Thấy vẻ mặt ba người này, biết mình nói câu 'Tử Hoàng thành hậu nhân' kia đã chọc họa. Nếu không, có lẽ chỉ cần tùy tiện bịa đặt tên một môn phái nào thì có thể đã đi qua được rồi.
Nhưng duy chỉ có là ba chữ Tử Hoàng thành, bốn chữ Tử Tiêu Thiên Để là phạm vào đại đại húy ki. Nhưng... phạm huý kiêng kị như vậy bị ngăn ở chỗ này lại một điểm tức giận cũng không nổi lên được.
Bởi vỉ người bọn họ tôn kính nhất đúng phụ thân mình !
Tử Tà Tình cầu cứu quay đầu nhìn về phía Sở Dương.
Sở Dương tiến lên trước một bước, cung thanh nói: “Ba vị tận trung cương vị công tác, tất nhiên làm cho tiểu đệ bội phục tôn kính, nhưng không biết đại danh của mấy vị là gì ?"
Bên cạnh hai người muốn mở miệng đáp lời, nhưng bạch y văn sĩ kia lại nhẹ nhàng khoát tay, bên cạnh hai người kia lập tức không nói.
Bạch y văn sĩ kia nhìn Sở Dương, thản nhiên nói : “Muốn hỏi tên họ là muốn muốn trèo quan hệ sao? Chỉ tiếc cái này không hữu dụng với huynh đệ chúng ta đâu. Người trẻ tuổi, Tử Tiêu Thiên không phải là nơi các ngươi nên tới, từ đâu tới thì trở về nơi đó đi, tránh không cẩn thận bồi cái mạng nhỏ đó !"
Bạch y nhân này thanh âm mặc dù bình thản, nhưng ánh mắt phá lệ sắc bén, tựa hồ có thể nhìn thấu nhân tâm; loại ánh mắt này làm cho Sở Dương không khỏi đang nhớ lại Mạc Thiên Cơ.
Bỗng nhiên, Sở Dương mơ hồ đoán được thân phận mấy người.
Mặc dù gọi không ra tên mấy người này nhưng Sở Dương dám xác định: Có thể trấn thủ ở vị trí này, gánh vác vị trí trọng yểu như vậy... Tất nhiên cũng là những người đó!
Cửu Kiếp huynh đệ trước kia!
Mà trước mắt Bạch y nhân này rất có thể chính là người thay thế cho Cửu Kiếp trí nang.
Đại khái tương đương với Mạc Thiên Cơ, Đệ Ngũ Trù Trướng, cái loại nhân vật này. !' ...
Chính là nhân vật trọng yểu trong Cửu Kiếp huynh đệ.
Sở Dương tâm niệm nhất chuyển, nói : “Các vị nếu ở chỗ này tận trung cương vị công tác, không cho chúng ta đi qua... Tiểu đệ cũng không có biện pháp, chẳng qua là hướng các vị hỏi thăm một người, ta nghe nói người này vài ngày trước cũng đi tới bên này, nhưng vân không có trở về. Không biết các vị có biết có một người như thế hay không ?"
Bạch y văn sĩ ánh mắt chợt lóe không sợ hãi hỏi nói : “Người nào? Tên gọi là gì?"
Sở Dương nói: “Tên của hắn, gọi là... Vũ Tuyệt Thành!"
Vào giờ khắc này, Sở Dương đem ánh mắt dán lên mặt ba người này.
Vũ Tuyệt Thành nếu là đã từng tới, tin tưởng những người này không thể nào không biết; bất luận những người này cùng Vũ Tuyệt Thành có phải là Cửu Kiếp huynh đệ cùng một thời gian cùng niên đại hay không nhưng mọi người thủy chung cũng đã từng là Cửu Kiếp.
Tất nhiên có liên hệ tin tức, còn lại là chiến hữu ở cùng một cái chiến trường.
Tin tưởng chỉ cần bọn họ biết cái tên này, trên mặt sẽ có biểu hiện; ngay cả bạch y văn sĩ này trên mặt có thể khống chế được vẻ mặt không thay đổi nhưng bên cạnh hai người kia chưa chắc đã làm được.
Sở Dương ánh mắt chăm chú nhìn vào trên mặt ba người, không hề chớp mắt.
Đáng tiếc ba người kia trên mặt không có biểu hiện gì, giống như là nghe được một cái tên hoan toàn xa lạ nói : “Cái gì Ngũ Tuyệt Thành với Lục Tuyệt Thành? Chúng ta chưa từng nghe nói về cái tên này."
Sở Dương thở dài.
Nhìn dạng như vậy hẳn không phải là giả bộ, nói cách khác Vũ Tuyệt Thành còn chưa tới đây. Hoặc là đã tới, nhưng còn chưa có tới đây.
Sở Dương trong lòng không khỏi dâng lên hai vấn đề.
Thứ nhất: Sở Nhạc Nhi cùng Mạc Thiên Cơ đi tìm Vũ Tuyệt Thành, bọn họ đang đi đâu tìm đây?
Thứ hai chính là: Trước mắt cửa ải này, bản thân làm như thế nào để đi qua?
Đánh? Đó là khẳng định không được.
Cho dù không nghĩ là có thể đánh thắng được hay không, cho dù có thể đánh thắng được cũng không có thể đánh a, những người trước mắt này đều là lực lượng trấn thủ Tử Tiêu Thiên biên giới, nếu bản thân đem bọn họ đả thương... Khởi không phải là gián tiếp trợ giúp thiên ma sao?
Hơn nữa... Người trước mắt thực lực tương đương là bất tục, thật đúng là chưa chắc đã đánh thắng được nha.
Hơn nữa, ai biết dọc theo con đường này còn có bao nhiêu người đang chờ phía trước? Khó có thể đánh đi qua được ?
Liền tại lúc này, Tử Tà Tình cắn răng một cái, tiến lên một bước nói: “Các ngươi làm sao biết ta không phải là hậu nhân Tử Tiêu Thiên hoàng thành, các ngươi không phải là muốn chứng cớ sao, ta cho các ngươi chứng cớ..."
Sở Dương kinh hãi, vội vàng nói: “Không nên vọng động."
Hắn sợ, không phải là sợ Tử Tà Tình chứng minh không được thân phận của mình, muốn chứng minh thân phận cũng không phải là chuyện rất khó khăn, vấn đề chân chính là một khi Tử Tà Tình vạch trần thân phận của mình; tùỵ theo bộc lộ ra, vậỵ cũng thật cũng không biết sẽ làm cho thiên hạ này nổi phong ba như thế nào.
Hiện tại hết thảy còn cũng chưa có chuẩn bị xong, ít nhất dưới mắt cũng không phải là thời cơ tốt a.
Tử Tà Tình cắn răng nói : “Ta có cái gì vọng động? Không phải là chứng thật thân phận của ta sao, thân phận của ta chẳng lẽ rất xấu hay không ai nhận ra sao?"
Sở Dương cười khổ, thân phận của ngài nơi nào là không ai nhận không mà là quá thấy được đi ấy.
Dĩ nhiên, đối với số ít người mà nói, Tử Tà Tình dường như cũng thuộc về nhân vật "Nhận không ra được
Vị bạch y văn sĩ nhìn Tử Tà Tình, khóe miệng mang theo một tia mỉa mai, nói : “Chẳng lẽ thân phận của cô nương thật sự có thể đủ kinh thiên động địa sao ?"
Những lời này, rất rõ ràng đúng là khích tưởng.
Nhưng hắn thật sự rõ ràng hoàn toàn không thèm che dấu làm cho đòn khích tướng này hiệu quả ngược lại càng thêm hiệu lực mười phần!
ít nhất đối với Tử Tà Tình mà nói, hiệu lực mười phần, không thể kháng cự!
Tử Tà Tình thản nhiên nói : “Ngươi cũng không cần kích ta, ta đã sớm quyết định lộ ra thân phận của ta; bởi vỉ... Ta đối với thân phận của ta, tràn đầy tự hào!"
Bàn tay nàng đưa ra, ở trong lòng bàn tay của nàng đột nhiên xuất hiện một con dấu.
Một con dấu chỉ to bàng đầu ngón tay. Nhưng con dấu vừa được lấy ra, tại một khắc kia, trong lúc bất chợt quang mang vạn trượng, tử khí mãn không.
Một cỗ khí tức hoàng giả mênh mông cứ như vậy mênh mông cuồn cuộn truyền ra.
Con dấu trong lúc bất chợt lớn lên, trong nháy mắt biến thành chừng đầu người.
Tử Tà Tình đem con dấu kia cầm trong tay, "Phanh" một tiếng con dấu rơi lên trên mặt cầu.
Mặt cầu trong lúc bất chợt xuất hiện bốn chữ to!
"Vạn Cổ Tử Tiêu!"
Đối diện ba người thấy được bốn chữ này thì sửng sốt, đột nhiên khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm đồng thời lui về phía sau ba bước, bật thốt lên kinh hô nói: “Tử Tiêu Thiên ngọc tỷ!"
Con dấu này cũng là Tử Tiêu Thiên thánh vật, Tử Tiêu ngọc tỷ thuộc về Tử Tiêu Thiên Đe Tử Hào!
Kể từ khi Tử Hào chiến tử rồi, cái Tử Tiêu Thiên thánh vật này không biết tung tích, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới hôm nay lại ở chỗ này xuất hiện!
"Ngươi rốt cuộc là người nào?" Ba người nhìn Tử Tà Tình nhưng ánh mắt lại biển đổi.
Không còn là sự khinh thường lúc trước nữa, ngược lại là một phần kính ý, một phần mong đợi.
Tử Tiêu Thiên Đế ngọc tỷ, trừ bản thân hắn ra thì cũng chỉ có hậu nhân của Tử Tiêu THiên Hoàng Tộc, là huyết mạch dòng chính mới có thể phát huy ra công hiệu! Ngoại nhân lấy được nhiều nhất cũng chỉ là một con dấu bình thường mà thôi.
Chỉ có rơi vào trong tay người nhà Tử Hào mới có thể phát ra uy lực không gì sánh kịp! Mới có thể hiệu lệnh Tử Tiêu, không dám không theo!
Tử Tà Tình hít một hơi, lẳng lặng, lẳng lặng nói: “Tử Tiêu Thiên Đế Tử Hào, đó là cha của ta!"
ở khi đối mặt người khác, nói ra câu 'Tử Tiêu Thiên Để Tử Hào là cha của ta!' khi nói những lời này, trong lòng Tử Tà Tình tràn đầy sự kiêu ngạo!
Lúc trước vẫn xem thường phú nhị đại quan nhị đại cường giả nhị đại; nhưng, vào giờ khắc này, Tử Tà Tình lại đột nhiên cảm nhận được cái loại cảm giác này.
Kiêu ngạo, tự hào!
Bởi vỉ ta có một phụ thân là anh hùng!
Mặc dù hắn hôm nay đã mất, nhưng ở trong thiên hạ này, chỉ cần nhắc tới tên của người, không người nào không biết, không người nào không hiểu, không người nào bất kính !
Tử Tiêu Thiên Để Tử Hào là cha của ta!
Tuy nhiên ảnh hưởng của những lời này cũng ra ngoài dự liệu của Tử Tà Tình.
Trong nháy mắt trong lúc, đối diện ba người kia thái độ thoáng cái thay đổi.
" nói thể có đúng không?" Bên cạnh một người há miệng hỏi.
Bạch y nhân gầm lên nói : “Câm miệng! người có thể lấy tự thân huyết mạch ngự sử Tử Tiêu ngọc tỷ không phải là hậu nhân dòng chính của Thiên Đế bệ hạ thì còn có thể là cái gì? Có bàng chứng như vậy chẳng lẽ còn cần chứng minh nữa sao? Ngươi ngu ngốc!"
"Quả nhiên là công chúa điện hạ!" Bạch y nhân ánh mắt thoáng cái trở nên nóng bỏng, tôn kính nói.
Nhìn quang mang vạn trượng từ Tử Tiêu ngọc tỷ phát ra, 3 người Bạch y nhân quỳ gối xuống cung kính dập đầu chín khấu đầu.
"Bọn ta bái kiến tiền bối anh hùng, bái kiến Thiên Đế bệ hạ!" Ba người sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt trịnh trọng nói : “bệ hạ yên tâm, có huynh đệ chúng ta ở đây, quyết không để cho Vực Ngoại Thiên Ma bước vào Thiên Khuyết địa vực một bước!"
Trước mắt ba người sở dĩ bày ra lễ tiết lớn như thế cũng không là bái kiến Tử Tà Tình mà là đối với Tử Tiêu Thiên Đế.
Chỉ có chân chính đi tới Tử Tiêu Thiên, mới có thể tưởng tượng được sự vĩ đại của Tử Tiêu Thiên Đe!
Tử Tà Tình nghiêng người né tránh, một tay giơ lên ngọc tỷ tiếp nhận ba người quỳ lạy, trong lúc nhất thời trong lòng buồn vui nảy ra, chua cay mặn ngọt đồng thời xông lên đầu, kiêu ngạo cùng sầu não, tự hào cùng tư niệm, đồng thời đan vào ở chung một chỗ.
"Ta là Tử Tiêu Thiên Để nữ nhi."
Tuy là cách trăm vạn năm sau nói ra nhưng vẫn như cũ là quang mang vạn trượng!
"Đa tạ chư vị tình cảm sâu đậm." Tử Tà Tình sầu não nói : “Ta còn tưởng rằng... Đã qua nhiều năm như vậy, tên cha ta đã sớm không ai nhớ được..."
"Không! Quyết định sẽ không!" Bạch y nhân kia đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị, trịnh trọng nói : “tên Tử Tiêu Thiên Đế bệ hạ ngay cả là qua một ngàn vạn năm nữa cũng sẽ vĩnh viễn được nhớ kỹ!"
"tên anh hùng quyết không có thể mai một, càng sẽ không mai một!"
"Công chúa điện hạ." Bạch y nhân đứng thẳng người, mặc dù đã xác định thân phận của Tử Tà Tình, cũng tham bái qua Tử Tiêu Thiên Đế, nhưng vẫn không chút nào né tránh nói: “Mặc dù thân phận của ngài đã xác định không thể nghi ngờ, nhưng chính là bởi vì thế... Ngài càng thêm không thể đi vào."
"Cái gì? Ngươi nói gì? Tại sao?" Tử Tà Tình mở to hai mắt nhìn.
Mới vừa rồi không rõ không cho vào, hiện tại thân phận minh xác vân không cho vào, cái này coi là cái thuyết pháp gì ? !
"Bên trong thật sự quá nguy hiểm!" Bạch y nhân cười khổ một tiếng nói : “Đi qua cây cầu kia chính là Tử Tiêu Thiên cố thổ, trong phạm vi quanh đệ nhất cầu ba nghìn dặm đã không ngừng xảy ra ác chiến mười vạn năm qua!"
"Trong mười vạn năm qua, cho tới bây giờ không có bất kỳ một ngày nào chém giết dừng lại!"
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 8: Độc Tài Thương Khung
Chương 629: Đồng hương! Đồng hương!
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm by acquyden
"Ở trong này người bị chết, hoặc là thiên ma ở trong mười vạn năm này số lượng đã vượt qua ngàn ức rồi!" Bạch y nhân hít một hơi thật sâu nói : “Ngay cả có thực lực cao cấp Thánh Nhân ở chỗ này cũng có thể có bất cứ lúc nào vẫn lạc... Công chúa điện hạ thân phận cao quý, lại là hậu nhân duy nhất của Tử Tiêu Thiên Đế bệ hạ còn lại... Càng thêm không có thể đi vào mất! Cho nên, ngài không thể đi được."
Tử Tà Tình có chút ít bất đắc dĩ, lúc trước không có lộ ra thân phận các ngươi muốn thân phận, hiện tại có thân phận rồi lại càng không để cho ta qua, ngay cả biết rõ người trước mắt là có ý tốt nhưng vân là không thể không bực bội.
“ Đúng như vậy..." Sở Dương vuốt lỗ mũi cười khổ, lấy kinh nghiệm của hắn đã nhìn ra được, trong ba người này Bạch y nhân là một nhân vật tương tự với Mạc Thiên Cơ, nếu không được cũng có thể tương đương với Tạ Đan Quỳnh. Mà đổi thành hai người kia có tính cách như đám người Đổng Vô Thương, Kỷ Mặc ...
ừ, ta cái gì cũng không trông nom, dù sao có ngươi làm chủ rồi, chúng ta chỉ để ý động đao động kiếm động quyền cước...
Cho nên hai người kia Sở Dương trực tiếp bỏ qua mà thẳng nhằm vào Bạch y nhân kia nói: “ Đúng như vậy... Công chúa điện hạ chính là mồ côi từ trong bụng mẹ... ừ, hơn nữa, ban đầu bệ hạ huyết chiến Thiên Ma, mãi cho đến khi bỏ mình... Cũng là có nguyên nhân... Cho nên bệ hạ đem thời điểm công chúa ra đời đặt đến mười vạn năm sau, cho đến gần đây mới biết được thân phận của mình..."
Bạch y nhân kia hiểu rõ gật đầu nói: “Hiểu, cũng hiểu rồi." Hắn thở dài một tiếng nói : “Ban đầu Tử Tiêu Thiên một mình chiến đấu hăng hái, vốn là một đại bí ẩn, mà bệ hạ có thể trước thời hạn chuẩn bị sẵn sàng, coi như là phòng ngừa chu đáo... Hoàn toàn hiểu, hoàn toàn hiểu được."
Sở Dương quả thực có chút thay đổi cách nhìn.
Gia hỏa này trí thông minh chân chính không thấp a.
Nếu nói nghe thấy cung âm biết nhã ý đại để cũng là không ngoài như vậy sao?!
"Cho nên, vấn đề thân phận của công chúa điện hạ..." Sở Dương nói.
"Cái này nhất định là cần giữ bí mật." Bạch y nhân kia lại là hiểu rõ gật đầu nói : “Xin yên tâm, chuyên ngày hôm nay, bao gồm cả thân phận của công chúa điện hạ, tuyệt đối sẽ không từ miệng 3 huynh đệ chúng ta rò rỉ ra một chữ!"
Sở Dương gật đầu nói : “Ta tin tưởng các hạ, chỉ là của ta mới vừa rồi nhắc tới, công chúa điện hạ là gần đây mới biết được thân phận mình cho nên muốn đi tới Tử Tiêu Thiên... Cũng không phải là muốn..."
"Hiểu, nhân chi thường tỉnh." Bạch y nhân hiểu rò gật đầu, thay Sở Dương xác nhận nói : “Công chúa điện hạ cũng không phải chân chánh muốn tới tham chiến, cũng không phải là tới thử luyện, càng thêm không phải là muốn tới tức thì thu hồi Tử Tiêu Thiên cố thổ; chẳng qua là tới tưởng nhớ tổ tiên, xem một chút nơi cha mình năm đó chiến đấu, còn có cố hương của mình..."
Sở Dương gật đầu nói: “Ngươi nói hoàn toàn chính xác, cho nên..."
"Cho nên chúng ta hẳn là để các ngươi đi qua, thành toàn cho các ngươi." Bạch y nhân gật đầu nói : “Ngươi nói ta cũng hiểu, ta cũng có thể lý giải, nhưng chúng ta như cũ vẫn không thể cho các ngươi đi qua."
Sở Dương không khỏi hành động chán nản, cơ hồ tức sai lệch lỗ mũi, ca nói nhiều như vậy, thuần túy là lăng phí nước miếng sao : “Ngươi người này sao lại như vậy? Tại sao bất cận nhân tình như vậy ?"
"Cũng không phải là ta bất cận nhân tình... Mà là công chúa điện hạ vạn nhất xảy ra chuyên, ai cũng gánh vác không nổi trách nhiệm này!" Bạch y nhân nghiêm nghị nói : “Qua đệ nhất cầu, mãi cho đến Tử Hoàng thành bên kia còn có hai vạn bảy nghìn dặm đường!"
"Ban đầu Thiên Để bệ hạ cố ý đem Tử Hoàng thành tuyên chỉ định ở giải đất dọc theo Tử Tiêu Thiên."
"Mà ở trong hai vạn bảy nghìn dặm lộ trình này ngươi biết có thể sẽ gặp phải bao nhiêu thiên ma không? cần phải đi qua bao nhiêu chiến đấu không ? Cần trả giá như thể nào không? Ta nói cho ngươi biết... Đà nhiều năm như vậy, chúng ta bên này chưa từng có bất cứ người nào, có thể giết tới chỗ Tử Hoàng thành bên kia."
Bạch y nhân thở dài nói : “Công chúa điện hạ, tâm tình của ngài chúng ta há có thể không hiểu? Chẳng lẽ chúng ta thật bất cận nhân tình như vậy ? Nếu là có thể, huynh đệ chúng ta coi như là liều mạng, cũng muốn hộ tống công chúa điện hạ đi trước !"
"Coi như là huynh đệ chúng ta tất cả đều hợp lại, chết sạch, nhưng chỉ cần có thể bảo đảm cho công chúa điện hạ an toàn, chúng ta cũng vui vẻ chu toàn chuyện này
"Chúng ta càng thêm hy vọng để cho anh linh của mảnh thổ địa này biết được Thiên Đế bệ hạ huyết mạch bình an trở về, càng thêm hy vọng anh linh của Tử Tiêu Thiên Đế bệ hạ trong tối tăm tiếp nhận dòng chính huyết mạch triều bái, cái đó bàng với là để cho Tử Tiêu Thiên Đế phụ tử đoàn tụ, chúng ta hiểu!"
Bạch y nhân thở thật dài nói : “Nhưng hiện tại vấn đề cũng là... Chúng ta không có nắm chắc, một điểm nắm chắc cũng không có! Thậm chí không có nắm chắc có thể đưa công chúa điện hạ bình an đến Tử Hoàng thành... Càng thêm không có nắm chắc từ Tử Hoàng thành đem công chúa điện hạ hộ tống trở lại!"
" nói như vậy, ngươi có thể minh bạch chưa?"
Sở Dương hoàn toàn trầm mặc, lời của đối phương rất rõ nhưng hoàn toàn không thể cãi lại!
"Công chúa điện hạ nóng lòng đi tham bái phụ thân, là nhân chi thường tình, chúng ta có thể lý giải, hơn nữa chúng ta ở trên mảnh thổ địa này chiến đấu hăng hái vài ngàn năm... Cảm thụ của chúng ta chưa chắc so sánh với tâm tỉnh của công chúa điện hạ giờ phút này khá hơn bao nhiêu."
"Nhưng cũng bởi vì như thế, chúng ta thì càng thêm chịu không nổi việc công chúa bệ hạ có thể bị thương tổn... Cho dù là rụng một sợi tóc, đối với chúng ta những người này mà nói, tất cả đều là tội lớn, cũng là thất trách!"
Bạch y nhân nghiêm mặt nói: “Chúng ta hiểu các ngươi, nhưng cũng hy vọng... Các ngươi cũng có thể hiểu chúng ta."
Sở Dương bi thúc phát hiện ra, bản thân chẳng những không có thuyết phục được Bạch y nhân này mà còn sắp bị đối phương thuyết phục... Cảm giác như thể, từ trước dường như cũng là chỉ ở trên người Mạc Thiên Cơ cảm thụ qua.
"Xin hỏi các hạ cao tính đại danh?" Sở Dương nghiêm nghị hỏi.
"Hiên viên" Bạch y nhân nhoẻn miệng cười nói : “Hiên Viên Trường Không."
Sở Dương trầm ngâm một chút, nói: “Hiên Viên Trường Không... ừ, tên rất hay, ta tại sao thật giống như đã nghe được qua cái tên này rồi..."
Thật ra thỉ cái tên này, bởi vì niên đại rất xưa, Sở Dương căn bản là chưa nghe nói qua. Kiếm Linh ban đầu khi giới thiệu cũng chỉ là giới thiệu tên lịch đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ chứ cũng không có cặn kẽ giới thiệu thân phận của lịch đại Cửu Kiếp.
Cho nên cái tên này Sở Dương thật ra thì không có nghe nói qua. Nhưng Sở Dương thủy chung tin chắc, người này tất nhiên cũng là 1 trong Cửu Kiếp trước đây.
Hắn làm ra một bộ cau mày minh tư khổ tưởng.,
Hiên Viên Trường Không hiển nhiên bị bộ dáng của hắn gợi lên hứng thú, nói : “Ngươi nghe nói qua ta... Không thể nào đâu? Tên của chúng ta chẳng bao giờ được truyền lưu ở bên ngoài Cửu Trọng Thiên Khuyết..."
Sở Dương cau mày khổ tư nói : “Không phải là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết... Hình như là ở cố hương của ta nghe nói qua... Thật... Nhưng ta làm sao lại trong lúc nhất thời nghĩ không ra..."
Hiên Viên Trường Không nhất thời vẻ mặt chấn động, có chút kích động, nói: “Cố hương của ngươi? cố hương của ngươi là?"
Những người kia trên mặt cũng nhô ra hồng quang, vẻ mặt mong đợi nhìn Sở Dương.
Sở Dương lạnh nhạt nói: “Cố hương của ta... Là ở Cửu Trọng Thiên đại lục... ừ, các ngươi nghe nói qua nơi đó sao?"
Sở Dương lạnh nhạt nói: “Cố hương của ta... Là ở Cửu Trọng Thiên đại lục... ừ, các ngươi nghe nói qua nơi đó sao?"
Những lời này quả thực chính là nói nhảm.
Nhưng Sở Dương nhưng sợ, nếu là mình trực tiếp chỉ ra quan khiếu trong đó, hiện tại hiểu lầm giữa các lịch đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ cùng Cửu Kiếp chưa được giải khai, sợ ràng sẽ có phiền toái không cần thiết... Tỷ như mới vừa gặp phải người kia...
Cho nên vòng quanh một chút vẫn hay hơn!
"Cửu Trọng Thiên đại lục!" Ba người đồng thời kêu lên, Bạch y nhân thấp giọng trầm ngâm, hai người kia thì dứt khoát nói : “Các ngươi cũng là người Cửu Trọng Thiên đại lục phi thăng đi lên sao?"
"ừ, là hai người các ngươi?"
Hai người này đương nhiên là chỉ Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ rồi.
"Không sai." Sở Dương đàng hoàng gật đầu nói : “Ta là tới tò Hạ Tam Thiên ở Cửu Trọng Thiên đại lục... Mà đây là nương tử của ta lại là người Trung Tam Thiên của Cửu Trọng Thiên đại lục."
"Đồng hương!" Hai người kia cơ hồ chảy ra lệ nóng, một phát túm tay Sở Dương vẻ mặt nóng bỏng nói: “Thỉ ra chúng ta là đồng hương... Huynh đệ, chúng ta nguyên vốn cũng là người Cửu Trọng Thiên đại lục..."
"Trùng hợp như thể sao?" Sở Dương vẻ mặt vui mừng, làm bộ ý tứ hàm xúc càng sâu nói.
"Phốc... Khụ khụ Khụ..." Mạc Khinh Vũ cơ hồ không nhịn được muốn cười ra tiếng, vội vàng che miệng mình, làm bộ như ho khan, chẳng qua là rất giả dối.
"Cửu Trọng Thiên đại lục hiện nay thế nào... Bây giờ là cái dạng gì..." Hai người kia vây quanh Sở Dương, vạn phần quan tâm hỏi thăm.
Bạch y nhân đối với cái này có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ngăn trở, trên mặt là một mảnh lạnh nhạt nhưng cũng giỏng lỗ tai lắng nghe...
Sáu người, lại ở nơi này hàn huyên 1 ngày.
Sau khi trò chuyên, ba người nhiệt tình mời nói : “Đen... đến chỗ chúng ta hảo hảo hàn huyên một chút... Ai, đã mấy vạn năm chưa có trở về Cửu Trọng Thiên đại lục... Thật thật nhớ nhà a..."
Lại cứ như vậy mang theo ba người đi về phía trước.
Tử Tà Tình nghiêm mặt đi theo Sở Dương mà cảm thấy trong lòng hoang đường muốn phát cười.
Đối phương mới vừa rồi rõ ràng kiên quyết như vậy nhưng một câu Cửu Trọng Thiên lại hoàn toàn làm thay đổi chủ ý của bọn hắn.
Lại cho phép nhóm người mình đến doanh trướng của bọn họ.
Mặc dù sau khi đến, sau khi ôn chuyên xong vẫn có khả năng bị đưa ra nhưng dù sao đã có một cái để giảm xóc rồi. Đối với Tử Tà Tỉnh cùng Sở Dương mà nói, có cái giảm xóc này chẳng khác nào là đã đi tới được một bước dài rồi!
Có một cái khởi đầu tốt đẹp có lẽ chuyện phía sau sẽ dễ làm hơn rất nhiều!
Sở Dương và ba người đi về phía trước ước chừng mấy trăm trượng thì đột nhiên phạm vi tầm nhìn trống trải hơn rất nhiều, phát hiện ra phía trước là một tòa pháo đài nhưng chỉ lưu lại một lối đi phía dưới.
Ngoài ra tất cả đều là phòng ốc...
Đập vào mắt có thể thấy được, Sở Dương không nhịn được ngất ngư một chút.
Thiết kế như vậy thật độc đáo, có một phong cách riêng, xảo đoạt thiên công, quỷ phủ thần công !
Người nơi này chỉ cần dĩ dật đãi lao, lúc không có chuyện gì có thể trong phòng ngủ một giấc, nghỉ ngơi luyện công vân vân, khi có việc là một người đã đủ giữ quan ải, duy nhất một điểm là ngươi phải là võ giả, có thể khinh thân bay vút lên, như vậy đủ rồi...
Thật sự là quá khéo!
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 8: Độc Tài Thương Khung
Chương 630: Quan hệ gần hơn
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm by acquyden
Bất quá, muốn ở nơi này xây dựng một tòa phòng ốc như vậy dường như khó khăn là rất lớn.
Ở chỗ này, đầu tiên thần niệm hoàn toàn không thể dùng, ngự khí phi hành bay tới bay lui càng thêm không thể, chỉ có thể dựa vào khinh thân công phu nguyên thủy nhất xê dịch. Muốn đắp lên một tòa thành trì to lớn như vậy... Trừ khối lượng xây dựng to lớn ra, trong lúc đó càng phải thừa nhận bao nhiêu nguy hiểm!
Nhìn sắc mặt Sở Dương, nghe cung âm biết nhã ý, xem sắc mặt mà hầu chuyện, Bạch y nhân Hiên Viên Trường Không kia ha ha cười một tiếng nói: “phòng ốc này cũng là do chúng ta một tay xây dựng... Quanh năm suốt tháng có người ở nơi này, coi như là chúng ta thay phiên làm việc, xem ra phải ở nơi này lâu dài cho nên, chúng ta dứt khoát xây dựng phòng ốc này... Từ một người một cửa ải cũng đã đổi thành ba người một cửa ải, vừa có thể làm bạn với nhau, nói chuyện phiếm, giải sầu tịch mịch."
"Chân chính đại thủ bút a "sở Dương sách sách xưng kỳ nói : “Đắp một tòa phòng ốc như vậy khó khăn quá lớn đi, chỉ sợ nói là cửu tử nhất sanh cũng tuyệt không quá... nhưng nếu té xuống, vậy thì thật không biết đi nơi nào tìm kiếm..."
Hiên Viên Trường Không hàm súc cười nói ị “Mọi người nguyên vốn là đang ở trong sinh tử rồi, điểm nguy hiểm này có tính là gì, thật ra thì mục đích xây dựng tòa phòng ốc này chính là để làm cho cuộc sống thoải mái hơn. Ta ở nơi này đã lâu, quen tay hay việc, nguy hiểm cũng không phải là quá lớn..."
Sở Dương tự đáy lòng nói : “Ta nói các ngươi đúng là 1 đám người vong mạng."
Bên cạnh hai người vỗ vai Sở Dương cười to nói : “Lời này nói rất hay, chúng ta còn chính đám vong mạng mà..." Bọn này càng ngày càng cảm thấy thằng này nói chuyên quả nhiên là rất hợp khẩu vị.
Hiên Viên Trường Không trên mặt mặc dù giống như trước là một mảnh vui mừng nhưng trong lòng đã có sự nghi ngờ.
Vị Tử Tiêu Thiên công chúa kia cố nhiên là hàng thật giá thật, nếu không phải là hậu nhân Tử Tiêu Hoàng dòng chính, quả quyết vô năng khu động Tử Tiêu Thiên Đế Tử Tiêu Tháp, điểm này đà không thể nghi ngờ. Tới nữ nhân ở bên cạnh kia cũng là người rất thuần phác.
Hai nữ tử này hoàn toàn có thể tín nhiệm.
Nhưng áo đen tiểu tử này lại có chút làm cho người ta nhìn không thấu...
Hắn nhìn như thanh niên nhưng trên thực tế lại tràn đầy nội hàm, tựa hồ cả người đầy khí độ tự nhiên có thể thuyết phục được người ta vậy; hơn nữa hẳn còn có cảm giác như đã từng quen biết.
Đáng tiếc nơi đây không có thể động dụng thần niệm cẩn thận quan sát, nếu không lấy nhãn lực của mình làm sao cũng có thể nhìn ra một chút đầu mối.
Tối thiểu cũng có thể biết thằng này tu vi rốt cuộc cao bao nhiêu...
Ngoài ra còn có một chút nữa chính là... Hắn lại cố ý ở trong mấy câu nói đã cùng hai vị huynh đệ của mình xây dựng được mối quan hệ vui vẻ hòa thuận...
Phải biết rằng hai vị huynh đệ của mình tò sau biển cố năm đó tới nay vân luôn là trầm mặc ít nói, coi như là đối mặt Đông Hoàng bệ hạ thỉnh thoảng đến đây cũng không nói được lời nào.
Hôm nay, tại sao lại cùng người này nói chuyện nhiều như thế... thật là kỳ!
Nếu như chỉ có như vậy thì cũng thôi, người nhìn người đối nhăn là chuyên hoàn toàn có đạo lý nhưng càng thêm kỳ quái là, bản thân biết rõ Sở Dương cố ý nghênh phụng bản thân và các huynh đệ nhưng vân không sinh ra cảm giác chán ghét, ngược lại còn vui vẻ. Cái này chẳng lẽ không phải là thiên đại quái sự sao!
Hiên Viên Trường Không trong lòng mơ hồ phát lên một cỗ niệm tưởng: Cái áo đen tiểu tử tự xưng là Sở Dương này... Hình như là rất có kinh nghiệm giao thiệp vậy?
Nhưng... Điều này sao có thể đây? Hắn mới mấy chục tuổi, bản thân mình đã vài ngàn năm tu vi, tâm tính ma luyện, như thế nào dễ dàng bị khám phá? !
Mang theo một bụng nghi ngờ, rốt cục đi tới trong phòng, bên cạnh kim y đại hán kia lại chủ động đi pha trà nói : “Ha ha... Khó được có đồng hương tới đây, ta phải đem trân quy trà của Ngũ ca lấy ra, mọi người cùng thưởng thức nha..,'' Vy.-
Hiên Viên Trường Không lại là ngạc nhiên.
Gia hỏa này, lại thật không coi áo đen tiểu tử này là người ngoài... Phải biết ràng trà kia là ta thiên tân vạn khổ mới tích góp được 1 tí, bình thường cũng chỉ có mấy huynh đệ mới có thể được uống.
Hôm nay áo đen tiểu tử này vừa đến, lão Lục lại trực tiếp đi lấy, cái này biểu hiện cũng quá rõ ràng đi...
"Không cần không cần." Sở Dương ha ha cười một tiếng nói : “Chư vị nhân huynh xa cách Cửu Trọng Thiên đã lâu... Ta phi thăng lên chưa lâu, trước khi phi thăng vì sợ không có trà uống nên đã đem theo không ít đặc sản trà của Cửu Trọng Thiên đại lục... Chúng ta hôm nay vừa lúc nếm thử xem sao... cũng để mọi người đỡ nhớ nhà."
"Ngươi nói thực hả?" Ba người đồng thời ngẩng đầu, hai mắt sáng lên nói.
Ngay cả người thâm trầm đa trí như Hiên Viên Trường Không chợt nghe lời ấy cũng là ánh mắt rạng rỡ có mấy phần thèm thuồng.
Mấy người khác tới đây, cả quá trình không giải thích được, cơ hồ là vật gì cũng chưa từng mang tới đây, lời nói không dễ nghe, cho dù muốn tìm đồ vật chứng minh mình quả thật là đến tò Cửu Trọng Thiên đại lục chỉ sợ cũng tỉm không được.
Gia hỏa này lại trước thời hạn nghĩ tới việc đem trà đi lên? cái này coi là thuyết pháp gì ?
Nhưng ngay sau đó trong lòng thoải mái: Gia hỏa này đại khái là người phi thăng bình thường, cho dù không giống nhau, chỉ cần có không gian đạo cụ dung lượng lớn là có thể mang được nhiều, đó cũng là hợp tình lý.
Trong Cửu Kiếp Không Gian của Sở Dương chẳng những có lá trà, hơn nữa còn là cực phẩm trà ngon. Ngày đó khi nhìn thấy lão tổ Sở Tiếu
Tâm thích lá trà như vậy, Sở Dương cũng thích đồ chơi này...
Trước khi phi thăng hắn đã cổ động mua một phen, phàm là trà Cửu Trọng Thiên đều mua nên số lượng không khỏi tương đối xa xỉ.
Sở Dương lấy ra một bọc lá trà, tụ hơi nước tự do mà đốt lên pha trà, khi hương trà tản ra, lá trà màu xanh biếc ở trong chén trà quay cuồng, một cô hương trà cứ như vậy lượn lờ dâng lên...
Đối diện ba người cùng nhau hít hà cố ngửi tư vị cố hương, động tác quả thực có chút tức cười nhưng trong lòng đám người Sở Dương lại chỉ cảm nhận được một cô cảm giác chua xót.
Nhân vật anh hùng như vậy chỉ có một tín niệm, cố thủ nơi đây hoặc là cả đời cũng không thể trở về cố hương...
Đây không khởi là 1 chuyên rất tàn nhẫn?
Ba người ngửi hương trà, lúc đầu mê say mà dần dần không nhịn được vành mắt đều đỏ lên.
3 người vô hạn quý trọng nâng chén trà lên, nhìn nước trong chén mà trong lúc nhất thời không nói gì.
Một hồi lâu sau, 1 kim y đại hán trong mắt nhỏ ra hai giọt nước mắt rơi vào trong nước trà phát ra thanh âm "Leng keng", thanh âm mặc dù cực nhỏ nhưng mọi người tại đây ai cũng là cao thủ, làm sao có thể không nghe thấy. Đại hán kia cười lớn nói: “Trà quả nhiên là quá nóng, bốc hơi dày quá... làm cho nước mắt của ta cũng bị hun đi ra..."
Một câu này chăng thuyết phục được ai nhưng vẫn làm cho hai người kia gật đầu lia lịa, bộ dạng rất đồng ý.
Trước mắt là một màn cực kỳ tức cười, một đại hán bưng một chén nước trà mà rơi nước mắt... Nhưng đám người Mạc Khinh Vũ lại không có cảm thấy tức cười, ngược lại là đầu mũi ê ẩm, trong con ngươi cay cay cơ hồ muốn khóc.
Hiên Viên Trường Không bưng chén trà, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, thở thật dài nói : “Chính xác... Chính là trà cố hương... trà của Cửu Trọng Thiên đại lục... Loại mùi vị này ta cả đời cũng không quên được... Ta vốn cho là, ta đã quên mất..."
Sở Dương trong lòng đau xót vươn tay ra, trong tay cũng đã xuất hiện một cái không gian giới chỉ đem đưa cho Hiên Viên Trường Không.
"Đây là..." Hiên Viên Trường Không trong mắt có một phần hiểu rõ, nhưng khẩu khí vân là không thể tin được nói.
Không thể tin được chuyên vui như vậy lại sẽ phát sinh ở trên người mình.
"Đây là lá trà cố hương, tự nhiên nên cho người cố hương uống..." Sở Dương hít một hơi thật sâu nói : “Ban đầu ta phi thăng Thiên Khuyết, nhất thời cao hứng mang lên rất nhiều... Có rất nhiều, trừ 1 phần do mẫu thân của ta cho ta kia... Những thứ kia ta sẽ lấy ra cho các ngươi... Còn dư lại đều là do chính mình sưu tập... cũng đưa cho chư vị, sau này ở trên Tử Tiêu chiến trường... Trong chiến đấu tranh thủ thời gian cảm giác một chút tư vị cố hương. Du tử ly hương, hoài niệm mùi vị cố thổ!"
Hiên Viên Trường Không bỗng nhiên đứng lên, mắt đục đỏ ngầu, trân trọng đưa hai tay nhận lấy một cái không gian giới chỉ này mà dị thường trịnh trọng nói : “Như vậy xin đa tạ, bọn ta cảm ơn phần tâm ý này."
Hai kim y nhân kia vẻ mặt hưng phấn, ngoài vui mừng còn có chút sầu não nhìn chiếc nhân này, vô hạn khát vọng hỏi nói: “Nơi này có bao nhiêu a? Đủ uống mấy lần a?"
"Bao nhiêu cũng là một phần tâm ý của huynh đệ, các ngươi còn đòi bao nhiêu nữa? Cho du chỉ có thể uống một lần, đó cũng không phải là thiên đại nhân tình sao? trà như vậy, ngươi có nhiều Tử Tinh hơn nữa thì có thể mua được sao?" Hiên Viên Trường Không trợn mắt nhìn hai huynh đệ một cái, cảm thấy rất là mất mặt mũi nói.
Hai gia hỏa này cũng quá tham lam...
Lá trà... Đồ chơi này có thể tùy thân mang theo bao nhiêu đây?
Nhiều nhất mang theo mấy cân đã là rất tốt rồi? nói là cho chúng ta, người ta làm sao không lưu lại một nửa đây.
Gia hỏa này thật là, cho dù thèm muốn như thế nào nữa, muốn biết bao nhiêu làm sao cũng phải đợi nhân gia đi rồi, chúng ta đóng cửa lại nhìn là được! Không nên ở trước mặt người ta ồn ào như vậy...
Thật sự là mất hết mặt mũi của huynh đệ chúng ta rồi!
"Nơi này lá trà quả thật không phải là rất nhiều, thật sự là không có nhiều..." Sở Dương mỉm cười nói : “Tính toán đâu ra đấy đại để vân chưa tới hai nghìn cân..."
"Hai... Ngàn cân! Wow!" Ba người đồng thời kinh hô!
Người kinh hô còn bao hàm cả Hiên Viên Trường Không.
Hai nghìn cân trà, cái này uống bao giờ cho hết?
Đối với cái này chỉ sợ coi như là được một hai lạng cũng là khó được rồi, cũng là hy vọng xa vời rồi!
Nhưng bây giờ thoáng cái có hai nghìn cân...
Quả thực chính là một đám người nghèo rớt mồng tơi, trong lúc bất chợt lại có một tòa kim sơn!
Trong nháy mắt biển thành nhà giàu mới nổi!
"Wow..."
Mở ra giới chỉ thấy thực tế tồn kho bên trong, hai kim y đại hán kia không nhịn được cực độ vui mừng kêu to, hạnh phúc trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.
Thật sự có nhiều như vậy!
Đây không phải là đang nằm mơ sao?
Ở trong không gian giới chỉ, quả thực chính là một tòa núi nhỏ lá trà!
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
"Cái gì cùng không nói, ta cứ lấy trước một cân để tại đầu giường từ tò uống." Kim y đại hán khua tay múa chân, kích động đỏ bừng cả khuôn mặt nói : “Sáng sớm rời giường uống một chén, buổi tối sắp sửa ngủ uống một chén..."
Hiên Viên Trường Không cùng có chút tiểu kích động, nhưng vẫn ra vẻ trầm ổn bỉ di nói : “Ở trong tấm sương mù trắng này, ngươi chia ra sáng sớm với buổi tối ra sao? Sớm một chén, muộn một chén? Ngươi thật là được đó."
"Ách...." Kim y đại hán nhất thời bị đả kích không nói nên lời.
Có trà làm mồi, quan hệ của Sở Dương cùng ba người này lần nữa ấm lên! Thăng cấp! Dữ dội vô cùng!
Từ người xa lạ lúc ban đầu đến lúc trước lạ sau quen, hiện tại trước sau cũng chính là trong thời gian nửa chén trà nhỏ đã giống như ngồi lên hỏa tiễn đạt tới mức xưng huynh gọi đệ rồi.
"Huynh đệ ~!" Bên trái kim y đại hán một cái vỗ vào vai Sở Dương nói : “Ngươi thật sự là quá hay Yến Phi ta nhận ngươi làm huynh đệ! Đa tạ... Ha ha ha... Nhiều trà ngon."
"Các anh em!" Bên phải kim y đại hán kia cũng vỗ vào vai Sở Dương nói : “Chính xác, Dương Tông ta sẽ không nói cám ơn gì nhiều, cái gì cũng để ở trong lòng!"
Vội vàng không kịp chuẩn bị bị hai cái vỗ trực tiếp làm cho Sở Dương "Rầm" một tiếng đặt mông ngồi trên mặt ghế. Thân thể của hắn mặc dù cũng chịu đựng được lực lượng khổng lồ nhưng cái ghế dưới mông đít thì chịu không được cho nên tan vỡ.
"Ha ha ha...." Thấy Sở Dương chật vật, mọi người thoải mái cười to, hai nàng cười đến mức run rẩy hết cả người.
Mọi người trong lúc đó đột nhiên cũng không cảm giác được sự xa cách nữa.
"Huynh đệ, ngươi mau nói một chút, Cửu Trọng Thiên bây giờ như thể nào rồi?"
Ba người đồng thời yêu cầu nói.
"Cửu Trọng Thiên đại lục a, cái này nói thật đúng là rất dài...." Sở Dương bắt đầu êm tai kể chuyên.
Ba người nghe được mùi ngon.
Miêu tả sông núi hỉnh dáng như thế nào, miêu tả nhân văn địa lý, miêu tả phong tục dân tỉnh..., Sở Dương miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt tựa hồ có thể nói chuyên không hết.
Ba người từ vừa mới bắt đầu còn hứng thú nhưng dần có chút hậm hực.
Bởi vì... gia hỏa này chẳng qua là miêu tả cái này... Đối với Cửu Trọng Thiên đại lục nhân văn lý, hay hoặc là phong thổ, căn bản cũng không có nửa điểm hay ho..." Hoặc là nói, cái ba người thật sự muốn nghe thì gia hỏa này lại không có nói.
Thậm chí hoàn toàn không có ý nói ra.
Hiên Viên Trường Không còn có thể nhịn, mặc dù là trầm mặt nhưng vẫn đang cẩn thận lắng nghe.
Nhưng, Yến Phi cùng Dương Tông hai người này rõ ràng là thiếu kiên nhẫn, sau khi do dự một hồi lâu, Yến Phi rốt cục lắp bắp mở miệng, rất giống như là dưới cái mông có con nhím vậy khó chịu nói : “ trán, trừ những thứ này ra..., còn có cái gì khác hay không..., như sự tích anh hùng? Hoặc là thể kỷ đại chiến... Anh hùng nhân vật gì đó ?"
"Anh hùng và người đặc biệt? Chính là chút ít nhân vật trong truyền kỳ, trong truyền thuyết sao?" Sở Dương vẻ mặt không rõ nói : “Những thứ kia đại đa số cũng là nói ngoa có cái gì để nói đâu..., ngươi muốn nghe những cái này sao?"
Yến Phi mắt mũi trợn tròn nuốt nước bọt, nhưng thật sự chính là cái hắn muốn nói thì trong lúc nhất thời lại không dám nói ra khỏi miệng, chẳng qua là đưa ý tứ nhìn Hiên Viên Trường Không.
"Coi như những nhân vật chúng ta biết, cũng có một chút truyền kỳ, mặc dù có chút khuyếch đại nhưng cũng không quá không hợp thói thường...." Ở dưới ánh mắt huynh đệ thúc giục, Hiên Viên Trường Không rốt cục không tỉnh nguyện mở miệng, nhưng vừa mở miệng thanh âm vốn là trong trẻo cũng có chút khàn đi, trong lúc nói còn ho khan một tiếng.
"... Khi đó, chúng ta nhớ được, ở ngay lúc đó... Còn có..., còn có...." Hiên Viên Trường Không cố hết sức nói : “Còn có..., Cửu Kiếp Kiếm Chủ và..., Cửu Kiếp huynh đệ truyền thuyết... Những người đó chưa chắc đạt đến mức là nhân vật trong truyền thuyết, nhưng luôn là nhất thời chi tuyển, không biết tiểu huynh đệ đã chưa từng nghe qua tin đồn như vậy chưa?"
Những lời này nói ra, ba người đồng thời ánh mắt sáng quắc nhìn Sở Dương, trong ánh mắt có vô hạn mong đợi "
Mặc dù bị lừa gạt.
Mặc dù bị lừa gạt một đời!
Mặc dù bị hại, cuối cùng còn suýt nữa bị lợi dụng..."
Nhưng bọn hắn vẫn còn..., muốn biết, một ít chuyện.
Tỷ như..., lão đại ban đầu làm hại các huynh đệ hồn phi phách tán..., "... Hiện tại thể nào?
Trong chốn giang hồ còn có truyền thuyết về hắn không..., ?
Ở trong phiến chiến trường này đối mặt với chiến Thiên Ma chiến sĩ, trong đó có không ít là cùng loại người như huynh đệ mình.
Tất cả biết được thân phận của nhau nhưng căn bản không có ai nhắc lại nôi đau năm đó, thật sự là không có bất kỳ người nào nguyên ý nói tới.
Chuyên cũ nghĩ lại mà kinh, nhưng vẫn muốn biết cố nhân có ở đó hay không!
Hôm nay, trước mắt Sở Dương này chính là người phi thăng, hẳn
cùng với những người đến tò Cửu Trọng Thiên bất đồng, cũng không biết nội tình vê Cửu Kiếp huynh đệ, mọi người ngược lại có can đảm hỏi thăm một chút chuyện liên quan.
Nhưng bọn hắn dĩ nhiên sẽ không nghĩ tới, người bọn họ lần này hỏi thăm lại là 1 đầu sỏ trong Cửu Kiếp huynh đệ. Thoáng cái đã hỏi tới đầu đương đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ! Các ngươi muốn hỏi chính là cái này a! Ngươi nói đến đây...." Sở Dương trên mặt lộ ra bi thương thần sắc, nói: “Chuyên này..., bên trong thật sự là quá bi thảm, lúc đầu ta đúng là cố ý né tránh cái đề tài này, phàm là khi nhắc đến truyền thuyết, truyền kỳ ở Cửu trọng thiên, vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua truyền thuyết về Cửu Kiếp. Tuy nhiên truyền thuyết này thật sự quá thê thảm, cho nên ta một mực tránh nhắc tới cái vấn đề bi thảm này, nhưng không có nghĩ đến... Các ngươi lại là chủ động hỏi tới cái vấn đề này... Ai."
"Bi thảm? Quá bi thảm? Lời này nói như thế nào?" Ba người đồng thời ngồi thẳng người, hai mắt trợn thật lớn.
Sự kiện kia..., người nọ không nên tuyên dương đi ra ngoài mới đúng? Hắn hẳn là phong quang vô hạn mới đúng, làm sao có bi thảm?
Hơn nữa còn hình như là thiên hạ đều biết?
"Hiện tại ở Cửu Trọng Thiên đại lục, cơ hồ mọi người ai cũng biết sự kiện kia... Nhưng tất cả mọi người đều có thái độ giống nhau, chính là ngậm miệng không nói; bởi vì, mỗi một lần nói tới cũng sẽ có cảm giác đau nhói. Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, Tử Tiêu Thiên Để Tử Hào bệ hạ là người được mọi người công nhận 1 anh hùng, nhưng ở Cửu Trọng Thiên thế giới, người được mọi người công nhận là truyền thuyết cũng chỉ có Cửu Kiếp truyền thuyết..." ,
Sở Dương thở dài thật sâu nói.
"Cái gì? Đau lòng? Truyền thuyết? Ngươi mau nói rõ một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Ba người chỉ cảm giác được tim mình cơ hồ muốn từ cổ họng nhảy đi ra ngoài, khẩn cấp hỏi.
"Một lời khó nói hết a, trừ phi các ngươi đà hỏi tới, ta thật sự không muốn nói ra, cái thể anh hùng như vậy, tuyệt thế hảo hán như vậy... lại bị chết thảm như vậy..., thậm chí, bỏ mình đạo tiêu, hồn phi phách tán..." Sở Dương liên tục thở dài nói.
Ba người đồng thời thở dốc ồ ồ. Cái này chẳng lẽ nói là chúng ta? Khó có thể..., chuyên năm đó thật ra thì cũng đã sớm rỗ ràng khắp thiên hạ rồi mà ?
"Huynh đệ, xin ngươi..., nói tỉ mỉ cho chúng ta một chút, rốt cuộc là có chuyên gì, có thể chấn động cả Cửu Trọng Thiên trên dưới...." Hiên Viên Trường Không nhìn ra Sở Dương không muốn nói, đột nhiên đứng dậy vươn người thở dài, lời nói xoay chuyển, nghiêm mặt nói : “Chuyên này, đối với chúng ta rất trọng yểu, nhờ cậy...."
Yến Phi cùng Dương Tông đồng thời lên tiếng thỉnh cầu.
"Cũng được." Sở Dương trầm trọng nói : ‘*Ạah hùng không thể vĩnh viễn hàm oan..., ngươi đã nói chuyên này cùng các ngươi có liên quan, ta liền nói 1 lần, chỉ là các ngươi cần phải kiên nhẫn, ta sẽ nói rõ ràng rành mạch chuyên này một lần."
"Yên tâm, chúng ta nhất định là có kiên nhẫn!" Ba người liên tục không ngừng gật đầu nói: “rất kiên nhẫn."
"Chuyên này nói về, hay là nên bắt đầu nói từ Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ chín..." Sở Dương nói.
Vừa mới bắt đầu đã bị Yến Phi cắt đứt nói : “A? Đời thứ chín? Cửu Kiếp truyền thừa cũng đã đến đời thứ chín rồi sao?"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Hiên Viên Trường Không cùng Dương Tông tàn bạo nhìn Yến Phi, đồng thời ra khỏi miệng trách cứ.
Yến Phi ngượng ngùng ngồi xuống, nhức đầu nói : “Thật xin lỗi, ta có chút..."
" câm miệng!" Hai người lại đồng thời hét lớn nói : “Yên tĩnh đi! ! nói thêm câu nữa thì cút ngay đi!"
Yến Phi rũ cụp đầu không nói gì nữa.
"Ngươi nói tiếp, nói tiếp đi." Hai người đồng thời quay đầu nhìn Sở Dương nói.
"ừ... Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ chín xuất thân từ một cái môn phái rất bình thường ở Hạ Tam Thiên..., người này là một thiếu niên anh tuấn, chỉ có mười lăm mười sáu tuổi cũng đã trở thành đương đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ..., hơn nữa, người này thiên tư thông minh, anh tuấn tiêu sái, khí độ siêu nhiên, phong độ chỉ có... Quả nhiên là nhân trung chi long, tuyệt đại anh tài có một không hai tại Cửu Trọng Thiên.
Sở Dương bắt đầu nói với.
Nghe người này liên tiếp ca ngợi, trong lòng ba người đều nghĩ nói: “cái này có cái gì kỳ quái..., lịch đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ cũng là người như vậy, nếu không thì như thể nào thu phục được lòng người...."
"Vị Cửu Kiếp Kiểm Chủ đời thứ chín mang theo một đám huynh đệ từ Hạ Tam Thiên bắt đầu, như thế nào như thế nào như thế nào... Xoay chuyển tình thể, đỡ đại hạ thể cục..., lòng son sáng tỏ nhật nguyệt, tinh thần hiển hách tinh lên..."
Sở Dương nhẹ nhàng miêu tả lại chuyên xưa, dù sao nhân vật chính trong chuyên xưa thực chính là nhất hoa kiến hoa khai, người gặp là thích, là "Con người toàn vẹn".
Mạc Khinh Vũ tựa đầu vào trong ngực Tử Tà Tình, nhìn như đã ngủ thiếp đi, Tử Tà Tỉnh cũng đem mặt mình giấu ở trong tóc Mạc Khinh Vũ, hai nàng đều cố hết sức khống chế tâm tình của mình...
Nhưng hai nàng đã cố đến mức bụng cũng đau rồi...,
Thật sự là... Chưa từng thấy có người vô sỉ xấu xa như vậy.
Bản thân tự khen mình mà lại có thể mặt không đổi sắc tim không nhảy nhanh..., hai nàng nơi nào còn dám ngẩng mặt lên, vừa ngẩng mặt chỉ sợ khống chế không được mà cười to
"..cho nên, Cửu Kiếp Kiếm Chủ sau khi đến Trung Tam Thiên, vị Cửu Kiếp Kiếm Chủ này lại làm như thế nào như thế nào..., hiệp cốt nhu tràng, kiếm đảm cầm tâm, chính khí nghiêm nghị, cương trực công chính, nghĩa khí sâu nặng..., như thế nào như thế nào như thế nào... Kế tiếp xông lên Thượng Tam Thiên..."
Sở Dương khẩu khí biển đổi nói : “Nhưng sau khi đến Thượng Tam Thiên mới phát hiện ra 1 sự tình nghiêm trọng..."
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 8: Độc Tài Thương Khung
Chương 632: Để cho ta nói cho các ngươi biết chân tướng!
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu Tầm by acquyden
"Rốt cuộc là chuyên gì đã xảy ra?" Ba người nghe được nhập thần, Sở Dương này nói chuyên này mặc dù có thể có một chút điểm khuếch đại, nhưng ở trong tai nhóm người mình nghe tới cũng đều là hợp tình hợp lý...
Huynh đệ mình năm đó đại để cũng chính là như vậy...
"... Vị Cửu Kiếp Kiếm Chủ này sau khi xông lên Thượng Tam Thiên thật bất ngờ phát hiện ra, Chấp Pháp Giả nguyên vốn phải là nhân vật trợ lực lớn nhất cho Cửu Kiếp Kiếm Chủ thì nay lại hoàn toàn đứng ở thế đối lập với Cửu Kiếp Kiếm Chủ, làm cho thân phận của Cửu Kiếp Kiếm Chủ bị bại lộ... Thượng tam thiên Chấp Pháp Giả Pháp Tôn càng làm cho chuyên thêm trầm trọng thì trực tiếp vận dụng toàn bộ thiên hạ lực lượng tới đối kháng Cửu Kiếp Kiếm Chủ. Trong lúc nhất thời, Cửu Kiếp Kiếm Chủ quả thực chính là cùng toàn bộ thiên đối địch, thế cực kỳ bất lợi..."
Sở Dương thanh âm trầm trọng nói.
"Đây là chuyên gì xảy ra? Điều này sao có thể đây?" Ba người cũng là đại mê hoặc không hiểu được nói : “Chấp Pháp Giả, tò trước đến giờ vẫn là nhân vật trợ lực lớn nhất cho Cửu Kiếp Kiểm Chủ, vô luận khi nào chỉ cần lực lượng này vân tồn tại, như vậy là sẽ hoàn toàn thuộc về Cửu Kiếp Kiếm Chủ... Làm sao lại phản quay đầu lại đối nghịch cùng Cửu Kiếp Kiếm Chủ... ? Trong chuyên này tất nhiên có vấn đề."
"Chính xác, chính là trong đó có vấn đề." Sở Dương thở dài một tiếng nói : “Vị Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ chín sau khi nhiều lần điều tra thì ngạc nhiên phát hiện ra, nhân vật đứng đầu Chấp Pháp Giả là Pháp Tôn không những bản thân tu vi siêu tuyệt, hơn nữa là kẻ trí kế siêu quần gần như yêu quái; càng làm cho hắn kinh hài chính là... Vị Pháp Tôn này đối với lai lịch của Cửu Kiếp Kiếm Chủ cùng Cửu Kiếp huynh đệ lại nhất thanh nhị sở, thậm chí đối với Cửu Kiếp Kiếm pháp, đối với cái gì kia... Cái gì linh dược đan cũng là nhất thanh nhị sở..."
“ Đúng Cửu Trọng Đan!" Yến Phi giận dữ nói. Thật sự là chịu đựng không nổi việc gia hỏa này giảng thuật sai sót chồng chất.
"Đúng đúng đúng, chính là cái gì Cửu Trọng Đan! Dù sao là linh dược cực kỳ thần kỳ là được rồi!" Sở Dương biết nghe lời phải, lập tức sửa lại.
"Không nên rồi những chuyên đó nữa, mau nói cho cùng là có chuyên gì xảy ra; những chuyên này trong tình hình chung chỉ có Cửu Kiếp Kiếm Chủ mình mới biết, những người khác làm sao mà biết được? Còn lại là Pháp Tôn loại ngoại nhân này nữa?" Hiên Viên Trường Không trăm mối không có cách giải nói.
"Cái bí ẩn này đến cuối cùng, đến trình độ quyết chiến mới rốt cục lộ ra chân tướng..." Sở Dương thanh âm trầm trọng nói: “Vị Pháp Tôn này trước đây lại là 1 trong Cửu Kiếp... Hơn nữa còn là nhân vật trong Cửu Kiếp, không... là người có thể thay thế trí nang nhất..."
"Cái gì? !" Ba người hoảng sợ kinh hãi!
Hoàn toàn khiếp sợ đến cực hạn, hoàn toàn không ngờ được, lại sẽ phát sinh loại chuyên quỷ dị này.
Nhưng Sở Dương nhất thời ngừng kể.
Bởi vì hắn ý thức được, chuyên mình giảng thuật không khỏi xuất hiện chỗ sơ hở. Pháp Tôn chân thân chính là Đệ Ngũ Trù Trướng, chuyện này... Sở Dương vốn là không có ý định công bố ra.
Đối với mưu trí của Pháp Tôn, Sở Dương vẫn cũng có cảm giác rất phức tạp. Nhưng không thể phủ nhận chính là... Trong chuyện này cũng có một tia kính nể, một tia tiếc hận.
Mặc dù hắn làm ra rất nhiều chuyên xấu, mặc dù hắn cuối cùng lại tính toán thanh tẩy toàn bộ thiên hạ... Nhưng... Sở Dương như cũ không muốn nói xấu hắn. Nhưng hiện tại nhất thời nhanh miệng lại đem chuyện này nói ra một nửa rồi.
Thấy Sở Dương đột nhiên không nói nữa, ba người đồng thời lo lắng đứng lên nói : “Sau lại như thể nào? Sau lại thế nào? Ngươi lúc này sao dừng lại, Pháp Tôn kia như thể nào lại là Cửu Kiếp trí nang trước đây đây? Hắn sao có thể trở về được đây..."
"Đây rốt cuộc là chuyên gì xảy ra?"
"Ngươi mau nói tiếp đi..."
Ba người cũng gấp đến độ mức muốn nổi điên.
Mắt thấy đến thời khắc mấu chốt, thằng này lại ngậm miệng không nói, cái này chẳng phải là muốn làm cho người ta buồn bực muốn chết sao?
Yến Phi thượng thoan hạ khiêu, gấp đến độ túm tóc nói: “Ngài nói đi a tiểu tổ tông, chẳng lẽ ngài dưới loại tình huống này lại muốn nói một câu: muốn chuyên sau này như thể nào hạ hồi phân giải sao ? Ta đây nhất định sẽ nhịn chết..."
"Ta thật ra là đang châm chước dùng từ... Ta nói tiếp là được chứ gì." Sở Dương trong lòng đà quyết định chú ý, tiếp tục nói : “Mà vị tiền nhậm Cửu Kiếp huynh đệ kia sở dĩ xuất hiện ở nơi này, cũng là trở lại vì các huynh đệ của hắn mà báo thù..."
"Báo thù! ? Ngươi là nói báo thù?" Ba người đồng thời kinh hô.
"Bởi vì, một đám Cửu Kiếp huynh đệ trước đây cuối cùng kết cục lại là chết ở trong tay Cửu Kiếp Kiếm Chủ!" Sở Dương nói : “Cho nên, vị Cửu Kiếp trí nang đó ở vào thời khắc cuối cùng liều mạng từ 1 nơi, nghe nói là địa phương Bổ Thiên gì đó trốn thoát... Sau đó dùng hết tất cả âm mưu quỷ kể, mai danh ẩn tích thành Pháp Tôn đứng đầu Chấp Pháp Giả... Hắn làm hết thảy thật ra thì chính là vỉ để tìm được vị đại ca ban đầu kia, cũng chính là muốn thay mặt các huynh đệ hỏi Cửu Kiếp Kiếm Chủ một câu: Tại sao?"
"Tại sao?" Ba người đồng thời thất thần lẩm bẩm nói: “ Đúng a... Tại sao? Ba chữ kia chúng ta cũng không có lúc nào là không muốn hỏi một câu... Nhưng, có thể tới chỗ nào hỏi được đây?"
"... Nhưng khi vị Cửu Kiếp trí nang kia trở lại nhân thế thì thời gian đà qua cả thảy mấy ngàn năm, ở Cửu Trọng Thiên, kia xem như một cái thời gian tương đối dài, mà trong giang hồ cũng không còn có vị Cửu Kiếp Kiếm Chủ truyền thuyết kia nữa..." Sở Dương nói.
"Cái này không thể nào! Tuyệt không có khả năng này!" Ba người đồng thời nhảy lên nói.
Mặc dù cũng không rõ vị Cửu Kiếp trước đây, cái vị lão đại kia rốt
cuộc là ai, hình dáng cùng tính cách ra sao nhưng nhân vật có thể trở thành Cửu Kiếp Kiếm Chủ hơn nữa có thể mang Cửu Kiếp huynh đệ ở Cửu Trọng Thiên đại lục đi tới đỉnh..., người như thế nào lại có thể là kẻ đầu đường xó chợ?
Có thể thành lập sự tích như vậy, người này như thế nào lại quy về vô danh?
Những thứ khác không nói, bản thân cái vị lão đại ban đầu kia là dạng người gì, các vị các huynh đệ đều biết rất rõ. Đây tuyệt đối là một cái nhân vật hùng tài đại lược, thông minh vô song, trí khôn vô cùng!
Hắn hao hết tất cả tâm cơ mới làm được hết thảy, kế tiếp, coi như là độc bá giang hồ, Duy Ngã Độc Tôn, cũng quyết định không phải là cái việc gì khó.
Làm sao có hoàn toàn vô danh?
"Đáng tiếc đây là sự thật! Không sai sự thực!" Sở Dương nói.
"Cái này có chút không đúng." Hiên Viên Trường Không nhíu mày nói : “Coi như là Cửu Kiếp Kiếm Chủ đã mất, nhưng Cửu Kiếp Kiếm Chủ gia tộc nhất định là phải còn... Làm sao có thể biển mất đây?"
Sở Dương nhíu mày nói: “Đúng là không có... ừ, khi các ngươi ở đó đã từng nhìn thấy qua Cửu Kiếp Kiếm Chủ gia tộc lúc trước sao? Dường như ta chỉ thấy Cửu Kiếp gia tộc...’'
Vừa nói như thể, ba người đồng thời sửng sốt, chính xác, ban đầu chẳng qua là ngày ngày chiến đấu, nhưng... Thật chưa tiếp xúc với bất kỳ một cái Cửu Kiếp Kiểm Chủ gia tộc nào...
Nếu là thật sự có mưu đồ, Cửu Kiếp Kiếm Chủ làm sao có không có căn cơ truyền thừa xuống tới?
Ba người nhất thời như có điều suy nghĩ...
Trong chuyện này...
Dường như... Có vấn đề?
Sở Dương trầm trọng nói: “Ta nói tiếp... Muốn hỏi không ra, vị Cửu Kiếp trí nang kia đi theo tắt biến thành Pháp Tôn, dùng quyền lực để đối phó với Cửu Kiếp Kiếm Chủ có thể sẽ xuất hiện kế tiếp, hắn rốt cục chờ được... sau 1 tràng chém giết, cả Cửu Trọng Thiên trên đại lục trong ba ngày, tất cả thể gia cơ hồ một cái cũng không sót lại, bị thanh tẩy hoàn toàn! Thậm chí, võ giả cả Cửu Trọng Thiên đại lục cũng không khỏi bị liên lụy... đó quả nhiên là một cuộc thể kỷ đại chiến đủ để kinh thiên động địa..."
"Có thể tưởng tượng được." 3 người Hiên Viên Trường Không đột nhiên cảm giác được nhiệt huyết sôi trào.
Có một vị huynh đệ, quyết tâm trở về báo thù, vì báo thù rửa hận cho cho một đám huynh đệ đã chết mà nhàm vào Cửu Kiếp Kiếm Chủ đòi lấy lại công đạo, không tiếc tàn sát hết thiên hạ, huyết tẩy Cửu Trọng Thiên...
Chuyên này mặc dù không phải là phát sinh ở trên người mình, nhưng thử nghĩ mà xem cũng đã thấy kích động đến da đầu tê dại.
"Mà dưới áp lực như vậy, Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ chín đau khổ giãy dụa, ngay tại lúc này đột phá được một tầng tình cảnh cuối cùng kia... Cũng vì vậy biết được sứ mạng chân chính của Cửu Kiếp Kiếm... Đồng thời còn biết được... bi kịch sau những chuyện này."
"Biết được tất cả chân tướng."
"Chân tướng? Cái gì chân tướng?" Ba người đồng thời hỏi ra khỏi miệng.
“ Đúng, chính là chân tướng." Sở Dương chậm rãi gật đầu, mang theo một tia trầm trọng bi thương, nói : “Chân tướng chính là... Cửu Kiếp Kiểm sứ mạng..."
"Cửu Kiếp Kiếm sứ mạng? Chân tướng cùng Cửu Kiếp Kiếm có cái quan hệ gì!" Ba người liên tiếp hỏi tới, ánh mắt càng trừng càng lớn.
“ làm sao không có quan hệ,,có quan hệ trọng đại ấy chứ! sứ mạng bí mật của Cửu Kiếp Kiếm... Chính là vực ngoại chiến Thiên Ma..." Sở Dương thê lương nói: “Cửu Kiếp Kiếm Chủ đời thứ chín đến cuối cùng mới biết được... Nếu nói Cửu Kiếp tụ thật ra là một cái chọn lựa... vì chọn lựa người chân chính đi chống cự thiên ma, tĩnh bình Ma hoạn..." :
Hắn nhìn ba người nói : “ giống như các ngươi, đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết, đi tới Tử Tiêu Thiên, đóng tại một mảnh Luân Hãm Khu này chiến đấu, vĩnh viễn chiến đấu đi xuống."
Ba người hô hấp ở trong nháy mắt dồn dập. Cũng ở trong một thời gian này cảm giác được trái tim của mình chợt nhói lên, cơ hồ không thở nổi.
"... Chuyên thật ra thì là cái dạng này..."
Sở Dương đem lời nói với Vũ Tuyệt Thành trước kia ở chỗ này rõ ràng rành mạch nói lại một lần; nói : Cửu Kiếp Kiếm bởi vì vân
không có tìm được truyền thừa giả chân chính phù hợp cho nên lại lâm vào một lần rồi một lần Luân Hồi... Mà lịch đại Cửu Kiếp Kiếm Chủ, tự thân thực lực mặc dù không phù hợp nhưng một đám huynh đệ lại cũng đã phù hợp với điều kiện... Nhưng, chính hắn cũng không đủ thực lực nên không thể đi tới, các huynh đệ cũng không thể đi lên, cho nên... Hắn chỉ có thể lựa chọn, hy sinh bản thân."
"Để cho các huynh đệ của mình tới mảnh đất số mệnh của Cửu Kiếp huynh đệ, đi chiến đấu thiên ma..."
"Thì ra cái gọi là Cửu Kiếp Bổ Thiên, cũng không phải là bổ lỗ thủng của thanh thiên, cũng không phải là vỉ phiến đại lục kia sắp sụp đổ mà kéo dài thời gian... Mà là vì... Tĩnh bình Tử Tiêu Thiên này !"
Sở Dương chậm rãi nói.
Nhưng ba người đối diện lại đã thất hồn lạc phách. Hai mắt mờ mịt vô thần.
" cái lối đi... Tự nhiên cũng không phải là lối đi Bổ Thiên mà là thông đi vực ngoại Luân Hồi Thông Đạo, linh hồn tiến vào trong đó được Cửu Kiếp Kiếm' Chủ linh hồn bảo hộ, hơn nữa xen lân vô thượng oán khí, thông qua cái lối đi này mà... Thành Cửu Kiếp huynh đệ bất tử kim thân! Quyết chiến Thiên Ma..."
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden