Mà chuyện năm đó xảy ra cũng là Tiêu Tấn điều tra mới biết.
Vài chục năm trước cũng chính Thượng Quan Vô Ngã mới vừa trở thành luyện dược đại sư không lâu, hắn coi trọng một nữ tử của Lâm gia.
Nguyên bản lấy địa vị của Thượng Quan Vô Ngã lúc đó dù là tôn nữ của Lâm Chấn Khôn cũng không phải vấn đề quá lớn. Chỉ là nữ tử kia tuy là người của Lâm gia, nhưng là vợ cả chất nhi của Lâm Chấn Khôn, Lâm Triết.
Phụ thân Lâm Triết chính là đại ca của Lâm Chấn Khôn Lâm Chấn Thiên.
Làm trưởng tử, thân phận của Lâm Chấn Thiên cũng giống phụ thân của Hàn Phong là con tư sinh, nên mặc dù tu vi cao hơn Lâm Chấn Khôn một bậc, nhưng cuối cùng vẫn không được thừa kế vị trí Lâm gia gia chủ.
Vài chục năm, Lâm Chấn Thiên đã là địa giai đỉnh phong cao thủ. Nhưng cuối cùng vì việc này, kết quả Lâm Chấn Khôn dùng mệnh lệnh gia chủ, cưỡng chế yêu cầu Lâm Chấn Thiên đem con dâu đưa cho Thượng Quan Vô Ngã. Không thể không nói, Lâm Chấn Khôn vì đạt được mục đích đúng là có chút không từ thủ đoạn, ngay cả thân đại ca cùng với cháu ruột cũng không buông tha.
Chỉ là đã chọc giận Lâm Chấn Thiên, dưới cơn nóng giận, Lâm Chấn Thiên liền rời khỏi Lâm gia.
Đáng tiếc cuối cùng, Lâm gia chỉ dùng chưa tới một tháng liền tìm được một nhà Lâm Chấn Thiên, sau đó nhi tử Lâm Triết bị trưởng lão Lâm gia phái tới đánh gục.
Con dâu cũng bị Lâm gia bắt trở về, Lâm Chấn Thiên bị vài tên trưởng lão vây công cũng thụ thương cực kỳ nghiêm trọng, rơi vào đường cùng đành mang theo nhi tử duy nhất bỏ trốn.
Tuy rằng cuối cùng Lâm Chấn Thiên may mắn tránh thoát Lâm gia truy sát, thế nhưng bởi vì liên tục ba tháng gián đoạn chạy trốn, thân thể thụ thương không thể trị khỏi, nên đành giao tôn nữ cho một tiểu tông môn rồi qua đời.
Về phần tiểu cô nương kia, trải qua liên tiếp đả kích, tinh thần rơ vào kích động cực đại, do đó mất đi ký ức.
Cuối cùng trừ gia gia Lâm Chấn Thiên, ngay cả bản thân tên là gì cũng quên mất.
Tiểu tông môn lúc đó là Huyền Thiên Tông hôm nay may mắn thoát khỏi một kiếp, cũng chính là Lâm Nguyệt, sư phụ của Hàn Phong.
Về phần tại sao Hàn Phong lại biết được tất cả chuyện này, là vì kiếp trước sau khi Lâm Nguyệt chịu khổ diệt môn đã lại bị kích động, đối mặt với sư phụ bị giết, đồng môn bị hại, một tình cảnh quen thuộc, đã làm nàng hồi phục ký ức, cuối cùng trước lúc lâm chung đã kể lại chuyện này cho Hàn Phong.
Nghĩ tới đây Hàn Phong cũng cảm thán một trận, Lâm Nguyệt tuy rằng đều trở thành sư phụ của hắn, nhưng trên thực tế hiện tại nàng cũng chỉ là một nữ tử hơn hai mươi tuổi.
Hàn Phong cũng không hy vọng nàng nhớ tới những ký ức thống khổ này, mà hy vọng nàng có thể khoái lạc mà sống tiếp.
Về phần Lâm gia đối với nàng tạo thành thương tổn, cộng thêm chuyện của Trầm Ngọc, Hàn Phong sẽ thay các nàng báo thù. Bất quá cứ như vậy, tựa hồ hắn cùng Lâm gia đã định trước trở thành địch nhân. Thế nhưng lại có quan hệ thế nào, đừng quên, hiện tại hắn đang đừng cùng chiến tuyến với hoàng thất.
Hơn nữa, Tiêu Tấn tuy rằng ẩn dấu rất sâu, nhưng dựa vào tinh thần lực siêu cường của Hơn nữa, cùng với Tiên Thiên đấu khí biến dị trợ giúp, hắn cảm thấy khí tức trên người Tiêu Tấn không giống thường nhân.
Hàn Phong cũng không biết Tiêu Tấn rốt cuộc dùng phương pháp gì dĩ nhiên có thể đem khí tức tự thân ẩn dấu bí mật được như vậy, nhưng nếu đổi lại là thường nhân, thật sự vô pháp nhận thấy khí tức trên người hắn.
Có thể ngay cả Phí Lão cũng không phát hiện được trên người Tiêu Tấn có cổ khí tức vô cùng cường đại, vượt xa địa giai võ giả.
Do đó giải thích duy nhất chính là kỳ thực Tiêu Tấn cũng là một thiên giai cường giả!
Người thống trị Thiên Tinh Đế Quốc đúng là một thiên giai cường giả thực lực thâm bất khả trắc, tin tức này e là truyền đi tất sẽ khiến cảnh nội đế quốc nhấc lên chấn động không nhỏ.
Bởi vì Tiêu Tấn có thực lực thiên giai, do đó hắn mới có thể bình tĩnh trước việc Lâm gia từng bước ép sát như vậy, từng bước một hóa giải nguy cơ.
Bất quá, nghĩ đến người biết bí mật này hẳn không nhiều, mà Hàn Phong cũng là nhờ vào năng lực tương đối đặc thù của mình mới có thể phát hiện được.
Kỳ thực, trải qua một phen nói chuyện vừa rồi, Hàn Phong cũng hiểu rõ, Tiêu Tấn không phải lo lắng Lâm gia thực lực lớn mạnh, dù sao hoàng gia là người thống trị đế quốc cả ngàn năm qua, chỉ một Lâm gia nho nhỏ vẫn là có khả năng đối phó.
Tiêu Tấn lo lắng chính là sau khi hoàn toàn nhổ bỏ thế lực của đem, thực lực hoàng thất cũng sẽ giảm sút thật lớn, mà đệ tử Lâm gia tại đế đô và trong quân đội đều an bài rất nhiều nhân thủ.
Đạo lý rút giây động rừng, tất cả mọi người đều hiểu được, ai nấy đều hiểu được, đó cũng là nguyên nhân Lâm gia không hề sợ hãi hoàng thất. Hàn Phong thì nghĩ, kỳ thực mấu chốt để giải quyết Lâm gia chính là Thượng Quan Vô Ngã.
Tựa như tình hình hiện nay, Lâm gia hoàn toàn dựa vào Thượng Quan Vô Ngã, uy danh của người này tại đế đô, thậm chí cả Thiên Tinh Đế Quốc đều cực lớn, mà Tiêu Tấn cũng không có lý do để hạ sát hắn. Vì như thế sẽ dẫn đến sự bất mãn cùng nghi kỵ của nhiều người.
Kể từ đó, Hàn Phong đã minh bạch tất cả, Tiêu Tấn nhìn trúng mình, không chỉ vì thực lực cùng thiên phú, càng nhiều là khả năng luyện dược.
Nếu không phải hôm nay được nghe những tin tức này từ Tiêu Tấn, e là Hàn Phong vẫn còn ngu ngốc cho rằng Lâm gia căn bản không đáng sợ, nghĩ vậy hắn hơi thấy xấu hổ.
Bất quá, lập tức Hàn Phong tỉ mỉ chỉnh lý suy nghĩ của mình, trong đầu nhát thời nổi lên nghi hoặc, theo lý thuyết, lấy địa vị của Hàn gia xếp cuối cùng trong tam đại thế gia, thực lực đã thua xa ngày trước, mấy năm nay cũng vô cùng yên lặng, đơn giản không dám trêu chọc người khác. Vậy vì sao kiếp trước, con trưởng của đường ca Thiên Sơn lại vô duyên vô cớ trêu chọc nhân vật không nên dây vào nhân vật không nên dây vào?
Việc này vô cùng không phù hợp với hoàn cảnh lúc đó của Hàn gia, đường ca Hàn Chính này Hàn Phong cũng từng gặp qua, tuy rằng tính cách có chút lỗ mãng, nhưng tổng thể coi như không tệ, lại được gia tộc cảnh báo, hắn cũng không thể ngu ngốc tới mức gây rối.
Xem ra trong chuyện này có thể cũng không thoát khỏi liên quan tới Lâm gia.
Hơn nữa, Hàn Phong nhớ lại, năm đó, Hàn gia bị thế lực không rõ tiêu diệt, đế đô đang tổ chức thịnh hội, tuy khi đó hắn rất ít ra ngoài, nhưng nghe phụ thân kể lại, tựa hồ những người rất có thân phận từ các nới đều tới đế đô.
Bây giờ nghĩ lại, thịnh hội này tất nhiên chính là luyện đan đại hội. Hơn nữa thời gian tổ chức đại hội này cùng với Hàn gia bị diệt hoàn toàn trùng khớp.
Như vậy xem ra, thời gian Hàn gia bị diệt cũng không tới ba tháng nữa.
Suy nghĩ đến đây, Hàn Phong cau mày lại, có chút do dự.
Ba tháng, hắn giúp hay không giúp?
Hắn với Hàn gia căn bản không còn bất kỳ cảm tình gì, tuy thân là người của người Hàn gia, nhưng từ khi hắn còn nhỏ, đãi ngộ nhận được đã khiến hắn căn bản không còn coi mình là người của Hàn gia.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, sống chết của Hàn gia căn bản không quan hệ đến hắn, nhưng trong chuyện này, khi biết phụ thân vẫn một lòng tưởng nhớ Hàn gia.
E là ngay cả nằm mộng cũng muốn lại được tộc trưởng phụ thân thừa nhận. Bằng không khi tỉnh lại không thấy mình, phụ thân cũng không lập tức tới đế đô.
Nhưng ngoài ý muốn chính là Hàn Phong ủy thác Tiêu Vũ hỏi thăm, phụ thân của hắn xác thực không có ở Hàn gia, nhưng duy nhất có thể xác định chính là Hàn Nhất Nguyên đã từng xuất hiện tại đế đô hai ba lần.
Chỉ cần cho Hàn Phong một chút thời gian, tất có thể tìm được phụ thân.
Về phần Hàn gia, Hàn Phong hơi thở dài, lập tức nghĩ đến nghĩ đến nếu tâm tư phụ thân vẫn như cũ đặt tại đó, hắn chỉ đành tận lực trợ giúp một tay, coi như toại tâm nguyện của người.
Huống chi, nguy cơ này của Hàn gia, Hàn Phong có tám phần mười nắm chặt tất nhiên liên quan tới Lâm gia.
Ngày hôm sau, tĩnh tọa một đêm, Hàn Phong thần thanh khí sảng tiêu sái ra khỏi phòng, trải qua một đêm điều chình, hắn phát hiện, tuy đấu khí trên người vẫn là địa giai nhất phẩm. Nhưng đấu khí trong cơ thể so với trước khi tán công còn tinh thuần hơn nhiều.
Hàn Phong thoáng so sánh đấu khí lúc này với trước khi tán công, lấy thực lực địa giai nhất phẩm của hắn đã tương đương với địa giai ngũ phẩm.
Cứ như hôm qua, Lâm Hà thực lực như vậy mà ngay cả một quyền của hắn cũng chịu không nổi.
Hơi lắc đầu, đem chuyện về Lâm gia bỏ lại, Hàn Phong nhanh chóng đi đến phòng của Tiêu Linh.
Vì phòng của hai người đều trong một viện tử, nên thị vệ cùng thị nữ đều chờ ở bên ngoài, không được Tiêu Linh cho phép thì không thể tiến vào.
Hàn Phong một đường đi tới, nhưng không có bất kỳ ai phát hiện tung tích của hắn.
Đi tới cửa gian phòng Tiêu Linh, Hàn Phong không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy cửa phòng ra đi vào.
Dù sao cũng là hoàng cung, Tiêu Linh lại có thân phận công chúa, phòng ngủ tự nhiên hoa lệ hơn một chút.
Bởi vì Hàn Phong đến, Tiêu Linh không muốn hắn ở cách mình quá xa, nên mới sửa soạn lại căn phòng này cho hắn, còn thiếp thân nha hoàn của nàng thì cho ở ngoại viện.
Phòng ngủ này, Hàn Phong đã tới nhiều lần, xem như là quen thuộc.
Một đường đi qua phòng khách nho nhỏ, Hàn Phong bước vào phòng ngủ, dựa theo hắn quan sát, thương thế của Tiêu Linh cũng không nghiêm trọng, nghĩ đến lúc này đã sớm dậy rồi.
Chẳng hiêu sao, Hàn Phong vì lo lắng ảnh hưởng tới Tiêu Linh nghỉ ngơi, nên cố ý đi nhẹ, bước chậm.
Lúc Hàn Phong bước vào phòng ngủ, bên trong liền truyền đến một tiếng thét chói tai.
Khi tiếng thét này còn chưa dứt, bên cạnh lại một tiếng thét nữa càng lớn hơn vang lên.
Hàn Phong từ lúc tiếng thét thứ nhất vang lên, đã ý thức mình phạm sai lâm, thân hình vội vàng chợt lóe, chớp mắt đã đi tới phòng khách.
Bên trong lại truyền đến một trận âm thanh hỗn loạn.
Hàn Phong ngồi trong phòng khách, sắc mặt thoáng xấu hổ.
Ngay khi hắn vừa bước vào phòng ngủ, đập vào mắt là một bờ vai vô cùng hấp dẫn.
Theo tiếng thét chói tai vang lên, chủ nhân của bờ vai kia cũng xoay người lại, Hàn Phong tuy đã rất nhanh chóng đi tới phòng khách, nhưng lấy thị lực của hắn vẫn nhìn thấu trong màn sương trắng, hai điểm đỏ bừng.
Hơi nhắm mắt lại, trong đầu Hàn Phong không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh khiến hắn chảy máu mũi vừa rồi.
Đây là lần thứ hai nhìn thấy Tiêu Linh lõa thể, còn nhớ lần đầu là vì giúp nàng khôi phục dung mạo, lúc ấy tinh lực của hắn đều đặt vào việc trị liệu, nên không quá chú ý thân thể nàng.
Bất quá, vừa rồi thoáng nhìn, cũng khiến Hàn Phong không khỏi có chút cảm khái.
- Không ngờ mới qua một năm, vóc người Linh nhi của ta dĩ nhiên trở nên tốt như vậy.
- Phốc!
Ngay khi Hàn Phong đang thì thào tự nói, trước mặt một vật thể màu trắng bay tới, Hàn Phong tuy đang nhắm mắt, nhưng thân thể theo bản năng vươn tay ra, bắt lấy vật thể kia.
Mở mắt nhìn kỹ, phát hiện dĩ nhiên là một chiếc gối mềm mại.
Lập tức, Hàn Phong ngẩng đầu vừa nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào Tiêu Linh đã y phục chỉnh tề, đứng cách hắn không xa, vẻ mặt xấu hổ nhìn mình.
Không cần phải nói, chiếc gối kia là kiệt tác của nàng.
Trong lòng Hàn Phong cũng hơi xấu hổ, tự trách mình vừa rồi quá mức nhập thần, không chú ý tới Tiêu Linh đến.
Về phần bên cạnh Tiêu Linh còn có một tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, Hàn Phong cũng nhận ra, nàng ta là thiếp thân tiểu tỳ Lục nhi.
Lúc này Lục nhi đang dùng hai tay che miệng, thân thể không ngừng run lên, có vẻ cực kỳ nhẫn nhịn mới không cười thành tiếng.
Thấy dáng dấp của Lục nhi, Tiêu Linh càng xấu hổ hơn, hung hăng trừng mắt với Hàn Phong, sau đó làm bộ trấn định nói:
- Lục nhi, ngươi ra ngoài trước đi.
- Vâng, Vâng, công chúa!
Lục nhi cố nén cười, nũng nịu đáp một tiếng, rồi liếc mắt nhìn hai người đầy thâm ý, sau đó dưới ánh mắt tức giận của Tiêu Linh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Đợi nhìn thấy Lục nhi rời khỏi, Tiêu Linh lúc này mới tiến lên vài bước, quệt mồm, bất mãn nói:
- Xú gia hỏa, vừa rồi ngươi nói, hại ta bị Lục nhi chế giễu.
Hàn Phong có chút xấu hổ sờ sờ mũi, lập tức mạnh mẽ ôm Tiêu Linh vào lòng.
Tiêu Linh kêu nhẹ một tiếng, hai tay ra sức đẩy ngực Hàn Phong ra, sắc mặt đỏ bừng sẵng giọng:
- Ngươi làm gì vậy, một hồi có người tiến vào, bị nhìn thấy thì không tốt lắm đâu.
- Nơi này là phòng của công chú, từ Lục nhi ra, ai dám xông loạn vào đây?
Hàn Phong cười khẽ nói rằng.
- Ngươi không phải chính là kẻ không muốn sống đó sao?
Tiêu Linh trợn mắt nhìn Hàn Phong, nói.
Tiếp theo, Hàn Phong cũng mặc kệ nàng phản kháng, trực tiếp ôm chặt thân thể nàng vào lòng, ngay sau đó cúi đầu tìm bờ môi kiều diễm.
Tiêu Linh cũng ưm một tiếng, lập tức nhắm mắt lại, tùy ý Hàn Phong khinh bạc.
Lục nhi đứng ở bên ngoài, kỳ thực cũng không đi xa, mà xuyên qua khe cửa, lén lút nhìn trộm tình hình bên trong.
Bất quá, lúc nàng xem đến tràng cảnh hai người thân mật, khuôn mặt khả ái, nhỏ nhắn cũng trở nên hồng nhuận, hai tay vô ý thức che mắt lại.
Chỉ bất quá, được một lát, Lục nhi lại mở mắt ra, ngón tay xuyên thấu bên trong, đưa mắt nhìn lại.
Lúc này trước mặt thổi tới một trận kình phong, kéo về phía Lục nhi, thân thể tiểu nha đầu cũng không khống chế lui vài bước.
Tiếp theo nghe bên trong truyền đến tiếng quát:
- Nha đầu chết tiệt kia, thực sự là càng lúc càng lớn mật.
- A! Lục nhi nghe được tiếng quát lớn của Tiêu Linh, hoảng hốt thét lên, lập tức kịp phản ứng, che miệng lại, xoay người nhanh chóng rời đi.
Lục nhi kêu lên một tiếng, tưởng mình sắp bị ngã sấp mặt, thì thân thể được một cỗ năng lượng nhu hòa đỡ lấy, giúp nàng không bị ngã xuống.
- Tiểu nha đầu, kinh hoảng cái gì? Công chúa xảy ra chuyện gì sao?
Lục nhi ngẩng đầu lên, phát hiện dĩ nhiên là Phí Lão, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch một trận, lập tức vội vàng nói:
- Xin lỗi, Phí đại nhân, ta không phải cố ý đụng vào ngươi.
Vừa nói, Lục nhi hai mắt ngấn lệ, tùy thời có thể khóc thành tiếng.
Chứng kiến bộ dáng đáng thương này của Lục nhi, Phí Lão bất đắc dĩ, biết tiểu nha đầu này bình thường ỷ vào công chúa thương yêu, có chút làm càn, nên lo lắng nàng sẽ gây phiền toái, cho nên hắn từng trách cứ nàng.
Từ đó về sau, tiểu nha đầu này hễ nhìn thấy hắn thì tựa như thấy quỷ, sợ hãi.
Nhìn bộ dáng đáng yêu này, Phí Lão đành mở miệng nói:
- Được rồi! Việc này ta biết, ngươi theo ta ra ngoài, chớ quấy rầy bọn họ.
Nghe được Phí Lão nói như vậy, Lục nhi vội vàng đi ra ngoài.
Lúc này, trong phòng Tiêu Linh thật vất vả mới được Hàn Phong buông tha, không khỏi từ trong lòng hắn động đậy. Hiện tại sắc mặt của nàng có chút ửng hồng, nương theo nhịp thở của nàng, trước ngực cũng có chút phập phồng.
Nhìn thấy vậy, trong đầu Hàn Phong không khỏi hồi tưởng một màn mê người vừa rồi, tinh thần cũng hưng phấn trở lại.
Bất quá, khi hắn nghĩ đến thân thể Tiêu Linh mới vừa khôi phục, ánh mắt cũng thanh tỉnh trở lại, chợt trêu ghẹo mái tóc của nàng, ngữ khí trách cứ nói:
- Nha đầu ngươi, lúc trước vì sao tổn thương mình, ngươi có biết nếu mình bị thương, ta sẽ rất đau lòng không?
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Tiêu Linh lưu chuyển, hai mắt thâm tình nhìn Hàn Phong, đồng thời nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hàn Phong, si ngốc nói:
- Bởi vì ta chỉ biết đánh đàn, không thể như Ngọc nhi luyện dược trợ giúp ngươi. Như vậy có cơ hội như vậy, dù ta có tan xương nát thịt, cũng nguyện ý.
- Nha đầu ngốc! Sau này không nên làm chuyện lỗ mãng như vậy, ngươi phải biết rằng, sở dĩ ta liều mạng tu luyện cũng vì muốn bảo vệ các ngươi thật tốt, nếu mất đi các ngươi rồi, ta dù có thực lực ngạo thị thiên địa lại có tác dụng gì?
Hàn Phong ôn nhu nói.
Nghe được Hàn Phong nói như thế, Tiêu Linh cũng lại dựa người vào ngực Hàn Phong, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi hai người đang an ủi nhau, trong hoàng cung đại điện, Lâm gia gia chủ Lâm Chấn Khôn xuất hiện.
Tiêu Tấn nhìn Lâm Chấn Khôn, vẻ mặt thản nhiên như không.
Lâm Chấn Khôn cũng nhìn thẳng vào Tiêu Tấn, hai mắt lộ ra một tia tinh quang, bất quá tinh quang này hướng xuống dưới thân Tiêu Tấn.
Hai người đọ mắt hồi lâu, trong đại điện một mảnh yên lặng, mọi người tựa hồ cũng ngửi được mùi không khí không tốt, đều trầm mặc không nói.
Không khí như vậy, duy trì liên tục một lúc lâu, Lâm Chấn Khôn lúc này mới dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc, ngẩng đầu lên nói:
- Bệ hạ, tên thiếu niên Hàn Phong kia vừa xuất hiện đã khiến công chúa bị thương nặng, sau đó lại thừa dịp tôn nhi ta thiếu đề phòng, đánh lén hắn, đến nay vẫn chưa lành. Không biết bệ hạ định xử lý chuyện này thế nào?
- Lâm ái khanh, tin tức này của ngươi từ đâu mà có. Vì sao tình hình trẫm biết lại không phải như vậy?
Tiêu Tấn khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, ngữ khí mặc dù đạm mạc nhưng vẫn uy nghiêm.
- Vậy tất nhiên là bệ hạ bị tiểu nhân mê hoặc. Tôn nhi của ta đường đường là thống lĩnh cấm vệ quân, thiên phú bản thân tất nhiên không cần phải nói, lấy thực lực đấu khí địa giai của hắn, nếu không phải bị đối phương đánh lén vô sỉ, sao có thể bị một thiếu niên mười mấy tuổi đả thương.
Lâm Chấn Khôn hùng hồn nói.
Theo lời nói của hắn vừa dứt, phía sau hắn hơn mười đại thần vốn im lặng, cũng đồng loạt đứng ra phụ họa.
Thỉnh thoảng có một hai đại thần muốn đứng ra phản bác, cũng trong nháy mắt bị mười mấy người áp chế.
Một lát sau liền không còn ai dám xuất đầu lộ diện.
Thấy vậy, khóe miệng Lâm Chấn Khôn cũng lộ vẻ đắc ý, lớn tiếng nói:
- Bệ hạ, ngươi xem ý kiến của toàn bộ đại thần đều là như vậy, xin bệ hạ hãy trừng phạt nghiêm khắc Hàn Phong, để trả lại công đạo cho công chúa và tôn nhi của ta.
- Vậy ngươi muốn xử lý thế nào?
Tiêu Tấn thờ ơ nhìn đám đại thần dưới đài, trong lòng cũng dâng lên cỗ tức giận, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như không.
- Tuy rằng công chúa không phải bị Hàn Phong trực tiếp đả thương, nhưng cũng có quan hệ với hắn, công chúa là thân thể ngàn vàng, dĩ nhiên lại bị thương, đây là tội đại bất kính, phải phế bỏ tu vi, đánh vào thiên lao. Mà tôn nhi ta là thống lĩnh cấm quân, Hàn Phong bất chấp thân phận đánh lén trọng thương, đây là coi rẻ hoàng gia, khiêu khích uy nghiêm đế quốc, nên chịu cực hình.
Lời này của Lâm Chấn Khôn thập phần rõ ràng, chính là muốn kẻ đả thương tôn nhi hắn là Hàn Phong phải chết.
Lúc trước, Lâm Chấn Khôn đã biết được tin tức Hàn Phong đột nhiên xuất hiện, tựa hồ có quan hệ không rõ ràng với Tiêu Linh.
Điều này làm cho kỳ vọng của hắn là để tôn nhi có thể thuận lợi chiếm được lòng của Tiêu Linh, bị phá hoại hoàn toàn. Lâm gia nhất thời cảm thấy áp lực gấp bội.
Như hiện nay mà nói, toàn bộ thực lực của Lâm gia chẳng qua miễn cưỡng ngang bằng với hoàng gia, nếu có thể được Phí Lão trợ giúp, đại sự của Lâm gia đã định.
Nhưng nếu như Phí Lão giúp đỡ hoàng gia đối phó Lâm gia, như vậy Lâm gia tất nhiên không thể dễ chịu, do đó Lâm Chấn Khôn cùng vài tên trưởng lão trong tộc thương nghị, hôm nay quay về tự mình đứng ra ép Tiêu Tấn xử tử Hàn Phong.
Cứ như vậy, mất đi Hàn Phong uy hiếp, tôn nhi Lâm Hà của hắn có thể có cơ hội chiếm được tình cảm của Lâm Hà.
Tính toán của Lâm Chấn Khôn tựa hồ có chút hơi quá, Tiêu Tấn đối mặt với thái độ gây sự của Lâm Chấn Khôn, cũng cười lạnh nói:
- Việc này phát sinh ở trong hoàng cung, thân là chủ nhân của cung điện này, chẳng lẽ có người so với ta còn muốn giải quyết hơn sao?
Ngừng lại một chút, thân thể mập mạp của Tiêu Tấn không khỏi hơi nghiêng về phía trước, híp hai mắt, thanh âm băng lãnh nói:
- Hoặc giả nói, Lâm Chấn Khôn, hôm nay lẽ nào Lâm gia đã có thể ở trước mặt trẫm không hề sợ hãi nữa sao?
Lâm Chấn Khôn nghe thấy Tiêu Tấn thái độ khác thường chất vấn mình, biểu tình cũng sững lại, sắc mặt có chút co giật.
Hắn không rõ, vị đế vương ngày thường vẫn ôm thái độ hòa nhã với Lâm gia, hôm nay tại sao lại đột nhiên làm khó dễ?
Tuy rằng không rõ, nhưng Lâm Chấn Khôn cũng biết đây chưa phải lúc để xé rách da mặt, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Bệ hạ bớt giận, cựu thần chẳng qua tùy việc mà xét, nếu bệ hạ dự định che chở cho Hàn Phong, cựu thần cũng không cảm thấy gì, chỉ là người ngoài đánh giá ra sao,...
- Điểm ấy không cần ngươi phải nhọc công lo lắng, trẫm tự biết xử lý.
Tiêu Tấn hừ lạnh một tiếng, nói.
Lâm Chấn Khôn thấy sắc mặt Tiêu Tấn vô cùng âm trầm, biết việc này không thể tiếp tục bàn luận, nên híp mắt nói:
- Nếu bệ hạ đã có quyết định, như vậy cựu thần cũng không còn gì để nói, thứ cho cựu thần tuổi tác đã cao, không thể giúp bệ hạ chia sẻ chính vụ, cựu thần xin được cáo lui trước.
Dứt lời, Lâm Chấn Khôn cũng không để ý tới sắc mặt âm trầm của Tiêu Tấn, xoay người rời khỏi đại điện.
Trải qua một màn này, Tiêu Tấn cũng mất đi tâm tình xử lý chính vụ, lập tức trở lại thư phòng.
Lúc này, trong thư phòng, bên cạnh Tiêu Tấn còn có Tiêu Vũ. Tiêu Vũ thấy Tiêu Tấn sắc mặt âm trầm, bất mãn nói:
- Phụ hoàng, hôm nay Lâm Chấn Khôn càng ngày càng làm càn, thật sự nếu không chèn ép, e là ngày sau đế đô chỉ biết có mình Lâm gia, mà không biết hoàng thất Tiêu Gia ta.
Nghe được Tiêu Vũ nói, Tiêu Tấn trầm giọng nói:
- Điểm ấy vi phụ tự nhiên rõ ràng, nhưng bây giờ còn chưa tới lúc.
Ngừng chút, Tiêu Tấn tiếp tục nói:
- Bất quá cũng nhanh thôi, đợi thêm một chút thời gian nữa, ta sẽ cho Lâm gia biết cái gì là thiên uy hoàng gia.
Ngay khi hai phụ tử Tiêu Tấn đàm luận, ngoài cửa truyền đến thanh âm của thị vệ.
- Bệ hạ, không tốt! Phía ngoài hoàng cung có một đám người, tựa hò là vi Tiêu Linh công chúa mà đến.
- Cái gì?
Nghe được tiếng thị vệ truyền vào, phụ tử Tiêu Tấn cùng Tiêu Vũ đều liếc mắt với nhau, đồng thời tỏ ra kinh dị.
Sau một lát trầm ngâm, Tiêu Tấn mới hung hăng đập mạnh một chưởng xuống chiếc bàn trà bên cạnh, nhất thời cả chiếc bàn liền bị đánh thành mạt gỗ.
Nếu như có người thấy một màn như vậy, tất sẽ phải kinh ngạc trước thực lực của Tiêu Tấn.
Có thể đánh bàn trà thành mạt gỗ, tin tưởng chỉ cần là địa giai cao thủ thực lực cao một chút là có thẻ làm được, nhưng khiến cả chiếc bàn bị đánh hoàn toàn thành mạt gỗ, khả năng khống chế lực đạo không phải địa giai cao thủ có thể làm được.
Ít nhất cần phải thực lực thiên giai.
Kể từ đó, Hàn Phong lúc trước quan sát cũng không sai, Tiêu Tấn đúng là một thiên giai cường giả, mà bên cạnh Tiêu Vũ tựa hồ đã sớm biết rõ chuyện này, nên khi thấy một hành động này của phụ hoàng cũng không quá mức kinh ngạc, chỉ là khuyên nhủ:
- Phụ thân, đây là chuyện gì xảy ra?
Hít một hơi thật sâu, hai mắt Tiêu Tấn lộ ra hàn quang thật sâu, lạnh giọng nói rằng:
- Nghĩ không ra lão gia hỏa Lâm Chấn Khôn kia vẫn cất giấu thủ đoạn này, xem ra lão ta có chút không kiềm chế được nữa, muốn hành động rồi a.
Nói xong, Tiêu Tấn đứng dậy, trầm giọng nói rằng:
- Vũ nhi cùng ta ra ngoài xem xem lão thất phu này chuẩn bị tiết mục gì cho hai phụ tử chúng ta.
Tiêu Vũ cung kính lên tiếng trả lời, liền hộ tống Tiêu Tấn ra ngoài.
Trong phòng ngủ của Tiêu Linh, Hàn Phong đang thay nàng kiểm tra thân thể, khi bảo đảm trên người nàng không có bệnh tật gì, mới yên tâm gật đầu.
Tiêu Linh lại tựa như tiểu nữ nhi chu cái miệng lên, hờn dỗi nói:
- Ta đã nói là không sao, ngươi còn không tin.
- Ha hả! Kiểm tra cẩn thận một chút mới yên tâm được, bằng không tiểu Linh nhi của ta mà có chuyện gì, ta sẽ áy náy cả đời.
Hàn Phong cười nhạt nói rằng.
- Hiện tại không có việc gì, ta lại đánh đàn cho ngươi nghe được chứ?
Tiêu Linh đột nhiên hưng phấn nói.
- Đánh đàn?
Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi nhíu mày, lắc đầu nói:
- Không được! Thân thể của ngươi vừa khôi phục, ta không dám để ngươi mạo hiểm.
- Công chúa, không tốt rồi. Bên ngoài xảy ra chuyện lớn.
Tiêu Linh vừa nghe là thanh âm của Lục nhi, vốn còn muốn la rầy nha đầu kia vài câu, nhưng khi nghe được nàng ta nói như vậy, trong mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Bên cạnh, Hàn Phong cũng đứng dậy, nhanh chóng mở cửa ra.
Lúc này, Lục nhi vẻ mặt Lục nhi đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Hàn Phong mở cửa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, rồi lập tức vội vàng nói:
- Hàn Phong thiếu gia, bên ngoài....bên ngoài có rất nhiều người đến nói là....muốn thay công chúa báo thù.
- Báo thù? Báo thù cái gì chứ?
Đằng sau Tiêu Linh cũng đi tới, kỳ quái hỏi.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lục nhi cong lên, tức giận nói rằng:
- Có kẻ ái mộ công chúa, khi nghe được ngày hôm qua ngài thụ thương, không biết ai nói linh tính rằng do Hàn Phong thiếu gia đả thương, do đó họ đồng loạt tụ tập lại, đang ở ngoài hoàng cũng, bệ hạ đã xuất hiện để giải quyết chuyện này.
Nghe được Lục nhi nói, Hàn Phong cùng Tiêu Linh có chút dở khóc dở cười liếc nhìn nhau.
Hàn Phong không khỏi hơi trêu đùa nói rằng:
- Linh nhi, xem ra trong nửa năm này, danh khí của ngươi đề cao rất nhanh, cứ như vậy, về sau nếu ta chọc giận ngươi, còn không phải bị người ái mộ ngươi chém thành tám mảnh sao.
Tiêu Linh nghe được Hàn Phong trêu đùa mình như vậy, cũng nhịn không được lườm hắn một cái, sẵng giọng:
- Bớt lắm mồm, chúng ta nhanh lên một chút, đi ra bên ngoài đi ra bên ngoài xem sao.
Hàn Phong nghe vậy, cũng gật đầu, dẫn theo Tiêu Linh nhanh chóng đi ra ngoài hoàng cung.
Mới vừa ra tới sân, liền đụng phải Phí Lão đang đi tới.
Phí Lão nhìn thấy Hàn Phong dẫn theo Tiêu Linh đi ra, cũng thở dài nói rằng:
- Công chúa, lúc này có phỏng chừng chí có ngươi đứng ra, đám người đó kích động, bệ hạ cũng khó có thể trấn an được.
- Ngay cả bệ hạ cũng đều không thể khống chế? Những người đó có địa vị gì?
Hàn Phong có chút kinh ngạc hỏi.
Phí Lão bất đắc dĩ hồi đáp:
- Là một đám đệ tử quyền quý, lúc này có khoảng trăm người tụ tập, thế lực sau lưng bọn họ, ngay cả hoàng thất cũng không dễ đối phó, nên bệ hạ đang rất đau đầu.
Mấy người vừa nói vừa đi ra bên ngoài.
Rất nhanh, mấy người Hàn Phong liền đi tới bên ngoài hoàng cũng, vừa giương mắt nhìn. Lúc này đang có gần trăm thanh niên tụ tập đông đúc.
Đám thanh niên này đang mở miệng hô hoán những câu gì đó, biểu tình vô cùng oàn giận.
Nhưng cũng may là bọn họ lý trí vẫn còn thanh tỉnh, biết nơi này là phía ngoài hoàng cung trọng địa, nên chỉ đứng ở bên ngoài cảnh giới, chứ không tiếp cận.
Dù là như vậy, đám người đông như thế vây lấy hoàng cung cũng cực kỳ khiêu khích uy nghiêm của hoàng gia.
Tiêu Tấn đứng trên tường thành, đang chau mày lại tựa hồ suy nghĩ phát sầu.
Lúc này, hắn cũng nhìn thấy Hàn Phong cùng chỉa chỉa đến, không khỏi cười khổ, chỉ đám người phía dưới, nói:
- Linh nhi, đám người ái mộ này của ngươi thật khiến trẫm rắc rối.
- Phụ hoàng, sao ngươi cũng trêu chọc ta, ta còn chưa rõ đây rốt cuộc là có chuyện gì nữa?
Tiêu Linh thoáng liếc mắt nhìn xuống phía dưới, nghi hoặc hỏi.
Nghe vậy, Tiêu Tấn thở dài, đem chuyện trên đại điện lúc sáng, đơn giản kể lại.
Nghe được những người đó là vì mình mà tới, Hàn Phong vô cùng kinh ngạc, nhưng lập tức kịp phản ứng, thở dài nói:
= Bệ hạ, chắc hẳn trong chuyện này, tất nhiên là Lâm gia đang làm trò quỷ.
Tiêu Tấn thấy Hàn Phong phản ứng nhanh như vậy, cũng gật đầu đồng ý nói:
- Không sai, lão thất phu Lâm gia kia xác thực giảo hoạt đa đoan, dĩ nhiên lợi dụng những người này đến kiềm chế ta, thế lực sau lưng bọn họ nếu như liên hợp lại, dù là hoàng thất ta cũng không dễ đối phó. Nhưng nếu như ta để bọn họ tiếp tục ở đây, bọn họ chắc chắn bức đem ngươi giao ra, cứ như vậy, mục đích của Lâm gia cũng đã đạt được.
- Bệ hạ! Mau đem Hàn Phong giao ra đây, tiểu nhân nham hiểm như vậy sao có thể để hắn tiếp cận công chúa điện hạ.
- Đúng vậy! Ác tặc như vậy, bệ hạ nên nhanh chóng bắt lại để phòng ngày sau hắn lại làm thương tổn công chúa.
...
Trông thấy cảnh lộn xộn phía dưới, Tiêu Linh ngẫm lại, rồi nói với Tiêu Tấn rằng:
- Phụ hoàng, không bằng để ta thử xem có thể thuyết phục bọn họ hay không?
- Cũng được! Bất quá trong những người này, ít nhất ba phần có quan hệ với Lâm gia, muốn thuyết phục hoàn toàn, có chút khó khăn. Bất quá, ngươi tận lực thử xem, nếu thật sự không được cũng đừng trách ta không tốt. Uy nghiêm của hoàng thất không thể bị khiêu khích dễ dàng như vậy được.
- A! Là công chúa, mọi người mau nhìn, công chúa đi ra kìa.
Tiêu Linh chỉ mới vừa thò cái đầu ra ngoài, gần trăm người phía dưới đều tựa như gà chọi, ào ào vọt lên phía trước.
Nhìn thấy cảnh phía dưới, Tiêu Linh hít sâu một hơi, mới mở miệng nói:
- Các vị bằng hữu, mục đích các ngươi tới đây, Tiêu Linh đã biết được, hôm nay thân thể của ta đã khôi phục, đa tạ các vị quan tâm, nếu đã vô sự, liền nhanh chóng rời khỏi, nơi này chính là hoàng cung cấm địa.
- Công chúa, ngươi không có chuyện gì, thì quá tốt rồi, nhưng ta đã khẩn cầu bệ hạ đem kẻ đả thương công chúa bắt lại, cũng là vì suy nghĩ an nguy của nàng.
Phía dưới gần trăm người tụ tập một chỗ, nhất thời Tiêu Linh cũng không rõ, kẻ vừa lên tiếng là ai, nhưng nghe yêu cầu của đối phương, cũng cau mày nói:
- Các vị bằng hữu chắc hẳn hiểu lầm, ta thụ thương là vì bản thân không cẩn thận, không liên quan tới người khác.
- Công chúa tâm địa thiện lương, tự nhiên sẽ không tính toán với loại tiểu nhân kia. Nhưng chúng ta đã nhận được tin tức, ác tặc Hàn Phong không chỉ liên lụy nàng bị thương, còn vô sỉ xuất thủ đánh lén thống lĩnh cấm quân Lâm Hà, đến giờ vẫn chưa khôi phục, ta há có thể dễ dàng buông tha hắn.
Đám người Hàn Phong cùng Tiêu Tấn cũng đã tìm được kẻ thêu dệt mọi chuyện, chỉ là tình huống trước mắt, dù biết người nọ là do Lâm gia phái tới, nhưng không thể xuất thủ bắt giữ.
Tiêu Linh nghe được những người đó hình dung Hàn Phong như vậy, trong lòng cũng là có chút tức giận, nhưng nàng cũng biết lúc này, chỉ có thể tận lực khuyên bảo.
Chỉ là lần này vô luận Tiêu Linh khuyên bảo thế nào, những người đó vẫn kiên trì muốn Tiêu Tấn giao ra Hàn Phong.
Ngay khi Tiêu Linh chưa có bất kỳ biện pháp nào, lúc này Hàn Phong đứng phía sau, có chút thương yêu kéo nàng lại bên cạnh, lập tức nửa người lộ ra, nhìn đám người phía dưới, cười nhạt nói:
- Đám người các ngươi, ngoài miệng thì nói là suy nghĩ vì Linh nhi. Nhưng hành vi của các ngươi, chẳng lẽ không gây rắc rối cho nàng sao?
- Ngươi là ai? Dám gọi thẳng tục danh của công chúa?
Hàn Phong cười lạnh lùng, lập tức nói rằng:
- Ta chính là Hàn Phong đê tiện vô sỉ, các ngươi không phải muốn tới bắt ta sao? Thế nào ngay cả hình dạng của ta cũng không biết? Thực sự là rất buồn cười!
- Hắn chính là Hàn Phong?
- Lớn lên cũng chẳng ra sao a!
- Xem tuổi tác chỉ là một tiểu hài tử xấu xa mà thôi, ngươi như thế sao có thể được công chúa coi trọng.
Hàn Phong xuất hiện cũng gây ra rối loạn không nhỏ.
Tiêu Linh có chút lo lắng nhìn Hàn Phong nói rằng:
- Hàn Phong, ngươi làm vậy có phải có chút lỗ mãng hay không?
Nghe được đám người phía dưới nói như vậy, Hàn Phong cười cười đáp rằng:
- Ta đã minh bạch mục đích thực sự của đám người này.
- Mục đích thực sự?
Tiêu Linh kỳ quái hỏi.
Tiêu Vũ thấy Tiêu Linh không giải thích được, liền cười nói:
- Hoàng muội, chắc hẳn ngươi còn chưa biết danh khí của mình trong lòng đám đệ tử tại đế đô này, chắc hẳn không ai không đem ngươi thành nữ thần.
Ngừng một chút, Tiêu Vũ tiếp tục nói:
- Những người này nhất định đã nghe nói ngươi có ý trung nhân, nhưng bọn họ căn bản không có nghe qua danh tiếng của Hàn Phong, trong lòng tự nhiên là rất không phục, nên mới dễ dàng bị xúi giục, tụ tập ở đây.
- Thì tính sao?
Tiêu Linh lại kỳ quái hỏi.
Hàn Phong nhìn phía dưới, thản nhiên nói:
- Vậy phải đánh cho chúng phục, tự nhiên sẽ rời khỏi.
Hàn Phong xuất hiện càng khiến bên dưới thêm nhốn nháo.
Lúc này, đám người phía dưới tựa hồ đang tụ tập thảo luận, qua một lát một thanh niên từ bên trong đi ra, hô lên:
- Ngươi chính là tên Hàn Phong dùng thủ đoạn ti tiện đánh lén thống lĩnh bên cạnh công chúa?
- Lời ta vừa nói ngươi cũng nghe thấy, lẽ nào còn chưa hiểu?
Hàn Phong thản nhiên đáp.
Thanh niên kia nghe vậy, lập tức khẽ nói:
- Nghe khẩu khí của ngươi, chắc hẳn bản lĩnh không nhỏ, có giỏi thì xuống dưới này, trốn ở trên đấy thì tính là nam nhi cái gì?
- Hàn Phong, không nên vọng động! Bọn họ nhiều người như vậy...
Tiêu Linh nghe được, lên tiếng khuyên can.
Hàn Phong lại dùng ánh mắt an ủi nàng, rồi không chút do dự, thân thể điểm nhẹ, cả người trong nháy mắt liền từ trên tường thành lao xuống.
Thoắt một cái, Hàn Phong đã vững vàng đứng trước mặt tên thanh niên kia.
Hàn Phong đột nhiên ra tay, thực lực cũng khiến những người kia giật mình.
Tường thành cao chừng mười trượng, dù là nhân giai võ giả, nếu không khống chế đấu khí thập phần thuần thục, dưới tình huống bình thướng cũng không dám làm như vậy.
Một khi làm không tốt, không chừng sẽ bị thụ thương, chớ nói chi Hàn Phong dễ dàng tiêu sái như vậy.
Tỳ nữ Lục nhi đứng trên tường thành cũng mở to hai mắt nhìn một màn này, không khỏi mở miệng cực lớn, hô lên:
- Hay.... Thật là lợi hại a! Nguyên lai Hàn Phong thiếu gia lợi hại như vậy, ta còn tưởng rằng thanh niên tài tuấn tại đế đô này chỉ có mình Lâm Hà thiếu gia đó!
Tiêu Linh mặc dù biết thực lực Hàn Phong đã khôi phục đến địa giai, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng.
Phí Lão thấy thế, không khỏi mở miệng an ủi:
- Xin công chúa yên tâm, những người đó tuy rằng thực lực không kém, nhưng còn chưa có năng lực tạo thành phiền toái cho Hàn Phong.
- Phí Lão, trong đám người phía dưới, ta nhận ra được phần lớn, phần lớn đều là nhân giai cửu phẩm, lấy thực lực nhân giai thất phẩm của Hàn Phong e rằng...
Tiêu Vũ cau mày, nhắc nhở.
- Ha hả! Vũ nhi, Phí Lão chính là thiên giai cường giả, lẽ nào hắn lại khong nhìn ra thực lực của đám tiểu tử này.
Tiêu Tấn cười tủm tỉm nói rằng:
- Ngươi có thể còn chưa biết, Hàn Phong sớm đã tiến nhập địa giai chi cảnh, lấy thực lực của hắn đối phó nhân giai vẫn là dư sức.
- Cái gì? Hàn Phong đề thăng tới địa giai?
Tiêu Vũ nghe vậy, cũng có chút trợn mắt líu lưỡi, nếu không phải là do phụ hoàng nỏi ra, vô luận ra sao hắn cũng không tin là thật.
Hàn Phong mới tới đế đô có vài ngày, dĩ nhiên nhất cử từ nhân giai thất phẩm đột phá đến địa giai nhất phẩm, tốc độ thăng cấp như vậy thật sự khiến kẻ khác khiếp sợ.
Phục hồi tinh thần lại, ánh mắt Tiêu Vũ không khỏi liếc về phía Hàn Phong ở bên dưới, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, hiện tại hắn cũng minh bạch vì sao lúc trước Hàn Phong lại dám làm ra hành động tán công điên rồ kia.
Trong mắt Hàn Phong việc tu luyện đấu khí dễ tựa như ăn ngủ vậy, nói thăng cấp liền đã thăng cấp. Thiên phú kinh khủng bực này quả nhiên là hiếm thấy a!
Trong lòng Tiêu Vũ cảm khái nghĩ lại.
Lúc này, đoàn người phía dưới nguyên bản còn có chút lộn xộn, sau khi Hàn Phong xuất thủ cũng có chút an tĩnh lại.
- Được! Ta đã xuống tới, các ngươi hiện tại dự định thế nào?
Hàn Phong đứng đó, thoáng liếc nhìn những người này, thản nhiên nói.
Theo Hàn Phong mở miệng, đám thế gia đệ tử này cũng phục hồi lại tinh thần.
Lúc này, tên thanh niên lúc trước mở miệng, thấy Hàn Phong nhìn mình, cũng bĩu môi khinh thường nói:
- Thoạt nhìn tựa hồ cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ?
Hàn Phong không thèm để ý tới lời nói của hắn, mà lạnh lùng nói:
- Ta có bản lĩnh hay không, tựa hồ không liên quan tới ngươi. Các ngươi tự tiện xông vào hoàng cung cấm địa, đã phạm trọng tội, bệ hạ niệm tình các ngươi còn trẻ nóng vội, cũng không làm khó các ngươi, lẽ nào các ngươi còn không biết tiến thối, có phải thật sự muốn khiêu chiến uy nghiêm của hoàng gia hay không?
Lời này của Hàn Phong vừa nói ra, đám thanh niên phía sau cũng truyền đến tiếng ồn ào không nhỏ.
Đám thế gia đệ tử này cũng không phải chỉ biết có ăn chơi trác táng, tự nhiên hiểu được hành vi lúc này của mình đã khiêu khích nghiêm trọng uy nghiêm của hoàng thất.
Cho dù lúc này bệ hạ không truy cứu, e là sau khi trở về, cũng bị gia tộc nghiêm phạt một phen. Việc tới đây, thế gia đệ tử không khỏi có chút nản lòng.
Bất quá, thanh niên kia lại mở miệng nói:
- Mọi người đừng nghe hắn nói, chúng ta chỉ lo lắng an nguy của công chúa, cho nên mới tụ tập lại, tin rằng bệ hạ sẽ khoan hồng cho chúng ta.
Tiếp theo, trong đám người cũng truyền đến thanh âm hưởng ứng.
- Đúng vậy! Hơn nữa sự tình cũng đã xảy ra, mọi người không ngại mở to mắt nhìn tên tiểu nhân đê tiện này bị đuổi khỏi bên cạnh công chúa.
Lập tức lại có kẻ lên tiếng phụ họa.
Hàn Phong nhìn kỹ những người vừa lên tiếng kia, trong lòng cũng thầm ghi nhớ hình dạng của chúng.
Sau đó, qua chốc lát, đợi bọn họ an tĩnh lại, Hàn Phong khinh thường cười nói:
- Không nghĩ tới ta vừa mới đến đế đô có vài ngày, đã được nhiều người quan tâm như vậy, chỉ là ta không biết mình đã từng làm ra chuyện gì đê tiện.
- Hừ! Chớ có ngụy biện, lúc trước trong triều đình, Lâm gia gia chủ đã nói rất rõ ràng, ngươi dùng thủ đoạn đê tiện đánh lén Lâm Hà thống lĩnh, khiến hắn bị thương nặng, đến nay còn chưa khỏi.
Hàn Phong nghe vậy, cười nhạt nói rằng:
- Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ta mới đến vài ngày, căn bản không biết Lâm Hà, vì sao lại muốn làm hại hắn.
Tựa hồ sớm đã nghĩ tới Hàn Phong sẽ hỏi như vậy, thanh niên kia đáp lại:
- Ngươi còn muốn ngụy biện, lúc trước công chúa đánh đàn bị thương, ngươi cùng Lâm Hà thống lĩnh phát sinh xung đột, có rất nhiều người tại đương trường đều nhìn thấy.
- Đúng vậy! Lúc đó ta có ở hiện trường ta có thể làm chứng.
- Ta cũng có thể làm chứng.
- Sao? Phản bác lại đi!
Thanh niên kia đắc ý nhìn Hàn Phong, tiếp tục nói:
- Quan trọng nhất là ngươi cùng Lâm Hà thống lĩnh đều theo đuổi công chúa, mà ngươi lo lắng Lâm Hà thống lĩnh quá mức ưu tú, nên mới âm thầm dùng thủ đoạn đê tiện đánh hắn bị thương.
Nghe vậy, Hàn Phong nhịn không được cười khẽ, hắn thực sự không ngờ kẻ trước mắt này, dĩ nhiên có bản lĩnh nói dối tốt như vậy.
Hàn Phong xem thường nói rằng:
- Những điều này là do Lâm Hà dạy ngươi nói đi, nguyên bản tài nghệ không bằng người cũng không sao. Không ngờ hắn lại đổi trắng thay đen, xem cũng chỉ là phế vật mà thôi.
- Hừ! Ngươi đừng vội ngậm máu phun người, ta cùng Lâm Hà chỉ là sơ giao, nhưng tốt xấu gì cũng biết hắn là địa giai cao thủ thành danh đã lâu, chỉ bằng một tên tiểu tử vô danh như ngươi, nếu không nhờ vào thủ đoạn đánh lén làm sao có thể đánh hắn trọng thương. Hơn nửa còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, nói hắn thành phế vật.
Thanh niên kia lên tiếng liền được mọi người phía sau ủng hộ.
Theo bọn họ, Lâm Hà dù là tình địch, nhưng dẫu sao cũng là địa giai cao thủ, hơn nữa còn là người thừa kế Lâm gia. Nên nếu như Tiêu Linh cùng Lâm Hà, những người này cũng không còn gì để nói.
Nhưng tên tiểu tử trước mắt, mới đến đế đô có vài ngày dĩ nhiên nhất cử chiếm được phương tâm của Tiêu Linh. Đây mới là điều khiến đám thế gia đệ tử tự cho mình là giỏi không phục.
Cho nên nói mục đích hôm nay tới đây phần lớn là để xem Hàn Phong rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Nhìn thấy thanh niên kia kích động mọi người chỉ trích mình, Hàn Phong cũng phải bội phục bản lĩnh nói dối của hắn.
Bất quá những điều này Hàn Phong căn bản không có để ý, chỉ cười nhạt nói:
- Như vậy mục đích hôm nay tới các ngươi tới đây là vì không tin ta có thể đánh bại Lâm Hà?
- Không sai! Nếu không phải như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà đả thương hắn?
Thanh niên kia không chút nghĩ ngợi nói.
Hàn Phong nhìn thanh niên trước mắt, không khỏi đi tới hai bước, trong ánh mắt khó hiểu của kẻ kia, chợt giơ tay bóp cổ hắn nhấc lên.
- Ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết dựa vào cái gì, chính là bằng vào thực lực của ta!
Hai mắt Hàn Phong lạnh lẽo, bàn tay hơi dùng lực, sắc mặt thanh niên kia cũng đỏ lên, ngũ quan trở nên văn vẹo.
Những người đằng sau không ngờ Hàn Phong dĩ nhiên kiêu ngạo như vậy, dám xuất thủ, nhất thời không kịp phản ứng.
Trông thấy thanh niên thống khổ giãy dụa, Hàn Phong đột nhiên lạnh lùng nói rằng:
- Quay về nói cho Lâm Hà, bảo hắn nếu muốn báo thù cứ tới tìm ta, ta tùy thời đều có thể phụng bồi.
Nói xong, cánh tay Hàn Phong vung lên, thân thể thanh niên kia tựa như diều đứt dây rơi xuống đất.
Lúc này, một tráng hắn ở đằng sau, bước nhanh tới, giận dữ nhìn Hàn Phong, nói rằng:
- Tiểu tử! Ngươi quá càn rỡ, dám trước mặt chúng ta động thủ!
Nói rồi, người này cũng không đợi Hàn Phong trả lời, vận đấu khí cả người như đạn pháo lao về phía Hàn Phong.
Hàn Phong mắt thấy tráng hán kia lao tới, cũng không tránh né, đợi cho đối phương đến gần, lúc này mới xuất một quyền đánh ra.
- Phốc!
Tráng hán hình thể gần gấp hai Hàn Phong bị hắn trực tiếp đánh bay, ngã xuống sau lưng mọi người, không thể động đậy, mắt thấy đã chết ngất rồi.
Điều này khiến đám thế gia đệ tử đến đây gây rối có chút há hốc mồm.
Thế gia đệ tử nhìn Hàn Phong dĩ nhiên dễ dàng liên tiếp đánh bại hai người, nhất thời vô cùng kinh ngạc.
Tên thanh niên kia cùng với tên tráng hán vừa rồi, thực lực ra sao bọn họ cũng biết.
Thanh niên kia chính là đệ tử Lưu gia, thế lực tại đế đô tuy thua kém tam đại thế gia. Nhưng qua mấy năm phát triển mơ hồ đã nhanh chóng vượt qua Hàn gia đang xuống dốc.
Thanh niên còn lại là tiểu nhi tử của Lưu gia gia chủ, thiên phú bản thân không kém, chỉ mới có hai mươi bốn tuổi đã là nhân giai cửu phẩm võ giả.
Tráng hán càng được, chính là nhi tử Tần gia gia tộc Tần Minh, mặc dù là thứ tử, nhưng bởi vì trời sinh lực lưỡng, lại có thiên phú tu luyện đấu khí, đừng xem hình thể hắn to lớn, kỳ thực tuổi tác so với Lưu gia nhi tử còn nhỏ hơn một tuổi, nhưng đấu khí cũng đã là nhân giai đỉnh phong chỉ kém một bước là có thể tiến nhập địa giai chi cảnh.
Có thể nói thiên phú của Tần Minh gần với Lâm gia Lâm Hà, là đệ tử được Tần gia bồi dưỡng trọng điểm. Thậm chí Tần Minh tương lai sẽ trở thành người thừa kế Tần gia.
Hai đệ tử thực lực khá như vậy trong chớp mắt bị Hàn Phong đánh bại.
Nếu như nói lúc trước Hàn Phong xuất thủ đối phó Lưu Tử Nghĩa còn có thể nói hắn đánh lén thành công. Nhưng một quyền sau đó đánh bay Tần Minh cũng khiến mọi người câm lặng.
Một quyền đánh bại nhân giai đỉnh phong võ giả, hơn nữa Tần Minh còn là người động thủ trước.
Lần này, những người đó có ngốc cũng minh bạch thực lực của Hàn Phong tất nhiên thập phần cao thâm.
Trong đám đệ tử thế gia tại đây không ai tự tin có thể làm được như Hàn Phong.
Nhìn mọi người đang trợn mắt nhìn mình, Hàn Phong thu hồi quyền đầu, nói:
- Hiện tại các ngươi còn muốn nói gì nữa không?
- Cái này...
Mọi người nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chẳng biết nói gì.
Nếu như nói lúc trước bọn họ mượn cớ Hàn Phong dùng thủ đoạn đê tiện đả thương Lâm Hà, để đuổi hắn khỏi bên cạnh Tiêu Linh. Nhưng Hàn Phong dùng hành động chứng minh.
Có thể một quyền đánh bại nhân giai đỉnh phong võ giả, trừ địa giai cao thủ mọi người thực sự nghĩ không ra bất kỳ khả năng gì khác.
Thế nhưng Hàn Phong xem ra chỉ là một thiếu niên lại có thực lực địa giai cao thủ.
Tuy rằng mọi người có chút nghi hoặc, thế nhưng vẫn không ai dám tiếp tục khiêu chiến hắn nữa.
Khi mọi người đang không biết nói thế nào, nguyên bản Lưu Tử Nghĩa nằm trên mặt đất, lúc này cũng đang từ từ bò dậy.
Bây giờ không ngừng lau lau cái cổ, Lưu Tử Nghĩa sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Nếu như chỉ bị đánh bại, có lẽ Lưu Tử Nghĩa còn không cảm thấy gì, nhưng vừa rồi bị Hàn Phong bóp cổ. Hành động đó quả thực đã vũ nhục hắn, đây là điều Lưu Tử Nghĩa không thể chịu đựng được.
Tuy rằng vừa rồi Tần Minh bị Hàn Phong đánh bay, Lưu Tử Nghĩa không có thấy, nhưng chỉ bằng lúc trước Hàn Phong một tay đối phó với mình, trong lòng hắn đã hiểu thực lực của Hàn Phong vượt xa mình.
Bằng không coi như là bản thân sơ ý để hắn một kích đắc thủ cũng không thể không có chút khả năng chống đỡ như vậy.
Ho khan hai tiếng, Lưu Tử Nghĩa tức giận nhìn chằm chằm Hàn Phong, nói rằng:
- Ngươi dĩ nhiên xuất thủ đả thương người, ngươi có biết ta là ai không?
- Ngươi không phải vẫn ta không có năng lực, chỉ có thể dựa vào thủ đoạn hèn hạ mới có thể đánh bại Lâm Hà, hiện tại ta chỉ trực tiếp dùng thủ đoạn chứng minh cho ngươi thấy thôi.
Hàn Phong thản nhiên đáp lại.
- Ngươi...
Lưu Tử Nghĩa bị lời nói này của Hàn Phong làm cho á khẩu.
Sắc mặt Hàn Phong trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Không nên buộc ta xuất thủ thêm nữa, nếu không ta sẽ không thủ hạ lưu tình. Nếu ngươi muốn chết, ta nghĩ lấy thực lực của mình vẫn rất dễ dàng làm được.
Lời này của Hàn Phong khiến Lưu Tử Nghĩa không khỏi thối lui hai bước, trực giác nói cho hắn biết, nếu như hắn tiếp tục khiêu khích, nhất định có thể bị giết chết.
Nghĩ vậy, thân thể Lưu Tử Nghĩa lại lui về hai bước nữa.
Về phần những kẻ còn lại thấy Lưu Tử Nghĩa không nói gì, nhất thời cũng trở nên trầm mặc.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn những kẻ này, Hàn Phong lập tức nói rằng:
- Đừng tưởng rằng một vài địa giai cao thủ đã ra oai, đại lục này rất lớn, cao thủ mạnh hơn Lâm Hà ở đâu cũng có. Tuy rằng thực lực của ta không cao, nhưng muốn giáo huấn một phế vật địa giai nhất phẩm vẫn dễ dàng làm được.
Nói xong, Hàn Phong cũng không thèm để ý tới bọn họ nữa, mà lập tức xoay người đi vào hoàng cung.
Đợi cho Hàn Phong rời đi, đám thế gia đệ tử cũng nhìn nhau, họ không thể ngờ kết cục hôm nay lại như vậy.
Nhưng khi nhớ tới câu nói Hàn Phong trước khi đi lưu lại, tuy hắn có chút cuồng vọng, nhưng mọi người cũng không còn hoài nghi thực lực của hắn nữa.
Xem ra Hàn Phong đúng là thực lực cường đại mới có thể đánh bại Lâm Hà, chứ không phải dựa vào cái gọi là "thủ đoạn đê tiện".
Lúc này bọn họ mới hoàn toàn tỉnh ngộ lại, người có thể được khuynh thành công chúa coi trong tuyệt không phải loại bỏ đi.
Mà trong những người này, vẻ mặt cũng khác nhau. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hàn Phong từ từ tiêu thất, trong mắt hiện lên một tia mê hoặc cùng khiếp sợ.
Trong lòng tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không thể xác định được.
Khi mọi người còn đang tự hỏi, từ trong cửa thành một đội cấm vệ quân vững vàng đi tới.
Thấy vậy đám thế gia đệ tử này sắc mặt đại biến, lập tức bất chấp tất cả, rời khỏi hoàng thành.