Trong sân vườn có làm một cái giàn, trên giàn dây leo che lấp mặt trời, đó là nơi hóng mát tốt của một ngày mùa hè. Từng cây nho còn chưa thành thục leo ở trên giàn, ơ dưới giàn nho. Tiểu Địch cùng Trương Thập Tam đang đứng đối diện. Trương Thập Tam vẻ mặt khinh thường cười lạnh, mà Tiêu Địch tức giận thở hừ hừ giương nanh múa vuốt như một con mèo nhỏ. nếu không có hai nha hoàn liều mạng lôi kéo nàng, nàng đã muốn dùng móng tay cào vào mặt Trương Thập Tam.
Hạ Tầm đi ra, nhìn thấy chính là một cục diện như vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì. các người đang làm cái gì vậy?” Hạ Tầm sẳc mặt nghiêm nghị nói.
Tiểu Địch vừa thấy hắn liền cáo trang nói: “Thiếu gia. người ta cũng không trêu chọc hắn. ta đang yên ổn ngồi ở chỗ này. là hắn chính mình không cận thận, lỗ mãng đi đụng trúng là đô nước ô mai của người ta. Chỉ có văng một chút lên trên vạt áo của hắn hắn đã một nhát đập vỡ chén của người ta, còn nói ta... nói ta..
Trương Thập Tam chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Ta nói chẳng lẻ không đúng sao? Thiếu gia tử tế hạ nhân đó là chuyện của thiếu gia. nhưng hạ nhân phải có giác ngộ của hạ nhân, băng cất trong hầm cũng là thứ mà ngươi có thể hường dụng sao? Khắp thế giới có ở đâu nghe thấy, có tì nữ của gia đình nào thay chủ nhân trông coi thứ gì đó. chưa có chủ nhân cho phép đã dám tự tiện lấy dùng".
Tiểu Địch gương mặt đò lên. cà giận nói: “Ta không phải... Ta không phải...”
Trương Thập Tam ung dung nói: “Ngươi không phải chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi không phải nô tỳ Dương phủ. ngươi thật muốn xem mình trở thành đại tiểu thư Dương phủ sao?”
Tiểu Địch tức giận, lớn tiếng nói: “Ta lấỵ đùng băng trong hầm thì làm sao? Thiếu gia cho tới bây giờ cũng không nói ta. bao lâu đến phiên ngươi tới quản? Ngươi đến Dương gia mới vài ngày, ta từ nhỏ đã đi theo thiếu gia. muốn quản ta cũng không tới phiên ngươi tới
Trương Thập Tam khí định thần nhàn, hắn mí mắt chuyển động, chuyển hướng Hạ Tầm. trầm giọng nói: “Thiếu gia. Dương gia ta gia nghiệp càng lúc càng lớn. hạ nhân nô bộc trong phủ cũng sẽ càng ngày càng nhiêu, có một số việc, là nên lập ra quy củ. bằng không sau này bọn hạ nhân cả đám đều mắt không chủ thượng, lúc đó thì sao? Không quy củ không thành phương viên. Tiếu Địch tự ý lấy băng để bản thân hường thụ. mắt không có tôn ti làm hòng quy củ. thiếu gia không nên dung túng nàng”,
Tiếu Địch không có sợ hãi. Dương Văn Hiên tuy là thiếu gia của nàng, trong lòng nàng thì hắn thật sự giống như thân ca ca của nàng vậy. nàng cũng không tin ca ca của mình sẽ nghe lời tên khốn kiếp này mà xử phạt mình.
Hạ Tầm đưa mắt nhm Trương Thập Tam. Trương Thập Tam khóe miệng chứa đựng một tầng cười lạnh, trong ánh mắt âm độc mơ hồ lộ ra một cỗ sát khí
Hạ Tầm rõ ràng. Trương Thập Tam đang mượn cái này để làm chuyện khác. Khi ở Tá Thạch Bằng trai hắn đã nói qua. cha con Tiếu thị là người trung thành nhất đối với Dương Văn Hiên, cũng là người quen thuộc Dương Văn Hiên nhất, vì kế an toàn, phải tìm cớ đê bất hòa cùng bọn họ. Trước mắt chính là Trương Thập Tam tự tạo cơ hội cho hắn. ở trong đại hộ hào môn, các hạ nhân bởi vì một câu mà được sủng ái thất sủng, cũng là chuyện tầm thường.
“Thiếu gia!” Tiểu Địch tức giận hô lên.
Hạ Tầm ánh mắt từ trên mặt Trương Thập Tam hạ xuống, rơi xuống chén nước ô mai ở dưới chân hắn. Chén bị đánh nát. nước ô mai trôi đầy đất, trên mặt đất có mấy khối băng óng ánh. bởi vì nhiễm nước ô mai. ở dưới ánh đèn phát ra màu hồng yêu dị, nhìn thấy mấy khối băng giống như là nhiễm máu vậy. Hạ Tầm phảng phất như thấy được một thi thể phụ nữ đang ở bên trong băng mà giãy dụạ hò hét, trong lòng của hắn chợt phát lạnh.
“Thiếu gia!”
Trương Thập Tam cũng lạnh lùng kêu một tiếng. Hạ Tầm thở đài, chậm rãi nói: “Tiểu Địch, đem chìa khóa hâm băng giao cho ta”.
Tiểu Địch không đám tin tưởng vào tai mình, nàng kinh ngạc nhìn Hạ Tầm. không dám tin mà nhìn hắn, Hạ Tầm mặt lạnh xuống. giọng điệu cũng càng lạnh: “Sau này, cô không cần xen vào hầm băng trong phủ nữa”.
Tiểu Địch mũi cánh dồn đập lên xuống vài cái, vụ khí nhanh chóng mờ mịt hai mắt của
nói!”
“Cái gì?”
nàng. Nàng cố nén tức giận từ bên hông cởi xuống cái chìa khóa, hướng trước mặt Hạ Tầm hung hăng ném. tới rồi xoay người bỏ chạy đi.
Trương Thập Tam nhân cơ hội nói: “Thiếu gia người xem. nàng còn có một điểm quy củ hạ nhân sao? Chủ yếu thì nô mạnh, nếu như người người đều học nàng..
Hạ Tầm không có tiếp lời. hắn xoay người đem chìa khóa nhặt lên. cắt bước đi thẳng về phía trước.
Trương Thập Tam giận dử. chỉ là trước mắt còn có vài hạ nhân tại thực là không nên phát tác. hắn chỉ có thể cường chế tức giận, bước nhanh đuổi theo.
***
“Vì sao không lợi dụng cơ hội này. đem nàng giáng vào nội trạch?”
Chờ tới chỗ bốn bề vắng lặng. Trương Thập Tam lặp tứt tức giận chất vấn:“Cơ hội tốt như vậy. tại sao không buông tha? Đồ khốn kiếp, ngươi thật xem mình là Dương Văn Hiên hả .
Hạ Tầm giống nhau thái độ thường ngày, kính cần phục tùng giải thích: “Thập Tam Lang, ta tất nhiên rõ ràng tâm ý của người, chỉ là... Dương Văn Hiên đối với cha con nàng gần đây cực kỳ sủng ái, ta nếu như đột nhiên trở mặt. chăng phải làm cho người ta nghi ngờ sao? Còn nữa, muốn đem bọn họ đuổi đi. là sợ bọn họ khám phá thân phận của ta. nhưng trước mắt xem ra. cha con bọn họ đối với ta cũng không có đem lòng sinh nghi, chúng ta cần gì phải vội vàng như thế.
Thập Tam Lang, người cũng nói. sự vụ lớn nhỏ trong phủ thậm chí các loại làm ăn cùa Dương Húc. xưa nay đêu là do Tiểu Quản sự quản lý. ta... ta hiện tại đối với Dương phủ này phòng ốc. cái cây ngọn cỏ còn chưa quen thuộc nếu như tùy tiện đem cha con bọn họ đuổi đi. các loại sự tình ta lại không quen thuộc, chăng phải chậm trễ chính sự của Thập Tam Lang cùng Phùng đại nhân sao?”
Hắn cười bồi nói: “Cho nên. tiểu nhân cả gan. không có vâng theo ý tứ của Thập Tam Lang, nếu như Thập Tam Lang cảm thấy không ổn. muốn tìm một tội danh thì còn không phải là dễ dàng sao. Tiểu nhân nhất định sẽ nhanh chóng đem cha con bọn họ đuổi ra ngoài là được’.
Trương Thập Tam trên mặt âm tình bất định, sau hồi lâu đột nhiên cười hắc hắc. vỗ vỗ vai hắn. Giống như cười mà không phải cuời nói: “ừm. ngươi nói cũng có đạo lý, thật là lòng ta có gấp chút ít, vậy tạm thời giữ lại bọn họ đi. ngày mại Tiếu Kính sẽ hướng về phía ngươi báo cáo các trương mục. ngươi nhanh chóng ghi nhớ cân thận sau đó đem chuyện làm ăn dần dần chuyển dời đến trong tay của ta. chờ chúng ta nắm giữ toàn bộ chi tiết làm ăn của Dương gia. thì cũng là lúc không cần đến bọn họ nữa...”
Hạ Tầm vội hỏi: “Khi đó lại theo như Thập Tam Lang phân phó. đem bọn họ đuổi đi xa xa”.
Trương Thập Tam hài lòng cười nói: “Đi thôi, ta dẫn ngươi trước sau đi một lần. trước đem từng phòng ốc, từng cành cây ngọn cò để nhận thức tinh tường... ”
Bóng đêm thâm trầm. Hạ Tầm lẳng lặng nằm ở trên giường, tựa như đã ngũ. nếu như lúc này trong phòng ngọn đèn sáng lên. ngươi ta sẽ phát hiện, hắn vẫn ăn mặc chỉnh tề.
“Làm nằm vùng, không cần phải đem ngươi đặt ở trên người đồng liêu của ngươi, phải biết rằng, phần tử phạm tội cũng biết trinh sát. cùng sẽ chú ý dấu vết của ngươi để lại. nếu như ngươi nhiêu lần cùng người minh tiếp xúc. như vậy ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bại lộ. Sau khi ngươi trở thành người nằm vùng, cảnh sát đối với ngươi sẽ bảo vệ tốt nhất, nhưng thật ra lại là không có cung cấp bất luận bảo vệ gì. Biện pháp an toàn nhất. chính là không áp dụng bất luận biện pháp gì. cho nên ngươi phải học được cách tự cứu như thể nào. ngươi phải tận khả năng lợi dụng tất cả những tài nguyên ở bên cạnh ngươi, tại điều kiện tiên quyết không bạo lộ thân phận, để đạt được mục đích của ngươi! Cò cây đất đá. Đều có thể giết người!”
Hạ Tầm đột nhiên ngồi dậy? từ bên hông lấy ra một cái chìa khóa, ở dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lẳng lặng quan sát. ánh mắt của hắn dần dần trở nên thâm trầm, khắc nghiệt hẳn lên. Tay khép lại. cầm lấy chìa khóa. Hạ Tầm ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. ngoài cửa sổ có một vầng trăng sáng, sáng tỏ vô cùng.
Hạ Tầm hít sâu một hơi. nhẹ nhàng tung người lên. tựa như một con báo phóng ra bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ trăng mông lung, người dạ hành vô tung.
“Cha, chúng ta trở lại nhà cũ Giang Nam đi thôi” Tiểu Địch lau nước mắt. thút tha thút thử nói.
Tiếu Quản sự đang lách cách gẩy hạt Châu bàn tính, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi thăm: “Lại làm sao vậy?”
Tiểu Địch ủy khuất nói: “Tên Trương Thập Tam kia ăn hiếp con thì thôi hiện tại ngay cả thiếu gia cũng... cũng giúp đở hắn ăn hiếp con. chúng ta từ công về nhà cũ đi. thiếu gia giờ đây có tiền đồ. không cần có chúng ta nữa”.
Tiểu Quản sự cười ha hả. thuận tay viết lại một vài chữ. lúc này mới buông bàn tính ra. đi về hướng con gái bảo bối của mình, cười nói: “Thiếu gia sẽ ăn hiếp con? Cha tin lời con nói mới là lạ. suốt ngày không lớn không nhỏ không thành quy củ. thiếu gia sủng ái con không nói còn xin cả sách tây tịch giáo cho con đọc. con nói nô tỳ nha đầu nhà ai có phúc khí này, nha hoàn còn có mạng tiểu thư con còn không biết đủ sao!?”
Nhưng hắn. nhưng hắn ăn hiếp con”.
Tiếu Địch nghẹn ngào đem sự tình nói một lần. Tiếu Quản sự nghe xong ánh mắt lộ ra một tầng đâm chiêu, hắn tay vuốt chòm râu trầm ngâm hồi lâu. nhẹ nhàng thở dài nói: “Con gái à. con cũng không cần cảm thấy quá ủy khuất, mặc kệ Trương Thập Tam rắp tâm ra sao. nhưng lời này nói dù sao cũng là không có sai. nói cho cùng, con cuối cùng cũng là một nha hoàn, thiếu gia có khó xử của thiếu gia. hắn cũng không đễ dàng gì. Con hiện tại đã lớn. phải hiểu chuyện, không cần phải làm cho thiếu gia thêm phiền..
Tiểu Địch không đám tin nói: “Cái gì? Cha cũng giúp hẳn nói chuyện sao?”
Nàng nước mắt lưng tròng, hấp tấp đứng lên nói: “Con không nói cùng cha nữa. con đi tìm mẹ. mẹ hiểu rõ con nhất..
“Đứng lại!”
Tiểu Quản sự đem con gái kéo trở lại trên ghế. con mắt đảo một vòng, đột nhiên thay đổi một khuôn mặt tươi cười, ngồi ở bên cạnh con gái. kéo tay mỉm cười nói: “Tiêu Địch à. con cũng biết, thiếu gia nhà chúng ta so với lão gia năng lực lớn hơn. Mấy năm này nhà chúng ta cũng càng lúc càng tốt hơn. Đã trở thành phú hào nổi danh trong thành Thái châu. Năm trước thiếu gia lại trúng công danh, nói không chừng sau này còn có thể khảo cử nhân, đậu Tiến sĩ. làm đại quan nhân...
Con ngẫm lại xem. sau này Dương gia ta sẽ có bộ đáng gì? Đến lúc đó. tôi tớ trong nhà như mây. nhà cao cửa rộng, thiếu quy củ có thể thành sao? Cho dù Trương Thập Tam không tìm con gâv phiên toái, con sau này còn có thể vô câu vô thúc giống như hiện tại sao? Không thẻ được sủng mà kiêu. Ta xem thấy, chờ thiếu gia thành hôn Thiếu phu nhân vừa vào cửa nhà. ta ở trong nhà này cũng không phải chủ sự. con cũng càng không khả năng không biết lớn nhỏ giống như hiện tại. thiếu gia có thương con. còn có thể hơn được Thiếu phu nhân sao?”
Tiểu Địch chóp mắt mấy cái. không lên tiếng.
Tiếu Quản sự lại ngử trọng tâm trường nói: “Tiểu Địch à. hiện tại so với không được khi còn bé. thiếu gia địa vị càng ngày càng cao. quy củ tất nhiên càng lúc càng lớn. Sau này có phu nhân, lại sinh tiểu thiếu gia tiểu tiểu thư. con còn có thể một mực như vậy? Khi đó con cùng các nàng nha đầu Thúy Vân có gì khác nhau? Muốn thiếu gia thương con. quan tâm con. con phải chiều như cha cùng mẹ nói cho con. cố gắng đi làm nữ nhân của thiếu gia... ”
Tiểu Địch chu cái miệng nhỏ lên: “Cha. người lại nữa rồi. Thiếu gia một mực xem con là muội muội, con cũng xem thiếu gia là thân ca ca. làm nữ nhân của thiếu gia?”
Nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi rùng mình một cái: “Ngẫm lại cũng không được tự nhiên, người ta tóc gáv đêu dựng thẳng lên đây này”.
Tiểu Quản sự không cho là đúng nói: “Cái gì ca ca muội tử. vậy tính là vấn đề gì. Con xem nhà người ta kìa, từ nhỏ đã đem con gái hứa cho người khác làm con dâu từ bé. nữ nhân so với trượng phu lớn hơn mười mấy tuổi đều có. vợ chồng không viên phòng trước. Tiểu trượng phu thông lòng nước mũi đem vợ đối đãi như là tỷ tỷ thậm chí như mẹ ruột cũng
không có khối người sao. cuối cùng còn không phải làm vợ chồng”.
Tiếu Quản sự tay vuốt chòm râu cười nói: “Thiếu gia hiện tại xem con là muội tử. chờ con cùng thiếu gia tốt hơn. tương lai lại sinh con. còn có thể xem con là muội tử sao?”
Tiểu Địch lại rùng mình một cái. liên tục không ngừng vỗ da gà nổi trên người, thái độ quẫn bách sẵng giọng nói: “Cha. người nói cái gì vậy. còn muốn cùng thiếu gia sinh con! Nghe thật quái, cha người đừng nói nữa. người ta trên người càng ngày càng lạnh nè”.
Tiếu Quản sự cả giận nói: “Xú nha đầu ngươi, đều là thiếu gia đem con chiều thành hư! Con cũng đã trưởng thành, là nên nói tới hôn nhân, sáng mai ta sẽ cho mẹ của con đi nói với con về chuyện hôn nhân, gả đi xa thì cha cũng không yên tâm con xem Đại Ngưu phủ chúng ta nào. bằng không thì Nhị Lăng Tử?”
Tiểu Địch đầu lắc như như trống bỏi nói: “Không muốn không muốn không muốn cha tìm người nào đi nữa, người ta cũng không thích bọn họ”.
Tiếu Quản sự trừng mắt nói: “Cao không tới. thấp không xong, con muốn tìm người thế nào? Nếu thiếu gia không đem con xem là hạ nhân, đặt ở bên ngoài, dùng thân phận của chúng ta. con còn muốn gả cho người như thế nào? Gả người khác con xem không được, thiếu gia. con lại khôngthích..
Tiểu Địch chu miệng lên nói: “Ai nói con không thích thiếu gia. nhưng con không phải loại yêu mến đó”.
Tiếu Quản sự gãi gãi đầu. mê hoặc nói: “Loại yêu mến. là loại yêu mến gì?”
Tiểu Địch mờ mịt nói: “Con nói không được, nhưng mà... nhưng mà hình là không phải loại yêu mến đó”.
Nàng liếc nhìn phụ thân, mắt to có chút trợn lên: “Cha sao lại muốn gả con cho thiếu gia như Vậy. có phải là bởi vì... thiếu gia có tiền có thế. cho nên cha người... hừ!”
Tiểu Quản sự cả giận nói: “Thúi lắm! Cha của con là dạng người gì. con còn không biết sao?”
Hắn thở dài. lại nói: “Cha đã lớn tuổi như Vậy rồi. Chỉ có một đứa con gái như con. coi như là có cả một núi vàng, ta muốn cho ai nữa? Cha còn không phải là tính toán cho con. Thật ra cha cùng mẹ con vốn cũng không có ý nghĩ này. đừng nói thiếu gia tại nhà cũ ứng Thiên phủ từ nhỏ đã định việc hôn nhân, cho dù không có. trong thành Thanh châu có bao nhiêu đại hộ thậm chí muốn cùng Dương gia chúng ta làm thân, con so qua được thiên kim tiểu thư người ta sao? Thiếu gia muốn kết hôn thế nào cũng không tới phiên con.
Từ lúc năm trước thi Hương thiếu gia được công danh, có tư cách nạp thiếp, cha mới nổi lên phần tâm tư này. cha là muốn với xuất thân của chúng ta. tìm cho con lang quân vừa lòng đẹp dạ không dễ dàng, thiếu gia nhân phẩm tài hoa đều không nói. đặc biệt khó được là cùng con từ nhỏ thanh mai trúc mã, con nếu thật theo thiếu gia. thiếu gia có thể không thương con. nhưng cũng không thể để cho con chịu khổ?”
Hắn vuốt vuốt đầu con gái. hiền lành nói: “Trương Thập Tam ỷ vào thiếu gia sủng ái. xác thực bá đạo chút ít. Nhưng cha không tin. ở trong mắt thiếu gia. Trương Thập Tam so với cha ngươi còn có phân lượng hơn. cha muốn thay con hả giận, rất dễ dàng. Nhưng cha không thể làm như vậy bởi vì Trương Thập Tam mặc kệ có dụng tâm gì. nhưng nói vẫn có đạo lý, cho dù thiếu gia không quan tâm để cho con ở trong nhà tùy tiện, nhưng thiếu gia cũng đã hơn hai mươi tuổi muốn thành thân thì cũng là chuyện vài năm tới. chờ Dương gia có nữ chủ nhân thì còn có thể tha cho con như vậy sao? Giờ đây bắt đầu học quy củ chút ít. sau này sẽ bớt đi chút ít thị phi.
Cha là thật nghĩ cho con gái mình tìm được một chỗ chung thân cho tốt. Ài! Thật ra con cùng thiếu gia từ nhỏ đã ờ cùng một nơi. một mực vẫn giống như thân huvnh muội, cha làm sao nhìn không ra? Con xem thiếu gia là ca ca. thiếu gia cũng xem con là muội tử. cha trong lòng cũng rất rõ ràng. Cha sau khi tồn phân tâm tư này. cũng chỉ là ôm hy vọng vạn nhất, mới ở trước mặt thiếu gia nói những lời có lợi cho con. Cha đã nghĩ, vạn nhất ngày nào đó thiếu gia khai khiếu, thật thích con thì sao? Nếu thực sự có ngày đó. chính là phúc phận của con. Con những khi rảnh rồi cũng phải ngẫm lại những lời cha nói cho tốt. nếu con thật sự không có ý tứ kia. cha cũng sẽ không cố ép con. tùy duyên thôi..
Chỗ ở của Phùng Tây Huy cũng vắng vẻ. trái phải cũng không có nhà nào. Hắn chỗ ở là thuê, nhà cửa cũng không lớn. một cái nhà ngói ba gian, chính giữa là nhà chính, trái phải có một gian nội thất, phía trước có một cái sân nhỏ. Coi như là thời kỳ Tống triều bổng lộc hậu hĩnh nhất, tuyệt đại bộ phận quan viên cũng là tại nhiệm mua nhà hoặc thuê ờ. Phùng Tây Huy công khai thân phận chỉ là một tiểu quan không đáng kể ở trong nha môn Tri Phủ. chỗ ở tất nhiên không thể cao xa. thân phận chân chính của hắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ở vắng vẻ chút ít mới an toàn.
Bóng đêm thâm trầm, một bóng người uyển chuyển bay qua tường nhà Phùng Tây Huy. ở cửa sổ phòng ngủ bên phải nhẹ nhàng gỏ vài cái. Sau một lát. đèn sáng, một bóng người khôi ngô cầm ngọn đèn. chậm rãi đi về phía nhà chính. Gở chốt cửa. mở cửa phòng, một bóng người ở bên ngoài lóe lên mà vào. người cằm đèn thăm dò nhìn thoáng qua về phía ánh trăng như nước trong sân lại đem cửa phòng một lần nữa đóng lại.
Chốc lát. trong phòng ngủ ngọn đèn lại sáng lên. hai người ngồi đối diện bàn. ngồi ở đối điện Phùng Tây Huy. thình lình đúng là Trương Thập Tam. Phùng Tây Huy vì Trương Thập Tam châm chén trà lạnh, nhẹ nhàng đẩy về phía trước, có chút nhíu mày nói: “Tại sao lúc này lại tới. thích khách thần bí còn không có tin tức. cần phải được cam đoan hắn an toàn mới được".
Trương Thập Tam nói: ‘Ngoài trạch an bài hộ viện. Hạ Tầm cũng không có ở tại phòng ngủ trước kia của Dương Văn Hiên, với thủ đoạn của thích khách kia, sẽ không liều lĩnh động thủ. Nói đến. tin tức ‘Dương Văn Hiên’ hôm nay hồi phủ chỉ sợ hắn còn không biết, nếu như hắn một mực theo dõi chúng ta. biết rõ tất cả hành tung của chúng ta. thì từ lúc ờ Tá Thạch Bằng trai hắn đã nên động thủ”.
Phùng Tảv Huy trầm giọng nói: “Cận thận sẽ không gây ra sai lầm lớn. từ ngày mai trở đi. ngươi cản phải lúc nào cũng canh giữ ở bên cạnh hắn”.
Trương Thập Tam âm âm cười nói: “Tổng kỳ yên tâm. cho dù không có ngươi phân phối. ta cũng sẽ đối với hắn giám sát chặt chẽ một ít. tiểu tử này. có chút không dể bài bố”.
Phùng Tây Huy đồi sắc nói: “Tại sao. có cái gì không thuận lợi? Bị người nhìn ra dấu vết hay sao?”
Trương Thập Tam nói: “Vậy thì thật không có. chỉ có Tiếu Quản sự vừa nhìn thấy hắn thì từng hơi lộ ra dị sắc. nhưng mà cũng không còn nhìn ra cái gì. những người khác càng không vấn đề”.
Phùng Tây Huy mỉm cười nỏi: “Vậy là tốt rồi. hắn đã có thể giấu diếm được hạ nhân Dương phủ. muốn gạt qua người khác nắm chắc sẽ càng lớn”.
Trương Thập Tam lạnh, lùng nói: “Giấu diếm được người khác nắm chắc rồi. nhưng mà tiểu tử này tính tình cũng phát triển. Từ lúc trở lại Thanh châu, vào Dương phủ. tiểu tử này cũng có chút lâng lâng, nếu không có lấy đại cuộc làm trọng, đêm nay ta thật muốn đê cho hắn nếm thử thủ đoạn tra tấn phạm nhân của Trương mỗ ta!”
Phùng Tây Huy nhíu mày nói: “Sao lại nói như Vậy?”
“Đêm nay ta cố ý hướng về phía con gái Tiểu Quản sự gây sự. chế tạo cơ hội cho hắn. nhưng hắn lại có thể không chịu làm theo" Trương Thập Tam đem chuyện phát sinh ờ Dương phủ đêm nay từ đầu tới cuối nói một lần Phùng Tây Huy sau khi nghe xong ha hả cười nói: “Một tiện dân. một khi xuân phong đắc ý. đến thành cẩm tú nơi này. vào chỗ phú quý. đắc ý quên cả bản thân cũng là chuyện thường tình cuả con người, ngươi không cần để ý. hắn càng là đem mình trở thành Dương Húc chân chính, như vậy giả trang sẽ càng như. cùng đại sự của chúng ta là có lợi vô hại”.
Trương Thập Tam nhíu mày nói: “Nhưng mà... hắn không khu trục cha con Tiếu thị chuyện của chúng ta cũng sẽ không dể xử lý. Tiền tài của Dương gia một mực nắm giữ ở trong tay Tiếu Quản sự. họ Tiếu này đối với Dương Húc lại là một lòng trung thành. Có hắn ở đó. chúng ta muốn đem tài sản của Dương gia chuyển dời đến trong tay chúng ta cũng không được, cho dù để cho Hạ Tầm hạ lệnh, sự tình không hợp lý như thế. họ Tiếu cũng sẻ không nghe theo, nhưng lại sẽ phát lên lòng nghi ngờ. nói không chừng sẽ cho rằng chúng ta bức hiếp chủ nhân nhà hắn”.
Phùng Tây Huy nói: “Gấp cái gì. cứ bình tĩnh, trước mắt trước làm tốt chuyện của đại nhân, ngươi còn sợ tiểu tử kia có thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay của chúng ta sao?”
Trương Thập Tam ngẫm nghĩ, mặt giăn ra cười nói: “Đại nhân nói phải là ta nóng lòng chút ít”.
Phùng Tây Huv trầm giọng nói: “Gia sản bạc triệu của Dương gia sẽ không mọc chân mà chạy trốn Hạ Tầm chỉ là một con rối trong tay chúng ta. chi bằng tờ cung trang của hắn, hắn phải ngoan ngoãn mặc cho chúng ta bài bố. muốn đem tài sản Dương gia thu về. lúc nào cũng có thể. Nhưng mà nếu đem chuyện của đại nhân làm hỏng, có tiền cũng không có mệnh mà tiêu, có hiểu không?”
Trương Thập Tam cười khổ nói: “Đương nhiên hiểu, nhưng chúng ta tại Thanh châu đã chờ đợi lâu như vậy. ta cũng đã muốn quên ứng Thiên phủ là dạng gì rồi cũng không biết đại nhân khi nào mới có thể động thủ”.
Phùng Tây Huy thần bí cười, hạ giọng nói: “Người của ứng Thiên phủ đã tới”.
Trương Thập Tam bị dọa cho nhảy dựng: “Người đã tới? Hắn ở nơi nào. đối với chúng ta có giao phó gì?”
Phùng Tây Huy lắc đầu nói: “Còn không có. hắn là thông qua phương thức liên lạc của Cẩm y vệ chúng ta cho ta biết, chi nói cho ta hắn đã đến. muốn ta sẵn sàng chờ đợi chỉ thị của hắn. về phần người này danh tính ra sao. người ở chỗ nào. ta trước mắt còn hoàn toàn không biết gì cả”.
Trương Thập Tam là thân tín của La Thiêm Sự, La Thiêm Sự phái người đến. không cùng hắn liên lạc, trong lòng của hắn đã có chút ít khó chịu, lại thấy người nọ dấu đâu lộ đuôi, quỳ bí như thế. bất giác oán hận nói: “Tại sao làm cho thần bí như vậy. chẳng lẽ người của La Thiêm Sự đại nhân phái tới ngay cả chúng ta cũng không tin được sao?”
Phùng Tây Huy nói: “Không thể nói như vậy. đại sự như thế. cận thận một ít vẫn là nên làm”.
Hắn bùi ngùi thở dài. cảm khái nói: “Nhớ trước đây. Cẩm y vệ ta uy phong bát diện, tung hoành thiên hạ, là uy phong cỡ nào? Đáng tiếc. Mao Tương Tưởng Hiến hai vị đại nhân trước sau đột tử, Hoàng Thượng lại triệt tiêu quyền lực truy bắt. tra tấn luận tội của Cẩm y vệ chúng ta, từ đó Cẩm y vệ ta chưa gượng dậy nổi. Vốn là vĩnh viễn không ngày xuât đầu, may mắn... may mắn còn có Thiêm Sự đại nhân còn đó”.
Nói đến đây, Trương Thập Tam trên mặt cũng lộ ra thần sắc kích động: “Đúng vậy. Cẩm y vệ ta lúc trựớc khi vẫn được sử dụng để bảo vệ xung quanh, đặc phái ra lượng lớn mật điệp, sau này cứ thế gia tăng, những mật điệp này lại phát triên rất nhiều nhân viên, bọn họ hiện tại đến tột cũng là có bao nhiêu người, là những hạng người gì. Chỉ có Cẩm y vệ Chi Huy Sứ tại nhiệm cùng La Thiêm Sự hiểu rõ, cho dù hoàng đế bệ hạ cũng không biêt tường tận.
Mao Tương Tưởng Hiến hai vị Chi Huy Sứ đại nhân thân bị tai họa bất ngờ, trước sau chết bất đắc kỳ tử, rất nhiều cơ mật cũng không kịp giao phó. cũng may mắn là người duy nhất nắm giữ danh sách bí điệp chỉ còn lại có Thiêm Sự đại nhân, trong tay Thiêm Sự đại nhân còn nắm giữ lực lượng bí mật này, thì trọng chấn Cẩm y vệ mới có một đường hy vọng”.
Phùng Tây Huy trầm giọng nói: “Đúng vậy. Mao Tương Chi Huy Sứ bởi vì án Hồ Duy Dung mưu phản mà lên, Tưởng Hiến Chi Huy Sứ bởi vì án Lam Ngọc mưu phản mà lên. Cẩm y vệ hai độ huy hoàng, cùng cái này cũng có tương quan. Nói toạc ra. Cẩm y vệ chúng ta chính là một cây đao trong tay Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nếu không muôn giêt người, thanh đao chúng ta này sẽ không có ngày ra khỏi vỏ. Cẩm y vệ ta nếu muốn Đông Sơn tái khởi thì Hoàng Thượng phải lại khởi sát tâm. Thiêm Sự đại nhân đã phái người đến. đã nói là sắp động thủ. Chỉ cần chúng ta bào chế cho Tề vương nhiều chút ít chứng cớ tạo phản, thời cơ thoả đáng, Thiêm sự đại nhân phát động những ám điệp kia đem thanh thế tạo lớn, chúng ta nhất định có thể Đông Sơn tái khởi”.
Trương Thập Tam khuôn mặt đỏ lên đứng đậy: “Tuy nói chúng ta đã cài rất nhiều người xung quanh Tề vương, nhưng mà nhiêu đó cũng chỉ sợ chưa đủ để dồn vào tử địa, Hoàng Thượng giết người mắt cũng không nháy, nhưng mà đối vói các hoàng tử yêu thương, cũng đã đến tình trạng vô cùng sủng nịch”.
Phùng Tây Huy mỉm cười: “Yên tâm đi, Thiêm Sự đại nhân tính toán không bỏ sót. nhất định còn có hậu lộ. Huống chi. Thiêm Sự đại nhân vốn cũng không có mong đợi Hoàng Thượng sẽ xếp hạ độc thủ đối với Tề vương điện hạ, Tề vương làm việc có hoang đường. Hoàng Thượng cũng sẽ không tin tưởng Tề vương sẽ tạo phản, Thiêm Sự đại nhân nhưng thật ra là đem bảo áp tại..
Thân hình hắn có chút nghiêng về phía trước, nhìn chẳm chằm vào mắt của Trương Thập Tam, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Trên người... Hoàng. Thái, Tôn!”
Trương Thập Tam đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó kịp phân ứng, không khỏi ngược lại hít vào một hơi khí lạnh, thất thanh nói: “Chăng lẽ... Hoàng Thượng đã..
Phùng Tây Huy đưa tay lên môi. Trương Thập Tam lập tức cấm khẩu, Phùng Tây Huy có chút rủ mi mắt xuống, thản nhiên nói: “Hoàng Thượng xuân thu đã cao. gân đây nhiễm nhiều tật bệnh, xã tắc làm trọng, quốc gia làm đầu, có một sô việc, là phải phòng ngửa chu đáo...”
Đêm đã khuya, ỡ bên cạnh hồ nước tiếng ếch vang lên một mảng, trong bụi cò tiếng côn trùng tiếng dế kêu vang.
Tiếu Địch hai tay ôm đầu gối, lưng dựa vào cây liễu, lẳng lặng ngồi ỡ bên cạnh hồ nước. Cha cũng không phải là lần đầu nói với nàng những lời như vậy. nhớ rõ lúc thiếu gia khảo trúng tú tài. cha vui vẻ uống rượu, nàng đỡ cha thất tha thất thểu vế đến nhà, cha cùng mẹ nói thiếu gia được công danh, vừa khóc vừa cười, vừa nói. đột nhiên lại nhắc tới nàng.
Một lần đó. nàng xem như là lời say, nhưng ai biết cha sau khi tỉnh lại cũng chưa quên việc này. nhưng cha hướng về phía nàng nói vài lần. nàng cũng chỉ cười mà nghe. Phụ thân thấy nói không động được nàng, mới bắt đầu đánh chủ ý tới thịếu gia. ra tay từ chỗ thiếu gia. nhưng nàng vẫn đang không cho là đúng, trong lòng nàng, thiếu gia là ca ca. cả đời là ca ca. Nhưng mà hôm nay thái độ của thiếu gia khác lạ so với bình thường, đã kích thích nàng thật sâu. khiến nàng lần đầu tiên bắt đầu chăm chú tự hỏi.
Nàng yêu mến thiếu gia. từ nhỏ cùng vói thiếu gia thân nhất. Khi còn bé. thiếu gia luôn nắm tay nàng cùng đi ra chơi, thiếu gia vì nàng mà đánh nhau với những đứa nhỏ khi dễ nàng. Khi thiếu gia đọc sách, nàng cũng ở bên cạnh thiếu gia. chờ thiếu gia đọc sách ngủ quên, nàng mượn bút lông vẽ mặt mèo cho thiếu gia. thiếu gia cũng không giận. Khi trái cây trên cành chín, nàng thèm ăn nhưng sợ. thiếu gia đã vì nàng leo lên trên cây hái xuống, khi đó thiếu gia rất béo. rất khó để leo lên. Nhớ rõ khi đó nàng đang thấy rằng, thiếu gia đã từng miếng từng miếng đem vỏ trái cây gặm sạch sẽ rồi mới đút cho nàng ăn.
Thiếu gia, thật rất thương nàng...
Chẳng lẽ lớn lên. lại bởi vì nàng không phải thân muội muội cùa thiếu gia, bọn họ nhất định phải xa cách nhau sao? Ngẫm lại sau này thiếu gia đối với nàng sẽ không giống tốt như trước kia nữa, đến khi phủ có nữ chủ nhân, còn có thể đem nàng từ bên người thiếu gia đuổi đi. trong lòng nàng sẽ rất khó mà chấp nhận được. Nhưng mà, nhất định phải làm nữ nhân của thiếu gia, mới có thể cùng với hắn ở cùng một chỗ sao?
“Nhưng hắn là ca ca mà... ”
Tiểu Địch trên người lại nổi da gà, nàng ôm chặt hai tay. xấu hồ đò bừng cả mặt.
Đúng lúc này. nàng mơ hồ nghe được một hồi thanh âm lục đục. Tiểu Địch lặp tức cảnh giác lên. nàng ngừng thở. nhướng tai cẩn thận lắng nghe một lát. đột nhiên thăm dò nhìn lại. thì thấy một bóng người ở trong rừng trúc lóe lên. Tiêu Địch kinh ngạc trừng to măt một lần nữa nhìn lại. dưới ánh trăng trong trẻo, Chỉ có một mảng bóng trúc thua thớt, làm gi có
“Hoa mắt ? Không có khả năng, ánh mắt của mình tốt lắm mà, chẩng lẻ lại có trộm, lén lén lút lút muốn trộm, đồ của nhà mình?”
Nghĩ đến đây. Tiểu Địch lập tức hóa thân một con chó giữ nhà trung thành, tung bước đuồi theo.
Hạ Tầm lặng lẽ đến khu nhà phía tây. nơi này vắng lặng, cũng không có người ở. Trong sân có mấy gian phòng cũ là nơi để tạp vật. lối vào hầm băng dưới mặt đất là ở căn phòng đầu tiên bên trái.
Hạ Tầm cận thận quan sát mọi nơi. đối với tất cả tình huống trong phủ đềụ rõ như lòng bàn tay, nhắm mắt lại cũng có thể đi qua lại. Tiêu Địch cô nương sớm đã lẻn đến trong bóng tối ở góc nhà. Vừa rồi xem bóng người, nàng đã nhận ra người này tựa như là thiếu gia nhà mình, cho nên mới không có gọi người, lúc này Hạ Tâm quay đâu nhìn lại. Tiêu Địch nương dưới ánh trăng thấy rõ bộ dáng của hắn. quá nhiên là thiếu gia. Tiêu Địch không khỏi thâm cả kinh: “Kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt, thiếu gia lén lút chạy đến chỗ này làm cái gì?”
Trong nội viện hoàn toàn yên tĩnh, Hạ Tầm nhìn thấy bốn bề vắng lặng, liền ngồi xồm người xuống nhẹ nhàng mở ra khóa sắt cửa hẩm. rồi từ trong ngực lấy ra đồ đánh lửa cùng ngọn nến. xốc lên nắp hầm lên chui vào...
“Thiếu gia thật quỷ dị!!”
Tiểu Địch lại nổi lên da gà...
Ngày mới sáng, Hạ Tầm đã tỉnh.
Những ngày tại Tá Thạch Bằng trai, bởi vì Trương Thập Tam bất cứ lúc nào cùng như u linh xuất hiện ở bên cạnh hắn không những quyền cước đao pháp mà Hồ đại thúc dạy cho hắn không đám luvện tập. mà ngay cả ở trong phòng luyện tập vận động thể hình cũng đình chỉ. Đêm qua Trương Thập Tam đã nói hôm nay không cần dậy sớm. hơn nữa hiện tại trở về Dương phủ, hắn cũng không thể tùy ý ra vào chỗ ở của chủ nhân, Hạ Tầm lúc này mới một lẩn nữa vận động, bởi vì gián đoạn hơn mười ngày, nằm ngửa ngồi dậy. hít đất, ngồi một chân nâng người một loạt động tác toàn bộ làm xong, lại có cảm giác có chút cố hết sức.
Tiếu Quản sự đêm qua được thiếu gia phân phó. muốn hắn sáng sớm gọi mình rời giường, mắt thấy canh giờ nhanh đến. Tiếu Quản sự đang muốn tiến lên gõ cửa, đã thấy Hạ Tầm từ trong nhà đi ra.
“Tiếu thúc sớm vậy” Vừa thấy Tiếu Quản sự. Hạ Tầm liền mỉm cười.
Tiếu Kính Đường hạ thấp người nói: “Thiếu gia sớm vậy. ha ha, thiếu gia dậy mới thật đúng là sớm. lão Tiếu đang muốn gọi thiếu gia dậy. Ta phái đi gọi Tiêu Địch đến hầu hạ thiếu gia thay quần áo”.
Tiểu Địch đêm qua đã khuya, sau khi nhìn hành động quỳ dị thiếu gia đêm nhập hầm băng, vị này hiếu kỳ trở lại chỗ ở của mình mình tư khổ tưởng nửa ngày, cũng nghĩ không ra dụng ý của thiếu gia lén lén lút lút tiến vào hầm băng nhà mình. Một mình ở trong phòng ngủ suy nghĩ hồi lâu cũng không có nửa điểm đầu mối. lúc này mới ngủ thật say. Lúc này Tiểu Địch cô nương đang ngũ say mê. mơ mơ màng màng đã bị cha tóm lên.
Hạ Tầm đánh răng rửa mặt. bới đầu tóc. vừa mới ngồi xuống trên ghế. chợt nghe đến một hồi thanh âm lịch thịch. Tiêu Địch cầm một đôi giầy lá hương bồ. mít buồn ngũ lim dim đi đến, trên khuôn mặt của nàng còn mang theo một tầng ửng hồng vừa mới tinh ngủ, tóc tai còn lòa xòa một ít, trên người nàng mặc một bộ áo ngắn màu trắng, mặc một cái quân dài phủ mắt cá chân, tròng lên cặp chân nhỏ thanh tú. chi lộ ra những đầu ngón chân của nàng.
Hạ Tầm thấy nàng tiến đến, liền quay đầu lại về phía nàng cười cười. Tiểu Địch rất tự nhiên hướng về phía hắn tươi cười, cười xong mới tỉnh ra hắn tối hôm qua không chịu giúp mình, giờ đây hắn là nên giận, hắn là rất giận, thế là nàng lập tức hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên. đem cái cằm hướng lên trời. làm ra vẻ mặt chẳng thèm ngó tới.
Hạ Tầm ho khan một tiếng, hỏi: “Thế nào. còn đang tức giận thiếu gia sao?”
Tiểu Địch nghiêm mặt hừ một tiếng.
“Hôm nay dậy sớm. trong chốc lát nữa sẽ đi lên phố”.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?” Tiểu Địch ở trong cổ họng lầm bầm một câu. đẩy hắn một cái. khiến cho hắn ngồi thẳng thân thể, sau đó cầm lược sừng trâu bắt đầu chải vuốt tóc cho hắn.
Hạ Tầm tiếp tục nói: “Tề vương muốn mừng thọ. cho nên phái đi lên phố một chút, nhìn xem có lễ vật gi tân kỳ mà quý trọng hay không. Muội có muốn đi cùng ta hay không?”
Tiểu Địch bĩu môi nói: “Thiếu gia bên người không phải có Thập Tam Lang người hầu hài lòng như vậy sao. người ta không muôn đi theo hắn”.
Hạ Tầm ho khan một tiếng nói: “Vậy đáng tiếc, ta còn tưởng rằng muội thích cùng thiếu gia đi dạo phố chứ. trong lòng còn cân nhắc, nếu gặp phải thứ gì muội thích, thì mua cho muội”.
Tiểu Địch nói: “Không thèm”.
Hạ Tầm cười nói: “Được rồi nếu như hôm nay thiếu gia không cho Thập Tam đi theo, vậy muội có đi không?”
Tiểu Địch chanh chua nói: “Người ta cũng không thanh nhàn giống như thiếu gia. người ta là hạ nhân, hạ nhân phải có quy củ của hạ nhân, vẩy nước quét đình viện quét dọn phòng ốc. chăm sóc vườn hoa tưới nước... có rất nhiêu việc cần hoàn thành, nào có thời gian rảnh rỗi mà đi dạo phố. hạ nhân mà, phải cần thủ bổn phận!”
Hạ Tầm có chút buồn cười nhìn bộ dáng của nàng qua tấm gương đồng, Tiểu Địch hiện tại dáng người đã là thiếu nữ rất tiêu chuẩn trước ngực nổi lên hai đạo đường cong linh lung, da thịt của nàng cực kỳ mượt mà mềm mại. mang theo một loại mập mạp đáng yêu của trẻ nhỏ. Đứa nhỏ mập? Hạ Tầm trong lòng đột nhiên khẽ động, nảy ra ý hay.
Hạ Tầm ho khan một tiếng nói: “Không đi thì thôi, ta tự mình đi là được rồi. Ta nghe nói trên phố thời gian gần đây mới ra thứ gì đó. nghe nói sau khi uống vào. có thể eo nhỏ đi. da trắng ra, khiến cho các cô gái chỗ nào nên gầy thì gầy. nên béo thì béo. có vẻ đặc biệt thon thả đáng yêu. ừm, vật kia tên gì ta..
Tiểu Địch lược sừng trâu trong tay đừng lại. há mồm muốn đặt câu hỏi. đột nhiên cảnh giác hắn đang trêu chọc mình mà nói chuyện, thế là lại kiên quyết dừng lại. nhưng mà lỗ tai lại lặng lẽ dựng lên.
Hạ Tầm phối họp nói: “Nghe nói những vật kia chẳng những có thể làm cho thân thể người ta dáng vẻ thướt tha mềm mại. còn có thể làm cho người ta da thịt trở nên trong trắng lộ hồng, xinh đẹp vô cùng, cái gì Triệu Phi Yến. Dương Ngọc Hoàn, tất cả đều dùng qua những vật này”.
Tiểu Địch con ngươi bắt đầu sáng lên.
Hạ Tầm như quái thúc thúc đang dụ dỗ tiểu MM, rất kiên nhẫn tiệp tục dụ dỗ nàng: “Hơn nữa sau khi dùng những vật này, sẽ thây cũng không cần đói bụng, muôn ăn cái gì thì ăn đó, ăn thế nào cũng sẽ không khiến cho mình trở nên béo. những vật đó gọi là cái gì, ồ? Rõ ràng là đã trong tầm tay, ta làm sao lại nghĩ không ra? Ta muốn là nhìn thấy, nói không chừng liền nhớ lại. Bất quá ta một đại nam nhân, cũng không dùng được những vật kia, trời rất nóng, khô
Tiểu Địch lắp bắp địa nói: “Nếu.- nếu thiếu gia thật muốn để cho người ta đi cùng... Vậy người ta sẽ theo thiếu gia đi ra ngoài một chút”.
Hạ Tầm ngạc nhiên nói: “ồ. muội không phải còn có rất nhiều chuyện phải làm sao?”
Tiểu Địch đỏ mặt, xấu hổ nói': “Cái đó... à... thật ra vuờn hoa cũng không cần mỗi ngày
Hạ Tầm cố ý hỏi:‘‘Vậy đình viện? Phòng ốc thì sao?”
Tiểu Địch hận không thể một nhát bóp chết hắn. lại Chỉ có thể nghĩ một đẳng nói một nẻo mà nói: “Tưới nước quét nhà quét dọn phòng ốc. người ta chân tay yếu ớt. Thúy Vân tỷ luôn nói ta càng giúp càng bề bộn, không bằng đi theo thiếu gia ra ngoài, cầm ô che nắng cho thiếu gia. cầm chút gì đó. những chuyện lặt vặt này vẫn làm được. Cha thường nói. tay chân nhanh nhẹ cần làm những chuyện phù hợp với khả năng..
Hạ Tầm hắc hắc nỡ nụ cười.
“Thiếu gia, mới sáng sớm đã đi đâu vậy?”
Vừa thấy Hạ Tầm đẫn theo Tiểu Địch đi ra ngoài, Tiếu Quản sự vội chào đón hỏi.
Hạ Tầm đơng đưa quạt xếp. rất tiêu sái nói: “À. ta dẫn Tiểu Địch đi ra ngoài tùy tiện dạo chơi”.
Tiếu Quản sự nói: “Thiếu gia, người còn chưa có dùng bữa sáng..
Hạ Tầm nói: “Ta cùng Tiểu Địch ở bên ngoài tùy tiện kiếm cái gì đó là được rồi. thừa dịp buổi sáng mát mẻ. đi thôi đi thôi”.
Tiếu Quán sự trơ mắt nhìn hai người đi xa. đột nhiên nở nụ cười. Đây là tình huống gì? Chuyện tốt đây! Chẳng lẻ tối hôm qua nói một phen như vậy, con gái rốt cuộc đã khai khiếu? Hay nói... thiếu gia khai khiếu, hay là... hai người cùng một chỗ khai khiếu? Cũng khó mà nói. Còn nhớ lúc trước khi mới quen mẹ của nó. hai người ai cũng chướng mắt ai. cả ngày cãi nhau, đột nhiên có một ngày ánh mắt nhìn nhau lại có chút khác với thường ngày. Ái... thứ này. thật là huyền diệu...
Hạ Tầm không khiến cho tiểu lo ly thất vọng. Hắn đem toàn bộ bí kíp trắng đẹp của Tụ Nhi cô nương Thanh La viện truyền thụ cho Tiêu Địch, còn có cả bí phương giảm béo cũng xuất từ trong tay Tụ Nhi cô nương.
Lúc trước bởi vì An viên ngoại ra tay rất hào phóng, còn nói cái này chỉ dùng để cho con gái của mình dùng, Tụ Nhi cô nương cũng không biết An viên ngoại có con gái hay không, chi nhìn dáng người hắn. nhắm chừng con gái bảo bối của hắn không chỉ là màu da hơi đen. Nàng tại Thanh La viện cũng không phải hồng cô nương được người sủng ái nuông chiều, không khỏi phát lên đồng bệnh tương liên ý. cho nên đem nàng không những xuất ra toàn bộ những phương pháp làm trắng của mình ra, còn đem phương phép giảm béo mà mình nắm giữ đưa ra luôn, ví dụ các loại thuốc dể uống như trà lá sen, cháo đông qua.
Những phương thức này thật có hiệu quá làm gầy. Tụ Nhi cô nương bản thân vẫn sử dụng, chỉ là vấn đề thể chất trời sinh, ở trên người nàng thể hiện cũng không rõ ràng. Nhưng những phưong phép lại rất có hiệu quả, bởi vì các phương phép làm đẹp cũng không phải là trọng điểm của y học lúc đó. cho nên các lang trung tọa tràng trong các tiệm thuốc cũng chỉ là kiến thức nửa vời thậm chí hoàn toàn không biết, còn đối với các dân chúng bình thường mà nói, đối với niên đại thông tin tin tức trao đổi cực kỳ kém này, bọn họ đối với tin tức về phựong diện này càng khó có chỗ rõ ràng. Cũng chỉ có trong thanh lâu kỹ phường coi trọng nhất sắc đẹp. hơn nữa nhiều đời kiên trì bền bỉ đối với sắc đẹp tiến hành nghiên cứu. khai phá, hoàn thiện tích lủy. tri thức làm đẹp mới có thể phát dương quang đại.
Cho nên Tụ Nhi cộ nương sao cho An viên ngoại những phựong pháp này, Tiểu Địch bình thường mặc dù cố tình nghe ngóng tìm kiếm, cũng không thể biết được, chờ khi được chúng, thật làm cho nàng như nhặt được chí bảo. Hạ Tâm thật cũng không có lừa gạt nàng, bởi vì Tiểu Địch mập theo kiểu đứa nhỏ căn bản không phải vấn đề. dùng các phuong phép này cải thiện thoáng cái phương pháp ẩm thực cùa nàng là được, để nàng đở phải tự bỏ đói mình. Nàng vốn hoạt bát hiếu động, hẳng ngày thề lực vận động cũng không ít. đợi nàng đến tuổi. dáng người có lồi có lỏm tất nhiêu là sẽ xuất hiện.
Hai người ở bên ngoài ăn sáng, sau đó đi đông đi tây dạo chơi mua sắm xong rồi. lại ở bên ngoài ăn cơm trưa rồi mới trở về. Vào cửa phủ, Hạ Tầm lập tức nói: “Đi một chuyến nầy ta một thân toàn là mồ hôi. muội mang mấy thứ đó cất đi. sau đó an bài phòng tắm, ta muốn lập tức tắm rửa”.
Tiểu Địch chiếm được chỗ tốt như ý. thiếu gia còn hào phóng mua về chọ nàng rất nhiều phối liệu, đồ ăn, cô gái nhỏ trong lòng đã nhận định đây là thiếu gia đang biến tướng hướng về phía nàng xin lỗi. đối với Hạ Tầm một chút oán khí sớm đã tan thành mây khói, nghe xong phân phó. nàng thật vui vẻ đáp ứng một tiếng, liền ôm đồ chạy về phía chỗ ở của mình.
Tiểu Địch vừa mới ròi đi, vẻ lười biếng trên mặt Hạ Tầm lập tức không thấy, hắn cảnh giác quét mắt liếc nhìn mọi nơi. con ngươi đen láv tựa như một con báo mới phát hiện ra con mồi. lợi hại mà nguv hiểm.
Đình viện thật sâu, một mảng vẳng vẻ. chỉ có tiếng ve kêu.
Lúc này vừa qua khỏi buổi mai đúng là thái đương nóng nhất, cũng là người ta vừa mới dùng bữa trưa buồn ngủ nhất, lúc này người đại đa số cũng không đi lại dưới ánh mặt trời mà là ở trong phòng tiêu thực. Đồng thời hạ nhân Dương gia cũng không phải rất nhiều, cho nên vào khoảng thời gian này ở trong sân căn bản không có người đi lại. đây chính là lý do mà Hạ Tầm lựa chọn lúc này trở về.
Vừa thấy bốn bề vẳng lặng. Hạ Tầm lập tức đi mau vài bước, rất nhanh nhập vào bụi cỏ dại ở khu nhà phía tây. đến khi Tiểu Địch cô nương buông đồ. kêu vài hạ nhân hầu hạ tắm rửa tới vườn hoa trong hậu viện. Hạ Tâm đã vững vàng đứng chờ ở nơi đó.
Tất cả đã sẵn sàng, hiện tại chi đợi đến khi con mồi chủ động bước vào bẩy rập mà hắn đã thiết lập ra!