Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Chương 19: Vì ngươi, bán đứng hết thảy thì đã sao? (1)
Tiểu quận chúa, nguyện phật tổ phù hộ cho ngươi......
Phải, chính là phù hộ ngươi bị con quái vật khổng lồ này ăn tươi thì có!
Trầm Côn có chút hả hê nhìn về phía phương hướng Phù Ma mộ phần mà dựng ngón giữa lên, nhưng hắn rất nhanh liền cười không nổi nữa!
Không đúng!
Tiểu quận chúa không phải con ngốc, nàng bị quái vật khổng lồ tập kích, khẳng định sẽ ra tay đánh trả ------- Nhìn lại tình trạng bây giờ: Bần tăng là đang nằm trên lưng quái vật, Triệu Lạc Trần thì nắm giữ trong tay một Bạch Nguyên Vũ Tông cùng hai mươi mấy Tuyết Điêu Kỵ Sĩ, nếu nàng phát động công kích, chẳng phải là ngay cả bần tăng cũng phải gặp nạn rồi ư?
Phải nhanh chóng rời khỏi con quái vật khổng lồ này!
Trầm Côn dùng tốc độ nhanh nhất của mình bò tới sát bên hông con quái vật, nhìn ra một chút, hắn đang ở vùng trời của Phù Ma mộ phần, cách mặt đất đại khái khoảng bảy tám chục mét......
Khoảng cách này, chắc không té chết bần tăng đấy chứ?
Cắn chặt răng, Trầm Côn nhắm mắt lại nhảy xuống!
.................
"Bảo vệ quận chúa!"
Bên trong mỏ bạc, Triệu tướng quân cũng phát hiện ra con quái vật khổng lồ này, đầu tiên là gở xuống đại phủ tử trên lưng, điên cuồng hét một tiếng, "Tuyết Điêu Kỵ Sĩ, đội hai lưu lại bảo vệ quận chúa, đội một lập tức bay lên không, tiêu diệt kẻ địch tiến vào phạm vi!" (Đại phủ tử: Rìu to)
"Đừng!" Triệu Lạc Trần lạnh lùng phất tay, "Tuyết Điêu Kỵ Sĩ toàn bộ lên không trung, Triệu tướng quân, ta cũng lên không trung ngênh địch!"
"Quận chúa!" Triệu tướng quân thất kinh, "Người thân thể thiên kim, không cần phải tiến lên liều chết, nếu như người bị thương tổn, mạt tướng...... mạt tướng không có biện pháp nào công đạo với vương gia a!"
"Triệu Thương, ngươi biết cấp bậc võ đạo của ta chứ?" Tiểu quận chúa lạnh lùng hỏi.
"Quận chúa thông tuệ hơn người, năm 17 tuổi, đã là Bạch Nguyên Vũ Tông hạ đoạn rồi, trừ huynh đệ Côn Trọng của Trầm gia ra, vương triều Đại Triệu không có bất cứ một thiếu niên nào có thể so sánh được với người!" Triệu Thương bật thốt.
"Vậy ngươi biết lộ số võ công của ta chứ?" (Lộ số: trong câu này ý bảo số lượng con đường võ thuật, chiêu thức võ công...)
"Tiểu quận chúa có được tuyệt học hai nhà, một là kiếm pháp 'Bắc Cực Bách Lý' do Vương gia thân truyền, hai là linh phù bí thuật do chưởng môn Thiên Vũ Tông truyền thụ, Xích Bạo Viêm!"
"Nói cho hết, vậy vũ hồn của bổn quận chúa thì sao?" Tiểu quận chúa lạnh lùng đặt câu hỏi.
"Vũ hồn của người, là vũ tông cấp, linh phù bí thuật hệ, Phù Hải Vô Nhai! Dựa vào vũ hồn này, tốc độ chế tạo linh phù của người so với linh phù sư bình thường nhanh hơn gấp 8 lần, tốc độ tu luyện linh phù bí thuật, lại càng là ngàn năm hiếm thấy!"
"Ngươi đều đã biết như thế, vậy còn nói nhảm cái gì!? Bổn quận chúa có thực lực này, còn phải chạy trốn ư, vậy chẳng phải là mất hết mặt mũi của Bắc Địa vương phủ rồi sao!?"
Vừa nói, Triệu Lạc Trần vừa rút ra một con hạc giấy trong tay áo, cắn đứt đầu ngón tay, một giọt máu tươi nhỏ lên đỉnh đầu hạc giấy.
Quác!!!
Một tiếng kêu to, con hạc giấy không ngờ chậm rãi lớn lên, nhẹ nhàng sải cánh ra, biến thành một bạch hạc chính thức cao bằng ba người!
Cưỡi lên bạch hạc, Triệu Lạc Trần liền nhắm vào con quái vật khổng lồ phía trước lao tới!
"Theo sát quận chúa, công kích!" Triệu tướng quân cũng không có nói thêm cái gì nữa, chỉ huy hai mươi mấy Tuyết Điêu Kỵ Sĩ leo lên tọa kỵ, gắt gao theo sát sau lưng Triệu Lạc Trần.
Thôi rồi!
Đầu óc Triệu Lạc Trần ngươi bị bệnh rồi à?!
Muốn thủ hạ có thủ hạ, muốn thân phận có thân phận, bần tăng nếu là ngươi, đã sớm trốn thật xa rồi, chỉ có thằng ngu mới đi liều mạng đó!
Trầm Côn giơ ngón giữa lên một chút, hắn bị rớt ở một mỏ bạc cách chỗ Triệu Lạc Trần không xa.
Đôi con ngươi nhỏ trong mắt nhấp nháy quan sát tình huống......
Được rồi, Triệu Lạc Trần cùng Tuyết Điêu Kỵ Sĩ cũng đã bay lên không trung, Trầm Hùng cũng đái lĩnh cảnh vệ cùng các thợ mỏ giơ cung tên lên, đẩy xe bắn đá, trợ giúp ở dưới mặt đất, ai mà chú ý tới bần tăng đây chứ.
Hắc hắc, đúng là cơ hội tốt để đi Phù Ma mộ phần a!
À, phải rồi, chuyện kế tiếp là cơ mật lớn nhất của bần tăng, không thể để cho người ta nhìn thấy, hóa trang vậy!
Trầm Côn lắc mình tiến vào trong căn nhà gỗ, lúc trở ra, thì đã biến thành một lão hòa thượng tám chín chục tuổi, cơ hồ là cùng với sư quét rác giống nhau như đúc!
Không có biện pháp, ai kêu bần tăng quá quen thuộc với bộ dáng của sư quét rác đây?
Trầm Côn bẻ tay bẻ chân đi tới Phù Ma mộ phần......
"A di đà phật, hắc hắc, đây là lần đầu tiên bần tăng lùng bắt vũ hồn nha!"
Ngay lúc tiến đến Phù Ma mộ phần, Trầm Côn kết thành Bất Động Minh Vương Ấn, miệng đọc Kim Cương Tát Đóa Tâm Chú, lực lượng của chữ chân ngôn "Linh" không hề giữ lại chút nào dũng mãnh tiến ra!"
Phải nắm chắc thời gian thôi, lấy tu vi trước mắt, bần tăng một ngày chỉ có thể vận dụng pháp tướng Minh Vương một phút đồng hồ, mới vừa rồi rình coi Trụ Cột Kiếm Hồn đã lãng phí hết 20 giây, bây giờ chỉ còn lại có 40 giây a!
Trầm Côn một mặt thúc giục mình gia tăng tốc độ, một mặt hiện lên tư liệu về Phù Ma mộ địa trong đầu......
Muốn lùng bắt một vũ hồn, ít nhất cũng phải hiểu rõ được vũ hồn này một chút chứ!
Linh hồn cường giả trong Phù Ma mộ phần, tên là Vương Kiêu!
Vương Kiêu này sinh sống vào khoảng hơn 1000 năm trước, lúc vương triều Đại Hán thống trị Cửu Châu Đại Lục. Quá cổ xưa, cho nên Trầm Côn cũng không biết rõ tường tận chi tiết tư liệu, chỉ tìm được một vài tin đồn rải rác:
Nghe nói, Vương Kiêu này là anh tài ngút trời, võ đạo am hiểu nhất là linh phù bí thuật, dưới sự trợ giúp của tờ giấy gọi là linh phù, năm 38 tuổi trở thành cường giả cấp "Đệ tứ cảnh, Hỗn Độn Vũ Tôn"!
Hỗn Độn Vũ Tôn, đây chính là lực lượng đủ để ảnh hưởng đến chuyển biến lịch sử đại lục a!
Cho nên vừa nghe thấy Vương Kiêu trở thành Hỗn Độn Vũ Tôn, hoàng đế Đại Hán kinh hỉ thất thố, đương tràng liền ban cho Vương Kiêu vô số vàng bạc châu báu, tơ lụa gấm vóc, còn ở trước mặt mọi người nói, chỉ cần Vương ái khanh đồng ý vì trẫm thủ hộ giang sơn Đại Hán, ngươi muốn cái gì, trẫm sẽ cho ngươi cái đó!
"Thật sự muốn cái gì cũng được hết ư?"
Đối mặt với ý mượn sức của hoàng đế, Vương Kiêu đột nhiên ném vàng bạc tài bảo, gấm vóc lụa là xuống, thân thủ lạnh lùng, "Muốn ta bán mạng cho ngươi, có thể, chỉ cần ngươi đem Đỗ Nguyệt Nhi cho ta!"
Lời vừa nói ra, hoàng thất khiếp sợ, cả triều văn võ bá quan khiếp sợ, vương triều Đại Hán khắp nước khiếp sợ!
Đỗ Nguyệt Nhi, nàng là hậu phi mà hoàng đế Đại Hán sủng ái nhất, là hoàng hậu đương triều mẫu nghi thiên hạ a!
Một thần tử, không ngờ lại muốn lấy hoàng hậu, đây không phải là sỉ nhục hoàng đế, mà là khiến cho cả hoàng triều Đại Hán đội nón xanh rồi! Vì vậy hoàng đế bệ hạ phẫn nộ hô quát vệ binh, nhưng không đợi hắn động thủ, Vương Kiêu đã tiên hạ thủ vi cường trước rồi, hắn đem cả hoàng cung Đại Hán đánh chém lung tung, giết cho máu chảy thành sông, hài cốt như núi, giẫm chân lên máu tươi của quân cận vệ hoàng thành, cùng mấy trăm thi thể cao thủ, đem hoàng hậu Đỗ Nguyệt Nhi đoạt đi!
Hoàng hậu bị người ta bắt đi, toàn bộ vương triều Đại Hán hổ thẹn, vô luận là cao thủ hoàng thất, tướng lãnh trong quân đội, hoặc cao thủ dân gian cũng đều đỏ cả tròng mắt, liên hợp lại vây công Vương Kiêu, ngắn ngủi trong vòng một tháng, đánh liên tục hai mươi mấy trận truy kích!
Mặc kệ ngươi tới bao nhiêu người, Vương Kiêu vẫn cứ một cây bút, một tờ giấy, một tay ôm Đỗ Nguyệt Nhi uống rượu đàm tiếu, một tay viết xuống vô số linh phù, đem toàn bộ những cao thủ đó diệt sát!
Giết đến tận cùng, Vương Kiêu đã khiến cho đại lục công phẫn, vì vậy 700 cường giả đã thiết hạ mai phục phụ cận Lan Vân Sơn, dấy nên một trận đại chiến oanh động thiên cổ......
Trận đại chiến này trong sách sử cũng không có ghi lại rõ ràng, Trầm Côn không thể nói được cụ thể, nhưng lại biết được một kết quả tàn khốc!
Trước lúc đại chiến bắt đầu, hình dáng của Lan Vân Sơn cũng không phải là hai ngọn núi cách bởi một khe núi như vậy, mà là một ngọn núi cao vút trong mây, nhưng sau khi đại chiến bắt đầu, Vương Kiêu một tay ôm Đỗ Nguyệt Nhi, một tay không ngừng chế tạo linh phù bí thuật, giết! Giết! Giết! Sau đêm huyết chiến, 700 cường giảm bị giết tổn hại gần nửa, mà ngay cả ngọn núi Lan Vân Sơn cũng bị hắn xóa đi, biến thành vùng đồng bằng trụi lủi!
Mà lúc này, Vương Kiêu thân chịu trọng thương, cũng không thể còn sống để rời đi được......
"Kiếp này có được hồng nhan, không uổng!"
Mặc cho máu tươi của 700 cường giả, Vương Kiêu uống hết chén rượu ngon cuối cùng, vứt bay chén rượu đi, hắn tươi cười hỏi Đỗ Nguyệt Nhi trong lòng, "Nàng, có nguyện cùng ta cộng miên vu thử?"
Đỗ Nguyệt Nhi rưng rưng nước mắt gật đầu!
"Sinh bất đồng cừu, tử đồng huyệt! Vương Kiêu ta, kiếp này quả nhiên không uổng a!"
Nhẹ nhàng hôn mỹ nhân trong lòng, máu tươi từ lỗ chân lông vẩy ra toàn thân Vương Kiêu, vẫn cố gắng gượng thân hình của mình cùng Đỗ Nguyệt Nhi, viết xuống một đạo linh phù hoa lệ nhất lúc còn sống!
Một kích Phù Ma Tuyệt Mệnh, dưới huyết nhục linh phù này mà nói, toàn bộ huyết nhục của 700 cường giả đều bị cắt ngang, Lan Vân Sơn kể từ đó bị chia thành 2 đoạn, trở thành khe núi mỏ bạc ngày hôm nay, thi thể của Vương Kiêu cùng Đỗ Nguyệt Nhi cũng chôn vào trong đống đổ nát đó, trở thành Phù Ma mộ phần bây giờ......
Từ đó trên nhân gian không còn có Vương Kiêu nữa, mà chỉ có truyền thuyết một đời Phù Ma, vì hồng nhan, tức giận trùng quan, phù loạn thiên hạ, vậy thì đã sao chứ!?
___________________________
Chú thích:
-Cộng miên vu thử: An giấc cùng nhau, ý bảo chết.
-Sinh bất đồng cừu, tử đồng huyệt: Sinh không cùng nơi, nguyện chết cùng chỗ, đại khái nghĩa là vậy.
-Huyết nhục: Máu và thịt
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Chương 20: Vì ngươi bán đứng hết thảy thì đã sao? (2)
Nhớ lại kinh nghiệm của Vương Kiêu, môi Trầm Côn không khỏi có chút khô hốc lại!
Vương Kiêu này thật sự là mạnh quá mức rồi!
Một chiêu diệt sát 700 cường giả, san bằng Lan Vân Sơn, cái này cũng chưa tính là gì cả, đương kim cường giả trong đại lục cũng có rất nhiều người có thể làm được điểm này, nhưng mà thỉnh chú ý cho kỹ, trận chiến này, là phát sinh vào hơn 1000 năm trước!
Là hơn 1000 năm trước a, là lúc võ học chính thức đạt tới đỉnh phong của Cửu Châu đại lục, cường giả có thể đi đến Lan Vân Sơn, ít nhất cũng là ở đệ tam cảnh cường giả vũ tông đỉnh phong, thậm chí còn có mười mấy người đệ tứ cảnh cùng cấp bậc với Vương Kiêu, Hỗn Độn Vũ Tôn! Theo sử sách ghi lại, đầu lĩnh dẫn đầu cường giả vây công Vương Kiêu lúc ấy, lại càng là kẻ chỉ tồn tại trong truyền thuyết "Đệ ngũ cảnh, Truyền Thuyết Vũ Hoàng" !
Những người này liên thủ, mà cũng không thể địch lại một chiêu của Vương Kiêu!
Hắc hắc, Vương Kiêu ngươi lúc còn sống đích xác lợi hại, nhưng bây giờ ngươi đã chết, đã chết rồi, nhất định sẽ phải tiếp nhận sự chế tài của "Hồn Kinh" của bần tăng!
"Nam vô tam mạn đa......."
Nhớ lại hết tư liệu của Vương Kiêu xong, thì Trầm Côn cũng đã niệm hoàn tất đoạn kinh văn cuối cùng!
Pháp tướng Bất Động Minh Vương xuất hiện, cùng với Trầm Côn dung hợp, nhất thời, trước mắt liền biến thành một loại cảnh sắc khác................
...............
Nữa!
Sau khi thấy rõ cảnh sắc bên trong Phù Ma mộ phần, Trầm Côn suýt chút là chửi ra tiếng rồi!
Trong tư liệu rõ ràng viết, Vương Kiêu cùng Đỗ Nguyệt Nhi sau khi đồng táng, trong Phù Ma mộ phần đáng lẽ phải có ít nhất hai khối hài cốt mới đúng, vậy mà Trầm Côn tìm qua tìm lại, chẳng thấy một khối hài cốt nào cả, ngược lại chỉ thấy được bảy cái rương kỳ lạ cổ quái!
Bảy cái rương này nằm ở trung ương của Phù Ma mộ phần, tản mát ra ánh sáng màu hồng nhàn nhạt, giống như là Thất Tinh Bắc Đẩu nhiễm máu vậy, hợp thành hình một cái Tinh Túc Bắc Đẩu!
Hài cốt của Vương Kiêu đâu?
Trầm Côn tiến vào trong Phù Ma mộ phần tìm kiếm, lúc hắn mở một cái rương ra, thì phát hiện bên trong không ngờ là cố một bộ xương tay đầy đủ, lại mở tiếp cái rương thứ hai, là một bộ xương chân trái đầy đủ của nhân loại......
Trên hai cái rương lớn còn dán một giấy niêm phong màu đỏ chu sa, mặc dù không nhận ra được cổ văn ghi trên đó, nhưng chỉ cần có chút kinh nghiệm võ đạo là có thể đoán được, cái rương lớn này là một loại lực lượng phong ấn, mỗi cái rương phong ấn một bộ phận hài cốt của người chết!
Rầm, rầm, rầm, rầm, rầm!
Trầm Côn mở ra năm cửa rương còn lại, phân biệt là cánh tay trái, đùi phải, đầu lâu, xương sườn trên, xương hông dưới, từ mật độ của bộ xương có thể thấy, nó là thuộc về một người đàn ông.
Khẳng định đó chính là Vương Kiêu sau khi chết bị người ta phân thây thành bảy khối, phân biệt phong ấn trong bảy cái rương hợp thành Thất Tinh Bắc Đẩu!
Ác thật, ân cừu gì thì cũng đã chết, Vương Kiêu đã chết hơn 1000 năm, còn giày vò hài cốt của hắn nữa sao?
Được rồi, còn hài cốt của Đỗ Nguyệt Nhi đâu?
Tại sao trong Phù Ma mộ phần chỉ còn lại có mỗi thi thể của Vương Kiêu?
Do dự một chút, thời gian lại trôi qua thêm 10 giây đồng hồ, Trầm Côn không dám tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa......
"Vương Kiêu lão huynh, có đó không?" Trầm Côn tận lực đơn giản hóa ngôn ngữ của mình, "Ta biết ngươi nghe được thanh âm của ta nhất định sẽ rất kinh ngạc, đối với ngươi chỉ còn lại có 30 giây, cho nên cái gì cũng đừng hỏi, cái gì cũng đừng nói, hãy nghe ta nói...... Vương lão huynh, ta tên là Trầm Côn, là một kẻ xui xẻo bị mất đi vũ hồn, muốn có một vũ hồn mới! Ngươi bị nhốt ở chỗ này cũng đã hơn 1000 năm, hẳn sớm đã muốn ra ngoài rồi phải không? Hắc hắc, nếu như vậy, chúng ta làm một bút giao dịch đi! Ta thả ngươi ra ngoài, ngươi làm vũ hồn mới cho ta, chịu không?"
Từng giây từng giây đồng hồ trôi qua, Trầm Côn mặc cả khoảng 5 giây, Vương Kiêu cũng không có trả lời lại.
"Lão huynh, đừng giả bộ câm điếc a, thời gian của ta chỉ còn có 25 giây thôi!" Trầm Côn vội la lên: "Ngươi có phải là đang lo lắng ta không có năng lực phá giải phong ấn 7 cái rương này không? An tâm đi, an tâm đi, ngươi hẳn là thấy được, ta đã mở được nắp 7 cái rương, tuyệt đối có năng lực thả ngươi!" Lay động Minh Vương Trí Tuệ Kiếm trong tay, "Nếu như còn không tin, ngươi hãy ra nhìn thử pháp thân của ta xem, dù sao cũng sắp thành người một nhà rồi, ta cũng không có dối gạt ngươi: pháp thân này của ta chính là Bất Động Minh Vương, kiếm và khóa trong tay ta chính là Trí Tuệ Kiếm cùng Kim Cương Khóa, bằng vào chúng, ta thật sự có thể thả ngươi ra ngoài a!"
Tích tắc!
Tích tắc!
Tích tắc!
Lại 10 giây đồng hồ trôi qua, lúc này chỉ còn lại 15 giây, Vương Kiêu không ngờ vẫn không đáp trả!
Chẳng lẽ linh hồn Vương Kiêu không có ở chỗ này sao?
"Vương lão huynh, bần tăng đã dốc hết nước mắt ra giá, mất hết thôn, chỉ còn lại mỗi cửa điếm thôi đó, ngươi hảo hảo ngẫm nghĩ lại a!" Trầm Côn càng cấp bách, gần như là cầu khẩn nói: "Ra đi mà, Vương lão huynh, chẳng lẽ ngươi không muốn ra ngoài nhìn thử bộ dáng bên ngoài bây giờ thế nào sao? Ngươi cũng có hậu nhân a, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn hậu nhân của ngươi một chút sao? Phải rồi, ngươi khẳng định cũng có cừu nhân, chẳng lẽ ngươi không muốn tìm hậu đại của cừu nhân để báo thù sao?"
Tích tắc!
Tích tắc!
Thời gian trôi qua nhanh, Trầm Côn cũng nói thật nhanh......
Nhưng mà Vương Kiêu tại sao vẫn không chịu trả lời đây chứ?
Chỉ còn lại có 10 giây đồng hồ thôi!
Trầm Côn cấp bách đến nỗi trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, từng giọt mồ hôi rơi vào trong mắt, hắn vẫn hồn nhiên không hề phát giác ra, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào 7 cái rương, ánh mắt cũng trở nên tuyệt vọng!
"Ngươi, muốn trở thành chủ nhân của Vương Kiêu ta sao?" Từ sâu trong Phù Ma mộ phần đột nhiên truyền ra thanh âm mờ ảo!
Phù, còn thừa lại 8 giây! Trầm Côn điên cuồng hét lên: "Không sai, không sai, Vương lão huynh, chỉ cần ngươi đồng ý làm vũ hồn cho ta, giá cả tùy ngươi khai!"
"Buồn cười! Vương Kiêu ta tuy bị thế giới vạn người mắng tên, nhưng cũng là một đời hào hùng, thiên cổ không thể xóa nhòa! Ngươi, dựa vào cái gì mà bắt ta làm nô làm phó, phủ phục dưới chân ngươi, làm tay sai nô tài cho một thiếu niên như ngươi?"
Đúng vậy, bần tăng dựa vào cáigì mà mời Vương Kiêu?
Trầm Côn thoáng bị mắng cái liền tỉnh lại, lấy thân phận cùng thực lực của Vương Kiêu, cho dù chết, cũng là Phù Ma một đời, mà bần tăng chỉ là người thừa kế của một tiểu gia tộc, đã vậy còn bị chửi là kẻ bất lực, vậy Vương Kiêu dựa vào cái gì mà phải quỳ gối dưới chân bần tăng, vứt bỏ hết thảy tôn nghiêm cùng thể diện, vừa cung vừa kính mà gọi bần tăng một tiếng "chủ nhân" đây?!
Trở thành vũ hồn nô bộc của một kẻ bất lực, đối với Vương Kiêu mà nói, là sỉ nhục bao nhiêu đây chứ!
Ài, cũng tại bần tăng đem chuyện tưởng tượng quá mức đơn giản, chỉ bằng vào một tiểu nhân vật như bần tăng, dựa vào cái gì mà khiến cho Vương Kiêu thừa nhận khuất nhục này chứ!?
Không có lý do gì......
Thật sự là không có lý do gì a!
Trầm Côn ngửa mặt lên trời cười khổ!
"Ngươi đã nói, ngươi có thể khống chế linh hồn ư?" Ngay lúc Trầm Côn đang tuyệt vọng, Vương Kiêu đột nhiên hỏi.
"Cũng không tính là khống chế, đối với ta mà nói bây giờ chỉ có thể nhìn thấy linh hồn, có thể ổn định trạng thái linh hồn, đương nhiên, sau này ta cũng sẽ càng ngày càng mạnh!" Trầm Côn vô ý thức trả lời, thời gian pháp tướng của hắn lúc này chỉ còn lại không tới 5 giây đồng hồ!
"Vậy là đủ rồi!"
Trước mặt Trầm Côn đột nhiên chậm rãi xuất hiện một linh hồn bay phất phới, xích lõa toàn thân, vóc người to lớn tràn ngập khí phách trương dương, trong khuôn mặt tuấn lãng lộ ra một tia âm lệ, một mái tóc bạc phiêu tán sau đầu, một đôi mắt sắc bén khiến cho người ta không dám trực tiếp......
Pháp thân Bất Động Minh Vương của Trầm Côn cơ hồ sắp hỏng mất rồi! Áp lực tinh thần quá mạnh mẽ, cảm giác áp bức người này mang đến, cơ hồ có thể khiến cho người ta ngạt thở mà chết mất!
"Trầm Côn, chỉ cần ngươi có thể tìm được linh hồn một người phụ nữ, để cho ta nhìn nàng một cái, tôn nghiêm của Vương Kiêu ta, năng lực, tri thức, thậm chí hết thảy, cũng đều bán cho ngươi!" Vương Kiêu nói chắc như đinh chém sắt vậy! Tựa hồ như vì để gặp mặt lại nữ nhân này, hắn có thể bán đứng tất cả, kể cả linh hồn, kể cả tôn nghiêm cuối cùng của một nam nhân!
"Lấy danh nghĩa của Bất Động Minh Vương, ta đáp ứng!" Nhãn tình Trầm Côn sáng lên.
"Đa tạ....... Chủ nhân!"
Trong ánh mắt sắc bén của Vương Kiêu hiện ra một tia không cam lòng, một tia phẫn nộ, một tia tự giễu, còn có khuất nhục nồng đậm, sau đó...... Hắn quỳ xuống!
"Chủ nhân, ta nguyện bán đứng hết thảy, cũng chỉ muốn được gặp lại một người phụ nữ......"
Vương Kiêu ngẩng đầu lên, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong phút chốc, vị tuyệt thế Phù Ma này nước mắt vỡ đê, tuôn tràn như mưa!
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Chương 21: Linh Phù Nghịch Thiên
Sr, bận việc nên hai ngày không dịch, mới dịch hồi nãy xong 3c trước, chút nữa khoảng chiều tối bên VN kịp thì lại ra hàng tiếp cho mọi người
"An tâm, an tâm đi, ta nhất định giúp ngươi tìm được Đỗ Nguyệt Nhi!"
Trầm Côn vuốt vuốt đầu mũi, ngươi nói ba cái chuyện tình cảm làm cái gì không biết, hại cái mũi của bần tăng cũng muốn chua xót theo rồi......
"Lão huynh, thời gian không còn nhiều lắm, ta thả ngươi ra trước nhé!"
Trầm Côn niệm chữ chân ngôn Linh, pháp tướng Bất Động Minh Vương cũng động theo, một tay giơ cao Trí Tuệ Kiếm, một tay phi xuất Kim Cương Khóa, khóa trụ linh hồn của Vương Kiêu lại, dùng sức kéo thoát!
Phốc, phốc, phốc......
Liên tiếp bảy tiếng kêu vang lên, giấy niêm phong trên rương đột nhiên bốc cháy, giống như là Thất Tinh Bắc Đẩu bị thiêu đốt vậy, hóa thành tro bụi!
Hài cốt của Vương Kiêu cũng bắt đầu phong hóa, trở thành bụi phấn, xáo trộn vào trong bùn đất, cùng với đất sinh dưỡng của con người không phân lẫn nhau. (phong hóa: xói mòn, thoái hóa, hóa bụi...)
"A Nguyệt, chờ ta, ta đã thoát được phong ấn của Huyết Phật, cho dù tìm khắp thiên sơn, đạp khắp vạn thủy, ta cũng sẽ gặp lại nàng......"
"Sau khi thoát vây, Vương Kiêu ngẩng đầu lên thì thào tự nói, sau đó hắn cắn chặt răng, cố nén sỉ nhục nói: "Đến lúc ta phải thực hiện lời hứa rồi, ngồi xuống, mở thất khiếu ra, chuẩn bị nghênh đón tân vũ hồn của ngươi đi!" (Thất khiếu: nghĩa là 7 lỗ: "2 mắt, 2 mũi, 2 tai, và miệng", thường là ám chỉ dành cho đàn ông. Phụ nữ thì có cửu khiếu chứ không phải thất khiếu.)
Nói xong, linh hồn của hắn đột nhiên chia ra làm 7 đạo, từ vị trí thất khiếu chui vào trong người Trầm Côn!
Một cổ cảm giác lực lượng kiên cố hình thành trong cơ thể, Trầm Côn không nhịn được huy vũ nắm tay, rống cao một tiếng.
Wow!
Đây là cảm giác của vũ hồn ư, Trầm phu Nhân, Trầm Trọng, còn có đám trưởng lão quỷ các ngươi, các ngươi thấy không? Bần tăng đã đánh vỡ thường thức đại lục, đã có lại vũ hồn một lần nữa!
Một năm sau, bần tăng nhất định sẽ rửa nhục!
"Ngươi chưa bao giờ tu luyện qua linh phù bí thuật?" 2,3 giây đồng hồ cuối cùng trước khi pháp tướng biến mất, Vương Kiêu nhíu mày, hắn đã hiểu rõ tố chất thân thể của tân chủ nhân.
"Ai da da, thật không phải, ta trước giờ chỉ luyện qua kiếm pháp......" Trầm Côn cười khan nói.
"Chủ nhân của Vương Kiêu ta, không ngờ không biết linh phù bí thuật, buồn cười, thật buồn cười!" Vương Kiêu ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, bi thương, bất đắc dĩ, nhưng trong lời nói của hắn lại tràn ngập tự tin của một tuyệt thế Phù Ma, "Không biết cũng tốt, ngươi bây giờ chính là một tờ giấy trắng, vậy có thể tùy ý theo ta vẽ loạn rồi! Cho ta thời gian mười năm, ta sẽ bắt đầu từ đầu, truyền thụ cho ngươi linh phù bí thuật chính tông nhất, biến ngươi trở thành đệ nhất cường giả linh phù trên đại lục, đảo mắt khắp thiên cổ, không người nào có thể siêu việt hơn! Nhớ kỹ, tên vũ hồn mới của ngươi là...... Linh Phù! Nghịch Thiên!"
.........................
Vũ hồn: Linh Phù Nghịch Thiên!
Thuộc tính: Vũ Tôn cấp, linh phù hệ, vũ hồn toàn năng!
Năng lực: nắm giữ linh phù nghịch thiên, có hết thảy năng lực liên quan tới linh phù, toàn bộ có thể cường hóa đến vô hạn! Cường hóa được bao nhiêu, là do độ ăn ý cùng với vũ giả và năng lực thừa nhận của thân thể vũ giả!
Biến hóa 1: Vĩnh viễn không giáng cấp, vĩnh viễn không bị tổn hại!
Biến hóa 2: Có thể tiến hóa!
...................
Phanh! Phanh!
Tim Trầm Côn nhảy một cách kịch liệt, đến mức khiến cho mặt đỏ bừng, hơn nữa ngày sau mới ý thức được, bần tăng đã không có hô hấp một thời gian rất lâu rồi!
Quá mạnh mẽ, vũ hồn của Vương Kiêu lưu lại nói rõ, mỗi một chữ, mỗi một đoạn nói, đều hận không thể khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào tâm thần kích động a!
Hết thảy năng lực liên quan tới linh phù, toàn bộ có thể cường hóa đến vô hạn
Ý tứ nói đúng là, chỉ cần có Linh Phù Nghịch Thiên, tại lúc bần tăng tu luyện linh phù bí thuật, chính là siêu nhân toàn năng ở tất cả phương vị, tốc độ tu luyện, uy lực chiêu pháp, thậm chí là cấp bậc võ đạo...... Chỉ cần những năng lực nào có liên quan đến linh phù, thì toàn bộ đều tăng lên một lúc, hơn nữa chỉ cần thân thể thừa nhận được, vậy muốn tăng lên bao nhiêu thì tăng!
Còn biến hóa thứ 2, Linh Phù Nghịch Thiên không ngờ còn có thể tiến hóa lần nữa!
Phật tổ a, sức tưởng tượng của bần tăng đã đến cực hạn rồi, ngươi nói cho bần tăng biết có được hay không, Linh Phù Nghịch Thiên này đã biến thái tới tình trạng này rồi, lần sau cường hóa nữa, liệu nó sẽ nghịch thiên tới mức độ nào a!?
Trầm phu Nhân, Trầm Trọng, bần tăng rốt cuộc tìm được tư bản để báo thù các ngươi rồi! (Tư bản ở đây ý bảo tiền vốn)
Trầm Côn hưng phấn nắm chặt tay!
Đương nhiên, tâm lý hắn vẫn còn một chút bất mãn nho nhỏ......
Bần tăng đối với linh phù bí thuật là mù tịt, giá mà, bây giờ có thể có một sư phụ giảng giải một chút thì tốt quá!
"Triệu tướng quân, yểm hộ ta!"
Vào lúc này, giữa không trung đột nhiên truyền đến thanh âm của tiểu quận chúa Triệu Lạc Trần, "Để bổn quận chúa chuẩn bị La Sát Chỉ, Thiên Vũ Bút! Đừng khuyên nữa, xu thế hôm nay, bổn quận chúa chỉ có thể liều chết phát động linh phù pháp trận, mới có khả năng thoát khỏi khống chế của đầu yêu thú này a!" (La sát chỉ: giấy la sát)
Linh phù, lại còn pháp trận?
Tiểu quận chúa này cũng là một cao thủ am hiểu linh phù sao?
Trầm Côn hai mắt sáng rực, tìm lấy một quặng mỏ an toàn trốn vô, hai con ngươi nhỏ xíu chớp chớp hiện hiện quan sát tình hình giữa không trung.......
Lúc này, hai mươi mấy Tuyết Điêu Kỵ Sĩ bây giờ liếc mắt một cái chỉ thấy còn lại 8 người, trong đó có 3 người đang bị nhốt trong một đống chất lỏng màu xanh lá, khuôn mặt biến thành màu xanh biếc, bạch điêu dưới hông cũng biến thành màu xanh biếc, chất lỏng màu xanh biết này vừa ép lại thì......Bẹp, cả ba Tuyết Điêu Kỵ Sĩ cường đại đều bị ép thành nát thành đống sền sệt màu đỏ đan xen xanh biếc, giống như một tiên hoa quỷ dị đang nở rộ vậy!
Tiểu quận chúa cũng không khá giả hơn tí nào, hắn cùng với Triệu Thương cũng đang bị vây trong chất lỏng màu xanh biếc, mặt khác, có 5 Tuyết Điêu Kỵ Sĩ canh giữ ở chung quanh, liều chết giúp nàng chống cự sự đè ép tới của chất lỏng. Tiểu quận chúa bị giết đến nỗi tóc xõa ra, quần áo bừa bộn, ngay cả bạch hạc dưới hông cũng bị dịch xanh ăn mòn một lỗ lớn, cơ hồ là sắp rơi xuống từ trên trời!
Ở đối diện với tiểu quận chúa, là một con nhện khổng lồ, có lẽ là yêu thú, nhưng mà nó to như một cái quảng trường, tám móng vuốt dài đầy lông mở ra, cơ hồ là che khắp cả bầu trời, chất lỏng màu xanh biếc vây khốn tiểu quận chúa, chính là từ mấy chục lỗ chân lông dưới bụng nó phóng ra ngoài.
Ọe!
Bần tăng mới vừa rồi là ngã lên lưng một đầu quái thú ác tâm như vậy sao......
Trầm Côn thiếu chút nữa là ói ra, nhưng hắn vô cùng cẩn thận khống chế thân hình của mình, không phát ra thanh âm nào cả.
Ngàn vạn lần không thể phát ra tiếng động, con nhện khổng lồ này tên là Quỷ Ảnh Phi Tri, là thuộc đẳng cấp Hoàng Nguyên Yêu Tông hạ đoạn đây mà!
Cấp bậc yêu thú của Cửu Châu đại lục, cùng với cấp bậc võ giả nhân loại giống nhau, cũng chia làm bảy cảnh giới: Hậu Thiên Yêu Thú, Tiên Thiên Yêu Thú, Thánh Nguyên Yêu Tông, Hỗn Độn Yêu Tôn, Truyền Thuyết Yêu Hoàng, Thiên Mệnh Yêu Thánh, cuối cùng là yêu thú tối cường Hư Không Yêu Thần!
Con Hoàng Nguyên Yêu Tông hạ đoạn Quỷ Ảnh Phi Tri này, là tương đương với cường giả Hoàng Nguyên Vũ Tông hạ đoạn của nhân loại a!
"Tiểu quận chúa, không thể liều mạng a!" Triệu tướng quân ở trong dịch xanh đau khổ giãy dụa, cầu khẩn nói: "Mạt tướng biết rõ, linh phù bí thuật người am hiểu nhất là vượt cấp chiến đấu, cho dù người chỉ là Bạch Nguyên Vũ Tông hạ đoạn, nhưng cũng có thể phát huy ra lực sát thương của Hoàng Nguyên Vũ Tông hạ đoạn, nhưng mà, đại giới phải trả lại rất lớn! Người thoáng cái phát huy ra lực lượng siêu việt bản thân tới ba cấp, cho dù không chết, thì dương thọ cũng phải giảm mất một nữa!"
"Trừ liều mạng ra, ngươi còn có biện pháp khác sao?"
Tiểu quận chúa lạnh lùng vung tay, "Mang La Sát Chỉ cùng Thiên Vũ Bút đến cho ta, bổn quận chúa lập tức hy sinh bổn mạng, phát huy Hoàng Nguyên cấp hạ đoạn, Bạo Viêm Pháp Trận!" (Giải thích tên pháp trận: bạo viêm nghĩa là lửa bùng nổ)
Oh la la, phát tài rồi!
Đôi mắt nhỏ của Trầm Côn trong nháy mắt trở nên hưng phấn, lóe ra bảy tám loại quang mang!
Tiểu quận chúa, ngươi thật sự là tri kỷ a, bần tăng đang lo không hiểu cái gì là linh phù bí thuật đây, không ngờ ngươi liền dạy cho bần tăng một khóa!
Hắc hắc, bần tăng nhớ kỹ rồi, linh phù bí thuật am hiểu nhất là vượt cấp chiến đấu, muốn phát động linh phù bí thuật, thì phải chuẩn bị cho đủ một bộ giấy bút......
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Chương 22: Thánh Tăng
Kế tiếp, Trầm Côn gắt gao nhìn thẳng vào tiểu quận chúa, cố gắng nhìn rõ mỗi một động tác của nàng......
"Ài, thôi, thôi, không liều mạng thì chính là chết, cũng chỉ đành phải liều mạng thôi!"
Triệu tướng quan thở dài, từ trong lòng rút ra một tá giấy màu đỏ, một cây bút lông vũ, thảy lên cao, "Quận chúa, tiếp giấy bút!"
Trong phút chốc, giấy đỏ hiện lên một đoàn ánh sáng ngọc màu đỏ, bút lông vũ màu trắng cũng dường như có linh tính, vòng quanh giấy đỏ mà bay lên.
"Phù Hải Vô Nhai, vũ hồn của ta, thỉnh ngươi đem hết toàn bộ lực lượng của ngươi cho ta mượn! Tăng tốc chia giấy 8 lần, linh phù tựu vị!" (Giải thích chiêu: linh phù tựu vị - vị trí linh phù)
Triệu Lạc Trần nhắm hai mắt lại, ngón trỏ tay trái điểm một chút vào khoảng không, giấy đỏ đột nhiên tự động chia làm 8 tờ giấy, vững vàng đứng ở trước mặt Triệu Lạc Trần, giống như bị treo giữa không khí vậy.
"Tốc độ viết tám lần, bút tẩu như long!" (Giải thích chiêu: bút tẩu như long - bút viết tựa như rồng)
Triệu Lạc Trần tay phải bắt lấy Thiên Vũ Bút, cắn đầu lưỡi, máu tươi phun dính vào mũi bút, bút lông vũ nhiễm máu liền biến ảo, tàn ảnh để lại như 8 cây bút, trong cùng một lúc, viết lên 8 tờ giấy hồng 8 loại ký hiệu kỳ quái!
"Tuyết Điêu Kỵ Sĩ phía trước tránh ra!" Triệu Lạc Trần lớn tiếng hét lớn, Thiên Vũ Bút như lôi đình vạn quân chỉ về phía trước, "Yêu thú chết tiệt...... Hoàng Nguyên cấp hạ đoạn, Bạo Viêm Pháp Trận...... Lên!"
Vù, vù, vù......
Tám tờ giấy trong phút chốc liền có linh tính, phảng phất giống như 8 con dao sắc bén, đâm xuyên qua chất lỏng màu xanh biếc đang nhốt bọn họ, tiến vào phụ cận bụng của của Quỷ Ảnh Phi Tri!
Ầm! Tám tờ giấy trong lúc nhất thời bạo nổ, giữa bầu trời phóng ra tám đạo hoa lửa sáng như ngọc, mấy mắt nhện ở gần trung tâm vụ nổ cũng bị nổ banh thành mảnh nhỏ tại đương tràng! Sau đó cơn nổ mạnh đó tiếp tục khuếch tán đánh sâu vào trong, bạo khai một lỗ máu lớn trên bụng Quỷ Ảnh Phi Tri, máu tươi màu xanh biếc điên cuồng tuôn ra......
Có điều đối với thân hình khổng lồ của Quỷ Ảnh Phi Tri mà nói, vết thương này vẫn còn quá nhỏ, trên cơ bản chỉ là rách một miếng da nhỏ trên bụng nó thôi!
"Triệu tướng quân!" Triệu Lạc Trần cờ hồ sắp khóc, "Ta cứ tưởng ít nhất cũng có thể làm nó bị trọng thương, nhưng mà trong tích tắc ra tay, ta vẫn còn sợ hãi bị hao tổn dương thọ, nên để lại vài phần khí lực...... Bây giờ phải làm sao đây? Lực lượng của ta đã hao hết rồi, nhưng con Quỷ Ảnh Phi Tri này vẫn chưa có chết!"
"Quận chúa, bây giờ không phải là lúc tự trách!" Triệu tướng quân mặt xám như tro tàn, "Mau nghĩ biện pháp chạy đi, Quỷ Ảnh Phi Tri bị thương, nhất định sẽ đại phát cuồng tính, không tiếc hết thảy mà giết chúng ta a!"
Quá muộn rồi!
Quỷ Ảnh Phi Tri sau khi bị thương đã hoàn toàn phẫn nộ, thân hình khổng lồ của hắn dựng thẳng lên không trung, mấy ngàn lỗ chân lông dưới bụng đồng thời mở ra, nhắm ngay Triệu Lạc Trần, một đoàn chất lỏng màu xanh biếc ngưng kết lại, vận sức phát động, chi chít dày đặc đến nỗi khiến cho da đầu người ta muốn bùng nổ ra.
Triệu tướng quân cùng Triệu Lạc Trần trên mặt không còn chút huyết sắc, một khi độc dịch này oanh tạc ra, bọn họ nhất định là chết không có chỗ chôn a!
"Hai vị thí chủ, muốn trợ giúp không?"
Đang lúc này, Trầm Côn đột nhiên chui ra khỏi quặng mỏ, cười tủm tỉm phất tay. Mặc dù trong đôi mắt nhỏ của hắn hiện ra quang mang tham lam, khóe miệng cười đểu hận không thể khiến cho người ta tát vào cái miệng bự của hắn vậy, nhưng mà sau khi hắn hóa trang thành sư quét rác, hai hàng lông mi tuyết trắng buông xuống tới ngực, cùng râu mép tuyết trắng bên dưới cùng nhau vũ động, một thân tăng bào tung bay phất phới, lộ ra thân hình vĩ đại, pháp tướng trang nghiêm, nghiễm nhiên túc mục........ (Nghiễm nhiên túc mục đại khái là nghiêm trang, nghiêm túc ấy)
Giống hệt như một vị Bồ Tát sống ngạo nghễ đứng trên đỉnh tuyết sơn!
Thôi!
Bần tăng cũng không muốn làm phong cách như vậy, nhưng thời gian gấp gáp, kéo dài nữa thì Triệu Lạc Trần sẽ mất mạng mất!
Ai nha, nói sai rồi, nói sai rồi, bần tăng không thể đến cứu Triệu Lạc Trần như vậy! Nha đầu kia mới vừa rồi còn chỉ vào mũi bần tăng mắng cho một trận, lại còn cho người đánh bần tăng bay ra ngoài, bần tăng nếu còn đồng ý cứu nàng, vậy cũng không biết chữ "tiện" là viết như thế nào rồi.
Mục tiêu của bần tăng, chính là La Sát Chỉ và Thiên Vũ Bút trong tay Triệu Lạc Trần!
Sau này bắt đầu học tập linh phù bí thuật rồi, tổng yếu cũng phải chuẩn bị sẵn một bộ binh khí chứ!
Hắc hắc, trước hết lừa lấy binh khí của ngươi, xem như nhận chút lợi tức vậy......
Sau này rảnh rồi chậm rãi thu thập ngươi sau!
.................
"Đại sư, cứu mạng a!" Thấy cứu tinh xuất hiện, Triệu Lạc Trần không nhịn được khóc hô lên!
"Đại sư, vị này chính là tiểu quận chúa của Bắc Địa vương phủ, chỉ cần ngươi cứu tiểu quận chúa ra ngoài, Bắc Địa vương tất có trọng tạ!" Triệu tướng quân cũng kích động mà rống to!
"A di đà phật, hai vị thí chủ chớ vội, chớ vội......" Trầm Côn chậm rãi mỉm cười, "Nếu như bần tăng không có nhìn lầm, mới vừa rồi tiểu quận chúa sử dụng, chính là Bạo Viêm Pháp Trận trong linh phù pháp trận phải không?
Đây là lúc nào rồi, mà ngươi còn có tâm tình quan tâm chiêu thức của ta nữa hả? Tiểu quận chúa sửng sốt, nhưng cũng không dám không trả lời vấn đề của cứu thế chủ, vội la lên, "Ta là đệ tử của Thiên Vũ Tông, mới vừa dùng đúng là Thiên Vũ Tông Bí Thuật, Linh Phù Bạo Viêm!"
"Uhm, linh phù của Thiên Vũ Tông không tệ, linh phù bí thuật của tiểu quận chúa ngươi cũng có vài phần hỏa hậu......"
Tốc độ nói chuyện của Trầm Côn càng lúc càng chậm hơn, "Đáng tiếc a, công pháp của Thiên Vũ Tông vẫn còn có chút khuyết điểm, tiểu quận chúa đây kinh nghiệm vẫn còn có chút không đủ a!"
"Hòa thượng kia, muốn cứu người thì lập tức ra tay đi, còn dài dòng cái gì nữa!?" Triệu tướng quân cấp bách đến nỗi đầu đầy mồ hôi.
Dẹp đi, không dài dòng, bần tăng làm thế nào lấy được Thiên Vũ Bút cùng La Sát Chỉ đây?
"Không phải bần tăng dài dòng, chỉ là thấy tiểu quận chúa tư chất phi phàm, nên bần tăng muốn nhận nàng làm quan môn đệ tử, chỉ điểm hắn một ít mà thôi!" Trầm Côn xem lửa nóng đã đủ rồi, làm ra bộ dáng bất đắc dĩ thở dài, "Ài, ngươi đã không muốn tiếp nhận chỉ đạo của bần tăng thì... thôi, thôi, bần tăng không nói nữa!"
"Vậy thỉnh đại sư cứu người nhanh một chút!" Triệu tướng quân vội la lên.
"Hảo, bần tăng cũng phải ra tay rồi......"Trầm Côn đưa tay ngẩng đầu lên, lập tức lại hạ xuống, "Tiểu quận chúa, ngươi thật sự không muốn làm đệ tử của bần tăng sao?"
"Đại sư, bây giờ không phải là lúc nói cái này a!" Triệu Lạc Trần bị lão dài dòng bức đến điên rồi!
"Ài...... xem ra ngươi không muốn rồi, có điều khổ tìm nhiều năm qua, tiểu quận chúa, bần tăng chưa bao giờ gặp qua thiên tài linh phù nào giống như ngươi vậy, thật sự là muốn chỉ điểm ngươi mấy chiêu a!"
Đột nhiên nhãn tình Trầm Côn sáng lên, thành khẩn nói: "Không bằng như vầy đi, tiểu quận chúa, đem giấy bút trong tay ngươi giao cho bần tăng, vẫn là dùng nó để đánh với con Quỳ Ảnh Phi Tri này đi, bần tăng diễn luyện một lần Bạo Viêm Pháp Trận ngươi mới vừa dùng qua, cái này xem như không truyền bằng lời, tự thân mình dạy vậy!"
Sống chết trước mắt rồi, hòa thượng ngươi còn có tâm tình chỉ điểm quận chúa?
Triệu Lạc Trần kinh ngạc nhìn Trầm Côn, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Không, vị đại sư này tươi cười thân thiết như thế, cử chỉ lại hòa nhã như thế, hắn làm sao lại người điên nói nhảm đây? Dù sao cũng chết, thôi thì đem Thiên Vũ Bút cùng La Sát Chỉ cho hắn thì đã sao?
"Đại sư, tiếp giấy bút!" Theo khe ở của độc dịch phong tỏa, Triệu Lạc Trần đưa Thiên Vũ Bút, còn có một giấp dày đi theo, đại khái là khoảng một trăm tờ La Sát Chỉ!
Trầm Côn bắt được giấy bút lăng không bay tới, tâm lý đắc ý miệng cười toe toét a.
Buôn bán lớn, buôn bán lớn a, nói mấy câu liền có một bộ binh khí tốt, bần tăng quả nhiên là thiên tài kiếm tiền a!
Ủa không đúng, hình như là rước lấy họa rồi!
Thiên Vũ Bút vừa mới vào tay, Trầm Côn liền ngửi thấy được một mùi hôi thối rửa gắt cả mũi, quay đầu lại nhìn, thì thấy cả bầu trời đều bị nhuộm thành một thảm màu xanh biếc!
Độc dịch của Quỷ Ảnh Phi Tri đã phát động rồi, hơn nữa nó còn bỏ qua Triệu Lạc Trần, hằng hà vô số lỗ chân lông đều nhắm vào Trầm Côn, độc dịch khắp trời ngưng kết thành một cột nước, lấy thế sét đánh bưng tai mà lao xuống đỉnh đầu Trầm Côn............
Tại sao lại như vậy?
Trầm Côn trong nháy mắt liền hiểu được, thôi rồi, khẳng định là sau khi Quỷ Ảnh Phi Tri bị thương, liền nhớ kỹ Thiên Vũ Bút gây ra thương tổn lớn nhất đối với nó! Lúc này, Thiên Vũ Bút rơi vào trong tay bần tăng, nên nó liền đem bần tăng trở thành vật uy hiếp lớn nhất, trở thành đối tượng phải giết đầu tiên!
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Chương 23: Hiểu lầm tuyệt vời
Trầm Côn khóc không ra nước mắt, nhưng Quỷ Ảnh Phi Tri lại khiến cho hắn không thể không chiến rồi.
Trong đầu nhanh chóng hiện ra chiêu thức mình biết, trán Trầm Côn liền toát ra mồ hôi lạnh, bần tăng biết hai chiêu, một chiêu là học trộm chưởng pháp của Trầm Trọng, một chiêu là học trộm kiếm pháp của Trầm Hùng, hai chiêu này đều là công kích gần, đánh không tới được Quỷ Ảnh Phi Tri a!
Muốn đánh thương Quỷ Ảnh Phi Tri, ít nhất phải xuất ra Bạo Viêm Pháp Trận như tiểu quận chúa thì mới được!
Bạo Viêm Pháp Trận?
Đôi mắt nhỏ của Trầm Côn mở to ra, đúng vậy, bần tăng đã có được vũ hồn linh phù hệ, lại có đầu óc võ học cường hãn của Trầm Côn Cửu Châu, vậy tại sao lại không thể phục chế Bạo Viêm Pháp Trận của tiểu quận chúa đây chứ?
"Linh Phù Nghịch Thiên, hãy cho ta mượn linh phù chi lực, tăng tốc chia giấy tám lần, linh phù tựu vị!"
Bắt chước bộ dáng của tiểu quận chúa, Trầm Côn ôm tâm thử nó một lần, tay trái nhẹ nhàng điểm......
Rất thần kỳ, hắn hoàn toàn không biết gì về linh phù bí thuật cả, nhưng mà theo tay trái điểm ra, vũ hồn trong thân thể cũng ngo ngoe động theo rồi, không ngờ lại cung cấp cho hắn một cổ lực lượng không hiểu, dường như đang dẫn dắt động tác của Trầm Côn vậy!
Trong phút chốc, La Sát Chỉ chia làm tám tờ, vững vàng treo giữa không khí!
Dưới sự trợ giúp của Linh Phù Nghịch Thiên, bần tăng không ngờ thật sự có thể vận dụng linh phù bí thuật!
"Tăng tốc viết tám lần, bút tẩu như long!"
Trầm Côn trong nháy mắt tràn ngập tự tin, Thiên Vũ Bút phóng ra, trên tám tờ La Sát Chỉ xuất hiện tám loại ký hiệu cổ quái!
Nhìn kỹ đi, ký hiệu Trầm Côn viết mặc dù cũng là tám loại, nhưng so với Triệu Lạc Trần lại trọn vẹn hơn, bút pháp của hắn tràn ngập sự tự tin, phảng phất như 8 con phi long nhỏ, sắc bén, bá đạo!
"Bạo Viêm Pháp Trận thể trọn vẹn, Hoàng Nguyên trung đoạn...... Tam Thiên Cuồng Lôi, Liên Tỏa, Bạo Viêm Oanh!"
Hết thảy đều chuẩn bị, ngón tay phải Trầm Côn bắn ra, tám tờ linh phụ mạnh mẽ xông ra ngoài!
Gì!
Bần tăng đang nói cái gì vậy, Tam Thiên Cuồng Lôi, Liên Tỏa Bạo Viêm Oanh, lại còn Hoàng Nguyên trung đoạn, đây là thứ quỷ gì thế này?
(Giải thích tên pháp trận: 3000 đạo cuồng lôi, xích tất cả lại bùng nổ)
Trầm Côn vừa nói ra khỏi miệng liền ngẩn cả người, bất quá hắn rất nhanh liền hiểu được, đây khẳng định là do "Linh Phù Nghịch Thiên" giúp bần tăng cường hóa uy lực chiêu thứ rồi, đem một chiêu Bạo Viêm Pháp Trận bình thường, phát huy ra lực lượng siêu việt bản thân, cũng chính là "bản thăng cấp" của Bạo Viêm Pháp Trận!
Thậm chí, ngay cả cấp bậc của bần tăng cũng tạm thời được tăng lên rồi!
Trong nháy mắt, bầu trời trở nên hắc ám!
Tám đạo linh phù xuất hiện ở phụ cận Quỷ Ảnh Phi Tri, trên trời mây đen dày đặc, tám đạo cuồng lôi bị linh phù hấp dẫn, từ trên trời gián xuống ầm ầm trên người Quỷ Ảnh Phi Tri, giống như một đoàn pháo hoa màu đỏ phóng ra vậy......
Ầm!!!!!!!!
Quỷ Ảnh Phi Tri tan thành tro bụi, "bất ngờ" rơi xuống, nện vào tuyết trắng trên mặt đất, đem tuyết trắng dưới đó nhuộm thành một màu đen!
............
Cái này...... vậy là kết thúc rồi sao?
Quỷ Ảnh Phi Tri tử vong, độc dịch màu xanh biếc khắp trời cũng mất đi uy lực, Triệu Lạc Trần từ bên trong độc dịch bao vây chui ra ngoài, ngơ ngác nhìn Trầm Côn!
"Chỉ một chiêu, Triệu tướng quân ngươi thấy được không, chỉ dùng một chiêu, vị đại sư này liền tiêu diệt Quỷ Ảnh Phi Tri!" Triệu Lạc Trần thì thào tự nói.
"Không chỉ là một chiêu đơn giản như vậy!" Ánh mắt của Triệu tướng quân mở to ra, "Nếu như mạt tướng nhìn không sai, người này chỉ vận dụng lực lượng Bạch Nguyên Vũ Tông, chiêu thức sử dụng cũng là Bạo Viêm Pháp Trận của người...... Nhưng mạt tướng không rõ, cũng cùng một chiêu thức, cùng một lực lượng, không ngờ hắn lại phát huy ra lực lượng siêu việt hơn người tới 4 lần!?"
"4 lần?" Triệu Lạc Trần quay đầu mạnh lại.
"Quận chúa, chiêu thức vừa rồi của hắn uy lực tuyệt đối hơn người tới 4 lần, đạt tới Hoàng Nguyên Vũ Tông trung đoạn!" Triệu tướng quân cười khổ.
"Cùng một chiêu thức, lại có thể phát huy ra lực lượng siêu việt hơn ta đến 4 lần......" Triệu Lạc Trần kinh ngạc há mồm, "Chuyện này sao có thể được chứ?"
"Theo mạt tướng thấy, chỉ có hai cách giải thích!" Triệu tướng quân vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, "Thứ nhất, vũ hồn của người này cường đại vô cùng, ít nhất so với 'Phù Hải Vô Nhai' của người cường đại hơn đến mười mấy lần......" Lắc đầu, bản thân liền lật đổ khả năng này, "Không đúng, 'Phù Hải Vô Nhai' của người đã là vũ hồn cường đại hiếm thấy rồi, vũ hồn của người này cho dù mạnh cách mấy, cũng không có khả năng mạnh hơn người tới mười mấy lần, đây là điều không hợp với thường thức!"
"Như vậy chỉ có thể là loại khả năng thứ hai!" Triệu tướng quân miệng khô khốc nói: "Tiểu quận chúa, nhất định là vũ hồn của người này không tính là mạnh mẽ, nhưng sự nắm giữ, điều khiển cùng tri thức của hắn đối với linh phù bí thuật, đã đạt tới tình trạng đăng phong tạo cực, là một vị cường giả linh phù bí thuật cấp bậc tông sư rồi!" (Đăng phong tạo cực: đạt tới đỉnh cao)
Nghe xong lời này, Triệu Lạc Trần đột nhiên xấu hổ mặt đỏ bừng như trứng, "Triệu tướng quân, chúng ta mới vừa rồi còn có nghi vấn với vị đại sư này, hoài nghi thực lực của hắn......"
"Sai rồi, chúng ta đều sai lầm rồi!" Triệu tướng quân dùng sức đẩy bạch hạc, "Tiểu quận chúa, mạt tướng biết nói câu này là không có quy củ, nhưng người đã sai rồi, không thể tiếp tục sai nữa! Mau lên, thừa dịp người đó còn chưa có đi xa, mau chóng bái sư học nghệ đi, chỉ cần ngươi có được sư phụ này, chẳng những nhiều hơn một vị đạo sư cấp bậc tông sư, mà Bắc Địa vương phủ, cũng có nhiều hơn một vị bằng hữu cường đại a!"
Triệu Lạc Trần giật mình tỉnh lại, cúi đầu nhìn, thấy Trầm Côn đã cất Thiên Vũ Bút cùng La Sát Chỉ đi xa rồi!
"Đại sư, xin dừng bước!"
Triệu Lạc Trần phi thân tới trước mặt Trầm Côn, quỳ xuống.
"A di đà phật, tiểu quận chúa làm cái gì vậy?" Trầm Côn tạo hình chữ thập hành lễ, bộ dáng cao tăng phong độ.
"Đại sư, Lạc Trần là muốn...... muốn..." Nghĩ tới mình vừa rồi còn hoài nghi đại sư, Triệu Lạc Trần mặt đỏ như trứng, cố lấy hết dũng khí nói: "Lạc Trần là muốn bái người làm sư phụ!"
Bái sư?
Bần tăng mới vừa rồi là thuận miệng nói bậy, chủ yếu để lừa gạt binh khí ngươi thôi, đừng nói là ngươi tưởng thật đấy chứ?
Nàng sẽ không phải là thật sự đem bần tăng trở thành cao nhân rồi chứ?
"Tiểu quận chúa, ngươi vì sao phải bái sư?" Trầm Côn thử dò xét nói.
"Bởi vì đại sư người thực lực vô cùng cao minh, có thể chỉ điểm cho Lạc Trần tiến bộ nhanh!" Triệu Lạc Trần cúi đầu nói.
"Haha, nguyên lai bị ngươi nhìn thấu thực lực của bần tăng......" Trầm Côn mặt cười thần bí, tựa hồ như đang hỏi bài vãn bối đệ tử vậy, "Vậy ngươi nói thử xem, ngươi làm thế nào mà nhìn thấu?"
"Đại sư thứ tội, Lạc Trần tuổi còn trẻ, lỡ nói sai mong người đừng lấy làm phiền lòng!" Triệu Lạc Trần xấu hổ nói: "Mới vừa rồi một chiêu nọ, đại sư mặc dù chỉ sử dụng lực lượng của Bạch Nguyên Vũ Tông, nhưng mà lại phát huy ra uy lực siêu việt hơn Lạc Trần đến 4 lần, cho nên Lạc Trần nghĩ, ngươi hẳn là có được vũ hồn mạnh hơn so với ta mười mấy lần, nếu không thì là cao nhân ẩn dấu thực lực......" Quay đầu lại nhìn Triệu tướng quân chạy tới, "Nhưng mà Triệu tướng quân đi theo phụ vương ta hơn 10 năm, kiến thức rộng rãi, từ trước đến giờ còn chưa từng nghe qua có vũ hồn nào cường đại hơn vũ hồn của Lạc Trần đến mười mấy lần, cho nên chỉ có thể là loại khả năng thứ hai: người đã ẩn tàng thực lực rồi, thực lực chính thức của người xa xa không hề dừng lại ở Bạch Nguyên Vũ Tông đơn giản như vậy!"
Ngươi cho rằng trên đại lục không có vũ hồn linh phù biến thái, rồi suy ra bần tăng là cao nhân ư?
Trầm Côn thiếu chút nữa là bật cười ra tiếng, bần tăng có thể đánh bại Quỷ Ảnh Phi Tri trong nháy mắt như vậy, hắc hắc, là dựa vào cái thứ vũ hồn cấp biến thái mà các ngươi tưởng "không tồn tại" chứ đâu.
Thường thức quả nhiên hại người không hết a!
Nhưng bần tăng thật sự phải nhận đồ đệ này sao?
Thôi!
Triệu Lạc Trần vừa mới ném bần tăng đi, nếu như nhận lấy đồ đệ này, bần tăng còn không phải là lấy nợ lại rồi sao? Hơn nữa, một khi thu đồ đệ, bần tăng không thể cùng với tiểu quận chúa thường xuyên tiếp xúc, đến lúc đó vạn nhất bại lộ thân phận, chẳng phải là chết không có chỗ chôn sao?
Đúng, tuyệt đối không thể nhận đồ đệ này!
Không biết phải dùng cái cớ gì cự tuyệt nàng mới tốt đây nữa?