Thành thị cả vạn người nên sau khi giết sạch những kẻ phản kháng, mỗi trấn hùng kỵ sĩ cũng ít nhiều thấy mệt mỏi. Ở trung tâm quảng trường truyền đến tiếng gầm gào của hạt sư, đó là hiệu lệnh triệu tập nên tất cả bỏ qua những kẻ chết rồi hoặc còn thoi thóp một hơi vội chạy đến nơi phát ra tiếng gầm gào.
Lúc này ma pháp sư nương trợ lực lượng ma pháp truyền âm khắp thành thị: "Buông bỏ vũ khí! Kẻ nào dám cầm vũ khí thì giết tại chỗ!"
Chỉ là câu này của ma pháp sư có chút vô dụng vì những kẻ phản kháng hoặc đã chết, hoặc đã chạy trốn.
Trấn hùng kỵ sĩ lại phân tán, đi lùng từng nhà lệnh mọi người đến quảng trường. Khi mọi người thấy con hạt sư khổng lồ trên quảng trường liền không khỏi run lẩy bẩy, thứ này hình thể to lớn thậm chí gấp ba lần ma thú lôi đình thằn lằn to nhất ở vùng đất Đẫm Máu. Có nữ nhân không khống chế được bản thân hét lên, nàng lập tức bị trấn hùng kỵ sĩ kéo ra chém chết.
Cink Leier đứng trên đỉnh đầu hạt sư, cười đầy tà dị, khóe miệng hồng đỏ đến chói mắt như màu máu vậy. Ánh mắt nàng quét qua mỗi người, mỗi kẻ đều khẽ rùng mình như thể vừa bị thứ gì tà ác nhìn chằm chằm vậy.
"Ta, Cink Leier, từ này về sau là chúa tể của các ngươi! Sống chết của các ngươi do ta quyết định. Ta ưa thích an tĩnh và phục tùng, à còn thích cả xinh đẹp nữa! Lấy lòng ta các ngươi có thể sống tiếp, nếu như dám phản kháng dù cho nhẹ nhất thì kết cục là như này!"
Nàng khẽ vẫy, một trung niên nhân bay ra khỏi đám người. Thân hình nàng chợt lóe lên rồi xuất hiện sau lưng trung niên nhân, đao quang chợt lóe, chỉ trong chốc lát nàng đã trở về đỉnh đầu hạt sư.
Song đao một dài một ngắn trên tay nàng không biết từ lúc nào lây dính máu tươi nóng bỏng, phảng phất như có sinh mạng bám chặt lấy song đao, hồi lâu vẫn không có giọt nào rơi xuống. Cink Leier nhìn hai tay, khẽ rung cổ tay, tất cả máu tươi liền bắn ra hết.
Nàng đầy chán ghét nhìn trung niên nhân, lạnh lùng nói: "Phế vật cấp 13 cũng dám chơi chiêu trò trước mặt ta!"
Trung niên nhân té ngã xuống đất, làm sao cũng không đứng dậy được. Hắn miễn cưỡng nâng người lên, dùng ngón tay run rẩy chỉ về hướng Cink Leier, môi mấp máy gì đó nhưng đáng tiếc là không âm tiết nào được phát ra. Trên mặt hắn đột nhiên xuất hiện tia hồng, sau đó thân thể chia làm bốn khối, máu và nội tạng lập tức tung tóe.
Đám người xung quanh chấn động, lập tức liều mạng bịt kín miệng không dám để thanh âm khóc thét vang lên. Ánh mắt Cink Leier lướt qua mấy người bọn họ lại không có biểu thị thêm gì. Chỉ có hai ma pháp sư biết đây không phải nàng khoan dung mà là lười biếng. Hiện tại là thời gian hưởng thụ và giải trí của nàng.
"Ngươi, ngươi, còn có ngươi… Đi ra cho ta!" Cink Leier chỉ từng người. Những kẻ bị nàng chỉ đều thành thật đứng ra khỏi hàng chỉ là tay chân run rẩy không thôi.
Bị điểm danh ra khỏi hàng đều là tuấn nam mỹ nữ, tổng cộng 20 người chia đều nam nữ. Nhìn thấy con số không quá khoa trương, hai ma pháp sư biết Cink Leier vừa rồi chém giết có chút mệt mỏi nên dù cho muốn phóng túng cũng không thể quá phận.
Cink Leier tùy tiện chỉ hướng một tòa kiến trúc cao lớn hoa mỹ, những trấn hùng kỵ sĩ lập tức tiến đến quét dọn sạch sẽ đại sảnh rồi ra lệnh với đám thanh niên nam nữ: "Cởi sạch quần áo ra!"
Nhất thời, những kẻ này có chút do dự. Tuy không ai dám phản kháng mệnh lệnh của Cink Leier nhưng cởi sạch quần áo trước mặt mọi người thật sự rất khó.
Chỉ hơi chút do dự, một ma pháp sư bắn ma pháp phi đạn, trực tiếp bắn bay nàng ra khỏi hàng. Trấn hùng kỵ sĩ bên cạnh lập tức vung lên trọng chùy, hung hăng nện lên người thiếu nữ, thanh âm trái cây bị giẫm bẹp vang lên. Máu thịt tung tóe hất đến làm những thanh niên nam nữ này la hét rầm lên.
"An tĩnh!" Câu nói của ma pháp sư làm phần lớn yên tĩnh lại nhưng còn có hai thiếu nữ không khống chế được, thế là các nàng bị lôi ra khỏi hàng, trực tiếp cắt cổ.
"Chủ nhân không có kiên nhẫn, cũng không thích nghe tạp âm. Các ngươi muốn làm là nghe rõ lệnh của nàng và thực hiện. Hiện tại, cởi sạch quần áo! Nếu không làm thì đổi nhóm khác." Thanh âm ma pháp sư lạnh lẽo như gió tuyết thổi đến. Nếu như đổi nhóm khác thì vận mệnh nhóm người này đương nhiên giống với ba thiếu nữ kia.
Quảng trường tĩnh lặng, không ai phản kháng, không ai kháng nghị và không ai dám chạy trốn.
Cink Leier lại chọn ra ba thiếu nữ cho đủ số, những nam thanh nữ tú này vội dùng tốc độ nhanh nhất cởi sạch quần áo, run rẩy đón chờ vận mệnh tiếp theo.
Lúc này đại sảnh đã được dọn sạch sẽ, Cink Leier hất đám người lõa lỗ vào trong rồi trực tiếp cười ha ha, cởi sạch trang phục trên người giữa đường lớn rồi ngang nhiên tiến vào đại sảnh.
Nàng nhìn quanh chỉ hướng một thiếu niên đẹp trai: "Ngươi! Đi qua, dùng hết sức mạnh làm ta sung sướng đi… không dùng kỹ xảo, trực tiếp cắm vào cho ta!"
Thiếu niên dưới tiếng quát mắng của nàng, đầu não đột nhiên trống rỗng, vật nam nhân dưới hoảng sợ teo tóp đến đáng thương. Cink Leier không khỏi tức giận, bàn tay cắm ngập lồng ngực đối phương rồi bóp nát trái tim đang đập thình thịch đó! Nàng khẽ vung tay, thi thể thiếu niên lập tức bay ra đến quảng trường. Từ bên ngoài vẫn có thể nghe được thanh âm gầm gào bén nhọn của nàng: "Phế vật vô dụng!"
Cink Leier nắm lấy một thiếu nữ nhu nhược hung hăng tát một cái làm ngã phịch xuống đất, rồi đẩy nàng xuống nằm đè lên. Sau đó dưới chỉ lệnh của nàng, một thiếu niên đầy căng thẳng áp lên lưng ngọc của nàng. Đại sảnh nháy mắt biến thành thế giới dâm tà và máu tanh.
Đám người trên quảng trường được cho phép quay về nhà, hai ma pháp sư thì bắt đầu di chuyển quanh chiến trường, bắt đầu thống kê.
Tuy thánh vực cường giả canh giữ ốc đảo Hoàng Hôn bị Cink Leier giải quyết nhưng thành thị có hơn ngàn chiến sĩ, trong đó cũng không ít chiến sĩ cấp cao cho nên chiến cuộc khá thảm khốc. Chỉ riêng chết tại chỗ đã có năm trấn hùng kỵ sĩ rồi!
Ở một góc thành thị, một ma pháp sư phát hiện một trấn hùng kỵ sĩ ngã trên đất làm sao cũng không đứng dậy nổi. Trên người hắn còn cắm một thanh trường thương và hai thanh trọng kiếm, sau lưng còn có một hố khổng lồ thấy rõ nội tạng bên trong.
Đại ma pháp sư xem xét thương thế của hắn rồi lắc lắc đầu. Thế là một trấn hùng kỵ sĩ đi tới, dùng đoản kiếm cắt cổ đối phương, giải thoát đối phương khỏi thống khổ. Hiện tại dưới tay Cink Leier chỉ còn sáu mươi tư trấn hùng kỵ sĩ.
Đại ma pháp sư khẽ thở dài, xây dựng chỗ đứng ở vị diện mới luôn tàn khốc nhất, không có thông đạo ổn định, không có thần thuật, chỉ có thể dựa vào nhân mạng và kim tệ dựng nên mỗi mét vuông đất đặt chân.
Nếu như là ở Noland, chắc chắn có thể cứu được trấn hùng kỵ sĩ này nhưng ở đây thì chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chết đi.
Mục sư chân thần thà chết cũng không trị liệu cho dị giáo đồ chứ đừng nói đến kẻ xâm nhập. Trong tín ngưỡng của chân thần luôn có một điều là nếu như chết dưới tay kẻ xâm nhập thì tín đồ có tư cách tiến vào thần quốc, linh hồn thu được vĩnh sinh dù cho sinh thời bọn họ từng làm gì, tín ngưỡng có đủ thành kính hay không.
Nhưng những thần chức giả này cũng không biết, chết dưới tay Cink Leier thì linh hồn không thể được giải thoát mà trở thành thức ăn cho con hạt sư.
Hai ngày hai đêm qua đi, Cink Leier cuối cùng kết thúc cuộc cuồn hoan, đi ra từ đại sảnh đầy mùi máu tanh và tinh dịch. Trên thân thể nàng lượn lờ thiêu đốt hỏa diễm hắc sắc, tẩy sạch ô uế trên bề mặt thân thể nàng. Đó là thương minh hỏa chỉ có châm đốt linh hồn mới có được, nó có uy lực khó mà tưởng tượng nổi. Nhiên liệu thiêu đốt hỏa diễm đương nhiên không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn đống thi thể trong đại sảnh là hiểu. Vốn ngọn lửa linh hồn vốn là vô sắc nhưng là bị Cink Leier làm ô nhiễm nên mới hiện màu đen.
Khi Cink Leier mặc giáp, hai ma pháp sư hoàn thành công tác đều đứng bên cạnh. Bọn họ không tránh nhìn thân thể đầy dụ hoặc của nàng nhưng cũng không dám nhìn kỹ, có thể nói là vừa đúng chừng mực.
Một đại ma pháp sư kéo ra địa đồ nói: "Ở đây thu được rất nhiều địa đồ, ta đã đánh dấu những điểm quan trọng trên vùng đất Đẫm Máu, mời ngài xem."
Cink Leier ừm một tiếng, khẽ nhìn địa đồ rồi vươn tay chỉ một ốc đảo nói: "Chỗ này có vẻ nhiều người, mục tiêu tiếp theo là đây đi. Hiện tại có thể tụ tập bao nhiêu chiến sĩ?"
"Trong số những người còn sống thì có khoảng năm trăm người làm được chiến sĩ." Một đại ma pháp sư khác nói.
Cink Leier gật gật đầu nói: "Phát cho bọn họ mỗi người một vũ khí, một áo giáp, giáp nửa người là được rồi, bảo bọn họ đi theo ta đi! A, năm trăm người quá ít, cho mỗi tên có thể đi được một thanh vũ khí, sáng mai chúng ta xuất phát tấn công ốc đảo này! Đến lúc đó lệnh chúng tấn công trước!"
Hai vị đại ma pháp sư nhìn nhau, một người đành nói: "Đại nhân, làm như vậy thì chúng ta sẽ thành kẻ địch của cả vị diện."
"Ha ha! Chẳng lẽ chúng ta tới đây để kết bạn sao?" Cink Leier cười khẩy nói.
"Không phải ý này thưa đại nhân! Dù sao đây cũng không phải vị diện cấp thấp chúng ta muốn đi, lực lượng giới hạn ở vị diện này cao hơn, trong truyền thuyết còn có truyền kỳ cường giả, dù cho truyền thuyết là thật hay giả. Số lượng thần minh ở đây cũng hơn xa dự tính của chúng ta, nếu như chúng ta bị cường giả vị diện này bắt được thì…" Đại ma pháp sư không nói hết nhưng ý trình bày đã vô cùng rõ ràng.
Ở Noland, mỗi phù đảo đều có truyền kỳ cường giả tọa trấn hoặc chí ít có năng lực chống lại truyền kỳ cường giả. Nhưng đây là vị diện mới không phải Noland, nếu như người đến là truyền kỳ cường giả thì mọi người không chạy được.
"Truyền kỳ cường giả? Là truyền kỳ cấp 18 sao? Giống như 'thánh vực', đặc sản cấp thấp của Pháp La thôi mà! Bản lĩnh thổi phồng của những kẻ này rất lợi hại a, cũng không biết nghe được ở đâu danh xưng này rồi bắt chước nữa." Cink Leier đầy chế nhạo nói, nàng không chút coi trọng chuyện này.
Mội đại ma pháp sư vội nói: "Đại nhân, mục đích của chúng ta là giết Richard nhưng hiện tại tới vị diện xa lạ này có thể tạm thời bỏ qua chuyện đó. Vị diện này vô cùng thành thục, tư nguyên phù nhiêu gần bằng Noland. Cho nên hiện tại chúng ta tương đương với người khai thác, chỉ cần có thể thành công trở về Noland, mang tọa độ vị diện về là đã thắng lợi rồi. Schumpeter gia tộc trong vài chục năm tới sẽ tăng mạnh thực lực mà địa vị của ngài ở gia tộc cũng cao hơn nhiều. Còn về cường giả vị diện này thì chúng ta không cần nghĩ biện pháp tiêu diệt họ làm gì, cứ để cho cấu trang kỵ sĩ gia tộc làm là được rồi."
Cink Leier hừ một tiếng, sắc mặt âm u nói: "Ý của ngươi là để cho Suosileier hoàn thành chiếm lĩnh vị diện?"
Thân thể đại ma pháp sư lập tức run lên nói: "Cho dù như vậy thì công tích của đại nhân vẫn hơn xa Suosileier. Khai thác luôn là công đầu, ngoài ra nếu như nàng ta làm không tốt thì căn bản không đủ sức lật người trước mặt đại nhân."
Sắc mặt Cink Leier mới tốt lên đôi chút, nàng biết đại ma pháp sư nói là sự thật. Nhưng ngón tay nàng vẫn cố chấp chỉ hướng ốc đảo nói: "Chỗ này có chút thú vị, cứ theo kế hoạch ngày mai xuất phát đi. Ta quyết định đánh chiếm nó."
Một đại ma pháp sư khác do dự nói: "Đại nhân, ốc đảo kia quy mô không nhỏ hơn đây là bao, nếu như khai chiến thì vẫn phải dựa vào trấn hùng kỵ sĩ làm chủ lực. Hiện tại kỵ sĩ dưới tay ngài không còn nhiều mà chúng ta không có thần thuật giả. Ngài nên… chăm chú ứng phó thì hơn!"
Cink Leier bất cần vẫy vẫy tay nói: "Được rồi được rồi! Ta đã biết! Không phải là chết mấy tên kỵ sĩ sao, có gì không được chứ. Ta thật không dễ mới thoát được những lão già kia, đương nhiên muốn ra ngoài chơi đùa một phen. Dù sao giết càng nhiều người thì tiểu bảo bối của ta sẽ càng mạnh. Đừng coi trọng những tên vị diện này, đám dã man nhân còn chưa từng nghe thấy ma văn cấu trang thì mạnh đến đâu được chứ? Hai ngày trước ta còn vừa giết chết một tên thánh vực cấp 16 đấy. Ngươi không cần dong dài nữa, ta hiểu rõ nên làm gì, đợi khi trấn hùng kỵ sĩ còn bốn mươi người thì ta sẽ ứng phó cẩn thận."
Hai đại ma pháp sư cũng đành chịu, chỉ đành tiếp tục làm việc.
Đội ngũ Cink Leier thì nam hạ, Richard thì dẫn đội đi theo hướng ngược lại tiến về phương bắc! Vào đêm, đội ngũ Richard lựa chọn một chỗ tránh gió dựng lều nghỉ ngơi, Richard thì lấy địa đồ ra suy tư. Trên địa đồ có hai đường chỉ, một là con đường lên bắc của Richard, một đường khác nối những dấu tích trấn hùng kỵ sĩ lại.
Richard cầm bút vươn dài con đường đó về phương nam rồi đặc biệt khoanh vùng tìm kiếm. Đặc trưng của trấn hùng kỵ sĩ vô cùng rõ ràng, gót sát ma mã dưới háng thường có thể đạp vụn nham thạch. Dù đã qua đi vài chục ngày nhưng nếu cẩn thận tìm kiếm thì vẫn có thể tìm được dấu vết. Kéo dài về phương nam sẽ cắt qua hai ốc đảo lớn là ốc đảo Hoàng Hôn và Saskatchewan, đây đều là nơi cư trú của nhiều chủng tộc.
Trên con đường phía bắc, Richard đã tìm được ba cứ địa bị trấn hùng kỵ sĩ phá hủy và tàn tích của một thương đội. Mỗi trận chiến trấn hùng kỵ sĩ đều không để lại người sống, ở những cứ địa còn có dấu tích sát hại tập thể. Hắn cũng tìm được năm thi thể trấn hùng kỵ sĩ, thành công thu hồi bảy tấm cấu trang. Những cấu trang khác hoặc là bị hỏng trong chiến đấu hoặc bộ phận thối rữa không thể thu hồi.
Richard nhìn về hướng nam, biết rằng hai ốc đảo lớn kia chắc chắn cũng như ba cứ địa sẽ bị tấn công. Chỉ là hai ốc đảo thực lực khá mạnh, lại có cường giả thánh vực tọa trấn, dù cho cường giả thánh vực ở đây thấp hơn Noland 2 cấp thì đám trấn hùng kỵ sĩ muốn công chiếm ốc đảo cũng phải trả giá. Trấn hùng kỵ sĩ càng suy yếu thì hắn càng an toàn. So với vũ lực vị diện Pháp La này, Richard lo lắng về đội ngũ những kẻ đi săn đến từ Noland hơn nhiều.
Lưu Sa ngồi bên người Richard, cũng nhìn địa đồ rồi chỉ hướng bắc nói: "Ở chỗ này đã rời khỏi phạm vi vùng đất Đẫm Máu, tiến vào biên cảnh đế quốc Thiết Tam Giác. Tuy đế quốc này thực lực mạnh mẽ nhưng hào môn đông đảo, mâu thuẫn liên miên, ngay cả nội bộ hoàng tộc cũng khó mà đoàn kết. Hơn nữa lãnh địa quá lớn, khống chế biên giới vô cùng rời rạc. Ngươi xem này, vùng núi liên miên này người ở thưa thớt, cứ địa của gia tộc Schumpeter quá nửa là ở đây."
Richard gật gật đầu nói: "Rất có thể nhưng khả năng châm đốt được thời quang hải đăng không lớn. Ta hoài nghi người của gia tộc Schumpeter cũng giống như chúng ta, cũng bị lạc trong thời không. Nếu không thì bọn họ đã phái ra cấu trang kỵ sĩ chinh phục vị diện này chứ không phải trấn hùng kỵ sĩ. Trấn hùng kỵ sĩ còn chưa đủ để làm bá chủ ở đây."
"Châm đốt thời quang hải đăng hay không cũng không sao, nếu như cứ địa kia cũng từng chìm trong dòng chảy thời quang thì càng tốt. Trong cứ địa kia khẳng định còn lượng lớn lực lượng thời quang, đó mới là thứ ta cần nhất. Chỉ cần tìm được cứ địa, ta có thể tăng lên cấp 10. Một khi tăng cấp, danh hiệu của ta sẽ thu được năng lực." Lưu Sa nói.
"Danh hiệu? Là chỉ rạng đông sao? Ta còn không biết danh hiệu của Vĩnh Hằng Long Điện có năng lực đặc thù!" Richard vô cùng kinh ngạc nói. Hắn vốn cho rằng danh hiệu chỉ như những vị đế vương trong lịch sử mà thôi, dùng đến để oai phong một phen mà thôi.
"Đương nhiên không phải, vĩnh hằng và thời quang chi long không nhàm chán như vậy." Lưu Sa cười nhạt nói.
Richard nhíu mày: "Nhưng lúc trước ngươi nói lão long tham lam mà lại rất dễ lừa mà."
"Đúng vậy! Nhưng lão long không nhàm chán đến vậy."
"Lão long… Lưu Sa, ta thật sự rất hoài nghi trình độ thành kính của ngươi, sao ngươi có thể thành thần quyến giả chứ." Dù cho đã cùng lên giường cùng nàng nhưng Richard lại phát hiện, bản thân chỉ mới vừa hiểu nàng.
"Vĩnh hằng và thời quang chi long không cần tín ngưỡng, nó chỉ cần tế phẩm." Lưu Sa nói.
"Vậy danh hiệu của ngươi?"
"Thật ra danh hiệu không có gì đặc biệt, chỉ đại biểu lão long thừa nhận thiên phú và năng lực của ngươi. Nếu như có danh hiệu nhưng không kiếm được đủ tế phẩm làm nó hài lòng thì danh hiệu sẽ bị thủ tiêu. Cho nên, Richard ngươi nhất định phải nỗ lực! Ta dựa hết vào ngươi đấy."
"Thật sao?" Richard kinh ngạc nói.
"Đương nhiên là giả rồi." Lưu Sa cười nhạt nói.
"Lưu Sa!" Richard phẫn nộ gầm nhẹ. Dưới vô ý hữu ý dẫn đường của Lưu Sa, biện pháp giải thoát tức giận của hắn luôn là đè ép nàng! Mà Lưu Sa lại luôn nắm chặt cơ hội chọc giận hắn.
Một phen khổ chiến. Sau kịch chiến, Richard nằm ngửa trên thảm, hơi thở kịch liệt dần lắng lại. Lưu Sa thì như mèo con cuộn tròn trong lồng ngực hắn. Thứ giải thoát trong Richard không chỉ có tức giận mà còn có mệt nhọc và áp lực mấy ngày này. Giờ phút này, thân thể Richard bỗng cảm giác được mệt mỏi ê nhức giống như cốt tủy bị hút sạch nhưng là trong lòng ôn hòa bình tĩnh, áp lực đi xa làm tâm tư mở rộng.
Richard khẽ hừ một tiếng nói: "Không ngờ có thể phái ra bảy mươi trấn hùng kỵ sĩ, gia tộc Schumpeter bỏ vốn lớn đấy!"
Lưu Sa nói: "Lần này hình như không chỉ một nhà trả giá. Không, không phải là Schumpeter không trả được nhiều tiền như vậy mà là không có ý nghĩa. Dùng nó để tiêu diệt một mối nguy tiềm tại thì thà dùng để lớn mạnh bản thân còn hơn. Nhưng nếu như là mấy gia tộc liên minh thì lại là chuyện khác, tài nguyên mỗi nhà lấy ra không nhiều."
"Chỉ vì để đối phó ta, có cần thiết làm vậy sao?" Richard nhíu mày nói.
"Nếu như có thể tiêu diệt một thánh cấu trang sư tương lai thì là cần thiết."
Richard nhíu nhíu mày không nói gì thêm. Hiện tại hắn có thể khẳng định đợi ma lực bản thân lên cấp 12 là có thể trở thành đại cấu trang sư. Còn về thánh cấu trang sư, nếu như hắn có thể nâng cấp man hoang u ám thì mới coi như chạm đến cánh cửa, ít nhất cũng đã thấy con đường phía trước. Nếu là như vậy thì bản thân mình thật sự cũng có chút giá trị.
Kết cấu mỗi vị diện đều như một tòa kim tự tháp, người ở trên đỉnh sở hữu nhiều tài nguyên nhất. Số lượng mỗi tầng là cố định, địa vị một người có được là nhờ so sánh với những người khác. Cho nên nếu như muốn tiến thêm một bước thì là tự mình bò lên hoặc đạp người khác xuống, cách làm khác nhau nhưng hiệu quả như nhau. Richard khẽ thở dài bởi vì hắn hiểu đạo lý này. Dù cho hắn hy vọng chính mình mạnh mẽ hơn mà không phải đạp người khác xuống nhưng là giống như vị trí phù đảo của Faust vậy, vị trí mỗi tầng là cố định cho nên dù muốn hay không, cứ tiến lên một bước là có một người hạ thấp.
Hắn cảm giác được mệt mỏi thế là rất nhanh nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, Richard tiếp tục dẫn đội xuất phát hơn nữa đi tìm dấu tích trấn hùng kỵ sĩ ở khu vực dự định. Nhưng hắn cũng không vội lên bắc mà chuyển hướng sang đông, ở phía đó cách mấy chục cây có một điểm bổ cấp của Kim Huy Chiến Kỳ.
Richard giao phong thư cho người phụ trách bảo họ mang về Lam Thủy Lục Châu với tốc độ nhanh nhất. Một phong thư trong đó viết cho Marvin, bảo hắn tìm cách xúi giục thế lực thần điện của vương quốc Hồng Sam xuất binh chinh phạt kẻ xâm nhập dị vị diện ở vùng đất Đẫm Máu. Một phong thư khác là viết cho các thế lực ở Lam Thủy Lục Châu, trong thư Richard nói phát hiện hành tung của kẻ xâm nhập dị vị diện, những kẻ cùng hung cực ác này đang xuôi nam, rất có khả năng đến Lam Thủy Lục Châu nên khuyên những lão bằng hữu mau chuẩn bị để tránh tổn thất. Trong thư Richard còn miêu tả tỉ mỉ đặc trưng của trấn hùng kỵ sĩ.
Richard tin chắc phong thư của mình rất nhanh sẽ đến nơi. Khi đó trấn hùng kỵ sĩ sẽ phải đối mặt với quân đội tinh nhuệ và chiến sĩ được huấn luyện bài bản chứ không phải đề kháng rải rác và vội vã nữa. Ánh mắt cường giả vị diện đương nhiên sẽ bị trấn hùng kỵ sĩ thu hút, từ đó bỏ qua nhóm kẻ xâm nhập nhỏ yếu Richard.
Còn về Bodhisattva nam tước, chỉ cần bản thân không lộ diện, qua một thời gian ngắn có lẽ mọi người sẽ cho rằng Richard đã biến thành thức ăn trong bụng ma thú nào đó. Dù sao thì trong thần dụ, thực lực của Richard bé nhỏ không đáng kể, loại thực lực này thậm chí không đáng để điều động một đại thần điện.
Cái Richard cần hiện tại là thời gian. Ở vùng đất Đẫm Máu, hai đội ngũ đến từ Noland gần như xát vai qua nhau mà càng lúc càng cách xa.
Lịch sử Pháp La từng chứng kiến nhiều lần dị vị diện xâm nhập nhưng cuối cùng vẫn bình an vô sự. Hai lần xâm nhập gần nhất chỉ có thể tính là một vòng xoáy nho nhỏ trong dòng sông dài lịch sử mà thôi, ý nghĩa duy nhất của nó là nó tồn tại, còn về tương lai thì ai có thể biết chứ.
Noland là chủ vị diện nên vĩnh viễn không được bình tĩnh. Ban đêm ở Faust vẫn mỹ lệ nhưng là tâm tình của Gordon không tốt là bao. Dưới hai vị cấu trang kỵ sĩ hộ vệ, hắn ngang nhiên tiến vào Vĩnh Hằng Long Điện, một mình gặp mặt đại thần quan Lynn trong mật thất.
Đối mặt với gương mặt âm trầm của Gordon, Lynn đành chịu nói: "Thực xin lỗi Gordon các hạ. Hiện tại ta cũng không liên lạc được với Lưu Sa, dù rất không muốn thừa nhận nhưng ta không thể không nói đội ngũ Richard và Lưu Sa rất có thể đã mất tích trong dòng chảy thời không. Nếu như may mắn thì có lẽ họ sẽ xuất hiện trong vị diện chưa biết nào đó."
Lynn không nói nếu như không may mắn thì sao nhưng điều này không cần nói ra cũng biết.
Trong ánh mắt Gordon nhìn Lynn tràn đầy dung nham sôi trào chậm rãi nói: "Chúng ta hiến tế tế phẩm quý giá như vậy nhưng thu được dòng chảy thời không sao?"
Lynn thở dài một hơi nói: "vĩnh hằng và thời quang chi long vô cùng hài lòng với tế phẩm, cũng ban thần ân phong hậu. Nhưng ý chí của thần không phải phàm nhân chúng ta có thể phỏng đoán mà sâu trong vị diện có vô cùng bí mật, thứ chúng ta thấy chẳng qua chỉ là một giọt nước trong biển lớn mà thôi. Cho nên trong hành trình chinh phạt vị diện, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ngươi cũng biết đấy, biến mất trong dòng chảy thời không cũng không phải hiếm thấy."
"Nhưng tế phẩm khác nhau!" Gordon lành lạnh nói.
"Ta thừa nhận nhưng Richard cũng thu được rất nhiều thần ân. Mà trong quá trình hiến tế, ý chí của vĩnh hằng và thời quang chi long cũng đã hàng lâm cho nên quy luật chúng ta từng biết không còn hữu hiệu nữa, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Biện pháp tốt nhất là chậm rãi chờ đợi." Lynn mềm mỏng nói.
Gordon không khỏi im lặng, hắn biết lời của Lynn là đúng, bình thường khi hiến tế chỉ có một điểm thần lực của vĩnh hằng và thời quang chi long giải quyết hiến tế và thần ân. Khi đó ý chí của vĩnh hằng và thời quang chi long đã hàng lâm nên quả thật quy luật đã bị phá vỡ.
Gordon đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lynn, từng câu gằn ra: "Chuyện này là ngẫu nhiên hay có người nhúng tay?"
Lynn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ta không thể trả lời."
"Không thể trả lời…" Gordon cười lạnh nói: "Được, ta đã hiểu."
Khi hắn đứng lên đi đến bên cửa thì quay đầu lại nói: "Ta rất cảm ơn ngài!"
Lynn mỉm cười nói: "Rất nhiều lúc chờ đợi là lựa chọn sáng suốt."
Gordon nhếch miệng khẽ cười nói: "Nhưng Archimonde trước giờ đều rất vội vã!"
Từ đầu tới cuối Gordon và Lynn đều cố ý không nhắc đến chuyện Richard và Lưu Sa còn sống hay không!
Trên Bạch Nhai nổi danh phía đông của đại lục Carling, một thiếu nữ để mái tóc xỏa tự nhiên đang ngồi nhìn thái dương dần chìm vào biển lớn. Bạch Nhai đúng như cái tên của nó, đây là vách dốc thẳng đứng trên biển cao đến gần ngàn mét. Vách đá đều do nham thạch trắng tạo thành mà ở trên đỉnh lại là cây cối xanh um, từ xa nhìn lại tràn đầy vẻ đẹp mộng ảo. Khung cảnh này quả thật là kỳ tích với mỗi sinh linh vì thế nó trở thành thánh địa của bộ lạc man tộc.
Theo truyền thống, mỗi dũng sĩ trẻ tuổi khi có đủ thực lực sẽ được thánh miếu chấp nhận kiểm tra, xem xem họ có đủ tư cách kế thừa thánh giả đồ đằng hay không. Bạch Nhai chính là một trong những điểm kiểm tra, những người trẻ tuổi đầy dũng cảm đó cần phải nhảy từ trên đỉnh xuống biển lớn hơn nữa bò lên được đỉnh. Nếu như hoàn thành được quá trình này thì sẽ được thừa nhận kế thừa thánh giả đồ đằng. Có thể tham gia kiểm tra là vinh dự cao nhất trong lòng mỗi dũng sĩ man tộc!
Nhưng là quá trình kiểm tra này vô cùng nguy hiểm, nhảy từ độ cao ngàn mét xuống biển lớn, lực xung kích cũng đủ làm thân thể cường tráng của man tộc trở nên mềm yếu. Mà Bạch Nhai dài gần trăm cây số, gần bờ có vô số đá ngầm lởm chởm, mỗi dũng sĩ trẻ tuổi đều phải tự mình lựa chọn điểm nhảy xuống. Sau khi rơi xuống biển, phần lớn người không còn năng lực leo lên đỉnh nhưng dù cho hết sức, bọn họ cũng sẽ nỗ lực leo lên cho đến khi hết sạch thể lực lần nữa rơi xuống biển. Trước khi rơi xuống biển, các dũng sĩ sẽ cắm vòng cổ răng thú của mình lên vách đá để minh chứng cho dũng cảm. Trèo được càng cao thì nhận được càng nhiều coi trọng, cơ hội được truyền thừa càng lớn. Từ xưa đến nay chỉ lác đác mấy người trèo lên được đến đỉnh mà cuối cùng họ đều trở thành đại nhân vật nổi danh khắp man tộc!
Thiếu nữ trầm tĩnh nhìn phương xa, gương mặt xinh đẹp của nàng phảng phất hòa tan trong gió lớn, gò má trắng bệch với những nét đồ đằng làm nàng càng thêm hoang dã.
Mặt trời đã chím xuống biển hơn nửa, ánh vàng dần biến thành hồng, hồng đậm, đỏ thẫm rồi cuối cùng là đen như mực… Thảo nguyên bên trên Bạch Nhai cũng dần ảm đạm, gió bắt đầu thổi lớn hơn mang theo hơi lạnh. Một lão già chống gậy xuất hiện, động tác của lão như trì hoãn vô lực nhưng nháy mắt vượt qua mấy cây xuất hiện sau người thiếu nữ.
"Điện hạ, đại trưởng lão rất lo cho ngài." Lão già chính là đại tế tự Wulazhazu của thánh miếu mà thiếu nữ đang ngồi trên bờ biển đương nhiên là Sơn Dữ Hải. Mấy năm rời khỏi Noland chỉ làm nàng cao hơn, còn lại gần như không có thay đổi gì.
"Đại trưởng lão sao biết được tình huống của ta chứ? Hắn không thể nói chuyện với thần thú." Sơn Dữ Hải nhàn nhạt nói.
Wulazhazu khẽ ho khan: "Ta có thể."
"Vì một việc nhỏ như vậy mà cần nói chuyện với thần thú sao?" Thiếu nữ nói.
Đại tế tự dùng ánh mắt hiểu thấu nhân gian nhìn nàng rồi khẽ lắc đầu: "Rõ ràng đây không phải chuyện nhỏ."
Thiếu nữ khẽ lè lưỡi nói: "Có lẽ! Nhưng hiện tại hắn mới chỉ là người ngoài, người ngoài có mùi vị hấp dẫn mà thôi."
Wulazhazu cười nói: "Hắn còn không cần tiền hơn nữa thường xuyên gõ đầu ngài nữa."
Nàng cũng khẽ nở nụ cười nói: "Đúng vậy! Cho nên có lúc ta nghĩ có nên trực tiếp cướp hắn đi không, giống như mẹ ta làm với cha ta vậy. Dù sao ta cũng không thấy được hắn có thể đánh thắng ta."
Đại tế tự nói: "Nhưng Thương Ưng đại nhân nhiều năm nay vẫn một mực liều mạng tu luyện vũ kỹ, ngài có biết vì sao không?"
Sơn Dữ Hải lắc lắc đầu, nắm tay nhỏ giơ lên nói: "Dù cho mẹ ta ngày ngày đi ngủ không làm gì thì cha ta cũng không thắng được, có luyện ba mươi năm nữa cũng vô dụng."
Wulazhazu cười khàn khàn thành tiếng nói: "Nhưng điện hạ đã nghĩ đến việc lấy trí tuệ của Thương Ưng sao có thể không biết chứ chưa? Nhưng cho dù không có chút hy vọng nào hắn vẫn khổ luyện chưa bao giờ buông lỏng."
Sơn Dữ Hải như hiểu ra điều gì đấy.
"Nam nhân Noland rất kiêu ngạo, tuy chúng ta thường xuyên thấy họ ngạo mạn không nói lý nhưng trong bọn họ có rất nhiều người dùng kiêu ngạo biến thành động lực mạnh mẽ. Cho nên bọn họ đều rất kiên trì, dù thân trong tuyệt cảnh, dù cho không thấy được hy vọng cũng chưa từng buông lỏng. Những người như này mới có thể sáng tạo kỳ tích."
"Đại tế tự, ý ngài là Richard cũng là người như vậy?" Thiếu nữ hỏi lại.
Wulazhazu nói: "Hắn là người như nào thì ngài hiểu rõ hơn ta. Vấn đề chỉ là hiện tại ngài mất liên lạc với hắn, không phải sao?"
Sơn Dữ Hải gật gật đầu vươn tay phải ra khẽ lắc, ở cổ tay nàng có một vòng tay răng thú giống hệt cái nàng tặng Richard. Theo cái rung tay của nàng, răng thú va chạm lẫn nhau phát ra thanh âm.
"Ngươi nghe này, răng thú nói cho ta biết hắn vẫn còn sống. Ta không biết hiện tại hắn ở đâu nhưng khẳng định không ở vị diện này. Nếu như hắn đi chinh phục vị diện thì ta cũng có thể biết hắn đang ở vị diện nào nhưng hiện tại ta không biết, điều này nghĩa là hắn đã mất tích."
"Mất tích trong thời quang tuy nguy hiểm nhưng không phải không còn hy vọng. Chỉ cần còn sống là còn có thể sáng tạo kỳ tích. Ngài hy vọng hắn là kẻ yếu lúc nào cũng cần ngài trợ giúp hay là dũng sĩ kiệt xuất lúc nào cũng có thể sáng tạo kỳ tích đây?" Đại tế tự hỏi.
Thiếu nữ chỉ hơi chút suy nghĩ rồi nói: "Được rồi, ta hiểu rồi. Cho hắn thêm năm năm nữa đi, nếu như hắn đã chết thì ta sẽ tìm Cây Mun, Trát Cát hay kẻ nào hợp cách lưu truyền huyết mạch thánh giả sau đó đi báo thù cho hắn. Nếu như hắn còn sống mà năm năm đến thì ta vẫn lưu truyền huyết mạch."
Đại tế tự thở dài một hơi không nói gì thêm.
Sơn Dữ Hải đứng lên nói với đại tế tự: "Hiện tại ta có chút buồn bực muốn hoạt động, chờ ta một lát, sẽ không lâu đâu!"
Nói xong, thiếu nữ ngửa mặt lên trời huýt dài, thanh âm như sấm chân động làm cả thảo nguyên gợn sóng. Thanh âm còn chưa dứt, nàng đã nhảy lên mở ra hai tay nhào xuống biển lớn!
Vài phút sau, thiếu nữ toàn thân ướt sũng bò lên từ vách đá. Nàng vừa dùng sức lắc đầu vừa nói với đại tế tự Wulazhazu: "Đi thôi, chúng ta về thần miếu thôi!"
Trên một hòn đảo bồng bềnh giữa hư không. Tòa đảo này diện tích ước chừng gần trăm cây số, tây cao đông thấp, phía tây có một núi tuyết sừng sững. Trên đỉnh núi là hồ bạc óng ánh, mặt nước khẽ gọn sóng, nước hồ uốn lượn theo thế núi chảy xuống rót vào mười thủ trì bên dưới. Thủy trì rõ ràng do nhân công chế tạo, mỗi vách đá đều do nham thạch khác nhau chế thành. Từ xa nhìn lại, hơi nước và sương mù mờ mịt khắp núi, hơn mười thủy trì tỏa đủ màu sắc lưu chuyển làm như thế giới mộng ảo.
Nếu như lúc này có ma pháp sư nào đứng ở lưng núi thì sẽ kinh ngạc phát hiện nước chảy trong suối tỏa khí tức ma pháp nồng nặc, có thể nói nó là ma lực hóa lỏng! Chỉ tùy tiện uống một ngụm thôi thì hiệu lực còn cao hơn ma dược tề khôi phục ma lực cấp cao nhất!
Những dịch ma lực này khi chảy vào mấy thủy trì thì như kỳ tích bị chuyển hóa dần thành các loại đơn nguyên tố như phong, hỏa, địa, quang, lôi… tựa như mỗi thủy trì đều là ma pháp trận đề thuần một loại nguyên tố vậy. Mà những mấy thủy trì còn lại thì dịch ma lực được chuyển hóa thành vài loại ma pháp dược tề cơ sở. Phần đáy nguyên tố trì tán loạn lên những tinh thể lóe sáng. Đó là kết tinh chứa đầy lực lượng nguyên tố, là ngọn suối ma lực, là huyết dịch của ma văn cấu trang, khoa kỹ luyện kim thậm chí cả văn minh ma pháp.
Ở đáy hồ bạc trên đỉnh được bao bởi một tầng thủy tinh, thậm chí có chỗ còn cao hơn người bình thường mà lại không ngừng sinh trưởng. Nước hồ không gió nhưng vẫn không ngừng ba động xung kích tầng thủy tinh lấy đi một ít mà lực, nhưng từ đáy hồ không ngừng có mảng thủy tinh mới sinh ra.
Ở dưới chân núi, thậm chí là cả cạnh hòn đảo sinh trưởng một loại rừng cây kỳ dị. Thân cây cao ngất nhưng không có lá, chỉ có vô số cành cây vàng mỏng rủ xuống như liễu. Lực lượng hỗn độn trong hư không không ngừng hình thành gió bão năng lượng gào thét xung kích hòn đảo nhỏ này nhưng là khi gió bão năng lượng ập đến, những cành cây vàng của cây lạ khẽ múa may, những năng lượng này lập tức bị nó hấp thu. Khi gió bão năng lượng đi qua được rừng cây thì gần như bị hút sạch năng lượng chỉ còn lại gió nhẹ phất phơ.
Cây lạ sau khi hấp thu năng lượng sẽ tỏa ánh vàng đến chói mắt. Ánh sáng không ngừng ba động, một phần chiếu lên vòng bảo hộ hòn đảo, tu sửa những chỗ bị gió bão năng lượng phá hoại. Một phần khác truyền vào trong hòn đảo, cuối cùng hội tụ thành ma lực trong hồ trên đỉnh núi.
Cứ qua một thời gian, cân bằng này lại bị phá. Khi năng lượng từ cây lạ tỏa ra bị chuyển hóa hết thì vòng bảo hộ bắt đầu không chịu được xung kích của gió bão năng lượng, dần dần bất ổn cuối cùng xuất hiện lỗ hổng ở chỗ nào đó. Gió bão năng lượng như thủy triều vỡ đê đánh ập vào nhưng là khi đến rừng cây rậm rạp thì rừng cây lại được bổ sung năng lượng, sửa chữa vòng bảo hộ, cứ như thế tạo thành vòng tuần hoàn mới.
Ở chân núi độ dốc giảm dần cuối cùng biến thành một bình nguyên. Trên bình nguyên cũng có hồ và suối chảy, cỏ cây tươi tốt phủ thảm xanh lên bình nguyên, lác đác những bông hoa trắng điểm xuyết thêm tươi mát.
Phía đông bình nguyên là một ma pháp tháp rất to lớn, bảy tầng cao gần 50 mét hoàn toàn do lam tinh thạch dựng nên. Trong những tài liệu xây dựng ma pháp tháo thì lam tinh thạch là cao quý nhất, đương nhiên trên thực tế thì còn có bốn loại tài liệu trong truyền thuyết đứng trên nhưng chỉ có chúng thần mới có thể bỏ tiền ra xây ma pháp tháp bằng những tài liệu đó.
Ma pháp tháp có mảng lớn kiến trúc phụ thuộc nên thực tế nó là cung điện thì đúng hơn! Ở cửa lớn, mấy con khôi lỗi đang không ngừng bận rộn. Đứng trên quảng trường nhìn lên cao sẽ chỉ thấy hư không với vô tận hắc ám. Trên bầu trời tối đen đó ngẫu nhiên cũng lóe lên tia sáng, những đại ma đạo sư có kinh nghiệm đều biết những tia sáng đó đại biểu lực phá hoại khổng lồ. Chúng nó chính là gió bão năng lượng, không biết vì sao lại phát ra tia sáng huyễn lệ như vậy. Ngay cả một ngọn núi cao ngàn mét nếu bỏ vào gió bão năng lượng trong không gian thì cũng chỉ mấy giây thôi lập tức hóa thành hư vô!
Một tia ý chí to lớn đột nhiên hàng lâm hòn đảo, thế là trên đảo đột nhiên bừng bừng sinh cơ, cây lạ cũng khua múa cành, những đóa hoa trên thảo nguyên lặng lẽ kết quả, khôi lỗi vội vã di chuyển hoàn thành công việc của mình.
Trên quảng trường ma pháp tháp, một ma pháp trận với vô số phù hiệu khổng lồ hiện lên, Tô Hải Luân nhẹ nhàng bước ra từ đó. Nàng vừa xuất hiện, hai tay đã ném loạn, từng ma lực cầu bị ném xuống mặt đất.
Ma lực cầu vừa chạm đất đã nổ tung hiện ra từng ngân nguyệt tinh linh, cao đẳng tinh linh, ám tinh linh, nhật quang tinh linh… tuấn tú mỹ lệ. Mấy chục tinh linh bao gồm gần như tất cả chủng tộc tinh linh đã biết mà những tinh linh này dù là nam hay nữ đều vô cùng tuấn mỹ, cho dù đặt trong bộ lạc tinh linh thì cũng thuộc hàng kiệt xuất.
Tô Hải Luân vận chuyển ma lực đưa ma pháp trận và bản thân lên cao ba mét, như vậy nàng có thể đứng từ trên nhìn xuống mọi người, bao gồm cả khôi lỗi.
Nàng đầy sức sống vẫy tay, cánh tay trắng nõn đầy dụ hoặc lộ ra dưới cổ tay pháp sư bào: "Các ngươi, đi nơi này! Mấy người các ngươi lấy toàn bộ rương trong phòng 3110 ra. Ngươi, ngươi còn có ngươi, đi khởi động phòng giam, phải chọn mấy phòng to nhất… Mấy phòng nhỉ? Tự ngươi nhìn mà làm! Nếu như không đủ thì ta sẽ thịt ngươi!"
Pháp sư truyền kỳ thanh âm liến thoắng ra lệnh làm cả ma pháp tháp rối tinh trong công việc. Đám ma pháp khôi lỗi và tinh linh mỗi người đều có nhiệm vụ mà lại gần như làm mãi không xong.
Nhưng là trong hỗn loạn cũng có trật tự, mười mấy khôi lỗi linh hoạt kinh người, trí năng của chúng tuyệt đối không thấp. Những nô bộc tinh linh thì thành thạo công việc, đẳng cấp đều trên cấp 12. Dù là ma pháp sư thì tự mình nâng rương mấy chục cân cũng không thành vấn đề, ma pháp sư từ Thâm Lam trước giờ đều nổi danh lực lớn.
Trong hỗn loạn, một truyền tống môn to lớn như kỳ tích dần thành hình giữa quảng trường, bên trên còn có một ma pháp hỏa bồn tinh trí. Tô Hải Luân vươn tay chỉ hướng hỏa bồn nơi xa, hỏa bồn lập tức thiêu đốt lên ngọn lửa vàng, lúc này ba động truyền tống môn càng lúc càng mãnh liệt.