- Thưa các đồng chí, dự án nhiệt điện lớn như vậy, chính là một cơ hội to lớn đối với thành phố Đồng Lĩnh chúng ta.
Ngay cả với toàn tỉnh Tấn Lĩnh cũng không phải việc nhỏ, chính vì thế mới khiến cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh coi trọng cao độ.
Ngày hôm đó tôi lên tỉnh báo cáo công tác vừa vặn gặp giờ cơm nên xin một bữa. Cho nên mới có cơ hội tốt gặp được Bộ trưởng Phong và Bộ trưởng Chu Tiến Phong bộ Giao thông.
Lúc dùng cơm nghe được những vấn đề liên quan về việc rót trợ cấp và giúp đỡ một vài phương diện cho nông dân.
Sau đó, tôi lập tức liên hệ với Chủ tịch Khổng. Chủ tịch Khổng làm việc rất nhanh chóng, lập tức triệu tập các lãnh đạo các ban ngành liên quan và lâm thời triệu tập một vài vị ủy viên thường vụ để bàn bạc về việc này.
Tuy nhiên, các đồng chí ạ, chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, địa điểm này chọn chưa chuẩn xác thiếu chút nữa làm hỏng việc lớn. May là đã giải quyết được rồi, bằng không, ảnh hưởng từ chuyện ngày đó sẽ rất nghiêm trọng.
Các đồng chí à, trong khi đang làm việc phải hết sức thận trọng và cẩn thận. Có một số việc không thể để chậm trễ, ví dụ như chuyện cải tạo ruộng đất, chọn địa điểm, nhưng phải ngắm chuẩn mới được, bằng không, chuyện ngày hôm đó sẽ hỏng bét. Giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy toát cả mồ hôi.
Cái này, chúng ta hôm nay tạm thời không đề cập đến nữa. Vẫn nên nói trước một chút về vấn đề nhà máy nhiệt điện và đường cao tốc Kinh Ngân của bộ Giao thông.
Tôi nghĩ, dự án nhiệt điện nếu như đồng chí Long Đông đã giành lấy được, hơn nữa đồng chí Long Đông cũng rất để tâm.
Đồng thời đã kịp thời mời các chuyên gia có liên quan ở tỉnh đến định ra kế hoạch giành lấy đầu tư bước đầu. Ngay cả địa điểm cũng đã tìm được rồi. Chuyện này để anh ấy phụ trách cụ thể không còn gì tốt hơn.
Diệp Phàm nói.
- Dự án lớn như vậy tôi lo chỉ một thị xã Chương Hà không lo liệu được trọn vẹn. Hơn nữa, muốn nắm lấy dự án này, chúng ta sẽ phải đối mặt trực tiếp với lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Điện lực Viễn Đông.
Tập đoàn Điện lực Viễn Đông là một trong sáu trụ cột lớn trong các doanh nghiệp Điện lực Trung Quốc chúng ta. Chủ tịch của doanh nghiệp này đang được cân nhắc biên chế cấp Bộ trưởng.
Cho dù là một Phó Chủ tịch tập đoàn cũng là cán bộ cao cấp được hưởng đãi ngộ cấp Thứ trưởng. Thành phố chúng ta sắp xếp như thế có phải đã hơi quá coi thường họ rồi hay không?
Ý của Khổng Đoan Diệp Phàm hiểu.
- Ha ha, Chủ tịch Khổng. Dự án lớn như vậy đương nhiên không thể nào để một thị xã Chương Hà chịu trách nhiệm toàn bộ.
Không có sự tham dự của Ủy ban nhân dân thành phố, thị xã Chương Hà cũng không thể nào hoàn thành nhiệm vụ được. Hơn nữa, tôi cảm thấy, dự án nhiệt điện Ngưu Gia Bình Chương Hà nên do anh đích thân dẫn đầu chỉ huy.
Thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố phối hợp thao tác. Mà đồng chí Long Đông làm lãnh đạo phụ trách công tác cụ thể ở đó.
Diệp Phàm cười nói.
Khổng Đoan vừa nghe thấy thế, không ngờ lại bị Diệp Phàm làm cho mơ hồ. Trong lòng người này không khỏi lẩm bẩm: “Kỳ lạ. Dự án nhiệt điện do tên họ Diệp này khơi mào, tại sao hắn lại không hề nhúng tay vào nhỉ. Chuyện tốt thế này ai cũng muốn dính líu đến một chút, trong chuyện này chẳng lẽ có điều gì không ổn?”
Khổng Đoan trong lòng thắc mắc, ngẫm nghĩ một lức hỏi:
- Bí thư Diệp, dự án lớn như vậy, không có anh không được. Hơn nữa, dự án nhiệt điện này không phải là do anh bắt đầu hay sao? Tôi thấy, nên để đích thân Bí thư Diệp dẫn đầu, tôi, Vân Lý, Long Đông cùng với các thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố giúp anh triển khai công việc mới đúng.
- Ha ha ha, Chủ tịch Khổng quá khiêm nhường rồi. Bốn triệu nhân khẩu của thành phố chúng ta Chủ tịch Khổng còn có thể quản lý ổn thỏa trật tự được cơ mà.
Một dự án nhiệt điện, mặc dù là tài chính dồi dào một chút, nhưng tôi tin tưởng tuyệt không làm khó được Chủ tịch Khổng.
Việc này quyết định như thế, bên thành phố Đồng Lĩnh do Chủ tịch Khổng chỉ đạo chính, còn chỉ đạo phụ do đồng chí Long Đông đảm đương.
Dù sao, dự án nhiệt điện Ngưu Gia Bình là ở thành phố Chương Hà. Mà đồng chí Long Đông lại là ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư của Thành ủy Chương Hà.
Nguyên nhân quan trọng hơn là vì anh ấy là người phát hiện dự án và cũng là người thúc đẩy sớm nhất. Về phần tổ viên tất nhiên không thể thiếu đồng chí Vân Lý rồi.
Kỳ thực, tôi còn có một việc rất quan trọng cần Phó chủ tịch Tất làm.
Diệp Phàm cười nói, vẫn nên đẩy cái lợi ra.
Dự án thứ hai này nhưng lại khiến cho bộ máy Thành ủy tỏ ra tức giận, mọi người không ngờ lại đẩy tới đẩy lui chuyện tốt này.
- Ồ, có thể tiết lộ một chút là chuyện gì không?
Khổng Đoan mỉm cười.
- Mấy hôm trước lúc tôi gọi điện thoại từ tỉnh về đã nói vài câu với anh rồi đấy, chính là chuyện đường cao tốc Kinh Ngân…
Diệp Phàm lại nói lại chuyện này một lần nữa.
- Đây đúng là một cơ hội tốt, nếu như có thể để đường cao tốc Kinh Ngân rẽ hướng tây bắc qua thành phố Đồng Lĩnh chúng ta đến tỉnh thành Long Giang.
Chuyện này đối với việc triển khai công tác các hạng mục và sự phát triển các hạng mục của thành phố chúng ta đều có tác dụng vô cùng lớn.
Có lẽ Bí thư vẫn luôn nhắm vào dự án nhiệt điện phải không?
Khổng Đoan cũng không ngu, vừa nghe nói liền nghĩ ngay đến chuyện này.
- Ha ha ha, Chủ tịch Khổng đúng là người hiểu tôi!
Diệp Phàm cười lên sang sảng, sau đó nhìn Xa Quân một cái, phát hiện khuôn mặt của người này đang chảy dài ra.
Có lẽ do thấy mình và Khổng Đoan hòa thuận như thế nên trong lòng không vui. Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng chẳng quan tâm đến cảm nhận của người này làm gì, miệng lại nói tiếp:
- Ừ, các vị cứ nghĩ xem, nếu như có thể giành lấy dự án đường cao tốc Kinh Ngân, chúng ta nhất định phải làm cho nó gần thị xã Chương Hà một chút.
Tốt nhất là làm một cửa ở một nơi cách Ngưu Gia Bình không xa. Cứ như thế, điều kiện đầu tư của nhà máy nhiệt điện Ngưu Gia Bình mới càng lạc quan hơn, càng có thể làm cho một số doanh nghiệp có tầm nhìn để ý đến.
Nhiệm vụ của chúng ta tương đối nặng, nhà máy nhiệt điện còn cần chúng ta ra mặt đi tranh thủ 2,4 tỷ vốn đầu tư. Giao thông không đem lại lợi ích khiến người ta để ý, thì có ai chịu đầu tư?
- Tuy nhiên, Bí thư Diệp, đường cao tốc Kinh Ngân vốn không có ý định đi qua thành phố Đồng Lĩnh. Hiện giờ muốn người ta mất trắng mấy trăm triệu rẽ qua Đồng Lĩnh, có lẽ cực kỳ khó khăn.
Tất Vân Lý nhịn không được, hỏi.
Biết người này cũng để tâm, chuyện này, trại Hồng Cốc đã không kiếm được chút lợi nào. Mà dự án nhiệt điện này lại do Khổng Đoan làm chỉ đạo chính, Đồng chí Tất Vân Lý tuy rằng trong lòng đang rất khoái trá cũng không tiện chỉ trích thẳng mặt ông bạn nối khố Khổng Đoan không thích hợp gì gì đó.
Mà hiện tại hy vọng đường cao tốc Kinh Ngân có thể chia được chút lợi lộc, hơn nữa, nhân vật số một là Diệp Phàm dường như cũng có ý này. Đồng chí Vân Lý hiện giờ đã xem đường cao tốc Kinh Ngân như chuyện của mình rồi, tất nhiên vẫn rất chú ý và thận trọng.
Các bộ bây giờ đều khá chú trọng chiến tích, cho dù có là một cán bộ bình thường, cũng sẽ hy vọng mặt mũi mình được sáng sủa. Không làm một chuyện con cỏn nào đó, miệng lưỡi dân chúng cũng có thể dìm chết anh.
Làm một chuyện gì đó, có thành tích, không những có thể diện, dân chúng nói tốt về mình mà quan trọng là khi anh được cân nhắc đề bạt đi tìm quan hệ người ta cũng sẽ dễ dàng nói tốt cho anh.
Quan hệ chính là thực lực mềm, mà chiến tích mới là phần cứng, thiếu một trong hai đều không được. Bằng không, anh tìm người nói hộ anh, người ta hỏi anh làm được những gì, anh á khẩu không trả lời được, còn muốn “thăng tiến” kiểu gì?
- Khó khăn tất nhiên là có rồi, không khó khăn còn cần chúng ta làm gì?
Diệp Phàm cười nói, nhìn Tất Vân Lý một cái, nói:
- Nghe nói vốn đầu tư của đường cao tốc Kinh Ngân cũng là vốn góp. Nhà nước góp một phần, còn một phần khác là do Tập đoàn Thần Lộ đầu tư. Bên phía nhà nước tôi đi thương lượng, còn bên Tập đoàn Thần Lộ tôi định để một cán bộ phụ trách vấn đề đường cao tốc này của thành phố Đồng Lĩnh đi thương lượng.
Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn Tất Vân Lý một cái.
- Giải quyết dễ như vậy có lẽ vấn đề đường cao tốc Kinh Ngân sẽ được tỉnh giải quyết sớm, các đồng chí Đồng Lĩnh chúng ta đi giải quyết dự án ngay cả tỉnh cũng chưa chắc, cái này, ha ha, chỉ có thể nói là một số đồng chí đã vẽ cho chúng ta một cái bánh lớn đấy, chỉ có thể xem mà không ăn được.
Không ngờ Xa Quân người này lại quấy rối. Có lẽ do thấy ông Tất dao động, Xa Quân liền nhắc nhở ông Tất đừng rơi vào bẫy của Bí thư Diệp.
- Đương nhiên, chúng ta đang giành về mà, ai dám nói là trăm phần trăm có thể giành được. Trước khi việc thành công, tất cả chỉ là một cái bánh treo trước mắt, nhưng, nếu không dám làm, mãi mãi vẫn chỉ là một cái bánh không bao giờ với tới được. Cán bộ chúng ta, đều cần phải có can đảm và quyết tâm gánh vác trọng trách. Ngay cả chút khí phách đó cũng không có, còn nói gì đến sự cầu thực tiến thủ nữa. Cầu thực không sai, nhưng không thể mất đi tinh thần tiến thủ.
Diệp Phàm nói, tự nhiên có ý châm chọc Xa Quân không có can đảm.
- Hừ! Rẽ đến Đồng Lĩnh chúng ta rồi lại đến thành phố Long Giang. Việc này cần đầu tư mấy trăm triệu liền. Tập đoàn Thần Lộ người ta sao có thể đồng ý.
Ngay cả bộ Giao thông phỏng chừng cũng khó xin được. Bí thư Diệp đã có vẻ như nắm chắc về phần nhà nước rồi, kỳ thực chính là thương lượng được với bộ Giao thông.
Tôi thật muốn nghe xem sự tự tin của Bí thư Diệp từ đâu mà có? Bằng không, nếu sau khi một đồng chí nào đó đi phụ trách, thương lượng được với bên Tập đoàn Thần Lộ, nhưng thật ra bộ Giao thông lại không chấp nhận, đây không phải là toi công hay sao? Đến lúc đó, không những phí công phí sức mà còn lãng phí thời gian quý giá mà chúng ta tranh thủ. Các đồng chí ạ, chúng ta không thể lãng phí như thế được.
Có lẽ một số đồng chí sẽ nói coi như là đóng học phí mà thôi. Xa Quân tôi muốn nói là, “học phí” chúng ta đóng vẫn ít lắm sao?
Hiện tượng này, nhất định phải phòng ngừa, thậm chí ngăn chặn mới được. Bằng không, anh đóng “học phí”, anh ấy cũng đóng “học phí” , chẳng phải toàn bộ nguồn tài chính của Đồng Lĩnh chúng ta sẽ mang đi đóng “học phí” hết hay sao?
Đồng Lĩnh chúng ta làm sao có thể phát triển được, làm sao còn có thể làm lợi cho nhân dân được nữa? Đây căn bản cũng không phải chuyện một cán bộ chân chính nên làm.
Tư tưởng nhận thức của một số đồng chí đã trở nên lệch lạc một cách nghiêm trọng. Tôi hy vọng một số đồng chí có thể chú ý đến những mặt này, sửa chữa sự thiếu sót về tư tưởng nhận thức, hướng vào đúng quỹ đạo.
Xa Quân hừ lạnh một tiếng, sự kiêu ngạo của người này lại bùng lên. Cho nên, Diệp Phàm lại
- Ha ha, lúc rời khỏi Tỉnh ủy, Bí thư La đã chỉ thị cho tôi.
Diệp Phàm nói đến đây, cố ý ngừng một chút, phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn mình.
Tên này mới cười nhạt một tiếng, nói:
- Bí thư La nói là, về vấn đề nông nghiệp nhất định phải moi tiền từ túi của Bộ trưởng Phong. Còn vấn đề đường cao tốc Kinh Ngân, phải liều mạng đánh cược một lần. Đồng chí nào chịu phụ trách dự án này, hôm nay chúng ta liền quyết định cho xong.
Nhất thời, cả phòng hội nghị chìm trong im lặng.
Tất Vân Lý chép miệng một cái, nhìn nhìn Khổng Đoan, hai bên nhìn nhau mấy lần.Khổng Đoan ngẫm nghĩ một chút nói:
- Bất kể thành hay bại chúng ta vẫn nên hưởng ứng chỉ thị của Bí thư La liều mạng đánh cược một lần.
Điều này, cũng là nhiệm vụ mà chúng ta nhất định phải hoàn thành, phải coi như một nhiệm vụ chính trị quan trọng mà hoàn thành.
Cho nên, tôi thấy, tham vọng của Phó hủ tịch Tất rất lớn, hơn nữa, kinh nghiệm công tác phong phú, mạng lưới quan hệ cũng rất tốt.
Có lợi cho việc giành dự án đường cao tốc Kinh Ngân đặt tại Đồng Lĩnh chúng ta, cho nên, anh ấy hoàn toàn có thể đảm nhiệm vai trò phụ trách công trình này.
- Ha ha, đồng chí Vân Lý, Chủ tịch Khổng đã đề cử anh. Bản thân anh có quyết tâm làm hay không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Tôi làm!
Tất Vân Lý đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
- Được, nếu Phó chủ tịch Tất đã dũng cảm gánh vác, vậy phải nắm chắc, Tốt nhất là có thể ổn định việc này trước khi các lãnh đạo có liên quan đến khảo sát thị xã Chương Hà của Đồng Lĩnh chúng ta.
Chúng ta cũng phải để cho các vị lãnh đạo Tập đoàn Viễn Đông thấy thực lực và điều kiện của thành phố Đồng Lĩnh chúng ta.
Phải thể hiện đầy đủ tư tưởng tiến bộ, cách nhìn độc đáo và tác phong làm việc thực tế mà khác biệt của các cán bộ của thành phố Đồng Lĩnh chúng ta.
Các đồng chí, đừng nghĩ tác phong làm việc dường như nhìn không thấy sờ không tới, thuộc về phương diện tinh thần ý chí. Kỳ thực, tôi khẳng định rằng những thứ này đều có thể nhìn thấy được, sờ thấy được.
Tác phong làm việc của anh theo thời gian mọi người đều có thể cảm nhận được. Bề ngoài có vẻ như tác phong làm việc và làm việc không liên quan gì đến nhau, thực ra, lại liên quan rất mật thiết.
Tác phong của anh có thể tạo ra ảnh hưởng đối với các lãnh đạo chuyên gia đến đây khảo sát, điều đó đã chứng minh anh đã thành công một nửa.
Bằng không, chỉ nói mồm mà không làm thì có ích gì? Lý luận liên hệ với thực tế mới có thể tạo nên thành tích, bằng không, lý luận của anh chỉ là những lời sáo rỗng, tư tưởng thế này không thể được không thể được.
Cho nên, cứ như vậy sẽ thể hiện trên thực tế, về mặt giành lấy dự án nhiệt điện sẽ càng chắc chắn hơn.
Diệp Phàm nói, kỳ thực là đang ngầm chỉ trích Xa Quân chỉ biết khua môi múa mép.
- Hừ, đường cao tốc Kinh Ngân có thể đi qua Đồng Lĩnh, Xa Quân tôi mỏi mắt mong chờ.
Xa Quân phun ra những lời này, nhìn Diệp Phàm chằm chằm, lời người này nói tràn đầy khinh thường và sự khiêu khích ngông cuồng. Xem ra, Xa Quân người này thật đúng là không biết đến hai chữ “khiêm tốn”.
Bằng không, sao người ta vẫn hay nói “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.
- Nói vậy cũng không chắc, Tất Vân Lý tôi tuy nói nhát gan nhưng vì nước vì dân cho dù phải chết trên sa trường cũng không chịu là thứ rụt đầu rụt cổ.
Tất Vân Lý cũng phải tức giận.
Lời Xa Quân anh nói nhằm vào người phụ trách là lão Tất tôi. Cho nên, những lời này lão Tất nói cũng rất sắc bén, trực tiếp so sánh Xa Quân với thứ rùa rụt đầu rụt cổ.
Kỳ thực, sự kiêu ngạo của Xa Quân đã khiến cho các cán bộ không thoải mái trong lòng từ lâu, chỉ là mọi người vẫn luôn chịu đựng mà thôi.
Cho dù anh có được Bí thư La ở Tỉnh ủy chống lưng thì cũng không thể coi cán bộ Đồng Lĩnh như “lương khô” hết như vậy chứ? Dạo gần đây, có thể làm ủy viên thường vụ Thành ủy, có đồng chí nào sau lưng không có lãnh đạo ở Tỉnh ủy chống lưng cho? Bằng không, sao đến lượt anh ngồi vào cái ghế ủy viên thường vụ?
- Hừ, lão Tất! Ông nói thế là có ý gì? Túi sữa gấu.
Tính tình nóng nảy của Xa Quân quả nhiên bùng nổ, đứng bật dậy, giơ tay chỉ vào Tất Vân Lý mà mắng. So sánh ông Tất với túi sữa gấu, ý bảo ông Tất còn đang bú sữa mẹ, chưa lớn.
- Ông nghĩ thế nào thì chính là thế ấy.
Ông Tất cũng không nhịn được nữa, buột miệng. Câu này cũng tương đối gay gắt.
- Họ Tất kia, nếu ông có thể khiến cho đường cao tốc Kinh Ngân đi qua thành phố Đồng Lĩnh, Xa Quân tôi sẽ chịu làm con rùa rụt cổ. Tuy nhiên, tôi tin chắc, cái biệt danh này chỉ hợp với đồng chí Tất Vân Lý ông mà thôi. Ông già rồi, biệt danh này rất phù hợp với ông đấy!
Xa Quân người này sao có thể dễ dàng tha thứ cho lão Tất khi nói mình như thế, tất nhiên sẽ đáp trả lại lão Tất không chút khách khí.
- Ai phù hợp hơn cứ chờ mà xem!
Tất Vân Lý lửa giận phừng phừng, mắt nhìn Xa Quân chằm chằm, trút tất cả bực dọc vì không được lợi lộc gì từ vụ Hồng Cốc Trại vừa rồi lên Xa Quân.
- Chờ thì chờ, khua môi múa mép cũng vô dụng. Trước khi đoàn khảo sát nhà máy nhiệt điện xuống, Tất Vân Lý ông có thể ổn định mọi việc, tên của Xa Quân tôi đây sẽ viết ngược.
Thắt lưng Xa Quân thẳng tắp, trợn mắt nhìn Tất Vân Lý.
- Được rồi, được rồi, các đồng chí có chuyện gì cứ bình tĩnh mà nói. Nơi này là hội nghị thường vụ thành phố, những người có quyền quyết sách của Đồng Lĩnh đều ngồi tại nơi này. Mọi người hãy chú ý lời mình nói.
Khổng Đoan vội vàng lên tiếng
- Đồng chí “Quân Xa”, tôi gọi luôn thế đấy! …..ngay cả đường cao tốc cũng không thu tiền cái tên này của anh.
Có điều, rõ ràng Tất Vân Lý không để ý đến lời Khổng Đoan nói, phản công trực diện, hơn nữa, trước mặt mọi người gọi tên của Xa Quân thành “Quân Xa”. “Xe cho quân đội” đi qua đương nhiên không thu lộ phí rồi.
Hơn nữa, con người ấy mà, đều rất coi trọng mặt mũi. Vừa rồi Xa Quân không suy xét chu đáo, trực tiếp nhằm vào ông Tất. Trước mặt bao nhiên ủy viên thường vụ như vậy, khả năng kiềm chế của Tất Vân Lý có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không chịu nổi. Cũng chỉ có thể nói là lửa giận của đồng chí Tất tích tụ bấy lâu đều đã phát tiết hết ra.
- Lão Tất! Ông nói ít đi hai câu không được sao?
Giọng nói của Khổng Đoan nặng nề hơn rất nhiều, ngay cả cái danh Phó chủ tịch Tất cũng đã đổi thành “lão Tất” mà lúc bình thường hay gọi.
Xem ra, đồng chí Khổng Đoan sốt ruột rồi. Điều này ngẫm lại cũng là bình thường. Đương thời Diệp Phàm dần dần nắm đại cục Đồng Lĩnh trong tay.
Khổng Đoan đang rất lo lắng. Nếu như lão Tất đắc tội đồng chí Xa Quân đến mức không thể điều hòa mâu thuẫn, đây chẳng phải là vừa hay rơi vào trong bẫy của Diệp Phàm hay sao?
Đến lúc đó, họ Diệp đó vừa ra tay, tiêu diệt từng bộ phận. Vậy thì Thành ủy Đồng Lĩnh trên cơ bản sẽ chẳng còn chỗ đứng cho vị Thổ bá vương Khổng Đoan này rồi.
Khổng Đoan tuyệt đối không muốn thấy kết cục như thế. Bởi vì, dã tâm của ông ta không nhỏ. Ông ta không những muốn là tốt chức Chủ tịch thành phố, mà còn muốn khống chế Thành ủy, trở thành nhân vật buông rèm chấp chính thời hiện đại. Khoan hãy nói, Khổng Đoan người này đặc biệt thích Từ Hi của triều Thanh.
Nói thực, quan là thăng tiến từng bước một. Nhưng, Khổng Đoan tôi bất luận ở trên vị trí nào cũng phải làm đến mức một câu là có thể khống chế toàn cục.
Ý câu này là gì, cũng có nghĩa Khổng Đoan mặc dù có làm chức Phó cũng phải làm đến mức nắm trong tay quyền lực và tài nguyên mà chỉ chức Trưởng mới được nắm giữ, điều đó dĩ nhiên là buông rèm chấp chính rồi.
- Họ Tất kia, chuyện này còn chưa rõ kết quả, ông dựa vào đâu mà dám gọi ngược tên của tôi? Ông đang ngang nhiên nói xấu và khinh thường một ủy viên thường vụ Thành ủy, cán bộ Đảng cao cấp đấy. Bí thư Diệp, tôi yêu cầu hội nghị thường vụ xử phạt kỷ luật đồng chí Tất Vân Lý. Thật quá quắt!
Xa Quân lạnh lùng nói.
- Tôi cũng vậy, tôi cũng yêu cầu hội nghị thường vụ xử lý sự coi khinh người khác và không đúng mực của đồng chí Xa Quân. Còn nữa, công kích và miệt thị thân thể đồng nghiệp.
Là một Đảng viên, không làm gì mà chỉ nói bóng nói gió sau lưng. Đây không phải tác phong làm việc của các cán bộ Đồng Lĩnh, tin rằng cũng không phải tác phong làm việc mà Bí thư Diệp anh muốn ở một người cán bộ.
Vừa rồi Bí thư Diệp đã nhấn mạnh phương diện này. Không ngờ đồng chí Xa Quân lại chỉ xem như gió thổi qua tai.
Đây chính là công khai xem thường tổ chức và lãnh đạo.
Lão Tất đúng là đã tức giận thực sự, lạnh lùng nhìn chằm chằm Xa Quân tuôn ra những lời này.
- Còn ra thể thống gì nữa, đây là chỗ nào, là cơ quan quyết sách cao nhất quyết sách mấy triệu người dân thành phố Đồng Lĩnh, là trụ sở của tổ chức Đảng cao nhất tại Đồng Lĩnh.
Những lời nói ra tại nơi này đều rất nghiêm túc và thận trọng. Các anh nhìn hai người các anh đi, không khác gì hai mụ đàn bà chanh chua chửi đổng.
Ngay cả cái gì mà rùa rụt cổ, túi sữa gấu cũng có thể nói ra, hai đồng chí xem nơi này thành cái chợ rồi phải không? Nơi đây là chỗ nào chứ, là chỗ nào hả, hai đồng chí không rõ hay sao hả?
Tôi thấy, hai người đều nên đến trường Đảng bồi dưỡng thêm đi.
Trưởng ban thư ký Mễ, ghi hết những điều này vào, ghi hết vào! Thật quá quắt.
“Rầm” một tiếng, Diệp Phàm đập bàn, lớn tiếng giáo huấn hai người.
- Bí thư Diệp, hai người bọn họ đều quá kích động. Cũng không cần thiết phải ghi lại đúng không? Anh có thể nghiêm khắc phê bình bọn họ, là có chút quá quắt. Nơi này là chỗ nào chứ, thật quá quắt!
Khổng Đoan vừa thấy, khẩn trương nói hộ hai người. Chuyện này, nếu bị ghi vào hồ sơ chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho Tấn Lĩnh hay sao.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không để tâm đến Khổng Đoan, tên này nâng chén trà lên chầm chậm thưởng thức. Người này, tất nhiên là đang trừng phạt Tất Vân Lý và Xa Quân. Này chính là muốn buộc bọn họ cúi đầu. Bằng không, hôm nay cứ xử lý theo như quy định thôi.
Mễ Nguyệt thấy thế, nói:
- Hai đồng chí, tốt hơn là mau chóng nhận sai với Bí thư Diệp đi. Bằng không, tôi sẽ ghi lên thật đấy. Hồ sơ này một khi đã ghi vào rồi thì…
Mễ Nguyệt vừa nói vừa lấy bút ra huơ huơ trên bản ghi chép một chút như thể đang làm ảo thuật. Tuy nhiên, hai người ông Tất và Xa Quân đều lạnh lùng nhìn đối phương không lên tiếng.
- Ông muốn là gì thế ông Tất?
Thấy Tất Vân Lý vẫn không chịu từ bỏ sĩ diện, Khổng Đoan lại giục. Việc này, nói không nghiêm trọng, nói thật là chẳng có chuyện gì hết.
Nói nghiêm trọng thì Diệp Phàm muốn làm căng chuyện này, xử phạt cảnh cáo hai người, lại còn ghi vào trong hồ sơ là hoàn toàn có thể. Hơn nữa, việc này nếu lọt vào tai lãnh đạo Tỉnh ủy, hai người đó có lẽ đều sẽ không chịu đựng nổi.
- Bí thư Diệp, vừa rồi tôi đã quá kích động. Đã nói những lời không phù hợp. Xin tổ chức hãy suy xét đến tấm lòng vì nước vì dân của tôi mà tha thứ cho sự hồ đồ nhất thời.
Tất Vân Lý rốt cuộc cũng cúi đầu, mặt người này đỏ bừng, nói.
Vừa thấy Tất Vân Lý như vậy, vẻ mặt Xa Quân đen như than, nói:
- Bí thư Diệp, tôi thừa nhận những lời tôi vừa nói có chút không phù hợp. Tuy nhiên, tôi chỉ nói ra khó khăn trong đó. Cũng không có ý quấy nhiễu hoặc cản trở công tác. Xin tổ chức nghiêm khắc phê bình những lời không phù hợp tôi đã nói trong lúc kích động.
- Ừm, hai đồng chí đều đã hiểu được mình đã nói những lời quá kích thì tốt. Các đồng chí phải lấy đó làm gương.
Hy vọng sau này không còn phát sinh chuyện như vậy lần nữa, các đồng chí thảo luận vấn đề thì được, nhưng phải chú ý lời nói, hành động và cử chỉ của mình.
Mỗi vị đồng chí chúng ta ra ngoài đều là tấm gương của nhân dân Đồng Lĩnh. Đại biểu cho Đồng Lĩnh, đại biểu cho hình ảnh của Đảng.
Được rồi, hôm nay đến đây thôi, lần sau không như vậy nữa, giải tán hội nghị!
Diệp Phàm thấy hai người đối nghịch với nhau vừa đủ rồi, hơn nữa, cũng va chạm vừa đủ rồi. Độ nắm bắt cũng đã tương đối.
Nếu như anh còn muốn “phát ngôn bừa bãi” một khi đến cực hạn nhẫn nại của hai người, người ta nếu như cho dù phải hứng chịu nguy cơ bị xử phạt cũng phải sống mái với anh, sau này hội nghị thường vụ cũng không dễ mở ra nữa. Cứ như vậy,….
Thủ đoạn chủ yếu của nhân vật số một chính là quản nhân, quản nhân thật ra chính là sắp đặt quan hệ của các vị cán bộ trong thành phố.
Điều này thực ra chính là ứng dụng thủ đoạn nghệ thuật cân bằng các các bậc lãnh đạo. Cần phải nói rằng việc sắp đặt các mối quan hệ là chuyện khó làm nhất, bởi vì thứ này không nhìn thấy, cũng không sờ được.
Hơn nữa, lòng người khó dò lại không có “phép nhìn thấu suy nghĩ” có thể nhìn thấy suy nghĩ của người khác. Cho nên, suy nghĩ đồng thời quan sát lời nói sắc mặt cũng trở thành thủ đoạn mà các quan chức nhất định phải học được và nắm vững.
“Sau khi suy nghĩ kỹ mới hành động” những lời này rất phù hợp với những người cán bộ. Một câu nói đã có thể chôn vùi cả quãng đường phía trước của anh.
Một câu cũng có thể mang đến họa sát thân cho anh. Một câu còn có thể khiến anh bay cao. Cho nên, Diệp Phàm phất tay tuyên bố tan họp, sau đó đứng dậy không chút do dự bước dài mà đi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
Mà Xa Quân và lão Tất cũng hừ nhau một tiếng, nhanh chóng xoay người mà đi, như hai con gà chọi nổi máu điên. Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm liếc qua cũng có thể biết được động tác phía sau lưng, tên này tự nhiên thầm cảm thấy buồn cười.
Không ngờ hôm nay thu hoạch ngoài ý muốn. Tất Vân Lý chính là một trong hai nhân vật quan trọng trong nhóm của Khổng Đoan.
Không chừng lần này còn có cơ hội, Tất Vân Lý vì ganh đua mà khẳng định nhất định sẽ giải quyết được vấn đề đường cao tốc Kinh Ngân. Đến lúc đó không làm được lão Tất nhất định sẽ tìm đến Khổng Đoan.
Nếu như ngay cả Khổng Đoan cũng không giải quyết được thì phải cần đến mình rồi. Đến lúc đấy, giúp đỡ người ta trong lúc hoạn nạn một chút, tin chắc rằng sau này, cho dù đồng chí lão Tất không chuyển hàng ngũ, nhưng ít ra thái độ khi đối diện với một số quyết định của mình tuyệt đối sẽ bớt gay gắt hơn một chút.
- Đây đúng là dấu hiệu tốt!
Diệp Phàm thầm cảm thán một câu. Trong lòng tự nhủ từ nay về sau, phỏng chừng đồng chí Tất Vân Lý sẽ có gai trong lòng. Về phần Xa Quân ấy à, có lẽ sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình.
Vừa trở lại phòng làm việc liền nhận được điện thoại Vương Long Đông, cười nói:
- Hôm nay Xa Quân và lão Tất kèn cựa lẫn nhau đúng là chuyện vui ngoài ý muốn. Sảng khoái thật sảng khoái thật. Bí thư Diệp, anh có nhìn thấy không, người kiêu ngạo như Xa Quân hôm nay mặt còn đen hơn cả Bao Công. Đồng chí lão Tất có lẽ chỉ muốn chui xuống lỗ, ha ha ha…
- Ha ha, cái này, hai đồng chí quá kích một chút, ảnh hướng không hay lắm.
Diệp Phàm nói, người này, căn bản chính là một ngụy quân tử.
- Tính tình Xa Quân nóng nảy, khẳng định đã khắc sâu mối hận với lão Tất vào tim rồi. Trong lòng đã mọc nhọt, có lẽ khó có thể tiêu trừ. Đến lúc đó, Khổng Đoan nhất định sẽ giúp đỡ lão Tất, mà Xa Quân thấy vậy, hận lây sang Khổng Đoan cũng là điều có thể.
Vương Long Đông nói.
- Nếu thật có lúc đó, tôi chính là người đứng ra điều đình.
Diệp Phàm nói.
- Dứt khoát tiêu diệt từng bộ phận, làm tan rã từng phần nhóm của Khổng Đoan. Nếu như có thể kéo lão Tất qua bên mình, quyền lực nhóm Khổng Đoan sẽ không còn bao nhiêu nữa. Còn Khổng Đoan tất nhiên sẽ hận Xa Quân, đến lúc đó, hai người các anh cùng ra tay, Xa Quân nhất định tiêu đời!
Vương Long Đông người này nhất định đang đẩy vẻ vui mừng khi kẻ khác gặp họa.
- Cứ xem tiến triển về sau thế nào đã, tuy nhiên, chúng ta cũng không thể lạc quan một cách mù quáng. Tuy rằng hai người này đấu khẩu mấy câu, nhưng những người có thể ngồi lên cái ghế ủy viên thường vụ có ai là đồ ngốc?
Muốn kéo Tất Vân Lý qua đây phỏng chừng là điều không thể. Tuy nhiên, sau này có lẽ đồng chí lão Tất và Xa Quân sẽ không cùng chí hướng rồi.
Điều này đối với chúng ta, đương nhiên là có lợi rồi. Tôi thấy, Khổng Đoan từ nay về sau sẽ gặp khó khăn rồi.Vừa phải đoàn kết giữ chặt lão Tất.
Vừa phải để tâm đến thái độ của Xa Quân. Đồng chí lão Khổng, chuyện ngày hôm nay có lẽ chính là khởi đầu cho con đường xuống dốc của ông ta.
Diệp Phàm nói.
Tất Vân Lý thở phì phì đi vào phòng làm việc của mình.
- Khốn kiếp, để xem mày kiêu ngạo được đến khi nào?
Lão Tất tức giận vung tay một cái, vất ống bút trên tay xuống đất.
Lúc thư ký đang dọn dẹp thì Khổng Đoan đi vào, ông ta nói:
- Cậu ra ngoài trước đi.
Về sau, Khổng Đoan đóng cửa lại, đặt mông ngồi trên ghế xoay, nói:
- Lão Tất, hôm nay ông kích động quá.
- Tôi kích động, chẳng lẽ Tất Vân Lý tôi trời sinh nên để người ta khinh bỉ hay sao. Xa Quân gã là cái quái gì chứ, mới từ tỉnh xuống đã muốn leo lên đầu người ta.
Thứ hạng trong nội bộ Đảng này là do tỉnh sắp xếp, Tất Vân Lý tôi muốn thay đổi cũng không được. Nhưng Xa Quân anh cũng không thể dựa vào đấy mà kiêu ngạo ngông cuồng.
Tốt xấu gì lão Tất tôi cũng đã ở Đồng Lĩnh không ít năm, Xa Quân anh là người mới, dựa vào cái gì mà ngông cuồng như thế!
Xa Quân anh có cái gì, còn không phải là núp dưới bóng của người khác mà kiêu ngạo hay sao? Thứ gì không biết!
Tất Vân Lý thực sự tức giận rồi, ngay cả môi cũng đang run lên.
- Lão Tất, bớt giận bớt giận nào.
Khổng Đoan đi đến một bên rót cho Tất Vân Lý một chén trà “Tinh dạ tương thủy ấn”, sau khi ngồi xuống, nói:
- Xa Quân kiêu ngạo, đó vốn là tính cách của gã rồi.
Người này như thế đã quen, đừng nói ông, ngay cả lão Khổng tôi gã cũng không coi ra gì, kỳ thực, người này chẳng là cái thá gì cả.
Tôi thấy Bí thư La cũng không ưa gã là bao. Tuy nhiên, bất kể là ưa hay không ưa, người này từng là thư ký của Bí thư La, điều này là sự thật không thể thay đổi.
Hơn nữa, gã cũng theo Bí thư La được bảy tám năm. Ngẫm lại, mấu chốt trong chuyện này chúng ta không cần thiết phải bực mình với loại người này.
Ông xem đi, chuyện hôm nay khiến chúng ta bị động biết bao, để cho gã chế giễu.
- Gã không nóng nảy trước thì tôi cũng không nóng nảy như thế, là người có ai chịu nổi. Ông nói xem lão Khổng, có phải Xa Quân gã xem tôi là cái thớt hay không, tôi cũng đâu phải là cấp dưới của gã? Rõ ràng, tên đó không chạm đến được cả mấy dự án cho nên mới ghen ăn tức ở. Anh có ghen ăn tức ở thì cũng không thể trút giận vào tôi. Tất Vân Lý tôi cũng không phải tượng đất.
Tất Vân Lý vẫn chưa nguôi được giận.
- Lão Tất, chúng ta vẫn nên xuất phát từ đại cục. Ông nghĩ xem, hôm nay ông và Xa Quân kèn cựa nhau như thế, có lợi cho ai nhất, bọn họ đều đang chê cười chúng ta đấy.
Giữ hòa khí mới có thể làm được việc đúng không nào? Ngẫm lại, rất nhiều vấn đề chúng ta cần Xa Quân giúp đỡ. Bằng không, chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì không thể chèn ép được Diệp Phàm.
Cuối cùng hắn triệt để chèn ép ngược lại chúng ta. Ông đã từng nghĩ đến trường hợp đó chưa, trường hợp đó xảy ra chúng ta sẽ không còn chạy được đi đâu nữa.
Chỉ sợ, ngay cả Ủy ban nhân dân thành phố này cũng phải sửa thành họ Diệp Phàm. Hôm nay biểu hiện của Ngọc Xuân Phong thật là kỳ lạ, tôi hoài nghi không biết có phải gã đã theo phe Diệp Phàm rồi hay không.
Hoặc là tên họ Diệp đó hiện đang lôi kéo gã nhập bọn. Bằng không, Diệp Phàm cũng sẽ không giành cái lợi về cho Ngọc Xuân Phong như thế.
Hồng Cốc Trại nếu quả thật có thể móc nối với bộ Tài chính, thì đây đúng là một cái xúc xích bự. Diệp Phàm đã nhắm chuẩn điểm này rồi.
Khổng Đoan tận tình khuyên bảo.
- Phải theo đuổi cái có lợi lão Khổng ạ, chúng ta không thể nhường cho Ngọc Xuân Phong lợi ích lớn như vậy được, đương nhiên, cũng không ngăn được gã theo phe Diệp Phàm. Hơn nữa, hôm nay ông thấy không, Diệp Phàm quá mạnh, căn bản đã bàn bạc ổn thỏa từ trước rồi. Nói ngay như dự án nhiệt điện, bề ngoài là do ông chủ trì, tôi thấy miếng lợi cụ thể vẫn lọt vào tay Vương Long Đông.
Tất Vân Lý hừ nói.
- Hừ, Vương Long Đông, gã là cái thá gì? Ít nhất, ở dự án nhiệt điện, hội nghị thường vụ Thành ủy đã quyết định là do Khổng Đoan tôi chỉ đạo công tác rồi.
Chỉ riêng điểm này tôi vẫn không thể hiểu nổi. Tại sao họ Diệp không tranh giành vụ này, chẳng lẽ dự án nhiệt điện có vấn đề gì không ổn sao?
Tôi không nhìn ra có chỗ nào không ổn. Cho dù không giành được, bản thân tôi cũng không có gì tổn thất nhiều đúng không?
Một khi giành được, đây có thể là một thành tích rất lớn. Dự án 5 tỷ, nói thật với lão Tất ông, tôi rất động tâm.
Đến lúc thành công rồi, cũng sẽ là một đại sự trong đời Khổng Đoan tôi. Khổng Đoan tôi không phải là một cán bộ vô dụng, tôi thật sự muốn làm một số chuyện vì nước vì dân.
Đương nhiên, Khổng Đoan tôi cũng không phải là một cán bộ chí công vô tư. Lúc vì nước vì dân cũng có thể nhận được lợi ích phải không nào?
Đây có gì là sai trái đâu, cho nên, lão Tất, ông cũng đừng kèn cựa với tên kia nữa, mà hãy chú ý làm tốt chuyện đường cao tốc Kinh Ngân.
Những thứ liên quan đến chuyện này cũng tương đối lớn. Ông nghĩ đi, ngay cả Bí thư La cũng chú ý đến dự án đường cao tốc Kinh Ngân, một khi có thể khiến nó rẽ qua Đồng Lĩnh, vậy thì Tất Vân Lý ông liền có được đòn bảy chính trị để thăng tiến rồi.
Cho nên, tôi xử lý tốt nhiệt điện, ông làm tốt đường cao tốc Kinh Ngân, chúng ta cùng tiến lên, cùng đánh một trận thật đẹp mắt.
Một tương lai tốt đẹp còn đang chờ đợi chúng ta, có cần thiết phải tức giận với một đứa nhóc tì hay không?
Khổng Đoan vừa làm hạ hỏa vừa khuyên nhủ.
Khổng Đoan ông chỉ là muốn tôi giải quyết vụ đường cao tốc Kinh Ngân cho tốt để trải đường cho dự án nhiệt điện mà thôi, nói dễ nghe thật, trong lòng Tất Vân Lý thầm khinh bỉ ông bạn nối khố một câu, đầu lại khẽ gật, nói:
- Ừ, không thể để cho người ta chế giễu được.
Nhất định phải giành được dự án đường cao tốc này. Dù gì Tất Vân Lý tôi cũng phải phấn đấu, tư bản chính trị gì đó chỉ còn là thứ yếu thôi.
Người cần mặt mũi, cây cần vỏ, ngay cả mặt cũng không có thì còn sống làm gì nữa! Tuy nhiên, lão Khổng, ông yên tâm, tôi sẽ không kèn cựa với tên ranh con này nữa đâu.
Nhưng, nếu như gã thật muốn chọc giận tôi, lần này lão Tất tôi sẽ không để yên đâu. Mẹ nó, sống mà cứ quá nhịn nhục chẳng thà chết đi cho xong.
- Ông xem ông kìa, vẫn chưa hiểu. Nhìn thoáng ra một chút, không phải tôi đã nói với ông rồi ư, liều mạng với loại người không có tố chất này làm gì. Chúng ta chỉ cần đạt được lợi ích thực tế là được rồi. Người như thế nếu như thật sự muốn kiêu ngạo, Khổng Đoan tôi có cả trăm cách khiến gã gặp xui xẻo! Đừng tưởng có người chống lưng là muốn làm gì thì làm. Cho dù có là Bí thư La cũng không thể lấp hết vùng trời Tấn Lĩnh này.
Khổng Đoan cũng để lộ ra sát khí.
Buổi chiều, đoàn người tuần tra do Phó Chủ tịch tỉnh Trần Húc dẫn đầu đã tới thành phố Đồng Lĩnh. Diệp Phàm mang theo bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ra ngoài nghênh đón bọn họ.
Tuy nhiên, đợi gần một giờ cũng không thấy bóng người.
- Rốt cuộc khi nào mới đến? Bây giờ bọn họ đang ở đâu?
Diệp Phàm nhíu mày hỏi Mễ Nguyệt đứng bên cạnh.
- Một giờ trước nói đã tới rồi, sao đến bây giờ còn chưa tới đây. Tôi lập tức liên lạc một chút.
Mễ Nguyệt nói, tuy nhiên, lúc vừa cầm điện thoại lên thì chuông lại vang lên trước. Mễ Nguyệt vâng dạ một lúc thì gác điện thoại, sắc mặt tương đối khó coi.
- Sao thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Đoàn người đi tuần tra đã đến trạm phát điện Hồng Cốc rồi, nói là bảo anh cũng đi một chuyến,
Mễ Nguyệt nói.
- Đi, đến trạm phát điện Hồng Cốc.
Diệp Phàm vung tay, hừ nói.
Sau khi ngồi vào xe, khuôn mặt Mễ Nguyệt hiện lên vẻ ưu tư, nói:
- Xem ra, chúng ta đã đoán trúng rồi.
- Trúng thì trúng, xem bọn họ có thể chơi trò gì.
Diệp Phàm hừ lạnh nói, cầm điện thoại gọi cho Bao Nghị, bảo anh ta hỏi thăm một chút phía bên mấy cảnh sát đang canh chừng đập có tình hình gì mới hay không.
Không lâu sau Bao Nghị gọi lại, nói là Trạm trưởng Thôi mang theo toàn bộ nhóm lãnh đạo của trạm phát điện Hồng Cốc đến con đập lớn bên khe suối.
- Quả nhiên là nhắm vào chúng ta.
Diệp Phàm hừ nói:
- Bao Nghị, mang theo cáo tài liệu xử lý liên quan, nếu phải đấu pháp, thì chúng ta liền đấu.
- Tôi đã chuẩn bị sẵn trong xe rồi, lập tức sang đó. Tôi thật muốn xem xem, chẳng lẽ cơ quan công an bắt thế lực xấu xa lại không được.
Hơn nữa, đám người này còn giả mạo bảo vệ trạm phát điện Hồng Cốc. Lần này, ngay cả trạm phát điện Hồng Cốc cũng bị kéo vào, chúng ta phải cho bọn họ uống hết một bình.
Không bằng xuống tay ác một chút, dựa vào tài liệu tôi đang nắm giữ hoàn toàn có thể bắt bớ trạm trưởng Thôi. Nếu như có thể bắt ông ta ngay trước mặt các đồng chí Mặt trận Tổ quốc tỉnh thì mới xứng đáng.
Bao Nghị nói.
- Cậu có trát bắt giam à?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có, mấy người ở viện kiểm sát qua lại khá thân với Trì Hạo Cường. Tôi nghĩ, cho dù muốn giải quyết cũng phải kéo dài thêm mấy ngày.
Bao Nghị có chút giận dữ nói:
- Tuy nhiên, chúng ta có thể bắt ông ta trước. Gọi đến trong cục hỏi vài câu cũng được mà.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
- Ha ha, anh quên mất một thân phận khác của tôi rồi. Không sao, đến lúc đó quan sát tình hình, tôi ám chỉ một cái, anh liền bắt ông ta ngay tại chỗ. Xem bọn họ có thể làm gì, tôi thấy, chuyện bán rẻ trạm phát điện Hồng Cốc nhất định Trạm trưởng Thôi biết được nội tình. Không chừng đây còn là một cửa đột phá đấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng là quên đi mất, ha ha ha, có Bí thư Diệp Phó giám sát trưởng ra mặt, để xem mấy tên ở viện kiểm sát còn nói được gì nữa?
Bao Nghị ha ha cười.
- Chỉ là biện pháp cần dùng lâm thời thôi, cũng không cần quá đáng quá. Một khi bắt người rồi lập tức xin viện kiểm sát thủ tục bắt giữ. Chúng ta phải làm cho Trạm trưởng Thôi vào được mà ra không được. Đến lúc đó, phỏng chừng áp lực từ các phía đều sẽ hết, anh phải chuẩn bị tốt tinh thần từ trước.
Diệp Phàm nói.
- Không sợ, cho dù mất chức tôi cũng không sợ.
Bao Nghị kiên quyết bày tỏ thái độ, kỳ thực chỉ là làm Thiên lôi sai đâu đánh đó của Diệp Phàm thôi.
Hai giờ sau, đoàn người Diệp Phàm đã tới Trạm phát điện Hồng Cốc.
Nhóm người Trần Húc đang đi dạo khắp nơi cùng Phó tổng giám đốc Quách và Trạm trưởng Thôi, chỉ chỉ trỏ trỏ. Đoàn người Diệp Phàm vội đi lên nghênh đón.
- Chủ tịch Trần, tôi đến muộn, thật ngại quá.
Diệp Phàm chào hỏi.
- Không sao, lần này đến vốn định đến Đồng Lĩnh trước. Không ngờ trên đường gặp được Phó tổng Quách và Trạm trưởng Thôi của Tập đoàn Vạn Thắng, bọn họ một mực yêu cầu chúng tôi đến trạm phát điện đi dạo một chút. Nghe nói phong cảnh ở trạm phát điện Hồng Cốc không tồi, mọi người ngồi dí ở tỉnh cũng khá lâu rồi, nên thuận đường đi dạo một lúc.
Trần Húc vẻ mặt thân thiện tươi cười, giơ tay bắt tay lấy lệ với Diệp Phàm. Thái độ cũng không thân thiết, bản thân nghiễm nhiên là lãnh đạo, lớn lối có thừa.
Sau đó, Trần Húc chỉ vào Quách Dương giới thiệu:
- Bí thư Diệp, vị này chính là Phó tổng giám đốc Quách Dương của Công ty tập đoàn thượng cấp của trạm phát điện Hồng Cốc.
- Chủ tịch Trần, vị Bí thư Diệp này của các ngài rất lợi hại. Quách Dương tôi không dám làm quen đâu.
Không ngờ trước mặt hơn trăm người Quách Dương trực tiếp nhăn mặt.
Diệp Phàm biết. Người này căn bản đang tìm cơ hội mượn thế của Chủ tịch Trần đánh bóng mặt mũi mình. Vì thế nói:
- Vị Phó tổng giám đốc Quách này mấy ngày trước tôi đã gặp, khá là lớn lối.
Không ngờ Diệp Phàm không nể tình như thế, dám dùng từ “lớn lối” ngay trên địa bàn mình. Quách Dương thiếu chút thì phát điên.
Ông ta lạnh lùng hừ nói:
- Bí thư Diệp, Quách Dương tôi có chỗ nào lớn lối vậy? Quách Dương tôi chỉ là giám đốc một phòng thôi, nào có gan lớn lối trước mặt người đường đường là Bí thư Diệp của thành phố Đồng Lĩnh chúng ta? Quách Dương tôi còn phải kiếm cơm ở Đồng Lĩnh này mà. Chọc vào Bí thư Diệp, Quách Dương tôi phỏng chừng phải “tan học” rồi.
Vừa bắt đầu mùi thuốc súng đã khá nồng.
- “Tan học”, không không không, Diệp Phàm tôi có thể quản lý mấy cái ghế cán bộ Đồng Lĩnh, nhưng cũng không thể quản lý được Phó tổng giám đốc Quách ông. Chức Bí thư này của tôi, không bằng một Phó tổng giám đốc của Vạn Thắng mà!
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
- Bí thư Diệp, tôi là Hồ Quý Thiên ở Sở. Anh vừa nói Giám đốc Quách lớn lối, có thể lấy một ví dụ chứng minh không?
Nói thế nào thì Giám đốc Quách cũng không thể lớn lối như thế trên địa bàn của anh được đúng không? Nếu thật là như thế. Hồ Quý Thiên tôi cũng sẽ không đồng ý.
Thế còn ra thể thống gì nữa, doanh nghiệp trèo lên cổ chính phủ.
Hồ Quý Thiên ra vẻ muốn giúp đỡ Diệp Phàm, nhưng trong lòng Diệp Phàm biết. Tên này căn bản đang thêm dầu vào lửa.
- Giám đốc Hồ, tôi là Bao Nghị người phụ trách cục Công an thành phố Đồng Lĩnh. Bí thư Diệp nói không sai. Công ty con Trạm phát điện Hồng Cốc thuộc Tập đoàn Vạn Thắng đúng là rất lớn lối.
Thậm chí lớn lối đến mức không có giới hạn, căn bản không coi Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi ra gì.
Vì quần chúng Hồng Cốc Trại, Bí thư Diệp chỉ là yêu cầu trạm phát điện Hồng Cốc trả lại một phần nước cho họ, vài ngày nữa là cuối năm rồi.
Nhưng bọn họ lại…
Tuy nhiên, Bao Nghị chưa nói xong đã bị Hồ Quý Thiên bá đạo ngắt lời, tên này hừ nói:
- Không hỏi anh, nói xen vào làm gì. Ngay cả chút quy củ ấy cũng không hiểu sao? Đứng qua một bên.
Hồ Quý Thiên biểu hiện như thế, chính là tát thẳng vào mặt Diệp Phàm. Toàn Đồng Lĩnh mọi người đều biết Bao Nghị là cấp dưới đắc lực của Diệp Phàm, đánh chó phải ngó mặt chủ. Tự nhiên, ánh mắt hai người Khổng Đoan và Trì Hạo Cường có chút lóe sáng, trong lòng tất nhiên rất khoái trá.
- Ha ha, đồng chí Bao Nghị, Giám đốc sở Hồ hỏi, anh thay mặt Thành ủy Đồng Lĩnh nói tiếp đi.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, tuy giọng điệu rất ôn hòa, nhưng vào tai Hồ Quý Thiên thì lại không phải như vậy nữa.
Hồ Quý Thiên anh vừa mới lên lớp Bao Nghị không được ngắt lời nói leo, ngược lại Bí thư Diệp lại chỉ thị Bao Nghị báo cáo với anh.
Đây còn không phải đang trực tiếp đánh trả Hồ Quý Thiên anh hay sao, hơn nữa, Diệp Phàm cũng khá ghê gớm, bảo Bao Nghị thay mặt cho Thành ủy tiếp tục trình bày, Hồ Quý Thiên anh chẳng lẽ ngay cả lời của Thành ủy Đồng Lĩnh cũng không cho nói?
Cho nên, sắc mặt đồng chí Hồ Quý Thiên cứng đờ. Chép miệng một cái cuối cùng không nói gì nữa.
- Xin nghe theo chỉ thị của lãnh đạo.
Bao Nghị đứng nghiêm đúng chuẩn mực trước Diệp Phàm, sau đó liếc Hồ Quý Thiên một cái, nói:
- Tôi tiếp tục báo cáo, cũng chính sáng ngày hôm qua, Bí thư Diệp mang theo đoàn người chúng tôi đến con đập khe suối này là con đập chặn nước của khe suối.
- Cục trưởng Bao, chuyện ấu trĩ như vậy mà anh cũng có thể bịa ra được. Buồn cười thật!
Quách Dương lạnh lùng hừ nói, hai mắt nhìn Bao Nghị trừng trừng.
- Ấu trĩ, chỉ có Giám đốc Quách ông như thế thôi. Tôi chỉ có gì nói nấy, nói đúng sự thật, không câu nào là giả dối cả.
Bao Nghị đương nhiên không chút khách khí phản bác lại Quách Dương.
- Anh nói bảo vệ chúng tôi thuê là bảo vệ giả mạo, mang bằng chứng ra đây. Bằng không, anh đang ngang nhiên nói xấu công ty chúng tôi đấy. Hôm nay vừa đúng lúc Giám đốc Hồ và Kiểm sát trưởng Ô của Viện kiểm sát đều có mặt, còn có… Anh không nói cho rõ ràng, tôi dễ dàng có thể giáp mặt chống án rồi.
Trạm trưởng Thôi nóng nảy, lớn tiếng kêu lên.
- Đừng nóng vội Trạm trưởng Thôi, Cục trưởng Bao nữa. Các đồng chí hôm nay xuống của chúng tôi cũng có thể nghe một chút. Rốt cuộc ai đúng ai sai, trong lòng mọi người đều có phán định đúng sai. Hơn nữa, nếu thực sự dính đến chuyện trái pháp luật, Trần Húc tôi sẽ chuyển lên chỗ lãnh đạo có liên quan của ban ngành chính trị pháp luật.
Trần Húc ra vẻ công bằng chính nghĩa. Kỳ thực, nghe thế nào cũng thấy giống như đang có ý cổ vũ Trạm trưởng Thôi to gan chỉ ra chỗ sai.
- Ha ha, Bao Nghị tôi dám nói ra, đương nhiên là có bằng chứng thép. Các vị la, đây là chứng cớ. Đám bảo vệ lúc đó là do Trạm trưởng Thôi tự mời đến.
Kỳ thực, đám người này là một đám lưu manh của huyện Hồng Lĩnh. Người cầm đầu tên là Lý Thuận Ngưu, người này được gọi là Hồng Lĩnh Nhị Hổ, dưới tay gã có hai thuộc hạ rất đắc lực, một người tên là Nhị Cẩu Tử, người kia tên là Tam Lăng Tử.
Bọn người đó bao gồm tất cả có 40~50 người, kỳ thực đều là đàn em được Lý Thuận Ngưu nuôi dưỡng.
Ngày đó dưới sự sai sử của Trạm trưởng Thôi, không ngờ ngang nhiên chống lại pháp luật, hơn nữa, còn cầm vũ khí chống lại các cảnh sát công an đang thi hành mệnh lệnh của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Mà ngay cả Bí thư Diệp đi yêu cầu trả nước bọn họ cũng dám tấn công bằng dao. Đây là loại hành vi gì chứ, là phản động điển hình.
Chúng tôi mau chóng bắt người, không bắt mà được sao? Đồng thời lập tức lập án điều tra. Cộng thêm những bằng chứng mà cảnh sát của phòng Công an huyện Hồng Lĩnh đã thu thập được trước đó cung cấp cho chúng tôi…
Chúng tôi vừa bắt được băng nhóm tội phạm Lý Thuận Ngưu. Tổng cộng bắt được 30 phần tử tội phạm. Những người này, quả thật coi trời bằng vung.
Cưỡng bức phụ nữ, đánh người đến tàn phế, chiếm lấy ruộng đất phòng ốc của người ta, chuyện xấu gì cũng làm. Thị trấn Hồng Lĩnh rất nhiều cửa hàng đều bị chúng hại đến thê thảm.
Bởi vì, không nộp phí bảo vệ sẽ bị đánh, khiến cho những người bán hàng ở đó không kinh doanh nổi nữa…
Bao Nghị vừa ra hiệu cho cấp dưới phân phát tài liệu, vừa nói ra những lời rất nghiêm khắc, chính nghĩa.
- Anh nói bậy, những tài liệu này đều là giả tạo. Đừng tưởng chúng tôi không biết, các anh đang giở thủ đoạn. Hôm nay có Giám đốc sở Hồ ở đây, tôi muốn xin Sở tỉnh ra mặt điều tra hành vi làm xằng làm bậy của Công an thành phố Đồng Lĩnh. Không thể cứ mặc cho họ làm bừa như vậy mãi được, cứ làm như vậy Tổng giám đốc các doanh nghiệp ai cùng sẽ không yên tâm. Hậu quả này, tương đối nghiêm trọng đấy.
Trạm trưởng Thôi kêu lên.
- Ha ha, phán đoán đúng sai đều có công lý. Chúng tôi hoan nghêng sở tỉnh bắt tay tiến hành điều tra. Tuy nhiên, hôm nay tôi thay mặt cho cục Công an thành phố Đồng Lĩnh gọi đồng chí Thôi Tân Viễn về đồn.
Kỳ thực, chúng tôi đã nắm bắt được một số lượng lớn căn cứ chính xác chứng minh đồng chí Thôi Tân Viễn thực sự đã sai khiến đám người Lý Thuận Ngưu làm hại dân chúng Hồng Cốc Trại.
Trải qua điều tra, Hồng Cốc Trại có mười mấy người dân bị đám người Lý Thuận Ngưu đả thương thậm chí gây nên tàn phế. Mà căn nguyên tất cả những điều này đều là do bọn họ đến trạm phát điện Hồng Cốc yêu cầu trả lại nước.
Mà trạm phát điện Hồng Cốc đương nhiên không trả, yêu cầu chính nghĩa của dân chúng trại tất nhiên làm ầm ĩ khiến các cấp quản lý của trạm phát điện bốc hỏa.
Bọn họ không đi theo con đường pháp luật chính quy, mà áp dụng các thủ đoạn cực đoan. Không ngờ bỏ tiền ra thuê đám người Lý Thuận Ngưu đe dọa người dân.
Thủ đoạn bọn họ dùng cực kỳ ác liệt. Ví dụ như Mã Tứ Công của Hồng Cốc Trại, con trai ông ta là Mã Thụ Lâm bị đám người này đánh cho tàn phế, đến giờ Mã Thụ Lâm vẫn nằm trên giường, hai chân vì để giữ mạng mà phải cắt bỏ.
Tất cả các chứng cứ đều nói rõ, đám người Thôi Tân Viễn bị hiềm nghi phạm tội nghiêm trọng. Vốn định xin trát bắt giam của viện kiểm sát, nhưng vì thời gian quá gấp gáp nên không kịp làm.
Cho nên, chúng tôi sẽ gọi Thôi Tân Viễn về đồn trước.
Bao Nghị nói đến đây, bất ngờ mặt nghiêm lại, ra lệnh:
- Dương Nghĩa, Trần Hùng, lập tức mời đồng chí Thôi Tân Viễn về đồn thẩm vấn.
- Khoan đã, Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ, bọn họ muốn vu tội cho tôi, lo gì không có tội danh. Bao Nghị, anh tưởng chút thủ đoạn đó của anh có thể lừa được Chủ tịch Trần và Giám đốc Hồ sao?
Nực cười, anh dựa vào cái gì mà mời Trạm trưởng Thôi về đồn? Đừng tưởng chúng tôi không biết, còn không phải ngày đó các anh dẫn người đến cướp nước, chúng tôi không cho, các anh mới trả đũa doanh nghiệp chúng tôi thôi.
Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ, không thể để Bao Nghị làm việc khinh suất như thế được. Cứ làm như vậy dân chúng và doanh nghiệp chúng tôi sao còn đường sống?
Hơn nữa, bọn họ làm như vậy Tập đoàn Vạn Thắng chúng tôi tuyệt không phục. Việc này, cho dù có phải lên tỉnh chống án, thậm chí lên trung ương chúng tôi cũng đi. Kiên quyết chống lại kiểu vu oan giá họa này.
Quách Dương đầy vẻ chính nghĩa, hừ nói.
- Chống án là quyền của các ông, lập án phá án là chuyện Cục trưởng Bao bọn họ phải làm. Tuy nhiên, Giám đốc Quách nếu như có ý bao che, thậm chí cản trở cơ quan công an chấp pháp theo quy định, tính chất gì nhỉ, Cục trưởng Bao, anh giải thích cho Giám đốc Quách một chút đi.
Diệp Phàm ở một bên thản nhiên nói.
- Sẽ bị coi như đồng phạm mà xem xét xử phạt, tôi tin Giám đốc Quách là một người thông minh. Tuyệt đối không làm việc ngốc nghếch như thế.
Bao Nghị đáp, nhướn mày, nói:
- Dương Nghĩa, Trần Hùng, sao còn đứng đó, sao thế, lời tôi nói không ai nghe sao?
- Chúng tôi làm ngay!
Dương Nghĩa đáp, tiến lên cùng Trần Hùng, nói:
- Chúng tôi vẫn rất tôn trọng những Chủ tịch doanh nghiệp, cũng không cần thiết còng tay. Tuy nhiên, Trạm trưởng Thôi, hy vọng ông phối hợp với cơ quan công an. Bằng không, chúng tôi không thể không mạnh tay.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
Chương 2389: Hành vi của anh là hành vi của thổ phỉ
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Từ đã, hôm nay chúng tôi xuống đây là để nghe báo cáo về trạm trưởng trạm phát điện Hồng Cốc. Chuyện các anh nói thì từ từ. Bí thư Diệp, anh cũng không thể để toàn bộ Ủy viên thường vụ và các đại biểu Mặt trận tổ quốc ngồi chờ các anh chứ.
Hồ Quý Thiên quả nhiên ra tay.
- Nếu các đại biểu và lãnh đạo của Mặt trận tổ quốc có yêu cầu này, thì Cục trưởng Bao, việc này cứ từ từ, để trạm trưởng Thôi báo cáo xong các anh hãy gọi có được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Vậy cứ từ từ đã.
Bao Nghị khoát tay áo nói, Dương Nghĩa và Trần Hùng lui xuống dưới.
- Đồng chí Diệp Phàm, nghe tổng giám đốc Quách nói là các anh chiếm đoạt nước của bọn họ. Việc này sao lại thế?
Trần Húc bắt đầu nổi bão.
- Rất xin lỗi, Chủ tịch Trần, đây là họ dùng từ sai. Chắc là bọn họ ‘trả nước’, là trả nước cho dân chúng Hồng Cốc Trại, chứ không có chuyện ‘cướp nước’ ở đây đâu.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Hả, trả nước, có ý gì?
Trần Húc hỏi.
- Căn bản chính là già mồm át lẽ phải, cái gì còn nước, còn nước là thế nào? Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ đang chờ các anh hôm nay xuống kiểm tra, chúng ta sẽ báo cáo việc này. Các anh phải giải quyết cho chúng tôi.
Trưởng trạm Thôi nói, tn hiển nhiên y vừa bị Bao Nghị làm cho hết hồn nên giọng nhỏ đi không ít.
- Đoàn cán bộ của Mặt trận tổ quốc chúng tôi có quyền giám sát, có chuyện gì anh cứ việc nói ra, không cần quan tâm đến cái gì. Có chúng tôi ở đây nhất định sẽ giải quyết công bằng. Nếu không giải quyết được chúng tôi sẽ chuyển đến các cơ quan có liên quan để giải quyết.
Chủ tịch Tỉnh kéo dài giọng.
- Trạm phát điện Hồng Cốc này là do tập đoàn Vạn Thắng mua lại của Ủy ban nhân dân huyện Đồng Lĩnh. Nhưng Bí thư Diệp của huyện Đồng Lĩnh căn bản không quan tâm đến những việc này, dùng biện pháp cưỡng chế hành chính yêu cầu chúng tôi xả nước đến Cốc Khê.
Mọi người đều biết khi trạm phát điện phát điện thì sẽ biến thành lợi nhuận, nước này nói trắng ra chính là tiền.
Cũng là điện mà trạm phát điện chúng tôi vận chuyện xuống cơ sở. Nếu nước không có thì chúng tôi lấy đâu ra điện.
Công nhân viên chức của trạm phát điện chúng tôi lấy gì để ăn? Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh yêu cầu chúng tôi xả nước, chúng tôi đề xuất dùng tiền mua cũng hợp lý.
Bởi vì, nước này tuy nói là ông trời cho nhưng hiện giờ đã thuộc về trạm phát điện Hồng Cốc chúng tôi. Trại Hồng Cốc muốn lấy nước ít nhất cũng phải bàn với chúng tôi.
Có kết quả mới nói đến chuyện nhường. Nhưng Bí thư Diệp không làm như vậy, trừng mắt chạy đến yêu cầu chúng tôi nhường, dựa vào cái gì vậy?
Chúng ta không để lại, không ngờ hắn ta xui cục trưởng Bao Nghị dẫn công an đến đánh bảo vệ cùng nhân viên của trạm phát điện chúng tôi. Đây là chính quyền, là Đảng sao?
Với hành vi này thì không khác gì hành vi của thổ phỉ trên ti vi mà tôi xem. Công ty chúng tôi có cách gì, đánh rơi răng cũng chỉ có thể nuốt trong bụng mà thôi. Dân không thể đấu cùng quan.
Tuy nhiên, hành vi của Bí thư Diệp rất hung ác, đã đến mức không nhịn nổi.
Quách Dương thật đúng là tạo thế, ăn nói rất tài, tuyệt đối không tồi.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh trả lời như thế nào?
Trần Húc nhìn nhìn Diệp Phàm hỏi.
- Trạm phát điện là do tập đoàn Vạn Thắng chiếm cổ phần khống chế, đây là sự thật. Tuy nhiên, lúc trước khi xây dựng trạm phát điện, đã có mâu thuẫn với Hồng Cốc Trại.
Theo điều tra, lúc trước khi xây dựng trạm phát điện cũng không xem xét về đời sống người dân hai bên bờ sau đó phương án thay đổi, người dân Hồng Cốc Trại cũng không hiểu ra làm sao.
Hơn nữa, lúc trước khi xây dựng còn áp dụng thủ đoạn lừa gạt, nên tạo ra mâu thuẫn không ngừng giữa người dân của Hồng Cốc Trại và trạm phát điện.
Các đồng chí thử nghĩ lại xem, trạm phát điện chiếm hết nước phục vụ cho cuộc sống của họ, người ta có thể không gây sức ép sao? Các anh dùng nước để phát điện kiếm tiền, mà lại cướp mất nguồn nước ăn của bọn họ.
Bởi vì nước trong suối đã bị lấy cạn, cho nên, suối đã không còn là suối. Mà đồng rộng của Hồng Cốc Trại phần lớn đều bị nhiễm phèn.
Do vì không có nước, khiến cho tích lũy muối, làm cho sản lượng cây trồng thấp, động ruộng hiện giờ gần như không thể canh tác được.
Mấy ngày hôm trước, đoàn người của Chủ tịch Tỉnh, Bộ trưởng Bộ tài chính đã tự mình đến Hồng Cốc Trại khảo sát. Các chuyên gia đưa ra giải pháp chính là dùng nước để cải tạo ruộng đồng, làm giảm độ nhiễm phèn của đồng rộng.
Nước rất quan trọng đối với việc này, không có nước thì tất cả chỉ là lời nói suông. Lãnh đạo cấp trên rất quan tâm đến việc này, cũng giao cho tôi rằng nhất định phải giải quyết vấn đề nước sản xuất cho nhân dân Hồng Cốc Trại.
Cho nên, thành phố Đồng Lĩnh không thể không giải quyết mâu thuẫn này, hơn nữa, yêu cầu của tôi cũng không cao.
Chỉ yêu cầu bọn họ trả lại cho ba phần nước là được, coi như là chỉ xả một cống.
Trạm phát điện Hồng Cốc nhất định có tổn thất, Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi cũng nghiên cứu bồi thường thỏa đáng. Tuy nhiên, bọn họ kiêu ngạo, mở miệng đòi ngay 200 nghìn.
Ha ha, nói như vậy thì một tháng suối Cốc Khê có thể thu vào mấy trăm triệu. Tôi muốn hỏi Tổng giám đốc Quách một chút, lợi nhuận một năm của trạm phát điện Hồng Cốc các anh là bao nhiêu? Chẳng lẽ là mấy trăm triệu? Ha ha, vậy thì cao rồi.
Cho nên, số tiền này tính từ đâu ra? Tính toán như thế nào? Mời tổng Giám đốc Quách cho tôi lời giải thích hợp lý và các chứng cứ xác thực.
Nếu không, các anh cố ý cãi lời Ủy ban nhân dân thành phố thậm trí là lừa dối Ủy ban nhân dân thành phố thì chúng tôi sẽ khởi tố trạm phát điện các anh tội lừa dối.
Mồm mép của Diệp Phàm cũng không vừa, bản lĩnh trả đũa tuyệt đối không thấp.
Quách Dương sầm mặt.
- Một giờ 200 nghìn đương nhiên là chúng tôi có phép tính. Lượng nước chiếm phần quan trọng của trạm phát điện.
Nếu nước của con suối bị các anh dùng, hiện tại đang là mùa khô, chúng tôi không có đủ nước để vận hành máy phát.
Không thể đem lại lợi nhuận cho trạm phát điện, hơn nữa còn có cả tiền lương của công nhân, còn có phí vận hành trạm, thuế, hao tổn máy móc ... những khoản này đương nhiên là đến 200 nghìn.
Huống chi, giống như các anh yêu cầu thì nước sông không thể dùng đủ một tháng.
Nước cho phát điện của chúng tôi vẫn có thể đến hơn một trăm nghìn.
Thôi Tân Viễn căn bản đang tâng bốc, ai ở đây nghe mà không hiểu. Y cũng đúng là, muốn kiên trì lừa đảo đến cùng.
- Ha ha, trạm trưởng Thôi, anh định coi các đại biểu của Mặt trận tổ quốc là lũ ngốc phải không? Một lượng nước lớn như vậy anh nói giá trị mười triệu ai tin. Tuy nhiên, tôi muốn hỏi trạm trưởng Thôi một chút, một kho nước lớn như vậy mở một miệng cống chẳng lẽ hết trong một giờ. Dương Nghĩa, từ hôm qua đến nay nước trên sông Thiên Phóng đã là bao lâu, máy có phải tạm dừng không?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Báo cáo Bí thư Diệp, từ mười giờ sáng hôm qua đến giờ đã 25 tiếng.
Chúng tôi theo chỉ thị của anh đã mở một miệng cống, không phải tạm dừng máy bên trong.
Theo như tổng sức chứa, hình như cũng không có mất nhiều nước, hơn nữa các tổ máy phát điện vẫn đang vận hành bình thường.
Sau đó cũng hỏi thăm qua các nhân viên và nông dân, mới biết trạm phát điện Hồng Cốc cũng không phải chỉ tích trữ lượng nước của suối Cốc Khê.
Mà là lượng nước ở thượng du sông Lưu Tuyết, chiếm bảy phần nước của trạm phát điện Hồng Cốc. Cốc Khê chỉ chiếm ba phần.
Mặc dù đổ toàn bộ nước Cốc Khê vẫn có thể đảm bảo trạm phát điện hoạt động bình thường.
Lúc trước thiết kế chỉ có một tổ máy, hiện giờ tăng lên một tổ máy, thật ra cũng vì lúc trước không định lấy nước của suối Cốc Khê.
Hơn nữa lợi nhuận khá khả quan, nhưng sau đó tại sao lại lấy thêm nước của suối Cốc Khê, gây khó khăn cho đời sông nhân dân ở đây tôi cũng không rõ.
Dương Nghĩa đáp.
- Trạm trưởng Thôi, đồng chí Dương Nghĩa nói có đúng không?
Diệp Phàm ép tới.
- Hoàn toàn là nghe một phía nói bậy bạ, Thôi Tân Viễn tôi là người phụ trách trạm phát điện, chẳng lẽ không rõ về trạm phát điện hơn cảnh sát các anh sao? Tin vỉa hè cũng mang lên mặt bàn, làm gì cũng phải đều có chứng cứ. Không có chứng cứ chính là vu khống xằng bậy. Chủ tịch Trần, đồng chí Dương Nghĩa căn bản là nói bậy.
Thôi Tân Viễn buồn rầu nói.
- Ừ, trong phá án coi trọng chứng cứ, đồng chí Dương Nghĩa, những điều anh nói là sự thật.
Lúc này, Hồ Quý Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Nghĩa tất nhiên là có ý uy hiếp.
- Đây là việc mà tôi nghe nói, tuy nhiên, có độ tin cậy đến tám phần.
Dương Nghĩa đương nhiên không có chứng cứ, nên kém đi không ít.
- Nghe nói thì không được nói linh tinh, đồng chí Dương Nghĩa, anh là cảnh sát, phải hiểu tầm quan trọng của chứng cứ, nghe nói không thể làm bằng chứng, cho nên không thể nói loạn.
Việc này nói một cách nghiêmm túc thì không được. Hi vọng về sau anh chú ý, phải viết bản kiểm điểm sâu sắc, Hồ Quý Thiên tôi muốn xem.
Hồ Quý Thiên nắm được nhược điểm phản kích lại, tất nhiên là đánh vào mặt Diệp Phàm rồi.
- Ha ha, đồng chí Dương Nghĩa, anh nói có chín phần là sự thật, kiểm điểm này tôi nghĩ không cần viết.
Không ngờ Diệp Phàm đột nhiên thản nhiên cười, nói những lời này làm cho Hồ Quý Thiên khá khó chịu.
- Bí thư Diệp, những lời này của anh có ý gì, Hồ Quý Thiên tôi tốt xấu gì cũng là Phó Giám đốc Sở Công an tỉnh.
Đối với mọi cảnh sát của tỉnh tôi đều có quyền chất vấn, huống chi đồng chí Dương Nghĩa làm việc không đúng, bịa đắt sinh sự.
Việc này, nói lớn thì chính là hù dọa đoàn đại biểu của Mặt trận tổ quốc, là chuyện vô cùng quan trọng.
Bí thư Diệp anh bao che sao? Tội bao che cũng không nhẹ. Đồng chí Diệp Phàm anh phải suy nghĩ cẩn thận.
Hồ Quý Thiên khí thế đang cao, nhắc nhở cả Diệp Phàm.
- Đồng chí Hồ Quý Thiên, tôi nghĩ anh chắc hiểu được, đồng chí Dương Nghĩa là cảnh sát của Cục Công an thành phố Đồng Lĩnh, còn dưới sự quản lý của lãnh đạo Thành ủy Đồng Lĩnh, chẳng lẽ anh muốn điều khiển đảng và chính quyền sao?
Diệp Phàm giọng nói sắc bén, thiếu chúng nữa làm Hồ Quý Thiên tức chết.
Bởi vì Diệp Phàm cũng hơi quá, có ý chỉ trích Hồ Quý Thiên bất mãn với sự lãnh đạo của Đảng. Như thế ai mà chịu nổi
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong