" Phốc"
Nhưng vào lúc người này tựa hồ như phải chết, một đạo kim quang chói mắt từ trước ngực nàng hiện lên, trong nháy mắt bắn ra, nhất thời đưa tay cầm trường kiếm của Lý Dịch hung hăng bắn bay ra ngoài.
Trường kiếm trong tay, theo độ bắn đánh sâu vào, hung hăng rút đi ra, một cỗ máu tươi thật lớn bắn theo ra.
" Phốc…"
Phun ra một ngụm máu lớn, hắc y nữ nhân thân thể lảo đảo vài cái, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chân trái tràn ra vết máu đầm đìa, mái tóc thật dài theo trước nghiêng đầu tán rơi xuống, che dung nhan tái nhợt tuyệt mỹ.
Giờ khắc này lảo đảo, khiến cho nàng đột nhiên phát lực dưới chân, nhịn xuống sự xúc động muốn phun ra thêm một ngụm máu, hắc y nữ tử thay đổi thân thể, lảo đảo hướng phương xa chạy đi cực nhanh, mà ánh mắt khi quay đầu lại, cũng u oán và tăng hận!
" Ngươi dám lừa gạt ta, một ngày nào đó, ta khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!" Vẫn là thanh âm thanh thúy như chim hót như cũ từ xa xa truyền đến, đúng lúc này, bên trong cũng chất chứa hận ý vô cùng.
Lý Dịch chật vật đứng lên từ trong phế khu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía xa xa, như vậy cũng không chết được?
Mà Lý Nhưng, cũng bị kinh biến trong nháy mắt này làm cho có chút phát mộng, hồi lâu phục hồi tinh thần lại, cũng không phải bị lực cường đại uy lực của kim quang nọ làm cho kinh hãi, mà là vì thủ đoạn tàn nhẫn của Lý Dịch.
Trước, lúc hắc y nhân nọ nói sẽ buông tha cho hai người, đã hoàn toàn không có sát ý, là có thể tin tưởng được, nhưng Lý Dịch còn có thể xuất kỳ bất ý hạ độc thủ, cảnh này khiến cho Lý Nhưng cảm thấy rất khiếp sợ tâm trạng tỉnh táo của Lý Dịch.
Bất quá, thân ở giang hồ, như vậy cũng là cam đoan có thể sống sót, Lý Nhưng cũng không giận mà ngược lại vui, bởi vì hắn rốt cuộc xác định, Lý Dịch, đã phát triển, đã trưởng thành!
" Dịch nhi, ngươi không sao chứ?" Lý Nhưng lúc này đi tới bên người Lý Dịch, đỡ lấy hắn, ân cần hỏi.
" Phốc.." Phun ra một ngụm máu ứ do kình khí kim quang bắn ngược, trong lòng Lý Dịch cũng là cực đoan khiếp sợ, chỉ là hắn trầm giọng nói: " Nghĩa phụ, người đừng lo lắng, không có việc gì đâu, chỉ là nơi đây không nên ở lâu, chúng ta vừa đi vừa nói." Lý Dịch ho khan hai tiếng, lúc này cùng Lý Nhưng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hai người cũng hướng tới phương hướng của hắc y nữ tử kia đi theo.
Lấy ý nghĩ của Lý Dịch, nếu có thể bắt được nữ tử này, định sẽ giết, nếu bắt không được, chính mình cũng có thể rời đi nơi này.
Chỉ là truy tìm trên một đoạn đường, cũng không nhìn thấy nữ tử đó.
Nhưng, hai người cũng không có uể oải, chỉ là đi thêm một khoảng cách, lại lựa chọn theo một phương hướng khác – phương Tây.
Trên đường, Lý Dịch vẫn trầm mặc không nói, mà Lý Nhưng, cũng là cẩn thận đề phòng bốn phía, đồng dạng có vẻ rất là trầm mặc.
Hai người tựa hồ đang khắc ý tránh đàm luận sự kinh khủng của kim quang.
Vừa hoặc là, hai người cũng không có năng lực tiếp nhận sự thật bị kim quang bức lui.
Rốt cuộc, Lý Dịch vẫn còn nhịn không được, hắn có thể từ địa cầu với xã hội hiện đại, sống lại tại tinh vực giang hồ cổ đại không biết tên, việc quỷ dị như vậy, cũng có thể gặp gỡ, cái gì thần tiên yêu quái, trong lòng Lý Dịch cũng có chút tin.
Hơn nữa, trước khi gặp đoàn kim quang nọ, cũng càng làm cho hắn có thể khẳng định, thế giới này, phức tạp hơn xa sự tưởng tượng của hắn rất nhiều!
" Dịch nhi, ngươi đang suy nghĩ đoàn kim quang nọ sao?" Lý Nhưng có thể nhìn thấy tâm tình bất định của Lý Dịch, thiếu niên mới mười ba tuổi, trên mặt một cỗ lãnh lệ, đúng là như thế khắc sâu, nhất thời trong lòng cảm thấy đau xót.
" Nghĩa phụ, đó chính là truyền thuyết hộ thân phù có thể bay lên trời độn dưới đất hay sao?" Lý Dịch tỉnh táo hỏi.
" Cái này, hẳn là không phải, những vật trong truyền thuyết đó, sớm đã thành tuyệt tích trăm ngàn năm, nơi nào dễ dàng gặp như vậy, hộ thân phù, lại hẳn là do cao thủ cấp bậc vũ thánh, dùng tiên thiên linh khí của bản thân tụ tập, từ đó tuyên khắc ra một loại thủ thần phù duy nhất, có thể ở trong lúc nguy hiểm trước mắt bảo vệ cho tâm mạch, làm cho miễn qua được một lần công kích phá hư tâm mạch lớn nhất.
Mặc dù chỉ là thủ thần phù, nhưng cũng là có thể gặp mà không thể cầu, hôm nay trong mấy ngàn năm qua, nếu là vũ thánh, cũng không từng nghe nói qua bao giờ, tựa hồ cũng đã sớm tuyệt tích.
Chỉ là thật không ngờ, một nữ lưu của Đường môn, đúng là có vật xa hoa như vậy ở trên người."
Lý Nhưng phân tích, cũng đưa một ít hiểu biết của hắn về những cao thủ cấp vũ thánh nói ra.
Một hồi lâu, Lý Dịch cũng không có nói gì.
Ngay trong lúc Lý Nhưng lo lắng, Lý Dịch đột nhiên kiên định nói: " Ta nhất định sẽ trở thành vị vũ thánh thứ nhất trong ba ngàn năm nay!"
Lý Nhưng nghe nói như thế, thân thể cũng hung hăng run lên, nói: " Hảo hảo tu luyện, nghĩa phụ tin tưởng, ngươi nhất định sẽ có ngày đó."
Lý Dịch gật đầu, lập tức hai người tìm một chỗ ẩn nặc trong rừng rậm, bắt đầu tu luyện khôi phục sự tiêu hao của thân thể.
….
" Xuy…xuy.."
Chân khí lưu chuyển, cực nhanh đánh sâu vào những huyệt vị của thân thể, sự lưu tốc, đã trải qua từng được tăng cao, giờ phút này thậm chí đã đạt tới cực hạn.
Trong kinh mạch, giống như là có ngọn lửa đang thiêu đốt lên, đau đớn, đau đớn nóng rực, từng đợt đánh sâu vào thần kinh của Lý Dịch.
Cơ thể run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh cuồn cuộn hạ xuống, nhưng Lý Dịch cũng gắt gao cắn răng, toàn tâm tu luyện, hoàn toàn không để ý tới sự thống khổ tồi tàn trong thân thể.
Một lần rồi lại một lần tu luyện.
Kinh mạch, từ bắt đầu bốc lửa, đau đớn, rồi vỡ tan, sau đó đến chết lặng…
Lần lượt, hoàn toàn không để ý thân thể thừa nhận lực tu luyện công kích, Lý Dịch điên cuồng khổ tu.
Muốn tu luyện Phách Kiếm Đạo, muốn lấy huyết nhục tu luyện thành kiếm, khó khăn trong đó, thống khổ trong đó, quả thật không thể nói hết.
Nhưng Lý Dịch, cũng không có một chút ý hối hận nào.
Kiếm Hồn Đạo đệ nhất trọng, kiếm ý, tầng thứ nhất hoàn toàn nắm hết thành thục, đang không ngừng đánh sâu vào những huyệt vị, trong lúc còn chưa phát giác, liền tiến vào kiếm ý tầng thứ hai.
Kiếm ý tầng thứ hai, nghiêm khắc mà nói, chỉ là xâm nhập thêm một ít trong kiếm ý, năng lực ném kiếm, cũng cường đại thêm vài phần, đương nhiên, tương ứng như vậy, đối với thực lực bản thân tăng lên, cũng tăng cường thêm vài phần.
Giờ phút này, Lý Dịch thậm chí có thể cảm giác được, chính mình đã đặt chân lên cảnh giới của cao thủ nhị lưu, lúc này, là chính thức trở thành nhị lưu cao thủ thật sự!
Đây chỉ là một loại cảm giác, một loại cảm giác tự tin, mặc dù thực lực cũng không phân biệt sáng tỏ, nhưng loại cảm giác này, Lý Dịch đối với thực lực của chính mình, có vài phần hiểu được.
Lý Phù bôn ba trên đoạn đường, không chút nào để ý đến hình tượng của chính mình, vốn, cô gái này rất yêu sự sạch sẽ, giờ phút này cũng rất lạc phách đang đi xuyên trong rừng.
" Dịch ca ca, Dịch ca ca, huynh đang ở nơi đâu? Ở nơi đâu a…"
Thanh âm có chút khàn khàn, từ yết hầu nho nhỏ phát ra, thanh âm này, ai ngờ được lại là thanh âm của một cô gái chỉ mới mười một tuổi.
Bộ dáng tiều tụy và lạc phách như vậy, bất luận kẻ nào nhìn thấy, đều không chỉ đau lòng.
Tiếng kêu gọi như vậy, vẫn hướng theo phía trước kéo dài, thẳng đến, thanh âm từ từ trầm thấp, không rơi xuống.
Như vậy chẳng biết uể oải xuyên qua rừng bao lâu, rốt cuộc sau khi ra khỏi rừng rậm, phía trước hiện ra một con đường nhỏ, đường nhỏ này uốn lượn theo phương hướng phía trước, mà phía trước, cũng là một con đường lớn có chiều rộng chừng năm thước.
Trên đường lớn, đã có chút giang hồ nhân sĩ lui tới, phía trước đường lớn, hiện ra một hình ảnh của một trấn nhỏ phồn hoa.
Trong một khắc Lý Phù đi ra khỏi rừng rậm, nhất thời liền ngừng chân, nhìn thân thể mình một chút, sờ sờ vào chiếc túi không thấm nước, bên trong có hai trăm ngân phiếu, tựa hồ vẫn còn hoàn hảo như thế, Lý Phù rốt cuộc an tâm được một chút.
Tìm một nguồn nước, Lý Phù nhìn bộ dáng của mình một chút, tán loạn mang theo mùi khét mái tóc bị đốt trọi, đã hoàn toàn không còn hình dáng, trên mặt may là không bị thương, cũng là sắc mặt tái nhợt cực kỳ, toàn thân một thân hồng bào, cũng là vì máu tươi thấm vào, sau đó khô cạn, cho nên hiện xuất ra màu tím.
Lý Phù trầm trầm thở dài một tiếng, lúc này, nàng nhớ tới lúc nàng còn thơ ấu, Lý Dịch có kể cho nàng nghe chuyện giang hồ nữ nhân, nghĩ giang hồ hiểm ác, nhất thời trong lòng có cảm xúc.
Nhìn trường kiếm trong tay một chút, rơi vào đường cùng, Lý Phù đành phải đem mái tóc xinh đẹp của mình, lấy trường kiếm cạo đi, đầu trọc trắng nõn, liền hiển lộ ra.
Tiếp theo, Lý Phù lại lấy trường kiếm chặt đứt một đoạn tóc, dùng mủ cây, dán vào môi trên…
Như vậy một phen giả dạng, Lý Phù đã hóa thành bộ dáng của một thiếu niên tiểu sa di đầu bóng loáng.
Đương nhiên, tiểu sa di rất là thanh tú.
….
Đi tới trong trấn, Lý Phù mới biết được, trấn này, tên là Lạc Phượng Trấn, đồn đãi rằng, trong trấn này tại thật lâu trước kia có Cửu Thiên Phượng Hoàng rơi xuống, hóa thành mỹ nữ hình người, gả cho một nam tử địa phương làm vợ, mà tên Lạc Phượng Trấn này, cũng vậy mà có.
Đi tới trên trấn, tuyển một địa phương tương đối sáng sủa, Lý Phù dùng trường kiếm khắc lên một đóa phù dung dấu hiệu, sau đó lúc này mới đi tới một tiệm mua một bộ quần áo nam nhân, sau đó tìm một khách sạn, tuyển một gian phòng, đi vào trong.
Tắm rửa xong, sắc trời đã từ từ tối xuống, mới vào mùa hạ, thời gian ban ngày cũng dài hơn, sắc trời lờ mờ xuống, liền có thể nói sáng sủa, nhưng giờ phút này, đã có chút ám xuống.
Thay đổi một thân áo dài màu xanh, lưng đeo trường kiếm, mặc dù có chút chẳng ra hình dáng gì, nhưng thiên hạ to lớn, tiểu sa di đeo kiếm đi giang hồ, cũng không có gì kỳ quái, bởi vậy cũng không có gây cho người chú ý.
Lấy sự thông minh của Lý Phù, cách làm như vậy, thứ nhất cũng là tránh né sự đuổi giết của đại ca, thứ hai là vì ẩn nặc thân phận.
Mặc dù mới mười một tuổi, nhưng là Lý Phù bất luận so với kẻ nào đều hiểu được, trong giang hồ có giết chóc, đều là dựa vào quyền lực và địa vị, mà muốn có được điều đó, liền phải xem thực lực, mà tăng lên thực lực, đơn giản là linh đan diệu dược, công quyết cao thâm.
Bởi vậy mấy thứ này, nếu không có hiện thế thì thôi, một khi hiện thế, liền lập tức một hồi huyết vu tinh phong( gió tanh mưa máu).
Lý Phù có thể hiểu được, cho nên với thân phận của chính mình, lại càng ẩn nặc rất sâu, lộ ra chòm râu nhàn nhạt, phối hợp với gương mặt tái nhợt, đây chỉ là một tiểu hòa thượng đang bị bệnh mà thôi!
Ngồi xuống một khách điếm, người cũng không nhiều lắm, tụm năm tụm ba một bàn, có rượu, trường đao được thả trên bàn, lại có sát ý, có lúc uống rượu trong tay còn cầm chặt trường đao, cũng có một đám người châu đầu lại đàm luận việc cơ mật gì đó, trường kiếm cũng cầm chặt trong tay.
Mà đúng lúc này, hai gã mặc áo đen, đầu đội nón bồng dìu một gã đầu đội khăn che mặt, mặc trường bào màu đen đi vào.
Ba người vừa tiến đến, điếm tiểu nhị vừa muốn há mồm hỏi, trường kiếm trong tay người áo đen đã đột nhiên bắn ra, chĩa thẳng vào cổ điếm tiểu nhịn thấp nhỏ.
" Một căn phòng chữ thiên, ba phần thức ăn thượng đẳng, làm nhanh, nếu không, giết không tha!" Thanh âm trầm thấp cố ý ghìm xuống tê ách, hơn nữa vết máu trên người áo đen nọ thật rõ ràng, cảnh này làm cho Lý Phù lưu ý đến ba người này.
Nàng nhớ rất rõ ràng, đêm qua, sát chiêu của người áo đen, thủ đoạn tàn nhẫn cực kỳ, mà giờ phút này, Lý Phù mặc dù không xác định, nhưng cũng âm thầm lưu ý.
….
" Nghĩa phụ, địa phương gần nơi này nhất là Lạc Phượng Trấn, có thể Đường môn đại tiểu thư nọ, đã tiến vào Lạc Phượng Trấn. Bị trọng thương như thế, nhất định phải tìm dược vật tốt để trị liệu, như vậy chúng ta chỉ cần đi Lạc Phượng Trấn tra xét, liền có thể biết ngay." Lý Dịch phân tích nói.
Lý Nhưng gật đầu: " Dịch nhi, vậy Phù nhi, chúng ta không tìm nữa sao?"
" Tìm, tự nhiên phải tìm, Phù nhi nếu không có việc gì, với sự thông minh của nó, tất nhiên sẽ lưu lại ấn ký, chúng ta đi đến Lạc Phượng Trấn, liền tìm một chỗ hẻo lánh, lưu lại ấn ký đặc thù, sau đó ở Lạc Phượng Trấn chờ đợi Phù nhi, tính ra, Phù nhi mặc dù ngây thơ thuần phác, nhưng tâm chí kiên định, ngoài mềm trong cứng, hẳn là sẽ cát nhân thiên tướng thôi." Lý Dịch mang theo vài phần tự an ủi.
" Ân, hy vọng như thế, thiếu gia, chúng ta đi thôi, thân thể của ngươi, đừng lo…" Lý Nhưng đau lòng nhìn thoáng qua Lý Dịch, nhìn sắc mặt trắng bệch, cùng mồ hôi không ngừng rơi xuống trên trán, tâm của Lý Nhưng lại thêm một trận kinh luyện.
" Không có việc gì, tổ tiên Lý Ngạo Thiên tu luyện công quyết, tự nhiên là như vậy, nếu chỉ điểm ấy đau khổ mà ta không chịu được, tương lai làm sao đối mặt với sự khiêu chiến của giang hồ, lại như thế nào thành tựu vũ thánh huy hoàng?" Ánh mắt Lý Dịch kiên định, giọng nói kiên quyết.
Lý Nhưng nhất thời có vài phần xúc động, trong lòng năm mùi vị sinh ra: " Dịch nhi, tu luyện có thể, nhưng cũng phải chú ý thân thể, dù sao, thân thể mới là căn bản, quá sớm tạo tiềm lực nghiền ép, sau này chỉ sợ là thánh thể cũng không cách nào thừa nhận nữa…"
Lý Dịch khẽ gật đầu, cũng không trả lời, trước tiên đeo huyền thiết kiếm, đi tới phía trước.
Lý Nhưng chỉ đành thở dài, đi theo phía sau Lý Dịch.
….
Đêm, đã xuống tới, trong khách sạn giờ phút này đã lóe ra ngọn đèn màu vàng, ngọn lửa nhảy nhót.
Một đám người, còn đang uống rượu, một đám người, vẫn đang nói chuyện như trước.
Giờ khắc này, ngoài cửa sổ gió bắc đang rền rĩ thổi qua, cửa khách sạn đột nhiên bị người một cước đá văng.
….
Cánh cửa khách sạn, ầm ầm sụp đổ, một người mặc trường sam màu đen, lưng đeo trường đao, trên mặt có hai vết sẹo đao rất rõ ràng, dưới ngọn đèn màu vàng, lóe ra hàn quang âm sâm dữ tợn.
Người này tráng kiện, dùng một cây trâm màu đen giắt trên đỉnh đầu, cuộn tóc lên, hai lọn tóc dài từ hai màng tang hạ xuống, che đi vài phần dung mạo, hiện ra vài phần lãnh khốc.
Một phương bốn vị đại hán đang lúc uống rượu cơ hồ đồng thời đột nhiên bắn lên, trường đao trong tay hung hăng rút đi ra, phát ra một trận quang mang rin rít.
Mà mặt khác năm người đang bàn chuyện cơ mật, cũng đồng dạng sắc mặt biến đổi, tay phải chụp trường kiếm, cũng trong nháy mắt rút ra, cơ hồ cùng chĩa tới hướng người đang tiến đến.
" Giao ra ( Tu La Mị Ảnh), nếu không, chết!" Giọng nói thập phần lãnh lệ, thập phần trầm thấp, cũng là mang theo một cỗ sát khí cực đoan khổng lồ.
Trường đao sau lưng khẽ run lên, sau đó trong ánh mắt tàn nhẫn của mấy người, nam tử áo đen này, tay trái đưa ra sau lưng, cự đao được thong thả rút ra, mà sắc mặt của mọi người, cũng trong nháy mắt này, trở nên cực kỳ trầm thấp.
" Tu La Mị Ảnh, không có trên người Tiêu Dao Ngũ Tán Nhân chúng ta! Không liên quan chuyện của chúng ta, Huyết Ẩm Cuồng Đao Đao Vô Ngân, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, chúng ta liền rời đi, không ở nơi này quấy rầy nữa." Năm người vốn sắc mặt trầm lệ, trung niên nam tử giống như là thủ lĩnh, cầm trường kiếm trong tay, ra vẻ cung kính nói.
" Không vội…có ở trên người các ngươi hay không, bây giờ còn không xác định, cho nên người trong khách sạn này, tạm thời toàn bộ cũng không thể đi!" Đao Vô Ngân vô tình nói, trường đao trong tay đã nhẹ nhàng quẹt trên mặt đất, mũi đao, tiếp xúc nhẹ vào mặt đất, cũng bắn ra những đốm hỏa tinh.
Hai đám người đều biến sắc, mặt khác bốn người không nói gì, chỉ là ánh mắt thập phần cảnh giác và phẫn nộ, mà Tiêu Dao Ngũ Tán Nhân, vị thủ lĩnh sắc mặt lạnh lẽo nói: " Đao Vô Ngân, ngươi chớ khinh người quá đáng, đại tán nhân ta nói, có khi nào giả dối, hừ, ngươi cũng đừng quá mức cuồng ngạo, núi cao còn có núi cao hơn, thế giới này, cũng không phải chỉ ngươi là thiên hạ đệ nhất!"
" Cuồng ngạo…ha ha ha, Tiêu Dao đại tán nhân là ngươi sao?" Đao Vô Ngân trên mặt không chút phản ứng, lãnh lệ nói: " Đúng, là tại hạ!" Vị đại thủ lĩnh ưỡn ngực, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn chằm chằm Đao Vô Ngân.
" Chết!" Đao Vô Ngân nhẹ phun ra một chữ, thân thể rồi đột nhiên bắn ra, hóa thành một đạo tàn ảnh kinh hồng, " bá" một tiếng, liền xuất hiện ngay trước người Tiêu Dao đại tán.
Trường đao trong tay, trực tiếp một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, chiêu thức không có gì phức tạp, đơn giản, trực tiếp, rất nhanh.
" Phốc…"
" Khách sát.."
Thanh âm đầu lâu vỡ vụn, đao phong xuyên thấu thân thể đồng loạt truyền ra, hai thanh âm dung hợp thành một, trong nháy mắt, hung hăng đánh vào thân tâm của tất cả đao khách kiếm khách ở đó.
Mọi người trong tâm lý run lên, liền nhìn thấy một cỗ nhiệt huyết phun ra, tương dịch màu trắng, quay cuồng, lộ ra từ đỉnh đầu của đầu lâu chảy ra, màu trắng, màu vàng, huyết sắc tinh hồng chất lỏng, nhất thời tràn đầy đất.
Tiếng kêu thảm trước khi chết nọ, cộng thêm thanh âm trường đao chém thành hai nửa ngã xuống đất, phối hợp với hiện trường trắng xóa, trong lúc nhất thời, tràng diện máu tanh đến cực đoan.
" A…"
Trong nháy mắt, trong khách sạn không ít tửu khách đều lớn tiếng ói ra, mà bốn người khác của Tiêu Dao Ngũ Tán, cũng ngốc sững, trong nháy mắt, toàn bộ những ánh mắt đều đỏ rực!
Đó là đại ca của bọn họ! Duy nhất chân thành đại ca, cái gì cũng nghĩ cho bọn họ!
Chỉ như vậy đã chết, chỉ như vậy đã bị Huyết Ẩm Cuồng Đao Đao Vô Ngân một đao giết chết!
Cừu hận, phẫn nộ, điên cuồng…
Vô số khí khuyết sát, nhất thời từ trong cơ thể bốn người dũng xuất.
" Đao Vô Ngân, ta muốn giết ngươi!" Tiêu Dao Tứ Tán Nhân lúc này cuồng nộ quát to, điên cuồng hướng tới Đao Vô Ngân vọt tới.
Trên mặt Đao Vô Ngân hiện lên một tia tươi cười tàn bạo, trường đao trong tay như tia chớp xẹt qua, nhất thời, liên tiếp những tiếng đao ngân quỷ dị xuyên thấu qua thân thể bốn người, trực tiếp mạt sát ngay trên cổ họ.
" Phốc…"
" Phốc…"
…
Liên tiếp bốn âm thanh, sau đó thanh âm " đông" đầu người rớt xuống.
Giữa sân, vừa là một phen tử tịch, những người vừa mới nôn ói, giờ phút này ngay cả hành động ói mửa, đều nhịn xuống, cả người si ngốc đứng chết trân, sợ sau một khắc, đại đao huyết sắc này, sẽ cắt ngang cổ chính mình…
" Ta đếm mười tiếng, không giao ra " Tu La Mị Ảnh" thì người trong khách sạn, toàn bộ phải chết!" Đao Vô Ngân một tiếng quát, cả người đã trở lại đứng ngay cửa khách sạn, trường đao lần nữa đứng trên mặt đất, mũi đao, đang chảy xuôi máu hồng đỏ tươi.
" Mười!"
" Chín!"
" Nhị đường chủ, làm sao bây giờ?" Một trong bốn gã đại hán, sắc mặt tái nhợt hỏi nam tử mặc áo giáp màu xanh.
Nam tử nọ khẽ chau mày, cũng không nói gì.
Trường đao trong tay gắt gao cầm chắc, người này đi ra vài bước, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn chằm chằm Đao Vô Ngân, nói: " Tu La Mị Ảnh, chúng ta cũng không có, nếu có, chúng ta còn ở lại chỗ này sao? Đao Vô Ngân, tại hạ chính là Hổ Sát Môn huy nhị đương gia đệ nhất đường Hổ Kính Huy, còn hy vọng Đao Vô Ngân đại hiệp cho Hổ Sát Môn một lần mặt mũi."
Dứt lời, đại hán gọi là Hổ Kính Uy này, ánh mắt trầm xuống nhìn chằm chằm Đao Vô Ngân.
Trên mặt Đao Vô Ngân cũng như cũ không tỏ vẻ gì, tựa hồ căn bản không có nghe thấy gì, chỉ tiếp tục đếm.
" Ba!"
" Hai!"
" Một!"
" Tốt lắm, nếu không người nào giao ra Tu La Mị Ảnh, người trong khách sạn này, chết hết đi! Hổ Sát Môn? Hổ Kính Uy, bốn người các ngươi đứng sang một bên, sau khi ta giết sạch người của nơi này, lục soát được Tu La Mị Ảnh, các ngươi, liền có thể đi rồi!"
Đao Vô Ngân có chút trầm giọng nói.
Sắc mặt Hổ Kính Uy có chút trầm xuống, bất quá cũng tự biết không phải là địch thủ của Đao Vô Ngân, nhất thời chỉ có thể thành thật ngồi xuống bàn, buồn bực uống rượu.
…
Bên ngoài vang động, sớm đã làm Lý Phù bừng tỉnh, bất đắc dĩ, ở dưới cảnh ngộ này, Lý Phù không có lựa chọn nào khác.
Huyết Ẩm Cuồng Đao Đao Vô Ngân, trên giang hồ, tên hung mãnh đến tột đỉnh, kẻ khác văn phong táng đảm, nhìn thấy gã là nhượng bộ lui binh.
Mà cái gì gọi là Tu La Mị Ảnh, Lý Phù lại chưa bao giờ nghe nói.
Chỉ là lúc này như vậy, có lẽ, không chỉ có muốn chết, còn tựa hồ cũng bị người bắt cởi quần áo lục soát, Lý Phù trong lúc nhất thời rất là bất đắc dĩ.
Bây giờ, còn muốn chạy, cũng đã đi không được nữa.
Muốn tránh, cũng không trốn được, nên làm cái gì bây giờ?
Trong lúc nhất thời, ngay cả người thông minh như Lý Phù, cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể nhìn ác ma nọ đang lục soát từng gian từng gian phòng, ngẫu nhiên có người nhân cơ hội thoát đi, đều trong nháy mắt " hưu" vài tiếng, bắn ra vài Mai Huyết Đinh, đem người nọ toàn thân cao thấp xuyên thủng vào các tử huyệt, làm cho người đó chết ngay đương trường!
Thủ đoạn như vậy, làm Lý Phù cũng một trận kinh hoàng, thật sâu nhớ tới chính ca ca của mình, ánh mắt Lý Phù một trận cô đơn, một trận tuyệt vọng.
….
Khi đến Lạc Phượng Trận, thì trời đã rất tối, mặc dù như thế Lý Dịch vẫn còn cẩn thận tra xét một chút sân vách tường hẻo lánh, quả nhiên ở một chỗ phát hiện một dấu hiệu của hoa phù dung.
Mà dấu hiệu phù dung này, là một dấu phù dung đang nằm ngủ, lúc này trong lòng Lý Dịch khẽ động, liền đã đoán ra Lý Phù đang chờ hắn tại khách sạn.
Khách sạn, khách sạn tại Lạc Phượng Trấn, liền chỉ là một tòa Lạc Phượng khách sạn, cho nên muốn tìm được Lý Phù, đã rất là dễ dàng.
Lý Dịch thật cao hứng, cũng rất kích động, rốt cuộc, sắp tìm được vị muội muội thương cảm của mình.
Dưới tâm tình kích động, Lý Dịch lúc này run giọng nói: " Nghĩa phụ, mau, Phù nhi đang ở trong Lạc Phượng khách sạn, chúng ta mau đi gặp nàng."
" Ân, nghĩa phụ biết rồi, cuối cùng trời không phụ người có lòng, người tốt có báo tốt, đi, chúng ta nhanh đi." Lý Nhưng vui mừng, lúc này đi theo Lý Dịch cùng đi nhanh.
…
" Tiểu hòa thượng? Ân?" Đao Vô Ngân lướt mắt nhìn chòm râu của Lý Phù, hai ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào vùng yết hầu không có trái khế, cười lạnh một tiếng nói: " Ngươi, cởi quần áo!"
Trường đao, mang theo một cỗ sát khí cực đoan, nương theo một cỗ áp lực khí thế ngoan lệ, phô thiên cái địa hướng Lý Phù áp bách mà đến.
Lý Phù sắc mặt đột nhiên một trận tái nhợt, nhất thời thân thể mềm mại run lên, đã phun ra một ngụm tiên huyết.
….
" Dừng tay…!" Lý Dịch đi tới khách sạn, liền đúng lúc nhìn thấy một màn này trên lầu, nhất thời kinh sợ cuống quýt, quát lớn.
Mà Lý Phù, cũng ở một khắc này, thân thể hung hăng rùng mình một cái, cơ hồ trong nháy mắt liền ức chế không ngừng muốn vọt vào ngực của ca ca mình, chỉ là giờ khắc này, đột nhiên giây phút này Lý Phù cũng là phát hiện, người trước mắt nàng, tựa hồ thật sự rất mạnh mẽ, mà đó chính là ca ca của mình…
Thân thể mềm mại của Lý Phù lại run lên, nước mắt nhất thời tuôn ra, vừa mới từ trong miệng hổ thoát ra, hôm nay cũng vừa trở lại miệng hổ!
Lão Thiên, tại sao lại không công bình như vậy!
Trong lòng Lý Phù không khỏi sinh ra một cỗ hận ý, làm như ở một khắc này muốn liều chết giữ chân Đao Vô Ngân, sau đó để cho ca ca của mình chạy trốn thật nhanh.
Làm như nhìn ra động cơ của Lý Phù, Lý Dịch hét lớn một tiếng nói: " Phất( Phù) nhi, trước tiên mụi nên lui ra, ca ca tự nhiên sẽ biết cách xử lý thích đáng, muội yên tâm!"
Không hề nhìn Đao Vô Ngân, không hề nhìn áp lực kinh thiên của Đao Vô Ngân, Lý Dịch trầm giọng nói.
Hai mắt vô tình, lạnh lẽo, bắn ra một cỗ quang mang lẫm nhiên lợi hại, nhìn thẳng Đao Vô Ngân.
" Là ngươi bảo ta dừng tay? A a, bất quá chỉ mới mười bốn tuổi, không ngờ lại có khí thế như vậy, tu vi như vậy, thật sự là kinh thiên tài, chỉ là, bất cứ có sự tồn tại siêu việt Đao Vô Ngân ta, một khi được ta phát hiện, tất sẽ đem chém giết, cho nên hôm nay, hai người các ngươi, đều phải chết!"
Trong mắt Đao Vô Ngân hiện lên một tia sát ý, sắc mặt mang theo vài phần khinh thường.
Tựa hồ, chỉ một cái nhìn, hắn liền nhìn ra thực lực của Lý Dịch.
Nghe hai người nói chuyện với nhau, Lý Nhưng cùng Lý Phù đều bảo trì sự trầm mặc, Lý Nhưng có thể thấy được Lý Dịch đang điềm tĩnh, liền cũng biết, đưa nhỏ này trong lòng đã có so đo, giờ phút này chỉ cầm trường kiếm trong tay, thập phần cảnh giác chuẩn bị, để ngừa chuyện vạn nhất xảy ra, chính mình phải tận lực trì hoãn.
Mặc dù, Lý Dịch có thực lực coi như không tệ, nhưng muốn tranh đấu với thiên hạ hung tên, một ma đầu như Đao Vô Ngân, thật sự là không sao chịu nổi.
Thậm chí, Đao Vô Ngân, trường đao trong tay chỉ cần động một cái, là có thể trong nháy mắt đem Lý Nhưng giết chết, thực lực như vậy, càng đừng nói là Lý Dịch.
Chỉ là, nghe được lời nói như vậy của Đao Vô Ngân, Lý Dịch chỉ lạnh lùng cười, lúc này mới đột phá kiếm ý tầng thứ hai, thực lực đã đạt tới nhị lưu cao thủ cảnh giới, trình độ ném kiếm thuần thục, lại tăng lên đại phúc độ, dưới xuất kỳ bất ý, mặc dù không thể đem Đao Vô Ngân giết chết, nhưng muốn hù dọa đối phương một chút, Lý Dịch cũng rất nắm chắc.
Binh bất yếm trá, trước mặt thực lực tuyệt đối, trừ bỏ thực lực, liền chỉ có thể dựa vào thủ đoạn.
Giờ phút này, Lý Dịch tỉnh táo và trầm tĩnh như vậy, hơn nữa phối hợp với tuổi tác chỉ mới mười bốn, trong vô hình, làm cho Đao Vô Ngân bị một cỗ áp lực thật lớn, như vậy mà cũng khiến cho Đao Vô Ngân trong lòng cũng có một tia hàn ý.
Một tia hàn ý này vừa xuất hiện, lập tức lan tràn ra.
Trong lòng Lý Dịch cười lạnh!
Kiếm Hồn Đạo, là công quyết gì? Đó là Phách Kiếm Đạo! Phách Kiếm Đạo đạt tới đệ tam Kiếm Linh cảnh giới, liền có thể tách ra linh hồn, lấy linh hồn phi kiếm! Đạt tới đệ tứ trọng cảnh giới, đó là Kiếm Hồn, có thể đem linh hồn của chính mình tu luyện thành linh hồn của phi kiếm!
Lúc này đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết! Mà đệ ngũ trọng, lại càng kinh khủng cực kỳ, kiếm phách, linh hồn thậm chí có thể hình thành phi kiếm, trực tiếp giết người vô hình!
Mặc dù giờ phút này, Lý Dịch chỉ tu luyện đệ nhất trọng của Kiếm Hồn Đạo, kiếm ý tầng thứ hai, nhưng đối với kiếm ý, đã nhập môn rồi, mà công quyết Phách Kiếm Đạo này, khí thế nhất trọng, trong lúc tâm tính chuyển biến vặn vẹo, thì khí thế này, cơ hồ tăng trưởng thêm mấy lần.
Giờ phút này, Lý Dịch thậm chí còn chưa có công kích khí thế, liền đã khiến cho Đao Vô Ngân bị áp lực, một khi kiếm ý áp lực được thả ra, chỉ sợ là Đao Vô Ngân này, cũng bị vài phần ảnh hưởng!
Đúng là như thế, cho nên Lý Dịch tuyệt đối không sợ hãi!
Mặc dù là không địch lại, mặc dù là Đao Vô Ngân muốn hạ sát thủ, nhưng dưới sự áp chế của khí thế, dùng tốc độ cực nhanh của chính mình tấn công khi địch chưa chuẩn bị, Lý Dịch cũng có phần thắng nhất định.
Đương nhiên, đây là lựa chọn khi không còn con đường nào để đi.
Giờ phút này, Lý Dịch tin tưởng, Phách Kiếm Đạo có thể viên mãn một hồi " cao thủ" đối quyết!
" Chết? Đao Vô Ngân, ngươi dựa vào cái gì, cảnh giới của ngươi, cho rằng là thiên hạ đệ nhất? Vậy ngươi đem tiên thiên chi nguyên, tiên thiên đại thành, tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên, rừng thanh tịch diệt, hư thất sanh liên những cảnh giới tiên thiên đại thành bỏ vào nơi nào? Ếch ngồi đáy giếng, thiêu thân lao vào lửa mà thôi!" Lý Dịch khinh thường nói, lập tức tựa hồ đem vị trí của mình nâng lên tuyệt đối.
Những cảnh giới này, Lý Dịch cũng không phải là nói mò, mà là trong Kiếm Hồn Đạo, vẫn có đề cập, tiên thiên chi nguyên cảnh giới, nếu xuất nhập tiên thiên cảnh giới, có thể xưng là tiên thiên cao thủ.
Tiên thiên cao thủ, một khi đem tinh khí toàn thân toàn bộ luyện hóa trở thành tiên thiên chân khí, như vậy có thể xưng là tiên thiên đại thành cao thủ.
Mà trước tiên thiên cảnh giới, vốn không thể phân biệt rõ ràng, như tự bản thân cũng có điều cảm thụ, nếu như không có sự sắp xếp, nếu tam lưu, nhị lưu, nhất lưu cao thủ, sau đó là võ học tông sư cấp bậc cao thủ, như vậy cũng không có phương pháp phân loại rõ ràng.
Mà đang ở giang hồ, biết tên về tiên thiên đại thành cảnh giới, cơ hồ đã tuyệt tích, hoặc là những người có cảnh giới này, có ai đã hiểu qua, chỉ là Lý Dịch giờ phút này cũng có thể khẳng định, nếu là một câu nói như vậy, liền nhất thời đè áp duệ khí của Đao Vô Ngân!
Quả nhiên, vết đao trên mặt Đao Vô Ngân chợt lóe, trong mắt lại hiện lên một tia tinh quang cực đoan sáng ngời, giọng nói mang theo vài phần dữ tợn, cũng có vài phần chiến âm: " Hừ, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ ngươi là vũ tu thành thánh cao thủ hay sao? Hừ, tiểu nhi không biết chuyện, nhận lấy cái chết đi!" Đao Vô Ngân cũng không chậm trễ, mặc dù trong lòng kinh hãi, nhưng sát ý ngưng trệ chỉ chốc lát, lần này ra tay, cũng là không phải thật sự, mà là khắc ý dò xét!
Nhưng giả giống như thật, cũng hù dọa Lý Nhưng cùng Lý Phù, nhưng trong biến hóa đột nhiên này, hai người đều không kịp thời ra tay, bởi vì Đao Vô Ngân ra tay thật sự là quá nhanh!
Nhưng đối với Lý Dịch mà nói, bởi vì hiểu được kiếm ý, trong mơ hồ, ngay cả đao hắn cũng có vài phần hiểu được, không cảm nhận được trong thân đao có sát ý nồng nặc, trong lòng Lý Dịch có chút nhẹ đi, sắc mặt cũng không có gì thay đổi.
Trường đao " hưu" một tiếng, xẹt qua một đao ngoan lệ tàn ngân, bám theo không gian bén nhọn gào thét, nhất thời chém giết tới khuôn mặt của Lý Dịch.
Lý Dịch không tránh, ánh mắt lãnh lệ mà khinh thường, có trào phúng lẫn khinh rẻ, vẻ khinh thị mơ hồ cùng với ánh mắt đậm nét cười, liền như một thanh kiếm sắc bén, hung hăng đâm vào trong tâm Đao Vô Ngân!
Giờ khắc này, tay của Đao Vô Ngân, đang run rẩy!
" Hừ!" Lòng tự tôn đã bị đánh sâu vào thật lớn, Đao Vô Ngân tâm tính vặn vẹo, trường đao trong tay đột nhiên tăng lực, lực đạo tăng lên mấy lần!
" Xuy…"
Không khí trong nháy mắt này cực nhanh rít lên cuồng bạo!
Giờ khắc này, áp lực trong cơ thể vô cùng khổng lồ, uy thế của kiếm ý, đột nhiên thúc giục lên, hóa thành một cỗ hồng thủy ngưng tụ lại, rồi đột nhiên trong cơ thể dũng xuất.
Kiếm ý tiếp với huyền thiết kiếm, một khắc này huyền thiết kiếm phát ra một âm thanh cực đoan thanh duyệt ông minh…
" Ông…"
Nhât thời, thân kiếm huyền thiết kiếm mãnh liệt run lên, từ phía sau lưng bắn ra!
" Hưu…" Một tiếng, lấy lại tốc độ thật mau, rồi đột nhiên xuất hiện ngay trước trường đao.
" Đinh…"
Hỏa tinh văng khắp nơi, cỗ phản lực cực kỳ khổng lồ, hung hăng đem Đao Vô Ngân bắn ra vài bước, mà huyền thiết kiếm, cũng quỷ dị huyền lơ lửng giữa không trung.
Giờ khắc này, Đao Vô Ngân sắc mặt đen nhánh như than, thảm như tro tàn, thân thể không ngừng run rẩy!
Không có gì chống đỡ, trường kiếm cứ như vậy huyền lơ lửng ở trong hư không, thân kiếm còn đang chấn chiến, phát ra thanh âm ông minh.
Không chỉ có Đao Vô Ngân, thậm chí cho dù là Hổ Sát Môn huy hạ đệ nhất đường khẩu nhị đương gia Hổ Kính Huy, cũng không thể dằn được sự chấn động, trên mặt cũng hiện ra một tia lẫm nhiên.
Giờ khắc này, Đao Vô Ngân mặc dù làm sao tụ tập khí thế lần nữa, cũng không cách ở một khắc này ngưng tự được biển áp lực khổng lồ của kiếm ý, tâm chí tựa hồ ở một khắc này hung hăng bị đánh sâu vào một phen.
Giờ khắc này, Đao Vô Ngân, mất đi dũng khí!
Sắc mặt đột nhiên càng thêm trắng bệch, tay nắm trường đao, cũng bắt đầu có vài phần sợ hãi, cổ tay bị chấn đến vết thương như có huyết nhục mơ hồ, từng đợt nóng rát lại đau đớn, khiến cho hắn biết, hôm nay những gì được chứng kiến, cũng không phải nằm mơ!
Run rẩy dùng trường đao chống đỡ sức nặng, ngón tay trái của Đao Vô Ngân chỉ tới Lý Dịch, run giọng nói: " Ngươi, ngươi là cao thủ tiên thiên cảnh giới?"
Ánh mắt tàn khốc mà lãnh lệ của Lý Dịch, uy nghiêm đảo nhìn Đao Vô Ngân, nói: " Tiên thiên cảnh giới? Đó xem như cái gì! Cảnh giới tu luyện của ta, ngươi dù có sinh ra thêm một lần, cũng chớ có nghĩ là hiểu được! Niệm trên trời có hảo sinh chi đức, hôm nay lưu lại Tu La Mị Ảnh, ngươi đợi mọi người đều rời đi, nếu không, Đao Vô Ngân không hạ thủ được, bản thân sẽ gặp giết chóc kế tiếp, nơi này sẽ không có một ai có thể đi ra khỏi gian khách sạn này!"
Thực lực của Đao Vô Ngân, cũng có thể đắc tội Hổ Sát Môn đệ nhất đường khẩu nhị đương gia Hổ Kính Huy, thậm chí đánh trả rồi giết chết Tiêu Dao Ngũ Tán Nhân, bởi vậy có thể thấy được, Tu La Mị Ảnh chỉ sợ không phải công quyết bình thường!
Không đoạt thì không đoạt, vốn chỉ là định dựa vào kiếm ý áp lực, đem khí thế của Đao Vô Ngân đè xuống, đem đối phương ra hù dọa, nhưng lúc khiển đi ra, Lý Dịch cũng là phát hiện, sử dụng kiếm ý này, đối với khi nắm kiếm trong tay, quả nhiên là tùy tâm cực kỳ, nếu không phải đối với chân khí tiêu hao thật sự quá mức khổng lồ, Lý Dịch thậm chí cảm giác, chính mình có thể lấy chân khí tồi động trường kiếm, phi hành trăm thước mà không rơi!
Sử dụng tốt như vậy, giờ phút này nếu so với dự kỳ thì hiệu quả rất tốt, Lý Dịch sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Lý Dịch vừa nói như vậy, nhất thời giữa sân sắc mặt mọi người thảm như tro tàn.
Có lẽ, trong tay Đao Vô Ngân, còn có thể may mắn kéo chút quan hệ, đi chút cửa sau, thậm chí cho hắn lục soát bên ngoài, liền cũng có thể bảo được tính mạng, nhưng ở trước mặt thiếu niên có đôi mắt như ác lang bắn ra hung quang ngoan lệ, mọi người đều là cảm giác được một cỗ hàn ý phát ra từ đáy lòng!
Nếu tùy ý phóng thích xuất ra một cỗ kiếm ý, liền đã làm cho người ta kinh hãi đảm chiến, nếu thật là ra tay…nghĩ đến một kiếm tốc độ kinh thiên, nghĩ đến tốc độ mau lẹ cực đoan quỷ dị, Hổ Kính Huy, Đao Vô Ngân đám người, trong lòng đều có chút lo sợ bất an.
Giờ khắc này, mọi người đều là hận không được trên người mình có Tu La Mị Ảnh, sau đó vội vàng giao ra, vội vàng rời khỏi nơi này!
Dù sao, so với tính mạng, công pháp chỉ là vật chết mà thôi, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun, sau này cơ hội còn nhiều mà!
Nhưng một khi chết đi, cái gì cũng không có nữa, còn nói cái gì công pháp!
Mọi người còn đang suy tư, Lý Dịch tựa hồ như thay đổi vị trí cùng Đao Vô Ngân trước kia, tay trái như tia chớp nhẹ nhàng đẩy, Đao Vô Ngân sửng sốt, trường kiếm đã liền tới sát cổ hắn.
" Hưu.." một tiếng, thanh âm cũng là vang lên sau tới.
Lý Dịch trình độ cầm chặt kiếm rất khá, trước hết phá đi phòng tuyến tâm lý của Đao Vô Ngân, thích hợp vừa lúc áp lực buông lỏng, giờ phút này vừa là một trận bức bách, cũng là không vùi lấp cho hắn tuyệt cảnh.
" Ta đếm mười tiếng, nếu cũng không giao ra Tu La Mị Ảnh, mọi người, tất cả đều chết! Lúc này đây, từ ngươi bắt đầu!"
Thanh âm Lý Dịch giống như tử thần, hung hăng xao đấm tâm linh mọi người, trong lòng mọi người lại một trận huyết khí bốc lên, trong kinh hãi, lại đặc hơn.
Không người nào biết, đây chính là Phách Kiếm Khí của Kiếm Hồn Đạo, Phách Kiếm Ý, lấy tu luyện kiếm hồn kiếm phách làm mục đích cuối cùng, khí thế này cùng lúc tự nhiên nếu là cần bồi dưỡng từ ban đầu, mà Lý Dịch ở phương diện công phu này, quả nhiên cực kỳ thâm sâu.
Bởi vậy, trong lúc nói chuyện, ngôn ngữ liền quán chú kiếm ý, bởi đi vào tâm linh mọi người, kỳ thật cũng tính được là một loại công kích tâm linh đơn giản.
Bên ngoài kiếm ý cùng với thủ đoạn tàn nhẫn phối hợp, tâm linh đánh sâu vào, liền tăng lên nhiều hơn, như vậy mới có hiệu quả.
Nếu là không có bắt đầu bằng chiêu kiếm kinh thiên làm chấn kinh mọi người, khiến cho mọi người nhận định người này còn cường đại hơn so với tiên thiên cao thủ, hết thảy cũng sẽ không có hiệu quả như vậy.
Lý Dịch làm tặc, nhưng lại không hề có hư tâm, tỉnh táo trầm trứ, gương mặt như sương lạnh, cũng không chút nào lưu tình bắt đầu đếm số.
Hổ Kính Huy, tính cả ba người bên hắn, giờ khắc này, đều đang siết chặt nắm tay.
Mà Đao Vô Ngân nọ, cũng sắc mặt cuống quýt thay đổi vài lần, mỗi một lần khác thường, lập tức liền cảm ứng được trên trường kiếm truyền đến một cỗ sát ý tàn nhẫn sắc bén, trong lúc nhất thời tâm lý luôn cả kinh, liền cũng thành thật hơn rất nhiều.
Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, nhưng đối với Lý Dịch mà nói, nếu không có thực lực, nếu không, những người này toàn bộ đều phải chết!
Bất quá, mặc dù không có cách nào giết chết những người này, nhưng Lý Dịch, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ những người này.
Lý Dịch nhẹ nhàng đếm, giữa sân cũng thập phần tử tịch, nếu ngay cả tiếng hít thở yếu ớt của mọi người, đều có thể nghe được thật rõ ràng.
" Đã đến giờ rồi, nếu không có người nào giao ra Tu La Mị Ảnh, được, tốt lắm!" Lý Dịch dứt lời liền cười lên ha ha, trong tiếng cười, tràn đầy điên cuồng, tràn đầy dữ tợn.
Tiếng cười này, làm trong lòng mọi người phát lạnh run, trên mặt mồ hôi lạnh sâm nhiên.
Trong lòng mọi người đều là bị kiềm hãm, liền biết được một vòng giết chóc mới, lại muốn bắt đầu.
Liền ở lúc này thì, Hổ Kính Uy đột nhiên nói: " Chậm đã!"
Lúc này, hắn liền đi tới rất nhanh.
" Vị tiền bối này, Tu La Mị Ảnh, có thể giao ra, chỉ là tại hạ cả gan hỏi mấy vấn đề!" Hổ Kính Uy đi tới trước người Lý Dịch, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Thân là Hổ Sát Môn nhị đương gia, điểm ấy định lực, vẫn phải có.
" Ân? Được, ngươi hỏi!" Lý Dịch nói.
" Với tu vi của tiền bối, tự là khinh thường Tu La Mị Ảnh này, chỉ là vì sao…" Hổ Kính Uy nhìn chằm chằm hai mắt của Lý Dịch, ánh mắt nóng rực hỏi.
Lý Dịch không chút nào né tránh, ánh mắt bình tĩnh giống như mặt hồ thâm thúy: " Là vì Tu La Mị Ảnh này, làm cho đệ đệ thân yêu nhất của ta cơ hồ bị người giết hại, cho nên, ta không thể dung nó!" Lý Dịch cười lạnh.
Hổ Kính Uy cũng nao nao, nhất thời nghĩ đến hết thảy trước mắt, trong lòng biết quả nhiên là như vậy, tiểu sa di kia không phải cơ hồ chết dưới kiếm hay sao…
Như vậy đã nhất định, Hổ Kính Uy cắn răng nói: " Được, nếu như thế, ta Hổ Kính Uy, sẽ giao ra Tu La Mị Ảnh này, chỉ là hy vọng tiền bối không tiếp tục làm khó Hổ Sát Môn ta nữa!"
Dứt lời, Hổ Kính Uy từ trong nội y lấy ra một quyển sách màu vàng cũ nát, cung kính đưa tới.
Vì mạng sống, Hổ Kính Uy, không có lựa chọn nào khác.
Lý Dịch nhẹ tay tiếp nhận quyển sách này, tùy ý từ đầu tới đuôi lật xem một cái, nói: " Tu La Mị Ảnh này, đúng là thật, đã như vậy, thì cho thứ gây tội này đi chết đi!"
Lý Dịch dứt lời, tay trái nhẹ nhấc, huyền thiết kiếm nhất thời tiến vào trong tay, Tu La Mị Ảnh được kình khí tay phải ném lên, nhất thời bay lên trời không, Lý Dịch lấy kiếm ý tầng thứ hai sắc bén mà mau lẹ xuất một kiếm, trực tiếp đem cổ tịch màu vàng chữ cổ này ngay trước mặt mọi người, hóa thành thành giấy nát đầy trời!
Giờ khắc này, mọi người đều ngây ra.
Đao Vô Ngân hung hăng trành Lý Dịch một cái, vừa oán độc nhìn Hổ Kính Uy một cái, mãnh liệt đem trường đao đeo lên lưng, tông cửa xông ra.