Sáng sớm hôm sau, khi Sở Hi Thanh tỉnh lại thì lại một lần nữa đau đến chết đi sống lại, lăn lộn khắp giường nhưng là thu hoạch tràn đầy, đêm qua trong giấc mơ hắn luyện đủ ba canh giờ.
Sở Hi Thanh không chút mệt mỏi, vung đao ít nhất bảy ngàn lần tương đương với lượng luyện tập năm ngày bình thường của hắn. Đáng tiếc tỉ lệ thời gian trong giấc mơ là tương đương hiện thực, Sở Hi Thanh muốn luyện bao nhiêu thì phải ngủ bấy nhiêu. Hắn còn phải sinh hoạt, kiếm bạc, cũng không thể ngủ nhiều được.
Hơn nữa hắn không thể luyện dưỡng nguyên công trong giấc mơ được, trong giấc mơ không nuôi dưỡng được nguyên lực.
Vì thế sau khi tỉnh lại, Sở Hi Thanh lập tức đi vào hậu viện, bắt đầu đón ánh bình minh hô hấp dưỡng khí.
Hôm nay là ba mươi tháng bảy, võ quán cho nghỉ một ngày, Sở Hi Thanh tuy không cần tham dự thể dục buổi sáng nhưng nhất định phải luyện dưỡng nguyên công. Hắn chỉ thiếu bốn ngày tu luyện là đủ đột phá tầng một nên vô cùng mong chờ.
Sau đó hắn theo lời Tào Hiên, đi tới cửa hàng bánh bao phía đông bắc võ quán, mua ba cái bánh bao quất. Sở Hi Thanh không thể hiểu nổi sao có thể có loại bánh bao quất chứ… nhưng theo lời Tào Hiên dặn, chỉ cần huynh muội bọn họ mua ba cái bánh bao quất, là đã thành người của cẩm y vệ.
Đêm qua Sở Vân Vân kiên quyết phủ nhận nàng nắm giữ nghịch thần kỳ, cũng không hiểu chuyện “bảo tàng” là vì sao, chỉ suy đoán là có người muộn mượn danh Tần Mộc Ca để khuấy lên sóng gió, âm mưu khó lường.
Sở Hi Thanh rất tán thành, bởi vậy hai người họ thành tiểu kỳ quan cẩm y vệ thật sự cũng có tác dụng. Thế cuộc do Nghịch Thần kỳ càng lan càng rộng, thậm chí có thể kéo cả Tú Thủy quận vào vòng xoáy. Lúc này nếu bọn họ chỉ là tiểu tốt giang hồ không tiếng tăm thì còn có thể lẩn tránh phong ba, nhưng rất tiếc Sở Hi Thanh đã bị đẩy vào vòng xoáy rồi. Hiện tại có thể nói hắn là nơi đầu ngọn sóng, ở vị trí khá dễ gặp tai bay vạ gió.
Sở Hi Thanh cho rằng bọn họ cần ôm một bắp đùi lớn, thêm một tầng quan cẩm y vệ có thể cải thiện tình cảnh bọn họ.
Sở Vân Vân thì lại cảm thấy hứng thú với lương bổng cẩm y vệ. Dựa theo quy chế triều đình Đại Ninh, quan cửu phẩm tiểu kỳ quan lương bổng mỗi tháng là bảy ma ngân, bảy thạch gạo. Lương bổng như này vô cùng mỏng, nuôi sống bản thân cũng khó. Huynh muội bọn họ lúc trước đi áp tiêu, mỗi tháng cũng có thể kiếm được hai mươi ma ngân.
Vì thế cẩm y vệ chưa bao giờ dựa vào tiền lương, tiểu kỳ quan thường dựa vào hắc ăn hắc, một tháng dễ dàng kiếm đến năm mươi ma ngân. Hiện tại thân phận bọn họ là nằm vùng, không có thực quyền gì nên vô duyên với loại “lậu” này nhưng cẩm y vệ còn có trợ giúp đối với nằm vùng, mỗi tháng huynh muội bọn họ có thể được bốn mươi ma ngân, còn có thể nhận mấy viên đan dược tu hành. Đây cũng coi như là một phần tiền trên trời rơi xuống.
Chủ cửa hàng bánh bao thấy hắn mua ba cái bánh bao quất thì nở nụ cười thoải mái, hắn thừa dịp không có ai, nhỏ giọng nói chuyện với Sở Hi Thanh:
- Ngày sau Sở huynh đệ là người mình rồi, thiên hộ đại nhân có dặn, sau này ngài có chuyện gì thì có thể liên hệ qua cửa hàng bánh bao “Phúc Mãn Hương”. Hệ thống bánh bao có bảy chi nhánh ở Tú Thủy quận, không phải chỉ có một cửa hàng này. Nếu ngài có đầu mối gì, thì mua ba cái bánh bao thịt dê, một bánh bao quất. Nếu như gặp nguy hiểm muốn cầu viện thì mua ba cái bánh bao rắn và một bánh bao mướp đắng, nếu như muốn lĩnh lương thì mua bốn bánh bao thịt báo hấp.
Sở Hi Thanh cẩn thận lắng nghe đồng thời thầm oán, trong cửa hàng bánh bao này không có loại nào bình thường à? Thịt dê thịt rắn còn đỡ, còn có cả mướp đắng với báo hấp nữa, có thể ăn được sao? Đây là tên khốn nào nghĩ ra, quá làm khó đầu bếp a…
Hắn sau khi đi ra cửa hàng bánh bao, liếc nhìn ba cái bánh bao quất trên tay, do dự chốc lát vẫn quyết định không lãng phí lương thực, từ từ ăn đi, chỉ là vừa cắn một cái, mặt hắn nhăn nhúm lại, cái vị bánh bao quất này thật sự khó mà nuốt nổi.
Nhìn quanh bốn phía, đang muốn ném hai cái bánh bao còn lại cho chó ăn thì bỗng một bàn tay ngọc cướp mất một cái bánh bao.
Sở Hi Thanh quay qua thì phát hiện là Lục Loạn Ly. Hôm nay nàng biến hình thành thiếu nữ hoa mai, không mặc trang phục đệ tử nữ mà kiểu dáng tiên tử quần lụa mỏng.
- Hóa ra ngươi ở đây, để ta tìm một hồi.
Lục Loạn Ly vừa nói chuyện vừa nhét bánh bao vào mồm.
Sở Hi Thanh thấy thế thì mắt sáng ngời, thầm nghĩ vui mình không bằng cùng chung vui nên cũng không ngăn lại.
- Ta tưởng ngươi còn ở tàng thư lâu chứ, tìm cả nửa ngày, suýt còn bị lâu chủ Diệp Kinh Nguyên phát hiện nữa chứ, a…
Lục Loạn Ly đã ăn đến phần nhân bánh – nhân quất, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia chuyển thành nhăn nhó.
Nàng lập tức ném bánh bao trong tay:
- Đây là quất à? Trên thế giới sao có loại bánh bao quái lạ như này chứ?
Sở Hi Thanh nhún vai một cái, hắn cũng muốn biết điều này a.
Hắn sau đó mới ý thức được có điềm, ánh mắt ác liệt:
- Sao ngươi biết ta ở tàng thư lâu? Ngươi theo dõi ta?
Lục Loạn Ly phì phì vài cái, lấy ra túi nước sấu súc miệng rồi mới cười gằn trả lời:
- Ta không theo dõi ngươi thì sao biết được ngươi có mật báo không, không ngờ ngộ tính tên nhà ngươi không sai a. Trong bức nhai tí đồ kia ẩn giấu đao ý, ngộ tính bình thường không thể cảm ứng được, vậy mà ngươi có thể ngây ngốc hai ngày a.
Sở Hi Thanh không khỏi kinh ngạc, Sở Vân Vân nói chỉ có thiên tư cao cấp nhất mới nhận biết được đao ý bên trong. Hắn không khỏi cười nhạo, hơi nói móc:
- Nếu như ta mật báo thì ngươi đã sớm bị quán chủ Lôi Nguyên mời cuốn xéo rồi, cần gì phải theo dõi ta chứ.
Lục Loạn Ly nghĩ cũng đúng, nếu như nàng bị vạch trần thân phận thì cùng lắm cá chết rách lưới, tìm chém tên này là được, quả thực không cần theo dõi làm gì. Nhưng là nàng vẫn đi theo Sở Hi Thanh:
- Ngươi chuẩn bị đi đâu vậy? Muốn ra khỏi thành sao?
Nàng phát hiện Sở Hi Thanh võ trang đầy đủ, không chỉ mặc giáp da, còn đeo bách luyện khinh cương đao, còn đeo thêm một thanh đao dự phòng phía sau nữa. Bọc hành lý cũng hơi phình ra, hẳn là mang đồ ăn mấy ngày.
Sở Hi Thanh liếc nàng một cái:
- Ta muốn đi Hỏa Cốt quật ngoài thành, yên tâm chưa?
Lục Loạn Ly ra vẻ đã hiểu.
Trong Hỏa Cốt quật có một loại thảo dược tên là “dương dương thảo”, là tài liệu chính để luyện bí dược lên cấp dưỡng nguyên công. Sở Hi Thanh còn thiếu chút là dưỡng nguyên công lên tầng hai, lo trước đỡ mệt, hắn định chuẩn bị bí dược luôn.
- Ngươi chờ một chút, ta mua ít bánh bao rồi đi cùng ngươi.
Sở Hi Thanh sững sờ kinh ngạc:
- Ta đi tìm dược, ngươi đi theo làm gì?
Lục Loạn Ly không trả lời ngay, sau khi mua xong mười mấy cái bánh bao thịt, vội vã chạy đến bên người Sở Hi Thanh, ngữ khí đe dọa:
- Đúng lúc ta muốn tu hành một pháp thuật hành hỏa, thuận tiện bảo vệ ngươi, được chưa? Ngươi cẩn thận sau khi ra khỏi thành bị huyết phong đạo chém đầu đấy!
Nàng đương nhiên sẽ không nói là nàng ở đây buồn chán, đến giờ nàng vẫn chưa tìm được manh mối hữu dụng nào, cả ngày vô cùng nhàm chán. Cả võ quán chỉ có Sở Hi Thanh biết thân phận của nàng, có thể nói chuyện không kiêng dè gì, hơn nữa tên này cũng thú vị.
Sở Hi Thanh nhưng là hơi trầm xuống, nghĩ đến huyết phong đạo buông lời sẽ chém mình, nữ nhân Lục Loạn Ly này tuy có chút phiền toái nhưng giờ còn chưa phải lúc ghét bỏ nàng…
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Khi Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly cùng ra khỏi thành, Sở Vân Vân đã đến trước cửa Tứ Thông tiêu cục, nàng theo như lệ thường chuẩn bị đi tìm Lâm phó tiêu đầu báo danh. Sau khi ghi danh thì tiêu cục sẽ sắp xếp bọn họ bảo vệ đội thương buôn.
Nhưng khi Sở Vân Vân gặp vị Lâm phó tiêu đầu thì vị phó tiêu đầu này đầy vẻ khó xử.
Hắn hơi suy nghĩ chút rồi gọi Sở Vân Vân một mình đến phòng nhỏ nói chuyện, đưa cho nàng hai bình thuốc và một túi tiền.
- Mười ma ngân này là tiền đặt cọc của huynh muội hai người các ngươi, ta chỉ trả lại thôi, ngươi đếm lại xem. Trong bình là dương hòa tán, ta thấy các ngươi hay dùng loại này, từ ngày mai các ngươi không cần đến báo danh nữa.
Sở Vân Vân ngây người, đầy nghi hoặc nhìn vị phó tiêu đầu này, ôm quyền nghi hoặc hỏi:
- Xin hỏi Lâm tiêu đầu, huynh muội chúng ta làm gì sai sao?
- Các ngươi làm rất tốt.
Lâm phó tiêu đầu lắc đầu, đầy áy náy nói:
- Sở tiểu muội ngươi không cần nói đến, pháp thuật rất tốt, giờ tu thành linh chủng thì càng cao cấp hơn. Ta cũng rất coi trọng Hi Thanh, hắn tuy tuổi nhỏ, còn có bệnh nữa nhưng khoái đao rất tốt, làm việc lại cẩn thận chu toàn, tốt hơn đám tiểu tử bên ngoài nhiều. Chỉ là các ngươi đắc tội rồi Long gia, bên kia có người đưa lời, không muốn tiêu cục nhận các ngươi. Ngươi cũng biết, làm nghề tiêu cục này, hòa thuận phát tài là gốc.
Sở Vân Vân nghe thấy hai chữ Long gia thì ngay lập tức hiểu ra. Sở Hi Thanh ngày đó chém thương tay Long Thịnh, Long gia ngày hôm sau đã thuê người muốn đánh gãy tay chân Sở Hi Thanh trong tàng thư lâu. Long gia này, làm việc cũng quá bá đạo!
Nàng không khỏi sinh căm tức Long gia, lập tức nhận túi tiền trong tay đối phương nhưng túi tiền vừa đến tay nàng đã biết không đúng, trong túi không chỉ có 10 ma ngân, phải chừng 15 ma ngân
Nàng không khỏi cảm kích khoát tay:
- Lâm tiêu đầu trượng nghĩa!
- Không có gì, chuyện hôm nay là tiêu cục có lỗi trước, chỉ là thêm chút lễ mọn, mong kết giao hai vị tiểu huynh đệ.
Lâm phó tiêu đầu cũng đáp lễ.
Sở Vân Vân chỉ khẽ lắc đầu, khi huynh muội bọn họ mới tới Tú Thủy thành, là Tứ Thông tiêu cục cho bọn họ chén cơm. Tiêu cục khi bị ép sa thải bọn họ còn tặng thêm bạc, biếu thêm hai bình thuốc, đây là giao tình đáng trân trọng.
Lâm phó tiêu đầu chần chờ chút rồi nói:
- Đúng rồi, Sở tiểu ca đâu, huynh muội hai người các ngươi nhớ cẩn thận, tốt nhất là rời khỏi Tú Thủy quận, nghe khẩu khí người đưa lời thì Long gia không dễ dàng bỏ qua đâu. Gần đây đại thiếu gia Long gia là Long Hành vừa từ kinh thành về Tú Thủy, người này vô cùng hung hăng bá đạo, thủ đoạn độc ác. Hắn vừa về được ba ngày thì lập tức tấn công phân đường của Thiết Kỳ bang ở Hỏa Cốt quật, nghe nói giết chết sau mươi người, rất nhiều người hái thuốc cũng bị liên lụy.
Sở Vân Vân không khỏi rùng mình, hôm nay Sở Hi Thanh đi Hỏa Cốt quật.
- Đa tạ Lâm tiêu đầu chỉ điểm.
Nàng lập tức cảm ơn rồi xoay người rời khỏi tiêu cục, chạy đi thật nhanh. Lúc này nàng chỉ sợ bản thân đi chậm, bước chân vù vù như sương khói, hy vọng bản thân đến kịp, lúc đến Sở Hi Thanh còn bình yên.
********
Cửa đông thành Tú Thủy, người xe rộn ràng qua cửa, Sở Hi Thanh rất nhanh tìm được một nhà xe ngựa đi tới Hỏa Cốt quật.
Trên xe vừa đúng còn hai chỗ ngồi, sau khi trả giá sáu mươi đồng thì Sở Hi Thanh lên xe.
Bên trong đã người mười mấy thanh niên trai tráng, mùi mồ hôi nồng nặc.
Lục Loạn Ly bịt mũi đi vào thùng xe, lấy ra một khăn gấm lót dưới ghế ngồi. Sau khi ngồi xuống, Lục Loạn Ly liền nhíu mày, nàng phát hiện những hành khách này đều nhìn nàng. Nếu chỉ nhìn cũng thôi, nhưng ánh mắt những người này rất không đúng, như là sói ác vậy, không chỉ tồn tại tâm ý dâm loạn còn có dục vọng hành động nữa.
Ngay khi ánh mắt Lục Loạn Ly nhíu lại, nắm lấy bùa chú trong tay áo thì nàng nghe thấy “cheng” một tiếng. Đấy là bách luyện khinh cương đao trong tay Sở Hi Thanh hóa thành một tia sáng.
Mọi người còn không kịp phản ứng thì ánh đao đã vào vỏ.
Đến lúc này, thuốc lá đang ngậm trên môi một vị trung niên bỗng đứt đôi rơi xuống. Trung niên kia ánh mắt không kiêng dè nhất, liên tục đảo qua bộ ngực và phần mông Lục Loạn Ly.
Lúc này trung niên sợ hãi không thôi, nhưng hắn vội ổn định tâm thần trừng trừng nhìn Sở Hi Thanh:
- Đao của huynh đệ thật nhanh nhưng ta đắc tội ngươi à?
Sở Hi Thanh chỉ thấy buồn cười, hơi chỉ vào mắt:
- Ánh mắt của ngươi đắc tội ta.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Lục Loạn Ly, tay đè đao nhìn mọi người trong xe:
- Đây là nữ quyến của ta, quy củ giang hồ mọi người đều hiểu, chú ý ánh mắt bản thân, nhìn có thể nhìn nhưng đừng nhìn loạn.
Trong nháy mắt không ai dám đối diện nhìn thẳng vào Sở Hi Thanh.
Vị trung niên thì trầm lại, ánh mắt đắn đo nhưng khi tầm mắt chuyển hướng đao của Sở Hi Thanh thì không khỏi kiêng kỵ mấy phần. Hắn cuối cùng hừ lạnh, đưa mắt nhìn ra cửa sổ miệng lẩm bẩm:
- Thiếu gia tiểu thư như các ngươi thì tự thuê xe riêng đi, sao phải chen chúc cùng chúng ta chứ? Đi cùng lại không cho người ta xem a.
Người đàn ông trung niên oán giận nhưng chỉ nói rất nhỏ, Sở Hi Thanh cũng coi như không nghe thấy gì.
Lục Loạn Ly thì khẽ mỉm cười, buông bùa chú trong tay ra. Nàng hơi di chuyển thân thể, chăm chú dựa vào Sở Hi Thanh, mượn thân thể Sở Hi Thanh che ánh mắt người khác.
Phu xe cảm giác có điều không đúng, vén rèm xe lên nhìn không thấy gì khác lạ nhưng vẫn lạnh lẽo cảnh cáo:
- Đầy là xe của Phú Long xa mã, ông chủ là quận nha trương điển sử Trương đại nhân! Các ngươi đừng gây chuyện, làm hỏng chuyện làm ăn của ta thì các ngươi không được yên đâu.
Hắn cảnh cao xong mới điều khiển xe đi.
Sở Hi Thanh cũng đưa ánh mắt ra ngoài, trong ánh mắt hiện vẻ phức tạp. Sau khi xe ngựa ra khỏi thành, có thể thấy hai bên đường là nhà đất cỏ tranh, mênh mông vô bờ ruộng nước, từng thôn trang to nhỏ điểm xuyết này khác nào vùng sông nước Giang Nam cổ đại hiện ra trước mặt hắn.
Sở Hi Thanh khi áp tiêu thì đã nhìn vô số lần, ban đầu còn thấy mới lạ, cảm giác không khí trong lành chưa bị ô nhiễm bởi khói bụi công nghiệp. Nhưng đến giờ, hắn nhớ thế giới kia.
Xe ngưa đi dọc theo con đường về phía đông, khoảng chừng sau bảy mươi dặm thì cảnh vật chuyển đổi. Từ vùng sông nước Giang Nam chuyển thành hoang mạc Tây Bắc, không chỉ nhiệt độ tăng lên oi bức hơn mà mặt đất cũng đổi thành sa mạc không một ngọn cỏ.
Đây chính là Hỏa Cốt quật!
Xa xa có thể thấy thành trấn phồn hoa trên đỉnh núi. Nơi này không chỉ có dương dương thảo, mà là nơi sản xuất linh dược nổi danh khắp Tú Thủy quận. Rất nhiều người hái thuốc kiếm sống ở đây, cũng tụ tập rất nhiều thế lực của Tú Thủy quận lại, ai cũng muốn kiếm một chút.
Xe ngựa khi cách trấn một dặm thì dừng lại, Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly cùng đi bộ lên núi.
Sở Hi Thanh vừa đi vừa dò hỏi:
- Lục sư muội muốn tu luyện pháp thuật gì? Cần phải đi đâu tốn thời gian như nào? Sớm muộn nói ra với ngươi, ta ở chỗ này nhiều nhất là ba, năm ngày, sau khi có đủ dược liệu sẽ đi. Sao ngươi lại muốn đi Hỏa Cốt quật tu luyện pháp thuật chứ?
- Ta muốn tu luyện hỏa linh vu thần chú, chắc ngươi chưa nghe đến.
Lục Loạn Ly đi phía sau Sở Hi Thanh, thuận miệng nói:
- Môn pháp thuật này chỉ cần tu luyện trong Hỏa Cốt quật là được, không cần hoàn cảnh đặc thù, nên ngươi đi đâu thì ta đi theo đó.
Sở Hi Thanh không khỏi nghi hoặc nhìn phía Lục Loạn Ly. Hắn hoài nghi nàng vừa nói ba hoa, mục đích vẫn là đi theo mình. Hắn không khỏi sờ sờ mặt, chẳng lẽ mình sống lại có mị lực lớn vậy sao.
Lục Loạn Ly thì hơi ửng đỏ, nàng quả thật là tìm cớ đi theo Sở Hi Thanh, nhưng cũng không thể nói như vậy được. Nàng hừ nhẹ nói:
- Đấy là một thần chú thỉnh thần, ngươi không biết lai lịch Hỏa Cốt quật à?
- Không biết!
Sở Hi Thanh lắc đầu ngay, hắn không hứng thú biết, hắn chỉ biết trong đó có dương dương thảo mình cần.
- Hỏa Cốt quật là do hài cốt một vị thượng cổ cự thần hóa thành, là đồng tộc với tổ tiên Bàn Cổ của chúng ta.
Lục Loạn Ly khi giải thích thì ánh mắt nghi hoặc nhìn sang sườn núi:
- Vị cự thần này vốn là thuộc hạ hỏa thần Diễm Dung, theo Diễm Dung phạt thiên, cuối cùng bại vong ở Tú Thủy giang, hài cốt sau khi chết thì dần biến thành Hỏa Cốt quật.
- Trong Hỏa Cốt quật chôn một vị thượng cổ cự thần?
Sở Hi Thanh không khỏi giật mình, lần đầu hắn nghe đến câu chuyện này. Thượng cổ cự thần là tiên thiên thần linh ở thế giới này, có người nói bọn họ vừa sinh ra đã có sức mạnh võ tu tam phẩm, bọn họ là tổ tiên chung của nhân loại, yêu thần, cự linh của thế giới này.
- Đương nhiên, nếu không dương dương thảo sao có thể là thành phần chính của bí dược lên cấp chứ? Dương dương thảo mang theo sức mạnh cự thần mỏng mong, giúp mở ra phong ấn huyết mạch trong cơ thể ngươi.
Võ tu cửu phẩm mười tám cấp, tổng cộng mười tám cấp bí dược, có người nói là từng bước mở ra gông xiềng trong huyết mạch chúng ta, giải trừ viễn cổ thần linh phong ấn huyết mạch chúng ta.
Lục Loạn Ly lại giải thích thêm:
- Ta muốn tu luyện hỏa linh vu thần chú là muốn mời tàn linh vị cự thần này, ngày sau giúp đỡ ta.
Nàng nói tới đây thì bỗng dừng lại. Hai người đã đi đến trước thành trên, Lục Loạn Ly thấy ở lối vào bỗng có thêm hơn bảy mươi cọc gỗ.
Mỗi cọc gỗ cách nhau chừng sáu bước chân, trên mỗi cọc đều treo một bộ thi thể vừa chết chưa lâu, ruồi bọ vờn quanh, vết máu nâu bám chặt lên cọc gỗ.
Sở Hi Thanh cũng kinh ngạc nhìn những cọc gỗ này, tâm trạng cũng chìm xuống.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Sở Hi Thanh không còn là ngày đầu tới thế giới này, đến giết con gà cũng run tay. Khi hắn đi áp tiêu cũng trải qua mấy trận chém giết, cũng từng giết ba người nhưng khi hắn nhìn thấy hơn bảy mươi thi thể này, dạ dày cũng không khỏi lăn lộn buồn nôn.
Hắn hơi nhíu mày nhưng vẫn theo con đường này vào trấn. Thế giới này chính là như vậy, võ tu hoành hành, cường giả vi tôn, những kẻ dựa vào võ lực làm xằng làm bậy nhiều vô số.
Nếu như hắn không thể chủ động thích ứng thế giới ăn thịt người này, nắm giữ sức mạnh sống yên ổn thì sớm muộn hắn cũng bị thế giới này nuốt mất.
Sở Hi Thanh nhẫn nhịn mùi tanh tưởi nức mũi, nhìn bốn phía tìm kiếm. Không lâu sau đó, Sở Hi Thanh trông thấy một bảng hiểu “Lý Ký thảo dược hành”, ánh mắt sáng ngời dẫn Lục Loạn Ly tới.
Sở Hi Thanh lần đầu đến Hỏa Cốt quật, hắn không quen ai ở đây, nhưng Diệp Tri Thu đã bố trí giới thiệu, đề cử hắn đến nhà dược điếm kia mua. Đấy là cửa hàng mười năm hành nghề, danh dự tin được. Diệp Tri Thu cũng là khách quen của cửa hàng này, chỉ cần báo ra tên nàng thì chưởng quỹ sẽ không hét giá hắn.
Nhưng khi Sở Hi Thanh muốn hỏi mua “dương dương thảo” thì chưởng quỹ lại đầy khổ sở nói:
- Khách quan nếu đến sớm bốn ngày thì tốt rồi, nhưng hiện tại.
Chưởng quỹ cười khổ nói:
- Bây giờ toàn bộ khu chợ chỉ có Long gia bán dương dương thảo, giá cũng lên đến 220 ma ngân một cây.
Sở Hi Thanh không khỏi kinh ngạc:
- Sao lại cao vậy chứ?
Hắn trước khi đến đã tìm hiểu, dương dương thảo bình thường chỉ 100 ma ngân. Lần này trong phong ba tàng thư lâu, Sở Hi Thanh nhận được 80 ma ngân từ Tào thiên hộ, lại thêm ít ma ngân từ Lục Loạn Ly nữa, vừa vặn đủ cho hắn mua dương dương thảo.
Dương dương thảo chỉ có ở nơi sâu trong Hỏa Cốt quật, mà dù là người hái thuốc kinh nghiệm phong phú nhất, cũng phải nhờ may mắn mới kiếm được, điều này vượt xa khả năng Sở Hi Thanh. Nên vốn hắn định mua dương dương thảo, dược thảo phụ trợ còn lại thì tự tìm kiếm.
- Là tác phẩm của vị Long gia đại công tử kia.
Chưởng quỹ cười khổ chỉ những thi thể trên cọc gỗ:
- Thấy không, hơn sáu mươi hảo hán Thiết Kỳ bang, thêm vào người hái thuốc nữa, tất cả đều chết. Vị đại công tử kia giết nhiều người như vậy là vì muốn lũng đoạn vài loại dược liệu trong Hỏa Cốt quật, hiện giờ ai dám bán dương dương thảo thì chờ bị Long gia treo lên cọc gỗ đi.
Hắn khẽ than thở, đầy ai oán:
- Bọn họ bán cao chút cũng thôi, hơn bảy phần mười so với trước kia. Lão phu làm ăn ở Hỏa Cốt quật cả hai mươi năm rồi, chứng kiến mấy vị kiêu hùng Tú Thủy quận rồi nhưng chưa ai làm việc bá đạo như vị đại công tử này, không để lại chút chỗ trống nào.
Là Long gia? Sở Hi Thanh nhíu chặt lông mày, không ngờ đúng lúc như vậy, lại gặp đúng chuyện này.
Hắn thầm sinh cảnh giác, nhìn một vị khách hàng mặc áo xám cách đó không xa. Trang phục như vậy giống như người hái thuốc, nhưng Sở Hi Thanh nhìn thấy hình xăm dã lang ở nơi cánh tay áo kéo lên của đối phương, ở chỗ đầu sói còn có một chữ “Long”. Người này nhìn có vẻ như đang đánh giá thuốc nhưng thực tế vẫn ngầm liếc nhìn hắn.
Sở Hi Thanh hơi suy ngẫm rồi vội nắm tay Lục Loạn Ly kéo ra ngoài.
- Ngươi không đủ tiền sao? Ngươi còn thiếu bao nhiêu, ta có thể cho ngươi vay, nhưng lợi tức thì năm trăm đồng một ngày.
Sở Hi Thanh thầm nghĩ mình có điên mới dùng 220 ma ngân mua dương dương thảo. Hắn nếu dư tiền như vậy thì mua luôn bí dược võ quán bán cho nhanh.
Hắn quay đầu đánh mắt với Lục Loạn Ly:
- Chú ý xung quanh, chúng ta bị người theo dõi.
Lục Loạn Ly cũng ngầm để ý xung quanh, quả thật có người đang lén lút nhìn bọn họ.
Sở Hi Thanh xoay người tiến vào một hẻm nhỏ, nhanh chóng khoác lên người mũ trùm. Khi Sở Hi Thanh đi ra khỏi hẻm đã thay đổi hình dáng. Hắn lẫn vào trong đám người, trên đường phố ngư long hỗn tạp, đầy đường là đám giấu đầu lòi đuôi đeo trùm đầu. Lục Loạn Ly thì lấy ra bùa chú kề sát y phục, nàng bỗng từ mặc đồ trắng biến thành màu vàng.
Hai người một mạch đi ra khỏi trấn, khi trông thấy đầu phố thì nhíu chặt mày, đối phương đã tụ tập hơn mười đại hán cao to vạm vỡ chặn đường, kiểm tra tới lui người qua đường.
Sở Hi Thanh thoáng suy ngẫm, quay đầu nhìn Lục Loạn Ly:
- Bảo tiêu đại nhân, ngài là cao thủ thất phẩm, giải quyết bọn họ hẳn rất đơn giản.
Lục Loạn Ly sửng sốt một lát rồi mới ý thức được “bảo tiêu” trong miệng Sở Hi Thanh là chỉ mình.
- Dễ như ăn cháo, nhưng nếu ta ra tay trước mặt mọi người thì sẽ bị lộ thân phận, không có lời.
Nàng khẽ lắc đầu, có vẻ không muốn nói.
Sở Hi Thanh không khỏi chẹp chẹp, thầm nghĩ vị bảo tiêu này có cũng như không, hắn không thể theo đường cũ lùi lại nên nỗ lực đổi đường nhưng đường khác cũng bị chặn lại.
Sở Hi Thanh cũng không thử đổi đường nữa, hắn đi về phía sâu nhất trong trấn. Theo đường đi, hắn phát hiện có ba người bám theo, rõ ràng kế sách đổi trang phục của bọn họ không còn hiệu lực nữa.
Sở Hi Thanh không khỏi nảy sinh tức giận, một lần ở tàng thư lâu còn chưa đủ, lại thêm lần này nữa, Long gia là muốn giết hắn mới bỏ qua sao?
Nhưng vào lúc này, Sở Hi Thanh bỗng phát hiện màn hình ảo trước mặt có biến đổi.
Ở dòng trạng thái, ngoài lục âm hoàn hồn chú còn có thêm hai chữ nhai tí.
Ánh mắt Sở Hi Thanh nhìn chằm chằm hai chữ này, trong đầu hắn có thêm một dòng tin tức.
Nhai tí có thù tất bao – ngươi nhận biết xung quanh có địch ý, tất muốn trả thù, xúc động nhai tí đao ý, khi xuất đao có thể mang theo hiệu ứng xung kích tinh thần. Ăn miếng trả miếng, uy lực xung kích tinh thần tùy vào số lượng và cường độ ác ý của kẻ địch. Kẻ địch càng đông, ác ý càng lớn thì đao ý càng mạnh.
Sở Hi Thanh không khỏi nhướng mày lộ vẻ kinh ngạc.
Lúc này Lục Loạn Ly nhưng hơi chút khó hiểu:
- Ngươi muốn đi đâu, đã sắp đến miệng quật.
Nơi trung ương thị trấn này chính là lối vào Hỏa Cốt quật. Để nàng đau đầu là theo sau hai người giờ đã lên đến hai mươi mấy người. Lục Loạn Ly sắc mặt đắng chát, đến nước này nàng phải ra tay rồi, cũng không thể để yên nhìn Sở Hi Thanh bị người Long gia giết chết.
- Ta vốn muốn tiến vào Hỏa Cốt quật. Đây là phương pháp trái ngược, bọn họ không cho ta ra thì ta tiến vào. Vào Hỏa Cốt quật thì ngươi có thể không kiêng kỵ.
Sở Hi Thanh mặt không cảm xúc nói.
Lục Loạn Ly ánh mắt sáng ngời, thầm nghĩ đây là biện pháp tốt. Trong động quật âm u sâu thẳm, khó lòng nhìn kỹ, chỉ cần nàng ra tay cẩn thận chút thì không ai biết rõ được.
Hơn nữa lối vào quật không chỉ có một chỗ. Nhân loại và cự thần huyết mạch giống nhau, nhân loại có cửu khiếu, cự thần cũng có cửu khiếu như vậy hẳn phải có chín lối vào, Long gia phải dùng bao nhiêu người mới có thể chặn hết lại được chứ?
- Ngươi đúng là rất thông minh.
Ngay khi nàng tán dương, hai người đã đi đến lối vào quật.
Sở Hi Thanh lưu ý một chút, phát hiện địa hình nơi này giống như miệng người, ở chỗ lối vào có hai hàng trụ đá sắc bén, giống như hàm răng vậy. Nếu như Hỏa Cốt quật này do hài cốt cự thần hóa thành thì thân thể này quá khổng lồ, thật sự là thấy mà kinh ngạc, phải lên đến hơn ba mươi dặm, tương đương với thành thị siêu cấp.
Đây chính là viễn cổ cự thần, thủy tổ nhân loại thế giới này!
Ngay khi hai người đi gần đến miệng quật, Sở Hi Thanh trông thấy phía trước có năm người mặc giáp da chặn đường. Hắn thấy những người này đều có hình xăm dã lang.
- Đứng lại!
Người cầm đầu hơi thấp, lông mày rậm, ánh mắt hung dữ:
- Không biết mấy ngày này Hỏa Cốt quật không được vào à? Các ngươi là ai, bỏ trùm đầu xuống.
Sở Hi Thanh không bỏ trùm đầu xuống mà còn bước nhanh hơn. Hắn chỉ dùng hai bước đã rút ngắn khoảng cách hai bên còn sáu thước, bách luyện khinh cương đao cũng cheng một tiếng đã ra khỏi vỏ.
- Ngươi muốn chết!
Tên lùn kia đầy dữ tợn trừng mắt.
Hắn hầu như cùng lúc rút đao với Sở Hi Thanh nhưng trong mắt lập tức hiện vẻ kinh ngạc.
Tốc độ đao của Sở Hi Thanh nhanh hơn hắn tưởng tượng nhiều! Càng làm người giật mình là đối diện ánh đao kia, đầu hắn như bị búa đập ầm một phát làm ý thức choáng váng. Bởi vậy nhạnh linh đao trong tay tên lùn chậm một nhịp.
Bách luyện khinh cương đao trong tay Sở Hi Thanh xoẹt một đường qua cổ họng đối phương rồi đơn giản mượn lực, mượn đường đao xuyên thủng yết hầu một tên nữa.
Tên lùn cầm đầu tu vi cửu phẩm hạ, người phía sau hắn thì yếu hơn nhiều, thực lực chỉ hơn người thường chút.
Sở Hi Thanh dùng đao không chút dây dưa, ác liệt quyết tuyệt tận cùng.
Phía sau hai mươi mấy tộc binh Long gia đã vọt tới, lúc này nếu hắn chỉ thoáng chần chừ sẽ bị chặn lại ngay.
Sau khi giết hai người, tốc độ của hắn không giảm mà còn tăng lên. Sở Hi Thanh thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt ba người đối diện, nhưng không chút biểu tình mượn bước tiến, tách khỏi trường kiếm đâm đến đồng thời múa đao chém nghiêng.
Ngay khi hắn vượt qua một tên, người này rên lên một tiếng, máu phun đầy ngực. Một đao này của Sở Hi Thanh trực tiếp chém qua trái tim đối phương.
Sau khi giải quyết người này, Sở Hi Thanh một chút ngừng lại, dùng thế sét đánh tiến lên.
Hai người trước mặt hắn thì lộ vẻ sợ hãi, theo bản năng lùi lại, cái lùi lại này tạo không gian cho Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly lao vào động quật.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Hai người Sở Hi Thanh vội vã chạy trốn trong quật đạo, bên trong quật âm u sâu thẳm, nhưng không phải hoàn toàn không thấy gì. Vách tường nơi này có hoa văn như dung nham, tỏa ra ánh đỏ sậm, giúp thấy rõ chút đường phía trước, nhiệt độ trong quật cũng rất cao, thị trấn bên ngoài nhiệt độ đã cao rồi, trong quật còn cao hơn kha khá.
Sở Hi Thanh chạy được một đoạn đã bắt đầu thở hồng hộc.
Hắn dính “lục âm hoàn hồn chú”, trong cơ thể có lượng lớn hàn độc âm sát tổn thương phổi, chỉ chạy gấp một khoảng thời gian, hắn đã cảm giác ngực như muốn nổ tung.
Cũng may Lục Loạn Ly ở phía sau phát hiện ra, nàng trực tiếp vỗ một tấm phù lên người hắn – là thần hành phù.
Pháp thuật vừa đến, Sở Hi Thanh lập tức cảm giác thân thể nhẹ hơn, thể lực cũng dần khôi phục.
Hắn có thể vừa chạy trốn, vừa nhìn màn hình ảo. Vừa nãy lại có pháo hoa nổ tung, điểm võ đạo cũng từ 25 lên 26 điểm.
Sở Hi Thanh nghĩ đến bản thân vừa giết ba người, trở nên đăm chiêu. Hắn cũng không phải chưa từng giết người, khi đi áp tiêu, hắn cũng từng giết ba người nhưng khi đó hệ thống không chút thay đổi.
Nếu nói có điều gì khác thì chính là thực lực kẻ lùn kia, đã đến gần cửu phẩm hạ đỉnh cao. Nếu như người này phòng bị đầy đủ, dùng sách lược thủ vững thì khả năng Sở Hi Thanh chiến thắng không cao.
Mà “nhai tí” đao ý cũng có tác dụng, kẻ lùn bị tinh thần xung kích nên tốc độ chậm lại một chút, nếu không đã có thể chơi mạng đổi mạng với hắn rồi. Dù cho Sở Hi Thanh có thể chém giết người này thì cũng bị thương không nhẹ.
Đúng lúc này, Sở Hi Thanh đầu óc choáng váng, cảm giác mệt mỏi lan tràn toàn thân. Sở Hi Thanh rất nhanh hiểu ra được, đây là hậu quả của vận dụng đao ý. Hắn lợi dụng tinh thần xung kích đối thủ thì cũng phải tiêu hao tinh thần bản thân.
Sau khi bỏ qua người phía sau, Lục Loạn Ly có vẻ tán thưởng nói:
- Mấy đao vừa rồi không tệ, ngắn gọn ác liệt, thế như lôi đình còn kèm theo đao ý, đấy là nhai tí đao ý ngươi lĩnh ngộ ở tàng thư lâu à? Đáng tiếc tu vi của ngươi có hạn, không chủ động khống chế được.
Nàng sau khi tán dương thì ngoắc tay với Sở Hi Thanh:
- Đưa đao của ngươi cho ta.
Sở Hi Thanh không khỏi run lên, đoán được Lục Loạn Ly muốn làm gì. Nữ nhân này lại muốn hắn gánh oan hộ…
Sở Hi Thanh không chút lo nghĩ đưa ngay bách luyện khinh cương đao cho nàng, bản thân thì cầm lấy cương đao dự bị.
Lục Loạn Ly sau khi cầm đao thì đột nhiên gia tốc, như cơn gió lao vút đi. Nàng xông đến một khúc quanh thì dẫm vào vách đá, chuyện ngoặt hướng.
Đằng sau khúc ngoặt là năm tráng hán áo xanh, trong năm người này có ba người cầm đao, hai người cầm cường nỏ nhắm về phía trước.
Lục Loạn Ly thì chân giẫm vách đá, cả người nằm ngang giữa không trung, ập đến từ góc độ bất ngờ.
Người cầm đầu còn đang bất ngờ thì thấy thanh bách luyện khinh cương đao càng lúc càng to trong tầm mắt hắn.
- Ngươi là ai, có biết Long gia…
Người này còn chưa kịp nói hết câu thì ánh đao đã chém ngang cổ hắn.
Lục Loạn Ly cũng dùng truy phong đao nhưng đao thế mau lẹ gọn gàng hơn, dáng người thoải mái thong dong như thể đang nhảy mua chứ không phải chém giết người vậy. Khi nàng lướt qua năm người thì cả năm ngã xuống, không dính một giọt máu nào.
Lúc này Sở Hi Thanh nhẹ nhàng đi tới, nhìn thấy năm thi thể trên mặt đất thì không khỏi nhếch môi. Hắn nhìn ra được vết thương năm người này là Lục Loạn Ly mô phỏng truy phong đao của hắn, thậm chí sức mạnh cũng giống hệt, không thừa một tia cũng không ít một phần.
**********
Nơi lối vào Hỏa Cốt quật, Long đại công tử Long Hành tay bắt chéo đầy hứng thú nhìn ba bộ thi thể trên mặt đất.
Hắn gương mặt tròn trịa, ngũ quan thanh tú, mắt phượng dài nhỏ, một thân trang phục nhà nho, tay áo lớn khẽ bay, mái tóc dài thì để xõa phía sau, khí chất như một vị cuồng nho thời hậu đại.
- Đao của kẻ này quả thật nhanh, Long Tứ tu vi đã đến gần đỉnh cấp cửu phẩm hạ lại bị người này một đao giết chết. Hiếm thấy là dùng sức vừa đến, vết thương rất gọn, không sâu không nông, vừa đúng một đao đoạt mệnh.
Long Hành chà chà đánh giá, phảng phất thi thể kia là người xa lạ chứ không phải tâm phúc của thuộc hạ của hắn.
Hắn sau đó quay lại cười với thiếu niên phía sau:
- Một kẻ còn chưa nhập phẩm nguyên công lại có thể dung khoái đao chuẩn như vậy, đệ đệ ngươi thua cũng không oan. Đúng rồi, nghe nói người giết thuật sư của huyết phong đạo cũng tên là Sở Hi Thanh.
Thiếu niên chính là Long Thịnh, trên cổ tay hắn còn đang băng bó vải trắng, vẻ mặt có chút sợ hãi nói:
- Chính là người này, có người nói ngày đó ở võ quán rất nhiều người trông thấy.
Hắn còn chưa kịp dứt lời thì bốp một tiếng vang lên. Đấy là Long Hành đánh bạt tai Long Thịnh.
Long đại công tử dùng sức rất mạnh, Long Thịnh bước chân lảo đảo lùi mấy bước mới dừng lại được, khóe miệng trào tia máu. Hắn bưng mặt không dám tin tưởng nhìn huynh trưởng mình.
- Biết vì sao ta đánh ngươi không?
Long Hành ngữ khí cười gằn, đi từ từ về phía đệ đệ:
- Ngươi trả thù hắn không sai, muốn giết hắn cũng được, người này dám làm mất mặt Long gia vốn nên chết, ngươi sai duy nhất là không nên chọn lúc này gây rồi. Ngươi biết ta vì vây giết Thiết Tiếu Sinh của Thiết Kỳ bang tốn bao nhiêu ma ngân, vận dụng bao nhiêu nhân tình nhân lực không? Hiện giờ là lúc nhân thủ giật gấu vá vai, ngươi lại dám dùng thuộc hạ của ta đi giết người không quan trọng.
Long Thịnh sắc mặt trắng bệch không ngừng lùi lại. Khi hắn lùi đến vách đá phía sau thì không thể lùi được thêm nữa, một thanh niên áo xanh, đeo trường kiếm chặn lại trước mặt Long Hành.
- Được rồi, Long sư đệ, tốt xấu gì hắn cũng là đệ đệ ngươi, trừng phạt chút là được rồi.
Người này chừng hai mươi, ánh mắt sắc bén. Hắn liếc nhìn Long Thịnh, hơi răn đê:
- Ngươi cũng đừng trách huynh trưởng ngươi, lần này chúng ta đánh bất ngờ mới làm trọng thượng Thiết Tiếu Sinh. Nếu lần này không giết được hắn, để vị phó kỳ chủ Thiết Kỳ bang qua được kiếp nạn này, cơ nghiệp của Long gia ở Hỏa Cốt quật đi tong. Giờ là lúc huynh trưởng ngươi đang kéo võng truy tìm quanh Hỏa Cốt quật, bất cứ thuộc hạ nào cũng vô cùng quý giá.
Hắn lời còn chưa dứt, một tên thuộc hạ hớt hải chạy ra khỏi động quật.
- Đại công tử, đội của Long Chính chết hết, nhìn vết thương thì là truy phong đao mà đao pháp cấp tốc ác liệt, hẳn là Sở Hi Thanh làm. Một nam một nữ kia trốn vào quật, vừa đúng lúc qua đoạn đường Long Chính trông coi.
Ngày lúc này, lại thêm một thuộc hạ chạy ra, sắc mặt trắng bệch:
- Đại công tử, đội Long Ngũ cũng chết hết, hung thủ dùng truy phong đao, nghi là Sở Hi Thanh làm!
Long Hành hơi ngẩn ngơ, cười khẽ:
- Mới bao lâu chứ, còn chưa đến nửa khắc đã chém chết mười ba người. Khó tin nổi, đây là cửu phẩm hạ sao, ngươi này cũng thật độc ác, đao thật cứng!
Hắn mạnh mẽ trừng nhìn đệ đệ Long Thịnh, sau đó nhìn hướng thanh niên đeo kiếm:
- Đô sư huynh, phiền toái này không nhỏ chỉ đành làm phiền sư huynh. Sư huynh mang theo ba người trong hành môn thập bát kỵ đi.
Thanh niên đeo kiếm nghe vậy không khỏi nhướng mày, cho rằng Long Hành quá coi trọng “phiền toái” này rồi. Hành môn thập bát kỵ là tử sĩ Long Hành tự dạy dỗ, đều có thực lực cửu phẩm thượng. Thêm vào mỗi người đều có trọng giáp, bảo đao, vũ trang đến cực hạn, sức chiến đấu đuổi sát bát phẩm. Ba người bất kỳ liên thủ đảm bảo giải quyết Sở Hi Thanh kia.
Nhưng Long Hành còn muốn mình đích thân ra tay nữa, thanh niên đeo kiếm cũng không từ chối, hắn khẽ cười rồi đi vào động quật.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Khi Sở Vân Vân đến Hỏa Cốt quật thì đã gần buổi trưa, nàng gặp vận rủi lên phải xe ngựa bị gãy trục xe giữa đường nên mất thêm hơn nửa canh giờ.
Sở Vân Vân nghĩ đến Sở Hi Thanh thì như có lửa thiêu trong lòng, lo lắng vô danh, tuy vậy nàng vẫn duy trì nét mặt thản nhiên, ung dung tiến bước.
Lúc này nàng mặc áo bào xám rộng, đầu đội mũ che, bộ dáng giống với người giang hồ bình thường.
Ngay khi Sở Vân Vân đi qua đầu hẻm thì nàng đột nhiên ra quyền, không chút tiếng động đánh vào thái dương một tráng hán, một quyền đánh ngất người này. Trên cánh tay tráng hán cũng có hình xăm sói, chữ Long, là tộc binh của Long gia.
Phía trước hắn còn có bốn tên nữa nhưng không ai nhận ra dị thường phía sau. Cho đến khi Sở Vân Vân kéo kẻ kia vào sâu trong một con ngõ hẻm, bốn người cũng không biết gì.
Sở Vân Vân tìm tới một chỗ hẻo lánh vắng vẻ, một tát đánh tỉnh lại tráng hán.
- Sở Hi Thanh ở đâu?
Tráng hán mơ hồ một lúc rồi mới dần tỉnh lại, nhìn Sở Vân Vân nghi hoặc nói:
- Cô nương đang hỏi gì vậy, ta không biết Sở Hi Thanh nào…
Hắn còn chưa dứt lời thì đau đớn mãnh liệt ập đến.
Nữ nhân kia trực tiếp bẻ gãy ngón tay hắn! Tráng hán muốn kêu thảm thiết nhưng Sở Vân Vân dùng hai ngón tay bóp chặt cổ họng của hắn làm hắn không phát ra được chút âm thanh nào.
Sau nửa khắc, tráng hán đầu đầy mồ hôi vội vã nói:
- Dừng dừng, kẻ điên này, ta nói, ta nói! Sở Hi Thanh mang theo một phụ nữ trốn vào Hỏa Cốt quật, tên kia đao pháp rất nhanh, ven đường giết hơn hai mươi người của chúng ta. Đại công tử đã tức giận, nhờ ưng kiếm Đô Hồng tự thân truy giết.
Sở Vân Vân có chút không hiểu.
Nữ nhân? Sở Hi Thanh một mình ra ngoài, sao lại dẫn theo nữ nhân? Ít nhất có tin tốt, tạm thời Sở Hi Thanh còn đang bình yên nhưng lông mày Sở Vân Vân vẫn nhíu lại, trong lòng có một cảm giác khó gọi tên.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo tiếp tục dò hỏi:
- Ưng kiếm Đô Hồng là ai?
- Là sư huynh của đại công tử, đệ tử nội môn Tú Thủy kiếm phái, am hiểu thần ưng kiếm.
Tráng hán vội nói:
- Có người nói tu vi của hắn đã đến thất phẩm, hơn nữa còn dẫn theo ba người trong hành môn thập bát kỵ, một thân võ lực thêm vào chiến giáp đến gần bát phẩm.
Hắn không kịp nói tiếp gì nữa bởi vì hai ngón tay Sở Vân Vân bỗng bóp chặt, yết hầu tráng hán vỡ vụn, đầu đổ ngoặt sang bên.
Sở Vân Vân một lần nữa đội mũ trùm, đi tới đường chính. Lúc này trên đường chính hỗn loạn không dứt, tộc binh Long gia đã phát hiện ra có người mất tích, bọn họ nhấc đao kiếm rít gào, ánh mắt như sói nhìn khắp xung quanh. Hai kẻ trong đó còn tập trung chú ý vào Sở Vân Vân.
Sở Vân Vân thì nhìn một chút rồi không chút cảm xúc tiến về hướng Hỏa Cốt quật. Hỏa Cốt quật là do thi hài cự thần hóa thành, ngọn núi nhỏ này chính là đầu cự thần, có miệng mũi tai mắt bảy lối vào.
Sở Vân Vân khi còn nhỏ từng trà trộn tập võ ở Tú Thủy quận, cũng từng vào Hỏa Cốt quật tìm dược liệu nên hiểu rõ nơi này. Nàng tiến về một phía miệng quật, do mắt cự thần hóa thành.
Thân thể Sở Vân Vân mạnh mẽ, bước tiến tuy chậm mà nhanh, nháy mắt sau đã bỏ xa mười mấy tộc binh Long gia.
Ở phía trước cửa động truyền đến tiếng gầm:
- Là ai? Mau đi ra ngoài, đại công tử nhà ta có lệnh trong vòng bảy ngày không ai được vào Hỏa Cốt quật.
Sở Vân Vân bước tiến không dứt, đi thẳng đến trước mặt tộc binh Long gia. Răng rắc, năm người trông coi đều là hầu cốt vỡ nát, gục ngã. Nàng không chút để tâm đến những thi thể này, tiếp tục tiến vào Hỏa Cốt quật.
********
Sở Hi Thanh cũng không biết Sở Vân Vân đã vào Hỏa Cốt quật, hắn đang chạy theo Lục Loạn Ly.
Lúc này trong màn hình ảo, pháo hoa lại nổ tung. Khi Lục Loạn Ly giết người thì pháo hoa không nổ, đợi sau một lúc thì mới có điểm võ đạo tới. Việc này đã diễn ra năm lần, Lục Loạn Ly một đường giết đến năm tên đầu mục tộc binh Long gia, điểm võ đạo Sở Hi Thanh cũng tăng lên 31 điểm nhưng hắn vẫn chưa hiểu được nguyên nhân.
Sở Hi Thanh phát hiện trong động quật có gì đó không đúng, bọn họ đi qua mỗi con đường đều có người trông coi, gần như là trăm bước một tốp nhỏ, hai trăm bước một tốp lớn.
Bố trí như này không thể là vì bắt hắn được. Sở Hi Thanh hiểu rõ bản thân, Long gia có hận hắn hơn nữa thì cũng không thể điều động nhiều người như thế vì hắn được.
Lục Loạn Ly vẫn rất dễ dàng, một đường quét ngang, những tộc binh Long gia bình thường nào phải đối thủ của nàng. Nhưng khi chém đến tên đầu mục thứ năm thì bách luyện khinh cương đao trong tay Lục Loạn Ly đã có vết cong.
Trước sau phải trái của bọn họ cũng dồn dập có tiếng bước chân.
Lục Loạn Ly tiện tay cầm lấy một thanh trực đao trên đất, ném trả khinh cương đao cho Sở Hi Thanh. Trực đao tuy không nhẹ như khinh cương đao nhưng phẩm chất cũng không tệ.
Nàng vừa múa đao thích ứng vừa nhìn ngã ba trước mặt:
- Làm sao bây giờ? Nhìn tình hình thì bọn họ đang lùng bắt người nào đó, đúng lúc chúng ta xông vào lưới vì thế Long gia rất dễ dàng triệu tập nhân thủ vây bắt chúng ta.
Lục Loạn Ly cũng không phải không chắc chắn giết ra ngoài nhưng nàng không thể đảm bảo bảo vệ được Sở Hi Thanh trong quần chiến.
Sở Hi Thanh cũng nhíu mày, hắn hơi suy ngẫm rồi đi vào đường bên trái, con đường này dốc xuống, càng đi càng âm u.
Lục Loạn Ly thì thần sắc khẽ biến, đứng yên tại chỗ, cũng không phản đối:
- Ngươi định trốn vào sâu Hỏa Cốt quật sao? Không sợ Long gia điều thêm người vây bắt à, chúng ta sẽ bị vây chết ở đây.
Sở Hi Thanh nét mặt thong dong nhấc mấy cái túi trong tay quơ quơ trước mặt Lục Loạn Ly, trên đường, Lục Loạn Ly chỉ lo giết người, hắn thì thu thập nước uống, thức ăn thì tộc binh Long gia.
- Những thứ này giúp chúng ta sinh tồn được ít nhất mười ngày. Ta muốn đánh cược một phen, đánh cược Thiết Kỳ bang sẽ không giản hòa. Bọn họ bị Long gia giết nhiều người như vậy, không thể không phản ứng được. Còn có người hái thuốc nữa, Long gia hiện tại không cho ai vào nhưng những người hái thuốc này còn phải kiếm sống, cứ tiếp tục ngăn sẽ có bạo động.
Thiết Kỳ bang là bang hội mới nổi ở Tú Thủy quận, thế lực chủ yếu ở khu bến tàu thành đông, bang chúng ba năm ngàn, trong bang có rất nhiều hảo thủ, thực lực không tầm thường.
Nhưng ngoại viện Sở Hi Thanh trông chờ thật ra là Sở Vân Vân. Chỉ cần hắn ở lại đây chừng bốn ngày, Sở Vân Vân nhất định sẽ phát hiện khác thường, đến đây cứu viện. Chỉ là điều này Sở Hi Thanh không thể nói cho Lục Loạn Ly biết được.
- Thiết Kỳ bang?
Lục Loạn Ly cảm thấy biện pháp Sở Hi Thanh không sai, nhưng lại đắn đó. Thức ăn nước uống có thì có thật nhưng làm sao rửa mặt tắm rửa đây? Trong Hỏa Cốt quật cũng có mấy đường mạch nước ngầm nhưng nàng không mang quần áo, sẽ sớm bốc mùi… Sớm biết như vậy nên học “thanh thân chú”.
Nàng chần chờ một lát rồi mới cắn răng đi theo.
Ngay khi Lục Loạn Ly tiến lên, trong tay áo nàng trượt xuống một tấm bùa chú, tấm bùa chú này nhanh chóng gấp lại thành hình hạc giấy bay xa.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé :D :D :D các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé :D :D :D
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái :D :D :D nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn :D :D :D