Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 21: Sóng to gió lớn (Phần 5)
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Ông chủ nhà hàng biết người đến là khách quý, bảo đầu bếp chuẩn bị tinh thần, làm vài món thức ăn thật đặc sắc, gia vị cũng vừa đủ để bữa cơm đều làm mọi người vừa lòng.
Nhất là món thịt bò ngũ vị hương, Lý Khai Hoài và Trương Dật Quần vừa ăn vừa khen không dứt miệng, nói là muốn mang về để người ở nhà nếm thử một chút. Lưu Vĩ Hồng liền bảo ông chủ mang ra ba bát lớn, cho vào túi nhựa, mỗi người một bát, xem như là quà tặng.
Sau đó Lưu Vĩ Hồng chủ động thanh toán.
Lý Khai Hoài muốn tranh trả tiền, nói là ngại, như thế nào có thể để Lưu Vĩ Hồng trả tiền? Bọn họ quay về có thể thanh toán mà.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đừng lo, chỉ là mười hai đồng. Hai vị lãnh đạo từ xa đến đây, tôi dù sao cũng là chủ nhà. Đến khi tôi về thủ đô, hai vị mời lại tôi là được.
Lý Khai Hoài và Trương Dật Quần liền đồng thanh nói cũng được.
Trương Dật Quần trên mặt có vẻ xấu hổ.
Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy biết, Trương Dật Quần non mặt hơn Lý Khai Hoài. Bọn họ có vẻ cảm thấy, Lưu Vĩ Hồng phạm vào sai lầm chính trị nghiêm trọng như vậy, nhưng có tấm biển nhà họ Lưu chống đỡ nên đại sự là không có. Nhưng Lưu Vĩ Hồng có nền tảng như vậy, chờ hắn đến thủ đô, Trương Dật Quần tự hỏi, chắc chắn sẽ không có cơ hội cùng Lưu Vĩ Hồng tụ họp.
Cả hai thân phận đều quá nhạy cảm.
Từ đầu đến cuối, Trình Huy đều không thể nào nói chuyện. Đừng nghĩ chuyện năm nào mà khinh, thủa nhỏ được gia đình rèn luyện, tôn ti rất hà khắc, biết rằng làm việc ở cơ quan trung ương thì việc phân biệt đối xử rất nghiêm trọng. Đã có Lý Khai Hoài và Trương Dật Quần ở đó thì sẽ không tới lượt hắn nói chuyện.
Cơm nước xong, Lý Khai Hoài trầm ngâm một chút, nói
- Vĩ Hồng, trưa cậu có thời gian không? Nếu tiện thì cùng về khách sạn, có một số việc, chúng ta nói chuyện một chút.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.
Vì thế bốn người đồng hành rời nhà hàng đến khách sạn Thanh Phong.
Khách sạn này trước kia chính là nhà khách của Địa ủy Thanh Phong, hai năm trước mới cải tạo thành khách sạn. Xem như là theo kịp thời đại. Kinh tế Địa khu Thanh phong phát triển truy rằng hơi chậm, nhuwg làn gió cải cách mở cửa thổi vào, quan niệm của nhân dân cũng dần thay đổi.
Ba người Lý Khai Hoài lần này đến địa khu Thanh Phong, khiêm tốn lạ thường, cũng không tiết lộ thân phận thật sự của mình, dùng thư giới thiệu của một công ty ở thủ đô và thẻ công tác, ở cũng là một gian phòng đơn bình thường, không phải là phòng cán bộ cao cấp của khách sạn Thanh Phong.
Lại nói tiếp, khách sạn Thanh Phong lúc đó là khách sạn cao cấp nhất của địa khu Thanh Phong, điều kiện cũng thật sự là có hạn, còn không bằng một nhà khách bình thường của một thị trấn nhỏ.
Nhưng thời kỳ cuối của những năm 80, ngành dịch vụ của cả nước đều ở mức độ như vậy, cũng không bắt bẻ được.
- Tiểu Trình, cậu vất vả rồi, đi nghỉ trước đi.
Gần đến phòng Lý Khai Hoài, Lý Khai Hoài liền bảo Trình Huy.
Trinh Huy lần này đến đây với thân phận là “Bình chữa cháy”, nhưng hiện nay thái độ của Lưu Vĩ Hồng tốt như vậy, thì bình chữa cháy này không dùng được rồi. Lý Khai Hoài liền coi anh ta thành người giúp việc. Tuy là con cháu nhà họ Trình nhưng thân phận dù sao cũng chỉ là một thực tập sinh, có một số việc không phải là có tư cách tham dự.
Trình Huy vừa đi khỏi, Trương Dật Quần liền tự mình pha trà cho Lưu Vĩ Hồng, sau đó ngồi trên giường, mở quyển sổ trên đầu gối, chuẩn bị làm bản ghi chép. Điều kiện của khách sạn Thanh Phong đơn sơ, nhưng bàn viết vẫn có, tuy nhiên hai người vẫn chưa ra vẻ “Thẩm vấn” để tránh bầu không khí căng thẳng. Lưu Vĩ Hồng lo lắng, công việc sẽ không được tốt.
Lý Khai Hoài chậm rãi lấy từ trong túi công văn ra hai tờ tạp chí, vừa nhìn đã biết là tờ “Tiếng kèn”.
Đây là số ra ngày 1 tháng 5, Lưu Vĩ Hồng nhận được ngày hôm qua. Như hắn dự liệu, “ Quan điểm phản đối tư tưởng tự do hóa của giai cấp tư sản” cũng đã xuất hiện trên tờ báo này.
Thằng nhãi họ Hạ này có vẻ rất phối hợp.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, tôi và đồng chí Trương Dật Quần đến đây là muốn tìm hiểu một số vấn đề, cậu là người biết rõ tình hình, mời cậu hợp tác với chúng tôi.
Lý Khai Hoài duỗi thẳng chân, rất nghiêm túc nói.
Nếu nói đến công việc, tất nhiên phải thay đổi bộ dạng, quá khách khí chắc chắn không được.
- Tôi hiểu rồi.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh gật đầu.
- Đây là thẻ công tác của chúng tôi.
Lý Khai Hoài làm theo trình tự, cùng Trương Dật Quần đưa thẻ công tác cho Lưu Vĩ Hồng.
Thẻ công tác của Lý Khai Hoài biểu hiện, ông ta là Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương, còn Trương Dật Quần công tác ở Ban tổ chức Trung Ương. Không thể nghi ngờ, đây đều là trên danh nghĩa, công tác thật sự của bọn họ là ở văn phòng thủ trưởng tối cao..
Việc này cũng bình thường.
Nhân viên làm việc bên cạnh Lưu lão gia, ngoài vệ sĩ thuộc cục cảnh vệ Trung ương, những người khác cũng đều có cùng thân phận.
- Sếp Lý, sếp Trương, xin chào!
Lưu Vĩ Hồng lễ phép chào hai người.
- Đồng chí Vĩ Hồng, nói thật, biểu hiện của cậu làm chúng tôi hơi giật mình.
Lý Khai Hoài vẻ mặt tươi cười, giọng điệu cũng không có gì là nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Trước đây, hai vị chắc có tìm hiểu một chút về tôi, ha ha, Lưu Vĩ Hồng là một người trẻ tuổi thích gây rối, tính cách phản nghịch, phải không?
Lý Khai Hoài cười ha hả, nói
- Xem ra lời đồn đại không thể tin. Thực tế, cậu so với những người cùng tuổi, điềm đạm, chín chắn, vững vàng hơn, cũng rất lễ phép, có giáo dục, không hổ là con trai của lão Lưu, quả nhiên là được giáo dục sâu sắc. Khó tránh viết được bài văn tuyệt vời như vậy.
Những lời này có một chút ý tứ.
Lý Khai Hoài miệng nói xong lời nịnh hót, nhưng ý tứ bên trong cũng không đơn giản, nhất là câu nói cuối cùng kia, rõ ràng có ý “dẫn dắt” bên trong.
Ông ta và Trương Dật Quần đều là nhân viên làm việc bên cạnh thủ trưởng tối cao không sai, nhưng điều này không có nghĩa là, họ hoàn toàn nhất trí về quan điểm chính trị. Lý Khai Hoài nằm mơ cũng không thể ngờ, lúc này ông ta đối mặt, không phải là một người thanh niên hai mươi tuổi thật sự, bên trong thân thể trẻ trung này có một tâm hồn từng trải.
Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, Lý Khai Hoài sau này trở thành một nhân vật lớn, Ủy viên Bộ chính trị. Mà lập trường chính trị của ông ta, cũng khá giống với nhà Hạ gia, thậm chí bị đồn là người có khả năng nối nghiệp lão Hạ. Ông Hạ sắp đem đến cơn lốc cho chính trị, xếp thành hàng, đạt được sự báo đáp rất lớn, sau đó phát triển thành nước cộng hòa,
Lưu Vĩ Hồng biết Hạ gia và Lưu gia không cùng đường.
Lý Khai Hoài tất nhiên không dám cố ý bẻ cong sự thật, báo cáo nội dung cuộc nói chuyện giữa bọn họ và Lưu Vĩ Hồng cho thủ trưởng tối cao. Nhưng trong quá trình nói chuyện, cố ý dụ dỗ Lưu Vĩ Hồng nói một ít không thỏa đáng, cũng là hoàn toàn có thể. Chỉ cần là Lưu Vĩ Hồng nói, ông ta có thể báo cáo thủ trưởng tối cao chi tiết, không cần mạo hiểm gì.
Ở giai đoạn hiện tại mà nói, lão Hạ không thể nghi ngờ đến việc lão Lưu và đồng chí Nguyệt Hoa “lừa dối mình”. Mà hiện tại, tất cả mọi người cho rằng, đồng chí Nguyệt Hoa là người mà thủ trưởng tối cao chọn để nối nghiệp.
Chỉ cần lão Lưu và Nguyệt Hoa chấm dứt hoàn toàn, thủ trưởng tối cao chắc chắn sẽ không lưu lại ấn tượng gì tốt.
- Sếp Lý quá khen, tôn trọng bề trên là truyền thống tốt đẹp của nước ta.
Lưu Vĩ Hồng nói.
Lý Khai Hoài gật gật đầu, giả bộ rất thẳng thắn và chân thật:
- Đồng chí Vĩ Hồng, nói về bài văn tuyệt với mà cậu viết đi… Bài văn tuyệt vời này là do cậu tự viết một minh sao? Có đọc qua một tài liệu nào hoặc có người nào hướng dẫn không?
Lý Khai Hoài nói xong, mở ra hai tờ “Tiếng kèn”, nhẹ nhàng đưa ra trước mặt Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng tiếp nhận, nhưng không nhìn. Ngày hôm qua hắn đã xem kỹ rồi.
- Đây là bài văn tôi viết. Sao thế, sếp Lý, bài văn này có gì không đúng sao? Hay là tôi nói sai cái gì?
Lưu Vĩ Hồng có chút lạ hỏi ngược lại.
Lý Khai Hoài không đề phòng Lưu Vĩ Hồng sẽ hỏi lại như vậy. Ông ta nghĩ, chính mình đã nói rõ thân phận với Lưu Vĩ Hồng, nhất định sẽ tạo thành áp lực tâm lý cho Lưu Vĩ Hồng. Là con cháu của Lưu lão gia, quan niệm tôn ti cao thấp phải có. Kể từ đó ông ta có thể nắm quyền chủ động. Ai ngờ đâu câu đầu tiên Lưu Vĩ Hồng nói đã đảo ngược khách thành chủ.
- À, không có, không có. Nếu chỉ nói là một bài văn đơn thuần, lời văn bản lĩnh sâu sắc, cơ sở lý luận cũng rất vững chắc. Đồng chí Vĩ Hồng, nghe nói cậu học khoa động vật học của Đại học nông nghiệp Sở Nam?
Lý Khai Hoài trầm ngâm một lát nói.
- Đúng vậy, chuyên môn của tôi là khoa học động vật.
- Việc này đúng thật là khó, một sinh viên học khoa học động vật, viết ra một bài văn lý luận sâu sắc như vậy, cho dù là cán bộ của phòng nghiên cứu chính sách, sợ rằng cũng không viết được đến trình độ như vây. Quả nhiên là gia đình có giáo dục sâu sắc. Bộ trưởng Thành Thắng trước kia chính là ngòi bút nổi danh của Ban tổ chức Trung ương.
Lý Khai Hoài như vô tình, trăm phương nghìn kế muốn đem đề tài dẫn đến nói về Lưu Thành Thắng.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nói
- Đúng vậy, lý luận viết văn của bác cả tôi thật sự rất xuất sắc, tôi có vinh dự đọc qua rất nhiều bài văn của bác, từ đó học được không ít điều.
Một chút niềm vui bất ngờ chợt lóe qua trên mặt Lý Khai Hoài.
Tuy rằng Lưu Vĩ Hồng không trực tiếp thừa nhận bài văn này có Lưu Thành Thắng tham gia vào, nhưng có lời này thì cũng không sai rồi.
Trương Dật Quần bỗng nhiên nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng, nói như vậy, bài văn xuất sắc này của cậu từng cho bộ trưởng Thành Thắng xem qua?
Lý Khai Hoài lập tức quay lại, rất nghiêm khắc trừng mắt nhìn Trương Dật Quần một cái, dường như là trách ông ta không hiểu quy củ. Lưu Vĩ Hồng trẻ tuổi, như vậy rõ ràng là “xui khiến xưng tội”, hắn có thể không nhìn thấy sao?
Chỉ một câu này, Lưu Vĩ Hồng liền kết luận, trong lòng Trương Dật Quần hướng về Lưu gia. Khó trách đều là nhân viên công tác của văn phòng thủ trưởng cấp cao, Lý Khai Hoài sau lại làm quan, Trương Dật Quần không có tiếng tăm gì. Xem ra Trương Dật Quần vài năm sau đó nhất định đã bị việc lão Lưu xuống dốc liên lụy đến, cùng nhau chìm xuồng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cũng không trả lời trực tiếp vấn đề này, chỉ nói:
- Lý luận sâu sắc trong viết văn, tôi còn phải học tập bác tôi nhiều.
Không thể trực tiếp thừa nhận, nhưng càng không thể trực tiếp phủ nhận.
Mục đích của Lưu Vĩ Hồng chính là muốn mọi người suy đoán, bài văn xuất sắc này là Lưu Thành Thắng tham gia vào hay là nhà họ Lưu “Quyết định tập thể”
Lý Khai Hoài trên mặt rõ ràng tươi cười, Trương Dật Quần lại xụ mặt, vẻ mặt rất không hài lòng.
“Đáp án cuối cùng ai sẽ cười, hiện tại còn khó nói”.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lý Khai Hoài, Lưu Vĩ Hồng thầm nói trong lòng.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 22: Sóng to gió lớn (Phần 6)
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
-Những người đó đang làm gì?
Lúc Lưu Vĩ Hồng trở lại sân thể dục đã là hơn ba giờ chiều, không ngờ Đường Thu Diệp còn đứng ở sân thể dục chờ hắn, vừa thấy hắn đến, lập tức chạy đến quan tâm hỏi han.
Lưu Vĩ Hồng trong lòng rất cảm động, lắc đầu nói:
- Là bạn ở thủ đô đến.
- Bạn? Em nhìn không giống, bọn họ hình như không có ý tốt…
Đường Thu Diệp lập tức liên tục lắc đầu, không tin lời Lưu Vĩ Hồng nói
Lưu Vĩ Hồng giật mình kinh hãi, buột miệng:
- Sao em biết được?
- Nhìn là thấy, bạn bè không phải thế.
Đường Thu Diệp chắc chắn nói.
Nói trực giác của phụ nữ rất lợi hại, Lưu Vĩ Hồng hôm nay mới biết. Đường Thu Diệp cho dù không hiểu chính trị, lại có thể bằng trực giác cảm thấy mấy người Lý Khai Hoài đối với hắn không có ý tốt.
- Không có việc gì, em đừng lo.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, thản nhiên nói, dường như không định nói thêm về việc này.
- Em vẫn đứng ở đây à?
- Vâng, em chờ anh.
Đường Thu Diệp nói, dường như việc này là đương nhiên.
Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên nhớ đến kiếp trước của hắn, người bạn gái của hắn, vì lần hẹn hắn đến muộn hơn mười phút mà từ đó về sau không để ý đến hắn.
Hai hình ảnh đối lập không khỏi làm Lưu Vĩ Hồng bùi ngùi. Thấy Đường Thu Diệp giày dính bùn đất, liền giơ tay cho cô cầm, khẽ cười nói
- Hay là em về để ngày mai đi làm đi, trận bóng còn hai ngày nữa, xin nghỉ lâu không tốt.
- Không, em đã xin nghỉ rồi, em nhất định phải xem anh nhận giải quán quân.
Đường Thu Diệp vội kiên quyết nói.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nói
- Cô bé ngốc, nếu chẳng may không được quán quân, làm sao bây giờ?
- Anh, anh bảo cái gì?
Đường Thu Diệp lập tức mở to hai mắt nhìn, chắc chắn là không tin Lưu Vĩ Hồng nói.
- Cô bé ngốc ạ…
Lưu Vĩ Hồng vừa nói đã biết là không ổn lắm. Tái sinh đã hơn một tháng, tính tìnhh của mình dường như dừng lại ở trước khi quay về. Khi đó Lưu Vĩ Hồng đã hơn bốn mươi tuổi, đối mặt với Đường Thu Diệp mới hai mươi tuổi, kêu một tiếng là “Cô bé ngốc” cũng là bình thường.
- Anh mới là cậu nhóc ngốc.
Đường Thu Diệp cố nói, nhưng trong lòng như uống đầy mật ngọt, hai mắt đầy nước, không kìm nổi mặt ửng đỏ, lộ ra thái độ thẹn thùng của con gái.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, che dấu sự thất lễ của mình.
Nơi đông người, hắn còn lo Đường Thu Diệp làm động tác gì khác người. Lúc này là thời kỳ khác thường, không biết ở thủ đô xa ngàn dặm kia có thay đổi bất ngờ, lại không biết có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi nhất cử nhất động của mình. Có chút phiền phức hiện tại tuyệt đối không thể xảy ra.
Đường Thu Diệp là đàn bà đã có chồng.
Bất kể ông xã cô là thằng ngốc, chỉ có chỉ số thông mình thấp. Nhưng tất cả mọi người đều đã công nhận, bọn họ là một đôi.
- Vậy được rồi, em ở lại, nếu chẳng may không giành được giải quán quân, em cũng an ủi anh một chút.
- Không được, anh nhất định phải đạt quán quân, không ai là đối thủ của anh.
Đường Thu Diệp lộ ra vẻ cực kỳ sùng bái.
Trong lòng Lưu Vĩ Hồng rất xúc động, Có thể Đường Thu Diệp cũng không biết, ánh mắt sùng bái của phụ nữ có sức sát thương rất lớn đối với đàn ông. Phụ nữ sùng bái có thể làm đàn ông có khả năng mạnh mẽ hơn, mà phụ nữ yếu đuối sẽ kích thích thú tính của đàn ông.
Buổi chiều, Lưu Vĩ Hồng theo lịch huấn luyện đội đấu.
Thủ đô đã thành một đống hỗn loạn, hắn biết cho dù hắn nói như thế nào, cuối cùng món nợ này cũng sẽ ghi tạc trên đầu nhà họ Lưu, cụ thể chính là ghi tạc trên đầu bác cả hắn Lưu Thành Thắng. Sự việc đã rồi, tiếp theo phát triển như thế nào, không phải hắn có thể nắm trong tay, đơn giản sẽ không nghĩ nhiều.
Hiện tại việc phải làm là im lặng chờ đợi.
Chờ đợi đến giờ phút bùng nổ trong trí nhớ hắn.
Đội bóng rổ của trường Trung cấp Nông nghiệp không ngoài dự đoán vào trận chung kết. Ở trận chung kết gặp đội của trường trung cấp Công thương. Vì việc này hiệu trưởng Chu đặc biệt triệu tập thành viên đội bóng họp.
- Chức quán quân nhất định phải giành được.
Hiệu trưởng Chu cắn răng, hung tợn nói.
Ông ta đã có được tin tức chính xác, chức Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục của địa khu đã thuộc về hiệu trưởng trường Trung cấp Công thương Lý. Và lúc trận bóng rổ kết thúc, Địa khu ủy sẽ tuyên bố bổ nhiệm.
Chu Kiến Quốc tức giận muốn chết.
Nói là Chu Kiến quốc không động tâm với chức Chủ nhiệm ủy ban giáo dục của Địa khu tuyệt đối là nói dối. Chẳng lo đến làm phó chủ nhiệm, chỉ cần có chức có quyền, cũng mạnh hơn nhiều so với hiệu trưởng trường Trung cấp Nông nghiệp. Hiện nay xã hội hiện đại, suy nghĩ của mọi người cũng hiện đại, đãi ngộ của trường Trung cấp Nông nghiệp không tồi, mấu chốt là để ý đến vị trí, một bộ phận giáo viên trẻ tuổi liền thay đổi suy nghĩ, thầm muốn ra ngoài, Chu Kiến Quốc hai năm nay vẫn cố gắng giữ bọn họ lại.
Lão Lý kia tối ngày có người đến tặng quà. Còn những người đến chỗ ông ta thì toàn là để bàn công việc.
Cũng là hiệu trưởng, sự khác biệt sao có thể lớn vậy?
Hiện giờ lão Lý này không ngờ chạy trước ông ta, chính thức là có chức vụ.
Vốn việc này Chu Kiến Quốc cũng đã tìm Lục Đại Dũng. Lục Đại Dũng là bạn học của ông ta, quan hệ không tồi. Ủy ban Giáo dục là do Ủy ban nhân dân quản lý, chức Chủ nhiệm ủy ban giáo dục đưa cho ai là do Lục Đại Dũng định đoạt. Lục Đại Dũng cũng đã hứa nửa câu, cũng cứ nói không dám chắc, cũng không ra sức khước từ.
Chu Kiến Quốc tin tưởng Lục Đại Dũng cũng sẽ không xử tệ với ông ta.
Nhưng kết quả cuối cùng, lại là lão Lý đi lên, ông ta bị rớt.
Quả thực buồn cười!
Căn cứ vào tin tức nội bộ, lão Lý chính là đi đường Bí thư địa ủy.
Cái này không có cách nào, Đương nhiệm Bí thư Địa ủy Thái không phải là một bí thư địa ủy bình thường có thể so sánh. Chính là Bá vương của địa khu Thanh Phong. Thời gian đảm nhiệm lãnh đạo chủ chốt của Địa ủy Thanh Phong đã hơn mười năm. Khi lão Thái làm Bí thư Địa ủy, Lục Đại Dũng vẫn còn là Bí thư huyện ủy một huyện, mấy năm nay, Bí thư Thái quan tâm, từng bước thăng chức, được làm Chủ tịch Địa khu. Cho nên, quan hệ giữa Bí thư Thái và Lục Đại Dũng không phải hợp tác mà là cấp trên cấp dưới. Bí thư đã thể hiện thái độ, Lục Đại Dũng tuyệt đối không dám không tuân theo.
Chu Kiến Quốc tức giận đồng thời cũng thấy lạ, lão Lý ngày thường trong có vẻ bình thường, sao vào thời điểm mấu chốt như vậy, lập tức được Bí thư Thái chọn.
Mặc kệ thế nào, chuyện này đã định rồi, không thể thay đổi.
Chu Kiến Quốc tức giận, chỉ có thể thể hiện trên sân bóng rổ.
- Cho tôi thấy sức mạnh của tuổi trẻ, chỉ cần thắng, các cậu đều là công thần của Trường trung cấp Nông nghiệp, tôi sẽ mời cơm ở khách sạn Thanh Phong, tiền thưởng cũng thuộc về các cậu toàn bộ, nhà trường không lấy đồng nào.
Hiệu trưởng Chu xoa thắt lưng, bắt đầu chiến lược động viên.
Vừa dứt lời, cả đội đều hô hào.
Tiền thưởng quán quân là một ngàn chứ có ít đâu, một đội bóng có mười người, chia đều thì mỗi người có thể được một trăm, tương đương với một tháng lương, còn có thể ăn cơm ở khách sạn Thanh Phong, vô cùng thích thú.
Hiển nhiên việc này giúp dám thanh niên này hăng hái lên gấp trăm lần, hiệu trưởng Chu chuyển sang chuyện khác, nói:
- Tuy nhiên các cậu cũng nhớ kỹ cho tôi, nếu về thứ hai, toàn bộ tiền thưởng xung công, đừng nghĩ đến việc chia đều cho từng người. Lưu Vĩ Hồng, cậu là đội trưởng, cũng đừng trông cậy vào.
Chu Kiến Quôc biết việc đoạt chức quan quân là do Lưu Vĩ Hồng quyết định, cố ý cảnh báo riêng hắn thêm một câu.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Hiệu trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định cố gắng hết sức.
- Không phải cố gắng hết sức mà là nhất định phải thắng, nếu không thắng, tôi sẽ tức chết!
Hiệu trưởng Chu lầm bầm nói.
Lưu Vĩ Hồng nhìn sang phía đội bạn, Hiệu trưởng Lý của trường Trung cấp Công thương đã làm công tác động viên từ trước, nhưng nhìn qua, đội viên trường Trung cấp Công thương không hăng hái như vậy, có vẻ hơi mệt mỏi.
Trong lòng Lưu Vĩ Hồng không khỏi thấy lạ.
Không biết hiệu trưởng Lý nói gì khiến các đội viên nhụt chí như vậy.
Đây chính là điều tối kỵ trong dùng người.
Nhưng bất kể nói thể nào, đó cũng là chuyện tốt, đối thủ không phấn chấn, chẳng lẽ không phải là cơ hội của bọn họsao? Tuy nhiên cũng có khả năng hiệu trưởng Lý cố ý ngụy trang, muốn lừa đội trường Nông nghiệp.
Trận đấu chính thức bắt đầu, cổ động viên của hai đội đều đồng loạt đứng lên la hét.
Hôm nay lại là ngày Chủ nhật, hai trường đều tổ chức đội ngũ cổ động viên khổng lồ, đều có hơn trăm người. Phó chủ tịch địa khu quản lý Giáo dục, Khoa học, Văn hóa vệ sinh cũng đã đến, ngồi ở giữa khán đài.
Đường Thu Diệp vẫn cầm khăn mặt và nước trà như trước, ngồi ở băng ghế đội viên, ánh mắt chăm chú nhìn Lưu Vĩ Hồng, hai má đỏ bừng, vô cùng hưng phấn.
Ngay từ đầu trận đấu, đội trường Nông nghiệp đánh vô cùng thuận lợi, giống như trước đó không lâu đội trường Nông nghiệp tiến hành các trận đấu trước, nghiêng về một bên. Vừa vào trận, đội trường Nông nghiệp đã liên tiếp đánh trúng vài quả, làm tỷ số tăng nhanh.
Lưu Vĩ Hồng vẫn hết sức đề phòng, không biết đối phương có chuẩn bị mai phục nào ở phía sau. Thậm chí trước trận đấu, còn có một loạt các tin đồn, nói đội dự bị của trường Trung cấp Công thương có một người to béo cao lớn, tính là sẽ đưa ra vào thời điểm mấu chốt, không tiếc phạm luật, trực tiếp đánh Lưu Vĩ Hồng ngã, khiến hắn và hiệu trưởng Chu cùng trực tiếp rời khỏi trận đấu.
Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng bị thương thì đội trường Nông nghiệp nhất định mất tinh thần, không đáng để lo nghĩ.
Tuy rằng chỉ là lời đồn, cũng phải đề phòng.
Bởi vì Lưu Vĩ Hồng đúng là người mà đội trường Nông nghiệp không thể thay thế. Người có thân thể to béo kia so với Lưu Vĩ Hồng có lẽ nặng hơn đến hai ba mươi cân, nếu toàn thân va chạm với Lưu Vĩ Hồng thì Lưu Vĩ Hồng nhất định không chịu nổi.
Tuy nhiên đội viên béo kia vẫn chưa từng vào sân.
Kết quả trận đấu cũng không cần phải nghĩ nữa, đội trường Nông nghiệp đã mười phần đoạt quán quân. Một mình Lưu Vĩ Hồng chiếm hai ba phần.
Sau khi trận đấu kết thúc, Hiệu trưởng Lý tươi cười đến bắt tay Hiệu trưởng Chu, chúc mừng trường Trung cấp Nông nghiệp đoạt giải quán quân, không có chút bất mãn. Hiệu trưởng Chu trong chốc lát cảm thấy hơi khó hiểu.
Nhìn khuôn mặt hiệu trưởng Lý tươi cười, Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên hiểu rõ, hiệu trưởng Lý biết mình sẽ làm Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, cố ý cho Chu Kiến Quốc chút mặt mũi, đỡ làm cho Chu Kiến Quốc tức trong lòng. Vả lại với tác phong của lãnh đạo, so đo với cấp dưới, như vậy chẳng ra làm sao cả.
Trận đấu bóng rổ chấm dứt, nghi thức trao giải được long trọng tiến hành. Phó chủ tịch địa khu tự mình trao cúp, bằng khen và một khoản tiền lớn cho đội trường nông nghiệp đạt quán quân. Các năm trước, những trận thi đấu hữu nghị chỉ phát phần thưởng và cờ tặng, không có thưởng tiền. Chủ yếu là về tinh thần, mà nói đến tiền thì mất hay.
Nhưng hiện giờ thì không giống thế, khắp đất nước, trên rừng, dưới biển đều kinh doanh, trung ương cũng khởi xướng phát triển kinh tế. Đường đường là quán quân bóng rổ của Địa khu, không thưởng tiền sao có thể được. Về sau tất cả mọi người sẽ đều không cố gắng.
- Chàng trai, đánh không tồi, rất có dáng của một vận động viên chuyên nghiệp, không tồi, không tồi, tiếp tục cố gắng!
Phó Chủ tịch Địa khu cũng cảm thấy hứng thú với Lưu vĩ Hồng, nắm tay hắn cười ha hả vài câu khích lệ.
Hiệu trưởng Chu liền đứng bên cạnh giới thiệu một chút về Lưu Vĩ Hồng, có vẻ rất tán dương. Mặc kệ nói như thế nào, cũng là nể mặt Lưu vĩ Hồng, trước mặt lãnh đạo nói ngọt một phen, lưu lại ấn tượng tốt, cũng là rất nên.
Lễ trao giải đã qua, hiệu trưởng Chu sắp xếp đội cổ động viên về trước, chính mình cùng các vận động viên đội bóng đi thẳng đến khách sạn Thanh Phong. Chu Kiến Quốc là người giữ lời, nói là làm, quyết không nuốt lời.
Thực ra Lưu Vĩ Hồng thấy khách sạn Thanh Phong chỉ có danh tiếng, thật sự muốn ăn còn không bằng nhà hàng ngũ vị hương. Tuy nhiên hiệu trưởng Chu tưng bừng hào hứng, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không làm ông ta mất hứng. Tái sinh trở lại tuổi hai mươi, Lưu Vĩ Hồng phát hiện khẩu vị ăn uống của mình cũng thay đổi, trở nên giống với từ trước thật là tốt. Bất kể ăn cái gì đều ngon, không giống khi hơn bốn mươi tuổi, ăn cái gì cũng không muốn ăn.
Thân thể trẻ trung này cần bổ sung nhiều dinh dưỡng.
Hiệu trưởng Chu tuy rằng đồng ý mời nhưng ra tay cũng không mạnh, mười mấy người vây quanh một cái bàn lớn, hơn mười món đồ ăn, không tính đồ uống.
- Rất xin lỗi các cậu, kinh phí của trường có hạn, không thể ăn uống thoải mái, nên chấp nhận một chút.
Hiệu trưởng Chu cũng hiểu được, ngại ngùng giải thích một câu, than:
- Trường Nông nghiệp của chúng ta nghèo, không thể so với trường khác được.
- Hiệu trưởng, thế này là tốt rồi…
Mọi người đều lên tiếng an ủi.
- Hiệu trưởng, nên tranh thủ tiêu tiền đi thôi. Anh xem, trường trung cấp công thương mỗi ngày đều uống rượu, sao chúng ta lại ở trong nhà nuốt đồ ăn khan.
Có người không phục, giọng đầy trách móc.
- Miễn nói đến họ, tức chết người!
Hiệu trưởng Chu dường như không muốn nhắc đến trường Trung cấp Công thương, vung tay mạnh, khinh bỉ nói.
Rốt cuộc là trường Trung cấp Công thương đãi ngộ là tức chết người hay là hiệu trưởng Lý sắp đảm nhiệm chức Chủ nhiệm ủy ban Giáo dục tức chết người, điều này khó mà nói. Có lẽ cả hai.
Về việc hiệu trưởng Chu và hiệu trưởng Lý cạnh tranh chức Chủ nhiệm ủy ban Giáo dục, đa số giáo viên trường nông nghiệp đều nghe nói qua. Đương nhiên, tin tức mọi người đều biết rõ, đều thức thời, không nhắc đến việc này nữa.
Tuy rằng thức ăn không phải phong phú, nhưng bữa cơm này cũng khá vừa lòng, mấu chốt là được quán quân, tinh thần tốt, không khí trong khi ăn là tốt. Hiệu trưởng Chu lại đem tiền thưởng chia ngay tại chỗ, các đội viên đội bóng lập tức hoan hô.
Tổng cộng mười hai đội viên, ý của hiệu trưởng Chu là chia mười ba, Lưu Vĩ Hồng là đội trưởng và người phụ trách được hai phần, các đội viên khác cũng không có ý kiến. Trường Nông nghiệp có thể đạt quán quân, một nửa công lao thuộc về Lưu Vĩ Hồng, phần hơn là phải. Lưu Vĩ Hồng kiên quyết từ chối, tuy nhiên cũng không đem số tiền này chia đều mà tặng hiệu trưởng Chu.
Hiệu trưởng Chu là người dẫn đầu đội bóng rổ trường Nông nghiệp, coi như là đội viên đội bóng.
- Vĩ Hồng, ý của cậu tôi nhận. Đây đều là do các cậu đổ mồ hôi, tôi chưa làm cái gì, có thể nào nhận tiền thưởng?
Hiệu trưởng Chu cười ha hả, đẩy ra.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hiệu trưởng là người dẫn đầu, không có thầy ủng hộ, chúng tôi có năng lực thế nào cũng không có được chức quán quân này. Ảnh hưởng của lãnh đạo là không thể bỏ qua, nếu thầy không nhận tiền thưởng, trong lòng cả đội cũng không an tâm.
- Ha ha, Vĩ Hồng, cậu càng ngày càng láu cá. Năm trước vừa được phân về trường chúng ta, với con gái cũng ngượng ngùng, không đến một năm mà miệng lưỡi đã trở nên trơn tru như vậy?
Hiệu trưởng Chu nói nửa đùa nửa thật.
- Hiệu trưởng, mọi người sẽ phải thay đổi thôi. Nếu thầy không nhận, đội bóng chúng tôi cũng không nỡ nhận, sợ sau này thầy thu lại, có phải hay không?
Lưu Vĩ Hồng dường như rất hào hứng, trêu chọc hiệu trưởng Chu.
Hiệu trưởng Chu cười ha hả, nói:
- Tốt, nếu như vậy, tôi nhận. Nhân viên phục vụ, làm thêm vài món ăn nữa. Đến lúc đó, tôi dùng tiền thưởng này trả tiền.
Cả mâm cơm lại rộn lên tiếng cười.
Cơm nước xong, đoàn người hào hứng đi ra khỏi khách sạn Thanh Phong. Vì trận đấu hôm nay, hiệu trưởng đã thuê hai chiếc xe đưa đội bóng và cổ động viên đến đây, hiện một chiếc đang chờ trước khách sạn .
Chu Kiến Quốc là hiệu trưởng, cũng chỉ có thể ngồi trên chiếc xe jeep quân dụng cũ.
Vừa bước ra khỏi nhà ăn của khách sạn Thanh Phong, Lưu Vĩ Hồng đang tươi cười bỗng nhiên ngưng lại.
Một người thanh niên hơn ba mươi tuổi bước nhanh tới, chào:
- Vĩ Hồng, xin chào.
Người thanh niên này Lưu Vĩ Hồng đã biết, chính là Phó trưởng vệ sĩ của ông cụ Tạ Quang Vinh. Nhìn thấy Tạ Quang Vinh, phản ứng đầu tiên của Lưu Vĩ Hồng chính là hay ông cụ đến thị xã Thanh Phong?
Nhưng suy đoán này bị hắn phủ nhận ngay.
Tuyệt đối không có khả năng.
Ông cụ là người có thân phận thế nào, sao có thể lén lút đến cơ sở.
Cho dù là bác cả, dường như cũng không có khả năng.
Phó trưởng ban tổ chức Trung ương kia cũng không phải là nhỏ.
Hiệu trưởng Chu đã có cảm giác say, nhìn Tạ Quang Vinh cười hỏi:
- Cậu là bạn của Vĩ Hồng?
Lưu Vĩ Hồng rất nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười đáp
-Đúng vậy, hiệu trưởng, một người bạn của cha tôi, đến đây công tác. Anh Tạ nói có phải hay không?
Tạ Quang Vinh gật đầu, trên mặt không thấy chút cười nào.
Tính anh ta từ trước đến nay là như vậy, nói năng thận trọng.
Mọi người bao gồm cả hiệu trưởng Chu, trong lòng đều cảm thấy lạ, dường như người đến từ thủ đô này mang theo một hơi thở đặc thù, làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi.
- Hiệu trưởng, hay là mọi người về trước đi, tôi và bạn trò chuyện một lát.
Hiệu trưởng Chu đánh giá lại Tạ Quang Vinh một chút, gật gật đầu rồi đi.
Từ đầu đến cuối, Tạ Quang Vinh chưa từng nhìn hiệu trưởng Chu và những người khác một cái, chỉ nhìn Lưu Vĩ Hồng, dường như sợ Lưu Vĩ Hồng sẽ trốn mất.
- Anh Tạ, có phải anh tôi đến đây không?
Đợi hiệu trưởng Chu và mọi người đi khỏi, Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi.
Bình thường, Phó trưởng vệ sĩ của ông cụ sẽ không dễ dàng rời khỏi ông cụ. Lưu Thành Thắng nếu là việc chung đều có nhân viên bảo vệ và thư ký đi theo, cũng không sử dụng đến vệ sĩ bên cạnh ông cụ. Cũng chỉ có thể là Lưu Vĩ Đông tới. Lưu Vĩ Đông chỉ là một cán bộ cấp cục phó, tương đương với chức vụ của Tạ Quang Vinh, không có tư cách có vệ sĩ. Tuy nhiên lại là người Lưu lão gia định là “Người nối nghiệp” ông cụ, và bác cả vì an toàn của Lưu Vĩ Đông phá lệ. Lưu Vĩ Đông đến địa khu Thanh Phong, cử Tạ Quang Vinh đi cùng, rất là hợp lý.
- Đúng vậy, Trưởng phòng Lưu đang chờ cậu ở phòng 302, mời cậu đi theo tôi.
Giọng của Tạ Quang Vinh bình thản, không có gì thay đổi.
Phó trưởng đội vệ sĩ của Lưu, đều có nguồn gốc sâu xa với nhà họ Lưu. Cha của Tạ Quang Vinh từng là người trung thành nhất với ông cụ, là cấp dưới tận tâm cũ, theo ông cụ chinh chiến nam bắc nhiều năm. Ông cụ cũng chưa bao giờ xem Tạ Quang Vinh là người ngoài.
Điều này, không khó thấy ở thủ đô.
Rất nhiều thế hệ người có công trước cách mạng đều thích dùng con cháu của cấp dưới làm vệ sĩ, thứ nhất là an toàn, thứ hai là cũng có ý bồi dưỡng. Bên cạnh mình vài năm, nếu có thể trọng dụng, lại để ra ngoài đảm nhiệm công việc khác.
Cái gọi là gia thế phe phái, sẽ dần dần hình thành như thế.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, theo Tạ Quang Vinh đi lên tầng trên của khách sạn, miệng hiện lên nụ cười thản nhiên.
Lưu Vĩ Đông, Hạ Cạnh Cường đều là con cháu của những người cách mạng xuất sắc ba đời, nhưng tính cách hai người thì không giống nhau. Hạ Cạnh Cường khiêm tốn, hay nhường nhịn, quá khôn ngoan. Lưu Vĩ Đông hay lên giọng thích phô trương. Cho dù lần này đến địa khu Thanh Phong, đặc biệt tìm Lưu Vĩ Hồng, cũng không tự ra mặt, bảo Tạ Quang Vinh triệu tập hắn, thói lãnh đạo của đại ca đã có đủ.
Điểm này là kế thừa của bác cả Lưu Thành Thắng. Nếu không như thế, cho dù thế nào thì người khác cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt, muốn làm lão Lưu gia sụp đổ hoàn toàn.
Thói quen này xem ra không tốt, phải sửa lại.
Đương nhiên, trước kia trong mắt của mọi người Lưu Vĩ Hồng còn kém Lưu Vĩ Đông nhiều lắm
Nhưng con ông cháu cha và cán bộ không thể đánh đồng. Bị nhận định là con ông cháu cha, người khác có thể dễ dàng tha thứ, không chấp nhặt sự kém hiểu biết của anh. Cán bộ thì không thế, quan trường có quy tắc của quan trường. Nếu quá phô trương sẽ làm đồng nghiệp cảm thấy bất an, khó có thể chấp nhận.
Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, có nhiều cán bộ thích lên giọng đã xảy ra chuyện.
Thiết bị của khách sạn Thanh Phong cũng bình thường, nhưng cảnh vật xung quanh không tồi, có rất nhiều cây xanh, tràn đầy sức sống, làm người ta đi trong đó cảm thấy rất thoải mái.
Tuy rằng là nhà khách địa ủy, cũng là khách sạn cao cấp nhất địa khu Thanh Phong, cũng chỉ có sáu tầng, từ nhà ăn đi bộ không xa là đến.
Trên hành lang là thảm đỏ, đi lại không tiếng động.
Cửa phòng 302 đang đóng.
Tạ Quang Vinh đi đến gần gõ cửa nói:
- Anh Lưu, Vĩ Hồng đến rồi.
- Mời vào.
Trong phòng vang lên giọng nói uy nghiêm của Lưu Vĩ Đông.
Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy Lưu Vĩ Đông cố ý ra vẻ uy nghiêm. Một cán bộ trẻ hai mươi sáu tuổi, cho dù chức vụ đã tới chức cục phó, nhưng phong thái uy nghiêm so với người nửa đời ở chốn quan trường vẫn thua xa.
Cho dù là anh em họ, Lưu Vĩ Đông không định bỏ vẻ kiêu ngạo, không cần nói đến việc ra cửa đón, thậm chí còn không mở cửa phòng trước đó.
Có lẽ Lưu Vĩ Đông muốn dùng cách này, tiến thêm một bước củng cố vị trí của mình ở nhà họ Lưu.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 24: Sóng to gió lớn (Phần 8)
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Đại ca!
Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng, bình tĩnh chào một tiếng, cũng không có chút niềm vui bất ngờ khi gặp người thân.
Phải nói, khi Lưu Vĩ Hồng còn nhỏ Lưu Vĩ Đông đối với hắn rất thân thiết. Lúc đó Lưu Vĩ Đông cũng còn nhỏ, chưa bị thế tục ảnh hưởng nhiều lắm. Thêm nữa đó đúng là thời kỳ đại cách mạng, ông cụ đã bị tấn công, trong nhà không được tốt, mọi người trong gia đình đều đoàn kết một chỗ, quan tâm đến nhau, tôn trọng lẫn nhau.
Những ngày gian nan cực khổ bao giờ cũng làm cho tính cách tốt đẹp của con người càng thể hiện rõ.
Từ khi Lưu Vĩ Đông tốt nghiệp đại học, bước vào quan trường, anh em cũng ít gặp gỡ, tình cảm tự nhiên cũng ngày càng lạnh nhạt. Hơn nữa, lúc đó Lưu Vĩ Đông đã có “ý thức cạnh tranh”, hy vọng tất cả chú ý của Lưu lão gia đều là cho anh ta. Tuy rằng ông cụ danh tiếng lớn lao, có thể nói Lưu lão gia quyền thế nhất trong nhà, tài nguyên dù sao cũng không phải là vô hạn. Khi vừa mới bắt đầu, chưa có gì, cũng đủ phân phối. Nhưng Lưu Vĩ Đông không thế, trong lòng anh ta đầy ý chí cạnh tranh, cố gắng tạo nên thành tích. Như vậy, tài nguyên hữu hạn sẽ được tập trung sử dụng, nhiều người thì phải chia phần nhiều, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
May mà Lưu Vĩ Hồng không chịu thua kém, khi học trung học cơ sở bắt đầu để lộ manh mối phản đối, đến trung học lại càng rõ ràng. Vài năm trước khi bỏ nhà ra đi, bị liệt vào danh sách những kẻ bất hảo, Lưu Vĩ Đông hoàn toàn có thể không lo lắng.
Không ngờ lúc này Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên hiện ra, đâm một gậy vào lỗ hổng.
- Vĩ Hồng, đến đây, ngồi đi!
Lưu Vĩ Đông cười đứng dậy, theo thói quen đưa tay phải về phía Lưu Vĩ Hồng, cười cười cùng hắn bắt tay một chút.
Tạ Quang Vinh đưa cho Lưu Vĩ Hồng một ly nước trà.
- Vĩ Hồng, cậu đánh bóng rổ không tồi, tôi vừa xem trận đấu của các cậu, rất xuất sắc, là một mình cậu biểu diễn. Xem ra lúc trước cậu cố gắng không uổng phí, cuối cùng cũng có thành tích.
Vẻ mặt Lưu Vĩ Đông lộ nét cười ôn hòa, chỉ có điều như bệnh nghề nghiệp, vẫn mang theo chút cao ngạo của cấp trên.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói:
- Ở vùng nhỏ bé này, không có cầu thủ chuyên nghiệp. Trong núi không có hổ chứ sao.
- Ha ha, cậu học được cách khiêm tốn. Tốt, có tiến bộ.
Lưu Vĩ Đông khen ngợi, lại vô tình dùng giọng nói của lãnh đạo, bỏ qua một bên quan hệ anh em ruột thịt của bọn họ. Một Phó cục trưởng của một cơ quan trung ương đối với một giáo viên của trường Trung cấp Nông nghiệp quả thật cũng coi như là lãnh đạo.
Tuy nhiên, Lưu Vĩ Đông xem trận bóng rổ, chứng tỏ anh ta không phải vừa đến đây, hành tung của Lưu Vĩ Hồng rõ như lòng bàn tay, việc này cũng không lạ. Tuy lúc này không có điện thoại di động, Lưu Vĩ Đông lần này đến địa khu Thanh Phong cũng giữ bí mật thân phận, nhưng Lưu Vĩ Hồng có tên, có đơn vị công tác thì việc tìm hành tung của hắn không có khó khăn gì.
Lưu Vĩ Đông đầu tiên là theo dõi trận bóng rổ, không vội gặp mặt, đến khi mình ăn cơm xong mới bảo Tạ Quang vinh đến “triệu tập”. Việc này làm Lưu Vĩ Hồng trong lòng cảm thấy ngán ngẩm. Người này không thể làm quan, làm quan thì phải thay đổi tính tình.
Tuy nhiên, tiếp đến Lưu Vĩ Hồng lại cảm thấy buồn cười, không phải chính mình cũng hạ quyết tâm đi vào quan trường sao?
Xem ra chính mình cũng có một ngày như thế, cũng sẽ thay đổi, nói không chừng sẽ giống với Lưu Vĩ Đông. Thậm chí còn kém hơn. Hoàn cảnh có thể thay đổi nhiều thứ, không phụ thuộc vào ý chí của con người.
Đối mặt với lời khen ngợi của anh cả, Lưu Vĩ Hồng cười cười, không nói gì.
Quả thật cũng khó mà nói cái gì.
Tạ Quang Vinh sau khi mang trà cho Lưu Vĩ Hồng liền đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Vẻ mặt Lưu Vĩ Đông lập tức trở nên nghiêm túc, nhíu mày, dường như đang suy nghĩ một vấn đề nghiêm trọng.
- Đại ca có phải đến đây vì bài viết đó?
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, không đợi Lưu Vĩ Đông lên tiếng, chính mình vào đề trước.
- Ừ!
Lưu Vĩ Đông không kìm lòng nổi gật gật đầu, lập tức liền thấy có điều gì đó không ổn. Sao Lưu Vĩ Hồng lại hỏi mình trước? Nói chuyện cũng chủ động hơn Lưu Vĩ Đông, tính cách cũng mạnh mẽ hơn Lưu Vĩ Đông, có phải mấy năm nay đã rèn luyện được thói quen làm chủ.
- Vĩ Hồng, cậu nói thật với tôi, bài văn này ai viết cho cậu?
Lưu Vĩ Đông hỏi thẳng vào vấn đề, hai mắt nhìn thẳng Lưu Vĩ Hồng, sáng long lanh, thậm chí còn hiện lên một chút linh hoạt, sắc bén.
Người khác đều nghĩ anh ta đến đây là do cha anh ta Lưu Thành Thắng bảo, hoặc là bài văn là do Lưu Thành Thắng viết, chỉ có điều dùng Lưu Vĩ Hồng để che mắt. Nhưng Lưu Vĩ Đông hiểu được, đây không phải là Lưu gia “quyết định tập thể”. Tuy nhiên có một chút ý kiến nhất trí của Lưu Thành Thắng và những người khác, đó chính là Lưu Vĩ Hồng bị người khác sai khiến, bản thân hắn chắc chắn không thể viết ra được một bài văn như vậy, cũng không có lá gan lớn như thế.
Lưu Vĩ Hồng đểu cáng thế nào đi nữa, dù sao cũng là người nhà họ Lưu ra đi, nhạy cảm trong quan điểm chính trị vẫn phải có. Nhưng người này không có tư tưởng nhất quán, bị người khác sai khiến cũng rất có khả năng.
Lưu Vĩ Hồng cũng nhíu mày, có vẻ cao hứng nói:
- Đại ca, sao lại hỏi vậy? Không tin là em có thể tự viết?
Khóe miệng Lưu Vĩ Đông hiện lên nụ cười châm chọcnhưng ngay lập tức giấu đi, trầm giọng nói:
- Vĩ Hồng, hiện tại tôi không phải đang nói đùa với cậu. Chuyện này đã biến thành một vấn đề chính trị nghiêm túc, vấn đề chính trị làm cho nhà họ Lưu chúng ta vô cùng bị động. Rất nhiều người lấy bài văn này. Đồng chí Nguyệt Hoa trong hội nghị Ban tổ chức trung ương cũng đã chỉ trích ba tôi. Ông nội rất tức giận vì việc này. Cho nên cậu phải nói thật, việc này rất quan trọng, cậu đừng mắc thêm sai lầm nữa.
- Ông nội rất tức giận?
Lưu Vĩ Hồng hỏi lại một câu, giọng rất bình tĩnh.
- Thế nào, cậu không tin sao?
Giọng Lưu Vĩ Đông càng thêm hài lòng.
Lưu Vĩ Hồng không nói lời nào, trên mặt rõ ràng biểu hiệu là mình không tin.
Lưu Vĩ Đông giật mình.
Người rất tức giận là có nhưng không phải ông nội, mà là Lưu Thành Thắng. Ông cụ cho đến lúc này chưa có thái độ rõ ràng nào với việc này. Thậm chí rất ít nhắc đến, giống như chuyện này chưa từng xảy ra. Đây là một loại tình cảm vô cùng kỳ lạ. Lúc này với những việc lớn cấp trên, ông cụ bất ngờ im lặng. Lưu Vĩ Đông sở dĩ dùng chiêu bài ông nội chỉ là để dọa Lưu Vĩ Hồng.
Anh ta biết rõ, bất kể chính mình hay là Lưu Thành Thắng, trong mắt người em họ này, thật sự không có tác dụng gì. Không phải Lưu Thành Thắng không đủ lợi hại mà là Lưu Vĩ Hồng quá phản nghịch.
Nhưng hiện tại, Lưu Vĩ Hồng lại ngay lập tức đoán được thái độ của ông nội.
Điều này là cho Lưu Vĩ Đông có chút giật mình.
Tại sao Lưu Vĩ Hồng đoán được?
Lưu Vĩ Đông không tin là Lưu Vĩ Hồng có thể hiểu rõ tính nết của ông nội như vậy.
- Bất luận thế nào, Vĩ Hồng, cậu hẳn là hiểu được, vấn đề này đã rất nghiêm trọng, đã đến mức trở thành sự kiện chính trị. Nếu không lo đối phó sẽ xảy ra chuyện lớn. Đối với cậu, đối với chúng ta và đối với cả gia đình đều là rất nguy hiểm.
Lưu Vĩ Đông nghiêm túc nói.
- Đồng chí Nguyệt Hoa trừ việc lần trước trong hội nghị của Ban tổ chức trung ương đích danh phê bình bác cả, còn làm gì nữa không?
Lưu Vĩ Hồng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lưu Vĩ Đông mà ngược lại hỏi phản ứng của đồng chí Nguyệt Hoa
- Cậu có ý gì?
Lưu Vĩ Đông tỏ ra tức giận không hài lòng, mắt nhíu lại.
Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói
- Đại ca, lần này anh đến đây không phải là để thẩm vấn em chứ? Anh muốn tìm phương pháp giải quyết vấn đề đúng không? Một khi đã như vậy, giữa anh em chúng ta, nhất định phải thẳng thắn. Nếu anh thẩm vấn em, muốn đạt được cái anh cần, anh không biết là cần chút tình nguyện sao? Không ai sai khiến em, viết bài văn đó, em cũng không hỏi ý kiến ai.
Lưu Vĩ Đông ngây người.
Không phải Lưu Vĩ Hồng không chống đối anh ta mà Lưu Vĩ Hồng thường xuyên làm như vậy, ngay cả Lưu Thành Thắng hắn ta cũng dám chống lại, càng không cần nói đến Lưu Vĩ Đông. Lưu Vĩ Đông giật mình là vì những lời Lưu Vĩ Hồng nói lôgic, cẩn thận và nghiêm túc, hơn nữa không có một chút hùng hổ hăm dọa nào. Lưu Vĩ Hồng không chút khách khí nói đúng suy nghĩ của người anh này.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Vĩ Đông sinh ra ảo giác, nghĩ mình đang nói chuyện với một đối thủ cáo già trong chính trị chứ không phải đang đối mặt với em họ hai mươi hai tuổi.
- Vĩ Hồng, cậu nói vậy là có ý gì? Tôi nghĩ cái gì tốt? Tôi muốn đạt được cái gì?
Lưu Vĩ Đông thẹn quá thành giận, giọng điệu càng trở nên nghiêm khắc.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên, vừa mới đánh xong trận bóng, cơm nước xong, hắn quả thật rất khát.
- Mấy người Lý Khai Hoài muốn có chứng cứ chính xác từ chính em là người nhà họ Lưu sai khiến, anh và bác cả thì ngược lại, muốn có chứng cứ chính xác em bị người khác sai khiến, làm thế nào đây?
- Lý Khai Hoài?
Lưu Vĩ Đông chấn động, đứng lên nhìn Lưu Vĩ Hồng, vội vàng hỏi:
- Lý Khai Hoài đã đến tìm cậu? Khi nào?
- Hai ngày trước.
- Không xong rồi!
Lưu Vĩ Đông có chút thất lễ, vội vàng hỏi
- Cậu nói như thế nào?
- Em nói với ông ta, bài văn này là chính em viết, chính em giao cho Ban Tuyên giáo Trung ương. Đương nhiên, ông ta cũng nhắc đến bác cả, nói trình độ lý luận của bác cả rất cao, hỏi có phải em bị ảnh hưởng của bác cả…
Lưu Vĩ Hồng rất bình tĩnh nói.
Lưu Vĩ Đông hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng, giọng thay đổi
- Cậu trả lời như thế nào?
- Em nói như thế này, em quả thật có vinh dự được đọc rất nhiều bài văn lý luận của bác cả.
- Cậu…
Lưu Vĩ Đông giơ tay phải, chỉ vào Lưu Vĩ Hồng, tức giận đến mức không nói ra lời.
- Cậu sao có thể nói như vậy được? Cậu có biết Lý Khai Hoài có thân phận thế nào không?
- Biết.
Lưu Vĩ Hồng cười.
- Tuy rằng ông ta giới thiệu là cán bộ Ban Tổ chức Trung ương, nhưng em biết ông ta là nhân viên văn phòng thủ trưởng tối cao, nghe nói quan hệ với lão Hạ cũng rất tốt.
Lưu Vĩ Đông trừng hai mắt, hoàn toàn chán nản.
Người này cuối cùng là hồ đồ hoặc giả hồ đồ!
Nói hắn thật sự hồ đồ, hắn chẳng những biết rõ thân phận của Lý Khai Hoài, thậm chí còn biết quan hệ của Lý Khai Hoài và lão Hạ không tầm thường. Nói hắn giả hồ đồ, hắn lại thừa nhận với Lý Khai Hoài là chính mình bị ảnh hưởng của Lưu Thành Thắng.
- Tôi hiểu rồi, Lưu Vĩ Hồng, cậu đang trả thù chúng tôi. Cậu hận tôi, hận ba tôi, hận mỗi người trong gia đình họ Lưu, có phải không?
Lưu Vĩ Đông nhìn chằm chàm Lưu Vĩ Hồng, nhìn một hồi, mới nói từng chữ một, giọng điệu lạnh như băng.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 25: Sóng to gió lớn (phần 9)
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, là nụ cười rất bình thường, vừa không thể hiện vui thích, cũng tuyệt không có chút ý châm chọc, chính là một vẻ mặt vô cùng bình thường, hoặc là một phép lịch sự.
- Đại ca, em nghĩ có một chuyện chắc anh đã quên, Lưu gia không phải của một mình anh, là của mọi người chúng ta, em cũng họ Lưu
Lưu Vĩ Hồng giọng điệu bình tĩnh mà kiên định
Kỳ thật Lưu Vĩ Đông thất thố chỉ là việc nháy mắt, y thật sự là tức đến hồ đồ, hơn nữa cũng không coi Lưu Vĩ Hồng là một đối tượng bình đẳng, vừa không phải địch thủ bình đẳng, cũng không phải người bạn cùng địa vị, chỉ là một đứa con ông cháu cha không chịu thua kém của Lưu gia. Cho nên trong nháy mắt, y gỡ bỏ mặt nạ của mình, lộ ra bộ mặt thật.
Lưu Vĩ Hồng điềm tĩnh ngoài dự đoán, khiến Lưu Vĩ Đông tỉnh táo lại.
Bắt buộc chính mình tỉnh táo lại!
Y không thể bị Lưu Vĩ Hồng xem thường
Cho dù trong phòng chỉ có 2 người bọn họ, chẳng sợ bị truyền ra ngoài. Đây không phải vấn đề nhiều người hay ít người, mà là một vấn đề tâm lý, y phải duy trì cảm giác về sự ưu việt của y ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, duy trì tôn nghiêm người nối nghiệp Lưu gia của y.
Lưu Vĩ Đông không có nóng lòng nói chuyện. Y biết, phải một lần nữa đánh giá người em họ này. Biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của y. Nếu vội vàng nói chuyện, bất kể là tức giận hay là lời nói thấm thía mà giáo dục, đều chưa chắc có tác dụng.
Lưu Vĩ Đông cầm lấy gói thuốc hiệu panda vàng trên bàn, rút ra một điếu rồi châm mồi.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, cũng cầm một điếu ngậm trên miệng, Lưu Vĩ Đông liếc mắt nhìn hắn, không có hé răng, ngược lại chủ động châm lửa cho hắn, trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười.
Vừa rồi không khí còn giương cung bạt kiếm, giờ lập tức dịu xuống.
Mặc kệ nói như thế nào, hai người bọn họ là anh em họ ruột thịt, cùng một ông nội, cùng một bà nội.
- Vĩ Hồng, trong khoảng thời gian này, em không ở thủ đô, em không biết, thế cục đã nghiêm trọng thế nào…
Hút mấy hơi thuốc, Lưu Vĩ Đông chậm rãi nói, giọng điệu rất là chân thành. Chí ít nghe ra là như vậy.
- Em biết.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên mà đáp, hút thuốc rất có tư vị. Hắn đã rất lâu không có hút loại thuốc đặc biệt hiệu panda vàng này rồi, mùi vị đúng là có khác.
- Em biết? Còn có người báo tin cho em sao?
Lưu Vĩ Đông hỏi ngược lại.
Lưu Vĩ Hồng đáp:
- Chuyện này không cần có người báo tin cho em, chỉ cần phân tích một chút thì rõ. Bài viết đó, vốn đã khá nhạy cảm, chắc chắn sẽ khiến cho đồng chí Nguyệt Hoa mất hứng. Hơn nữa, Lý Khai Hoài tự mình đến địa khu Thanh Phong, hiện tại lại là anh đến…đây cũng đủ để nói rõ vấn đề.
Lưu Vĩ Đông liếc mắt nhìn hắn, trong lòng càng ngày càng kinh ngạc. Nếu nói, lần trước Lưu Vĩ Hồng về nhà chúc thọ ông cụ, chuyển biến đó cũng khiến Lưu Vĩ Đông không mấy để ở trong lòng, bây giờ lại không thể không coi trọng. Lời nói như thế, không phải ai cũng có thể thốt ra. Biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn giống như một cao thủ lão luyện trên quan trường.
Vấn đề là, Lưu Vĩ Hồng biến hóa như vậy, từ đâu mà đến?
Tuy nhiên, hiện tại không phải thời điểm nghiên cứu thảo luận vấn đề này, còn có chuyện càng quan trọng hơn phải giải quyết.
- Đúng vậy, em phân tích đúng, chuyện này, đồng chí Nguyệt Hoa quả thật rất tức giận. Có thể em không hiểu, đây không chỉ là một tranh luận đơn giản về lĩnh vực tư tưởng, mà là một thái độ. Càng là đồng chí lãnh đạo, càng để tâm vấn đề thái độ.
Lưu Vĩ Đông dần dần khôi phục lối suy nghĩ bình thường, lại bắt đầu biểu lộ hàm súc cao cao tại thượng.
- Hạ gia có phản ứng gì?
Lưu Vĩ Hồng bất động thanh sắc hỏi, cũng không có dự định cố tình đi đả kích tự tin của Lưu Vĩ Đông. Tính cách của mỗi người đều không giống nhau, Lưu Vĩ Đông là tính cách này, cưỡng ép đi thay đổi là không thể thực hiện. Hạ Cạnh Cường khiêm tốn là một thủ đoạn hướng về phía trước, sự ngạo mạn của Lưu Vĩ Đông chưa hẳn không phải là thủ đoạn. Mỗi một tính cách, đều có người thưởng thức, cũng có không gian phát triển.
- Hạ gia?
Lưu Vĩ Đông cười lạnh một tiếng.
- Bọn họ đương nhiên là trợ giúp. Chuyện này, vốn là bọn họ một tay bày ra, tất nhiên là hy vọng gây càng lớn càng tốt. Hạ gia đang tổ chức nhân sự, chuẩn bị phản bác quan điểm của em. Ngay cả mấy vị thầy giáo của Viện Khoa học Xã hội và phòng Nghiên cứu Chính sách Trung ương cũng chuẩn bị ra tay
Khi nói lời này, Lưu Vĩ Đông không ngừng nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Đến nay y vẫn cho rằng Lưu Vĩ Hồng là bị Hạ gia sai khiến. Y không tin Lưu Vĩ Hồng thật có thể viết ra bài văn lý luận cao như vậy, càng không tin Lưu Vĩ Hồng nghĩ tới việc phát biểu bài viết này trên “Tiếng kèn”.
Đây không phải một đứa con ông cháu cha, nói cách khác, không phải lối suy nghĩ và phương thức làm việc mà một thầy giáo trường nông ở nông thôn nên có.
Lưu Vĩ Hồng nhướng mày, hỏi:
- Tin tức này xác thực sao?
Lưu Vĩ Đông "Hừ" một tiếng, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Lúc trước Hạ Cạnh Cường cho đăng bài viết này của em trên “Tiếng kèn”, chỉ sợ đã nghĩ xong chiêu chuẩn bị ở sau.
- Nói như vậy, đây là chủ ý riêng của Hạ gia, không phải ý kiến của đồng chí Nguyệt Hoa?
Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý Lưu Vĩ Đông châm biếm, vội hỏi một câu.
- Phân rõ được sao? Ý kiến của ai không quan trọng, mấu chốt là đồng chí Nguyệt Hoa nghĩ như thế nào.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, xen lẫn một chút vẻ mặt đắc ý.
Sự đắc ý đó kích thích đến Lưu Vĩ Đông, ngọn lửa trong lòng lại vù vù dâng lên. Thằng nhóc này làm cho sự việc tồi tệ như vậy, không ngờ còn đắc ý như thế? Lưu Vĩ Đông không tin Lưu Vĩ Hồng là cố ý muốn báo thù Lưu gia, tuy y vừa mới nói như vậy, cũng chỉ là lời nói tức giận. Không hề kết mối thù nào “thù hận tới chết” với Lưu gia, nhưng không nghi ngờ gì, Lưu Vĩ Hồng là bị Hạ gia lừa dối lợi dụng, trở thành một cây súng trong tay người ta.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại bị người ta lợi dụng như thế nào? Hạ gia và Lưu gia không hợp nhau, điều này Lưu Vĩ Hồng cũng rõ, hắn làm sao không có đầu óc như vậy?
Trong đó nhất định còn có một sợi dây, một sợi dây không thể nhìn thấy được!
Chẳng lẽ là Thường tỷ?
Lưu Vĩ Hồng ở buổi họp mặt đám con ông cháu cha đã đánh Hạ Vi Cường, chuyện này không bao lâu Lưu Vĩ Đông cũng biết. Họ không tham gia buổi hội tụ như vậy, nhưng không có nghĩa họ hoàn toàn không quan tâm những chuyện này. Mặc kệ nói thế nào, những đứa con ông cháu cha này không phải con ông cháu cha bình thường, đều là đời sau của nhà có gia thế quyền cao chức trọng. Giữa con ông cháu cha với nhau gây chút mâu thuẫn nhỏ cũng không có ảnh hưởng toàn cục, nhưng nếu gây lớn chuyện, cũng có khả năng ảnh hưởng đến quan hệ giữa nhà quyền quý có gia thế.
Nghe nói Lưu Vĩ Hồng và Hạ Vi Cường đánh nhau, chính là vì Thường tỷ.
Mà Thường tỷ là vợ chưa cưới của Hạ Cạnh Cường, điểm này tất cả mọi người đều biết.
Lưu Thành Thắng từng có cách nghĩ này, muốn cùng Vân gia kết thân thì cưới Thường tỷ về làm vợ của Lưu Vĩ Đông. Nhưng Lưu Vĩ Đông không muốn, y thích người con gái của một nhà có gia thế khác.
Lưu Thành Thắng cũng không miễn cưỡng. Chuyện hôn nhân không thể miễn cưỡng.
Thường tỷ nếu là vợ chưa cưới của Hạ Cạnh Cường thì tất có động cơ giúp Hạ gia. Mà Thường tỷ và Lưu Vĩ Hồng thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, Lưu Vĩ Đông cũng rất rõ. Nếu như Thường tỷ giúp đỡ Hạ Cạnh Cường lừa dối Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng trăm phần trăm mắc câu!
- Nói như vậy, Hạ gia muốn một lần nữa đứng thành hàng?
Lưu Vĩ Hồng đột nhiên hỏi.
Những lời này khiến Lưu Vĩ Đông chấn động cả người, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Hôm nay làm sao vậy?
Lưu Vĩ Hồng luôn nhìn vấn đề từ trình tự rất cao, mà bản thân lại lâm vào trong “việc vặt”, hoàn toàn điên đảo. Quyền chủ động nói chuyện đã vô tình thay chủ. Vậy thì không tốt, Lưu Vĩ Đông một chút cũng không thích tình hình này.
- Một lần nữa đứng thành hàng thì không đến nỗi, nhưng Hạ Thái Bình và Hạ Cạnh Cường có lẽ thực sự có ý này, chí ít có thể bày tỏ thái độ với đồng chí Nguyệt Hoa…
Trong khoảng thời gian ngắn, không lấy lại được quyền chủ động nói chuyện, Lưu Vĩ Đông liền theo ý nghĩ của Lưu Vĩ Hồng trả lời một câu.
Lưu Vĩ Hồng trên mặt lại hiện lên tươi cười, càng thêm đắc ý.
- Vĩ Hồng, em nói thật đi, chuyện này rốt cuộc có phải Hạ Cạnh Cường ở phía sau phá rối hay không?
Lưu Vĩ Đông lập tức hỏi, vốn muốn nhắc về Thường tỷ, cuối cùng quyết định vẫn là không muốn kích thích Lưu Vĩ Hồng thì tốt hơn. Nếu chẳng may Lưu Vĩ Hồng cảm thấy bản thân bị mắc mưu một người phụ nữ, mất sĩ diện, phẩy tay áo bỏ đi, chuyện càng tồi tệ hơn.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, tránh vấn đề này, hỏi ngược lại:
- Đại ca, anh muốn em làm thế nào?
Lưu Vĩ Đông trở nên trầm ngâm, thật lâu sau mới nói:
- Chuyện này thật là khó xử lý. Ý của ba anh và chú hai là muốn em trở về một chuyến, nói rõ trước mặt ông nội, Hạ gia rốt cuộc là hãm hại em như thế nào.
Lưu Vĩ Hồng lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, chậm rãi nói:
- Đại ca, anh cảm thấy như vậy hữu dụng sao?
- Vĩ Hồng, em rốt cuộc có ý gì?
- Không có gì, cho dù em nói rồi, là Hạ gia sai khiến em làm, anh cho rằng có tác dụng sao? Ai tin? Đồng chí Nguyệt Hoa sẽ tin? Có những chuyện, một khi tạo nên ảnh hưởng sẽ khó vãn hồi.
Lưu Vĩ Đông lại bị tức giận, lạnh lùng nói:
- Hoá ra mọi hậu quả em cũng rất rõ, vậy lúc đó sao em hồ đồ như thế?
- Em hồ đồ?
Lưu Vĩ Hồng lại lắc lắc đầu.
- Đại ca, anh suy nghĩ cẩn thận đi, vì sao đến bây giờ ông nội cũng không tỏ thái độ? E rằng không chỉ ông nội nhà chúng ta, tất cả mấy ông cụ, bao gồm thủ trưởng tối cao và Đổng lão, đều duy trì trầm mặc chăng?
Lưu Vĩ Đông lập tức giật mình.
Đây quả thật là một vấn đề họ cũng từng nghĩ qua, nhưng không có được kết luận hợp lý.
Thái độ của các ông cụ, quả thật ngoài dự đoán.
Bọn họ nghĩ không ra, không có nghĩa các ông cụ trong lòng không có cách nghĩ.
- Vậy ý của em là…
Lưu Vĩ Đông trầm ngâm, giọng điệu thậm chí có chút hoang mang.
Chẳng lẽ vấn đề như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng có thể có ý nghĩ của mình?
- Đại ca, rất nhiều chuyện, không thể chỉ nhìn trước mắt, phải nhìn về lâu dài. Bây giờ xem ra sự việc là vô cùng chính xác, có lẽ không bao lâu thì chứng minh là sai lầm. Nói thật, vấn đề lĩnh vực tư tưởng, hoặc giả nói vấn đề tuyến đường, rốt cuộc do ai quyết định?
- Em muốn nói, thủ trưởng tối cao…
Lưu Vĩ Đông kinh nghi bất định, sắc mặt cũng trở nên rất là khẩn trương.
- Ông nội bây giờ còn không tỏ thái độ, thủ trưởng tối cao cũng không tỏ thái độ, trong đó rốt cuộc là vì sao, cần phải nghĩ kỹ một chút.
Lưu Vĩ Hồng lại châm thêm một điếu panda vàng, không vội vàng không hấp tấp nói, nhìn qua, dường như tính trước kỹ càng.