Bởi vì bà lão tóc bạc kia cũng đã bị Diệp Phàm dọa sợ phát khiếp, thành ra rất kiêng kỵ Diệp Phàm. Vừa rồi hai phi đao kia của Diệp Phàm đúng là chỉ che mắt, tin rằng bà lão Lưu Ly này sẽ bị lừa, quả nhiên là như thế.
Mà mục tiêu công kích chân chính của Diệp Phàm chính là hai kẻ hung hãn là Pháo Động ở bờ bên kia và Tha Hồng đang tung người trên không.
Chỉ thấy hai tay của Diệp Phàm múa may loạn xạ khiến người ta hoa mắt, mà tốc độ xoay chuyển nhanh đến nỗi mắt người không thể nhìn ra đang làm gì. Ngay cả Pháo Động cũng cảm thấy có chút qủy dị, hoài nghi không biết có phải người này điên rồi, đang làm ảo thuật hay không.
Tha Hồng bị lực quán tính từ đuôi đẩy lên, lơ lửng trên không trung lúc này đột nhiên duỗi thân rắn ra, cái miệng rắn ở trung tâm vòng tròn há ra, lần này há cực lớn. Cái miệng rắn to bằng cái bát không ngờ có thể há to bằng cái chậu rửa mặt.
Mà giờ khắc này, mười mấy quả cầu bay của Pháo Động phối hợp rất nhịp nhàng, phóng đến chỗ 10m trước miệng rắn.
Phụt một tiếng vang lên.
Nọc độc phun ra từ miệng Tha Hồng như mưa sao băng đầy trời phun lên những quả cầu đen Pháo Động phóng ra, kẹp lấy những quả cầu đen đó phóng đi, xung quanh hình thành một vòng tròn chu vi mấy chục mét bao vây lấy Diệp Phàm, lao đến như tên bắn.
Nọc độc lại thêm độc cầu, thật là lợi hại, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Hai tay đột nhiên quỷ dị vẽ ra năm vòng tròn.
Trong không trung bất ngờ dao động rất khẽ. Nháy mắt, một sợi dây màu nước hiện lên ngay trước độc cầu mang theo nọc độc.
Đây tất nhiên là một trong những tuyệt kỹ Diệp Phàm học được từ sư phụ Bức Vương Nam Lăng Hậu: Thủy công. Trước kia Diệp Phàm tốn rất nhiều công sức chỉ có thể ngưng tụ ra một quả bóng nước to bằng quả bóng bàn.
Tuy nhiên, ngay lúc đó cũng có thể khiến cho Thiên Thông cửu đẳng Đại viên mãn thiếu chút nữa ngất xỉu. Có thể thấy được uy lực khủng khiếp của quả cầu nước này.
Quả bóng nước này lại hoàn toàn chỉ dựa vào nội tức tinh thuần, kết hợp với phương pháp thủy công bí mật dung hợp các phân tử nước trong không khí, đè ép rồi lại đè ép.
Thật giống như khí hóa lỏng, lúc thể khí bị đè ép đến một mức độ nhất định, cộng thêm sự giảm nhiệt độ, liền trở thành quả cầu nước. Cuối cùng bị nội cơ của Diệp Phàm kích phát mà bùng nổ, uy lực đó chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy.
Hai người Pháo Động và Lưu Ly không khỏi rùng mình, bởi vì, nhiệt độ quanh mình chợt giảm tới khoảng 0 độ. Chỉ là Tha Hồng là động vật máu lạnh, phản ứng đối với nhiệt độ vẫn chậm hơn một chút.
- Tại sao đột nhiên lại có dấu hiệu tuyết rơi vậy?
Lưu Ly nhìn trời có chút nghi hoặc, còn vẻ mặt của Pháo Động cũng không khác là bao.
Không kịp để hai người họ nghĩ nhiều, quả cầu nước quỷ dị mang theo nọc độc và độc cầu đã biến mất.
Pháo Động cảm nhận được sự uy hiếp. Lùi sang bên cạnh hơn mấy chục mét, tuy nhiên vẫn chậm một chút, bị quả cầu nước mang theo nọc độc và độc cầu của Diệp Phàm nháy mắt phản công, chia làm hai nửa, một nửa lao vào Tha Hồng, một nửa lao đến bên người Pháo Động.
Ầm ầm, tiếng nổ vang lên.
Một màn sương màu đen dâng lên trong không trung hơn 10m, trong đó còn xen lẫn với những giọt nước như bồn phun nước.
Tha Hồng kêu thảm thiết một tiếng, nó bị độc cầu trong quả cầu nước nổ bay đi, văng vào tảng đá cứng rắn cách đó hàng trăm mét. Sau đó cái đuôi dài hơn một mét cũng bị đứt lìa khỏi người.
Pháo Động né nhanh nên vẫn còn đỡ hơn chút, tuy nhiên, cũng tương đối chật vật. Hai ống quần và tay áo bị nổ tung không biết đã bay đi đằng nào, để lộ ra hai chân trắng ngần, mà trên màu trắng ngần này còn chảy chút máu.
Bộp một tiếng.
Tha Hồng dù sao cũng là rắn, biết đối phương lợi hại tất nhiên sẽ muốn chạy trốn. Con vật đó không để tâm gì đến đạo nghĩa và trách nhiệm, trong chớp mắt liền bò vào nóc nhà không thấy bóng dáng.
Diệp Phàm đột nhiên nhảy lên cao chừng 6m. Trên không trung hai tay vỗ thẳng vào đầu của Pháo Động. Khiến Pháo Động sợ tới mức vội vàng vòng vào căn phòng trên bờ đối diện, mất tăm.
Tuy nhiên, sau lưng vẫn ăn phải một đòn của Diệp Phàm cao thủ thập đẳng, Pháo Động kêu thảm một tiếng, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mà bà già Lưu Ly này chạy trốn còn nhanh hơn bọn họ. Từ lâu đã không thấy bóng dáng. Diệp Phàm cũng không có thời gian để bận tâm nhiều nữa, bởi vì lo lắng đám Vương Nhân Bảng và Tông Vô Thu đến đây.
Cho nên, tên này hít vào một hơi, đánh sụp cửa chính của tòa lầu. Thi triển đôi mắt chim ưng quan sát bên trong giữa những tiếng gỗ gãy vụn.
Phát hiện trong đại sảnh bày biện vài cái ghế dựa điêu khắc đầu rắn, phong cách cổ xưa, chính giữa phía sau một chiếc ghế điêu khắc đầu rắn khổng lồ có treo một bức tranh, trên tranh vẽ một con rồng đằng không đang giương nanh múa vuốt rất uy phong. Bên cạnh còn có một bàn trà tinh xảo cùng với những chiếc bát sứ vân vân, có lẽ dùng để uống trà.
- Tông Vô Thu tự xưng là truyền nhân của rắn, hiện giờ không ngờ đã thăng lên thành rồng rồi. Ta khinh, ông mà cũng xứng sao!
Miệng Diệp Phàm phun một cục đàm.
Đột nhiên, đồng tử tên này mở to. Bởi vì hắn phát hiện trên nóc nhà, cách đây hai dặm có hai bóng dáng trông giống như đang bay trong không trung lướt qua lướt lại.
Một người ở phía trước hai chân đang đạp vào không trung, Diệp Phàm biết, người này tuyệt đối đã đột phá thập nhất đẳng. Bởi vì, chỉ có cao thủ loại này mới có thể bức nội tức bắn ngược ở trên đỉnh, mượn phản lực mà giống như có thể bước đi trong không trung. Thực tế là vận dụng nội tức đến mức kỳ diệu. Đương nhiên, hoàn toàn không phải là bay.
Còn người bên cạnh người đó hai tay giang rộng, giống như trên người khoác thêm một đôi cánh. Quạt một cái vào không trung có thể lướt đi hơn mấy chục mét, có cảm giác uy phong giống như Thiên Bằng giương cánh trong “Tây Du ký”.
Người nọ dường như cũng cảm thấy được đôi mắt sắc bén của Diệp Phàm, nhìn lại, Diệp Phàm lập tức cả suy nghĩ và thân thể đều muốn đi vào trong.
Tuy nhiên, một thứ không rõ ràng mảnh như tơ nhện, như rắn theo đuôi bò đến chân của hắn.
Dưới cặp mắt chim ưng, Diệp Phàm biết được là người nọ bức nội khí thành sợi tơ mảnh công kích về phía mình từ khoảng cách hai dặm.
Công kích từ khoảng cách hai dặm. Diệp Phàm trong lòng lập tức toát mồ hôi lạnh, miệng thốt ra:
- Trời ơi, thập nhị đẳng, chắc chắn là thập nhị đẳng.
Tên này vội vàng dồn hết sức lực đạp mạnh một cái về phía sau, đồng thời ném mười phi đao về hướng phóng ra tơ.
Binh…
Diệp Phàm dốc hết sức lực rốt cuộc cũng thoát khỏi sự công kích của sợi tơ nội tức phóng tới từ chỗ cách đây hai dặm, tuy nhiên, cũng bị phản lực của sợi tơ nội tức đẩy thẳng vào đại sảnh.
Phía trên bốp một tiếng giòn vang.
Một cái lưới lớn rơi xuống từ không trung, mà sau khi chỗ Diệp Phàm ngã xuống vang lên tiếng răng rắc, sàn nhà bất ngờ sụp xuống.
Sụp xuống thế này đúng là khiến cho Diệp Phàm chân còn chưa đứng vững, trong lòng còn đang kinh hãi trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng giang rộng thân thể, phóng Huyết Trích tử trong tay ra, triển khai Hợp Kim Liên Biện lập tức chộp được xà ngang trên nóc nhà.
Tay vừa đưa liền từ bên cạnh, lên thẳng lầu hai. Còn tấm lưới màu đen cũng không chụp được đối tượng, rơi xuống đó, sau khi phát ra tiếng vang bùm bùm quái dị, Diệp Phàm phát hiện rất nhiều móc câu ngược trên tấm lưới lớn đã móc nát những tấm đá phiến lót dưới đó.
“Má nó, nếu như móc trên người bố thì còn gì là người.” Diệp Phàm độc địa mắng một câu, đá mấy cái, phát hiện trên một chiếc giường lớn có một người phụ nữ người Nga cao gầy đang ngồi.
Tóc vàng mắt xanh, hai chân thon dài, da thịt trắng ngần dường như có thể nặn ra nước. Khuôn mặt tinh xảo mang chút quyến rũ kia thực sự có thể khiến hàng ngàn, chục ngàn đàn ông bị khuất phục.
- Ngươi là ai? Không biết đây là phòng ngủ của Giáo chủ sao? Mau cút ra ngoài.
Người phụ nữ Nga cau mày, lời cô ta nói là tiếng Anh. Có lẽ là sợ Diệp Phàm nghe không hiểu, cho nên dùng tiếng Anh, thứ ngoại ngữ mà khá nhiều người ngoại quốc có thể nói.
- Cô là Tài Nhạ?
Diệp Phàm hừ nói, bước một bước đến trước mặt người phụ nữ.
- Ngươi muốn làm gì, ta là Tài Nhạ, là người đàn bà của Giáo chủ.
Cô ta kêu to, tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không phải loại lương thiện. Tay xé xuống một cái, roẹt một cái vang lên tiếng vải bị xé rách. Bộ ngực của người phụ nữ người Nga kia nhảy ra như hai quả bóng cao su.
- Ngươi là tên khốn kiếp, đồ dê xồm!
Cô ta nghĩ Diệp Phàm là loại người này, tức giận hét lớn.
Diệp Phàm cũng chẳng để ý đến cô ta, lại dùng một ngón tay cắt xuống. Quần áo toàn thân cô ta lập tức bị Diệp Phàm xé tung làm hai mảnh, lộ ra nơi Đào nguyên thăm thẳm kia.
Toàn thân người phụ nữ sợ hãi co rúm lại, hai vú cực lớn như hai quả bóng cao su đong đưa. Mà lúc này hai chân người phụ nữ đó lại mở ra, lộ ra bộ phận thần bí, dường như đã bị dọa sợ. Mảnh đất cỏ thơm um tùm kia đang mở cửa hướng về phía Diệp Phàm.
Hắn giơ tay lần mò một chút ở nơi thần bí kia.
- Nói, Tài Nhạ ở chỗ nào?
Diệp Phàm khô khốc nuốt nước miếng, quát hỏi, giờ phút này tên này sao có thể có tâm tình này nọ. Nếu như không thể bắt được Tài Nhạ để làm điều kiện trao đổi, phỏng chừng cả đám người hôm nay đến đều phải xuống địa ngục.
Kết cục nhất định là bị Tông Vô Thu tên cao thủ thập nhị đẳng này sau khi đùa nghịch xong thì ném cho Tha Hồng đang bị thương, đứt đuôi kia ăn rồi.
Bởi vì vừa rồi Tông Lạc đã nói, Tài Nhạ là người phụ nữ Tông Vô Thu yêu quý nhất. Trên ngực của người phụ nữ này có xăm một con rắn hổ mang chúa, đây là ký hiệu của Tông Vô Thu. Cô gái này tuy rằng cũng có hình rắn hổ mang chúa trên ngực nhưng Diệp Phàm có thể khẳng định cô ta không phải Tài Nhạ.
Bởi vì, Tông Lạc còn nói cho Diệp Phàm một bí mật rất lớn. Đào môn của Tài Nhạ có mọc một bướu thịt màu đỏ, to bằng đầu ngón tay út.
Lúc trước khi mẹ của Tông Lạc đánh nhau với người phụ nữ này đã phát hiện ra, cho nên, nói cho Tông Lạc con mình. Tuy nhiên, mẹ của Tông Lạc cũng phải chịu sự tra tấn tàn khốc nhất của Tông Vô Thu, hiện tại sống chết không rõ. Đây cũng là nguyên nhân Tông Lạc thù hận cha mình.
Sự lần mò vừa rồi Diệp Phàm cũng không phải là hành vi này nọ, mà là đang giám định, quả nhiên không có.
Sau khi người phụ nữ sửng sốt, hắn càng chắc chắn hơn, lập tức thi triển Phân cân thác cốt cùng Hóa âm mê thuật.
Người phụ nữ lập tức liền không chịu được, hét lớn:
- Tôi là Tài Thanh, em song sinh với Tài Nhạ.
- Tài Nhạ đâu?
Diệp Phàm hỏi bằng Hóa âm mê thuật.
- Ở trong này!
Tay Tài Nhạ khẽ động vào trên giường, chiếc giường lớn lập tức lật lại, bên trong rõ ràng còn có một căn phòng bí mật.
Đúng lúc này, Vương Nhân Bảng tên này không ngờ liều mạng nhảy vào, kêu lên:
- Không ổn rồi, đoán chừng Tông Vô Thu đang đến đây, chúng ta đi mau!
- Không kịp nữa rồi, cậu bắt lấy người phụ nữ kia đi vào, chúng ta xuống mật thất.
Diệp Phàm vừa bước xuống mật thất, Vương Nhân Bàng thuận tay ôm vòng lấy Tài Thanh lôi vào mật thất. Tấm sắt bên trên lại kẽo kẹt một tiếng quỷ dị, khép lại.
- Mau chặn cái này vào!
Tài Thanh dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ra, còn cho rằng gặp phải kẻ địch phải phòng ngừa sự công kích của kẻ địch, cho nên chỉ vào một thanh trụ bằng thép hợp kim cực lớn, kêu to.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
-Cắm trực tiếp vào cái rãnh là được rồi.
Tài Thanh hô, hai mắt rời rạc mơ mơ màng màng. Diệp Phàm vội vàng cắm lên trên, một tiếng rắc rất đúng nhịp.
-Cái này có ích lợi gì?
Vương Nhân Bảng trừng mắt hỏi.
-Đây là bộ phận then chốt, một khi đã khép lại thì dùng thuốc nổ cũng không phá được. Căn phòng bí mật này là đặc chế, xung quanh đều làm bằng thép. Hơn nữa bên trong còn có đồ dùng sinh hoạt, có thể sống ở bên trong không tiếp xúc với bên ngoài trong vòng một tháng. Đây là giáo chủ đặc biệt chế tạo cho chị tôi.
Thiết kế này chủ yếu là để phòng nguy hiểm ngoài ý muốn. Tuy nhiên vừa rồi chị tôi lo tôi chưa khép lại.
Tài Thanh nói.
-Có một việc tôi không hiểu, vừa rồi các cô sớm cảm nhận thấy có nguy hiểm phải không. Bà lão tóc bạc kia là người bảo vệ của các cô. Thế tại sao chị em cô, hai người không nhanh trốn vào trong căn phòng bí mật. Nếu như đi xuống trước, cho dù chúng tôi vào cũng không kịp có phải không?
Diệp Phàm không kìm nổi nói.
-Cái này là có nguyên nhân. Lát nữa rồi nói.
Tài Thanh nói.
-Thiên Thông, bọn họ đâu?
Diệp Phàm tạm thời nhẹ nhàng thở ra, hỏi Vương Nhân Bàng.
-Một đám người bọn họ đánh vào bên trong khu rừng rồi, biết Tông Vô Thu sắp đến, trong đại sảnh tất cả nhất định đi đời nhà ma. Cho nên, Thiên Thông chạy về hướng rừng, đưa Phó giáo chủ Tông và đám người của Thiết Tháp Hán vào trong rừng.
Vương Nhân Bảng nói.
-Gay go rồi, khu rừng kia bọn họ đã quen thuộc còn chúng ta không hiểu rõ, vậy chẳng phải sẽ mất mạng sao?
Diệp Phàm miệng co giật vài cái.
Trong lòng nổi lên một hồi bi thương. Thiên Thông, bọn họ nếu bị Tông Vô Thu phát hiên ra nhất định tất cả đi đời nhà ma rồi.
Chỉ có xem Tài Nhạ có thể giữ được con tim của Tông Vô Thu không, bằng không, cho dù là sau một tháng bản thân cũng xong đời. Huống chi mật thất là Tông Vô Thu thiết kế. Ông ta chẳng lẽ không có cách phá giải, có quỷ mới tin.
-Em gái, em gái!
Lúc này, một người tướng mạo bẩy phần giống Tài Thanh chạy tới, bổ nhào về hướng em gái Tài Thanh.
Cô gái này thân hình cao gầy. Dáng người đẹp hơn Tài Thanh, hai bầu ngực nhô cao lên dưới chiếc áo ngủ, không cần nhìn cũng biết thể tích và độ cứng tuyệt đối dọa người.
Khuôn mặt hiện lên thanh thoát. Hơn nữa làn da có khuynh hướng giống người Hoa nhiều hơn, cũng không phải vẻ trắng bạch như người Nga.
Người con gái đó với làn mi dài chớp chớp tràn đầy ma lực khiêu gợi thực sự làm mê hoặc người ta. Ngay cả Diệp Phàm trước hoa thơm cỏ lạ kia tim cùng loạn nhịp một lúc.
Tuy nhiên, Diệp Phàm tâm lý đã ổn định lại, không vì thế mà lay động. Từ trên không ném Tài Nhạ lên chiếc giường trong phòng mật thất, hai ngón dựng thẳng hướng trên người vẽ một cái. Ầm ầm vài tiếng, nội khí phun phía dưới, Tài Nhạ lập tức thành một con sơn dương lồ lộ.
-Anh...anh muốn làm gì?
Tài Nhạ toàn thân co rúm, run rẩy rất kịch liệt, một đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Diệp Phàm đúng là. Trong lúc mấu chốt này còn tâm tư chơi đàn bà. Vương Nhân Bảng trong lòng khinh bỉ nhìn vị quân Diệp Phàm, nghĩ một câu.
-Buông chị tôi ra!
Tài Thanh khóc giãy dụa hét, muốn thoát khỏi tay của Vương Nhân Bảng.
-Ngoan ngoãn một chút!
Vương Nhân Bảng xiết chặt hai tay, cảm giác như xiết sai chỗ. Cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện một tay mình vừa đặt lên bộ ngực to của Tài Thanh. Thằng này nhịn không được nhéo một cái, trong lòng một cảm giác vui sướng lâp tức dâng lên trong lòng.
Thằng này bỗng chốc tĩnh tâm, nhìn Diệp Phàm biểu diễn tuồng Xuân Cung.
Phát hiện Diệp Phàm làm thật rồi, giơ cánh tay hướng về phía ‘cửa đào’ của Tài Nhạ lần sờ.
-Quá khoa trương rồi, người này đúng là định làm quỷ phong lưu dưới chiếc váy màu quả lựu kia. Đại ca chính là người phong lưu. Khi phải chết rồi vẫn còn không quên cái món này. Lẽ nào đã thấy quá nhiều trong 007 của Hollywood cho nên cái này...
Vương Nhân Bàng không khỏi cảm thán một câu.
-Cô thật sự là Tài Nhạ.
Diệp Phàm thu tay về, nhìn chằm chằm Tài Nhạ nói. Đương nhiên Diệp Phàm lại không có cái ý định xấu xa như trong lòng Nhân Bàng nghĩ. Mà là đang phân vân thân phận thật sự của Tài Nhạ. Cái này cũng là có chút bất đắc dĩ.
-Tôi không phải là Tài Nhạ thì ai mới là Tài Nhạ? Người con gái của giáo chủ, Tôi cùng người em gái Tài Thanh là hai người đàn bà giáo chủ sùng ái nhất.
Hai người các anh hôm này đối với chúng tôi như vậy, đợi lát nữa giáo chủ phá căn phòng bí mật các anh chắc chắn chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Tôi thấy các anh vẫn là khẩn trương quỳ xuống cầu xin tha thứ tôi còn có thể cùng cầu xin giáo chủ tha cho các anh một mạng. Các anh không biết những đàn ông hễ liếc mắt nhìn nhiều tôi và em gái tôi tất cả đều cho rắn ăn rồi.
Mấy năm nay trở lại đây đàn ông bị giáo chủ cho ăn ‘Tha Hồng’ không dưới 20 người.
Tài Nhạ lớn tiếng kêu lên.
-Haha, chúng tôi nếu như dám đến thì sẽ không sợ chết. Tôi hiện giờ chẳng những nhìn còn sờ soạng cô. Cô nghĩ xem, Tông Vô Thu sẽ tha cho loại khinh bạc người phụ nữa mà ông ta sủng ái nhất sao? Dù sao đều phải chết, không bằng trước khi chết phong lưu khoái lạc.
Diệp Phàm vô cùng dung tục, lấy chiếc ghế ngồi lên trên, còn vểnh cái vắt chéo lắc lư một chút.
Về sau chuyên tâm lợi dụng đôi mắt ưng quan sát toàn bôi căn phòng bí mật. Giơ tay vỗ vỗ gõ gõ, phát hiện thật sự rất dày, giống như đào toàn bộ thân núi ra. Diệp Phàm lấy dao găm ra rạch, phát hiện rất khó để đâm sâu vào.
Biết đây là thép tinh quá tinh, hôm nay muốn phá phòng chạy trốn phỏng chừng là không thể.
-Đúng vậy, đại ca, dù sao cũng là một chữ chết. Trước khi chết anh em ta cũng phong lưu khoái lạc một chút. Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu phải không đại ca. Thế nào đại ca, anh dùng cô lớn, tôi dùng cô nhỏ. Vừa khéo thành một cặp rồi.
Vương Nhân Bàng cười khinh bỉ một tiếng, cũng giơ tay bóp nhẹ cơ thể Tài Thanh, hơn nữa học dáng vẻ của Diệp Phàm tay thứ hai thẳng đến cửa Đào Môn.
Tên này vẫn thực sự cho rằng bố mày muốn phong lưu khoái lạc. Bố mày đang giám định sự thật giả của Tài Nhạ. Đầu óc ngu ngốc nhà cậu hoàn toàn nghĩ lệch hướng rồi. Diệp Phàm trong lòng có chút khinh bỉ đồng chí Nhân Bàng.
-Ừ?
Vương Nhân Bàng đột nhiên đồng tử trợn to, ngơ ngẩn một lúc lại hướng tay xuống phía dưới của Tài Thanh dò xét một chút. Đau đến mức Tài Thanh kêu to một tiếng.
-Sao vậy người anh em, cậu thật sự muốn khoái lạc à, chúng ta phải khẩn trương tìm cách đi ra ngoài mới đúng. Bằng không, Tiểu Thiên bọn họ tất cả sẽ xong đời. Mất mạng rồi còn phong lưu cái rắm?
Diệp Phàm hô.
-Không phải, đại ca, đợi chút, tôi hỏi hai người bọn họ?
Vương Nhân Bàng xoay người hướng về phía Tài Nhạ hừ nói,
-Hai người các cô thật sự là người đàn bà của Tông Vô Thu?
-Đương nhiên là phải, cái này tuyệt đối không giả. Chị em chúng tôi đã cùng ông ta nhiều năm rồi, có phải sợ rồi? Giờ thả chúng tôi ra vẫn còn kịp.
Tài Nhạ cho rằng Vương Nhân Bàng có chút sợ hãi, kéo cái chăn bao lấy bộ ngực kia, đột nhiên hừ nói.
-Hahaha...
Vương Nhân Bàng đột nhiên phá lên cười.
-Chẳng lẽ anh không tin. Tài Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Nhân Bàng giống như muốn ăn thịt người.
-Cô vừa rồi kêu đau không phải là trêu chọc rồi, lại một chút nữa, bố mày phải phá thân.
Vương Nhân Bàng ngón tay vừa động, Dương Tiếu liền muốn làm việc.
-Đừng động, tôi thật sự còn chưa phá thân.
Tài Thanh khẩn trương nói, hai chân kẹp rất chặt.
-Chị của cô thì sao?
Diệp Phàm có chút hoảng hốt, khẩn trương hỏi, hơn nữa không có ý tốt trượt trên người của Tài Nhạ thử xem.
-Giống nhau.
Tài Thanh gật đầu.
-Chẳng lẽ Tông Vô Thu không ổn? Quá cực đoan. Hay là đồng chí tiểu Tông cũng chơi Đông Phương Bất Bại tự cung rồi.
Vương Nhân Bàng sau khi ngạc nhiên hỏi.
-Không rõ, tuy nhiên, Tông Vô Thu đã sinh mười mấy đứa con, hơn nữa diện mạo cũng có chút giống ông ta. Hẳn không phải là không ổn, chỉ có điều ông ta vẫn không muốn thân thể của chị em tôi, tôi cảm thấy rất kỳ lạ.
Tài Nhạ lúc này cũng nói.
-Chẳng lẽ Tông Vô Thu trước kia làm được, sau gặp hai cô bị thương liệt dương rồi.
Vương Nhân Bàng vẻ mặt vui vẻ vì người khác gặp họa nói.
-Chúng tôi không rõ lắm.
Tài Nhạ và Tài Thanh đều lắc đầu, xem ra không giống nói dối.
-Vẫn là hai chỗ, mẹ kiếp ông ta thật đúng là kỳ lạ. Mà Tông Vô Thu vẫn không để hai cô đi hoặc giết hai cô, đồng chí tiểu Tông rút cuộc muốn làm cái gì?
Diệp Phàm sờ cằm một lúc, suy nghĩ nát óc vẫn không có lời giải đáp.
Sau đó, hai người bắt đầu nghiên cứu căn phòng bí mật này.
-Giáo chủ, bọn họ còn có mấy người ở trong rừng, bọn họ đang chiến đấu ngầm với Tông Vô Thu. Khu rừng này mặc dù nói là của chính chúng ta, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, tôi là lo lắng phó soái Tông gặp nguy hiểm.
Lúc này, một người áo đen đến nói.
-Không sao cả, Tông Hà nếu gặp nguy hiểm bọn họ chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao. Tôi hỏi anh, trong đám người của họ có cao thủ vượt qua công lực của Tông Hà không?
Tông Vô Thu vẻ mặt đến bình thản đứng trước tòa lầu nhỏ, nhìn lầu nhỏ kia cũng không đi vào.
-Hẳn là không có, nếu như có phỏng chừng Phó soái Tông đã sớm bị thương. Hơn nữa hộ pháp Tượng đánh được hai người. Đương nhiên, hình như hộ pháp Tượng bị thương, bằng không đã sớm bắt lấy bọn họ rồi.
Người áo đen nói
-Thế thì đúng rồi, Hà nhi dù sao cũng thông thuộc khu rừng này hơn chúng ta nhiều. Người gặp nguy hiểm nên là bọn họ mới phải, tạp chủng Ngũ Độc Giáo. Hôm nay không thể để họ ra ngoài dù chỉ một người. Tuy nhiên, cũng có thể là thời điểm để Tông Hà rèn luyện chính bản thân mình. Để mấy học trò của Ngũ Độc Giáo trở thành đá thí nghiệm của cậu ta.
Tông Vô Thu khoát tay, tiến vào trong giả sơn.
Ngay sau đó mang theo Xa Thiên vào căn phòng bí mât trang hoàng sa hoa. Tay ấn lên vách tường một cái, lập tức toàn bộ đèn đều sáng.
Bên trong có một chiếc tivi Lcd rất lớn. Tông Vô Thu nhàn nhã ngồi trên ghế salon, nhìn chiếc tivi Lcd kia, nói với Xa Thiên:
-Mở cửa, chúng ta xem họ đang làm cái gì
Xa Thiên nhấn một cái lập tức cảnh tượng của căn phòng bí mật đập vào mắt hai người.
- Tạp chủng
Khi nhìn thấy Tài Thanh bị lột thành dê con, còn Tài Nhạ trốn trong chăn run rẩy, Xa Thiên khạc một miếng đờm.
-Không sao cả...
Nào ngờ Tông Vô Thu đột nhiên khoát tay khác thường, hơn nữa vẻ mặt thản nhiên uống ngụm trà.
Đồng chí Xa Thiên trong lòng mơ hồ vô cùng, trong lòng tự nhủ người đàn bà của ông ấy bị người ta làm ra thế này, ông ta sắp bị cắm sừng rồi còn cười, mẹ ông ta là người gì cơ chứ?
Nếu như ông ta coi chị em cô ấy là những người đàn bà dâm đãng thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho đối thủ, không đúng, ông ta còn sủng ái hai cô ấy như thế mà, thật kỳ lạ.
-Đã thế này rồi, giáo chủ chúng ta phóng độc giết chết tiểu tử kia. Mẹ kiếp!
Xa Thiên mắng.
-Cậu ngu vậy?
Không thể tưởng được Tông Vô Thu mặt nghiêm nghị nói.
-Giáo chủ, cái này tôi không rõ. Đối với bọn tạp chủng Ngũ Độc Giáo chúng ta còn có cái gì phải khách khí. Phải biết rằng, bọn họ chẳng những đã hủy Thạch Bảo của chúng ta, mà còn hủy cả Phân Đường của Pa-zhan, bây giờ lại gây sức ép cho Tổng Đà của chúng ta, nghe nói đã giết hại mấy chục giáo đồ. Những con người này đều là đội lực lượng trung kiên của Tam Độc Giáo ta.
Xa Quân nói, vẻ mặt phẫn nộ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
-Haha, lực lượng trung kiên cái gì, họ bình thường là chân chạy mấy việc vặt. Thời chiến là bia đỡ đạn. Tin tưởng bia đỡ đạn cậu hiểu là nghĩa là gì. Mà cao thủ của bản giáo mới là trọng yếu nhất. Xa Thiên, cậu nói xem một độc nhân thập đẳng có thể giết bao nhiêu tên nhị tam đẳng xoàng xĩnh?
Không thể tưởng tượng được Tông Vô Thu lại có thể mỉm cười.
-Độc nhân?
Xa Thiên kinh ngạc, nhìn Tông Vô Thu vẻ mặt khiếp sợ hỏi.
-Giáo chủ, trước kia tôi cũng nghe qua chuyện độc nhân của giáo ta. Nghe nói độc nhân một cái giơ chân cũng có thể giết người. Họ vừa mở miệng là có thể giết người. Ai dính vào họ đều phải chết, cái này nghe nói chỉ là truyền thuyết, lẽ nào trong thực tế thật sự có thể luyện người thành độc nhân?
-Tuy nói trăm năm qua Tam Độc Giáo chúng ta vẫn chưa có người luyện thành độc nhân, nhưng Xa Thiên cậu biết tại sao Tam Độc Giáo chúng ta vẫn bị Ngũ Độc Giáo đè đầu không?
Vì sao Cung Thu của Ngũ Độc Giáo mãi không chết, luôn kiêu ngạo? Tôi lấy cái tên này có ý nghĩa gì, ý nghĩa là ‘vô thu’ trong mắt.
Cái ‘Thu’ này chính là cái lão già Cung Thu mãi không chết kia.
Tông Vô Thu lộ rõ sát khí hừ nói.
-Lẽ nào Cung Thu bọn họ có độc nhân chống đỡ?
Xã Thiên rốt cục cũng hiểu ra chút ít, sau đó nói,
-Làm sao có thể, chúng ta một trăm năm rồi cũng chưa luyện thành, độc nhân này có lẽ chỉ là một truyền thuyết. Căn bản chính là Cung Thu mãi không chết của Ngũ Độc Giáo kia viết ra hù trêu người.
-No!
Không thể ngờ miệng Tông Vô Thu đột nhiên bột ra một câu tiếng anh dứt khoát, ông ta khoát tay, sau đó dùng lực hướng xuống dưới đánh một cái, Xa Thiên vừa nhìn liền biết giáo chủ đã nghiện thuốc lá.
Liền vội từ trong túi quần móc ra một hộp làm bằng gỗ rất tinh xảo. Cẩn thận lấy ra một điếu xì gà thơm của Cuba nhẹ nhàng đẩy tới, rắc một tiếng châm lửa.
-Tôi đã từng nhìn thấy độc nhân thủ hạ của Cung Thu của Ngũ Độc Giáo, người này bình thường không khác gì chúng ta. Cậu cũng không nhìn ra ông ta chính là độc nhân.
Tuy nhiên, cậu cùng rõ cảnh giới của tôi hiện nay đã dạt tới cấp thập nhị đẳng Đại Viên Mãn. Luôn luyện công tấn công vào cảnh giới của truyền thuyết kia---vị Tiên Thiên Đại Năng
Lần này ra ngoài là vì tìm chất độc trong truyền thuyết có thể giúp tôi một tay có thể đột phá gông cùm xiềng xích. Tuy nhiên lần này lại gặp phải lão già Cung Thu này.
Ông ta cũng đã biết bí mật này, cho nên mang theo độc nhân Đàm Tiếu Tiếu tới. Đàm Tiếu Tiếu này là nữ, năm nay phỏng chừng chưa đến 30.
Mấy năm trước tôi đã từng gặp cô ấy, trông cũng xinh xắn. Có thể so sánh với vẻ thướt tha của Tài Nhạ, đấy là vì chất độc trên người cho cô ấy một vẻ đẹp khác lạ.
Năm đó tôi cùng Cung Thu thi đấu khi trăng lên đỉnh trên núi Thái Sơn, mà cảnh giới của Cung Thu cậu cũng biết. Ông ta giống tôi, đến nay đều là người đã đạt tới thập nhị đẳng Đại Viên Mãn.
Khi đó chúng tôi mới đạt đến thập nhất đẳng Đại Viên Mãn, đều muốn đạt đến thập nhị đẳng.
Đàm Tiếu Tiếu kia bao nhiêu tuổi, tầm 23,24 tuổi. Lúc đó thấy một người phụ nữ như búp bê đứng sau Cung Thu nũng nịu, Tôi vẫn cho rằng lão già này háo sắc đã nảy sinh ra lấy vợ bé.
Ai biết Cung Thu lại có thể châm chọc, nhìn tôi nói:
-Hôm nay lão phu dùng toàn lực đấu với ngươi ba chiêu, thử xem chưởng lực của chúng ta có tiến triển không.
Tuy nhiên sau ba chiêu, nếu như người ngươi bắt được nữ đệ tử Đàm Tiếu Tiếu đằng sau ta, lão phu nhận thua thưởng Đàm Tiếu Tiếu cho ngươi.
Hơn nữa từ nay về sau Ngũ Độc Giáo sẽ không quản việc của Tam Độc Giáo nữa, cũng không đến Lào và các quốc gia lân cận tranh giành công việc kinh doanh của các ngươi. Số định mức trên quốc tế cũng có thể cấp cho các ngươi một phần lợi nhuận.
Tôi vừa nghe xong, lúc ấy tức đến nỗi thiếu chút nữa thì nổ phổi, một cô gái hai ba hai tư tuổi đánh thì có khả năng gì.
Một cao thủ thập nhị đẳng như tôi thi đấu với cô ấy. Cái này quá thấp kém không phải sao? Cho dù sau khi dùng tất cả các chiêu toàn lực so bì với lão già bất tử Cung Thu này thì sẽ thế nào?
Nói đến đây Tông Vô Thu ngừng lại uống ngụm trà, pằng một tiếng chén trà bị ông ta đặt thật mạnh trên bàn.
-Cái đó đúng. Giáo chủ là gì, chính là người ngang hàng với mấy chưởng môn các môn phái Võ đang Thiếu lâm, Thanh Thành Nga Mi ở Trung Quốc? Giống như có vài chưởng môn chưa qua cửu đẳng, còn phải gọi giáo chủ một tiếng tiền bối.
Xa Thiên nịnh bợ nói.
-Đừng nói nhảm.
Tông Vô Thu hiển nhiên không thể để mình bị đẩy vòng vòng, nhưng Xa Thiên nắm rõ tính khí của Tông Vô Thu. Tuy nói ông ta không nghe ‘nói nhảm’ nhưng nếu như anh không nói những câu ‘nhảm nhí’ này ông ta thật sự sẽ tức giận.
Anh nói, ông ta bảo anh ‘nói nhảm’. Anh không nói ông ta sẽ tát anh. Vì không muốn chịu cái tát đấy Xa Thiên đương nhiên bất chấp mạo hiểm nói những lời nhảm nhí để lấy lòng ông ta.
-Tuy nhiên, Cung Thu thật đúng là hao tổn nội khí. Chưởng thứ nhất được xuất ra lại là tuyệt kỹ giữ nhà ‘Xà Vương vẫy đuôi’ của Ngũ Độc Giáo. Chiêu này cậu đã lĩnh qua chưa?
Tông Vô Thu nhìn Xa Thiên.
-Đã lĩnh giáo rồi, năm ngoái, mẹ kiếp, tôi đã chạm mặt với Hồng Xà, thủ hạ của Cung Thu của Ngũ Độc Giáo. Lúc đó chạm mặt nhau ở dưới núi.
Chúng tôi lập tức so đấu, giáo chủ, người cũng biết tôi đạt tới cửu đẳng Đại Viên Mãn, kém chút nữa đạt tới thập đẳng rồi.
Độc công của Hồng Xà rất lợi hại, tuy nhiên thuật Khinh Thân Đề Túng của lão tử lợi hại hơn anh ta nhiều. Độc của anh ta căn bản là không dìm nổi tôi.
Người này cũng không biết từ khi nào bỗng nhiên đạt được thực truyền của Cung Thu. Sau khi đấu đến chiêu thứ năm mươi, người này đột nhiên nhảy lên không trung. Tôi còn tưởng anh ta lại muốn lấy độc ra đùa giỡn, đang định vọt về đằng sau anh ta.
Không ngờ người này đột nhiên chuyển động trên không trung, chân kia đột nhiên xoay ngược phương hướng, nhất thời không kịp dự phòng, bị anh ta đá cho một cước.
Tôi thiếu chút nữ hôn mê bất tỉnh tại chỗ, xương sườn bị gãy hai cái. May là khinh công của tôi lợi hại, vội vàng truồn mất.
Sau đó người kia ở đằng sau đang cười cái gì đó‘Xà vương vẫy đuôi’. Chẳng lẽ ‘Xà vương vẫy đuôi’ là một trong những tuyệt chiêu của bọn họ.
Tuy nhiên, trước khi tôi lẩn trốn vẫn thưởng cho người này một phi tiêu ghim đúng vào lưng, nghe nói anh ta cũng bị tổn thương chút ít.
Xa Thiên vẻ mặt tức giận, sắc mặt đỏ lên nói, vì người này cảm thấy có chút mất mặt. Cuối cùng nói thêm câu kia rõ ràng có chút gượng ép, tìm chút sĩ diện mà thôi.
-Đúng vậy, đó chính là một trong những tuyệt kỹ của họ, ‘Xà vương vẫy đuôi’, kỳ thật chiêu này năm đó chúng tôi luyện thành công rồi. Đáng tiếc một người đã chết của Ngũ Độc Giáo kia đem dấu tuyệt kỹ đi, tổ tiên chúng tôi không lấy về được.
Chiêu Xà vương vẫy đuôi, cậu nghe tới cái tên này liền biết, giống như rắn, phía trước bất động mà phần động chính là cái đuôi. Người đương nhiên không có đuôi, mà dùng chân thay cho cái đuôi rắn.
Khi đang công kích anh, anh thấy anh ta đang hướng về mặt anh, mà anh chuyển về phía sau hoặc bên cạnh anh ta thì xui xẻo rồi. Liền trúng kế, chân kia đột nhiên đổi hướng khác thường qua đá gãy chân người, thật sự bất ngờ, không kịp đề phòng.
Lúc đó chiêu thứ nhất Cung Thu ra chính là chiêu ấy, tương đối độc. Tôi cũng quá khinh thường rồi, vốn nội khí của lão già kia mạnh hơn tôi một chút. Cho nên muốn vọt sang bên cạnh để thăm dò ông ta một chút.
Nào dè bị ông ta đạp cho một cước. Lúc đó đau đến mức bố mày suýt nữa gọi mẹ.
Sau đó lại so đấu hai chiêu, thoáng cái đã hao tổn năm phần sức lực, cho nên ,về sau khi đấu với cô gái búp bê Đàm Tiếu Tiếu kia sau nửa giờ đồng hồ vì nội khí không đủ nên trúng độc của cô ta.
Người phụ nữ kia. Vẻ mặt tươi cười, nhưng tôi cũng lại không để coi ra gì. Tùy tay xuất một chưởng Mãnh hổ rời núi.
Không ngờ người phụ nữ kia đột nhiên há mồm, một luồng khí từ cơ thể phun ra. Cũng không nhìn ra màu gì. Tôi nhất thời sửng sốt vốn nghĩ rút lui, tuy nhiên, rút lui thì chẳng phải là để lão thất phu Cung Thu kia chế giễu à.
Cho nên, chưởng lực của tôi càng mạnh hơn, chính là muốn dùng nội công quét sạch chất độc trong miệng cô ta phun ra.
Không ngờ độc này không thể quét hết, hơn nữa dính vào nội khí của tôi, đột nhiên truyền đến bàn tay tôi. Tôi-cao thủ thập nhất đẳng nào ngờ bị độc của một người phụ nữ mới ngũ, lục đẳng dính vào người.
Lúc ấy cảm giác bàn tay tê dại đau nhức, Xa Thiên, anh nghĩ xem, bàn tay này của tôi có thể ngập trong độc luyện từ mấy chục năm. Nó không ngờ cũng bị trúng độc.
Độc của người phụ nữ kia còn đúng là lợi hại. Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của tôi, Cung Thu cười lớn nói:
-Thế nào Tông Tiểu Thu. Ông ta gọi tôi là Tông Tiểu Thu. Ngay một nữ nha đầu của Ngũ Độc Giáo cũng đấu không lại còn dám đấu với ta. Mau cút về mà khóc đi.
Tôi lúc ấy thiếu chút nữa tức nổ phổi, chưởng thứ hai liền xuất ra. Tuy nhiên cảm giác sức lực không bình thường, bàn tay càng bị tê dại.
Tôi nhìn Cung Thu, hiểu được điều lão già này nói. Xem ra là muốn kích tôi thi triển toàn bộ lực khiến độc phát tác nhanh hơn.
Tôi hiểu rồi, khẩn trương nghiêng người lui trước. Bằng không lần đó tôi về không được. Cung Thu giống như có lòng tốt để tôi quay về, một khi độc tố phát tác, lại thêm Cung Thu nữa thì tôi chết chắc.
Sau khi về tới Tổng Đà tôi đã nghiên cứu rất nhiều, đã bỏ ra một năm mới có thể ép độc vào lòng bàn tay.
Cậu xem, bàn tay của tôi vốn không phải màu trắng, giờ trong lòng bàn tay còn một khối nhỏ như đậu tương màu tím ban, chính là dương độc của nữ tử Đàm Tiếu Tiếu để lại. Phỏng chừng muốn bài trừ hoàn toàn độc phải một hai năm nữa.
Sau đó tôi suy nghĩ một lát cuối cùng cũng hiểu, độc này tuyệt đối không thể lấy đi mạng sống của tôi. Căn bản chính là mưu kế của Cung Thu, sau khi ta trúng độc có phải sẽ chỉ nghĩ tới việc trừ độc mà không để tâm tới việc đột phá cảnh giới nữa không.
Tuy nhiên, may là vận khí của tôi tốt, đến giờ còn đạt đến thập nhị đẳng Đại Viên Mãn. Chỉ có điều độc trong lòng bàn tay tay tôi vẫn chưa hoàn toàn được trừ khử.
Tôi chỉ có thế ép nó như vậy thôi, tuy nhiên, độc này muốn phát tác cũng không làm gì được tôi. Tôi vốn không cho nó cơ hội.
Cho nên, mấy năm trước đây tôi luôn tìm pháp môn giải độc. Mà việc gặp được hai chị em Tài Nhạ khiến hai đôi mắt tôi tỏa sáng,
Tông Vô Thu nói đến đây đột nhiên cười, vẻ mặt kỳ lạ.
-Lẽ nào cơ thể của chị em Tài Nhạ có thể giúp giải trừ độc trong lòng bàn tay của Giáo chủ, cái này có vẻ như không thể nào, làm sao có thể? Hai chị em cô ta tôi thấy ngay võ công cũng không biết chứ đừng nói là nội khí. Thuần túy chỉ là hai người con gái bình thường, chỉ là nhan sắc tuyệt đỉnh thôi.
Xa Thiên thật sự không rõ, vẻ mặt mơ hồ vô cùng.
-Hahaha...
Tông Vô Thu cười phá lên.
Sau khi uống xong ngụm trà rồi nói:
-Là cậu nhìn không ra, tuy nhiên, Xa Thiên, cậu là do tôi nuôi từ nhỏ đến lớn. Cũng coi như là con rể của tôi. Từ nhỏ căn cốt của cậu tốt, cho nên ba mươi mấy tuổi đã đạt đến cửu đẳng Đại Viên Mãn, là thiên tài trong luyện công.
Không ngại nói cho cậu biết, cơ thể của hai chị em này rất tinh xảo. Khi tôi đi Nga ngẫu nhiên phát hiện ra. Tôi thử một chút, thi triển một ít độc cho vào trong bát của hai chị em cô ta, đã xảy ra chuyện kỳ lạ.
Cơ thể của hai chị em này không ngờ trời sinh có thể giấu độc, mặc dù nói tôi thi triển chút độc kia các cô ấy không chết, nhưng ít nhất cũng phải choáng váng một chút có đúng không?
Các cô ấy không ngờ cơ thể dường như không sao, hồi đầu tôi vẫn cho rằng các cô ấy là cao thủ giải độc, sau này sau trải qua mấy lần thử mới biết vốn không có chuyện như vậy.
Tôi lập tức về Tổng Đà lật tìm sách của tổ Cung mới biết cơ thể của hai chị em này thuộc vào loại ‘Cơ thể thiên độc’.
Thì ra là trời sinh cơ thể có thể giấu độc thanh độc. Tuy nhiên cơ thể của Tài Thanh còn rất kém, Tài Nhạ mới chính là ứng cử viên số một.
-Thiên độc thân thể, cái này có tác dụng gì?
Xa Thiên vẫn nói, giống như một học sinh tiểu học ham học hỏi nhìn hỏi thầy giáo.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
-Thân thể thiên độc, là ông trời dành cho nhân loại một cách ngẫu nhiên. Theo nhật kí của lão tổ để lại, trong trăm vạn người khó tìm thấy một người. Mà cơ thể Tài Nhạ lại là một cơ thể tuyệt hảo, nuốt một bao thuốc diệt chuột độc cũng không làm cô ấy chết.
Xã hội này, thân thể thiên nhiên kiểu gì cũng đều có. Ví như có người có thể ăn sồng thủy tinh, ăn sống miếng sắt gì đó, một người bình thường như cậu chịu được không?
Nếu thân thể thiên độc có thể hít độc, giấu độc, giải độc, tôi lúc đầu nghĩ liệu sau khi cùng cô ta hợp thể có thể ép độc trên bàn tay của tôi xuống thân dưới để cô ta dần dần hấp thụ và giải trừ đi hay không.
Hơn nữa, sau này còn có thể lợi dụng thân thể của cô ta luyện độc. Ví như có một số chất độc khi chúng ta không chịu đựng được thì luyện trước một chút, sau đó lúc không chịu được thì sẽ để cô ấy hấp thụ đi.
Ý tưởng rất hay chỉ có điều là khi tôi lật cuốn nhật ký của lão tổ có cảnh cáo qua. Không phải là thể chất của người nào cũng đều có lợi cho phương pháp luyện giải độc ấy.
Cơ thể cần dương khí đặc biệt lợi hại, còn có thể dùng phương pháp này để luyện độc, còn cơ thể của tôi mặc dù nói là dương khí vẫn tốt nhưng vẫn không đủ.
Nếu mạo hiểm cùng với Tài Nhạ, e rằng không những không luyện được độc, thất bại trong việc làm giảm độc cho bản thân , thậm chí còn tổn hại đến võ công.
Cho nên, cho tới nay tôi vẫn không dám gần gũi với Tài Nhạ, còn bản thân tôi vẫn đang luyện chất độc Đại Vượng dương khí , để có thể cải thiện thể chất của bản thân, đạt tới trình độ thích hợp để phối hợp với Tài Nhạ.
Chỉ có điều cho tới nay tôi phát hiện vẫn chưa đạt tới trình độ này, cho nên Tài Nhạ hiện giờ vẫn là một trinh nữ.
Nếu thể chất của tôi cho phép, chẳng những có thể để cô ấy hút độc của mình, còn có thể hấp thụ lại chất độc tinh khiết được sau khi đã được cô ấy luyện ra.. Như vậy khiến độc công của tôi càng tinh khiết thì càng tốt.
Người ta nói sự thay đổi về lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất, tôi muốn nói chất biến hoàn toàn cũng có thể kéo theo lượng biến.
Tông Vô Thu có chút buồn bực nói.
-Vậy còn không xử lý hai người kia đi, bằng không để hai người họ tiếp tục làm bừa, chị em Tài Nhạ lại xinh đẹp như vậy. Nếu là phá hỏng rồi thì làm thế nào?
Xa Thiên có chút nóng nảy, nói.
-Không sao!
Tông Vô Thu khoát tay, nói,
-Chúng ta chính là phải để hai người này phá hại thân thể các cô ấy mới đúng. Tôi bây giờ đã đổi chủ ý rồi. Cậu không phát hiện người thanh niên kia công lực còn mạnh hơn cậu sao?
-Hẳn là vậy, nghe Pháo Động nói là còn liên thủ cùng ‘Tha Hồng’, cả Lưu Li Tam nữa, nào ngờ vẫn bị tiểu tử này đánh bại.
Pháo Động sau lưng đã trúng một chưởng, thiếu chút nữa phạm đến nội tạng. Còn ‘Tha Hồng’ không ngờ đứt đuôi. Đây quả thực rất đáng sợ.
Còn cái bà già chết tiệt Lưu Li này chạy rất nhanh cũng bị thương không nhẹ. Người này tuyệt đối qua thập đẳng rồi.
Tuy nhiên nhìn qua lại không già, phòng chừng chưa đầy ba mươi tuổi, lẽ nào anh ta còn giỏi hơn cả thiên tài Xa Thiên này?
Xa Thiên có chút không phục nói.
-Haha, cũng không nhất định hơn căn cốt của cậu. Luyện công cũng có bí quyết và đường tắt cùng với vận may.
Cái này, có lẽ tên tiểu tử này đã ăn dược liệu gì trên trời đất hay là cái gì đó. Còn có một cách, chính là khai đính quán công.
Chính là đem nội khí tinh khiết của bản thân mình thông qua đỉnh cửa trời rót đến đan điền kinh mạch của anh ta. Đương nhiên cách này không thể làm một lần là thành công.
Phải một thời gian tương đối dài. Cậu chưa thấy, mấy năm trước chị em Tài Nhạ vẫn là những người con gái bình thường. Đến giờ thì thế nào, các cô ấy tiến triển thần tốc, Tài Thanh đạt tới tứ đẳng khai nguyên.
Còn Tài Nhạ còn lợi hại hơn nhiều. Thân thủ không ngờ đã đạt tới lục đẳng rồi. Đây đều là tôi mấy năm qua dùng nội khí của chính mình thi triển khai đỉnh cho họ.
Vốn người thi thuật cách này công lực bị tổn thất rất nhiều. Cho nên tiền bối bình thường đều không muốn dùng cách này. Cái này là vì sẽ dẫn đến nguy hiểm cho bản thân.
Tôi đương nhiên cũng lo lắng cái này, sau này đã dùng thủ pháp khéo léo. Trong căn phòng bí mật của chúng ta có một bàn tay lưu lại của lão tổ Tông.
Sau này sau khi tôi nghiên cứu qua mới phát hiện trong cánh tay bị đông
cứng kia nào ngờ có nội khí mấy trăm năm của lão tổ bối ẩn chứa trong đó.
Trải qua nghiên cứu, lại kết hợp với phương pháp của lão tổ Tông, tôi đã đem nội khí này thông qua cơ thể của tôi khai triển mở đỉnh truyền cho chị em Tài Nhạ mới có thể khiến các cô ấy đạt tới cảnh giới như thế.
Chỉ tiếc thứ của lão tổ Tông để lại cũng có hạn độ, hiện tại thứ quý giá trong bàn tay kia cũng đã tiêu hao hết biến thành phế phẩm rồi.
Tông Vô Thu nhếch mép có chút đau lòng.
-Thật là đáng tiếc, nếu giáo chủ tự mình thu nạp nội khí đó không phải là càng tốt sao. Không chừng đã đột phá đến cảnh giới trong truyền thuyết?
Xa Thiên đau lòng, bắp thịt bên quai hàm đều đang nhảy nhót, trên thực tế thằng này hối tiếc việc tốt thế này sao không đến trên đầu mình mà để chị em Tài Nhạ chiếm được lợi.
-Haha, thứ lão tổ Tông để lại hợp với các cô ấy. Cho tôi với cậu đều không được, còn có nguy cơ công kích tổn thất nội khí của bản thân chúng ta, có hại. Bằng không tôi đã dùng lâu rồi.
Tông Vô Thu cười, nói,
-Cho nên tôi nghĩ, chúng ta đi vào trong căn phòng bí mật làm một ít độc tố Thôi Tình.
Tên kia khẳng định không chịu được. Tới khi đó muốn ở cùng với Tài Nhạ. Nếu như cơ thể tên kia chịu được thì sau này chúng ta có độc nhân rồi.
Tông Vô Thu cười nói
-Cậu nhĩ xem, một Đàm Tiếu Tiếu lục đẳng năm đó có thể làm thương một người thập nhất đẳng như tôi. Vậy đổi lại một độc nhân thập đẳng sẽ có thể chiến thắng một Cung Thu thập nhị đẳng không?
-Qúa hay, kế này của giáo chủ quá hay, tuy nhiên, cơ thể của tiểu tử kia không chịu được thì sao đây, chúng ta chẳng phải là, nói thế nào, dùng một câu của người Hoa nói chính là----Tiền mất tật mang.
Xa Thiên tương đối được sủng ái, câu này cũng dám nói trước mặt Tông Vô Thu. Nếu đổi lại là người khác sớm mang đầu đi gặp Diêm Vương rồi.
-Không nhất định, Tiểu tử kia nếu không chịu nổi chỉ có thể trách số anh ta không tốt. Sau khi anh ta hợp thể với Tài Nhạ, cơ thể sẽ bị độc tố được giấu trong cơ thể của Tài Nhạ hại chết.
Tuy nhiên, trước khi chết, Tài Nhạ vẫn có thể hấp thu một phần nội khí tinh khiết trong cơ thể của tên tiểu tử kia.
-Tôi nghĩ, giúp Tài Nhạ đột phá đến bát đẳng cũng không có vấn đề gì. Sau đó chúng ta có thể lợi dụng thủ đoạn đặc thù luyện Tài Nhạ thành độc nhân.
Cậu nghĩ xem độc nhân bát đẳng có phải còn lợi hại hơn Đàm Tiếu Tiếu không. Cung Thu cũng không thể khoa trương như vậy có đúng không.
Cũng đến lượt Tam Độc Giáo chúng ta khoa trương rồi.
Tông Vô Thu nói đến đây cười haha điên cuồng, ầm vang tới mức bốn phía của vách tường đều rung lên.
-Vậy còn tiểu tử béo tốt kia thế nào?
Xa Thiên nói.
-Tên kia có thể đấu với ‘Tượng Sơn’ một trận, phỏng chừng đạt đến cấp hai, ba của bát đẳng rồi. Tuy nhiên, cơ thể của Tài Thanh hơi kém một chút. Làm tiểu độc nhân cũng được, kém Đàm Tiếu Tiếu một chút, nhưng vẫn là độc nhân. Nếu như chị em họ cùng đánh, ngay cả Cung Thu cũng phải nghĩ kỹ một chút.
Tông Vô Thu hừ nói.
-Khi nào thì bỏ thuốc độc vào, Giáo chủ bỏ thuốc độc nào?
Xa Thiên hỏi.
-Độc Hồng dâm vương xà thiên là chí dâm trong thiên hạ, lấy nó phun vào căn phòng bí mật. Trong căn phòng bí mật này còn không diễm diễm xuân sắc, Tông Vô Thu này không tin.
Tông Vô Thu cười, tay đột nhiên rung lên, trong tay áo đột nhiên chui ra một con rắn chỉ nhỏ bằng ngón út toàn thân bọc vẩy màu hồng.
-Nó chính là rắn Hồng Dâm Vương, nhỏ vậy?
Xa Thiên ngơ ngác nhìn con rắn chỉ vẻn vẹn bằng chiếc đũa, thật khó mà tin được.
-Nếu không cậu thử coi?
Tông Vô Thu cười nhìn Xa Thiên.
-Đừng, tôi vẫn chưa điên mà muốn chết.
Xa Thiên sợ tới mức lui về phía sau một bước.
-Haha, mặc dù nói sẽ ‘sướng’ mà chết, nhưng cũng có thể hưởng thụ những thứ cực khoái của nhân gian, như tỉnh như tiên, thứ hương vị mê hồn này, chẳng lẽ cậu lại không muốn?
Tông Vô Thu thản nhiên cười nói.
-Tôi vẫn muốn giữ lại cái mạng nhỏ này để ngắm mặt trời ngày mai,
Xa Thiên kiên quyết lắc đầu.
-Vậy được rồi, đành trông cậy vào hai tên tiểu tử.
Tông Vô Thu đột nhiên vụt tắt nụ cười, vung tay, con rắn Hồng Dâm Vương nằm bò trên vách tường. Tông Vô Thu giơ tay điểm điểm vẽ vẽ trên người con rắn, sau đó con xà Vương há chiếc miệng nhỏ, nhắm đúng trên vách tường được lắp đặt đặc biệt, bắt đầu phun khói độc, khói độc phun ra không ngờ cũng là khói độc màu hồng.
-Cầu đừng xem thường con rắn nhỏ như vậy, tôi phải bỏ ra rất nhiều công sức, hao mòn tâm sức. Mấy chục năm huấn luyện, chất độc phun ra trong cơ thể của nó còn nhiều hơn một bình Dịch Hoa Khí. Bởi vì , dâm độc của mấy chục năm toàn bộ bị tôi dùng nội khí nén ép trong cơ thể của nó. Một khi đã phát tác, chí dương chí dâm.
Tông Vô Thu cười khan một tiếng.
-Căn phòng bí mật này, mẹ kiếp, thiết kế quá tinh xảo, không tìm được một lỗ hổng nhỏ nào. Diệp Phàm, xem ra hôm nay chúng ta thật sự phải chết cùng ngày rồi.
Vương Nhân Bảng nhún vai, thằng này còn tương đối 'Lưu manh' .
-Anh em tốt nên như vậy mà!
Diệp Phàm tỏ ra rất thoải mái gõ gõ trên vách tường, chốc chốc lại nằm sấp dùng sóng khí dò xét, tuy nhiên hình như không có nhiều tác dụng, không ra kết quả.
-Không đúng, có vẻ kỳ lạ.
Lúc này, Vương Nhân Bảng hít hà mũi, kêu lên.
-Tông Vô Thu thi triển đôc khí công rồi, ôi, hai người chúng ta xem ra xong đời rồi.
Diệp Phàm nghe thấy được, thở dài nhìn Tài Nhạ đang núp trong chăn trên giường, hừ nói,
-Tôi không hiểu Tông Vô Thu bắt hai chị em cô làm gì? Tuy nhiên, tôi tin chất độc này rất mạnh, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tốt đẹp gì. Hôm nay bốn người chúng ta chắc sẽ đều ‘ngã’ ở đây.
-Chết thì chết, dù sao hai chị em tôi cũng không muốn sống. Nếu không luôn có ý nghĩ hi vọng có thể lại nhìn thấy người nhà, chúng tôi đã tự sát từ lâu rồi. Điều đáng hận là không thể khiến lão tặc Vô Thu này chết băm cho rắn ăn.
Tài Nhạ đột nhiên ngồi dậy, hung hăng mắng.
-Đúng vậy, các anh không hiểu được chúng tôi đã trải qua những ngày như thế nào. Mặc dù nói ngày ngày cá thịt cái gì cũng có.
Tuy nhiên, Tông Vô Thu thường cách một khoảng thời gian đều đem chúng tôi đến một mật thất luyện tà công gì đó.
Hơn nữa, đưa ra một bàn tay gầy guộc ép chúng tôi đi lấy để nắn. Sau đó, ông ta dùng bàn tay đó ấn lên đầu chúng tôi, một dòng lửa nóng từ đỉnh đầu tràn vào.
Cảm giác đau đớn này, sống không bằng chết.
Tài Thanh mắng,
-Lão khốn kiếp mãi không chết này, ngày ngày đều tra tấn chị em tôi như vậy. Trước mặt mọi người còn còn tỏ ra sủng ái chúng tôi như vậy.
-Bàn tay chống trên đầu các cô, còn lửa nóng, chẳng lẽ là đang thi triển một loại võ thuật bí hiểm.
Diệp Phàm ấp úng nói.
-Có vẻ giống việc rót vào đầu trong truyền thuyết
Vương Nhân Bảng nói, liếc nhìn Tài Thành một cái, hỏi,
-Tôi thấy cô thân thủ cũng phải đạt tới Tứ đẳng, trước kia có phải các cô từng luyện qua?
-Không có, thế nhưng từ khi bị tên tặc tử Tông Vô Thu này bắt về, mấy năm trôi qua chúng tôi mới phát hiện bản thân mình không ngờ lợi hại vậy.
Có khi đang tức giận, một cước có thể làm vỡ một khối đá mỏng. Chị lợi hại hơn một chút, có lần không cẩn thận lại có thể đạp vỡ một khối đá
Còn có một lần, một người vợ lẽ của Tông Vô Thu đánh nhau với chị tôi bị một cước của chị tôi đánh chết.
Về sau chúng tôi không nhìn thấy bà ta nữa. Phỏng chừng bị Tông Vô Thu mang đi làm mồi cho rắn rồi.
Tài Nhạ vả vào miệng nói.
-Chẳng lẽ là mẹ đẻ của Tông Lạc?
Diệp Phàm vẻ mặt khinh ngạc.
-Đại ca, anh co cảm thấy toàn thân nóng ran không?
Vương Nhân Bàng khuôn mặt có chút đỏ, muốn cởi quần áo.
-Không phải rất nóng mà là nóng tới mức chịu không nổi. Chẳng lẽ độc này là dục độc?
Diệp Phàm nói, liếc nhìn hai chị em một cái.
-Hai người các cô không cảm thấy gì sao?
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Ừ, chúng tôi cũng nóng đến nỗi không chịu nổi. Cảm giác rất ngứa, toàn thân đều rất khô nóng.
Tài Thanh khỏa thân, đôi chân không tự chủ được động chạm vào nhau, động tác này rất mê người.
-Xong rồi, chúng ta không thể giữ được khí tiết tuổi già rồi!
Vương Nhân Bàng lúc này không ngờ còn có tâm trạng đùa giỡn, Diệp Phàm thậm chí còn hoài nghi người này có phải vẫn chưa trưởng thành hay không, không có tim không có phổi như vậy.
-Tông Vô Thu đem hai ái thiếp của mình tặng cho hai tên hại mạt chúng ta, lẽ nào lòng dạ ông ta lại tốt như vậy, để chúng ta làm quỷ phong lưu dưới chiếc váy màu quả lựu ?
Diệp Phàm hỏi.
-Có thành quỷ hay không tất cả dựa vào bản thân các ngươi, sung sướng phải chết cũng thong dong. Không chết thành độc nhân thì càng thong dong.
Tông Vô Thu ở bên ngoài hừ lạnh một tiếng.
-Bọn họ bắt đầu có cảm giác rồi, Hồng Xà quả là lợi hại.
Xa Thiên thở dài.
-Khẳng định có mục đích, hay là đây cũng là một loại pháp môn luyện công?
Vương Nhân Bàng nói.
-Tám phần là vậy, chẳng lẽ là muốn lợi dụng hai người chúng ta tương trợ các cô ấy luyện thành cái gì? Bằng không, Tông Vô Thu tìm hai chị em cô ấy làm cái gì?
Diệp Phàm hừ nói, vẫn cố gắng kìm nén không nghĩ đến cái kia của người con gái.
- Lúc chúng ta không xong thì dứt khoát tự kết liễu, cũng không thể để cho Tông Vô Thu toại nguyện.
Vương Nhân Bàng đột nhiên hừ lạnh nói, rút nhu cực đao ra, nội khí xuất ra, trên lưỡi đao chút đao khí co duỗi, chỉ cần kéo vẽ một cái có thể kết liễu mình rồi.
-Cậu định làm gì, đặt xuống!
Một cái tát của Diệp Phàm làm rơi nhu cực đao, vẻ mặt nghiêm túc nói,
-Người anh em, có chết cũng phải giết chết hai ái thiếp của Tông Vô Thu trước, tôi không tin hai chúng ta lại phải chết nhanh như vậy. Con kiến còn ham sống huống chi là chúng ta. Chưa tới cửa ải cuối cùng chúng ta đã từ bỏ rồi. Ông trời có giết chúng ta hay không thì phải xem ý trời.
-Tôi đâu có tự sát dễ dàng như vậy. Ít nhất cũng phải ‘hạ gục’ Tài Thanh mới được. Người anh em, Tài Nhạ là của anh.
Chúng ta chết cũng phải chết cho sung sướng, chết phóng khoáng, chết cũng phải cắm hai cái sừng cho Tông Vô Thu.
Tôi nhổ vào con chó Tông Vô Thu, ông khẳng định nghe thấy
Vương Nhân Bàng to tiếng mắng. Pằng một tiếng, toàn thân quần áo tung bay, lộ ra một cơ thể cường tráng.
Cơ thể của thằng này rất vạm vỡ, có thể làm phụ nữ động lòng. Còn giờ khắc này Tài thanh vừa nhìn thấy tâm xuân đã lay dộng. Lập tức đôi mắt xinh đẹp như có thể nhỏ ra máu.
Ừ...
Cả thân thể Tài Thanh cũng lộ ra màu đỏ, cô cũng không nhịn được nữa, bước một bước dài, dang rông cánh tay, cô ấy đột nhiên ngã vào lòng Vương Nhân Bàng, ôm lấy anh ta hét lớn:
-Nhanh...nhanh lên, tôi nóng lắm rồi!
-Nóng, cô nóng tôi cũng nóng, nóng chết mất, mẹ nó chứ.
Vương Nhân Bàng miệng hét, cũng khống chế không nổi mình, hơn nữa bị thân thể nóng rực của Tài Thanh chạm vào, lập tức chút lí chí cuối cùng kia cũng bị ‘lửa nóng’ thiêu rụi.
Giằng co vài cái, thằng này thuần thục lột sạch quần áo của mình. Mật thất này lại không chỉ có một phòng. Vương Nhân Bàng ôm lấy Tài Thanh chui vào một căn phòng khác, xoay tròn một cái, hai người lăn trên giường.
Lập tức oanh thanh du dương, kiều gáy sóng gợn, hai người hừng hực đâm vào nhau điên cuồng, khi tách khi hợp.
Diệp Phàm càng hung bạo hơn so với Vương Nhân Bàng, dương cương 'Thái tuế’ còn sót lại trong cơ thể hắn bị đốt cháy, thêm cả chất còn lưu lại của lão mãng huyết mấy trăm năm kia cũng giúp vui.
Đây là sự dung hợp của nhiều yếu tố, cho dù là công lực kinh người của Diệp Phàm, nhưng dâm độc của Hồng Xà chí dâm thiên hạ đang bốc lên không ngừng, Diệp Phàm hai mắt đỏ tươi, từng bước từng bước một đến chỗ cô nương Tài Nhạ đang co quắp thành hình tròn trên giường.
Lốp bốp...
Tài Nhạ càng nóng hơn, chiếc chăn quấn trên người đột nhiên bị cô ném bay ra một góc của căn phòng bí mật, cả người nằm nghiêng trên giường.
Toàn thân cô trướng lên, càng ngày càng đỏ, dáng người cao gầy, ngọn lửa kia bạo phát cực đại, cộng thêm cả làn da nõn nà trắng hơn cả bắp cải. Còn có thứ ẩn trong đám cỏ thơm đang che đậy kia...
Một ít độc tồn trữ trong cơ thể Tài Nhạ giờ phút này cũng bị độc của Hồng Xà đốt lên, đầu lưỡi cô cuồng loạn co duỗi.
- A...
Một tiếng rú của Diệp Phàm giống như tiếng rú của loài sói, quan sát thêm màu đỏ tươi trong mắt Diệp Phàm giống như của một con hổ đói khát nhìn chú dê nhỏ đáng thương.
Hai cỗ lửa nóng cuối cùng cũng va chạm vào nhau, phát ra tia lửa kỳ lệ, dương cương ‘thái tuế’ dung hợp hoàn hảo với thân thể thiên độc tuyệt thế của Tài Nhạ
Dương cương này không những nuốt lấy chất độc trong cơ thể của Tài Nhạ, hơn nữa giống như rất hứng thú hútt chất độc trời sinh trong cơ thể Tài Nhạ. Như dòng sông lớn đang hút tia nước nhỏ.
Vạn xuyên chung quy hoạt, Tài Nhạ cảm thấy giờ phút này cả tinh thần và thể xác đặc biệt hưng phấn, giống như một quả cầu lửa còn đang bị thiêu đốt hôi hổi trong lửa.
Tiếng rú như sấm của Diệp Phàm làm chấn động căn phòng bí mật, trong đó còn kèm theo tiếng kêu đau từ cơ thể quyến rũ của Tài Nặc.
Trên giường loang lổ lạc hồng, hai thân thể nóng rực như cỗ lửa còn đang cuồng loạn va chạm vào nhau.
-Thích đấy nhỉ!
Xa Thiên vẻ mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào màn hình lớn hừ lạnh nói.
-Càng thích càng tốt, điều này chứng minh có thể làm cho hai người họ dung hợp một cách hoàn mĩ.
Tông Vô Thu sắc mặt không chút thay đổi nói.
- Giáo chủ, tiểu tử kia đặc biệt hưng phấn, giống như uống thuốc xuân, không ngờ gàn bướng ‘chiến’ lâu như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ độc thể của Tài Nhạ, thân thể độc của cô ấy trước đây chính người cũng không dám nhúng chàm?
Xa Thiên nói, kỳ thật người này có chút ghen ghét.
Đối với thân thể tuyệt thế của Tài Nhạ, chưa có người đàn ông nào không động lòng. Xa Thiên là một gã đàn ông, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều Tài Nhạ là người đàn bà Giáo chủ sủng ái, Xa Thiên chỉ có thể nhung nhớ chứ không thể động thủ. Giờ rõ ràng bị Diệp Phàm lượm lấy dễ dàng, Xa Thiên tự nhiên trong lòng nổi ghen rồi.
-Để cho bọn họ hưng phấn đi, tuy nhiên, tôi đoán chừng có hai kết quả. Kết qủa thứ nhất chính là tên tiểu tử này không chịu nổi Tài Nhạ cùng với độc của Hồng Xà.
Tài Nhạ mặc dù nói từng được tiếp xúc với nội khí trong bàn tay của lão tổ tông, thêm cả nội khí thuần khiết của tôi, khiến cô ấy trong vài năm ngắn ngủi đạt đến cảnh giới lục đẳng, thế nhưng, đây không phải là tự thân cô ấy luyện ra được, kết quả dẫn đến một loại ngoại lực cưỡng ép.
Hơn nữa, Xa Thiên, Tam Độc Giáo lấy độc lập nghiệp. Cậu nói xem, trong bàn tay của lão tổ Tông có cái gì hay ho?
Tông Vô Thu đột nhiên cười kỳ quái.
-Chẳng lẽ trong bàn tay của lão tổ tông cũng ngậm kịch độc?
Xa Thiên hỏi, trong lòng không khỏi rùng mình, tự nhủ may mà mình không động vào.
-Ha ha, lão tổ tông khi còn sống công lực đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết rồi, so với công lực của tôi thì cao hơn nhiều.
Lúc ấy lão tổ Tông đã đem toàn bộ nội khí ép trên bàn tay này, chính là vì để truyền cho người đời sau, có thể chịu được độc kình của bàn tay này.
Mà tôi đã thử qua, khi đó chỉ nạp một chút đã không chịu nổi. Nếu tiếp tục hútt đảm bảo sẽ tan xác.
Mà thân thể của Tài Nhạ là cơ thể thiên độc, là trời sinh. Nội khí trong lòng bàn tay của lão tổ Tông chẳng những bị cô ấy hấp thu, hơn nữa nội độc mà lão tổ tổng ngưng tụ trong vòng hơn một trăm năm cũng đã bị cô ấy hấp thu rồi
Cậu nghĩ xem, lão tổ Tông của chúng ta mấy trăm năm trước đã sống hơn một trăm tuổi, cả đời rất nhiều loại độc đáng sợ được tích tụ và tinh luyện.
Tất cả độc trong cơ thể tôi đã luyện mấy chục năm nay không ngờ còn không chống đỡ được một phần trăm độc trong bàn tay của lão tổ Tông. Nhưng Tài Nhạ rất may mắn, tất cả đều bị cô ấy lấy đi rồi.
Tuy nhiên, Tài Nhạ sau này dần dần bị độc của lão tổ Tông đồng hóa rồi. Nội trong mười năm Tài Nhạ sẽ tự nhiên biến thành một độc nhân.
Căn bản mục tiêu của tôi là vậy. Tôi đoán chừng Tài Nhạ sau khi tiêu hóa hoàn toàn nội khí và độc trong bàn tay lão tổ Tông sẽ đạt tới thập đẳng.
Một độc nhân thập đẳng sẽ đáng sợ cỡ nào. Xem ra lão già Cung Thu mãi không chết kia cũng phải sinh lòng kiêng kị.
Chỉ có điều cái này cần thời gian. Tên này đến đây lại giúp sự việc có thể diễn ra sớm hơn. Nếu độc của Tài Nhạ không thể đầu độc anh ta thì anh ta sẽ là độc nhân đầu tiên của Tông Vô Thu tôi, hơn nữa còn là độc nhân thập đẳng.
Đến lúc đó Đàm Tiếu Tiếu là cái gì chứ. Độc nhân này của tôi một chưởng là có thể giải quyết cô ấy.
Tông Vô Thu nói đến đây, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở lên khó coi. Sau đó lại sờ cằm, bộ dạng như thoáng chút suy tư.
-Giáo chủ, người sao vậy, chẳng lẽ có gì khác thường?
Xa Thiên hỏi.
-Quái, tên tiểu tử có vẻ vừa mới đến thập đằng. Tuy nhiên, vừa rồi sau khi cùng với Tài Nhạ hợp thể, cậu xem hai người họ giống như đều có thu hoạch
Tài Nhạ không ngờ đột phá đến giai đoạn lục đẳng một cách khác thường. Mà trên người tên kia đột nhiên tràn ra rất nhiều khí nội tức mang độc
Tình trạng này, nếu người này còn sống sót xem ra đã đột phá cấp hai của thập đẳng, cũng chính là cảnh giới của Tiệt Lưu rồi.
Rốt cuộc là cái gì thúc đẩy anh ta có thể đột phá, Tài Nhạ đột phá cái này là bình thường, anh ta cũng đột phá theo, cái này quá bất thường. Chẳng lẽ đã phát sinh điều gì khác thường?
Tông Vô Thu nói.
-Hay đây là biểu hiện khác thường của tên tiểu tử kia khi không chịu đựng được muốn nổ tan xác, ngay cả khi thân thể của người luyện võ công khi không chịu đựng nổi, cũng giống như hồi quang phản chiếu của người trước khi chết, sẽ xuất hiện một vài hiện tượng kỳ lạ.
Người này, tôi thấy dấu hiệu rất giống của người trước khi nổ tan xác. Tuy nhiên, giáo chủ, anh ta chết hay không không quan trọng. Khi nổ tan xác có đả thương Tài Nhạ hay không.
Cao thủ thập đẳng nổ tan xác thực sự là rất kinh người, tuyệt đối không kém việc ném một bom tấn mấy trăm kg từ trong không trung xuống.
Xa Thiên có chút bận tâm nói.
-Cậu sợ là anh ta đả thương Tài Nhạ sao?
Tông Vô Thu nói.
-Nếu không, nghĩ cách làm ít thuốc độc đưa vào trong làm cho anh ta hôn mê rồi cứu Tài Nhạ ra ngoài. Tuy nói cô này về sau không thể là ái thiếp của giáo chủ rồi, nhưng cô ta sẽ biến thành độc nhân thủ hạ của người.
Xa Thiên nói.
-Việc còn chưa kết thúc, tôi hy vọng có thể thu hoạch được lợi ích lớn nhất. Nếu như Tài Nhạ có thể không chết, mà người kia lại luyện thành độc nhân, Tông Vô Thu ta đồng thời giành được hai độc nhân. Cung Thu thì là cái gì cơ chứ, hahaha...
Tông Vô Thu nói đến chỗ cao hứng lại phá lên cười, hiện ra bản sắc kiêu hùng.
-Giáo chủ, độc nhân này toàn thân toàn là độc. Mang theo bên người không thuận tiện, nếu không cẩn thận ngộ thương, bản thân chúng ta không phải là phiền phức sao? Hơn nữa nghe nói độc của độc nhân là độc sau khi tinh luyện. Độc công chúng ta thi triển chỉ là thứ hàng sơ chế. Có chút giống sự khác biệt giữa hàng hiệu và hàng ngoài vỉa hè. Nếu như bị nhiễm phải thì thật đúng là phiền toái.
Xa Thiên có vẻ hơi lo lắng hỏi.