Lão đổ tài nắm chặt xúc xắc trong tay, nhìn cái bát lớn màu tím, trên mặt lộ vẻ chần chờ, mọi người nhìn thấy lão ngây người hồi lâu, nhưng vẫn không có thả xúc xắc ra, có người nhịn không được nữa, kêu lên: "Lão đầu, thật ra lão có muốn ném xúc xắc không hả, nếu có gan thì không cần phải thiếu tự tin như thế!"
Lão đổ tài cười ha hả, nói: "Mượn câu nói của ngươi, lấy hết dũng khí, chờ xem, lão đổ tài đổ đây!" Vừa dứt lời là năm ngón tay của lão liền thả ra, miệng hô lên: "Đại mãn quán, đại mãn quán, anh danh một đời của lão đổ tài phải dựa vào ngươi đó!"
Trong giọng nói của lão, từng tiếng đinh đinh đang đang vẫn đều đặn vang lên, tám hạt xúc xắc xoay tròn trong bát tựa như bánh xe, một lúc lâu mà tốc độ xoay vẫn như ban đầu, mọi người đã cảm thấy không còn đủ kiên nhẫn nữa, chợt một hạt xúc xắc nẩy lên cao hơn miệng bát, tiếp sau đó là hạt thứ hai, hạt thứ ba, ... Cho đến khi cả tám hạt đềy nẩy lên cả, mọi người mới kinh hô, nói: "Kỳ lạ, kỳ lạ, lực tay của lão nhân này thật mạnh!"
Lão đổ tài cười ha hả, nói: "Các người xem, không phải là đại mãn quán sao?"
Chỉ thấy tám hạt xúc xắc từng viên từng viên xếp chồng lên nhau, hạt xúc xắc trên cùng có một điểm, cho dù các hạt bên dưới đều được sáu điểm đi chăng nữa thì cũng chỉ được có bốn mươi ba điểm, vẫn còn cách đại mãn quán đến tận năm điểm, nhưng lại lại gọi là đại mãn quán, chẳng lẽ hai mắt của lão có tật gì đó, mọi người cười ồ lên, Triệu Tam Thắng thì trào phúng: "Lão đầu, mắt của lão có vấn đề sao, đại mãn quán đâu?"
Tiếng nói của hắn còn chưa dứt thì đột nhiên hạt xúc xắc ở trên cùng lung lay, vốn đang đứng 'thẳng yên', chợt lung lay rồi rơi xuống, một tiếng vang thanh thúy vang lên, 'sáu điểm', mặt sáu điểm hướng lên trên, lão đổ tài cười ha hả, nói: "Thế nào, không sai đó chứ! Các ngươi mở to hai mắt ra mà nhìn, cái này không phải là đại mãn quán thì cái gì mới là đại mãn quán?"
Triệu Tam Thắng đứng ngay người ra như khúc gỗ, nhìn chằm chằm vào xúc xắc trong bát, hạt xúc xắc trên cùng sau khi rơi xuống thì chuyển thành sáu điểm.
Một thanh y hán tử đứng bên cạnh Triệu Tam Thắng tiến lên, nhấc tầng hạt xúc xắc ở trên lên rồi đặt xuống, 'sáu', mỗi lần một xúc xắc được nhấc lên là hắn lại càng kinh ngạc hơn, mà mọi người cũng thầm giật mình trong lòng, cho đến khi thanh y hán tử đặt xúc xắc cuối cùng xuống thì lúc này mọi người mới kinh hô: "Úi mẹ ơi, đúng là đại mãn quán, lão ..."
Sắc mặt của Triệu Tam Thắng xanh mét, lão đổ tài cười nói: "Lần này là ngươi thua, không thể đuổi lão đổ tài đi nữa!"
Triệu Tam Thắng dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, nói không ra hơi: "Lão là cao nhân phương nào, đến đây để đập vỡ kim bài của đổ phường này?"
Lão đổ tài nói: "Lão đổ tài đập bể kim bài của các ngươi làm gì, lão đổ tài không phải là ăn no rồi không có chuyện để làm!"
Triệu Tam Thắng nói: "Vậy thì tại hạ xin hỏi, lão nhân gia đến đây rốt cuộc là muốn làm gì?"
Hai mắt của lão đổ tài đảo một vòng, nhìn xung quanh một lượt, cười nói: "Ngươi được người ở đây xem như bồ tát, ít khi thấy được, hôm nay lão đổ tài đến đây là muốn cho ngươi hiện thân, ngươi theo lão đổ tài đến đây, lão đổ tài có chuyện muốn nói!"
Một trảo xuất ra, Triệu Tam Thắng bị bắt lại gần, đám người trong đổ phường thấy thế thì vội tiến lên định hỗ trợ, Triệu Tam Thắng biết lão đổ tài là một cao nhân, bằng với công phu mèo ba cẳng của đám người này thì làm sao có thể chịu nổi một chiêu của lão chứ, lớn tiếng nói: "Các ngươi không được động thủ, ta đi với lão một chút sẽ trở lại, nói với lão bản của các ngươi, bảo hắn không được kinh động đến bất kỳ ai cả!"
Bọn người kia đúng là biết nghe lời, vội vàng lui lại, lão đổ tài nháy mắt vài cái với Hoa đại ca, rồi nắm lấy cánh tay của Triệu Tam Thắng, giả vờ thân thiết, nói: "Chúng ta ra ngoài một chút!" Sau đó nghênh ngang đi ra khỏi sòng bạc.
Ba người Phương Kiếm Minh đứng ở một bên nhìn, không biết là lão đang giở trò gì, Phương Kiếm Minh càng cảm thấy khó hiểu trong lòng, nhấc chân định đuổi theo, Hoa đại ca liền tiến đến trước, kéo hắn lại cười nói: "Xem ra nơi này không có người chúng ta cần tìm, chúng ta đến nơi khác thôi!" Sau đó kéo Phương Kiếm Minh, ba người đi ra khỏi 'Kim Thủ Đổ Phường'.
Ba người vừa ra khỏi cửa lớn, đi được vài bước thì Phương Kiếm Minh nói: "Không biết lão gia hỏa này làm trò mèo gì nữa, lại còn nói là không nhận ra đệ!"
Hai tròng mắt của Hoa đại ca xoay một vòng, trên mặt lộ vẻ tươi cười, khẽ nói: "Đi theo ta, ta đưa hai người đi gặp lão đổ tài!"
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói: "Hoa đại ca, huynh nói thế là sao? Huynh và lão đổ tài có ám ngữ gì à?"
Hoa đại ca chỉ cười mà không đáp, dẫn hai người lẫn vào trong đám đông, tựa như khách phương xa đến đây du sơn ngoạn thủy, đi một hồi lâu, bóng người càng lúc càng thưa thớt, họ đi đến một nơi khá vắng vẻ, Hoa đại ca cười nói: "Đến, đến, Thế Minh, ba người này giao cho đệ!"
Phương Kiếm Minh không biết lời này có ý gì, chỉ thấy ba thanh bố đại hán đang đi ở phía trước đột nhiên khựng, rồi xoay người phóng về phía này, đảo mắt cái là tiến đến gần rồi, Ngô Thế Minh không chờ bọn họ lên tiếng là đã phóng đến, cười quái dị, nói: "Ba vị bằng hữu, chúng ta làm quen!"
Tiếng nói chưa dứt, thì đã ra tay, nhất chiêu tam thức, đồng thời hướng về phía cả ba đại hán. Ba đại hán kinh hãi, còn chưa kịp rút binh khí bên hông ra thì đã bị Ngô Thế Minh điểm trúng ma huyệt, thân hình mềm nhũn, hầu như là ngã xuống đất cùng một lúc, sắc mặt ba người kinh hoảng, trợn mắt nhìn nghiêng.
Đúng lúc này thì nghe được thanh âm của lão đổ tài: "Ra tay dứt khoát, nhận huyệt rất chuẩn, ừm, không tệ, đứa nhỏ này đúng là có thể dạy được!" Theo giọng nói, lão đổ tài nắm lấy Triệu Tam Thắng, từ xa đi lại, mặc dù lão đi có vẻ thong thả nhưng tốc độ rất nhanh, chỉ vài bước là đã đến gần, Triệu Tam Thắng thấy ba người nằm trên mặt đất thì biến sắc, giương mắt nhìn ba người Phương Kiếm Minh, kinh hô: "Là các ngươi! Các ngươi ... Các ngươi và lão đổ tài có quan hệ gì?"
Ngô Thế Minh xuất liền ba cước, đá văng ba tên đại hán nằm trên mặt đất văng vào một bụi cỏ, để tránh cho người khác phát hiện, vỗ vỗ tay, nói: "Ba người này, lén lén lút lút, vừa nhìn là đã biết không phải người tốt."
Triệu Tam Thắng kêu lên: "Các ngươi là người của quan phủ?" Ba người người mà không đáp.
Lão đổ tài buôn lỏng Triệu Tam Thắng ra, vỗ một chưởng lên người hắn, Triệu Tam Thắng hoảng sợ nói: "Lão làm gì vậy?"
Lão đổ tài nói: "Ngươi tốt nhất là không nên chạy trốn, lão đổ tài đã sử dụng 'Cửu Bộ Đoạt Mệnh Thủ', cho nên hãy ngoan ngoãn trả lời các câu hỏi của lão đổ tài, nếu lão đổ tài cao hứng thì sẽ thả ngươi, nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, mà dùng lời giả dối hy vọng lừa gạt lão đổ tài thì lão đổ tài sẽ mặc kệ ngươi, để ngươi tự sinh tự diệt!"
Triệu Tam Thắng vừa nghe được 'Cửu bộ đoạt mệnh thủ' là sợ đến nỗi mặt không còn một giọt máu, mặc dù hắn chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng với thủ đoạn của lão đổ tài thì hắn tin rằng 'cửu bộ đoạt mệnh thủ' không phải là thứ để hắn đùa giỡn.
Triệu Tam Thắng run giọng nói: "Lão có gì muốn hỏi, tại hạ tuyệt không nói lão."
Lão đổ tài hài lòng gật đầu, khẽ đưa mắt nhìn Ngô Thế Minh rồi nhìn thẳng Triệu Tam Thắng, nói: "Lão đổ tài hỏi ngươi, 'cửu ca' đang ở đâu?"
Triệu Tam Thắng kinh hãi trong lòng, nhưng vẫn giả vờ như bình tĩnh, nói: "'Cửu ca nào? Lời lão nói là có ý gì?"
Lão đổ tài nghe hắn nói thế thì sắc mặt trầm xuống, nói: "Cửu ca chính là cửu ca, ngươi cho rằng lão đổ tài không biết sao?"
Triệu Tam Thắng cười khổ nói: "Tại hạ thật sự không biết người lão nói là người phương nào? 'Cửu ca' vô danh vô tính, tại hạ sao biết hắn là ai?"
Lão đổ tài cười nói: "Ồ, vậy sao? Ngươi nói ngươi không biết 'cửu ca' là ai, vậy thì thật lạ, vài năm trước, lão đổ tài từng thấy ngươi gọi một người thanh niên là 'cửu ca', chẳng lẽ tai của lão đổ tài không tốt, hoặc là ngươi quên rồi?"
Triệu Tam Thắng nghe xong thì sắc mặt như tro tàn, nói: "Lão ... Lão ... Lão muốn làm gì?"
Lão đổ tài nói: "Lão đổ tài muốn biết hắn đang ở đâu, mấy ngày trước lão đổ tài đã gặp hắn, nhưng không ngờ hôm nay muốn tìm thì lại không thấy, lão đổ tài thấy ngươi nhận thức hắn cho nên không thể nào làm khác hơn là đến tìm ngươi mà hỏi, nhưng ngươi lại nói là không biết, xem ra lão đổ tài không thể hỏi thăm được gì!"
Triệu Tam Thắng chần chờ một lúc rồi lắp bắp: "Lão ... Lão tìm hắn có chuyện gì?"
Lão đổ tài quát: "Đừng dài dòng, ngươi chỉ cần nói ra hành tung của hắn là được!"
Triệu Tam Thắng thoáng nhìn qua ba người Phương Kiếm Minh, nói: "Lão muốn ta nói ra ở tại đây sao?"
Lão đổ tài gật đầu, Triệu Tam Thắng thấy tính mạng của hắn đang nằm trong tay của lão, vì muốn bảo vệ tính mạng, không thể làm gì khác hơn là nói ra những gì hắn biết.
Lão đổ tài nghe xong, gật đầu, nói: "Ngươi đi đi, nếu lão đổ tài phát hiện ngươi nói dối, lão đổ tài có thể đến tìm và lấy mạng của ngươi bất cứ lúc nào!"
Triệu Tam Thắng nói: "Những lời tại hạ nói đều là sự thật, vậy, vậy ..."
Lão đổ tài cười lớn nói: "Vừa rồi chỉ là hù dọa ngươi, cái gì mà 'Cửu bộ đoạt mệnh thủ' chứ, ngươi cứ yên tâm trở về, lão đổ tài nhất định sẽ không nuốt lời!"
Triệu Tam Thắng thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa đi được mười bước thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn Ngô Thế Minh nói: "Vị đại nhân này, xin ngài giơ cao đánh khẽ, thả ba người bọn họ ra, họ cũng không phải là người xấu!"
Ba người nghe hắn xưng hô thì dở khóc dở cười, Ngô Thế Minh giả vờ trầm mặt, nói: "Lão tử cảnh cáo các ngươi, giữa ban ngày, không nên tùy tiện có hành động lén lén lút lút thế này, lần sau để lão tử thấy thì tuyệt không nương tay!"
Ba đạo chỉ phong bắn ra, huyệt đạo của ba người kia lập tức được khai giải. Ba người từ trên mặt đứng đứng dậy, không dám có nửa câu oán hận, vội cùng Triệu Tam Thắng chạy đi.
Lão đổ tài thấy bọn họ đi xa, cười ha hả nói: "Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói." Lão vừa nói chuyện vừa dẫn đường, lão là một người cực kỳ quen thuộc Hàng Châu này, vừa đi vừa nói: "Vị lão đệ này chính là Ngô Thế Minh?"
Ngô Thế Minh thầm khen nhãn quang lão luyện của lão, vái chào lão một cái rồi mới nói: "Vãn bối Ngô Thế Minh, ra mắt tiền bối."
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Lão đổ tài khoát tay nói: "Đừng gọi lão đổ tài là tiền bối, cứ gọi là lão đổ tài đi, ý định của các ngươi, lão đổ tài đã biết." Sau đó lão nhìn hoa đại ca thật sâu, hỏi: "Ngươi là gì của 'đại đầu phong cái'?"
Hoa đại ca cười nói: "Vãn bối Hoa Thiên Vân, người mà tiền bối nhắc đến chính là sư tổ!"
Lão đổ tài gật đầu, nói: "Không sai, không sai, không cần phải nói đến võ công, chỉ riêng về kinh nghiệm giang hồ, ngươi cũng không thua kém gì lão đổ tài, năm xưa lão đổ tài và sư tổ của ngươi cũng có chút giao tình, sư phụ ngươi đâu? Tiểu tử kia chắc cũng đã hơn tám mươi rồi!"
Hoa vân thiên buồn bả, nói: "Gia sư đã là người thiên cổ."
Lão đổ tài thở dài, nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc, năm nay ngươi bao nhiêu rồi?"
Hoa vân thiên nói: "Ván bối năm nay ba mươi sáu!"
Lão đổ tài khẽ ừ một tiếng, nói: "Xem ra đúng là không lớn mà cũng không nhỏ, lúc ngươi kế thừa ngôi vị bang chủ cái bang bất quá cũng mười bảy mười tám tuổi, hôm nay lão đổ tài thấy ngươi thì mới biết tại sao sư phụ ngươi lại nhường chức vụ lại cho ngươi, thì ra võ công của ngươi đã vượt qua sư phụ. Được rồi, sao ngươi lại đi cùng với Phương tiểu tử?"
Không đợi hoa thiên vân mở lời, Phương Kiếm Minh đã cười nói: "Lão đổ tài, cái này thì lão không biết rồi, thế minh ca và hoa đại ca là bạn tốt, cho nên dĩ nhiên là tiểu tử cũng quen biết hoa đại ca rồi, lão đổ tài, lão nói thật đi, lão muốn dẫn chúng ta đi đâu?"
Lão đổ tài sửng sốt, nói: "Không phải các ngươi muốn đi tìm hung thủ giết chết con trai của tôn bà bà sao?"
Phương Kiếm Minh nói: "Đúng là thế!"
Lão đổ tài nói: "Cái già mà đúng là thế, lão đổ tài làm sao mà biết đường dẫn các ngươi đi, lão đổ tài đâu phải là thần tiên cái gì cũng biết được! Lúc nãy lão đổ tài vừa ép hỏi tên Triệu Tam Thắng kia nên mới biết được người đó đang ở đâu."
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nói: "Vậy theo lời tiền bối nói thì người được gọi là 'Cửu ca' kia chính là hung thủ?"
Lão đổ tài nói: "Ừ, như lão đổ tài đã nói qua, trước đây có gặp hắn vài lần, có một lần thấy hắn và Triệu Tam Thắng nói chuuyeejn với nhau trên đường cho nên mới biết hắn được gọi là 'Cửu ca'. Lão đổ tài thấy hắn là người có tính tình quái dị, chỉ cần có việc gì đó xảy ra mà hắn đủ khả năng là tham gia, sáng sớm hôm nay lão đổ tài đi ra ngoài một chuyến, muốn đi tìm Triệu Tam Thắng để thăm dò, cho nên mới cố ý đến sòng bạc chơi vài ván, dẫn dụ hắn ra, nếu không thì chúng ta khó mà tìm được hắn!"
Phương Kiếm Minh lấy làm lạ hỏi: "Sao lại thế?"
Lão đổ tài cười nói: "Tiểu tử đó mấy năm nay không hề ra tay, cũng không biết là trốn ở nơi nào, lão đổ tài không làm như thế thì làm sao dụ hắn ra được!"
Phương Kiếm Minh ồ một tiếng, bốn người vừa nói chuyện trong chốc lát, ước chừng khoảng thời gian một chén trà nhỏ thì đã đến được chỗ ở của người tên là Cửu ca.
Theo như chỉ điểm của Triệu Tam Thắng thì Cửu ca ở phía Tây thành, giờ đang là ban ngày, trên đường có rất nhiều người đi lại, bọn họ thi triển khinh công đã giảm bớt tốc độ rất nhiều, để tránh người đi đường kinh hãi.
Bốn người phi thân qua một bức tường, lão đổ tài nhìn quanh một lượt, xem xem phải đi đường nào, chính lsuc này một cổ kình khí khổng lồ chợt lóe lên ở phía tước, lão đổ tài và hoa thiên vân cùng nhìn nhau, và nhận ra được ánh mắt mang theo cảm giác khó hiểu của đối phương, hai người cơ hồ như không hẹn mà cùng hét lớn: "Không ổn, có người ngăn cản chúng ta ở phía trước, đi!"
Đằng thân phóng đi, hai người biến mất trong không trung, Phương Kiếm Minh và ngô thế minh sao chịu chậm chân, mặc dù chậm hơn nửa nhịp nhưng vẫn theo sát, lờ mờ thấy được thân ảnh của hai người phái trước như hai chấm nhỏ.
Triệu Tam Thắng và ba đại hán đi trên đường trở về, Triệu Tam Thắng vỗ ngực, nói: "#$%^&*, lão gia hảo kia có lai lịch gì, xem ra võ công vô cùng cao, ba người kia nữa, bọn họ có lai lịch gì, chẳng lẽ thật sự là cẩm y vệ?"
Một thanh y đại hán mắng: "Quản gì hắn có phải là cẩm y vệ hay không, mẹ kiếp, chỉ toàn đánh lén, có bản lĩnh gì chứ, Tam gia, lão đổ tài kia chỉ hỏi Cửu ca ở nơi nào thôi sao? Không có hỏi gì khác à?"
Triệu Tam Thắng mở trùng hai mắt, nói: "Ngươi không tin ta sao, chẳng lẽ ta lại bán đứng tổ chức?"
Đại hán đó cười trừ, nói: "Tam gia, chớ có hiểu lầm, tam gia đã ra sức vì tổ chức rất nhiều, công cao đức trứ, tiểu nhân làm sao không dám tin tam gia chứ, tiểu nhân muốn hỏi là vị Cửu ca kia là ai, và lão đổ tài kia tại sao lại muốn đụng đến đao kiếm?"
Triệu Tam Thắng cười lạnh, nói: "Việc này vượt qua phạm vi hiểu biết của các ngươi, quy định của tổ chức, chắc các ngươi không phải là không biết, Cửu ca là một người mà ngay cả ta cũng không biết rõ lắm, huống chi là các ngươi! Tại sao lão đổ tài kia muốn tìm hắn thì làm sao ta biết được!"
Đại hán đó nói: "Nói như thế thì Cửu ca chính là nhân vật cao tầng trong tổ chức?"
Triệu Tam Thắng nói: "Không phải, nếu như vậy thì cho dù ta có gan to bằng trời cũng không dám nói ra nơi hắn ở, nếu như Cửu ca xảy ra chuyện gì thì mạng ta coi như xong!"
Đại hán đó nói tiếp: "À, thì ra không phải là người của tổ chức."
Triệu Tam Thắng nói: "Mặc dù không phải là người của tổ chức, nhưng cũng có chút quan hệ, nếu không cấp trên cũng sẽ không sai ta an bài nơi ở cho hắn!"
Bốn người vừa nói cừa cười, suy đoán lai lidjch của bốn người Phương Kiếm Minh một lúc lâu, cuối cùng thì cho rằng bọn họ chính là người của triều đình - Cẩm y vệ.
Trên đường đột nhiên xuất hiện một người phóng đến chỗ bọn họ nhanh như chớp, bốn người còn chưa kịp thấy hình dáng của người đó thì hắn đã vươn một tay bắt được ngực của Triệu Tam Thắng, lạnh giọng nói: "Ta hỏi ngươi, lão đổ tài lúc nãy đã bắt người đi, hỏi ngươi chuyện gì?"
Bốn người thấy đó là một tử y trung niên nhân, thần thái lạnh lùng, trên vai có một đôi kim cương giản.
Hắn có thể dễ dàng khống chế Triệu Tam Thắng, Triệu Tam Thắng hiểu rằng võ công của người này cao hơn mình rất nhiều, Triệu Tam Thắng vốn 'một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng', vội vàng nói: "Các hạ là ai? Có chuyện gì từ từ nói."
Ba đại hán kia vốn đang phẫn nộ trong lòng mà không phát tiết ra dược, giờ thấy có người đến gây sự, lập tức rút binh khí bên hông ra, quát lên, đánh đến tử y trung niên.
Tử y nhân quát: "Lớn mật!" Tử y nhân vươn tay ra, dưới chân khẽ động, ba đại hán chỉ cám thấy cổ tay bị tê, trước mắt hoa lên, binh khí đã nằm trong tay của tử y nhân, tử y nhân cười lạnh, tiện tay ném một cái, hai thanh cương đao, một thanh cương kiếm, bay ra xa hơn muời trượng, lực ném cực mạnh, khiến người khác phải khiếp sợ.
Tử y nhân quát: "Thấy ta mà còn dám động thủ, các ngươi chán sống rồi!" Nói xong cánh tay đang bắt giữ Triệu Tam Thắng khẽ dùng lực, Triệu Tam Thắng hét lên như heo bị mổ bụng, mồ hôi trên trán to như hạt đậu, chảy xuống liên tục, run run nói: "Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng, tiểu nhân nói, tiểu nhân nói, lão đổ tài kia hỏi tiểu nhân Cửu ca đang ở nơi nào, chuyện khác không có hỏi đến, nếu không tin thì có thể hỏi ba người bọn hắn, nếu tiểu nhân có nửa câu gian đối thì thiên lôi đánh chết!"
Tử y nhân lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói: "Nói thế thì ngươi đã chỉ điểm cho lão?"
Triệu Tam Thắng nhận thấy sắc mặt của hắn không tốt, trong lòng run sợ, bấn loạn, quên cả trả lời. Tử y nhân cả giận nói: "Xem ra ngươi đã nói ra rồi, tốt, tốt lắm, ngươi dám bán đứng tổ chức."
Triệu Tam Thắng hét lớn: "Không, không, Cửu ca không phải là người của tổ chức, chưa có người nào nói qua với ta hắn là ..."
Tử y nhân cười lạnh, nói: "Nói cho ngươi nghe, mẹ kiếp, ngươi có thân phận gì, dám bán đứng tổ chức, đi chết đi!" Thầm vận nội lực, một chưởng đánh lên trực của Triệu Tam Thắng, Triệu Tam Thắng mềm nhũn, ngã ra đất, ngũ quan xuất huyết, xem ra không sống nổi."
Ba thanh y đại hán thấy thế thì trong lòng kinh hoảng, vừa lui ra sau vừa nói: "Tiểu ... Tiểu nhân không có bán đứng tổ chức, xin tha cho tiểu nhân!"
Tử y nhân cười khằng khặc, nói: "Các ngươi không có bán đứng tổ chức, nhưng mà các ngươi biết không? Các ngươi đã biết thân phận của Cửu ca, ta có thể tha cho các ngươi sao?" Vừa nói vừa nâng tay lên.
Ba người thấy hắn muốn ra tay hạ sát thì hoảng sợ hét lớn: "Tiểu nhân nhất định sẽ không nói ra, xin tha mạng!" Vừa hét lên vừa xoay người bỏ chạy, ba người phân ra ba hướng khác nhau, ánh mắt của tử y nhân lạnh lùng, đánh ra ba phách không chưởng về phía lưng của ba người, tốc độ bay của chưởng lực nhanh hơn tốc độ chạy của ba người, vì thế cả ba cùng văng lên cao rồi rơi xuống đất, nằm yên bất động.
"Lợi hại, lợi hại, chưởng pháp của ngươi đã tăng lên đến tầng thứ tư, thật không ngờ chỉ trong nửa năm, lão Khí Thiên Vương lại nhường vị trí lại cho ngươi, chúc mừng, chúc mừng!" Theo giọng nói, năm bóng người từ xa hiện ra, một người trong số đó cười nói.
Tử y nhân nghe xong thì cười ngạo nghễ, nghiêm mặt, nói: "Năm vị, Cửu ca gặp chuyện, chúng ta mau đi nào!"
Năm người vừa nghe xong thì sắc mặt đại biến, không kịp đặt câu hỏi, sáu người liên thi triển khinh công tuyệt đỉnh, phá không phóng đi.
Sáu người vừa mới đi không lâu thì có ba đạo nhân ảnh phóng đến, đến gần thi thể của Triệu Tam Thắng, một người ngồi xổm xuống bên cạnh, xem xét thi thể của Triệu Tam Thắng, sắc mặt trầm trọng, nói: "Quả nhiên là 'Thanh Minh Chưởng', những người này rốt cục có lai lịch gì?" Người này là một đạo bào lão giả.
Một lão tăng mặt mũi hiền từ nói: "A Di Đà Phật, giết người vô hình, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến cho kẻ khác phẫn nộ, hai vị có tính toán gì không?"
Đã có 50 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Một lão giả cao lớn kêu lên: "Còn có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên là theo sau, chuyện của Ma Giáo và Ma Môn chúng ta tạm thời bỏ qua một bên, tạm thời bọn họ sẽ không náo động lên, còn những người này, võ công cao cường, lai lịch bí ẩn, nếu không tra ra chi tiết thì võ lâm khó mà bình yên!"
Nghe xong lời này thì lão đạo chắp tay, nói: "Vô Lượng Thiên Tôn, lão Đường, lời này của lão nói rất đúng ý của lão đạo, Đại Phương, ý của lão thế nào?"
Lão tăng cũng gật đầu nói: "Nếu mọi người đã nhất trí như thế thì chúng ta đi thôi, hy vọng bốn thi thể này nhanh chóng được phát hiện, A Di Đà Phật!"
Sau một tiếng phật hiệu, cả ba thi triển khinh công, nhanh chóng biến mất ở phía xa.
Lão đổ tài và Hoa Thiên Vân cùng sử dụng bản lĩnh chân chính, quả nhiên là nhanh tựa lưu tinh, đảo mắt cái là đã hạ xuống trên đỉnh một mái nhà, chân giẫm lên mái, phi thân xuống, hai bóng người từ trong viện phi thân ra, hai chưởng lực hùng hậu được đánh về phía hai người, lão đổ tài cười ha hả, nói: "Nếu đến rồi thì cần gì phải vội vã như thế?"
Trong giọng nói, bốn bóng người phân ra làm hai phía đối chưởng, hai tiếng nổ lớn vang lên, trong viện nổi lên cuồng phong, gió thổi dữ dội, bốn người thì giống như cửu thiên thần long, bay lượn trong cuồng phong, hai người Hoa Thiên Vân và lão đổ tài, chân vừa chạm đất là lập tức phát ra khí thế cường đại, phủ kín cả viện tử, nếu người nào muốn ra ngoài thì phải phá tan kình khí của bọn họ.
Hai người đối chưởng với họ, chân vừa chạm đất là cả người liên lung lay, rõ ràng, chưởng lực của hai người này không bằng đối phương.
"Ke ke", một tiếng cười vang lên, sau đó một tử y nhân từ trong phòng đi ra, phía sau có bốn người, ba trung niên nhân có tướng mạo kỳ lạ, thân hình cao lớn, một người có tướng mạo anh tuấn nhưng ánh mắt dâm tà.
Nhãn châu của lão đổ tài khẽ chuyển, nhìn thanh niên, cười hà hà nói: "Cửu ca, ngươi khỏe chứ?"
Thanh niên đó sắc mặt đại biến, hỏi: "Lão là ai? Tại sao lại biết ta là Cửu ca?"
Lão đổ tài cười nói: "Lão đổ tài đã gặp qua ngươi, hiển nhiên là biết rồi, ngươi cứ thong thả, có người muốn tìm ngươi tính sổ, ngoan ngoãn ở đó mà chờ, các ngươi là ai, võ công xem ra cũng không tệ!"
Tử y trung nhiên nhìn thoáng qua Hoa Thiên Vân, không trả lời câu hỏi của lão đổ tài mà hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?" Ngữ khí vô cùng cao ngạo.
Hoa Thiên Vân mỉm cười, nói: "Thế ngươi là ai?" Tử y nhân tức giận hừ một tiếng.
Lúc này, Phương Kiếm Minh và Ngô Thế Minh chạy đến, từ trong không trung phóng xuống, Ngô Thế Minh đảo mắt nhìn quanh, gằn từng chữ một: "Kẻ nào là Cửu ca, đứng ra cho ta!"
Phương Kiếm Minh đảo mắt nhìn quanh, thấy thanh niên kia thì hơi ngẩn người, thầm nghĩ: "Sao hắn lại ở đây?" Thì ra thanh niên đó chính là người đã bị Phong Linh đánh cho cong đít lên mà chạy vào hôm đó ở 'Phong Linh Độ Khẩu'.
Thanh niên kia nghe Ngô Thế Minh nói xong thì nhíu mắt lại, thoáng nhìn qua tử y nhân, tử y nhân gật đầu, thanh niên bước từ trong đám người ra, cao giọng nói: "Ta chính là Cửu ca, ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?"
Ngô Thế Minh nhìn hắn một cái thật sâu, hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi biết Tôn Đại Ngũ?"
Thanh niên đó kinh ngạc, nói: "Ngươi muốn sao?"
Ngô Thế Minh cười lạnh, nói: "Tôn đại thúc có phải do ngươi giết?"
Thanh niên đó thấy đối phương bất quá chỉ có vài ba người, mà bọn hắn thì lại có đến bảy người, mặc dù hắn đang bị trọng thương nhưng cho dù có động thủ thì cũng không sợ, nói: "Đúng thì sao, mà không đúng thì thế nào?"
Ngô Thế Minh lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Nếu như thật sự là ngươi giết chết, vậy thì giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, ta muốn lấy lại công đạo, còn nếu không phải là ngươi thì ta sẽ đích thân tạ lỗi!"
Thanh niên cúi đầu trầm tư, còn tử y nhân thì cười khằng khặc, nói: "Cửu ca, ngươi giết ai thế? Không phải chỉ có một người thôi sao, có gì mà kinh ngạc! Giết người thì nhận, có chúng ta ở đây, không ai có thể động đến ngươi!"
Thanh niên đó đột nhiên cười ha hả, nói: "Xem ra ngươi chính là 'khiếu hóa công tử' Ngô Thế Minh, ngươi muốn ra mặt cho tôn tử của tôn gia?"
Ngô Thế Minh lạnh lùng cười nói: "Có chuyện bất bình thì sẽ có người ra tay tương trợ, ngươi thật sự là người đã giết chết Tôn đại thúc?"
Thanh niên đó cảm thấy lạ, hỏi: "Ta và Tôn đại thúc năm xưa không thù không oán, tại sao lại muốn giết hắn?"
Lão đổ tài nghe xong thì mỉm cười, nói: "Cửu ca, ngươi biết Mị Nương phải không?"
Sắc mặt của thanh niên đại biến, quát: "Ngươi là ai? Tại sao lại biết Mị Nương?"
Lão đổ tài cười nói: "Lão đổ tài chính là lão đổ tài, ngươi còn không nhận sao, hay là lão đổ tài đi tìm Mị Nương để đối chất?"
Thanh niên cười lạnh, nói: "Mị Nương sẽ nói cho lão nghe sự thật sao, xem ra chính lão đang nói dối!"
Lão đổ tài nói: "Ngươi không tin sao, tốt, vậy ngươi chờ ở đây, lão đổ tài đưa Mị Nương đến đây đối chất với ngươi!"
Trên mặt thanh niên hiện ra vẻ hoảng sợ, nói: "Lão nói thật? Mị Nương đã nhận tất cả, vậy Hồ Bất Quy cũng đát biết chuyện?"
Lão đổ tài cười lạnh, nói: "Nếu Hồ Bất Quy biết được ngươi và Mị Nương lén lút qua lại thì hắn còn có thể không tìm đến ngươi sao, hắn chỉ cần ép hỏi Mị Nương thì sẽ biết ngay nơi ở của ngươi, chuyện này chỉ có vài người biết, ngươi cho rằng chỉ có trời biết đất biết, nhưng không ngờ rằng lão đổ tại lại biết bí mật của các ngươi phải không, cái này gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó thoát!"
Thanh niên đó nói: "Làm sao lão biết được?"
Lão đổ tài cười nói: "Đó cũng là tự trách cách ngươi không biết giữ kín miệng, khi hai người các ngươi nói đến chuyện này thì lão đổ tài ở một bên nghe được, hà hà, xem ra lần đó lão đổ tài thật sự là 'quân tử trên mái nhà'!"
Thanh niên đó vừa nghe xong thì hiểu rằng lão đổ tài đã biết rõ chuyện này, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận, không nên cùng với Mị Nương nhắc lại chuyện này, sự việc vốn đã như thuyền chìm đáy nước rồi, nhưng không ngờ hôm nay lại bị sóng nước đẩy lên, thầm trách mình không cẩn thận, đồng thời cũng trách Mị Nương lắm miệng, nếu như nàng ta không lo lắng chuyện này chuyện kia thì trên đời này làm sao có người biết được chuyện này chứ, và nỗi oan của Hồ Bất Quy sẽ không bao giờ được giải. Nhưng hôm nay, nỗi oan của Hồ Bất Quy không chỉ được khai giải mà chính bản thân mình lại gặp phiền toái.
Nghĩ thế, trong lòng nhất thời cảm thấy buồn bực, hét lớn: "Không sai, Tôn Đại Ngũ chính là do lão tử giết, chính tay lão tử giết hắn, thế thì sao? Các ngươi có thể làm được gì ta nào? Đừng nói là các ngươi, cho dù là Hồ Bất Quy, hôm nay hắn cũng không dám tìm ta gây sự, các ngươi thấy rõ không, sáu vị này đến đây là trợ giúp ta, các ngươi đến tốt lắm, sau khi giết các ngươi thì sự việc này sẽ không còn người nào biết đến nữa, đây gọi là 'thiên đường có lối không đi, địa ngục không lối lại đi chui vào'!" Sau khi thốt ra những lời này hắn đưa mắt nhìn về tử y nhân ra hiệu.
Mặc dù hắn và tử y nhân này chỉ mới quen biết, nhưng lúc tử y nhân tìm đến hắn, thái độ ôn hòa, và năm người đi theo tử y nhân thì đối với hắn vô cùng khách khí, xem hắn như là một đại nhân vật, tâm cơ của hắn vốn không nhỏ, nháy mắt với tử y nhân, một là xem những người này có chịu nghe hắn nói hay không, hai là nhân cơ hội này mà kiếm thêm chút can cảm.
Tử y nhân thấy hắn nháy mắt ra hiệu thì làm sao mà không hiểu được, lạnh lùng cười, trong tiếng cười, sáu người lập tức động thân, hai người lên trên mái nhà, bốn người khác tự phân ra, đứng trước người thanh niên, tử y nhân cũng đứng trong số đó, xem bộ dáng thì dường như hắn có cùng cấp bậc với năm người kia, bất quá có lẽ do hắn thường xuyên mở lời cho nên xem như là hắn cầm đầu.
Thanh niên kia thấy thì trong lòng mừng rỡ vô cùng, thầm nghĩ: "Quả nhiên là trời cũng giúp ta, sáu người này không biết là ai, lại nghe lời ta nói, ha ha, quản gì đến việc bọn họ là ai chứ, trước tiên giết chết bốn kẻ gây sự này trước, rồi chuyện khác tính sau!"
Nghĩ xong, hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Minh, nói: "Ngô Thế Minh, nghe nói ngươi là một trong thập đại công tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi táng thân tại nơi này, tiếc hận cả đời, có tiền đồ tốt không đi, lại đi chui đầu chịu chết, ngươi và tổ tôn nhà họ tôn có quan hệ gì?"
Bốn người thấy bọn họ bố trận thì không hề bối rối tí nào, nhất là Ngô Thế Minh, nghe hắn nói xong thì ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: "Nói như vậy thì các ngươi định giết chúng ta, hừ, ta đã là nghĩa tôn của Tôn bà bà, ngươi giết chết Tôn đại thúc, đương nhiên là ta phải ra mặt tìm ngươi." Sau đó hắn lắc đầu, nói: "Đáng tiếc là bà bà và Khổ Nhi không có ở nơi này, nếu không thì ta sẽ cho nàng tự tay giết ngươi, báo thù cho Tôn đại thúc, cũng như là bồi thường cho đau Khổ nhiều năm của nàng!"
Thanh niên nghe xong thì phá lên cười ha hả, Ngô Thế Minh cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Thanh niên đó dừng cười, nói: "Ta cười ngươi là tên ngốc, năm xưa Tôn Đại Ngũ thật sự không hề chết oan!"
Ngô Thế Minh hỏi: "Tại sao?"
Thanh niên đó cười lạnh, nói: "Mặc dù quan hệ của ngươi và hai tử tôn nhà họ tôn cực tốt, nhưng có điều ngươi còn không biết, năm đó Tôn Đại Ngũ đã có thể tử, có nữ nhi, vậy mà lại còn đến kỹ viện tầm hoa vấn liễu, khiến cho thê tử của hắn mang bệnh mà chết, còn Tôn bà bà thì lại bao che cho nhi tử của mình, Tôn Đại Ngũ đi đến kỹ viện lão cũng không thèm quan tâm, đến chi chết ở kỹ viện thì mới bối rối, năm đó Tôn Đại Ngũ tội đáng phải chết, hắn đối đãi với thê tử như thế, ta giết hắn coi như là làm một việc tiện, tiểu tử nhà ngươi thì biết được gì, còn tưởng rằng mình là một hiệp khách, buồn cười, buồn cười!"
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Ngô Thế Minh nghe xong thì lửa giận bùng cháy, quát: "Thúi lắm, ngươi dám điên đảo trắng đen, cho dù đúng như lời ngươi nói, thì cho dù Tôn đại thúc có không đúng thì ngươi dựa vào cái gì để giết hắn, xem ra cũng là do hắn phát hiện ra gian tình giữa ngươi và con ả Mị Nương kia nên các ngươi mới muốn giết người diệt khẩu, ta không cần biết Tôn đại thúc đã làm chuyện gì, hôm nay đã không còn tại thế nữa, ta chỉ muốn hỏi ngươi tại sao lại muốn giết hắn!"
Thanh niên đó cười lạnh: "Ngươi muốn hỏi ta tại sao lại giết hắn, thật ra ngươi đã đoán đúng rồi, đó là vì hắn thấy chuyện không nên thấy, còn muốn nói lung tung với Hồ Bất Quy, ta chỉ còn cách tiễn hắn về Tây Thiên, để hắn đi đoàn tụ với thê tử của hắn, ngươi đã biết ta là hung thủ, vậy thì ta cũng nói cho ngươi biết, năm đó sau khi Tôn Đại Ngũ luận võ với Hồ Bất Quy trở về thì đến 'Nghênh Xuân Viện' uống rượu giải sầu, hắn vốn đã đánh cuộc với Hồ Bất Quy, nếu kẻ nào thu thì không được dây dưa với Mị Nương nữa, tiểu tử đó làm sao là đối thủ của Hồ Bất Quy chứ, đương nhiên là thảm bại trở về, hừ, thằng nhãi này mượn rượu giả điên, xông vào khuê phòng của Mị Nương, tất nhiên là muốn phi lễ với nàng, không ngờ rằng lúc đó ta lại đang ở trong phòng ân ái với nàng, bị hắn nhìn thấy, thằng nhãi ấy còn nói cái gì mà 'thì ra Hồ Bất Quy đúng là một con rùa, xem ra ta không có thua, Hồ Bất Quy, không ngờ ngươi lại yêu một người phụ nữ như vậy, hảo, hảo, hảo, Hồ Bất Quy, ta muốn nhìn thấy sắc mặt của ngươi khi biết được tin này', ta nghe xong thì đương nhiên biết là thằng nhãi đó muốn đi nói lại cho Hồ Bất Quy, cho nên giết chết hắn ngay tại chỗ, hừ, thằng nhãi đó đúng là đáng chết, Ngô Thế Minh, bây giờ ngươi biết tại sao lão tử muốn giết hắn rồi chứ!"
Ngô Thế Minh nghe xong thì cười to ba tiếng, nói: "Quả nhiên là như thế, quả nhiên là như thế."
Thanh niên cười lạnh, nói: "Vốn lão tử không cần phải nhiều lời, nhưng mà xem ra các ngươi sắp phải đi gặp diêm vương, miễn cho các ngươi phải thành một đám quỷ hồ đồ nên lão tử thành toàn cho các ngươi, nói ra mọi chuyện năm đó, như vậy thì các ngươi có chết cũng không hối tiếc! Còn không mau cảm ơn ta, hé hé!"
Bốn người nghe những lời vô sỉ của hắn thì trong lòng không ít thì nhiều cũng cảm thấy tức giận, còn sáu người kia nghe xong thì không chút động dung, sáu người bọn họ giết người vô số, cũng làm không ít chuyện vô sỉ, nếu không thì cũng không được gia nhập vào tổ chức.
Hoa Thiên Vân nghe xong thì nhíu mày, mỉm cười, nói: "Nói thế thì ngươi muốn giết tất cả chúng ta!"
Thanh niên đó nhìn hắn một cái, thấy dung mạo của hắn đường đường chính chính, nhưng không hề có một chút nào giống như là một cao thủ, hỏi: "Ngươi là ai?"
Hoa Thiên Vân cười nói: "Người thích xen vào chuyện người khác, hạng người như ngươi, có chết hàng ngàn lần cũng không đủ, trong mắt của ngươi không có đúng sai, chỉ có mạnh yếu, ta không quen nhìn cho nên cùng ngô lão đệ đến đây hỏi tội các ngươi!"
Tử y nhân hừ một tiếng, xen vào nói: "Trên giang hồ vốn là mạnh được yếu thua, người trẻ tuổi, nếu ngươi không đem chuyện hôm nay nói ra thì chúng ta sẽ không làm khó ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Hoa Thiên Vân cười nói: "À, thế sao, đó là một ý kiến không tệ, đáng tiếc là ngươi lại nhìn nhầm đối tượng, ta không phải là hạng người sợ chết!"
Khóe miệng của tử y nhân hiện lên một nụ cười, nhìn về Phương Kiếm Minh đứng ở phía sau, nói: "Còn tên tiểu tử chưa dứt sữa kia cũng dám đến đây!"
Phương Kiếm Minh cười ha hả, nói: "Ta thì sao, đúng là chưa dứt sữa, nhưng cho dù là còn chưa duest sửa thì cũng mạnh hơn bọn người không biết trời cao đất rộng là gì."
Tử y nhân quát: "Ngươi nói ta không biết trời cao đất rộng?"
Phương Kiếm Minh nói: "E rằng là thế, ngươi cho rằng còn có thể là ai nữa?"
Tử y nhân nghe xong thì giận dữ quát lớn: "Các vị, chúng ta động thủ, tiểu tử này cứ giao cho ta!"
Tiếng nói còn chưa dứt thì đã xuất trảo hướng thẳng về phía ngực của Phương Kiếm Minh, thế đến cực nhanh, nhất kích như lôi, Phương Kiếm Minh rùng mình, thầm nghĩ: "Thật là nhanh!" Sử dụng một chiêu 'Quái Mãng Phiên Thân', tránh khỏi trảo của tử y nhân.
Tử y nhân thấy một chiêu không trúng thì sửng sốt, cười lạnh: "Xem ra ngươi cũng có chút bản lãnh!" Miệng thì nói nhưng song thủ cong lại như câu, đánh về phía Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh thấy thế đến hung mãnh, không dám khinh địch, lui về sau liên tiếp năm bước, vừa thối lui vừa phản chiêu, hắn sử dụng ra 'Mộng Tiêu Dao Quyền', môn quyền pháp này công thủ đều được, không có nhiều người thấy qua nó.
Tử y nhân có võ công cao cường, thế công hung mãnh, nhưng muốn trong thời gian ngắn công phá phòng ngự của Phương Kiếm Minh là cực kỳ khó khăn.
Động tác của cả hai nhanh như thiểm điện, chớp mắt cái là đã giao thủ hơn mười chiêu, quyền phong kích động, trảo phong dồn dập, mặc dù trong võ lâm tử y nhân chỉ là một người vô danh nhưng hắn lại có tu vi võ học cao thâm, lại rất tự phụ đối với võ công của mình, mà Phương Kiếm Minh đánh với hắn lại không hề thua kém tí nào, càng đánh càng cảm thấy tức, thầm nghĩ: "Lão tử thân là một trong ba mươi sáu thiên cương, không ngờ lại không thu thập được một tên tiểu tử, nếu để cho bọn hắn biết, chẳng phải là cười đến chết luôn sao!"
Vừa nghĩ thế, động tác của hắn dần chậm lại, Phương Kiếm Minh nhìn sang bên cạnh, thì thấy lão đổ tài đang giao đấu với hai người khác, lão đổ tài tay thì đánh mà miệng thì hô to liên tục, Phương Kiếm Minh không biết là lão kêu lên những gì, nhưng xem ra lão dư sức đối phó hai người đó cho nên hắn hiển nhiên là không lo lắng gì cho lão, mà trong lòng còn cười thầm.
Lại tiếp thêm một chiêu nữa đẩy lùi tử y nhân ra, Phương Kiếm Minh nhìn sang phía Ngô Thế Minh, thấy hắn đang giao đấu với một người có đôi tai hơi nhọn, Ngô Thế Minh rất coi trọng đối thủ, hắn rút côn ra, triển khai 'Hồi Long Côn' do hắn tự nghĩ ra, mưa gió không lọt, nội lực của người đó hùng hậu hơn so với Ngô Thế Minh, nhưng chiêu thức của hắn lại không tinh diệu bằng Ngô Thế Minh, hai người không ai nhường ai, trận đấu vô cùng kịch liệt, trong thời gian ngắn không ai có thể đánh bại được đối phương.
Mặc dù hai mắt của Phương Kiếm Minh chỉ chuyển qua một lượt, nhưng cũng có thể thấy rõ tình hình, thầm cảm thấy lo lắng cho Ngô Thế Minh.
Phương Kiếm Minh sử ra một chiêu 'Mộng Lý Hoa Lạc Tri Đa Thiếu', quyền ảnh hiện ra liên tiếp, tựa như vô số đóa hoa tung bay, mỗi một đóa hoa phiêu dật theo gió, không thể biết được đóa hoa nào mới là sát chiêu thật sự, chiêu thức này chính là chiêu lợi hại nhất trong 'Mộng Tiêu Dao Quyền' của Phương Kiếm Minh, vừa có thể tấn công mà cũng có thể dùng để phòng thủ.
Tử y nhân thất kinh, vội phối hợp cả ba loại thân pháp, xoay người thối lui, quát: "Hảo tiểu tử, lộ số của ngươi rất lạ, đây là quyền pháp gì?"
Phương Kiếm Minh còn chưa nói gì thì đã có người cười nói: "Cái gì mà lộ số rất lạ, võ công trong thiên hạ không phải vô số sao? Ừm, không sai, chiêu thức không tồi!"
Phương Kiếm Minh giương mắt nhìn lên, thì thấy 'hoa đại ca' đang cười khanh khách nhìn về phía này, đối chiêu với hắn là hai người, một trung nhiên mặt dẹt, một trung niên mũi dẹt, Phương Kiếm Minh nhìn kỹ lại thì ngẩn người ra, thì ra Hoa Thiên Vân để tay trái ra phía sau, chỉ dùng tay phải để đối phó với hai người đối phương.
Tay phải của Hoa Thiên Vân vung lên, thân hình của hai người kia liền chấn động, giống như là bị trúng bệnh lạ vậy, chiêu thức này của Hoa Thiên Vân chính là 'Nhị Lang Thiêu Thủy' trong 'Nhị Lang Quyền'.
(Nhị Lang Quyền: Một bộ quyền của Bắc Thiếu Lâm)
'Nhị lang quyền' vốn chỉ là hạng xoàng trong giang hồ mà thôi, uy lực tầm thường, không ngờ khi Hoa Thiên Vân sử dụng, vẫn là những chiêu thức đó nhưng uy lực lại cao hơn rất nhiều, hắc diện trung niên vừa bổ một chưởng về phía sau của Hoa Thiên Vân, chưởng còn chưa đến thì nắm tay phải của Hoa Thiên Vân đã đến trước ngực của hắn, trong lòng hoảng sợ, hắn vội vàng thu chiêu thối lui.
Hoa Thiên Vân mỉm cười, vẫn sửa dụng chiêu thức 'Nhị Lang Thiêu Thủy', lại đánh lui trung niên nhân mũi dẹt thêm lần nữa, cười nói: "Các ngươi nương tay à, sao động tác lại thong thả thế?"
Hai người nghe xong lời này thì lập tức dùng cả hai tay, bốn phách không chưởng lực đồng thời đánh về phía Hoa Thiên Vân, chưởng phong như lôi động, phát ra những tiếng gió rít, Hoa Thiên Vân gật đầu, nói: "So với lúc nãy thì khá hơn nhiều, võ công của hai ngươi xem ra cũng được!"
Tiến lên một bước, nghênh đón chưởng phong, chưởng phong khiến cho vạt áo dưới của hắn dao động, khi chưởng phong sắp đánh đến thì Hoa Thiên Vân hét lớn một tiếng, vẫn là chiêu thức 'Nhị Lang Thiêu Thủy' được thong thả thi triển, mỗi khi đầu quyền của hắn di chuyển là chưởng phong liền giảm bớt ba phần, khi song quyền ngang với đầu vai thì chưởng phong vốn mãnh liệt đã biến mất không còn tăm hơi.
Hai người thấy Hoa Thiên Vân có công phu kinh khủng như thế thì kinh hãi trong lòng, hét lớn một tiếng, sử dụng hết công phu của mình, Hoa Thiên Vân thấy thế thì nhướng mày, quát: "Hảo, ta sẽ chơi đùa với các ngươi!"
Phương Kiếm Minh mãi lo xem bên này, chính lúc đó, một chưởng phong ập đến, Phương Kiếm Minh không hề nghĩ ngợi, vội xuất ra một chưởng, lão đổ tài thấy thế thì biến sắc, nói: "Đừng tiếp chưởng của hắn!"
Với cấp bậc như lão thì cho dù có bị hai người vây đánh thì vẫn có thể quan sát tình hình xung quanh rõ như lòng bàn tay, xuất ra một trảo, một khối mạt chược bắn ra như lưu tinh, cắm vào lòng bàn tay của hai người, mặc dù lão ra tay sau nhưng ám khì thì lại nhanh hơn động tác của con người nhiều, cho nên sau khi lão phóng mạc chược ra thì nó lại đến trước.
Khối mạc chược bị chưởng đánh thành bột phấn, lúc này thủ chưởng của Phương Kiếm Minh chỉ cách đối phương có nửa tấc, tử y nhân cười nham hiểm: "Chậm rồi tiểu tử!" Cánh tay dài chợt dài thêm ba tấc, thủ chưởng áp lên các đốt ngón tay của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh cười nói: "Chưa chắc!" Sau đó cả người chợt động, giống như một người say rượu bị nghiêng ngả, các ngón tay của tử y nhân chỉ có thể lướt qua y phục của Phương Kiếm Minh, cánh tay của hắn đã rụt về, khi vừa ngã người xuống thì lăng không đá một cước.
Tử nhân nhân tránh sang một bên, hét lớn, tay trái thì bổ ra, nhằm về phía bắp chân của Phương Kiếm Minh, còn tay phải thì rút cương giản trên vai xuống, bổ lên đỉnh đầu của Phương Kiếm Minh, cương giản là một binh khí ngoại môn, lại thuộc về loại binh khí ngắn, khi giao đấu ở cự ly gần, thì một chiêu này không hề đơn giản, mạng của Phương Kiếm Minh có thể sẽ mất!
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥yêu gia đình♥
Phương Kiếm Minh làm sao có thể để cho hắn đánh trúng, bất ngờ sử dụng chiêu 'Lão Thụ Bàn Căn', cả người xoay tròn tránh sang một bên, tiếp đó sử dụng công phu 'Không Thủ Như Bạch Nhận', muốn đoạt lấy cương giản của tử y nhân.
Trên mặt tử y nhận hiện lên nụ cười lạnh lẽo, nổi giận quát lớn: "Muốn chết!", không đợi chiêu thức của cương giản hoàn thành đã vội sử dụng một thức 'đẩu chuyển tinh di', cương giản mang theo kình phong mãnh liệt nhắm thẳng vào lòng bàn tay của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh cười nói: "Muốn chết ư, tiếc là chưa chắc thế!" Cả người bật về sau, phóng lên, bay lượn như chim, phóng qua đầu của tử y nhân.
Tử y nhân không ngờ Phương Kiếm Minh lại lớn mật như thế, dám dùng tay không đối chiêu với hắn, hơn nữa lại không để ý đến kình lực từ cương giản mà bay qua trước mặt hắn, lập tức xoay tay đánh ra một giản.
Một tiếng 'đương' vang dội, cổ tay của tử y nhân tê rần, suýt tý nữa là cương giản đã rời khỏi tay, hắn vội vận nội gia chân lực, nắm chặt cương giản, quay đầu lại nhìn.
Thấy được trong tay của Phương Kiếm Minh là một thanh tiêu màu lam, lộn một vòng trong không trung rồi hạ xuống, hét lớn: "Lợi hại, lợi hịa, khí lực của ngươi đúng là không nhỏ!"
Tử y nhân kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ: "Không ngờ tiểu tử này lại có nội công thâm hậu như thế, nếu muốn thắng hắn cũng rất khó khăn, tên tiểu tử này kiếm đâu ra thanh tiêu kia, cương giản của mình vốn là được bách luyện mà thành, mà lại không thể chấn vỡ được thanh tiêu của hắn!" Nghĩ thế thì hắn đưa mắt nhìn về thanh tiêu trong tay Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh giơ thanh tiêu trong tay lên, cười nói: "Đối phó với người như ngươi thì không cần phải xuất đao, ta sẽ dùng thanh tiêu này đùa với ngươi!"
Tử y nhân cố nén lửa giận trong lòng, hỏi: "Tiểu tử, thanh tiêu của ngươi tên gì?"
Phương Kiếm Minh cười nói: "Cần gì phải biết tên của nó, nếu có thể đánh được người thì nó là bảo bối tốt!"
Tử y nhân thấy hắn không nói thì trong lòng cũng thầm nghi ngờ, cười khằng khặc, nói: "Ngươi đã có bảo bối tốt như thế mà lại dám xuất ra, hôm nay lão tử sẽ đoạt lấy nó!"
Tiếng nói còn chưa dứt thì đã phóng người đến, xuất ra một chưởng, Phương Kiếm Minh rùng mình, thầm nghĩ: "Lão quái này sử dụng công phu gì? Xem ra có điểm quái dị, tốt nhất là không nên tiếp chưởng lực của hắn!"
Nghĩ vậy hắn liền vung lam triều tiêu trong tay lên, vài tiếng gió ô ô vang lên, nghiêng người tránh chưởng, tử y nhân cười lên quái dị, chuyển tay, một chưởng nhắm thẳng về phía ngực của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh cười lạnh, nói: "Ngươi tưởng rằng ta sợ à!" Cổ tay của hắn run lên, lam triều tiêu đánh ra.
Tử y nhân lộ ra thần sắc vui vẻ, chưởng hóa thành trảo, chụp lấy lam triều tiêu, cổ tay của Phương Kiếm Minh khẽ động, vận lực vào lam triều tiêu, một chiêu 'đả xà thất thốn' được sử ra, lam triều tiêu đổi hướng đánh thẳng về huyệt 'Lao Cung' trong lòng bàn tay của tử y nhân.
Tử y nhân cười nói: "Đến hay lắm!"
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, hắn lại chuyển trảo thành chưởng, bạo phát nội gia chân lực, cổ tay trầm xuống, đánh lên lam triều tiêu, một tiếng 'bồng' vang lên, cùng lúc đó hắn cũng vung cương giản lên nhắm thẳng về phía đầu vai trái của Phương Kiếm Minh, nhất chiêu nhị thức, nhanh như lôi bạo, diễn ra cực nhanh.
Phương Kiếm Minh hừ một tiếng, dưới thế công liền sử dụng thân pháp 'kỳ lân bát biến', một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, tám nhân ảnh vây quanh tử y nhân, liên tiếp đánh ra mười tám chiêu, những tiếng ô ô từ lam triều tiêu vang lên không ngừng, khi nó lọt vào tai của tử y nhân thì hắn có cảm giác như là tiếng âm phù đòi mạng.
Tử y nhân liên tiếp thối lui, cố gắng bảo vệ mạch môn của mình, hắn muốn phản chiêu nhưng không có cơ hội.
Phương Kiếm Minh liên tiếp tấn công bức đối phương hối hả lui về sau, càng đánh càng nhanh, không cho đối phương cơ hội thở dốc. Dần dần bức tử y nhân lui về bên cạnh tên 'Cửu ca'.
Từ lúc động thủ đến giờ, tên 'Cửu ca' này chỉ đứng ở một bên quan chiến, không phải là hắn sợ mà là hắn đang bị trọng thương, hắn bị Phong Linh đánh trúng một bổng há có phải là thương thế tầm thường, nếu hắn muốn động thủ thì cũng được, nhưng hắn vốn gian trá, tâm cơ không nhỏ, một khi động thủ thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến thương thế, cho nên hắn dứt khoát không động thủ, thứ nhất là muốn quan sát tình hình, thứ hai là thăm dò thực lực song phương.
Hắn quan sát một lúc lâu, cảm giác được hôm nay có chín phần là hắn không thể trốn thoát, mặc dù có đến sáu người đến trợ giúp hắn và ai cũng có bản lãnh cao siêu, tuyệt không dưới hắn, nhưng, lão đổ tài kia lại có võ công còn cao hơn, một mình lão đấu hai người mà lại còn có vẻ thong thả, cho dù có thêm hai người nữa thì e rằng cũng không phải là đối thủ của lão, còn hán tử có tướng mạo đường đường chính chính kia thì hắn không nhận ra được võ công của người đó, vì người đó sử dụng chiêu thức không phải là cao minh gì, chỉ là những môn công phu tầm thường, tựa như 'Hắc Hổ Đào Tâm', 'bạch hạc lượng sí' vân vân, chứ không phải là những chiêu thức tao nhã, những công phu hoa lệ, ấy thế mà chưởng phong, quyền phong thậm chí là kình khí của hai người kia phát ra mạnh mẽ mà không thể nào đến gần cơ thể hắn được, vẫn còn cách khoảng một trượng. Tựa hồ như hắn không cần sử dụng đến kinh khí, một tay, chỉ nam đánh bắc, giương đông kích tây, hai người kia sử dụng ra cả bản lĩnh lợi hại nhất của mình mà vẫn không thể làm gì được, càng đánh càng cảm thấy ruột gan phát lãnh, cả đời bọn họ chưa từng nhìn thấy đấu pháp cổ quái như thế, và cũng chưa từng có cảm giác lực bất tòng tâm như lúc này, bọn họ có cảm giác rằng đối phương có thể kết thúc tính mạng của họ bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn muốn thì không gì là không thể.
Nhưng Cửu ca lại không nhận ra được điều này, hắn chỉ thấy ba người càng đánh càng chậm, động tác thong thả, giống như sên bò, mặc dù hắn biết là có điều cổ quái trong đó nhưng không nhận ra được, nên cũng không biết ai là người thắng, vì thế hắn cũng không để trong lòng lắm, điều làm cho hắn không an tâm nhất chính là Ngô Thế Minh và người có đôi tai nhọn kia.
Hai người đã giao đấu hơn trăm chiêu, Ngô Thế Minh càng đánh càng điên cuồng, sử dụng toàn bộ bản lĩnh, quả thực là hắn dùng đến đấu pháp liều mạng, hắn đánh như thế khiến cho đối phương cảm thấy không chịu nổi.
Thật ra xét về bản lĩnh chân chính thì người đó chưa chắc thua kém Ngô Thế Minh, nhưng tục ngữ có câu: Ngang ngược sợ lỗ mãng, lỗ mạng sợ liều mạng. Ngô Thế Minh quyết tâm liều mạng, muốn đánh bại đối phương, sử dụng công pháp mạng như vũ bão, và chỉ nhằm vào huyệt đạo của đối phương, công phu đả huyệt của Thiếu Lâm Tự vốn là nhất tuyệt trong võ lâm. Người đó phải vận công lực đến mức cao nhất, thấy chiêu đối chiêu, đánh cho đến lúc này thì chân khí đã tiêu hao rất nhiều, khí lực giảm sút, mà côn pháp của Ngô Thế Minh vẫn cuồng bạo như cũ, trong lòng hắn thầm mắng: "@#$%^, vì cái tên tiểu tử này, có thể phải bỏ mạng lại, mặc dù cấp trên coi trọng hắn nhưng lão tử cũng không nhất thiết phải liều mạng, dù sao hai người kia có võ công cao thâm khó lường, khó mà chiếm được lợi thế, tốt nhất là nên lưu lại chút sức lực, nếu không ổn thì chạy trước thôi!" Hắn càng đánh càng không có ý muốn chiến đấu nên bị Ngô Thế Minh bức phải cuống quít lui về sau.
'Cửu ca' nhìn về phía bên này, nhướng mày, đang muốn tiến lên hỗ trợ thì chính lúc này tử y nhân bị Phương Kiếm Minh bức lui về sau đến gần chỗ hắn, hắn đảo mắt nhìn qua, quyết định ra tay 'tương trợ' cho tử y nhân, cổ tay đưa về sau, một tiếng 'tranh' vang lên, bảo kiếm được rút ra, phi thân lên, đâm kiếm về phía một thân ảnh của Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh thi triển thân pháp kỳ lân bát biến, người ngoài nhìn thấy là tám thân ảnh chớp động, chiêu kiếm này của 'Cửu ca' hướng thẳng về một trong số đó, Phương Kiếm Minh rùng mình, thầm nghĩ: "Người này có nhãn quang độc đáo, có thể biết được chân thân của ta!" Cổ tay hắn run lên, 'đinh' một tiếng, mũi kiếm đâm vào lam triều tiêu.
Hai người vừa hợp lập tức phân, vừa giao chiêu với Phương Kiếm Minh, 'Cửu ca' ngưng mắt nhìn lên, lúc này mới thấy rõ tướng mạo của Phương Kiếm Minh, sắc mặt biến đổi, hét dài, bất chấp trọng thương trong cơ thể, quát: "Thì ra là tiểu tử nhà ngươi! Lần trước phá hủy đại sự của lão tử, lão tử còn chưa tìm ngươi tính sổ, tiền bối, để ta xử lý tên tiểu tử này!"
Tử y nhân vừa chịu khổ dưới tay Phương Kiếm Minh, trong lòng đang buồn bực, muốn giết hắn để hả giận, nhưng đảo mắt nhìn qua thì thấy 'lão đặng' đang bị Ngô Thế Minh công kích, tình thế nguy hiểm, trong lòng ngẩn ra, thầm nghĩ: "Lão đặng ơi lão đặng, ngươi lại làm gì thế này!" Phóng người đi, cương giản lại vung ra, bắt lấy mộc côn của Ngô Thế Minh, cười khằng khặc nói: "Trước tiên giải quyết tiên tiểu tử này đã!"
Ngô Thế Minh cười lớn: "Hảo, để ta xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!" Mộc côn đảo hướng, ngăn cương giản lại, đầu côn di chuyển bất định, thật hư khó dò, đánh về phía đối phương.
Tử y nhân quát lớn một tiếng: "Triệt thủ!" Cương giản xuất ra liên hoàn tam giảo, nội lực hùng hậu, ý đồ muốn đánh bay mộc côn trong tay của Ngô Thế Minh.
Ngô Thế Minh cười lạnh: "Ngươi muốn lão tử rút tay ư, lão tử không rút!" Ngón trỏ duỗi thẳng, đâm vào huyệt 'du phủ' ở ngực đối phương, thế đến mãnh liệt, trầm nhược vạn quân.
Hai người cách khá xa nhau, nhưng một chiêu này vừa sử ra là đến liền, tử y nhân vội xuất chưởng, chưởng phong khiến cho thân hình của Ngô Thế Minh không vững, bị kềm lại, nhân lúc này tử y nhân vội thối lui, tránh khỏi một kiếp.
Trên người tử y nhân xuất đầy mồ hôi lạnh, vì khinh thường địch mà suýt tý nữa là bị trọng thương, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: "Thằng nhãi này không ngờ cũng là một cao thủ, cứ tưởng rằng lần này vào võ lâm sẽ ít gặp đối thủ, không ngờ lại gặp được hai tên hậu sinh mà có võ công cao thâm như vậy!"
Hai người bọn họ giao thủ chỉ trong nháy mắt, nhưng 'lão đặng' cũng tranh thủ được cơ hội thở dốc, nhìn thấy nhất chỉ của Ngô Thế Minh thì sửng số, chợt cười lớn, nói: "Kim Cương Chỉ của Thiếu Lâm Tự! Ngươi là người của Thiếu Lâm Tự?"
Hắn vừa dứt lời, Phương Kiếm Minh chợt lóe lên một ý trong đầu, bừng tỉnh, nói: "Hay lắm, thảo nào ta thấy ngươi quen quen, thì ra ngươi đã chạy đến đây, tên thải hoa tặc!"
Những tiếng 'đinh đinh' vang lên liên tiếp, trong lúc Phương Kiếm Minh lên tiếng thì hắn và đối phương vẫn liên tiếp ra chiêu, ba mươi sáu kiếm và ba mươi sáu tiêu, kiếm ảnh tung bay, tiêu ảnh tung hoành, kiếm tiêu va chạm, phát ra những thanh âm chói tai, hai người khắc phân khắc hợp, khắc hợp khắc phân, cát đá mịt mù.
Cửu ca vừa hạ xuống thì hừ một tiếng, tay ôm đầu vai, chau mày, trở cổ tay nhìn bảo kiếm trong tay, thanh kiếm của hắn cũng là vật phi phàm, nhưng lúc này đã có không ít vết nứt, một thanh kiếm thượng đẳng, chẳng những không thể chém được bảo tiêu của đối phương mà ngược lại còn bị hủy hoại, có thể thấy được thanh tiêu trong tay Phương Kiếm Minh là kỳ trân dị bảo.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của quykiemtu