn làm Phó chủ tịch thành phố, Ủy viên thường vụ cái quái gì! Cũng không phải chúng ta không để gã phân công quản lý, đúng không nào?
Trì Hạo Cường cười khan nói.
- Chủ tịch thành phố, chèn ép như vậy có khi nào lại chọc giận Ngọc Xuân Phong khiến cho gã ngược lại rơi vào vòng tay của Diệp Phàm hay không?
Vạn Phú Tài nói xen vào một câu.
- Ha ha, sẽ không đâu.
Khổng Đoan rất tự tin cười nói, vẻ mặt thản nhiên thong dong.
- Sao lại sẽ không, vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại - DG). Con người cũng có tâm lý phản nghịch, chó cùng đường không phải cũng sẽ nhảy tường hay sao?
Vạn Phú Tài có chút không tin.
- Anh nói xem, Phú Tài, Ngọc Xuân Phong ngả về phía Diệp Phàm thì sẽ được lợi gì. Gã đắc tội Khổng Đoan tôi thì được lợi gì?
Khổng Đoan nói.
- Có vẻ có lý, ít nhất, trước khi bị mất mặt hoàn toàn gã vẫn còn có thể phân công quản lý mấy phòng ban.
Ít nhất còn có quyền lực nhất định. Nếu gã ngả về phía Diệp Phàm, hiện giờ Ủy ban nhân dân thành phố là do Chủ tịch Khổng anh đứng đầu.
Hơn nữa, đám người Chủ tịch Tất căn bản cũng không có không gian sinh tồn của Ngọc Xuân Phong. Muốn khống chế toàn diện gã dễ như trở bàn tay. Diệp Phàm tuy là bí thư, nhưng cũng không thể can thiệp quá nhiều vào công việc cụ thể của Ủy ban nhân dân thành phố.
Vạn Phú Tài gật gật đầu.
- Tín Thiên, La Phong hai người cũng có việc phải làm đấy. Hồng Cốc Trại một khi tiền rót từ bộ Tài chính xuống, việc này, tôi chuẩn bị đề nghị cho Tín Thiên đi làm.
La Phong phối hợp làm ở Hồng Cốc Trại. Nghe nói bộ Tài chính chuẩn bị móc nối với Hồng Cốc Trại. Đến lức làm ra chuyện, lực ảnh hưởng sẽ không nhỏ đâu.
Các anh không thấy sao? Chủ tịch Điền đang rất quan tâm từng ngày từng giờ đấy. Chỉ cần các anh làm tốt, Chủ tịch Điền nhất định sẽ coi trọng các anh.
Chủ tịch tỉnh Điền là một người thực tế, ông ta chỉ chú trọng vào biểu hiện của các anh. Đối với những điều khác, Chủ tịch Điền không để tâm đâu.
Khổng Đoan nói.
- Diệp Phàm có lẽ cũng sẽ cản trở?
Nhâm Tín Thiên nói.
- Vậy ngày mai ở hội nghị thường ủy sẽ thấy rõ thôi.
Khổng Đoan đột nhiên nghiêm mặt, như một bức tượng, hết sức đăm chiêu.
- Nghe nói ngày mai tổ đi tuần của Mặt trận Tổ quốc sẽ xuống, vẫn là Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc dẫn đầu. Tổ viên trong tổ đều có lai lịch không vừa, ví dụ như, Hồ Quý Thiên Sở phó Sở thường vụ tỉnh. Lần trước, Diệp Phàm và Chủ tịch Trần xích mích, lần này bọn họ xuống có phải là có trò hay để xem rồi hay không?
Vạn Phú Tài vẻ mặt phấn khởi.
- Ha ha, trong tổ còn có lãnh đạo và các chuyên gia trong Sở Xây dựng và Sở Thủy lợi. Hơn nữa, còn có những người như Phó kiểm sát trưởng Viện Kiểm sát, Tòa án. Lần này cấp bậc của tổ tuần tra rất cao, là một bộ phận thành viên có đeo hàm ủy viên thường vụ của Mặt trận Tổ quốc tỉnh đi xuống.
Khổng Đoan thản nhiên cười nói, uống một ngụm trà. Bộ dáng cực kỳ nhàn nhã.
- Đừng nói là nhắm vào Diệp Phàm mà tới đấy?
Tất Vân Lý bất ngờ chấn động, nhìn Khổng Đoan.
- Ông nói xem, ông Tất?
Tâm tình Khổng Đoan lúc này rất tốt, nói rất thoải mái sảng khoái.
- Nhắm vào chuyện gì mà tới nhỉ?
Tất Vân Lý nghĩ ngợi, lão cảm giác dường như chuyện này Khổng Đoan đã biết ít nhiều.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong