Sắc mặt Băng Tâm biến thành lạnh lẽo, tầng tầng hỏa diễm quanh thân chuyển động, tạo thành một quầng sáng đỏ thẩm, bên trong hiển rõ hình ảnh của Tam Thủ Viên Hầu cùng Tần Thiên.
Quan sát tình huống trên quầng sáng một lát, thân ảnh Băng Tâm chợt lóe rồi biến mất, sau một khắc hiện ra ở cửa ra vào tầng ba.
Tứ Tà Biên Bức đã đuổi theo đến bên ngoài cửa ra vào tầng ba, nhưng không đuổi kịp con khỉ kia, điều này làm cho nó hết sức tức giận, nhưng cũng không tùy tiện tiến vào tầng 3, trong lòng vô cùng buồn bực.
Khi Băng Tâm đuổi theo tới nơi, Tứ Tà Biên Bức đem lửa giận phát lên trên người của nàng, hướng nàng triển khai công kích điên cuồng.
Băng Tâm có chút tức giận, trong miệng hừ lạnh một tiếng, hỏa diễm quanh thân xoay tròn rồi tách ra, tạo thành chín phù điêu hỏa trụ.
Những phù điêu hỏa trụ này đều có màu sắc đỏ thẩm, nhưng mỗi một phù điêu hỏa trụ có màu sắc hơi giống nhau, sau khi lên tới độ cao nhất địn, chín phù điêu hỏa trụ biến thành chín con hỏa long, từ chín phương hướng phía dưới triển khai công kích cùng lúc.
Trên người mỗi con hỏa long đều hiện lên đồ án cổ xưa, đó là Liệt hỏa đồ đằng, hàm chứa vinh quang cao thượng, tản mát ra cuồng phách hủy diệt chư thiên.
Tứ Tà Biên Bức rống giận gầm thét, trong miệng phun ra một trận cương phong, thiên hỏa, độc khí cùng lôi điện, cố gắng ngăn cản chín con hỏa long kia, đáng tiếc là không đáng đồng tiền.
Tứ Tà Biên Bức phản kích chống lại chỉ được bốn con hỏa long, công kích của năm con còn lại toàn bộ đánh lên người Tứ Tà Biên Bức.
Đến lúc này, hỏa diễm cực nóng bao phủ thân hình Tứ Tà Biên Bức, hỏa diễm phần thiên diệt địa hừng hực thiêu đốt, Tứ Tà Biên Bức đau đến rống giận cuồng tiếu, trực tiếp rơi xuống đất từ giữa không trung, không ngừng huy động cánh ý muốn dập tắt hỏa diễm kia.
Băng Tâm không lòng dạ nào để ý tới Tứ Tà Biên Bức, nhanh chóng tiến vào cửa tầng ba, truy tung tung tích của Tam Thủ Viên Hầu và Tần Thiên.
Hoàn cảnh của tầng 3 này so với tầng 2 càng thêm ác liệt, giữa không trung thế nhưng trôi nổi những ngọn núi lửa cùng tuyết sơn kết băng, còn có một ít ngọn cô phong bị lật ngược, phía trên đều có thực vật sinh trưởng tươi tốt.
Băng Tâm thấy một cảnh tượng này, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới ở bên trong thế giới dưới lòng đất Tuyệt Thiên lĩnh lại tồn tại điều kỳ diệu như thế.
Không kịp nhìn thêm nữa, Băng Tâm triển khai thân pháp như điện, như một sợi chỉ xuyên qua không gian kỳ diệu
Trên người Băng Tâm, quầng sáng hỏa diễm vẫn tồn tại như cũ, trên quầng sáng này vẫn còn hình ảnh của Tam Thủ Viên Hầu cùng Tần Thiên đang di chuyển.
Băng Tâm quan sát tình huống trên quầng sáng, theo sát không nghỉ.
Loại năng lực truy tung địch nhân hiện lên trên phòng ngự kết giới này, cũng không phải bất luận kẻ nào có thể làm được, mà phải tu luyện đến cảnh giới cuối cùng Tạo Hóa thất cảnh – Thiên Cơ cảnh giới mới làm được.
Đây là cảnh giới tối cao trong Tạo Hóa thất cảnh, nếu có thể đột phá thiên cơ, hay là ngộ huyền cơ đều có thể bước vào cảnh giới Bất Diệt, từ đó sống đến vạn năm, bất tử bất diệt.
Băng Tâm chính là Hỏa Linh thánh nữ của Thánh Mẫu Thiên Cung, là một trong 100 môn phái tại đại thế giới Khởi Nguyên, có được thành tích này cũng không tính lạ gì.
Trong hoàn cảnh đặc thù, Tam Thủ Viên Hầu mang theo Tần Thiên di động nhanh chóng, xuyên qua từng ngọn núi lửa, từng ngọn tuyết sơn, hướng cửa ra vào tầng tiếp theo mà chạy.
Tần Thiên nhìn cảnh vật kỳ diệu bốn phía, sợ hãi thất thanh la lớn, thật là vô kỳ bất hữu (không thiếu cái lạ nào).
Song, chuyện xuyên qua thời không làm Tần Thiên có một loại cảm giác kỳ quái, là một loại sờ không được nhìn cũng không thấy, nhưng có thể cảm ứng được nó dịch chuyển, đang tùy thời tùy khắc đánh thẳng vào thân thể Tần Thiên.
Loại di chuyển này đủ sức để cho núi lửa khổng lồ cùng tuyết sơn huyền phù giữa không trung, tác dụng lên người Tần Thiên, xuyên qua lỗ chân lông trên toàn thân của hắn, tiến vào máu thịt của hắn, dẫn phát ra sự biến hóa không nói ra lời.
Tần Thiên không biết nên hình dung cái loại cảm giác này như thế nào, nó tựa như thẩm thấu vào tế bào máu thịt của hắn, gội rửa mỗi một tấc da thịt của hắn, để cho mỗi một tế bào, lỗ chân lông trở nên thêm thông thấu.
Tam Thủ Viên Hầu bay lên bay xuống qua từng ngọn núi trên không trung, nó cái kéo dài đến mấy dặm, thậm chí hơn thế nữa, hắn mang theo Tần Thiên nhanh chóng đi tới.
Song, cái loại nhanh chóng này cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì phía trước là một ngọn cô phong cự đại bị chổng ngược treo lên trời, một đầu quái thú trong suốt như có như không, ngăn cản lối đi của Tam Thủ Viên Hầu.
Dừng thân ở giữa không trung, Tam Thủ Viên Hầu nhìn quái thú trong suốt kia, trong mắt lóe vẻ phức tạp, chần chờ.
Tần Thiên thấy Tam Thủ Viên Hầu dừng lại, trong lòng hiểu được là gặp phiền toái, lúc này mới nhìn về phía trước, kết quả làm cho hắn kinh ngạc không thôi.
“Người này là cái gì vậy ta, dĩ nhiên là trong suốt”
Tam Thủ Viên Hầu trầm giọng nói: “Đây là Vô Ảnh Thú, tại Tuyệt Thiên lĩnh rất có uy danh, vô hình vô sắc, nơi nào cũng có”
Tần Thiên hiếu kỳ nói: “Người này rất lợi hại sao?”
Tam Thủ Viên Hầu khẽ vuốt cằm, quay đầu thoáng nhìn lại phía sau, một luồng màu đỏ như sợi tơ bay vụt mà đến.
“Hỏa Linh thánh nữ đuổi theo tới nơi rồi?”
Tần Thiên không quay đầu lại, nhưng trong lòng rất rõ ràng, Thánh Mẫu Thiên Cung đúng là không bỏ qua được a.
Tam Thủ Viên Hầu nhẹ giọng nói: “Tới cũng tốt, dù sao hôm nay Tuyệt Thiên lĩnh cũng quá náo nhiệt rồi, náo nhiệt thêm nữa tuyệt không tệ a”
Tần Thiên chất vấn nói: “Ngươi không lo lắng sao?”
Tam Thủ Viên Hầu nhìn Tần Thiên một cái, cười nói: “Người nên lo lắng là ngươi đó, mà không phải là ta. Bất kể ngươi rơi vào trong tay ai, kết cục cũng không sai biệt lắm, tuyệt không sống khá giả”
Tần Thiên vuốt vuốt cằm, điểm này trong lòng hắn rất rõ ràng, nhưng hắn lại vô lực thay đổi nó.
Lúc này, Băng Tâm theo kịp Tam Thủ Viên Hầu, tư thế oai hùng phong hoa tuyệt đại huyền phù giữa không trung, làm cho cảnh vật bốn phía trở nên thất sắc ảm đạm.
Tam Thủ Viên Hầu cười hắc hắc, nói: “Tới rồi à, ta chờ ngươi lâu rồi đó”
Băng Tâm nhìn Tần Thiên một cái, lãnh đạm nói: “Ngươi không giao hắn cho ta, ngươi cho dù chạy trốn tới chân trời đi nữa, ta cũng sẽ không dừng tay”
Tam Thủ Viên Hầu nhếch miệng nói: “Ta thực sự rất muốn đem hắn giao cho ngươi, chỉ bất quá cái vị bên kia hắn không đáp ứng”
Băng Tâm nhìn Vô Ảnh Thú trong suốt, cười lạnh nói: “Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ngươi muốn nhân cơ hội này chạy đi phải không”
Tam Thủ Viên Hầu cười nói: “Ta cũng muốn tốt cho ngươi mà thôi, ngươi một đường đuổi theo ta, thật sự đã tới phía dưới này, có thể sống hay không để rời đi, vậy cũng rất khó nói a”
Băng Tâm lãnh đạm nói: “Ta nếu đã dám đến đây, dĩ nhiên có thể nắm chắc rời đi, không cần ngươi lo lắng cho ta. Hiện tại, ngươi mau giao hắn cho ta đi”
Tam Thủ Viên Hầu cau mày nói: “Ngươi thật sự muốn hắn sao? Tốt, ta đưa cho ngươi đây”
Cánh tay phải vung lên, Tần Thiên đã bị con khỉ vẫy ra, trực tiếp hướng Băng Tâm bay đi.
“A…”
Một tiếng kinh hô phát ra từ trong miệng Tần Thiên, hắn nghĩ nghĩ cũng không ra, Tam Thủ Viên Hầu thế nhưng đem mình quẳng đến bên Hỏa Linh thánh nữ.
Điểm này, Băng Tâm cũng không minh bạch, nàng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, ai ngờ Tam Thủ Viên Hầu thật sự đem Tần Thiên quẳng đến bên người mình.
Nghĩ đến chỗ truy đuổi trước đây, Băng Tâm cơ hồ không thể tin được đây là sự thật, nhưng sự thật lại ở trước mắt, mặc dù trong lòng nàng vẫn mang mối nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Cánh tay trắng nõn nà vung lên, Băng Tâm phát ra một cổ nhu lực hiền hòa, tiếp được thân thể Tần Thiên, nhanh chóng kéo lại gần hơn.
Đột nhiên, ngay giờ khắc này, Băng Tâm nhìn thấy trên mặt của Tam Thủ Viên Hầu nở nụ cười quỷ dị, điều này làm cho nàng thầm nghĩ có điều gì đó không ổn.
Dừng tay lại là cách lựa chọn tốt nhất, nhưng mà Băng Tâm không có làm như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Bất kể con khỉ kia có âm mưu gì, nàng phải đem Tần Thiên nắm chặt trong tay, đây là nhiệm vụ trọng yếu nhất.
Song, Băng Tâm có thể được như ý nguyện sao?
Nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt Tam Thủ Viên Hầu là đại biểu cho cái gì?
Khi Băng Tâm đang còn gia tăng lực đạo, đẩy nhanh tốc độ, muốn bắt lấy Tần Thiên thì một đạo quang mang u lam từ hư không xông ra, hóa thành một sợi tơ quấn quanh thân thể Tần Thiên.
Cùng thời khắc đó, Vô Ảnh Thú trong suốt cũng gia nhập cướp đoạt, một đoàn lực lượng vô hình vô sắc đụng lên người Tần Thiên, chặt đứt lực dẫn dắt của Băng Tâm, cùng va đập với đạo u lam quang mang kia.
Đến lúc này, hai loại lực lượng va chạm nhau ở giữa không trung, tan rã lẫn nhau, ăn mòn, tan biến, gãy lìa, người nào cũng không bắt được Tần Thiên.
“Người nào, đi ra ngoài đi”
Băng Tâm có chút tức giận, không nghĩ tới vào lúc này có người chặn ngang một cước, phá tan hảo sự của nàng.
Một tiếng cười sảng khoái vang lên, chỉ thấy trên bầu trời một thời không chi môn tự động mở ra, từ bên trong đi ra một thanh niên tuấn tú thân mặc áo lam, khoảng 25, 26 tuổi, ánh mắt tràn đầy tự tin.
Ánh mắt Băng Tâm khẽ biến, bật thốt lên: “Thiên Hoa Tà Nguyệt, là ngươi sao!”
Thanh niên áo lam cười nói: “Để cho Thánh nữ lúc nào cũng nhớ nhung, thật đúng là vinh hạnh của ta”
Băng Tâm sắc mặt lạnh lại, hừ nói: “Đừng vội tự mình đa tình, ngươi mới vừa rồi phá hư chuyện tốt của ta, tý nữa tìm ngươi tính sổ”
Tần Thiên lơ lửng giữa không trung, không cần bất cứ ngoại lực nào, thân thể vậy mà không hạ xuống, đây chính là hoàn cảnh đặc thù ở tầng 3 này.
Nhìn thanh niên áo lam đột nhiên xuất hiện kia, Tần Thiên cau mày, cái gã nam tử tuấn mị này làm cho hắn có cảm giác bất an, hắn tuyệt không thích chút nào.
Vô Ảnh Thú gầm nhẹ lên một tiếng, tựa như u linh nhích tới gần Tần Thiên, nhưng Băng Tâm cùng Thiên Hoa Tà Nguyệt rất cảnh giác, ba phương tiến tới cùng lúc, tạo thành một cục diện chân vạc, đem Tần Thiên vây ở chính giữa.
Tam Thủ Viên Hầu không đếm xỉa đến, bày ra bộ dáng tọa sơn quan hổ đấu.
“Hắc hắc, một nam một cùng một thú, vật cướp đoạt chỉ có một, người nào sẽ được may mắn đây? Nếu không ta giúp các ngươi tìm thêm đồng bọn chạy tới đây nha, như vậy càng thêm náo nhiệt”
Băng Tâm tức giận, chuyện này chỉ sợ người này đã sớm biết rồi, nhưng còn cố ý trêu mình nữa.
“Đừng vội đắc ý, ta sẽ thu thập ngươi sau”
Thiên Hoa Tà Nguyệt nhìn con khỉ một cái, cười tà nói: “Thánh nữ cần gì động khí chứ, đợi ta bắt giữ được nó, đem nó rút gân lột da, hấp thịt kho tàu, mùi vị hẳn là rất không tệ”
Băng Tâm cười lạnh nói: “Ít làm vẻ làm dáng đi, ngươi là ai, trong lòng ta rất rõ ràng”
Thiên Hoa Tà Nguyệt cười nói: “Thánh nữ nói như vậy, xem ra vẫn thường nhớ thương ta a”
Vô Ảnh Thú khẽ hừ một tiếng, khí lưu bốn phía lưu chuyển, ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt từ từ lóe sáng, hóa thành bầu trời đầy sao, phân bố bên ngoài thân thể Tần Thiên.
Băng Tâm đôi mi thanh tú khẽ nhếch lên, hừ nói: “Quần Tinh Thiểm Điện, không nghĩ tới ngươi thế nhưng có thể có loại tinh thần thuật này”
Thiên Hoa Tà Nguyện cười tà nói: “Quần Tinh Thiểm Điện mặc dù bất phàm, đáng tiếc vì hoàn cảnh ở nơi đây hạn chế, hắn căn bản sẽ không phát bao nhiêu uy lực”
Tần Thiên nhìn quang mang lóe sáng bên ngoài thân mình, bọn nó số lượng nhiều lắm, phân bố cực kỳ rộng lớn nhưng lại có quy luật nhất định, giống như cố ý tạo thành một tổ hợp vậy.
Mới nhìn qua thì có chút hỗn độn, nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện, những Quần Tinh Thiểm Điện này cất giấu huyền diệu nào đó, hàm chứa thiên đạo nào đó.
Đây chỉ là suy nghĩ của Tần Thiên, hắn đang nhìn toàn bộ Quần Tinh Thiểm Điện, trong đầu đột nhiên hiện ra vô số tin tức, vô số đường vân, trận đồ tự động thoáng hiện, kết hợp với bất diệt thể mà Thần thụ thái cổ đã giao cho Tần Thiên, tin tức khổng lồ kia, cùng với trận đồ, ý đường vân, làm cho Tần Thiên ở thời khắc này, đột nhiên đối với sự huyền diệu tinh thần thuật có chút thấu hiểu.
Tại một khắc đó, trái tim Tần Thiên xuất hiện nhịp đập rõ ràng hơn, một cổ lực huyền diệu nào đó tràn vào đầu óc hắn, hóa thành một loại văn tự đặc thù cùng với trí nhớ, khoảng khắc này ở tận sâu linh hồn của hắn viết lên dòng chữ: Tinh Thần chi lộ.
Đây là một loại đột phá, Tần Thiên cũng không biết là vì sao, nhưng Tinh Thần chi lộ lại làm cho hắn có đại thu hoạch.
Vô Ảnh Thú đối với lời bình luận của Thiên Hoa Tà Nguyệt có chút không phục, lạnh lùng nói: “Quần Tinh Thiểm Điện, chiếu sáng thiên cổ!”
Những thứ ánh sáng lấp lóe kia cấp tốc nhảy lên, tạo thành quang hoa màu ngọc, có hủ thực, có hiệu quả hủ hóa, xuyên thấu phòng ngự, hủy diệt vạn vật.
Băng Tâm sắc mặt khẽ biến, hỏa diễm quanh thân thoát ra ngoài, hóa thành một liên thai màu máu, cả người ngồi xếp bằng trên đó, bắn ra vạn đạo kim quang.
Thân ảnh của Thiên Hoa Tà Nguyệt cũng đung đưa, quang ảnh chia làm hai, hai thành bốn, bốn thành tám, cứ như vậy nhân lên, làm cho người ta không phân biệt được đâu là ảnh đâu là chân thân của hắn.
Tần Thiên huyền phù bất động. Quần Tinh Thiểm Điện tác dụng lên người của hắn, dẫn phát đau đớn thấu tận tim can.
Song, cái loại đau đớn này làm cho thần trí Tần Thiên hiểu rõ thêm, Tinh Thần chi lộ ở trong đầu vẫn lóe sáng, làm cho hắn ở trong đau khổ này hấp thu những tinh quang kia, sáp nhập vào bên trong cơ thể hắn.
Ngoài ra, thân thể thái cổ bất diện thể của hắn cũng bị thương tổn, bằng tốc độ kinh người tự động chữa trị tổn thương của thân thể, làm cho thân thể hắn đạt tới trạng thái bất diệt.
Bởi vì, hắn chưa bao giờ tu luyện qua, cho nên đối với tu luyện một chữ cũng không biết.
Cho dù là ở trong lúc vô tình lĩnh ngộ Quần Tinh Thiểm Điệm, trong đầu ngưng tụ ra Tinh Thần chi lộ, hắn vậy mà hoàn toàn không biết vận dụng chúng như thế nào.
Dưới tình huống này, trừ bỏ bị đánh, cùng với thân thể tự động phản ứng ra, Tần Thiên căn bản không biết nên làm thế nào cho phải.
Vô Ảnh Thú sau khi phát động công kích, thừa dịp Băng Tâm cùng Thiên Hoa Tà Nguyệt toàn lực tung ra phòng ngự kết giới, tách ra chạy thẳng tới Tần Thiên, chuẩn bị bắt hắn mang đi.
Tần Thiên không còn chỗ nào để trốn, nhưng hắn không rơi vào tay Vô Ảnh Thú, nguyên nhân là ngay ở trên người Tam Thủ Viên Hầu đang xem cuộc chiến.
Tại thời khắc nguy cấp, Tam Thủ Viên Hầu âm thầm xuất thủ, xảo diệu dời Tần Thiên đi chỗ khác, dời đến bên cạnh Băng Tâm.
Ngay sau đó, Thiên Hoa Tà Nguyệt, Vô Ảnh Thú song song đột kích, triển khai cướp đoạt, khiến cho Băng Tâm phải toàn lực xuất thủ.
Vì Tần Thiên, ba đại cao thủ tranh phong lẫn nhau, hỏa diễm đỏ thắm, quang hoa u lam, quang tinh thiểm thước, cùng va chạm nhau vào một chỗ, dẫn tiếng nổ kinh thiên, nhất nhất đem ba người bắn ra ngoài.
Vô Ảnh Thú vô hình vô sắc, ẩn núp trong hư không.
Băng Tâm cùng Thiên Hoa Tà Nguyệt chịu lực phản chấn, song song bị đánh bay ra ngoài khoảng mấy trăm trượng.
Tần Thiên lúc đó ở trong phạm vi bạo tạc, ở thời điểm hết sức nguy hiểm, Tam Thủ Viên Hầu xuất hiện đột ngột, mang theo hắn chợt lóe rồi biến mất, nháy mắt không còn bóng dáng tăm hơi.
Một khắc sau, Vô Ảnh Thú là người phát hiện trước nhất, từ trong miệng phun ra tiếng gầm thét, tại bên trong không gian mênh mông bát ngát của tầng 3, triển khai thời không gây trở ngại.
Băng Tâm cùng Thiên Hoa Tà Nguyệt song song thi triển ra không gian lĩnh vực, thuấn gian di động, chỉ nháy mắt khóa hành tung ngăn cản Tam Thủ Viên Hầu cùng Tần Thiên.
Giờ phút này, Tam Thủ Viên Hầu đã chạy tới một khu vực trống không, không nhìn thấy điểm khả nghi nào ở chung quanh, nhưng vẻ mặt Tam Thủ Viên Hầu hơi chút kỳ lạ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Vô Ảnh Thú là người chạy tới đầu tiên, nhưng không tiến lên, ngược lại chậm rãi lui về phía sau.
Băng Tâm và Thiên Hoa Tà Nguyệt một lòng muốn tranh đoạt Tần Thiên, mặc dù cảm giác được tình huống có điểm quỷ dị, nhưng không chút yếu thế nào, đi tới gần Tam Thủ Viên Hầu, trái phải hai đường ngăn đường đi của con khỉ.
Tần Thiên quay đầu nhìn chung quanh, không hiểu nổi vì sao con khỉ này không đi.
Nơi này yên tĩnh không một tiếng động, nhìn không ra điểm dị thường nào, nhưng cái loại yên ắng thế này làm cho Tần Thiên tim đập rộn rã hơn.
Cùng nhau đi đến nơi này, Tần Thiên được coi là trải qua không ít biến cố.
Nhưng càng đi xuống dưới, nội tâm càng phát ra nỗi bất an mãnh liệt, điều này làm cho tâm thần Tần Thiên không yên, hiểu được đây là con đường vô cùng hung hiểm.
Nếu không phải có Tam Thủ Viên Hầu hộ tống, Tần Thiên sớm đã chết không biết bao lần rồi.
Vậy mà, hiện giờ Tam Thủ Viên Hầu lộ vẻ ngưng trọng, nói rõ tình huống có chút biến cố nào đó, đoán chừng là gặp phải đối thủ lợi hại.
Thế giới dưới lòng đất Tuyệt Thiên lĩnh này rất hung hiểm và quỷ dị, từng bước đều là sát cơ, có nhiều tồn tại bất khả tư nghị, ẩn giấu nhiều bí mật mà người khác không biết.
Đây là một lĩnh vực liên quan đến rất ít nhân loại, Tần Thiên nếu không phải bị người ta đuổi giết, cũng không chạy tới nơi này.
Dĩ nhiên, không tới nơi này cũng sẽ không gặp được sự phấn kích đặc sắc.
Thiên Hoa Tà Nguyệt lưu ý động tĩnh chung quanh, quanh thân lóe lên quang mang u lam, một dải ánh sáng màu lam hẹp dài giăng khắp nơi, tạo thành một quang lưới bao trùm bên ngoài thân thể hắn, nhanh chóng chạy dọc khắp người hắn.
Khi quang lưới kia mở rộng đến phạm vi nhất định, liền gặp phải một lực cản vô hình.
Thiên Hoa Tà Nguyệt có chút kinh ngạc, ánh sáng u lam hiện diện dày đặc ở vùng phụ cận, khiến cho sự tồn tại vô hình nào đó từ từ hiện rõ, thấy một kết quả làm người ta kinh hãi.
Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng u lam, một pho tượng đá từ từ hiện ra, nhìn giống như một tấm bia đá (thạch bi).
Khi Thiên Hoa Tà Nguyệt chuẩn bị tiến thêm một bước thăm dò, thì từ tấm bia đá kia đột nhiên bắn ra hàng vạn quang hoa, một cổ lực lượng không đối nghịch được đột ngột công kích, đánh Thiên Hoa Tà Nguyệt bay ra xa, rơi xuống đất, hộc máu trọng thương.
Băng Tâm có chút kinh hãi, toàn lực thi triển lực phòng ngự, hỏa diễm đỏ thắm kia gia tăng thêm tầng tầng, tổng cọng khoảng mười sáu tầng hỏa diễm hợp thành một đạo phòng ngự vững chắc, nhưng như cũ vẫn không ngăn cản được ánh sáng ngọc xâm nhập vào.
Chỉ thấy, hỏa diễm trên người Băng Tâm phụt tắt, cũng là lúc cả người bị đẩy lui mấy trăm trượng, thân thể cao gầy đầy đặn khẽ run run, khóe miệng tràn ra vết máu.
Tam Thủ Viên Hầu tay phải mang Tần Thiên, tay trái ở trước ngực ngắt một cái thủ ấn, quanh thân kim quang lưu chuyển, hội tụ trên tay trái, tạo thành một quang phù kim sắc huyền phù cách lồng ngực khoảng ba thước, đây là một loại phòng ngự đặc biệt.
Khi ánh sáng ngọc khuếch tán đến gần thân thể Tam Thủ Viên Hầu, thì lực lượng hủy diệt không thể kháng cự kia va đụng vào quang phù kim sắc, trong nháy mắt liền đình chỉ thế công tới, bị phong ngự Tam Thủ Viên Hầu giam ngăn cản lại.
Tần Thiên thấy một màn như vậy, nội tâm vô cùng khiếp sợ.
Ngay cả Thiên Hoa Tà Nguyệt cùng Băng Tâm mà cũng không ngăn cản được ánh sáng ngọc kia, khi đến trước mặt Tam Thủ Viên Hầu đột nhiên mất đi uy lực, cái này phải hiểu, thực lực của con khỉ xấu xí này quả kinh người.
Quang mang lóe qua. Một tấm bia đá không trọn vẹn mang vẻ cổ xưa hiện ra giữa không trung.
Tấm bia đá kia rõ ràng đã trải qua vô số năm tháng, nhìn qua rất xa xưa, vùng biên đã xuất hiện rất nhiều khe nứt, còn có vài chỗ bị tàn khuyết.
Ở trên tấm bia đá, một chữ ‘Sát’ màu đỏ chói tỏa ra hào quang, tản mát ra hơi thở máu tanh mà kinh khủng.
Tần Thiên nhìn chữ ‘Sát’ kia, cảm giác được khí huyết toàn thân quay cuồng, khó chịu vô cùng.
Tam Thủ Viên Hầu thấp giọng nói: “Đừng có nhìn nó, huyết sát chi khí ở trên đó có thể ăn mòn linh hồn của ngươi”
Tần Thiên cúi đầu lãng tránh, hỏi: “Đây là vật gì vậy, sao đáng sợ như thế”
Tam Thủ Viên Hầu trầm giọng nói: “Vật này xuất ra từ Huyết Sát môn thượng cổ, người ta gọi nó Huyết Sát lệnh. Trước sau cắn nuốt mười hai vạn chín ngàn sáu trăm cái huyết hồn, tế luyện mà thành, uy lực vô biên”
Tần Thiên thất sắc hoảng sợ, một cái huyết hồn chính là một sinh mệnh, lấy mười hai vạn chín ngàn sáu trăm sinh mệnh tế luyện thành Huyết Sát lệnh, đây là đồ vật đáng sợ cỡ nào?
Hơn nữa, còn không phải là huyết hồn bình thường, tất cả đều là cường giả tu luyện tới cảnh giới Tạo Hóa.
“Nó sao lại hiện diện ở Tuyệt Thiên lĩnh này?”
Tam Thủ Viên Hầu nói: “Cái này tự nhiên là có nguyên nhân của nó, sau này ta sẽ nói rõ cho ngươi biết. Hiện tại, chúng ta phải nghĩ cách ứng phó tình hình trước mắt, nếu không không cách nào tiếp tục đi tới”
Tần Thiên cười khổ, nói: “Tạo sao phải đi tới, không đem ta tới được tầng 5, ngươi không cam lòng phải không?”
Tam Thủ Viên Hầu chăm chú nhìn động tĩnh từ tấm bia đá, nhẹ giọng nói: “Chuyện ta hứa qua, nhất định phải hoàn thành. Hơn nữa, đối với ngươi mà nói, nơi này tương đối an toàn hơn so với bên ngoài, không phải sao?”
Tần Thiên không nói, mặc dù những huyền linh dị thú này nhìn qua có chút hung thần ác sát, nhưng bản tính của bọn họ, so sánh với nhân loại giảo hoạt mà nói, còn dễ dàng ứng phó hơn nhiều.
Tần Thiên nếu rời khỏi thế giới dưới lòng đất Tuyệt Thiên lĩnh, rơi vào vòng tay người khác, nhất định tình cảnh không có chỗ tốt nào cả.
Lúc này, Vô Ảnh Thú đã biến mất không thấy.
Băng Tâm cùng Thiên Hoa Tà Nguyệt đứng ở xa xa mà nhìn, hai người cũng bị thương không nhẹ, nhưng không muốn rời đi dễ dàng như vậy.
Huyết Sát lệnh lẳng lặng huyền phù giữa không trung, cái chữ ‘Sát’ lóe lên màu máu quỷ dị kia, giống như có linh trí vậy.
Tam Thủ Viên Hầu hơi lùi sau một chút, quay đầu nhìn tình huống chung quanh, trong hư không tràn ngập hương khí như có như không.
“Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Tần Thiên nhìn Tam Thủ Viên Hầu, không rõ nó vì sao lui về phía sau, vì sao hết nhìn đông quay sang nhìn tây.
Tam Thủ Viên Hầu không trả lời, liếc mắt nhìn Thiên Hoa Tà Nguyệt một cái, đột nhiên hỏi: “Lam y tiểu tử, bên ngoài còn có bao nhiêu cao thủ không có đi vào?”
Thiên Hoa Tà Nguyệt nghi hoặc nói: “Ngươi hỏi cái này để làm chi?”
Tam Thủ Viên Hầu nhếch miệng nói: “Tự nhiên là có toan tính hữu dụng rồi, ngươi nếu có thể kêu bọn họ chạy lại đây, nói không chừng còn có thể cướp được một ít bảo bối”
Thiên Hoa Tà Nguyệt hừ một tiếng: “Trừ tiểu tử trong tay ngươi ra, còn có bảo bối gì chứ?”
Tam Thủ Viên Hầu cười hắc hắc, nói: “Ở tầng 3 này dĩ nhiên là không có bảo bối rồi, nhưng ở tầng 4 lại có không ít bảo bối tốt đó nha”
Thiên Hoa Tà Nguyệt không tin, cười lạnh nói: “Có bảo bối tốt ngươi không đoạt sao?”
Tam Thủ Viên Hầu nhìn thoáng qua tấm bia đá, cười nói: “Nếu không có tấm bia đá này cản trở, ta sớm đã đi sâu vào rồi. Ngươi cho rằng tấm bia đá sao lại xuất hiện vào lúc này, nhưng không chủ động công kích chúng ta, nó có chăng chỉ là muốn cản đường mà thôi?”
Thiên Hoa Tà Nguyệt kinh nghi nói: “Ngươi nói là tầng tiếp theo đang phát sinh chuyện gì đó sao?”
Tam Thủ Viên Hầu khen: “Thông minh! Huyết Sát lệnh này là tín vật của chưởng môn Huyết Sát môn thượng cổ, giờ phút này nó hiện ra ở đây, đó là vì Huyết Sát động phủ sắp xuất thế, mà vị trí là ở tầng tiếp theo”
Băng Tâm lạnh lùng nói: “Đây chỉ lời nói của một bên, ai biết được ngươi có phải muốn lợi dụng chúng ta hay không, sau đó nhân cơ hội này thoát đi”
Tam Thủ Viên Hầu nhún nhún vai, bày bộ dáng không sao cả.
“Có tin hay không là tùy ở ngươi, ta dù sao cũng đã nói ra rồi”
Băng Tâm hừ nhẹ một tiếng, không tiếp tục nói.
Thiên Hoa Tà Nguyệt ánh mắt chợt lóe, sau khi suy nghĩ chốc lát, quang mang u lam quanh người bỗng nổi lên, thi triển ra lĩnh vực không gian, trực tiếp mở ra ngoại giới thông với tầng 3 này.
Đến lúc này, có vài tia sáng chợt lóe tới, thoáng cái đã xuất hiện năm người.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Tam Thủ Viên Hầu cười hắc hắc, Tần Thiên thì tò mò nhìn những người này.
Lần này tiến vào 5 năm người gồm 4 nam 1 nữ, nàng kia một thân bạch y trắng như tuyết, tóc dài tung bay trong gió, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia là thần tình băng lãnh lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác cao nhã mà bình yên.
Vóc dáng của nàng nhỏ nhắn, quanh thân lóe lên quang vựng màu xanh da trời, trên đỉnh đầu là một đoàn vân khí quay cuồng, một thanh trường kiếm trắng tinh được bao bọc bởi vân khí, tựa như giao long hí thủy vậy.
Băng Tâm nhìn bạch y nữ tử này, khẽ nói: “Ngọc Kiếm Đồ Long Trầm Tuyết Y, không nghĩ tới ngươi cũng đến a”
Bạch y nữ tử Trầm Tuyết Y nhìn Băng Tâm một cái, thanh nhã nói: “Hỏa Linh thánh nữ ngươi cũng tới, ta há không tới được sao?”
Hai nàng đều có tướng mạo xuất chúng, là thiên kiêu chi nữ, một người trắng như tuyết, một người đỏ như lửa, cả hai đều xuất thân từ một trong mười đại môn phái trên Khởi Nguyên đại lục.
Băng Tâm xuất thân từ môn phái đứng đầu trong mười đại phái – Thánh Mẫu Thiên Cung, còn Trầm Tuyết Y thì xuất thân từ môn phái đứng thứ 3 – Tiểu Vân Thương Hải.
Thiên Hoa Tà Nguyệt xuất thân từ Thiên Hoa thế gia, đứng hàng thứ 6 trong mười đại môn phái.
Những điều này dĩ nhiên Tần Thiên không biết được, nhưng cũng biết bọn họ đều là cao thủ.
“Long Mạc Nhất, Giang Lưu Tự, Đông Phương Thần Hạo, Tây Môn Vũ cộng thêm Cổ Liệt và Hỏa Vân Mân Côi còn ở phía ngoài, cơ hồ người của 10 đại môn phái Khởi Nguyên đại lục đã đến đông đủ a”
Thiên Hoa Tà Nguyệt nhìn 4 nam 1 nữ này, ngữ khí châm chọc.
Long Mạc Nhất nhìn qua khoảng 30 tuổi, một bộ trường sam màu xanh, lãnh ngạo vô cùng, quanh thân được bao bọc bởi quang hoa tím nhạt, xuất thân từ môn phái đứng hàng thứ 4 trong mười môn phái đại lục Khởi Nguyên – Ngạo Nguyệt môn.
“Thịnh hội như thế, ta nếu như không tới, chẳng lẽ không phải không cho mặt mũi của hai vị sao?”
Giang Lưu Tự khoảng 50 tuổi, cẩm y hoa phục, khuôn mặt tròn trịa tràn đầy nụ cười, giọng nói thì vô cùng âm hàn.
“Thánh Mẫu Thiên Cung cùng Thiên Hoa thế gia chạy đến trước nhất, chắc là có đại thu hoạch rồi, lại cười nhạo ta đến sau, đó cũng là chuyện bình thường”
Giang Lưu Tự xuất thân từ môn phái đứng hàng thứ 7 – Tứ Hải Minh, ở trên đại lục Khởi Nguyên được xưng Tiếu Diện Hổ.
Đông Phương Thần Hạo trên dưới 40 tuổi, mặt trắng không râu, là cao thủ của Đông Thắng Huyền Tông.
Tây Môn Vũ hơn 20 tuổi, cao lớn uy vũ, khí phách thiên thành, xuất thân từ Thiên Đao môn.
Đông Thắng Huyền Tông kia ở trong 10 đại môn phái Khởi Nguyên đại lục được xếp hạng thứ 5, còn Thiên Đao môn xếp hạng thứ 8.
Băng Tâm trợn mắt nhìn Giang Lưu Tự một cái, lạnh lùng nói: “Chúng ta tranh đấu anh dũng trước, các ngươi ngồi ở phía sau hưởng ngư ông đắc lợi, thật không biết ai cười nhạo ai”
Đông Phương Thần Hạo cười ha ha, nói: “Đại gia ta đều là người trong 10 đại môn phái, cần gì tranh nhau dẫn đến tổn thương hòa khí chứ. Trước mắt phải đối đầu với kẻ cường kịch, chúng ta hãy nghĩ cách hòa giải trước mới đúng chứ”
Tây Môn Vũ nhìn Tam Thủ Viên Hầu, lãnh đạo nói: “Không muốn chết thì nhanh giao tiểu tử kia ra, nếu không hôm nay ngươi khó thoát một kiếp”
Tam Thủ Viên Hầu cười lạnh nói: “Nhân loại ngu xuẩn, cho tới bây giờ đều tự cho mình là đúng”
Long Mạc Nhất nhíu nhíu cái lông mày, hơi giận nói: “Súc sinh thật cuồng vọng, lại dám phỉ báng ta, ta một chưởng đập chết ngươi bây giờ”
Vừa sải bước ra, Long Mạc Nhất … gần như hiện ra tại trước mặt Tam Thủ Viên Hầu, phất tay đánh ra một chưởng, chỉ thoáng chốc biến thành cự linh thần chưởng, hướng cái đầu Tam Thủ Viên Hầu bổ tới.
Tam Thủ Viên Hầu không đón đở, mà là hướng Huyết Sát lệnh bay đi.
Long Mạc Nhất tự nhiên không buông cho hắn thoát đi, lúc này liền đuổi theo sau.
Băng Tâm cùng Thiên Hoa Tà Nguyệt nhìn thoáng qua tấm bia đá kia, người nào cũng không mở miệng nhắc nhở.
Lần này, tất cả mọi người điều vì Tần Thiên mà đến, tự nhiên muốn làm suy yếu thực lực của người khác, để cho mình có cơ hội chiến thắng cuối cùng.
Tần Thiên nhìn Tam Thủ Viên Hầu hướng tấm bia đá kia bay đi, liền đoán được dụng tâm của nó, đối với sự giảo hoạt cùng trí khôn của con khỉ kia, hắn vô cùng bội phục.
Cảm ứng được Tam Thủ Viên Hầu nhích tới càng gần, từ Huyết Sát lệnh hiện lên quang mang, khuếch tán huyết sát chi quang thôn phệ vạn vật, làm cho thời không rung rẩy không dứt.
Tam Thủ Viên Hầu tay trái dựng trước ngực, ngắt một cái thủ ấn.
Long Mạc Nhất cũng không biết chuyện trước đây, đợi cho đến khi nhận thấy tình huống bất ổn, quang hoa màu vàng bạc quanh thân nhanh chóng tụ lại thành một luân huyền nguyệt, bắn ra quang hoa chói mắt.
Đến lúc này, huyết sát chi quang cùng luân huyền nguyệt va chạm với nhau, phát ra rất nhiều tiếng lôi minh chấn động thời không, chỉ trong nháy mắt đã khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Long Mạc Nhất cả kinh kêu lên một tiếng, chỉ nháy mắt luân huyền nguyệt tan biến, cả người bắn ngược ra sau, máu trong miệng tràn ra như suối.
Cao thủ mới tới thấy một màn này đều hoảng sợ thất sắc, người nào cũng chưa từng nghĩ đến, tấm bia đá cổ xưa kia thế nhưng có uy lực khủng bố đến vậy.
Giang Mạc Nhất vẻ mặt âm trầm hỏi: “Đây là thứ gì vậy, sao kinh người đến thế?”
Băng Tâm cười lạnh nói: “Tam Thủ Viên Hầu nói qua tấm bia đá kia là Huyết Sát lệnh của Huyết Sát môn thượng cổ, có thật hay không không ai biết được”
Thiên Hoa Tà Nguyệt nói: Con khỉ lông vàng kia từng nói, Huyết Sát động phủ sắp xuất thế, vị trí là ở tầng tiếp theo. Muốn cướp đoạt bảo tàng Huyết Sát động phủ, nhất định phải thông qua phòng ngự Huyết Sát lệnh, mới được tiến vào tầng tiếp theo.
Trầm Tuyết Y nhìn Tam Thủ Viên Hầu trầm ngâm nói: “Nó có thể chống đỡ sự xâm nhập của huyết sát chi quang, điểm này tuyệt không thể coi thường”
Đông Phương Thần Hạo hừ nói: “Thôi để cho ta nhìn coi một cái, xem nó rốt cuộc có lai lịch gì”
Một bước bước ra, quanh thân Đông Phương Thần Hạo tán ra huyễn quang như nhật, quang hoa hội tụ ở trên trán tạo thành một con mắt, kim quang bắn ra bốn phía, phát ra thiên nhã chi quang chiếu rọi âm dương, hướng Tam Thủ Viên Hầu vọt tới.
Tần Thiên thấy thế liền hô lên: “Tránh mau”
Tam Thủ Viên Hầu cười quỷ bí một tiếng, cũng không né tránh, tùy ý để thiên nhãn chi quang của Đông Phương Thần Hạo đánh lên người mình.
Đến lúc này, quanh thân Tam Thủ Viên Hầu quang hoa lưu chuyển, cái đạo thiên nhãn chi quang kia lại bị nó dẫn đường đánh lên Huyết Sát lệnh.
Như thế, chẳng khác nào Đông Phương Thần Hạo trực tiếp dùng thiên nhãn đánh Huyết Sát lệnh, lúc này liền chịu lực huyết sát chi quang cắn trả, cả người cuồng điên hét lên một tiếng, bị thương hộc máu, thương thế nghiêm trọng.
Những người còn lại vừa giận vừa sợ, cũng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nữa, đối với con khỉ xấu xí kia bất luận là ai cũng nhìn không thấu, ngược lại nhiều hơn là hoảng sợ.
Trầm Tuyết Y nhìn Băng Tâm, hỏi: “Các ngươi trước đây đã cùng giao thủ qua với nó, có biết lai lịch là gì không?”
Băng Tâm lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy Thiên Hoa Tà Nguyệt kêu gọi các ngươi tới đây, là chuyện tốt đẹp sao?”
Giang Lưu Tự cùng Tây Môn Vũ hung hăng trợn mắt nhìn Thiên Hoa Tà Nguyệt, có cảm giác bị mắc mưu lừa gạt.
Thiên Hoa Tà Nguyệt cười hắc hắc, nói: “Ta thế nhưng có ý tốt mà, mời đến cùng nhau đoạt bảo vật, cũng không có ý tứ gì khác”
Long Mạc Nhất tức lộn ruột, cả giận nói: “Câm miệng! Ngươi là tiểu nhân xảo trá”
Tam Thủ Viên Hầu nhìn mọi người nội chiến, đối Tần Thiên nói: “Những người này đều vì tư lợi, vừa không muốn người khác chiếm tiện nghi, không có chuẩn tắc làm người, ngươi đừng có học tập tính tình của bọn họ nha”
Tần Thiên biết Tam Thủ Viên Hầu là cố ý châm chọc mọi người, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ hiểu rồi.
Bởi vì … lúc này Tần Thiên cười nhạo người trước mắt đây, vạn nhất mình bị rơi vào trong tay bọn họ, kết quả thật ra có thể nghĩ đến.
Hắn là Tần Thiên cũng không thể sánh với Tam Thủ Viên Hầu được, hắn hôm nay chỉ là một tù binh của con khỉ kia, còn chuyện tình về sau không ai nói chính xác được.
Trước khi không có năng lực tự vệ, Tần Thiên hiểu được thật sâu cái đạo lý nói nhiều tất nói hớ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Tây Môn Vũ căm tức con khỉ kia, liền mắng lớn: “Tốt, súc sinh lông vàng nhà ngươi, ngươi nếu chạy tới đây đánh cùng đại gia một trận, nhìn xem ta đem cái đầu ngươi chém thành 7, 8 miếng”
Tam Thủ Viên Hầu cười hắc hắc, nói: “Lâu rồi mới gặp được một tên ngu xuẩn, nhưng mà ta đối với ngươi chẳng chút hứng thú nào”
Tây Môn Vũ tức giận, giận dữ hét lên: “Đáng giận, nhìn ta bổ ngươi đây”
Tây Môn Vũ vung tay phải lên, quang hoa hội tụ, một vòng đao cương đỏ ngầu dài đến ngàn trượng, mang theo sấm sét, hướng con khỉ chém tới.
Cười quỷ dị một tiếng, Tam Thủ Viên Hầu cũng không phản kích, mang Tần Thiên nhanh chóng tránh né, tại trong tầng ba xuyên qua xuyên lại.
Thiên Hoa Tà Nguyệt, Giang Lưu Tự, Trầm Tuyết Y, Băng Tâm cũng gia nhập vào hàng ngũ truy đuổi, phối hợp với công kích của Tây Môn Vũ, năm đại cao thủ liên hợp tác chiến, cố gắng vây khốn Tam Thủ Viên Hầu, cướp đoạt Tần Thiên.
Long Mạc Nhất cùng Đông Phương Thần Hạo bị thương nặng, cũng không mù quáng xuất thủ, mà là đang ở một bên chữa thương, một bên chờ đợi thời cơ.
Phạm vi của tầng 3 này cực kỳ rộng lớn, Tam Thủ Viên Hầu dưới sự vây công của năm đại cao thủ, vẫn thành thạo như cũ, điều này làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Cẩn thận quan sát, Long Mạc Nhất cùng Đông Phương Thần Hạo rất nhanh phát hiện ra đầu mối.
Mỗi khi Tam Thủ Viên Hầu bị buột đến tuyệt cảnh, nó dưới thế công như vũ bão, thi triển ra không gian khiêu dược, cực kỳ xảo diệu tránh thoát khỏi vây khốn của năm đại cao thủ.
Loại năng lực tùy ý vượt qua thời không này, tất cả cao thủ tại đây đều hiểu được, nhưng không cách nào được tùy ý tự nhiên giống như Tam Thủ Viên Hầu, hồn nhiên thiên thành.
Huyết Sát lệnh huyền phù tại cửa ra vào tầng 4, cũng không đuổi theo, chẳng qua yên lặng thủ vững vị trí của chính mình.
Tam Thủ Viên Hầu cười quái dị, khiến Tần Thiên hơi chút choáng váng, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang mơ hơ hồ hồ, ý thức loằn ngoằn.
Tây Môn Vũ, Thiên Hoa Tà Nguyệt, Giang Lưu Tự, Trầm Tuyết Y, Băng Tâm năm người tức muốn chết, vừa mới bắt đầu còn chút tỉnh táo, nhưng càng về sau, tất cả bọn họ đều bị con khỉ này chọc giận, bắt đầu công kích điên cuồng.
Tam Thủ Viên Hầu thỉnh thoảng chạy sang đông, thi thoảng nhảy sang tây, thân pháp phiêu phù không cố định, mặc dù năm đại cao thủ đánh chặn, nhưng thủy chung không cách nào đem nó vây ở một chỗ cố định.
Lúc này, năm đại cao thủ gia tăng công kích, Tam Thủ Viên Hầu thì gia tốc tránh né, sau khi tránh né liên tục khoảng trăm lần, Tam Thủ Viên Hầu đột nhiên hướng về Huyết Sát lệnh phóng đi.
Khoảnh khắc đó, năm đại cao thủ sớm đã bị lửa giận công tâm, căn bản không lưu ý đến hướng đi của con khỉ xấu xí kia.
Đông Phương Thần Hạo cùng Giang Lưu Tự mặc dù đã nhận ra, nhưng đều liếc mắt lẫn nhau, người nào cũng không mở miệng nhắc nhở, trong lòng nổi lên một chút hả hê.
Cứ như thế, năm đại cao thủ chỉ trong nháy mắt đã tới gần Huyết Sát lệnh, dẫn phát huyết sát chi quang cắn trả.
Tam Thủ Viên Hầu không lộ ra một chút sơ hở, trong lúc chỉ mành treo chuông này, đột nhiên bóng dáng mất tăm.
Đến lúc này, năm đại cao thủ mới tỉnh mộng, cảm thấy tình huống không ổn tí nào, muốn né tránh đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể liên hiệp lại xuất ra một kích, cùng nhau chống đỡ.
Giữa không trung, năm loại quang mang khác nhau trong nháy mắt hội tụ lại, tạo thành một quang ba năm màu, cùng huyết sát chi quang kia mãnh liệt va chạm nhau, dẫn phát tiếng nổ kinh thiên, nhất nhất đem năm đại cao thủ đánh bay ra ngoài, còn huyết sát chi quang kia bị đẩy lui vài thước.
Kết quả như thế làm cho Long Lưu Tự cùng Đông Phương Thần Hạo sắc mặt âm trầm hẳn lên, lực của năm đại cao thủ cùng nhau tụ lại, nhưng ở trước mặt Huyết Sát lệnh cũng không chiếm được tiện nghi nào, điều này sao không làm cho bọn họ khiếp sợ được.
“Đa tạ tiễn đưa, sau này sẽ còn gặp lại!”
Tam Thủ Viên Hầu cười khẽ một tiếng, thừa dịp Huyết Sát lệnh bị đẩy lùi trong thoáng chốc, từ một khe hở nhỏ bé tí nhanh chóng xuyên qua, tiến vào bên trong tầng 4.
Băng Tâm, Trầm Tuyết Y, Tây Môn Vũ, Thiên Hoa Tà Nguyệt, Giang Lưu Tự năm người tức khí muốn chết, giờ mới hiểu được mưu kế của con khỉ xấu xí kia, mọi người đều gầm thét lên, nhưng cũng không làm nên chuyện gì cả.
Huyết Sát lệnh bất động treo cao trên bầu trời, yên lặng thủ vững trận địa của mình, mặc dù Tam Thủ Viên Hầu đã xông vào rồi, cũng không vì thế mà cho người khác tiến vào.
Trong tầng 3, bảy đại cao thủ đều bị thương không nhẹ, nhìn huyết quang lóe sáng ra từ tấm bia đá kia, mọi người hận muốn chết, nhưng cũng không dám tùy tiện nhích tới gần.
Huyết Sát lệnh này được lưu truyền từ Huyết Sát môn thời thượng cổ đúng là kinh khủng cùng quỷ dị, huyết sát chi quang kia ăn mòn vạn vật, lại có thể xâm hồn thực phách, tru diệt cường địch.
Quỷ kế của Tam Thủ Viên Hầu thành công, mang theo Tần Thiên đến tầng 4, hoàn cảnh nơi đây cùng với tầng 3 khác biệt rất lớn.
Núi lửa, tuyết sơn, huyền không sơn đó là đặc sắc của tầng 3.
Cuồng phong, bạo vũ, thiểm điện, lôi minh đó là kỳ cảnh của tầng 4 này.
Dõi mắt nhìn lại, cuồng phong gào thét, thiểm điện lôi minh, mưa to tầm tả, khí trời lạnh lẽo.
Tần Thiên lộ vẻ khó tin, tầng 3 và tầng 4 tương thông. Phía trên là tuyết sơn, núi lửa, huyền không sơn, còn phía dưới này dĩ nhiên biến thành cuồng phong bạo vũ, đây rốt cuộc do cái gì mà tạo thành?
Tam Thủ Viên Hầu không ngạc nhiên, quanh thân hiện lên phòng ngự kết giới trong suốt, đem cuồng phong bạo vũ tách ra ngoài, mang theo Tần Thiên nhanh chóng di chuyển.
Thấy tầng 4 hiện ánh sáng lờ mờ, Tần Thiên nghi hoặc nói: “Ngươi vừa rồi không phải nói là Huyết Sát động phủ sắp xuất thế, vì sao không trông thấy a”
Tam Thủ Viên Hầu mắng: “Ta thuận miệng nói nhảm vậy mà ngươi cũng tin, quá ngốc đi”
Tần Thiên kinh ngạc nói: “Ta thấy ngươi nói rất đạo lý mà, còn tưởng rằng đó là chuyện thật, không nghĩ tới ngươi lại lừa gạt người khác”
Tam Thủ Viên Hầu cười hắc hắc, nói: “Ai nói ta gạt người, Huyết Sát động phủ quả thật là ở bên trong tầng 4, chỉ bất quá ngươi là phàm nhân tục tử, nhìn không thấu mà thôi”
Tần Thiên sửng sốt, cái con khỉ nói chuyện trước sau rất mâu thuẫn a, không hiểu nổi câu nào là giả, câu nào là thật.
Tam Thủ Viên Hầu tựa hồ nhìn thấu tâm tư Tần Thiên, tay trái hướng phía trước nhẹ nhàng vung lên, một đạo chưởng ảnh hư huyễn phá không bay đi, hóa thành một con một con phi long, lóe ra quang mang kỳ dị, khiến cho mưa gió ngừng lại.
Nháy mắt, phi long kia đụng vào một điểm cứng rắn trên thạch bích, phá nó thành từng mảnh, biến thành hàng vạn điểm sáng, chiếu sáng tấm thạch bích kia.
Đến lúc này, một cái huyệt động đen ngòm hiện ra tại trên thạch bích, phía trên huyệt động đó có khắc hai chữ Huyết Sát, lóe ra quang mang u ám.
Tần Thiên thấy một màn như vậy, trong lòng tràn ngập tò mò.
“Tại sao trên thạch bích lại hiện lên hai chữ Huyết Sát sắc màu u ám nhỉ, mà không phải màu đỏ như máu?”
Tam Thủ Viên hầu cười nói: “Bởi vì … cái động phủ rất giỏi ẩn núp, nếu không phải mới vừa rồi bị một chưởng ta đánh lên, ngươi căn bản không phát hiện sự tồn tại của nó. Dĩ nhiên, cái động phủ này sắp xuất thế rồi, bên trong hẳn là cất dấu không ít thứ tốt a”
Đang nói, Tam Thủ Viên Hầu đột nhiên dừng lại, một đạo quang ảnh màu xanh thẫm ở trong mưa gió đó từ từ hiện thân.
Trong cuồng phong, một đạo quang ảnh màu xanh thẫm kia chậm rãi hạ xuống, huy vũ một đôi quang dực trắng bạc, bắn ra sắc màu nhu hòa.
Nhìn nhìn, cái kia chỉ là một đạo hư ảnh mà thôi.
Nhìn kỹ lại, cũng không phải là hư ảnh, mà là chân thân chân thật, chỉ bất quá có điểm trong suốt.
Tần Thiên nhìn không rõ lắm, chỉ thấy hình dáng mơ mơ hồ hồ thôi, tựa như con người mọc thêm đôi cánh vậy, đang chăm chú nhìn chính mình.
“Nó là người nào vậy?”
Tần Thiên thấp giọng hỏi, ở sâu trong nội tâm bất giác nổi lên một cảm giác bất ổn.
Tam Thủ Viên Hầu lộ vẻ ngưng trọng như chưa từng xuất hiện qua, trầm trọng nói: “Nó gọi là Phi Ảnh”
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin