“Gia Tử, cần cù vậy?” Thiếu Gia cầm quạt đang phơi nắng Thục Sơn, thấy Đường Hoa vội vã về môn phái bổ sung bánh bao, liền chào hỏi một tiếng. Như là Thiên Sứ, luyện cấp cũng được, nhưng mà thích đi dạo phố ở thành trấn phụ cận hơn. Nhất Tiếu đang liều mạng làm nhiệm vụ cho Nhu Mễ cấp 14. Toàn Thục Sơn thấy Đường Hoa vội nhất...
“Không nói cho ngươi biết!” Đường Hoa đã chạy tới sơn môn, xẹt, liền mất tích.
Thiếu Gia chĩa ngón giữa với bóng lưng của hắn, không nói cho ta ta cũng biết được. Lôi Chú của Đường Hoa cấp 2 lâu rồi, thằng này khẳng định là một tay sét một tay lửa, chơi đến quên cả trời đất. Hắn nào biết rằng động lực chân chính của Đường Hoa là đến từ Lượng Thiên Xích, hắn đã đánh được chín mươi vạn linh lực rồi, hiện tại là chờ Lượng Thiên thăng cấp.
Bởi vì hắn vẫn cứ buồn bực một chuyện, vì sao Hỗn Thiên Lăng của Thiên Sứ thăng cấp chỉ cần năm vạn linh lực, mà Lượng Thiên Xích của mình lại cần siêu cấp khủng khiếp một trăm vạn ấy.
Lúc mà Đường Hoa sắp lại phải về bổ sung bánh bao, hắn rốt cục hiểu đó là vì sao.
Lượng Thiên Xích thăng cấp, sự tình đau đớn nhất đó là thời gian cooldown cùng thời gian sử dụng biến đổi, thời gian sử dụng biến thành 9 phút, thời gian cooldown biến thành 11 phút, vụ thăng cấp trái với thường quy một cách rõ ràng này đã hung hăng đả kích tới tâm linh yếu ớt của Đường Hoa.
Đương nhiên người ta cũng không quay ngươi đến mức đó, vận tốc của điểm đỏ trên Lượng Thiên Xích đã từ ban đầu 500km/h biến thành 300km/h, hơn nữa vạch đỏ to gần bằng sợi tóc trên đầu giờ cũng biến thành lớn cỡ cây tăm. Cứ như thế này, Đường Hoa cũng không cần phải dựa vào phán đoán mà khởi động Lượng Thiên Xích nữa, mà có thể căn cứ vào kinh nghiệm cùng sự thuần thục để thao tác. Tuy nói độ khó cũng còn cao, nhưng mười lần thì cũng có một hai lần trúng được. Một khi Lượng Thiên Xích khởi động, uy thế của Tam Muội Chân Hoả bùng nổ, thậm chí Đường Hoa trên trăm mét cao cũng cảm nhận được nhiệt lượng, đương nhiên đây là tác dụng tâm lý của hắn.
Còn một cái tin rất xấu rất xấu: muốn thăng cấp tiếp theo của Lượng Thiên Xích cần linh lực phải ngàn vạn, dựa theo suy đoán vậy cấp tiếp theo muốn thăng chắc phải xài đơn vị là ức.
Cuối cùng còn một cái tin không tốt cũng không xấu: pháp bảo Lượng Thiên Xích đã cải danh. Kêu pháp bảo nhị phẩm tiên gia: Lượng Thiên Xích. Cũng bỏ đi giới thiệu hiệu quả, chỉ giới thiệu lai lịch của nó: là cây thước tiên gia mà Cửu Tiêu Ngọc Đế dùng để đo đạc trời cao cùng đất rộng.
Lúc này Đường Hoa đã cấp 19,5. Lôi Chú thăng cấp, lĩnh ngộ pháp thuật: Thiên Lôi Không Phá, kỹ năng công kích đơn thể, có nhất định xác suất khiến đối tượng bị công kích cuồng loạn 5 giây, lực công kích đã trải qua thử nghiệm, tuyệt đối là bội số của Tam Muội Chân Hoả, nhưng mà dùng để giết tiểu quái, thì hiệu suất quả thực là khiến người ta bi ai a...
Còn phần Tam Muội Chân Hoả cũng đã đề thăng đến cấp 2, thời gian cooldown 4 giây, thời gian chờ 4 giây, bổ sung thương tổn bốc lửa, tức là đối tượng trúng chiêu thì khi pháp thuật chấm dứt cũng vẫn liên tục rụng máu. Tuy rằng không nhiều, nhưng có chút ít còn hơn không.
Cấp 20, Đường Hoa học kỹ năng môn phái Thục Sơn đầu tiên: sau khi làm nhiệm vụ đánh chết quái tinh anh, học lấy “Lôi Bích”, hắn chằm chằm cái kỹ năng này đã không phải một hai cấp rồi. Sau đó hắn nhận được cơ hội bế quan tu luyện, được phép bế quan tu luyện nguyên anh một ngày tại cấm địa tiên gia.
Một ngày này rất khó chịu nổi... chẳng qua đối với Đường Hoa mà nói thì không là cái gì, bởi vì không lâu trước hắn đã từng có trải nghiệm tương tự. Giờ trò chơi cũng có vẻ nhân đạo, đưa máy trò chơi, máy quay thưởng, mạt chược cho người chơi giết thời gian. Bế quan kết thúc, mọi pháp thuật của Đường Hoa đều giảm bớt thời gian chờ một giây.
* * * * * *
“Ta đi Hàm Dương!” Đường Hoa vẫy tay với mấy người Thục Sơn đưa tiễn hắn. Mấy người kia vội vàng vẫy tay lại, sợ bị Đường Hoa lấy ước định trước kia mà túm lấy lôi đi. Dù sao thì vận tốc là 40km/h, chính là vận tốc ốc sên khủng khiếp trong Song Kiếm. Thiếu Gia đã tính toán tốt rồi, sẽ đặt chân ở Thành Đô ngoài trăm dặm, ít nhất cũng phải chộp được thanh phi kiếm kha khá trước đã. Thiên Sứ thì dự tính đi dạo danh sơn phụ cận, xem có thể chộp được thanh tiên kiếm hay không. Nhất Tiếu không suy nghĩ, Nhu Mễ đi đâu hắn liền theo đó, thề phải tiến hành nhiệm vụ hộ hoa đến cùng.
Đường Hoa căn bản cũng không muốn mang bọn họ đi Hàm Dương, dù sao mình đây cũng không muốn hiu hiu trong gió ở tốc độ 40km/h.
* * * * * *
Hàm Dương là một đại đô thị, tuy rằng hiện giờ người chơi lui tới cũng không phải nhiều, nhưng mà đã có tiềm lực phát triển vô cùng sâu dày.
Phụ cận Thiểm Tây tuy không có đại phái nào chiếm cứ danh sơn, nhưng có một môn phái kêu Đại Từ Ân tự. Đề cập đến chùa này thì rất nhiều người không biết, nhưng mà đề cập đến tổ sư của nó thì con nít ba tuổi cũng từng nghe nói đến, chính là kẻ đại danh lừng lẫy Tề Thiên Đại Thánh, Thuỷ Liêm Động Mỹ Hầu Vương, được Như Lai phong làm Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không... gọi bằng sư phụ, Đường Tăng xây dựng.
Tuy rằng là môn phái thuần một sắc người chơi hoà thượng nam tính, nhưng lại cực kỳ lôi cuốn đắt khách. Ngươi nói xem những môn phái khác có tổ sư nào mà mọi người ai cũng biết không? Duy độc có Đường Tăng là người qua đường cũng biết, đi theo gót Phật, tuyệt đối không sai.
Đại Từ Ân tự chủ tu thiền trượng cùng phật pháp, khi sử dụng thật là uy phong, vì sao lại uy phong, bởi vì thiền trượng lớn hơn phi kiếm a. Đương nhiên bọn họ cũng tu kiếm, bất quá phi kiếm mà bọn họ sử dụng hi hữu cực kỳ, phi kiếm mà bọn họ có thể sử dụng chính là phật kiếm, cũng hi hữu ngang với tiên kiếm của đạo gia. Mặt khác, trong Song Kiếm gần như thuần sắc đạo môn, phật pháp thường có giá trị không thể xem nhẹ của nó. Theo suy đoán cộng với công tác thống kê của Song Kiếm Nhật Báo, chỉ sợ Đại Từ Ân tự chính là đại phái thứ tư trong Song Kiếm sau Bồng Lai, Nga Mi, Thanh Thành.
Tuy nhiên bởi vì tinh tu phật pháp nhất định phải quy y, cho nên số người lựa chọn phật pháp đã ít lại càng ít, trong môn phái nhìn thoáng một cái, xuất hiện cục diện xấu hổ không thấy đầu trọc chỉ thấy đầu đà.
* * * * * *
“Con lừa trọc!” !" Đường Hoa hô lên một tiếng.
‘Xoẹt!’ đường phố trái phải hai bên nhất loạt bay lên trăm luồng sát khí.
Đường Hoa nhìn trái nhìn phải, trong lòng phỉ báng: các ngươi đều có tóc trên đầu mà, căng thẳng vậy làm gì. Tuy nhiên vì tránh bị nhiều người tức giận, Đường Hoa vẫn phải giải thích một lần: “Ta gọi hắn đấy.”
Hắn! Đó là đồng bọn của Đường Hoa, Tôn Minh. Đường Hoa đã đi theo sau lưng hắn cả ba trăm mét, trăm mét đầu là xác nhận đối phương có phải Tôn Minh hay không, dù sao có tóc cùng không có tóc chênh lệch lớn lắm đấy. Ngươi xem Đường Tăng trong Tây Du Ký là nhất biểu nhân tài, vốn là cảm thấy quốc vương Nữ Nhi quốc thích hắn cũng là có lý, nhưng ôi thôi một khi cái mũ bị lật lên, những người xem liền huýt sáo bất bình với quốc vương ngay. Người ngợm như vậy, mà gái đẹp như thế biếu không ngươi còn không chịu à.
Cái trăm mét thứ hai là rối rắm, gọi gì bây giờ? Tôn Minh, không tốt, thuộc về tiết lộ riêng tư cá nhân. Gọi hoà thượng cũng không hay, trái phải hai bên đều là hòa thượng. Cho nên đến cái trăm mét thứ ba, Đường Hoa liền rống lên: con lừa trọc, nào ngờ nhận lấy rất nhiều sát khí.
“Đường Hoa?” Tôn Minh xoay người mừng rỡ, quơ một cái ôm lấy Đường Hoa: “Tiểu tử thối, có chút lương tâm, biết đi tìm ta.”
“...” Đường Hoa yên lặng không nói gì, cái thằng này từ nhỏ đã tự mình tưởng bở, dùng cái mông mà nghĩ cũng biết là mình không thể nào vì một thằng đầu trọc mà bay từ Tứ Xuyên đến Thiểm Tây.
“Uống hai cốc trước!” Tôn Minh chụp bả vai Đường Hoa một cái liền kéo ngay qua bên cạnh có cái tửu lâu... và vào quán trà bên cạnh nữa. Tửu lâu đối với người chơi hiện nay vẫn là tiêu phí xa xỉ, có thể không cần vào thì vẫn không vào là tốt hơn.
* * * * * *
Một lần nói chuyện với nhau, hai bên biết được tình huống của nhau. Tôn Minh là cao thủ phật pháp có số trong Đại Từ Ân tự, tên trò chơi gọi là Phật Pháp Vô Biên, như chính hắn nói thì hắn xếp hạng thứ ba mươi từ trên xuống, hơn nữa còn thề độc, Đại Từ Ân tự tuyệt đối không chỉ có ba mươi tên đầu trọc.
Hàn huyên xong, Tôn Minh len lén nói: “Ta đang lo tìm không được người giúp đỡ đáng tin, ngươi tới vừa lúc đấy, hai huynh đệ mình cùng nhau phát tài đi.”
-----------------------
*** Thiên Lôi Không Phá: thiên lôi trá trời
*** Lôi Bích: bức tường điện
*** nhiệm vụ hộ hoa: hộ hoa ở đây là hộ tống người đẹp, có thể hiểu là bảo vệ người đẹp khỏi nguy hiểm, và khỏi những... thằng khác muốn xáp vô cua.
*** sát khí : là một loại khí thế thường chỉ xuất hiện trên những người đang muốn giết ai đó, lúc đó sát khí sẽ tự toả ra, nhiều cao thủ võ học thường hay nhờ vào cảm ứng những luồng sát khí này để biết được đang có người muốn ám sát mình, để mà né tránh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Song kiếm
Tác giả: Hà Tả
CHƯƠNG 22: SI MỊ VÕNG LƯỢNG
Dịch: Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn: TTV
“Tài gì đó?” Đường Hoa kề cái vành tai qua, hắn cũng đã trở nên lén lút.
“Đi đánh lệnh bài kiến bang. Anh đây đã trinh sát qua, Hoa Sơn có một nhóm tà quỷ chiếm cứ, cầm đầu gọi là Quỷ đạo nhân, thủ hạ có bốn BOSS nhỏ Si Mị Võng Lượng, phân nhau chiếm cứ ngọn Đông, Nam, Tây, Bắc Hoa Sơn, Quỷ đạo nhân tự mình chiếm ngọn giữa. Vốn ta cũng không dám có ý đồ, nhưng mà nghe nói gần đây Quỷ đạo nhân bế quan, nên bốn ngọn không thể tiếp ứng lẫn nhau, cho nên muốn tìm vài người đánh rụng một trong Si Mị Võng Lượng.”
Si Mị là quỷ quái núi đầm, Mị là thần của trăm vật, Si là sơn thần hình thú.
Đường Hoa hỏi: “Ngươi hỏi thăm từ đâu ra vậy?”
“NPC a!” Tôn Minh giải thích: “"Đường Tăng nói đó, ngươi không biết được Đường Tăng này dài dòng cỡ nào đâu. Người khác nghe hắn nói một nửa đã nghe không nổi nữa. Ta cũng là lúc giao nhiệm vụ ngủ gà ngủ gật mới vô ý nghe thấy, sau đó dò hỏi thoáng một chặp, tên kia giải thích thật là kỹ càng tỉ mỉ a, lúc mà nói về con BOSS này thì ôi thôi uống cả ba chén nước mới nói xong. Là bát to.”
Đường Hoa đồng tình sâu sắc một cái rồi mới hỏi: “Đẳng cấp bao nhiêu vậy?”
“29, bất quá loại BOSS này bất đồng. Ngươi xem BOSS nhỏ của chúng ta thông thường là giết quái đến trình độ nhất định, mới rút thưởng xuất hiện. Mà bốn con BOSS nhỏ này thì lại thuộc dạng trấn giữ chờ người mổ xẻ, chẳng hạn như nói NPC Đường Tăng kia của chúng ta chẳng hạn, ta mở ra pháp nhãn cũng nhìn không thấy hắn bao nhiêu cấp. Tên này tuy có thể PK, nhưng ngươi có gan đi thử sao? Không cẩn thận cái là người ta lật tay một cái, Tôn Hầu Tử, Trư Bát Giới, Sa Tăng toàn bộ hò hét bay ra đánh hội đồng ngươi... Đường Tăng cũng từng nói, bốn con BOSS này có năng lực hết sức độc đáo đó. Bất quá cho dù có trâu bò hơn thì cũng chỉ là đứng ở kia đặng cho người ta đánh lệnh bài mà thôi. Bọn mình mà không đi đánh lúc này, chờ thông tin bị công bố ra ngoài... Chỉ sợ lệnh bài đã giống như rác rưởi mất rồi.”
“Cầu phú quý giữa nguy hiểm... làm đê!”
* * * * * *
Đường Hoa nhìn nhìn hơn mười tên người chơi đang cưỡi phi kiếm tuần tra vùng trời Hoa Sơn, xạm mặt lại nói với Tôn Minh: “Không ngờ ngươi lại đi tin tưởng tên Đường Tăng miệng rộng kia không tiết lộ tin tức ra ngoài?”
“Ai...!” Tôn Minh than một hơi.
“Thật ngại các vị, hôm nay công hội võng du Tam Thương chúng ta đặt bao hết rồi, xin vui lòng quay trở về đi.” Một tên người chơi tên là Tam Thương Lãng Tử bay đến trước mặt hai người, lộ ra danh hào của mình.
Công hội võng du là một loại tổ chức trong trò chơi, lấy kiếm tiền làm mục đích, có liên hệ như là đại lý với trò chơi, theo số đầu người an bài mà kiếm hoa hồng, có tính chất tương tự với hướng dẫn viên du lịch. Người chơi bên trong công hội xài tiền Liên Bang càng tợn, thu nhập của bọn họ lại càng cao. Đương nhiên bọn họ cũng có thể cung cấp một ít tiện lợi cho mấy người này. Ví dụ như đoàn du lịch chẳng hạn, chẳng có hướng dẫn viên du lịch nào mà không bịp người, nhưng mà có hướng dẫn viên du lịch thì lữ hành mới càng đặc sắc.
Công hội Tam Thương thì hai người cũng có nghe nói qua, tuy rằng không phải là bá chủ của giới trò chơi, nhưng cũng nằm trong ba hạng đầu, trong đó nòng cốt cố định có cả hơn trăm. Còn phần tập đoàn quân bên này khẳng định là hội trưởng dùng tin ngắn gọi qua, định vượt lên làm đứng đầu trong trò chơi này.
“À à, không có quan hệ, không có quan hệ!” Đường Hoa kéo kéo Tôn Minh bay đi.
* * * * * *
“Coi bộ hôm nay không được chơi rồi.” Tôn Minh hơi ỉu xìu.
“Hắn nói chiếm là chiếm, bọn ta lên núi cướp nào, chiếm núi làm vua, coi núi này là nhà hắn chắc.”
“Oa...” Tôn Minh sửng sốt nói: “Từ lúc nào ngươi nói cái chuyện cướp BOSS thành đơn giản như vậy, bất quá ta thích. Vấn đề duy nhất là người ta có lính tuần tra a.”
“Ngốc, lính tuần tra chỉ có thể phát hiện trên không thôi, chúng ta kiếm ít cây cối làm ngụy trang, sau đó men sát núi mà bay không phải là được à.”
“Được, ít nhất cũng phải lên trên nhìn xem, đi ngọn núi nào trước?”
“Dĩ nhiên là ngọn Đông -- Si.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nó gần.”
* * * * * *
Tam Thương Vô Cực có chút phiền muộn, theo như xuất thân của hắn là một trong tam đại công hội vốn không thể phiền muộn như thế mới đúng, nhưng vấn đề lại xảy ra từ chỗ này. Hai công hội võng du còn lại là Song Sư cùng Nhất Kiếm đã sớm nghía mắt đến nơi này rồi. Trải qua đại hội đại biểu hiệp thương cùng biểu quyết, kết quả bắt thăm là Tam Thương một ngày, Song Sư một ngày, Nhất Kiếm một ngày, ba công hội cùng nhau đặt bao hết, một công hội đánh, thì hai công hội kia không cho bất cứ ai tiếp cận trong vòng phạm vi năm mươi dặm. Mắt thấy một ngày đã qua đi hơn phân nửa, Võng Lượng đã đánh ba bốn lần rồi, vậy mà một sợi lông cũng chẳng rớt. Giờ thì dời mục tiêu đến bọn Si Mị... Đường Tăng chết giẫm, làm sao mà cứ gặp người là nói Hoa Sơn có lệnh bài kiến bang, nhưng lại không nói cuối cùng thì là Võng Lượng rớt hay là Si Mị rớt vậy.
Là bang hội đầu tiên thì đại biểu cho cái gì? Đại biểu vinh dự, đại biểu lực hiệu triệu, đại biểu quyền lợi...
Si Mị tuy rằng cũng là cấp 29 như Võng Lượng, nhưng hiển nhiên Si Mị càng khó đối phó hơn nhiều. Khó nhất không phải là gì khác, chính là cái kỹ năng sinh mệnh cộng hưởng nào đó của Si Mị. Chẳng hạn như Si gần bị đánh chết, ngay tức khắc Mị nơi ngọn Tây sẽ chơi chiêu đổi thân với hắn, chuyển hoán Si đến ngọn Tây. Như vậy Si một khi không còn ở trong trạng thái chiến đấu thì sẽ có thể hồi phục sinh mệnh rất nhanh, sinh lực dồi dào rồi thì lại phát động chiêu sinh mệnh cộng hưởng để thay thế Mị.
Suốt đến hai tiếng đồng hồ trước, Vô Cực mới phát hiện điểm ấy, đương nhiên duyên cớ cũng là do bộ dạng Si Mị quá giống nhau, Vô Cực lập tức phái người ra tiến hành gây rối Mị ở ngọn Tây, khiến nó bảo trì trạng thái chiến đấu, không thể phát động sinh mệnh cộng hưởng. Tuy rằng hiện tại cách giờ Tý còn hai tiếng đồng hồ, tuy rằng Si đã lảo đảo muốn té, nhưng mà hắn biết rằng mình chỉ có cơ hội một lần, lần này mà không ra, cái đệ nhất bang kia sẽ chắc chắn là nằm trên tay hai công hội còn lại.
Lúc này hắn đã hiểu rõ vì sao mà Nhất Kiếm có thể độc lĩnh đệ nhất, hội trưởng nhà người ta xảo quyệt, người ta chủ động yêu cầu cho bản thân xếp hàng thứ ba, và nhường hai người còn lại bắt thăm. Bởi rằng người ta hiểu rất rõ, lệnh bài này không phải dễ rớt như thế mà.
Vô Cực hiện giờ lo lắng hai chuyện: thứ nhất đương nhiên là không rớt ra lệnh bài, thứ hai là Si Mị có thể cưỡng chế khởi động kỹ năng sinh mệnh cộng hưởng hay không. Nếu như là như vậy, nhân thủ bên ngọn Tây thật không đủ. Phải biết rằng cảnh tượng của Hoa Sơn này đã bị mở rộng thêm nhiều lần, từ Đông sang Tây ít nhất cũng có trăm dặm xa, đến lúc đó chạy qua cũng chưa chắc đến kịp được.
“Bà xã, em coi...” Vô Cực nhìn qua một mỹ nữ bên người hắn. Mỹ nữ này tên là Vô Song, đừng xem thường nàng, nàng có chút vốn liếng đấy, rất nhiều người từng nói công hội Tam Thương nếu như không có Tam Thương Vô Song, sẽ chỉ có thể là một cái tập thể nhỏ lừa ăn lừa uống, nhưng mà đã có nàng, là đã thành một công hội hạng nhất khu Trung Quốc, một phương diện là bởi vì sức hấp dẫn trong nhân cách của Vô Song, một phương diện khác là trình độ quản lý của nàng, khi làm việc có danh là công chính.
“Vâng!” Vô Song gật đầu xuống, rất nhanh phát bốn cái tin ngắn ra. Trên không bốn tổ lính tuần tra khoảng năm mươi người dưới sự dẫn dắt của người phụ trách xuất phát đến hướng ngọn Tây.
* * * * * *
Đường Hoa đang đội cái nón rơm đương nhiên không biết được mấy chuyện này, hắn với Tôn Minh hai người đang nửa phi hành nửa leo núi dán sát mặt đất mà chạy. Khó khăn lắm mới lên tới ngọn Đông, chìa đầu ra từ giữa bụi hoa đỗ quyên nhìn thoáng, chỉ thấy ở ngoài trăm mét đang tiến hành một sự kiện ngược đãi rất vô nhân đạo, ba mươi mấy tên kiếm thủ vần chung quanh một tên người gấu cao ba trượng, hai tên người chơi pháp thuật một tên ném băng một tên ném lửa. Chỉ thấy người gấu kia khắp cả người đầy thương tích, kêu gào liên tục, thứ duy nhất có thể sử dụng để tiến hành phản kích đó là một cái bánh xoay trong tay hắn, nhưng đối với ba mươi mấy tên người chơi mà nói, thì thật là... Chỉ cần là không thể miễu sát người chơi, ngày tàn của hắn coi như đã đến rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Song kiếm
Tác giả: Hà Tả
CHƯƠNG 23: NGƯƠI CƯỚP TA CŨNG CƯỚP
Dịch: Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn: TTV
Lại nhìn thoáng qua phía xa, chỉ thấy có một nam một nữ trên không đang yên lặng nhìn màn tùng xẻo, nữ thì rất trầm ổn, nam thì không ổn rồi, có chút lo âu vò vò đầu, sờ sờ mũi.
“Giờ ta mới biết thế nào gọi là đóa hoa nhài cắm bãi *** trâu.” Tôn Minh nhìn cô gái đằng xa kia lắc đầu.
“Hoa nhài? Sao ta không nhìn ra được vậy?” Đường Hoa nhìn nhìn Tôn Minh, thằng này không phải là một khi nói đến giới tính thì sẽ mở miệng ba hoa đó chứ.
“Ta có pháp nhãn.” Tôn Minh cười gian nói bên tai Đường Hoa: “Nghe nói trong trò chơi có rất nhiều bể bơi suối nước nóng.”
“Chẳng lẽ lão nhân gia ngài vì để rình coi phụ nữ tắm nên mới để đầu trọc?” Đường Hoa khinh bỉ, thật không có tiền đồ ghê, người ta tắm rửa có mang y phục đó. Nếu như chỉ vì xem bikini, hiện giờ chỗ nào tuyển tiểu thư XX mà không yêu cầu bikini. Đường Hoa không biết phải nói như thế nào, dù sao chỉ cần nhìn thoáng qua, cô nàng tuyển thủ nào cũng bộ dạng như nhau, chân thì thon, eo cũng thon, ngực thì lớn, lúc đi thì mông lắc ngực rung, mới xem thì còn cảm thấy mới mẻ, nhưng mà cứ xem càng nhiều, thì ngấy muốn hoảng luôn, còn chẳng bằng hết thảy đều có mặc y phục, so kè sức hấp dẫn và khí chất.
“Ngươi đi chết đi!” Tôn Minh khinh bỉ ngược lại xong mới nói với Đường Hoa: “Si còn có 1/10 máu.”
“Sao ngươi biết được?” Loại quái vật này không có nhánh máu mà.
“Pháp nhãn a, ngươi về sau làm ơn đừng dùng ánh mắt nhìn người bình thường mà nhìn ta có được không, ta là pháp tăng, có pháp nhãn.” Tôn Minh nghiến răng.
“... Ta trước tới nay chưa bao giờ dùng ánh mắt nhìn người bình thường mà nhìn ngươi!”
“...” Mặt Tôn Minh gân đen nổi đầy.
* * * * * *
Thời gian đánh rắm nói chuyện phiếm qua đi thật nhanh, chẳng bao lâu Tôn Minh liền mắt loé ánh sáng nói: “Sắp chết rồi.”
“Ta biết!”
“Sao ngươi biết được?”
“Không thấy một nam một nữ kia đều đã vây qua sao?” Đường Hoa lấy Lượng Thiên Xích ra ném một cái, vận may không tệ, đụng trúng 1/10 cơ hội.
“Oa, ngươi làm chi vậy?” Tôn Minh kinh hãi, thằng này đột nhiên toàn thân bốc lên ánh đỏ cao cả trượng, bọn mình đang trộm gà trộm chó đó, có phải là lũ người chán sống chẳng việc gì lại cứ đi tìm chết đâu.
“A...” bản thân Đường Hoa cũng không ngờ Lượng Thiên Xích sau khi thăng cấp xong thì lại chẳng thân thuộc như vậy. Sau khi thăng cấp thì mình vẫn vừa bay vừa ném, có ném ra thì cũng không có cảm giác lớn lắm, nhưng mà giờ đang làm tặc...
“Người nào?” Vô Cực quát hỏi một tiếng.
“Là tiện nhân!” Đương nhiên trả lời câu hỏi này không phải là Đường Hoa cùng Tôn Minh, cũng không phải là bọn Tam Thương, mà là...
Sau tiếng hồi đáp này, sườn dốc bên trái Đường Hoa đột nhiên thăng lên một thanh phi kiếm màu đen, trên phi kiếm lại đứng một người che mặt toàn thân đồ đen, một thanh kiếm màu đen quanh quẩn bay quanh hắn. Người tới cũng không gấp, dẫm lên trên thân kiếm rất trực tiếp biểu lộ rõ mục đích đến: “Ta đến cướp BOSS.”
“Giết!” Vô Cực ra lệnh một tiếng, một nửa nhân thủ đã sớm chuẩn bị tốt nhao nhao khởi phi kiếm lên xông qua nam tử đồ đen.
“Toàn hàng rác rưởi!” Nam tử dứt lời, kiếm đen trên thân từ một biến thành bảy xoắn về những thanh kiếm đang bay tới. Một mảng thanh âm keng keng coong coong, có một nửa phi kiếm của Tam Thương bị chặt ngang.
Toàn bộ mọi người bị uy thế của nam tử này chấn kinh, nhất thời không biết phải làm sao, nam tử thấy biểu tình của mọi người như thế thì rất thỏa mãn cười nhẹ một tiếng, bắt kiếm quyết, bảy kiếm hợp nhất trực tiếp bắn qua hướng Si.
Lại không ngờ lúc này bầu trời đột nhiên bị xé ra một cái khe, một tiếng sét đánh rung trời chen lẫn một tia chớp thô to từ trên trời giáng thẳng xuống Si.
Kiếm nhanh hay là điện nhanh? Sự thật có thể chứng minh, kiếm đen cắm vào bên trong ánh trắng...
“Ta x!” Nam tử đầu cũng không xoay, tay siết một cái, kiếm đen bắn vút tới Đường Hoa đang trôi nổi chừng một trượng cao.
Mắt thấy kiếm đến, chỉ nghe một tiếng phật hiệu: “Kim Cương Bất Hoại.” Tôn Minh đột nhiên chuyển từ sau lưng Đường Hoa lên trước, toàn thân bao phủ một tầng phật quang, hai tay hợp thành chữ thập ngang nhiên ăn một đòn.
“Gay go rồi.” Tôn Minh kinh hãi, vậy mà trực tiếp phá vỡ thân thể Kim Cương Bất Hoại của mình. Pháp thuật này cũng giống như là ma pháp thuẫn của pháp sư trong huyền huyễn phương Tây vậy, trong một cái nháy mắt tăng vọt pháp lực của mình lên gấp hai, sau đó tăng mạnh gấp đôi phòng ngự, sau khi pháp lực bị cạn sạch thì mới bị trừ sinh mệnh. Nhưng mà mẹ ôi một kiếm này đánh xong, pháp lực bị biến thành 0 không nói, sinh mệnh vậy mà cũng một lèo rớt xuống đáy: “Oa...” Bởi vì không có pháp lực chèo chống, Tôn Minh cưỡi pháp trượng không nổi nữa, trực tiếp té xuống dưới.
“Xử lý bọn họ.” Vô Cực rất tức giận, hậu quả nghiêm trọng lắm. Toàn bộ mọi người hợp với thanh kiếm đen kia cuốn đến Đường Hoa.
“Tam Muội Chân Hỏa!” Đường Hoa vẫy tay một cái, vùng trời ngọn Đông trở thành một vùng biển lửa, lửa cháy mãnh liệt, giống như là lưỡi hái của tử thần.
Nam tử vừa thấy thanh thế của pháp thuật này, biết là gặp phải tay khó chơi, vội vàng thu hồi kiếm đen về hộ thân, bản thân thì phun một hơi chân khí, cứng rắn lao ra biển lửa.
Đường Hoa phóng pháp thuật xong liền vội vàng sa xuống chụp cổ áo Tôn Minh chạy như điên, vận tốc giảm chỉ còn 50km/h, hắn giờ thậm chí không rảnh mà nhìn xem tới cùng có lấy được lệnh bài hay không, mạng nhỏ trọng yếu, lần này cướp quái cộng ác ý PK nếu như tử vong, thời gian giam giữ là rất nặng đó.
Người đã biến mất, Vô Cực lặng lẽ nhìn một vòng quanh người mình: bà xã đi đâu rồi, mấy chục tên thủ hạ cũng không có, trên ngọn Đông giờ chỉ còn thừa mỗi mình mình đang ngẩn người...
* * * * * *
“Lôi Bích!” Đường Hoa trở tay ném ra một cái pháp thuật, một cái lưới phát ra âm thanh 'xuy xuy' hiện ra từ không khí. Tuy là hắn cất bước trước, nhưng từ đầu phải túm Tôn Minh, cộng thêm tốc độ kiếm của hắn vốn chậm hơn của người đồ đen, nên rất nhanh đã bị người này bám sát. Tên này làm như Đường Hoa cướp bà xã hắn vậy, trực tiếp bỏ qua một bên tên Tôn Minh tốc độ 50km/h, chỉ toàn tâm toàn ý bổ nhào về phía Đường Hoa.
Nhưng trước mặt là hàng rào điện, hắn cũng không thể nào mà không cân nhắc, tuy hắn cũng biết rằng hàng rào điện này là một pháp thuật rất phổ thông, một kiếm là có thể diệt trừ, nhưng mà hắn không thể không cân nhắc vài vấn đề sau: thứ nhất, hàng rào điện có dẫn điện hay không. Thứ hai: vạn nhất tên này có hàng rào điện độc môn, mình đây dính vào trên đó y như mấy con ruồi nhép thì chẳng phải là mất mặt lắm hay sao. Thứ ba: nên trực tiếp xông qua, hay là xuất phi kiếm phá đi trước?
Do dự xong tuy rằng là dùng kiếm phá đi hàng rào điện mà truy sát, nhưng cũng đã chậm trễ mất một chút thời gian. Có lẽ đối với người khác thì một chút thời gian đó chẳng là cái gì, nhưng mà đối với Đường Hoa thì nhiêu đó đã đủ rồi.
Nam tử phá lưới mà ra, đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân nóng lên, lại là một mảng lửa lớn chừng một mẫu ùng ùng bốc lên từ dưới chân mình. Hắn vội vàng làm lại trò cũ, bắn lên bầu trời. Sau khi nuốt vào một viên thuốc, thúc một hơi tinh thần lại truy kích Đường Hoa tiếp.
Sau đó hai người lặp lại câu chuyện vừa nãy, Lôi Bích ra, nam tử phá lưới, tiếp đó là ngọn lửa, nam tử xông lên trời uống thuốc xong lại truy, lại là lưới điện, lại là ngọn lửa...
Đường Hoa thật có khổ chỉ mình biết, tốc độ khôi phục pháp lực của mình theo không nổi việc liên tục bố trí Tam Muội Chân Hỏa, lại nói dù mình đã bố trí, người ta dựa vào phi kiếm hộ thân, cũng vẫn có thể lao ra được.
Nam tử lại càng là đầu bụi mặt lấm, tên này tuy rằng thế lửa không có mạnh mẽ như là lúc trước, nhưng mà thực không phải là mình có thể kiên trì chờ hắn đốt xong được. Với lại đáng ghét nhất là bức tường điện kia, lúc nào cũng có thể ngăn mình lại một chút, khiến tên này có thời gian thi pháp. Càng đáng giận là, người ta luôn vẫn tiến công, vậy mà pháp lực lại lúc nào cũng bảo trì ở mức ngoài một nửa.
“Bạn hữu, chấp nhất như vậy để làm chi?” Đường Hoa ném một cái Lôi Bích, sau đó thở vắn than dài chuẩn bị Tam Muội Chân Hỏa.
“Có gan đừng có phóng hỏa... Đậu má, lại phóng hỏa, ngươi con mụ nó ở hiện thực là tội phạm phóng hoả à!” Nam tử rất suy sụp quát: “Ngươi có phải là đàn ông hay không, có gan đừng có ném hàng rào điện.”
“Có gan thì ngươi đừng có đuổi theo!” Lưới điện của Đường Hoa đã cooldown xong, phất tay về phía sau một cái, sau đó lại dừng lại chuẩn bị Tam Muội Chân Hỏa.
“Ngươi có gan thì đừng có chạy... Ta x... Lại nữa... Có thể đổi cái gì mới mẻ hơn không?”
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Hai người lại tiến hành một cuộc đối thoại nhạt nhẽo, tiếp tục trò một đuổi một trốn. Chẳng qua là người đuổi thì đầu lấm mặt lem, thi thoảng còn uống viên thuốc, còn người trốn thì lại áo mũ chỉnh tề, thở vắn than dài.
Có thanh âm của tin ngắn, Đường Hoa vội vã lôi ra nhìn sơ, rồi hít vào một luồng hơi lạnh, tin là do Tôn Minh phát: bạn của ta báo cho ta, ba đại công hội toàn bộ xuất động, từ mặt Đông đi tìm ngươi rồi.
Mặt Đông? Đường Hoa suýt chút nữa ói ra bụm máu, mình đây có vẻ là cũng nhắm mặt Đông mà trốn đó, này không thể trách mình được, mình không phải là chạy trốn hướng Hàm Dương sao? Hắn láng máng cảm thấy ở đằng trước kia có một vùng phi kiếm đen nghìn nghịt.
“Ây!” Đường Hoa vừa chạy vừa hỏi: “Ngươi đuổi theo ta căng như vậy để làm chi, ta có đè bà xã của ngươi đâu.”
“Bố đây lần đầu tiên cướp quái không thành, không giết ngươi thì trong trò chơi này ta sẽ không có điềm tốt.”
“Ngươi cảm thấy cơ hội giết được ta có bao lớn?”
“...” Nam tử im lặng, nhưng lập tức hắn lại quát lên: “Ngươi có thể không chạy cho ta giết.”
“Giết một lần bao nhiêu tiền?” Đường Hoa lại đánh ra một cái Lôi Bích.
“Ừm...” Nam tử nghe xong câu hỏi này có hơi ngẩn người, chỉ số thông minh có xu hướng hạ xuống: “Ta không biết giá thị trường, ngươi báo đi.” Đây là ngôn ngữ giao dịch thường dùng nhất quán trong trò chơi.
“...” Đường Hoa cũng rất đau khổ, báo bao nhiêu tiền giờ? Tục ngữ có nói sinh mệnh vô giá...
“Ta còn 20Y.” Nam tử có vẻ đáng thương nói: “Ngươi xem...”
“Không phải chứ, bạn hữu. Ngươi xem coi bản thân ngươi có bản lĩnh cao cùng đạo đức thấp hèn với lại sự thản nhiên khi cướp BOSS, không phải là lần đầu tiên làm việc này phải không. Làm sao lại chỉ có bấy nhiêu chứ... hai kim.”
“Ta x... Không phải là trò chơi này còn chưa khai trương sao? Nếu như khai trương rồi, ta còn cần đuổi theo ngươi năm trăm dặm sao? Ta phải bắt lấy cái điềm tốt.”
“20Y thì thế nào ta cũng không làm... quá là keo đấy. Không ngờ hai mươi gói mì như thế mà đòi mua ta sao?”
“Vậy chúng ta trốn đuổi như vậy tới bao giờ?” Nam tử than khổ một tiếng, xuyên khỏi Tam Muội Chân Hỏa của Đường Hoa.
“Nếu không... Ngươi viết tờ giấy nợ.”
“Tốt!” Nam tử một lời đáp ứng.
“Nói hay, ai mà đánh lén lúc viết biên nhận thì là đồ chó chết.”
“Tốt, ai mà đánh lén lúc viết biên nhận thì là đồ chó chết. Yên tâm, ta cướp quái giết người, nhưng mà tuyệt đối có chữ tín, về sau có kẻ thù thì có thể kêu ta, ta có kiêm chức sát thủ.”
“Viết như vầy.” Đường Hoa bỏ ra một bạc nhận lấy một tờ biên nhận cùng với bút: “Sát Phá Lang vì phải truy sát Đông Phương Gia Tử, cho nên nợ Đông Phương Gia Tử hai kim, trong vòng mười ngày phải hoàn lại, nếu không sẽ tịch thu toàn bộ tài sản... Sao lại không tự nhiên như vậy. Mặt dưới là ngày, ký tên.”
“Sát Phá Lang vì phải truy sát...” Nam tử cũng tức là Sát Phá Lang ký tên xong, đưa biên nhận cho Đường Hoa.
Đường Hoa nhìn nhìn tờ biên nhận đã được hệ thống biểu hiện hữu hiệu, thu vào túi Càn Khôn xong nói: “Bạn hữu, ta xin lỗi ngươi a.”
“Cái gì? A...” Sát Phá Lang chưa nói xong, từ bầu trời có một tia chớp đánh thịch xuống, thật chính xác đánh vào giữa đầu hắn, Sát Phá Lang bởi vì hai người tiếp xúc cự ly gần, đã sớm thu phi kiếm hộ thân lại, mà không ngờ... Hắn phẫn nộ dị thường từ trong ánh trắng chĩa ngón giữa với Đường Hoa: “#%*...”
“Biên nhận viết xong rồi, là có thể đánh lén a!” Đường Hoa than một hơi: “Ngươi không thấy tay trái ta vẫn cứ bắt pháp quyết mãi sao?”
Làm xong hết thảy mấy thứ này, hắn lập tức thu được một tin ngắn: “Ta là Song Sư Hạo Nhiên, trong tay huynh đệ có hàng hay không?”
Đường Hoa nhìn tin ngắn mà kinh hãi, tên này làm sao lại biết được tên của mình? Quanh đây biết được thì chỉ có Tôn Minh cùng với ma quỷ Sát Phá Lang kia... Có điều tin ngắn đã nhắc rằng mình chỉ lo cắm đầu trốn chết, mà quên mất cái này rồi, Đường Hoa vội vàng đánh giá lại túi Càn Khôn, sau đó lại sưu tầm thông tin của hệ thống, rất tàn khốc, hệ thống báo cáo: BOSS ngay cọng lông cũng chẳng cho ngươi.
“Xin lỗi, không có hàng.” Đường Hoa nghiến răng nhắn trả lại một tin ngắn. Một lượng bạc, mình đây đến Hàm Dương cũng chẳng nỡ phát tin ngắn cho Mặc Tinh, đương nhiên trong này cũng có duyên cớ là Đường Hoa muốn cho Mặc Tinh một sự kinh hỉ.
“Ha ha, không hàng cũng không sao, huynh đệ nếu có rảnh, ta có thể mời uống trà.” Hạo Nhiên phát tin ngắn xong, thuận tay liền tăng hảo hữu với Đường Hoa, quay đầu hỏi một cô gái bên người: “Nam nhân đồ đen kia tính ra được chưa?”
Cô gái lắc đầu: “Chưa! Chỉ tính ra một cái chữ Sát, liền bị nhắc nhở cách mục tiêu quá xa. Đẳng cấp thần toán Quỷ Cốc của em mới 1 thôi, hơn nữa tên Đông Phương Gia Tử này pháp lực rất cao, em đã dùng quẻ nước mới nửa đoán nửa tính ra tên hắn được.”
“Chẳng qua... Anh, sao anh lại gọi người thu binh vậy, như vậy không phải là đắc tội với công hội Tam Thương rồi sao?”
“Em gái ngốc, ba cái công hội sớm hay muộn gì cũng sẽ có ma sát, mà khối lệnh bài thứ nhất anh coi bộ tác dụng không lớn. Điều thực sự khiến anh quan tâm chính là tên Đông Phương Gia Tử này cùng nam nhân đồ đen kia, hai người nhìn sơ liền biết là nhân vật hung hãn. Loại người này tuy rằng khó quản, nhưng nếu như có thể bắt được nhược điểm mời bọn họ hỗ trợ hoặc là mời chào bọn họ, sẽ có trợ giúp thật lớn sau này. Đặc biệt là sự hung hăng càn quấy và sự gan dạ sáng suốt của người đồ đen kia, có thể làm đệ nhất cao thủ trấn bang đấy. Có biết cao thủ là cái gì không? Ở trong trò chơi chẳng quản em là người xấu hay người tốt, chỉ cần là cao thủ, thì sẽ có lực hiệu triệu cực kỳ cao. Kéo hắn vào bang, cũng coi như là đã kéo một trăm tên cao thủ vào bang vậy.”
* * * * * *
“Chỉ tính ra một tên là phái Thục Sơn, một tên là có sư nhưng không phái. Tên thì tính không ra được, còn một tên là hòa thượng, pháp lực tuy rằng không cao, nhưng hệ thống nhắc rằng người trong cửa Phật thì người không thể trắc tính được.” Một người chơi có cách ăn mặc như thư sinh thu lấy tiền đồng trong tay nói: “Nhất định phải trông thấy người, chỉ trông vào một thông tin may mắn còn tồn tại ở ngọn Đông, thì ta bói toán không ra.”
“Ừm, kêu người lưu ý hai người này, mời chào không được, thì ta có thể thuê bọn họ, nhờ bọn họ lộ ra vài chiêu ở những nơi có nhiều người chơi, thì còn hữu hiệu hơn là chúng ta làm quảng cáo mười ngày.”
* * * * * *
Vùng ngoại ô Hàm Dương, sau khi Đường Hoa ngoặt một vòng lớn, xác định không ai theo dõi xong thì ‘Xoẹt’ vọt vào rừng cây, Tôn Minh đã sớm chờ đợi nơi đó nhảy từ trên cây xuống, giao cho Đường Hoa một bộ y phục: “Phiền phức lớn, hiện giờ khắp Hàm Dương nơi nơi đều đang tìm ngươi cùng nam nhân đồ đen kia. Hơn nữa còn có treo bố cáo treo giải thưởng.
"Vậy sao lại không tìm ngươi?" Đường Hoa mặc một bộ y phục thư sinh, không thuộc tính, ngay phòng ngự cũng chẳng có...
“Ta phỏng chừng bọn họ đã dùng thần toán, ta là hòa thượng, bọn họ tính không ra.”
“Vì sao?”
“Vì sao?” Tôn Minh nhớ lại rồi nói: “Nghe Đường Tăng nói: bói toán, tinh tượng, thần toán vân vân đều thuộc về chuyên thuộc của đạo gia, có lẽ là bọn ta thuộc quản lý của Như Lai, anh đại của các ngươi là Tam Thanh, nguyên nhân là trực thuộc lãnh đạo khác nhau đấy.”
Tôn Minh xén cho Đường Hoa từ tóc dài thành tóc húi cua, sau đó lấy ra một cái kính râm mua từ cửa hiệu vật phẩm trang sức đeo lên cho hắn... Sau khi làm xong, Tôn Minh rất vừa lòng nhìn trái nhìn phải nói: “Không nhận ra được nữa rồi. Đi uống rượu đi.”
“Uống rượu? Nhãi con ngươi có tiền?”
“Bán lệnh bài a, đúng rồi, đây là phần của ngươi.” Tôn Minh dúi cho Đường Hoa một tờ ngân phiếu.
Mẹ kiếp! Hoá ra là rơi vào trong hầu bao của thằng nhãi này. Đường Hoa nhận lấy ngân phiếu nhìn thoáng qua, oái! Tám kim. Vội hỏi: “Ngươi bán ai, bán ra làm sao vậy?”
“Anh đại của công hội Nhất Kiếm, Nhất Kiếm Cầu Bại. Trước trò chơi, tên của hắn ở trên diễn đàn rất là nổi bật, ta có lệnh bài đương nhiên là liên hệ hắn liền. Mười lăm kim, ngươi tám ta bảy, tiền rượu ngươi mời, không có vấn đề chứ?”
“Nhãi con ngươi... Biết mua bán đấy!”
* * * * * *
Hai người vừa mới tiến vào thành Hàm Dương, tin phát thanh đầu tiên từ khi trò chơi bắt đầu tới nay xuất hiện, hơn nữa là lặp lại ba lần: “Đài phát thanh nhân dân Song Kiếm hiện tại bá báo: dưới sự dẫn dắt của Nhất Kiếm Cầu Bại, bang hội ‘Nhất Kiếm’ được thành lập, chúng ta cùng nhau chúc mừng cho họ nào.”
“Vẫn là có công hội tốt hơn, có tiền mọi người cùng gom góp!” Tôn Minh thở dài: “Bất quá thành lập một cái bang hội chỉ cần hai mươi kim, nếu muốn mua sắm một nơi đóng trú thì phải năm mươi kim. Nếu như là lựa chọn danh sơn làm nơi đóng trú, thì không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ có độ khó cao, hơn nữa còn phải giao nộp bất đồng từ hai trăm đến năm trăm kim. Chẳng hạn như muốn chiếm Hoa Sơn, vậy phải giết BOSS lớn cấp 50 Quỷ đạo nhân, cộng thêm ba trăm kim.”
“Nhãi con ngươi có hứng thú với mấy cái này từ hồi nào thế?” Đường Hoa rất nghi hoặc hỏi.
“Đường Tăng nói.”
“Đệt, tên này quả thực là một tấm công lược của trò chơi.”
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thiệu Hưng Nữ Nhi Hồng, nghe nói ở Thiệu Hưng, mỗi khi sanh một đứa bé, sẽ chôn một vò rượu dưới tàng cây. Nếu là sanh bé nam, đến lễ trưởng thành thì sẽ đào lên để ăn mừng, tục gọi: Trạng Nguyên Hồng. Nếu như là sanh bé gái, đến lễ trưởng thành đào rượu lên sẽ gọi là Nữ Nhi Hồng.
“Ngươi tiếp theo chuẩn bị về Thục Sơn tránh đỡ nơi nổi bật à?”
Đường Hoa lắc đầu: “Ngươi có biết phụ cận Hàm Dương có môn phái lánh đời nào, mà lại hay di chuyển không?”
“Môn phái lánh đời thì không có... Nhưng mà thiệt ra có nghe nói có một nhóm NPC di chuyển khắp nơi. Lúc ta cấp 15 có nhận được một cái nhiệm vụ, là Đường Tăng nhờ ta đưa thảo dược cho nhóm người này. Lúc đó tuy rằng ta chưa đi tới, nhưng mà sau ta nghe Đường Tăng nói, là bởi vì bọn họ phải đi xa đến Hàm Đan, cho nên mới phát tâm từ bi lên đưa thảo dược qua, làm nhu yếu phẩm.” Tôn Minh hoài nghi nháy nháy con ngươi: “Tìm người? Tìm gái?”
“Liên quan gì ngươi, ta phát tin ngắn.” Đường Hoa có tiền rồi, có tiền rồi là phải tiêu, hắn thuận tay vung ra tin ngắn: Mặc Tinh, ở đâu đó? Nhưng tin ngắn phát ra, như là đá chìm biển rộng, không có bất kỳ hồi âm nào.
“Sao nào? Không lý tới ngươi à?” Tôn Minh ghé sát vào hỏi: “Em nào, tên là gì, ta tham khảo tham khảo cho ngươi.”
“...” Đường Hoa sắc mặt ngưng trọng không lý tới Tôn Minh, theo như hắn hiểu về Mặc Tinh, nha đầu này tuyệt đối sẽ không có chuyện không trả lời tin ngắn của mình. Vậy chỉ có một cái đáp án: có chuyện rồi. Có thể xảy ra chuyện gì đây? Khả năng lớn nhất đó là nha đầu này tiêu hết tiền bạc trên người rồi... Không có tiền trả lời tin ngắn, đang sốt ruột bên đó đây.
“Ta nói này Đường Hoa, vừa rồi Nhất Kiếm thuận miệng hỏi ta muốn vào bang hội của hắn hay không, ngươi xem thế nào?”
“Ngươi tự mình xem đi, ta có việc gấp phải tới Hàm Đan.” Đường Hoa đứng lên, mặc kệ Tôn Minh cứ vậy chạy đi.
“Ây... đang hỏi ngươi mà...” Tôn Minh nghiến răng: “Thằng này sao vì gái mà chạy nhanh vậy... Chết cha, thằng này nó trốn tiền rượu. Ta x, đây là lần thứ mấy ta đây bị lừa vậy? Chưởng quầy, có lầm không a, mấy chén rượu này sao mắc vậy... Cái gì? Thằng kia còn đóng gói hai bình rượu Tức Mặc lâu năm nữa à? Ta XX!”
* * * * * *
Đường Hoa rất hổ thẹn, vậy mà đã quên là đang trong trò chơi, rất tự nhiên làm bộ làm tịch thuận tay đã bỏ cục nợ tiền rượu lại rồi... Quen rồi thì thành chuyện đương nhiên a, lại nói mình mà không tồi như vậy, phỏng chừng trong lòng Tôn Minh cũng khó chịu, hơn nữa còn có khả năng sẽ nghĩ ngợi lung tung: Vì sao lần này hắn không tồi vậy? Có phải không coi ta là bạn nữa rồi hay không?... Nghĩ đến đây Đường Hoa không còn hổ thẹn nữa, giữa đám mây uống miếng rượu Tức Mặc lâu năm mà cảm thán: thật là một người tốt, vì bạn bè, thà rằng tự mình gánh lấy gánh nặng tâm lý trầm trọng mà chạy mất tiền rượu.
Hàm Đan ở Hà Bắc, như trong Song Kiếm mà nói thì Hà Bắc so với Thiểm Tây đúng là cực kỳ thua kém, cảnh quan văn hoá hậu kỳ thì nhiều, nhưng hầu như không có danh thắng núi lớn nào, có điều người chơi lại là nhiều hết sức. Vì sao vậy? Bởi vì trong Song Kiếm, mạnh nhất chính là Thục Tứ Xuyên, Thục Sơn, Thanh Thành, Nga Mi. Nhưng vì bồi thường cho địa vực, Huyễn Nguyệt am, Thủy Nguyệt cung trong giả thuyết đều cùng đặt ở phụ cận Hàm Đan.
Huyễn Nguyệt am, Thủy Nguyệt cung là nơi nào? Là nơi tập kết giới nữ a! Hai đại môn phái này chỉ tuyển nhận người chơi nữ. Huyễn Nguyệt am: lý giải ở mặt chữ tức là ni cô tu hành nhưng còn giữ tóc, tục xưng cư sĩ, điểm ấy cũng thấy có phần nhân đạo, chứ nếu như giống thủ hạ của Đường Tăng, không chịu trọc đầu là không thể học phật pháp, phỏng chừng địa phương này còn điêu linh hơn cả Thục Sơn. Môn phái này cũng là môn phái duy nhất hiện nay mà mọi người biết được rằng sau khi cấp 10 bái sư xong, thì có thể lựa chọn học tập pháp thuật khôi phục sinh mệnh, hơn nữa thứ người ta tu hành chính là phật kiếm, cấp 10 là đưa ngay, so với Đường Tăng thì thật là rộng rãi hơn nhiều lắm. Chính vì như thế nên môn hạ đệ tử cũng là rất nhiều...
Thủy Nguyệt cung, môn phái nửa chính nửa tà, vũ khí họ dùng chính là binh khí kỳ môn: nguyệt luân. Nếu thứ mà phi kiếm coi trọng chính là tốc độ cùng lực sát thương, và truy cầu cảnh giới đến vô ảnh đi vô tung, thì thứ mà nguyệt luân theo đuổi chính là diện tích sát thương. Một kiếm bay vào bầy quái, thao tác tốt một chút cũng chỉ có thể mang đi năm con tiểu quái, nhưng nguyệt luân mà nhập bầy quái, liền giống như một chiếc máy cắt cỏ xoay tròn vậy, có thể dùng pháp lực duy trì để tiến hành vận động giữa bầy quái. Cũng tức là chỉ cần pháp lực ngươi vô hạn, vậy nguyệt luân cũng có thể tung hoành vô hạn giữa bầy quái.
Phi kiếm thì có hạn chế, một hơi pháp lực rất khó tập trung hơn năm mục tiêu, hơn nữa nếu như lực công kích của phi kiếm không đủ, oánh năm đứa đều không chết thì chả bằng là oánh tập trung một đứa.
Đơn giản mà nói: tập trung pháp lực vào phi kiếm là nhất định đấy, thu tay lại xong mới có thể lại rót pháp lực vào đặng công kích tiếp, trừ phi trong tay ngươi là tiên kiếm, hơn nữa đã đạt tới tình cảnh tâm kiếm thông linh. Mà nguyệt luân phổ thông là đã có thể rót pháp lực vào từ xa, khiến nó có thể đánh đến vô hạn.
Nơi có nam chưa chắc đã có nữ, chẳng hạn như Hàm Dương. Nhưng nơi có nữ nhất định sẽ có một bầy lớn nam, chẳng hạn như nói Hàm Đan.
Hàm Đan nhiều người còn có một nguyên nhân trọng yếu nhất, rất nhiều người phải tới cấp 20 lĩnh phi kiếm tam giai, có tốc độ 100km/h, mới có thể cân nhắc tới việc du lịch ở cự ly kha khá xa.
* * * * * *
“Xin chào, xin hỏi ngươi có biết gần đây có môn phái lánh đời nào không?”
“...Ngu ngốc, phương pháp gần như cũ nát vầy mà cũng dám dùng ra à.”
“Mỹ nữ, xin hỏi nàng...”
“Ta có bạn trai rồi, cám ơn!”
“Xin hỏi ngài... Ây! Ngươi sao lại mắng người chứ? Ta có chỗ nào giống lưu manh nào?”
“Ây! Ngươi có phải là nữ nhân hay không?” Đường Hoa lửa bốc ba trượng túm lấy một nàng nữ sinh yếu ớt gần hắn nhất quát hỏi.
“Không phải...” Nữ sinh hoảng sợ hồi đáp: “Ta mới 16 tuổi, là con gái.”
“Tiểu thư, xin hỏi...”
“Anh bạn, nàng là bạn gái ta, hoa có chủ rồi.”
“Đại ca, xin hỏi...”
“Thấy ghét ghê, người ta đã có bạn trai rồi.”
Đường Hoa ói ra một ngụm hỗn hợp cả bánh bao lẫn máu tươi...
“Tiểu thư, đừng hiểu lầm, ta không muốn cua cô, cũng không muốn bị cô cua, không muốn cua bạn trai của cô, cũng không muốn bị bạn trai cô cua...”
“Thần kinh...”
* * * * * *
Đường Hoa ngồi ở góc tường thở dốc, đã lăn đi lộn lại mấy tiếng đồng hồ, đầu lưỡi cũng muốn phồng cả lên luôn vậy mà không có một ai nghiêm chỉnh trả lời vấn đề của hắn. Hắn nào có biết, Hàm Đan đã được Song Kiếm Nhật Báo bình chọn là đô thị tình yêu, phàm là đến nơi đây, không phải là chờ được người ta cua, vậy tức là tới cua người ta.
“Bán vé bán vé!” Một người chơi nam đứng trên lưng ngựa hô lớn: “Buổi diễn đầu tiên của Nhược Hãn trong Song Kiếm, chỉ cần 5Y một tờ...”
Nhược Hãn? Cái tên này Đường Hoa có biết. Ca xướng quả thực không tệ, bộ dạng cũng khá ổn, bất quá tục ngữ nói rất hay, lãnh đạo mà không có thời sự thì không là lãnh đạo, danh nhân không có scandal thì không là danh nhân. Cô nàng Nhược Hãn này trong hiện thực ra nghề ba năm khá là điệu thấp, không chỉ tiếp quảng cáo cực kỳ ít, mà còn căn bản không hề có tin tức nam nữ gì. Tổng hợp lại mấy thứ trên, nàng cơ bản không có fan nào cả, lại càng không có thiết ti. Thiết ti là cái gì? Thiết ti tức là khi ngươi đã làm chuyện xấu, mà fan người ta vẫn còn cảm thấy ngươi vĩ đại, thì là thiết ti. Ví dụ như Minh Hằng chẳng hạn.
Nhưng có mất tất có được, nàng tuy rằng không có fan nào, cũng không có thiết ti, nhưng mà số đĩa nhạc bán được cũng còn khá. Ví dụ như người như Đường Hoa, cho tới bây giờ cũng chẳng phải vì hảo cảm gì với minh tinh nào đó nên đi nghe âm nhạc của họ, mà ngược lại là sau khi nghe ca xong, mới chịu đi xem coi là ai hát. Ở thời mà mỹ nữ nhiều hơn gái xấu, minh tinh nhiều hơn tiền lương như vầy, Nhược Hãn quả thật đã lưu lại cho hắn một chút ấn tượng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin