Trích:
Nguyên văn bởi saucenhan
Trong truyện tu tiên từ xưa đến nay các tác gia trung quốc tựu chung đều cho rắng hồn phi phách tán, hình thần câu diệt, kô thể luân hồi là kết cục bị thảm nhất, Tuy nhiên hôm nay tui buồn buồn bỗng nghĩ ra một vấn đề, giả sử theo logic của truyện, luân hồi là có thật vậy nó liệu có quan trọng đến vậy kô?
một đứa có thể luân hồi thì kiếp sau của nó cũng là cơ thể mới(cái này trong tu tiên thì chả quan trong mấy), ký ức mới (cái này mới quan trong)=>chả liên quan gì đến con người cũ cả thế thì sao tụi nó lại quan trọng hóa vấn đề thế nhỉ,
theo tui linh hồn chỉ giống như cái ổ cứng dùng để lưu trữ ký ức, cái tôi của mỗi người thôi, còn cơ thể, nguyên anh, kim đan....gì gì đó tùy theo truyện thì là cái máy tính được gắn cái ổ cứng này vào
nếu cơ thể(cái máy tính) bị hư thì ông có thể rút cái ổ cứng này ra gắn vào cái máy khác (đoạt xá) thì ông vẫn là chính ông, chỉ mang cái vỏ khác mà thôi
tuy nhiên mỗi lần đầu thai là cái ổ cứng đó bị format, ghi lại dữ liệu mới
bản thân ông chính là dữ liệu trong cái ổ cứng đó, nếu ông đã bị xóa đi thì cần gì quan tâm đến cái ổ cứng đó làm gì nữa
nếu sau này nó có thể "tái sử dụng" (luân hồi) thì thứ chứa bên trong cũng chả phải là ông nữa rồi
|
Đơn giản là thế này :
Khi tu luyện đến một mức độ nào đó chẳng may có bị tèo thì hồn phách quay lại luân hồi để trải qua một kiếp khác ( tân sinh) Đến lúc này tùy theo tu vi mà kẻ này sớm hay muộn % cao hay thấp có thể thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước => coi như là được sống lại một lần nữa.
Hầu hết các main luôn tu luyện để nhảy ra khỏi luân hồi < bất tử bất diệt>
nhưng thần hình câu diệt cũng die
Còn hồn phi phách tán có nghĩa kẻ này đã hoàn toàn tan biến trong thiên địa không thể vào luân hồi ( chết là hết )