Tộc trưởng Đằng Vân Long của Đằng gia trang, năm đó có thể nói là hảo hán đầu tiên của Đằng gia trang.
Đằng Vân Long này chính là ngoại công của Đằng Thanh Sơn, hắn cũng là người có địa vị cao nhất Đằng gia trang, tương tự, hắn cũng là người làm nghề thợ rèn đầu tiên của Đằng gia trang. Nói là nghề thợ rèn, chứ thực chất kỹ thuật chế tạo binh khí của Đằng gia được tổ tiên truyền lại cao hơn một bậc so với một số thợ rèn binh khí trong thành.
Hắn thu mười đệ tử, trong đó ưu tú nhất có thể tính là phụ thân của Đằng Thanh Sơn: Đằng Vĩnh Phàm. Đằng Vân Long tuổi đã cao, hiện giờ Đằng Vĩnh Phàm hoàn toàn thừa kế trí tuệ của hắn, trở thành một người thợ rèn của cả Đằng gia trang. Nếu trở thành thợ rèn giỏi nhất trong trang, sẽ không có gì bất ngờ nếu như Đằng Vĩnh Phàm sẽ được thừa kế vị trí tộc trưởng.
Bởi vì ở Đằng gia trang, bình thường có ba nghề chính là săn thú, trồng trọt, chế tạo binh khí, mà săn thú cùng trồng trọt kiếm được quá ít tiền, còn luyện chế được một thanh binh khí tốt liền có thể thu được rất nhiều tiền, có thể giúp cho Đằng gia trở nên giàu có, hơn nữa tất cả binh khí ở Đằng gia trang đều do các thợ rèn luyện chế ra. Nghề thợ rèn có thể giúp Đằng gia trang trở nên giàu có, có thể khiến cho các nam nhân ở Đằng gia trang có những vũ khí sắc bén, cho nên nghề thợ rèn trong thôn có địa vị cực kỳ cao.
Thợ rèn số một, không có bất ngờ gì, nếu không phải là tộc trưởng thì cũng là người thừa kế tộc trưởng.
**********
Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm hơn nửa thời gian trong ngày đều ở trong chỗ lò rèn, mà mẫu thân Viên Lan cũng suốt ngày bận nhiều việc, vì thế Đằng Thanh Sơn thường xuyên phải ở nhà một mình, mà Đằng Thanh Sơn cũng vui vẻ với điều đó, đóng cánh cửa trên sân lại là có thể yên tâm rèn luyện.
" Xuy -"
Chân trái như cái lưỡi cày sắt từng cước xuất ra, chân phải cùng quyền phải cơ hồ đồng thời đánh ra. Hình Ý Tam Thức, đơn giản nhất mà cũng là sâu xa nhất, vì ba thức này là gốc rễ của Hình Ý, ngay cả Tông sư Hình Ý quyền cũng luyện tập không ngừng.
Mà mỗi quyền mỗi cước của Đằng Thanh Sơn hiện giờ tuyệt đối là Tông sư ý cảnh, nếu cẩn thận đến gần Đằng Thanh Sơn, đều có thể nghe được những âm thanh rất nhỏ, đây là âm thanh được sinh ra khi gân cốt bên trong cơ thể dịch chuyển, gân cốt cùng kêu.
" Hô! Hô! Hấp!"
Phối hợp ba thể thức, hô hấp khi thì ngắn gọn, khi thì thong thả, trong ngực giống như có một cái ống bễ, ẩn chứa một cỗ quy luật kỳ dị. Luyện tập liền trong hai canh giờ liền thu thế lại.
" Hoàn cảnh ở cổ đại quả thực thích hợp cho người luyện võ."
Đằng Thanh Sơn trong lòng như có sóng biển vỗ, ầm ầm rung động:" Ta tu luyện Hình Ý quyền, trong vòng thời gian một năm ngắn ngủi, thế nhưng nội kính trong người so với khi ta ở tiền thế (kiếp trước) đạt tới đỉnh phong còn hùng hậu hơn nhiều. Cũng khó trách lại có cái loại bí kíp 'Thiên Nhai Hành' như vậy."
Thực sự được sinh ra ở thời cổ đại, Đằng Thanh Sơn mới hiểu được là không phải ' Thiên Nhai Hành' tiêu hao quá nhiều nội kính mà là ở tiền thế nội kính của hắn quá ít.
" Nội kính nhiều cũng có cái đáng lo của nội kính nhiều." Đằng Thanh Sơn rất buồn phiền, bởi vì giờ hắn mới có bốn tuổi, kinh mạch trong cơ thể cơ bản chưa được đả thông, hơn nữa Đằng Thanh Sơn căn bản không dám dùng nội kính mạnh mẽ đả thông kinh mạch, bởi vì như vậy có thể khiến cho 'Kinh mạch hỗn tạp chất' (chất bẩn trong kinh mạch) tích tụ ở các kinh mạch, chi mạch, làm cho về sau không có khả năng đả thông kinh mạch. Chẳng lẽ vì lợi ích trước mắt lại cắt đứt tiền đồ phía sau? Đằng Thanh Sơn không cho phép mình làm như vậy.
" Bất quá nội kình nhiều cũng có thể giúp ta thoải mái cường hóa thân thể."
Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ, Nội gia quyền chia làm ba tầng, kỳ thực mỗi tầng đều là đề cao thân thể. Tầng thứ nhất đơn giản chỉ là khiến cho lực lượng trong cơ thể đạt tới cực hạn, tầng thứ hai tu luyện sinh ra nội kình, dùng nội kính để kích thích những tầng sâu trong cơ thể, khiến cho cơ thể, xương cốt hấp thu năng lượng của nội kính, khiến cho thân thể một lần nữa trở nên mạnh mẽ hơn.
Giống như Đằng Thanh Sơn lúc trước kia có thể trúng viên đạn của 'Thần Thương Thủ' Tôn Trạch mà không chết chính là vì lực lượng trong cơ thể đã đạt được đến tầng rất đáng sợ rồi. Tầng thứ ba, sau khi đạt tới cảnh giới Tông sư, liền có thể khiến cho cực hạn của con người tăng thêm nữa, khiến cho thân thể tiếp tục mạnh mẽ hơn. Dù sao trong xã hội hiện đại đó, thiên địa linh khí rất thưa thớt, nội kính trong cơ thể cũng ít, vì thế lấy việc cường hóa cơ thể làm chủ yếu.
" Hiện tại ta nhiều nội kính mà không dùng được, vậy cứ dựa theo tầng thứ hai, kích thích thân thể, gân cốt, cường hóa cơ thể đi vậy."
Đằng Thanh Sơn vốn là Tông sư, đương nhiên biết nên làm như thế nào, nội kính liền tốt hơn so với nước thuốc, khiến cho cơ thể gân cốt tựa như thực vật hấp thu nước, dần dần lớn mạnh lên. Điều này khiến cho cơ thể, gân cốt đã bị kích thích, phương pháp hấp thu nội kính chính là bí pháp của Nội gia quyền, cũng là phương pháp trân quý nhất.
Ở thế giới kiếp trước của Đằng Thanh Sơn, trong một ngàn năm, vô số nhân vật thiên tài tung hoành người sau nối tiếp người trước, vô số thế hệ lớn theo đuổi mới dần hoàn thiện, mới có thể sáng tạo ra một loại quyền thuật Nội gia quyền không thể lường hết được này.
" Ân, có lẽ mẹ cũng sắp trở về rồi."
Đằng Thanh Sơn mở cánh cửa bước ra sân, sau đó khóa bên trên lại, trực tiếp hướng đến Luyện võ trường của Đằng gia trang. Luyện võ trường của Đằng gia trang chính là địa phương huyên náo nhất ở Đằng gia trang này.
" Hắc !" " Hát!" Các âm thanh quát hỗn độn, còn có cả âm thanh những tiếng nói chuyện thỉnh thoảng truyền đến, Đằng Thanh Sơn vừa đi vừa thấy, trên cả Luyện võ trường có một ít thanh niên và một ít thiếu niên nhỏ tuổi, hoặc đang lăn cầu sắt, hoặc đang bê đá khối, hoặc luyện thương thuật. Trừ sáng sớm mỗi ngày có tộc trưởng hướng dẫn các hán tử luyện tập thân thể, còn những khoảng thời gian khác, trên Luyện võ trường đều là mọi người tự động luyện tập.
Ở trên sân luyện võ còn có một ít nữ tử đang giặt quần áo, phơi quần áo, những nữ tử này một bên làm việc, một bên xem các nam nhân này luyện tập.
" Thanh Sơn đến đây." Có vài nữ tử cười đùa chào Đằng Thanh Sơn.
" Đứa nhỏ Thanh Sơn này thực là thông minh, không gây chuyện chút nào, mới bốn tuổi A Lan đã yên tâm để Thanh Sơn một mình tự trông."
Những nữ tử xung quanh cười tán thưởng, Thanh Sơn ở Đằng gia trang ngoại trừ nổi danh là 'Ăn khỏe' mà còn một điều nổi danh nữa là ' Nhu thuận từ bé'. Trẻ con thường rất hay gây phiền toái, mọi người đều biết nuôi một đứa trẻ rất vất vả.
Nhưng Đằng Thanh Sơn lại rất ngoan ngoãn, không làm cha mẹ hắn lo lắng một chút nào.
" Mẹ." Đằng Thanh Sơn đi tới, Viên Lan đang ngồi trên sân Luyện võ trường, trong ngực ôm một đứa trẻ con, đứa trẻ này chính là muội muội của Đằng Thanh Sơn, mới sinh được ba tháng, tên là ' Thanh Vũ'.
" Thanh Sơn, nhìn biểu ca của ngươi ở bên kia." Viên Lan cười nói.
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên cao gần sáu thước, đang không ngừng nâng lên hạ xuống một tảng đá lớn, tảng đá kia ít nhất cung phải một trăm cân. Tảng đá một trăm cân mà có thể dùng tay nâng lên hạ xuống không ngừng như vậy, chứng tỏ lực cánh tay rất mạnh, rất dẻo dai.
" Thế giới này, thiên địa linh khí sung túc, tố chất thân thể của người bình thường ở đây so với người bình thường ở thể giới kiếp trước của ta mạnh hơn đến hai ba lần."
Đằng Thanh Sơn trong lòng cảm khái.
" Biểu ca Thanh Hổ của ngươi, lúc năm ngoái đã có thể giơ cự thạch ba trăm cân. Chín tuổi đã giơ được cự thạch ba trăm cân, có thể nói chính là hảo hán trẻ số một của Đằng gia trang chúng ta."
Viên Lan cảm khái nói, Đằng Thanh Sơn " Vâng !" một tiếng. Đằng Thanh Hổ chín tuổi, thân cao sáu thước, chiều dài ở thế giới này một thước tương đương khoảng hai mươi lăm phân (centimet), nói cách khác Đằng Thanh Hổ thân cao một mét năm, dựa theo tình hình ở thế giới này, một thiếu niên chín tuổi có thể giơ vật nặng khoảng bảy tám mươi cân là chuyện bình thường.
Giơ lên được một trăm cân, lớn lên chắc hẳn là một hảo hán, nếu chín tuổi có thể giơ được ba trăm cân, sao không thể gọi là 'Thiên phú dị bẩm' được.
Mẫu thân Viên Lan nói Đằng Thanh Hổ tương lai chính là hảo hán số một của Đằng gia trang, cũng không phải là quá mơ hồ.
" Biểu ca hắn có thể giơ được cự thạch ba trăm cân, nếu có thể theo ta học tập nội gia quyền, thành tựu sẽ không thể hạn lượng được."
Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ, điều kiện luyện tập Nội gia quyền vô cùng khó khăn, ngay như xã hội lúc trước hầu hết mọi người chỉ luyện tập ngoại gia, còn như trong một ít môn phái nhỏ, chẳng hạn như Thần Thâu môn, thậm chí suy tàn đến mức một người luyện ra nội kính cũng không có, dù sao từ ngoại vào nội vô cùng gian nan.
Luyện thành được nội kính, vạn người mới có một, mà đạt tới cảnh giới Tông sư chỉ sợ một triệu người mới có một, tư chất yêu cầu cao thế nào có thể tưởng tượng ra.
Biểu ca Đằng Thanh Hổ tư chất quả nhiên không tồi," Đáng tiếc ta hiện tại cũng chỉ là một đứa nhỏ, lời nói ra liệu có ai tin không? Hơn nữa hiện tại cũng không thể công khai, hậu quả nếu bị lộ ...."
Đằng Thanh Sơn cũng không suy nghĩ nhiều thêm nữa.
" Này, Thanh Sơn." Lúc này âm thanh từ xa xa truyền đến, chỉ thấy Đằng Thanh Hổ ở xa buông cự thạch xuống, nửa người ở trên cởi trần tràn đầy mồ hôi, hắn cười cười đi tới. Thanh Sơn, mỗi ngày ngươi đều ở ngốc trong nhà làm gì? Đến Luyện võ trường này nhiều một chút, tuổi của ngươi tuy còn nhỏ tuy không thể luyện được lực lượng, nhưng ở nhà buồn cũng không tốt."
Một tiểu hài tử ngồi buồn ở nhà như ông già, tính cách sẽ trở nên hướng nội, chính xác không tốt chút nào.
" Cảm ơn biểu ca." Đằng Thanh Sơn cười nói.
" Chà, Thanh Vũ, Tiểu Thanh Vũ." Đằng Thanh Hổ đi đến bên đứa trẻ, hi hi cười đùa.
" Này Thanh Hổ, người ngươi toàn mồ hôi, đừng đến gần người Thanh Vũ, mau mau đi tắm rửa một chút, mặc quần áo vào." Viên Lan không khỏi khiển trách.
" Trưa nay đệ ăn cơm với ta nhé, ngày hôm qua một huynh đệ đi săn thú đưa tới một con gà hoang, ta đã làm sạch sẽ rồi, đang để ở trong bếp."
" Hay lắm."
Đằng Thanh hổ cười cười chạy tới một chỗ không xa, cầm lấy gáo hồ lô múc nước dội lên người bắt đầu tắm rửa, sau đó cầm một cái khăn lau qua loa trên người một chút rồi mặc quần áo vào.
Đằng Thanh Sơn rất thích biểu ca, trong số những nam nhân của Đằng gia trang là người rất có hào khí, hơn nữa đối với mình cùng muội muội Thanh Vũ cũng không tồi.
" Hả?"
Lỗ tai Đằng Thanh Sơn thoáng động, tu tập nội gia quyền, lục thức của Đằng Thanh Sơn cực kỳ linh mẫn, hắn đã nghe được từ xa xa mơ hồ truyền đến âm thanh ồn ào, dần dần âm thanh trở nên lớn hơn, ngay sau đó ba người phụ nữ đỡ một người nam tử đầu đầy máu, bước nhanh lại đây, trong đó có một người phụ nữ hô to :
" Người mau tới đây, đưa Đại Hầu về nhà hắn."
" Xảy ra chuyện gì?" Cửa lớn của Đằng gia trang mở ra, lập tức không ít người lao ra, cả Luyện võ trường trở nên ồn ào, hỗn loạn.
" Đã xảy ra chuyện gì?"Viên Lan ôm lấy đứa trẻ con trong ngực, đứng thẳng lên.
" Nam nhân đội thứ nhất và thứ hai ở lại bảo vệ trong trang, những người còn lại cầm theo vũ khí, đi theo ta."
Một tiếng hét lớn từ của trang vang lên, Đằng Thanh Sơn lập tức nhận ra đó chính là người dạy thương cho tất cả mọi người ở Đằng gia trang- Đại sư phó Đằng Vĩnh Tương. Đại sư phó lệnh một tiếng, nhất thời cả Luyện võ đường trở thành một mảnh huyên náo, tin tức truyền đi rất nhanh.
" Là bọn người bên ngoài theo chúng ta đi làm về đây, con mẹ chúng nó, giết hết bọn chúng."
Đằng Thanh Hổ cũng cầm lấy một cây trường thương, quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
" Thanh Sơn, có đi hay không?" Đằng Thanh Sơn liền từ trên mặt đất tùy ý nhặt một viên đá khá lớn.
" Ngươi chuẩn bị dùng đá để ném người?" Đằng Thanh Hổ không khỏi cười khổ," Tảng đá nhỏ như vậy, lại với khí lực của ngươi, vô dụng thôi."
" Đi thôi biểu ca, mẫu thân ta đã đưa muội muội trở về rồi, nếu mẹ ta đến sẽ không đồng ý cho ta đi đâu."
Đằng Thanh Sơn không giải thích nhiều, phần lớn kinh mạch trong cơ thể hắn chưa được đả thông, chỉ là ' Kinh mạch hỗn tạp chất' trong người một đứa trẻ con rất ít, hơn nữa kinh mạch hai tay được luyện rất tốt. Lúc trước Đằng Thanh Sơn khi lần đầu tiên có được một tia nội kính, liền dùng bàn tay đánh xuyên vào mặt đất, khi đó kinh mạch hai tay hắn liền được đả thông.
Sử dụng nội kính, dùng thủ pháp ném phi đao để ném đá, khi truyền nội kính vào trong viên đá thì uy lực không thể kém hơn so với viên đạn là bao nhiêu. Đương nhiên khí lực cơ thể của Đằng Thanh Sơn vẫn còn nhỏ, cũng chỉ có thể dựa vào nội kính.
" Đi thôi, yên tâm, biểu ca sẽ bảo hộ cho ngươi." Đằng Thanh Hổ tràn đầy tự tin, cầm một thanh trường thương rồi mang theo Đằng Thanh Sơn đi theo nhóm người ngựa lớn phía trước, vọt ra ngoài.
Last edited by Zeus; 23-10-2009 at 08:57 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hailua2523
Dịch: Tiền Như Mạng + Vbi
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Mùa xuân, cây cỏ đâm trồi nảy lộc.
Một con mương nằm giữa hai bờ ruộng lớn, cỏ dại mọc đầy, nhưng lúc này, hai bên bờ ruộng đều có hơn mười người đang tay không đánh lộn.
"Dừng tay."Một tiếng hét lớn từ xa truyền đến.
Chỉ thấy ở ngoài xa, có một nhóm người đang chạy như bay lại, lớn tiếng quát chính là một nam tử gầy gò đang chạy ở hàng đầu , bất quá cho dù là muốn dập lửa nhưng không ai trong đám người kia dừng lại. Gã nam tử gầy gò chỉ trong hai ba bước đã lập tức vọt vào trong đám người. Chỉ thấy mỗi lần trường thương trong tay hắn,mỗi lần vung ra thì một người bị đánh bay.
Trong nháy mắt, bẩy tám gã đại hán đã bị đánh bay lăn lông lốc.
"Là người của Lý gia trang các ngươi đã đả thương Đại Hầu ?"
Gã nam tử gầy gò vừa cất lời chính là sư phó của Đằng gia trang, người đã dạy mọi người luyện thương - đại sư phụ ‘ Đằng Vĩnh Tương ’.
"Đằng sư phó, chúng ta xả kênh thoát nước ở bên trong đồng ruộng của chúng ta, người của Đằng gia trang các ngươi dựa vào cái gì mà lại chặn con đập của chúng ta lại!" Gã Lý gia trang tráng hán trên người vẫn còn vết thương, phẫn nộ quát.
Lúc này, Đằng gia trang một đám người đều đã tới.
Một người ccon gái bên phía Đằng gia trang lập tức chửi to :
"Con chó vô tâm vô phế kia, lập xuân rồi, ông trời còn không cho mưa đến một lần, ruộng đồng các ngươi thiếu nước, ruộng đồng của chúng ta lại không thiếu nước à? Phải vất vả đắp đập như thế nào?Nước chỉ để cho Lý gia trang các ngươi sử dụng,còn ruộng đồng của Đằng gia trang chúng ta lại không cần sao ?"
Lúc này đã bốn tuổi, Đằng Thanh Sơn vóc người vẫn còn nhỏ, đã dễ dàng lách lên phía trước đám đông.
"Giành nước?" Đằng Thanh Sơn nghe xong, lúc này mới hiểu được nguyên nhân của sự việc.
Từ kiếp trước cho tới giờ, chưa làm qua việc nhà nông, có rất nhiều sự việc không hiểu, nhưng việc lúa mạch muốn sinh trưởng thì buộc phải có nước, thì Đằng Thanh Sơn vẫn hiểu. Nếu không đủ nước thì phỏng chừng sẽ mất mùa.
"Bất quá, mặc dù bọn họ đánh nhau, nhưng không có chết người, cũng không huy động đến vũ khí." Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua, phát hiện đồng ruộng có một số công cụ cuốc xẻng. Vừa rồi hai bên thôn trang đánh nhau đều là dùng quyền cước, mặc dù có người bị thương, đổ máu, nhưng không có ai mất mạng.
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua thì đã hiểu.
"Nếu Đằng gia trang có một người chết thì e rằng toàn bộ các nam nhân của Đằng gia trang đã đến chém giết. Đây chỉ là giành nước, còn may. Nếu là có người mất mạng thì hai thôn trang sẽ có đại hỗn chiến." Đúng lúc này, có một nhóm đông người từ một hướng đang hoả tốc chạy lại.
"Thanh Sơn, đừng chạy loạn a." Lúc này, biểu ca ‘ Đằng Thanh Hổ ’ cũng đã đến trước mặt, lập tức bế lấy Đằng Thanh Sơn:
"Nơi này đang hỗn loạn, ngươi chỉ là một tiểu hài tử, bị đụng phải một chút thì sẽ bị thương ngay đó. Phải cẩn thận một chút."
"Ân." Đằng Thanh Sơn cười nhìn biểu ca mình.
"Hà! Người của Lý gia trang cũng đã đến." Đằng Thanh Hổ nhìn về phía xa xa.
"Đằng Vĩnh Tương!"
Một tiếng tiếng hét lớn vang lên, một gã đại hồ tử thân thể cường hãn chạy nhanh tới.
"Sư phó." Các tộc nhân của Lý gia trang lập tức tránh sang một bên.
Đằng Vĩnh Tương là thương thuật sư phó của cả Đằng gia trang, còn đại hồ tử mãnh hán này tên là ‘ lý lương ’, chính là là sư phó của Lý gia trang.
"Còn chưa có việc gì ." Đại hồ tử tráng hán vừa đảo mắt nhìn qua bốn phía thì lập tức đã có một gã tộc nhân của Lý gia trang thấp giọng kể lại.
"Lý Lương!" Đằng Vĩnh Tương sẵng giọng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua một vòng:
"Ngươi cũng biết, trời không cho mưa, ruộng đồng của các ngươi cần tưới tiêu, ruộng đồng của chúng ta cũng cần phải tưới tiêu ! Nhưng nước đập nhiều đến như vậy, ngươi thử nói xem là nên làm cái gì bây giờ?"
“Xả nước từ con đập, các con mương sẽ bị ngập tràn.Mọi người phải lập tức đem máng ra chặn khai dòng.Như vậy,mực nước sẽ lui đi,nước trong mương mới không đảo dòng.Nhưng,nước nhiều đến như vậy,phải phân ra làm sao?
"Làm sao hả?" Gã đại hồ tử tráng hán ‘ Lý lương ’ cầm một thanh thiết thương, cười nhạo nói:
"Đơn giản, chúng ta đến đánh một trận, nếu ta thắng thì nước để lại cho Lý gia trang chúng ta sử dụng. Nếu ngươi thắng thì nước để lại cho Đằng gia trang các ngươi dùng. Thế nào, ngươi có dám một lần?"
Nói đến đây, Lý lương liền cắm thanh thiết thương xuống bờ ruộng.
Đằng Vĩnh Tương ánh mắt hơi hơi nheo lại.
"Xem ra, đại bá hắn không mạnh bằng tên đại hồ tử Lý Lương kia." Đằng Thanh Sơn thấy thế, liền âm thầm phỏng đoán.
"Lý Lương." Đằng Vĩnh Tương cười lạnh nói:
"Nước trên con mương này cực kỳ trọng yếu. Ngươi chỉ sợ là vẫn chưa đủ quyền mà đánh cược."
Đại hồ tử Lý Lương cứng lại.
Nước ở chỗ này có quan hệ đến lương thực thu hoạch, đích xác là hắn không có đủ tư cách có thể đặt cược.
"Nếu ngươi muốn hơn thua với ta thì chúng ta hãy đặt cược cái khác mà so tài. Còn hôm nay thì chúng ta nên đàm phán về việc phải giải quyết chỗ nước này như thế nào. Còn nếu như óc của ngươi chỉ như óc lợn thì hãy đứng qua một bên, chờ tộc trưởng của các ngươi đến đây bàn bạc." Đằng Vĩnh Tương rất bình tĩnh.
Đúng lúc này, Lý gia trang đám người dày đặc tách ra tạo thành một lối đi.
Một lão giả râu tóc dựng đứng bước đến gần.
"Lý tộc trưởng." Đằng Vĩnh Tương chắp tay.
"Vĩnh Tương, Đằng lão đâu?" Lão giả tùy tiện nói.
"Tộc trưởng sẽ lập tức đến ngay." Đằng Vĩnh Tương nói.
Đằng Thanh Sơn nghe xong liền hiểu được,lão nhân nhìn như mãnh tướng Trương Phi này, hẳn là Lý gia trang tộc trưởng.
"Ha ha. . . . . ." Người chưa tới, tiếng cười to sang sảng đã vang lên.
"Ngoại công." Đằng Thanh Sơn lập tức quay đầu.
Chỉ thấy một lão giả lưng hùm vai gấu bước lại, đúng là Đằng gia trang tộc trưởng - Đằng Vân Long ’,đi bên cạnh Đằng Vân Long là một nam tử tay cầm thiết thương, đúng là phụ thân của Đằng Thanh Sơn - Đằng Vĩnh Phàm ’. Chỉ thấy Đằng Vân Long đi đến , cất cao giọng nói, "Lý Hỏa Quân, sự tình ngươi hẳn là đã biết, nói đi,giải quyết như thế nào?."
"Đằng Vân Long, ngươi thật đúng là rõ ràng." Lý gia trang tộc trưởng Lý Hỏa Quân cười vang :
"quy củ cũ thôi!"
"Đàn đấu, vẫn là một chọi một!" Đằng Vân Long nói.
"Cái gì là đàn đấu? Một chọi một?"
Đằng Thanh Sơn nhỏ giọng hỏi biểu ca Đằng Thanh Hổ bên cạnh.
Đằng Thanh Hổ thấp giọng nói: "Thanh Sơn, hai thôn trang nếu có tranh chấp, bình thường đều dùng võ lực phân cao thấp. Đàn đấu, chính là mỗi bên phái ra bằng số hảo hán, không được dùng vũ khí,quyết thắng đối phương.Nếu người của bên nào bị đánh đến không đứng dậy nổi, người bên kia coi như thắng lợi. Đàn đấu bình thường có chút thảm khốc, nói không chừng sẽ xuất hiện tử vong. Mà một chọi một, không nói, ngươi cũng có thể nghĩ được."
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Lý gia trang tộc trưởng thoáng suy nghĩ, liền cười nói: "Như vậy, một chọi một, chúng ta tỷ thí ba tràng. Một ngày có mười hai canh giờ,thắng lợi một tràng,bên thắng đó sẽ hoàn toàn sử dụng nước bốn canh giờ! Thắng hai tràng, sử dụng nước tám canh giờ, ba tràng mà toàn thắng,bên thắng toàn quyền dùng nước. Bên thua,sẽ không được quyền sử dụng nước!"
Đằng Vân Long thoáng suy nghĩ.
"Cứ thế đi." Đằng Vân Long gật đầu đồng ý.
Hai đại tộc trưởng gật đầu, sự tình liền cứ như vậy định ra.
"Nơi này địa phương quá nhỏ, chúng ta đến Huyết Sa nhai quyết đấu." Đằng Vân Long nói.
"Đi." Lý Hỏa Quân cũng gật đầu.
Lúc này, dưới sự dẫn đầu của hai đại tộc trưởng , hai tộc nhân mã đều xuất phát, đi đến Huyết Sa nhai.
"Thanh Sơn, ngươi thế nào lại chạy đến đây." Viên Lan ôm lấy Đằng Thanh Sơn, có chút tức giận khiển trách, "Nơi này nhiễu loạn, ta còn nghĩ là ngươi ở trong thôn ! Thanh Hổ, là ngươi mang đệ đệ tới đây hả ?. Đệ đệ còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện. Nhưng ngươi còn nhỏ lắm hả?Sao lại mang đệ đệ đến đây."
"A lan." Lúc này, phụ thân Đằng Vĩnh Phàm đi tới, "Tốt lắm, đừng mắng nó nữa , đi, cùng đi Huyết Sa nhaii." Nói xong, Đằng Vĩnh Phàm ôm lấy Đằng Thanh Sơn, "Con trai ngoan , lần này tỷ thí, ngươi cần phải nhìn cho thật tốt, về sau trưởng thành, cũng phải trở thành một hảo hán, nếu ngươi về sau có thể lợi hại giống biểu ca ngươi , ha ha, cha ngươi,ta đây sẽ chẳng mong ước gì hơn."
Biểu ca Đằng Thanh Hổ, chín tuổi có thể nâng lên ba trăm cân, tuyệt đối là thiên phú dị bẩm, rất nhiều người đều cho rằng, tương lai hắn chính là Đằng gia trang đệ nhất hảo hán. Phụ thân đối với con của mình mong được như thế, cũng không khó lý giải.
"Vượt qua biểu ca?" Đằng Thanh Sơn ngẫm nghĩ, nhưng không có nói gì.
******
Phía sau Huyết Sa nhai là một mảnh đất trống trơ,nơi này tụ tập gần ngàn người.
"Vòng tròn này, đại khái chu vi chừng năm trượng ! Mỗi lần tỷ thí,hảo hán của đằng gia trang cùng Lý gia trang đều phải tay không đi vào. Đến khi, ai bị đánh đến không đứng dậy nổi. Hoặc là, bị đánh bật ra khỏi vòng, đều tính thua. Bên còn lại sẽ tính là thắng." Một ngân phát lão giả chống quải trượng cất cao giọng nói.
Hai vị tộc trưởng nhìn nhau.
"Mỗi một tràng thắng lợi, là có thể dùng nước bốn canh giờ." Ngân phát lão giả cất cao giọng nói, "Hiện tại, mời hai vị tộc trưởng,mỗi bên phái ra ba vị tộc nhân, dựa theo trước sau trình tự viết ra."
"Đến lúc đó,trên danh sách vị đứng đầu tiên sẽ cùng vị đầu tiên tỷ thí, vị thứ hai cùng vị thứ hai tỷ thí, vị thứ ba cùng vị thứ ba tỷ thí!" Ngân phát lão giả nói liền rõ ràng một hơi.
Loại phương pháp này, cũng phòng ngừa kế “Điền Kỵ đua ngựa “. Cái loại sự tình phát sinh như thế này, sẽ làm cho không thể biết trình tự đối phương phái ra tộc nhân là ai, tự nhiên không thể định ra kế hoạch.
"Chúng ta đã xong." Đằng Vân Long cười nói, trong tay nắm hé ra hồng chỉ(giấy viết).
"Chúng ta cũng đã xong ." Lý Hỏa Quân cũng hé ra hồng chỉ.
Ngân phát lão giả chống quải trượng, thu hai tờ hồng chỉ, bắt đầu tuyên đọc: "Bên Đằng gia trang , lên sân tràng trình tự, phân biệt là Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vĩnh Tương!Bên Lý gia trang, phân biệt là Lý Ô Thiên , Lý Lương, Lý Kim Phúc!"
Đằng Vĩnh Lôi đối chiến Lý Ô Thiên.
Đằng Vĩnh Phàm đối chiến Lý Lương.
Đằng Vĩnh Tương đối chiến Lý Kim Phúc.
"Lý Kim Phúc?" Bên Đằng gia trang không ít người đều nghi hoặc đứng lên.
Phải biết rằng, Lý Lương, Lý Ô Thiên tên đệm đều là chữ “Ô”, Lý Lương sở dĩ không gọi là Lý Ô Lương là bởi vì vần Ô Lương , hai chữ vần như Vô Lương , trong nhà trưởng bối mới trực tiếp gọi hắn là Lý Lương . Về phần Lý Kim Phúc, rõ ràng so với Lý ô Thiên, Lý Lương hai người thấp hơn một tầng bối phận.
"Đứa nhỏ Lý Kim Phúc kia, năm nay hẳn là mới hơn chục tuổi."Bên Đằng gia trang xôn xao bàn luận . "Thế nhưng cũng xuất chiến."
"Phụ thân cũng muốn xuất chiến?" Đằng Thanh Sơn nghe được,liền chú ý tới điểm này, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Dịch: hoanghaiha + tap_chung_quoc
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Đằng Vĩnh Phàm cùng hai người Đằng Vĩnh Tương và Đằng Vĩnh Lôi đang ở cùng một chỗ, ba người đó đều đang hoạt động gân cốt.
"Đằng gia trang ta xuất chiến ba người này, Đại bá Đằng Vĩnh Tương, là sư phụ dạy thương pháp trong tộc, thực lực đứng số 1 số 2. Đằng Vĩnh Lôi thúc thúc, là thủ lĩnh của đội săn thú trong trang, thực lực cũng rất mạnh. Cha ta tuy ít khi xuất thủ, nhưng xem ra cũng là cao thủ." Đằng Thanh Sơn trong lòng cảm thán.
Dân phong(cách sống) bưu hãn, trong một sơn trang đã có không ít hảo thủ, cả thế giới này cường giả nhiều đến mức nào.
"Rốt cuộc cũng đánh rồi." Đằng Thanh Hổ ở bên cạnh Đằng Thanh Sơn hai mắt sáng rực lên, vô cùng kích động.
"Trận chiến đầu tiên !"
Ngân phát lão giả chống nạng, nhìn mọi người xung quanh cất cao giọng "Đằng gia trang Đằng Vĩnh Lôi đối chiến với Lý gia trang Lý Ô Thiên, hai vị hảo hán, mời vào vòng chiến."
"Cận thận công phu ở chân của Lý Ô Thiên kia." Đằng Vĩnh Tương nhắc nhở.
"Xem ta đây."
Đằng Vĩnh Lôi cười tự tin, bước vào trong vòng chiến, còn Lý Ô Thiên ở bên kia cũng nói với nhóm tộc nhân ở chung quanh mấy câu, rồi cũng rất tự tin tay không tiến vào trong vòng chiến đường kính năm trượng. Chỉ thấy Đằng Vĩnh Lôi kéo áo ngắn trên người xuống, vất ra khỏi vòng tròn, lộ ra nửa thân trên cường tráng.
Lý Ô Thiên kia cũng cởi áo vất ra, hiện thân thể cường tráng.
"Đằng Vĩnh Lôi, hôm nay ngươi sẽ phải thua không thể nghi ngờ, sớm nhận thua một chút đi, sẽ đỡ phải chịu khổ." Lý Ô Thiên làn da ngăm đen, dáng vẻ hung dữ như một con hổ.
"Sau trận chiến này, ngươi chuẩn bị nằm giường nửa năm đi." Đằng Vĩnh Lôi khinh thường một câu.
Hai vị hảo hán của hai tộc này, còn chưa động thủ đã muốn uy hiếp tinh thần của đối phương rồi.
" Hai vị !" Ngân phát lão giả chống nạng ánh mắt đảo qua hai người một lượt, " Bắt đầu đi!"
" Mời !" Lý Ô Thiên chắp tay nói.
" Mời !" Đằng Vĩnh Lôi cũng chắp tay.
Trong nhất thời, một ngàn người tụ tập xung quanh tạo thành một vòng tròn, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng giữa sân. Cuộc chiến đấu này không chỉ liên quan đến nước mà còn quan hệ đến vinh dự của mỗi tộc, tất cả mọi người đều chờ đợi, đều mong tộc của chính mình có thể thắng.
Đằng Vĩnh Lôi một tay đặt ở trước quai hàm, một tay đặt tại chỗ eo sườn, vô cùng cẩn thận bắt đầu di chuyển trong vòng.
Lý Ô Thiên kia để hai tay trước ngực, hai chân tả hữu thỉnh thoảng nhấc lên, tựa hồ có thể đá ra bất kỳ lúc nào.
Nhất thời, cả trường đấu đều trở nên yên lặng.
Đằng Thang Sơn im lặng quan sát " Đằng Vĩnh Lôi thúc thúc công phu hầu hết tập trung trên đôi tay, mà Lý Ô Thiên kia hình như lại ở đôi chân, dường như hai chân khá là lợi hại, hai tay chủ yếu là che các bộ phận yếu hại."
Thường nói, hai tay là một phiến cửa phòng thủ, đánh người toàn dựa vào hai chân, bất quá cũng không phải tất cả đều như vậy, như công phu của Đằng Thang Sơn thì đại đa số đều tập trung trên cánh tay.
Đằng Vĩnh Lôi cùng Lý Ô Thiên đều đang quan sát đối thủ.
" Xuy !" Lý Ô Thiên đột nhiên tiến tới, chân trái đột nhiên đá lên, quét thẳng về phía cằm của Đằng Vĩnh Lôi.
" Hô!" Tiếng gió rít xẹt qua trước mặt Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Lôi vội lùi về sau.
Chấn trái Lý Ô Thiên vừa quét qua, chân phải nối liền đá về phía Đằng Vĩnh Lôi. Đằng Vĩnh Lôi hai mắt như độc xà nhìn chằm chằm một cước này của đối thủ, bàn tay phải vốn đang co rút kia đột nhiên phóng thẳng ra, giống như tia chớp bất ngờ đánh trực tiếp lên mặt chân của đối thủ.
" Bồng !" Một tiếng, đùi phải của Lý Ô Thiên bị vỗ mạnh, thân hình không khỏi bất ổn.
"Haaaa !" Đằng Vĩnh Lôi khẽ quát một tiếng, mượn thế xoay người đá 'Toàn Phong Cước'.
"Hô !" Chân trái tựa như đại đao, quét mạnh về phía đối phương.
Lý Ô Thiên không kịp lùi về sau, người ngửa ra sau tránh được cước này, tay phải chống xuống đất, tựa như một cái phong luân, đá quét ngang mặt đất.
Ngay sau khi lùi về phía sau, Đằng Vĩnh Lôi đột nhiên lao về phía trước, áp sát Lý Ô Thiên còn đang chưa đứng vững kia, hai quyền tựa như hai viên đạn pháo điên cuồng đánh xuống.
" Bồng bồng ~~" Lý Ô Thiên bị ép nằm trên đất kia mặt bị trúng hai quyền, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, máu tươi phún ra, yết hầu của Lý Ô Thiên gian nan phát ra một tiếng gào rít tựa như mãnh thú, sống lưng duỗi thẳng, hai đầu gối điên cuồng thúc thẳng lên Đằng Vĩnh Lôi đang ở trên, lực lượng đùi mạnh mẽ khiến cho Đằng Vĩnh Lôi bay lên.
" Chết đi !"
Lý Ô Thiên trên mặt tràn đầy máu tươi gào lên, hai chân tựa như ảo ảnh liên tiếp đá về phía Đằng Vĩnh Lôi còn chưa được ổn định kia.
" Phốc phốc !"
Đằng Vĩnh Lôi dùng hai tay, liên tiếp ngăn cản hai chân.
" A ~~" Lý Ô Thiên rống lên, đột nhiên lao tới, hai chân điên cuồng đá ra, khiến cho Đằng Vĩnh Lôi trong nháy mắt phải liên tục lùi về phía sau.
" Không thể lùi nữa !" Bên phía Đằng gia trang đột nhiên có người hô lên.
Đằng Vĩnh Lôi giật mình.
Nguyên lai hắn đã lùi đến sát vạch rồi, giờ mà lui nữa sẽ ra ngoài vòng.
" A!" Đúng lúc này, Lý Ô Thiên bay vọt người lên, hai chân không để ý gì nữa, đồng thời đạp ra.
Né tránh không kịp.
"Bồng" Đùi phải của đối phương đá thẳng vào ngực hắn, Đằng Vĩnh Lôi miệng phun một ngụm máu tươi, cả người sắp phải văng đi.
Đúng lúc này.
"Đi cho ta." Đằng Vĩnh Lôi gầm nhẹ một tiếng, hai tay duỗi thẳng ra, mạnh mẽ nắm chặt lấy đùi phải của đối phương, mạnh mẽ ngửa người ra sau, đem đối phương quật thẳng về phía sau lưng. Lý Ô Thiên kia cả người bị quăng cao đến hai trượng, sau đó " Bồng !" một tiếng thật mạnh đập trên mặt đất, khiến bụi bay mù mịt.
Mà Đằng Vĩnh Lôi cũng nửa quỳ trên mặt đất, tay ôm lấy ngực.
" Lôi tử !"
" Vĩnh Lôi !"
Đằng gia trang không ít người lao vọt đến.
"Thiên ca"
"Cha"
"A Thiên"
Không ít người của Lý gia trang đồng dạng chạy tới ôm lấy Lý Ô Thiên
Đằng Vĩnh Phàm xoa đầu Thanh Sơn nói "Yên tâm, chỉ là ngực bị một cước, có lẽ phải tu dưỡng một hai tháng, vấn đề thật ra không lớn"
Đằng Thanh Sơn thầm thở nhẹ một hơi.
Đằng Thanh Sơn rất quen thuộc Đằng Vĩnh Lôi, dù gì hắn cũng là thủ lĩnh của đội săn bắt, vẫn thường mang thú săn được tới nên rất quen thuộc Đằng Thanh Sơn.
"Trận đầu tiên kết thúc, Đằng Vĩnh Lôi của Đằng gia trang cùng Lý Ô Thiên của Lý gia trang đều đồng thời ra khỏi vòng, hòa!" Lão già chống nạng cao giọng nói.
Người của hai tộc đứng xem đều cảm thấy khẩn trương.
Không ngờ trận đầu tiên đã xuất hiện tình huống như vậy.
"Cha, cẩn thận một chút" Đằng Thanh Sơn nhịn không được nói, hắn nhận ra loại đả đấu này rất có khả năng xuất hiện tử vong.
"Phàm ca, đừng sơ ý" Viên Lan cũng lo lắng nhìn chồng mình.
Đằng Vĩnh Phàm gật gật đầu chào mọi người xung quanh
"Đằng gia trang Đằng Vĩnh Phàm, Lý gia trang Lý Lương hai vị mời vào vòng chiến" Lão già chống nạng cao giọng nói.
"A Phàm, xử đẹp Lý Lương kia cho ta" Đại sư phụ Đằng Vĩnh Tương trong tộc không do dự nói.
Đằng Vĩnh Phàm mỉm cười bước vào vòng chiến
"Ha ha, Đằng Vĩnh Phàm, trước giờ vẫn muốn giao thủ với ngươi nhưng ngươi cứ rúc đầu trong Đằng gia trang luyện sắt. Hôm nay ta cho ngươi kiến thức một chút Thiết Quyền của Lý Lương ta" mãnh hán râu rậm Lý Lương cười to, đột nhiên cởi bỏ y phục, thuận tay quăng ra, bước vào vòng chiến.
Trên người Lý Lương rất nhiều lông, trên ngực một mảng đen thui, lông ngực rất dày.
"Được, vậy để ta coi Thiết Quyền của ngươi thế nào" Đằng Vĩnh Phàm mỉm cười cũng quăng áo vải ra, lộ ra thân hình cường tráng. Cơ vai, lưng của Đằng Vĩnh Phàm rất phát triển. Lưng, vai đều nổi gồ lên tựa hồ như dấu dưới đó một đôi cánh. Hai tay vạm vỡ như bắp đùi thiếu niên.
Đằng Thanh Sơn hai mắt sáng lên "Cha dù rất ít khi động thủ nhưng qua nhiều năm tháng rèn sắt, sức mạnh hai tay đã đạt tới mức đáng sợ"
Đối với cha, Đằng Thanh Sơn càng thêm tự tin.
Hai người đối chiến, ngoài thực lực còn phải phát huy khả năng của mỗi người khi lâm trận.
"Hai vị, bắt đầu đi" Lão già chống nạng lên tiếng.
"Mời" "Mời"
Đằng Vĩnh Phàm và Lý Lương cùng chắp tay, sau đó hơi lui về sau cẩn thận quan sát đối thủ.
"Lý Lương, không phải ngươi nói cho ta kiến thức Thiết Quyền của ngươi sao?" Đằng Vĩnh Phàm cười to, bước nhanh tới trước, bá đạo vô cùng.
"Hừ" Lý Lương cười lạnh, nhanh như chớp từ bên áp sát lại, hai tay dồn sức, ngay lúc lại gần Đằng Vĩnh Phàm, hữu quyền không chút lưu tình đánh vào chỗ dưới xương đòn gánh của Đằng Vĩnh Phàm.
"Ha ha.." tay trái Đằng Vĩnh Phàm tùy ý vung lên, đẩy quyền của Lý Lương qua một bên. Đằng Vĩnh Phàm thuận thế đâm thẳng một quyền.
Tay trái Lý Lương đã sớm ngăn cản.
"Bùng" âm thanh trầm trầm như tiếng trống vang lên.
Quyền của Đằng Vĩnh Phàm sau khi đánh trúng tay trái của Lý Lương, tốc độ cơ hồ không chút biến hóa, đánh tiếp lên lồng ngực Lý Lương.
"Cách" tiếng xương vỡ nát, Lý Lương thấy ngực đau nhức, sau đó cả người bay lên, rơi ra ngoài vòng.
Một mảnh yên lặng!
Không ai nghĩ tới sư phụ dạy võ của Lý gia trang chưa tới một hiệp đã bị Đằng Vĩnh Phàm đánh bay, căn bản không cùng một cấp bậc.
"Phàm ca giỏi quá!"
"Phàm ca"
Bên Đằng gia trang vang lên tiếng hoan hô, mọi người la hét, kích động vô cùng.
"Lý Lương!"
"Sư phó"
Phía Lý gia trang không ít người lúc này mới tỉnh lại, vội ùa tới.
"An tâm" Đằng Vĩnh Phàm lên tiếng "Lúc cuối cùng ta đã thu lại ba thành lực, Lý Lương còn chưa chết được" Sau đó Đằng Vĩnh Phàm đến bên vợ và con , ôm lấy Đằng Thanh Sơn nựng "Con trai ngoan, cha con thế nào?"
Cảnh một đứa bé giương ngón cái lên khiến không ít người của Đằng gia trang bật cười. Rất hiển nhiên, thắng lợi áp đảo của Đằng Vĩnh Phàm khiến người Đằng gia trang vô cùng thống khoái.
Lý gia trang không ít người sững sờ không nói nên lời, Đằng Vĩnh Phàm quá mạnh. Bọn họ dù sao đã từng thấy sư phụ Lý Lương có thể nhấc lên cự thạch nặng bảy trăm cân. Sức của cánh tay mạnh như vậy nhưng trước mặt Đằng Vĩnh Phàm lại không có sức phản kháng. Đằng Vĩnh Phàm thực ra mạnh cỡ nào?
"Không hổ là tộc trưởng đời kế của Đằng gia trang, đứa nhỏ Đằng Vĩnh Phàm thật không tệ" tộc trưởng Lý Hỏa Quân của Lý gia trang cười nói.
"Ha ha" Đằng Vân Long cười đắc ý.
Đằng Vĩnh Phàm dù sao cũng là con rể của hắn, lại là đệ tử đắc ý, hắn đương nhiên tự hào.
"Kim Phúc, chuẩn bị một chút đi" trên mặt Lý Hỏa Quân mang vẻ đắc ý, cao giọng nói. Vị xuất trận thứ ba của Lý gia trang chính là Lý Kim Phúc.
"Dạ, gia gia"
Giọng nói thuần phác và hùng hậu vang lên.
Đằng Thanh Sơn không khỏi ngoái đầu, không ít người Đằng gia trang quay đầu nhìn. Thanh niên thân cao tám xích, lưng hùm vai gấu bước tới. Thanh niên hai mắt như chuông đồng, mỗi sợi tóc trên đầu như cương châm dựng đứng, trên người khoác đơn giảm tấm da thú, tựa hồ như dã nhân (người hoang dã chứ không phải con dã nhân) từ trong núi ra.
Trên vai hắn còn vác một cây lang nha bổng xám đen phủ đầy gai nhọn.
"Hừ" thiếu niên cường tráng như dã thú múa lang nha bổng vài cái khiến người ta hoài nghi cây lang nha bổng này làm bằng gỗ, sau đó hắn quăng qua bên cạnh.
Đập xuống mắt đất phát ra một tiếng "Bồng" nặng nề, có thể tưởng tượng được cây lang nha bổng này bao nặng.
"Cây lang nha bổng này hoàn toàn bằng sắt đúc thành ha, nặng bao nhiêu?" Đằng Vân Long có chút kinh ngạc nhìn Lý Hỏa Quân.
"May là thanh Lang nha bổng của đứa cháu Kim Phúc ta cũng chỉ có 122 cân!" miệng Lý Hỏa Quân tùy ý nói nhưng trên mặt không dấu được vẻ đắc ý.
Mọi người bên Đằng gia trang muốn nhảy dựng lên. Muốn sử dụng vũ khí nặng 122 cân, lại còn múa lên như không, sức hai tay tuyệt đối phải hơn ngàn cân. Thường nói 'nhất lực hàng thập hội'. Chỉ một lực khí đáng sợ đó đã khiến dân chúng bên Đằng gia trang cảm thấy khẩn trương.
(Nhất lực hàng thập hội - 一力降十会: một kẻ khỏe hơn người đánh thắng 10 người biết võ)
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
" Trận thứ ba, Đằng gia trang Đằng Vĩnh Tương, Lí gia trang Lí kim phúc. Hai vị, xin mời vào tiến nhập vòng trong vòng." Một ngân phát lão giả chống cây quải trượng nói.
Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan sát Lí kim phúc: " Lí kim phúc này xem sát khí trong ánh giống như một conn dã thú."
Đằng Thanh Sơn cảm thấy có một tia lo lắng cho đại bá‘ Đằng Vĩnh Tương’.
" Vĩnh Tương, cẩn thận một chút, đừng trực tiếp ngạnh kháng với hắn ." Đằng Vĩnh Phàm nhỏ giọng."
Lí kim phúc này lực lượng trên cánh tay tuyệt đối không dưới ta." Ở Đằng gia trang, luận về lực lượng, Đằng Vĩnh Phàm chính là đệ nhất nhân, điều này là không cần phải nói nhiều. Ngay cả Đằng Vĩnh Phàm đều nói như vậy, có thể tưởng tượng được là thực lực của đối thủ mạnh như thế nào.
" Hiểu " Đằng Vĩnh Tương hơi gật đầu.
Hơn một ngàn nhười đang quan chiến hoàn toàn im lặng.
Lí kim phúc hai mắt như chuông đồng quét về phía Đằng Vĩnh Tương, rồi sau đó bước vào trong vòng chiến, trầm thấp nói:
" Ngươi nhanh lên."
Đằng Vĩnh Tương ánh mắt hơi nheo lại, rồi sau đó cũng bước vào trong vòng chiến.
Hai người đối mặt với nhau, Đằng Vĩnh Tương giờ phút này không dám có một tia lơ đễnh, trán đổ mồ hôi ròng ròng :
" Hai vị, bắt đầu." Ngân phát lão giả thanh âm còn chưa dứt thì Lí kim phúc đã di chuyển.
" Hống~~~"
Lí kim phúc trong miệng phát ra tiếng rống giận như tiếng rống của một con mãnh thú, hai tay hai chân cùng xuất động, cả người giống như một lão hổ cực nhanh lao về phía Đằng Vĩnh Tương. Đặc biệt là Lí kim phúc trên người mặc bộ trang phục bằng da thú khiến cho hắn càng thêm giống một đầu dã thú.
" Thật nhanh."
Đằng Vĩnh Tương bạo lui:
" Vốn định dựa vào tốc độ để chiến đấu với hắn , nhưng có vẻ như là tốc độ của hắn so với ta thì còn nhanh hơn."
" Hoa! Hoa!"
Như mãnh hổ quăng tới, hai móng vuốt trực tiếp bổ vào trên người Đằng Vĩnh Tương. Lí kim phúc hai mắt trợn trừng tóe hung quang. Hai tay vung lên, cả người voth đến, hai tay tựa như thiết quyền, liên tiếp bổ tới.
Đằng Vĩnh Tương không kịp né tránh, chỉ có thể nghênh đón.
" Bồng! Bồng! Bồng!"...... Liên tiếp trọng quyền hạ xuống, Đằng Vĩnh Tương trực tiếp đón hai quyền, hai quyền chấn thẳng vào trên ngực hắn, mạnh mẽ kích bay cả người hắn ra ngoài vòng tròn, máu tươi từ trong miệng không ngừng tràn ra.
" Vĩnh Tương." Vẫn đang bế Đằng Thanh Sơn trong tay, Đằng Vĩnh Phàm lập tức chạy đến.
" Đại bá."
Đằng Thanh Sơn cũng cẩn thận quan khán.
" Hừ, ngươi không giết thúc thúc ta, ta cũng hạ thủ lưu tình mà tha cho hắn một mạng. Quyền đầu của ta kích vào trên người hắn cũng chỉ dùng có năm phần lực, hắn còn không chết được." Lí kim phúc thanh âm khàn khàn, đồng thời nhìn chằm chằm Đằng Vĩnh Phàm."
Đằng Vĩnh Phàm, thực lực của ngươi cũng không tồi...... Đằng gia trang, cũng chỉ có ngươi xứng làm đối thủ của ta."
Đằng Vĩnh Phàm ngẩng đầu nhìn lại. Lí kim phúc Thân cao thước tám trông như một pho tượng ma thần, đang nhìn chằm chằm Đằng Vĩnh Phàm cười nhạo nói:
" Đáng tiếc, ngươi ở lại trong gia trang này thì cả đời cũng chỉ như vậy." Nói xong liền xoay người, nhấc thanh lang nha bổng kinh người lên mà vác trên vai, rồi đi nhanh ra ngoài. Người Lí gia trang lập tức tách ra một con đường.
" Trận thứ ba, Lí gia trang, Lí kim phúc thắng. Ba trận kết thúc, Đằng gia trang, Lí gia trang mỗi bên thắng một trận, trận còn lại hoà. Vậy dựa theo quy định, từ hôm nay trở đi, mương nước này, Đằng gia trang và Lí gia trang mỗi ngày được sử dụng trong sáu canh giờ."
Ngân phát lão giả tuyên bố kết quả.
Mỗi tộc được một nửa, Đằng gia trang và Lí gia trang cũng đều cảm thấy chấp nhận được.
" Lí Hỏa Quân, tôn tử kia của ngươi tựa như là sẽ rời khỏi Lí gia trang?" Đằng Vân Long nói.
" Ha ha......" Lí Hỏa Quân như sợ người xung quanh không nghe thấy, cất cao giọng nói:
" Tôn tử của ta, Kim Phúc, năm mười ba tuổi hắn đã một thân một mình tiến vào Đại Duyên Sơn, hao tổn năm năm khổ tu, quan sát, hoà nhập với dã thú mà sáng tạo ra một bộ‘ Mãnh Hổ Quyền’, hắn cũng vừa mới mới chấm dứt khổ tu, đã quyết định tham gia thẩm hạch để gia nhập ‘Quy nguyên tông’."
Nhất thời một trận ồn ào.
" Quy nguyên tông ?" Đằng Thanh Sơn nghe tới ba chữ này thì liền giật mình.
" Tông phái?" Đằng Thanh Sơn chưa bao giờ nghe nói qua là trên lịch sử Trung Quốc còn có tông phái này .
" Xem ra tôn tử bảo bối của ngươi tiền đồ về sau là vô lượng ha." Đằng vân long cười ha ha nói.
Tỷ thí tranh thủy chấm dứt, mọi người của Đằng gia trang và Lí gia trang liền giải tán. Chỉ là tất cả mọi người đều sôi nổi đàm luận về trận chiến này, đương nhiên, chủ đề luận đàm chủ yếu là về Lí kim phúc.
Trên đường trở về .
" Cha, Quy nguyên tông là cái gì vậy?" Đằng Thanh Sơn nghi hoặc dò hỏi.
" Một tông phái phi thường, phi thường cường đại, mục tiêu trong tương lai của ta cũng chính là tiến nhập Quy nguyên tông ." Đằng Thanh Hổ đi bên cạnh kiên định nói.
Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm cũng cười nói
:" Thanh Hổ có chí khí! Thanh Sơn à, Quy nguyên tông là một cái tông phái, tông phái này dậy cho đệ tử tu luyện ra nội kình, nội kình khác với lực lượng gân cốt, uy lực rất lớn. Cao thủ tông phái này xuất ra, có khi trông da thịt phì nộn nhưng chỉ với một bàn tay cũng có thể bổ vỡ cự thạch."
Đằng Thanh Sơn âm thầm gật đầu. Nội kính ảo diệu như thế nào, hắn đương nhiên là hiểu rõ.
" Cha người như thế nào không tiến nhập Quy nguyên tông ?"
Đằng Thanh Sơn hỏi tiếp: " Hơn nữa, chẳng lẽ không có tông phái nào khác nữa mà nhất định cứ phải tiến nhập Quy nguyên tông ?"
Đằng Thanh Sơn thông minh nhu thuận, tuy mới chỉ bốn tuổi nhưng nói chuyện rất có tư duy.
Đằng Vĩnh Phàm cũng rất vui vì có đứa con thông minh như vậy. Đằng Vĩnh Phàm cảm khái một tiếng, kể lại :
" Thanh sơn, cả thiên hạ tổng cộng có chín châu, Dương Châu là nơi phồn hoa nhất, ở bên trong Dương Châu thì đệ nhất tông phái chính là‘ Thanh Hồ Đảo’, đệ nhị tông phái chính là Quy nguyên tông. Mặc dù ‘ Thiết Y Môn và Quy nguyên tông chỉ bài danh đệ nhị nhưng thực lực cũng không kém nhiều!"
Đằng Thanh Sơn gật đầu:" Thế tại sao không gia nhập Thanh Hồ Đảo, Thanh Hồ Đảo chẳng phải là đệ nhất tông phái sao?"
" Dương Châu có mười ba quận thành, trong mười ba quận thành của Dương Châu thì có chín đại quận thành, hoàn toàn nằm dưới quyền kiểm soát của Thanh Hồ Đảo, ở bên trong chín đại quận thành thì Thanh Hồ Đảo là tông phái duy nhất, quan phủ nhân mã của chín đại quận thành cùng với hạt hạ hơn một trăm cái thành trì đều là thụ lện của Thanh Hồ Đảo. Nói đúng hơn thì quan phủ nhân mã đều là thành viên ngoại vi của Thanh Hồ Đảo."
Đằng Thanh Sơn nghe mà đầu mộng mị. Đây là thế giới kiểu gì vậy? Đây là thời đại gì vậy? Một cái võ lâm tông phái lại có thể hoàn toàn thao túng chín đại quận thành? Cái gọi là quan phủ nhân mã chỉ là thụ lệnh, hơn nữa, lại còn xem như là thành viên ngoại vi của tông phái ?
" Mười ba quận thành của Dương Châu, đệ nhất tông phái Thanh Hồ Đảo hoàn toàn khống chế chín đại quận thành. Còn Quy nguyên tông thì hoàn toàn khống chế Giang Trữ Quận của chúng ta ! Cái gọi là quan binh của chín đại thành trì trong Giang Trữ Quận của chúng ta kỳ thật đều thành viên ngoại vi của Quy nguyên tông. Số quan binh này đều là đệ tử của Quy nguyên tông! Ở Giang Trữ Quận, Quy nguyên tông chính là trời! Không có một tông phái nào dám tiến nhập Giang Trữ Quận!"
Đằng Thanh Sơn vẫn hoàn toàn mờ mịt. Đằng Thanh Sơn dám khẳng định là trên lịch sử Trung Quốc, tuyệt đối không có chuyện tông phái khống chế thiên hạ.
Thế giới này tuyệt đối không phải là một thời đại trên lịch sử Trung Quốc!
Biểu ca Đằng Thanh Hổ của Thanh Sơn cũng mê mẩn nói :
" Ngươi nói xem, Đám Bạch Mã kia có lợi hại không? Có đến tám ngàn bang chúng hạt nhân, nhưng hàng năm cũng đều phải kính hiếu Nghi Thành thành chủ đại nhân! Nếu thành chủ đại nhân mất hứng, sẽ dẫn một đám vũ giả đến chém giết. Hừ, đừng nhìn có nhìn vào con số tám ngàn nhân mã kia, hắn chỉ tùy tiện mang một hai trăm tên vũ giả là có thể đem Bạch Mã Bang kia mà giết sạch không còn một mảnh giáp !"
Đằng Thanh Sơn hoàn toàn hiểu . Ở Giang Trữ Quận , Quy nguyên tông chính là hoàng đế! Quan phủ quan thành viên cũng đều là đệ tử của Quy Nguyên Tông ! Ngay cả Bạch Mã Bang và các bang phái khác cũng đều phải cẩn thận, không dám chọc giận Quy nguyên tông.
" Ra nhập Quy Nguyên Tông là rất khó sao?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
" Ân, là rất khó. Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm’ cảm khái :
" Muốn ra nhập Quy Nguyên Tông thì chỉ có hai cách. Một là chỉ tuyển đám hài tử dưới mười tuổi, gia đình bọn chúng lại phải nộp năm trăm hai bạc trắng để chúng có cơ hội học tập bí tịch, nếu trong vòng một năm mà không luyện ra nội kình thì sẽ bị tảo xuất." Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm hiểu, cho dù là có bí quyết, hấp thu thiên địa linh khí mà luyện ra nội kình nhưng không phải là ai cũng đều có thể làm được. Tu luyện nội gia quyền, sợ là trong cả vạn người còn không có lấy một người thành công. Còn hấp thu thiên địa linh khí mà luyện hóa ra nội kình tuy là đơn giản, nhưng cũng sợ rằng cứ trong hơn mười người thì mới có một người cái đạt tới điều kiện.
" Nếu đơn thuần là chỉ cần năm trăm hai bạc để đổi lấy một cơ hội thì tất cả phàm nhân đều khát khao vươn tới ." Đằng Vĩnh Phàm cảm khái.
" Không phải còn có cách thứ hai sao?" Đằng Thanh Sơn Ngay hỏ dồn.
" Trong tông phái cũng có quân đội chinh phạt, giết chóc! Như Quy Nguyên Tông kia có‘ Hắc Giáp Quân’. Cách thứ hai chính là nghĩ cách ra nhập Hắc Giáp Quân!
" Đằng Vĩnh Phàm cảm khái :" Quy tắc khảo hạch rất đơn giản, có thể nâng cự thạch năm trăm cân thì có thể được xem như Tam Lưu Vũ Giả, có tư cách gia nhập Hắc Giáp Quân, có thể nâng cự thạch hai ngàn cân , xem như Nhị Lưu Vũ Giả, có thể nâng cự thạch vạn cân, thì sẽ là Nhất Lưu Vũ Giả!"
Đằng Thanh Sơn thất kinh. Nhất Lưu Vũ Giả? Một cự thạch vạn cân ? Ở Tiền kiếp, ngay chính mình đã đạt tới tông sư cảnh giới, lại tu luyện( Hổ hình thông thần thuật), sau khi đạt tới đỉnh phong thì cũng chỉ miễn cưỡng có thể nâng cự thạch nặng ngàn cân . Ở thế giới này, thiên địa linh khí sung túc, thân thể tố chất mạnh mẽ, số người có đại lựậimnhj mẽ cũng không ít.
" Một nam nhân bình thường khi trưởng thành cũng có thể nâng cự thạch ba trăm cân. Nhưng là lực lượng càng lên cao thì càng khó đề cao. Nâng được bốn trăm cân, chỉ sợ là trong mười người mới có một . Còn để nâng năm trăm cân, trong trăm người thì mới có một." Đằng Vĩnh Phàm cảm khái.
" Ta khổ luyện từ nhỏ, hiện giờ cũng chỉ có thể nâng một ngàn hai trăm cân! Là người có khí lực cực mạnh của Đằng gia trang ...... ở trong đám vũ gỉa thì cũng chỉ là tam lưu vũ giả."
Từ năm trăm cân đến hai ngàn cân, cũng chỉ là tam lưu vũ giả. Hai ngàn cân đến một vạn cân mới là nhị lưu vũ giả. Có thể lực nâng hơn một vạn cân mới là nhất lưu vũ giả.
" Tam lưu vũ giả, ở trong Hắc Giáp Quân thì chỉ là tiểu binh, là vật hi sinh trong chiến đấu . Nếu ta ra nhập thì có lẽ sẽ có được bí pháp tu luyện nội kính đơn giản nhất . Chỉ là, ta đã ba mươi tuổi, đã sớm không còn tiền đồ tu luyện nội kính ."
Đằng Vĩnh Phàm thở dài. Đằng Thanh Sơn thầm than không thôi. Phụ thân như vậy mà nếu ở trong Hắc Giáp Quân thì cũng chỉ là vật hi sinh. " Bạch Mã Bang trong mắt chúng ta thì à lợi hại. Nhưng trong mắt của Quy Nguyên Tông thì Hắc Giáp Quân chỉ tùy tiện phái ra một trăm nhân mã mặc‘ Hắc Giáp’.Đao thương, tiễn thỉ bình thường căn bản không đả thương được. Bọn họ chém giết, nghiền nát Bạch Mã Bang như nghiền nát đá vụn vậy ."
Đằng Vĩnh Phàm nói đến sự khác biệt.
Đằng Thanh Sơn hít một ngụm lương khí.
Ở trên lịch sử cổ đại của Trung Quốc lại có đạo quân đáng sợ như vậy sao?
Không có!
Có thể nâng trọng vật nặng ngàn cân cũng chỉ là tiểu binh, là vật hi sinh. Nâng được hơn hai ngàn cân mới là tinh anh!
Đạo quân này, lại được mặc khải giáp rất giày, tuyệt đối là cương thiết hồng lưu, không thể ngăn cản.
" Có đôi quân tám ngàn người như vậy thì đội quân bình thường, ngay cả là đông tới một trăm vạn, cũng là bị bọn họ quét bay." Đằng Thanh Sơn có chút hiểu được, nguyên nhân vì sao mà ở thế giới này tông phái lại có thể trở thành thống trị cao nhất.
" Cha, vậy Quy Nguyên Tông Hắc Giáp Quân , có bao nhiêu người?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Dịch: Tiền Như Mạng+ttttieu
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Đằng Vĩnh Phàm than thở nói:" Sáu ngàn Hắc Giáp Quân, tục truyền là quy củ do tổ sư Quy Nguyên Tông định ra, vĩnh viễn bảo trì số lượng sáu ngàn người. Mỗi khi có tân nhân lợi hại gia nhập,thì một số người cũ thực lực yếu kém sẽ bị loại ra khỏi Hắc Giáp Quân. Bất quá, tuy bị loại ra khỏi Hắc Giáp quân nhưng vẫn là người của Quy Nguyên Tông. Bọn họ sẽ trở thành các quan binh tiểu đội trưởng trong các thành thuộc Giang Trữ Quận."
" Cho nên,mặc dù bên ngoài có nói rằng, nếu có năng lực cử được năm trăm cân là có thể gia nhập Hắc Giáp Quân.Trên thực tế, bởi vì nhân số cố định đã làm cho giới hạn liên tục đề thăng. Có năng lực cử được năm trăm cân,cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành thành viên ngoại vi của Quy Nguyên Tông mà thôi." Đằng Vĩnh Phàm nói.
Đằng Thanh Sơn thán phục không thôi.
Nhân số được biên chế vĩnh viễn cố định, khiến cho Hắc Giáp Quân trở nên ngày càng mạnh hơn, tuyệt đối là tinh nhuệ quân đoàn.
" Quân đội tạo thành từ võ giả thuần túy." Đằng Thanh Sơn kinh hãi không thôi.
Hắn rốt cục hiểu được, đây là thế giới như thế nào!
Ở tiền thế, Đằng Thanh Sơn cũng đã từng nghĩ tới, nếu có một vạn cao thủ nội gia quyền, hình thành một tổ chức. Tổ chức này, xá gì một siêu cường đế quốc, chỉ cần tưởng tượng, mấy ngàn cao thủ nội gia quyền , tiềm nhập địch quốc, thi hành ám sát. Phỏng chừng chỉ trong một đêm, cả quốc gia tất sẽ đại loạn.
Bất quá, ở tiền thế, sự tình này không có khả năng phát sinh.
Dù sao số người có thể luyện ra nội kình quá ít, như Thần Thâu Môn, một nội kình cường giả cũng không có. SS cấp cường giả trên toàn thế giới,chẳng những số lượng rất thưa thớt, hơn nữa còn đều là phục vụ cho tổ quốc của mình.
" Thiên hạ chín châu, trong đó Dương Châu đệ nhị đại tông phái ‘Quy Nguyên Tông’, có thể có vũ lực mạnh như vậy! Thiên hạ này, thật quá đặc sắc." Đằng Thanh Sơn nhiệt huyết có chút sôi trào.
Xem ra, tiền thế cái gọi là SS cấp bậc, tông sư cảnh giới, ở thế giới này, chỉ có thể xem như tinh anh mà thôi.
Vì cao thủ tịch mịch!
Ở tiền thế, Đằng Thanh Sơn đã có thể xem là tối đỉnh phong cường giả của xã hội hiện đại, hắn cảm nhận được cái cảm giác tịch mịch này.Lúc trước, Đằng Thanh Sơn vẫn không rõ ràng lắm thế giới này như thế nào, cho đến hôm nay, hắn mới biết được.
" Thế giới như vậy, mới là thế giới trong mơ của ta, dân phong bưu hãn, cường giả vô số!"
******
Đã biết được thế giới mình đang sống là như vậy, Đằng Thanh Sơn càng thêm hăng hái, mỗi ngày tuyệt đại đa số thời gian đều tập trung vào tập luyện. Thiên địa linh khí sung túc, nội kình trong cơ thể Đằng Thanh Sơn cũng càng thêm hùng hậu, Đằng Thanh Sơn phi thường xa xỉ, đem nội kình tùy ý kích thích ngũ tạng lục phủ, cơ thể, gân cốt, làm cho tạng phủ khí quan, cơ thể gân cốt hấp thu mạnh hơn.
Nội gia quyền, thứ nhất là dưỡng sinh, thứ hai là giết người.
Dưỡng sinh, là cường hóa tạng phủ khí quan , sinh mệnh lực kinh người.
Giết người, kỳ thật chính là cơ thể gân cốt, đạt tới cảnh giới cực cao.
Tại tiền thế, xã hội hiện đại, vẫn phiền não là nội kình quá ít, không dám lãng phí,chỉ đến thời khắc mấu chốt trong chiến đấu, mới dám sử dụng một chút nội kình.Nhưng hiện tại, không lo nội kinh không đủ, mà là lo gân mô, xương cốt, cơ thể, tạng phủ khí quan hấp thu nội kình tốc độ quá chậm.
Bổ cấp sung túc, thân thể Đằng Thanh Sơn lấy phương pháp tu luyện nội gia quyền đề cao tốc độ đến cực hạn.
******
Qua một đêm đại tuyết, cả Đằng gia trang bao phủ một lớp vỏ trắng.
Sáng sớm,các tộc nhân trong Đằng gia trang dùng chổi quyét tuyết đọng sang một bên, lộ ra một cái lối có thể đi được,trận tuyết này,nhiệt độ giảm xuống, tất cả tộc nhân người nào cũng mặc áo bông thật dày.
Trong phòng chính nhà Đằng Thanh Sơn, cả nhà bốn người tập trung một chỗ dùng điểm tâm.
" Bánh Hương Tô!" Tiểu cô nương mái tóc tết thành bím đứng ở trên ghế, vui mừng hô, "Nương, ở đâu ra a?"
Mẫu thân Viên Lan cười nói:" Ngươi nói ở đâu ra? Bánh Hương Tô, là cha ngươi, nhờ người đi Bách Phúc Đường trong Nghi Thành để mua. Hôm nay là đêm 30, có thể không mua thứ đồ ngon này sao?"
" Tiểu Vũ." Đằng Thanh Sơn mặc áo bông màu xanh ngồi ở ghế trên, nhìn muội muội của mình, hôm nay là đêm 30, qua hôm nay, mình cũng được sáu tuổi, muội muội cũng lên ba tuổi, muội muội tuy tuổi còn nhỏ nhưng phi thường trí tuệ, chỉ là, có chút bướng bỉnh.
" Ngươi bụng nhỏ, chỉ có thể ăn một cái bánh Hương Tô, ở đây có hai cái." Đằng Thanh Sơn chỉ vào bánh Hương Tô trong đĩa, “Cái này lớn,cái này nhỏ. Ngươi nói, ngươi nên chọn cái nào?"
" Ta...?"
Thanh Vũ mở to mắt, nhìn chằm chú vào hai cái bánh Hương Tô, rồi sau đó đứng với, cố gắng vươn người, trực tiếp hướng tới đĩa bánh,cầm lấy cái bánh Hương Tô lớn, "Ca, ta muốn cái này!"
Tiểu hài tử, đích xác tham.
" Tiểu Vũ, ngươi phải học lấy tính khiêm nhường chứ." Đằng Thanh Sơn nói, "Nếu bạn bè người thân ở cùng một chỗ, ngươi nên lấy cái nhỏ."
" Vì sao?" Thanh Vũ nghi hoặc, khó hiểu được nhìn Đăng Thanh Sơn.
" Tiểu Vũ, ngươi nên học theo anh của ngươi, học lấy tính khiêm nhường." Đằng Vĩnh Phàm bên cạnh cũng ha ha cười nói, "Có đồ ăn ngon, ngươi là người ăn đầu tiên, không nên lấy cái lớn nhất,nếu ta cho anh ngươi chọn, anh của ngươi sẽ chọn cái nhỏ đấy." Đằng Vĩnh Phàm trong cuộc sống thường ngày, vẫn thường từ từ dạy bảo con gái.
" Ca, hai cái này,nếu ngươi chọn, ngươi sẽ chọn cái nhỏ hả?"
Thanh Vũ hỏi.
" Ừm." Đằng Thanh Sơn gật đầu.
" Thế không phải là đúng rồi sao, ngươi chọn cái nhỏ, ta chọn cái lớn, ta đâu có làm gì sai." Thanh Vũ khó hiểu nhìn Đằng Thanh Sơn .
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên.
Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm cùng mẫu thân Viên Lan trong lúc nhất thời giật mình, nhìn thấy Thanh Vũ trên gương mặt ngây thơ kia tràn đầy khó hiểu, biểu tình nghi hoặc, không khỏi dở khóc dở cười.
" Ha ha......" Đằng Vĩnh Phàm cười to nói, "Được, được, Thanh Vũ ngươi ăn cái lớn."
"Ân." Thanh Vũ gật đầu thật mạnh, lập tức cười hì hì với Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn trong lòng bất đắc dĩ, đối với một hài tử mới ba tuổi, nói lí đích thực là nói không thông.
Bất quá, Đằng Thanh Sơn thực sự cảm nhận được không khí vui vẻ này.
Tại tiền thế, hắn là cô nhi. Không có được hưởng thụ qua tình thương yêu của cha mẹ.Mà cuộc sống hiện tại,được hưởng thụ sự yêu thương,che chở của cha mẹ, còn có một muội muội khả ái.
Trong không khí ấm áp, cả gia đình ăn xong bữa sáng.
" Thanh Sơn, ngươi mang Thanh Vũ tới luyện vũ trường chơi đi, hôm nay giữa trưa, trong tộc sẽ cử hành niên tế(lễ tế hàng năm), tất cả mọi người đều phải tới luyện vũ trường. Cử hành niên tế, ngay tại luyện võ trường,mọi người trong tộc sẽ cùng nhau ăn cơm trưa." Đằng Vĩnh Phàm nhắc nhở nói, hắn thực rất yên tâm khi Đằng Thanh Sơn chiếu cố Thanh Vũ.
Tuy Đằng Thanh Sơn qua hôm nay mới sáu tuổi.Nhưng hắn thông minh nhu thuận không khác gì một hài tử mười tuổi.
Kỳ thật cũng không có cách nào khác, Đằng Thanh Sơn cũng không thể giả dạng làm một hài đồng ngây ngốc. Bất quá hắn cũng không dám biểu hiện quá mức. Nói năng không kém một hài tử mười tuổi là bao, như vậy mà mọi người vẫn đã cho rằng hắn là một thiên tài.
Vậy nếu, thời điểm hắn hai ba tuổi, nói chuyện giống như người trưởng thành, chỉ sợ họ sẽ coi hắn như yêu quái mất.
" Con biết rồi, cha." Đằng Thanh Sơn gật đầu, liền nắm lấy tay muội muội, đi tới luyện võ trường náo nhiệt.
*******
Gần giữa trưa, cả luyện võ trường tụ tập hơn hai ngàn người, tất cả tộc nhân Đằng gia trang dều đã ở nơi này.
Án theo mỗi gia mỗi hộ, đứng ở các nơi.
Một cái cự đỉnh đặt ở trước luyện võ trường, Đằng gia trang trên hai ngàn người đứng trật tự, tộc trưởng Đằng Vân Long đứng ở vị trí trên cùng.
"Nương, ngoại công đang làm gì đó?" Trong đám người, ‘Thanh Vũ’ được Viên Lan ôm ở trong lòng, ánh mắt chớp chớp, khó hiểu hỏi.
" Đừng nói nữa" Viên Lan nhẹ giọng nói.
Bởi vì quan hệ của phụ thân,cả nhà Đằng Thanh Sơn đứng ở vị trí phía trên mọi người, Đằng Thanh Sơn nhìn thấy rõ ràng, tộc trưởng ‘Đằng Vân Long’ đi đến chỗ đặt cái thau đồng, tộc trưởng Đằng Vân Long trước tiên rửa tay, dùng vải trắng lau khô sau đó đặt ở trên miệng thau đồng. Lập tức có tộc nhân, đem ba cây hương đưa tới tay tộc trưởng.
Đằng Vân Long, cầm ba cây hương, cao giọng quát: "Đốt hương!"
Lập tức có tộc nhân, cầm ngọn nến tới gần, ghé vào đốt ba cây hương.
Chỉ thấy Đằng Vân Long cầm ba cây hương, hướng cự đỉnh bước tới, ở phía sau hắn, có ba gã tráng hán song song đi theo, là Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vĩnh Tương, ba vị hán tử cực mạnh trong tộc, ba người phân biệt mỗi người bưng một mâm lớn, trên đó thịnh soạn đặt sẵn riêng biệt đầu heo, đầu dê, đầu bò nấu chín.
Đằng Vân Long dáng vẻ trang nghiêm, đi lên bậc thang, rồi sau đó đem ba cây hương, cắm vào trong cự đỉnh.
Bọn Đằng Vĩnh Phàm ba người, cũng đem tế phẩm, đặt ở trên bậc thang trước cự đỉnh.
" Tấu nhạc, nghênh thần!"
Đằng Vân Long quay đầu nhìn về phía các tộc nhân, cất cao giọng nói.
" Bang!" Tiếng thanh la vang lên mạnh mẽ, theo sau là tiếng trống, liên tục gõ chín lần.
" Quỳ!" Đằng Vân Long cất cao giọng nói.
Nhất thời, trên luyện võ trường hơn hai ngàn người toàn bộ đều quỳ xuống.
Lúc này Đằng Vân Long cũng quỳ đối diện cự đỉnh, cất cao giọng nói :"Vũ hoàng tại thượng......" Ngay sau đó chính là một loạt tràng dài công tụng, Đằng Thanh Sơn nghe được chỉ biết dở khóc dở cười :"Ngoại công không cầm sớ mà đọc, cứ há mồm như vậy mà tụng, một hơi dài như vậy, sức nhớ thật quá tốt đi."
Nhìn thấy cự đỉnh, Đằng Thanh Sơn cảm thán không thôi.
Đi vào này thế giới, Đằng Thanh Sơn phát hiện, thế giới này mọi người đối với "đỉnh" phi thường tôn trọng.
Năm ngoái, hắn mới biết một tin tức.
Ở thế giới này, mấy ngàn năm trước kia,từ thủa khai thiên tích địa,nổi trội nhất là nhân vật Vũ Hoàng,người đã làm ra một sự kiện mà trước đó chưa từng có – thống nhất thiên hạ. Vũ Hoàng nhất thống thiên hạ, rồi sau đó đem thiên hạ chia làm chín châu,thu gom Thanh Đồng trong chín châu, luyện chế thành chín tòa cự đỉnh, phân tán ở cửu châu.
Từ đó về sau "đỉnh" trở thành hoàng quyền chí cao,tượng trưng cho quyền năng của thần. Tinh thần tín ngưỡng của mọi người.
" Bất quá thế giới này, vũ lực cường thịnh, cao thủ nhiều như mây, muốn thống nhất thiên hạ quá khó khăn. Sau khi Vũ Hoàng chết đi, thiên hạ lại chia năm xẻ bảy. Mấy ngàn năm qua,ngoài Vũ Hoàng, còn có Tần Lĩnh thiên đế cũng từng nhất thống thiên hạ,nhưng rồi sau đời Tần Lĩnh thiên đế , thiên hạ lại khôi phục đại loạn."
Đi vào này thế giới sáu năm, Đằng Thanh Sơn cũng biết ở thế giới này, hai nhân vật tối vĩ đại --Vũ Hoàng cùng Tần Lĩnh thiên đế.
Mấy ngàn năm qua, cũng chỉ hai người này thống nhất thiên hạ,rồi đồng dạng,khi hai người chết đi, thiên hạ liền rối loạn.
......
Đằng Vân Long một hơi rốt cục cũng dứt,liền đó cất cao giọng nói: "Bái!" Nói xong cúi đầu bái.
Toàn tộc nhân đang quỳ,tất cả đều bái xuống.
" Tái bái!" Đằng Vân Long lại hô lên.
" Tam bái!"
Tất cả tộc nhân đều bái xuống, đầu dập xuống mặt đất.
" Khởi!" Đằng Vân Long cất cao giọng nói.
Đồng loạt, tất cả mọi người đứng lên.
" Kết thúc buổi lễ!" Đằng Vân Long cất cao giọng nói.
Lúc này, tất cả mọi người thở một hơi dài, không ít phụ nữ đều không tự chủ được đầu gối run run, vừa rồi quỳ như vậy một thời gian dài, chân cũng tê dại.
" Ha ha......" Đằng Vân Long lúc này, rốt cục cười to lên," Hôm nay đêm 30, các vị tộc nhân, hôm nay hãy ăn uống tận tình! Đến đây, bày yến!"
Nhất thời, mấy cái bàn nhanh chóng được dọn ra, bày trên đất luyện võ trường, các loại thực vật cũng được bày ra trên mỗi bàn.
"Qua hôm nay, ngươi đã được sáu tuổi. Sau khi ăn cơm trưa,cùng lúc với hoạt động khánh điển, sẽ bắt đầu kiểm nghiệm đám hài tử cùng tuổi người,để quyết định con đường đi sau này của các ngươi. Ngươi phải cố lên một chút, phải cho cha ngươi mát mặt nha." Đằng Vĩnh Phàm nói thoải mái, nhưng rõ ràng có chút khẩn trương.
Trước sáu tuổi, lũ hài tử thỏa sức chơi đùa, trong tộc sẽ không quản.
Nhưng bắt đầu từ sáu tuổi trở đi, hoặc là huấn luyện cung tiễn thuật, hoặc là học thương thuật, hoặc là lo học làm ruộng.
" Biểu ca ngươi Thanh Hổ, năm hắn sáu tuổi, đã nâng được sáu mươi cân cự thạch." Đằng Vĩnh Phàm nói, "Cha đối với ngươi mục tiêu không cao, nhưng là, ngươi tối thiểu cũng phải đạt tới tiêu chuẩn khá ." Dù sao Đằng Vĩnh Phàm là tộc trưởng tương lai, hiện giờ trong tộc cũng là hảo hán đệ nhất,nhi tử quá kém,hắn trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
"Tiêu chuẩn khá?" Đằng Thanh Sơn chỉ gật đầu, cũng không nhiều lời.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555