Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 20: Lễ mừng năm mới.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Trước kia cứ mỗi lần đến tết là nhà Trang Duệ đều có ba người, nhưng sau này chị Trang Mẫn xuất giá, cũng chỉ còn lại hai mẹ con Trang Duệ đón năm mới mà thôi. Tuy hằng năm cha mẹ Lưu Xuyên thường mời mẹ con bọn họ đến cùng ăn tết, nhưng Trang Mẫu không muốn làm phiền người khác, vì thế luôn từ chối nhã nhặn, đã nhiều năm như vậy cũng tạo ra thói quen cho Trang Duệ.
Sáng ba mươi thì Trang Duệ bắt đầu bận việc, đầu tiên là dọn vệ sinh, sau đó dán chữ Phúc lên cửa, còn có câu đối xuân, hoa giấy, tranh tết.v.v. Tuy chỉ có hắn và mẹ ăn tết với nhau nhưng trong nhà cũng đầy không khí xuân, bên trong đầy những câu "Chúc mừng năm mới", coi như cũng có không khí.
Sáu giờ tối ngày ba mươi, Trang Duệ đầu tiên là đi thắp hương tế bái ông bà nội và bố, sau đó cùng Trang Mẫu dùng cơm, vừa xem tivi vừa gói sủi cảo. Dựa theo phong tục thì sáng sớm hôm sau phải nấu sủi cảo, hai mẹ con mỗi người một túi, động tác đều rất thành thạo.
Từ nhỏ Trang Duệ đã được ăn nhiều sủi cảo do mẹ làm, khi còn bé hắn ham chơi nên khi gói sủi cảo thì thường làm loạn, bỏ vào trong nồi hay nát ra. Trang Mẫu cũng không nói lời nào, lại cho hắn ăn sủi cảo của mình, con nhà nghèo thường sớm phải lo việc nhà, lời này tuyệt đối không sai, vì Trang Duệ thường xuyên thấy Lưu Xuyên ăn sủi cảo.
- Tiểu Duệ, con xem Lưu Xuyên đã có bạn gái, Lôi Lôi cũng là một cô gái có tính cách tốt, con và Lưu Xuyên cùng tuổi với nhau, cũng đã hai mươi lăm rồi, khi nào thì mang bạn gái về đây?
Trang Mẫu cũng không dừng tay, nhìn thì có vẻ như vô tâm hỏi con mình, thật ra trong lòng bà rất sốt ruột. Dù mình vì một vài nguyên nhân không dám hỏi thẳng con mình, cũng không quá can thiệp sâu vào vấn đề hôn nhân của con, trong nhà cũng rất dân chủ, nhưng con mình có tuổi, tất nhiên người làm mẹ cũng phải lo lắng.
Nhưng Trang Mẫu cũng không nhắc đến Tần Huyên Băng, bà thấy cô gái kia chắc chắn xuất thân gia đình khá giả, nói trắng ra là danh môn, tuy rất lễ phép nhưng dù sao cũng làm người ta sinh ra cảm giác có khoảng cách, phụ nữ như vậy không thích hợp với con mình.
- Mẹ, con còn trẻ, cũng không có gì phải gấp, cứ chậm rãi tìm, con nhất định sẽ tìm cho mẹ một nàng dâu hiếu thảo, mỗi ngày đấm lưng nấu cơm cho mẹ, không nghe lời thì con sẽ đổi cô mới...
Trang Duệ nói lời vui đùa, tuy hắn công tác ở Điển Đương Hành thì thường xuyên tiếp xúc với nhiều phụ nữ, nhưng bọn họ đều là những người thuộc tầng lớp phú quý, chưa từng bao giờ đưa mắt nhìn Trang Duệ. Hắn chẳng qua chỉ là một thằng đàn ông bình thường không tiền không quyền, muốn tìm được một cô gái thỏa mãn ở Trung Hải thì thật sự không phải dễ dàng. Trang Duệ là một người đàn ông, phải nói là một đồng nam, nếu không thì khi xuất hiện tình huống ở bệnh viện cũng không tỏ ra kinh hoàng.
- Mỗi ngày đều đấm lưng nấu cơm cho tôi, cậu cho rằng mình đi tìm nha hoàn sao? Mẹ già rồi, có thể được thấy con yên bề gia thất là thỏa mãn, đến lúc đó còn có thể giữ cháu được vài năm. Nếu bây giờ cậu cứ tiếp tục như vậy, sau này mẹ đây cũng không còn sức để giúp con trông cháu...
Trang Mẫu giống như nhớ ra cái gì đó, giọng điệu càng nói càng trầm xuống, trong mắt giống như lóe lên ánh nước, hơn nữa còn đứng lên đi về phòng mình.
- Mẹ, mẹ nào có già đâu, nếp nhân trên mặt còn chưa có. Được rồi, sắp đến giao thừa rồi, mẹ ra ngoài mà xem tivi, gói nhiêu đây sủi cảo cũng đủ ăn rồi.
Trang Duệ thấy mẹ mình có chút thương cảm thì vội vàng di chuyển đề tài, đứng dậy vặn lớn âm thanh tivi.
Thật ra nhiều năm qua Trang Duệ và chị là Trang Mẫn đều có nghi vấn trong lòng, khi cả hai còn nhỏ thì mẹ luôn nói tiếng phổ thông, dần dần mới chuyển sang nói tiếng Bành Thành. Còn nữa, trước nay mẹ chưa từng nhắc đến chuyện bên ngoại, lúc nhỏ Trang Duệ thấy người ta có cậu có dì có bà ngoại thì cũng cùng chị chạy về hỏi mẹ, kết quả là Trang Mẫu trước nay chưa từng đánh con một roi nào, bây giờ lại đánh cho hai đứa một trận nhớ đời.
Sau lần đó thì Trang Duệ và Trang Mẫu cũng không dám nhắc lại, nhưng mỗi khi đến tết thì hai chị em đều phát hiện cảm xúc của mẹ mình rất thấp, thường đi vào phòng ngồi một mình, mà Trang Duệ cũng luôn tìm biện pháp làm cho mẹ vui.
Trang Duệ cũng có lúc suy nghĩ miên man về vấn đề này, hắn cảm thấy mẹ mình nhất định có xuất thân danh môn, sau đó cùng cha mình bày ra trò Tư Mã Tương Như bỏ trốn cùng Trác Văn Quân, vì mẹ hắn không những hiểu tiếng Anh mà còn biết cả tiếng Nga. Hắn thật sự có chút tò mò về thân thế của mẹ mình, hắn cũng không biết gia đình gì mà bồi dưỡng được một người vừa độc lập kiên cường vừa uyển chuyển dịu dàng như thế. Hắn đến Trung Hải công tác và cảm thấy khí chất đám danh môn nơi đó thật sự không thể nào so sánh được với mẹ mình.
Một lúc lâu sau, khi sắp đến giao thừa thì Trang Mẫu mới từ trong phòng đi ra với hai mắt đỏ hồng, nhưng lúc này tâm tình của bà đã khá hơn, bà ngồi xuống xem tivi và nói chuyện với Trang Duệ.
Bây giờ đón giao thừa chỉ là thói quen của năm mới mà thôi, cũng thật sự không tìm lại được cảm giác như năm xưa. Trang Mẫu tuổi tác đã lớn, mới hơn mười giờ đã về phòng ngủ, Trang Duệ một mình chờ đến giao thừa cũng không còn ý nghĩa gì, cũng mệt mỏi rã rời nhưng lại không muốn đi ngủ, vì đến lúc mười hai giờ thi tiếng chuông điện thoại chúc tết chắc chắn sẽ đánh thức hắn.
Đến mười hai giờ, Trang Duệ vội vàng kéo điện thoại ngoài phòng khách vào phòng mình, quả nhiên một lúc sau thì Lưu Xuyên, bốn anh em cùng ký túc xá thời đại học, còn có một nhóm bạn học thời cấp hai vừa cho số hôm qua đều điện thoại đến. Sau khi tiếp hết tất cả điện thoại của bạn bè thì Trang Duệ định gọi cho chú Đức, nhưng hắn nhìn đồng hồ, cũng không muốn gọi đi, coi như để đến sáng gọi điện thoại chúc mừng sau.
Mùng một và mùng hai đều không có chuyện gì, Trang Duệ ngoài cùng mẹ và chị đi chúc tết thì đều buồn bực ở nhà đọc sách, hắn chẳng qua cũng chỉ xem qua nội dung quyển sách giám định và thưởng thức đồ cổ mua ở nhà sách Tân Hoa mà thôi, thật sự hắn cũng không quá đam mê với nghề đồ cổ này. Nhưng ít ra thì lúc này hắn cũng khá hơn so với tình huống đọc sách ngủ gà ngủ gật vào thời gian trước, ít nhất là có thể đọc được. Cũng không biết là vì cặp mắt biến dị hay vì tri thức tìm được vài ngày qua, trong lòng hắn có chút rục rịch, nếu không phải chợ đồ cổ đến đầu năm mới khai trương, sợ rằng hắn đã đến thử tay rồi.
Ngày mùng ba chị gái và anh rể với Tiểu Niếp Niếp về nhà, tất nhiên đó là một ngày náo nhiệt, tuy Tiểu Niếp Niếp không thường gặp mặt cậu, nhưng nàng lại tỏ ra rất thân mật với cậu thường hay mua kẹo cho mình, đến tối cũng không muốn theo cha mẹ về nhà. Trang Mẫu quyết định cho con gái ở lại vài ngày, dù sao thì trước kia mẹ cũng thường xuyên giúp nàng trông cháu.
Vì vậy mà Trang Duệ thật sự không có thời gian đọc sách, hắn dẫn cháu ngoại đi chơi khắp thành phố Bành Thành vài ngày, đồng thời cũng quên đi chuyện đến khu chợ đồ cổ. Mãi đến mùng sáu, khi Lưu Xuyên gọi điện thoại đến và mời đến tiệm thú cưng chơi, hắn mới đưa Tiểu Niếp Niếp nhàn nhã đi sang.
Lần này Trang Duệ đến tiệm thú cưng của Lưu Xuyên cũng không dễ dàng như trước kia, lúc này tuyết đã ngừng rơi, con đường ở khu đồ cổ bày hàng tấp nập, mọi người buôn bán đủ thứ từ sách báo đến ngọc thạch đồng xanh, phối hợp với những căn nhà được thiết kế xây dựng theo kiểu cổ, nếu như không nhìn quần áo của mọi người, còn tưởng rằng mình đã về thời cổ đại.
Trang Duệ để Tiểu Niếp Niếp trên cổ mình, hắn mất hết sức lực chín trâu hai hổ mới có thể chen chúc đi đến tiệm thú cưng của Lưu Xuyên. Sau khi đi vào xem xét thì phát hiện mới qua vài ngày nhưng cửa hàng vốn trống rỗng đã bày bán đủ loại thú cưng. Cũng không biết trước tết Lưu Xuyên đưa những con thú kia đến giấu ở đâu, bây giờ ngoài cửa là hai bể cá lớn, bên trong là cá cảnh và rùa cảnh, những lồng sắt trước kia trống rỗng nhưng bây giờ có đầy đủ các loại chó lớn nhỏ, từ chó Bắc Kinh đến chó Tây Thi, đến cả chó béc giê đen đúa hung hãn của nước Đức, thứ gì cũng có.
Trong tiệm cũng có thêm hai nhân viên, bình thường thì Lưu Xuyên sẽ chạy khắp nơi nhập hàng, ngược lại rất ít khi ở trong tiệm, tất cả đều do hai người này quản lý. Trước kia Trang Duệ đã đến vài lần, coi như cũng có quen biết với hai người kia, lần trước hắn đến thì hai nhân viên kia đã được nghỉ tết.
Nếu so với tình huống trước tết thanh nhàn thì bây giờ bận rộn túi bụi, ba người trong tiệm đều bề bộn chạy qua chạy lại.
- Đại Xuyên, bây giờ có bạn gái, cũng biết làm việc đứng đắn rồi đấy.
Khi thấy Lưu Xuyên bận rộn đổ mồ hôi hột, Trang Duệ trêu đùa.
- Điều này là đương nhiên, sau này sẽ không cùng đi với loại du côn như cậu. Ôi, tiểu công chúa của chúng ta đến rồi, mau dập đầu chào cậu, cậu sẽ cho tiền mừng tuổi.
Lưu Xuyên thấy Tiểu Niếp Niếp thì lập tức vui vẻ trở lại, từ nhỏ đến lớn hắn chỉ dập đầu với người khác, những năm trước Tiểu Niếp Niếp còn nhỏ, năm nay đã khá lớn, vì vậy hắn lên tiếng nhắc nhở nàng phải dập đầu nhận tiền mừng.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 21: Chợ đồ cổ.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Trang Duệ đưa Tiểu Niếp Niếp từ trên vai xuống, Niếp Niếp cũng rất nghe lời, đầu tiên là cố gắng leo lên mặt ghế, sau đó mới ngây thơ nói:
- Chúc mừng năm mới cậu Lưu Manh, Niếp Niếp chút tết cậu.
Tiểu Niếp Niếp thật sự dập đầu, nhưng thiếu chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống.
Lưu Xuyên cũng không quan tâm đến việc Tiểu Niếp Niếp gọi mình là cậu Lưu Manh, hắn lập tức vui vẻ, một tay ôm Tiểu Niếp Niếp vào lòng, tay còn lại lấy từ trong ngăn kéo ra một trăm đồng, cũng không thèm xem mà trực tiếp nhét vào trong cái túi nhỏ cô bé đeo trên người, trong miệng còn ồn ào:
- Hì, khuê nữ bảo bối, cháu cứ tùy tiện chọn món gì đó trong tiệm của cậu, chọn xong cậu sẽ cho cháu đưa về nhà. Nhưng này Niếp Niếp, sao cháu lại leo lên mặt ghế chúc tết cho cậu?
Niếp Niếp nhìn qua những động vật trong tiệm, nàng rõ ràng là hỏi một đằng mà trả lời một nẻo:
- Cậu nói Niếp Niếp dập đầu với cậu Lưu Manh thì sẽ có tiền, Niếp Niếp có tiền thì có thể đi mua kẹo, vì mẹ thường không cho Niếp Niếp ăn. Lúc này Niếp Niếp đang mặc quần áo mới, nếu làm dơ sẽ bị mẹ mắng.
- Hừ, coi như xong, trong tiệm này của cậu chỉ toàn là súc sinh, cháu của tôi cũng không cần...
Trang Duệ ở bên cạnh lên tiếng trêu chọc, nhưng Lưu Xuyên làm ăn cũng không phải chỉ là tốt bình thường, chưa đến năm phút mà đã có vài cặp tình nhân đến mua rùa và chuột. Điều làm cho hắn cảm thấy giật mình chính là những thứ chẳng có gì đáng thu hút lại được bán với giá rất cao, một cặp chuột vàng giá hơn sáu trăm đồng, điều này không khỏi làm hắn thầm nghĩ, đúng là gian thương.
- Mắt cậu nhìn thế nào vậy? Nói cho cậu biết nhé, lát nữa Lôi Lôi và Tần Huyên Băng sẽ đến hỗ trợ. Hì, người phụ nữ kia tuy có hơi lạnh lùng nhưng tướng mạo thật sự là khuynh quốc khuynh thành, tiểu tử cậu thật sự không động tâm sao?
Lưu Xuyên đặt Niếp Niếp xuống đất, sau đó vừa mời chào khách vừa lên tiếng với Trang Duệ, thật sự là không nhàn rỗi.
- Thôi đi, người ta là đại tiểu thư, tôi thật sự không hưởng nổi, không phải các cô ấy nói đầu năm sẽ rời khỏi Bành Thành sao? Đúng rồi, Lưu Manh, cậu đưa Niếp Niếp đi chơi nhé, tôi ra ngoài đi dạo một chút...
Trang Duệ thuận miệng nói, khi thấy đứa cháu vài ngày qua luôn quấn lấy mình đã đặt tâm tư đi nơi khác thì hắn chuẩn bị đi sang chợ đồ cổ bên kia. Còn Tần Huyên Băng, hắn biết nàng chẳng có cảm tình gì với mình, cũng không muốn đi úp mặt nóng lên mông lạnh của người ta.
- Không biết nữa, Lôi Lôi gọi điện thoại nói rằng vài ngày nữa mới đi, cậu cứ đến chợ nhưng nhớ về sớm một chút, tôi có việc muốn thương lượng với cậu.
Lưu Xuyên phất tay, tỏ ý bảo Trang Duệ đi sớm về sớm.
Bành Thành từ xưa là một trong Cửu Châu của thiên hạ, là một địa phương có lịch sử văn hóa lâu đời, đặc biệt là văn hóa của người Hán càng tạo nên dấu ấn rất sâu, những cổ vật nhà Hán thường xuyên được phát hiện ở nơi đây, đây cũng là điều làm cho người Bành Thành cảm thấy tự hào. Có lẽ vì điều này mà sưu tầm đồ cổ cũng là một trong những niềm vui thú của người Bành Thành, cũng vì vậy mà liên tục sinh ra những cảm xúc vui vẻ và thất lạc cho người sưu tầm.
Lúc đầu chợ đồ cổ cũng không có quy mô lớn như bây giờ, lúc đó phần lớn các cửa hàng chỉ mở ra ở bên cạnh công viên, sau này thị trường đồ cổ dần tăng lên, vì thế mà buôn bán ngày càng khấm khá. Bây giờ chỉ có một bộ phận của hàng là ở lại trong công viên, hơn nữa tình huống trong đó cũng không quá tốt, phần lớn bọn họ đều cải biến thành cửa hàng kinh doanh hoa cỏ.
Trong chợ này có đủ mọi chủng loại, có thể nói muốn bất kỳ thứ gì cũng có thể tìm được ở nơi đây, người ta chỉ cần lưu tâm thì trên cơ bản đều chẳng về tay không. Nơi đây có đầy đủ ngọc khí, tiền, đồ gỗ, đồ gốm sứ, vật dụng bằng bạc, tranh ảnh, sách vở...Thật sự là nhiều chủng loại, nhưng ở Bành Thành được sưu tầm nhiều nhất là những đồ vật thời nhà Hán, ví dụ như pha lê nhà Hán, gốm sứ nhà Hán, tranh họa sách nhà Hán.v.v. Tất cả những thứ này đều được các vị bằng hữu bản địa Bành Thành hay ngoài tỉnh yêu mến.
Trong chợ có rất nhiều cửa hàng nhưng cũng không phải chuyên kinh doanh đồ cổ, bên trong còn có nhiều quán trà, cà phê.
Cũng giống như nhiều chợ đồ cổ khác trong nước, bình thường du khách đến đây cũng không tính là đông, phần lớn đều là du khách đến từ bên ngoài, nhưng cứ đến cuối tuần hoặc ngày nghỉ ngày lễ tết thì nơi đây đều cực kỳ hối hả và chen chúc, một phần là do vào những ngày cuối tuần hay ngày nghỉ thường có nhiều người ra ngoài xem vận may, để xem có tìm được thứ gì đó thỏa mãn thú chơi của mình không, mặt khác cũng có rất nhiều tiểu thương xung quanh đến vì mộ danh, những người này đến đây trải bạt xuống lề đường, sắp đặt những vật phẩm của mình, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ, xem như mở cửa kinh doanh.
Dù lúc này trời vẫn còn lạnh nhưng Trang Duệ chen chúc trong đám người và cảm thấy ai cũng tràn đầy tươi vui, nếu cẩn thận quan sát thì thấy trong đám người này nhiều nhất là các cặp nam nữ thanh niên, nhưng bọn họ chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, chỉ dừng lại ở mỗi quầy hàng vài phút, chỉ mua những hàng thủ công mỹ nghệ mà thôi, giá cả cũng rất rẻ, chỉ là tám đến mười đồng mà thôi, thật sự không có giá trị sưu tầm. Mà những người đang đứng hoặc ngồi xổm bên những quầy hàng ven đường phần lớn là già lão, bọn họ cầm kính lúp trong tay, cẩn thận phân biệt, cũng có vài người đang trả giá với chủ quầy, bọn họ mới chính là những người tiêu phí chủ lực ở chợ đồ cổ này.
Tuy rất náo nhiệt nhưng Trang Duệ thầm hiểu, muốn mua sắm bất cứ thứ gì cũng nên chú ý, cha của Dương Vĩ sở dĩ nổi danh cũng không phải vì có tiền, mà vì ông ấy mua phải một phòng đồ giả. Đám người buôn bán đồ cổ thường xuyên tạo ra những câu chuyện cực kỳ hấp dẫn và cuốn hút, cha của Dương Vĩ cũng coi như bị che mắt nên vài năm qua đã bỏ ra vài triệu đóng tiền học phí nhưng còn chưa tìm được đường đi đúng đắn, vi vậy mà trở thành đàm tiếu cho mọi người.
Trên thế giới này phần lớn chỉ là người tay ngang, đối với ngành đồ cổ thì đối tượng làm thịt chủ yếu chính là những người nửa hiểu nửa không và có được chút kiến thức, những người này mua mười được một thì đã xem như may mắn lắm rồi.
Quy tắc ngầm của nghề sưu tầm đồ cổ chính là thật giả đều có, muốn mua được hàng phải có cặp mắt thông tuệ, đãi cát tìm vàng để lấy được một món hàng thật sự không phải không thể, nhưng không quan tâm mà mua được đồ cổ cũng là chuyện thường xảy ra. Vì vậy mới nói, dù là sửa mái nhà lấy được bảo vật căng mắt tìm được vật quý, tất cả chỉ là một ý nghĩ đối với người sưu tầm, đối với người thường thì sưu tầm cổ vật coi trọng vào ánh mắt, cơ hội, nhưng Trang Duệ cảm thấy mình không nằm trong những hàng ngũ như vậy.
Trang Duệ chậm rãi đi theo dòng người dạo qua những quầy hàng bày ra ven đường, hắn cũng không muốn tiến vào những cửa hàng bên trong, không đơn giản vì trước tết hắn đi vào một cửa hàng và bị người ta xem là kẻ ngốc. Hơn nữa trước đó hắn đã nói chuyện với chú Đức cả giờ, cũng nghe nhắc đến vấn đề này. Trong giới sưu tầm đồ cổ thì những kẻ có thể mở cửa hàng bình thường đều là ăn tiền của khách, hơn nữa ứng với câu nói ba năm không khai trương nhưng khai trương ăn ba năm, những thứ bày ra trên kệ phần lớn đều là hàng mỹ nghệ hiện đại, vì thế có thể nói những mặt hàng là thật sẽ không được bọn họ bày ra trên kệ. Đồng thời chỉ cần nghe những lời của đám tiểu nhị trong cửa hàng kia, ví dụ như cái ly này từng được hoàng đế Càn Long sử dụng cũng làm người ta cảm thấy ăn không tiêu, Trang Duệ cũng lười đi vào để mất mặt.
Trang Duệ cảm thấy hứng thú với những quán bán tranh thư pháp và sách cổ, mỗi lần ngồi xuống là cả nửa ngày, mỗi lần đều lấy lên xem xét rất tinh tế. Kẻ không biết còn tưởng rằng hắn là người trong nghề vì xem xét quá cẩn thận, nhưng bọn họ không biết hắn chỉ muốn xem từng vật phẩm một, tuy hao phí thời gian nhưng không bỏ sót. Khốn nổi hắn đi dạo hơn hai giờ, đi qua mười quầy hàng nhưng ngạc nhiên vì chưa tìm ra thứ gì có giá trị, vì thế mà trong lòng có chút thất vọng.
- Đại ca, tôi có vài thứ cần bán, anh có muốn xem không?
Khi thấy sắp đến trưa, Trang Duệ lắc đầu, hắn thất vọng xoay người chuẩn bị quay về, chợt có người kéo tay áo.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 22: Một cặp hát bè (Thượng).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Cậu gọi tôi sao?
Trang Duệ dừng bước, hắn dùng ánh mắt khó giải thích nhìn người đang giữ tay áo của mình, người kia cũng là một thanh niên, tuổi chừng hai mươi, dáng người gầy teo, đôi mắt có hơi nhỏ, cười rộ lên sẽ híp lại chẳng thấy đâu. Bộ dạng của người này giống như Lương Thiên trong vở kịch "Tôi yêu quê hương" trên tivi.
Người này ăn mặc cũng rất có ý tứ, rất có hiệu quả hài kịch, hạ thân mặc một quần bông hơi rộng, trên người mặc một bộ áo lông màu trắng, bên ngoài còn có một chiếc áo quan phục nhà Thanh màu vàng, tay áo dài đến khuỷu tay, dưới hông còn có đai. Nhưng bộ quần áo này mặc lên người tên thanh niên thì thật sự không giống như đám ngự tiền thị vệ mà Trang Duệ đã từng thấy trên tivi, ngược lại thấy giống như tiểu thái giám trong hoàng cung.
- Đại ca, tôi thấy anh đến đây ngồi xem xét cả buổi, có thể thấy anh là người trong nghề, vì vậy tôi mới tìm đến, không biết anh có hứng thú với thư pháp không? Anh có thể đến cửa hàng của tôi xem xét, tất cả đều là bút tích thực của danh nhân, còn có cả những bức tranh Trịnh Bản Kiều, bình thường không lấy ra...
Tên tiểu thái giám kia ra vẻ thân quen mà áp sát nói vào bên tai Trang Duệ, trước tiên nịnh hót vài câu, sau đó nói vào chính đề, nhưng cặp mắt nhỏ của hắn liên tục xoay chuyển, dù nhìn thế nào cũng thấy bộ dạng rất lén lút.
- Sao? Quầy hàng của cậu ở đâu? Xa quá tôi cũng không đi đâu...
Trang Duệ dùng giọng từ chối cho ý kiến nói, nếu không ở trong chợ này thì hắn sẽ không đi, bây giờ xã hội này mà đặc biệt là ở những chỗ thế này chắc chắn sẽ là nơi ngư long hỗn tạp, nếu không cẩn thận thì mất tiền là chuyện nhỏ, toi mạng mới là chuyện lớn.
Lưu Xuyên đã từng nói một sự kiện với Trang Duệ, đó là năm trước có một tiểu tử ở nông thôn đến đây bày quầy, bán một vài đồng tiền cổ rỉ sét loang lổ. Theo lời nói của tiểu tử kia thì đào ra được khi trồng trọt, lúc đó tưởng rằng đây là sắt vụn đồng nát, sau này nghe người trong thôn nói có người mua những thứ này, vì vậy hắn mới đi đến chợ đồ cổ Bành Thành thử vận may. Nhưng trong chợ cũng có rất nhiều người bán tiền cổ, vì thế mà số tiền cổ của hắn cũng không ai mua, ngồi một ngày ở chợ mà không có thu hoạch gì.
Buổi tối khi tiểu tử kia sắp thu quán thì có một lão tiên sinh ngồi xổm trước quầy hàng của không chịu đi, vị lão tiên sinh này ánh mắt tinh đời nhận ra tiền cổ này là của Tề Quốc thời Chiến Quốc, hơn nữa lại là tiền Lục Tự Đao, trước nay tiền Lục Tự Đao luôn được khai quật với số lượng ít nhất.
Mọi người đều biết Tề Quốc ở vùng Sơn Đông, trước đó nghiên cứu viên Chu Hoạt tiên sinh của nhà bảo tàng tỉnh Sơn Đông đã biên soạn "Cổ Tiền Tân Điển" và nói về vấn đề này. Trước nay các vùng ở Sơn Đông khai quật được 4950 đồng tiền Tề Quốc, nhưng tiền Lục Tự Đao chỉ có mười sáu đồng, điều này làm cho Lục Tự Đao trở nên quý hiếm, trên thị trường cũng phải có giá ít nhất là sáu chục ngàn một đồng, dù là như vậy thì những nhà thích sưu tầm tiền cổ cũng thật sự khó thể cầu.
Tiền Lục Tự Đao dù có chút hư hại nhưng đại thể vẫn còn hoàn hảo, hơn nữa lão tiên sinh kia còn phát hiện ra bốn đồng Ngũ Tự Đao vẫn còn hoàn hảo, tuy số lượng Ngũ Tự Đao sưu tầm được cũng khá nhiều nhưng cũng có thể bán được giá hơn chục ngàn. Lão tiên sinh vào lúc phấn khởi khó nhịn nên kích động và ồn ào lên tiếng, vì vậy mà cả khu chợ chợt chấn động.
Phải biết rằng những người mở cửa hàng trong chợ đồ cổ nếu nói dễ nghe là bán hàng mỹ nghệ hiện đại, nói không dễ nghe chính là bán đồ dỏm, đặc biệt lừa gạt những kẻ tay mơ không biết gì. Chợ này đã mở nhiều năm nhưng thật sự chưa từng nghe nói có vật gì ở những quầy ngoài lề đường bán với giá vượt qua năm chục ngàn, bình thường những giao dịch lớn đều được tiến hành trong các cửa hàng, vật phẩm và kim ngạch giao dịch đều được giữ bí mật. Lúc này tin tức ở quầy vỉa hè xuất hiện Lục Tự Đao chợt truyền khắp chợ đồ cổ chỉ trong vài phút.
Vị tiên sinh kia sau khi lỡ miệng hô lên thì cũng biết mình nói hớ, thầm cảm thấy hối hận, vì thế cũng mong chữa lại. Nhưng lão tiên sinh này cũng là người tìm tiền Lục Tự Đao đã lâu, thành tâm muốn mua, nhưng tiểu tử kia sau khi nghe đám người chung quanh nghị luận thì cũng hiểu được giá cả. Vì đồng tiền Lục Tự Đao có phẩm chất không tốt, đã có chút hư hại nên giá cả cũng thấp hơn một chút, hai người thảo luận một lúc, cuối cùng lão tiên sinh kia dùng chín chục ngàn mua một đồng Lục Tự Đao và bốn đồng Ngũ Tự Đao, đồng thời khi đó còn đưa tiểu tử nông thôn kia đến ngân hàng giao dịch.
Đáng lý ra mọi chuyện đến đây là kết thúc, lão tiên sinh vì xúc động hô lên mà tổn thất vài chục ngàn, mà đại đa số người xem náo nhiệt cũng than thầm, tiểu tử nông thôn kia may mắn, vô duyên vô cớ mà có được một khoản tiền lớn.
Nhưng trong chợ này cũng không thiếu những kẻ muốn phát tài nhưng bụng dạ khó lường, sau khi phát hiện ra giá cả của những đồng tiền kia thì có vài ánh mắt tham lam nhìn vào hai người bọn họ, sau đó dùng danh nghĩa đến xem náo nhiệt để đi theo đến ngân hàng.
Lão tiên sinh sau khi giao dịch xong thì bắt taxi đi ngay, vì vậy mà đám người kia cũng không thể làm gì được, mà tiểu tử nông thông vừa có được khoản tiền lớn lại không đủ kinh nghiệm xử thế, lúc đó không muốn mở tài khoản và gửi vào ngân hàng, hắn lại hưng phấn rút tiền bỏ đi. Điều này làm cho đám người kia lợi dụng cơ hội đi theo đến một địa phương vắng người và hạ độc thủ với tên tiểu tử nông thôn, cướp sạch chín chục ngàn.
May mà tên tiểu tử nông thôn kia cao số, sau khi bị đánh thật mạnh vào đầu và hôn mê thì được người hảo tâm phát hiện ra và đưa đến bệnh viện. Sau khi giải phẫu mở sọ thì hắn tỉnh lại, hắn cũng chỉ ra đám côn đồ ở chợ đồ cổ ra tay với mình, tuy có thể thu hồi được tiền nhưng chỉ là một phần mà thôi. Sau khi sự việc xảy ra thì chín chục ngàn bị đám người kia xài mất hơn ba chục ngàn, còn lại hơn bốn chục ngàn làm tiền thuốc men cho tên thanh nhiên nông thôn. Đám người ra tay cướp tiền phần lớn chẳng có đồng nào trên người, tất nhiên cũng không có tiền để gánh chịu trách nhiệm dân sự với tên thanh niên. Tuy cuối cùng đám người kia cũng bị pháp luật nghiêm trị nhưng tổn thất của tên tiểu tử nông thôn là không ai có thể đền bù, vậy xem như việc vui hóa buồn.
Từ sau khi sự việc xảy ra thì chợ đồ cổ bị tăng cường quản lý, trang bị thêm bảo vệ, những kẻ lưu manh côn đồ lêu lổng đều bị thanh lý ra ngoài. Lúc này những thương gia giao dịch lớn trong chợ càng thêm cẩn thận, nhưng chuyện tốt phát sinh trên quầy hàng ngoài vỉa hè thật sự không lặp lại một lần nữa.
Cũng vì chỗ này phát sinh sự việc như vậy nên Trang Duệ mới hỏi tên thanh niên kia như vậy, vì những năm nay kẻ không có tiền bí quá làm liều là rất nhiều, không thể không đề phòng. Trước tết hắn đã không may mà gặp cướp, bây giờ gần sang năm mới, hắn cũng không muốn tự mình tìm xui.
- Đại ca, quầy của tôi ở ngay bên cạnh, vừa rồi anh đi qua mà không chú ý...
Tên tiểu thái giám cười lấy lòng, sau đó hắn dùng tay chỉ vào một quầy hàng mà Trang Duệ vừa rồi đã bỏ qua.
Trang Duệ khẽ thở ra, tên thanh niên chỉ vào một quầy hàng bên đường mà hắn vừa đi qua, bây giờ hắn cũng muốn quay về, vào xem một chút cũng không sao.
- Anh Hùng, lấy bức Trịnh Bản Kiều ra cho vị đại ca này thưởng lãm...
Hay người đi đến trước quầy hàng, tên tiểu thái giám tiến lên một bước rồi lớn tiếng nói với một người đàn ông ngồi trên một miếng vải đo sau quầy.
Trang Duệ đưa mắt nhìn, hắn thấy khi tên tiểu thái giám kia lên tiếng thì ánh mắt nháy liên tục như dính cát, vì vậy mà không khỏi thầm cười khổ.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 23: Một cặp hát bè (Hạ).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Ông chủ quầy là anh Hùng cũng giống như những quầy hàng vỉa hè bên cạnh, hắn ngồi trên một mảnh vải đỏ hai thuốc vuông, bên trên bày ra đủ loại tiền xanh, nếu nhìn từ vẻ bề ngoài thì tất cả đều loang lổ xí bẩn. Linh khí trong mắt Trang Duệ căn bản không thể nào nhìn thấu những thứ này, vì vậy mà vừa rồi hắn cũng không dừng lại, trực tiếp đi qua quầy hàng này.
- Hầu Tử, tôi không phải đã nói với cậu rồi à? Bức tranh kia có người muốn mua rồi, tôi cũng không bày ra, sao cậu lại đưa người đến xem hàng?
Anh Hùng chủ sạp tỏ ra mất kiên nhẫn, ngoài miệng tuy nói với người thanh niên gầy yếu nhưng Trang Duệ thấy ánh mắt đối phương như nhìn về phía mình.
Trước kia khi nói chuyện với chú Đức ở Điển Đương Hành, chú Đức đã từng nói, trước giải phóng trong giang hồ có nhưng nhóm người chuyên bán đồ cổ giả, chỉ chú trọng vào thư pháp và tranh ảnh. Sau này những nhóm người đào vàng trộm mộ cũng tham gia, vừa trộm cướp vừa hãm hại lừa gạt, không từ thủ đoạn nào, coi kẻ cướp là tổ tông và nhận thiên làm tổ sư gia, tự xưng là giang hồ Sách Môn, hành vi có chút tương xứng với hai người trước mắt.
- Có người đặt trước rồi thì thôi, tôi cũng không mua nổi bút tích của Trịnh Bản Kiều, tôi đi đây.
Trong chợ này thì cửa hiệu của Lưu Xuyên cũng rất có tiếng, vì thế Trang Duệ cũng không sợ xảy ra chuyện, nhưng hắn cũng lười trêu chọc địa đầu xà ở đây, vì thế mà xoay người muốn bỏ đi. Bây giờ đã sắp trưa, hắn cần phải đưa Tiểu Niếp Niếp đi dùng cơm.
- Đừng, đừng đi, đại ca, đây là thứ tốt khó gặp, chỉ cần nhìn qua rồi đi cũng không muộn. Anh Hùng, nào có người đuổi khách như anh chứ?
Tên thanh niên gầy yếu vội vàng kéo Trang Duệ sang một bên, sau đó liên tục nháy mắt với tên đàn ông được gọi là anh Hùng kia, nếu hắn không làm cho tốt thì khách hàng sẽ bỏ đi mất.
- Nhìn qua cũng không có vấn đề, nhưng nếu người anh em này nhìn trúng thì tôi cũng không dễ làm, vì tôi đã đồng ý với người khác rồi. Được, trước tiên cho cậu ta nhìn qua rồi hãy nói...
Anh Hùng thấy Trang Duệ muốn đi thì cũng tỏ ra có chút bối rối, giọng điệu chợt nhũn ra.
Thật ra Trang Duệ cũng xem trọng hai vị này, Giang Hồ Sách Môn có lẽ đã tồn tại vào những năm bảy tám mươi nhưng mười năm sau giải phóng thì đám quỷ thần kia đã bị thanh lý sạch sẽ, hai người trước mắt chỉ có thể được xem là một đôi hát bè mà thôi, chỉ có thể lừa gạt được những người không hiểu gì hoặc là lính mới, kiếm chút lợi nhuận. Thật sự thì trình độ của đám người này nếu so với đám người chuyên nghiệp trong Giang Hồ Sách Môn theo lời chú Đức thì kém rất xa, ít ra thì những trò mà hai người bọn họ đang thực hiện cũng bị Trang Duệ phát hiện ra.
Trang Duệ nghe vậy thì dừng bước, dù sao thì nhìn qua cũng không có vấn đề, hắn ở trong chợt đồ cổ này có Lưu Xuyên giúp đỡ, cũng không sợ hai người này ép mua. Hắn thật sự cũng có chút hy vọng, trước đó hắn đã từng mua được bản thảo Hương Tổ Bút Ký của Vương Sĩ Trinh từ trong tay một bác gái ở nông thôn, biết đâu hai người này có thứ gì đó? Nếu như là thật thfi mình dù không mua nổi cũng sẽ có thể hấp thu được linh khí, coi như có một mối mua bán không lỗ.
Anh Hùng thấy tiểu tử kia quay lại thì cũng mừng thầm, vừa rồi hắn đã quan sát tên kia khá lâu, thấy đối phương liên tục dùng chân không tiến ở những quán bán tranh ảnh sách báo, nhưng chỉ xem mà không mua, người như vậy phải có chút kiến thức. Nhưng tên kia tuổi tác không cao, thuộc về loại hình lính mới, mà hắn chính là người gỏi nắm bắt những tên lính mới như vậy.
Anh Hùng đứng lên, lúc này Trang Duệ mới thấy rõ đối phương không phải ngồi trên ghế đẩu mà là một cái rương gỗ. Tên kia mở rương ra, sau đó cẩn thận lấy từ trong một hộp nhỏ màu vàng ra một quyển trục, sau khi bỏ lớp bọc bên ngoài thì thấy hai đầu trục gỗ đã cũ nát mòn vẹt đi, chỉ cần đưa mắt nhìn là biết đồ cổ.
Anh Hùng mở quyển trục ra, Trang Duệ phát hiện đó là một quyển trục đứng, dài rộng chừng 50x100 centimet, chất giấy có hơi ố vàng, bên trên vẽ một cây trúc sinh trưởng trong núi đá, hơn nữa còn có một bài thơ: "Họa trúc sáp thiên cái địa lai, phiên phong phúc vũ bút đầu tái, ngã kim bất khẳng tòng nhân pháp, tả xuất long tu phượng vĩ lai." Chữ viết lớn nhỏ không đều, nhiêng lệch không ngay ngắn, phía dưới bài thơ chỉ đề hai chữ Trịnh Tiếp, hơn nữa cũng có ấn có dấu đàng hoàng.
- Trịnh Tiếp là ai?
Trang Duệ chợt thốt lên, nhưng ngay khi vừa lên tiếng thì đã hối hận, chính mình rõ ràng đang tạo ra một câu chuyện cười cho thiên hạ. Trịnh Tiếp tự Bản Kiều, nhưng cái tên Trịnh Bản Kiều quả nổi tiếng vì vậy làm cho Trang Duệ không kịp phản ứng trong thời gian ngắn, cũng chẳng khác gì câu chuyện đáng cười khi cha của Dương Vĩ khăng khăng Đường Bá Hổ và Đường Dần là hai người khác nhau.
Anh Hùng và tên thanh niên đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên cái nhìn nghi ngờ, người này thậm chí còn không biết tên của Trịnh Bản Kiều, như vậy có thể phân biệt thật giả sao? Nếu là người tính cách xúc động thì tốt, chỉ cần nhìn ưng ý sẽ mua ngay, nhưng người kia tướng mạo trầm ổn, hôm nay cũng không phải dễ dàng gạ gẫm.
Trang Duệ cúi đầu, hắn lợi dụng thời điểm mái tóc che hai mắt lại thì ngưng thần nhìn về phía bức tranh Trịnh Bản Kiều. Trong mắt hắn lóe lên luồng sáng màu vàng, linh khí lượn một vòng quanh bức tranh, đến khi linh khí quay về và không có hiện tượng nào khác lạ thì không cần hỏi trong lòng hắn đã cho ra phán quyết tử hình với bức tranh kia.
Từ sau khi hấp thu linh khí của hai bức thư pháp và quyển sách cổ thì Trang Duệ đã từn làm thí nghiệm với nhiều loại sách vở khác, không có bất kỳ thứ nào có linh khí. Sau khi xem xét lại, đồng thời cũng kết hợp với hai lần tiếp nhận linh khí trước đó, hắn cho ra kết luận, chính là những vật có linh khí đều phải là thứ để lâu năm, nếu nói về phương diện thời gian thì ít nhất cũng phải là trước giải phóng.
Trang Duệ thậm chí còn có chút nghi ngờ, linh khí có trong thư pháp và sách cổ, có phải lúc đó tác giả sáng tác quá chăm chú mà làm cho tác phẩm có linh khí hay không? Nhưng đây chỉ là ý nghĩ vô cùng vớ vẩn, Trang Duệ chỉ vô tình nghĩ đến mà thôi, nhưng hắn cũng nhận định thứ trước mắt nhất định là đồ giả.
- Hai vị, thứ này tôi xem không chuẩn, mong các vị thu lại.
Trang Duệ ngẩng đầu lên nói với anh Hung và Hầu Tử đang nhìn với vẻ mặt mong đợi.
Chú Đức đã từng nói với Trang Duệ, trong ngành đồ cổ không nói thật giả, chỉ có mới hay cũ, hơn nữa làm người phải chừa đường đi cho nhau, cho dù thứ đó là hàng "mới"(tức là giả) thì người bình thường sẽ nói xem không chuẩn, cũng sẽ không trực tiếp chỉ ra, mà người bán cũng hiểu ngầm, sẽ không tiếp tục dây dưa.
Trang Duệ nói như vậy thì anh Hùng và Hầu Tử đưa mắt nhìn nhau, không ngờ tên khốn không biết tên Trịnh Bản Kiều lại không hỏi giá mà trực tiếp nói ra ngôn ngữ của người trong nghề, bọn họ cứ tưởng mình nhìn lầm. Bọn họ nào biết nếu Trang Duệ không có cặp mắt kia, nào có thể phân biệt được thật giả? Anh đưa cho hắn một tác phẩm in ấn hiện đại, sợ rằng hắn xem xong cũng coi đó là hàng thật cũng nên.
Hầu Tử và anh Hùng đụng phải Trang Duệ thì xem như xui xẻo, vì bức tranh Trịnh Bản Kiều này làm giả rất cao siêu, giấy và bút mực đều là hàng thật thời nhà Thanh, người vẽ cũng là cao thủ, nếu so sánh với những tác phẩm của Trịnh Bản Kiều thì thật sự có thể dùng thứ giả để đánh tráo. Hơn nữa cây trục của bức tranh cũng được xử lý qua, những người chỉ hiểu chú tranh chữ mà không quá đi sâu vào nghiên cứu Trịnh Bản Kiều sẽ cho rằng đây thật sự là bút tích của Trịnh Bản Kiều. Không ngờ bọn họ gặp phải một kẻ xem xét cổ vật không theo quy tắc thông thường như Trang Duệ, vì vậy mà coi như không có kết quả.
Anh Hùng cũng là kẻ lành nghề, sau khi nghe Trang Duệ nói như vậy thì cũng không tiếp tục lên tiếng, hắn nhanh nhẹn cất bức tranh xuống dưới rương gỗ, đây chính là dụng cụ để bọn họ dùng làm bàn ăn cơm, dù sao thì xã hội bây giờ cũng có nhiều kẻ muốn mua của rẻ, nếu không lừa được Trang Duệ thì còn có những con mồi khác.
Trang Duệ cũng không còn hứng thú, linh khí trong mắt hắn vì chữa bệnh cho mẹ mà mất đi hơn phân nửa, hắn cũng muốn bổ sung thêm, nào ngờ đi đến trưa cung không gặp vật gì có giá trị, xem ra dù có cặp mắt thế này thì cũng không dễ lượm lặt được cổ vật.
- Hai vị, sau này nếu có đồ cổ gì đó thì trước tiên có thể đến chào hỏi với chủ quán thú cưng đằng kia, các anh cứ buôn bán, tôi đi trước...
Trang Duệ khách sáo nói vài câu, tháng sau hắn sẽ về làm ở Điển Đương Hành, hắn cũng không có khả năng quay lại chỗ này, nhưng hai kẻ này mỗi ngày đều buôn bán ở đây, biết đâu sẽ có ngày có thứ tốt.
- Réc réc, réc réc...
Trang Duệ chào hỏi hai người chủ quầy, đang định bỏ đi thì sau lưng chợ vang lên những tiếng kêu lớn và khá quen thuộc.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 24: Hồ lô nuôi dế (Thượng).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Khi Trang Duệ mới năm sáu tuổi và vẫn còn ở nhà cũ thì thích chơi đấu dế, hắn thường cùng ba bốn đứa trẻ khác nửa đêm xách đèn pin đi đến những khu gạch vỡ ngói tàn gần Hí Mã Đài để bắt dế, sau đó bắt đầu đấu xem dế của ai lợi hại hơn.
Những thành phố hiện đại hóa bây giờ thật sự không thể có tình huống như vậy, vì khắp nơi đều là nhà lầu, hơn nữa khi đó nhà cũ của Trang Duệ ở dưới Vân Long Sơn, có rất nhiều loại côn trùng sinh sống. Mỗi khi đến đêm thì khắp nơi vang lên tiếng côn trùng rả rích, chỉ cần tùy tiện mở một tảng đá ra thì có thể bắt được một con dế ở bên dưới.
Ngoài đấu dế, khi Trang Duệ quen biết Lưu Xuyên thì cả hai lại thích nuôi dế, vì bắt dế mà cả hai không ít lần chạy ra vườn rau ngoại thành, cũng không thiếu những lúc đưa dế lên lớp chơi đùa, tất nhiên cũng thường xuyên bị bố của Lưu Xuyên cho ăn đòn. Nhưng khi đó nếu có một con dế toàn thân xanh đậm, tiếng kêu vang dội thì thật sự là rất có thể diện trong đám bạn học.
Lúc này Trang Duệ vừa nghe thấy âm thanh thì lập tức biết đó là tiếng dế réc, vì vậy mà trong lòng có chút kỳ quái, hắn biết rõ chơi dế thường là vào mùa thu, một khi tiến vào mùa đông thì dế sẽ vì lạnh mà chết đi. Trước kia hắn nuôi dế chưa từng có con nào gắng gượng đến tết, nhưng lúc này hắn chợt nghe thấy tiếng dế réc vang dội và có lực, rõ ràng không phải là của loại dế hấp hối vào mùa đông.
Trang Duệ nhìn lại và chợt cảm thấy tiếng dế réc xuất phát từ trong ngực anh Hùng, vì thế hắn không khỏi kỳ quái hỏi:
- Dế đến mùa đông thường chết đi, vì sao con của anh lại kêu to như vậy?
- Hì hì, tôi thấy cậu là biết không phải hội người chơi dế, cậu nói những con dế nuôi trong lồng, tất nhiên nó sẽ không sống lâu cho được. Dế của tôi được nuôi trong hồ lô, mỗi ngày đều được đặt trong ngực, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì...
Anh Hùng dùng giọng tự đắc giải thích, hắn lại cho tay vào trong ngực, khi lấy ra thì bàn tay nắm chặt một hồ lô nuôi dế có màu đỏ và hơi lộ sắc tím.
Thông qua giải thích của anh Hùng thì Trang Duệ mới hiểu, mình trước kia căn bản không phải là chơi dế, dế tốt đều có thể sống qua mùa đông, có những con thậm chí còn sống lâu đến một vài năm. Nhưng muốn nuôi được như vậy cũng cần chú ý nhiều thứ, thứ nhất là mùa đông phải chú ý nhiệt độ, khi nhiệt độ hạ thấp thì cố gắng đừng cho nó kêu to, ban ngày bỏ trong hồ lô, bỏ vào ngực giữ ấm. Thứ hai là khi dế kêu lớn cũng chỉ không được quá nửa giờ, một ngày không quá ba lượt, nếu không sẽ rút ngắn thời gian sống của dế.
Trang Duệ nghe thấy tiếng dế kêu thì cũng nhớ lại thời gian tuổi thơ của mình, hắn không khỏi nói với anh Hùng:
- Có thể cho tôi xem một chút được không?
- Cầm lấy đi, nhưng cũng đừng quá lâu, nhiệt độ thấp sẽ không tốt với dế...
Anh Hùng cũng là một người hào sảng, hắn cầm hồ lô trong tay đưa cho Trang Duệ.
Khi hồ lô kia vào trong tay thì Trang Duệ cảm thấy lòng bàn tay hơi ấm, hắn cẩn thận đánh giá, thấy hồ lô cao chư đến mười centimet nhưng phần bụng lại rất lớn, xem ra cũng phải bảy tám centimet, bên trong trống rỗng, cực kỳ đẹp. Hồ lô có màu đỏ, bừng ra chút khí chất cổ lão, khoảng thời gian qua Trang Duệ đã tìm được không ít tri thức về đồ cổ, vì vậy mà cũng nhận ra được vài đặc điểm.
Dế trong hồ lô hình như cảm nhận được nhiệt độ hạ xuống nên cũng dừng réc, Trang Duệ đang đưa mắt đánh giá hồ lô, hắn phóng linh khí ra ngoài theo thói quen.
- Ủa!
Khi linh khí vừa tiếp xúc với hồ lô thì một cảm giác quen thuộc bùng lên trong mắt Trang Duệ, linh khí, đúng vậy, một luồng linh khí yếu ớt dung nhập vào trong mắt hắn. Tuy luồng linh khí này như có như không, linh khí trở về mắt cũng rất nhỏ nhưng hắn vẫn có thể cảm ứng được vấn đề, trong hồ lô có linh khí.
- Anh Hùng, tôi thích thứ này, anh có bán không? Khi còn bé tôi thường xuyên chơi dế, bây giờ nhìn lại thấy rất thân thiết, nếu anh tình nguyện bán thì cứ ra giá đi.
Trang Duệ đầu tiên là trả lại hồ lô cho anh Hùng, sau đó hắn tỏ ra tùy ý mở miệng hỏi. Hắn biết rõ đám người trong chợ này đều đã thành tinh, chỉ cần anh có chút biểu hiện hứng thú với vật gì đó, bọn họ sẽ lập tức tăng giá lên trời, đừng hòng mua được.
Dù linh khí trong bình hồ lô thật sự không bằng hai bức thư pháp và bản thảo nhưng đó vẫn là vật thứ ba có linh khí đối với Trang Duệ, nếu không phải quá đắt đỏ, hắn sẽ mua lại.
- Tôi chỉ nuôi chơi mà thôi, cũng không bán.
Anh Hùng nghe được lời nói của Trang Duệ thì vẻ mặt có chút biểu hiện khó xử, lần này cũng không phải vì hắn muốn lên giá, quan trọng là hắn nuôi dến này hơn nửa năm, mỗi ngày đều mang theo bên người, còn phải tỉ mỉ nuôi nấng cũng xem như có cảm tình, sau khi nghe Trang Duệ nói như vậy cũng thật sự không nỡ bán đi.
Trang Duệ chưa từ bỏ ý định, hắn cổ động:
- Anh Hùng, tôi thật sự rất thích thứ này, anh xem có thể bán đi hay không, anh cứ nói giá, nếu phù hợp thì tôi sẽ mua. Lúc này là đầu năm, anh xem như mở hàng đại cát, tôi cũng mua được thứ mình thích, ai cũng vui vẻ cả.
- Anh Hùng, đợi lập thu rồi nuôi lại, vị huynh đệ kia thích, anh bán lại đi.
Hầu Tử ở bên cạnh cũng lên tiếng, hắn căm thấy một con dế giá mười tám đồng mà đối phương cũng muốn mua, như vậy bán đi cho rồi.
Vẻ mặt anh Hùng cũng biến đổi, hắn cũng cảm thấy động lòng, con dế này hắn mua với giá hai mươi đồng, còn chiếc hồ lô thì năm xưa hắn ở nhà bác trai ở Thiên Tân đã mua được nơi một quán vỉa hè, giá chỉ mười đồng tiền.
Anh Hùng nghĩ đến đây thì nghiêm mặt nói với Trang Duệ:
- Dế của tôi là cực phẩm, vừa rồi cậu cũng nghe thấy tiếng kêu của nó rồi đấy, được gọi là Nhất Hưởng Lượng. Không phải tôi khoác lác, trong khu chợ này có nhiều người chơi dế nhưng không ai được như con dế của tôi. Lúc này thấy cậu thích, tôi ra giá, cậu thấy phù hợp thì tôi bán...
- Anh nói đi.
Trang Duệ trả lời.
- Một ngàn đồng, chắc giá, tôi bán cả cái hồ lô cho cậu, vì hồ lô của tôi là thứ tốt, trước đó ông lão trong cửa hàng Tập Nhã Hiên đã đến trả tôi tám trăm đồng, tôi còn chưa bán.
Anh Hùng cắn răng nói, lời này của hắn cũng là nửa thật nửa giả, ông lão ở quán đồ cổ Tập Nhã Hiên hôm qua thật sự có ra giá với cái hồ lô của hắn, nhưng đối phương chỉ ra giá một trăm đồng, bây giờ hắn lại cộng thêm bảy trăm đồng.
Một ngàn đồng, Trang Duệ thầm suy tính, sau đó quyết định mua lại. Đây là lần thứ ba hắn bắt gặp một vật có thể tăng linh khí trong mắt, một ngàn đồng tiền cũng không nhiều, coi như mình thiệt thòi cũng được.
- Được, nếu anh Hùng đã có thể bỏ đi thứ mình thích, một ngàn thì một ngàn, anh lấy tiền tiền thì hồ lô sẽ thuộc về tôi...
Khi anh Hùng và Hầu Tử dùng ánh mắt dò xét nhìn Trang Duệ, hắn chợt lên tiếng, sau đó còn lấy ra một ngàn đưa cho anh Hùng, lại nhận hồ lô dế, cũng cất giữ hồ lô như kiểu của anh Hùng. Anh Hùng nhận tiền và đếm có chút không nỡ, sau đó đút tiền vào túi,, ánh mắt lại nhìn về phía Trang Duệ đặt hồ lô trong ngực.
Trang Duệ vuốt hồ lô dế trong lòng, hắn chậm rãi đi về phía quán của Lưu Xuyên, trong lòng có chút vui sướng, dù sao thì cũng có được vật có linh khí, tuy hấp thu được rất ít nhưng rõ ràng là có còn hơn không.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc