Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
----oo0oo---
Chương 2439: Không nhìn thấy, không sờ thấy.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Diệp Phàm vừa nghe lại suy nghĩ ra gì đó, thì ra lão già này đã ở nơi này mấy
chục năm rồi.
Rốt cuộc là ai, sao lại ở dưới Xà Quật này, thật đúng là tà môn. Hơn nữa, Diệp
Phàm phát hiện, bất kể thi triển cặp mắt chim ưng thế nào cũng không nhìn thấy lão già
kia.
Nếu như nói ông ta không ở trong động này, giống mà cũng không giống. Nếu như
nói ông ta ở trong động này, tại sao lại không thấy bóng dáng?
- Anh còn có thể chiến đấu hay không? Chỉ ba chiêu?
Liên quan đến việc chết như thế nào, hiện tại dù gì cũng đều là chết, tất nhiên phải
lựa chọn các giải quyết dễ chịu hơn rồi. Còn về chuyện chạy trốn, Diệp Phàm trên cơ
bản đã mất hy vọng, cho nên, Diệp Phàm cũng hỏi Xa Thiên.
- Tôi dốc hết sức, ba chiêu có lẽ vẫn được.
Xa Thiên cử động thân thể ngồi dậy, còn cử động tay, thử co rụt đôi cánh, phát
hiện vẫn còn có thể rụt vào.
Tâm lý Xa Thiên cũng yên tâm hơn, ít nhất, đôi cánh giả mà sư phụ để lại vẫn
chưa bị rách.
- Tiền bối, ngài cho chúng tôi ba phút chuẩn bị một chút.
Diệp Phàm nói.
- Ít lải nhải đi, không cho!
Người nọ hừ nói.
- Tiền bối, ngài vốn là tiền bối, là đại cao thủ. Có khi đã đạt tới cảnh giới trong
truyền thuyết rồi ấy chứ, đã vậy còn so đo với hai hậu bối chúng tôi như vậy làm gì, trừ
phi trong lòng tiền bối thiếu tự tin. Muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Diệp Phàm to gan nói.
- Trong truyền thuyết, ranh con, cảnh giới kia không dễ dàng đạt được như vậy
đâu. Về phần nói lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lão phu giết các ngươi dễ dang
cũng như giết một con gián. Cần thiết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Ranh
con đừng hòng giở trò lừa gạt lão già ta. Mau chóng tấn công đi. Nếu không tấn công
lão phu sẽ ra tay đấy.
Người ta căn bản cũng không mắc mưu, không để cho hai người Diệp Phàm có
cơ hội được thở.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, tuy rằng toàn thân ngã xuống khá đau.
Nhưng kỳ lạ là dường như không hề bị thương quá nặng.
- Xa Thiên chúng ta lên!
Diệp Phàm bật đứng dậy, Xa Thiên cũng mạnh mẽ cà nhắc, thân người nhào về
phía trước, cánh khẽ vỗ liền bay vào không trung đen kịt.
Song chưởng của Diệp Phàm vỗ một cái, thi triển thủy công của Bức vương Nam
Lăng Hậu. Mà cánh của Xa Thiên khẽ vỗ, một luồng sức mạnh to lớn cắt qua không khí
ào ào vang lên, xông thẳng về phía trước.
- Nhóc con, mạnh hơn nữa đi, sao mà chẳng có chút sức gì thế hả?
Bên trong truyền đến một luồng gió lạnh, Xa Thiên bị luồng gió lạnh này thổi lung la
lung lay, ngay cả cánh cũng không khống chế vững, bay mấy chục mét về phía bên
cạnh mới miễn cưỡng ổn định người.
Mà Diệp Phàm bị luồng gió lạnh này cuốn lấy ném thẳng lên vách tường bên cạnh,
song chưởng của Diệp Phàm vẫn không ngừng, kêu lên:
- Chưởng thứ hai đến!
- Lần này còn được chút.
Giọng nói kia dường như có chút khen ngợi. Còn Xa Thiên lại khẽ vỗ cánh bay đến
trên đầu Diệp Phàm, hai tay cũng vỗ một cái truyền đến một luồng sức mạnh to lớn.
Chẳng qua Xa Thiên còn chưa đột phá thập đẳng, cho nên, nội tức bức ra chỉ là trò
trẻ con, tư thế coi như cũng được, chỉ hù dọa được dân chúng, chứ lực công kích
không đáng kể.
Một quả cầu nước to bằng quả bóng bàn trong đêm tối vọt đến trước mặt Diệp
Phàm.
Ầm…
Quả bóng nước nổ tung, tuyệt đối không kém uy lực của ba trái lựu đạn. Thành
động nghiêng ngả, giọng nói bên trong dường như có chút kinh ngạc kêu lên:
- Nhóc con, ngươi sử dụng ám khí gì vậy?
- Ngài cũng không nói không thể dùng ám khí.
Diệp Phàm hừ một tiếng, đột nhiên kêu lên:
- Chiêu thứ ba đến!
Chỉ thấy tay Diệp Phàm nhoáng lên một cái, một luồng ánh sáng nhàn nhạt mặt
thường khó nhìn thấy chợt lóe. “Can tướng” không tiếng động xoẹt một cái về phía
trước.
Can tướng là phi kiếm trải qua rèn luyện đặc biệt, chuyên dùng cho thuật ném
kiếm, khống chế tốt hơn đao kiếm thông thường. Không những thế còn nhẹ nhàng, tốc
độ nhanh, khiến kẻ địch muốn phòng cũng không kịp.
Xoẹt…
Dường như có gì đó bị làm rách, Diệp Phàm biết đã có hiệu quả, vội vàng dùng
lực, kéo can tướng bay trở lại bên người.
- Còn muốn trở về, quay lại đây cho ông.
Giọng nói kia hét lên, can tướng khẽ run rẩy trong không trung, không ngờ không
bay lại.
Diệp Phàm dồn hết sức khống chế can tướng muốn thu hồi lại, tuy nhiên, một
luồng gió lạnh thổi qua. Tay Diệp Phàm run lên, can tướng rốt cuộc cũng bị luồng gió
lạnh hung hãn này cuốn đi mất.
Diệp Phàm và Xa Thiên hai người đáp xuống đất, ngơ ngác ngồi xuống đất đợi
quái nhân kia tuyên bố. Đương nhiên hai người cũng khẩn trương ngồi xếp bằng bắt
đầu điều tức. Biết rõ không thể đối địch, nhưng có phải chết cũng phải giãy giụa một
chút.
Sau mười mấy phút, giọng nói kia vang lên:
- Ngươi tên là Xa Thiên?
- Vâng thưa tiền bối?
Xa Thiên đứng lên cung kính khom người nói.
- Cánh này là của ai?
Ông ta hỏi.
- Là của sư phụ tôi, Hồ Bát Đao.
Xa Thiên thành thực trả lời.
- Hồ Bát Đao, có phải huynh đệ của Tông Vô Thu hay không?
Giọng nói kia không ngờ dồn dập hơn, hơi mang theo chút phẫn nộ.
Diệp Phàm âm thầm hoảng sợ, lão già này dường như có chút liên quan đến Tông
Vô Thu. Không chừng đây là một tín hiệu tự cứu.
- Không rõ lắm, tuy nhiên, Sư phụ Hồ trấn thủ trong tổ miếu của Tam Độc giáo. Chỉ
có điều, sư phụ của tôi cuối cùng cũng bị Tông Vô Thu sát hại.
Xa Thiên nói.
- Tạp chủng, đáng giết!
Không ngờ lão già kia đột nhiên mắng, Diệp Phàm nghe không hiểu gì nữa. Vừa
rồi cho rằng lão già này đối địch với Tông Vô Thu, hiện tại lại dường như không phải.
- Lời này của tiền bối chúng tôi không hiểu.
Diệp Phàm thử hỏi.
- Ngươi đương nhiên không hiểu rồi, Hồ Bát Đao và Tông Vô Thu là cá mè một lứa
cả.
Lão già này giận dữ nói.
- Tiền bối, Xa Thiên tuy rằng trước kia là một trong Tứ đại hộ pháp của Tam Độc
giáo. Kỳ thực, sau đó Xa Thiên đã điều tra rõ ràng, cả nhà của anh ta đều bị Tông Vô
Thu sát hại. Cho nên, vào thời khắc mấu chốt, Xa Thiên đã chém cho Tông Vô Thu một
đao.
Diệp Phàm bổ sung giải thích.
- Nói láo, muốn lừa trẻ lên ba hay sao? Người thanh niên này, ta hỏi ngươi.
Lão già này giận dữ, dường như có thứ gì đó bị ông ta vỗ một cái phát ra tiếng
“bốp” vang dội.
- Tiên bối xin cứ hỏi.
Diệp Phàm nói.
- Xa Thiên có phải là đồ đệ của Hồ Bát Đao hay không?
Lão già hỏi.
- Vâng!
Diệp Phàm nói.
- Hồ Bát Đao lại kết bái huynh đệ với Tông Vô Thu, ngươi nói thử xem, Xa Thiên
dựa vào cái gì mà chém Tông Vô Thu. Hơn nữa, Xa Thiên làm sao biết được cả nhà
mình bị hại?
Lão già này bức hỏi.
- Xa Thiên, anh đến nói đi.
Diệp Phàm nói, Xa Thiên kể hết mọi việc về nhà mình ra.
- Hừ, tên tặc tử Hồ Bát Đao đó nói chuyện nhà của ngươi cho ngươi biết, nực
cười.
Lão già này hừ nói.
- Cái này, có lẽ Hồ Bát Đao trước kia đồng lòng với Tông Vô Thu. Sau đó lương
tâm Hồ Bát Đao phát hiện ra, cho nên muốn cải tà quy chính.
Cũng đến tổ miếu làm người quét dọn. Lấy đó để cầu nguyện cho những tội ác
mình từng phạm phải. Hơn nữa, có thể giải thích sau đó tại sao Hồ Bát Đao lại nói hết
chuyện nhà của Xa Thiên cho anh ấy.
Hơn nữa, còn để lại tín vật năm đó.
Diệp Phàm nói.
- Người thanh niên, trước tiên có một điều không thực tế.
Lão già này nói.
- Vãn bối xin lắng nghe.
Diệp Phàm nói.
- Đôi cánh hiện tại ở trên người Xa Thiên gọi là gì các ngươi có biết không?
Lão già này hừ nói.
- Sư phụ lúc đó không nói tên của đôi cánh này là gì, chỉ nói đây là sư môn của
sư phụ truyền từ đời này sang đời khác. Rất khó chế tạo.
Hơn nữa, ngay cả đối với sư môn cũng là một bảo bối, yêu cầu tôi nhất định phải
bảo vệ tốt đôi cánh giả này.
Không những thế, mấy năm nay, tôi cũng đã tìm hiểu ra rất nhiều cách dùng đôi
cánh này.
Tôi tin tưởng, đợi đến sau khi công lực của tôi đột phá thập đẳng, đôi cánh này sẽ
trợ giúp tôi nhiều hơn nữa.
Xa Thiên nói.
- Ha ha ha… buồn cười thật, buồn cười thật…
Lão già này đột nhiên cười phá lên, thật lâu sau mới ngừng lại được, nói:
- Biết vì sao buồn cười không? Đôi cánh này, ta nói cho mà nghe, nó tên là “Hoan
Hỉ Phật Điệp Khiêu”.
Tại sao lại có cái tên này ấy à, bởi vì đôi cánh này nhìn qua trông giống như hai
bàn tay Phật, các ngươi nhìn kỹ xem có giống hay không?
Phật Lý có Phật Hoan Hỉ, mà ông ta đang khiêu vũ, cho nên gọi là “Hoan Hỉ Phật
Điệp Khiêu”. Đôi cánh này căn bản không phải là vật sư môn truyền lại gì gì đó của Hồ
Bát Đao, mà là gia vật của Xa gia ở Ấn Độ.
Hồ Bát Đao nói với ngươi như thế là nói dối.
- Điều này cũng lạ thật, đôi cánh này ông ta lừa Xa Thiên, vậy tại sao lại kể hết
thân thế của Xa Thiên cho Xa Thiên. Ngay cả túi vải năm đó cũng giữ gìn?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngươi thực sự nghĩ rằng Hồ Bát Đao là người tốt gì gì đó phải không?
Giọng nói kia rất cực đoan, khinh miệt hừ nói.
- Ý tiền bối là gì tôi không hiểu?
Diệp Phàm hỏi.
- Hồ Bát Đao và Tông Vô Thu có mâu thuẫn, mà hai người đều đứng đầu Tam Độc
giáo. Mà Tam Độc giáo thực tế là do Tông Vô Thu cầm đầu, Hồ Bát Đao vẫn luôn bị
chèn ép, trong lòng đương nhiên không phục. Chẳng qua tên Hồ Bát Đao kia giấu kín
được. Mà bản lĩnh hai người bọn họ cũng xấp xỉ nhau. Hồ Bát Đao giỏi giấu giếm,
nhưng Tông Vô Thu kỳ thực càng giỏi dùng tâm kế hơn.
Phỏng chừng gã đã phát hiện Hồ Bát Đao có lòng dạ khác từ lâu, tuy nhiên, Tông
Vô Thu vẫn không lộ ra điều gì, vẫn xưng huynh gọi đệ thân thiết với Hồ Bát Đao.
Chẳng qua, như Xa Thiên đã nói, sau đó Hồ Bát Đao âm thầm đào tạo Xa Thiên,
đồng thời để cho Xa Thiên biết rõ về thân thế của mình, tự nhiên trong lòng Xa Thiên sẽ
gieo mầm móng báo thù.
Mà Xa Thiên lại rất được Tông Vô Thu yêu mến, tự nhiên, nếu muốn giết Tông Vô
Thu, Xa Thiên hoàn toàn có cơ hội.
Về phần Hồ Bát Đao nếu muốn giết chết Tông Vô Thu thật ra không có nhiều cơ
hội lắm. Bởi vì Tông Vô Thu vẫn luôn đề phòng Hồ Bát Đao, gã căn bản không tìm được
cơ hội xuống tay.
Không thể ngờ Tông Vô Thu vẫn cao tay hơn, Hồ Bát Đao cuối cùng vẫn chết trong
tay Tông Vô Thu. Chẳng qua Tông Vô Thu suy tính kỹ đến đâu đi chăng nữa cũng không
nghĩ đến việc Hồ Bát Đao còn giấu giếm quân cờ Xa Thiên này.
Điều ta phỏng đoán có lý không?
Lão già này nói.
- Tiền bối nếu biết lai lịch của “Hoan Hỉ Phật Điệp Khiêu” chẳng lẽ tiền bối cũng là
người Xa gia?
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Người thanh niên, đừng có suy nghĩ lôi kéo làm quen.
Giọng điệu lão già này thay đổi, lạnh như băng, đột nhiên một luồng gió lạnh ào
tới, Xa Thiên giãy giụa một chút liền bị luồng gió này thổi vào không trung, ầm một tiếng,
đôi cánh giả đó liền bị gió chém rơi xuống đất.
Mà quần áo của Xa Thiên cũng bị luồng gió lạnh quỷ dị kia lột ra rơi xuống đất, lộ
ra thân thể trần truồng của Xa Thiên.
Xa Thiên bị luồng gió lạnh đó cuốn xoay tròn trong không trung.
- Ôi, thật đúng là con của ngươi rồi.
Giọng nói lại vang lên, tuy nhiên, Diệp Phàm vui mừng phát hiện, giọng nói kia trở
nên vô cùng thê lương dịu dàng. Chẳng lẽ thân thể của Xa Thiên khiến lão già này thay
đổi chủ ý, Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Theo giọng nói đó, Xa Thiên được thả xuống mặt đất.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
----oo0oo---
Chương 2442: Đại lễ của Xa tiền bối
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Cha, cha phải chú ý an toàn.
Xa Thiên có chút lo lắng nói.
- Không phải lo cho ta, Xa Thiên, thực ra ta đã trúng độc rất nặng rồi. Nếu như các
con không vào đây, có lẽ thời gian của ta nhiều lắm cũng chỉ còn 2, 3 năm thôi.
Trong ngày cuối cùng có thể nhìn thấy con, lòng ta đã rất mãn nguyện rồi. Nếu
hôm nay trong trận chiến đấu với Tông Vô Thu ta có chết.
Con cũng không cần phải đau lòng, phải hóa đau thương thành động lực, chỉ cần
sau này có thể giết được Tông Vô Thu, Xa Nhất Đao ta cũng yên lòng.
Xa Nhất Đao vẻ mặt bi thương nói.
- Cha!
Xa Thiên quỳ xuống.
- Chúng ta hành động thôi.
Diệp Phàm nói, mọi người bắt đầu phối hợp theo kế hoạch, bắt đầu đục một cái lỗ
nhỏ trên vách động để Xa Nhất Đao có thể ẩn nấp. Diệp Phàm để một vài con rắn không
phải loại độc lắm lên trên đó.
Vừa đục xong cái lỗ, lúc này Xa Nhất Đao gọi Diệp Phàm lại nói:
- Diệp công tử, các cậu còn mấy quả lựu đạn, đánh sập một chút lối vào động. Ta
cần thời gian hai ngày là đủ rồi.
- Tiền bối còn việc gì khác sao? Có thể nói ra chúng ta cùng giải quyết. Đương
nhiên nêu là việc bí mật thì không cần phải nói.
Diệp Phàm nói.
- Ta lo lối vào một khi bị dọn dẹp sạch sẽ xong nếu không gặp phải cao thủ mạnh
mẽ thì cậu nói xem tên chủ soái Tông Vô Thu có ra tay không?
Xa Nhất Đao hỏi.
- Không. Chỉ cần bốn trưởng lão thủ hạ của lão là đủ giải quyết hết chúng ta rồi.
Diệp Phàm nói.
- Đúng là thế, còn ta tạm thời lại không thể xuất hiện. Nếu không dụ được Tông
Vô Thu trúng kế của chúng ta thì không có cách nào để thực hiện.
Nếu ta ra tay trước thì chẳng phải sẽ lộ mục tiêu sao. Sau khi dụ Tông Vô Thu,
chúng ta đột kích sẽ không có tác dụng.
Mà hậu quả thì tất cả chúng ta sẽ phải “ở lại” đây.
Xa Nhất Đao vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Xa Nhất Đao ta đã chết nửa người rồi, ta không hề sợ chết.
Chỉ hi vọng Diệp công tử có thể đưa Xa Thiên ra. Sau này Xa Thiên chính là nô bộc
trung thành nhất của cậu.
Hi vọng Diệp công tử có thể giúp Xa Thiên xây dựng gia đình, giúp Xa gia có người
nối dõi. Tuy nói vẫn còn những người khác của Xa gia ở Ấn Độ, ta còn có anh em,
nhưng thế hệ ta không còn ai nữa rồi.
Hơn nữa, Tông Vô Thu có lẽ sẽ luôn phái người theo dõi Xa gia, bên đó không thể
trở về được nữa rồi. Việc này Xa mỗ nhờ cậu.
Xa Nhất Đao bái Diệp Phàm nói.
- Đừng như thế Xa tiền bối, tôi hứa với ông. Chỉ cần Diệp Phàm tôi còn thở thì Xa
Thiên sẽ có thể ra ngoài. Còn về việc lấy vợ, chỉ cần Xa Thiên thích một cô gái nào đó,
tôi sẽ hết sức giúp cậu ấy.
Lời hứa của Diệp Phàm rất rõ ràng.
- Ta không có gì để tặng cậu, đây là thứ trước khi chết Sửu tiền bối để lại cho
người có duyên. Tôi thấy cơ thể cậu dường như rất đặc biệt, có thể chống đỡ lại với
một số độc tố đơn giản.
Toa thuốc Bà La Môn này có lẽ sẽ có ích cho cậu. Sửu tiền bối lúc còn sống là
một chuyên gia về nghề thuốc.
Ông ấy đã nghiên cứu hàng trăm loại thảo dược. Đặc biệt có tâm huyết khi điều
chế các viên thuốc, còn lão tổ tông của Tam Độc Cầu giáo là cao thủ dùng độc. Những
người nổi tiếng của các bang phái bị trúng độc đều đến tìm Sửu tiền bối.
Thuốc của Sửu tiền bối điều chế ra thực sự rất có hiệu quả giải độc đối với một số
loại độc tố. Hơn nữa, Sửu tiền bối ở trong động khoảng 50 năm.
Hàng ngày ở cùng với lũ rắn độc này. Vì thế nửa đời còn lại Sửu tiền bối đã
chuyên môn nghiên cứu về độc tố.
Cũng thử điều chế một vài loại thuốc độc. Tuy nhiên, chưa hề thử nghiệm qua,
toàn bộ đều do Sửu tiền bối tự nghiên cứu ra.
Xa Nhất Đao nói rồi đưa cho Diệp Phàm quyển sách “Phiếm Hoàng” chỉ to bằng
bàn tay.
Diệp Phàm tỏ vẻ cảm tạ rồi cũng không khách khí lật nhanh một chút.
- Có phải cậu đang tìm giới thiệu về Thanh điện và Hồng lang xà.
Xa Nhất Đao cười nói.
- Ừm, hình như không có?
Diệp Phàm có chút lo lắng lắc đầu.
- Đúng là không có, tôi vừa mới nhớ lại.
Xa Nhất Đao nói, sau đó nhìn Diệp Phàm nói:
- Ta thấy trong các cậu người béo mặt tròn tròn có phải cũng là cửu đẳng?
Còn người thanh niên dáng cao lớn họ Vương cũng đạt đến tầng thứ 3 của bát
đẳng. Người thanh niên họ Lam trên thực tế đã đạt được tầng thứ 2 của thất đẳng.
Nghe Xa Thiên nói mấy người các cậu đã kết nghĩa anh em, tuổi tác của cậu còn
nhỏ. Vậy mà bọn họ đều gọi cậu là đại ca.
Chứng tỏ cậu có nhân cách đặc biệt của riêng mình. Thế này nhé, ta cũng không
biết có thể sống để ra khỏi động rắn này hay không.
Cuối cùng ta sẽ tặng cậu một món quà, cậu cho nổ sập cửa động một chút, có thể
kéo dài thời gian hai ngày là được. Đưa ba người kia vào nơi ta ở bên cạnh động rắn,
ta có việc.
Diệp Phàm đương nhiên cũng làm theo, có lẽ còn có chuyện tốt sẽ tới đối với
Thiên Thông, Lam Tồn Quân và Vương Nhân Bàng.
Bởi vì, Xa Nhất Đao rất thần bí. Hơn nữa là cao thủ thập nhị đẳng, cao thủ như vậy
chắc chắn sẽ có điểm cao minh.
Một tiếng “ầm” lớn vang lên, lại một lần nổ mìn.
- Mẹ nó, bọn chúng có lẽ lại cho nổ sập một đoạn nữa rồi, những tên đó vẫn chưa
chết sao?
Một giáo đồ của Tam độc giáo đang khiêng đá chuyên ra không kìm được chửi.
- Đúng vậy, cứ như thế này thì chúng ta dọn dẹp mệt chết mất.
Một giáo đồ khác cũng chửi.
- Đừng nói lung tung, tiếp tục chuyển đá đi. Có lẽ bọn chúng cũng không còn nhiều
thuốc nổ nữa đâu. Chúng ta tổn hao sức lực thì bọn chúng cũng vậy. Hơn nữa còn ăn
uống, có lẽ bọn chúng nhiều lắm cũng chỉ cầm cự được mấy ngày thôi.
Một tên đứng đầu động viên mọi người nói.
Khi Tông Vô Thu nghe báo cáo bên này xong chỉ thản nhiên trợn mắt nói:
- Không sao, tiếp tục chuyển.
Diệp Phàm dẫn ba người Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân và Thiên Thông đi
theo Xa Nhất Đao và Xa Thiên đi vào bên kia vách động. Ba người lần đầu tiên xuống đây
nên tò mò nhìn xung quanh.
Kết quả, Thiên Thông bĩu môi nói:
- Cái gì cũng không có, tiền bối, lẽ nào thực sự là ăn sống những con rắn này để
sống? hơn nữa ăn suốt 30 năm trời?
- Ha ha, giữa cái sống và cái chết cậu sẽ chọn cái gì?
Xa Nhất Đao thản nhiên cười nói, bây giờ mặc dù đang nói tiếng phổ thông tuy rất
gượng gạo nhưng đại ý thì mọi người nghe có thể hiểu được.
- Sống vẫn tốt hơn là chết mà.
Thiên Thông giật giật mũi nói.
- Vậy cũng đúng, khi tính mạng của cậu gặp nguy hiểm. Và khi bụng của cậu đói
không chịu nổi nữa, không phải những con rắn độc này mà đến cục đá cậu cũng muốn
gặm một miếng ấy chứ.
Thực ra, những con rắn độc này tuy rằng độc tính rất cao, nhưng thịt rắn lại không
hề có tí độc tố nào. Hơn nữa, đó cũng là việc khó tranh khỏi.
Lúc bắt đầu cậu ăn sống rắn độc nhất định sẽ buồn nôn. Tuy nhiên, qua thời gian
dài sẽ thấy quen.
Sau đó không chừng cậu sẽ cảm thấy ăn thịt rắn sống hương vị rất đặc biệt.
Xa Nhất Đao nói.
“Ngon cái rắm! Loại thối tha này cũng có thể ăn sống, đánh chết tôi cũng không
ăn”. Thiên Thông trong lòng nghĩ.
Xa Nhất Đao lục lọi trên vách động một hồi rồi đột nhiên phát lực, một âm thanh
phát ra, phía trên nóc động mặc dù không có chút kẽ hở nào nhưng bây giờ đã xuất
hiện một cái cửa động. Một luồng âm khí truyền xuống, mọi người lạnh không khỏi rùng
mình một cái.
- Ôi tiền bối, quấy rối sự yên tĩnh của ông rồi.
Xa Nhất Đao thở dài dẫn đầu đi vào trong. Thấy mọi người không chuyển bước,
không nhịn được nói:
- Thực ra đây chính là nơi luyện độc công của một vị tổ tiên vô danh của Tam Độc
giáo.
Theo như chữ khắc lại trên vách đá, ông ấy lợi dụng huyệt động này để hấp thu
khí độc của rắn mà luyện công.
Người này tên là gì, đạt đến cảnh giới nào ta cũng không rõ. Việc này là Sửu tiền
bối phát hiện ra. Hơn nữa di thể của Sửu tiền bối cũng ở trong đó.
Ta thường cách một thời gian đều vào trong này quét dọn, thực ra bên trong rất
sạch sẽ, bởi vì nó là bán kín.
Lỗ thông khí cũng có, tuy nhiên, rất nhỏ, chỉ to bằng mấy ngón tay. Vì thế các cậu
không phải lo lắng bên trong có khí độc hay là âm khí gì cả.
Diệp Phàm và mọi người cất bước đi vào.
Phát hiện trên vách đá bên trong động khắc rất nhiều chữ, Diệp Phàm đưa tay sờ
thì hiểu, tất cả đều là do cao thủ trong lúc cao hứng dùng đầu ngón tay khắc lên.
Diệp Phàm tìm tòi một lúc, cảm giác vị tổ tiên của Tam Độc giáo này công lực
tuyệt đối không thể thấp hơn thập nhị đẳng, không chừng đã đạt đến cảnh giới trong
truyền thuyết.
Xem kỹ một chút, thì bị thu hút bởi một thi thể dựa vào vách đá ở trung tâm.
Hai má người này béo tròn, tuy nhiên cơ mặt lồi lõm, tướng mạo rất xấu xí.
Trên người khoác một bộ áo dài xanh. Diệp Phàm dùng mắt ưng nhìn, phát hiện
chiếc áo choàng này được làm từ một mảng da trăn rất lớn.
Tuy nhiên, Diệp Phàm có chút sợ hãi, không kìm được nói:
- Lẽ nào vị tiền bối này chính là tiền bối Sửu Vô Đoan?
- Không sai, chính là Sửu tiền bối đã cứu mạng của ta. Ông ấy đã sống 130 tuổi,
đây là pháp thể của ông ấy.
Xa Nhất Đao vẻ cung kính quỳ xuống bái lạy, sau đó nói với Xa Thiên:
- Sự đột phá của con chính là vì con đã nuốt khối thịt mang nội công kết tinh ở đan
điền của Sửu tiền bối, vì thế con cũng đến bái lạy đi, phải thành tâm mới được.
Xa Thiên cũng cung kính quỳ xuống bái lạy.
- Nội công kết tinh, đây là cái gì?
Thiên Thông không kìm nổi hỏi.
- Ta cũng không hoàn toàn hiểu rõ, chúng ta là người luyện võ công, đan điền là cơ
quan dự trữ, khống chế, phát ra và tập hợp nội công.
Một người đã sống tới 130 năm giống như Sửu tiền bối, công lực đã một phần đạt
đến cảnh giới trong truyền thuyết. Công lực tích lũy được trong 130 năm rất hùng hậu.
Lâu ngày, nội khí bị ép lại và có thể kết thành tinh thể lớn hơn hạt gạo.
Thực ra, những tinh thể này chính là kết quả của sự ngưng kết của nội công. Khí
hóa lỏng chắc mọi người đều hiểu, một lọ khí hóa lỏng sau khi nổ ra thì thể tích thể khí
lớn bao nhiêu.
Nếu đem chất lỏng này kết tinh lại, một lọ khí hóa lỏng sau khi trải qua ép hóa có
lẽ sõ to bằng quả bóng bàn.
Mà đan điền của con người là một bộ phận điều tiết, do não bộ khống chế, nội
công ra vào. Còn đan điền chịu áp lực, chống lại áp lực. Quanh năm suốt tháng mệt
mỏi, còn cao thủ sau khi đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết thì trong đan điền có thể
nội công hóa lỏng nén ép lại thành tinh thể nhỏ chắc chắn.
Đừng xem thường những tiểu tinh thể to bằng hạt gạo, một khi nó phát tán ra
thành nội khí thì có lẽ có thể bao khắp cả một căn phòng lớn.
Xa Nhất Đao nói.
- Không phải đâu cha, vừa rồi cha cho con nuốt chẳng phải là một cục rất to, hạt
gạo làm sao to bằng được chứ?
Xa Thiên có chút không hiểu.
- Đó là ta đã cho thêm một ít thịt rắn vào đó, nội công kết tinh thực chất chỉ to
bằng hạt gạo. Mấy năm nay ta thường xuyên thử nghiệm, kết hợp gan rắn với tinh thể
nội công, dùng nội công của ta luyện ép nhiều lần. Vì thế cục thịt vừa nãy con ăn thực
tế còn có nội công nhiều năm của ta kết hợp. Đương nhiên sức mạnh cũng mạnh hơn
nhiều.
Xa Nhất Đao nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này