Lúc này Quan Doãn còn không rõ mọi chuyện xảy ra ở Huyện ủy sẽ tạo thành ảnh hưởng như thể nào đối với tương lai của bản thân, hắn đang tràn đầy hào hứng cưỡi xe đạp, đi tới núi Bình Khâu.
Xe đạp không lên được núi, hắn đem xe đạp khóa tạm vào một gốc cây đại thụ ở chân núi. Sau đó từ ven đường hái được vài quả màu đỏ tròn tròn ngọt, vừa đi, vừa ăn quả ngọt, tâm tình thoải mái, bước chân nhẹ nhàng và khéo léo, không bao lâu đi tới đỉnh núi.
Núi Bình Khâu một năm bốn mùa không có mấy ai đến, kỳ quái chính là, không có dấu chân tới mức hoang vắng. Phía bắc thị trấn có một khoảng rừng cây thiên nhiên tạo thành, cũng là ít có người đi, vô cùng hoang vắng đến dọa người, cỏ dại cao ngang người, âm khí dày đặc, còn có tiếng kêu không biết là gì, núi Bình Khâu lại sơn khí tươi mát, suối nước trong suốt, đặt mình trong đó, thấm vào ruột gan, hơn nữa còn làm người ta thần thanh khí sảng.
Trách không được ông cụ Dung nói núi Bình Khâu có linh khí, Quan Doãn vừa đi vừa nghĩ, tới đỉnh núi nhìn về bên phải, có một khoảng lùm cây vô cùng rậm rạp, đẩy lùm cây ra, có một sơn động vừa chỗ một người có thể thông qua, đi qua sơn động, trước mắt rộng rải sáng sủa, là một chỗ vô cùng bằng phẳng, trên có trời xanh, dưới có trăm hoa, trông như một khu vườn đầy hoa cỏ của trời đất vậy.
Từ sau khi ông cụ Dung chuyển đến đây, nơi này được gọi là vườn hoa trên không. (Share by Jiuzhaigou - **************)
Lần trước đưa Ngõa Nhi đến, Quan Doãn không có cho cô lên đỉnh núi, là không muốn cô quấy rầy sự thanh tĩnh của ông cụ Dung.
Đứng ở trên đỉnh núi đưa mắt nhìn bốn phía, toàn bộ huyện Khổng thu hết vào tầm mắt, phía bắc, là thị trấn với nhà lầu san sát, phía nam, là cánh đồng rộng mênh mông, phía tây, là một con sông nhỏ. Mặt đông, chính là một thôn trang.
Quan Doãn một mình đứng ở trên đỉnh núi, khắp nơi chỉ có tiếng chim hót, cùng tiếng gió thổi, hắn đột nhiên cảm giác lòng dạ mở mang rất nhiều, trong lòng trọc khí trở thành hư không, nhớ tới quá khứ, nghĩ tới Hạ Lai và Hạ Đức Trường ở Bắc Kinh, lại nghĩ tới tình thế ở huyện Khổng đang đại biến, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm giác rất mãnh liệt. Một năm, suốt một năm, giờ là lúc hắn dựa thế đứng lên rồi.
Cách đó không xa có một tiểu viện, tiểu viện không lớn, có hoa có cỏ, có cây có trúc, u tĩnh mà mênh mông, sự yên lặng mà tinh tế, trong viện có lối tới con suối nhỏ, có nông cụ, cũng có cả đá mài, liền như một bức tranh thủy mặc, đập vào mắt, tạo cảm giác như là những chuyện xưa cũ trở về.
Trong viện chỉ có một gian nhà tranh, bên trong nhà tranh, một cây đại thụ xuyên nhà mà lên, bóng cây rộng lớn che kín cho nhà tranh. Nếu so một bức tranh sơn thủy với cảnh này sẽ là - một gian nhà tranh dựa núi xanh, cây tùng già nữa gian tôi nữa gian.
Quan Doãn đẩy cửa gỗ đi vào trong viện, ngửi mùi thỏ rừng hầm cách thủy thơm lừng, hắn cười ha hả, đi tới vại nước để bắt đầu rửa mặt, lại cầm lấy cái chổi quét tước lá rụng trong viện, sau đó chạy đến góc viện tây nam có cây tiêu vặt một ít tiêu, lấy tay chà xát, lại dùng miệng thổi thổi tạp chất, bước nhanh hướng viện tây nơi có phòng bếp mà chạy tới.
- Ông cụ Dung, thịt thỏ mà không có tiêu, mùi vị sẽ thiếu, mau tránh ra, tiêu đến đây.
Quan Doãn một đường chạy bước nhỏ đi vào phòng bếp, nhìn thấy một nồi thịt hầm đang sôi sùng sục trên bếp đang bốc mùi thơm của thịt thỏ và vài loại rau cỏ ra bốn phía thơm lừng.
Thỏ rừng hầm cách thủy với rau cỏ, món ăn dân dã chính gốc.
Ông cụ Dung đang buộc tạp dề cắt hành vừa thấy Quan Doãn vọt tiến vào, giống như giật mình mà ngăn trở Quan Doãn đường đi, duỗi hai tay không cho Quan Doãn đi tới, Quan Doãn cười ha hả, giơ tay lên, tiêu trong tay chính xác là không có dính đất cát gì rồi mới bỏ vào bên trong nồi.
- Thằng nhóc này, cậu làm tôi tức chết thôi! (Share by Jiuzhaigou - **************)
Ông cụ Dung thấy không ngăn được Quan Doãn, tức giận đến mức cầm dao làm bếp trong tay suýt ném, thở phì phì mà bỏ đi.
- Cậu tự mà ăn đi, xem có chết không.
Không mấy người biết Ông cụ Dung ở trên đỉnh núi Bình Khâu, cũng không mấy người biết tiểu viện của Ông cụ Dung là nơi Quan Doãn thích đến, càng không mấy người biết Ông cụ Dung không thích ăn tiêu, mà Quan Doãn cố tình cho tiêu vào thức ăn.
Bình thường chỉ cần có thời gian, Quan Doãn sẽ đến chỗ này của Ông cụ Dung ăn cơm trưa hoặc cơm chiều, Ông cụ Dung sau khi dọn hàng quán, bình thường đều sẽ ở lỳ trên đỉnh núi, chẳng đi đâu cả. Hoặc là chính mình bắt mấy con thỏ hoang gà rừng cải thiện cuộc sống, hoặc là luyện thư pháp đánh Thái Cực Quyền, ngày qua ngày thật đúng là nhàn nhã giống như thần tiên.
- Ông cụ Dung, cháu sai lầm rồi, lần sau không dám nữa, ông tạm tha cháu một lần, được không?
Quan Doãn hướng Ông cụ Dung cầu xin tha thứ, hắn cũng không có tay nghề làm bếp như Ông cụ Dung, nếu Ông cụ Dung buông tay không làm tiếp, nhất định nồi thịt chỉ có thể thành bán thành phẩm.
Ông cụ Dung không để ý tới Quan Doãn, buồn rầu ngồi trên tảng đá ở trong viện, hờn dỗi mà đưa lưng về phía Quan Doãn. Quan Doãn rón ra rón rén đi đến phía sau Ông cụ Dung, đột nhiên vỗ vai Ông cụ Dung, cầu xin nói:
- Ông cụ Dung, đừng nóng giận, ông nói ông đã nhiều tuổi, còn bực mình với trẻ con làm gì, có vẻ ông không độ lượng, nhanh lên, nếu chậm thịt cách thủy liền quá rồi, hiện tại là đúng lúc.
- Cậu còn biết giờ mới đúng lúc? Tiêu của cậu phải bỏ vào lúc này đây mới là chuẩn nhất, cậu là tên tiểu tử thối thực sự có lộc ăn, ta chuẩn bị mỹ vị mất ba ngày đều bị chỗ tiêu của cậu làm hỏng, biết ta không ăn tiêu cậu còn cố ý bỏ vào, cố ý muốn ăn mảnh một mình?
Lúc Ông cụ Dung tức giận giống như trẻ con, bộ dáng tức giận vô cùng thú vị, bộ râu bạc hơi hơi rung động, giống như bị nhiều oan ức.
Quan Doãn ngồi xuống đối diện Ông cụ Dung, cười hì hì:
- Cụ không thể nói như vậy, cháu cũng không phải là người ăn mảnh, chính là muốn cho ông thử một chút mới mẻ, tiêu không có gì không tốt, vì sao không thích ăn? Là không thích ăn hay là không dám ăn? Phải có nếm thử và dũng khí khiêu chiến, không thích ăn, có thể thử để thích, không dám ăn, phải cố gắng vượt qua nội tâm sợ hãi, khiêu chiến mình, đi nhấm nháp hương vị không dám đối mặt.
- Cậu biết gì mà nói? Ta già rồi, không muốn đi nếm thử.
Ông cụ Dung giơ tay đánh vào đầu Quan Doãn một cái, vừa cười.
- Nói đến đúng lúc mới nhớ, cậu làm sao mà không ở trụ sở huyện ủy đợi, lại đến núi Bình Khâu ném chỗ tiêu vào nồi thịt của ta hả? Hiện tại Huyện ủy chắc cũng là thời điểm quan trọng, cậu không tuân thủ, không sợ thời cơ qua mất sao?
- Không sợ.
Quan Doãn cười nói.
- Ở huyện nồi thịt đã luộc rồi, có thịt thỏ rồi, rau dại cũng có nốt, nhưng còn thiếu một chút tiêu, cháu đến chỗ này của ông là để tìm tiêu đấy.
Ông cụ Dung cười ha hả, không nói tiếp, đứng dậy đi vào nhà bếp, lấy ra cái thìa múc một chút canh, đưa lên miệng nếm, gật đầu khen:
- Hương vị cũng không tệ lắm, tiêu của cậu thả vào, canh tăng lên không ít ý vị, đến, nếm thử chút đi...
Quan Doãn chạy đến, nếm thử một chút canh thịt thỏ rừng, quả nhiên ngon tuyệt, đúng là mở mang vị giác.
- Được rồi, ăn cơm, vừa ăn vừa nói.
Ông cụ Dung mang lên cái bàn, lấy ra một bình rượu lâu năm.
Chân thỏ liền như bánh nướng, hơn nữa hương vị ngon thuần khiết, Ông cụ Dung tỉ mỉ sản xuất rượu trắng có khác, ở đỉnh núi Bình Khâu có một chỗ tiểu viện giống như thế ngoại đào nguyên, một già một trẻ ngồi đối diện, ăn uống thoải mái, đến mức mồ hôi đổ đầy đầu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Còn có củ lạc ngâm, dưa chuột chua ngọt, dưa muối mà Ông cụ Dung tự chế, Quan Doãn ăn được kinh khủng, trong gió núi lạnh phất phơ, tiếng gió xào xạt, gió thổi vào rừng, suối nước róc rách, viết thành một chữ “tuyệt”
Trong khoảng thời gian ngắn, đều quên hết tất cả, mới biết chỗ tuyệt vời cao độ của một người sống một mình
Nhưng mà Quan Doãn dù sao không thể so với Ông cụ Dung từng trải tang thương thế sự, hắn nhất thời lòng có chút cảm thán, tuy nhiên chỉ một lát là quên, sau khi ăn xong, rửa mặt ở dòng suối, lập tức tỉnh táo lại, thế sự hỗn loạn lại nhất thời nổi lên trong lòng.
- Cậu cần phải đi, nếu không đi, thời tiết sẽ thay đổi đấy.
Ông cụ Dung một bên dọn dẹp cơm thừa rượu cặn, một bên ngẩng đầu nhìn trời.
- Quầng mặt trời canh ba mưa, quầng trăng giữa trưa nổi gió, cậu xem xem, mây đen che kín, không đến canh ba buổi tối, ta xem chỉ đến chạng vạng liền mưa to. Mưa một chút, vừa để sông Lưu Sa chứa đầy nước.
Lúc mà sông Lưu Sa ít nước, thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh Thành sẽ tranh nhau nước. Hiện tại đúng là lúc mấu chốt để khởi công dự án xây đập lớn, nên càng muốn có một trận mưa to, sông Lưu Sa nếu chẳng may nước tràn gây lụt, lý do để xây dựng đập lớn liền càng đầy đủ.
Quan Doãn đến chỗ ông cụ Dung, cũng không phải là vì một chút món ăn thôn quê, hắn còn muốn để ông cụ Dung chỉ điểm một chút cho mình, nhưng bây giờ còn chưa có được đáp án hắn muốn, đi làm sao được? Hắn liền lại hỏi:
- Ở huyện ủy ai sẽ là tiêu?
- Ngu! (Share by Jiuzhaigou - **************)
Ông cụ Dungcười mắng một câu.
- Ai đã bỏ tiêu vào nồi của ta, là ai hả?
- Cháu ạ?
Quan Doãn chỉ vào cái mũi của chính mình.
- Bây giờ cháu còn cái gì nữa đâu, muốn làm tiêu cũng không đủ tư cách.
Vì giờ hắn còn chưa biết chức Phó phòng của hắn đã được xác định.
- Lãnh Phong nếu cho tới bây giờ còn không bắt lấy cậu, gã chẳng những ở huyện Khổng đã không còn cơ hội, về sau mặc kệ đi đến đâu cũng sẽ không có cơ hội nữa.
Quan Doãn lắc cái đầu:
- Cháu không cho rằng cháu lại thành trọng yếu như thế.
- Cậu trọng yếu hay không trọng yếu, trước mặc kệ, quan trọng là Lãnh Phong có nắm lấy cậu hay không, là biểu hiện hắn có quyết đoán kịp thời hay không. Người trong quan trường, có đôi khi cơ hội hơi lướt qua, giống như bắt thỏ rừng vậy, cậu mà vồ không được, còn muốn vồ tiếp, khẳng định nó sẽ chạy xa. Đến lúc đó thịt thỏ chưa được ăn, còn bị ngã rồi cạp đất mà ăn.
Ông cụ Dungtrước hai câu nói còn khá văn nhã, phong cách câu sau liền biến đổi, hoàn toàn là thổ ngữ thô tục.
Cũng may Quan Doãn đã quen phong cách ông cụ Dung đổi tới đổi lui, sẽ phải xuống núi, bỗng nhiên xoay người còn nói:
- Đúng rồi, hôm nay sao ông không giảng chuyện lịch sử nữa?
- Chuyện xưa lần trước cậu còn chưa tiêu hóa hết, còn muốn giảng gì nữa?
Ông cụ Dung hướng về phía Quan Doãn khoát tay.
- Khẩn trương mà đi đi, đừng làm phiền ta gặp Chu Công (ý nói đi ngủ ấy)
Quan Doãn đương nhiên hiểu rõ ý tứ chưa thể tiêu hóa, phỏng chừng trong một khoảng thời gian, Lãnh Phong sẽ tiêu hóa hết câu chuyện của Ông cụ Dung, còn khi mà chưa hiểu hết chuyện, Ông cụ Dung hẳn là sẽ không nói tiếp chuyện lịch sử mới, hắn cười cười, hướng Lão Ông cụ Dung vẫy tay chào, xoay người xuống núi.
Bóng râm trên đường không giảm, chỉ có điều sắc trời đã tối vài phần, bước chân Quan Doãn nhanh hơn, hơn mười phút là đi ra chân núi, mỗi lúc mây đen càng tụ càng nhiều, liền trèo lên xe đạp chạy nhanh về thị trấn.
Quan Doãn cũng không về Huyện ủy trước, mà là đi tới một quán bi-a tên là Duệ Chi Nhạc.
Quán bi-a có thiết bị vô cùng đơn sơ, trên cơ bản một nửa bên trong một nửa lộ thiên, bên trong cũng không phải xây dựng cái gì đứng đắn, mà là mấy tấm gỗ tạo lên một cái lều, còn phần lộ thiên là một tấm nhựa chắn ở phía trên, có thể đảm bảo khi trời mưa không làm ướt hết được. Ở thị trấn huyện Khổng, những quán bi-a kiểu này có rất nhiều, thiết bị đơn sơ, cái bàn thì cũ nát, hơn nữa toàn là những âm thanh ồn ào, chính là nơi tụ tập đầy hứa hẹn của đám thanh niên không nghề nghiệp trong thị trấn.
Quan Doãn tiến vào quán bi-a, liền lách qua vài cô gái ăn mặc cổ quái đang cong cong cái mông, trực tiếp đi vào bên trong chỗ góc tối nhất, đi đến trước một bàn bi-a liền đứng lại, không nói một lời chỉ ba người trẻ tuổi đang mải mê đánh bóng.
Ba người, một gầy như cây gậy trúc, đầu rẽ ngôi, mặc quần bò, dáng vẻ lưu manh. Còn một người không béo không gầy, cao lớn, cả người vạm vỡ. Còn có một người mập mạp, vóc dáng bậc trung, nụ cười giống như cố định ở trên mặt, mặc kệ thế nào đều là một vẻ mặt vui tươi hớn hở.
Quan Doãn đứng một hồi lâu, ba người mới phát hiện Quan Doãn đã đến, “gậy trúc” cười ha hả:
- Anh Quan, đến đây cũng không nói một tiếng, đứng không nói lời nào, làm cho bọn em suýt nhảy dựng.
Quan Doãn đi lên cho gã một quyền:
- Bảo Gia, đầu Lý Vĩnh Xương có phải do cậu ban cho không đấy?
Lưu Bảo Gia cái mũi vừa nhíu, day day tóc:
- Đánh nhẹ đấy, không vỡ toạc ra xem như lời cho gã.
Thanh niên cao lớn đi lên trước cùng Quan Doãn bắt tay.
- Anh Quan, anh đã đến, chờ anh đã lâu.
Quan Doãn lại cho chàng thanh niên trai tráng một quyền:
- Tấn Lực, hiện tại cậu càng ngày càng mạnh lên, tôi dám đánh cuộc, cậu có thể nhấc cả bàn bi-a.
- Tấn Lực không nhấc được đâu, trước kia thử rồi, trừ phi em và Bảo Gia giúp đỡ hắn, nếu không mình hắn không được việc gì đâu.
Thanh niên mặt vui cười cũng tiếp cận lại đây, đưa tay ra không biết từ nơi nào lấy ra một cái hộp, ném cho Quan Doãn.
- Anh Quan, vừa rồi Ôn Lâm tới tìm anh, bộ dáng vội vàng, giống như có việc gấp lắm, anh cứ nói thật đí, có phải Ôn Lâm đã mang thai với anh rồi hả?
Tên béo cười đến mức rất thô thiển, Quan Doãn tức mình, nhấc chân đá một cước:
- Lý Lý, cậu không nói lời nói thô tục thì sẽ chết hả? Ôn Lâm là một cô nàng tốt, cậu cứ nói bậy như thế, cẩn thận tôi trừng trị đấy.
- Anh Quan tha mạng.
Quan Doãn còn chưa có động thủ, Lý Lý liền cầu xin tha thứ, vẻ mặt lấy lòng.
- Anh Quan, chỉ là suy nghĩ vì hạnh phúc của anh, tuy nhiên bọn họ muốn là sự nghiệp của anh lớn thêm một chút, em sẽ không cãi với bọn họ, mọi người vì vấn đề tình cảm của anh mà bày mưu, Ôn Lâm rất xứng với anh, ngực bự mông tròn, rất hợp nuôi con...
Quan Doãn bị tức đến mỉm cười:
- Tiểu béo, cậu còn nói hươu nói vượn, tin tôi bảo Tấn Lực và Bảo Gia đem cậu ném xuống sông Lưu Sa không?
Lý Lý vội vàng ngậm chặt miệng, khẩn trương mà sợ hãi nhìn nhìn Tấn Lực và Lưu Bảo Gia, sau đó không nói được một lời quay đầu ngồi vào một góc của ghế sô pha, mặt quay vào trong bóng tối, rất thành thật.
- Ha ha.
Lưu Bảo Gia cười ha ha,
- Thần, cũng chỉ có quan ca có thể trị được Tiểu Béo anh dũng, anh Quan uy vũ.
- Tâng bốc ít thôi, Bảo Gia, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy.
Quan Doãn không khách khí quát lớn với Lưu Bảo Gia.
- Làm sao cậu lại có thể đánh vỡ đầu Lý Vĩnh Xương? Xuống tay quá độc ác, nếu chẳng may xảy ra mạng người, cậu đền mạng được không! (Share by Jiuzhaigou - **************) Cậu đã nghĩ tới hậu quả không hả?
Lưu Bảo Gia cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân, ấp úng nói:
- Em, em, em lúc ấy cũng là u mê, nhất thời kích động thì...
- Còn có cậu, Lôi Tấn Lực, tôi bảo cậu trông chừng Lưu Bảo Gia, cậu làm như thế nào vậy hả?
Lôi Tấn Lực vóc dáng to như vậy, ở trước mặt Quan Doãn giống như một học sinh mắc lỗi, cúi đầu nhận sai:
- Em làm sai rồi, anh Quan, là em không làm tròn bổn phận, tình hình lúc ấy rất hỗn loạn, em không giữ lấy hắn, để cho hắn đi làm người khác bị thương.
Lôi Tấn Lực, người ở Cổ Doanh Thành, là bạn học trung học của Quan Doãn, ngoại hiệu Lôi mạnh mẽ. Lưu Bảo Gia, là người thị trấn Phi Mã, là bạn học trung học kiêm ngồi cùng bàn với Quan Doãn, ngoại hiệu Lưu nhị phi. Lý lý bạn chơi với nhau từ thuở nhỏ của Quan Doãn, người thị trấn Phi Mã, ngoại hiệu Tiểu béo anh dũng. Cả ba người, là những người anh em Quan Doãn tín nhiệm nhất, cũng là điểm để hắn có đủ tự tin nắm giữ chủ động chỗ mấu chốt ở sông Lưu Sa.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Doãn và ba người bạn, đứng xen lẫn trong quán bi-a, tất cả đều là sinh viên đứng đắn, sau tốt nghiệp đều phân phối tới các huyện các xã, thị trấn, hôm nay cố ý ở quán ở bi-a chơi bóng, một là vì hỏi thăm tình hình, hai là vì Quan Doãn.
Nhìn từ bên ngoài, vấn đề của sông Lưu Sa là thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh Thành tranh đoạt nguồn nước, khi không rõ chân tướng trong mắt lãnh đạo Huyện ủy, dường như dân chúng thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh Thành đã bởi vì sông Lưu Sa mà tranh chấp đến mức không đội trời chung, thực ra cũng không phải vậy, sau lưng mấy lần tranh nước gây rối, cũng không có nhiều thôn dân tham gia, đại bộ phận người gây rối là đám thanh niên không nghề nghiệp của thị trấn Phi Mã và thanh niên xã Cổ Doanh Thành.
Nói cách khác là có người cố tình thúc đẩy tạo ra sự kiện bạo loạn.
Trong vài lần tranh cãi đánh nhau, Lôi Tấn Lực, Lưu Bảo Gia, Lý Lý đều ở đấy nên có tác dụng rất trọng yếu.
Vấn đề ở Sông Lưu Sa, Quan Doãn nhận thấy, có thể lớn có thể nhỏ. Lớn, có thể bay lên đến tầm cao chính trị, liên quan đến kế sinh nhai của tám vạn nông dân ở thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh Thành, quan hệ đến Lý Dật Phong và Lãnh Phong ai thắng ai thua. Nhỏ, có thể trực tiếp bỏ qua không để ý tới, dù sao đã bao nhiêu năm, sông Lưu Sa vẫn lẳng lặng chảy xuôi, vừa không có tác dụng chữa hỏa hoạn lúc khẩn cấp, cũng không có tác dụng khơi thông dòng chảy hay điều tiết lũ lụt gì cả.
Chẳng qua huyện Khổng là huyện nhỏ, vấn đề sông Lưu Sa lại do con người tạo ra, hơi chút là bay lên tạo thành vấn đề lớn kiểu như gió đông thổi bạt gió tây hay là gió tây áp đảo gió đông. Đúng là bởi vì huyện nhỏ, việc ít, cho nên mọi chuyện đều không thoát khỏi mắt bí thư, không giống những huyện lớn khác, chỉ vài vấn đề lớn như nhân sự, công nghiệp và vấn đề Tam Nông, có thể khiến bí thư xoay chóng mặt. Huyện Khổng là huyện nhỏ đến mức đáng thương, bí thư có thể đọc rõ từng cái tên Phó cục trưởng một cách rành mạch.
Vấn đề công nghiệp ở Huyện Khổng lại không đáng nhắc tới, toàn bộ huyện Khổng chỉ có một nhà nhà máy cơ giới nông nghiệp và một nhà nhà máy phân hóa học, hiệu quả và lợi ích cũng kém, đừng nói đến chuyện nộp lợi nhuận và thuế, hàng năm ngân hàng còn phải cho vay trợ cấp.
Như vậy việc lớn của huyện Khổng, cũng chỉ còn lại mỗi vấn đề Tam Nông.
Mà sông Lưu Sa lại vừa vặn là mấu chốt vấn đề Tam Nông, Lý Dật Phong cho rằng, quản lý tốt sông Lưu Sa, là có thể tạo phúc cho dân chúng huyện Khổng, mà để quản lý được sông Lưu Sa mấu chốt chính là phải xây dựng được một con đập lớn.
Phải xây dựng đập lớn, khởi công xây dựng thuỷ lợi, điểm xuất phát là tạo phúc cho dân chúng, ý tưởng của Lãnh Phong thực ra cùng điểm xuất phát của Lý Dật Phong không có khác biệt quá lớn, nhưng Lãnh Phong nghĩ thực tế hơn so với Lý Dật Phong, và còn nghĩ đến lâu dài, quan điểm của ổng là, đập nước sông Lưu Sa ở mức độ nhất định có thể tạo phúc cho dân chúng, còn có thể phát điện, đưa kinh tế huyện Khổng tăng trưởng, đồng thời cũng có lợi cho nâng cao hình tượng huyện Khổng, nhưng huyện Khổng quá nghèo, giống như một người nghèo vừa mới có thể ăn no mặc ấm lại đi vay tiền xây nhà, tính tổng thu nhập tài chính huyện Khổng, huy động toàn bộ lực lượng xây dựng một tòa đập lớn, danh nghĩa là quản lý thuỷ lợi, nâng cao hình tượng cho huyện Khổng, trên thực tế vẫn là công trình giống kiểu phùng má giả làm người mập.
Như lời ông cụ Dung nói, trong mắt người làm chính trị, đập lớn không phải đập lớn, mà là một lần làm quan xây được tấm bia to ghi lại công tích vĩ đại. Lãnh Phong không muốn làm tấm bia to, chỉ muốn dân chúng huyện Khổng kiên định cần cù chăm chỉ làm giàu.
Quan Doãn cũng muốn.
Thân là người huyện Khổng, Quan Doãn hiểu rõ tình hình của huyện Khổng, huyện Khổng khí hậu ôn hòa, mưa thuận gió hoà, chỉ cần chịu khó làm, hơn nữa biết tiết kiệm một chút, mọi nhà ở mức thường thường bậc trung đều không có vấn đề. Nhưng vội vàng vọt lên, nông dân cực khổ ăn xài tiết kiệm, quanh năm suốt tháng kiếm được nhiều tiền? Gia sản mười mấy năm tích lũy, một đập nước liền có khả năng đánh trôi tất cả.
Lãnh Phong yêu cầu hắn làm phương án quản lý sông Lưu Sa, không cần đến nửa năm, vấn đề sông Lưu Sa hắn sớm đã suy nghĩ trong đầu vô số lần, phương án cũng hình thành vài cái, lại nhiều lần thỉnh giáo ông cụ Dung, căn cứ phân tích tình thế trước mắt, đập lớn nhất định không thể khởi công, như vậy hắn vì phối hợp kế hoạch của Lãnh Phong, sẽ đưa ra một phương án sắc bén nhất cũng là phương án mạo hiểm nhất.
Quan Doãn ngồi trên sô pha, Lưu Bảo Gia ba người vây ở xung quanh, bốn người gần như đầu chạm đầu, nhỏ giọng thảo luận, Lưu Bảo Gia vẻ mặt hưng phấn, nóng lòng muốn thử, Lôi Tấn Lực sắc mặt lạnh lùng, hai tay để cùng một chỗ, còn lại Lý Lý là vẻ mặt ngàn năm không thay đổi vẻ tươi cười đáng khinh, ngồi bên cạnh nghe Quan Doãn nói mà liên tục gật đầu.
Trong một góc tối mờ của quán bi-a, ai cũng chẳng thèm lưu ý mấy thanh niên có hành động cổ quái, và không ai sẽ nghĩ đến, một lần vận động ảnh hưởng lan đến gần toàn bộ huyện Khổng, trỗi dậy từ một góc âm u của quán bi-a, sau đó thổi quét tất cả, cuối cùng hình thành một trận gió xoáy ngút trời, sửa đổi lịch sử huyện Khổng, cũng thay đổi vận mệnh của vài người trẻ tuổi.
Bất thình lình, một trận gió to ào đến, thổi vào tấm bạt phủ bên ngoài, một đống bụi đất cùng với mùi bùn tanh lập tức bay vào quán bi-a, mấy cô gái ăn mặc lố lăng đang đánh bi-a ở gần cửa nhất nên bị ho khan liên tục, bịt mũi chạy vội vào bên trong, từ trong tiếng gió, tiếng nói của một người xuyên qua những tiếng ồn ào, bay vào góc trong cùng của quán bi-a.
- Quan Doãn, anh ở đâu?
Lý lý vẻ mặt cười thầm, nhướn mày nháy mắt nói:
- Anh Quan, còn không thừa nhận? Ôn Lâm một tiếng trước tìm anh một lần, giờ lại tới tiếp, mới nửa ngày không gặp, đã nhớ nhung như vậy? Hay thiệt, còn không thừa nhận có gian tình?
Quan Doãn dùng sức đẩy Lý Lý, Lý Lý tránh không kịp, liền ngã sấp xuống ở trên bàn bi-a, lại còn lăn quay rồi ngã nhào trên mặt đất, cậu ta trên mặt đất liền nhân thể lăn một vòng, cười ha hả:
- Về sau có cần phải gọi là “chị dâu” hay không?
Quan Doãn hết cách, đang muốn đá cậu ta một cước, tiếng nói của Ôn Lâm từ xa xa gần gần bay tới:
- Quan Doãn, anh có ở đây hay không, tìm anh có việc gấp.
- Có!
Quan Doãn lớn tiếng đáp lại một câu.
- Tôi lập tức ra ngoài, cô không cần vào đâu.
Vừa nói xong, liền hướng về phía Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực gật đầu một cái, cũng không thèm trị Lý Lý, xoay người đi ra quán bi-a.
Quán bi-a vừa bẩn lại náo loạn, Ôn Lâm đi vào không tiện lắm, Quan Doãn trong lòng căng thẳng, Ôn Lâm liên tiếp tìm hắn hai lần, nhất định là sự tình có đại biến, bước nhanh đi ra ngoài quán bi-a, vừa thấy bầu trời bên ngoài đã mờ tối, gió to gào thét, cát bay đá chạy, cùng với bụi đất cuồn cuộn, đã có mưa lớn bắt đầu rơi xuống.
Ông cụ Dung nói cũng chuẩn thật, quả nhiên là có mưa.
Trong gió to, váy của Ôn Lâm bị thổi dán chặt vào người, lộ rõ đường cong, một tay cô che mắt, một tay giữ xe đạp. Chiếc váy bị gió thổi bay, cảnh xuân lộ rõ, lại không còn tay nào để đè váy xuống.
Quan Doãn thấy thế, bước nhanh về phía trước, đi đến phía sau Ôn Lâm, ngồi xổm xuống, đem vạt váy cầm trong tay, buộc hai đầu lại, liền giải cứu cho Ôn Lâm. Tuy nhiên gió quá lớn, váy bay loạn, Quan Doãn không cẩn thận ở đôi chân kiện mỹ mà cân xứng của Ôn Lâm sờ soạng một chút, tay chạm vào chỗ trắng mịn cảm giác co dãn hạng nhất.
Ôn Lâm đem xe giao cho Quan Doãn:
- Anh mau đưa tôi trở về Huyện ủy.
Lại dùng tay chắn ánh mắt Quan Doãn.
- Đừng nhìn loạn, còn không phải là vì tìm anh mới vất vả như vậy? Gió ghê gớm thật, anh xem bộ dáng đang xấu xí của tôi làm gì. Mà anh khá thông minh, còn biết buộc váy, khẳng định trước kia không ít lần buộc cho các cô nàng.
Quan Doãn tiếp nhận xe đạp, liền cưỡi lên:
- Tôi không nhìn loạn, là sợ cô bị lộ. Trước kia thật đúng là chưa từng buộc váy cho ai khác cả, có nghĩ qua, nhưng không cơ hội.
- Anh còn sợ tôi bị lộ? Không nghĩ tới anh cũng quan tâm tôi.
Ôn Lâm ngồi sau xe đạp, thân mình cô không nặng, sau khi lên xe, một tay áp chế váy, một tay liền đặt ở thắt lưng Quan Doãn.
- Cho mượn thắt lưng dùng một chút, gió quá lớn, tôi sợ bị thổi bay mất.
- Đương nhiên quan tâm cô, cô mà lộ để cho người khác nhìn đến, tôi liền chịu thiệt.
Quan Doãn đạp xe, mở một câu vui đùa, lại đã hỏi tới chính sự,
- Vội vã tìm tôi, có đại sự gì vậy?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Tôi bị lộ để người khác nhìn thấy, liên quan gì đến anh? Sao anh lại có thể chịu thiệt nhỉ? Tôi lại chẳng phải là gì của anh!
Ôn Lâm tiếp tục đấu khẩu với Quan Doãn, cô ta vội vàng gấp gáp đi tìm Quan Doãn, tìm thấy rồi, hình như lại có chẳng có chuyện gấp gì cả.
Quan Doãn đoán ra tám chín phần, cũng không hỏi cô ta có chuyện gấp gì, dùng sức đạp xe đạp đi về hướng Huyện ủy, đúng lúc ngược gió, mưa càng lúc càng nặng, hắn lại bị gió thổi tạt vào mắt, cất bước khó khăn
Đạp không được, đẩy đi cũng phải đi, Quan Doãn xuống xe, đẩy Ôn Lâm đi tới trước. Ôn Lâm cũng không xuống xe, lại còn đong đưa đùi, vẻ mặt vui vẻ nhìn Quan Doãn, trong lòng dao động và có chút hạnh phúc, gió càng to, mưa càng mạnh, có một người đàn ông chịu trách nhiệm vì cô mà đi, không nỡ bỏ cô ta mà đi, cô còn gì mong mỏi gì nữa?
Nghĩ xa rồi, nghĩ nhiều rồi, Ôn Lâm vẻ mặt đỏ bừng, cuối cùng kiềm chế không được niềm vui sướng trong lòng, liền nói với Quan Doãn
- Danh sách Phó phòng, người đầu tiên là anh, người thứ hai là tôi, Vương Xa Quân, ngã dập mặt, mất mặt quá!
Quan Doãn cong người ra sức đẩy xe, lời của Ôn Lâm hắn nghe thấy rồi, trong lòng vui mừng giống như lửa mạnh thiêu đốt, muốn ngửa mặt lên giời hét to, biểu đạt khí bị đè nén trong lòng đã lâu, bước đầu tiên, bước đầu tiên cuối cùng cũng bước ra rồi, Lãnh Phong quả nhiên giống như ông cụ Dung nói, nắm chặt lấy cơ hội cuối cùng, còn thúc đẩy hắn tiến vào cánh cửa Phó phòng, hắn không có nhìn lầm Lãnh Phong. Lãnh Phong đích thực là người cầm được thì cũng buông được, đồng thời là nhân vật lợi hại không thể lỡ mất đi cơ hội tốt.
Nói như thế, cây đại thụ sau lưng hắn là một cây rễ sâu lá tốt đồng thời có thể là cây đại thụ ngăn gió cản mưa.
Ánh mắt ông cụ Dung độc thật, ông ta ruốt cuộc là người như thế nào, sao lại có thể đoán được tám chín phần bối cảnh của Lãnh Phong, còn nghĩ đối nhân xử thế của Lãnh Phong có chuẩn xác không sai, Quan Doãn lúc đó trong lòng tò mò về ông cụ Dung, vẫn luôn đoán lai lịch của ông cụ Dung, cũng mấy lần có mở mồm hỏi qua ông cụ Dung. Ông cụ Dung hoặc là tránh én không nói cho hắn, hoặc là dùng từ hàm hồ mà nói cho qua chuyện, nói bản thân là kẻ lang thang không thân thích không con cái, bốn biển là nhà, làm gì có lai lịch chứ?
Nếu nói trước kia Quan Doãn tin tưởng ông cụ Dung quả thật là một ông lão bình thường vô gia cư bao nhiêu, vậy thì huyện Khổng bởi vì vấn đề nước sông Lưu Sa mà làm cho mâu thuẩn trở nên gay gắt, hắn càng cảm nhận thêm chỗ kỳ quái của ông cụ Dung, lúc này lại nhớ đến bữa cơm trưa khi ông cụ Dung nhìn như vô ý nói ra một câu, hắn nhịn không được nói với Ôn Lâm
- Ôn Lâm, núi Bình Khâu là nơi tốt, có tài nguyên du lịch phong phú, nếu như tiến hành khai thác tài nguyên, chưa biết chừng có thể kiếm được một khoản, thế nào , hai chúng ta hợp tác nhận thầu núi Bình Khâu chứ?
- Anh còn thật dám nghĩ, ai dạy anh thế? Chắc chắn không phải bản thân anh nghĩ ra chủ ý đó, núi Bình Khâu đẹp thì có đẹp, nhưng giao thông huyện Khổng không phát triển, phát triển ngành du lịch, chắc chắn không được
Ôn Lâm che miệng nói chuyện, gió to quá
- Hơn nữa, anh và tôi kết hợp, hợp tác thế nào? Hừ, hình như anh nghe được anh được đề bạt phó phòng, không có tỏ vẻ gì, là sớm biết kết quả rồi, hay là anh thật biết giả vờ?
Mắt nhìn thấy huyện ủy, mưa đã rơi một trận, Quan Doãn và Ôn Lâm đều ướt hết người rồi, Ôn Lâm lúc nãy càng lộ rõ hơn khi ở đầm Bình Khâu, váy dính sát vào người, giống như không mặc quần áo vậy, đầu tóc dính đầy nước, hoặc là nguyên do dính đầy nước mưa, hai gò má cô đỏ ửng, đôi môi càng hiển thị kiều diễm, như là hải đường sau mưa, rõ ràng động lòng người.
- Tôi là bị kích động nói không ra lời
Đối với việc rốt cuộc đề tới chức Phó phòng, trong lòng Quan Doãn sớm đã toát ra một ngọn lửa vạn trượng, chỉ có điều hắn không muốn biểu lộ ra trước mặt Ôn Lâm mà thôi
- Phát triển núi Bình Khâu là chủ ý của tôi, mà tôi nhận thấy, du lịch núi Bình Khâu một khi khai thác phát triển, chắc chắn có tiền đồ lớn, tôi hỏi cô, cô có tham gia không?
Ôn Lâm nghĩ một lúc, gật đầu
- Muốn.
- Muốn là được rồi, đợi sau này tôi tìm ra phương án cho cô xem xem.
Quan Doãn khi ăn cơm nghe được ông cụ Dung nói về chỗ đẹp của núi Bình Khâu, lúc đó còn không cho rằng là đúng. Nhưng sau khi hắn nghe Ôn Lâm chính mồm nói cho hắn biết chức Phó phòng sẽ về tay hắn, trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ mãnh liệt, hắn không những trên chính trị đánh một trận trở mình đẹp đẽ, trên kinh tế cũng nắm lấy thời cơ, đặt nền móng cơ sở vài năm sau này.
Nếu như nói muốn lựa chọn người hợp tác, Ôn Lâm là lựa chọn tốt nhất, cho dù Ôn Lâm không đơn giản ngay thẳng như bên ngoài, nhưng cô ta không có hại người sau lưng, lại còn cô ta tốt nghiệp đại học tài chính, chắc chắn có đầu óc kinh tế.
- Được, tôi chờ
Ôn Lâm vắt chiếc váy ướt đẫm, dùng tay chỉ cửa hông bên cạnh cửa chính Huyện ủy
- Tôi đi thay đồ trước, anh qua phòng Thư ký, Vương Xa Quân tìm anh có chuyện, nhớ, không được cho gã thấy vẻ mặt vui tươi.
Nhìn Ôn Lâm bóng dáng eo nhỏ mông rộng lượn lờn, không biết sao, trong đầu Quan Doãn bỗng toát ra câu thô tục, “vú to mông tròn, dễ nuôi dưỡng”, hắn lắc đầu cười, lấy vợ sinh con ở huyện Khổng? Sao có thể chứ! Chí hướng của hắn ở nới xa, cho dù không vì để Hạ Đức Trưởng thất vọng, hắn đường đường là top sinh viên của đại học Bắc Kinh, thiên hạ ngoài huyện Khổng rộng lớn, làm gì không chỗ dụng võ cho hắn chứ? Bị nhốt ở huyện Khổng, cũng chỉ là nhất thời thất ý thôi, rồng vây nước cạn, vậy thì để hắn mượn dùng dòng sông Lưu Sa ngọn núi Bình Khâu, ở một góc trời đất huyện Khổng, bắt đầu viết ra một kiệt tác của hắn
Tới phòng Thư ký, Quan Doãn không để ý thay quan áo, liền đẩy cửa đi vào, tiếng Ngõa Nhi đã loạn thành một tràng rồi.
- Em mặc kệ, em muốn anh Quan cơ, người khác ai cũng không cần! Vương Xa Quân, anh là con quỷ đáng ghét, em không thích đỏm dáng của anh.
Tiếng của Ngõa Nhi xuyên thấu tiếng mưa rơi, quanh quẩn trong trụ sở Huyện ủy, Quan Doãn đứng ở cửa nghe rõ ràng, tin rằng văn phòng Bí thư và văn phòng Chủ tịch Huyện cũng có thể nghe thấy, hắn trong lòng cười thầm, Ngõa Nhi hư thật, chính là cố ý khiến Vương Xa Quân mất mặt.
Kỳ thật mất chức Phó phòng, Vương Xa Quân đã đủ mất mặt rồi, nghĩ lại trước đây Vương Xa Quân gần như ở trước mặt mỗi người Huyện ủy đều biểu lộ toàn bộ tự tin chức Phó phòng sẽ là của gã, mọi người cũng nhận định Vương Xa Quân tất nhiên là người số một trong đám người được lựa chọn chức Phó phòng, cho dùng trong huyện chỉ đề bạt một Phó phòng, cũng sẽ là gã.
Không ngờ, lại là Quan Doãn người gã coi thường nhất, nằm ngoài dự đoán mọi người đã trúng cử, lấy mất danh hiệu của gã, không nghĩ cũng biết Vương Xa Quân trước giờ tâm cao khí ngạo ở Huyện ủy có thể mặt mày xám tro như thế nào.
Chức Phó Phòng mất rồi, còn bị Ngõa Nhi trêu đùa và hạ thấp, Vương Xa Quân bình thường có thể không phải là một người có thể chịu thiệt, nhưng trước mặt Ngõa Nhi, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Vừa vào cửa, Quan Doãn liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc là, trong văn phòng, không chỉ là Ngõa Nhi và Vương Xa Quân, còn có Lãnh Phong cũng có mặt!
Rất kỳ lạ, bình thường Lãnh Phong không phải là người nhiều chuyện, càng không thể giống như hiện tại vẻ mặt cười như không cười ngồi một bên xem náo nhiệt, mà Vương Xa Quân mặc đồ mới giống như vừa mới giặt vậy, nhiều nếp nhăn dính ở trên người, tóc có nhiều bọt nước dính trên đầu, và đội trên đỉnh đầu là một chiếc mũ rơm trông thật buồn cười.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Lại thấy Ngõa Nhi, trên người dường như không ướt, chỉ có tóc bị nước mưa làm ướt, ngược lại càng hiển thị cô ta đáng yêu thuần khiến, cô ta chống nạnh tức giận với Vương Xa Quân, bộ dạng giống như một con hổ nhỏ đang tức giận.
Lãnh Phong ngồi chỗ Quan Doãn, vẻ mặt đầy thâm ý, vừa không khuyên can, cũng không đi, ngược lại dường như cố ý xem cảnh tượng náo nhiệt. Nếu chỉ là bị Ngõa Nhi quát lớn thì bỏ quá, đằng này trước mặt Lãnh Phong, mà ánh mắt Lãnh Phong chẳng những nghiền ngẫm, còn rất có ý vị sâu xa, khiến Vương Xa Quân vẻ mặt nóng bừng, hận không thể biến thành con kiến chui vào kẽ hở trong tường cho rồi.
Vương Xa Quân vốn dĩ sớm đã chiều Ngõa Nhi, bị Ngõa Nhi đổ ập xuống một chút châm biếm, gã cười trừ nói lời hay, muốn dụ Ngõa Nhi vui lòng, Ngõa Nhi không những không nghe, lại nói đi nói lại một câu, cô muốn tìm Quan Doãn.
Quan Doãn… Quan Doãn có chỗ nào tốt chứ? Vương Xa Quân bất bình tức giận.
Vốn tưởng rằng mượn cơ hội tiếp cận Ngõa Nhi và kéo quan hệ với Lý Dật Phong gần hơn một bước, Vương Xa Quân liền vô cùng để ý cơ hội quý báu có thể lại gần Ngõa Nhi, cho dù dựa vào hình tượng và lời nói xảo quyệt của gã, nhất định khiến Ngõa Nhi vui vẻ, Ngõa Nhi chỉ là một cô bé mười lăm mười sáu tuổi, có thể có bao nhiêu tâm tư chứ? Lại không ngờ, dựa vào lời ba hoa chích chòe của gã, Ngõa Nhi lại không động lòng, đến cuối cùng, Ngõa Nhi thậm chí còn đẩy gã đi ra.
Lớn như vậy rồi, lần đầu tiên bị người đẩy ra ngoài cửa, Vương Xa Quân gần như phát khùng, gã bị Ngõa Nhi khóa ở ngoài cửa, đi cũng không được, ở cũng không xong, bình sinh chưa bao giờ nhục nhã vô cùng như vậy, đổi lại là bất kỳ người khác, gã chuyển người đi rồi, chứ đâu ăn nói khép nép, mặt dày mày dạn ở lại, nhưng đối phương là thiên kim của Bí thư Huyện ủy, lại còn chăm sóc Ngõa Nhi là nhiệm vụ chính trị mà Lý Dật Phong giao cho gã, nếu không hoàn thành, có thể khiến Lý Dật Phong cho rằng gã không có tài cán gì.
Vương Xa Quân ở cửa nói hết những lời hay, Ngõa Nhi không vì thế mà động lòng, Vương Xa Quân da mặt đủ dày, lại lười đi, không tin Ngõa Nhi không ra khỏi cửa, kết quả Ngõa Nhi vẫn nhẫn nại hơn so với gã, đóng cửa cả một buổi sáng, lại xem phim ca hát, lại uống nước ăn vặt, còn cố ý tạo ra các loại tiếng vang, chính là muốn làm tức Vương Xa Quân.
Ngõa Nhi đến cơm trưa cũng không ăn cơm, qua buổi trưa, thời tiết thay đổi, đột nhiên dông tố mãnh liệt, Vương Xa Quân ở ngoài đứng không được, chính là khi muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cửa đột nhiên mở ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ như ánh bình mình của Ngõa Nhi.
- Em muốn đi Huyện ủy.
- Được, được, em nói đi đâu thì sẽ đi đó, chỉ cần ra khỏi cửa là được rồi
Vương Xa Quân đã bị Ngõa Nhi gây sức ép không còn chút tức giận rồi, đứng dậy đi, vừa mới xuống lầu không xa, mưa rơi nặng hạt rồi.
Ngõa Nhi lại đi chậm dưới mưa, còn không quên quay đầu cười với Vương Xa Quân
- Không phải anh nói muốn chăm sóc em sao? Được rồi, vậy thì đi bộ cùng em dưới mưa đi.
Vương Xa Quân không ngừng kêu khổ, rồi lại chỉ có thể đáp ứng, bây giờ gã mới biết tính cổ quái của Ngõa Nhi, hóa ra cố ý muốn chỉnh gã, gã không ngờ đi dưới trời mưa, không có ô, Ngõa Nhĩ lại mở chiếc ô che mưa mầu hồng, sôi nổi giẫm lên bong bóng, đáng thương cho gã chỉ có thể theo sau Ngõa Nhi, bị mưa làm ướt sũng rồi.
Đến Huyện ủy rồi, Ngõa Nhi rất vui mừng, cười khanh khách không ngừng, gã lại lạnh run cầm cập, muốn thay quần áo, lại bị Ngõa Nhi gọi lại, muốn gã nói chuyện cùng với cô, gã bị Ngõa Nhĩ trêu đùa khóc không ra nước mắt, lại nghe đến chức Phó phòng lại thuộc về Quan Doãn, trước mắt tối sầm lại, thiều điều không còn sức mà ngất đi, có ý vứt lại Ngõa Nhi đi tìm Lý Dật Phong hỏi rõ ràng, lại sợ nhất thời xúc động, được cái này mất cái kia, bị Lý Dật Phong coi thường, đang lúc thế khó xử, Lãnh Phòng bước chậm rãi tới phòng Thư ký.
Lãnh Phong nói muốn tìm Quan doãn, ông ta ngồi ở vị trí của Quan Doãn, dường nhưng không để ý Quan Doãn mới đi, một vị Chủ tịch Huyện ngồi chờ một gã thông tín viên, tuyệt đối không phải là hiện tượng bình thường, Lãnh Phong có dụng ý gì, Vương Xa Quân nghĩ không ra, nhưng theo sau Ngõa Nhi đảo mắt trở mặt, kêu to chỉ muốn tìm Quan Doãn, gã mới hiểu rằng, hóa ra Lãnh Phong đang đợi xem chê cười gã.
Đường đường là một Chủ tịch huyện cũng muốn chê cười thông tín viên, thật là buồn cười, Lãnh Phong mặt lạnh khi nào thì có nhã hưng này vậy? Vương Xa Quân mất chức Phó phòng lại bị Ngõa Nhi bầy bố đả kích liên tục, trong lòng lại càng bị Lãnh Phong liên tục chê cười, nhưng gã chỉ có thể cười lạnh, nếu không gã còn có thể thế nào nữa? Gã dù dựa vào người cậu Phó bí thư Huyện ủy, cũng không dám xông lên trước mặt Lãnh Phong, cho dù Lãnh Phong hiện tại ở Huyện ủy đã là người đơn độc cũng không được!
Sao lại có thể như thế? Vương Xa Quân khóc không ra nước mắt, sau lại có thể mất chức Phó phòng, so với việc Ngõa Nhi đùa cợt và Lãnh Phong thờ ơ lạnh nhạt, vứt bỏ Phó phòng là sỉ nhục lớn nhất của gã, gã hiện tại căm hận nhất không phải là Lãnh Phong, cũng không phải là Ngõa Nhi, mà là Quan Doãn.
Vừa nghĩ đến Quan Doãn, vừa ngẩng đầu, Quan Doãn liền đẩy cửa đi vào.
Chắc chắn là sau lưng Quan Doãn có tay chân gì rồi, chắc chắn thế! Gian thần mặt trắng, Vương Xa Quân nham hiểm nhìn Quan Doãn một cái, bỗng nhiên có cảm giác rùng cả mình, vốn dĩ muốn đứng thêm chút nữa, cũng muốn hiện thị rõ gã cao hơn Quan Doãn một cái đầu, lại nhớ đến bây giờ Quan Doãn là Phó phòng mà gã không phải, bỗng chốc không tự chủ được thấp đi vài phần.
Quan Doãn vừa vào cửa thì bị cảnh tượng trong phòng làm kinh ngạc, lập tức ổn định tâm thần, trước tiên cung kính gọi một tiếng
- Chủ tịch huyện
Gật đầu với Ngõa Nhi
- Ngõa Nhi.
Cuối cùng nhìn về phí Vương Xa Quân
- Xa Quân, nghe Ôn Lâm nói, cậu tìm tôi có việc gì àh?
Vương Xa Quân quả thật có việc tìm Quan Doãn, gã muốn đứng trước mặt hỏi rõ ràng Quan Doãn, tại sao danh sách chức Phó phòng cuối cùng không có gã, Quan Doãn rốt cuộc sau lưng có tay chân gì, đương nhiên còn có một chuyện muốn giao Ngõa Nhi cho Quan Doãn, gã thật sự lúc này không chịu nổi Ngõa Nhi rồi… nhưng Lãnh Phong ở đó, chỉ nói được một câu
- Tôi bị mưa ướt ốm rồi, cậu thay tôi chăm sóc Ngõa Nhĩ một chút, có được không?
- Được, sao lại không được chứ?
Quan Doãn vui vẻ trả lời
- Hôm qua Chủ tịch huyện cũng nói rồi, chăm sóc Ngõa Nhi cũng là chức trách của tôi, Xa Quân sao cậu lại bị ốm thế? Sức khỏe quan trọng hơn, mau mau đi uống thuốc đi.
Nếu như không phải Lãnh Phong có mặt, Vương Xa Quân hận không thể lập tức kéo cổ áo Quan Doãn chất vấn Quan Doãn một phen, nhưng bây giờ chỉ có thể giả vờ cảm ơn Quan Doãn, vỗ vai Quan Doãn nói
- Cảm ơn cậu Quan Doãn, coi như cậu giúp tôi vụ này.
- Khách khí cái gì, lại không phải người ngoài.
Quan Doãn trả lời một câu, hơi hoảng hốt, một ngày trước Vương Xa Quân đứng trước mặt hắn dương dương tự đắc nói đến người được chọn chức Phó phòng, nói ra những lời này, núi không chuyển nước chuyển, trong nháy mắt, hắn rảo bước tiến vào cánh cửa Phó phòng, mà Vương Xa Quân lại bị một cước đá sang một bên.
Gặp gỡ đời người quả thật làm người ta bùi ngùi, ánh mặt Quan Doãn lại dừng ở Lãnh Phong, trong lòng biết Lãnh Phong không đi cũng không phải vì muốn xem chê cười Vương Xa Quân, từ đó có thể thấy, hắn có làm tốt công tác phương án xử lý sông Lưu Sa không, đối với Lãnh Phong mà nói ý nghĩa to lớn
Vương Xa Quân xoay người muốn đi, cửa vang lên, lại có người đẩy vào, trên đầu có khăn trắng, chính là người bị đánh vỡ đầu - Lý Vĩnh Xương.
Lý Vĩnh Xương vừa vào cửa, vừa thấy bộ dạng chật vật của Vương Xa Quân, vẻ mặt thay đổi, lại nhìn thấy Lãnh Phong ngồi ngay ngắn, Quán Doãn mỉm cưởi, y bỗng chốc tức giận, nói một câu
- Quan Doãn, cậu làm chuyện tốt thật!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina