Quyển 1: Thư Gia Đảo.
Chương 21: Trùng kích tu vi (Thượng).
Nhóm dịch Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Xuất hiện một chuyện kỳ diệu. Trứng yêu thú giống như bọt biển, hấp thu ngụm máu của Sở Vân.
Trong nhất thời, hương khí càng thêm nồng đậm. Trên trứng Thiên Hồ phát ra một tia huyết quang tinh khiết.
Sở Vân thấy thế liền thoả mãn, từ trí nhớ kiếp trước hắn có được, biết rõ mỗi chi tiết khi ấp trứng. Biết rõ huyết quang càng tinh khiết, liền chứng minh chất lượng máu huyết càng tốt.
Tiến hành đến đây, bỗng nhiên trong mắt của hắn lóe lên một tia ngưng trọng. Trong lòng hiểu rõ, đã tiến hành đến bước mấu chốt nhất.
Bước thứ sáu, linh tính hô hoán (linh tính kêu gọi).
Mọi vật trên thế gian này, dù là cây cối hay sỏi đá, chim thú trùng cá, đều có là ba loại này.
Thân thể, hồn phách và linh quang.
Thân thể chủ lực, cái đó gọi là tự thể nghiệm. Hồn phách chủ tinh thần, người có hồn phách cường đại, tinh thần tràn đầy, trực giác cường đại. Mà linh quang, chủ trí tuệ ngộ tính.
Người bình thường suy nghĩ vấn đề, bỗng nhiên đốn ngộ, gọi là: tinh linh thanh minh. Tán thưởng một người có ngộ tính, sức sáng tạo phi phàm, liền khen hắn rất có: linh tính.
Linh quang càng nhiều, ngộ tính càng cao, trí tuệ bộc phát.
Người có hồn phách cường đại, cũng có thể là người ngu ngốc, bệnh tâm thần. Những người có bệnh này, suốt ngày tinh thần dồi dào, nhưng linh quang thưa thớt, trí tuệ rất kém, ngộ tính không đủ. Nói chuyện bừa bãi, quy luật sinh hoạt hàng ngày không đồng nhất.
Hồn phách sản linh, thân thể tồn linh. Đây là quan hệ giữa thân thể, hồn phách và linh quang.
Bước thứ sau này, ngự yêu sư phải dùng linh quang trong cơ thể, hô hoán linh quang của yêu thú trong trứng. Bước này rất trọng yếu, nếu không thành, cả quá trình ấp trứng sẽ thất bại.
Sở Vân có chút khẩn trương, hắn không dám chắc linh quang của mình thành công hô hoán linh quang của Thiên Hồ hay không.
Kiếp trước thành công, là vì trứng yêu thú bị Thư phu nhân xếp đặt kế sách hãm hại, vỏ trứng xuất hiện đầy vết nứt, gần như bị nghiền nát. Trứng yêu thú giống như thân thể, thân thể chứa đựng linh quang. Thân thể tổn hại, linh quang sẽ tán dật.
Kiếp nầy, trứng Thiên Hồ của Sở Vân hoàn hảo không tổn hại gì. Linh quang sung túc, điều này làm cho Sở Vân lo lắng linh quang của mình không đủ để hô hoán linh quang của Thiên Hồ. Nếu không thành công, chính là thất bại. Nếu là linh quang cắn trả, khi đó càng là bi kịch.
Ngàn vạn lần không nên xem thường quá trình ấp trứng, nó cũng tràn ngập nguy hiểm. Nếu không chuẩn bị tốt, dù thành công, cũng sẽ làm tổn hao tiềm chất của yêu thú, tạo thành tiên thiên của nó bạc nhược yếu kém. Trong thời gian ngắn, nhìn không ra. Nhưng tương lai sẽ ăn quả đắng vẫn là bản thân ngự yêu sư.
Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận chuyển linh quang trong cơ thể.
Hắn có kinh nghiệm kiếp trước, giống như ngựa quen đường cũ. Linh quang của hắn giống như quang cầu màu trắng, tản ra ánh sáng giống như ngọn nến. Hắn nhanh chóng khu động, tản ra từng đọt linh tính chấn động, bắt đầu tìm kiếm yêu thú trong trứng.
Thuận lợi hơn dự liệu của Sở Vân, linh quang chấn động lần đầu tiên, đã thu được đáp trả. Đây là nhờ công lao của Tuyết Sa và trân châu Lệ.
Oanh!
Sở Vân tiến vào trong mộng.
Hắn như tiến vào một thế giới khác. Chung quanh đều là bóng tối, hắn hóa thân thành linh quang của chính mình, đang chiếu sáng rực rỡ trong bóng tối.
Trừ chuyện đó ra, còn có một luồng ánh sáng yếu ót, đang lập lòe phía trước, như có như không.
Hắn cũng không kinh ngạc, tỉnh táo khống chế linh quang của mình, bay về phía trước. Nguồn sáng phía trước càng ngày càng lớn, vốn là một điểm, nhưng đang từ từ mở rộng, hình thành một một đạo linh quang lớn hơn linh quang của mình rất nhiều.
Nếu so sánh, linh quang của Sở Vân giống như nắm đấm. So với linh quang trước mặt, giống như một ngón tay nhỏ.
Nhưng đã như thế, trong lòng Sở Vân trầm xuống. Linh quang Thiên Hồ đầy đủ, vượt qua ngoài ý liệu của hắn. Yêu thú bình thường, ngay cả một phần mười của nó cũng không tới. Dù là kiếp trước, cũng chỉ bằng một phần năm mà thôi.
- Khó trách đều nói, giữa yêu thú với nhau, Hồ tộc và Hầu tộc đều có linh tính nhất.
Hắn vừa vui sướng vừa lo lắng.
Vui sướng là, linh tính của Thiên Hồ vượt qua ngoài tưởng tượng, tư chất tuyệt hảo. Lo lắng là, không biết mình có thể câu thông với linh quang của Thiên Hồ hay không.
Hô hoán linh quang, thành lập liên hệ, đây là một chuyện tương đối khó. Nói chung, linh quang kém nhau không lớn, kêu gọi càng dễ dàng. Tư chất Thiên Hồ quá tốt, mà Sở Vân lúc này mới là một thiếu niên 13 tuổi mà thôi. Chênh lệch giữa linh quang với nhau, cũng không lớn.
Sở Vân cố gắng tiến tới gần linh quang của Thiên Hồ, phát ra lời kêu gọi.
Khởi điểm, cũng không giống nhau. Thiên Hồ đang ngủ say trong trứng, lời kêu gọi giống như chọi đá vào biển, làm cho người ta tuyệt vọng.
Sở Vân vẫn không bổ cuộc, vẫn kiên trì. Kỳ thật thiên tư của hắn cũng tương đối ưu tú, cũng hơn xa Thư Đại Thư Nhị, linh quang trong cơ thể cũng lớn hơn hai tên này gấp hai lần. Nhưng cũng không bằng tuyệt phẩm Thiên Hồ được, bởi vì tư chất của nó quá ưu dị.
Dùng trọn nửa ngày, bỗng nhiên linh quang của Thiên Hồ tăng vọt, giống như bóng đèn. Không yên tĩnh như trước nữa, mà bắt đầu tỉnh lại, trở nên sinh động.
Trong lòng Sở Vân vừa mừng vừa vội, rốt cục linh tính của Thiên Hồ cũng tỉnh lại, nhưng mà mính đã sắp đến cực hạn.
- Liều thôi!
Hắn cắn răng, tiếp tục vận dụng linh quang của mình, phát ra lời kêu gọi.
Nhờ hắn đã chuẩn bị đầy đủ lúc trước, cộng thêm kinh nghiệm phong phú, sau khi linh quang Thiên Hồ tỉnh lại, biểu hiện tích cực, thậm chí chủ động hưởng ứng lời kêu gọi của Sở Vân.
Một mối liên hệ chặt chẽ, càng ngày càng mạnh, rốt cục đã đạt đến cực hạn.
Sở Vân hình như vừa nghe thấy một tiếng oanh.
Ở đây giống như thế giới trong mơ lúc nãy, chung quanh đều là bóng tối. Nhưng linh quang của mình lại tiếp cận dễ dàng, hơn nữa còn đem linh quang của Thiên Hồ, bao phủ vào trong linh quang của mình.
Đây là một cảm giác thân thiết không nói nên lời, từ trong lòng phát ra. Linh tính hô hoán, thành công quá gian nan!
- Phá trứng ra đi, ta đang đợi ngươi!
Lưu lại một đoạn tin tức nhau vậy, Sở Vân thu hồi linh quang của mình, sau đó rời khỏi ảo cảnh.
Trở lại hiện thực, hắn cảm thấy thân thể đều là mồ hôi, không còn chút sức lực nào, cảm giác giống như bị thủy triều tập kích.
Hai mắt hắn híp lại, như muốn ngã xuống đất, muốn được ngủ say một giấc.
Hắn cuốn đầu lưỡi, làm cho đau nhức trong vết thương tập kích hắn, toàn thân của hắn chấn động. Lúc này tuyệt đối không thể ngủ, nếu không toàn bộ công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Cửa ải gian nan nhất đã vượt qua, lúc này càng không thể chủ quan, không thể để thành công đang cầm trong tay chạy mất.
Hắn đang đợi Thiên Hồ, từ trong trứng chui ra.
Đây cũng là bước thứ bảy —— phá xác trúc cơ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Thư Gia Đảo.
Chương 22: Trùng kích tu vi (Hạ).
Nhóm dịch Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Rất nhanh, trứng Thiên Hồ có động tĩnh. Quả trứng vốn nằm yên lặng trong cái tổ Địa Sát Thạch Tệ và Tuyết Sa trắng xóa cũng có động tĩnh. Lúc này đang run lên nhè nhẹ.
Chợt, biên độ rung động càng lớn, chuyển thành chấn động.
Răng rắc xoạt...
Một tiếng vang thanh thúy truyền vào tai, âm thanh này phát ra từ vỏ trứng Thiên Hồ, quả trứng bắt đầu xuất hiện vết rạn hình mạng nhện.
Sở Vân cố nén tâm tình kích động, ngừng thở.
Trứng yêu thú đang tiếp tục chấn động, có lẽ là Thiên Hồ sắp ra đời, đang dùng sức giãy dụa trong trứng, có chút gian khổ. Nhưng một bước này, tuyệt không thể giúp nó.
Trợ giúp nó phá vỏ trứng, chính là làm giảm bớt cơ hội ma luyện của nó. Đối vơi tương lai của Thiên Hồ, tuyệt đối là chuyện không xong.
Một bước này, chính là bước dưỡng thành tín niệm và lòng kiên định của nó, tinh thần đấu tranh ương ngạnh, đào móc ra khả năng chiến đấu của yêu thú.
Trứng yêu thú càng cao cấp, vỏ trứng càng khó phá vỡ. Thiên hồ là yêu thú tuyệt phẩm, độ khó khi phá xác còn khó hơn Hải Bạo Ngạc, Lục Nha Xà, độ khó phải gấp mười lần yêu thú thượng phẩm.
Chấn động của trứng yêu thú dần dần yếu bớt, thần sắc Sở Vân trì trệ. Kiếp trước trứng Thiên Hồ có nhiều vết rạn, cho nên làm giảm bớt độ khó đi nhiều lần. Nhưng hiện giờ thì khác, tất cả đều phải nhờ vào Thiên Hồ.
- Chẳng lẽ thất bại sao?
Tình huống ngoài ý muốn, làm cho Sở Vân vô ý thức xiết chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi. Quan tâm quá sẽ bị loạn, trong nội tâm đang giằng co xem có nên giúp nó hay không, nếu trợ giúp, hắn sẽ giúp nó phá vỡ vỏ trứng.
Đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng hắn cũng thở ra một hơi, buông lỏng hai đấm. Hắn quyết định tín nhiệm Thiên Hồ, bởi vì nó từng là bạn chiến đấu vào sinh ra tử của hắn ở kiếp trước! Nó rất cứng cỏi thông minh, tinh thần chiến đấu cường ngạnh, bất khuất không buông tha. Đều này không ít lần làm hắn là chủ nhân, cũng cảm thấy tự ti mặc cảm.
Thiên Hồ làm được!
Đúng là không phụ kỳ vọng. Động tĩnh yếu bớt lúc trước, bởi vì nó đang tụ lực đánh một kích. Nó muốn dùng một lần hành động, phá tan vỏ trứng chui ra, từ khe hở lộ ra cái đầu nhỏ của nó.
Đầu Thiên Hồ, vừa nhọn vừa dài, lông của nó dính đầy chất dịch sền sệt. Con mắt nó híp lại một nửa, giống như nó còn chưa thích ứng được với ánh sáng quá mạnh.
Nhưng một lúc sau, nó đã thích ứng. Dựa theo mối liên hệ thân thiết đã thành lập từ trước, nó tìm được thân ảnh Sở Vân. Sau đó kêu lên một tiếng, sau đó, động tĩnh của nó làm ra càng ngày càng lớn.
Rốt cuộc nó cũng phá vỡ vỏ trứng, thân thể của nó hoàn toàn chui ra ngoài. Thân thể nó trắng như tuyết, cái đuôi dài cũng bằng với thân thể của nó, thai dịch dính khắp toàn thân của nó, khiến nó có chút chật vật. Nhưng con mắt của nó lúc này đã hoàn toàn mở ra, đen kịt tỏa sáng, giống như hai khỏa hắc bảo thạch cực lớn, làm cho người ta bị thu hút.
Nó kêu một tiếng, cực kỳ thân thiết với Sở Vân. Nó tiến đến gần Sở Vân, cực kỳ thân mật.
Sở Vân vội vàng ngăn nó lại. Thông qua linh quang hô hoán, truyền lại cho nó tin tức ấm áp ôn nhu, dặn nó phải nghe lời, nhanh chóng hấp nạp nguyên khí.
Thiên Hồ mới sinh cực kỳ nghe lời, lập tức dừng bước , tứ chi chạm đất, bắt đầu cắn nuốt nguyên khí chung quanh.
Trong mắt của Sở Vân toát ra thần sắc ân cần. Yêu thú mới sinh, khi phá trứng thoát ra, tiến hành hấp nạp nguyên khí lần đầu, có thể làm tu vi yêu thú tăng vọt. Tu vi càng cao, càng chứng minh tư chất của yêu thú càng ưu dị.
Nói chung, dưới tình huống nguyên khí sung túc, yêu thú thượng phẩm, tu vi có thể tăng vọt tới 6, 7 năm. Tư chất càng ưu tú, có thể đạt tới 8 năm.
Kiếp trước của Sở Vân, Thiên Hồ vừa sinh ra, tu vi đã tăng lên tới 7 năm. Hiện giờ trứng Thiên Hồ không bị sứt mẻ, Sở Vân cũng không biết lần đầu tiên hấp nạp nguyên khí, nó sẽ đạt tới trình độ nào.
Ánh mắt của Sở Vân có chút chờ mong, Thiên Hồ ngửa đầu lên, mở cái miệng nhỏ nhắn ra, bắt đầu hấp thu nguyên khí chung quanh.
Giống như nổi lên một con gió lốc, nguyên khí trong không khí, lập tức nồng đậm. Các loại nguyên khí đều có, màu xanh da trời là Thủy nguyên khí, màu đỏ là Hỏa nguyên khí, màu xanh là Mộc nguyên khí, màu trắng là Kim nguyên khí, màu vàng là Thổ nguyên khí, thậm chí còn có Lôi nguyên khí, Phong nguyên khí, Quang nguyên khí và Ám nguyên khí.
Thiên Hồ có chín loại thuộc tính, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Lôi Phong Quang Ám. Lần đầu tiên hấp nạp nguyên khí, tương đương với trúc cơ. Bởi vậy dẫn động chín đại nguyên khí hội tụ vào trong sơn động, hình thành dòng xoáy nguyên khí đủ mọi màu sắc, rực rỡ sáng lạn.
Nguyên khí xoắn động quần áo của Sở Vân, giống như cờ bay trong gió, bay phất phới. Trong mắt của hắn chỉ có rung động và kinh hỉ, vòng xoáy nguyên khí khổng lồ chuyển động, làm cho hắn cảm thấy mình như con kiến. Nguyên khí nồng đậm tràn ngập cả sơn động, cảnh tượng hùng vĩ đến cực điểm.
Những nguyên khí này, vốn có rất nhiều và có rất ít. Nhưng khi được Địa Sát Thạch Tệ điều tiết, Hỏa nguyên khí nhiều nhất đã chuyển hóa thành các loại nguyên khí khác. Điều này làm cho chín đại thuộc tính ngang nhau.
Một năm tu vi.
Hai năm tu vi.
Ba năm tu vi.
Tu vi Thiên Hồ, đang từ từ đề cao, nhưng Địa Sát Thạch Tệ đang tiêu hao rất nhanh.
Yêu thú tầm thường chỉ có một thuộc tính, Thiên Hồ có chín đại thuộc tính, bởi vậy tốc độ tiêu hao cũng gấp mười lần so với yêu thú tầm thường.
Sở Vân phát hiện vấn đề này trước tiên, sắc mặt tái nhợt. Thiên Hồ kiếp trước, chỉ thu nạp Hỏa nguyên khí. Hắn dựa vào điều đó làm chủ, khi chuyện này xảy ra biến hóa, hắn trở tay không kịp.
Nhưng khá tốt, trong tay của hắn còn nhiều Địa Sát Thạch Tệ. Nhờ có những người đêm qua đã tặng cho hắn nhiều Địa Sát Thạch Tệ.
Hắn quyết đoán móc ra thêm một mớ Địa Sát Thạch Tệ nữa, ném vào vòng xoáy nguyên khí. Địa Sát Thạch Tệ bị hút vào không trung, bị linh khí quán chú vào, biến thành các chủng loại nguyên khí khác nhau.
Bản thân Địa Sát Thạch Tệ không có nguyên khí tinh khiết, nhưng lại có rất nhiều sát khí, có thể chuyển hóa bất cứ loại nguyên khí nào thành một loại khác.
Được sự điều tiết của Địa Sát Thạch Tệ, chín đại nguyên khí trong sơn động, vẫn duy trì một sự cân đối vi diệu.
Địa Sát Thạch Tệ nhanh chóng tiêu hao, còn chưa rơi xuống đất, đã bị vòng xoáy nguyên khí nồng đậm làm tiêu thất trong không trung.
Bốn năm tu vi.
Năm năm tu vi.
Sở Vân lại ném vào một đám nữa, Địa Sát Thạch Tệ tiến nhập vào giữa vòng xoáy nguyên khí. Thân hình Thiên Hồ ở giữa vòng xoáy nguyên khí, đang dần lớn lên.
Sáu năm tu vi.
Bảy năm tu vi.
Sở Vân kích động, đây là cực hạn của kiếp trước, nhưng bây giờ hắn cảm thấy rõ ràng, đây chưa phải là cực hạn của Thiên Hồ hoàn mỹ.
Tu vi đang gia tăng!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Thư Gia Đảo.
Chương 23: Mười năm tu vi, Thiên Đố Yêu Kiếp!
Nhóm dịch Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nguyên khí nồng đậm, từ bốn phương tám hướng tràn tới, tràn ngập cả sơn động. Cả thân thể Sở Vân như đang ở trong biển cả sóng to gió lớn.
Tám năm tu vi!
Hắn lại bỏ vào rất nhiều Địa Sát Thạch Tệ. Địa Sát Thạch Tệ đang chui vào giữa trường giang đại hải, nhưng không rơi xuống đất. Nó đang ở giữa không trung, thạch tệ đang không ngừng nhỏ đi, cuối cùng triệt để tiêu tán.
Chín năm tu vi!
Toàn thân Sở Vân kích động, cơ hồ không thể tin được. Tám năm đến chín năm, tuy chỉ cách một năm, nhưng đây chẳng khác nào một cái rãnh trời. Tám năm hiếm thấy, ngàn năm không có một. Chín năm cực hiếm, càng thêm hi hữu!
Nhưng mà, nguyên khí trong sơn động vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.
- Chẳng lẽ...
Một ý niệm lóe lên trong đầu Sở Vân, ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn vạn phần chờ mong. Tay hắn không ngừng lại, không chút tiếc rẻ, ném Địa Sát Thạch Tệ ra ngoài, giống như ném cục đá bình thường.
Mười năm tu vi!
Thật sự là mười năm!
Chín năm cực hiếm, mười năm siêu thoát. Trước một bước là phàm, sau một bước thành tiên.
Mười năm tu vi, điều này thể hiện tư chất của Thiên Hồ rất rõ ràng, siêu việt cực hạn của thế gian. Ngày sau phát triển, có khả năng siêu phàm nhập thánh.
Sở Vân bị chấn động.
Trong lịch sử của thế giới này, phàm là lúc trúc cơ siêu việt mười năm tu vi, đều là đại nhân vật, phong thái lỗi lạc, vang dội thiên cổ.
- Không thể tưởng được, không thể tưởng được a...
Thần sắc của Sở Vân ngốc trệ, thì thào tự nói.
Trong sơn động, nguyên khí chín màu rực rỡ, nhưng không hề hội tụ nhau, đang dần dần tiêu tán. Một đầu da lông trắng như tuyết, Thiên Hồ thân hình ưu nhã, hiện ra giữa tầm mắt của Sở Vân.
Lúc nó sinh ra đã rất nhỏ, có thể đứng ở trong lòng bàn tay của người trưởng thành. Nhưng lúc này, nó đã phát triển ngang bằng một con hồ ly bình thường.
Da lông của nó trắng như tuyết, giống như tơ lụa, cảm giác cả người của nó rất mềm mại. Con mắt của nó, giống như thủy tinh màu đen, chiếu sáng rạng rỡ. Lúc này toát ra quang mang như lâm đại địch, thần sắc trịnh trọng khẩn trương.
Trong không khí, giống như có một ngọn núi vô hình, áp lực phi thường, làm cho Sở Vân cảm thấy hít thở không thông.
- Đây là chuyện gì?
Sở Vân nhíu mày, tuy hắn có trí nhớ kiếp trước, nhưng biến hóa lần này quá lớn, làm cho hắn không có đối tượng để tham khảo.
Hắn cũng cảm giác được, giống như có đại nạn sắp sửa phát sinh. Đây là khoảng lặng trước khi cơn bão tới.
...
- Các ngươi nhìn kìa, đó là cái gì?
Trong Hàm Diêm Ngư Thôn có người nhìn thấy, bỗng nhiên chỉ vào hướng rừng rậm hô lên.
Mọi người nhao nhao ngửa đầu nhìn quanh, lập tức vang lên tiếng xôn xao.
- Đó là...
Có người toàn thân cứng đờ.
- Kiếp vân! Ở đó có yêu thú đang chuẩn bị độ kiếp, tại sao lại dẫn phát thế trận lớn như thế chứ?
Có người kinh ngạc không hiểu.
- Khó có thể tin được, Cửu Thải Kiếp Vân. Ta không nhìn lầm chứ? Trên thế giới này có loại yêu thú, có được chín loại thuộc tính sao?
Có người tay nâng trán, vừa kinh vừa sợ.
- Tiểu gia hỏa Sở Vẩn, hình như đang ở nơi đó? Đáng chết, tại sao ở đó lại có yêu thú độ kiếp chứ! Chỉ mong không tạo thành phiền toái cho tiểu tử kia.
Lão Hồng Thương đứng ở cửa ra vào của cửa hàng muối, nhìn về phía rừng rậm. Trên mặt của hắn tràn đầy thấn sắc lo lắng.
Hắn biết rõ Sở Vân đang ấp trứng, chỉ là trứng Hỏa hồ bình thường. Nhưng không liên tưởng tới, đúng là Sở Vân đang ấp trứng, mới tạo thành kết quả trước mắt.
Trong rừng râm từng đàn thú chạy tán loạn, chim chóc kinh hoàng bay đi. Trên bầu trời, có chín đạo màu sắc bao phủ, uy áp phô thiên cái địa. Một cảm giác tim đập chân run, bao phủ tâm thần của Sở Vân.
- Ta nhớ rồi! Thoát tục thành tiên, thiên địa không dung. Chín là cực hạn trong thiên địa, siêu thoát chín, sẽ dẫn động Yêu Kiếp!
Sắc mặt Sở Vân tái nhợt, lúc này hắn mới nhớ, phàm là yêu thú, phát triển đến giai đoạn nhất định, sẽ dẫn tới Yêu Kiếp.
9 năm, 99 năm, 999 năm, 9999 năm, khi tu vi của yêu thú tích lũy đến giai đoạn này, muốn tiến lên một bước, đột phá cực hạn sẽ dẫn đến Yêu Kiếp. Yêu thú trong thiên hạ đều như thế, không có ngoại lệ.
Đây là thưởng thức, Sở Vân vốn cũng biết. Nhưng vừa rồi nội tâm của hắn chấn động, cho nên không kịp phản ứng.
- Đúng vậy a, tư chất Thiên Hồ vô song. Lúc trúc cơ, tu vi liền đột phá cực hạn chín năm, đạt tới mười năm. Cho nên phải dẫn động Yêu Kiếp.
Nghĩ tới đây, toàn thân Sở Vân đổ mồ hôi lạnh.
Phàm là độ Yêu Kiếp, phải chuẩn bị cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ. Một khi độ kiếp thất bại, yêu thú sẽ mất mạng.
Hôm nay Sở Vân không có chuẩn bị một điểm nào, Thiên Hồ vừa sinh ra, có thể vượt qua không?
Không để Sở Vân có thời gian chuẩn bị, Yêu Kiếp đã bắt đầu.
Kiếp vân chín màu hội tụ, bao phủ toàn bộ đỉnh núi lửa vô danh. Nó chậm chạp vô cùng, nó bao phủ trên không trung khoảng một dặm.
Hiện tại muốn chạy cũng không kịp.
Thiên Hồ thoáng động nhanh như tia chớp, chạy ra ngoài sơn động. Nó ngửa đầu nhìn lên, trong đôi mắt như thủy tinh đen kia, là ngọn lửa chiến đấu đang bốc cháy.
Oanh!
Đột nhiên, một đại hỏa cầu xuất hiện, giống như đạn pháo, đang bay xuống.
Trong mắt Thiên Hồ hiện ra hào quang giảo hoạt, thời điểm hỏa cầu bay xuống, nó nhanh chóng chạy đi. Bịch một tiếng, nó chui vào giữa dòng suối.
Hỏa cầu đánh trúng mặt nước, lập tức phát ra tiếng nổ lớn. Rất nhiều hơi nước bốc lên, lộ ra một lòng sông hoàn toàn khô cạn. Thiên hồ lại nhảy lên bờ, thân thể run lên, vẩy ra những giọt nước đang bám trên người.
- Bình yên vô sự? Thiên Hồ thật thông minh!
Sở Vân đứng ở cửa động, vừa mừng vừa sợ. Thiên Hồ kiếp trước, tuyệt đối không có linh tính như vậy. Chẳng lẽ Thiên Hồ hoàn mỹ, đã có trí tuệ cao như vậy sao?
Làm cho người tán thưởng.
Trong nội tâm Sở Vân, bỗng nhiên xuất hiện một tia hi vọng mới.
- Có hi vọng! Dù không có chuẩn bị, nhưng đã có linh tính như vậy, phối hợp với kinh nghiệm của ta...
Yêu Kiếp, chính là khảo nghiệm của thiên địa đối với yêu thú. Mặc kệ dùng phương pháp gì, là trốn, hay dựa vào người khác, hay di họa giang đông (dẫn họa về phía đông, kế sách của Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Chí), chỉ cần vượt qua là thành công.
- Kế tiếp là Thổ Kiếp, nhảy lên đại thụ đi.
Sở Vân hô to lên tiếng, nhắc nhở Thiên Hồ. Hắn tin tưởng lấy linh tính của Thiên Hồ, dù vẫn chưa huấn luyện, nhưng tuyệt đối sẽ hiểu được ý tứ của mình.
Lỗ tai của Thiên Hồ tai khẽ động, hiển nhiên đã nghe được lời Sở Vân nhắc nhở. Trong mắt nó hiện lên một tia do dự, nhưng tứ chi co lại, hai ba bước, liền nhảy lên một cây đại thụ che trời.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Thư Gia Đảo.
Chương 24: Hoàn mỹ Thiên Hồ, Linh Áp Dũng Đạo (Thượng).
Nhóm dịch Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Rất có linh tính!
Ánh mắt Sở Vân tỏa sáng.
Vượt qua Hỏa Kiếp, kiếp vân chỉ còn lại tám loại. Trong đó có màu vàng của Thổ nguyên khí, bỗng nhiên sáng ngời, nhanh chóng ngưng tụ thành một tảng phi thạch to lớn.
Phi thạch lao xuống, mục tiêu chính là Thiên Hồ. Khi công kích tới gần bên người, bổng dưng Sở Vân hô lên:
- Nhảy!
Thiên Hồ nhảy lên, phi thạch đập trúng đại thụ sau lưng. Một tiếng rắc thật lớn vang lên, cây ngã xuống. Nhưng phi thạch bị Mộc khí khắc chế, tiêu tán vô hình.
Thiên Hồ vừa mới né tránh hỏa cầu, chỉ là lâm nguy nên chuyển động, dưới tình thế cấp bách nên chui vào trong nước tránh nạn. Trời đưa đất đẩy, dùng Thủy khắc Hỏa, vượt qua Hỏa Kiếp. Mà lần này Sở Vân chỉ huy, vận dụng trí tuệ và kinh nghiệm kiếp trước để vượt qua.
Trong ngũ hành, Hỏa sinh Thổ, hắn liền đoán ra sau Hỏa Kiếp chính là Thổ Kiếp.
Mà Mộc khắc Thổ, cho nên mới ra lệnh cho Thiên Hồ nhảy lên một cây đại thụ che trời. Nhờ có Mộc khí của đại thụ, khắc chế Thổ Kiếp.
Quả thật làm được.
- Sau Thổ Kiếp, chính là Kim Kiếp. Hỏa khắc Kim, Thiên Hồ chạy đến miệng núi lửa đi.
Sở Vân lại ra lệnh.
Thiên Hồ nhận lệnh, bắt đầu chạy. Tốc độ của nó cực nhanh, bản thân đã lên đến sườn núi, nhanh như chớp chạy lên đỉnh núi. Sở Vân theo sát phía sau.
Sau một thời gian ngắn, Kim nguyên khí trong kiếp vân đã chuẩn bị hoàn tất. Hóa thành một lưỡi mác, đánh về phía Thiên Hồ.
Thiên Hồ chạy vòng quanh miệng núi lửa, lưỡi mác đánh không trúng, rơi vào trong miệng núi lửa, sau đó biến thành nguyên khí tiêu tán trong không trung.
Sở Vân đại hỉ, linh tính của Thiên Hồ trác tuyệt, hắn có kinh nghiệm của kiếp trước, là một quái vật không thể đo lương được. Nếu liên thủ, trong thời gian ngắn, sẽ thật sự vượt qua được Yêu Kiếp này, bình an vô sự.
Đối tượng chiến đấu, không phải là yêu thú, hoặc là nhân loại, mà là thiên địa.
Dưới uy hiếp sinh tử, Thiên Hồ và Sở Vân chung sức hợp tác, cảm giác tín nhiệm lẫn nhau chưa từng cớ xuất hiện, nhanh chóng tăng vọt. Trong thời gian thật ngắn, Thiên Hồ và Sở Vân sinh ra một cổ tín nhiệm cực đoan và cảm giác thân mật.
Đây là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Sở Vân có thể cảm giác được, từ trên người Thiên Hồ, truyền đến cảm giác ỷ lại rất mạnh. Hắn vô cùng an tâm, rốt cuộc Thiên Hồ hoàn mỹ cũng được hắn ấp nở. Ở kiếp này, cả hai đều có lại cảm giác hợp tác rất chân thành, sáng tạo kỳ tích và huy hoàng.
- Ông bạn già!
Hắn ngồi xổm xuống, mở hai tay ra.
Tình cảnh giống như kiếp trước tái diễn, Thiên Hồ vui sướng kêu lên một tiếng, chạy vội về phía hắn.
Da lông của nó trắng như tuyết, không hề có tạp sắc. Chạy trên núi đá, giống như đang bay. Đuôi hồ xinh đẹp vũ động, bốn trảo không chạm đất, giống như đang cưỡi gió tiến lên.
Nó đưa đầu vào trong ngực Sở Vân, xung lực còn chưa tan, Sở Vân ngã ra sau, đặt mông ngồi xuống đất.
Thiên Hồ lập tức nghẹn ngào một tiếng, trong mắt hiện ra một tia áy náy.
Sở Vân nhịn không được cười ha hả, lệ nóng trào ra, ở kiếp trước hắn cũng có kinh nghiệm như thế. Nhưng sau này, Thiên Hồ thông cảm cho hắn, mỗi lần như vậy, đều đánh tan xung lượng. Chắc chắn kiếp nầy, nhất định cũng sẽ cải biến như vậy.
- Tê...
Tiếng cười to dừng lại, Sở Vân lại hít một hơi lãnh khí.
Đầu lưỡi đau nhức kịch liệt!
Hắn cắn chót lưỡi, tiến hành huyết tế. Lại kêu to lớn tiếng như vậy chỉ đạo Thiên Hồ tránh né thiên kiếp, hiện giờ tinh thần đã thoát ly khỏi trạng thái lúc trước, liền cảm giác được đầu lưỡi vô cùng đau đớn.
Cắng răng, nhẫn.
Sở Vân ôm Thiên Hồ, cảm giác vuốt ve lông của nó thật tốt, lần nữa tiến vào trong sơn động. Vừa rồi chiến đấu gian khổ, Thiên Hồ rất đói. Vừa nhìn thấy vỏ trứng trên mặt đất, tinh quang trong mắt sáng lên, lập tức muốn thoát ra.
Sở Vân lập tức bắt nó lại, không cho nó thực hiện.
Thiên Hồ ở trong ngực chủ nhân của mình, phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào. Âm thanh mềm mại uyển chuyển hàm xúc, làm cho người ta sinh ra cảm giác thương xót.
Nhưng thái độ Sở Vân cương quyết, bời vì quá trình ấp trứng, còn chưa kết thúc.
Bước thứ tám, khai vị.
Bước này chẳng khác nào dệt gấm trên hoa.
Thiên Hồ vừa mới sinh ra, vì bảo vệ dạ dày mới sinh của nó, không thể để cho nó ăn những thứ quá cứng rắn. Bởi vậy phải khai vị.
Về phần khai vị, hắn đã chuẩn bị, đó chính là: Tiên Gia Nãi.
Dưới ánh mắt ai oán của Thiên Hồ, Sở Vân thu hết vỏ trứng vào tròng. Đồng thời lấy một túi Tiên Gia Nãi ra.
Thiên Hồ nghe thấy mùi hương liền động, tiến đến trước mặt Sở Vân, cái đuôi to lay động sau lưng. Con mắt ngập nước, ngước 45 độ nhìn Sở Vân.
Sở Vân cười khổ, tình cách Thiên Hồ giống hệt kiếp trước: tham ăn.
Hắn cẩn thận mở miệng túi da ra, chậm rãi nghiêng đổ nước Tiên Gia Nãi ra.
Thiên Hồ lập tức ném chuyện vỏ trứng ra sau đầu, nó nhào đến, hé miệng, duỗi cái đầu lưỡi đỏ tươi ra, chuẩn xác tiếp được nước Tiên Gia Nãi.
Sở Vân chỉ nghiêng một chút liền dừng lại, thu hồi túi nước.
Thiên Hồ lè lưỡi, liếm miệng sạch sẽ, thần sắc vẫn chưa thỏa mãn. Lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt thuần khiết nhìn chủ nhân của mình.
Cái gọi là khai vị, chính là không thể uống nhiều. Sở Vân cường ngạnh như vậy, không để ý tới vẻ đáng thương của Sở Vân, kiên quyết thu hồi túi nước. Đây là vì tốt cho nó.
Nếu thật sự tạo thành phụ tải cho dạ dày, khi đó được không bù nổi mất.
Sau nửa ngày, Sở Vân tiến hành bước thứ chín, cho ăn.
Cho ăn chính là vỏ trứng của Thiên Hồ, trong vỏ trứng có đủ năng lượng và dinh dưỡng phong phú, là đồ ăn tốt nhất cho yêu thú mới sinh.
Một bước này nhìn thì đơn giản, nhưng có ý nghĩa trọng đại. Đây là bước cuối cùng của quá trình ấp trứng, tiêu chí là ấp trứng yêu thú thành công, có thể tự mình ăn uống, thành công bước một bước sinh tồn đầu tiên.
Đương nhiên Thiên Hồ không có vấn đề gì. Đưa vỏ trứng vào trong miệng cho nó nhai nuốt, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào túi nước bên hông của Sở Vân. Hiển nhiên vẫn còn nhớ thương hương vị mỹ diệu của túi nước Tiên Gia Nãi.
Nhìn nó ăn vỏ trứng trong miệng, tảng đá lớn trong lòng của Sở Vân đã biến mất.
Giữ sự trong sạch, giặt rửa trứng, tuyển địa, xây tổ, huyết tế, linh tính hô hoán, phá xác trúc cơ, khai vị, cho ăn. Chín quá trình khi ấp trứng, rốt cục cũng vượt qua.
Vốn mang đến Tuyết Sa, trân châu Lệ đều đã tiêu hao hết. Khi giết địch kiếm được 992 Địa Sát Thạch Tệ, bây giờ chỉ còn lại 6 đồng ít ỏi.
Trong quá trình này, cũng có biến đổi bất ngờ, đó chính là Yêu Kiếp. Sở Vân mấy lần suýt thất bại, nhưng mà, rốt cuộc cũng thành công vượt qua.
Trải qua gian nguy, tiếc nuối của Sở Vân đã biến mất. Từ nay về sau, đã có một đầu Thiên Hồ hoàn mỹ, trở thành chiến lực cường đại nhất của hắn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Thư Gia Đảo.
Chương 25: Hoàn mỹ Thiên Hồ, Linh Áp Dũng Đạo (Hạ).
Nhóm dịch Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Con đường nhân sinh mới, đã chính thức đi được bước đầu tiên!
Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục cả buổi, Sở Vân nắm chặt hai đấm, dẫn theo Thiên Hồ, rời khỏi ngọn núi lửa vô danh này.
Ào ào...
Thủy triều lên xuống, sóng biển xô vào bờ cát. Gió biển ướt át tươi mát, thổi vào mặt hắn. Ánh bình minh từ phía đông sáng rực như lửa, chiếu xuống mặt biển, sóng biển nhấp nhô, giống như đang khiêu vũ trong lửa.
Bên bờ biển, trên con đường lớn đầy vỏ sò, một cổ xe ngựa dùng bạch ngân và hoàng kim trang hoàng, đang từ từ tiến lên.
Mảnh vải gấm màu đỏ bị đẩy ra, Thư phu nhân đang nhìn cảnh này, nhìn thấy sóng biển nhấp nhô như đang nhảy múa, hưởng thụ cảnh sắc và không khí trong lành của ngày mới.
Thời gian đến Thư gia đảo này đã được 38 năm, cho tới bây giờ vẫn chưa được một khắc như hiện giờ, tâm tình của bà ta lúc này đang sung sướng buông lỏng rất nhiều.
Câu cửa miệng nói: Thải Hồng phía đông, Vũ phía tây, nam nhân Thư gia, nữ nhân Trữ gia. Nam nhân Thư gia đảo, lấy cường tráng dũng mãnh gan dạ nổi danh. Nữ tử Trữ gia đảo lấy xinh đẹp nổi tiếng.
Ngày xưa, Thư phu nhân từ Trữ gia gả vào Thư gia đảo, trở thành phu nhân của Thư Thiên Hào. Điều này đã trở thành giai thoại, nhưng có ai nghĩ tới, chua xót và khổ đau trong đó?
Nhớ năm đó, Thư phu nhân cũng có người trong lòng, không phải là loại người thô bỉ không chịu nổi như Thư Thiên hào. Nhưng dưới mệnh lệnh của gia tộc, Thư phu nhân không thể không theo.
- 38 năm, chờ mong tịch mịch như thế, rốt cục cũng sắp hết khổ. Chỉ cần hài nhi của ta trở thành ngươi nối nghiệp, ta cũng đã có thể bàn giao nhiệm vụ của gia tộc rồi.
Nhìn biển cả rì rào, cảm xúc của Thư phu nhân bành trướng.
38 năm a.
Ngày đêm đều bị dày vò, rốt cục cũng sắp tới ngày nổi danh rồi!
Hai nhi tử của mình, rất không kém. Không chỉ có thiên phú Ngự Yêu Sư, hơn nữa tư chất của yêu thú đều là nhất đẳng. Đợi một thời gian, lo gì mưu đồ không thành?
Chỉ cần đoạt được quyền thừa kế Thư gia đảo trong tay, chắc chắn tương lai không lâu, Ninh gia đảo sẽ có thêm một hòn đảo phụ thuộc.
- Thư Thiên Hào chính là người đứng đầu Thư gia đảo, dũng mãnh phi phàm, không người nào có thể sánh bằng. Nhưng có ai nói khuếch trương, thì nhất định phải dùng thủ đoạn chiến tranh?
Thư phu nhân nghĩ tới đây, một tia âm lãnh lóe lên trong mắt nàng. Từ trước tới nay nàng chỉ trung thành với gia tộc, chưa bao giờ trung thành với trượng phu của mình.
- Bảo bối tâm can của mẫu thân, lần khảo hạch đầu tiên phải biểu hiện thật tốt, không được chủ quan. Chỉ cần xuất ra thực lực chân chánh, vị chứ đệ nhất, vị trí đệ nhị sẽ là của các con.
Buông bức màn xuống, Thư phu nhân quay đầu lại, nhìn về phía Thư Đại, Thư Nhị ôn nhu như nước.
Thư Đại lập tức vỗ bộ ngực, ngẩng lên đầu, nói:
- Mẫu Thân yên tâm! Vị trí đệ nhất dễ như ăn bữa cơm sáng.
Thư Nhị nhu thuận cười nói:
- Tên tặc tử Sở Vân kia, nhìn thì thông minh, nhưng cự kỳ ngu ngốc. Mẫu thân, có ta ở đây, hài nhi cần gì phải lo lắng?
- Tốt lắm, hai người các con đều là nhi tử tốt của ta.
Trong lòng Thu phu nhân khuây khoả, cảm thấy nhân sinh lúc này rất hạnh phúc, có thể nói là khổ tẫn cam lai.
Ngày đầu tiên, nhận trứng yêu thú. Ngày hôm sau, các thiếu niên phải ấp trứng. Sáng sớm ngày thứ ba, chính là khảo hạch lễ trưởng thành.
Thư Đại, Thư Nhị dẫn theo yêu thú của mình, đi tới địa đàn, Sở Vân đã đợi ở đó rồi.
Thư Đại nhìn thấy Sở Vân, lập tức trừng mắt, dùng thần sắc trào phúng, nói:
- Tiểu tử, tới sớm vậy, nhưng thứ tự thì không như vậy. Muốn đoạt đệ nhất, phải dựa vào thực lực mới được.
Nói xong, vỗ vỗ đầu Hải Bạo Ngạc bên cạnh.
Hình thể Hải Bạo Ngạc to lớn, cả người nó bước đi, có thể ngang vai với Thư Đại. Bị chủ nhân của mình vỗ, lập tức mở miệng rộng ra, lộ ra hàm răng sắc bén, gào thét một tiếng.
- Ha ha ha...
Thư Đại hung hăng càn quấy, ngửa mặt lên trời cười to.
Sở Vân cũng cười, nhưng rất bình tĩnh thong dong. Thiên Hồ ngồi xổm bên chân hắn, hai mắt nhắm lại, da lông giống như tuyết, giống như ngủ mà không phải ngủ. Một người một hồ, căn bản không để Hải Bạo Ngạc vào mắt.
- Ngươi!
Thư Đại không cười nữa, trong lòng giận dữ. Sở Vân cười, làm cho hắn chán ghét, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt Thư Nhị âm lãnh nhìn qua, nhưng lại chuyển hướng nhìn Thiên Hồ dưới chân của Sở Vân, ánh mắt co rụt lại:
- Ồ? Sao Hỏa Hồ của ngươi có chút cổ quái, tại sao toàn thân nó lại trắng như thế?
Hỏa Hồ, đương nhiên là toàn thân phải màu đỏ. Nhưng yêu thú dưới chân Sở Vân, lại trắng như tuyết, xinh đẹp dị thường. Làm cho người ta kinh ngạc.
Sở Vân không ngu xuẩn đến mức nói ra phẩm cấp của Thiên Hồ, nhướng mày nói, bộ dáng rất khinh bỉ:
- Ngươi chưa từng nghe nói qua yêu thú biến dị sao?
Yêu thú biến dị?
Thư Đại cũng chú ý tới "Hỏa Hồ". Nghe thế, thần sắc sững sờ, đúng là hắn chưa từng nghe qua.
Biến dị, nói một cách bình thường. Trong nhân loại, cũng có người sinh ra bàn tay có sáu ngón, hoặc trời sinh nhìn xa, khứu giác, thính giác các loại đều phát triển hơn bình thường, thậm chí da lông toàn thân... Đều có thể xuất hiện hiện tượng biến dị.
Trong yêu thú, tự nhiên cũng có. Nói bình thường, yêu thú biến dị so với yêu thú bình thường, sẽ có năng khiếu ở một phương diện nào đó, nhưng không sống được lâu. Tu vi cũng khó tăng lên, trời sinh đã có chỗ thiếu hụt.
- Thì ra là thế, khó trách kiêu ngạo như vậy! Yêu thú biến dị, dám so với Lục Nha Xà có tu vi 8 năm của ta sao? Muốn chết! Hừ hừ...
Thư Nhị cười lạnh, minh bạch chỗ dựa của Sở Vân, hàn quang âm lãnh trong mắt lóe ra. Hắn không nói gì thêm, muốn sau khảo hạch, nhìn thấy biểu lộ cực kỳ thất vọng của Sở Vân, lúc đó mới sảng khoái.
- Được rồi, khảo hạch bắt đầu. Tất cả đi theo ta.
Địa đàn ngự yêu sư dẫn đầu.
Càng đi sâu vào trong địa đàn, hào khí và áp lực tăng lên. Cho dù chung quanh đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại làm cho người ta cảm giác không thoải mái.
Một lát sau, địa đàn ngự yêu sư dừng bước lại. Mặt mũi hắn tràn đầy nghiêm túc và trang trọng, thiết diện vô tư nói:
- Đến rồi, đây chính là hành lang linh áp. Các ngươi lệnh cho yêu thú của mình, đi đến cuối hành lang ngậm ngọc giãn trong mồm về đây. Dựa vào đồng hồ cát mà tính thời gian, thời gian hoàn thành càng ít, thành tích càng cao. Bắt đầu đi.
- Chuyện này chẳng là gì? Hải Bạo Ngạc, lên cho ta!
Ngự yêu sư vừa dứt lời, Thư Đại đã duỗi ngón tay lớn ra, lớn tiếng ra mệnh lệnh.
Hải Bạo Ngạc gào rú một tiếng, hai chân di chuyển, đi nhanh về phía trước. Cái đuôi giống như cá sấu của nó đung đưa, giương nanh múa vuốt đi vào hành lang linh áp.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina