Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 20: Ngộ
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Cạo đầu?”
“Nói thật, ta là người xuất gia, làm đệ tử của ta phải quy y cửa Phật. Ngươi chịu không?”
Nhật Vũ suy nghĩ mãi, hắn không đành lòng vứt bỏ hồng trần dục vọng, cũng không đành lòng để cơ hội vụt qua trước mắt.
Người thanh niên lại nói: “Đệ tử của ta trong thiên hạ nhiều vô số kể, tuy là rất muốn thu ngươi nhưng xem ra ngươi không có duyên với cửa Phật rồi.”
“Ta…”
“Bỏ đi, ta cho ngươi cái này.”
Người thanh niên đó dùng tay đặt nhẹ lên đầu của Nhật Vũ, bỗng chốc hắn như ngộ ra được rất nhiều điều. Vạn vật mọi sự trên đời như đều có kiến giải riêng của nó, kể từ nay tiểu tử Nhật Vũ đã trở thành một nhà hiền triết thông thái, một bậc trí giả trong loài người.
Kế đó, người thanh niên lại khẽ phất tay thì thân thể Nhật Vũ liền bay bổng lên cao, gã dùng ngón tay vạch áo rồi xăm lên ngực Nhật Vũ một chữ ‘Vạn*’ to cỡ một bàn tay. Nhưng kỳ quái là trong quá trình xăm Nhật Vũ lại chẳng hề cảm thấy đau đớn một chút nào, chữ Vạn đó không ngừng tỏa ra kim quang lấp lánh làm hắn dễ chịu đến lâng lâng cả người.
“Ta cho ngươi công pháp này, gọi là ‘Bát Nhã Ba La Mật Đa’, có nghĩa là ‘tiêu diêu miền cực lạc’. Chỉ cần ngươi luyện nó thì ngũ hệ nguyên lực mặc cho ngươi bóp trong lòng bàn tay, tứ đại thần lực ngươi cũng có thể trấn áp và kiểm soát dễ dàng.”
Lúc này đột nhiên Nhật Vũ hiểu ra rằng lúc trước hắn bại trong tay Arthur là bởi thủy hệ nguyên lực của nàng.
Trên thế gian này tồn tại rất nhiều đại thế giới khác nhau, trong mỗi đại thế giới bao gồm các tiểu vũ trụ nhỏ bé. Ở đó tồn tại một khái niệm gọi là ngũ hệ nguyên lực bao gồm: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Chúng tương sinh tương khắc lẫn nhau tạo nên sự sống.
Bên ngoài các tiểu vũ trụ là những đại thế giới được tạo thành từ tứ đại thần lực: Ám (Âm), Quang (Dương), Phong, Lôi. Ở đó vật chất không thể tồn tại, chỉ có thần hồn là bất diệt.
“Công pháp này gồm bốn tầng cảnh giới, chia làm: Phục Hoại, Bất Hoại, Bất Diệt và Vĩnh Sinh. Một khi đã đạt đến cảnh giới cuối cùng là Vĩnh Sinh thì thần hồn của ngươi vĩnh viễn không nhập lục đạo, thoát khỏi luân hồi, thoải mái tiêu dao tự tại qua muôn vạn đại thế giới.”
Nhật Vũ thầm xuýt xoa trong bụng, hắn có chết cũng không ngờ rằng mình lại vớ được thần thông như thế này.
“Nhưng con làm sao mới luyện nó được.”
“Chỉ một chữ ‘Ngộ’ mà thôi. Ngươi cứ việc làm những gì mình muốn, chỉ cần một ngày ngươi ngộ ra tên của những tầng cảnh giới kia thì cũng chính là lúc vượt qua bình cảnh hiện tại.”
“Mà cũng đừng gọi ta là sư phụ, gọi là Công Tử đi.”
Nói xong gã thanh niên liền biến mất, Nhật Vũ cũng chỉ còn cách ngây ngốc đứng đó nhìn mà trong ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
*Chữ 'Vạn'
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 2: Tôi cho em chém tôi, tức là em nợ tôi
Chương 21: Gặp lại Phùng ca
Nguồn: Tàng Thư Viện
Nhiều ngày sau đó, Nhật Vũ vẫn bế quan trong phòng tham ngộ bí pháp mà sư phụ ‘công tử’ đã truyền dạy. Mặc dù hắn đã được điểm hóa Đại Trí Tuệ nhưng chung quy nếu luyện dễ dàng như vậy thì đã không tính là lợi hại. Lê Linh mỗi ngày đều kiên trì bắt hắn dạy võ công cho, không thì cũng lôi hắn đi lung tung mà khoe với bạn bè rằng mình có đồ chơi mới.
Nhật Vũ mặc kệ.
Cũng tại những nơi Lê Linh dẫn hắn đến đều toàn là mỹ nữ, nhắm mắt phun ngụm nước bọt thế nào cũng ăn ngay một guốc của người đẹp lên đầu. Bởi thế hắn mới khoái trá mà đễ nàng xách mũi dẫn đi. Chỉ có thằng ngu hay chẳng phải đàn ông mới phảng kháng.
…
“Coi cái mặt anh kìa, từ lúc nào mà đã trở nên như vậy rồi?”
Lê Linh thấy Nhật Vũ ngồi ở băng ghế sau mà lúc nào trên mặt cũng đầy nét ưu tư như đang suy nghĩ chuyện gì đó trọng đại lắm vậy.
“À không, đang cố nhớ lại chuyện trước kia.”
Nhật Vũ trong khoảng thời gian này tuyệt không hé ra rằng mình đã phục hồi trí nhớ, nếu không thì khá là phiền phức, vả lại hắn cũng không muốn mất đi chỗ trọ miễn phí mà lại thoải mái như căn biệt thự của cô nàng.
“Bữa nay đi chơi bữa cuối, mai cuối tuần ba má tôi từ Mỹ về, thứ hai thì tôi phải đi học rồi.”
Nhật Vũ cười khổ khoát tay: “Biết mà biết mà, câu tiếp theo sẽ là ‘bởi thế chúng ta phải trân trọng đêm cuối cùng này, thỏa sức mà vui chơi cho đáng tuổi thanh xuân’ đúng không?”
Lê Linh chỉ cười lém lỉnh, Nhật Vũ thật là đã thuộc lòng như cháo luôn rồi.
…
Vào quán Bar, vẫn là như mọi ngày, đám bạn chí cốt của Lê Linh lại dẫn thêm một bầy mỹ nữ khác nữa, mọi người đều xúm lại mà chọc ghẹo Nhật Vũ. Hắn cũng rất là xảo quyệt, vờ ra vẻ ngây thơ cho các nàng chiếm tiện nghi, ăn nói lại hoạt bát, da dẻ trắng mịn cơ hồ còn hơn cả con gái, mặt mũi anh tuấn đẹp trai thực quả là rất hút hồn mấy cô gái. Thậm chí có lúc hắn khoa trương đến độ giả vờ say rượu để nhào vào bộ ngực to đùng của mấy cô nàng đó nữa kìa. Đám đàn ông xung quanh hầu như ai cũng có chung một suy nghĩ: “Thằng ôn này vô sỉ đến vậy là cùng.”
…
Nhật Vũ lúc này đang rất căng thẳng, tay cầm chai bia ướp lạnh nhìn chằm chằm vào những kẻ địch đang ở trước mặt.
Hắn lạnh mặt nghiêm túc: “Tôi mắc…”
Đám con gái đồng thanh: “Mười phút trước đã đi rồi mà, sao giờ lại đòi nữa.”
Thề có Chúa, Nhật Vũ sắp vỡ cả bàng quang rồi. Mười phút trước là do lúc đó có một cô bé nào trong đám cá vàng này lộ hàng không biết, làm Nhật Vũ ‘chào cờ’, đũng quần dựng lên thiếu điều muốn tìm một chỗ nào ấm ấm chọc vào cho đã thèm. Hắn thấy không ổn liền vào toilet quay tay cho qua cơn bỉ cực, nào ngờ vừa ra thì các nàng đã chuyển sang uống bia. Một két bia hầu như đều do Nhật Vũ uống hết, hắn thầm gào trong lòng hỏi trời cao có còn thiên lý nữa không? Chơi đánh tù xì thua thì phạt một chai, thắng thì thưởng hai chai. Con mẹ nó chứ chẳng lẽ hắn có khiếu chơi trò này như vậy sao? Hầu như là thắng tuyệt đối.
“Thôi cho anh đi đó, lẹ lẹ nha, bồi cho thêm một két nữa ra đây.”
Nhật Vũ sắp khóc không ra nước mắt rồi.
“Nhớ phải bảo dưỡng thân dưới cho kỹ, tôi còn chưa hưởng dụng qua anh đó.”
“…”
Nhật Vũ chuồn thẳng vào toilet, hắn không dám nấn ná thêm chút nào nữa cả, đám con gái này kiểu gì cũng có, chẳng biết sao Lê Linh quen được hay thật.
Đang trong lúc giải quyết cơn buồn bã, Nhật Vũ lại nghe có người bước vào. Cước bộ người này trầm ổn, kiểu như cũng có một chút thực lực. Nhưng khi hai người đã đứng sát nhau thì cơ hồ cả hai đều muốn quay qua xem thử diện mạo anh bạn cùng giới này như thế nào…
“Thằng Vũ?”
“Anh Phùng?”
Bỗng nhiên cả hai đều đồng thanh.
“Bà nội mày!”
“Bà nội anh!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 2: Tôi cho em chém tôi, tức là em nợ tôi
Chương 22: Đêm không bình yên (1)
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Sao mày nói mày sang nước ngoài tìm ông bà già?”
Trước đây trong lúc gấp gáp, Nhật Vũ cũng chỉ đành bịa đại ra cái lý do là đã liên lạc được với cha mẹ rồi nên sang nước ngoài đoàn tụ. Phùng ca căn bản là đầu óc đơn giản, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, khẳng khái giúp đỡ Nhật Vũ rất nhiều chuyện phức tạp. Chung quy thì cũng vì tình cảm giữa họ cũng đã như anh em ruột thịt, mấy đứa trong bang hội của Phùng ca cũng phải công nhận là anh ta rất thương Nhật Vũ.
Phùng Chí Thành là tên thật của Phùng ca, gã là một người Việt gốc Hoa, sinh ra và lớn lên ở Quận 5 thành phố Sài Gòn. Từ nhỏ đã phải chịu cảnh nhà tan cửa nát, lăn lộn ngoài xã hội và dần trở thành một tay bảo kê có tiếng.
Vì cùng cam cảnh ngộ mồ côi với Nhật Vũ nên Phùng ca rất đặc biệt chiếu cố hắn.
Dù gì thì chuyện đó cũng đã lâu lắm rồi…
Nhật Vũ cười đấm vào vai của gã: “Em về nước có chút chuyện. Không nghĩ là gặp anh ở đây.”
“Ra uống với tao, lát ghé sang chỗ thằng Tám nhậu tới sáng luôn.”
“Được được.”
Hai anh em cười cượt ra khỏi toilet, Nhật Vũ nhìn về đám mỹ nữ thì thầm nhắc khéo Phùng ca: “Em đang giả ngu cua con bé kia, anh cứ làm bộ chúng ta mới quen nhau trong đó nhé.”
Phùng ca nghe xong mắt sáng rực, giương ngón cái lên với hắn.
Sau đó Nhật Vũ nói vài lời với Lê Linh, đại loại như ‘mai tôi về hay bạn rủ sang uống vài chén’. Đám con gái thì cứ ai oán đủ điều cũng đại loại như ‘đừng bỏ em đêm nay khi má em đã ngủ say…’
…
“Anh nói là anh đang gặp phiền phức?”
“Chuyện nói ra cũng dài dòng lắm, chung quy là tao đang cần một số tiền lớn để thâu nạp thêm anh em và mua vũ khí. Sài Gòn dạo này không yên ổn như mày nghĩ đâu.”
Nhật Vũ trầm ngâm một lúc rồi lại nói: “Nếu là tiền bạc thì không thành vấn đề…”
“Dẹp đi, chuyện tiền bạc anh không muốn ỷ lại. Dù gì thì đó cũng là tiền của cha mẹ chú, đâu lý nào lại đem đưa cho anh.”
Phùng ca căn bản là một người trượng nghĩa, gã rất xứng đáng được người ta tin phục, bởi thế Nhật Vũ cũng không miễn cưỡng.
“Vậy đi, sắp tới anh phải đi sang Lào một chuyến, chuyện trong bang sẽ có thằng Tám lo hết, chú chỉ cần giúp anh một cái sinh ý này thôi.”
“Chuyện gì?”
“Biết Nguyễn Kim Lợi chứ?”
“Cái thằng cha bụng phệ bán vàng ở chợ Bến Thành đó hả?”
“Ừ, thằng mập đó phất rồi, giờ là lão đại phân phối vàng đó, có căn nhà bự chà bá ở Phú Mỹ Hưng.”
Nhật Vũ chợt nhớ lại cách đây vài năm hắn cũng có gặp qua thằng cha này, đúng thật là ngó ưa không nổi, ai dè giờ đây lại thành lão đại có tiếng nói rồi.
“Lợi mập có đứa con gái rượu mới du học từ Úc về, gần đây nghe đồn là bị kẻ thù hăm he bắt cóc. Mà thằng cha đó cưng con nhỏ lắm.”
“Ý anh là… ?”
“Ừ! Mà thiệt ra thì anh cũng không rõ mô tê ra sao hết đó, đùng một cái gọi điện bảo là cần tao giúp. Bởi vậy anh giao cho mày toàn bộ quyền thương lượng giá cả với móc nối bên công ty vệ sĩ đó nha, nếu cần thì kêu thêm vài đứa trong bang thân thủ khá một chút cũng tốt. Ráng thu xếp vụ này cho gọn, anh kiếm được bao nhiêu là tùy chú đó.”
Nhật Vũ cũng không lạ gì mấy vụ này, dĩ nhiên là hắn sẽ thoải mái đồng ý.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 2: Tôi cho em chém tôi, tức là em nợ tôi
Chương 23: Đêm không bình yên (2)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Phùng ca và Nhật Vũ cũng uống qua loa vài li rồi đón xe đến khu nhà Phú Mỹ Hưng gặp Nguyễn Kim Lợi bàn công chuyện ngay lặp tức.
Phú Mỹ Hưng là khu nhà cao cấp dành cho những người có tiền, mà Nguyễn Kim Lợi lại là loại người đó nên hắn hoàn toàn đủ tư cách ở trong những ngôi nhà xa hoa ấy.
Ngôi nhà số 160, tuy là đã gần 10h đêm nhưng vẫn chưa tính là khuya cho lắm, đến nhà người khác lúc này cũng không hẳn là quấy rầy, thế nhưng…
Vừa đến cửa thì Nhật Vũ đã ngửi thấy một mùi lạ nồng nặc rồi, hắn quay sang hỏi Phùng ca: “Anh có ngửi thấy mùi gì không?”
“Mùi gì?”
“Mùi hàng nóng đó.”
“Mẹ kiếp, không lẽ chúng ta đến chậm? Đứa nào mà dám cả gan đem súng vào khu này vậy.”
“Có khả năng là kẻ thù của Lợi mập.”
Nhật Vũ và Phùng ca thầm ăn ý với nhau, cả hai nhẹ nhàng leo tường vào trong. Giữa sân là một chiếc xe hơi màu đen bóng lộn, đèn trong nhà vẫn bật sáng nhưng rất khó nhìn kỹ quang cảnh bên trong. Duy chỉ có Nhật Vũ là có thể, ngũ giác của hắn tốt gấp mấy lần người bình thường.
Trong nhà lúc này Lợi mập đang ngồi trên tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Hắn cùng con gái và vợ ngồi một phía, đối diện là ba gã nước ngoài mặc âu phục đen trông vô cùng dữ tợn.
Nhật Vũ đánh mắt với Phùng ca là tạm thời đừng manh động, xong gã dỏng tai lên tập trung vào cuộc đối thoại trong nhà.
“Tôi khuyên ông nên giao vật đó ra đây.”
Một tên nước ngoài mắt xanh tóc vàng dùng cái giọng lớ lớ nói tiếng Việt khá là bập bẹ uy hiếp Nguyễn Kim Lợi.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì cả? Các người năm lần bảy lượt làm phiền gia đình chúng tôi rồi đấy.”
“Đừng giả ngây, tôi phải mất gần cả hai tháng trời mới nói được tiếng Việt đến trình độ này mà ông còn không hiểu sao? Ông còn muốn đảm bảo sự an nguy của gia đình ông nữa không đấy?”
Nguyễn Kim Lợi quay lại nhìn về phía vợ và con gái mình, ánh mắt đầy vẻ thương cảm. Hắn cảm thấy chính mình đã liên lụy đến mấy người bọn họ.
Nhật Vũ cuối cùng cũng đã nắm rõ tình hình rồi, đại khái là Nguyễn Kim Lợi nắm trong tay món đồ mà mấy thằng cha nước ngoài này thèm muốn, đơn giản vậy thôi.
“Được rồi, vật là của các người, nhưng hiện tại nó không có ở đây.”
“Ông muốn kéo dài thời gian? Đừng mơ, nếu trong đêm nay không giao nó ra thì đừng trách bọn này vô tình.”
Không phải dọa dẫm, hắn nói xong liền trực chỉ rút ra một khẩu súng lục đen ngòm có nòng giảm thanh. Quả nhiên là rất chuyên nghiệp.
Nhật Vũ cũng không phải là hạng người thiện lương gì mấy, nhưng hắn cũng không đành để Lợi mập và gia đình của gã phải chết.
Một trong ba gã có gương mặt dữ tợn không kém nói: “Giải quyết mẹ hết đi, xong rồi chúng ta tìm sau cũng được mà, dây dưa mãi để bọn cảnh sát mà lần ra là toi cả lũ.”
“Thằng Jack lúc nào cũng thích đàm phán, mày biết tính nó mà James.”
“John, kệ thằng Jack đi, mày giết hai vợ chồng chúng nó, để đứa con gái lại rồi hai anh em mình cùng hưởng.”
“Cũng không tồi, con bé rất xinh đẹp.”
Tuy là hai đứa này dùng tiếng anh để nói chuyện nhưng ít ra cũng có ba người hiểu, tay đồng bọn Jack của chúng, Nhật Vũ và cô con gái của Nguyễn Kim Lợi.
Tên Jack nghe xong thì chỉ biết cười khổ, hắn căn bản là tên đồng tính nên chẳng có hứng thú với cô bé trước mặt.
Nhật Vũ thầm chửi bọn này cầm thú nhưng trong lòng thì cũng vô cùng háo hức.
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 2: Tôi cho em chém tôi, tức là em nợ tôi
Chương 24: Tập kích
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Lợi mập có nhà không?”
Tiếng Phùng ca từ cửa vọng vào làm cả bọn trong nhà giật mình, mà ngạc nhiên nhất chính là Nguyễn Kim Lợi, gã không tài nào hiểu nổi tại sao Phùng ca lại đến đây giờ này nhưng có người đến tức là có hi vọng.
Đây hiển nhiên là kế sách của Nhật Vũ, hắn kêu Phùng ca đi phân tán sự chú ý của ba tên nước ngoài, còn bản thân thì đi đánh du kích.
Nhật Vũ hoàn toàn tự tin là có thể trực diện đánh cho ba thằng mũi lỏ này không còn đường về quê mẹ nhưng chúng lại có súng và con tin, đây mới chính là điểm mấu chốt.
“Mày ra xem đi.”
Jack đánh tiếng cho James.
“Không còn nhiều thời gian nữa, mau giao cái đó ra đây.”
Nguyễn Kim Lợi do dự mãi cuối cùng cũng đã quyết định, hắn tiến về phía cái tủ lấy ra một bức tượng Quan Âm màu trắng giao cho Jack.
Ngay tại thời khắc mấu chốt đó, một thân ảnh lóe lên phá tung cửa kính lao về phía tay John đang đứng gần đấy. Một quyền tung ra đấm cho gã lộn vài vòng trên không trung rồi mới rớt xuống được.
Nhật Vũ đã ra tay.
Jack cảm thấy tê dại cả da đầu, đồng bọn của hắn dù gì cũng là lính đánh thuê nhất hạng vậy mà một đòn cũng không chịu nổi.
Quá sức khó tin.
Cũng phải thôi, thân thể Nhật Vũ cũng đã qua cải tạo mà trở thành siêu nhân, lại thêm công phu Thiếu Lâm bổ trợ thì tuyệt nhiên là siêu cấp cao thủ.
Ăn một đấm của hắn mà vẫn còn đứng vững xem như cũng được tính là cao thủ rồi.
Nhưng ngay khi chưa kịp hoàn hồn thì Jack đã phải lãnh đòn rồi. Nhật Vũ vừa đáp chân xuống nền gạch men thì liền dùng sức bật mạnh về phía gã nước ngoài còn lại, dùng gối nện thẳng vào cằm.
Thế là đi luôn cả hàm răng.
Chỉ có thể dùng một chữ nhanh mà diễn tả.
Tiếp theo đó là một màn còn kinh hãi không kém làm cả gia đình thằng cha Nguyễn Kim Lợi phải ngẫm lại tính xác thực của phim ảnh về các siêu anh hùng.
Tên James sau khi ra đến ngoài mà chẳng thấy ai liền mặt nặng mày nhẹ mà đi vào trong, đập vào mắt của hắn là cảnh tượng hai tên đồng bọn nằm sải lai dưới nền đất lạnh và chẳng biết từ đâu chui ra một thằng ôn con đang nâng cả chiếc tay ga Nouvo lên mà lạnh lùng nhìn về phía mình.
Đcm! Là nâng nguyên chiếc xe lên đó.
James thiếu điều muốn rớt cả hai con mắt ra ngoài, chuyện sau đó thì ai cũng có thể tưởng tượng ra mà, nguyên con xe bay thẳng về phía hắn.
…
“Đêm nay nếu không có Phùng ca chắc cả nhà tôi đều phải chết mất.”
Cả đời Nguyễn Kim Lợi chưa từng bao giờ nói một lời cảm ơn thật lòng với bất kỳ ai, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên đó.
Phùng ca khách sáo vài câu cho có lệ: “Ông đừng cám ơn tôi, là thằng Vũ ra tay hết mà.”
“Cám ơn chú Vũ nhiều lắm.”
Nhật Vũ nghe vậy cũng chỉ cười nhưng trong lòng thì thầm chửi: “Cái thằng mập mắc dịch, mấy năm trước còn dám lùa chó cắn tao.”
“Ầy, anh Lợi sao lại khách khí như thế, làm em ngại quá đi thôi.”
“Mày gọi điện cho thằng Tám chưa, kêu người qua xử lý ba thằng mũi lỏ này coi.”
“Gọi rồi, nó qua ngay.”
“Mà mày ra tay nặng thật đó, một thằng thì gãy cổ, thằng thì vỡ hết cả hàm, đáng thương nhất là cái thằng bên ngoài, nguyên cái xe bay vào người làm nát lồng ngực luôn rồi.”
“Bọn nó có súng đó, tui mà không quyết đoán thì đợi tới lúc nó móc hàng ra thì đã muộn rồi.”
Tán phét với Phùng ca vài câu xong, Nhật Vũ lại nhìn về phía gia đình Nguyễn Kim Lợi: “Ông Lợi, chúng ta thẳng thắn với nhau đi. Ba thằng tây này đích thị là lính đánh thuê có tiếng đó. Còn nữa, ông kiếm đâu ra tượng ‘Bạch Ngọc Quan Âm’ vậy hả? Ông có biết cái đó là họa sát thân không?”
“Cậu biết cái này là ‘Bạch Ngọc Quan Âm’?”
“Hội Tam Hoàng vì nó mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, ông làm như có mình ông biết chắc.”
Phùng ca xen vào: “Tao cũng không biết.”
Nhật Vũ trừng mắt nhìn thằng đại ca của mình kiểu như: “Anh im mẹ cái mồm để tui nói có được không hả?”
Nguyễn Kim Lợi biết tình hình càng lúc càng không hay rồi, hắn thở dài nhìn về phía người thanh niên trước mặt, hắn cảm thấy có lẽ người này sẽ giúp được mình.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Mùi