“Thằng nhóc, mày là người đánh em họ tao bị thương phải không?” Anh họ Lý Bân đứng cách đó không xa nhìn Dương Vũ với vẻ khinh thường, lạnh lùng hỏi.
Cái giọng điệu chất vấn của anh họ Lý Bân, khiến cho Dương Vũ vô cùng khó chịu nên giọng nói cũng trở nên không tốt chút nào. Hắn lập tức lạnh giọng hỏi: “Phải thì sao, mà không phải thì sao nào?”
“Ha ha…” Anh họ Lý Bân đột nhiên cười to mấy tiếng, tiếng cười như chấn động khiến ngọn đèn đường chợt lóe lên xóa tan vẻ tăm tối trên đường.
“Như thế nào sao?” Trong mắt anh họ Lý Bân không có một tia cảm giác, hờ hững nhìn Dương Vũ. Nhìn ánh mắt của anh họ Lý Bân. Dương Vũ cảm thấy rùng mình! Cặp mắt đó không hề có tình cảm của con người, khiến cho hàn ý trong lòng Dương Vũ tăng lên.
“Thằn này đúng là không đơn giản!” Trái tim Dương Vũ có chút rung động nhưng bộ dạng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bất cần. “Chẳng lẽ tụi bây dám giết tao sao?” Dương Vũ lạnh lùng nhìn bọn chúng, cất tiếng hỏi.
“Giết mày à?” Anh họ Lý Bân tỏ vẻ khinh thường, “Giết mày thì tao cũng không cần xuất động nhiều người như vậy! Bất quá….” Anh họ Lý Bân lạnh giọng, khiến nhiệt độ không khí xung quanh dường như cũng giảm xuống. “Hôm nay tụi tao phải đánh cho mày tàn phế. Anh em bọn tao từ trước tới giờ nếu ra tay không thấy máu thì không về!”
Nói đến đây thì không thể không nhắc tới thân phận của anh họ Lý Bân. Hắn có hung danh là Ác Lang, là đường chủ của một bang phái hắc đạo ở huyện Cẩm Tú! Lòng dạ anh họ Lý Bân cũng độc ác, tàn nhẫn như tên gọi của hắn vậy! Chỉ cần là người cùng hắn đối nghịch, một khi rơi vào tay hắn đều sống không bằng chết! Tên này không có chuyện ác nào mà không làm, gian dâm phụ nữ, giết người phóng hỏa lại càng nhiều như cơm bữa!
“Đánh tao tàn phế à?” Từ lúc nhìn thấy ánh mắt của Ác Lang, Dương Vũ cũng biết người này nói được làm được! Nhưng Dương Vũ cũng không phải người chịu ngồi bó gối chờ chết một cách dể dàng. “Bằng vào tụi bây còn chưa đủ đâu!” Dương Vũ lạnh giọng nói, đồng thời nhanh chóng chạy về phía ngã tư ở đường bên cạnh.
“Ha ha… Các anh em! Nó nói tụi mình còn chưa đủ kìa …” Ác lang nhìn những người bên cạnh rồi cười phá lên.
“Hừ, Đường chủ, một mình Bạo Hùng em cũng đủ để đánh hắn tàn phế rồi!” Cái tên to lớn đang chắn trước mặt Dương Vũ quay đầu lại nói với Ác Lang.
“Đường chủ?” Trong lòng Dương Vũ kinh hãi. “Chẳng lẽ trong huyện thật sự có bang phái hắc đạo? Mình từ trước tới giờ vẫn chưa nghe nói qua mà!” Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Vũ không kìm được mà run lên. “Các bang phái hắc đạo từ xưa đến nay thủ đoạn làm việc đều rất tàn nhẫn, lần này thật sự là xui xẻo rồi.” Dương Vũ âm thầm nghĩ. Nhưng hắn nghĩ rắng người trong hắc đạo cũng không dám giết mình.
Nói chung, từ trước tới giờ Dương Vũ cũng chưa từng thấy các bang phái hắc đạo giang hồ thanh toán lẩn nhau, mà chỉ nghe người khác kể lại mà thôi.
“Bạo Hùng, mày xử lý hắn đi!” Dừng một chút, anh họ Lý Bân lại văng tục. “ĐM… Đêm đã khuya, không nên làm lãng phí thời gian của ông mày nữa, trong nhà còn có hai mỹ nữ đang đợi tao đấy.” Vừa nói hắn lại liếc mắt nhìn Lý Bân.
“Mẹ kiếp…! Rồi cũng có ngày mày chết trên bụng đàn bà cho mà xem.” Lý Bân mắng thầm một câu.
“Khặc khặc…” Bạo Hùng cười âm u nhìn Dương Vũ, vặn vặn người làm các đầu khớp xương của hắn kêu lên tiếng “rốp rốp…”.
“Bịch bịch…” Bạo Hùng trông như một con gấu lớn thong thả tiến tới ngã tư đường, mỗi bước đi đều khiến cho mặt đất rung lên!
Đèn đường giống như càng lúc càng tối. “Bịch.” Bạo Hùng hung hăng đạp mạnh lên mặt đường. Ngọn đèn đường bên cạnh cũng bị chấn động truyền tới làm cho sắp tắt.
“Bịch!” Bạo Hùng lại tiếp tục tiến tới gần, tiếng bước chân làm cho trống ngực Dương Vũ nhảy lên “Thình thịch…”
Bạo Hùng bước từng bước tới gần Dương Vũ, nhìn hắn với ánh mắt tàn bạo.
Dương Vũ thụt lùi từng bước, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu chảy ra. Cảm nhận được nhịp tim mình đập liên hồi, trong lòng Dương Vũ xuất hiện cảm giác rất sợ hãi.
“Thằng nhóc, mày chịu chết đi!” Nắm tay to lớn của Bạo Hùng kéo theo một cơn cuồng phong, nhắm thẳng vào mặt của Dương Vũ.
“Thịch!” Trái tim Dương Vũ như ngừng đập. Đồng tử trong mắt co rút lại như châm nhọn! Một quyền của Bạo Hùng còn chưa tới thì kình phong đã táp vào mặt Dương Vũ, khiến hắn mặt hắn đau như bị dao cắt!
Một cơn gió vù vù thổi tới, Dương Vũ cảm thấy lạnh buốt.
“Xoạt xoạt...” Những hạt bụi trên đường bị gió thổi bay tán loạn trong không khí bỗng nhiên như đọng lại rồi rơi xuống mặt đất. Sát khí càng bốc lên mãnh liệt.
“Tích.” Dương Vũ rõ ràng nghe thấy mồ hôi trên trán mình rớt xuống đất, cuối cùng vỡ thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
Cơn cuồng phong ập tới càng lúc càng lớn, hai tròng mắt Dương Vũ mơ hồ, trái tim rung động mãnh liệt.
Lúc nắm tay Bạo Hùng gần chạm vào mặt, Dương Vũ lại lộ ra thần sắc mờ mịt, giống như hắn đã bị một quyền của Bạo Hùng hù dọa mà sợ ngây người.
Bạo Hùng vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn! Đồng thời hai tay càng tăng thêm lực. Trong mắt hắn dường như đã thấy trước cảnh Dương Vũ bị đánh phun máu mũi, mặt cũng bị biến dạng.
“Hắc hắc…” Bạo Hùng cười hung ác, nắm tay tăng sức đập thẳng tới mặt Dương Vũ.
“Thình thịch!” Trái tim Dương Vũ gần như nhảy ra ngoài! Tại giờ phút này! Cảm giác sợ hãi đã lấp đầy tâm trí hắn, thậm chí ngay cả ý niệm tránh né trong đầu cũng biến mất!
Khẩn trương! Hoang mang! Dương Vũ cảm nhận được cái chết đang đến gần mình! Bây giờ trong nội tâm hắn tràn ngập nỗi sợ hãi!
Vẻ mặt Bạo Hùng càng trở nên tàn nhẫn. Mắt thấy một quyền của Bạo Hùng sắp nện thẳng vào mặt Dương Vũ. Đám người Ác Lang lộ ra thần sắc hưng phấn. Bọn chúng gần như đã thấy được cảnh tượng đầu của Dương Vũ bị Bạo Hùng đập nát! Lý Bân đứng ở xa xa cũng quay mặt đi, như không muốn chứng kiến cảnh đau lòng này.
Mắt thấy nắm đấm Bạo Hùng càng lúc càng gần, trái tim Dương Vũ càng nhảy lên kịch liệt hơn. Hai mắt bị gió thổi càng trở nên mơ hồ.
Sau đó, Dương Vũ cảm thấy trong người cảm giác nóng rực lan tỏa từ trong đáy lòng. Tại thời khắc này, hắn như quay lại thời điểm bị vây trong ngọn lửa của Chu Tước!
Máu trong người Dương Vũ như bị bốc lửa! Mạch máu toàn thân cũng nóng lên. Sau đó, hai tròng mắt đau xót giống như bị thiêu đốt.
Tại thời khắc này, Dương Vũ cảm thấy thấy một đấm của Bạo Hùng đang nhanh như vậy bỗng trở nên chậm chạp vô số lần, giống như một đoạn phim được quay chậm hướng về mặt mình.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhìn quả đấm giống như pha quay chậm di động về hướng mặt mình, Dương Vũ trong lòng cả kinh! Sau đó theo phản ứng lùi lại, cả thân người nhanh chóng né sang bên cạnh một bước!
"Xoạt" một tiếng, quả đấm Bạo Hùng mang theo cuồng phong cuồng liệt vụt qua, làm khuôn mặt Dương Vũ có chút đau nhức.
Dương Vũ nội tâm cả kinh, máu huyết trong cơ thể như xuyên qua băng tuyết, trong nháy mắt phát lạnh. Ánh mắt Dương Vũ vừa khôi phục lại bình thường thì không còn thấy tình trạng quay chậm như khi nãy nữa.
"Xoạt" một tiếng, quả đấm Bạo Hùng trượt bên cạnh gương mặt Dương Vũ. Một quyền đánh hụt làm máu nóng của Bạo Hùng bốc lên, rất khó chịu.
Bạo Hùng dùng ánh mắt hung ác có chút ngạc nhiên nhìn Dương Vũ liếc mắt một cái, trên mặt cười lạnh..
"Thằng nhóc, mày giỏi lắm, lại có thể né tránh công kích của tao! Giỏi thiệt!" Vừa nói, Bạo Hùng thu hồi quả đấm. Đôi mắt thoáng hiện hung quang màu lam giống như ác lang nhìn con mồi.
Dương Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, tim đập loạn trong lồng ngực như muốn rướt ra ngoài, mới vừa rồi thực sự là nguy hiểm vạn phần. Dương Vũ tuyệt đối tin chắc nếu trúng một quyền vừa rồi của Bạo Hùng thì cho dù mình không chết cũng thành tàn phế.
Nhưng cảm giác vừa rồi chỉ xuất hiện trong nữa khắc liền biến mất, hơn nữa bây giờ mới là lúc Dương Vũ thực sự gặp nguy hiểm.
Dương Vũ còn chưa kịp làm gì Bạo Hùng lại cười tàn nhẫn, vung quả đấm đánh tới.
Dương Vũ sợ hết hồn. Khi hắn nhìn thấy một đấm của Bạo Hùng đánh tới, tình trạng quay chậm như khi nãy không có xuất hiện! Nắm đấm của Bạo Hùng như cũ hướng đầu hắn đánh tới nhanh như chớp .
"Hỏng bét!"
Dương Vũ trong lòng hô to hỏng bét! Trước tiên hai tay liền hợp lại một chỗ đẩy ra.
"Bốp!" Dương Vũ chỉ cảm thấy hai tay rất đau đớn. Cảm giác giống như các khớp xương đều vỡ vụn ra từ hai tay truyền lên đại não.
Sau đó, Dương Vũ cảm thấy mình như đang đằng vân giá vũ, đèn đường bên cạnh ngã tư cũng tựa hồ như đang tụt lùi nhanh lại phía sau.
“Oành!” Một tiếng. Dương Vũ cảm thấy sau lưng rất đau đớn, cảm giác hít thở không thông truyền vào trong đầu. Thời khắc này, trước mắt Dương Vũ tối sầm, đã không còn đau đớn, đã không còn hô hấp, tất cả cũng chỉ là một màu đen.
Suy nghĩ như dừng lại, Dương Vũ chỉ có một ý niệm trong đầu là muốn đứng lên. Nhưng vô luận là hắn cố gắng thế nào, trước mắt chỉ là một màu đen nhánh! Không có một chút khí lực. Dương Vũ liên tục cử động nhưng một chút khí lực cũng không có.
"Thịch, thịch!" Dương Vũ vừa phục hồi thính lực liền nghe được tiếng bước chân truyền vào trong tai hắn! Tiếp theo, trước mắt Dương Vũ cũng từ từ khôi phục ánh sáng. Mở mắt nhìn, lọt vào mắt hắn là gương mặt lộ nụ cười tàn nhẫn của Bạo Hùng.
“Thằng nhóc này giỏi thiệt, có thể chịu một đấm của tao mà không chết! Nhưng lần này nếu như mày cũng không chết tao mới thật sự phục mày.” Đang nói còn chưa dứt, chân phải của Bạo Hùng đã nhấc lên đá thật mạnh vào thân thể Dương Vũ .
Đồng tử của Dương Vũ co lại! muốn né tránh nhưng cả người vẫn như cũ không có một chút khí lực! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạo Hùng một cước hung hăng đá vào bụng mình.
"Ầm!"
Trong bụng Dương Vũ như phiên giang đảo hải, ruột oằn oại cảm giác giống như bị chặt đứt. Đau đớn kịch liệt tràn ngập đầu óc. Tiếp theo cảm giác đằng vân giá vũ lại xuất hiện trước mắt Dương Vũ. Ngay lúc Dương Vũ bị đá bay bổng trên không, miệng đồng thời cũng phun ra một ngụm máu tươi.
"Ầm!"
Một tiếng chấn động, Dương Vũ cả người va mạnh vào vách tường trên đường.
“Phụt” một tiếng. Dương Vũ phun ra một ngụm máu tươi. Tiếp theo cả người từ trên vách tường chậm rãi rơi xuống. “Răng rắc, răn rắc” âm thanh các đầu khớp xương gảy lại vang lên trong đầu Dương Vũ, làm cho đầu óc Dương vũ càng thêm đau đớn mãnh liệt.
"Khụ khụ" Dương Vũ ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, rồi chậm rãi mở cặp mắt lờ đờ nhìn về hướng Bạo Hùng đang từng bước đi tới.
"Mẹ nó!" Dương Vũ chửi thầm trong lòng "Nghĩ không ra thằng khốn kiếp này lại quá tàn nhẫn! Chẳng lẻ sau khi mình sống lại, lại chỉ có thể rơi vào cục diện này sao? Chẳng lẻ mình sống lại chỉ để chết ở trong tay bọn họ sao?" Dương Vũ trong lòng cực kỳ uất ức.
“Như vậy mình sống lại thì có ý nghĩa gì chứ? Thà sống vất vưởng ở kiếp trước còn hơn bây giờ chết oan ức như vậy!” Trong mắt Dương Vũ toát ra ngọn lửa phẩn nộ hừng hực. Hắn hận mình vì sao sống lại, hận những người đang chà đạp hắn ở trước mắt!
"Khà Khà!" Bạo Hùng đạp một chân trên ngực Dương Vũ. Áp lực khổng lồ nhất thời làm cho lồng ngực Dương Vũ bị gảy mấy cái xương sườn!
Dương Vũ trong lòng lửa giận bốc lên! Chịu đựng đau đớn đầu khớp xương bị gảy. Cặp mắt tràn ngập lửa giận, hai tròng mắt giống như phun ra ngọn lửa hừng hực.
“Nhìn cái gì?” Bạo Hùng bị Dương Vũ trừng mắt nhìn, tâm lý cực kỳ khó chịu! Vì vậy dưới chân càng thêm dùng sức rồi đạp một cước thật mạnh giống như muốn đè nát thân thể Dương Vũ.
"Ai da!" Dương Vũ rốt cục chịu đựng không nổi đau nhức kêu một tiếng!
"Ý, tao tưởng mày câm điếc rồi chứ!" Bạo Hùng vẻ mặt tràn đầy hài hước, dưới chân lần nữa dùng sức đạp một cái!
"Phụt!" Dương Vũ phun một ngụm máu tươi.
"Mày là thằng khốn nạn, có cơ hội tao sẽ giết mày. ĐM...." Dương Vũ thật sự là nghĩ không ra phải chửi thằng khốn kiếp trước mắt này như thế nào. Chỉ có thể chửi loạn một hồi.
"Mày muốn chết!" Bạo Hùng một cước hung hăng đạp lên ngực Dương Vũ. Lực lượng khổng lồ làm cho Dương Vũ thiếu chút nữa tắt thở.
“ĐM” Dương Vũ há miệng chửi lớn. Nếu phản kháng không được, vậy chỉ có thể dựa vào miệng chửi cho hả giận!
"Tao cho mày chửi!" Bạo Hùng nổi giận, một cước liền đạp lên miệng Dương Vũ, Tiếp theo, hắn dùng chân hung hăng xéo lên mặt Dương Vũ vài cái! Giống như là đang giày xéo tàn thuốc trên mặt đất.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Sỉ nhục! Cảm giác bị sỉ nhục tràn ngập cả đầu óc Dương Vũ!
Bị Bạo Hùng giẫm trên mặt tuy đau đớn. Nhưng lúc này Dương Vũ đã không còn cảm giác! Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một loại cảm giác! Đó chính là sỉ nhục! Sỉ nhục!
"Mày không phải rất kiêu ngạo sao? Nói chuyện đi chứ? Câm điếc rồi hả?" Bạo Hùng nét mặt dữ tợn, há mồm phun lên người Dương Vũ một bãi nước bọt. Đồng thời, chân hắn không dừng xoay tròn trên mặt Dương Vũ.
"Tốt lắm! Bạo Hùng, cẩn thận đừng giết chết hắn đó." Giong nói anh họ Lý Bân lạnh lùng nhưng lại mang theo một chút giểu cợt từ ngã tư yên tỉnh phát ra.
"Đường chủ cứ yên tâm, nó không chết được đâu! Bạo Hùng em muốn một người còn sống vậy nó khẳng định không thể chết được!" Giọng cười thô bạo của Bạo Hùng vang lên trên đường. Dương Vũ đang nằm trên mặt đất mà vô cùng phẫn nộ.
Loại cảm giác sỉ nhục này làm cho Dương Vũ trong lòng lửa giận bành trướng tới cực điểm! Dương Vũ cảm giác được trong ngực mình lửa giận giống như đang phát nổ.
Sỉ nhục! Loại cảm giác sỉ nhục này làm cho Dương Vũ phẩn nộ! Nhưng bây giờ hắn toàn thân không có khí lực. Hơn nữa Bạo Hùng một chân còn đang dùng sức giẫm trên đầu mình!
Cảm giác sỉ nhục mảnh liệt! Không thể phản kháng mà uất nghẹn! Dương Vũ rốt cục không nhịn được. Rống lớn một tiếng! Nhưng trừ như vậy ra hắn cũng không thể làm gì được.
“Mình thà chịu chết chứ không thể chịu bị hắn vũ nhục như vậy.” Dương Vũ giờ phút này chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là từ trong sỉ nhục thoát ra. Nhưng vô luận hắn dùng lực như thế nào cũng không có khả năng động đậy.
"Đây là lần bị vũ nhục đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ, cũng là lần cuối cùng!" Dương Vũ trong lòng lửa giận càng thịnh. "Nếu như lần này không chết, tương lai mình nhất định trả lại gấp bội! Sau này chỉ có mình vũ nhục người khác, tuyệt đối không cho phép người khác lần nữa vũ nhục mình! Tuyệt đối không!" Dương Vũ trong lòng điên cuồng la hét.
Giờ phút này Dương Vũ vô cùng khao khát mình có được một thân lực lượng! Chưa bao giờ ý niệm đó lại mãnh liệt đến như vậy. Nhưng tất cả chỉ là ý niệm của Dương Vũ mà thôi. Hiện tại, hắn chính là giống như một con chó con bị người ta giẫm đạp trên đường, cho dù bị vũ nhục nhưng ngay cả phản kháng cũng không thể!
"Sao hả? Mày khóc à?" Bạo Hùng khinh thường nhìn Dương Vũ khóe mắt vừa lộ ra nước mắt, rồi lạnh giọng tiếp tục nói: "Đồ rác rưởi vô dụng! bị hù dọa lại khóc. Thật sự là một thứ rác rưởi vô dụng!" Bạo Hùng trước mặt Dương Vũ tuyệt đối là cường giả! Lực lượng hoàn toàn áp đảo Dương Vũ.
Mỗi một chữ của Bạo Hùng làm cho Dương Vũ càng thêm đau đớn! Mỗi một chữ cũng giống như mũi châm đâm thật sâu vào trong tim Dương Vũ. Dương Vũ trong lòng lại càng phát ra phẫn nộ.
Nước mắt nơi khóe mắt Dương Vũ càng thêm nhiều! Đây không phải là nước mắt nhu nhược! Cũng không phải nước mắt vì bị vũ nhục! Mà là nước mắt vì chính mình vô năng mà lưu lại! Đúng vậy, giờ phút này Dương Vũ thấy mình thật vô năng. Vô năng chỉ có thể nằm trên mặt đất cho dù bị người vũ nhục mà không thể phản kháng. Cho dù là há miệng mắng to cũng không được. Bởi vì, cái miệng của hắn cũng đã bị Bạo Hùng dùng chân hung hăng giẫm lên rồi.
Dương Vũ trên mặt vô cùng dữ tợn, trong mắt đỏ bừng tựa hồ như rỉ máu! Hừng hực lửa giận tựa hồ như muốn lòi ra ngoài.
Bạo Hùng khinh thường nhìn Dương Vũ liếc mắt một cái, há mồm phun một bãi nướng bọt lên mặt Dương Vũ! Cười lạnh một tiếng rồi nói: "Hôm nay nếu như không phải đường chủ nói, tao sớm đã giết mày rồi. Sau này đừng cho tao thấy mày trên đường!" Vừa nói Bạo Hùng định nhấc chân trên mặt Dương Vũ ra ngoài.
Nhưng sau một khắc, hắn lại hoảng sợ phát hiện! Chân của hắn giống như bị một người ôm lấy! Cúi đầu nhìn thì thấy Dương Vũ đang dùng hai tay ôm lấy chân mình.
"Lực lượng! Tao muốn lực lượng!" Dương Vũ trong lòng điên cuồng giận dữ gào thét. Trong phút chốc, toàn thân máu huyết tựa hồ như thiêu đốt mà sôi lên.
Trong khoảnh khắc, toàn thân Dương Vũ tràn ngập lực lượng! Trước tiên hắn ôm lấy chân Bạo Hùng! Trong lòng hắn Bạo Hùng là hết thảy cừu hận!
"Muốn chết!" Bạo Hùng cười tàn nhẫn, dưới chân dùng lực, một cước mang theo thân thể Dương Vũ đá ra. Trong lòng Bạo Hùng tưởng rằng một cước đã có thể đem thân thể Dương Vũ đá bay đi.
Nhưng hắn sai lầm rồi. Dương Vũ hai tay tựa hồ như nam châm hung hăng bám chặt lấy chân hắn, mặc cho hắn làm thế nào cũng không thể vứt đi mà thoát ra được.
"Mẹ kiếp!" Bạo Hùng liên tục quăng mấy lần cũng không thể đem Dương Vũ đá bay đi, trong lòng không khỏi bạo nộ. Gầm nhẹ một tiếng, nện một đấm lên đầu Dương Vũ.
"Ầm!" Đầu Dương Vũ giống như bị nổ. Trước mắt tối sầm, Hai tay ôm Bạo Hùng buông lỏng rồi rời ra. Tiếp theo Bạo Hùng dùng sức một cước đem Dương Vũ đá bay ra ngoài.
"Bạo Hùng, không nên giết chết hắn!" Lúc Bạo Hùng đang muốn tiến lên giết chết Dương Vũ, anh họ Lý Bân lập tức ngăn hắn lại. Bạo Hùng nghe vậy dừng bước, hung hăng nhổ một bãi nước bọt rồi xoay người rời đi.
"Tao muốn giết mày!"
Dương Vũ trong lòng lửa giận đã tới đỉnh điểm! Tựa hồ như nếu không phát tiết ra cả người hắn sẽ phát nổ. Mà Dương Vũ mơ hồ cũng có cảm giác không ổn!
Giờ phút này hắn cảm giác máu huyết toàn thân tựa hồ như đang thiêu đốt! Thân thể của chính mình giống như đặt trên một hỏa lò vậy. Cảm giác này giống như lúc Dương Vũ đang bị Chu Tước dùng lửa đỏ vây quanh thiêu đốt.
"Ah….!"
Dương Vũ đột nhiên hai tay ôm đầu, cả người cũng quay cuồng. Đau nhức! Đó là một loại đau nhức đến từ chính linh hồn! Dương Vũ tựa hồ thấy được linh hồn của mình giống như đang bị lửa đỏ thiêu đốt. Nếu như Dương Vũ có thể “nhìn”. Ngay lúc này linh hồn hắn như một đoàn lửa đỏ và cũng có một chút bộ dáng của Chu Tước.
"Đau nhức!"
Dương Vũ ôm đầu cả người không ngừng quay cuồng, linh hồn hắn tựa hồ như bị cắn nuốt. Trên người càng giống như bị bốc cháy. Thậm chí, Dương Vũ còn nghe thấy mùi khét từ trên người mình.
"Chuyện gì xảy ra?" Đám người Lý Bân nhìn thấy bộ dạng Dương Vũ, mọi người không khỏi nhìn nhau. Mới vừa rồi nhìn thấy biểu hiện của Dương Vũ cho dù là đầu khớp xương bị Bạo Hùng đánh gảy, hắn cũng chưa từng vì đau nhức mà la hét. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện gì?
Mà càng làm cho mọi người kinh dị chính là nhiệt độ thân thể Dương Vũ tản mát ra ngoài như đang bốc cháy.
"Đau nhức!" Dương Vũ đột nhiên nộ hống một tiếng rồi cả người đột nhiên đứng lên. Hắn cảm giác được thân thể của mình sắp nóng chảy rồi. Nóng! Dương Vũ giờ phút này cảm giác chỉ có nóng!
"Ah….!" Dương Vũ hai tay mạnh mẽ duỗi ra. Sau đó Dương Vũ tựa hồ cảm giác được lổ chân lông toàn thân trên người mở ra, máu huyết ở trong thân thể giống như nhiệt lưu nóng chảy từ lổ chân lông muốn phun ra ngoài.
"Uỳnh!" một tiếng. Trước mắt đám người Lý Bân sáng ngời! Tiếp theo trước ánh mắt khó tin của bọn họ. Dương Vũ đã biến thành một hỏa nhân! Một hỏa nhân với ngọn lửa bốc cháy hừng hực!
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Mọi người đều trợn mắt nhìn Dương Vũ biến thành một hỏa cầu. Sau khi kinh ngạc qua đi sắc mặt mọi người liền biến thành kinh hãi!
Bọn họ chưa từng thấy qua một người có thể đột nhiên biến thành hỏa cầu! Hơn nữa cái hỏa cầu này còn có thể đi lại. Rõ ràng là một hỏa nhân còn sống sờ sờ.
"Ohh!" Dương Vũ vươn vai, hắn giờ phút này có cảm giác vô cùng sảng khoái. Cái loại cảm giác sảng khoái này giống như nín một ngày tiểu tiện trong lúc bất chợt toàn bộ được phát tiết ra.
Trong cơ thể máu vẫn đang như thiêu đốt. Dù cảm thấy còn rất mệt nhưng Dương Vũ đã không còn cảm nhận được thống khổ, loại cảm giác thống khổ trên người này đã bị thiêu đốt hoàn toàn biến mất. Còn lại là một thân sảng khoái.
Toàn thân Dương Vũ lúc này mỗi một tế bào đã không còn cảm giác mệt mỏi, mỗi một tế bào đều hưng phấn nhúc nhích. Loại cảm giác thoải mái này khiến Dương Vũ hưng phấn suýt rên rỉ .
Duỗi cái lưng một cái, Dương Vũ từ từ mở mắt, nhưng trong nháy mắt hắn đã bị bản thân làm sợ hết hồn.
"Không thể nào? Mình tại sao lại ở trong lửa đỏ?” Dương Vũ trong lòng buồn bực, còn tưởng rằng giống như lần trước trở lại cảnh trong mơ. Nhưng hiện tại Dương Vũ có cảm giác rất thoải mái. Hơn nữa Dương Vũ phát hiện những vết thương khi nãy trong phút chốc đã khỏi.
Toàn thân hắn ngoài cảm giác thoải mái tới cực điểm không có cảm giác nào khác! Thậm chí ngay cả cảm giác nóng bỏng cũng không thấy. Quả nhiên là cực kỳ quái dị.
Hơn nữa, Dương Vũ cảm thấy bản thân tràn đầy lực lượng, đủ để đánh ngã Bạo Hùng! Nghĩ tới đây, Dương Vũ hung hăng vung một đấm đánh ra .
"Xoẹt" một tiếng. Một luồng lửa đỏ theo phất tay Dương Vũ mà bắn nhanh ra ngoài. "Xuy xuy" mấy tiếng, luồng lửa đỏ oanh kích lên cột đèn trên lan can đường.
Tiếp theo, sau một khắc, trụ đèn trên lan can đường trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người đột nhiên biến thành hơi nước, trong nháy mắt bốc hơi sạch sẽ. Nhìn trụ đèn trong phút chốc tan ra, hóa thành hơi nước, đám người Lý Bân càng thêm kinh hãi, trên trán mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng chảy ra.
"Khoa trương như vậy sao?" Dương Vũ cũng bị cử động của mình làm cho giật mình. Mình tại sao biết phun lửa? Nghĩ tới đây, Dương Vũ cúi đầu nhìn lại bản thân một chút. Rồi lại lần nữa bị sợ hết hồn. Hắn không thấy thân thể mình, chỉ thấy là một luồng lửa đỏ bốc cháy hừng hực.
"Ta thành hỏa nhân rồi?" Dương Vũ trong lòng cực kỳ kinh hãi. Nhưng hắn không cảm giác được điều gì khác thường. Hắn như cũ có thể suy tư, như cũ có thể cảm giác được sự tồn tại của thân thể mình!
"Oành!" một tiếng, tay phải Dương Vũ lần nữa vung ra ngoài. Giống như lần trước. Dương Vũ chỉ cảm thấy trong cơ thể một cổ nhiệt lưu nhanh chóng chui ra theo cánh tay, sau đó một luồng lửa đỏ lần nữa từ trong tay của hắn bắn ra.
Sau một tiếng nổ thật lớn, từ trong tay Dương Vũ xuất hiện luồng lửa đỏ hung hăng đập vào mặt đường phía trước. Trên đường lập tức xuất hiện một rãnh thật lớn! Nơi bị ngọn lửa chạm vào toàn bộ bị đốt cháy hóa thành hơi nước.
Dương Vũ nhìn sửng sốt! Sau đó liền phá lên cười ha hả.
"Lý Bân!" Dương Vũ nhìn về hướng đám người Lý Bân, rồi bước tới một bước, hai mắt tỏa ra nhiệt lượng nóng bỏng như phun lửa nhìn bọn họ.
Ánh mắt Dương Vũ giống như muốn đốt cháy hết thảy, Lý Bân sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch. Trái tim kịch liệt đập loạn không thể khống chế .
Tay Lý Bân run rẩy thê lương đưa lên, từ từ lau mồ hôi lạnh trên trán! Ánh mắt lộ vẽ kinh hãi nhìn Dương Vũ biến thành hỏa nhân.
Tất cả chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của hắn. Dương Vũ không chỉ đã biến thành hỏa nhân, hơn nữa còn là một hỏa nhân sống sờ sờ. Mà công kích Dương Vũ lại vô cùng khủng khiếp!
Nhìn Dương Vũ, Lý Bân sợ ngây người, chỉ cảm giác mình miệng đắng lưỡi khô, cố gắng dùng sức nuốt một ngụm nước bọt.
Bọn thuộc hạ của anh họ Lý Bân cũng kinh hãi không khác gì hắn nhưng dù sao bọn họ cũng là dân xã hội đen, đã từng lăn lộn giang hồ, mặc dù Dương Vũ biến thành hỏa nhân khiến cho bọn họ kinh hãi, nhưng bọn họ rất nhanh liền có phản ứng.
"Chạy mau!" Anh họ Lý Bân thanh âm có chút run rẩy nói xong liền xoay người bỏ chạy vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
"Tụi bây ai cũng đừng hòng trốn thoát!" Ngọn lửa trong đôi mắt Dương Vũ nhúc nhích, giống như quỷ hỏa lúc nữa đêm, Nhưng so với quỷ hỏa càng kinh khủng hơn.
"Bạo Hùng!" Dương Vũ quay đầu nhìn Bạo Hùng, cảnh tượng vừa rồi bị Bạo Hùng vũ nhục lần nữa hiện ra trong đầu Dương Vũ. "Tao từng thề, sẽ trả lại cho mày gấp bội!" Dương Vũ hung hăng nói rồi bước một bước về phía Bạo Hùng."Hôm nay, mày phải chết!" Vừa nói thân hình Dương Vũ đột nhiên hướng Bạo Hùng nhanh chóng vọt tới.
Bạo Hùng kinh hãi khi nghe giọng nói tràn đầy sát khí của Dương Vũ. Trong lúc Dương Vũ đột nhiên biến hóa Bạo Hùng còn không kịp phản ứng. Nhưng khi hắn có phản ứng thì Dương Vũ đã đi tới gần rồi.
"Bạo Hùng, chạy mau!" Lý Bân hướng về phía Bạo Hùng đang ngơ ngác đứng bất động tại chỗ quát to một tiếng. Nhưng Bạo Hùng còn chưa kịp di động Dương Vũ tới bên cạnh.
"Bây giờ, mày đi chết đi!" Trong một sát na lửa giận trong lòng Dương Vũ toàn bộ bùng nổ ra ngoài. Đồng thời, tay phải một quyền cũng nhắm Bạo Hùng đánh tới.
"Oành!"
Một luồng lửa khổng lồ đỏ rực liền lập tức vây Bạo Hùng ở bên trong. Sau một khắc, ở thời điểm ngọn lửa tiêu tán, Bạo Hùng cũng biến mất. Hẳn đã bị ngọn lửa Dương Vũ thiêu sống thành hơi nước rồi.
"Hộc hộc!" Dương Vũ bỗng nhiên thở hổn hển mấy ngụm lớn. Sau khi công kích Bạo Hùng, một cảm giác vô cùng mệt mỏi ập tới. "Mệt mỏi quá!" Dương Vũ cảm thấy rất mệt mỏi chỉ muốn ngủ.
Nhưng nhìn thoáng qua đám người Lý Bân đang chạy trốn ở phía trước. Ngọn lửa trong mắt Dương Vũ lần nữa bốc lên. Những người khác có thể bỏ qua, nhưng Lý Bân tuyệt đối không thể bỏ qua!
Rống một tiếng, Dương Vũ thân hình như bay, đuổi theo Lý Bân nhanh như gió.
"Má ơi!" Lý Bân liền nhanh chân bỏ chạy. Hắn không muốn giống như Bạo Hùng bị Dương Vũ một mồi lửa đốt thành hơi nước.
"Lý Bân, tao hôm nay nhất định phải giết mày!" Dương Vũ thân hình như bay, trong nháy mắt liền xuất hiện phía sau Lý Bân, tiếng nói còn chưa dứt tay phải Dương Vũ đã đánh về hướng Lý Bân.
"Má ơi!" Lý Bân trước mắt tối sầm, cả người liền ngã gục, hẳn đã bị Dương Vũ dọa cho chết khiếp mà hôn mê bất tỉnh.
"Oành" một tiếng, Ngọn lửa từ thân thể Dương Vũ đang phi không bay ra, đập vào nơi xa trên mặt đất, đem nơi đó đốt thành một rãnh lớn. Sau đó, Dương Vũ cũng oành một tiếng, té lăn quay trên mặt đất.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Thân thể Dương Vũ sau khi rơi xuống, ngọn lửa trên người cũng biến mất. Cả đường phố khôi phục sự yên lặng. Chỉ còn lưu lại mấy ngọn lửa và mùi thi thể sau khi bị đốt cháy trên đường phố.
Sau khi ngọn lửa trên người Dương Vũ biến mất. Dương Vũ cả người trần truồng cứ như vậy nằm gục ở trên đường. Trước mặt hắn không xa chính là Lý Bân sớm đã bị hù dọa đến hôn mê bất tỉnh .
Đám người anh họ Lý Bân đã sớm bỏ chạy không thấy bóng dáng.
"Kỳ quái, Thằng Dương Khoai vì sao đã trễ thế này vẫn chưa về? Không phải là bị tên bảo vệ trường học chết tiệt đó bắt được chứ?" Một người trong các bạn học của Dương Vũ ở ký túc xá nửa đêm không thấy Dương Vũ trở về không khỏi lo lắng hỏi.
"Chẳng lẽ nó bị bảo vệ bắt? Tên này không phải thường xuyên bị Dương Vũ bởn cợt sao? Thằng Dương Vũ sẽ không ngu để bị hắn bắt được chứ?
"Nó không phải đi ra ngoài mướn phòng sao?" Trần Quân thanh âm tràn đầy xấu xa nói với vẽ đắc ý.
"Rất có thể! Mặc dù bình thường thoạt nhìn thằng Dương Vũ giống như là một người tốt, nhưng nói không chừng thằng này chính là một ...." Một người bạn học khác cười nói chen vào.
"Đúng, đúng. Dương Vũ đúng là người như vậy. Cho nên tối nay liền. . ."
"Ha ha. . ." Mọi người hiểu ý ha ha phá lên cười.
Trời vừa sáng. “Xoẹt xoẹt” người lao công dậy sớm đang quét dọn trên đường.
"Aaaaaaaaa….." một tiếng hét kinh sợ thất thanh truyền ra phá tan không gian tỉnh lặng của buổi sáng tinh mơ. Sau đó, một người lao công vẻ mặt xanh mét hoảng sợ chạy ra từ trong hẻm nhỏ.
"Chết người, chết người." Người phụ nữ lao công lấp bắp lớn tiếng thét. Tiếng thét hoảng sợ chói tai lập tức đưa tới những người hiếu kỳ khác, kết quả là những người dậy sớm đều tụ tới đây.
Khi mọi người thấy Dương Vũ và Lý Bân bất tỉnh nằm trên đường, phía sau Lý Bân trên mặt đường có một cái rãnh to giống như bị đốt cháy.
"Chẳng lẽ thiên thạch rơi? Mọi người trong lòng nghi ngờ. Vài người cùng bấm số 120 báo cảnh sát. Mấy phút đồng hồ sau, cảnh sát cùng nhân viên cấp cứu đi tới.
Sau khi cảnh sát tới, đầu tiên là phong tỏa hiện trường. Tiếp theo xe cấp cứu chở hai người Dương Vũ và Lý Bân đang hôn mê bất tỉnh đưa tới bệnh viện. Cảnh sát còn lại thì thăm dò hiện trường.
Tại phòng cấp cứu bệnh viện nhân dân huyện Cẩm Tú. Dương Vũ bị băng bó giống như xác ướp.
"Bác sĩ, bệnh nhân như thế nào?" Một người mặc cảnh phục nhân viên cảnh sát hỏi.
"Không có chuyện gì rồi. Người này đã không có nguy hiểm. Nhưng khi nào tỉnh lại còn phải xem thiên ý." Tháo khẩu trang xuống vị bác sĩ hướng về phía nhân viên cảnh sát kia nói.
"Cái gì? Toàn thân xương gảy nhiều chỗ? Mà không biết lúc nào tỉnh lại?" Nghe bác sĩ giải thích Chung Lâm suýt chút nữa khóc lên.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Chung Lâm không biết làm sao nhìn Trầm Di bên cạnh trong khóe mắt tràn đầy nước mắt trong suốt.
"Không nên lo lắng, Dương Vũ không có chuyện gì đâu." Trầm Di tự vấn an mình, thấp giọng an ủi.
“Đúng, Chung Lâm không nên lo lắng. Bác sĩ không phải đã nói Dương Vũ sẽ không có chuyện gì sao?" Thực Hoa cũng mở miệng an ủi.
"Bệnh nhân bây giờ đã không còn nguy hiểm, nhưng có thể tỉnh lại hay không còn phải xem thiên ý." Bác sĩ bên cạnh chen miệng nói.
Chung Lâm vừa nghe lại lo lắng khóc nấc lên
"Mẹ kiếp, toàn nói lời xui xẻo.” Thực Hoa trong lòng mắng thầm, đồng thời hung hăng trợn mắt nhìn vị bác sĩ kia một cái.
Bác sĩ nhìn Thực Hoa nhún vai một cái tỏ vẻ hắn cũng là bất đắc dĩ, sau đó tiếp tục nói: "Các em cũng là bạn của bệnh nhân sao? Chuyện này tôi hi vọng các em mau sớm liên lạc với người nhà của bệnh nhân, nhớ nhanh chóng gọi người nhà của người bệnh đến bệnh viện nộp tiền thuốc thang." Vị bác sĩ nói xong liền rời đi.
Một lát sau, chủ nhiệm lớp Dương Vũ cũng chạy tới bệnh viện.
"Thực Hoa, Dương Vũ hiện giờ ra sao?" Lâm Nhã Ngọc kéo Thực Hoa sang một bên, thấp giọng hỏi.
Lâm Nhã Ngọc chính là chủ nhiệm lớp Dương Vũ, là một cô giáo xinh đẹp mới vừa tốt nghiệp đại học ra.
"Cô giáo." Thực Hoa nhìn Lâm Nhã Ngọc. sau đó, thuật lại lời của bác sĩ. "Bác sĩ nói Dương Vũ không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại?" Lâm Nhã Ngọc nghe xong nhướng mày.
"Trừ phi xuất hiện kỳ tích." Thực Hoa lắc đầu cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
"Chung Lâm, Dương Vũ rất nhanh sẽ tỉnh lại." Lâm Nhã Ngọc đi tới bên cạnh Chung Lâm, mở miệng an ủi. "Cô ơi, cô nói thật chứ?" Chung Lâm mặt mày ủ dột nhìn Lâm Nhã Ngọc một cái, không tin hỏi.
"Ừ." Lâm Nhã Ngọc gật đầu, "Cô không gạt em đâu. Nhưng chúng ta nên sớm báo cho người nhà Dương Vũ." Không hiểu sao Dương Vũ vô cớ lại bị thương nằm viện, Lâm Nhã Ngọc cảm thấy mau sớm để cho người nhà của hắn biết mới thỏa đáng.
"Cô ơi! Không nên." Chung Lâm vội vàng ngăn Lâm Nhã Ngọc. Quen Dương Vũ lâu như vậy, Chung Lâm tương đối hiểu rõ tình trạng gia đình Dương Vũ. Hiện tại báo cho người nhà Dương Vũ trừ việc để cho bọn họ lo lắng ngoài ra cũng vô ích.
"Cô ơi! Hay là mấy ngày nữa chúng ta hãy báo cho người nhà Dương Vũ." Chung Lâm lắc đầu nói. "Nhưng Dương Vũ bây giờ như vậy…." Lâm Nhã Ngọc cau mày nói.
"Dù sao Dương Vũ hiện tại tánh mạng đã không có nguy hiểm, tỉnh lại là chuyện sớm hay muộn, em nghĩ không nên làm cho người nhà của ảnh lo lắng. Nói không chừng ngày mai ảnh sẽ tỉnh lại." Chung Lâm lắc đầu tiếp tục nói: "Nếu như Dương Vũ bây giờ tỉnh lại..., ảnh cũng sẽ làm như em vậy ."
"Vậy tiền thuốc thang của Dương Vũ tính sao?" Lâm Nhã Ngọc có chút lo lắng về điểm này.
"Chuyện này em cũng đã nghĩ tới." Chung Lâm nhìn mấy người bọn họ một cái, sau đó cắn răng nói. "Không còn cách nào hay là cứ báo cho người nhà Dương Vũ." Lâm Nhã Ngọc nhíu mày, nàng cũng không có cách nào.
Ở chổ khác Lý Bân đã sớm tỉnh lại, cùng với người nhà đang cho lời khai để cảnh sát ghi biên bản. Dĩ nhiên là chuyện Dương Vũ biến thành hỏa nhân quá mức kinh hãi. Lý Bân cho đến hiện tại cũng không tin Dương Vũ có thể biến thành như vậy.
Cho nên Lý Bân cũng không nói là mình bị Dương Vũ hù dọa ngất đi. Hắn không dám nói chuyện Dương Vũ biến thành hỏa nhân, bởi vì sự thật kia nghe quá mức rợn người.
Cho dù Lý Bân có nói ra, cũng sẽ không có ai tin tưởng hắn!
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết