Một bang đến khiêu chiến, muốn đoạt hạ phẩm Linh Khí, tới bây giờ ngoại trừ Vi Ly ra thì chỉ còn lại một mình Vạn Lý Hào.
Trong lúc Vạn Lý Hào chạy trốn, quay lại nhìn tình thế toàn là tử vong, xương cốt cháy đen, ngay cả tên ác ma sát nhân Lâm Vân cũng không thấy đâu.
Ngay lúc trong lòng Vạn Lý Hào nổi lên nghi hoặc thì thân thể liền va chạm cái gì đó, bật ngửa ngã xuống đất, lúc này Vạn Lý Hào mới quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt sắc bén lạnh lẽo vô tình của Sở Nam, cả người phát ra sát khí tràn ngập.
Vạn Lý Hào kinh hãi, Lâm Vân vốn truy đuổi phía sau hắn, không hiểu sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt hắn, cuối cùng còn bị va chạm một cái thật mạnh, khiến cho lục phủ ngũ tạng như muốn đổi vị trí.
Bất kể kinh ngạc thế nào, Vạn Lý Hào lúc này hiểu rõ bản thân không được phép do dự, nếu không sẽ chết, chết giống đám người kia, chết không có chỗ chôn. Bởi vậy cho nên Vạn Lý Hào mới mượn lực phản chấn hướng về phía khác bỏ chạy.
Trong mắt Sở Nam xẹt qua một tia lãnh mang, đem ngụm máu muốn trào ra nuốt xuống, xiết chặt trọng kiếm, vung ngang kiếm chém một cái, một làn sóng Cực Dương Chân Hỏa tràn về phía Vạn Lý Hào đang phi nước đại.
Cảm thấy nhiệt độ ở phía sau càng lúc càng cao, tốc độ của Vạn Lý Hào đã đạt đến cực trí.
Sở Nam hít đâu một hơi, miệng thốt lên một chữ:
- Nuốt!
Làn sóng Cực Dương Chân Hỏa như có linh tính, đột nhiên tràn ra như thủy triều, thoáng cái đã đâm vào đùi Vạn Lý Hào.
Ngay lập tức, Cực Dương Chân Hỏa giống như mọc rễ trong người Vạn Lý Hào khiến hắn hét thảm, liều mạng phát ra nguyên lực chống đỡ sự thiêu đốt của Cực Dương Chân Hỏa, miệng không ngớt van xin:
- Ngươi hãy tha cho ta một con đường sống, ta sẽ thần phục ngươi, ngươi để ta….
- Kẻ muốn giết Mộng Nhân đều đáng chết vạn lần! Như ngươi, phải chịu hỏa hình, thiêu cho đến chết!
Thanh âm lạnh như băng vang lên, Sở Nam bước từng bước đến trước mặt Vạn Lý Hào, nguyên lực bên trong nguyên thạch cầm trên tay bị hấp thu nhanh như thiểm điện, để duy trì Cực Dương Chân Hỏa này cần tiêu hao rất nhiều nguyên lực.
Cũng bởi vì thế cho nên mỗi nơi Sở Nam đi qua đều để lại bột phấn, tất cả đều là nguyên thạch bị Sở Nam hút sạch nguyên lực bên trong.
Chỉ có điều, mặc dù những nguyên thạch này đều là trung phẩm, thế nhưng trong giới chỉ của Sở Nam cũng không cất giữ quá nhiều, mặc dù Tứ Hải thương đội đã trả thù lao rất nhiều, nhưng trên đường đến thành Sơn Hải, Hắc đản đã hấp thụ phần lớn nguyên thạch và Thú hạch.
Cực Dương Chân Hỏa dưới sự kích phát liều mạng của Sở Nam, tử sắc bên trong hỏa diễm càng đậm, Vạn Lý Hào lúc này đã không còn nói gì được nữa, hắn chỉ có thể toàn lực ngăn cản sự thiêu đốt của Cực Dương Chân Hỏa, thế nhưng nguyên lực bên trong Vạn Lý Hào cũng không nhiều, chút nguyên lực còn sót lại nhờ ăn đan dược lúc trước không ngừng bị Cực Dương Chân Hỏa thiêu đốt, tiêu hao như thác đổ.
Ngay lúc này, Sở Nam lại nâng trọng kiếm lên, sắc mặt Vạn Lý Hào đã tím tái, biết rõ hôm nay không thể trốn khỏi kiếp này, nhưng vẫn quát:
- Ngươi không phải muốn dùng lửa thiêu chết ta sao? Thế nào? Ngươi thiêu không chết nên muốn dùng kiếm sao?
- Nói thiêu chết ngươi thì tất nhiên phải thiêu ngươi cho đến chết, Thiên Vương lão tử cũng không cứu được.
Nói xong Sở Nam phun một ngụm máu tươi lên thân trọng kiếm, chém về phía trước một cái, một đạo nguyên lực tiến vào trong cơ thể Vạn Lý Hào, toàn thân Vạn Lý Hào run rẩy một cái, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, nhưng đợi một lúc thì vẫn không phát hiện có gì dị thường, chịu cơn đau đớn vì bị thiêu đốt, cười lên ha hả:
- Lâm Vân, nguyên lực của ngươi không đủ sao? Xem ra nguyện vọng thiêu chết ta của ngươi không thể thực hiện rồi, Lâm Vân, các ngươi đợi Vạn Kiếm môn báo thù đi, Vạn Kiếm môn, vạn kiếm tề xuất, cho dù ngươi có tu vi Võ Quân đi nữa cũng phải chết không thể nghi ngờ!
Sở Nam không hề để tâm, miệng lại thốt ra một chữ:
- Đốt!
Chữ “Đốt” vừa thốt lên, trong thân thể Vạn Lý Hào đột nhiên bùng lên một ngọn lửa lớn, trực tiếp thiêu đốt kinh mạch, huyết nhục, cốt cách của hắn.
Cực Dương Chân Hỏa tàn phá bừa bãi, toàn bộ kinh mạch và huyệt nhục đều biến thành tro bụi.
Trong mắt Vạn Lý Hào hiện lên vẻ không thể tin nổi, hắn tuyệt đối không ngờ rằng Lâm Vân lại có thể đem Hỏa nguyên lực kích nhập vào trong thân thể hắn, nhưng sự chấn động của hắn chỉ thoáng qua một chút liền biến thành một đống tro tàn.
Trong đám người, có một người sắc mặt ngưng trọng, nhìn chòng chọc thân ảnh Sở Nam, ánh mắt đảo một vòng, tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó.
Sau khi Sở Nam thi triển ra một kích cuối cùng, thân thể như bị rút sạch, không đề nổi một chút lực nào, trọng kiếm chống xuống đất, thân tựa trên kiếm, lúc này Tử Mộng Nhân đã đến bên cạnh đễ đỡ hắn.
Trong mắt Vi Ly bùng lên chiến ý lẫm liệt, thầm nhủ:
- Ta sẽ đánh bại người, sẽ có một ngày ta sẽ đánh bại ngươi.
Ngay lúc này, kẻ lộ sắc mặt ngưng trọng bước ra, chỉ ba bước đã đến trước mặt Sở Nam, trường kiếm chỉ thẳng vào Sở Nam, hào hùng tráng chí quát:
- Lâm Vân, Lương Vân ta muốn khiêu chiến ngươi!
Lời này vừa thốt ra, cả đoàn người đều sững sờ.
Tử Mộng Nhân quát một tiếng yêu kiều:
- Lương Vân, ngươi đúng là không biết xấu hổ, hèn hạ vô sỉ, thấy tên ngốc kiệt sức nên ngươi muốn khi phụ sao? Ngươi thấy mình chắc thắng cho nên mới khiêu chiến, đúng không? Ngươi đúng là không phải nam nhân, sao lúc trước ngươi không khiêu chiến?
Da mặt của Lương Vân thật sự rất dày, một chút đỏ mặt cũng không có, ngược lại không chút dao động nói:
- Ta mới đến, lúc trước hắn ở đây chiến đấu với người khác, ta làm sao quấy nhiễu được? Hơn nữa các ngươi nói hắn kiệt sức, ta lại thấy không phải vậy, nhìn ánh mắt của Lâm Vân vẫn tràn trề tinh thần, biểu hiện thế này là không khỏe sao?
- Ngươi cũng là võ giả sao? Muốn khiêu chiến thì bổn đại tiểu thư sẽ bồi ngươi!
Tử Mộng Nhân rút kiếm ra, lại bị Sở Nam giữ chặt, chỉ nghe Sở Nam trầm giọng nói:
- Mộng Nhân, để ta….
- Tên ngốc, thân thể của ngươi…. hắn….
- Mộng Nhân, đây là chuyện của nam nhân!
Nói xong, Sở Nam liền đứng thẳng lên, bóng dáng của hắn trong mắt Tử Mộng Nhân chưa từng thay đổi, hào hùng như một tòa núi lớn.
- Lâm Vân, ngươi đúng là hào kiệt, quả là anh hùng, ta kính trọng ngươi, bội phục ngươi!
Lương Vân khen một tiếng, thế nhưng trong mắt hắn lại lóe lên tia sáng âm hiểm, hắn nói như vậy chính là muốn đề cao Lâm Vân lên, để mọi người cho rằng Lâm Vân vẫn còn sức chiến đấu, sau đó thì hắn mới ra tay, đem gã chân anh hùng xếp thứ chín Tiềm Hoàng bảng, đơn độc giết gần sáu mươi cường giả Võ Quân này, đánh cho tan tác.
- Vì biểu lộ kính ý của ta đối với ngươi, ta nhất định sẽ dùng lực lượng mạnh nhất để đánh với ngươi một trận!
Lương Vân bổ sung thêm một câu.
Sở Nam nâng trọng kiếm lên, nói một cách nhạt nhẽo:
- Nói nhảm nhiều quá, muốn chiến thì chiến.
Đúng lúc đó, phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh lạnh lùng:
- Muốn chiến với Lâm Vân, phải qua cửa của ta!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Không biết Lương Vân đã đạt đến cảnh giới vô địch hay không, nhưng trình độ đê tiện vô sỉ của hắn thì tuyệt đối độc bộ thiên hạ.
Lúc trước thấy Sở Nam giết người như ngóe, lấy đầu giống như cắt rau, hai chân đều run rẩy, nhưng bây giờ thấy Sở Nam kiệt lực thì lại nhảy ra khiêu chiến, không quản đến việc bị chúng nhân chửi mắng.
Trên mặt Sở Nam xuất hiện một nụ cười lạnh, muốn đem tên Lương Vân “Vô sỉ đê tiện” này thu thập, bỗng nghe thấy từ phía sau có âm thanh truyền đến:
- Muốn khiêu chiến với Lâm Vân thì phải qua cửa của ta!
Theo âm thanh đó nhìn lại, Sở Nam liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vi Ly.
Lương Vân sững sờ, hắn đã nghĩ đến tình huống đám đông đứng quanh xem đánh nhau chửi mắng, cũng nghĩ với tính cách của Lâm Vân, chắc chắn sẽ cố gắng cầm cự mà đánh với hắn một trận. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim như Vi Ly.
- Thế nào? Không lẽ ta không đủ tư cách sao?
âm thanh lạnh lùng của Vi Ly lại vang lên lần nữa.
Đầu óc của Lương Vân cấp tốc vận chuyển, trả lời:
- Chờ ta đánh với Lâm Vân một trận xong sẽ đánh với ngươi!
Nói xong lời này, Lương Vân không đợi Vi Ly nói tiếp đã quay lại nói Sở Nam:
- Lâm Vân, ngươi sợ sao? Muốn tìm kẻ khá đánh thay ngươi ư? Xem ra những lời khen của ta vừa rồi chỉ là lãng phí.
- Họ Lương kia, đã thấy qua người vô sỉ, nhưng chưa có ai vô sỉ như ngươi, ngươi còn vô sỉ được nữa không?
Hai má Tử Mộng Nhân phồng lên, vừa muốn xông tới lại bị Sở Nam kéo lại phía sau, không cho nàng phát tác.
Sở Nam đang muốn nói chuyện thì đầu đường bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát:
- Kẻ nào là Lâm Vân? Tên Lâm Vân đánh con trai ta ở đâu?
Sở Nam lại lần nữa cười lạnh, không cần phải nói nhiều, người đến không phải là người của Tam Thanh môn thì còn có thể là ai?
- Hôm nay thật là có ý tứ, mục đích ban đầu chỉ là muốn Mộng Nhân vui vẻ, thỏa mãn giấc mơ làm hiệp nữ, vậy mà người được cứu bởi vì muốn báo thù cho mười tám oan hồn đã khuất mà giết thiếu gia của Vân gia, dẫn đến Vân gia, rồi đến Tam Thanh môn, sau đó là thiếu môn chủ của Tam Thanh môn bị đánh trọng thương, tiếp đó lại bị khiêu chiến, chuyện đoạt bảo phải vất vả lắm mới xử lý xong, bây giờ lại nhảy ra một con ruồi nhặng đê tiện vô địch, không ngờ cứu binh của Tam Thanh môn cũng đến. Không biết hôm nay sẽ còn xảy ra bao nhiêu chuyện nữa….
Trong lúc Sở Nam đang suy nghĩ thì lão đầu ở trong bóng tối lẩm bẩm:
- Thật đúng là một tên rước họa, đi đến đâu cũng không yên ổn, không biết lát nữa ta nên đứng yên một chút hay ra tay? Chỉ có điều tiểu tử này quả thật rất mạnh, sau mỗi một trận chiến thì hắn lại tích lũy được thêm một phần, quả nhiên là người thích hợp ma luyện, hơn nữa tiểu tử này còn sát phạt quả đoán.
Đối mặt với tình huống như vậy nhưng Sở Nam vẫn không sợ hãi, có sợ cũng vô dụng, cần gì phải sợ chứ? Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng (*)
(*) Gặp nhau ngõ hẹp, kẻ mạnh thắng.
Chỉ có điều Sở Nam lại thấy hai hàng lông mày của Vi Ly nhíu rất chặt.
Giờ phút này, Vi Ly quả thật rất buồn bực, hôm nay Lâm Vân kết thù hận đã nhiều rồi, hắn giúp tiếp nhận khiêu chiến của Lương Vân cũng không tính là gì, nhưng nếu như hắn trợ giúp Lâm Vân đối phó với Tam Thanh môn thì có chút thảm, lúc đó thì Ngũ Hành môn, Vạn Kiếm môn chắc chắn sẽ cho rằng hắn và Lâm Vân là cùng một phe.
Thế nhưng, tình thế trước mắt không phải là một mình Sở Nam có thể ứng phó, cũng không phải là cô nương mới đạt đến Đại Võ Sư trung cấp bên cạnh lại có bảo kiếm hạ phẩm Linh Khí có thể tiếp được.
Người đến, đúng là người của Tam Thanh môn, cầm đầu đám bọn chúng là cha của Nam Thiếu Hồng, môn chủ của Tam Thanh môn, Nam Bá Thiên.
Nam Bá Thiên, Võ Quân cao cấp.
Mà bên cạnh Nam Bá Thiên còn có Vân Phỉ Phỉ, ả mặc dù trọng thương nhưng vẫn kiên trì đến đây, hiển nhiên là để xem kết cục bi thảm của Sở Nam, ngoài ra, còn để xác nhận mục đích bên trong.
Phía sau hai người còn có ba bốn mươi người, nhân số mặc dù ít, thế nhưng bốn lão giả phía trước tuổi đều rất lớn, râu bạc bay bay, nếp nhăn đầy mặt, bọn họ đều là trưởng lão của Tam Thanh môn, người kém nhất cũng là Võ Quân sơ cấp, còn lại những người khác đều trên Võ Quân trung cấp.
Tam Thanh môn bày ra trận hình này rõ ràng là muốn giết người lập uy, đồng thời để báo cừu cho ái tử của Nam Bá Thiên.
Nhìn thấy trận hình của Tam Thanh môn như vậy, Lương Vân không nhắc đến chuyện khiêu chiến nữa, đồng thời trong lòng thầm hô:
- Lâm Vân, ngươi phải cố chống đỡ, cố chống đỡ cho đến lúc cuối ta đánh ngã ngươi.
Đi đến phía trước, Vân Phỉ Phỉ chỉ vào Sở Nam hét:
- Chính là hắn, chính là hắn, hắn đả thương Nam Thiếu Hồng, còn đánh cha ta tàn phế, giết đệ đệ của ta!
ánh mắt của Nam Bá Thiên đầu tiên không phải nhìn Sở Nam mà nhìn về phía Ly Hỏa Kiếm trong tay Tử Mộng Nhân, ánh mắt liền sáng rực lên, thầm nghĩ:
- Nếu như có thể đoạt được một bảo kiếm hạ phẩm Linh Khí thì chuyến đi này không phải phí công rồi.
Thu liễm tâm thần, Nam Bá Thiên lạnh nhạt nói:
- Ngươi chính là Lâm Vân? Chính ngươi đả thương con trai ta sao?
- Ta chỉ muốn giảng đạo lý cho hắn.
Gần như rơi vào tuyệt cảnh, thế nhưng trên mặt Sở Nam vẫn tràn đầy tiếu ý, vẻ tươi cười bất cần, khóe miệng cũng rỉ ra máu tươi, trong tay hắn hấp thu nguyên lực bên trong nguyên thạch và Thú hạch, ngay lúc này, mỗi một chút nguyên lực đối với Sở Nam đều quan trọng.
- Ồ, tốt lắm, ta bây giờ cũng sẽ giảng đạo lý cho ngươi.
- Vậy thì phải xem nắm quyền của ngươi đủ cứng hay không.
Nam Bá Thiên cuồng tiếu, gằn giọng nói:
- Điểm này ngươi không cần lo lắng, nắm quyền của ta cũng đủ để cho ngươi trọng thương gấp mười lần vết thương ngươi gây ra cho con ta! Bây giờ, phải xem ngươi muốn bị tra tấn đến chết hay là bị khô kiệt đến chết!
- Ta sẽ không chết!
Sở Nam nói nhảm với hắn nhiều như vậy là để bản thân có thể hấp thu thêm một phần nguyên lực, như vậy thì công kích sẽ càng mãnh liệt hơn.
Nam Bá Thiên từ chối cho ý kiến, quay sang nói với Tử Mộng Nhân:
- Cô nương, nếu như ngươi chủ động dâng bảo kiếm trong tay ra thì ta có thể để hắn chết nhanh hơn một chút, không chịu đau đớn….
- Ngươi nằm mơ! Ngươi tưởng dựa vào ngươi mà có thể giết hắn sao?
Tử Mộng Nhân cười lạnh nói.
- Đến lúc này mà còn nói lời ngông cuồng, giết hắn dễ như trở bàn tay vậy, nếu như ngươi dâng bảo kiếm của mình lên, ta có thể tha cho ngươi không chết….
- Phụ thân, ả cũng đánh Thiếu Hồng, không thể tha cho ả….
Vân Phỉ Phỉ vội vã nói.
- Phỉ Phỉ, lời của ta còn chưa nói xong, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, ngươi muốn lưu lại hai tay hay hai chân của mình?
Nam Bá Thiên vừa dứt lời thì khóe miệng Vân Phỉ Phỉ nhếch lên một nụ cười âm hiểm, lạnh lùng nói:
- Như vậy để ả sống không bằng chết!
- Ngươi dám không?
Tử Mộng Nhân cười lạnh nói:
- Lúc trước ta đã cảnh cáo, chỉ cần một câu nói của ta đã có thể diệt Tam Thanh môn của ngươi rồi, ngươi sống lâu như vậy rồi còn không biết sao?
- Cái gì ta cũng không biết, ta chỉ biết hôm nay các ngươi chết chắc rồi.
- Lúc trước đã từng có rất nhiều người nói như vậy với chúng ta, đến bây giờ, toàn bộ bọn chúng đều chết dưới chân ta!
Lời của Sở Nam vừa dứt, trong tai mọi người bỗng nhiên vang lên một tiếng hét:
- Ai dám ra tay với Đại tiểu thư, giết không cần bàn!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nam Bá Thiên nghe thấy Tử Mộng Nhân muốn diệt Tam Thanh môn của hắn thì chỉ cười nhạt mà thôi, căn bản không để trong lòng, trong mắt hắn, đây chẳng qua chỉ là một vài thủ đoạn của một cô nương giãy giụa trước khi chết mà thôi.
Lại nghe thấy Sở Nam giết người như ngóe, nhưng Nam Bá Thiên chỉ quét mắt nhìn qua cảnh tượng xung quanh một chút, vẫn không để trong lòng, hắn thậm chí còn muốn bật cười, nói một câu: “Ta không phải bọn chúng, cho nên bọn chúng chết không có nghĩa ta sẽ chết, mà ngươi thì chắc chắn phải chết! Hơn nữa, ngươi còn có một tử huyệt….”
Tử huyệt mà Nam Bá Thiên nghĩ đến tất nhiên chính là Tử Mộng Nhân.
Nhưng lời này của Nam Bá Thiên còn chưa kịp thốt ra thì không ngờ ở đằng xa bỗng nhiên vang lên âm thanh “Giết không cần bàn”
Tiếp đó, Nam Bá Thiên cuối cùng cũng chấn động, nhìn nữ nhân che mạng hồng cầm hạ phẩm Linh Khí trong tay, thầm hoài nghi:
- Chẳng lẽ người này có thân phận rất lớn? Thật sự có khả năng chỉ nói một câu là diệt cả Tam Thanh môn?
Sau khi nghi hoặc, Nam Bá Thiên liền phủ nhận, nếu như nàng thật sự có năng lực như vậy thì bọn hắn đã không lưu lạc đến nông nỗi này.
Trong lúc Nam Bá Thiên còn đang phân vân thì đoàn người nói “Giết không cần bàn” đã đi đến, đủ hai mươi mốt người, người cầm đầu chính là Tả Cửu, chính là người mà lúc trước phụng lệnh chưởng môn đem Sở Nam và Tử Mộng Nhân trở về Thần Khí Phái.
Từ khi cái tên Lâm Vân xuất hiện trên Tiềm Hoàng bảng, Tả Cửu liền dẫn theo đám sư đệ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến thành Sơn Hải, sau khi đến thành Sơn Hải thì mới biết hai người Đại tiểu thư đã rời khỏi, lại liên tục một đường đuổi theo đến đây.
Cho đến lúc này, cuối cùng cũng đuổi kịp.
- Tả sư huynh.
Tử Mộng Nhân kinh hỉ hô lên.
Tả Cửu dẫn đám sư đệ đến trước mặt Tử Mộng Nhân, cung kính nói:
- Đại tiểu thư, Tả Cửu đến chậm.
- Không chậm, không chậm, Tả sư huynh, ngươi đến rất đúng lúc, Tử Mộng Nhân nhảy lên sung sướng, Tả Cửu lúc này mới quay qua Sở Nam nói:
- Lâm sư đệ, đại danh của ngươi, chúng ta đều đã nghe thấy….
Tả Cửu nói vậy, hai mươi tên đệ tử phía sau liền gật đầu phụ họa, trong mắt bọn hắn nhìn về phía Sở Nam đều tràn ngập sùng bái, xếp thứ chín Tiềm Hoàng bảng, đơn độc đánh với ba đại Võ Quân, uy phong bực nào?
- Tả sư huynh, ngươi hãy chiếu cố tốt Mộng Nhân, đừng để người khác làm thương hại.
- Đây là chức trách của ta, nếu như có người muốn làm hại Đại tiểu thư, nhất định phải bước qua xác ta.
Tử Mộng Nhân nói:
- Tả sư huynh, tên Lương Vân này rất là vô sỉ, không ngờ nhân lúc thân thể tên ngốc hư nhược mà khiêu chiến, quả thật đáng ghét.
Tả Cửu liếc xéo mắt nhìn Lương Vân, sắc mặt Lương Vân lúc này đã tái nhợt, hắn làm sao ngờ rằng tên Lâm Vân này còn có sư huynh đệ, hơn nữa còn là một đám, tên cầm đầu còn là cảnh giới Võ Quân, phía sau còn có hai mươi tên Võ Tướng cao cấp, lực lượng như vậy cũng không phải là một mình Lương Vân hắn có thể ứng phó nổi.
- Tả sư huynh, người này cứ giao cho ta thu thập là được rồi.
âm thanh của Sở Nam kiên định vô cùng, một khối nguyên thạch lại bị hút cạn nguyên lực, hóa thành bột phấn.
Tả Cửu nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Nam, gật đầu, tiến lên một bước, lạnh giọng quát:
- Vừa rồi là kẻ nào muốn đoạt kiếm, đoạn hai tay hai chân tiểu thư nhà ta?
Nam Bá Thiên cảm thấy sự tình nằm ngoài dự liệu của mình, thế nhưng bây giờ hắn cưỡi hổ khó xuống, không thể cứ như vậy mà bỏ qua, lại nghĩ đến con trai bị đánh thành thảm trạng như vậy, trong lòng bùng lên lửa giận, quát:
- Ta nói, rồi sao?
- Nếu như ngươi đoạn hai tay hai chân thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
âm thanh của Tả Cửu càng thêm băng lãnh.
Hai mắt Nam Bá Thiên nheo lại thành đường chỉ, cười ha hả nói:
- Ngươi tưởng ngươi là ai? Một Võ Quân trung cấp cũng dám ở trước mặt ta càn rỡ? Cho dù thêm hai mươi tên sư đệ Võ Tướng cao cấp của ngươi cùng lên, một mình Võ Quân cao cấp như ta là có thể tiếp được, lại nói bên phía ta còn bốn Võ Quân, ngoài ra còn có hơn ba mươi Võ Tướng cao cấp, ngươi tưởng ngươi có thể đánh thắng ta? à, đúng rồi, bên phía ngươi còn có một Đại Võ Sư và một tên Võ Quân hư nhược mặc cho người ta chém giết. Lực lượng như vậy cũng dám ở trước mặt ta cuồng vọng sao?
- Ta không đánh được….
- Không sai, thức thời mới là tuấn kiệt, nếu như không đánh được thì ngoan ngoãn giao bảo kiếm ra, dâng hai cái tay Lâm Vân lên đây!
Nam Bá Thiên lúc này đã bỏ qua ý nghĩ đoạn hai tay hai chân của Tử Mộng Nhân rồi.
Tả Cửu không hề để tâm, ngắt lời Nam Bá Thiên:
- Thần Khí Phái thì sao?
- Cái gì Thần Khí Phái? Ở trước mặt ta cũng chẳng là cái gì….
Nam Bá Thiên sảng khoái nói, nói được một nửa thì mới bình tĩnh lại, hai chữ “gái gì” cũng không kịp thốt ra, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, lắp bắp thốt:
- Ngươi nói cái gì? Thần Khí Phái? Chẳng lẽ các ngươi… không thể, tuyệt đối không thể….
Nam Bá Thiên đương nhiên biết rõ Thần Khí Phái chỉ kém hơn Thiên Nhất Tông, cũng biết Tam Thanh môn ở trước mặt Thần Khí Phái ngay cả tư cách xách dép cũng không có, lấy tình huống trước mắt mà nói, Tam Thanh môn xuất ra toàn bộ tinh anh cũng không quá năm tên Võ Quân, 30 tên Võ Tướng, nhưng Thần Khí Phái thì sao? Võ Quân của người ta không biết có bao nhiêu, tùy tiện ra tay đã có một Võ Quân xếp thứ chín Tiềm Hoàng bảng.
Tam Thanh môn không có Võ Vương, mà Thần Khí Phái không chỉ có Võ Vương, còn có cả Võ Hoàng.
Nam Bá Thiên lúc này rốt cuộc cũng hiểu hàm nghĩa câu nói của Tử Mộng Nhân: “Một câu nói của ta có thể diệt toàn bộ Tam Thanh môn các ngươi”. Chính vì hiểu được cho nên hắn mới không nhịn được mà run rẩy.
Sắc mặt tên Lương Vân luyện đến cảnh giới “tối đê tiện” cũng trầm xuống, âm trầm vô cùng, hắn không ngờ rằng lần này lại vác đá đập lên chân mình.
Trong mắt Vi Ly cũng chấn kinh, thì ra Lâm Vân này không những công phu cao hơn hắn mà thân phận cũng cao hơn, khó trách lúc trước hắn không sợ hãi Ngũ Hành môn và Tam Thanh môn, trước mặt Thần Khí Phái thì những môn phái kia chẳng đáng gọi là muỗi.
Tả Cửu không để ý đến phản ứng của chúng, quát lạnh:
- Tam Thanh môn quả nhiên lớn gan, muốn đoạt đồ của Thần Khí Phái, còn muốn giết Đại tiểu thư của Thần Khí Phái, ngươi đúng là ăn tim hùm gan báo rồi, nếu như ngươi không muốn tự đoạn hai tay hai chân, phế hết kinh mạch thì từ trên xuống dưới Tam Thanh môn các ngươi sẽ bị toàn diệt.
Đến lúc này, không còn ai cho rằng những lời này là giả nữa.
Vân Phỉ Phỉ nghĩ đến bản thân mình chọc phải một người lợi hại như vậy, lại nghĩ đến tên dư nghiệt của Vũ gia lúc trước nói rằng muốn diệt cả nhà Vân gia, trên mặt Vân Phỉ Phỉ không nén được sợ hãi, thân thể run rẩy ngã xuống đất.
Sắc mặt Nam Bá Thiên cũng tái nhợt, người phía sau hắn, bất kể là Võ Quân hay Võ Tướng đều lạnh run, chọc phải Thần Khí Phái, một Tam Thanh môn nho nhỏ làm sao cản được?
Sợ hãi cả buổi, ánh mắt Nam Bá Thiên bỗng trở nên kiên định, rống lớn:
- Ngươi nói ngươi là người Thần Khí Phái thì chính là Thần Khí Phái sao?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Ngươi nói ngươi là Thần Khí Phái thì chính là Thần Khí Phái sao?
Nghe thấy Sở Nam rống lên như vậy, lông mày Tả Cửu nhíu lại một chút.
Mà khóe miệng của Sở Nam cũng nhếch lên một nụ cười lạnh, bởi vì hắn đã nhìn thấu chủ ý của Nam Bá Thiên, hắn lấy nguyên thạch và Thú hạch trong nhẫn trữ vật ra, tốc độ hấp thu càng lúc càng nhanh, sắc mặt tái nhợt cũng dần khôi phục.
Nam Bá Thiên lại lần nữa hét lên:
- Ngươi có bằng chứng gì chứng tỏ ngươi là Thần Khí Phái? Nếu như không có chứng cứ, đừng trách ta không khác khí, dám giả mạo Thần Khí Phái, các ngươi quả là đảm lượng không nhỏ!
Trong mũi Tả Cửu phát ra một tiếng hừ lạnh, trong tay xuất hiện lệnh bài của Thần Khí Phái, quát:
- Mở con mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ.
Nam Bá Thiên không chỉ không sợ, ngược lại càng phẫn nộ quát:
- Tặc nhân lớn mật, ngay cả đệ tử của Thần Khí Phái cũng dám sát hại, lại còn đoạt lệnh bài của Thần Khí Phái, các ngươi đúng là to gan, hôm nay ta sẽ bắt tất cả các ngươi, đem đến Thần Khí Phái để Tử chưởng môn xử trí.
- Nói xàm! Chúng ta vốn là đệ tử Thần Khí Phái, ngươi dám ngậm máu phun người…
- Tam Thanh môn thật to gan, các ngươi không muốn sống nữa chăng?
.....
Đệ tử Thần Khí Phái mỗi người một câu, lớn tiếng mắng chửi, sắc mặt tất cả đều tràn ngập phẫn nộ.
Tả Cửu dường như đang suy nghĩ gì đó, quát lạnh:
- Ngươi muốn đảo lộn trắng đen, nhưng có chịu nổi lửa giận của Thần Khí Phái hay không?
- Ha ha ha….
Nam Bá Thiên cuồng tiếu, gằn giọng nói:
- Nếu ngươi thật sự là Thần Khí Phái, lão phu đương nhiên sẽ xin lỗi, đối đãi như thượng khách, đáng tiếc ngươi lại không phải, ngược lại còn dám giết người của Thần Khí Phái, đoạt lệnh bài của Thần Khí Phái, đừng tưởng các ngươi không có sơ hở, các ngươi đã sớm bại lộ.
Nam Bá Thiên nói một phen, khiến cho đám người ở phía xa càng hồ đồ hơn, Lương Vân đang lo lắng bất an cũng mừng rỡ, lớn tiếng nói:
- Không sai, ta có thể làm chứng, những lời của môn chủ Tam Thanh môn đều là sự thật, bọn chúng giả mạo đệ tử Thần Khí Phái, còn mượn danh tiếng của Thần Khí Phái để lừa mọi người, các ngươi dám làm vấy bẩn thanh danh của Thần Khí Phái, phải giết không tha.
Lương Vân vừa nói lời này liền cho thấy hắn và Tam Thanh môn đã đứng chung một thuyền rồi, mà đối với Nam Bá Thiên, thanh âm này không khác gì một phần lực lượng, mặc dù nhỏ, nhưng dù sao vẫn là lực lượng.
Nam Bá Thiên không tin những lời của đám người Tả Cửu, còn lệnh bài thì sao?
Đương nhiên không phải, Nam Bá Thiên hiểu rõ hơn bất kỳ ai hết, đoàn người trước mặt tuyệt đối là người của Thần Khí Phái, nhưng hắn lại không thể không làm vậy.
Nam Bá Thiên từng nói muốn đoạt bảo kiếm trong tay Tử Mộng Nhân, còn muốn giết Tử Mộng Nhân, đừng nói là đại phái như Thần Khí Phái, cho dù là bất kỳ ai nếu biết có kẻ dám làm như vậy với con của mình, Nam Bá Thiên khẳng định kẻ đó đều sẽ muốn lấy mạng của đối phương, diệt cả nhà hắn.
Mặc dù lúc trước Tả Cửu đã nói rằng chỉ cần đoạn hai tay hai chân sẽ để lại cho Tam Thanh môn một sinh lộ, thế nhưng Nam Bá Thiên nào nguyện ý đoạn hai tay hai chân của mình chứ? Hắn không muốn hi sinh bản thân, nhưng nếu Tam Thanh môn bị diệt vong thì hắn cũng đồng dạng phải chết.
Điều này cũng không phải ý nguyện của hắn, bởi vậy hắn chỉ có thể đánh bạc một phen.
Kỳ thật thì chuyện này cũng không tính là đánh bạc, trong mắt Nam Bá Thiên, với lực của năm tên Võ Quân, muốn bắt hai mươi người còn không phải đơn giản hay sao, chỉ cần bắt bọn chúng lại, chết không đối chứng, vậy thì xem như không có việc gì rồi.
Về phần Thần Khí Phái chỉ trích, Nam Bá Thiên cũng có chủ ý, giống như giết người rồi đầu quân phe khác, về phần phe khác ở đây chính là Thiên Nhất Tông, Thần Khí Phái mặc dù mạnh, nhưng làm sao có thể so với Thiên Nhất Tông, chúa tể Bắc Tề Quốc từ trước đến nay?
Đương nhiên, đối với việc Thiên Nhất Tông có thu lưu bọn hắn hay không, Nam Bá Thiên cũng không quá tin tưởng, chỉ có điều Nam Bá Thiên cũng nhìn ra vài phần mánh khóe, hai năm gần đây, Thiên Nhất Tông dường như muốn áp chế sự phát triển của Thần Khí Phái, như vậy xem ra vẫn còn cơ hội, hơn nữa hắn đã lăn lộn đã lâu, nghe nhiều biết rộng, nếu chối đám người này không phải đệ tử Thần Khí Phái, như vậy thì Thiên Nhất Tông nếu muốn ra tay với Thần Khí Phái cũng sẽ không giao bọn hắn cho Thần Khí Phái, như vậy bọn hắn có thể giữ được mạng của mình.
Dù sao thì Tả Cửu cũng muốn hắn chết, Nam Bá Thiên phải liều mạng đến cùng, nói không chừng vẫn còn cơ hội sống, nếu không liều thì hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nam Bá Thiên xoay người lại, nhìn bốn đại trưởng lão vẻ mặt đầy nghi hoặc phía sau, thấp giọng nói:
- Các ngươi cũng hiểu tình huống bây giờ như thế nào, chỉ có bọn chúng chết đi thì chúng ta mới có thể tiếp tục sống, các ngươi đừng nghi ngại gì cả, giết sạch đám người này rồi chúng ta sẽ đầu quân cho Thiên Nhất Tông.
Bốn đại trưởng lão nghe thấy vậy, thần sắc liền trở nên ngưng trọng, nhất trí gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người Sở Nam và Tả Cửu, có người còn hạ giọng nói:
- Chưởng môn, toàn bộ đều nghe theo sự phân phó của người.
Đối với hành động và lời nói của Nam Bá Thiên, Sở Nam vẫn không lên tiếng, tuy nhiên nguyên thạch và Thú hạch trong nhẫn trữ vật của hắn càng lúc càng ít, nhưng đổi lại, sắc mặt của Sở Nam càng lúc càng bình ổn, nguyên lực bên trong thân thể càng lúc càng nhiều.
Tả Cửu càng lạnh lùng như một khối băng, nói:
- Xem ra Tam Thanh môn thật sự không muốn tồn tại nữa rồi!
- Một đám tặc nhân dám mượn danh tiếng của Thần Khí Phái để rêu rao, các ngươi không ngờ còn dám càn rỡ!
Lương Vân lớn tiếng hét, lại nói với Nam Bá Thiên:
- Nam chưởng môn, Lương Vân ta nguyên ý cùng đứng chung một chiến tuyến với ngươi, nếu muốn quét sạch đám tặc nhân này, hi vọng được góp chút lực.
- Vô sỉ!
Thanh âm này là của Vi Ly.
Lương Vân quay đầu lại nhìn Vi Ly, cười âm hiểm, nói:
- Nam chưởng môn, người này là đồng lõa của bọn hắn, nhất định không thể thả hắn, cũng phải diệt trừ hắn.
Lông mày Nam Bá Thiên nhăn lại, nhìn Vi Ly một cái, cảm giác khuôn mặt hắn có chút quen thuộc, thế nhưng, hiện nay tình thế cấp bách, Lương Vân đã ủng hộ, có thể nói là cùng giao dịch với Lương Vân, đối với yêu cầu của gã chỉ có thể đáp ứng.
- Đám tặc nhân này, một tên cũng không tha, nhất định phải diệt sạch!
Nam Bá Thiên quát lớn nói.
ánh mắt Vi Ly trở nên sắc bén, nhìn chòng chọc Lương Vân, gằn giọng nói:
- Ngươi thực sự muốn chết sao?
Rồi sau đó quay đầu nói với Nam Bá Thiên:
- Nam chưởng môn, không biết ngươi có tin ta là đệ tử hạch tâm của Thiên Kiếm Môn hay không?
- A….
Đệ tử Tam Thanh môn kinh hô một tiếng, Nam Bá Thiên không ngờ rằng nơi này không chỉ có đệ tử của Thần Khí Phái mà còn có cả đệ tử của Thiên Kiếm Môn, cả hai đều là đại môn phái cả, chẳng lẽ, chẳng lẽ, bọn hắn đứng cùng một phía….
- Chuyện đến nước này cũng không còn biện pháp, chúng ta chỉ có thể dứt khoát làm đến cùng.
Nam Bá Thiên thầm nghĩ như vậy, cao giọng nói:
- Thiên Kiếm Môn? Thiên Kiếm Môn sao có thể cùng một tên ma đầu giết người như ngóe ở chung chứ? Ngươi đúng là giả mạo, ô miệt danh dự của Thiên Kiếm Môn.
- Ta không thể không bội phục đảm lượng của ngươi…. quả nhiên không nhỏ.
Vi Ly lạnh giọng nói, sau đó quay đầu nhìn Sở Nam.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Vi Ly nhìn Sở Nam, từ trước đến giờ hắn chưa từng cười, lúc này cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Sau khi Sở Nam đem khối nguyên thạch và Thú hạch cuối cùng trong nhẫn trữ vật hóa thành bột phấn, quay đầu nhìn Vi Ly, cũng bật cười.
Chỉ chút tiếu ý như vậy, cũng phát hiện ra kẻ thông minh.
Hơn phân nửa thời gian lúc trước, hai người còn là người khiêu chiến nhau, là đối thủ của nhau, nhưng bây giờ lại cùng đứng chung một phía.
Cũng đã bắn không thể thu lại tiễn, Nam Bá Thiên phải làm cho đến cùng, đang muốn phát lệnh thì Tử Mộng Nhân lại nói:
- Nam chưởng môn, ngươi biết ngươi đến cùng đang làm gì không?
- Đương nhiên biết, chúng ta đang tiêu diệt đám tặc nhân giả mạo Thần Khí Phái.
Tử Mộng Nhân nhìn sắc mặt của Sở Nam đã khôi phục bình thường, khối đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được lấy xuống, yêu kiều quát:
- Chúng đệ tử Tam Thanh môn, chưởng môn của các ngươi muốn kéo các ngươi chết theo, các ngươi cũng nguyện ý sao?
Một mảnh trầm mặc, không ít người đã có vài phần do dự.
Tử Mộng Nhân tiếp tục nói:
- Đối mặt với các ngươi không chỉ là Thần Khí Phái mà còn có Thiên Kiếm Môn, mạo phạm chúng ta, thiên hạ này dù lớn, nhưng các ngươi cũng không được sống yên ổn, nếu như các ngươi lập tức tỉnh ngộ, rời khỏi đây thì Thần Khí Phái sẽ bỏ qua tội trạng, nếu các ngươi bắt giữ Nam Bá Thiên thì Thần Khí Phái sẽ trọng thưởng!
Lời này của Tử Mộng Nhân hiển nhiên gây ra làn sóng khủng hoảng trong lòng Nam Bá Thiên, vội vã phản bác:
- Hắn chỉ là một hoàng mao nha đầu, các ngươi cũng tin sao? Đừng quên người nhà các ngươi còn đang ở Tam Thanh môn, nếu ta chết đi, người nhà các ngươi cũng phải chết.
Lời này lập tức kéo đám người về lại.
Nam Bá Thiên sợ chậm trễ sinh biến, không chút chần chừ, lập tức hạ lệnh:
- Mọi người cùng nhau động thủ, tru sát đám tặc nhân này.
Nói xong, Nam Bá Thiên dẫn đầu xông lên trước, bốn vị trưởng lão theo sau hắn, chưởng môn và trưởng lão đều xông lên, những đệ tử tinh anh của Tam Thanh môn cũng không còn biện pháp, liền cùng xông lên theo.
Nam Bá Thiên lại quát:
- Mai Kiếm Minh, ngươi dẫn các sư đệ đem những kẻ đứng quan chiến xung quanh giết hết đi, một tên cũng không để lại.
Vốn đám người đứng ở xa vây xem căn bản không ngờ tới sự tình lại phát triển đến bước này, không ngờ rằng chỉ xem náo nhiệt lại rước phải họa sát thân. Bọn hắn vội liều mạng bỏ trốn, thế nhưng với tu vi và võ công của bọn chúng làm sao có thể thoát khỏi đám Võ Tướng cao cấp do Mai Kiếm Minh cầm đầu chứ?
Vẻ mặt Tả Cửu đầy phẫn nộ, chỉ một cái Tam Thanh môn nho nhỏ lại dám khiêu chiến với quyền uy của Thần Khí Phái, hắn quát gằn từng chữ:
- Các ngươi, tất cả đều đáng chết!
Mặc dù nói vậy, nhưng Tả Cửu cũng hiểu rõ đối phương có năm Võ Quân, không phải một mình hắn có thể đối phó, cho dù có thêm tên Võ Quân Vi Ly nữa thì đối phương vẫn còn thừa ba tên Võ Quân.
- Ba tên Võ Quân, nếu như Lâm sư đệ không bị trọng thương, theo tư liệu trên Tiềm Hoàng bảng quả thật có thể lấy một địch ba, nhưng bây giờ, thân thể Lâm sư đệ đã hư thoát đến mức này….
- Đại tiểu thư, người hãy nhanh rời đi, chúng ta đoạn hậu.
Tả Cửu vội nói.
âm thanh vừa dứt, thanh âm của Sở Nam liền vang lên:
- Tả sư huynh, bảo các sư đệ bảo vệ tốt Tử Mộng Nhân, có ta ở đây, kẻ nào dám mạo phạm uy nghiêm của Thần Khí Phái đều phải chết không thể nghi ngờ.
- Lâm sư đệ, thân thể của ngươi….
- Đã khôi phục gần sáu thành công lực rồi!
Sở Nam hao tổn không biết bao nhiêu nguyên thạch và Thú hạch, thế nhưng chỉ khôi phục được sáu thành mà thôi.
- Sáu thành?
Tả Cửu nghi hoặc hỏi một câu:
- Lâm sư đệ, ngươi dẫn Đại tiểu thư rời đi đi, chỗ này để chúng ta thu thập.
- Không cần, mặc dù chỉ có sáu thành, nhưng cũng đủ giết bọn chúng rồi.
Trong lời nói của Sở Nam hoàn toàn bộc lộ sự tự tin, bước lên trước một bước, Tả Cửu nhìn bóng lưng của hắn, không ngờ cảm thấy phát ra khí thế uy áp, cẩn thận suy nghĩ một phen rồi phân phó:
- Hữu Binh, hãy cùng các huynh đệ bảo vệ tốt Đại tiểu thư, nếu như tình thế không ổn lập tức dẫn Đại tiểu thư rời khỏi đây, không được quay đầu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Thần Khí Phái, nghe chưa?
- Nghe rõ.
Tiếng hét đồng thanh vang lên, hai mươi tên đệ tử Thần Khí Phái lấy Tử Mộng Nhân làm trung tâm vây kín, Thiên Kiếm Môn đưa Ly Hỏa Kiếm cho Tả Cửu, nói:
- Tả sư huynh, Ly Hỏa Kiếm này chính là hạ phẩm Linh Khí hỏa hệ, ngươi vừa vặn có thể sử dụng, ta tạm cho ngươi mượn dùng một lúc.
- Cảm ơn Đại tiểu thư.
Tả Cửu vô cùng kích động, nắm chặt Ly Hỏa Kiếm trong tay, cảm nhận hạ phẩm Linh Khí hỏa hệ, Tả Cửu càng thêm lòng tin, quay người lại, theo sát Sở Nam.
Vi Ly nhìn chằm chằm Sở Nam, nói:
- Hàn Mang thương của ta, tuyệt đối không để ngươi đoạt lần thứ hai.
- Sau trận chiến này, ta sẽ đánh một trận công bằng với ngươi.
- Được!
Vi Ly sảng khoái đáp.
Năm người Nam Bá Thiên theo hình bán nguyệt vây đến.
Lương Vân ở một bên nhìn Sở Nam, quát:
- Lâm Vân, nói cho ngươi biết, kỳ thật ta cũng là một Võ Quân, sáu đại Võ Quân vây sát, ngươi tưởng dựa vào ba người các ngươi có thể chạy thoát sao? Đừng nói một mình ngươi có thể trảm sát sáu Võ Quân nha… ha ha ha….
- Một tên nhãi nhép tôm tép đê tiện đến cực điểm mà thôi.
- Ngươi nói ta là nhãi nhép tôm tép?
Lương Vân cười nói:
- Thế nhưng chính tên nhãi nhép tôm tép ta hôm nay sẽ đoạt mạng tên xếp hạng thứ chín Tiềm Hoàng bảng của Lâm Vân ngươi.
- Dựa vào ngươi? Có thể sao?
Nếu như người biết rõ tính tình Sở Nam thì lúc này nhất định sẽ gia tăng phòng bị, bởi vì trước khi chiến đấu, Sở Nam đã nói rất nhiều lời thừa, ví dụ như Tử Mộng Nhân, dưới mạng che mặt màu hồng, ánh mắt của nàng hơi sáng lên, đợi xem trò hay.
Không sai, giờ phút này Sở Nam đang âm thầm tụ lực, cẩn thận dồn nén lực lượng, còn có Thổ, Kim nguyên lực nữa, Sở Nam đang cố gắng dung hợp, đem cả ba loại dung hợp vào nhau.
Mà Lương Vân, đương nhiên không biết khúc chiết trong đó, chỉ nghe hắn cười nói:
- Đợi lát ngươi chết thì ngươi sẽ biết ta đến cùng có thể hay không thôi.
Vi Ly nhìn một lượt, lạnh lùng quát:
- Tên nhãi nhép tôm tép, tiếp của ta một thương! Thương….
Chữ “Phá” trong miệng Vi Ly còn chưa phát ra thì đã nghe phía sau truyền đến một âm thanh: “Để ta”
Đột nhiên, một đạo thân ảnh trực tiếp lướt qua người Vi Ly.
Lương Vân cả kinh, Lâm Vân này rõ ràng vừa rồi bộ dáng cực kỳ hư nhược, không khác gì cung giương hết cỡ, làm sao mà tốc độ lúc này lại nhanh như vậy?
- Chỉ có điều, chỉ tốc độ thì có tác dụng gì? Ta cho ngươi một kinh hỉ, để ngươi nếm thử Mê Nhãn Phấn….
Lương Vân cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ.
Ngay lúc Lương Vân suy nghĩ thì Sở Nam đã đến trước mặt.
Đồng thời còn hét vang một tiếng.
- Dĩ kim ngự lực! dĩ thổ ngự lực! Chết đi cho ta!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius