Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 21: Thua sạch
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Viên thịt, Viên đại thiếu, đúng là cùng Trần gia nổi danh Viên gia đại thiếu gia, Viên Cầu.
Ách?
Viên Cầu? Viên Cầu?
Danh tự, thật đúng là con mẹ nó chuẩn xác. Có thể thấy được, cha mẹ Viên Cầu có dự kiến trước cỡ nào, quả thực là có được biết trước chi năng a.
Con của mình mới sinh ra, cũng đã biết rõ, thằng này về sau sẽ rất béo, mập đồng dạng cùng Viên Cầu.
Viên gia Viên lão gia tử cùng Trần gia Trần lão gia tử là bạn chí cốt, đều là nhân vật nguyên lão trong quân, địa vị cao thượng. Gia lớn nghiệp đại, thực lực không thể so với Trần gia yếu bao nhiêu.
Đại thiếu gia một gia tộc như vậy, thiếu niên hư hỏng, người khác trốn cũng tránh không kịp, ai dám trêu chọc hắn? Hắn không trêu chọc người khác, người khác đã cười trộm rồi.
Khục khục, vốn là hung danh của Trần đại thiếu, so với Viên Cầu còn muốn sắc bén một ít.
- Mẹ hắn, còn không phải Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát hai huynh đệ tạp chủng kia, hắn mẹ nó.
Viên Cầu rất là bi phẫn, cố gắng mở ra hai mắt lớn như hạt đậu, lại tràn ngập tơ máu, nói ra:
- Tối hôm qua thi đấu đua xe, ca ca ta cùng hai tạp chủng kia thi đấu một đêm, trọn vẹn thua 500 vạn. Trần đại thiếu, anh ruột của ta, ngươi cần phải cứu cứu ta, hiện tại ta không dám về nhà, nếu ngươi không cứu ta... sau khi ta trở về, nhất định sẽ bị lão đầu tử đánh chết.
Vẻ mặt Viên Cầu mỏi mệt, không chỉ một đêm không có chợp mắt, còn bị thua rất thảm, lo sợ không dám về nhà.
- 500 vạn?
Trần Thanh Đế lại càng hoảng sợ, tuy hắn đối với tiền tài không có khái niệm gì, nhưng cũng biết, 500 vạn tuyệt đối là một số không nhỏ. Trước kia, Trần Thanh Đế mua nhiều thảo dược quý báu như vậy, cũng chỉ là tiêu hết hơn hai trăm vạn mà thôi.
Còn có nữa là, tiền đối với Trần Thanh Đế mà nói, không phải trọng yếu.
Muốn tăng tu vi lên, phải cần đại lượng dược liệu phụ trợ, chỉ là hấp thu linh khí mỏng manh trong thiên địa kia, chỉ sợ cả đời cũng đừng muốn Trúc Cơ.
Đại lượng dược liệu, cần đại lượng tiền tài, hơn hai trăm vạn dược liệu, chỉ cho Trần Thanh Đế phục dụng một tháng. Viên Cầu ở một đêm, thua 500 vạn.
Hai tháng dược liệu của Trần Thanh Đế, khẩu phần lương thực hai tháng cứ như vậy bị xong rồi hả?
- Không đúng, hình thể ngươi thì đua xe như thế nào? Có thể ngồi vào tay lái sao?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế nghi hoặc nhìn Viên Cầu, Viên đại thiếu.
Viên đại thiếu ít nhất cũng có bốn năm trăm cân, một thân thịt mỡ kia, đừng đề cập đồ sộ bao nhiêu. Chỉ là cái hình thể kia, còn con mẹ nó đua xe cùng người khác? Mở liveshow truyện cười thế giới sao? Cái này bộ dáng, ngồi lên còn sợ xe không chạy nữa đó chứ.
- Đua xe, cái đó cần ta tự mình ra trận sao, ta là có lái xe, ngươi cũng không phải không biết.
Ánh mắt Viên Cầu rơi vào trên người Trần Phong Nhiên, nói ra:
- Một tháng trước, Phong Nhiên giới thiệu cho ta một lái xe ngưu bức, lúc mới đầu, trọn vẹn thắng hơn ba trăm vạn. Vốn có thể thắng nhiều, đáng tiếc, càng về sau không ai dám đua xe cùng ta rồi.
Không ai dám đua xe với ngươi? Đó là ngươi đua xe sao?
- Ân?
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, liếc nhìn Trần Phong Nhiên, hắn cảm giác, trong này tất có cổ quái.
Một tháng trước, tại sao là một tháng trước? Một tháng trước, Trần Thanh Đế xuyên việt, Trần đại thiếu chết không thành, Trần Phong Nhiên trùng hợp ở thời điểm này giới thiệu cho Viên Cầu một lái xe, còn thắng một ít tiền?
Ở Trần Thanh Đế xem ra, trong đó tất không đơn giản.
- Phong Nhiên, ca ca ta còn không có cảm tạ ngươi nữa đó.
Viên Cầu nhìn Trần Phong Nhiên nói.
- Viên Cừu đại ca, cái này vốn chính là tiểu đệ phải làm, cần gì cảm tạ?
Trần Phong Nhiên nhíu mày, rất là không giải thích được nói:
- Viên đại ca, nghe ý của ngươi, chẳng lẽ lái xe tiểu đệ giới thiệu cho ngươi gặp đối thủ mạnh mẽ, nên thua rồi sao?
- Ai.
Viên Cầu than thở nói:
- Rất lâu không ai dám đua xe cùng ca, tối hôm qua hai tạp chủng Lữ gia kia tìm tới ta, muốn đua xe cùng ta, ta rất cao hứng. Lúc mới bắt đầu, ta còn thắng, thắng hơn hai trăm vạn...
- Không cho ngươi thắng, ngươi sẽ tiếp tục đánh bạc sao? Một lái xe, ngươi chơi một đêm, coi như là thần cũng có thể mệt chết.
Trần Thanh Đế hung hăng trợn mắt nhìn Viên mập mạp, trong nội tâm thầm than, lái xe kia càng lợi hại, cũng là Trần Phong Nhiên giới thiệu cho, trong đó tất nhiên có bí ẩn ở bên trong.
Bất quá, làm cho Trần Thanh Đế khó hiểu chính là, Trần Phong Nhiên như thế nào sẽ lăn lộn cùng hai tên Lữ gia kia cùng một chỗ. Theo lý thuyết, không có lthể a, dùng tâm cơ của Trần Phong Nhiên, sẽ không như thế mới đúng.
- Ta...
Viên Cầu rụt rụt đầu, nhỏ giọng lầm bầm nói:
- Tháng trước, trước một ngày ngươi bị đưa vào bệnh viện cũng không phải thua hơn ba trăm vạn sao, ta so với ngươi là nhiều thua một chút, còn không biết xấu hổ nói ta...
- Ngươi nói cái gì?
Thanh âm của Viên Cầu tuy thấp, nhưng thính lực của Trần Thanh Đế không phải là bình thường.
- Không có... Không có gì.
Viên Cầu lắc đầu liên tục, mặt thịt mỡ tả hữu đong đưa, như là gợn song:
- Đúng rồi, Trần đại thiếu, nghe nói cái đồ chơi kia của ngươi không thể dùng? Có phải thật vậy hay không?
Đang khi nói chuyện, Viên Cầu, Viên đại thiếu mở to một đôi mắt nhỏ, nhìn chằm chằm vào đũng quần của Trần Thanh Đế.
- Có thể dùng hay không, ngươi muốn tới thử xem hay không?
Trần Thanh Đế tức giận nói, càng rất là im lặng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 22: Ngươi... Ngươi không có ý định cứu ta? (1)
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Tư duy thằng này chạy nhanh, thật đúng là không phải nhanh bình thường.
Trước một khắc, Viên Cầu còn cầu khóc, hô hào cứu mạng, nhưng bây giờ lại quan tâm phương diện kia của Trần Thanh Đế, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn còn đặc biệt hiếu kỳ, rất là tinh thần.
- Đừng, đừng, ca ca ta không có sở thích kia, ngươi hãy tìm người khác đi.
Viên Cầu một hồi ác hàn, nhịn không được giật mình một cái, một thân thịt mỡ cũng tùy theo trở nên rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy.
Cuối cùng Viên đại thiếu vẫn là nhìn đũng quần Trần Thanh Đế thật sâu, sau đó mới thu hồi ánh mắt.
- Được rồi, đừng đứng ở đây nói nhãm nữa. Chỉ là 500 vạn, đối với Viên đại thiếu ngươi mà nói cũng không coi vào đâu, ngươi cũng không phải thua không nổi.
Trần Thanh Đế như là nhớ ra cái gì đó, rất là bất đắc dĩ nói:
- Hơn nữa, ngươi cũng không phải không có thua qua nhiều như vậy, cũng không thấy lão đầu tử đánh chết ngươi, ngươi tìm ta hô cứu mạng là sao?
Vốn Trần đại thiếu cùng Viên Cầu là một mặt hàng, đều là phá gia chi tử điển hình, thua mấy trăm vạn thật sự là ăn sáng. Hơn nữa, Trần đại thiếu ở phương diện đua xe kia, cho tới bây giờ sẽ không thắng qua, thường xuyên đưa tiền cho người khác không nói, còn làm không biết mệt.
- Chỉ là mấy trăm vạn tính là cái gì chứ, thế nhưng mà...
Viên Cầu duỗi tay gạt đi mồ hôi trán, đáng thương nhìn Trần Thanh Đế, vô cùng hối hận nói:
- Thế nhưng mà lúc ấy ta không có tiền, hơn nửa đêm cũng không có địa phương đi lấy tiền, Lữ Hậu Tích kích ta, nói tất cả mọi người mệt mỏi, nếu không có tiền, liền trực tiếp giải tán, ta... ta cắn răng một cái, ta...
- Ngươi làm sao?
Trần Thanh Đế biết rõ, hắn là bị người ta đưa vào tròng. Hai huynh đệ Lữ gia tìm Viên mập mạp đua xe, tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
- Hắn con mẹ nó, Viên Cầu ta là người nào? Há có thể để cho hai tên gia hỏa Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát kia ở trước mặt ca ca ta hung hăng càn quấy?
Vẻ mặt Viên Cầu khí phách, ngưu bức hò hét nói:
- Bởi vì cái gọi là, thua tiền không thua mặt, tiền thua cũng không sao, thể diện không thể mất. Ta dưới sự giận dữ, đem chiếc xe thể thao kia của ta áp lên, lấy 500 vạn. Vốn cho rằng, rất nhanh có thể lấy vốn lẫn lời toàn bộ thắng trở lại, ai biết....
Nói xong lời cuối cùng, Viên Cầu trực tiếp yên lặng, vẻ mặt cầu xin thở dài.
- Lại thua rồi?
Nhìn thấy Viên Cầu gật đầu, Trần Thanh Đế trực tiếp liếc mắt, hổn hển nói:
- Ngươi cái này cũng gọi là thua tiền không thua mặt sao? Ngươi như thế nào không đem quần của ngươi cũng thua luôn đi?
- Ta nhớ được, chiếc Bugatti kia của ngươi mua từ nước ngoài về, số lượng có hạn, giá trị hơn sáu nghìn vạn a? Chỉ là phí tổn làm xe, liền xài hơn một nghìn vạn, còn không có triệt để hoàn thành. Ngươi... Ngươi vậy mà chỉ cầm 500 vạn.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, triệt để bó tay rồi:
- Rẻ như vậy, ngươi còn không bằng bán cho ta.
- Ta... Lữ Hậu Tích là chê ta làm xe không đẹp, cho nên chỉ cầm 500 vạn, lúc ấy ta không biết như thế nào cho phải, hơn nữa uống hai chén, hào hứng tăng vọt, chóng mặt, cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Vẻ mặt Viên Cầu ủy khuất cùng kỳ quái. Hắn thật sự là không nghĩ ra, vì cái gì lúc ấy sẽ không lý trí như thế.
- Cảm tình ngươi còn cảm thấy thế chấp ít một chút, thua ít đi đúng không? Được rồi, hiện tại cho dù ngươi nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, dù sao chiếc xe kia của ngươi cũng chỉ là thế chấp, trở về cầm 500 vạn chuộc lại là xong việc. Lão gia tử nhà của ngươi thương ngươi như vậy, cho dù lão tử ngươi muốn đánh, có lão gia tử che chở, còn sợ cái gì?
Trần Thanh Đế thò tay vỗ vỗ bả vai Viên mập mạp, nói ra:
- Nhà của ngươi có rất nhiều tiền, một nghìn vạn đối với ngươi mà nói, cũng không tính là tiền, ngươi không thèm để ý, lão tử ngươi cũng sẽ không coi là chuyện quan trọng.
Thực là người nào, sẽ có bằng hữu đó dạng. Có Viên Cầu là bạn bè siêu cấp phá sản, nên Trần đại thiếu ở phương diện này, cũng chỉ có thể mạnh không thể yếu.
- Trần đại thiếu, người khác không biết, ngươi còn không biết sao? Ta vì sửa chiếc xe kia, là bỏ ra rất nhiều tâm tư, đến gầy mười mấy cân thịt, ta chẳng lẻ không muốn thắng trở lại sao?
Viên Cầu hào khí vạn trượng, trong hai tròng mắt tràn đầy xem thường:
- Hai cặn bã Lữ gia kia, cũng xứng có được chiếc xe kia của ta?
Ngươi bỏ ra rất nhiều tâm tư sửa xe thể thao, ngươi nói với ta làm con mẹ gì? Lấy thân thể này của ngươi, có nhét cũng nhét không vào, cải trang ngưu bức như thế nào lại có làm được cái gì? Quả thực là rãnh rỗi nhức cả trứng ***, có tiền không có địa phương tiêu.
- Tốt... Được rồi.
Trần Thanh Đế thở dài ra một hơi, nói ra:
- Viên mập mạp, Viên đại thiếu, nhìn ý tứ này của ngươi hẳn là tiếp tục đánh bạc a? Nói đi, ngươi lại thế chấp cái gì? Trên người của ngươi đã không có thứ gì đáng giá đi à nha?
Tuy Trần Thanh Đế không có đánh bạc qua, nhưng ở trong trí nhớ hắn tiếp thu, vốn Trần đại thiếu đây chính dân cờ bạc siêu cấp. Đánh bạc thua sạch rồi, không có tiền mặt, thế chấp đồ vật là quá bình thường. Mà xem phản ứng của Viên Cầu, khẳng định lại thế chấp cái gì đó, làm cho hắn cũng đau lòng.
Bằng không thì dùng tích cách của Viên Cầu, như thế nào sẽ gấp gáp như vậy? Xấp xỉ một nghìn vạn đối với Viên mập mạp mà nói, đích thật là tính toán không được cái gì.
- Vẫn là Trần đại thiếu hiểu rõ ta, hắc hắc.
Viên Cầu là gia hỏa không biết sống chết, ở thời điểm này vẫn có thể bật cười, Trần Thanh Đế hận không thể một cước đạp hắn ra ngoài.
- Ta lúc ấy nghĩ, liên tục thua nhiều lần như vậy, không có khả năng thua nữa, vì vậy... vì vậy ta... ta đem nhà máy trang phục của ta áp lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 23: Ngươi... Ngươi không có ý định cứu ta? (2)
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Viên Cầu tim như bị đao cắt, ngay cả tâm tự sát cũng có:
- Cái kia... Đây chính là nhà máy trang phục trọng yếu nhất của ta a.
- Nhà máy trang phục?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, hữu khí vô lực nói:
- Nhà máy của ngươi thua thì thua đi, cũng không có gì lớn. Ân, ngươi cũng đừng chuộc trở lại, cứ để cho người Lữ gia kinh doanh, để cho người Lữ gia lỗ vốn đi thôi. Dù sao, nhà máy kia của ngươi cũng không đáng tiền, bán đất cũng chỉ là giá trị ba bốn ức mà thôi, không có việc gì, Viên gia các ngươi gia lớn nghiệp đại, chút tiền ấy không đáng nhắc tới.
Viên Cầu thằng này, bởi vì quá mập, mặc quần áo cũng cần đính chế mới được. Thằng này ngại phiền toái, cũng rất có phách lực, trực tiếp đập phá mấy ức, tự mình mở một nhà máy trang phục.
Lúc ấy lão đầu tử của Viên Cầu, cho rằng thằng này lãng tử hồi đầu, muốn làm chút chuyện đứng đắn, mở nhà máy phục trang vậy thì nhà máy phục trang a, nam nữ già trẻ Viên gia, không một ai không giơ hai tay ủng hộ.
Viên lão gia tử cùng lão tử của Viên Cầu cũng là tới dỗ dành cháu của mình, nhi tử đi chính đạo rồi, cho dù lỗ vốn bọn hắn cũng cao hứng a.
Ai có thể ngờ tới, mục đích Viên Cầu mở nhà máy phục trang, chỉ là vì sau này mình mặc quần áo thuận tiện, chơi nổi lên tự cấp tự túc. Chỉ làm cho mình mặc, cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới sản xuất bán.
Bỏ ra mấy triệu, làm một nhà máy lớn như vậy, chỉ vì phục vụ một người. Viên Cầu coi như là thiên cổ đệ nhất nhân, quả thực là không ai sánh bằng.
Chỉ sợ toàn bộ ăn chơi thiếu gia trên thế giới đều phải cúng bái Viên đại thiếu gia.
Đối với điểm này của Viên đại thiếu, ngay cả Trần đại thiếu cũng theo không kịp, quá ngưu bức rồi.
- Ai nói nhà máy kia của ta một mực lỗ vốn?
Viên đại thiếu lập tức không phục, ngạo nghễ nói:
- Trước kia ta không muốn làm sinh ý, không có nghĩa là ta sẽ không buôn bán. Hôm nay nhà máy của ta, mỗi tháng lợi nhuận đến hơn 100 vạn, mà này chỉ là vừa cất bước.
- Bản đại thiếu một mực thao quang mịt mờ, đoạn thời gian trước không có quan tâm, lúc này ta vừa lộ ra chút thiên phú mua bán, lại để cho toàn gia tộc khiếp sợ, lão tử cùng lão gia tử, cái cằm đều trực tiếp nện trên mặt đất, hừ hừ.
Viên đại thiếu hừ nhẹ hai tiếng, rất là kiêu ngạo nói:
- Trần đại thiếu, ngươi cũng không phải không biết, ca ca ta chính là vì buôn bán mà sinh, chỉ là lúc trước chẳng muốn làm mà thôi.
- Đúng, đúng, ngươi lợi hại, ngươi ngưu bức, vậy ngươi đã thua luôn nhà máy rồi sao?
Trần Thanh Đế đang tiếp thụ trong trí nhớ, Viên Cầu ở phương diện buôn bán thật đúng là không đơn giản, bất quá, dĩ vãng làm chỉ là một ít sự tình trộm đạo, lên không được mặt bàn mà thôi.
- Xin hỏi, Viên đại thiếu, nhà máy của ngươi lại thế chấp bao nhiêu?
Trần Thanh Đế thở dài một tiếng.
- Thế chấp 1000 vạn...
Viên Cầu bi phẫn nói:
- Hắn con mẹ nó, chưa nói tới nhà máy, chỉ là diện tích bất động sản, giá trị cũng trên bốn trăm triệu, mẹ hắn, vậy mà chỉ cấp lão tử 1000 vạn...
- Ngươi mắng chửi người ta làm gì? Có lẽ ngươi nên cảm tạ người ta, cũng may chỉ cho ngươi thế chấp 1000 vạn, nếu cho ngươi mấy ức, ngươi sẽ càng thảm.
Không cần nghĩ, Trần Thanh Đế cũng biết, thằng này lại thua rồi.
- Ồ? Trần đại thiếu, ngươi nói hình như rất có đạo lý a.
Viên Cầu rất là đồng ý nhẹ gật đầu.
- Ít nói nhảm đi.
Trần Thanh Đế liếc mắt, nhún vai nói ra:
- Đã thành, sự tình ta đã biết, ngươi trở về lấy tiền chuộc trở lại là được, một hai ngàn vạn mà thôi, đối với ngươi cũng không tính là nhiều.
- Gì cơ?
Viên Cầu vốn là sững sờ, làm lâu như vậy, cuối cùng lại cho mình về nhà, Viên Cầu lập tức nóng nảy, liền nói:
- Trần đại thiếu, ngươi... ngươi không có ý định cứu ta? Ngươi không thể như vậy a, ngươi nhất định phải cứu ta, ngươi không cứu ta, ta nhất định phải chết, thân huynh đệ của ta oa...
- Cứu ngươi? Ngươi bảo ta cứu ngươi như thế nào? Ngươi bảo ta đến đâu kiếm nhiều tiền như vậy?
Trần Thanh Đế dứt khoát cự tuyệt, nói đùa gì vậy, đừng nói không có nhiều tiền như vậy, coi như là có, Trần đại thiếu cũng sẽ không lấy ra.
Tu luyện, mua sắm đại lượng thảo dược, cái kia cũng phải cần rất nhiều tiền. Hiện tại Trần Thanh Đế cũng chỉ còn lại chừng ba trăm vạn, căn bản là không đủ dùng, hắn còn vì về sau mua sắm thảo dược mà phát sầu đây này.
- Tiền? Ngươi không cần tiền.
Viên Cầu nghe xong Trần Thanh Đế nói không có tiền, lập tức tăng tinh thần:
- Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát nói, nói Xe Thần ngươi đã rất lâu không có lộ diện, chỉ cần ngươi lộ diện, tất cả số tiền ta thua cùng vật thế chấp, đều có thể trả lại cho ta.
- Xe Thần? Ta là Xe Thần?
Trần Thanh Đế lập tức liếc mắt, mẹ nó, tên khốn kia cùng người khác đua xe, cho tới bây giờ đều là có thua không thắng, có Xe Thần như vậy sao?
- Ai biết Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát chạm dây thần kinh gì, vậy mà nói ngươi là Xe Thần... A.
Viên Cầu kêu một tiếng, liên tục đổi giọng nói :
- Đúng vậy, ngươi là Xe Thần, không gì làm không được, siêu cấp Xe Thần chỉ có thua không thể thắng. Kháo... Lão tử đang nói cái gì a.
- Ngươi nói là lời nói thật.
Trần Thanh Đế cười khổ không thôi, nhún vai nói ra:
- Nói đi, nếu như ta đi, còn có điều kiện khác gì nữa?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 24: Đây là một cái hố to
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Xe Thần?
Nếu như Trần Thanh Đế tin thực, vậy hắn chính là Ngu Thần. Về phần thanh danh, Trần Thanh Đế ngoại trừ là Trần gia đại thiếu gia ra, tiếng xấu đã coi như là đăng phong tạo cực rồi.
Trần Thanh Đế cũng không nhận ra mình có mặt mũi lớn như vậy, chỉ cần mình ra mặt thì có thể làm cho hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát trả tất cả tiền thua cho Viên Cầu, trong đó khẳng định có điều kiện gì nữa.
- Điều kiện? Cũng không có điều kiện gì lớn, bọn hắn muốn cùng Trần đại thiếu thi đấu một hồi.
Viên Cầu chấn động toàn thân, một thân thịt mỡ rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, hưng phấn nói:
- Bọn hắn nói, chỉ cần ngươi cùng bọn hắn thi đấu một hồi, vô luận thắng thua, bọn hắn đều đem tất cả tiền thua trả lại cho ta.
- Nếu như Trần đại thiếu thắng, ngoại trừ bằng chứng thế chấp ra, còn có thể đạt được tiền của hắn. Cụ thể như thế nào, vậy thì phải chờ Trần đại thiếu đi tới mới biết được.
Tinh thần Viên Cầu chấn động, hưng phấn nói:
- Trần đại thiếu, ngươi còn do dự cái gì? Đây quả thực là sự tình cả hai cùng có lợi a. Chỉ cần thi đấu một hồi, vô luận thắng thua chúng ta đều là buôn bán lời, nếu như thắng, lợi nhuận kia sẽ rất nhiều.
- A? Thậm chí có chuyện tốt bực này?
Trần Thanh Đế có chút nhíu mày, hai con ngươi co rụt lại, biến thành hình dáng cây kim nguy hiểm.
Trần Thanh Đế biết được lái xe của Viên Cầu là Trần Phong Nhiên giới thiệu, liền phát giác sự tình không có đơn giản như vậy, hiện tại càng là khẳng định, trong đó rất không đúng.
Vốn chỉ là Viên Cầu thua cuộc, thế chấp cái này, thế chấp cái kia, cùng Trần Thanh Đế không có chút liên quan. Nhưng mà, hiện tại vòng quanh mấy đường, vậy mà đã chạy tới trên người Trần Thanh Đế.
Hố to!
Đây tuyệt đối là một cái hố to, một cái hố to nhằm vào Trần Thanh Đế.
Nếu như là đổi lại trước kia, Trần đại thiếu tự xưng là Xe Thần, nghe được huynh đệ của mình bị bức bách, khi dễ như thế, tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, thông qua đua xe lấy trở lại. Hơn nữa, người khác cho hắn mặt mũi như vậy, tất nhiên sẽ lâng lâng không biết vì sao, ngay cả cân nhắc cũng sẽ không cân nhắc, sẽ ngưu bức hò hét, phi thường uy vũ một cước bước vào trong hầm của đối phương đào sẵn.
Một khi bước vào, cái kia chính là vạn kiếp bất phục.
Không thể phủ nhận một điểm là, đối phương có thể đào ra một cái hố to như vậy, đối với bản tính của Trần Thanh Đế, đã đến tình trạng rõ như lòng bàn tay.
- Rốt cuộc là ai đào hầm cho ta? Có phải là Trần Phong Nhiên hay không?
Trong lòng Trần Thanh Đế khẽ động, âm thầm tính toán, phân tích:
- Hơn một tháng trước, bởi vì ta xuyên việt khiến cho Trần đại thiếu không chết, tuy đã không còn là Trần Thanh Đế trước kia, nhưng người khác lại không biết. Khi ta tỉnh lại, ở chỗ sâu trong ánh mắt của Trần Phong Nhiên nhìn về phía ta, hiện lên một tia âm tàn.
- Nhưng mà... ở một tháng trước, Trần Phong Nhiên đột nhiên giới thiệu cho Viên Cầu một lái xe. Lái xe kia thay Viên Cầu thắng không ít tiền, đến cuối cùng đã không ai dám đua xe cùng Viên Cầu. Lúc này đã bắt đầu thiết lập ván cục? Bắt đầu đào hầm rồi sao?
- Không ai dám đua xe cùng Viên Cầu, thẳng đến tối hôm qua hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát đột nhiên tìm Viên Cầu đua xe, Viên Cầu bị thắng làm cho hôn mê đầu đâu, tự tin tăng vọt dọa người, như thế nào sẽ ngăn cản được hấp dẫn như thế? Ở hắn xem ra, hai huynh đệ Lữ gia là đưa tiền cho hắn. Nhưng mà lại thua, còn thua rất thảm.
- Viên Cầu thua tiền, đến cuối cùng vậy mà hai huynh đệ Lữ gia lại đưa ra điều kiện như vậy, đem hoạ dẫn lên trên người của ta. Toàn bộ bố cục, rất đơn giản, cũng rất có hiệu quả, nếu như là Trần Thanh Đế trước kia, tất nhiên sẽ bị tính kế. Không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này hẳn là kiếm gẩy nỏ trương, uy vũ phi phàm nhảy vào hố của người khác, nhanh chóng vô cùng.
- Viên Cầu này là địch hay là bạn? Ở bên trong bố cục này, đảm nhận trách nhiệm gì? Hay cũng là một phần tử trong đó? Hoặc căn bản chính là người bị hại? Bị lợi dụng mà thôi?
- Xem bộ dáng hắn lo lắng như thế, không giống như là người biết chuyện, có lẽ Viên Cầu không có vấn đề gì. Bằng không thì Viên Cầu này chính là một nhân vật vô cùng nguy hiểm rồi.
- Đi hay là không đi? Không đi? Không cách nào chứng minh là đúng trong nội tâm của ta suy đoán; đi, biết rõ là cái bẫy, lại chui vào bên trong?
- Hừ, dùng tu vi Luyện Khí tầng một của ta, đua xe còn không phải rất nhẹ nhàng sao, vì cái gì không đi? Không chỉ có thể xác định là Trần Phong Nhiên hay không, còn có thể lợi nhuận một số, vũng hố như vậy, vì cái gì không bước vào đi dạo một phen?
Trải qua một phen phân tích, Trần Thanh Đế có thể khẳng định, đây tuyệt đối là nhắm vào mình, mà đào một cái hố to. Bất quá, Trần Thanh Đế lại không sợ, cũng quyết định đi tới nhìn xem.
Tu vi Luyện Khí tầng một, ở thời điểm đua xe, muốn thắng, cái kia thật sự là rất đơn giản.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, quay đầu nhìn Trần Phong Nhiên bên người hỏi:
- Phong Nhiên, ngươi vốn thong minh, ngươi có ý kiến gì không? Ngươi nói ta nên đi? Hay là không đi?
Đương nhiên, coi như là đánh chết Trần Phong Nhiên, Trần Phong Nhiên cũng không dám, càng thêm sẽ không tin tưởng, đại ca bao cỏ kia của mình, sẽ xuất lời dò xét hắn.
- Đại ca, ngươi sợ cái gì? Vô luận xem như thế nào, đều là cục diện cả hai cùng có lợi, mặc kệ cuối cùng thắng thua, chúng ta đều không có mất gì, sao lại không đi?
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 25: Tiểu muội là mấu chốt (1)
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Ở chỗ sâu trong hai con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang, hắn đã có thể xác định, vũng hố này cùng Trần Phong Nhiên thoát không được quan hệ.
Dùng chỉ số thông minh của Trần Phong Nhiên, không có khả năng không phát hiện được ẩn tình trong đó, nhưng mà, Trần Phong Nhiên lại không có nói ra, chỉ là toàn lực ủng hộ.
Hơn nữa, Trần Phong Nhiên từ nhỏ đến lớn, biểu hiện ra đều dùng Trần Thanh Đế như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tất cả đều nghe theo Trần Thanh Đế. Lúc này đây, cho dù thực xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không có người hoài nghi đến trên người Trần Phong Nhiên.
Chỉ là làm cho Trần Thanh Đế khó hiểu chính là, Trần Phong Nhiên là như thế nào cùng hai huynh đệ Lữ Hậu Tích và Lữ Bạc Phát lăn lộn đến cùng một chỗ? Vì sao hai huynh đệ bọn hắn lại nghe lệnh Trần Phong Nhiên?
- Trần đại thiếu, ta biết ngay, ngươi tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, ngươi quả thực chính là anh ruột của ta oa...
Viên Cầu vừa nghe đến Trần Thanh Đế đáp ứng, lập tức là rơi lệ đầy mặt, giang hai cánh tay, muốn đến ôm Trần Thanh Đế.
- Lăn, đừng làm ta buồn nôn.
Trần Thanh Đế đối mặt một viên thịt muốn ôm, lập tức bị dọa hoảng sợ, liên tục né tránh. Sau khi tránh thoát, Trần Thanh Đế nhìn Viên Cầu nói:
- Viên đại thiếu, ngươi hỏi một chút, để hôm nào có được hay không? Hiện tại ta không có tiền.
Trong vòng tròn nhỏ của bọn hắn, có một quy củ không thành danh, đó chính là chỉ đánh bạc tiền mặt, không thu chi phiếu. Nếu như không phải chỉ đánh bạc tiền mặt, Viên Cầu cũng sẽ không thế chấp tài sản.
Tiền mặt, đại lượng tiền mặt, mới có thể kích thích thần kinh người.
- Ngươi muốn tiền mặt gì nữa? Chỉ cần ngươi đi, thi đấu một hồi, sự tình tựu sẽ giải quyết a.
Viên Cầu lập tức nóng nảy, hiện tại đến đâu kiếm tiền mặt cơ chứ.
- Móa, giải quyết chuyện của ngươi, ta là nửa điểm chỗ tốt cũng không có.
Trần Thanh Đế liếc mắt, nói ra:
- Ta là Xe Thần, đương nhiên muốn thắng một chút rồi.
- Đại ca, ta một mực đều chuẩn bị 500 vạn tiền mặt, tạo điều kiện cho ngươi tùy thời sử dụng, chẳng lẽ ngươi quên sao?
Lúc này, thanh âm Trần Phong Nhiên vang lên.
Thanh âm của Trần Phong Nhiên, đối với Viên Cầu mà nói quả thực là âm thanh của tự nhiên.
- Ân, tốt, vẫn là Phong Nhiên ngươi chu đáo.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, hàn mang trong hai tròng mắt càng lớn, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
Cái này, lại là một lần thăm dò của Trần Thanh Đế đối với Trần Phong Nhiên.
Nếu như người thiết lập ván cục thật là Trần Phong Nhiên, Trần Phong Nhiên thế tất sẽ có chuẩn bị đại lượng tiền mặt, biết được sớm chuẩn bị cho tốt.
Nhưng mà...
Trần Phong Nhiên chỉ chuẩn bị 500 vạn tiền mặt, hết thảy đều không cần nói cũng biết.
Có tâm tính vô tâm, Trần Phong Nhiên lập tức lộ ra chân tướng. Bất quá, dùng hiểu rõ của Trần Phong Nhiên đối với đại ca của hắn Trần Thanh Đế, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng, Trần Thanh Đế sẽ hoài nghi hắn, đi dò xét hắn.
- Phong Nhiên, ngươi đi lấy tiền đi.
Trần Thanh Đế mỉm cười, vẫn là dùng nét mặt ngươi rất hiểu được ta, nhìn xem Trần Phong Nhiên nói.
- Tốt, đại ca.
Trần Phong Nhiên vui vẻ gật đầu, quay người kêu hai tên giúp việc đi theo hắn, hướng gian phòng của hắn đi đến. Trần Phong Nhiên vừa quay người, trong hai tròng mắt của hắn tràn đầy sát cơ.
Nhìn bóng lưng của Trần Phong Nhiên, Trần Thanh Đế nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Cái thiết cục này, hắn tất nhiên tham dự ở trong đó, hơn nữa, còn có người phối hợp cùng hắn. Người phối hợp cùng hắn sẽ là ai? Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát sao?
- Khả năng này không lớn.
Trần Thanh Đế âm thầm lắc đầu:
- Hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, cũng không phải đồ tốt gì, thủ đoạn so với Trần đại thiếu nguyên lai cũng cao minh không đi nơi nào, hai người bọn họ còn không có năng lực bố trí xuống thiết cục này.
Cái thiết cục này rất đơn giản, là dùng hoàn khố đối phó hoàn khố.
Hoàn khố đối phó hoàn khố, nhìn như đơn giản, kì thực lại rất cao minh, nếu như Trần Thanh Đế vẫn là bao cỏ kia mà nói, đây tuyệt đối là tử huyệt.
Trần Thanh Đế không tin Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát có thể bố trí xuống diệu cục như vậy. Mà Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Trần Phong Nhiên, ăn chơi thiếu gia cũng có kiêu ngạo của ăn chơi thiếu gia.
Hơn nữa, Trần Phong Nhiên tự cho là thanh cao, tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy cùng Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, chật vật vi gian, chớ nói chi là hợp tác.
Như vậy người bố cục, không chỉ là Trần Phong Nhiên, ở sau lưng Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, tất nhiên sẽ có một người hoàn toàn khác, mà người này, mới là nguy hiểm nhất.
Địch nhân đã biết không đáng sợ, mượn Trần Phong Nhiên mà nói, Trần Thanh Đế đã biết. Đã biết, sẽ có chỗ đề phòng, nắm chuẩn cơ hội còn sẽ chủ động xuất kích.
Trần Phong Nhiên lộ diện, người ở sau lưng Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, vẫn còn cất dấu.
- Lữ Bất Phàm... là ngươi sao?
Trong óc Trần Thanh Đế, hiện lên một tên thiếu niên thủy chung là dáng tươi cười nho nhã, cho dù là thời điểm âm người, cũng đồng dạng như thế.
Lữ gia, ở bên trong trẻ tuổi, Lữ Bất Phàm tuyệt đối không phải một người đơn giản vật. Trọng yếu hơn là, giao tình của Trần Phong Nhiên cùng Lữ Bất Phàm bề ngoài giống như cũng không đơn giản.
- Cái thiết cục này, Trần Phong Nhiên có tham dự, mà Trần đại thiếu vốn là bị hãm hại nhiều lần như vậy, kể cả sự tình tìm người cường gian Trần Hương Hương, chỉ sợ cũng là Trần Phong Nhiên làm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius