Từng tên Ma tộc dang đôi cánh ôm lấy từng khối đá thật lớn qua lại không ngớt trong không trung, không ngừng chồng đá, nơi xa hơn, vô số Ma tộc vây quanh một tòa hắc sơn cực lớn làm việc, thỉnh thoáng có Ma tướng tay cầm cây roi cực dài vụt mắng những Ma tộc này, tiếng hét phẫn nỗ kéo theo thanh âm da thịt bị roi vụt vang tận mây xanh.
Tòa thanh sơn cao mấy ngàn trượng nhanh chóng bị khiêng đi sạch sẽ, mọi thứ có thể lợi dùng đều đã lợi dụng hết, chỉ để lại phế thải nơi nơi.
Bên dưới Ma tộc bay đầy trời, Phong Vân Vô Kỵ đứng ở trên mặt đất lạnh lùng nhìn những Ma tộc đó tăng tốc độ cải tạo Ma cung mới, Khô Lâu Thập Tự kiếm cắm ngay dưới thân hắn, hai tay Phong Vân Vô Kỵ mang theo quyền giáp nhẹ nhàng buông xuống, đặt lên trên Khô Lâu Thập Tự kiếm, phi phong phía sau đón những cơn gió nhè nhẹ, đu đưa theo gió.
Phía sau, lão pháp sư và tứ đại Ma hoàng lẳng lặng đứng, Sát Lục ma cung không còn, Sát Lục ma đế đứng, còn ai dám ngồi chứ!
Có hàng ức Ma tộc khuân vác, xây dựng một Ma cung lớn hơn thực sự không phải chuyện rất khó, cũng chỉ mấy ngày Ma cung mới đã xây được một nửa.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ tính toán, ước chừng vài ngày nữa, chờ đám Ma tộc này thu thập bạch cốt trang trí Ma cung một lượt, Ma cung mới cũng sẽ xây dựng xong.
Sát Lục ma đế thân lâm, cỗ sát khí nhàn nhạt kia giống như chích vào trong tim mỗi người, đám Ma tộc từng tên đều liều mạng vận chuyển đá xây dựng Ma cung mới.
Xây dựng Ma cung cần số lượng hắc thạch lớn vô cùng, càng nhiều càng tốt. Vì để tăng tiến độ, Phong Vân Vô Kỵ đã ra lệnh cho Ma Vương cùng Ma quân trở xuống đều tham gia công việc xây dựng lại Ma cung.
Hát!
Mấy tiếng ‘Hát’ từ xa truyền đến, trên một tòa núi cao, vài chục cường giả Ma quân đồng thời phát lực, ngự không đưa một khối đá cực lớn dày đến vài chục trượng vận chuyển về phía tân Ma cung, Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lạnh lùng liếc mắt đám ma quân từ nơi xa xách theo một tảng đá cực lớn bay đến, xoay đầu lại, sải bước đến gần một tòa Ma cung, trên đỉnh đầu vô số Ma tộc bay đi bay lại không ngớt…
Đây vốn là nơi một tên Ma hoàng quy thuận Phong Vân Vô Kỵ trú ngụ, Phong Vân Vô Kỵ tạm thời trưng dụng tòa Ma cung này, ngoài đại môn, môn vệ cung kính nói : “Cung nghênh Ma đế bệ hạ!”
Đại môn ‘Két’ một tiếng mở ra, trong đại điện, đông nghịt Ma nữ quỳ sát đất, đồng thanh nói : “Cung nghênh Ma đế!”
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, từ ánh sáng thông đạo đi qua, tiếng bước chân thanh thúy quanh quẩn trong đại điện.
“Đi xuống cả đi!” Phong Vân Vô Kỵ phất phất tay, trong đại điện, nườm nượp Ma nữ lập tức từ từ lui ra ngoài, chỉ giây lát, trong cả đại điện chỉ còn lại một mình Phong Vân Vô Kỵ. Nơi khe cửa, lão pháp sư vươn tay kéo móc cửa lại, nhẹ nhàng đóng đại môn.
Ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, Phong Vân Vô Kỵ gỡ đầu khôi hung ác xuống, đặt lên bảo tọa, trên khuôn mặt tuấn tú hơi mang theo chút tà dị lúc này lại lộ ra vẻ chăm chú cùng trịnh trọng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ suy tư.
Sự xuất hiện của Hắc Sát đại ma thần như ý nghĩa cho một biến số mới, trong thời gian ngắn ngủi, trên đại địa phía đông, xuất hiện hàng trăm vạn cường giả Đế cấp, hộ tống bọn chúng xuất hiện còn có quân đội đông như kiến cỏ, trong thời gian ngắn ngủi, thế lực của Phong Vân Vô Kỵ chịu phải công kích mãnh liệt, quân đội liên tiếp bại lui, chỉ trong thời gian vài ngày liền mất hơn phân nửa lãnh địa, chết vô số thủ hạ.
Đám Ma tộc này không biết từ đâu xuất hiện, trước đó không có nửa điểm báo trước, Phong Vân Vô Kỵ từng đặc biệt dùng ma thức dò xét qua, trên một vài lãnh địa thuộc sự khống chế đột nhiên xuất hiện mấy dòng xoáy trống rỗng, sau đó đại quân Ma tộc đông như kiến cỏ lập tức từ trong đó xông ra, nơi đội quân này đi qua, đều cắm lên hắc kỳ hình địa ngục chi hỏa, trên lá cờ thêu những đồ án phức tạp, na ná ký hiệu một vương triều nào đó.
Biết được trong Ma giới phát sinh biến hóa to lớn như thế khiến Phong Vân Vô Kỵ thất kinh, trước khi sáng tỏ mọi thứ, Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp dùng danh nghĩa của Sát Lục ma đế, triệu hồi tất cả thủ hạ, chủ động nhường lại hơn nửa lãnh địa, chỉ cố thu lại một bộ phận đủ để chứa tất cả quân đội của mình.
Trên không trung phía đông Ma giới, ma khí dày đặc hình thành lên mây đen cuồn cuộn che kín cả bầu trời, ma khí vô cùng vô tận từ trong lòng đất phát ra, mịt mù khó tan, càng khoa trương hơn chính là, từ trong hắc động khổng lồ đó, từng tên Ma tộc cường đại ẵm từng tòa Ma cung hoa lệ tiến vào đại địa của phía đông Ma giới, rầm một tiếng, buông xuống.
Trong nháy mắt, cung điện dày đặc đứng sừng sững trên đại địa, ở vài cung điện cùng với những cung điện Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy đều lớn không giống nhau, cung điện đó không phải cấu tạo từ hắc thạch cùng bạch cốt mà đó là cung điện được xây dựng từ kim thạch cùng ngọc khối.
Sau khi ma thức quét qua, trong tâm trí Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi không thôi, thủ nghệ xây dựng những Ma cung này cao siêu phi thường, hoàn toàn không giống Ma giới, lần đầu tiên nhìn vào, trong đầu Phong Vân Vô Kỵ vô ý thức nghĩ đến kiến trúc cung đình của nhân loại, Ma cung của những Ma đế này, dưới sự so sánh, lại càng phải hoa lệ hơn, càng hùng vĩ hơn, mỗi một tòa đều không thể do Đế vương nhân gian có thể xây dựng lên được.
Cả tòa cung điện đều phát ra kim quang, cho dù là Ma giới u tối cũng vô phương che giấu!
Trong mấy ngày ngắn ngủi, Phong Vân Vô Kỵ có thể nói đã được chứng kiến một lần biến ảo nghiêng trời lệch đất ở đại địa Ma giới, hàng chục vạn Ma cung hoa lệ đứng sừng sững trên đại địa, vô số Ma đế cường đại ngồi trong đó, dưới trướng Ma binh vô số, mỗi một tên Ma binh đều phải vượt xa thuộc hạ dưới trướng Sát Lục ma đế.
Thanh âm Ác ma chi dực vỗ trong không khí hợp thành một khúc, vang lên cả ngày lẫn đêm.
Ngày thứ sáu sau sự xuất hiện của Hắc Sát đại ma thần, từng luồng khí tức cường đại vô bỉ xuất hiện trên đại địa phía đông Ma giới, mỗi tên Ma thần ngăm đen cao mấy trăm trượng lẳng lặng đứng ở trên đại địa, tựa như thủ vệ, đưa mắt nhìn về phía tây…
Kinh hồn bạt vía! Không sai, chính là kinh hồn bạt vía!
Đây là từ ngữ tốt nhất tả lại tâm tình Phong Vân Vô Kỵ mấy ngày nay, trong ấn tượng, dù cho đã giẫm đạp lên cả phía đông Ma giới, nhưng không ngờ nó lại trở nên ngọa hổ tàng long như thế, với tu vi hiện tại, thực sự quá nhỏ bé, không thể với tới.
Ngày thứ bảy, thứ tám, hàng vạn đại Ma thần xuất hiện trên đại địa, mỗi một Ma thần đều tựa như một tòa đại sơn khổng lồ, khí tức mãnh liệt, mỗi ngày đều đâm chọc vào giác quan của Phong Vân Vô Kỵ.
Khí tức của đại Ma thần, có mạnh có yếu, nhưng ngay cả Ma thần yếu nhất, trong phạm vi xung quanh ngàn dặm, không một Ma tộc nào có thể cầm cự, trong phạm vi khí tức của Ma thần, khí tức cuồng bạo đó có thể dễ dàng xé tan bất cứ một Ma hoàng cấp trở xuống nào.
Ầm ầm!
Ngày thứ chín, cả bầu trời phía đông Ma giới, phát sinh một vụ nổ cực lớn, khí lưu cuồng bạo ngay cả lãnh địa Phong Vân Vô Kỵ cũng đều cảm nhận được, mấy tòa Ma cung gần xây xong, ‘Ầm’ một tiếng, bị cơn gió cuồng bạo đó đè sụp đổ!
Trong trung tâm vài vạn dặm của vụ nổ, tất cả các ngọn núi đều nghiêng ngả, bao gồm cả những khu vực vừa vặn bị vây trong đó, Ma tộc mới xuất hiện, liên tục những cung điện cùng xuất hiện với họ, cùng nhau hóa thành bụi phấn!
Ma thức của Phong Vân Vô Kỵ quét qua, lại thấy không trung nổ ra từng đoàn âm vân cực lớn, âm vân đó dựng thẳng hình bầu dục, đường kính đạt vài ngàn trượng, ở trung tâm âm vân là một hắc động dạng vòng xoáy khổng lồ.
Hống!
Một trận gào thét đinh tai nhức óc từ trong âm vân như dòng xoáy phát ra, tiếng gầm cực lớn đó đã đẩy lui hết ma vân trong phạm vi rất lớn, sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của Phong Vân Vô Kỵ, bốn Ma thần với cặp sừng đen khổng lồ kéo theo dây xích phát sáng dày cộp đột nhiên thét gào, khom người kéo theo dây xích từ trong âm vân đi ra, trên thân hình mỗi Ma thần khổng lồ đó đều ứa mồ hôi, trên cánh tay thô ráp gân xanh lồi lên tựa như từng cây sắt vậy!
Hống!
Lại là một tiếng rống điên cuồng, bốn cỗ ma khí nồng đậm như những dòng chảy dài phun ra, bắn ra phía xa, đúng vào lúc này, dòng xoáy âm vân đường kính vài ngàn trượng đó đột nhiên bạo trướng, động khẩu mở thêm hơn hai mươi cái, ngoại trừ một cái màu đen phía sau thì những cung điện to lớn vô bỉ chầm chậm từ trong âm vân lộ ra một góc. Lúc vừa mới lộ ra một góc, Phong Vân Vô Kỵ lập tức cảm thấy ma thức cực kỳ chấn động, lập tức cảm thấy không ổn, mau chóng thu hồi ma thức.
Quả nhiên, ngay khi Phong Vân Vô Kỵ thu hồi ma thức không lâu, một kiến trúc kiểu kim tự tháp vĩ đại từ trong dòng xoáy âm vân từ từ lộ ra toàn thân, đỉnh tháp màu đen vừa mới lộ ra lập tức trong không trung sấm rung chớp giật, từng đạo hồ quang màu đen uốn lượn vây xung quanh toàn bộ kim tự tháp màu đen vĩ đại đó, hàng ức vạn đạo hồ quang li ti lan rộng ra tứ phía, kim tự tháp màu đen cao hơn vạn trượng, bốn xung quanh trong hư không, vô số vết nứt không gian sinh diệt không ngừng, những vết nứt không gian đó đủ để xé thần diệt ma nhưng lại không cách nào phá lên thân kim tự tháp màu đen đó dù chỉ một vết nhỏ.
Cũng vô phương cọ xát với dây xích sắt dưới đáy kim tự tháp ra một vết tích nào, chỉ là, vô số thiểm điện ẩn chứa năng lượng hủy diệt hãi hùng không ngừng đánh lên trên sợi xích sắt kích thước bằng hông mấy người rồi theo sợi xích sắt đó truyền lên thân thể bốn Ma thần mặt đen đang cầm xích sắt ở phía trước.
Mỗi lần thiểm điệm xẹt qua, đều sẽ xé toạc da thịt khắp mình bốn Ma thần, sự thống khổ cực lớn cho dù là Ma thần cũng cắn răng không chịu nổi, rít lên một tiếng – nhưng cho dù da thịt bọn họ bị xé toạc thì rất nhanh liền khép lại.
Kim tự tháp màu đen đẩy những âm ảnh vĩ đại bắn lên mặt đất, bao phủ một khu vực tương đối rộng lớn, phía sau âm vân đó lại là bốn tên Ma thần khiêng xích sát dày cộp từ trong đi ra.
Tám gã Ma thần khổng lồ nổi giận gầm lên một tiếng, từ không trung nhảy xuống, “Ầm” một tiếng giẫm lên trên mặt đất, bụi mù động trời, cả đại địa lõm xuống một cái hố cực lớn.
Tám Ma thần, bốn trước bốn sau, nắm lấy xích sắt vừa dài vừa dày từ chóp mây đi xuống, dựa theo tám phương vị mà đứng, sau đó từng đợt thanh âm “uỳnh uỳnh xì xoẹt” truyền đến. Từ trên kim tự tháp màu đen kia, từng đạo điện lưu màu đen trút xuống, tám tên Ma thần bước mau về tám hướng, sau đó dùng lực ném, từng đạo điện lưu màu đen kia chạy toán loạn đến điểm mút sợi xích sắt, hóa thành từng đạo điện lưu li ti lao ra bốn phương tám hướng, trong mơ hồ, điện lưu màu đen như chia cắt từng khối từng khối không gian lớn đó ra rồi hợp thành một thể. Sau khi dung hợp những không gian này với thiết liên thì chỉ thấy đỉnh kim tự tháp màu đen truyền đến một tiếng nổ vang trời…
Tám không gian vĩ đại chia cắt nhau ra. Ngay cả tám sợi xích sắt dày cộp cũng từ từ chìm vào trong lòng đất, cùng đại địa dung hợp làm một.
Ầm ầm !
Từng tiếng nổ vang lên khiến cả không gian phía đông Ma giới đều chấn động, bên dưới kim tự tháp màu đen, trung tâm âm ảnh khổng lồ kia, một khu đất hình tròn đột nhiên lật lên, sau đó từng khối bùn đen phụt ra, trong tiếng ‘Ầm ầm’ vang vọng, lan rộng ra bốn phía dọc theo điểm mút sợi xích, mặt đất, phía dưới kim tự tháp, một cột ma khí hình mũi xoắn ốc xông thẳng lên trời, sau đó tám dòng ma khí hình mũi khoan dọc theo bề mặt đất đai lan rộng ra bốn phương tám hướng, lúc ma khí cùng đầu mút xích sắt chìm trong bùn đất va chạm nhau, ma khí cuồn cuồn trên mặt đất lập tức ảm đạm xuống, chìm trong bề mặt lòng đất nhưng đã lưu lại trên mặt đất một vết tích dài mấy ngàn dặm, vết tích này nếu cẩn thận nhìn thì lại là do vô số phù văn cổ quái khiến người ta khó hiểu liên tiếp cấu tạo mà thành!
Sau khi kim tự tháp màu đen đáp xuống, trong phương viên mấy ngàn dặm sấm chớp ầm ầm, tựa như ngày tàn của thế giới !
Xa xa, Phong Vân Vô Kỵ như đang tìm cơ hội, liếc qua kim tự tháp màu đen vài lần, nhưng lại không dám dùng ma thức tới kiểm tra. Lúc kim tự tháp màu đen này xuất hiện trên không trung của phía đông Ma giới thì Phong Vân Vô Kỵ lập tức cảm thấy một cỗ nguy hiểm cực độ, loại cảm giác nguy hiểm đó chỉ vừa tới gần lập tức sẽ chết không thể nghi ngờ.
Từ đỉnh cao thoáng chốc rớt xuống như một con kiến hôi, dù cho trong tâm trí Sát Lục ma đế cũng có chút khó chịu nhưng cũng may, đây cũng đã không phải lần đầu tiên, bởi vậy, ngược lại có thể thích ứng rất nhanh.
Ngày thứ mười, đang lúc Phong Vân Vô Kỵ ngồi trong Sát Lục ma cung mới xây dựng thì một âm thanh chấn động cực lớn từ trước cung điện truyền đến, cỗ sóng chấn động đó bỗng chốc liền đánh bay hai cổng đại môn của Ma cung.
Xuyên thấu qua đại môn, Phong Vân Vô Kỵ liếc mắt liền thấy một bàn chân trần màu đen cực lớn, đỉnh đầu truyền đến thanh âm như sấm nổ : “Sát Lục ma đế ở đâu? Ngươi và thuộc hạ ngươi vì sao còn chưa xuất phát!”
“Không dám làm phiền Ma thần, thuộc hạ đã triệu tập nhân mã, ngay lập tức xuất phát đi tới chiến trường Tư Đề Lạp Cổ!” Phong Vân Vô Kỵ cao giọng nói, hai tay vỗ xuống ghế một nhát, như tia chớp xuất hiện ở bên ngoài.
“Tốt.” Từ trong lỗ mũi khổng lồ của Ma thần kia phun ra hai đạo ma khí, quay đầu nhìn bốn xung quanh, đột nhiên vỗ một chưởng xuống một tòa Ma điện gần nhất, ‘Oanh’ một tiếng, cả tòa Ma điện nổ tan, từ trong Ma điện từng tên Ma tộc tứ tán lao ra.
“Đám kiến hôi các ngươi, mau mau đứng dậy!” Ma thần kia rít gào, dưới sự xung kích của từng đạo khí lãng, cả Sát Lục ma cung như bị vòi rồng quét qua.
Dưới Sát Lục diện giáp, khuôn mặt Phong Vân Vô Kỵ mảnh mảnh dữ tợn : “Chờ đến khi bổn tọa đạt đến đệ bát trọng của Hấp Tinh đại pháp, nhất định sẽ hấp ngươi thành xác khô!”
“Thuộc hạ của Sát Lục ma cung đâu?” Thanh âm lạnh lùng của Phong Vân Vô Kỵ vang vọng khắp lãnh địa, điểm khác với Ma thần này chính là, Ma thần khiến người ta sợ hãi, gần như chạy tứ tán, nhưng thuộc hạ Sát Lục ma đế cho dù Ma tộc vừa rồi chạy ra rất xa nhưng sau một câu của Phong Vân Vô Kỵ, mau chóng từ bốn phương tám hướng tập trung lại, người người mau chóng xếp thành một đội ngũ trước Sát Lục ma cung.
Trên đỉnh đầu, hai con mắt màu đen cực lớn của đại Ma thần đảo qua đảo lại, nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Kỵ một hồi, ồm ồm nói : “Tiểu tử, nhìn không ra ngươi vẫn còn rất bản lĩnh a!”
Phong Vân Vô Kỵ không để ý đến hắn, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đám thuộc hạ đông nghịt của Sát Lục ma cung trước người, rất lâu sau mới xoay người lại, ngẩng đầu hỏi : “Ma thần tôn kính, có thể xuất phát rồi chứ?”
“Uhm, có thể xuất phát rồi!” Ma thần gật đầu.
Phong Vân Vô Kỵ vừa vung tay thì Ma tộc đông nghịt như thủy triều lập tức xông về phía chiến trường Tư Đề Lạp Cổ…..
Từng tên Ma tộc dang đôi cánh ôm lấy từng khối đá thật lớn qua lại không ngớt trong không trung, không ngừng chồng đá, nơi xa hơn, vô số Ma tộc vây quanh một tòa hắc sơn cực lớn làm việc, thỉnh thoáng có Ma tướng tay cầm cây roi cực dài vụt mắng những Ma tộc này, tiếng hét phẫn nỗ kéo theo thanh âm da thịt bị roi vụt vang tận mây xanh.
Tòa thanh sơn cao mấy ngàn trượng nhanh chóng bị khiêng đi sạch sẽ, mọi thứ có thể lợi dùng đều đã lợi dụng hết, chỉ để lại phế thải nơi nơi.
Bên dưới Ma tộc bay đầy trời, Phong Vân Vô Kỵ đứng ở trên mặt đất lạnh lùng nhìn những Ma tộc đó tăng tốc độ cải tạo Ma cung mới, Khô Lâu Thập Tự kiếm cắm ngay dưới thân hắn, hai tay Phong Vân Vô Kỵ mang theo quyền giáp nhẹ nhàng buông xuống, đặt lên trên Khô Lâu Thập Tự kiếm, phi phong phía sau đón những cơn gió nhè nhẹ, đu đưa theo gió.
Phía sau, lão pháp sư và tứ đại Ma hoàng lẳng lặng đứng, Sát Lục ma cung không còn, Sát Lục ma đế đứng, còn ai dám ngồi chứ!
Có hàng ức Ma tộc khuân vác, xây dựng một Ma cung lớn hơn thực sự không phải chuyện rất khó, cũng chỉ mấy ngày Ma cung mới đã xây được một nửa.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ tính toán, ước chừng vài ngày nữa, chờ đám Ma tộc này thu thập bạch cốt trang trí Ma cung một lượt, Ma cung mới cũng sẽ xây dựng xong.
Sát Lục ma đế thân lâm, cỗ sát khí nhàn nhạt kia giống như chích vào trong tim mỗi người, đám Ma tộc từng tên đều liều mạng vận chuyển đá xây dựng Ma cung mới.
Xây dựng Ma cung cần số lượng hắc thạch lớn vô cùng, càng nhiều càng tốt. Vì để tăng tiến độ, Phong Vân Vô Kỵ đã ra lệnh cho Ma Vương cùng Ma quân trở xuống đều tham gia công việc xây dựng lại Ma cung.
Hát!
Mấy tiếng ‘Hát’ từ xa truyền đến, trên một tòa núi cao, vài chục cường giả Ma quân đồng thời phát lực, ngự không đưa một khối đá cực lớn dày đến vài chục trượng vận chuyển về phía tân Ma cung, Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lạnh lùng liếc mắt đám ma quân từ nơi xa xách theo một tảng đá cực lớn bay đến, xoay đầu lại, sải bước đến gần một tòa Ma cung, trên đỉnh đầu vô số Ma tộc bay đi bay lại không ngớt…
Đây vốn là nơi một tên Ma hoàng quy thuận Phong Vân Vô Kỵ trú ngụ, Phong Vân Vô Kỵ tạm thời trưng dụng tòa Ma cung này, ngoài đại môn, môn vệ cung kính nói : “Cung nghênh Ma đế bệ hạ!”
Đại môn ‘Két’ một tiếng mở ra, trong đại điện, đông nghịt Ma nữ quỳ sát đất, đồng thanh nói : “Cung nghênh Ma đế!”
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, từ ánh sáng thông đạo đi qua, tiếng bước chân thanh thúy quanh quẩn trong đại điện.
“Đi xuống cả đi!” Phong Vân Vô Kỵ phất phất tay, trong đại điện, nườm nượp Ma nữ lập tức từ từ lui ra ngoài, chỉ giây lát, trong cả đại điện chỉ còn lại một mình Phong Vân Vô Kỵ. Nơi khe cửa, lão pháp sư vươn tay kéo móc cửa lại, nhẹ nhàng đóng đại môn.
Ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, Phong Vân Vô Kỵ gỡ đầu khôi hung ác xuống, đặt lên bảo tọa, trên khuôn mặt tuấn tú hơi mang theo chút tà dị lúc này lại lộ ra vẻ chăm chú cùng trịnh trọng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ suy tư.
Sự xuất hiện của Hắc Sát đại ma thần như ý nghĩa cho một biến số mới, trong thời gian ngắn ngủi, trên đại địa phía đông, xuất hiện hàng trăm vạn cường giả Đế cấp, hộ tống bọn chúng xuất hiện còn có quân đội đông như kiến cỏ, trong thời gian ngắn ngủi, thế lực của Phong Vân Vô Kỵ chịu phải công kích mãnh liệt, quân đội liên tiếp bại lui, chỉ trong thời gian vài ngày liền mất hơn phân nửa lãnh địa, chết vô số thủ hạ.
Đám Ma tộc này không biết từ đâu xuất hiện, trước đó không có nửa điểm báo trước, Phong Vân Vô Kỵ từng đặc biệt dùng ma thức dò xét qua, trên một vài lãnh địa thuộc sự khống chế đột nhiên xuất hiện mấy dòng xoáy trống rỗng, sau đó đại quân Ma tộc đông như kiến cỏ lập tức từ trong đó xông ra, nơi đội quân này đi qua, đều cắm lên hắc kỳ hình địa ngục chi hỏa, trên lá cờ thêu những đồ án phức tạp, na ná ký hiệu một vương triều nào đó.
Biết được trong Ma giới phát sinh biến hóa to lớn như thế khiến Phong Vân Vô Kỵ thất kinh, trước khi sáng tỏ mọi thứ, Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp dùng danh nghĩa của Sát Lục ma đế, triệu hồi tất cả thủ hạ, chủ động nhường lại hơn nửa lãnh địa, chỉ cố thu lại một bộ phận đủ để chứa tất cả quân đội của mình.
Trên không trung phía đông Ma giới, ma khí dày đặc hình thành lên mây đen cuồn cuộn che kín cả bầu trời, ma khí vô cùng vô tận từ trong lòng đất phát ra, mịt mù khó tan, càng khoa trương hơn chính là, từ trong hắc động khổng lồ đó, từng tên Ma tộc cường đại ẵm từng tòa Ma cung hoa lệ tiến vào đại địa của phía đông Ma giới, rầm một tiếng, buông xuống.
Trong nháy mắt, cung điện dày đặc đứng sừng sững trên đại địa, ở vài cung điện cùng với những cung điện Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy đều lớn không giống nhau, cung điện đó không phải cấu tạo từ hắc thạch cùng bạch cốt mà đó là cung điện được xây dựng từ kim thạch cùng ngọc khối.
Sau khi ma thức quét qua, trong tâm trí Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi không thôi, thủ nghệ xây dựng những Ma cung này cao siêu phi thường, hoàn toàn không giống Ma giới, lần đầu tiên nhìn vào, trong đầu Phong Vân Vô Kỵ vô ý thức nghĩ đến kiến trúc cung đình của nhân loại, Ma cung của những Ma đế này, dưới sự so sánh, lại càng phải hoa lệ hơn, càng hùng vĩ hơn, mỗi một tòa đều không thể do Đế vương nhân gian có thể xây dựng lên được.
Cả tòa cung điện đều phát ra kim quang, cho dù là Ma giới u tối cũng vô phương che giấu!
Trong mấy ngày ngắn ngủi, Phong Vân Vô Kỵ có thể nói đã được chứng kiến một lần biến ảo nghiêng trời lệch đất ở đại địa Ma giới, hàng chục vạn Ma cung hoa lệ đứng sừng sững trên đại địa, vô số Ma đế cường đại ngồi trong đó, dưới trướng Ma binh vô số, mỗi một tên Ma binh đều phải vượt xa thuộc hạ dưới trướng Sát Lục ma đế.
Thanh âm Ác ma chi dực vỗ trong không khí hợp thành một khúc, vang lên cả ngày lẫn đêm.
Ngày thứ sáu sau sự xuất hiện của Hắc Sát đại ma thần, từng luồng khí tức cường đại vô bỉ xuất hiện trên đại địa phía đông Ma giới, mỗi tên Ma thần ngăm đen cao mấy trăm trượng lẳng lặng đứng ở trên đại địa, tựa như thủ vệ, đưa mắt nhìn về phía tây…
Kinh hồn bạt vía! Không sai, chính là kinh hồn bạt vía!
Đây là từ ngữ tốt nhất tả lại tâm tình Phong Vân Vô Kỵ mấy ngày nay, trong ấn tượng, dù cho đã giẫm đạp lên cả phía đông Ma giới, nhưng không ngờ nó lại trở nên ngọa hổ tàng long như thế, với tu vi hiện tại, thực sự quá nhỏ bé, không thể với tới.
Ngày thứ bảy, thứ tám, hàng vạn đại Ma thần xuất hiện trên đại địa, mỗi một Ma thần đều tựa như một tòa đại sơn khổng lồ, khí tức mãnh liệt, mỗi ngày đều đâm chọc vào giác quan của Phong Vân Vô Kỵ.
Khí tức của đại Ma thần, có mạnh có yếu, nhưng ngay cả Ma thần yếu nhất, trong phạm vi xung quanh ngàn dặm, không một Ma tộc nào có thể cầm cự, trong phạm vi khí tức của Ma thần, khí tức cuồng bạo đó có thể dễ dàng xé tan bất cứ một Ma hoàng cấp trở xuống nào.
Ầm ầm!
Ngày thứ chín, cả bầu trời phía đông Ma giới, phát sinh một vụ nổ cực lớn, khí lưu cuồng bạo ngay cả lãnh địa Phong Vân Vô Kỵ cũng đều cảm nhận được, mấy tòa Ma cung gần xây xong, ‘Ầm’ một tiếng, bị cơn gió cuồng bạo đó đè sụp đổ!
Trong trung tâm vài vạn dặm của vụ nổ, tất cả các ngọn núi đều nghiêng ngả, bao gồm cả những khu vực vừa vặn bị vây trong đó, Ma tộc mới xuất hiện, liên tục những cung điện cùng xuất hiện với họ, cùng nhau hóa thành bụi phấn!
Ma thức của Phong Vân Vô Kỵ quét qua, lại thấy không trung nổ ra từng đoàn âm vân cực lớn, âm vân đó dựng thẳng hình bầu dục, đường kính đạt vài ngàn trượng, ở trung tâm âm vân là một hắc động dạng vòng xoáy khổng lồ.
Hống!
Một trận gào thét đinh tai nhức óc từ trong âm vân như dòng xoáy phát ra, tiếng gầm cực lớn đó đã đẩy lui hết ma vân trong phạm vi rất lớn, sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của Phong Vân Vô Kỵ, bốn Ma thần với cặp sừng đen khổng lồ kéo theo dây xích phát sáng dày cộp đột nhiên thét gào, khom người kéo theo dây xích từ trong âm vân đi ra, trên thân hình mỗi Ma thần khổng lồ đó đều ứa mồ hôi, trên cánh tay thô ráp gân xanh lồi lên tựa như từng cây sắt vậy!
Hống!
Lại là một tiếng rống điên cuồng, bốn cỗ ma khí nồng đậm như những dòng chảy dài phun ra, bắn ra phía xa, đúng vào lúc này, dòng xoáy âm vân đường kính vài ngàn trượng đó đột nhiên bạo trướng, động khẩu mở thêm hơn hai mươi cái, ngoại trừ một cái màu đen phía sau thì những cung điện to lớn vô bỉ chầm chậm từ trong âm vân lộ ra một góc. Lúc vừa mới lộ ra một góc, Phong Vân Vô Kỵ lập tức cảm thấy ma thức cực kỳ chấn động, lập tức cảm thấy không ổn, mau chóng thu hồi ma thức.
Quả nhiên, ngay khi Phong Vân Vô Kỵ thu hồi ma thức không lâu, một kiến trúc kiểu kim tự tháp vĩ đại từ trong dòng xoáy âm vân từ từ lộ ra toàn thân, đỉnh tháp màu đen vừa mới lộ ra lập tức trong không trung sấm rung chớp giật, từng đạo hồ quang màu đen uốn lượn vây xung quanh toàn bộ kim tự tháp màu đen vĩ đại đó, hàng ức vạn đạo hồ quang li ti lan rộng ra tứ phía, kim tự tháp màu đen cao hơn vạn trượng, bốn xung quanh trong hư không, vô số vết nứt không gian sinh diệt không ngừng, những vết nứt không gian đó đủ để xé thần diệt ma nhưng lại không cách nào phá lên thân kim tự tháp màu đen đó dù chỉ một vết nhỏ.
Cũng vô phương cọ xát với dây xích sắt dưới đáy kim tự tháp ra một vết tích nào, chỉ là, vô số thiểm điện ẩn chứa năng lượng hủy diệt hãi hùng không ngừng đánh lên trên sợi xích sắt kích thước bằng hông mấy người rồi theo sợi xích sắt đó truyền lên thân thể bốn Ma thần mặt đen đang cầm xích sắt ở phía trước.
Mỗi lần thiểm điệm xẹt qua, đều sẽ xé toạc da thịt khắp mình bốn Ma thần, sự thống khổ cực lớn cho dù là Ma thần cũng cắn răng không chịu nổi, rít lên một tiếng – nhưng cho dù da thịt bọn họ bị xé toạc thì rất nhanh liền khép lại.
Kim tự tháp màu đen đẩy những âm ảnh vĩ đại bắn lên mặt đất, bao phủ một khu vực tương đối rộng lớn, phía sau âm vân đó lại là bốn tên Ma thần khiêng xích sát dày cộp từ trong đi ra.
Tám gã Ma thần khổng lồ nổi giận gầm lên một tiếng, từ không trung nhảy xuống, “Ầm” một tiếng giẫm lên trên mặt đất, bụi mù động trời, cả đại địa lõm xuống một cái hố cực lớn.
Tám Ma thần, bốn trước bốn sau, nắm lấy xích sắt vừa dài vừa dày từ chóp mây đi xuống, dựa theo tám phương vị mà đứng, sau đó từng đợt thanh âm “uỳnh uỳnh xì xoẹt” truyền đến. Từ trên kim tự tháp màu đen kia, từng đạo điện lưu màu đen trút xuống, tám tên Ma thần bước mau về tám hướng, sau đó dùng lực ném, từng đạo điện lưu màu đen kia chạy toán loạn đến điểm mút sợi xích sắt, hóa thành từng đạo điện lưu li ti lao ra bốn phương tám hướng, trong mơ hồ, điện lưu màu đen như chia cắt từng khối từng khối không gian lớn đó ra rồi hợp thành một thể. Sau khi dung hợp những không gian này với thiết liên thì chỉ thấy đỉnh kim tự tháp màu đen truyền đến một tiếng nổ vang trời…
Tám không gian vĩ đại chia cắt nhau ra. Ngay cả tám sợi xích sắt dày cộp cũng từ từ chìm vào trong lòng đất, cùng đại địa dung hợp làm một.
Ầm ầm !
Từng tiếng nổ vang lên khiến cả không gian phía đông Ma giới đều chấn động, bên dưới kim tự tháp màu đen, trung tâm âm ảnh khổng lồ kia, một khu đất hình tròn đột nhiên lật lên, sau đó từng khối bùn đen phụt ra, trong tiếng ‘Ầm ầm’ vang vọng, lan rộng ra bốn phía dọc theo điểm mút sợi xích, mặt đất, phía dưới kim tự tháp, một cột ma khí hình mũi xoắn ốc xông thẳng lên trời, sau đó tám dòng ma khí hình mũi khoan dọc theo bề mặt đất đai lan rộng ra bốn phương tám hướng, lúc ma khí cùng đầu mút xích sắt chìm trong bùn đất va chạm nhau, ma khí cuồn cuồn trên mặt đất lập tức ảm đạm xuống, chìm trong bề mặt lòng đất nhưng đã lưu lại trên mặt đất một vết tích dài mấy ngàn dặm, vết tích này nếu cẩn thận nhìn thì lại là do vô số phù văn cổ quái khiến người ta khó hiểu liên tiếp cấu tạo mà thành!
Sau khi kim tự tháp màu đen đáp xuống, trong phương viên mấy ngàn dặm sấm chớp ầm ầm, tựa như ngày tàn của thế giới !
Xa xa, Phong Vân Vô Kỵ như đang tìm cơ hội, liếc qua kim tự tháp màu đen vài lần, nhưng lại không dám dùng ma thức tới kiểm tra. Lúc kim tự tháp màu đen này xuất hiện trên không trung của phía đông Ma giới thì Phong Vân Vô Kỵ lập tức cảm thấy một cỗ nguy hiểm cực độ, loại cảm giác nguy hiểm đó chỉ vừa tới gần lập tức sẽ chết không thể nghi ngờ.
Từ đỉnh cao thoáng chốc rớt xuống như một con kiến hôi, dù cho trong tâm trí Sát Lục ma đế cũng có chút khó chịu nhưng cũng may, đây cũng đã không phải lần đầu tiên, bởi vậy, ngược lại có thể thích ứng rất nhanh.
Ngày thứ mười, đang lúc Phong Vân Vô Kỵ ngồi trong Sát Lục ma cung mới xây dựng thì một âm thanh chấn động cực lớn từ trước cung điện truyền đến, cỗ sóng chấn động đó bỗng chốc liền đánh bay hai cổng đại môn của Ma cung.
Xuyên thấu qua đại môn, Phong Vân Vô Kỵ liếc mắt liền thấy một bàn chân trần màu đen cực lớn, đỉnh đầu truyền đến thanh âm như sấm nổ : “Sát Lục ma đế ở đâu? Ngươi và thuộc hạ ngươi vì sao còn chưa xuất phát!”
“Không dám làm phiền Ma thần, thuộc hạ đã triệu tập nhân mã, ngay lập tức xuất phát đi tới chiến trường Tư Đề Lạp Cổ!” Phong Vân Vô Kỵ cao giọng nói, hai tay vỗ xuống ghế một nhát, như tia chớp xuất hiện ở bên ngoài.
“Tốt.” Từ trong lỗ mũi khổng lồ của Ma thần kia phun ra hai đạo ma khí, quay đầu nhìn bốn xung quanh, đột nhiên vỗ một chưởng xuống một tòa Ma điện gần nhất, ‘Oanh’ một tiếng, cả tòa Ma điện nổ tan, từ trong Ma điện từng tên Ma tộc tứ tán lao ra.
“Đám kiến hôi các ngươi, mau mau đứng dậy!” Ma thần kia rít gào, dưới sự xung kích của từng đạo khí lãng, cả Sát Lục ma cung như bị vòi rồng quét qua.
Dưới Sát Lục diện giáp, khuôn mặt Phong Vân Vô Kỵ mảnh mảnh dữ tợn : “Chờ đến khi bổn tọa đạt đến đệ bát trọng của Hấp Tinh đại pháp, nhất định sẽ hấp ngươi thành xác khô!”
“Thuộc hạ của Sát Lục ma cung đâu?” Thanh âm lạnh lùng của Phong Vân Vô Kỵ vang vọng khắp lãnh địa, điểm khác với Ma thần này chính là, Ma thần khiến người ta sợ hãi, gần như chạy tứ tán, nhưng thuộc hạ Sát Lục ma đế cho dù Ma tộc vừa rồi chạy ra rất xa nhưng sau một câu của Phong Vân Vô Kỵ, mau chóng từ bốn phương tám hướng tập trung lại, người người mau chóng xếp thành một đội ngũ trước Sát Lục ma cung.
Trên đỉnh đầu, hai con mắt màu đen cực lớn của đại Ma thần đảo qua đảo lại, nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Kỵ một hồi, ồm ồm nói : “Tiểu tử, nhìn không ra ngươi vẫn còn rất bản lĩnh a!”
Phong Vân Vô Kỵ không để ý đến hắn, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đám thuộc hạ đông nghịt của Sát Lục ma cung trước người, rất lâu sau mới xoay người lại, ngẩng đầu hỏi : “Ma thần tôn kính, có thể xuất phát rồi chứ?”
“Uhm, có thể xuất phát rồi!” Ma thần gật đầu.
Phong Vân Vô Kỵ vừa vung tay thì Ma tộc đông nghịt như thủy triều lập tức xông về phía chiến trường Tư Đề Lạp Cổ…..
Không thể miêu tả được nơi này là dạng tồn tại gì. Khi Phong Vân Vô kỵ thống lĩnh quân đội đông đảo xuất hiện tại vùng biên giới của khối chiến trường cổ xưa vô biên này, chỉ cảm giác được khí tức thê lương và sát phạt nồng đậm. Toàn bộ đất đai của chiến trường Tư Đề Lạp vô cùng màu mỡ, nhưng lại không có một cây cỏ dại nào có thể sinh tồn trên mảnh đất này. Cho dù là cây ma đằng được xưng là cả Ma giới không nơi nào không có, sinh mệnh lực ngoan cường cũng không ngoại lệ.
Đây là một mảnh đất bị nguyền rủa, bởi vì nó đã hội tụ quá nhiều huyết dịch của cường giả ma tộc. Oán khí và khí tức sát phạt nồng đậm phiêu đãng giữa hư không. Phong Vân Vô kỵ cảm giác được rất rõ khí tức của những oan hồn, tiếng gào thét ai oán hoà vào tiếng gió.
Phong Vân Vô kỵ đưa mắt nhìn, chỉ thấy vô số bạch cốt hoặc to nhỏ nằm xuống trong cát bụi, trộn lẫn cùng bùn đất. Trong những tầng bạch cốt vỡ nát, một số kiến nhỏ trùng màu trắng không ngừng chui ra chui vào, gặm nhấm những cốt tủy còn sót lại. Từng cụm kiến trùng màu trắng dày đặc không ngừng ra vào kéo những mảnh xương nhỏ vào bên trong động huyệt.
Chiến trường cổ Tư Đề Lạp, bởi vì sự rộng rãi của nó nên rất nhiều thế lực ma tộc cường hãn đều chọn làm nơi quyết chiến. Từ mấy trăm ức năm trước, cứ cách một đoạn thời gian, vài vương triều khổng lồ của Ma giới lại triển khai chiến tranh tại nơi này, số lượng binh lính đạt đến hơn trăm ức.
“Ầm ầm!”
Bên kia của chiến trường cổ Tư Đề Lạp, bụi mù cuồn cuộn bốc lên cao đến mấy trăm trượng, trong phạm vi cả ngàn dặm mù mịt không tan, như thủy triều không ngừng tràn về hướng chiến trường. Nhìn xuyên qua đám mây mù mỏng manh phía trên, Phong Vân Vô kỵ ẩn ước nhìn thấy được những chiếc đầu khổng lồ cùng với những cặp mắt sáng ngời hung ác dữ tợn.
Mặt đất chấn động. Phía trên, mây đen cuồn cuộn liên miên bất tuyệt từ thiên không cuộn đến, gần như bao trùm toàn bộ một phiến không gian của chiến trường cổ Tư Đề Lạp mà Phong Vân Vô kỵ có thể nhìn thấy. Dường như có một bàn tay khổng lồ đang kéo từng tấm màn đen từ xa đến che kín cả bầu trời.
“Lệ!”
Những tiếng kêu réo rắt từ phía xa vang lên, thanh âm vang vọng mà sắc bén, như kiếm sắc cắt qua bầu trời. Phong Vân Vô kỵ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa phiến mây đen, vô số hỏa long khổng lồ từ những tầng mây bay ra. Những con hỏa long khổng lồ này có cặp mắt màu tím đỏ, sáng rực như những chiếc đèn lồng, cho dù giữa bầu trời âm ám cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phần cổ của những hỏa long được bọc những bộ da, phía trên là một dây xích, đầu kia của dây xích được những kỵ sĩ mặc giáp đen ngồi trên thân hỏa long nắm trong tay. Quân đoàn hỏa long dày đặc từ phía xa bay đến…
“Lệ!”
Lại một trận thanh âm chỉnh tề vang lên. Hỏa long nhiều đến hàng vạn con đột nhiên duỗi những chiếc cổ dài, những chiếc đầu hung dữ hướng về phía trước há miệng thật lớn, tiếp đó hàng vạn đạo hỏa diễm hừng hực từ trong miệng phun ra, đạt đến mấy trăm trượng, giữa không trung hình thành một dòng sông lửa.
Phong Vân Vô kỵ chấn kinh. Loại long kỵ sĩ này từ trước đến nay hắn chưa từng thấy qua. Nhìn thực lực của chúng tuyệt đối vượt xa những ma tộc tinh nhuệ bình thường. Trong lòng tính toán một chút, Phong Vân Vô kỵ rút ra một kết luận đáng sợ: một khẩu hỏa diễm của những hỏa long này có thể giết chết hàng trăm đến hàng ngàn ma tộc.
“Ầm ầm!”…
Đầu bên kia của chiến trường Tư Đề Lạp, đông đảo những Ma Thần khổng lồ từ trong những đám bụi mù chậm rãi bước ra. Phía sau những Ma Thần này, một đoàn tế tự chiến tranh thân mặc hắc bào ngâm xướng những chú văn trầm bổng, trong tay cầm những sợi xích sắt thật dài. Đầu kia của xích sắt là một khối sắt tam giác hình chóp, nửa đen nửa đỏ không ngừng biến ảo, tại điểm giao nhau có khắc những đồ hình màu đen cổ quái. Những tế tự chiến tranh một mặt ngâm xướng chú văn, một mặt huy động xích sắt trong tay vẽ thành những vòng tròn trên đỉnh đầu, phát ra tiếng gió vù vù. Những nơi mà tam giác hình chóp lướt qua, trong không khí lưu lại những đường hỏa hiễm màu đỏ nhỏ như tơ. Những chiến tranh tế tự chậm rãi đi đến gần, hắc bào rộng thùng thình trên người theo gió lay động, trên cánh tay để trần cũng tương tự có khắc những đồ án phức tạp khó hiểu.
“Ầm ầm!” “Ầm ầm!”…
Mặt đất chấn động, những tiếng bước chân ầm ầm từ phía sau vang lên. Ma thức của Phong Vân Vô Kỵ đảo qua, phát hiện chúng đại ma thần đáng tiến về phía trước. Thân thể của những Ma Thần này vốn khổng lồ, hơn nữa trong mắt bọn họ, tất cả những ma tộc dưới cấp Ma Thần đều là những kẻ hèn mọn, cho nên bọn họ giống như không hề nhìn thấy, vẫn bước nhanh về phía trước, một bước dài đến mấy chục trượng. Một cước đạp xuống, rất nhiều ma tộc không kịp tránh đi đều hóa thành thịt vụn.
Hàng ngũ vốn chính tề lập tức trở nên tán loạn, những binh lính ma tộc bỏ chạy tứ tán, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ. Phong Vân Vô kỵ không có ước thúc, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác bất an. Hắn xoay người lại, nhìn lướt qua đám đông Ma Đế bên dưới, thầm nghĩ: “Chỉ sợ bổn tọa lại phải trở về làm một Ma Đế đơn độc. Chiến trường hoành tráng như vậy, bọn gia hỏa chúng ta chỉ là những con chốt thí mà thôi. Trong trường đại chiến này, tùy tiện cũng có thể chết đi vài chục đến hơn trăm ức, có lẽ bọn chúng cũng không sống được. Bổn tọa cũng không ngu ngốc như bọn chúng, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.”
Ánh mắt đảo qua những khuôn mặt hưng phấn, nóng lòng ra trận của các Ma Đế hai bên, Phong Vân Vô kỵ trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt thoáng hiện lên tà ý: “Đợi một lát nữa kẻ chết sẽ là các ngươi. Bổn tọa sẽ không phụng bồi!”
Tát Cáp Lạp vương triều, trước tiên phái đến chiến trường cổ Tư Đề Lạp, đều là những Ma Đế nguyên bổn bị Phong Vân Vô kỵ chinh phục và truy sát, những ma tộc này đột nhiên xuất hiện , một người cũng không.
Phong Vân Vô kỵ đang suy nghĩ làm cách nào để bảo toàn tính mạng, đột nhiên một cảm giác nguy cơ truyền đến. Không kịp suy nghĩ, hắn lập tức như tia chớp lao qua một bên. Tại khoảnh khắc khi Phong Vân Vô kỵ vừa lướt ra, một bàn chân khổng lồ như sắt thép từ không trung đạp xuống, thiếu chút nữa thì đã đạp nát thân thể của hắn.
“Ầm!”
Mặt chấn động sụp xuống một mảng lớn, tại nơi mà Phong Vân Vô kỵ đứng vừa rồi, một Ma Thần đầu có ba sừng đứng sừng sững, ánh mắt nhìn về phía trước, dường như không hề nhận ra một cước vừa rồi thiếu chút nữa đã đạp chết một Ma Đế.
Phong Vân Vô kỵ lơ lửng giữa không trung, áo choàng sau lưng tung bay phần phật. Bên dưới giáp che mặt, chân mày của hắn như phủ một lớp mây đen: “Tên Ma Thần khốn khiếp này, chỉ ỷ vào to xác đã vô pháp vô thiên. Một ngày nào đó, bổn tọa sẽ đem các ngươi từng tên một hấp thành xác khô!”
“Vù!”
“Vù!”
Hai tiếng rít gió từ hai phương xa truyền đến. Trong nháy mắt, hai cột cờ khổng lồ từ trên trời cắm xuống. “Oanh!” một tiếng, hai cột cờ màu đen nghiêng ngiêng giao chéo vào nhau cắm xuống mặt đất. Trên mặt cờ màu đen, một lá có hình ngọn lửa địa ngục, còn một lá có hình con ngươi màu bạc. Trên thân cột cờ khắc đầy những hoa văn phức tạp.
“Vù vù!”
Tại điểm giao nhau của hai cột cờ cắm trên mặt đất, từng đạo điện hoa hình lưới lưu chuyển lên xuống. Từ bên cạnh nhìn vào, giữa hư không tại nơi mà hai cột cờ giao nhau, từng đạo thiểm điện lập lòe, tiếng đùng đoằng liên miên bất tuyệt.
Tại nơi tiếp xúc của hai cột cờ và mặt đất, một cột nhanh chóng biến thành màu đỏ, còn một cột biến thành màu bạc. Từ trung tâm của hai cột cờ, hai vòng sóng gợn bất đồng lan rộng về bốn phía…
“Ầm ầm!”
Ngay khi hai luồng sóng giao nhau, những tiếng nổ lớn vang vọng khắp bầu trời, đất đá vỡ vụn bắn tung lên cao mấy trăm trượng. Không gian chung quanh hai cột cờ nhất thời trở nên mờ mịt, từng đạo sóng gợn khổng lồ lan ra khắp bốn phía.
“Ầm!”
Ở giữa hai cột cờ, một đạo ma khí xung thiên như cá voi phun nước bắn thẳng lên tận trời. Ma khí giữa không trung bắt đầu lan ra bốn phía.
“Ầm ầm!”
Trên thiên không, lấy cột ma khí đang bốc lên trời làm trung tâm, những đạo điện quang dày dặc tỏa ra khắp không gian. Cùng lúc đó, hai cột cờ đồng thời hướng về hai bên vươn dài ra, đến mấy chục trượng mới dừng lại, từ xa xa đối mặt với nhau…
- Tấn công!
Trong hư không, một thanh âm hùng hậu vang lên, kẻ ra lệnh chính là tên ác ma to lớn trên đầu có sừng.
Dưới mệnh lệnh của hắn, những tên Ma Đế đứng ở hàng đầu cùng thuộc hạ nhanh chóng lao lên, khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn. Sau lưng bọn chúng, binh lực chính thống của Tát Cáp Lạp vương triều lại không hề di chuyển.
“Những tên ngu ngốc khốn khiếp này!” Phong Vân Vô kỵ thầm mắng một tiếng, tay phải giơ lên quá đỉnh đầu, tiếp đó Khô Lâu Thập Tự kiếm mang theo thanh âm chấn nhiếp tâm thần vẽ lên không trung. Phía sau người hắn, binh sĩ ma tộc như thủy triều cuồn cuộn tràn về phía trước. Phong Vân Vô kỵ thở dài một tiếng, trong lòng biết vương triều mà mình đã vất vả kiến lập nên chỉ sợ lần này sẽ không còn một ai.
“Lệ!”
Gần như ngay vào lúc ma tộc tại phía đông Ma giới xuất động, ở bên kia, mấy vạn long kị sỹ cưỡi trên lưng hỏa long ngự không mà đến. Hàng vạn đạo hỏa diễm khổng lồkhiến cho những kẻ nhìn thấy trong lòng kinh hãi, cả bầu trời âm u đều bị chiếu sáng thành một phiến hỏa hồng.
- Tại sao ngươi còn đứng đây?
Một giọng nói hùng hậu từ trên đỉnh đầu Phong Vân Vô kỵ vang lên.
Phong Vân Vô kỵ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một Ma Thần khổng lồ sắc mặt dữ tợn đang nhìn vào hắn, bàn tay to lớn mở ra hướng về phía hắn, tựa hồ một khi đáp án của Phong Vân Vô kỵ không khiến thể cho y hài lòng, lập tức sẽ một chưởng đánh chết.
“Bổn tọa vì sao lại phải đi theo đám chốt thí kia?” Phong Vân Vô kỵ trong lòng tức giận thầm mắng, nhưng lời này lại không dám nói ra khỏi miệng.
- Ma Thần tôn kính! Thuộc hạ đối với Tát Cáp Lạp đại đế phi thường ngưỡng mộ, rất hy vọng có thể được chiêm ngưỡng chân dung của Tát Cáp Lạp đại đế vĩ đại nhất.
Trên mặt của Ma Thần kia xuất hiện thần sắc cung kính:
- Tát Cáp Lạp đại đế tất nhiên là tồn tại vĩ đại nhất của vương triều, cũng là đại đế gần nhất với Hắc Ám Chủ Thần tối cao của Ma giới. Chúng ta phải trung thành với ngài!
- Hừ! Đại đế vĩ đại đâu phải là loại kiến hôi như ngươi có thể chiêm ngưỡng được. Đi, mau ra chiến trường cho bổn Thần! Sợ chết à? Vây thì bổn thần sẽ giết ngươi trước!
Ánh mắt của Ma thần kia biến đổi, lộ ra vẻ miệt thị.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm mắng một tiếng, đôi cánh ác ma phía sau vươn ra, “ba đát” một tiếng, trước lúc Ma thần động thủ, đập mạnh đôi cánh như sao băng lao ra ngoài…
Phong Vân Vô Kỵ bay ra xa trăm trượng, liền thu liễm khí tức lại. Hắn trực tiếp một chưởng đánh chết một ma tộc, đoạt lấy trường kích của y, sau đó đem Khô Lâu Thập Tự kiếm cắm vào vòng đeo kiếm trên đùi phải. Hắn ngẩng đầu lên, trà trộn vào trong đại quân ma tộc dày đặc, tiến về phía trước.
“Hống!”
Trên bầu trời, mấy vạn hỏa long lượn vòng bỗng nhiên đáp xuống, tiếp đó từng đạo hỏa diễm khổng lồ bắn thẳng vào đám chiến sĩ ma tộc. Vô số ma tộc chiến sĩ trong đợt tấn công đầu tiên, toàn thân bốc cháy, kêu lên thảm thiết, chưa đến một khắc đã hóa thành hỏa diễm hừng hực, cháy thành tro tàn.
Những kỵ sĩ trên lưng hỏa long bỗng nhiên kéo dây xích, hỏa long lập tức lao thẳng lên bầu trời phía trước, lưu lại trên mặt đất một khoảng không rộng lớn, cùng với những đống thi thể bị đốt cháy.
Khoảng đất trống do hỏa long tạo ra trong nháy mắt đã bị lấp đầy, tốc độ của đại quân không hề giảm bớt. Phía đối diện, đám Ma Thần nhanh chóng xông lên. Ma Thần đi hai bên, những ma tộc tinh nhuệ tay cầm trường kích như thủy triều nhanh chóng xông lên phía trước. Ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ xoay chuyển, một mặt chậm rãi tiến về phía trước, một mặt di chuyển về một hướng bên cạnh, tất cả những kẻ cản đường đều bị hắn lợi dụng sát khí mạnh mẽ chấn vỡ kinh mạch trong cơ thể.
Với loại chiến tranh đại quy mô này, tác dụng của một cá nhân thật sự là quá nhỏ. Tại thời khắc này, Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ không phải là làm thế nào để giết địch, mà là giữ mạng. Ma thức Thần cấp chỉ có thể khiến cho hắn phái hiện trước nguy hiểm, lúc cần thiết còn có thể giữ mạng, nhưng uy năng của Thần cấp phải cần công lực để duy trì. Một thân thể cấp Ma Đế, tại trường chiến tranh liên quan đến hai đại thế lực Ma giới này, thực sự không có gì là quan trọng.
Ước chừng đã ra khỏi quỹ đạo của chiến trường chính, Phong Vân Vô Kỵ lập tức ném bỏ trường kích, thân thể chìm xuống nhập vào trong lòng đất, một đường phá vỡ tầng tầng bùn đất chìm xuống bên dưới. Từng cỗ khí tức hôi thối xộc vào mũi, bên dưới bùn đất chôn dấu vô số những tàn binh đoạn kích rỉ sét, những binh khí này đều bị Phong Vân Vô Kỵ lần lượt phá vỡ, nhập vào bên trong bùn đất.
Ma khí trong cơ thể tuôn ra, chấn động những bùn đất phía trên chung quanh lỗ thủng. Bùn đất bốn phía lập tức tràn vào che kín động khẩu. Đồng thời, Phong Vân Vô Kỵ đem ma công trong cơ thể xuất ra bên ngoài, dung nhập vào trong bùn đất trên đỉnh đầu, khiến cho mặt đất thoạt nhìn có vẻ rắn chắc, không để cho người khác phát hiện.
Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trong lòng đất, tận lực thu liễm khí tức. Cùng lúc đó, ma thức cường đại của hắn phá đất bay ra, quan sát toàn bộ cục diện chiến tranh…
“Vù!”
“Vù!”
“Vù!”
Ma thức của Phong Vân Vô Kỵ vừa phá đất bay ra, liền “thấy được” mưa kích đầy trời rơi xuống. Trong tiếng kêu sắc bén, vô số ma tộc bị đóng chặt vào mặt đất.
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
Hai tiếng nổ từ chiến trường Tư Đề Lạp truyền đến, từng đợt mây đen xuất hiện tại hai bờ của chiến trường cổ. Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được một tia khí tức quen thuộc, đó là khí tức của hắc ám kim tự tháp.
Bên dưới mây đen, hai tòa hắc ám kim tự tháp khổng lồ xuất hiện tại hai bờ biên giới chiến trường, tám sợi xích sắt thật lớn nối liền với mặt đất. Trên đỉnh hắc ám kim tự tháp khổng lồ, thỉnh thoảng lại lóe lên nhưng tia chớp màu đen, dọc bề mặt của bốn bức tường bên ngoài một đường truyền xuống…
Ma khí hùng hậu từ bên trong hắc ám kim tự tháp tràn ra. “Ầm ầm!”, trong mây đen dày đặc trên bầu trời chiến trường cổ Tư Đề Lạp, một đoàn thiểm điện khổng lồ đột nhiên bắn ra, sau đó lan về bốn phía không theo một quy luật nào. Gần như đồng thời, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện không gian chung quanh hai tòa hắc ám kim tự tháp đột nhiên dao động một chút, dường như vặn vẹo trong khoảnh khắc.
Phong Vân Vô Kỵ cẩn thận đem ma thức phát tán ra. Tại bên rìa của hắc ám kim tự tháp, hắn không hề cảm giác được loại khí tức kinh khủng hủy diệt tất cả như lúc ban đầu. Ma thức lại tiến về phía trước vài trượng, nhưng vẫn vô sự như cũ…
Khi ma thức của Phong Vân Vô Kỵ đảo qua bên ngoài một tòa hắc ám kim tự tháp, trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra: “Đây căn bản không phải là bản thể của hắc ám kim tự tháp mà mình đã nhìn thấy, mà là một loại tồn tại như huyễn thể, hoặc có thể nói là hình chiếu, một loại tồn tại gần như chân thực.”
Không gian nơi hình chiếu “hắc ám kim tự tháp” vô cùng cổ quái. Phong Vân Vô Kỵ chung quy cảm giác được, dường như có cái gì đó mà mình không thể phát hiện ra, hoặc có thể nói là hắn cảm giác được một thứ gì đó bên trong “hắc ám kim tự tháp” này.
“Nếu như bổn tôn có ở đây thì tốt!” Dưới lòng đất, Phong Vân Vô Kỵ có chút thở dài, trong lòng lại nghĩ đến một kỹ năng của bổn tôn, “Phá Vọng ngân mâu”. Loại kỹ năng này gần như có thể nhìn thấu bất cứ thứ gì ẩn giấu, bao gồm cả những quy tắc hữu hình và vô hình.
Sau khi phân thần, Phong Vân Vô Kỵ chỉ còn lại Hấp Tinh đại pháp, cũng là công pháp thích hợp nhất để sinh tồn tại Ma giới, ngay cả Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp cũng không có được,
Một dự cảm nguy hiểm dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ lập tức như tia chớp thu hồi ma thức lại. Tại khoảnh khắc khi thu hồi, ma thức của hắn và một đạo ma thức cường đại khác khẽ quét qua. Phong Vân Vô Kỵ cả người chấn động, linh hồn như bị trọng kích. Hắn không dám sơ suất, trong lòng biết đã hánh động vừa rồi đã thu hút sự chú ý của một số kẻ cường đại, liền nhanh chóng thu hồi ma thức lại, bất động một lúc lâu, chỉ sợ bị phát hiện một điểm sơ hở.
May mắm là sự hỗn loạn của cuộc chiến hoàng tráng này đã trở thành yểm hộ tốt nhất cho hắn…
“Ô!”…
Một tiếng kèn hùng hồn từ xa xa vang lên, xuyên qua bùn đất truyền vào trong tai của Phong Vân Vô Kỵ, tiếp đó là một trận thanh âm kịch liệt do mặt đất chấn động. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng máy động, biết đại quân Tát Cáp Lạp vương triều cuối cùng đã xuất động.
Chờ đợi cơ hội đã lâu, cuối cùng cũng đã đến. Bên dưới lòng đất, bên trong Sát Lục chiến giáp, khuôn mặt của Phong Vân Vô Kỵ trở nên dữ tợn vì hưng phấn…
Người dịch: xuannld
Biên dịch & biên tập : fishscreen
Nguồn: TTV
Hàng ngàn lá cờ đen có hình ngọn lửa địa ngục từ một bên của chiến trường cổ Tư Đề Lạp như thủy triều cuồn cuộn tràn đến, thanh âm ầm ầm chấn động vang vọng khắp mặt đất. Toàn bộ chiến trường cổ Tư Đề Lạp đều rung chuyển kịch liệt dưới những bước chân. Phía trên cơn thủy triều màu đen cuồn cuộn, ma khí bắt đầu chuyển động. Giữa mặt đất và mây đen, vô số ma tộc cấp cao toàn thân bao phủ ma khí đập mạnh những đôi cánh ác ma, tay cầm trường kích, ánh mắt dữ tợn nhìn những long kỵ sĩ trên không trung. Ác ma rợp trời, răng nanh lộ ra khỏi miệng, thỉnh thoảng lại liếm môi, phát ra những tiếng kêu hưng phấn.
Đây mới là thực lực chân chính của Tát Cáp Lạp vương triều, bất luận là sát khí hay khí thế đều vượt xa ma tộc bình thường. Hắc giáp trên người bọn chúng cũng là chiến giáp tinh nhuệ được chế tạo đồng nhất, ma tộc bình thường không thể so sánh được.
Trong nháy mắt, quân đội khổng lồ của Tát Cáp Lạp vương triều cùng với những Ma thần cao lớn đã tiến đến trung tâm chiến trường. Những nơi phía trước mà bọn chúng đi qua, bất luận là binh sĩ bên nào toàn bộ đều giết không cần hỏi, khí thế không gì có thể ngăn cản được. Những nơi đi qua, người ngã ngựa đổ, huyết nhục tung tóe khắp nơi. Gần như trong nháy mắt khi va chạm, có đến ngàn vạn ma tộc ngã xuống dưới những thanh trường kích từ phía sau đâm tới.
Ở bên kia, gần như ngay khi quân đội chủ lực của Tát Cáp Lạp vương triều xuất động, quân đội của Ni Cổ Lạp Tư vương triều cũng từ một bên của chiến trường Tư Đề Lạp xông lên, như thủy triều tràn về hướng trung tâm chiến trường.
Phong Vân Vô Kỵ cố gắng kìm nén xung động muốn lao ra, trong lòng tự nhủ: “Nhịn một chút nữa! Rất nhanh sẽ đến thôi!”
Bầu trời của chiến trường Tư Đề Lạp được bao phủ bởi vô số ma thức cường đại. Rất nhiều thần ma cường đại đều quan sát trận chiến này, trong đó bao gồm cả ma thức của Phong Vân Vô Kỵ. Từng đạo ma thức toàn bộ tinh thần đều tập trung vào cuộc chiến, tương hỗ với nhau không hề xung đột, cũng không hề muốn động thủ, giống như vô số đường thẳng song song.
Quân đội của Tát Cáp Lạp vương triều và Ni Cổ Lạp Tư vương triều từ hai bên đồng thời quét sạch những binh sĩ giữa chiến trường. Bất kể là binh sĩ của phương nào, chỉ cần ngăn cản tại phía trước toàn bộ đều giết sạch, động tác vô cùng nhanh gọn, tất cả đều là một kích nát thây. Tốc độ của quân đội hai bên như sét đánh, dễ dàng thu dọn những ma tộc đang hỗn chiến tại trung tâm chiến trường.
Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy trong lòng phát lạnh, hiển nhiên cả hai bên đều có chủ ý giống nhau, tiêu diệt sạch toàn bộ chốt thí.
Ma thức của Phong Vân Vô Kỵ chú ý đến hành động của hai bên, nhìn thấy song phương càng ngày càng gần, trong lòng dường như chợt hiểu ra. Bẩt kể là Ni Cổ Lạp Tư vương triều hay Tát Cáp Lạp vương triều đều yên lặng hành động theo một loại quy tắc ngầm nào nó, những quy tắc ngầm này hiển nhiên cùng với việc tàn sát có liên quan.
Nhưng khiến cho Phong Vân Vô Kỵ nghi hoặc chính là, tàn sát những ma tộc yếu nhược này đối với hai bên rốt cuộc có ích lợi gì?
Đúng lúc này, Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi phát hiện, từ đỉnh của hắc ám kim tự tháp tại hai phương chiến trường cổ Tư Đề Lạp, những hoa văn kim sắc vô tận hóa thành dòng chảy cuồn cuộn từ đỉnh của hắc ám kim tự tháp lưu chuyển xuống. Khi hoa văn kim sắc vô tận chảy xuống bên rìa hắc ám kim tự tháp khổng lồ, liền dọc theo mặt phẳng điên cuồng tràn về hướng chiến trường cổ Tư Đề Lạp. Vô số hoa văn kim sắc cực nhỏ không có quy luật, lan ra toàn bộ chiến trường, phạm vi bao trùm đến phân nửa chiến trường cổ Tư Đề Lạp. Khi hoa văn kim sắc này xuyên qua những ma tộc chiến sĩ của phe mình phía trước, dường như đi qua không khí, không hề có chút trở ngại nào.
Từ góc độ của Phong Vân Vô Kỵ có thể thấy được, những hoa văn kim sắc hình dạng gần như tương đồng của hai bên vừa vặn gặp nhau tại trung tâm chiến trường Tư Đề Lạp, đem toàn bộ chiến trường một phân thành hai. Những hoa văn kim sắc đang lan về bốn phía như tia chớp, khi gặp phải hoa văn kim sắc của bên kia, tốc độ cực nhanh lập tức giảm xuống đến mức thấp nhất, yên tĩnh lơ lửng giữa hư không.
Gần như tại khoảnh khắc khi hoa văn kim sắc của hai bên gặp nhau, toàn bộ chiến trường Tư Đề Lạp lập tức bị bao phủ bởi hoa văn kim sắc ngừng lại giữa hư không. Hoa văn kim sắc nửa ẩn nửa hiện, từ từ chuyển hóa thành màu vàng đen, sau đó màu sắc càng lúc càng mờ nhạt, dần dần tan rã trong hư không, giống như cùng mặt đất hợp thành một thể.
Một loại cảm giác cổ quái dâng lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ. Hắn chung quy cảm giác được sự xuất hiện của hoa văn kim sắc này khẳng định là có một tác dụng nào đó, nhưng mặc cho hắn ldùng ma thức tìm tòi ra sao cũng không thể thấy được hoa văn kim sắc kia đã ẩn đi nơi nào. Trong hư không, sương mù màu đen mờ nhạt lượn lờ. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng cảm thấy cổ quái, nhưng khổ nổi không có Phá Vọng ngân mâu, hắn căn bản không thể phát hiện được sự huyền bí trong đó.
Đối với hoa văn kim sắc đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất này, chiến sĩ hai bên đều giống như không nhìn thấy, bước tiến không hề chậm lại…
“Ầm!”
Cuối cùng, đạp lên tầng tầng lớp lớp những thi thể còn sót lại, hắc kỳ hình ngọn lửa và hắc kỳ hình con ngươi màu bạc ầm ầm va chạm vào nhau. Một tiếng nổ kinh thiên động địa từ trung tâm chiến trường cổ Tư Đề Lạp vang lên, hai dòng thủy triều màu đen dài mấy ngàn dặm va chạm vào nhau, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Lực trùng kích mạnh mẽ khiến vô số ma tộc bị bắn tung lên trời, tuy nhiên từ sớm kinh mạch thân thể của bọn chúng đã đứt ra từng khúc, chưa lên đến đỉnh phong đã trở thành một người chết.
Phong Vân Vô Kỵ vẫn như trước kiên trì chờ đợi. Trên bầu trời, long kỵ sĩ đáp xuống khiến cho một diện tích lớn ngập tràn ngọn lửa, mỗi một lần phun ra đều cuốn đi mấy ngàn ma tộc chiến sĩ, lưu lại hàng ngàn những thi thể cháy đen. Ngọn lửa do hỏa long phun ra có nhiệt độ rất cao, cho dù là quân đội chính quy của Tát Cáp Lạp vương triều, khôi giáp vẫn không thể chống lại được loại nhiệt độ này.
“Xèo xèo!”
Trên bầu trời ở hậu phương của Tát Cáp Lạp vương triều, từng gã ác ma điên cuồng thét lên chói tai, hai cánh đập mạnh, như tia chớp lao về hướng long kỵ sĩ trên không trung.
“Vù!”
Đối mặt với ác ma dày đặc, hỏa long lập tức bay lên. Tiếp đó mấy vạn hỏa long xếp thành một hàng, đồng thời há miệng thật lớn, một dòng sông lửa dài mấy trăm trượng phun ra, hoàn toàn bao trùm không gian phía trước. Đồng thời, long kỵ sĩ thu hồi trường kích đen nhánh trong tay, gắn vào sau lưng, từ trong túi bên dưới thiết giáp lấy ra những cây lưu tinh chùy(1). Hai tay nắm thật chặt một điểm của lưu tinh chùy, cánh tay phải dùng sức, lưu tinh chùy lập tức mang theo tiếng gió vù vù bắt đầu xoay tròn phía trên long kỵ sĩ. Những nơi mà lưu tinh chùy đi qua, không khí đều trở nên mơ hồ không thấy rõ.
(1) Xích chuỳ (binh khí thời xưa, hai đầu binh khí có hai quả chuỳ to bằng cái bát).
“Xèo xèo!”
Từng mảng lớn ác ma chạm vào ngọn lửa do hỏa long phun ra, tất cả đều hóa thành tro tàn bay lả tả. Kẻ trước ngã xuống, kẻ sau lại tiến lên. Những kẻ ngừng lại cũng bị những ác ma phía sau đẩy mạnh vào trong hỏa diễm hừng hực, nổ tung giữa không trung thành từng chùm tro bụi theo gió rơi lả tả, mùi hôi thối cháy khét tràn ngập không gian…
Đông đảo ác ma từ phía trên và phía dưới lượn qua, đánh về phía long kỵ sĩ trên lưng hỏa long. Lưu tinh chùy tại không trung quét một vòng, hơn mười ác ma lập tức hóa thành thịt vụn…
Tàn sát, tàn sát vô tận! Quân đội của Tát Cáp Lạp vương triều và Ni Cổ Lạp Tư vương triều tựa như hai cỗ máy xay thịt, không ngừng đan xen vào nhau. Phạm vi giao chiến nhanh chóng mở rộng, trong nháy mắt đã lan ra đến phía trên Phong Vân Vô Kỵ.
Tiếng bước chân ầm ầm cùng tiếng gào thét điên cuồng từ đỉnh đầu truyền đến. Dưới lòng đất, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên mở mắt ra: “Thời cơ cuối cùng đã đến rồi!”
Thủ hạ của Sát Lục ma cung trong trận chiến này gần như toàn quân bị diệt, nhưng Phong Vân Vô Kỵ cũng không thèm quan tâm. Chỉ cần hắn còn sống, sớm muộn Sát Lục ma cung sẽ có thể xây dựng lại, đương nhiên nói không chừng còn có thể thành lập một vương triều ở Ma giới.
Thế nào là đục nước béo cò? Một con voi đứng giữa một bầy kiến, chẳng lẽ lại gọi là đục nước béo cò?
Phong Vân Vô Kỵ sớm đã hạ quyết tâm, khi quân đội chính quy của Tát Cáp Lạp vương triều và Ni Cổ Lạp Tư vương triều chính thức giao chiến, chính là lúc hắn xuất động. Giữa đông đảo cường giả như vậy, có lẽ sẽ không ai chú ý đến một ma tộc có chút biểu hiện vượt trội.
“Phốc!”
Một đạo thân ảnh phá đất bay lên. Không ai ngờ được bên dưới lòng đất lại có một người. Hai gã ma tộc đang tử chiến với nhau hơi ngẩn ra, ngay lập tức, lưỡi kiếm của Khô Lâu Thập Tự kiếm nhẹ nhàng lướt qua hai chiếc mũ giáp. “Bùng” một tiếng, hai gã ma tộc lập tức nổ tung thành tro bụi, khôi giáp trên người bỗng nhiên sụp xuống, rơi lả tả trên mặt đất.
- Ngươi thuộc phe nào?
Một tiếng quát chợt vang lên.
Phong Vân Vô Kỵ nghe được liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã ma tộc của Tát Cáp Lạp vương triều và một gã ma tộc của Ni Cổ Lạp Tư vương triều đang đồng thời nhìn vào hắn.
“Hắc hắc!” Phong Vân Vô Kỵ cười gằn một tiếng, không hề đáp lời, tay trái giơ lên, một cỗ hấp lực đột nhiên xuất hiện. Hai gã ma tộc lập tức như tia chớp bị hút về phía Phong Vân Vô Kỵ, bay được nửa đường, từng đoạn xương khô từ bên trong khải giáp rơi xuống, bay đến bàn tay Phong Vân Vô Kỵ thì chỉ còn lại hai bộ giáp trống rỗng cùng hai luồng ma khí.
Phong Vân Vô Kỵ co tay trái lại, hai luồng ma khí lập tức tràn vào bên trong cơ thể hắn. Hắn tiện tay ném một cái, hai bộ khải giáp liền rơi xuống mặt đất kêu loảng xoảng.
Chung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, đám ma tộc đều thu hồi trường kíchi, cùng nhau nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Hành vi giết người cả hai bên vừa rồi đã rồi khiến cho bọn chúng chú ý.
Ma thức của Phong Vân Vô Kỵ quét qua một vòng, đột nhiên nhìn về hướng ma tộc chung quanh lộ ra một nụ cười hung ác.
“Hấp Tinh đại pháp!”
“Ầm!”
Một vòng khí lưu màu đen từ trong thân thể Phong Vân Vô Kỵ bắn ra, như cuồng phong quét lá tràn về bốn phía. Trong nháy mắt, ma khí cuồn cuộn một lần nữa tràn vào cơ thể hắn…
“Đinh đang đang!…”
Từng đợt thanh âm va chạm của kim loại vang lên. Lấy Phong Vân Vô Kỵ làm trung tâm, trong phạm vi ba mươi trượng, khôi giáp dày đặc rơi xuống mặt đất, các bộ phận rơi lả tả khắp nơi, lộ ra những bộ xương trắng bên trong. Rất nhiều ma tộc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị hấp thành xương khô…
“Ha ha ha…”
Phong Vân Vô Kỵ điên cuồng cười một tiếng, như tia chớp lao đi. Tiếng cười của hắn nhanh chóng bị tiếng giết chóc che lấp đi.
Trên bầu trời và mặt đất, quân đội vương triều dày đặc đang hỗn chiến với nhau, mỗi một địa phương chiến đấu đều vô cùng kịch liệt. Không ai chú ý tới tại mảnh đất sát biên giới của chiến trường có một ma tộc dị thường…
Chiến tranh đã trở thành yểm hộ tốt nhất cho Phong Vân Vô Kỵ. Bất kể là ma tộc của Tát Cáp Lạp vương triều hay Ni Cổ Lạp Tư vương triều, độ thuần túy và tinh khiết của ma khí đều vượt xa những ma tộc bình thường. Phong Vân Vô Kỵ điên cuồng vận chuyển Hấp Tinh đại pháp, hấp thu tinh hoa sinh mệnh của những ma tộc này. Từng cỗ ma nguyên tinh thuần tràn vào cơ thể khiến cho hắn vô cùng sảng khoái.
“A!”
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, hai tay thả xuống, nghiêng nghiêng vươn về phía sau. Từng cỗ ma khí như cá voi hút nước tràn vào cơ thể hắn.
Mỗi nơi mà Sát Lục Ma Đế xuất hiện đều lưu lại xương khô đầy đất, không một nơi nào ngoại lệ.
Dưới loại chiến tranh vương triều có đến cả trăm ức ma tộc, một ma tộc sử dụng Hấp Tinh đại pháp quả thật không đáng để quan tâm. Trường chiến tranh này, căn bản chính là địa phương được tạo ra dành cho Phong Vân Vô Kỵ.
Trong mắt của Phong Vân Vô Kỵ, mỗi một ma tộc đều trở thành bổ phẩm ngon nhất…
“Ba!”
Phong Vân Vô Kỵ một cước đạp xuống, bên dưới chân, một mảng đất lớn đổ sụp xuống. Dưới bạch cốt dày dặc cùng những khôi giáp rơi lả tả, thân hình hắn hóa thành một tia chớp lướt ra, một lần nữa lao vào bên trong làm sóng ma tộc cuồn cuộn. Khô Lâu Thập Tự kiếm và Hấp Tinh đại pháp luân phiên xuất thủ, mỗi lần xuất thủ đều ít nhất lấy đi tính mạng một gã ma tộc…
Toàn bộ mặt đất đều bị thiêu đốt bởi hỏa diễm hừng hực, những đám khói nồng đậm bốc lên thiên không, nhuộm bầu trời thành một mảnh đen kịt. Bên trong những đám khói, từng con hỏa long tung hoành trong thiên địa, từng đạo hỏa diễm từ trong miệng phun ra, vô số ác ma kêu lên thảm thiết, hóa thành than đen từ không trung rơi xuống.
Từ hậu phương của Ni Cổ Lạp Tư vương triều, từng tiếng long ngâm réo rắt vút thẳng lên trời. Bên dưới những tầng mây, đông đảo long kỵ sĩ huy động lưu tinh chùy từ phía xa lướt đến. Long uy khổng lồ bao phủ toàn bộ chiến trường.
“A!”
Một long kỵ sĩ kêu lên thảm thiết, toàn thân hắn đều bị ác ma dày đặc vây quanh, những chiếc răng nanh cắm sâu vào cơ thể, ngay cả khôi giáp cũng không ngăn cản được. Còn có nhiều ác ma vượt qua phòng tuyến của kỵ sĩ, đáp xuống trên người hỏa long, vây quanh điên cuồng cắn xé…
Kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi. Long kỵ sĩ có cường đại hơn cũng không thể ngăn cản được ác ma vô cùng vô tận.
Hỏa long mang theo kỵ sĩ trên lưng dưới sự công kích của ác ma, quằn quại từ không trung rơi xuống giữa đám bụi mù, đem một phiến ma tộc ép thành thịt vụn, ngay lập tức liền bị ma tộc hai bên tràn tới bao phủ…
Mức độ chiến tranh vô cùng thảm liệt, chỉ cần thời gian hô hấp một cái đã có những mảng lớn ma tộc ngã xuống giữa cát bụi, huyết thủy thấm ướt cả mặt đất. Từng khối thân thể còn sót lại văng tung tóe khắp nơi. Trên bầu trời, cuộc chiến giữa hỏa long kỵ sĩ và ác ma cũng phi thường thảm liệt…
Ngay lúc Phong Vân Vô Kỵ vừa lưu lại một đám bạch cốt, đang định lao đến một nơi khác, đột nhiên một luồng hơi nóng từ trên đỉnh đầu cuốn tới. Phong Vân Vô Kỵ thất kinh, lập tức như tia chớp lướt ra. Một cỗ hỏa diễm hừng hực quét qua Sát Lục chiến giáp. Hỏa diễm vừa lướt qua, bên dưới Sát Lục chiến giáp, cơ nhục trên lưng của Phong Vân Vô Kỵ liền bị cuộn lên, da tróc thịt bong. Từng luồng khói xanh phát tán ra mùi cháy khét từ bên dưới Sát Lục chiến giáp bốc lên.
“Tư!”
Phong Vân Vô Kỵ nghiến răng. Trên đỉnh đầu, một hỏa long thật lớn từ phía trên xẹt qua. Trên lưng cự long, long kỵ sĩ tay kéo xích sắt, cự long lập tức lao về hướng khoảng không phía trước. Cách Phong Vân Vô Kỵ không xa, một vòng hỏa diễm thiêu đốt, khói đặc bốc lên tận trời, từng đoàn thi thể bị cháy xém ngã xuống mặt đất. Bùn đất của chiến trường Tư Đề Lạp cũng biến thành một mảnh cháy đen, tràn ra những khe nứt…
Phong Vân Vô Kỵ trong mắt xẹt qua thần sắc hung ác, dưới chân bỗng nhiên phát lực, lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh phóng lên cao. Thân thể của hắn nhoáng lên, lướt qua chụp lấy một bên cánh của cự long, từ sát thân thể cự long trở mình leo lên lưng. Gần như đồng thời, long kỵ sĩ trên lưng cự long kia dường như có linh cảm, đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ…
Last edited by Tò.Tí.Te; 26-08-2009 at 06:52 PM.
Người dịch: anubis1603
Biên dịch & biên tập : fishscreen
Nguồn: TTV
“Vù Vù!”
Long kỵ sĩ huy động lưu tinh chùy, những nơi đi qua không khí như trở nên quánh đặc, lưu lại từng đạo tàn ảnh mơ hồ. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng hơi căng thẳng, tốc độ huy động lưu tinh chùy của long kỵ sĩ kia rất chậm, nhưng hắn hoàn toàn cảm nhận được trong cây chùy kia ẩn hàm một lực lượng cường đại. Đám Long kỵ sĩ này gây cho hắn một loại cảm giác kỳ quái. Thực lực của bọn chúng dường như không được bài danh tại Ma giới, nhưng từ trên thân thể bọn chúng, hắn cảm nhận được loại khí tức năng lượng kỳ quái nồng đậm giống như trên người lão pháp sư.
“Vù!”
Lưu tinh chùy hóa thành một đạo tàn ảnh đánh về phía Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ thân dưới bất động, thân trên hơi ngả ra phía sau. Lưu tinh chùy quét qua sát trán của hắn gây nên một trận âm thanh ma sát chói tai. Cương phong do lưu tinh chùy tạo ra giống như cương trảo táp vào giáp che mặt.
Ngay lúc lưu tinh chùy sượt qua, Phong Vân Vô Kỵ lập tức hành động. Nơi giáp lưng và vai phát ra hai tiếng “bồng bồng”, đôi cánh ác ma màu xanh sẫm từ sau lưng vươn ra. Phong Vân Vô Kỵ dùng lực vỗ mạnh, thân hình lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh lao về phía long kỵ sĩ…
Long kỵ sĩ toàn thân được che kín bởi chiến giáp hình rồng dữ tợn, chỉ hở ra hai con mắt. Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ đang lao đến, y không hề kinh hoảng, tay phải đột nhiên dùng lực một chút, lưu tinh chùy như tia chớp quay ngược lại, bay về phía Phong Vân Vô Kỵ.
“Két!”
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên vươn tay trái chụp lấy dây xích. Đầu chùy tại không trung quay tròn một vòng, lướt qua Phong Vân Vô Kỵ, sau đó gập lại trực tiếp bay về phía phần mặt của hắn. Bên ngoài lưu tinh chùy đen kịt bốc lên một luồng sương mù mày xám dày đặc, một cỗ cương phong cường đại quét vào mặt. Tay phải của Phong Vân Vô Kỵ như chớp rút Khô Lâu Thập Tự kiếm ra, “sát!” một tiếng chém xuống. Một thanh âm giòn tan vang lên, lưu tinh chùy vỡ ra làm hai mảnh.
Hình ảnh của lưu tinh chùy phản chiếu vào trong mắt của long kỵ sĩ, chầm chậm nứt ra thành hai mảnh, thời gian dường như trở nên chậm phi thường. Đột nhiên một cỗ lực lượng không thể kháng cự truyền đến, long kỵ sĩ bị sợi xích trong tay quăng lên cao, vẽ thành một đường cong trên không trung, văng khỏi lưng cự long. Đầu xích bên kia chợt lỏng ra, “rầm” một tiếng, giống như sao băng rơi xuống mặt đất…
Trên bầu trời, Phong Vân Vô Kỵ sau dùng sức ném long kỵ sĩ kia xuống dưới, một mình đứng trên lưng cự long. Hắn vốn định thuần phục con cự long này làm tọa kỵ, nhưng căn bản đã không còn thời gian…
Một kẻ thân mặc lưu ly hắc giáp đột nhiên xuất hiện trên lưng cự long, đồng thời long kỵ sĩ biến mất không thấy nữa, điều này đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của những long kỵ sĩ xung quanh.
“Huýt!”
Một long kỵ sĩ cách Phong Vân Vô Kỵ trăm trượng đột nhiên trong miệng phát ra một tiếng huýt gió cao vút. Con cự long đang bị Phong Vân Vô Kỵ dẫm trên lưng đột nhiên rống lên môt tiếng, đôi cánh dùng sức đập mạnh tạo nên một cỗ đại phong. Giáp sắt trên lưng rung động, cự long toàn thân xoay chuyển lao về hướng thiên không.
Cự long bay vút lên bầu trời, vừa bay vừa xoay tròn. Phong Vân Vô Kỵ bất ngờ không đề phòng, trong phút chốc bị hất xuống lưng cự long. Hắn đang định quay lại trên lưng cự long lần nữa, nhưng cự long kia bỗng nhiên quẫy đuôi một cái, quay đầu lại há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm. Cùng lúc đó, hai long kỵ sĩ từ hai bên trái phải điều khiển cự long bay nhanh đến, hai tiếng rít chói tai vang lên. Một cỗ nguy hiểm theo bản năng nổi lên tròng lòng Phong Vân Vô Kỵ, hai cánh ác ma rung lên một cái, cả người bắn ngược về phía sau. Hai đạo lưu tinh chùy giao nhau lướt qua ngay trước mặt Phong Vân Vô Kỵ, nhưng đoàn hỏa diễm có phạm vi rất lớn của cự long đã bao trùm cả người hắn…
Cự long kia hiển nhiên có chút giận dữ, một lúc lâu sau mới phun hết đoàn hỏa diễm. Hai bên trái phải, hai gã long kỵ sĩ đứng song song với con cự long mất chủ, vừa trấn an nó, đồng thời nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ…
Hỏa diễm phun hết, Phong Vân Vô Kỵ một thân hắc giáp từ trong hư không hiện ra, từng luồng khói xanh mang theo mùi khét từ trong những khe hở của khải giáp bốc lên.
- Làm sao có thể?
Một trong hai gã long kỵ sĩ kinh ngạc hô lên.
Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, tay phải buông ra, Khô Lâu Thập Tự kiếm tự động rơi vào khuyên đeo kiếm. Đồng thời hai tay của hắn giơ lên, hướng về phía hai gã long kỵ sĩ, Hấp Tinh đại pháp lập tức xuất thủ…
- Các ngươi không nên chọc vào ta!
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, khuôn mặt trở nên dữ tợn, hai cỗ hấp lực cường đại lập tức phát ra. Cho dù là cự long khổng lồ cũng không thể chống lại cỗ hấp lực có thể cuốn sạch thiên địa này. Dưới tác dụng của Hấp Tinh đại pháp, hai gã long kỵ sĩ kêu thảm một tiếng, một luồng khí màu xanh đậm đặc từ bên dưới khải giáp cuồn cuộn tuôn ra, nhưng lưu tinh chùy trong tay vẫn chuẩn xác phóng tới.
“Ầm!” “Ầm!”
Phong Vân Vô Kỵ không hề né tránh, tùy ý để hai quả lưu tinh chùy ẩn chứa lực lượng cường đại nặng nề đập vào người. Phần ngực sát lục chiến giáp bị lõm vào một khối lớn. Gần như đồng thời, từ phía sau Phong Vân Vô Kỵ, một quả lưu tinh chùy khác vô thanh vô tức đập trúng vào lưng.
Ba quả lưu tinh chùy, lực lượng cường đại căn bản không giống với công kích vật lý. Phong Vân Vô Kỵ bị ba quả chùy này đập trúng, cả người chấn động, linh hồn cũng thiếu chút nữa bị chấn bay ra. Phong Vân Vô Kỵ vốn không trở nên khinh xuất như vậy, nhưng hắn đã bị hai gã long kỵ sĩ kia kích phát bản tính tàn nhẫn, không chỉ tàn nhẫn đối với người khác mà còn tàn nhẫn đối với chính mình, không tránh né mà ngạnh tiếp ba cú công kích này. Sau khi hai gã long kỵ sĩ rơi vào trong tay Phong Vân Vô Kỵ, bên trong khôi giáp chỉ còn lại hai bộ hài cốt.
Con cự long kia bị hấp lực cường đại hút về phía Phong Vân Vô Kỵ. Thân thể to lớn lướt qua khoảng không gian mấy trăm trượng thì tất cả lớp da bên ngoài đã bị mục nát, khói xanh bốc lên, từng bộ phận lộ ra xương trắng. Sự bá đạo của Hấp tinh đại pháp ngay cả cự long cũng không thể kháng cự.
Cự long kia cũng rất lợi hại, mắt thấy khoảng cách còn chừng hơn mười trượng nữa, đột nhiên há miệng phun ra một hơi sóng nhiệt cuồn cuộn. Phong Vân Vô Kỵ cười gằn một tiếng, hai tay vung lên, trực tiếp ném hai kiện chiến giáp hình rồng đi, đồng thời thân thể như tia chớp lướt về phía gã long kỵ sĩ phía sau.
Đôi cánh khẽ rung lên, tránh khỏi luồng hỏa diễm, Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp há miệng ra, hấp tinh đại pháp lập tức xuất thủ. Cho dù trong tay đang nắm sợi xích gắn trên gáy rồng, long kị sị kia vẫn bị hấp lực cường đại hút bay lên, mấy trăm ác ma lao tới càng làm cho hắn cảm thấy luống cuống.
Dưới mặt nạ Sát Lục chiến giáp, trong mắt Phong Vân Vô Kỵ hiện lên thần sắc hung ác. Từ trên người gã long kỵ sĩ này, hắn lại phát hiện ra một sơ hở rất lớn gần như không thể ngờ tới của long kỵ sĩ, đám long kỵ sĩ này không có năng lực bay lượn trên không.
Thân hình nhoáng lên, thừa dịp gã kỵ sĩ kia đang bị treo tại không trung, cự long cũng chưa kịp xuất thủ tương trợ, Phong Vân Vô Kỵ lẩn vào trong đám ác ma cuồn cuộn. Tay phải vừa động, Khô Lâu Thập Tự kiếm lập tức bay ra khỏi khuyên đeo kiếm, rơi vào trong tay, mượn sự yểm hộ của đám ác ma, tại không trung vẽ nên một đạo hắc ảnh…
Trong lúc long kỵ sĩ kia một tay giữ xích sắt buộc trên thân cự long, tay kia rút trường kích này đen trên lưng gạt bay đám ác ma xung quanh người, từ phía sau, một đạo kiếm quang như tia chớp xẹt qua, ánh kiếm phản chiếu vào trong mắt của y…
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, long kỵ sĩ kia tại không trung nổ tung thành một chùm tro bụi màu đen, mũ giáp và chiến giáp vỡ thành nhiều mảnh bắn về các hướng…
“Hống!”
Một tiếng long ngâm bi thảm vang lên, tiếp đó là một luồng hỏa diễm bao trùm trời đất. Thân hình của Phong Vân Vô Kỵ co rút lại, nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời Khô Lâu Thập Tự kiếm bay ra khỏi tay, phát ra một trận kiếm ngân trong trẻo, chìm vào trong luồng hỏa diễm cuồn cuộn…
“Bùng!”
Hỏa diễm trong nháy mắt tiêu tan. Trên không trung, một đoàn tro bụi màu đen bay tứ tán tán. Trong đám tro bụi đó, Khô Lâu Thập Tự kiếm bị một cỗ lực lượng cường đại chấn bay ra. Phong Vân Vô Kỵ phất tay một cái, Khô Lâu kiếm đang ở trên không mấy trăm trượng liền vẽ thành một vòng cung hoàn mỹ bay về tay hắn…
Từng cỗ tinh hoa khổng lồ từ chuôi Khô Lâu Thập Tự kiếm tràn vào trong cơ thể. Phong Vân Vô Kỵ thở ra một hơi, mỗi lần hấp nạp như vậy đều mang đến cho hắn một cảm giác cực kì thoải mái.
“Vù!”
Từng cỗ sương mù màu đen từ nơi nối tiếp giữa mặt nạ và giáp ngực liên tiếp tuôn ra. Phong Vân Vô Kỵ đưa tay gạt qua, luồng hắc vụ này liền phiêu tán tại không trung.
“Chuyện gì xảy ra? Trong cơ thể long kỵ sĩ, ngoại trừ tinh hoa sinh mệnh, những thứ khác hấp thu vào đều không có tác dụng!” Phong Vân Vô Kỵ trong lòng nghi hoặc. Dựa theo cường độ vung chùy của long kỵ sĩ, nếu như bị hấp nạp hết năng lượng trong người, hẳn là cực kì đại bổ. Nhưng trên thực tế, Phong Vân Vô Kỵ hấp nạp ba gã long kỵ sĩ, nhưng trong cơ thể bọn chúng lại có một cỗ năng lượng kỳ lạ, căn bản hoàn toàn bất đồng so với ma nguyên tính chất. Hoặc chuẩn xác mà nói, trong cơ thể đám long kỵ sĩ này không hề có ma khí.
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, hắn đã hoàn toàn mất đi hứng thú với long kỵ sĩ. Hấp tinh đại pháp hút xong cũng không có cách nào lợi dụng, không phải là uổng phí khí lực sao?
Ác ma đầy trời bao vây đám long kỵ sĩ lại, khiến cho bọn chúng căn bản không thể đối phó Phong Vân Vô Kỵ. Một lần giết chết hai gã long kỵ sĩ đã làm cho chúng ác ma hiểu rõ lập trường và thực lực của Phong Vân Vô Kỵ, vì vậy trong lúc hắn điều tức không có ai tới quấy rầy.
Phong Vân Vô Kỵ đang suy nghĩ, đồng thời từ không trung hạ xuống. Trong tai hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn. Từ trong hắc ắm kim tự tháp tại hai bờ chiến trường cổ Tư Đề Lạp, đột nhiên mỗi cái bắn ra hai sợi dây xích to lớn, một đầu của dây xích gắn với một khối thiết chùy hình thoi to lớn. Những nơi mà thiết chùy đi qua, Toàn bộ ma tộc đều hóa thành bột phấn, cường hành tạo ra một thông đạo giữa không trung…
“Ầm!”
Bốn sợi xích sắt màu đen to lớn, từng cặp bắt chéo nhau, từ hai bên bầu trời hai phía bắn xuống. Thiết chùy cắm vào nửa bên kia chiến trường, thâm nhập vào trong lòng đất. Vài tiếng nổ vang kịch liệt vang lên, cả chiến trường ầm ầm rung chuyển, phảng phất như tấm ván gỗ bị hai người khổng lồ xốc lên.
“Ầm ầm!”
Nơi thiết chùy rơi xuống, từng đạo bùn đất lật lên lan rộng về bốn phía. Những nơi đi qua, ma tộc tựa như giấy dán vỡ thành từng mảnh.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khiếp sợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bên dưới hắc ám kim tự tháp của Tát Cáp Lạp vương triều, giữa hư không đột nhiên xuất hiện một hắc động cực lớn, từng tiếng nổ lớn vang vọng từ trong hắc động truyền ra…
Phong Vân Vô Kỵ trợn mắt há mồm. Chỉ thấy một đám quái vật thân hình to lớn như loài tê giác, cả người được bao phủ một lớp giáp dày từ trong hắc động chạy ra. Trên đầu đám quái vật này mọc ra hơn mười mũi sừng dài nhọn màu trắng, thân cao đến mấy ngàn trượng, không kém gì đám Ma Thần.
“Ầm ầm!”
Hơn một ngàn quái vật thân to giáp dày cử động chân trước, đột nhiên phát lực lao về phía trước, để lại bụi mù cuồn cuộn phía sau, từ một bên của chiến trường Tư Đề Lạp xông tới. Những nơi đi qua, từng đoàn ma tộc bị những bàn chân khổng lồ từ trên không đạp thành thịt nát. Đồng thời, đám quái vật này đột nhiên cắm sừng xuống đất, dùng sức ủi về phía trước. Nơi mà chúng đi qua, không có bất cứ thứ gì có thể cản được nửa khắc. Ngay cả đám Ma Thần đang đồ sát những ma tộc khác, trông thấy loài quái vật to lớn này cũng bất giác tránh sang ra bên cạnh…
Hơn một ngàn đường cày thật sâu từ một bên của chiến trường Tư Đề Lạp nhanh chóng kéo dài về bên kia, thế như chẻ tre. Vô số ma tộc còn chưa kịp kêu thảm đã bị những chiếc sừng vô cùng cứng rắn nghiền nát, huyết nhục tung tóe khắp nơi. Đám hung thú này không hề phân biệt địch hay ta, một đường lao về hướng khu vực của Ni Cổ Lạp Tư vương triều…
Ngay lúc mấy ngàn hung thú xuất hiện trên chiến trường, đông đảo tthầy tế chiến tranh bên phía Ni Cổ Lạp Tư vương triều cũng lập tức hành động, một mặt ngâm xướng, một mặt huy động xích sắt trong tay. Từng đạo tiêm chùy bay lượn trong không trung, lưu lại từng đạo tàn ảnh, từng cỗ lực lượng cổ quái lưu động trong không khí…
Dưới hắc bào thùng thình của các thầy tế chiến tranh, từng cỗ hắc vụ theo áo choàng rung động mà tuôn ra. Hắc vụ càng ngày càng nhiều, dần dần kết thành một mảng, hình thành một phiến mây lớn, dần dần bao phủ thân hình của đám thầy tế chiến tranh.
Từ trên không trung nhìn xuống, xích sắt trong tay đám thầy tế chiến tranh bay lượn phía trên hắc vụ, phát ra từng than âm rít gió, torng khi thân hình của đám thầy tế đã hoàn toàn bị bao phủ không còn nhìn thấy. Từng đạo phù văn màu đen cổ quái từ trong hắc vụ tuôn ra, không ngừng chui ra chui vào bên trong hắc vụ, lúc ẩn lúc hiện, ẩn ước kết thành một thể…
Phong Vân Vô Kỵ khiếp sợ nhìn đám hung thú thân mang giáp dầy phía dưới. Chỉ trong thời gian hô hấp vài cái, từng đường cày sâu đến mấy chục trượng đã xuyên phá hơn phân nửa chiến trường Tư Đề Lạp. Bên dưới những rãnh cày, một mảng huyết thủy màu đen bao trùm mặt đất, như sông nhỏ dần dần chảy xuống đất. Trong đám huyết thủy đó, từng khối thân thể gãy nát nổi lềnh bềnh, từng thanh kích gãy nhô lên một nửa…
Uy lực của hung thú thật sự làm cho người ta sợ hãi, công kích trùng trùng hầu như không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì với bọn chúng…
“Ầm ầm!”...
Từ hắc ám kim tự tháp của hai bên, từng sợi xích sắt không ngừng bắn xuống, đâm vào trong mặt đất chiến trường. Những sợi xích sắt bắn xuống sau này rõ ràng không bằng như hai cây đầu tiên. Xét ở một loại ý nghĩa nào đó, Phong Vân Vô Kỵ có cảm giác hai sợi xích sắt to lớn đầu tiên giống như một loại phân chia phạm vi đối với các thế lực…
Một sợi rồi lại một sợi xích sắt tung hoành khắp cả chiến trường cổ Tư Đề Lạp, có một cây thậm chí còn đi sát qua người Phong Vân Vô Kỵ. Hắn trông thấy rõ ràng, trên xích sắt có đầy những phù văn cổ quái, cùng với ẩn chứa lực lượng cường đại kinh khủng…
Những xích sắt này hoàn toàn đan xen giữa thực chất và hư chất, dày đặc lên đến hàng ngàn sợi từ không trung bắn xuống. Đầu kia của xích sắt toàn bộ đều tập trung tại hắc ám kim tự tháp đang lơ lửng trên không trung…
Trên mặt, đột nhiên bốc lên từng luồng trông giống như sương mù mà không phải sương mù. Từng cỗ vật chất màu đen đó dọc theo xích sắt lan tới phía trên, giống như có sinh mạng…