-Xa Thiên, đây là sai lầm về mặt nhận thức và lí giải của cậu. Kỳ thật tại sao gọi là độc nhân, đó là vì sau khi luyện thành công, độc sẽ tập hợp thành nọc độc ở trong đan điền của cơ thể họ.
Giống như trong cơ thể cậu tái sinh thành đan điền độc có thể đựng nọc độc, giống với túi độc của độc cầu xà, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Mà bình thường nọc độc được dấu trong đan điền độc, bên ngoài cơ thể độc nhân lại không có độc, ngay cả sau khi bị cậu giết chết, ăn thịt của anh ta cũng không sao, chỉ cần không làm vỡ túi độc là được.
Tông Vô Thu nói.
-Thế nếu như chúng ta cũng có thể luyện ra đan điền độc không phải là cũng giống nhau sao?
Xa Thiên hỏi.
-Không hề giống nhau.
Tông Vô Thu khoát tay, nói,
-Để luyện thành Đan điền độc, phải có thân thể có thể kháng mọi lọai độc.
Cái này chỉ có độc nhân mới có thể làm được, nếu như chúng ta đem đan điền độc của độc nhân chuyển lên người chúng ta, cậu vẫn là vô dụng.
Bởi vì, nếu như khi cậu dùng nọc độc của đan điền độc đi công kích kẻ thù, nọc độc kia chẳng phải là phải đi qua kinh mạch trên người chúng hai chúng ta à.
Kinh mạch của chúng ta căn bản là không chịu nổi thứ độc lợi hại do đan điền độc tinh luyện ra. Cho nên tự thân chúng ta khó bảo toàn tính mạng huống chi là thi triển độc công.
Mà cơ thể độc nhân có thể chất đặc thù, có thể chống lại những cái này. Cho nên bản thân họ không việc gì. Mà nọc độc lúc không công kích, cơ thể họ cũng không tồn tại nhiều độc chất.
Cho nên cũng sẽ không làm tổn thương đến cơ thể của chúng ta. Tại sao khi Vương Xà hổ mang phun độc lại đáng sợ, chúng ta không phải cũng thịt của nó à. Thịt của nó cũng không có độc, hơn nữa hương vị tương đương với mỹ vị.
-Xem ra, độc nhân này thật sự rất có ích.
Xa Thiên trên mặt hiện ra một sự hâm mộ,
- Tuy nhiên, giáo chủ, làm thế nào để độc nhân trung thành với chúng ta. Nếu họ có lòng phản nghịch chúng ta không phải bận rộn vô ích rồi? Hơn nữa lại là nạn nhân.
-Cái này không phải lo lắng, phương pháp của lão tổ Tông rất có hiệu quả. Độc nhân mặc dù độc nhưng họ phải dựa vào chúng ta mới có thể sinh tồn được.
Chúng ta được xưng là độc giáo. Đến lúc đó tự có độc pháp khống chế họ. Sự vật của thế giới tự nhiên tồn tại đều có tính tương đối, vật đứng đầu ắt sẽ có vật khác đến hàng cậu.
Độc nhân đối với bên ngoài mà nói rất đáng sợ. Nhưng chỉ cần chúng ta khống chế được bọn họ, cũng không có cái gì đáng sợ.
Đương nhiên cái này chỉ là đối với độc nhân chúng ta tự luyện ra mới được. Bằng không, tại sao Đàm Tiếu Tiếu lại chỉ trung thành với Cung Thu chúng ta không làm gì được cô ta.
Đó là bởi vì phương pháp khống chế độc nhân của mỗi người không giống nhau. Đối với phương pháp khống chế Đàm Tiếu Tiếu, chỉ có Cung Thu nắm được.
Cậu không biết được phương pháp này, đương nhiên không khống chế nổi Đàm Tiếu Tiếu.
Tông Vô Thu thản nhiên cười nói có vẻ thần bí.
-Tôi thấy bọn họ sung sướng cũng đủ rồi, có phải giờ phải áp dụng phương pháp của lão tổ Tông để luyện bọn họ?
Xa Thiên hỏi.
-Hahaha. Không sai.
Tông Vô Thu cười, đột nhiên nghiêm mặt, giơ tay móc từ trong túi một cái hộp tinh xảo.
Chỉ thấy Tông Vô Thu giơ cao cái hộp để trên bàn, Tông Vô Thu kiêu ngạo này lại khom lưng bái lạy cái hộp rất thành kính. Xa Thiên đương nhiên cũng không ngoại lệ, vội vã quỳ xuống theo.
Sau đó, Tông Vô Thu mở chiếc hộp ra. Xa Thiên lén liếc nhìn một cái, quả là một bàn tay.
Bàn tay đoán chừng niên đại đã lâu. Cho nên lớp thịt bên ngoài đã hơi khô, giống như một bàn tay bị hong gió. Nhưng so với loại thịt sấy thì có vẻ có một vài hoạt tính.
Bàn tay có hơi hướng màu tím tuy nhiên trên bàn tay lông lộ ra rõ mồn một. Xem ra bảo được bảo quản rất tốt.
-Đây chính là bàn tay của lão tổ Tông. Nơi có thể cất giữ toàn bộ độc công nội khí thuần khiết của lão tổ Tông.
Nghe nói độc nhân này cũng là được tương truyền theo từng thế hệ, chỉ có bàn tay của lão tổ Tông mới có thể khiến độc nhân tâm phục.
Mà Tông Vô Thu ta đã có được pháp môn của lão tổ Tông, hai độc nhân này, khắp thiên hạ chỉ có Tông Vô Thu này mới có thể chỉ huy.
Toàn thân Tông Vô Thu thế khí đại phát, ông ta không phát hiện, trong mắt Xa Thiên mịt mờ hiện lên một tia tham lam.
-Mở lớn động thâu khí này hơn một chút.
Lúc này Tông Vô Thu nói với Xa Thiên.
Xa Thiên vội đứng lên, xoay tròn một cái chốt trên vách đá. Tiếng triếp triếp vang lên, lỗi thông khí đến mật thất của Diệp Phàm đã lớn hơn chút ít.
Tông Vô Thu cầm lấy bàn tay, toàn thân như quả bóng cao su thổi phồng, quần áo đều phồng lên. Nét mặt mặt già nua của Tông Vô Thu kia trướng đỏ lên, không ngờ dần biến thành màu tím thanh. Dường như ánh sáng màu tím thanh trên mặt khuếch tán ra mờ nhạt, khiến cho Tông Vô Thu thoạt nhìn vô cùng đáng sợ và dữ tợn.
Mà bàn tay khô xác kia trong lúc đó giống như tràn đầy sức sống, dùng mắt trần có thể nhìn thấy nó phát triển to dần lên. Cơ thịt khô xác và làn da bắt đầu trở lên bóng loáng, dường như trong nháy mắt bàn tay này sống trở lại.
-Đây là nội khí của tôi đã dung hợp pháp môn của lão tổ Tông khiến bàn tay này tràn đầy sức sống, tuy nhiên, lần này một khi đã luyện thành, bàn tay của lão tổ Tông cũng sẽ bị bọn họ tiêu hóa hết hoàn toàn.
Mà thay thế chính là bàn tay này của Tông Vô Thu tôi. Bàn tay này của Tông Vô Thu tôi chính là phép mầu duy nhất khống chế hai độc nhân.
Chỉ cần một thủ thế của ta có thể đưa họ vào chỗ chết. Cho nên độc nhân không đáng sợ, đáng sợ chính là khống chế độc nhân.
Tông Vô Thu hừ lạnh một tiếng, giơ tay trái lên.
Thời gian dần trôi qua, trên thái dương của Tông Vô Thu toát ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu tương, toàn thân đều đang run sợ. Dần dần run sợ biến thành run rẩy như sốt rét. Vẻ mặt của Tông Vô Thu càng đáng sợ hơn, cơ thể từng khối lồi lên, hình như ngay cả mũi, miệng đều lệch vị trí.
Đúng lúc này Tông Vô Thu chưa phát hiện, trong mắt của Xa Thiên hiện lên một âm mưu mờ mịt.
Pằng...
Bàn tay phát tím kia bị Tông Vô Thu từ trong động dùng nội khí khống chế tới bay tới phía Diệp Phàm một cách chuẩn xác.
Bàn tay treo lơ lửng trong không trung giữa Diệp Phàm và Tài Nhạ, sau đó bàn tay mở ra trên đầu hai người. Hơn nữa trong quá trình xoay tròn, trên bàn tay tỏa ra một ít chất khí màu tím thanh. Khí này không ngừng bay xuống từ bàn tay, không lâu sau bao phủ khắp người Diệp Phàm và Tài Nhạ.
A....a....
Diệp Phàm và Tài Nhạ đột nhiên cảm thấy đau nhức một hồi, trong đầu giống như bị người đâm cho vài cái. Cảm giác toàn thân thật sự rất nóng, dường như cơ thể đang khuếch đại, muốn nổ tung.
Mà sương mù màu tím tràn ra càng lúc càng nhiều, hơn nữa càng lúc càng lớn, càng ngày càng đậm. Dường như có cả những giọt sương nhỏ màu tím xuất hiện trong sương mù màu tím.
Mà Tông Vô Thu giờ khắc này toàn thân đều đổ mồ hôi, toàn bộ áo khoác đều ướt đẫm. Nhưng đôi mắt của Tông Vô Thu đột nhiên chuyển thành màu xanh lục đáng sợ. Giống như một một con sói hoang dùng ánh mắt như đèn pha kiếm ăn trong đêm hôm khuya khoắt.
Xa Thiên biết, ông ta cũng đến thời khắc mấu chốt rồi.
Sương mù màu tím liên tục nhộn nhạo lắc lư ở trên người Diệp Phàm và Tài Nhạ, không lâu sau, xoáy tròn một cách có quy luật, cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
Đúng lúc này chuyện kỳ lạ xảy ra. Diệp Phàm trên người hình như phát sinh sự khác thường. Hắn tựa hồ bị kìm nén quá lâu, đột nhiên há miệng, lực hút trong miệng cuồng bạo xuất ra một dòng vô cùng lớn, rõ ràng nuốt vào miệng toàn bộ sương màu tím mang theo cả những giọt sương nhỏ màu tím.
Tông Vô Thu vừa nhìn thấy lập tức nóng nảy, vừa phát lực, cơ thể khẽ động, bàn tay đột nhiên xoay một vòng tròn, giống như một chiếc máy hút bụi treo lơ lửng trong không trung hướng về phía cơ thể to lớn của Diệp Phàm ra sức mà hút.
Xì xì...
Sương mù màu tím bị Diệp Phàm nuốt vào trong lại bị bàn tay cứng rắn rút một ít từ trong miệng ra, sương mù sôi trào trong không trung như giao long ra biển, tuy nhiên sau đó Diệp Phàm dường như cảm thấy được, thằng này kêu to một tiếng, sương mù màu tím kia lại bị hắn nuốt vào.
-Sao lại thế này?
Tông Vô Thu gầm rú một tiếng, toàn thân giật đùng đùng một hồi. Quần áo đột nhiên bị âm thanh vang dội này làm bay hết đi
-Xa Thiên, hộ pháp cho tô.
Tông Vô Thu kêu lên một tiếng, Xa Thiên vừa thấy vội đứng thẳng người quan sát xung quanh.
Thân thể của Tông Vô Thu dần dần biến thành màu đỏ, nội khí từ trong lòng bàn tay ép ra bắn vào trong lòng bàn tay như suối phun.
Mà cơ thể của Tông Vô Thu không ngờ dùng mắt thường có thể thấy trương phình lên với tốc độ nhanh chóng. Trái lại khuôn mặt dường như già đi không ít. Phát hiện máu trên mặt đột nhiên bị rút cạn.
Lúc này, Xa Thiên biết Tông Vô Thu đang ép nội khí thuần khiết nhất trong đan điền ra ngoài để có thể khống chế bàn tay trong mật thất thực thi lực phản chế, hoàn thành việc khống chế phản kháng di truyền của độc nhân.
Tuy nhiên điều khiến Tông Vô Thu không nghĩ đến chính là toàn bộ khí nội độc bản thân mình ép ra đều bị Diệp Phàm nuốt vào.
Tiểu tử này giống như một máy hút độc, không ngờ không sợ cơ độc trên bàn tay cùng với độc thuần khiết Tông Vô Thu ép ra.
Hai bên giằng co, Tông Vô Thu bị ép buộc bất đắc dĩ, đành phải liên tục ép ra nội khí tương trợ cái bàn tay kia. Bởi vì hễ ông ta vừa thoát lực, bàn tay kia liền có nguy cơ mất đi sự khống chế.
Hai tiếng trôi qua, Tông Vô Thu sắc mặt mặt trở nên ngày càng tái nhợt. Cơ thể to lớn cũng dần bị rút nhỏ đi.
Còn khuôn mặt trở lên nhỏ hơn, dường như chỉ còn lớp da dán trên xương mặt. Xa Thiên kinh ngạc phát hiện mũi của Tông Vô Thu dường như cũng bị rút nhỏ đi không ít, nếu cứ tiếp tục làm như vậy phỏng chừng ngay mũi cũng sẽ không còn nữa.
Đúng lúc này, bên cạnh dường như có tiếng động sắc bén, Tông Vô Thu quay đầu lại nhìn, hét lớn:
-Xa Thiên, ngươi định làm gì? Chẳng lẽ ngươi không cần thuốc giải nữa?
Tuy nhiên, quá muộn rồi. Xa Thiên lấy một cây mã tấu dày, chém lên lưng Tông Vô Thu một cách tàn nhẫn.
Ùng oàng một tiếng.
Trên lưng Tông Vô Thu phun ra một dòng máu, đây là một đao hoàn mỹ nhất của một cao thủ cửu đẳng Đại Viên Mãn Xa Thiên. Tông Vô Thu mặc dù nói là thập nhị đẳng Đại Viên Mãn nhưng hao hết nội khí giờ phút này cũng chịu không nổi.
Tuy nhiên sau đó vang lên một tiếng thình thịch lớn. Xa Thiên vừa chém xong lập tức bỏ chạy, vừa mới tới cửa đã bị Tông Vô Thu cho một chưởng tàn nhẫn.
Cả người kêu thảm thiết bay đến bên ngoài cửa động. Không trung không ngừng chảy xuống một dòng máu tươi, mà Tông Vô Thu không thèm liếc nhìn anh ta một cái, chuyển chưởng lại hướng đến bàn tay trong mật thất.
Ầm...
Một tiếng nổ vang, bàn tay đột ngột nổ tung khác thường, lập tức một làn sương mù lớn màu tím dâng lên trong mật thất.
-A...
Diệp Phàm trong mơ hồ mở rộng miệng, nuốt toàn bộ sương mù màu tím trong mật thất hít vào trong bụng như rắn nuốt voi.
Mà Tông Vô Thu vốn dựa vào bí thuật đã thiết lập chút quan hệ với bàn tay, giờ phút này cảm giác sau cơn đau nhói như mũi khoan đâm vào tim, liền mất đi thứ quan hệ kia.
-Ngươi phá hỏng việc tốt của lão phu, tiểu tử, Tông Vô Thu ta phải lọc da uống máu của ngươi!
Tông Vô Thu bộc lộ ra ngoài đôi mắt đỏ hơn, hét một tiêng phẫn nộ, trong miệng phun ra một dòng máu tươi như suối. Lập tức cả người héo đi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của batalong
-Hahaha...
Diệp Phàm điên thật rồi, la hét điên cuồng, đột nhiên miệng há ra, dưới sự tác động của nội khí, một làn khói màu tím bị Diệp Phàm thi triển sóng âm công kích ép thành một dòng theo lỗ thông khí trong động cứ thế mà ra.
Pằng một tiếng, phát bắn chuẩn xác làm Tông Vô Thu bị thương nặng.
Thình thịch...
Tông Vô Thu không ngờ bị miệng khí màu tím này của Diệp Phàm đánh trúng đập trên vách tường, lão già này trong mắt rỉ máu.
Ông ta hung dữ liếc nhìn Diệp Phàm trong căn mật thất, lẩm bẩm:
-Lẽ nào đây chính là độc của độc nhân.
Sau khi nói xong Tông Vô Thu không phân vân, biết độc nhân này không phải là người đang bị thương như mình bây giờ có khả năng chống lại, rồi nhảy dựng, từ trong cửa động xuyên ra mất tung tích.
Đó là bởi vì Tông Vô Thu đã bị trọng thương. Vừa rồi Diệp Phàm được như ý đấy là vì Tông Vô Thu đã thoát lực. Hơn nữa lực dội lại của bàn tay khiến cho ông ta bị trọng thương.
Nhưng khống chế lại khiến tâm thần ông ta bị tổn thương, hơn nữa dưới một đao của Xa Thiên, Tông Vô Thu không thể không chạy trốn trước, phỏng chừng về mật thất phục hồi chấn thương.
Tông Vô Thu vừa chạy, lại có một bóng đen tiến vào, không phải Xa Thiên thì là ai.
Người này tình trạng cũng không khác gì, sắc mặt nhợt nhạt, trên mặt toàn là máu. Vừa rồi Tông Vô Thu xuất ra một chưởng thiếu chút nữa lấy đi mạng của người này. May mà anh ta chạy nhanh.
-Mẹ kiếp, cái lão già này nội khí đều kiệt quệ rồi nào ngờ lực còn lợi hại thế này, lợi hại! Cửu đẳng này thât không phải một cửu đẳng có khả năng chống cự.
Xa Thiên tự nói một câu, nhìn Diệp Phàm trong mật thất, trầm tư một hồi, nói,
-Nếu như Xa Thiên tôi có thể chống cự lại tên tiểu tử này thì thế giới rộng lớn này là của Xa Thiên tôi. Tam Độc Giáo không chừng cũng là của Xa Thiên tôi. Tông Vô Thu phải vài năm nữa mới có thể hồi phục, lão già này chạy còn nhanh hơn thỏ. Hahaha...
-Haha. Xa Thiên, Tam Độc Giáo này còn chưa tới phiên anh vung tay múa chân.
Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên một tiếng cười lạnh thản nhiên truyền đến.
-Tông Lạc, sao lại là anh?
Xa Thiên bị dọa đến kinh hãi, người nhanh chóng dựa trên vách tường, cầm sẵn đao trong tư thế có thể tiến công bất cứ lúc nào.
-Tại sao lại không thể là tôi?
Tông Lạc nói, bước dài điềm tĩnh tiến vào. Anh ta liếc nhìn trong mật thất một cái, cười nói,
-Lão già bị cậu chém cho một đao không chết, tuy nhiên cũng chỉ còn lại nửa cái mạng. Mà Xa Thiên cậu xem ra cũng bị lão già cho một chưởng cũng chỉ còn nửa cái mạng. Thế nào, Xa Thiên chịu thua hay không. Sau này cậu chính là thủ hạ của Tông Lạc tôi.
-Dựa vào anh, hahaha...
Xa Thiên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười phá lên.
-Buồn cười sao?
Tông Lạc lúc này không ngờ bình tĩnh vô cùng, nhìn Xa Thiên.
-Đương nhiên buồn cười rồi, Tông Lạc anh muốn thu nhận Xa Thiên tôi. Đây không phải quá buồn cười thì còn là cái gì? Tôi biết, Tông Lạc anh bình thường ngụy trang rất khá, ngụy trang thành một người không biết võ công.
Tuy nhiên, giờ anh dám đến, điều này chứng minh anh vẫn còn chút dũng cảm và có chút phân lượng. Tuy nhiên phân lượng phải phối hợp với năng lực suy nghĩ mới được, bằng không chính là kẻ ngu ngốc.
Anh nghĩ mà xem, Tông Lạc anh dựa vào cái gì bắt Xa Thiên tôi phục tùng anh. Không cần nói anh, chính là giáo chủ, thế nào, ông ta giờ cũng không hơn gì.
Không phải là Xa Thiên tôi nói anh, tôi hiểu, anh vì mẹ ruột mà muốn báo thù. Tuy nhiên, báo thù anh tìm Tông Vô Thu máu lạnh đi, sao lại tìm tới chỗ tôi, anh đi nhầm cửa rồi.
Xa Thiên lạnh lùng hừ nói.
-Nếu trong thời kỳ cực thịnh của Xa Thiên cậu thì Tông Lạc tôi có chút đố kị, tuy nhiên hiện tại cậu đã chém lão thất phu Tông Vô Thu kia một đao, ông ta đã bị trọng thương.
Nhưng cậu cũng bị một phát bạt tai. Tôi tin, cái tát chứa đầy phẫn nộ của lão thất phu kia tuyệt đối không kém một đao của cậu.
Xa Thiên cậu đừng tỏ ra cứng rắn ở đây. Cậu sắp không chịu nổi rồi. Tôi biết, cậu có phải muốn nhân cơ hội thu phục độc nhân này.
Thế thì cậu chỉ có thể nằm mơ. Độc nhân này là của Tông Lạc tôi, cả hai chị em Tài Nhạ nữa, tôi muốn ăn thịt uống máu của hai chị em họ.
Xa Thiên, kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt, câu nói này của người Hoa cậu cũng hiểu. Tôi cho cậu mười giây suy nghĩ.
Bằng không đừng trách Tông Lạc tôi ra tay vô tình.
Tông Lạc hai mắt sáng quắc ép Xa Thiên, đi từng bước từng bước qua.
-Có môn đạo nào thì lấy ra, Tông Lạc anh có cái gì. Xa Thiên tôi có kém cỏi tới đâu, ít nhất cũng là kẻ mạnh đạt tới cảnh giới cửu đẳng Đại Viên Mãn. Tông Lạc anh có cái gì? Chê cười, còn nói nhảm không biết hổ thẹn, tôi thấy anh thật sự không muốn cái mạng nhỏ này nữa.
Xa Thiên tức giận, cau mày đá lên vách tường một cái, bay lên không trung, từ trong không trung một con hổ từ trên đầu Tông Lạc bổ xuống.
- Hừ!
Tông Lạc hừ lạnh một tiếng, tay khẽ động, rút ra từ giữa bụng một sợi dây màu đen. Sợi dây dài khoảng năm sáu mét, hướng lên không trung một chút, từ tốn ném tới phía Xa Thiên.
Bá lạp lạp...
Dây xích kỳ lạ quấn lấy mã tấu sau lưng của Xa Thiên, Tông Lạc dường như hướng trong không trung quăng phần phật dây xích, một lần quăng mấy cái.
Xa Thiên kêu lên một tiếng, miệng phun ra một dòng máu tươi. Cả người bị dây xích kéo căng cứng trên vách tường đá, lập tức rơi xuống loang lổ vết máu.
Tông Lạc không có ý nghĩ nhẹ tay, dây xích thứ nhất lại đến rồi. Xa Thiên bị trọng thương không kịp tránh liền bị một dây xích chuẩn xác trúng mệnh.
Ba một tiếng.
Phía sau Xa Thiên quả thật trúng một dây xích, lập tức hiện ra một rãnh máu sâu gần đến xương cốt. Máu kia không chút lưỡng lự trào ra.
-Có phục hay không?
Tông Lạc lại quăng dây xích lên.
-Mẹ mày mới phục?
Xa Thiên nảy sinh tính hung hăng, không để ý trên lưng bị thương. Cơ thể loáng một cái đã đến bên cửa một cách kỳ lạ.
Bởi vì Xa Thiên dùng thuật Khinh Thân Đề Túng nổi tiếng, liều mình muốn chạy với tốc độ vô cùng nhanh.
Tuy nhiên hiển nhiên Tông Lạc hôm nay sẽ không bỏ qua cho anh ta. Dây xích kia trong tay anh ta khua thành một lưới xích phong tỏa toàn bộ cửa.
Leng keng.
Con dao trong tay Xa Thiên lại một lần nữa bị Tông Lạc xoắn được rơi xuống đất, xích ảnh liên tục ném hung hăng về phía trên người Xa Thiên.
Pằng pằng pằng...
Mười mấy cái xích ảnh đã qua, Xa Thiên bị quất bảy tám cái xích, trên người toàn là dấu vết, từng đường dài rỉ máu như con rắn dài lộ ra sáng chói trên người anh ta.
Áo khoác ngoài đều bị dây xích quất cho thành trăm mảnh. Hơn nữa lẫn trong đó tiếng rống lên hung hãn của Xa Thiên. Tiếng rống này như của dã thú trong mật thất âm vang dội lại thực sự khiến người ta không ngừng sợ hãi.
Xa Thiên bị ép trở lại trong mật thất. Nhìn thấy Tông Lạc không có ý dừng dây xích lại. Xa Thiên cắn răng một cái, tay đột nhiên sờ soạng trong mật thất một lúc, hơn nữa lại đạp một cước hung hăng.
-Mày là đồ khốn!
Tông Lạc giận giữ, xông về phía trước định đá một khối đá trên vách đá tới.
Đáng tiếc là Xa Thiên căn bản cũng không cho anh ta cơ hội này. Xa Thiên không muốn sống nhào tới. Một tay giữ lấy dây xích của Tông Lạc hơn nữa liều mình lôi dây xích ra ngoài.
Xa Thiên tuy nói bị trọng thương, nhưng dù sao anh ta cũng là kẻ mạnh đạt tới cảnh giới cửu đẳng Đại Viên Mãn. Người này liều mình, còn khẩn trương muốn đá hòn đá về vị trí ban đầu của Tông Lạc, rơi đánh phịch một cái lăn tới cách cửa mười mấy mét mới đứng im.
-Bố mày muốn cái mạng của ngươi.
Tông Lạc hướng về Xa Thiên quất như mưa.
-Hahaha, độc nhân lập tức sẽ phải đi ra, phải chết thì chúng ta cùng chết!
Xa Thiên điên rồi, không ngờ không để ý đến những cái quật của dây xích.
Người này cứng rắn đỡ hai dây xích, ngay xương ngực cũng đều bị đánh gẫy làm mấy đoạn. Tuy nhiên cả người Tông Lạc bị anh ta ôm chặt lấy rồi, hai người ôm thành một khối lăn dưới đất.
Hai người lăn trên đất thành một khối tròn đấm đá lẫn nhau. Lúc này tiếng cạch cạch vang lên.
-Đại ca, có cửa!
Vương Nhân Bàng mắt đỏ như máu chỉ vào bên cạnh hô.
Diệp phàm đang mơ hồ trong điên cuồng chấn động, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện một cái cửa động. Hắn gầm rú một tiếng chạy ra bên ngoài. Diệp Phàm giờ phút này đã bị độc làm cho bán điên cuồng.
Nháy mắt đã đến gian ngoài của mật thất.
-Cháu rùa hại bố mày.
Diệp Phàm quát to một tiếng xông về phía Xa Thiên và Tông Lạc đabg thành một khối tròn lăn dưới đất.
Hắn thập đẳng lại thêm phần đang trong cơn điên cuồng, sức lực đặc biệt kinh người.
Pằng một tiếng đá hai người cùng lăn tới chỗ vách tường ở cửa bên cạnh, hơn nữa còn đâm sầm vào vách tường một cách hung hăng.
-Anh...sao anh ra được đây?
Tông Lạc há mồm không nén được phun ra đầy một miệng máu, đầu quay ra bên ngoài muốn chạy trốn.
-Bố mày còn chưa đi ngươi đừng nghĩ đến chuyện chạy!
Không ngờ chân của Tông Lạc lại bị Xa Thiên ôm chặt. Xem ra Xa Thiên rất hận thằng nhãi này muốn đồng quy vu tận rồi.
-Lấy mạng của Xa Thiên!
Tông Lạc tức giận đến nỗi thiếu chút nữa phát điên, cũng không biết lấy ở đâu ra một con dao găm màu đen, nhìn cũng không thèm nhìn mà đâm thẳng xuống chân Xa Thiên.
Nhát đâm kia nhất định rất mạnh, bởi vì Vương Nhân Bàng cánh xa hơn mười mét cũng cảm nhận được nội tà khí dũng mãnh từ con dao găm truyền đến.
Mà Xa Thiên cũng điên rồi. Người này đã liều mạng cho nên mắt không mở. Người này mở miệng cắn vào bắp chân Tông Lạc.
-Mạng của các ngươi đều là của bố mày!
Diệp Phàm quát to một tiếng, tay khẽ động, vừa mới đột phá nội khí trong nháy mắt đã đến trước mặt Tông Lạc.
Đâm về phía sau, dao găm của Tông Lạc khó khăn lắm mới đâm được vào cổ của Xa Thiên, bỗng chốc bị nội khí của Diệp Phàm cuốn theo bay lên trên vách tường.
A..., Tông Lạc đột nhiên hét thảm một tiếng. Thanh âm kia ong ong vang đội trong mật thất.
Diệp Phàm phát hiện vừa rồi Xa Thiên dường như không dùng miệng cắn trúng. Mà là từ trong miệng Xa Thiên nhô ra một mũi tên nhỏ.
Mũi tên này nhỏ hơn ngón út, dài khoảng nửa ngón tay. Mũi tên kia không ngờ lại giấu trong miệng Xa Thiên, cũng không biết sao có thể giấu được trong đó.
Tuy nhiên, Diệp Phàm tin tưởng , một đại cao thủ giống như Xa Thiên, lại được sự sủng ái của Tông Vô Thiên như vậy. Chẳng những nổi tiếng về khinh công, về phương diện dùng độc tuyệt đối cũng không phải bình thường.
Hơn nữa, Xa Thiên đột nhiên ra sức đáp lại một chưởng, Tông Lạc lại kêu lên một tiếng, chỗ bắp chân một miếng thịt chảy máu đầm đìa đọng lại bên miệng của Xa Thiên. Tuyệt đối là bị mũi tên nhỏ trong miệng của Xa Thiên móc ra.
-Mẹ nó!
Tuy nhiên Tông Lạc vẫn xuất lực, đạp trên đầu của Xa Thiên, Xa Thiên cả người bay đâm vào vách tường, lập tức thân mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Tông Lạc nhìn cũng không thèm nhìn, anh ta biết Diệp Phàm là cao thủ thập đẳng. Căn bản không có khả năng chiến thắng, cho nên đầu cũng không quay lại, chân hướng đất hung hăng đạp mạnh hướng về ngoài cửa động chạy trốn.
-Quay lại!
Diệp Phàm khẽ vươn tay cuộn dây xích màu đen của Tông Lạc lại, chớp mắt đã đến trước mặt Tông Lạc, khó khăn lắm mới quấn lấy bắp chân của người này, Tông Lạc lại bị Diệp Phàm tóm bay trở lại.
Tuy nhiên, đúng lúc này xảy ra việc ngoài ý muốn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của batalong
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
----oo0oo---
Chương 2427: Đầu kế
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy có vật gì bay lóe qua trước mặt, mới phát hiện là một đồ vật hình cầu kỳ lạ màu đen. Thằng này cơ thể vừa động hướng người sang bên cạnh liều mình né tránh.
Một tiếng ầm vang nổ, căn phòng bí mật rung chuyển một cách kịch liệt. Diệp Phàm khẩn trương phi đao ra, chỉ nghe Tông Lạc lớn tiếng kêu thảm thiết gọi:
-Chú Đinh.
-Đi mau, đi càng xa càng tốt, đi! Đi...
Chỉ nghe một giọng nói khác kêu thảm, ngã nhào trên đất.
Mà dây xích của Diệp Phàm cũng đến rồi, cuốn một cái cuốn tên kia tiến vào, phát hiện là một lão già. Tuy nhiên chỗ cổ của lão già ấy bị phi đao của chính mình ghim trúng, từ chỗ cổ của người đó một dòng máu tươi như dòng suối tuôn ra.
Vừa rồi chính lão già này cứu Tông Lạc, ném ra một viên thuốc độc hình cầu. Mà trong nháy mắt cũng không thấy bóng dáng Tông Lạc đâu.
-Nói, Tông lạc trốn ở chỗ nào?
Vương Nhân Bàng hung tợn tóm lấy cổ lão già, đương nhiên là muốn để cho máu lưu thông chậm một chút mà không lập tức chết ngay.
-Thiếu gia sẽ sớm quay trở lại tìm các anh thôi, các anh cứ chờ đi! Tôi liều chết cũng đáng!
Lão này sau khi phun ra một câu cuối cùng, đầu mềm nhũn, chết rồi.
-Mẹ nó!
Vương Nhân Bàng tùy tay đẩy ra, cảm thấy xui xẻo.
-Lại một người trung nghĩa!
Diệp Phàm thở dài, cảm giác điên cuồng táo tợn khá hơn một chút. Nhìn quanh căn mật thất này một cái, hỏi,
-Sao không thấy Tông Vô Thu?
-Không rõ lắm, vừa rồi không biết đã xảy ra chuyện gì. Hình như có chút giống nội loạn rồi. Tông Lạc người này thật đáng sợ, lão đại, anh nói trước đây không hề phát hiện ra anh ta là một cao thủ phải không?
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Người này xem ta dùng phương pháp bí mật giấu toàn bộ nội công rồi. Thậm chí ngay cả tôi cũng không dò xét ra, đúng là đáng sợ.
Người này cơ mưu thâm hiểm, đúng lài một đối thủ mạnh. Tuy nhiên chúng ta phải khẩn trương đi trước. Bằng không, Tông Vô Thu đến chúng ta đều phải chết.
Đúng rồi, Tông Lạc chạy ra rồi, phỏng chừng đội viên đội dự bị phụ trách canh gác của chúng ta đã gặp bất trắc rồi.
Diệp Phàm nhíu chặt mày lại.
-Chị em Tài Nhạ xử lý thế nào đây?
Vương Nhân Bàng vội vàng hỏi.
-Mang đi. Tôi còn chưa làm rõ chuyện vừa rồi tại sao tôi lại nổi điên. Xem ra là trúng độc rồi, hơn nữa hai chị em người này cũng có liên quan chút ít.
Diệp Phàm nói,
-Kỳ thật hai người họ cũng là hai con người đáng thương.
-Ừ, ít nhất trong cái mật thất này họ cũng quen thuộc hơn chúng ta.
Vương Nhân Bàng nói, hai người trở lại mật thất, phát hiện hai chị em Tài Nhạ đang co ro ngơ ngác nằm trên giường.
-Các cô có muốn về quê hương không?
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Chúng tôi có thể trở về sao? Tông Vô Thu căn bản không để yên cho chúng tôi.
Tài Thanh mặt đầy sợ hãi, hỏi.
-Có thể trở về hay không toàn bộ phải xem chúng ta, tuy nhiên cho dù các cô muốn ở lại, Tông Vô Thu cũng không để cho các cô sống.
Diệp Phàm nói.
-Chúng tôi biết rồi, đi thì đi, liều mạng.
Tài Nhạ đột nhiên trở nên kiên cường, cắn răng một cái vén chăn lên, xuống giường.
Bốn người ở bên ngoài mật thất tìm kiếm trong chốc lát, đương nhiên muốn tìm băng ghi âm của cuộc nói chuyện vừa rồi cùng với video quay lại cảnh tượng khi đó để làm rõ vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên, kết quả làm người ta buồn bực, không có.
- Thế còn anh ta thì sao?
Vương Nhân Bàng đá một cái vào Xa Thiên ở chân tường.
-Dẫn đi, người này không chừng còn hữu ích.
Diệp Phàm nói, điểm trên người Xa Thiên vài cái, đương nhiên thi triển phong huyệt và cương chỉ của kinh mạch.
Còn Vương Nhân Bàng nhanh chóng dùng thuốc đặc hiệu băng bó tạm cho người này. Bốn người tháo chạy ra bên ngoài.
Bá lạp lạp
Diệp Phàm khẩn trương xuất phi đao, mười mấy phi đao ngắn được phi ra, thằng này lại vung vẩy một hồi, trên cổ tay phi đao như mưa đâm ra. Sau đó bên ngoài truyền đến vài âm thanh thảm thiết. Đám người của Diệp Phàm nhân cô hội liền xông ra ngoài.
-Diệp Phàm, thiết bị thông tin của chúng ta toàn bộ hỏng rồi. Cũng không biết bọn Thiên thông thế nào rồi?
Vương Nhân Bàng vừa đi vừa dùng thuật ngữ do tổ A tự biên hỏi.
-Xem ra gặp nguy hiểm rồi, không có cách nào, rời khỏi ngôi chùa này trước rồi nói.
Diệp Phàm nói, dừng lại ở một góc rẽ, Diệp Phàm vài bước chân đã lên tới nóc nhà. Dán người vào nóc nhà thi triển thuật mắt ưng.
-Quái, rất yên tĩnh, tại sao lại như vậy. Theo lý mà nói, lúc này giáo đồ của Tam Độc Giáo này hẳn là đang lục soát tìm kiếm chúng ta khắp nơi mới đúng. Sao lại yên tĩnh như vậy?
Xuống nóc nhà, Diệp Phàm có chút không rõ ràng nói.
- Họ bị chúng ta giết chết bảy tám mươi người rồi, xem ra cũng sợ rồi. Hơn nữa những người còn lại cũng không nổi mấy người là cao thủ. Lúc này xem ra toàn bộ đang ẩn nấp ở một chỗ, chỉ cần chúng ta xuất hiện bọn họ liền ra tay. Không phải phi tên thì cũng là đạn, chúng ta phải cẩn thận ra ngoài mới được.
Vương Nhân Bàng nói.
-Tài Nhạ, các cô ở đây mấy năm rồi. Mặc dù Tông Vô Thu rất hạn chế hai chị em cô ra bên ngoài chùa. Nhưng các cô hẳn phải biết đường đi lối lại trong này chứ có phải không. Nói mau, bằng không chúng ta đều xong đời đấy.
Diệp Phàm quay đầu hỏi Tài Nhạ.
-Chúng tôi bình thường đi lại trong chùa, Tông Vô Thu đều phái Pháo Động và Tha Hồng đi cùng, xem ra con đường kia, người ta sớm cho người mai phục rồi. Con đường khác chị em chúng tôi cũng không rõ.
Tài Nhạ lắc lắc đầu.
-Mặc kệ, đi về hướng Nam. Chỉ cần hướng Nam không sai, chúng ta sẽ đến được rừng. Thiên Thông bon họ vẫn ở trong rừng chờ.
Diệp Phàm nói.
Bốn người không còn cách nào đành phải để Diệp Phàm đi đầu, hướng về phía trước cẩn thận nằm sấp mà tiến.
-Báo cáo Phó giáo chủ Tông, hộ pháp Tượng. Người cầm đầu của Ngũ Độc Giáo bọn họ xem ra đã trốn ra được rồi. Giáo chủ hạ tử lệnh, yêu cầu chúng ta nhất định phải bắt được họ. Còn nữa, gặp Tông Lạc, giết không tha.
Lúc này, một người áo đen đến trước mặt Tông Hà, vòng nắm tay lại nói.
-Giáo chủ không nói nguyên nhân sao?
Tông Lạc sau khi sửng sốt hỏi.
-Không có.
Người áo đen nói.
-Đám người này mẹ kiếp đúng là liều mạng, không ngờ cứng đầu chống cự đến bây giờ. Người của chúng ta đã chết bảy tám chục người, họ hình như vẫn chưa có ai chết?
Tượng Sơn ở một bên tức giận mắng.
-Bình thường, người bên chúng ta chết đều là những người kém cỏi. Bọn họ tam đẳng nhị đẳng căn bản không có tính đối kháng với những cao thủ ít nhất là ngũ đẳng trở lên này.
Tuy nhiên , bên ngoài thôn truyền tin tức đến, cũng không có báo cáo về việc bọn họ ra khỏi rừng. Mà hôm nay bọn họ hầu hết đều bị chúng ta dồn về phương bắc, gần đến ‘Xà Viện’.
Chỉ cần cố thêm chút nữa đẩy tất cả bọn họ vào trong Xà Viện, đến lúc đó không cần chúng ta thu dọn, hơn một vạn xà vương kịch độc sẽ ăn hết bọn họ, ngay cả xương cốt cũng không còn lại một mẩu.
Phó giáo chủ Tông Hà không ngờ vẻ mặt bình tĩnh, khoát tay, liếc mắt nhìn Tượng Sơn một cái, hỏi,
-Cậu nói xem, Tông Lạc sẽ trốn ở chỗ nào trong chùa?
-Phỏng chừng sẽ sẽ đến chỗ Đinh Mạo, tuy nhiên tôi vẫn có một kế. Nếu người đứng đầu của Ngũ Độc Giáo vẫn chưa đến tụ hợp với bọn họ, bọn họ nếu như còn sống nhất định sẽ hội hợp với nhau.
Chi bằng cố ý lọt tin tức ra ngoài, nói với tên đứng đầu, bạn của bọn họ ở phương Bắc chỗ Xà Viện.
Tôi nghĩ không chừng còn có thể gộp họ thành một khối rồi thu dọn toàn bộ. Bằng không cứ mãi không tìm được người thanh niên kia, điều này sẽ gây bất lợi cho chúng ta.
Người này nghe giáo chủ nói là thân thủ thập đẳng. Nếu anh ta hung hăng lên, ẩn nấp ở chỗ tối, đến cả một đám, người của chúng ta còn không đủ để anh ta giết.
Tượng Sơn tên to con này đột nhiên biết dùng kế, xem ra thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
- Hộ pháp Tượng, cậu mang theo mấy người đi điều tra một chút. Tuy nhiên, xem chừng Tông Lạc sẽ không đi. Cái này, cậu với tôi có thể nghĩ được, anh ta cũng có thể nghĩ được. Chỉ có điều không biết anh ta còn có quan hệ tốt hơn với ai trong chùa. Phỏng chừng anh ta đi đến nơi đó rồi.
Tông Hà trên mặt hiện lên một nét âm trầm, đối với người anh em cũng cha khác mẹ này, Tông Hà căn bản không mảy may có chút cảm tình nào.
-Đúng rồi, Mã Thạch đã về chưa?
Tông Hà hỏi.
-Đã quay về rồi, anh ta tạm thời ở bên giáo chủ không thể tách rời.
Tượng Sơn nói.
-Pháo Động đâu rồi, cả ‘Tha Hồng’ bị thương đã đỡ chút nào chưa. Nếu đỡ rồi gọi bọn họ lập tức tham gia vây bắt. Giờ chúng ta đang thiếu người, còn nữa, các trưởng lão đã về chưa?
Tông Hà hỏi.
-Pháo Động cùng Tha Hồng băng bó một chút, đã bắt đầu tham gia đội vây bắt, chỉ có điều tình hình của các trưởng lão tôi không rõ lắm. Phỏng chừng tạm thời phân nửa đang nhanh chóng quay trở lại. Trong lúc mấu chốt này nếu có họ ở đây chúng ta sẽ không bị chết nhiều người như vậy.
Tượng Sơn thở dài.
Hai người phân việc rồi chia nhau dẫn người đi.
Một ngôi chùa phương Bắc dưới hòn non bộ có vẻ khá hỗn độn.
-Người này, không ngờ lại không liên lạc được. Lẽ nào ‘xong’ rồi?
Thiên Thông tức giận nói.
Người này bộ dạng bây giờ rất thê thảm. Ngay cả tay áo cũng bị ai xé đi một nửa, nửa tay áo còn lại treo lủng lẳng.
Trên mặt những vết máu loang nổ, không biết là máu của bản thân hay máu của người khác. Hơn nửa là máu của người khác, bằng không đã sớm băng bó lại rồi.
Đối với hậu cần một khối, Triệu Thanh Ngọc vẫn làm tốt. Một số người chuẩn bị tốt hơn, mang theo người dược phẩm. Hơn nữa những thuốc này đều là thuốc đặc hiệu đậm đặc. Như chảy máu, chỉ cần tán một chút là có thể cầm máu. Đương nhiên những thuốc này pha chế cũng rất đắt.
-Diệp Phàm sẽ không dễ dàng chết như vậy, Thiên Thông, cậu đừng có mà nguyền rủa anh ấy. Nếu để anh ấy nghe được, là cậu phải chịu.
Lam Tồn Quân nói.
-Thât sự là đáng ghét, ra cũng không ra được, giờ ngay cả việc ăn cũng trở lên khó khăn. Chúng ta chẳng lẽ trốn ở đây chờ chết sao.
Thiên Thông tức giận nói.
-Cố nhịn một chút chờ Diệp Phàm, bằng không giờ ra ngoài e rằng đều phải chết. Đồng chí Tiểu Thiên, Phó giáo chủ kia thực lực không kém gì cậu.
Lam Tồn Quân hỏi.
-Tương đương nhau, tuy nhiên bên bọn họ có nhiều hơn một Tượng Sơn. Người này thực lực cửu đẳng. Trừ khi Diệp Phàm ở đây còn có thể một đấu một.
Tôi phải đối phó với tên phó giáo chủ chết tiệt kia. Tượng Sơn thì không có người gánh vác được rồi. Chẳng lẽ đồng chí Tiểu Thiên tôi phải chết ở đây.
Mẹ kiếp, vì hai triệu mà bỏ mạng ở đây, tôi sớm biết không dễ lấy được hai triệu này của Diệp Phàm.
Đây chẳng phải, tiền chưa lấy được, mạng đã đi trước sao, không có lãi, không có lãi!
Thiên Thông nói lên cảm giác bản thân mình, đặc biệt oan uổng, thiếu chút nữa cắn răng rồi.
-Thật sự không nghĩ đến thực lực của Tam Độc Giáo lại mạnh như vậy, trước kia chúng ta không có chút tư liệu nào. Về phương diện công việc tôi đã có chút sơ suất rồi, giờ biết rồi, trở về nhất định phải xem kỹ những cái này. Xin lỗi mọi người ở đây, ai...
Triệu Thanh Ngọc cũng thở dài, vẻ mặt hổ thẹn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
----oo0oo---
Chương 2427 Đấu kế
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy có vật gì bay lóe qua trước mặt, mới phát hiện là một đồ vật hình cầu kỳ lạ màu đen. Thằng này cơ thể vừa động hướng người sang bên cạnh liều mình né tránh.
Một tiếng ầm vang nổ, căn phòng bí mật rung chuyển một cách kịch liệt. Diệp Phàm khẩn trương phi đao ra, chỉ nghe Tông Lạc lớn tiếng kêu thảm thiết gọi:
-Chú Đinh.
-Đi mau, đi càng xa càng tốt, đi! Đi...
Chỉ nghe một giọng nói khác kêu thảm, ngã nhào trên đất.
Mà dây xích của Diệp Phàm cũng đến rồi, cuốn một cái cuốn tên kia tiến vào, phát hiện là một lão già. Tuy nhiên chỗ cổ của lão già ấy bị phi đao của chính mình ghim trúng, từ chỗ cổ của người đó một dòng máu tươi như dòng suối tuôn ra.
Vừa rồi chính lão già này cứu Tông Lạc, ném ra một viên thuốc độc hình cầu. Mà trong nháy mắt cũng không thấy bóng dáng Tông Lạc đâu.
-Nói, Tông lạc trốn ở chỗ nào?
Vương Nhân Bàng hung tợn tóm lấy cổ lão già, đương nhiên là muốn để cho máu lưu thông chậm một chút mà không lập tức chết ngay.
-Thiếu gia sẽ sớm quay trở lại tìm các anh thôi, các anh cứ chờ đi! Tôi liều chết cũng đáng!
Lão này sau khi phun ra một câu cuối cùng, đầu mềm nhũn, chết rồi.
-Mẹ nó!
Vương Nhân Bàng tùy tay đẩy ra, cảm thấy xui xẻo.
-Lại một người trung nghĩa!
Diệp Phàm thở dài, cảm giác điên cuồng táo tợn khá hơn một chút. Nhìn quanh căn mật thất này một cái, hỏi,
-Sao không thấy Tông Vô Thu?
-Không rõ lắm, vừa rồi không biết đã xảy ra chuyện gì. Hình như có chút giống nội loạn rồi. Tông Lạc người này thật đáng sợ, lão đại, anh nói trước đây không hề phát hiện ra anh ta là một cao thủ phải không?
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Người này xem ta dùng phương pháp bí mật giấu toàn bộ nội công rồi. Thậm chí ngay cả tôi cũng không dò xét ra, đúng là đáng sợ.
Người này cơ mưu thâm hiểm, đúng lài một đối thủ mạnh. Tuy nhiên chúng ta phải khẩn trương đi trước. Bằng không, Tông Vô Thu đến chúng ta đều phải chết.
Đúng rồi, Tông Lạc chạy ra rồi, phỏng chừng đội viên đội dự bị phụ trách canh gác của chúng ta đã gặp bất trắc rồi.
Diệp Phàm nhíu chặt mày lại.
-Chị em Tài Nhạ xử lý thế nào đây?
Vương Nhân Bàng vội vàng hỏi.
-Mang đi. Tôi còn chưa làm rõ chuyện vừa rồi tại sao tôi lại nổi điên. Xem ra là trúng độc rồi, hơn nữa hai chị em người này cũng có liên quan chút ít.
Diệp Phàm nói,
-Kỳ thật hai người họ cũng là hai con người đáng thương.
-Ừ, ít nhất trong cái mật thất này họ cũng quen thuộc hơn chúng ta.
Vương Nhân Bàng nói, hai người trở lại mật thất, phát hiện hai chị em Tài Nhạ đang co ro ngơ ngác nằm trên giường.
-Các cô có muốn về quê hương không?
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Chúng tôi có thể trở về sao? Tông Vô Thu căn bản không để yên cho chúng tôi.
Tài Thanh mặt đầy sợ hãi, hỏi.
-Có thể trở về hay không toàn bộ phải xem chúng ta, tuy nhiên cho dù các cô muốn ở lại, Tông Vô Thu cũng không để cho các cô sống.
Diệp Phàm nói.
-Chúng tôi biết rồi, đi thì đi, liều mạng.
Tài Nhạ đột nhiên trở nên kiên cường, cắn răng một cái vén chăn lên, xuống giường.
Bốn người ở bên ngoài mật thất tìm kiếm trong chốc lát, đương nhiên muốn tìm băng ghi âm của cuộc nói chuyện vừa rồi cùng với video quay lại cảnh tượng khi đó để làm rõ vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên, kết quả làm người ta buồn bực, không có.
- Thế còn anh ta thì sao?
Vương Nhân Bàng đá một cái vào Xa Thiên ở chân tường.
-Dẫn đi, người này không chừng còn hữu ích.
Diệp Phàm nói, điểm trên người Xa Thiên vài cái, đương nhiên thi triển phong huyệt và cương chỉ của kinh mạch.
Còn Vương Nhân Bàng nhanh chóng dùng thuốc đặc hiệu băng bó tạm cho người này. Bốn người tháo chạy ra bên ngoài.
Bá lạp lạp
Diệp Phàm khẩn trương xuất phi đao, mười mấy phi đao ngắn được phi ra, thằng này lại vung vẩy một hồi, trên cổ tay phi đao như mưa đâm ra. Sau đó bên ngoài truyền đến vài âm thanh thảm thiết. Đám người của Diệp Phàm nhân cô hội liền xông ra ngoài.
-Diệp Phàm, thiết bị thông tin của chúng ta toàn bộ hỏng rồi. Cũng không biết bọn Thiên thông thế nào rồi?
Vương Nhân Bàng vừa đi vừa dùng thuật ngữ do tổ A tự biên hỏi.
-Xem ra gặp nguy hiểm rồi, không có cách nào, rời khỏi ngôi chùa này trước rồi nói.
Diệp Phàm nói, dừng lại ở một góc rẽ, Diệp Phàm vài bước chân đã lên tới nóc nhà. Dán người vào nóc nhà thi triển thuật mắt ưng.
-Quái, rất yên tĩnh, tại sao lại như vậy. Theo lý mà nói, lúc này giáo đồ của Tam Độc Giáo này hẳn là đang lục soát tìm kiếm chúng ta khắp nơi mới đúng. Sao lại yên tĩnh như vậy?
Xuống nóc nhà, Diệp Phàm có chút không rõ ràng nói.
- Họ bị chúng ta giết chết bảy tám mươi người rồi, xem ra cũng sợ rồi. Hơn nữa những người còn lại cũng không nổi mấy người là cao thủ. Lúc này xem ra toàn bộ đang ẩn nấp ở một chỗ, chỉ cần chúng ta xuất hiện bọn họ liền ra tay. Không phải phi tên thì cũng là đạn, chúng ta phải cẩn thận ra ngoài mới được.
Vương Nhân Bàng nói.
-Tài Nhạ, các cô ở đây mấy năm rồi. Mặc dù Tông Vô Thu rất hạn chế hai chị em cô ra bên ngoài chùa. Nhưng các cô hẳn phải biết đường đi lối lại trong này chứ có phải không. Nói mau, bằng không chúng ta đều xong đời đấy.
Diệp Phàm quay đầu hỏi Tài Nhạ.
-Chúng tôi bình thường đi lại trong chùa, Tông Vô Thu đều phái Pháo Động và Tha Hồng đi cùng, xem ra con đường kia, người ta sớm cho người mai phục rồi. Con đường khác chị em chúng tôi cũng không rõ.
Tài Nhạ lắc lắc đầu.
-Mặc kệ, đi về hướng Nam. Chỉ cần hướng Nam không sai, chúng ta sẽ đến được rừng. Thiên Thông bon họ vẫn ở trong rừng chờ.
Diệp Phàm nói.
Bốn người không còn cách nào đành phải để Diệp Phàm đi đầu, hướng về phía trước cẩn thận nằm sấp mà tiến.
-Báo cáo Phó giáo chủ Tông, hộ pháp Tượng. Người cầm đầu của Ngũ Độc Giáo bọn họ xem ra đã trốn ra được rồi. Giáo chủ hạ tử lệnh, yêu cầu chúng ta nhất định phải bắt được họ. Còn nữa, gặp Tông Lạc, giết không tha.
Lúc này, một người áo đen đến trước mặt Tông Hà, vòng nắm tay lại nói.
-Giáo chủ không nói nguyên nhân sao?
Tông Lạc sau khi sửng sốt hỏi.
-Không có.
Người áo đen nói.
-Đám người này mẹ kiếp đúng là liều mạng, không ngờ cứng đầu chống cự đến bây giờ. Người của chúng ta đã chết bảy tám chục người, họ hình như vẫn chưa có ai chết?
Tượng Sơn ở một bên tức giận mắng.
-Bình thường, người bên chúng ta chết đều là những người kém cỏi. Bọn họ tam đẳng nhị đẳng căn bản không có tính đối kháng với những cao thủ ít nhất là ngũ đẳng trở lên này.
Tuy nhiên , bên ngoài thôn truyền tin tức đến, cũng không có báo cáo về việc bọn họ ra khỏi rừng. Mà hôm nay bọn họ hầu hết đều bị chúng ta dồn về phương bắc, gần đến ‘Xà Viện’.
Chỉ cần cố thêm chút nữa đẩy tất cả bọn họ vào trong Xà Viện, đến lúc đó không cần chúng ta thu dọn, hơn một vạn xà vương kịch độc sẽ ăn hết bọn họ, ngay cả xương cốt cũng không còn lại một mẩu.
Phó giáo chủ Tông Hà không ngờ vẻ mặt bình tĩnh, khoát tay, liếc mắt nhìn Tượng Sơn một cái, hỏi,
-Cậu nói xem, Tông Lạc sẽ trốn ở chỗ nào trong chùa?
-Phỏng chừng sẽ sẽ đến chỗ Đinh Mạo, tuy nhiên tôi vẫn có một kế. Nếu người đứng đầu của Ngũ Độc Giáo vẫn chưa đến tụ hợp với bọn họ, bọn họ nếu như còn sống nhất định sẽ hội hợp với nhau.
Chi bằng cố ý lọt tin tức ra ngoài, nói với tên đứng đầu, bạn của bọn họ ở phương Bắc chỗ Xà Viện.
Tôi nghĩ không chừng còn có thể gộp họ thành một khối rồi thu dọn toàn bộ. Bằng không cứ mãi không tìm được người thanh niên kia, điều này sẽ gây bất lợi cho chúng ta.
Người này nghe giáo chủ nói là thân thủ thập đẳng. Nếu anh ta hung hăng lên, ẩn nấp ở chỗ tối, đến cả một đám, người của chúng ta còn không đủ để anh ta giết.
Tượng Sơn tên to con này đột nhiên biết dùng kế, xem ra thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
- Hộ pháp Tượng, cậu mang theo mấy người đi điều tra một chút. Tuy nhiên, xem chừng Tông Lạc sẽ không đi. Cái này, cậu với tôi có thể nghĩ được, anh ta cũng có thể nghĩ được. Chỉ có điều không biết anh ta còn có quan hệ tốt hơn với ai trong chùa. Phỏng chừng anh ta đi đến nơi đó rồi.
Tông Hà trên mặt hiện lên một nét âm trầm, đối với người anh em cũng cha khác mẹ này, Tông Hà căn bản không mảy may có chút cảm tình nào.
-Đúng rồi, Mã Thạch đã về chưa?
Tông Hà hỏi.
-Đã quay về rồi, anh ta tạm thời ở bên giáo chủ không thể tách rời.
Tượng Sơn nói.
-Pháo Động đâu rồi, cả ‘Tha Hồng’ bị thương đã đỡ chút nào chưa. Nếu đỡ rồi gọi bọn họ lập tức tham gia vây bắt. Giờ chúng ta đang thiếu người, còn nữa, các trưởng lão đã về chưa?
Tông Hà hỏi.
-Pháo Động cùng Tha Hồng băng bó một chút, đã bắt đầu tham gia đội vây bắt, chỉ có điều tình hình của các trưởng lão tôi không rõ lắm. Phỏng chừng tạm thời phân nửa đang nhanh chóng quay trở lại. Trong lúc mấu chốt này nếu có họ ở đây chúng ta sẽ không bị chết nhiều người như vậy.
Tượng Sơn thở dài.
Hai người phân việc rồi chia nhau dẫn người đi.
Một ngôi chùa phương Bắc dưới hòn non bộ có vẻ khá hỗn độn.
-Người này, không ngờ lại không liên lạc được. Lẽ nào ‘xong’ rồi?
Thiên Thông tức giận nói.
Người này bộ dạng bây giờ rất thê thảm. Ngay cả tay áo cũng bị ai xé đi một nửa, nửa tay áo còn lại treo lủng lẳng.
Trên mặt những vết máu loang nổ, không biết là máu của bản thân hay máu của người khác. Hơn nửa là máu của người khác, bằng không đã sớm băng bó lại rồi.
Đối với hậu cần một khối, Triệu Thanh Ngọc vẫn làm tốt. Một số người chuẩn bị tốt hơn, mang theo người dược phẩm. Hơn nữa những thuốc này đều là thuốc đặc hiệu đậm đặc. Như chảy máu, chỉ cần tán một chút là có thể cầm máu. Đương nhiên những thuốc này pha chế cũng rất đắt.
-Diệp Phàm sẽ không dễ dàng chết như vậy, Thiên Thông, cậu đừng có mà nguyền rủa anh ấy. Nếu để anh ấy nghe được, là cậu phải chịu.
Lam Tồn Quân nói.
-Thât sự là đáng ghét, ra cũng không ra được, giờ ngay cả việc ăn cũng trở lên khó khăn. Chúng ta chẳng lẽ trốn ở đây chờ chết sao.
Thiên Thông tức giận nói.
-Cố nhịn một chút chờ Diệp Phàm, bằng không giờ ra ngoài e rằng đều phải chết. Đồng chí Tiểu Thiên, Phó giáo chủ kia thực lực không kém gì cậu.
Lam Tồn Quân hỏi.
-Tương đương nhau, tuy nhiên bên bọn họ có nhiều hơn một Tượng Sơn. Người này thực lực cửu đẳng. Trừ khi Diệp Phàm ở đây còn có thể một đấu một.
Tôi phải đối phó với tên phó giáo chủ chết tiệt kia. Tượng Sơn thì không có người gánh vác được rồi. Chẳng lẽ đồng chí Tiểu Thiên tôi phải chết ở đây.
Mẹ kiếp, vì hai triệu mà bỏ mạng ở đây, tôi sớm biết không dễ lấy được hai triệu này của Diệp Phàm.
Đây chẳng phải, tiền chưa lấy được, mạng đã đi trước sao, không có lãi, không có lãi!
Thiên Thông nói lên cảm giác bản thân mình, đặc biệt oan uổng, thiếu chút nữa cắn răng rồi.
-Thật sự không nghĩ đến thực lực của Tam Độc Giáo lại mạnh như vậy, trước kia chúng ta không có chút tư liệu nào. Về phương diện công việc tôi đã có chút sơ suất rồi, giờ biết rồi, trở về nhất định phải xem kỹ những cái này. Xin lỗi mọi người ở đây, ai...
Triệu Thanh Ngọc cũng thở dài, vẻ mặt hổ thẹn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
----oo0oo---
Chương 2428 Cảm giác khác thường
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
-Xem ra thực lực của bọn họ không chỉ có thế này, giáo chủ kia không phải là vẫn chưa xuất hiện à. Mà hộ pháp của Tam Độc Giáo chúng ta chỉ thấy qua Tượng Sơn.
Còn có Xa Thiên chiếm thứ nhất, thứ hai Mã Thạch còn Tượng Sơn chỉ xếp thứ ba còn Pháo Động xếp thứ tư.
Nếu những người này đều xuất hiện, chúng ta hôm này xác định chắc chắn không còn mạng đi ra ngoài rồi. Hơn nữa tôi hoài nghi thực lực của Tam Độc giáo không chỉ dừng lại ở đây.
Ví dụ, như các giáo phái có mấy trăm năm lịch sử này, cho dù đường chủ có giáo chủ bảo vệ, thì khẳng định cũng có nhân vật trưởng lão cấp một.
Những nhân vật này là người đồng lứa với giáo chủ, có lẽ còn là chú của giáo chủ. Những người đó phỏng chừng đều là những cao thủ thập đẳng.
Điều chúng ta phải suy tính bây giờ là làm thế nào liên lạc được với Diệp Phàm, bảo toàn tính mạng đi ra ngoài. Haiz, Chu Đồng, muốn cứu ông của cậu xem ra rất khó.
Chúng ta ngay cả ông ở đâu cũng không rõ. Huống chi hiện tại thân mình còn khó bảo toàn.
Lâm Yếu Phong thở dài
-Haiz, hại mọi người chịu khổ cùng Chu Đồng rồi. Việc của ông tôi các anh không phải quản, hiện tại việc cấp bách là làm thế nào để đi ra ngoài. Ông nội của tôi, cái mạng này chỉ có thể nhận thôi.
Chu Đồng vẻ mặt bi ai
-Chu Đồng, còn chưa tới thời điểm cuối cùng, không chừng có kỳ tích xảy ra.
Lam Tồn Quân nhẹ nhàng vỗ vai Chu Đồng để an ủi.
-Kỳ tích cái rắm, tôi hoài nghi, Diệp Phàm tám phần là xong đời rồi. Chúng ta xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình thôi. Bằng không, một đại cao thủ thập đẳng như anh ấy, ngay cả thiết bị thông tin cũng không bảo vệ được? Cho dù là còn sống xem ra cũng bị người ta khống chế rồi. Bằng không sớm đã liên lạc với chúng ta.
Thiên Thông châm chọc hừ nói.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ủ rũ.
Kỳ thật, trong lòng mọi người có chút đồng ý với Thiên Thông, chỉ có điều không muốn chấp nhận kết quả tàn khốc này mà thôi.
Diệp Phàm là xương sống của mọi người, không có anh ấy mọi người còn hy vọng gì?
-Mẹ kiếp...đám người đó thật đúng là lợi hại, trong rừng đã giết hại mười mấy huynh đệ của chúng ta, không ngờ còn khiến chúng ta chạy đến Dược Viên phía Bắc. Phó giáo chủ Tống và hộ pháp Tượng đều ra tử lệnh. Nhất định phải giết bọn họ trong Dược Viên.
Lúc này vài Giáo đồ của Tam Độc giáo đã đi tới. Vừa đi vừa trò chuyện.
-Trong Dược viên có rất nhiều lọai thuốc, nều người này hung hãn lên thì chả tan nát hết rồi.
Người đệ tử kia có chút nuối tiếc nói.
-Cũng đúng, vậy có cách nào. Tạm thời trong giáo vẫn chưa có hành động, đoán chừng là đang đợi các trưởng lão trở về thương lượng đối sách.
Một khi các trưởng lão đã trở về, bọn họ người nào cũng là đại cao thủ thập đẳng. Đến lúc đó hợp sức lại, có lẽ còn có thể bảo vệ Dược Viên
Bằng không, Dược Viên này cũng là bảo bối trong Giáo của chúng ta. Nghe nói những thứ bọn Xà Vương ăn đều là thuốc của Dược Viên.
Một giáo đồ nói.
-Hành động!
Diệp Phàm vừa ra hiệu, cùng Vương Nhân Bàng nhào tới. Không phát ra bất kỳ âm thanh nào, ba người kia đều bị bắt.
-Lập tức dẫn chúng ta đi Dược Viên!
Vương Nhân Bàng hừ nói.
Diệp Phàm rõ ràng trực tiếp thi triển Phân cân thác cốt thủ, trong đó một giáo đồ cuối cùng không chịu được đã khai.
Ở trên đường, Diệp Phàm đột nhiên nhớ tới nơi này hình như là phòng bếp của Tam Độc Giáo.
Hai người dùng cây cối để ngụy trang, lọt vào trước, mấy người nhanh chóng hướng Dược Viên mà đi.
Dược viên của Tam Độc Giáo tương đối lớn, thấp thoáng trong đám cây cối màu xanh lá mạ. Bên cạnh dựng tường vây hơn trăm mét, tất cả đều dùng thạch lũy dựng.
Nghe nói bên trong vườn trồng các loại kỳ dược, đa số dược liệu đều là loại có độc, chuyên lấy cho lũ Xà Vương ăn. Đương nhiên những cây thuốc tốt để tiến bổ cũng không ít. Giống như sâm trăm năm tuổi, thủ ô đều có.
- Quái, trong Dược Viên hình như không có động tĩnh?
Diệp Phàm kề sát đất dò xét một hồi, có chút mơ hồ nói.
-Thời gian không đợi người, chúng ta cứ tiến vào. Phỏng chừng bọn Thiên Thông cũng đã ẩn náu, một khí chúng ta ở trong này có động tĩnh, bọn họ sẽ qua cùng chúng ta hội họp.
Vương Nhân Bàng nói.
-Chỉ có thể như vậy, nếu còn mất mát nữa chúng ta sẽ không xong.
Diệp Phàm gật gật đầu nhìn hai người mặc quần áo đen đứng canh giữ ở Dược Viên, hai người ra hiệu, có nghĩa là mỗi người xử lý một tên là được.
Hai người bám trên vách đá bên cạnh, như con chim lớn từ trong không trung trong nháy mắt đã đến trước mặt hai giáo đồ.
Từng người một, hai giáo đồ của Tam Độc Giáo chưa kịp phát ra tiếng đầu đã rơi xuống đất. Còn một người trung niên phụ trách trông coi trong vườn đạt ngũ đẳng, Diệp Phàm cũng không tốn nhiều sức lực để giải quyết.
Tuy nhiên, đang tiến vào trong trong vườn, sau khi thấy những dược liệu kia Diệp Phàm tự nhiên có cảm giác kỳ lạ. Một cảm giác có chút quen thuộc truyền đến, người này không tự chủ được đến trước một khóm hoa dược liệu màu tím.
-Đừng động vào!
Lúc Diệp Phàm vừa mới vươn tay ra định sờ vào bông hoa xinh đẹp màu tím kia, Tài Nhạ ở phía sau xông tới, vội vàng kêu lên.
Diệp Phàm xoay người lại nhìn cô, không biết có ý gì.
-Loại dược liệu này gọi là Tử Lang Hoa, có kịch độc. Chẳng những quả phía dưới có độc, hoa này cũng chứa đựng kịch độc.
Có một lần tôi đã cùng Tông Vô Thu tới đây, lúc ấy nhìn thấy loài hoa xinh đẹp này liền muốn hái một ít về trồng ở bệ cửa sổ.
Tuy nhiên bị Tông Vô Thu ngăn lại. Chỉ thấy ông ta cười tùy tay khẽ vẫy, thủ hạ trông coi vườn đem đến một con Ngũ Bộ Xà.
Tông Vô Thu đem ném vào trong bụi Tử Lang Hoa. Ngay sau đó con rắn kia toàn thân quằn quại, miệng kêu toán loạn.
Sau đó toàn thân run rẩy, miệng phùi một chút bọt màu tím ra. Sau đó chết, hơn nữa khi chết toàn thân tím bầm
Tôi lúc ấy kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh. Tông Vô Thu cười nói, Tử Lang Hoa này rất hiếm thấy, là hoa độc rất nổi danh trong vườn.
Ngay cả lúc công nhân chăm sóc vườn cũng đều phải mặc quần áo phòng hộ mới được. Không cẩn thận dính vào nhất định sẽ chết
Trừ khi có thuốc giải độc của Tông Vô Thu.
Tài Nhạ có chút sợ hãi nhìn chằm chằm Tử Lang Hoa.
-Ừ, lợi hại vậy, ngay cả Ngũ Bộ Xà cũng bị độc làm cho chết. Xem ra Tử Lang Hoa này đúng thật xứng đáng được gọi là hoa độc.
Diệp Phàm gật đầu lui về phía sau một bước.
-Tuy nhiên tôi cảm thấy có cái gì đó hơi khác thường.
Tài Nhạ đột nhiên lại nói
-Có cái gì khác thường?
Diệp Phàm hỏi.
-Có một lần tôi lén lút đến nơi này, vì khi đó tôi không muốn sống nữa.
Tài Nhạ nói.
-Cho nên cô muốn hái Tử Lang Hoa, định tự tử.
Diệp Phàm hỏi.
-Ừ. Chỉ có điều, tôi cố ý làm nát vài cọng, còn nuốt vài cọng. Tuy nhiên, chỉ khó chịu trong vài ngày, không ngờ không chết. Tôi nghĩ có phải Tông Vô Thu đã lén cho thuốc giải trong đồ ăn của tôi không.
Tài Nhạ nói.
-Đại khái là vậy.
Diệp Phàm gật gật đầu, lúc này cảm giác kỳ diệu lại nổi lên. Trong lòng mình không những không cảm thấy loài hoa Tử Lang này đáng sợ, hơn nữa còn có ý kích động muốn giơ tay hái một đóa hoa nghịch.
-Tôi rốt cuộc làm sao vậy, rõ ràng là hoa độc tôi còn muốn hái, rốt cuôc là vì cái gì...
Diệp Phàm trong lòng nghi hoặc khó hiểu, khẩn trương thi triển thuật nội kình, khiến nội khí tuần hoàn toàn cơ thế, cảm giác hình như không có chỗ nào đáng lo.
Thằng này nhất thời sững sờ, chân không kìm được, bước một bước dài về phía trước. Hơn nữa giống như ma xui quỷ khiến giơ tay ra ngắt một đóa Tử Lang Hoa.
Đám người Vương Nhân Bàng sợ tới mức tất cả đều kêu thành tiếng. Tài Nhạ đột nhiên đánh một cái về phía Diệp Phàm, muốn đánh rơi đóa Tử Lang Hoa trong tay Diệp Phàm xuống.
-Vô dụng. Cô xem, chất lỏng của bông hoa gãy này đều dính lên tay của tôi rồi.
Diệp Phàm vươn bàn tay ra một chút chất lỏng màu tím như cát mịn dính trên tay.
-Lau nhanh lên!
Tài Nhạ thật sự lo lắng, vung ống tay áo lên định giúp Diệp Phàm lau dịch màu tím kia.
-Không sao, tôi lại không có cảm giác không thích đáng rõ ràng. Có lẽ là tôi có sức đề kháng tốt, hoặc độc hoa này còn chưa đến kỳ phát tác.
Diệp Phàm nói, ép ra nội khí cẩn thận quan sát đài hoa ở trong tay.
Qủa của Tử Lang Hoa này quả thực khá giống với khoai lang. Cực kỳ giống loại khoai tím nhỏ hiên giờ được trồng.
Quái, mình không có chút sợ hãi nào, nhìn thấy cái này ngược lại lại có chút hưng phấn? Lẽ nào bàn tay mình nhìn thấy lúc trước đã làm cho mình trúng độc.
Đúng rồi, trong bàn tay này không phải có độc sao? Nó là Tông Vô Thu dùng tâm nuôi đưỡng Tài Nhạ. Nó nổ tung tước mặt mình, chẳng lẽ mình cũng trúng độc.
Hoặc là mình đã hấp thụ nội khí mà nó cất giữ. Trong nội khí này chẳng lẽ ẩn chứa độc tố gì đó. Diệp Phàm trong lòng nghĩ ngợi không hiểu ra sao.
-Cẩn thận một chút Diệp Phàm.
Vương Nhân Bàng khi nói lời này âm thanh có chút run sợ. Người này cảm nhận rõ ràng được một chút nguy hiểm của loại độc tố này, giống như phản xạ có điều kiện lùi về phía sau mấy bước.
Nhẹ nhàng dùng nội khí chỉ lên trên quả Tử Lang, bên trong chảy ra một chất lỏng màu tím trong suốt. Chất lỏng này quái dị nhưng không có mùi hôi thối, ngược lại đem lại cho người ta một cảm giác hưng phấn kích thích.
poóc...
Âm thanh mặc dù nói là rất nhỏ, hơn nữa từ một chỗ rất xa truyền tới. Nhưng Diệp Phàm lai có đôi mắt ưng, ở thời khắc vạn phần nguy hiểm, nghiêng người dựa vào cảm giác vứt quả Tử Lang ra ngoài.
Huỵch...
Qủa Tử Lang quả thực bị một phát súng bắn tỉa uy lực lớn bắn trúng, liền nổ tung, lập tức nọc độc màu tím trong suốt này văng lên đầy mặt Diệp Phàm.
-Đại ca!
Vương Nhân Bàng cùng với Tài Nhạ sợ tới mức kêu lên.
-Mau lau đi!
Tài Nhạ vội vàng kêu lên.
-Dừng lại, trong khoảng ba trăm mét có chuyện. Chúng ta bị bại lộ rồi.
Diệp Phàm hô, tay khẽ động dùng nội khí ấn ba người Vương Nhân Bàng ngã xuống đất.
Poóc...
Đối phương biết Diệp Phàm phát giác rồi, lúc này đạn của súng bắn tỉa lập tức bắn qua mười mấy viên.
Tay súng này thực không tầm thường, trong khoảng thời gian ngắn, đạn ép bốn người Diệp Phàm đều không ngóc được đầu lên. Nhưng tên Xa Thiên kia thực ra vẫn hôn mê trên mặt đất không hề hay biết.
-Hahaha. Người thanh niên, hôm nay Dược Viên này là nơi cho ngươi táng thân. Trước khi chết nói cho phó giáo chủ biết ngươi có phải là hậu nhân của lão thất phu Cung Thu kia không, làm chức vị gì trong giáo.
Không chừng ta còn có thể cho ngươi thoải mái một chút, bằng không Phó giáo chủ sẽ làm cho ngươi muốn chết chẳng được muốn sống cũng chẳng xong.
Đương nhiên, nếu ngươi có thể nói ra toàn bộ bí mật của Ngũ Độc Giáo, ta còn có thể xin giáo chủ tha chết cho ngươi.
Chỉ cần ngươi quy thuận bản giáo, chúng ta cùng đồ nghiệp lớn.
Trong đại sảnh phía trước, thấy âm thanh của Phó giáo chủ Tông lại truyền tới
-Ta nhổ vào, ngươi chỉ như cọng lông mà thôi.
Vương Nhân Bàng mắng một câu.
-Người thanh niên, mồm mép cũng vô dụng thôi. Nói thật với ngươi, giờ ngươi đã bị bao vây toàn bộ.
Ngươi công lực cao chúng ta biết, tuy nhiên, xung quanh có bốn mươi tay súng trường uy lực đang chĩa vào ngươi.
Ngươi chẳng lẽ làm bằng áo giáp hay sao? Theo những gì ta được biết, cao thủ thập nhị đẳng cũng không có khả năng đạt tới mức độ không sợ súng đạn, kim cương bất hoại.
Huống chi ngươi nhiều nhất cũng là cao thủ thập đẳng.
Tông Hà công phu mồm mép đùa không tồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này