Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 233: Dưới cung chẳng lẽ là âm phủ. (1+2) Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Sở Vân Y lập tức nhào tới ôm cứng lấy Lô Vỹ
Diệp Phàm còn đang thở dài thầm than tiểu tử này may mắn thì đã nghe thấy một mùi hương thơm ngát sau lưng rồi cả Vu Phi Phi lẫn Ngọc Mộng Nạp Tuyết cùng bổ nhào vào hắn.
Tuy nhiên rất tiếc là hai cô lại không nhào vào trong ngực hắn mà chỉ có bốn bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm lấy cánh tay.
Vu Phi Phi lắp bắp:
- Đúng là quỷ trẻ con kêu rồi, sợ quá đi.
Lúc này lại thêm mấy tiếng “Oe oe oe” mơ hồ vẳng đến, Ngọc Mộng Nạp Tuyết run bắn lên đặt luôn cánh tay Diệp Phàm vào trước ngực.
Khuôn ngực cao vút của cô theo nhịp thở sợ hãi, phập phồng mãnh liệt dưới tay Diệp Phàm.
Anh Trư nào quản cái gì là quỷ trẻ con đang gào khóc, chỗ kín nhất thời đã bắt đầu dựng lên, vội vàng nghiêng người tránh đi, chỉ sợ thân thể của mình và Ngọc Mộng Nạp Tuyết áp sát quá gần thì cây gậy kia đâm vào người ta.
Tuy nhiên đồng chí Diệp Phàm đề phòng Ngọc Mộng Nạp Tuyết mà lại không để ý đến Vu Phi Phi của đài truyền hình bên kia nên cây gậy đụng luôn vào đùi của cô.
- A!
Vu Phi Phi kêu lên thất thanh, gương mặt đỏ bừng, nóng rực như bắt lửa may mà trong cung tối đen nên không có ai nhìn thấy.
Diệp Phàm vội vàng khẽ vuốt lên mái tóc cô đánh trống lảng:
- Đừng sợ Phi Phi, quỷ trẻ con trên thực tế cũng chỉ như đứa trẻ thôi mà.
- Hứ! Ai nói gì tới quỷ trẻ con chứ, là cái bên dưới chọc vào người ta ấy, nóng quá đi, thật là xấu hổ chết được.
Vu Phi Phi mắng thầm, kỳ lạ là thấy mình hình như cũng không muốn rời ra, dường như trong lòng còn nguyện ý để cho cái vật nóng rãy kia ép vào đùi.
Diệp Phàm âm thầm kêu khổ, lúc này lại truyền tới thêm mấy tiếng quỷ co kêu, Tề Thiên ghé sát tai vào đất cũng cảm thấy.
Diệp Phàm đang bận an ủi hai cô gái nên nhất thời không thoát ra được, liền dứt khoát thi triển ra thuật Ưng Nhãn và thuật Bức nhĩ thông phát ra sóng âm về phía âm thanh dò xét, cảm giác dường như là dưới lòng đất truyền tới nhỏ giọng nói:
- Kỳ lạ! Tại sao là từ dưới nền đất truyền lên, chẳng lẽ phía dưới cung là âm phủ.
- A! A!
Vừa nghe Diệp Phàm nói như thế, Vu Phi Phi và Nạp Tuyết còn đang sợ hãi lại hét váng lên rồi chui thẳng vào ngực hắn.
Cả hai cô gái vừa run cầm cập vừa liều mạng áp sát, tựa hồ chỉ muốn dán chặt vào lồng ngực hắn, thậm chí hòa vào đó thì càng tốt
Sở Vân Y bên kia cũng tương tự, bám cứng lấy người Lô Vỹ
Tiểu tử này cũng không thành thực a, lập tức lộ ra móng vuốt nhìn thì để trấn an nhưng thất ra là mò mẫm.
Trấn an là như vậy sao? Trấn an tại sao có thể ôm lấy eo con gái người ta rồi dịch lên dịch xuống
Diệp Phàm dĩ nhiên là nhờ vào thuật Ưng Nhãn có thể nhìn thấy động tác của Lô Vỹ, thầm nghĩ, “ Tiểu tử này! Thật là biết nắm bắt cơ hội, mình thì thảm rồi, động cũng không dám động.
Vừa động vào lỡ như bên dưới lại lên cứng hơn nữa đâm vào hai vị mỹ nhân thì làm sao?
Bên kia thật ra thì Lô Vỹ cũng đang cảm thấy ấm ức, “ Hừ! Đại ca chính là đại ca.
Có tới hai mỹ nhân đeo vào người, quá thoải mái rồi, ai! Chỉ thương tam đệ Tề Thiên, một mình dán vào đất giương tai lên đi bắt quỷ, chỉ có điều mình cũng không thể giúp được”
Không lâu sau, Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng cảm thấy trên người Diệp Phàm có chút khác thường, dường như bên dưới có cái gì đó động đậy, thỉnh thoảng lại còn chạm vào người mình, Ngọc Mộng Nạp Tuyết bỗng nhiên nghĩ tới điều gì thiếu chút nữa kêu ra tiếng, thân thể nóng ran, tựa hồ mất đi sức lực chống đỡ ngã rạp vào người Diệp Phàm.
Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là ôm thật chặt hai cô gái để họ không ngã xuống đất thì mình có lỗi lớn, trong lòng chỉ biết khấn thầm, “ Phật tổ a! Không phải là con muốn ôm mà các cô cứ chui vào, con bị bắt buộc thôi.
Con không làm điều xấu xa, con là chính nhân quân tử.”
Cả ba cứ chen sát vào nhau như vậy, ba luồng hơi thở ấm nóng quyện vào nhau khiến tất cả dần dần nảy sinh nhiều ý nghĩ khác lạ, cảm thấy dường như việc ôm nhau một chỗ như vậy cũng có nhiều thú vị, nhất là trong đêm đen vắng lặng, thỉnh thoảng mới nghe tiếng quỷ trẻ con dọa người, vì thế ba người cũng không nỡ rời nhau ra, cho dù tiếng quỷ kêu đã im bặt từ lâu.
Theo tiếng thở của cả ba, có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập thình thịch.
Diệp Phàm chỉ muốn há miệng ra cắn một cái vào môi hai cô gái, đời người nếu được thế thì thật là không uổng phí.
Tuy nhiên hắn trấn định rất nhanh dưới sự chuyển vận của Thanh Tâm quyết, cuối cùng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đẩy hai cô gái ra, giọng nói nghe như hơi mất mát:
- Không có chuyện gì rồi, để anh nghe dưới đất xem sao
Diệp Phàm toàn lực thi triển ra thuật Bức nhĩ thông, lúc nãy khi nghe tiếng quỷ kêu hắn đã sơ bộ xác định được phương hướng, lần này hắn đã có thể định vị chính xác được tiếng quỷ kêu đúng là truyền ra từ dưới nền đất của cung cũ.
Mọi người lấy đèn pin tìm khắp các hướng, Tề Thiên trang bị hiện đại hơn cả, đã sớm lấy ra một thiết bị thăm dò địa hình nhỏ quét một vòng trên mặt đất.
Không lâu sau trên màn hình đã có một điểm rung động, Tề Thiên vui mừng kêu lên:
- Thành công, đại ca, nhị ca, dưới cung cũ này dường như có mật thất.
- Có đúng là dưới mặt đất không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tựa hồ vừa không giống, dò không ra.
Tuy nhiên đúng là cảm thấy bên dưới mặt đất có một động huyệt khá sau, đoán chừng chắc khoảng hai mươi mét.
Tề Thiên phân tích .
- Độ sâu như vậy thì đúng là hơi kỳ lạ.
Chẳng lẽ lại là mộ táng, bên trong có cương thi.
Lô Vỹ nói chen vào một câu khiến cho ba cô gái bị dọa đến hét toáng lên.
- Cương thi! Thật sự có loài này sao, trong phim truyền hình đã thấy rồi, chúng có răng nanh rất dài.
Nếu cắn phải ai thì người đó cũng là cương thi, để trừ nó thì cần một đạo bùa tưới máu chó đen rồi dán vào người.
Chu Nghĩa Quân không nhịn được cũng xen vào.
- Ha ha ha, chỉ là phim thôi, đi đâu mà có cương thi chứ, tuy nhiên người chết chôn lâu ngày không tan thì cũng có thể sinh ra biến dị thật.
Nghe nói có người chôn ở dưới đất mấy ngàn năm vẫn không rữa nát, thậm chí móng tay, râu tóc còn mọc dài
Những điều này có quan hệ tới hoàn cảnh của địa huyệt.
Nếu lúc ấy mai táng bịt kín hầm mộ thì trong điều kiện yếm khí sẽ sinh ra biến dị, tuy nhiên chuyện cương thi ăn thịt người là không thể có, tuy nhiên thế giới rộng lớn, những chuyện kỳ lạ cũng không phải là không thể có.
Có một số hiện tượng kỳ lạ nếu dùng lý luận khoa học hiện đại thì sẽ không giải thích được rõ ràng.
Diệp Phàm nói một tràng làm cả ba cô gái sửng sốt, nhìn hắn vẻ sùng bái, đem hắn làm thành anh hùng bắt quỷ Tôn Chính Anh trong phim, thậm chí là Mao Sơn đạo sĩ.
Tuy nhiên trong lòng cả ba vẫn không bình tĩnh được vì hình tượng cương thi quả thật quá đáng sợ.
Ngay vào lúc này thì chợt vang lên một thanh âm rất lớn không biết phát ra từ đâu, cả ba cô gái hét lên chói tai rồi đều nhào vào chỗ tránh nạn cũ của mình.
- Đừng sợ!
Diệp Phàm ôm chặt lấy Ngọc Mộng Nạp Tuyết và Vu Phi Phi, nhẹ nhàng vỗ vỗ trấn an.
Lần này thì đúng thật là Diệp Phàm không hề có một chút tà niệm vì hắn đang thi triển ra thuật Bức nhĩ thông
- Tề Thiên, hình như ở dưới bệ của bức tượng Chung Húc có cái gì đó.
Diệp Phàm lên tiếng.
- Lấy thiết bị chiếu sáng của cậu gõ lên thân bức tượng xem, nó hình như không phải là đá thường đâu, hơn nữa niên đại hình như rất cổ xưa.
Tề Thiên sờ vào bức tượng thì thấy nó khắp người phủ đầy rêu, không phải rỗng ruột vì khi gõ vào nghe thanh âm rất nặng nề, không hề có tiếng coong coong.
Mấy người cùng sờ soạng kết quả lấm lem đầy mình mà không hề phát hiện ra điều gì dị thường.
Tề Thiên giận điên lên đá bộp một cái vào pho tượng, chỉ tiếc người ta là một tổ thần trấn trạch, là hảo hán đuổi tà ma làm sao có thể rung chuyển.
Tề Thiên bị lực phản chấn bắn ra đến mấy mét, tý nữa thì chạm phải một pho tượng Bồ Tát, nhìn đến thì thấy ba cô gái đang che miệng cười khúc khích.
- Thấy không, tam đệ, Địa Tạng vương Bồ Tát tức giận cũng không phải là điềm tốt.
Mau thắp nén hương cúi đầu tạ lỗi, không thì mấy tên quỷ đầu trâu mặt ngựa lại kéo cậu xuống âm phủ thì anh với đại ca cũng đành bó tay, ha ha.
Lô Vỹ trêu chọc.
- Phạt cái đầu anh đấy, em mà còn sợ Địa Tạng vương sao, cho dù Như Lai Phật tổ tới cũng đá nữa là.
Tề Thiên cảm thấy rất mất mặt trước mấy mỹ nhân, tính cách công tử ca và quân nhân thiết huyết bắt đầu bộc phát.
Trước mặt Diệp Phàm thì Tề Thiên vẫn luôn ngoan ngoãn, nhưng giờ thì gã hoàn toàn phát khùng , lấy đà chạy mấy bước rồi vọt lên đá bụp vào pho tượng, hùng hổ:
- Hừ! Em không tin không đá ngã được nó. Cho dù có là một ngọn núi thì Tề Thiên đại thánh ông đây cũng phải chuyển đi.
Tiểu tử này rốt cục đã nảy sinh lòng ác độc, Diệp Phàm đứng cạnh cũng hoan hô nhiệt liệt.
Hắn đoán một cước này của Tề Thiên cũng phải đến sáu,bảy trăm cân.
Bức tượng đá này cao ba thước, bề rộng đến hai vòng tay người ôm, bên tay trái có cầm một cái chiêu hồn bài, tay phải cầm lấy một thanh kiếm đá thô ráp.
Trọng lượng chắc cũng đến ngàn cân, theo l ý thì chịu một cước khoảng sáu, bảy trăm cân cũng phải rung động một chút.
Tuy nhiên điều làm Diệp Phàm ngạc nhiên là pho tượng vẫn không hề nhúc nhích, đứng vững tựa hồ đã mọc rễ dưới đất vậy.
Tề Thiên sau khi hạ xuống thì cũng không còn sức để tức giận nữa, nhìn lên bức tượng cười khổ:
- ***, thật đúng là mọc rể rồi.
- Em tài hèn sức mọn không làm được gì, đại ca, anh tới coi sao, em không tin với thân thủ của đại ca mà không động được nó.
Lô Vỹ đề nghị.
Nghe gã nói vậy mọi người lại càng thêm hồi hộp vì từ trước đến giờ họ vẫn cảm thấy Diệp Phàm có một chút thần bí nên càng kích thích.
- Anh Diệp, thử chút đi, để cho Nạp Tuyết được mở rộng tầm mắt.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết đối với Diệp Phàm cũng hết sức hiếu kỳ, chuyện hoàn thuốc vừa rồi khiến cô rất nể phục hắn, thật sự muốn xem anh chàng nhìn có vẻ thư sinh này có bao nhiêu sức lực.
Vu Phi Phi ở bên cũng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt cũng đầy vẻ tò mò. Còn Chu Quân Nghĩa thì cười nhạt, chắc là đang nghĩ thầm Phó bí thư Diệp trông ẻo lả như vậy thì có bao nhiêu sức lực.
- Được rồi, để anh tới thử xem sao!
Diệp Phàm gật đầu.
Hắn ngồi xếp bằng hai chân xuống điều tức, hai tay chậm rãi sử ra một vài thủ ấn khiến Vu Phi Phi liếc Ngọc Mộng Nạp Tuyết một cái trắng mắt, thầm nghĩ, ” Đúng là đồ thần côn, còn ra vẻ lừa bịp nữa.”
- Không được lên tiếng quấy rầy đại ca.
Lô Vỹ nghiêm khắc.
- Hừm hừ! Em cứ nói thì làm sao, anh Diệp có thể đá rung tượng đá mới có thể làm em phục được.
Vu Phi Phi cực kỳ tức giận, bất mãn hừ lạnh.
- Vậy chúng ta đánh cuộc đi.
Tề Thiên vốn rất tin tưởng đại ca Diệp Phàm của mình tuyệt đối sẽ chỉ với một cước đá rung tượng đá.
Theo suy đoán của đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng lúc trước thì Diệp Phàm đã đạt tới thực lực ngũ đoạn Khai Nguyên của quốc thuật.
Ngũ đoạn chính là khái niệm gì, chính là một cước có thể thể đá gãy đá phiến hoặc năm sáu chồng gạch đặt lên nhau, sức lực khi bộc phát không dưới một ngàn ba trăm cân.
Hơn một ngàn cân đụng một tượng đá sáu, bảy trăm cân, nhất định sẽ có một chút rung động.
- Đồng ý, nếu anh Diệp không đá rung được tượng đá thì em cũng không có yêu cầu gì quá mức.
Chỉ cần anh Tề lạy bản cô nương ba cái rồi hô Vu Phi Phi Đại tiểu thư là được, khanh khách.
Vu Phi Phi cười to giống như thắng bại đã định.
- Ha hả, tam đệ, Phi Phi tiểu thư là đại mỹ nữ của đài truyền hình, nụ hôn của cô ấy tuyệt đối là ngọt ngào, biết đâu còn là nụ hôn đầu của ngọc nữ, ha ha, anh rất mong đợi!
Diệp Phàm cười nhạt, cũng là lúc điều khí xong.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 234: Chiếm được nụ hôn đầu của ngọc nữ. Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- Xấu xa! Nghĩ khá lắm, nụ hôn đầu của bản cô nương chỉ tặng cho người mình yêu thôi.
Vu Phi Phi đỏ bừng mặt khiến vẻ kiều diễm càng lộ rõ.
- Được rồi, vậy thì anh sẽ chiếm nụ hôn đầu của em vậy, em không biết đấy chứ, anh thích nhất là nụ hôn đầu của ngọc nữ đấy, ha ha ha.
Diệp Phàm cười một tràng, khí phách hiện ra như một quân vương có khí phách trùm thiên hạ.
- A!
Diệp Phàm hét vang một tiếng rồi chạy ra bảy, tám bước lấy đà, nhảy lên cao chừng hai mét rồi xuất ra một cước nhằm vào pho tượng.
Bịch, bịch, bịch, tượng đá lắc lư giống như một kẻ say rượu rồi ngừng lại, tuy nhiên vẫn không di động khiến Diệp Phàm cảm thấy có chút buồn bực.
- Ai! Vẫn chưa nhúc nhích một phân.
Diệp Phàm lắc đầu.
Tuy nhiên Vu Phi Phi ở bên thì đang hoảng sợ, nghĩ đến lần đánh cuộc vừa rồi mà hết hồn, bước chân dần dần lùi về một góc cung cũ, chắc là muốn tránh đi để cho Tề Thiên và Lô Vỹ không chú ý bỏ qua lời đánh cuộc vừa rồi.
Đùa sao, ở trước mặt nhiều người như vậy lại tặng nụ hôn đầu cho người ta thì đúng là xấu hổ chết đi.
- Thần lực!
Sở Vân Y thở dài còn hai má của Ngọc Mộng Nạp Tuyết không rõ vì lý do gì mà đỏ bừng cả lên, nghĩ đến lúc ở Tử Vân tửu lâu, bàn tay ấm áp của anh Diệp đã xoa lên hai má của mình.
Trong lòng Nạp Tuyết đã bắt đầu có những rung động đầu đời.
“ Mình, mình tại sao lại cảm thấy anh ấy ở trong lòng mình vô cùng đẹp trai, giống như một pho tượng Bồ Tát vậy.”, Ngọc Mộng Nạp Tuyết sợ hết hồn, vội vàng thầm mắng mình một câu.
- Chị gái Phi Phi, chị còn chưa thực hiện lời hứa đấy.
- Ừ! Nụ hôn đầu của chị Phi Phi xem ra sắp bị đại ca chiếm được rồi, ai! Amen! Mình sẽ mặc niệm một giây vì một nụ hôn của người thiếu nữ bị chiếm đoạt.
Lô Vỹ còn đểu giả làm dấu cầu nguyện khiến cho Sở Vân Y đấm thùm thụp vào ngực gã:
- Đồ xấu xa, chuyện âm độc như vậy mà cũng làm ra được.
Phi Phi, đừng động tới những đồ thối tha này làm gì, nụ hôn đầu của người con gái quan trọng ra sao, sao có thể tùy tiện cho người ta chứ.
- Vân Y, nụ hôn đầu của em dành tặng người đẹp trai như anh đi, nữ thần của anh.
Lô Vỹ ngửa mặt lên trời làm bộ cầu phúc như thật.
- Hứ! Đá anh một cái thì có, muốn nụ hôn đầu của bản cô nương à, không có cửa đâu!
Sở Vân Y vung chân lên, Lô Vỹ nghiêng người tránh né, cười ha hả khiến Sở Vân Y quang quác như gà mái đẻ trứng, cười ầm ĩ không dứt.
- Em, em có nói gì đâu.
Vu Phi Phi lại sử dụng thủ đoạn thường thấy của phụ nữ khi muốn chối cãi việc gì.
- Ha ha.
Chu Quân Nghĩa cũng đùa giỡn:
- Phi Phi, bất tín như vậy cũng không hay.
Như vậy đi, chọn cách chiết trung, nụ hôn đầu của Phi Phi cứ để dành tặng người yêu tương lai .
Lần này đổi cho phó bí thư Diệp đem nụ hôn đầu hiến tặng Vu Phi Phi nhé.
- Ha ha ha, chuẩn
Lô Vỹ, Tề Thiên, ngay cả Sở Vân Y cũng đồng ý, đứng bên vỗ tay nhiệt liệt.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng khom người cười, không biết suy nghĩ cái gì, thật ra thì trong lòng cô đã có vị chua chua, bất giác giật mình.
- Để tôi xem nào.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Tính cái gì? Gương mặt của bản cô nương chưa từng bị đàn ông thối tha nào hôn qua, thế là tiện nghi cho anh lắm rồi, đến đây đi! Tuy nhiên chỉ bên cạnh thôi, miệng không được.
Vu Phi Phi lúc này lại rất thoải mái, khẳng khái bước đến chỗ tượng đá, dứt khoát nhắm mắt lại, lẩm bẩm.
- Lên! lên! Đại ca lên đi!
Lô Vỹ chỉ còn thiếu nước giơ chân lên ủng hộ.
- Lão Đại nhanh lên một chút, có ngọc nữ hiến gương mặt chẳng lẽ còn không dám lên.
Tề Thiên gấp đến độ dậm chân.
- Khanh khách, anh Diệp, anh có phải đàn ông không?
Sở Vân Y thâm độc hơn, nếu là đàn ông có ai lại chịu nổi lời khích bác này.
- Ai!Ngọc nữ đáng thương của đài truyền hình chúng ta tối nay gặp phải cảnh dập liễu vùi hoa nghiêm trọng nhất từ trước đến nay a!
Chu Quân Nghĩa ở một bên trợ uy, nhất thời làm trường diện sôi sục.
- Hừ! Cho dù lên núi đao xuống biển lửa đã thấy khi nào tôi nhíu mày chưa?
Diệp Phàm hừ một tiếng, quay sang kề sát miệng vào mặt bên trái của Vu Phi Phi thử một chút rồi lại sang bên phải thử một chút, cảm giác góc độ hình như không được thoải mái.
Lúc này mới phát hiện ra cánh mũi của Vu Phi Phi rất trơn mượt, nếu hôn lên đó chắc chắn sẽ rất kích thích.
Hắn nghĩ là làm, cái miệng nhanh chóng áp sát cánh mũi của Vu Phi Phi.
Sở Vân Y đưa tay bưng miệng cùng với mọi người nín thở chờ thời khắc kinh động lòng người.
Chỉ có Ngọc Mộng Nạp Tuyết vẫn khom người khẽ cười, vị chua trong lòng lại càng rõ ràng hơn, đã sắp đến điểm cực hạn bùng phát.
Đúng vào thời khắc quan trọng, một việc ngoài ý muốn lại sinh ra.
Trên đỉnh đầu của bức tượng Chung Húc bỗng nhiên rơi xuống một vật, tốc độ còn rất nhanh.
Mọi người xung quanh bị dọa đến hét toáng lên.
Bởi vì mọi người không biết là vật gì, nếu là tảng đá hay vật cứng gì đó thì chắc chắn sẽ làm cho người ở dưới bể đầu chảy máu.
Tề Thiên và Lô Vỹ đã sớm nhào tới, tuy nhiên khoảng cách mười mét là quá xa, không kịp để cứu.
Diệp Phàm lúc này vẫn đang đấu tranh tư tưởng để quyết định hôn hay không hôn, khi vừa nghe tiếng động thì nhờ vào thuật Ưng Nhãn hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng vật kia
Tuy nhiên nó đã bay sát đến trên đầu liền vội vàng ôm chặt lấy Vu Phi Phi rồi nhảy tránh qua một bên.
Vu Phi Phi đang nhắm nghiền mắt bỗng nhiên cảm thấy toàn thân bị ôm chặt rồi bay bổng lên không trung liền hét lớn:
- Sao anh có thể làm vậy, chẳng nói là chỉ mặt thôi sao.
Nói xong đưa tay đấm thùm thụp vào người Diệp Phàm.
- Phi Phi, chị hiểu lầm rồi, anh Diệp vừa rồi đã cứu chị đó, vừa rồi trên tượng đá rớt xuống một vật.
Sở Vân Y hô.
Mọi người nhìn lại dưới đất thì thấy vật kia là một khối gỗ vuông giống như là một chiếc hộp phủ đầy tro bụi, nhìn rất thô tháp.
Mọi người suy đoán có phải là do mái cung lâu ngày không tu sửa nên vừa rồi bị lực một đòn của Diệp Phàm nên chấn động mà gãy xuống một đoạn xà.
- Bép!.
Một tiếng kêu gọn vang lên làm thức tỉnh cả đám anh Trư vẫn đang ngơ ngác, mọi người nhìn chằm chằm thì phát hiện nguyên do là.
Vu Phi Phi vẫn đang nằm đè lên người Diệp Phàm, nhân lúc hắn không chú ý liền lén chạm vào môi hắn một cái rồi vùng dậy chạy biến, cười nói:
- Bản cô nương thực hiện lời hứa rồi nhé, hừ, có gì đâu!
- Anh vừa rồi chưa hề cảm thấy gì, quá đột nhiên mà.
Mùi vị nụ hôn đầu như vậy thì quá tiếc hận rồi, có lẽ chúng ta làm lại lần nữa đi, có thể mới cảm nhận được chứ.
Diệp Phàm trêu chọc, khẽ sờ lên môi nói tiếp:
- Vẫn có chút mùi hương, không biết em dùng kem đánh răng loại gì, hình như là mùi Trung Hoa, ha ha ha.
- Sắc lang, hừ!
Ngọc Mộng Nạp Tuyết bất chợt quát lên khiến toàn bộ đám đàn ông trong điện tròn mắt, không hiểu điều gì lại chọc giận Ngọc đại tiểu thư.
Tề Thiên chạy tới nhặt cái khối gỗ kia lên, gã xem qua một lúc rồi đang định vất đi thì bỗng nhiên ồ lên một tiếng:
- Đại ca, Nhị ca.
Cái này đúng là bảo bối rồi, hình như là một chiếc hộp gỗ cất bảo vật.
- Gì! Hộp giấu bảo vật.
Cả đám nghe vậy thì lập tức vây lại.
Cái hộp này không lớn, thật ra thì cũng không giống một cái hộp căn bản là một khúc cây, dài chừng bốn mươi phân, rộng chừng hai mươi phân, phía trên mặt thô ráp, nhìn qua giống hệt một đoạn xà nhà, mặt ngoài còn có các gờ ráp và dấu đinh, phía trên cũng không có đồ án hay hoa văn gì. Mọi người xem xong đều lắc đầu mắng Tề Thiên bệnh thần kinh, nghĩ đây là bảo bối thì đúng là điên rồi, khơi khơi bảo một đoạn xà nhà là một cái hộp giấu bảo vật, hại mọi người một phen mừng hụt.
Vu Phi Phi rốt cục bắt được trả thù cơ hội, cười vẻ khiêu khích:
- Tề tiên sinh, cái đoạn gỗ này chắc là một đoạn nối trên xà ngang và xà dọc, anh xem có giống không.
Không hổ là dân tỉnh tới, ngay cả cái đoạn xà mà dân quê dùng để lợp nhà cũng bảo là hộp giấu bảo vật.
Ha ha, làm bà cô này cười chết mất
Vu Phi Phi làm bộ khoa trương cười đến sắp ngã.
- Ừ! Hình như là giống miếng đệm, em nhớ hồi nhỏ khi mọi người trong nhà xây nhà gỗ cũng dùng loại này để đệm, tuy nhiên là gọt hình tam giác vì hình tam giác là vững nhất sau đó thì chèn lên chỗ tiếp giáp giữa xà ngang và xà dọc để chống.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng nhớ tới hồi xưa.
Quan điểm của cô được đa số mọi người đồng ý.
- Hắc hắc, các người chỉ một mà không biết hai.
Tôi tuy ở thành phố nhưng cứ có phải chưa ăn thịt heo là chưa thấy heo chạy đâu.
Đoạn gỗ này nhìn qua đúng là giống như miếng đệm trên xà
Nhưng chắc chắn là không phải, tôi lúc vừa nhặt lên cũng đã cảm thấy nghi ngờ là thế nhưng sau đó lại phát hiện ra một chỗ kỳ lạ.
Chính là chỗ này lấy tay chạm vào sẽ phát hiện ra chỗ kỳ lạ, đại ca tới thử một chút đi.
Tề Thiên cười hắc hắc, cực kỳ đắc ý giống như vừa phát hiện ra một bí mật lớn .
- A! Để anh thử một chút.
Diệp Phàm tuy chưa biết là cái gì nhưng nghe Tề Thiên nói vậy thì cũng cảm thấy tò mò.
Hắn đưa tay sờ hết một lần thì cũng không phát hiện được gì, sau đó sờ đến chỗ mà Tề Thiên nói, nhắm mắt cảm nhận một chút thì ngạc nhiên.
- Tựa hồ là chữ, đúng! tuyệt đối là chữ, Tề Thiên, em đoán ra chữ gì không?
Diệp Phàm cười ra vẻ bí hiểm.
Nghe Diệp Phàm vừa nói như thế thì cả đám cũng chen nhau sờ thử rồi lẩm bẩm vẻ kỳ lạ:
- Đúng là giống như chữ thật, rốt cuộc chữ gì chứ?
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 235: Tiếu lý tàng đao. Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
Trong điện một nhóm người bắt đầu thảo luận, người thì nói là chữ này, người thì nói là chữ kia nhưng không có ai dám chắc chắn, mơ hồ cái nào cũng được.
Diệp Phàm bình thản hút thuốc, dáng vẻ giống như đã có dự tính trước trong lòng.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết không kìm được, sẵng giọng:
- Rút cuộc là chữ gì, anh Diệp, anh nói xem, nóng ruột chết đi được.
- Ha ha, mọi người đoán thử xem, chuyện này rất thú vị đấy.
Nếu không như vậy đi, Nạp Tuyết, em cũng tặng cho đại ca một nụ hôn đầu đời đi có được không, anh sẽ nói cho em biết.
Diệp Phàm cười tủm tỉm lộ vẻ mờ ám nói.
- Hứ.
Ngọc Mộng Nạp Tuyết khuôn mặt đỏ bừng, dứt khoát không thèm để ý đến anh Trư, ở bên cạnh hờn dỗi ngúng nguẩy.
- Được rồi, Ngọc đại tiểu thư của anh, đừng giận dỗi nữa.
Mấy chữ này, nhất định là viết “Trấn Quỷ Hoàng Lăng Hạp”.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Hắn thấy mọi người nhìn mình khó hiểu thì nói tiếp:
- Đừng nhìn nữa, ý tứ là gì tôi cũng không hiểu, chỉ biết là mấy chữ này thôi.
Trấn Quỷ Hoàng Lăng Hạp, đây rút cuộc là ý tứ gì? Nếu là cái hộp này nói không chừng bên trong là hộp rỗng, có bí mật gì hoặc là nói có bản đồ kho báu gì ở bên trong.
Diệp Phàm lẩm bẩm phân tích.
- Vậy thì có khó gì, một dao bổ ra là xong.
Tề Thiên vừa nói vừa rút con dao quân đội Thụy Sĩ giấu trong giày ra.
- Đừng động vào, nếu không phải cơ mật ở bên trong hộp gỗ sẽ bị đâm hỏng sao, vậy thì tiếc hận rồi.
Lô Vỹ vội vàng kêu lên.
- Tề Thiên, chỗ các cậu có thiết bị gì có thể nhìn xuyên thấu miếng gỗ này không? Giống như máy x quang có thể nhìn xuyên người ấy.
Diệp Phàm hỏi.
- Xem tôi kìa, thật là quá ngốc nghếch.
Cầm lấy tới thành phố Mặc Hương thử xem không phải tốt hơn sao-
Tề Thiên vô cùng hứng thú, cùng với đoàn người Lô Vỹ chạy xe thẳng tới thành phố Mặc Hương.
Diệp Phàm cũng muốn tới Thủy Châu điều tra chuyện của nhà máy giấy Ngư Dương và nhà máy giấy các tông Long Hưng, đoán chừng mấy huyệt vị khác của Nam Cung Cẩm Thần cũng được hóa giải rồi.
Diệp Phàm gần đây có nghiên cứu chi tiết qua bản chép tay của Biển Thước, phát hiện nó hoàn toàn có lợi cho việc đem nội kình ép vào trong kim châm rỗng ruột, truyền vào chỗ huyệt vị kinh mạch bị phong bế của Nam Cung Cẩm Thần.
So với trực tiếp dùng đầu ngón tay thi triển Thiên Âm lôi cương chỉ thì bớt dùng sức hơn nhiều.
Có lẽ phương pháp này có thể làm, cho nên Diệp Phàm cũng muốn thử một chút.
Nếu có thể làm được đương nhiên là rất tuyệt vời, xem như là tích góp một chút công đức.
Trở lại trong thị trấn sau khi ăn cơm xong, Diệp Phàm tới chào hỏi Bí thư Tần, sau khi sắp xếp xong công việc nhân sự và tổ công tác nhà máy giấy, mọi người thẳng hướng thành phố Mặc Hương mà đi.
Nhưng ở chỗ bí thư Tần Chí Minh lại nghe y hỏi:
- Chú Diệp, lão ca tôi hơn chú mười mấy tuổi, có một câu nói muốn nói với chú.
Nghe nói tối qua ở phòng hát Lam Nguyệt Lượng, chú và Phó cục trưởng Tôn của Cục thống kê huyện có xích mích có phải không?
- Đúng! Không phải xích mích, mà là do gã quá ức hiếp người khác
Trong lòng Diệp Phàm như bốc hỏa, mắng thầm, “ Mẹ nó! Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã bay xa vạn dặm, chuyện xảy ra tối qua đoán chừng đã truyền đến tai Bí thư Tần rồi. Nhìn dáng dấp Tôn Mãn Quân không phục, có lẽ sau này còn làm ra thủ đoạn tàn độc gì.”
- Ài! Lão đệ
Có một số việc chúng ta phải một mắt nhắm một mắt mở cho qua đi, dù sao cũng không tạo thành thương tổn thực chất gì phải không? Cậu kêu người ta là một Phó cục trưởng tới xét duyệt kết toán tài chính của thị trấn chúng ta, chịu mất mặt trước nhiều cảnh sát, mọi người như vậy, thể diện của gã còn vứt đi đâu chứ.
Sau này người trên huyện sẽ nhìn thị trấn Lâm Tuyền chúng ta như thế nào, sau này đồng chí của Cục thống kê tới thị trấn chúng ta điều tra công việc đoán chừng sẽ tạo ra phiền phức, ài.
Tần Chí Minh lo lắng, thở dài nói tiếp:
- Chú Diệp, đại diện của Cục thống kê là một cơ cấu quyền lực rất lớn, chúng ta dù đắc tội với ai cũng không thể đi đắc tội với đám người đó.
Khi này cậu còn chưa cầm quyền một phương, đợi đến lúc đó cậu sẽ biết cái gì gọi là quan niệm đại cục, cái gì gọi là không thể hồ đồ.
Ài, không nói nữa, sau này để ý một chút là được rồi.
Nhưng cái tên Tôn Mãn Quân đó lần này cũng quá đáng quá mức.
Bản thân gã lúc nào cũng ra vẻ đạo đức, dựa vào thực quyền của cha gã là Phó chủ tịch huyện.
Chúng ta có thể nhịn thì vẫn phải nhịn, cuối cùng tôi tặng cậu bốn chữ ‘Không được hồ đồ’, sau khi quay về phải tính toán kỹ càng.
Đoán chừng chuyện này không lâu nữa sẽ truyền đến tai của Bí thư Lý, cậu phải chuẩn bị kỹ đi
- Anh Tần, em lại rước phiền phức đến cho anh rồi, sau này em sẽ để ý những chuyện này, ha ha.
Nhưng anh cũng không cần lo lắng quá mức, nếu Tôn Mãn Quân thật sự muốn làm loạn, em cũng không phải là đèn sắp cạn dầu, ha ha.
Diệp Phàm cười gượng, cũng không để ý lắm, tuy nhiên vẫn rất tôn trọng Tần Chí Minh.
Diệp Phàm cho rằng Tần Chí Minh mặc dù có vài điểm yếu nhưng dù sao cũng là người dẫn đường cho mình tiến vào quan trường, hơn nữa từ tình hình lúc này mà nói, mặc dù y làm như vậy là vì lợi ích, nhưng xã hội này con người ai cũng làm vì lợi ích, nếu bất lợi thì không cần nói gì nữa, đó chính là ý tứ này.
Trong lòng mọi người đều có tính toán nhỏ nhặt, vì tư lợi, vì quốc gia, vì nhân dân…kỳ thực đều không thoát khỏi một chữ ‘lợi’
Con người Tần Chí Minh tổng thể cũng xem như không tệ, ở thị trấn Lâm Tuyền, Diệp Phàm cảm thấy thân thiết với y nhất, có chút giống như một người đại ca.
Tuy nhiên khi gặp Chủ tịch Mâu, lời nói của gã lại có chút ý vị sâu xa:
- Phó bí thư Diệp, chuyện của Phó cục trưởng Tôn thật sự làm hơi quá đáng, nếu bạn gái tôi bị ức hiếp giống như vậy tôi sớm đã nhào tới đá chết hắn rồi, ha ha.
Không ngờ Phó bí thư Diệp lại có lòng độ lượng lớn kinh người như vậy.
- Chuyện này là đương nhiên, Tôn Mãn Quân thật sự hơi có chút quá đáng, nhưng có thể là do say rượu, hơn nữa gã lại tới để xét duyệt tài chính.
Quan trọng là đại Chủ tịch thị trấn anh nói Phó cục trưởng Tôn là bạn của anh! Ha ha, kết quả là tôi sợ công việc của anh gặp khó khăn! Chúng ta làm việc đều là vì thị trấn Lâm Tuyền! Cho nên, cũng phải nể mặt Chủ tịch thị trấn một chút chứ có phải không? Nhưng tôi phải nói với Chủ tịch Mâu một chút, cô gái đó không phải là bạn gái của tôi, mà là bạn học của em gái tôi.
Hơn nữa hai cấp dưới của Tôn Mãn Quân hình như cũng không gặp phải chuyện tốt đẹp gì, tựa hồ biến thành đầu heo rồi, ha ha…
Diệp Phàm thật thật giả giả nói, trong lời nói như chứa giọng điệu, làm người ta hiểu ra, “ Con người Mâu Dũng này cực kỳ hiểm độc, trong nụ cười có chứa dao găm, muốn khơi mào tranh đấu giữa mình với Tôn Mãn Quân, nhưng mình đâu ngây thơ vậy chứ
Ngoài mặt nói mình độ lượng, trên thực tế là rủa mình vô năng, ngay cả bạn gái cũng không bảo vệ được”
Diệp Phàm ngoài mặt cũng không chối cãi gì, ám dụ Mâu Dũng ngươi giúp đỡ người xấu làm chuyện xấu, ra vẻ thân thiết với loại người sói lang không có đạo đức như Tôn Mãn Quân, là đồ ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Ẩn ý của hắn khiến Mâu Dũng tức điên người, ngượng ngùng cười nói:
- Đâu có! Tôi và Phó cục trưởng Tôn cũng chỉ là quen biết xã giao mà thôi, cũng không phải là bạn bè, quan trọng là vì công việc của thị trấn chúng ta mà mở rộng quan hệ, ha ha.
Gã thầm nghĩ, “ Mẹ kiếp! Thằng nhãi này mồm miệng thật sắc bén, lại dám đem bố mày đánh đồng với loại người như Tôn Mãn Quân, bố mày là thái tử gia từ thành phố tới, Tôn Mãn Quân hắn là loại rễ hành gì chứ, thật là uất ức.”
- Phó bí thư Diệp lần này tới Thủy Châu, hi vọng anh có thể mang về cho thị trấn một số đầu tư, biến đổi hoàn toàn hiện trạng của nhà máy giấy Ngư Dương.
Nếu không gần cuối năm, công nhân không có tiền lương, bộ phận chính quyền không có tiền thưởng phúc lợi, tôi thân là Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền đương nhiên không thể đổ trách nhiệm cho người khác được.
Nhưng anh là bí thư quản lý tài chính cũng khó có thể an tâm! Nói không chừng ngày 30 tết còn có công nhân đến tận cửa đòi tiền lương! Nếu có thể kiếm được một khoản tiền vượt qua khoảng thời gian khó khăn này, đến lúc đó tôi sẽ chúc mừng anh, ha ha ha.
Mâu Dũng cười ha hả, gã vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khoản tiền 200 vạn sửa đường trong túi áo của Diệp Phàm.
- Ha ha, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tôi nghe nói Chủ tịch thị trấn Mâu là từ trên thành phố Mặc Hương trực tiếp nhảy dù xuống.
Là cán bộ nhảy dù, trên thành phố có chỗ dựa rất lớn, có lẽ anh cũng nên kiếm về mấy trăm vạn để người dân của thị trấn Lâm Tuyền cũng chúc mừng Chủ tịch Mâu thăng chức chứ nhỉ
Nếu không kiếm được thì người bị đánh đầu tiên chính là đại Chủ tịch Mâu, vào đêm 30 tết, người đến nhà Chủ tịch Mâu tuyệt đối là đông hơn là đến nhà tôi, ha ha…
Diệp Phàm đưa đẩy, ngụ ý là 200 vạn sửa đường trong túi tôi đừng mong sờ đến, có bản lĩnh thì tự mình về thành phố kiếm tiền đi.
Nhìn Diệp Phàm đi ra, sắc mặt Mâu Dũng lập tức trầm xuống, gõ cành cạch chiếc bút máy trên bàn, cười lạnh:
- Đừng có tưởng lấy được mấy trăm vạn thì lên mặt, tiền này chỉ là tiền bố thí, để ông mày ngày mai về thành phố xin luôn 50 vạn cho mày nhìn, để cho toàn bộ nhân viên thị trấn Lâm Tuyền này đều được ôm tiền thưởng về nhà ăn Tết
Khi đó để ông mày đánh vào mặt mày luôn, đến lúc công nhân nhà máy giấy làm loạn thì ông sẽ đứng bên nhìn
Khi đó thì không đợi ông mày nhắc đến chuyện tiền, tự mày sẽ phải bỏ ra thôi, xong xuôi sẽ kiện mày về tội tham ô.
Lúc này Diệp Mậu Tài cũng đang lén gọi điện thoại cho Chung Minh Nghĩa
- Anh họ, nghe nói tối hôm qua tên tiểu tử Diệp Phàm kia có xung độ với con trai phó chủ tịch huyện Tôn, lúc ấy còn có cả Tiếu Trường Hà làm biên bản tuy nhiên cuối cùng cũng bỏ qua
“Đáng tiếc thật, nếu có thể làm cho Tôn Mãn Quân đấu với Diệp Phàm thì hay biết mấy
Lúc ấy tên Mâu Dũng kia không biết tại sao còn chen vào. Nếu để vào đồng công an thì không phải là quá hay sao, ít nhất cũng là tin tức động trời
Lãnh đạo cục thống kê đến thị trấn Lâm Tuyền kiểm tra sổ sách tài vụ dẫn tới đánh nhau với phó bí thư Diệp phân quản công tác tài chính vào đồn cảnh sát rồi.
Thử nghĩ xem tin tức này sẽ chấn động như thế nào, bảo đảm sẽ làm cả huyện Ngư Dương sôi sục a. Đáng tiếc, têu tiểu tử Mâu Dũng này thành sự không đủ bại sự có thừa, đúng là đồ không có đầu óc”
Bí thứ đảng đoàn Chung Minh Nghĩa vô cùng tiếc nuối, tý nữa thì đập luôn điện thoại
- Lúc ấy Mâu Dũng đoán chừng cũng sợ không vượt qua được cửa xét duyệt sổ sách trong thị trấn, người của Cục thống kê cho nên mới ra mặt.
Diệp Mậu Tài phân tích.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 236: Dám ở trong quân doanh đóng cửa đua xe. (1+2) Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- Ngu ngốc, cục Thống kê muốn giở trò xấu với một thị trấn lớn như Lâm Tuyền, Tần Chí Minh sẽ là người đầu tiên không phê chuẩn.
Mà y chính là người của Lý Hồng Dương, không phải sẽ càng tuyệt hơn sao.
Để cho Lý thiên vương và Trương Tào Trung đấu một trận, ngốc ơi là ngốc.
Được rồi, nhưng bản tính háo sắc của Tôn Mãn Quân vẫn không thay đổi, lần này xem như thật sự mất mặt rồi.
Tôi đoán chừng gã sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, sau này nhất định sẽ tiếp tục sinh sự.
Sau này nếu đụng phải chuyện này, cậu hãy âm thầm chơi đùa gã một chút, kích động hứng thú của bọn họ.
Ha ha ha, thằng ranh Diệp Phàm đó gần đây đi gây thù chuốc oán khắp nơi, mấy hôm trước còn đắc tội với Chu Tiểu Đào và Phí Văn Viễn.
Còn có cháu trai của Phó cục trưởng Vương của cục Tài chính thành phố, nghe nói Vương Tiểu Ba sau khi lành vết thương sẽ vào trông coi nhà lao, Nếu xét xử đoán chừng phải ngồi nhà giam mấy năm rồi.
Phó cục trưởng Vương mấy ngày nay đang vận động khắp nơi, để nghĩ cách cứu cháu, tránh cho y phải ngồi nhà lao.
Nhưng lần này hai Đảng ủy viên của Đảng ủy đều nhìn theo dõi sát sao, Phó cục trưởng Vương sắp đến bước đường sơn cùng thủy tận rồi, người của Tư pháp và viện Kiểm sát thành phố đều không dám ra mặt xin cho gã.
Nếu Vương Tiểu Ba thật sự bị xử phạt, vậy thì y đã kết một mối hận lớn với Diệp Phàm, coi như tiểu tử đó có quả ngon để ăn rồi.
Nghe nói Phó cục trưởng Vương không lâu nữa sẽ lên chức, một khi y đã leo lên được vị trí Cục trưởng cục Tài chính, vậy thì một Bí thư nhỏ trong thị trấn như Diệp Phàm, còn không giống như một con sâu nhỏ bị người ta dẫm chết sao.
Chuyện này rất đơn giản, người ta chỉ cần chào hỏi Lý Hồng Dương, đoán chừng Lý thiên vương cũng sẽ nhịn đau quăng đi con cờ gây chuyện này.
Mậu Tài, cậu xem đi, thằng ranh đó hống hách không được mấy ngày đâu, cứ để hắn thoải mái đi, ha ha ha…
Chung Minh Nghĩa cười sảng khoái đến nỗi suýt rớt cả răng.
Bốn giờ sau mọi người mới đến thành phố Mặc Hương.
Vừa đến thành phố Mặc Hương, Vu Phi Phi liền trở nên sinh động, giống như một tinh linh khua chân múa tay vô cùng hào hứng.
- Chú em, nghe nói cậu đến Mặc Hương rồi à?
Vừa đến nơi đã thấy Vu Kiến Thần của cục Công an thành phố gọi điện tới.
- Mới đến, sao vậy? Đồ khốn Chu Chính Dương cuối cùng xử lý như thế nào?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, đối với kẻ đầu sỏ hãm hại mình, hắn nhớ rất rõ, không nhìn thấy y phải vào đại lao thì trong lòng luôn cảm thấy không yên.
- Hắn à, sớm đã khai trừ ra khỏi Đảng rồi, đang bị tạm giam.
Gần đây lại điều tra được y hình như còn nhận một khoản tiền hối lộ 30 vạn của người khác.
Hơn nữa còn mắc nhiều tội cùng lúc là dùng quỷ kế hãm hại một dũng sĩ xuất thân từ Quốc thuật Hoa Hạ là cậu, âm mưu nhúng tay vào sự vụ an toàn quốc gia, phá hoại an toàn quốc gia…
Tổng hợp các tội lại chắc sẽ bóc lịch nhiều năm.
Ài! Ngày xưa là một phó Cục trưởng cục Công an thành phố uy phong biết bao nhiêu, chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng một nửa.
Râu ria xồm xàm giống như một người đang nhanh chóng già đi, đến tôi khi nhìn thấy cũng cảm thấy có chút chua xót trong lòng.
Tiểu tử cậu thật đúng là tàn ác, đoàn trưởng Thiết hạ lệnh một tiếng, thiếu chút nữa đã quàng cho y tội danh kẻ địch bán nước rồi.
Nhưng cũng phải nói là do đồng chí Chu tự chuốc lấy, tự gây nghiệp chướng cho chính mình! Lúc đó nếu không phải cậu em tôi cho người chuyển cưa cho cậu thì nói không chừng hài cốt sớm đã không còn rồi.
Ha ha ha, buổi trưa lão ca tôi mời khách, vẫn là ở đại tửu điếm thành phố Mặc Hương.
Mẹ nó, hôm đó thiếu chút nữa là xảy ra chuyện rồi, ông mày phải tới chỗ đó, bây giờ xem ai còn dám tới vuốt râu hùm nào.
Mẹ nó! Dám giở trò với ông mày
Vu Kiến Thần hùng hùng hổ hổ có chút giống như thổ phỉ Sơn Đông.
- Được rồi, buổi trưa em sẽ đến.
Hôm đó anh chàng tên là Trương Vĩnh Siêu, chính là người đã nhét cái cưa sắt cho em đúng không?
Diệp Phàm giật mình hỏi, ân nhân cứu mạng thiếu chút nữa là quên rồi, phải cám ơn người ta mới được.
- Hừ! Thằng nhãi cậu cuối cùng cũng nhớ ra.
Tôi còn tưởng cậu quên sạch rồi, thứ đó đúng là cậu ta kín đáo nhét cho cậu, nhưng chủ mưu lại là một cao thủ khác, đợi buổi trưa đến đây, tôi sẽ nói cho cậu biết.
Vu Kiến Thần còn úp úp mở mở.
- Được!
Diệp Phàm cúp điện thoại, quay sang hỏi Tề Thiên:
- Tới chỗ nào vậy?
- Một sư đoàn dã chiến đóng ở Mặc Hương, ở đó có một tổ kỹ xảo quang học, chắc sẽ có cách gì đó với miếng gỗ.
Máy móc của bọn họ công suất rất lớn, lực xuyên thấu xạ tuyến cực mạnh, thông qua máy định vị và xạ tuyến cùng dung hợp, có lẽ có thể phát hiện được bên trong rút cuộc có bí mật gì.
Tề Thiên tự đắc nói.
Nghe nói phải đi tới chỗ bộ đội, mọi người đều hào hứng nhưng quan trọng là chỗ đóng quân của bộ đội, người ngoài tiến vào cũng không tiện, vì vậy trong xe cũng chỉ còn lại Tề Thiên và Diệp Phàm.
Tề Thiên đánh xe chạy thẳng đến chỗ đóng quân của sư đoàn dã chiến.
Sau khi người vệ binh canh gác kiểm tra giấy tờ, vội vàng cúi chào, Tề Thiên giẫm chân ga lao thẳng vào trong.
- Lý Ba, thằng nhãi vừa rồi là ai vậy, ngang ngược như vậy, dám lao xe vào trong nơi đóng quân của chúng ta, nếu để Chính ủy nhìn thấy đoán chừng bị giam lại không chừng? Hình như, tôi còn thấy anh cúi chào hắn, lẽ nào là sĩ quan?
Một tên lính nhanh nhẹn hiếu kì hỏi.
- Giam cái rắm, Chính ủy Lý giam chúng ta còn được, muốn giam hắn, không có can đảm đâu.
Lý Ba ưỡn thẳng bộ ngực lên, giống như vừa rồi Tề Thiên bắt tay hắn, hắn cảm thấy rất vinh dự vậy.
- Này! Đứng nghiêm! Lý Ba, cậu nói cho ông mày xem, trong quân doanh này ai là chỉ huy, cậu xem xem tôi có thể giam hắn lại không.
Thằng nhãi con, ở sau lưng lại dám đặt điều nói bậy, muốn làm phản có phải không?
Lúc này ở bên cạnh Lý Ba bỗng nhiên vang lên tiếng quát của Chính ủy sư đoàn dã chiến Lý Đạt, làm gã giật bắn mình, vội vàng cười phụ họa nói:
- Chính ủy, tôi…tôi không phải nói ngài. Ở trong quân doanh này, có ai dám không nghe lời lão nhân ngài chứ, có phải không Trịnh Ngư.
Lý Ba vội vàng đưa mắt ra hiệu với Trịnh Ngư là người vừa mới lên tiếng hỏi.
- Tôi già như vậy sao?
Trong lòng Chính ủy Lý cảm thấy buồn cười, cố ý kéo dài giọng nói.
- Không…không già
Lý Ba vội vàng đứng nghiêm báo cáo.
- Chính uỷ, vừa rồi tôi rõ ràng nhìn thấy Lý Ba mở cửa cho một chiếc xe quân tiến vào, hình như không phải của bộ đội chúng ta.
Hơn nữa Lý Ba còn cung kính cúi chào, chiếc xe đó cứ thế tiến thẳng vào.
Trịnh Ngư có chút muốn cười trên nỗi đau của người khác, chuẩn bị xem Lý Ba bị phê bình.
- Nói thật đi Lý Ba, rút cuộc là ai? Còn dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, muốn tôi giam cậu lại không
Chính ủy Lý cũng có chút tò mò.
- Báo cáo thủ trưởng, là Thiếu tá Tề Thiên của binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo ở căn cứ vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu tới thăm.
Y nói với tôi, hình như người ngồi trong xe là thủ trưởng, tôi cũng không biết rõ, không dám hỏi.
Lý Ba dứt khoát trả lời rất nhanh nhẹn.
- Sao! Bà nội nó, Liệp Báo! Còn là một thiếu tá, tôi phải đi xem ngay mới được, xem xem Liệp Báo có phải thật sự có ba đầu sáu tay hay không-
Trịnh Ngư thất thanh kêu lên, ba chân bốn cẳng muốn chạy đi, nhưng vừa nhấc chân lên đã dừng lại, vì Chính ủy Lý vẫn còn chưa đi.
- Ha ha! Là thiếu tá Tề Thiên, vậy thì đúng rồi, có muốn giam thật sự cũng không giam được-
Chính ủy Lý cười lắc lắc đầu bước đi.
- Tôi nói không giam được không phải sao? Hừ! Phản đồ!
Lý Ba thở hổn hển mắng.
- Ai kêu cậu không chịu nói, tôi phải ép cậu nói chứ, ha ha ha…Lý Ba.
Cậu cứ từ từ canh gác nhé, tôi không làm đâu, phải đi xem xem hảo hán của Liệp Báo.
Trịnh Ngư vẻ mặt như bánh phở, như một làn khói chạy biến đi, làm hại Lý Ba cứ lắc đầu.
Binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo có thể nói là niềm kiêu ngạo đối với quân khu Lĩnh Nam, thậm chí là toàn bộ bộ đội Hoa Hạ, đối với những binh sĩ bình thường mà nói, bọn họ quả thực rất thần bí.
Có chút giống như cảm xúc của một bác cả nông dân đối với giảng đường đại học.
Tiến vào phòng kỹ xảo của trụ sở sư đoàn dã chiến, nhân viên làm việc đem miếng gỗ đặt lên một chiếc máy vô cùng đặc biệt.
Dưới sự xuyên thấu của sóng âm và tia cực tím cực mạnh, tình hình kết tinh bên trong cây gỗ phản hồi lên màn hình đặc chế.
Trải qua tổng hợp, hợp thành phân tích, cho ra kết luận là bên trong nhất định là một tường kép.
Chỉ có điều là tường kép này mỏng vô cùng, giống như đang kẹp một thứ gì bằng vải.
- Thiếu tá Tề, miếng gỗ này hình như lúc đầu là hai khối, trước tiên là đem vật bằng vải đó đặt ở chính giữa, sao đó lại dùng một số phương pháp đặc biệt đóng đinh hoặc dính lại với nhau.
Nhưng loại phương pháp này vô cùng kỳ quái và cổ xưa, có lẽ là vì duyên cớ lâu ngày, khiến hai miếng gỗ sản sinh ra biến dị, có chút hiện tượng dung hợp, cho nên mới làm thành một khối chỉnh thể như vậy.
- Cây gỗ này bao nhiêu năm rồi?
Diệp Phàm hỏi.
Vị sĩ quan thiếu tá giống như chủ nhiệm đó liếc nhìn Diệp Phàm, trong lòng có chút buồn bực, không biết Diệp Phàm là thần thánh phương nào, nhưng thấy đi cùng với Tề Thiên thì có lẽ cũng là thành viên Liệp Báo, cho nên trả lời nói:
- Có lẽ phải 300 năm rồi.
- 300 năm, chính là thuộc về niên đại Khang Hi rồi, tương đối lâu đời.
Nhưng tôi có chút khó hiểu, miếng gỗ này đã 300 năm, tại sao vẫn chưa thối rữa, hơn nữa có thể thấy nó được bảo tồn trạng thái vô cùng hoàn thiện.
Diệp Phàm tiếp tục hỏi.
- Nguyên nhân của chuyện này tương đối nhiều, nhất thời giải thích không rõ nhưng tôi đoán chừng có liên quan đến chất gỗ bên trong.
Các anh đừng thấy miếng gỗ này hình như cũng giống các miếng gỗ khác, kỳ thực là không giống nhau.
Loại chất gỗ này có tên là gỗ Thiết Đàn, chất liệu vô cùng tinh mịn, mặc dù không dày bằng sắt cứng nhưng cũng gấp mấy lần so với loại gỗ bình thường.
Hơn nữa vô cùng rắn chắc, không dễ dàng bị thối hỏng.
Đoán chừng lúc đầu trong quá trình chế luyện còn áp dụng xử lý chống phân hủy.
Cho nên đến giờ đã 300 năm vẫn bảo tồn được hoàn thiện như vậy, quả thực có thể xem là một món đồ cổ có thể bán được kha khá tiền.
Tổ trưởng thiếu tá đó cũng rất hứng thú giải thích.
- Đồ cổ, miếng gỗ hỏng này còn có thể bán được tiền, nó trị giá bao nhiêu tiền chứ?
Trong lòng Diệp Phàm chợt cảm thấy vui mừng vội vàng hỏi.
Nếu miếng gỗ này có thể bán được mười mấy vạn thì đúng là một chuyện cực tốt, dùng tiền đó có thể đem đi tu sửa lại cung Chung Húc Thánh Quân của thị trấn Lâm Tuyền thành nơi hoàn toàn mới, để một lần nữa được nhìn thấy phong cách tao nhã ngày xưa của nó.
- Ha ha! Chuyện này tôi cũng không biết rõ lắm.
Trong lời nói của vị thiếu tá hơi có giọng điệu kì thị, đoán chừng đã xem Diệp Phàm như một kẻ tham tiền chính tông rồi, trên sắc mặt cũng lộ ra một chút không kiên nhẫn.
- Mã Lạp, đứng yên, chào!
Tề Thiên cũng nghe ra một chút ý tứ bên trong, cảm thấy rất không vui, không kìm được buột miệng quát.
- Vâng!
Mã Lạp đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc:
- Thiếu tá Tề, có chuyện gì giao phó?
- Hừ! Làm một sĩ quan phải chấp thuận mệnh lệnh của thượng cấp, bất kính đối với thượng cấp là không thể tha thứ được.
Tề Thiên kéo dài giọng.
- Vâng! Mã Lạp hiểu rồi.
Sắc mặt Mã Lạp có chút đỏ lên, thầm nghĩ, “ Cậu Tề có phải uống nhầm thuốc rồi không, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy cậu ta nghiêm túc như vậy, thật là!”
- Được rồi Mã Lạp, anh đừng trách tôi.
Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến lớn, anh hơn tôi mấy tuổi, khi đó tôi thường gọi cậu là anh Lạp.
Anh có thể bất kính với tôi, vì chúng ta bạn bè, nhưng anh không thể bất kính với đại ca của tôi, vì anh ấy là cố vấn của binh đoàn đặc chủng Liệp Báo, cùng cấp bậc với tướng quân Triệu Côn sư tọa của căn cứ các cậu, đương nhiên là chỉ về chức vụ rồi.
Tề Thiên chỉ vào Diệp Phàm giải thích, vì gã biết trong lòng Mã Lạp nhất định không vui, đang âm thầm chửi mình mất mặt, ở với nhau từ nhỏ đến lớn còn lấy giọng điệu thượng cấp ra trấn áp người khác.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Chương 237: Đại thần chặn ngang. Nhóm dịch: Nhóm dịch black
Nguồn: Sưu tầm
- Thật xin lỗi thủ trưởng, Mã Lạp biết sai rồi.
Mã Lạp lại đứng nghiêm chào Diệp Phàm theo kiểu quân đội, có vẻ hơi lo lắng.
Mới vừa rồi gã nghe nói một tiểu tử chưa ráo máu đầu lại là cố vấn của binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo .
Mã Lạp cảm thấy như sét đánh bên tai, thầm nghĩ, “ Xong đời rồi, mới vừa rồi giọng của mình có chút kỳ thị, chính là bất kính với thủ trưởng.”
Chức vụ cố vấn của Liệp Báo vốn có thực quyền rất lớn, ngang cấp với một sư trưởng sư đoàn dã chiến nên cũng khó trách Mã Lạp có vẻ bất an như thế.
Bởi vì khi cần Diệp Phàm có thể trực tiếp đề nghị một sư trưởng sư đoàn dã chiến như thiếu tướng Triệu Côn Thiếu triệt hồi chức vụ Mã Lạp.
Dĩ nhiên chức vụ này của Diệp Phàm chỉ là hư danh tuy nhiên cũng rất dọa người.
- Ha ha! thiếu tá Mã Lạp, không sao.
Ở đây không phải là trụ sở vịnh Lam Nguyệt mà là địa bàn của các anh
Tôi chỉ là khách, các anh không cần thiết khách khí như vậy .
Thật ra thì, nếu bán đống gỗ này có thể được chút ít tiền, sửa lại cung Chung Húc Thánh Quân đã cũ nát thì cũng không thể bỏ qua công lao thiếu tá Mã, hơn nữa còn là việc thiện tích đức.
Tuy nhiên tạm thời tôi không muốn ai biết thân phận của mình, vì thế anh cứ gọi tôi là Diệp tiên sinh đi.
Diệp Phàm cười xòa trấn an Mã Lạp.
- Tuân lệnh thủ trưởng, chắc chắn sẽ giữ bí mật.
Mã Lạp nói xong lại chào theo nghi thức quân đội.
Mã Lạp ngồi xuống gọi điện thoại hỏi về tài liệu của loại gỗ Thiết đàn để lập công chuộc tội.
Không lâu sau thì có được tin tức.
- Diệp tiên sinh, ta mới vừa gọi cho một người chơi các sản phẩm nghệ thuật cổ, ông ấy tên là Lôi Thản, mở một phòng triển lãm đồ cổ tên là Cổ lưu các, ý là muốn lưu giữ những phong vị cổ xưa.
Sau khi nghe tôi giới thiệu về loại gỗ Thiết đàn cổ thì rất yêu thích, về phần giá tiền thì phải xem vật thật rồi sẽ thương lượng.
Tuy nhiên tôi đoán cũng phải bán được khoảng chừng mười vạn, bởi vì gần đây nghe nói Lôi Thản đang muốn tạc một pho tượng Chung Húc hàng quỷ, sẽ phải dùng loại gỗ như loại gỗ Thiết đàn này.
Mã Lạp báo cáo.
- Ừ! Tôi cũng có nghe nói tới Lôi Thản, hình như là có tiếng trong giới chơi đồ cổ của Thủy Châu.
Ông ta là một người say mê đồ cổ, nghe nói có lần đã trả một cái Mã đôn thời Minh đến mấy chục vạn
Thật ra thì Mã đôn chính là khúc gỗ mà người thời xưa dùng để bước đệm khi lên xe ngựa.
Chỉ vì một thứ đồ tầm thường như vậy mà Lôi Thản cãi nhau với người khác, cuối cùng trong cơn tức giận nện xuống mấy vạn dọa cho người kia chạy mất.
Đúng là khờ khạo đến buồn cười, ha ha.
Tề Thiên kể tới đây thì phì cười.
- Xem ra Lôi Thản rất có tiền .
Diệp Phàm cười nói.
- Lôi Thản này rất thần bí, ở Thủy Châu mở ra Cổ lưu các cũng tương đối lớn, tuy nhiên chuyện làm ăn không rõ ràng, nghe nói tổ tiên làm nghề đào trộm mộ, thuộc về một lưu phái nhỏ, là Mạc kim môn, chuyên đi đào mộ phụ nữ, đúng là thất đức.
Mã Lạp cười, trong giọng nói có chút thần bí.
- Trộm mộ, Mạc Kim Môn?
Cũng là rất mới mẻ, có chút ý tứ.
Diệp Phàm cười nói.
- Mạc kim mạc kim, chẳng phải là đi sờ (mạc) vật bồi táng trong quan tài sao, đúng là thất đức.
Tuy nhiên Lôi Thản chắc là cũng là kẻ phá gia chi tử, có chiếc mã đôn hỏng mà cũng bỏ ra mấy vạn thì sớm muộn cũng bán nhà.
Tề Thiên tức giận mắng.
- Ha ha, người ta dùng con mắt nghệ thuật để xem xét.
Một cái bô nhổ ống của triều Minh cũng có thể bán được mười mấy vạn .
Cứ thô kệch như cậu suốt ngày chỉ chơi dao súng, đến giờ ngay cả một em út cũng không có
Ha hả, lần trước chú Tề buộc cậu đi gặp tiểu thư Triệu Tứ nhà họ Triệu làm cho suýt nữa thì tè ra quần.
Mã Lạp vừa khôi phục bình tĩnh, nói mấy câu thì Tề Thiên đã hét lớn:
- Dừng lại! Dừng lại, tiểu tử ngươi không muốn sống có phải hay không?
- Không cần để ý đến hắn, anh cứ nói, tôi thấy rất có hảo cảm với tiểu thư Triệu Tứ kia đấy
Diệp Phàm nói với Mã Lạp
- Vâng! Cậu Tề , đây cũng là thủ trưởng ra lệnh, anh cũng phải thực hiện thôi, không trách được anh Mã này nhé, ha ha.
Mã Lạp ra bộ bất đắc dĩ rồi dưới ánh mắt như giết người của Tề Thiên nói:
- Diệp tiên sinh, tiểu thư Triệu Tứ tên là Triệu Giai Trinh, người ta là tài nữ tốt nghiệp đại học Oxford, tinh thông cầm kỳ thi họa, nhà họ Triệu ở Hoa Hạ chúng ta cũng là danh môn vượng tộc, có mấy ngàn năm lịch sử rồi.
Tháng 6 năm nay, chú tề bảo Tề Thiên suốt ngày chỉ như con khỉ chỉ quen làm bạn với súng ống, đấm đá lung tung
Không lo học hành, chỉ biết chơi bời, với tính cách này muốn tiến bộ trong quân đội e là không thể, cần phải mài giũa.
Vì thế tìm một cô gái con nhà danh gia cho gã để làm bạn, vừa vặn rèn luyện bản tính của gã.
Hôm đó hai bên đã hẹn gặp nhau ở Cố viên của Thủy Châu, rồi từ đó sẽ tìm hiểu dần dần.
Tề Thiên thì phải đi rồi, không đi cũng không được, cha gã đá ra lệnh, hơn nữa mẹ gã còn kèm sát bên.
Tuy nhiên tiểu tử này tàn ác a! Lúc đó tự gây thương tích cho chân mình nên việc gặp mặt không thể tiến hành.
Sau khi trở về thì trốn đi Liệp Báo.
Rất ít về nhà, ha hả, tị nạn mà. Làm hại tiểu thư Triệu Tứ mất mặt, bạn bè của cô ấy tuyên bố sẽ cho Tề Thiên một trận.
Ha ha ha, tiểu tử này bây giờ trở về Thủy Châu đều lén lút như giặc.
Mã Lạp kể chuyện cũ của Tề Thiên thì lộ vẻ tươi cười, giống như niềm vui thấy người gặp họa.
- Em cũng đâu có cách gì chứ, cười bà chị về để quản à.
Tề Thiên ấm ức.
- Chị thì có gì không tốt, cô ấy có thể thương yêu cậu, đối xử với cậu tử tế
Tiểu tử ngươi thật là đang ở trong phúc mà không biết phúc a!
Diệp Phàm cũng đệm vào.
- Đại ca thấy tốt thì nhận đi, em xin kiếu.
Tề Thiên lầu bầu nói.
- Không phải, nghe nói rất xinh đẹp, em cũng đã gặp đâu.
Tề Thiên hét lên.
- Tôi cũng chưa gặp, tuy nhiên nghe nói là rất xinh đẹp, được xưng là Tiểu Ngọc Hoàn, vẫn nói Yến phì Hoàn sấu (Miêu tả dáng vẻ của hai đại mỹ nhân Trung Quốc là Triệu Phi Yến và Dương Ngọc Hoàn, ý bảo Phi Yến thì mập còn Ngọc Hoàn thì gầy).
Mã Lạp nhún vai biểu hiện cũng chưa từng gặp.
- Gầy cái đầu anh ấy, nghe nói thời Đường yêu thích nữ nhân mập mạp, em đoán tiểu thư Triệu Tứ cũng vậy.
Hắc hắc, làm ghế sa *** thì êm phải biết.
Tề Thiên bất mãn.
- Tốt lắm, Lôi Thản lúc nào đến?
Diệp Phàm hỏi.
- Ông ấy khởi hành rồi, chắc chiều sẽ tới.
Mã Lạp đáp.
- Mã Lạp, anh có cách gì lấy nguyên vẹn khối gỗ kia không?.
Diệp Phàm hỏi.
- Rất khó, nhưng cũng không phải là tuyệt đối không được, tôi nghĩ cứ chờ Lôi Thản đến rồi hỏi qua ý kiến của ông ấy, cứ theo chỉ đạo của ông ấy mà cưa thì sẽ bán được giá cao.
Nếu không cứ cưa theo ý chúng ta thì sẽ làm mất giá đi.
Mã Lạp trả lời.
Bên trong phòng làm việc của cục trưởng Nguyễn của cục an ninh thành phố Mặc Hương.
Cục trưởng Nguyễn Kiến Bình nhìn lướt qua phó cục trưởng Phạm Hoàng Võng đang ngồi cung kính phía đối diện, thở dài.
- Ai! Hồng Võng, anh và ** đều là những người có năng lực do một tay tôi đào tạo.
Hiện giờ ** đang ngồi trong tù, điều này là do y tự rước lấy.
Khốn kiếp, công tác trong một cơ cấu quyền lực như cục an ninh mà cũng có thể làm ra được chuyện như vậy.
Lúc ấy nếu không phải tôi ngăn cản chắc sẽ bị đoàn trưởng Thiết đánh gục tại chỗ.
Qua nữa ba tháng tôi sẽ về hưu, tôi tiến cử anh vào vị trí cục trưởng.
Hy vọng anh có thể kế tục công tác, tạo ra thành tích, đừng để tôi thất vọng.
Tuy nhiên chuyện này còn có khúc mắc, vốn định không nói với anh nhưng hôm qua sau khi hồi báo thì thấy không nói không được.
Yếu hại a! Ai.
Nói tới đây cục trưởng Nguyễn lộ vẻ rất phiền muộn.
- Cục trưởng, có phải chuyện của tôi thất bại rồi không?
Không có chuyện gì đâu, ngài cũng đã nỗ lực hết sức rồi, tôi hiểu mà, tôi không sao đâu.
Phạm Hồng Võng cũng không ngu, có thể ngồi lên vị trí Phó Cục trưởng cục an ninh thành phố dĩ nhiên là người thông minh nên vừa đoán đã trúng ngay.
Mặc dù y biểu hiện rất trấn tĩnh nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng.
- Cũng không phải nói là hết cách, vẫn còn một tia hy vọng nhỏ.
Nguyễn Kiến Bình khẽ lắc đầu.
- Ngài nói đi!
Phạm Hồng Võng kích động đứng phắt dậy, có thất thố trước mặt lão lãnh đạo cũng không phải là điều mất mặt gì, nếu ở trước mặt người khác thì Hồng Võng tuyệt đối sẽ không như vậy.
- Ai! Bỏ đi, một lão già ba tháng nữa sẽ về hưu như tôi có lời gì mà không dám nói chứ.
Hồng Võng, hệ thống an ninh chúng ta ngoài mặt thì có vẻ yên tĩnh, nhưng trong nội bộ cũng hình thành các phe phái, tình huống vốn rất phức tạp.
Bộ an ninh đảm nhận trọng trách bảo vệ an ninh quốc gia, có quyền lực rất lớn.
Các vị lãnh đạo cao cấp cũng phải dựa vào hệ thống an ninh rất nhiều.
Đừng xem thường vị trí một cục trưởng cục an ninh một thành phố, đây chính là một cái bánh đặc biệt thơm ngon.
Hệ thống an ninh chúng ta chủ yếu phụ thuộc ngành dọc, chính quyền sở tại không quản lý được chúng ta bao nhiêu, sự độc lập còn lớn hơn cả bên tư pháp.
Hơn nữa cục an ninh khi cần thiết có thể sai khiến bên công an, điều này tôi không nói chắc anh cũng biết.
Đối với chuyện về hưu của tôi lần này, bên trên cũng có vài phái tiến cử người của mình.
Vốn là chuyện này nếu có gì ngoài ý muốn thì anh sẽ nắm chắc được sáu phần, dù sao anh cũng là người do tôi đề cử, lại đã công tác ở thành phố Mặc Hương lâu năm.
Tuy nhiên đã phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn, mọi người đều về vị trí vạch xuất phát.
Anh chắc là muốn biết tại sao lại có chuyện này, tôi chỉ nói là có một đại thần đã nhúng tay vào.
Đối mặt với vị đại thần này đừng nói tôi không thể ra sức.
Cho dù là cục trưởng Phí Kiền trên tỉnh cũng chỉ biết ngồi mà than thở.
Vị đại thần đó nói: Vị trí cục trưởng cục an ninh thành phố Mặc Hương lần này sẽ do đích thân ông ta tự mình điểm tướng, không cho ai được nhúng tay vào.
Người nào dám dở trò thì sẽ xử theo tội phá hoại an ninh quốc gia.
Ông ta đã nói thế thì còn ai dám hó hé, vì thế chuyện tôi nói với anh cũng phải giữ bí mật đấy.
Kiến Bình nói chuyện này cũng là một sự mạo hiểm rất lớn, nếu chuyện này bị vị đại thần kia biết được thì dù ông ta sắp về hưu rồi cũng sẽ phải chịu kết cục bi thảm.