Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 21: Dị biến.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
- Đương nhiên là tới cái chỗ tốt đó.
Diệp Tĩnh Vũ cười, vẻ mặt xấu xa.
- Ngươi muốn chỗ tốt nào?
Vừa nghe Diệp Tĩnh Vũ muốn chỗ tốt, gương mặt Tần Vũ Đình lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ.
- Hắc hắc, nàng xinh đẹp như thế này thì đương nhiên là lấy thân báo đáp rồi.
Diệp Tĩnh Vũ vẫn cười xấu xa.
- Ngươi.- Tần Vũ Đình muốn nổi cạu...
- Sao? Chẳng lẽ nàng muốn động thủ với ân nhân cứu mạng mình ư?- Diệp Tĩnh Vũ không đợi Tần Vũ Đình nổi cáu đã cắt ngang.
- Hừ, Tần Vũ Đình ta không phải là cái loại người vong ân phụ nghĩa nhưng ngươi đừng có mà hám. Dù đàn ông trên thế giới này chết sạch thì ta cũng sẽ không gả cho ngươi.- Tần Vũ Đình cố nén lửa giận trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng.
- Hắc hắc, nàng cho rằng còn xuất giá được sao?
Diệp Tĩnh Vũ vẫn cười với vẻ mặt xấu xa.
- Tại sao ta không xuất giá được?
Tần Vũ Đình kiêu ngạo luôn tự tin về sắc đẹp của mình. Sơn trang có bao nhiêu nam đệ tử thích mình mình, làm gì có chuyện không lấy được chồng?
- Nàng nói sao?
Diệp Tĩnh Vũ lần này không nhìn khuôn mặt đẹp như hoa lê của Tần Vũ Đình mà ánh mắt hơi đảo xuống dưới.
Tần Vũ Đình thấy ánh mắt Diệp Tĩnh Vũ thì bỗng nghĩ tới cảnh tượng mới vừa rồi, sắc mặt không khỏi đỏ bừng lên.
Bao nhiêu năm nay, ngoài mình phụ thân ra thì chưa có người nào đụng vào thân thể của mình, ngay cả sư huynh Tần Vân Tiếu thân thiết nhất thậm chí cũng chưa từng chạm tay nhưng người này vừa mới rồi lại đụng vào chỗ đó của mình, mặc dù là để cứu mình nhưng là dù sao vẫn là đụng. Cho dù người khác không biết nhưng trong lòng mình đã biết rõ điều này thì sau này làm sao mình làm sao đối mặt được với chồng đây?
Nói cho cùng thì Tần Vũ Đình vẫn chỉ là một tiểu thư khuê các mười sáu mười bảy tuổi, nàng từ nhỏ sống trong cái thế giới này nên tư tưởng cực kỳ bảo thủ chứ không giống như những cô bé hiện đại mười sáu mười bảy tuổi đã lên giường với đàn ông.
Đối với Tần Vũ Đình, tư tưởng từ nhỏ buộc nàng cả đời chỉ có thể có một người đàn ông, toàn bộ thân thể của nàng đều chỉ có thể để cho người đàn ông đó động tới.
Người đó. phải là người mình yêu thương nhất.
Người đó. phải là một anh hùng đội trời đạp đất.
Nhưng Tần Vũ Đình ngàn vạn lần không ngờ rằng người đàn ông đầu tiên đụng chạm vào thân thể của mình lại là cái tên vô lại Diệp Tĩnh Vũ này.
Càng đáng hận hơn nữa là hắn lại đụng chạm ở thời điểm cứu mình, nếu là thời gian khác thì mình tự nhiên có thể giết hắn rồi. Hắn minh bạch khiến cho mình ngay cả kiếm cớ giết hắn cũng không được.
Tần Vũ Đình có vong ân phụ nghĩa cũng làm không được chuyện như vậy.
- Tiểu sư muội, tiểu sư đệ, các ngươi đang nói chuyện gì đấy?- Đúng lúc đó, từ phía sau có một giọng nam trong trẻo truyền kéo Tần Vũ Đình từ trong suy tư trở về thực tại.
- Hì hì, Vân Tiếu sư huynh, chúng ta đang nói chuyện về dáng vẻ thần uy oai hùng mới rồi của ngài. Vũ Đình sư tỷ nói huynh đẹp trai tiêu sái, khí độ bất phàm đó.- Thấy người đến, Diệp Tĩnh Vũ thuận miệng đưa đẩy nhưng trong lòng thầm mắng ngươi không nhìn thấy thiếu gia ta đang nói chuyện vui vẻ với người đẹp sao? Ngươi tới làm gì chứ?
- Ngươi nói cái gì đấy?
Tần Vũ Đình vừa nghe Diệp Tĩnh Vũ lôi mình vào thì hờn dỗi hỏi một câu.
- Ha ha, Vân Tiếu sư huynh nhìn xem, sư tỷ đỏ mặt xấu hổ thừa nhận kìa.
Diệp Tĩnh Vũ tủm tỉm cười nói.
Tần Vân Tiếu nhìn Tần Vũ Đình, quả nhiên mặt ngọc đỏ bừng, lại nhìn thấy vẻ lảng tránh của nàng thì cho rằng vừa rồi đúng là nói chuyện về mình, trong lòng không khỏi đắc ý. Mình mới là đệ tử kiệt xuất nhất của Bạch Vân sơn trang, người trước mắt này làm sao có thể đủ sức đoạt được trái tim của Vũ Đình sư muội chứ? Mình đã quá lo bóng lo gió rồi ư?
Đến lúc này Tần Vân Tiếu còn tâm trí ghen tuông thì không thể không nói suy nghĩ của hắn cũng không phải là đặc biệt, thật không hiểu làm sao hắn tu luyện được đến cảnh giới Tiên Thiên Vũ Sư nữa.
- A..
Đúng lúc này, từ xa bỗng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết khiến mọi người biến sắc.
Khác biệt chính là ở chỗ bọn Diệp Tĩnh Vũ là nghi ngờ, Tần Vũ Cuồng thì là sắc mặt biến đổi hẳn còn về phần Tần Viêm thì trong mắt lại không khỏi hiện lên vẻ tươi cười.
- Không hay, đây là giọng của sư huynh. Chẳng lẽ ngoài kia còn có cái gì đó có thể làm huynh ấy bị thương sao? Tần Viêm, các ngươi ở lại đây, ta ra xem thế nào.
Tần Vũ Cuồng mau chóng quyết định.
Không đợi Tần Viêm đáp lời, Tần Vũ Cuồng loáng cái liền chạy vụt ra ngoài, chỉ vài lần hít thở đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Mấy người còn lại nhìn nhau không hiểu là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ sư tổ Tần Phong Bạo cũng bị thương sao?
Toàn trường rơi vào tĩnh lặng. Chỉ một lát sau, từ không xa vang lên tiếng đao kiếm chém giết. Tất cả mọi người đều lộ vẻ khó coi. Nơi này là dãy núi Thiên Cương, có gặp dã thú cũng coi như bình thường nhưng tiếng đao kiếm chém giết kia hiển nhiên là có người tỷ thí. Ở nơi này lại có thể đụng độ với người khác sao? Chẳng lẽ là cao thủ của triều đình ư?
- A.
Đằng xa lại truyền đến một tiếng kêu thê thảm. Đó là âm thanh của Tần Vũ Cuồng, chẳng lẽ mạnh như Tần Vũ Cuồng cũng không phải là đối thủ ư?
Một làn hơi lạnh toát lên từ trong tim mọi người. Một lát sau, một bóng người điên cuồng lao đến, không phải Tần Vũ Cuồng thì là ai nữa? Trên lưng của lão còn dính một mũi tên.
- Sư thúc.
Tần Viêm trông thấy Tần Vũ Cuồng bị thương thì tỏ vẻ lo lắng, lướt nhanh đến tới giơ một tay đỡ Tần Vũ Cuồng.
- Mau chạy mau. Là lũ tay sai của triều đình.
Trên khôn mặt tái nhợt của Tần Vũ Cuồng nổi lên những đường xanh tím tựa như trúng độc, dường như trên mũi tên này có tẩm kịch độc.
- Tay sai của Triều đình ư? Sao. Sao có thể như vậy chứ? Phong Bạo sư thúc đâu rồi?
Gương mặt Tần Viêm lộ ra vẻ khiếp sợ, những người khác cũng lộ vẻ khiếp sợ.
- Khi ta chạy tới thì ông ấy đã trúng mai phục bị vạn mũi tên bắn xuyên tim. Chạy mau, mũi tên này có chất kịch độc. Ta không cầm cự được bao lâu... Chạy mau đi...
Tần Vũ Cuồng bi phẫn nói. Lão và Tần Phong Bạo là sư huynh đệ suốt bao năm, giờ chứng kiến người huynh đệ thân nhất của mình bị giết, hơn nữa còn bị một đám người thực lực mạnh nhất chưa quá cảnh giới Vũ Sư ám hại, điều này khiến lão làm sao có thể giữ được bình tĩnh?
Nhưng lão rằng đây là chỗ tinh nhuệ cuối cùng của Bạch Vân sơn trang, người ở đây cũng là hi vọng chấn hưng Bạch Vân sơn trang, tuyệt đối không thể lọt vào tay triều đình.
“Xoẹt.”, nhưng đúng lúc này, một thanh tế kiếm xuyên qua lồng ngực Tần Vũ Cuồng chui ra, mà chuôi thanh kiếm đó lại đang nằm trong tay Tần Viêm.
Một dòng máu đỏ tươi phụt ra khiến nét mặt mọi người lại một lần nữa đông cứng lại.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 22: Tần Viêm phản bội.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
- Tần Viêm… Ngươi….
Tần Vũ Cuồng nhìn Tần Viêm đầy vẻ khó tin. Lão thật sự nghĩ không ra cái đứa mình biết từ nhỏ đến lớn lại đâm lén vào lưng mình một kiếm.
- Thật xin lỗi sư thúc.
Tần Viêm nói thản nhiên, mặt vẫn mang vẻ tĩnh lặng như nước giếng.
- Thì ra là ngươi tiết lộ tin tức của Bạch Vân sơn trang chúng ta?
Tần Vũ Cuồng vẫn còn chưa chịu tin.
- Dĩ nhiên. Nếu không thì sư thúc cho rằng tại sao đại quân triều đình chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi công phá được quận Ninh Trữ?
Tần Viêm vẫn thản nhiên hỏi.
- Vì sao ngươi phải phản bội Bạch Vân sơn trang.
Tần Vũ Cuồng nghe vậy liền nổi giận. nhưng thân hình lại liêu xiêu ngã xuống.
- Điều này gọi là đại nghĩa diệt thân.
Tần Viêm nói chậm rãi tựa như không hiểu mình làm sai .
- Nghiệt đồ.
Tần Vũ Cuồng rống lên giận dữ, bắt đầu khởi động chân khí trong cơ thể toàn lực tấn công Tần Viêm nhưng Tần Viêm tốc độ cực nhanh, đột nhiên rút kiếm ra nhanh chóng lui về phía sau. Tần Vũ Cuồng đã trúng độc, vừa trúng một kiếm vào tim thì làm sao có thể đuổi kịp Tần Viêm.
Cặp mắt lão từ từ dại đi nhìn về phía Tần Viêm tràn đầy oán hận, còn thân mình thì từ từ ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Tất cả phát sinh quá mức đột ngột, mãi đến khi Tần Vũ Cuồng gục trong vũng máu thì những đệ tử Bạch Vân sơn trang còn lại mới có phản ứng.
Bọn họ hiểu ra một chuyện đó là sư thúc đã giết chết sư tổ.
- Tên tiểu nhân Tần Viêm, ta liều mạng với ngươi.
Người đầu tiên có phản ứng là Tần Vân Tiếu, con trai của trang chủ Bạch Vân sơn trang. Mặc dù bản thân còn có khuyết điểm nhưng dù sao hắn cũng có thiên tư hơn người, còn trẻ đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, từ nhỏ đã quán triệt tư tưởng thần phục Bạch Vân sơn trang. Hôm nay nhìn thấy một trong những người mình từng kính yêu nhất mà lại phản bội Bạch Vân sơn trang thì trong lòng dâng lên nỗi tức giận khó nói nên lời.
Hắn siết chặt thanh kiếm lao về hướng Tần Viêm.
Những đệ tử khác thấy Đại sư huynh động thủ thì cũng lấy lại tinh thần. Mặc dù không biết vì sao Tần Viêm lại phản bội Bạch Vân sơn trang nhưng bọn họ từ nhỏ lớn lên ở Bạch Vân sơn trang, trong tâm hồn bọn họ có một chấp niệm sâu sắc là ai dám phản bội Bạch Vân sơn trang thì giết không tha.
Mọi người căn bản không nghĩ đến việc Tần Viêm chênh lệch với bọn họ, cũng không nghĩ chuyện này là vì cái gì ,cứ thế siết chặt trường kiếm lao về phía Tần Viêm.
Không thể không nói rằng đối với Bạch Vân sơn trang, bọn họ chỉ có một lòng trung thành.
Về phần Tần Vũ Đình.
Lúc này nàng hoàn toàn ngây ngốc. Cũng giống như những đệ tử khác, nàng từ nhỏ lớn lên ở Bạch Vân sơn trang, cùng có tâm tư thề chết trung thành với Bạch Vân sơn trang. Đối với nàng, Bạch Vân sơn trang chính là tất cả.
Phàm là kẻ dám phản bội Bạch Vân sơn trang thì đều phải vô tình giết chết, nhưng bây giờ kẻ phản bội Bạch Vân sơn trang lại chính là cha mình, là cái người cha đã dạy mình từ nhỏ là phải trung thành với Bạch Vân sơn trang.
Đây rốt cuộc là sao?
Tại sao người thân nhất của mình cuối cùng lại phản bội Bạch Vân sơn trang? Tại sao?
Mắt Tần Vũ Đình tràn đầy vẻ hoang mang, nàng cứ đứng ngây tại chỗ như vậy mà không biết phải làm gì.
Tần Viêm đối mặt với đám người tấn công thì chỉ cười lạnh một tiếng, chân khí trong cơ thể toàn diện phát ra, trường kiếm trong tay liên tục huy động, nháy mắt trong không trung hóa ra vô số luồng kiếm khí sắc bén. Đó là những luồng kiếm khí sắc đỏ như lửa mang theo sức nóng mãnh liệt .
- Phần Viêm liên kiếm.
Tần Viêm quát nhẹ một tiếng, kiếm khí sắc bén kia liền hợp thành một đóa hoa sen kỳ diệu cứ thế đâm vào đám người kia.
“Xoẹt xoẹt xoẹt.”, tiếng kiếm khí cắt phá da thịt, trừ Tần Vân Tiếu phản ứng nhanh tránh thoát được kiếm này thì cả bốn năm người xông lên trước tiên đều bị giết không một ai sống sót.
- Ngươi. Ngươi đạt đến cảnh giới tông sư?
Vừa thấy Liên Hoa kiếm kia tỏa ánh sáng rực, Tần Vân Tiếu tái nhợt hết cả mặt.
- Ha ha ha, chiêu Phần Viêm liên kiếm do ta tự sáng chế ra như thế nào hả?
Tần Viêm cười nhạt, phảng phất như siết chặt thanh trường kiếm trong tay cứ thế từng bước từng bước hướng tới Tần Vân Tiếu.
- Ta liều mạng với ngươi.
Tần Vân Tiếu cực kỳ giận dữ. Hắn thật sự không ngờ Tần Viêm đã đạt đến cảnh giới tông sư thế mà vẫn giấu diếm cả Bạch Vân sơn trang chứ không công bố ra. Có thể thấy được tâm cơ của lão thâm trầm đến mức độ nào?
Chân khí trong cơ thể Tần Vân Tiếu bắt đầu khởi động tạo thành một quầng sáng màu xanh ở trước người, hai tay cầm kiếm, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh lao tới, đồng thời những đệ tử Bạch Vân sơn trang còn sống khác cũng xông về phía Tần Viêm.
Diệp Tĩnh Vũ cũng kịp phản ứng lại, thấy Tần Vũ Đình đứng há mồm trợn mắt nhìn Tần Viêm đang bình tĩnh như không ở cách đó không xa thì không chút nghĩ ngợi xoay người chạy vào trong rừng rậm.
Hắn không có chút tình cảm nào với Bạch Vân sơn trang, dù là Tần Viêm phản bội Bạch Vân sơn trang hay là đám người Tần Vân Tiếu phải vì Bạch Vân sơn trang trừng phạt phản đồ thì cũng không có chút quan hệ nào với hắn.
Trong lòng hắn không có chút kỳ lạ nào về chuyện Tần Viêm phản bội.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Viêm là hắn biết đây là một người có tâm cơ cực kỳ sâu, không một ai có thể biết rõ đằng sau cái vẻ bất biến kia ẩn chứa những gì.
Triều đình có nhân vật như thế ẩn nấp ở Bạch Vân sơn trang thì lần này Bạch Vân sơn trang tuyệt đối khó thoát khỏi tai họa diệt vong.
Đây là thiên ý sao?
“Choang choang choang.”, tiếng đao kiếm va chạm vẫn vang lên bên tai, Diệp Tĩnh Vũ không hề bảo lưu, toàn lực trốn chạy về phía trước. Hắn không biết cái gì đang chờ phía trước nhưng hắn biết nếu ở lại thì tuyệt đối khó thoát chết, chỉ sợ mình đã cứu Tần Vũ Đình một mạng.
Hắn cứ thế chạy như điên, công hiệu tu luyện Bá Nguyên quyết mấy tháng qua vào giờ khắc này được bọc lộ một cách hoàn mỹ. Động tác nhanh hơn võ sư, phản ứng càng hơn võ sư, còn cái thể lực căn bản không giống người thường kia cho phép hắn dưới tình trạng không có chút chân khí nào vẫn có thể toàn lực chạy như điên, thậm chí không hề va chạm vào cây cối.
Chạy như điên ước chừng nửa canh giờ đến mức ngay cả với cơ thể ngày hôm nay cũng phải mệt mỏi thở hổn hển thì Diệp Tĩnh Vũ mới không thể không dừng lại quay đầu nhìn lại hướng mình vừa tới, phát hiện phía đó không có chút động tĩnh gì thì mới hơi yên lòng.
- Thật là không ngờ rằng tố chất thân thể của ngươi lại tốt đến trình độ này. Trong cơ thể không một chút chân khí mà lại có thể chạy một hơi xa như vậy, không trách ngay cả vị đại sư huynh chưa bao giờ thu đồ đệ kia của ta cũng phải phá lệ nhận ngươi làm đồ đệ. Đúng thật là thiên tài khó gặp đó.
Nhưng đúng lúc Diệp Tĩnh Vũ vừa mới thả lỏng thì giọng nói ôn hoà của Tần Viêm cũng vang lên bên tai khiến cho Diệp Tĩnh Vũ sợ run cả người, trong nháy mắt quay đầu lại liền thấy Tần Viêm mặc một bộ trường sam màu xanh lững thững từ trong rừng cây bước ra.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 23: Đại nạn không chết.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
- Ngươi… Ngươi…
Vẻ mặt Diệp Tĩnh Vũ liền phảng phất như gặp quỷ, mình dùng hết toàn lực tưởng là đã thoát được khỏi Tần Viêm nhưng đâu ngờ vẫn bị lão theo dõi. Giờ khắc này hắn không biết phải nói gì.
- Ha ha, nói thật ra thì ngươi là thiếu niên ta thấy có thiên phú cao nhất nhưng ta lại không thể thu ngươi làm đồ đệ. Ngươi biết tại sao không?- Thấy vẻ mặt kinh ngạc sững sờ Diệp Tĩnh Vũ, trên mặt luôn luôn bất biến của Tần Viêm thoáng lộ ra nét cười nhàn nhạt.
- Cho dù ngươi quỳ xuống van cầu thì bản thiếu gia cũng không bái ngươi làm sư phụ.
Diệp Tĩnh Vũ cũng chửi ầm lên, đôi con ngươi màu đen không ngừng đảo điên tự cân nhắc xem làm thế nào để có thể trốn thoát khỏi tay Tần Viêm. Ngồi chờ chết không phải là tác phong của hắn.
- Ha ha, rất có khí phách, rất có khí phách nhưng người có khí phách thường thường chóng chết. Diệp Tĩnh Vũ, ngươi là người duy nhất ta nhìn không thấu cho nên ta không thể để ngươi sống.
Tần Viêm cười nhạt, thân hình lại một lần nữa tiến về phía trước.
Diệp Tĩnh Vũ bị dọa lui lại sau nhưng rất nhanh chóng phát hiện mình không thể lui được nữa vì phía sau là một vách đá sâu không thấy đáy .
Nơi đó sương mù dày đặc, những đám mây bao trùm cả phía chân trời dập tắt hoàn toàn hi vọng chạy trốn cuối cùng của Diệp Tĩnh Vũ. Chẳng lẽ mình thật sự phải chết ở chỗ này sao?
Hắn không muốn chết, thật sự không muốn chết. Tính mạng đã một lần mất đi, hắn không muốn đánh mất lần thứ hai nữa.
Cho dù là liều mạng.
Thấy Tần Viêm còn có bảy tám bước nữa là tới nơi, Diệp Tĩnh Vũ không thèm nghĩ gì nữa, phóng cả người về hướng Tần Viêm. E rằng có biết rõ không phải là đối thủ của Tần Viêm thì hắn vẫn quyết định liều mạng đánh một trận. Không đánh tất phải chết, liều mạng có lẽ còn có đường sống.
Dưới tình huống tánh mạng bị uy hiếp Diệp Tĩnh Vũ bộc phát toàn bộ tiềm năng, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, ngay cả Tần Viêm cũng có vẻ giật mình. Kể cả là võ sư thì cũng tuyệt đối không thể có tốc độ như vậy?
Trong nháy mắt Diệp Tĩnh Vũ đã lao tới chỗ Tần Viêm
Hắn không có bất kỳ chiêu thức võ công nào, chỉ đơn giản đánh một quyền về hướng Tần Viêm.
Quyền này ngưng tụ lực lượng bình sinh của hắn.
Quyền này chứa đựng hi vọng sống của hắn.
Quyền này càng ẩn chứa sự cố chấp của hắn đối với sinh mạng .
Đường quyền tạo nên tiếng gió vù vù, tựa hồ không một chút ngừng lại đánh thẳng tới ngực Tần Viêm, tựa hồ một quyền này đánh xuống đủ phá nát Tần Viêm thành từng mảnh.
Nhưng là Diệp Tĩnh Vũ vẫn còn đánh giá thấp lực lượng của đại tông sư . Đó là một lĩnh vực hắn hoàn toàn không cách nào tiếp xúc được. Dường như không thấy Tần Viêm cử động, chẳng qua chỉ đơn giản xuất ra một thế chưởng nhưng trước khi quyền của Diệp Tĩnh Vũ đánh trúng thân thể của lão thì đã vỗ trúng ngực Diệp Tĩnh Vũ .
Một luồng năng lượng đầy tính hủy diệt tràn vào thân thể Diệp Tĩnh Vũ, trong sát na Diệp Tĩnh Vũ liền cảm thấy tim mình như bị phá nát, một nỗi đau đớn khó tả truyền đến cổ họng, miệng nóng rang cứ thế há mở phun ra một ngụm máu tươi còn thân thể phảng phất như diều đứt dây bay thẳng về phía sau.
Tất nhiên là bay thẳng ra bên ngoài rồi rơi thẳng xuống phía dưới vách đá.
Tiểu tử, muốn trách thì trách mạng ngươi không tốt đi.- Thấy Diệp Tĩnh Vũ rơi xuống vách đá, Tần Viêm vừa lạnh lùng lầm nhẩm vừa xoay người đi về hướng rừng tùng. Té xuống dưới vách đá vạn trượng này thì hài cốt cũng không còn, chưa nói cho dù Diệp Tĩnh Vũ phúc lớn mạng lớn không bị ngã chết nhưng một chưởng vừa mới rồi kia ngưng tụ nửa phần chân khí của lão, có là một cường giả cảnh giới Tiên Thiên cũng nhất định phải vỡ nát tim chứ nói gì một kẻ không có chút chân khí nào?
Cho nên Tần Viêm xác định Diệp Tĩnh Vũ chắc chắn phải chết.
Chưởng nhìn như đơn giản đó của Tần Viêm trên thực tế đích thực hàm chứa một luồng năng lượng hủy diệt mạnh mẽ không thể kháng cự. Luồng chân khí cuồng bạo đó vừa tràn vào Diệp Tĩnh Vũ liền điên cuồng tàn phá thân thể của hắn, sợ rằng hắn tu luyện Bá Nguyên Quyết nhưng vì thời gian còn ít nên khó có thể chống lại được luồng chân khí hùng mạnh kia.
Khi hắn bị đánh rơi vào vách đá, cảm nhận được thân thể đang rơi tự do thì thần thức của hắn đã khơi dậy từ trong bộ não hôn mê cái ý niệm cuối cùng: mình thật sự muốn chết sao?
Gió thổi qua vù vù, hắn đã hoàn toàn hôn mê cứ thế rơi xuống, luồng chân khí điên cuồng kia vẫn không ngừng phá hỏng cơ thể của hắn .
“Ầm”, một tiếng, thân thể Diệp Tĩnh Vũ va vào một cây tùng mọc trên vách đá, tức thì khiến nó gẫy làm đôi nhưng cũng giảm bớt thật nhiều tốc độ rơi của hắn, vừa lúc phía dưới cây tùng có một bình đài, trên đó có một sơn động có thể cho một người đi qua .
Hắn cứ như vậy lặng yên nằm trên bình đài, thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Chân khí của Tần Viêm vẫn không ngừng phá hoại thân thể của hắn nhưng lúc này cái nhẫn trên ngực hắn lại một lần phát ra những tia sáng màu trắng bạc sáp nhập vào hắn, không ngừng tu bổ thân thể của hắn làm cho chân khí của Tần Viêm khi chạm phải chúng cứ phảng phất như chuột thấy mèo, trong nháy mắt biến mất tăm mất tích.
Giấc ngủ này dài ba ngày ba đêm, khi Diệp Tĩnh Vũ một lần nữa tỉnh lại liền thấy mặt trời đỏ như máu từ từ mọc lên làm cho khoảng không sương mù dày đặc này trở nên đẹp một cách khác thường, tưởng như một tiên cảnh giữa trần gian.
Dõi mắt nhìn thì phát hiện mình đã rơi vào một bình đài rộng hơn một trượng, phía dưới là vách đá sâu không thấy đáy còn trên đỉnh đầu thì chẳng thấy gì, không biết mình rơi xuống mất bao nhiêu thước.
- Ta còn chưa chết ư?
Diệp Tĩnh Vũ nhớ lại nỗi đau đớn xé tim lúc mình trúng chiêu chưởng kia, vốn tưởng rằng mình chắc chắn phải chết nhưng nào ngờ đến còn có một ngày được thấy mặt trời, hơn nữa trên người lại không cảm giác thấy một chút đau đớn nào nữa.
Chẳng lẽ lại là cái nhẫn này?
Trong lúc mơ hồ Diệp Tĩnh Vũ nghĩ tới điều gì khiến chiếc nhẫn không có gì khác thường cầm trong tay kia lại có thể làm được như vậy.
Hắn nhìn thoáng qua hoàn cảnh chung quanh, cuối cùng chuyển ánh mắt vào cửa động có thể cho một người đi qua ở đằng sau rồi không chút nghĩ ngợi chui vào. Hắn cũng không thể không vào lối đi duy nhất ở đây. Nơi này khó có thể ở lại, chẳng lẽ lại phải nhảy xuống vực một lần nữa ư?
Chui vào trong sơn động thì phát hiện sơn động này thậm chí có dấu vết con người cải tạo. Diệp Tĩnh Vũ không khỏi thầm cả kinh rồi lại vui mừng, nếu quả thật đã có người đến nơi này thì nhất định có đường ra.
Nhưng càng sâu vào bên trong thì ánh sáng càng yếu, Diệp Tĩnh Vũ rẽ qua một chỗ ngoặt thì ánh sáng bên ngoài đã không chiếu vào tới nơi, cũng may Diệp Tĩnh Vũ thể chất đã không giống với người thường nên vẫn có thể loáng thoáng thấy mặt đường, dựa vào vách tường mà thận trọng đi vào trong.
Xuyên qua hành lang này tới một đại sảnh hơn trăm thước vuông, Diệp Tĩnh Vũ kinh ngạc phát hiện thấy có những khóm cỏ thơm mọc trên vách tường chung quanh đại sảnh, trên đó lủng lẳng vô số quả tròn phát sáng. Lượng ánh sáng mà số quả này này phát ra chiếu sáng mọi vật trong sảnh .
Diệp Tĩnh Vũ thầm ngạc nhiên, không biết những quả tròn kia là thật hay giả. Dù sao thì hắn vẫn chưa từng thấy trái cây nào phát sáng, đang muốn hái một quả xem xem là thật hay giả thì đột nhiên chú ý tới một bóng người ngồi trên chiếc giường đá ở trước đại sảnh, tức thì tóc gáy dựng ngược lên từng sợi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 24: Lam Huyết Tri Chu.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
- Xin lỗi, không phải là ta cố ý, chẳng qua là bị người đuổi giết nên mới vô tình lạc tới đây, mong huynh đệ đừng có phiền lòng...- Diệp Tĩnh Vũ không chút nghĩ ngợi lên tiếng nói luôn.
Nói đùa chứ, với cảm giác linh mẫn bây giờ của mình mà có thể âm thầm xuất hiện ngay trước mắt thì người ta không phải là kẻ bình thường. Quan trọng nhất ở chỗ nơi này hiển nhiên là địa bàn của đối phương, làm khách thì những lễ phép tối thiểu là cần phải có.
Nhưng trong đại sảnh vẫn lặng yên một cách bất ngờ, không hề truyền đến thanh âm tức giận hay kinh dị như trong tưởng tượng. Diệp Tĩnh Vũ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bóng người kia vẫn ngồi xếp bằng ở trên giường đá, thậm chí ngay cả một cử động cũng không có.
- Huynh đệ.
Diệp Tĩnh Vũ lại khẽ gọi một tiếng, phát hiện bóng người kia vẫn không có phản ứng gì. Hắn nhìn kỹ thì thấy người đó có khuôn mặt già nua khô quắt cứ như một cái xác ướp cổ, hai mắt nhắm chặt, không hề nhúc nhích, thậm chí ngay cả miệng cũng không chút cử động, nhìn kỹ hơn thì phát hiện trên người người đó đã bị phủ một lớp tro bụi thật dầy cứ như là bao lâu nay chưa từng cử động vậy.
Chẳng lẽ lão đã chết từ lâu rồi?
Diệp Tĩnh Vũ nghĩ tới đây vô cùng cẩn trọng dò từng bước tới trước người đó, khẽ vươn tay phải thăm dò hơi thở, sờ lên ngực thì phát hiện quả nhiên không có một chút dấu hiệu còn sống.
- Xin lỗi tiền bối, tiểu tử tuyệt không có ý mạo phạm.
Mặc dù biết đối phương là người đã chết nhưng Diệp Tĩnh Vũ vẫn không có ý càn rỡ, đang định nói thêm mấy lời khiêm tốn thì chợt nghe thất một loạt tiếng động kỳ quái truyền đến, trong lòng cả kinh quay đầu nhìn lại thì phát hiện phía trước xuất hiện một cửa động khổng lồ, tiếng động kia chính là từ bên trong đó truyền đến.
Một áp lực khó tả từ cái cửa động này truyền đến khiến Diệp Tĩnh Vũ cả người khẩn trương, quét mắt nhìn bốn phía và phát hiện ở góc tường cách đó không xa lăn lóc một thanh đao gãy đầy vết gỉ sét. Đó là vũ khí duy nhất có thể cầm lên tay trong cả gian phòng nên cũng không nghĩ nhiều mà nhặt thanh đao gãy đó lên trước đã.
Lúc này, một cái bóng khổng lồ đã từ cửa động đen nhánh kia bò ra.
Khi thấy hình ảnh thật sự của cái thân thể khổng lồ kia, dù Diệp Tĩnh Vũ đã gặp nhiều chuyện ly kỳ cổ quái nhưng vẫn không khỏi hít vào một hơi.
Đó là một con nhện khổng lồ mình cao khoảng bốn trượng, thậm chí còn có phần cao hơn cả con Bạch Viên Chu Hoàng, tám cái chân dài móng vuốt cực kỳ sắc bén như những lưỡi đao khiến Diệp Tĩnh Vũ không chút nghi ngờ rằng nếu bị một cái chân vô tình dẫm trúng thì mình có bất tử như gián thì cũng phải chết toi mạng.
Siết chặt thanh đao gãy trong tay. hừm, nói là đao thì chẳng thà nói là một thanh sắt gỉ còn hơn, trừ mỗi chỗ tay cầm còn có chút giống cán đao trong truyền thuyết còn những chỗ khác đều không dám nói có chút nào giống một cây đao cả, những vết gỉ sét bao phủ toàn bộ lưỡi đao.
Diệp Tĩnh Vũ cũng không hy vọng cây đao này có mấy tác dụng, chẳng qua là lúc này có thứ gì đó trong tay vẫn tốt hơn.
Diệp Tĩnh Vũ tập trung toàn bộ sức chú ý vào con nhện lớn ở trước mắt này nhưng trong lòng thầm chửi vung trời.
Hắn chửi mắng làm sao bổn thiếu gia lại xui xẻo đến thế, vừa mới thoát khỏi độc thủ của tên tiểu nhân Tần Viêm, thường thì đại nạn không chết tất có phúc về sau nhưng tại sao lại gặp phải cái giống này?
Chẳng lẽ ông trời già thật sự ganh tỵ ta lớn lên quá đẹp trai sao?
Diệp Tĩnh Vũ còn đang thầm chửi trời mắng đất thì con nhện lớn kia tựa hồ đã hết nhẫn nại, khua tám chân di chuyển tấm thân khổng lồ đi tới, trong nháy mắt đã đến trước người Diệp Tĩnh Vũ rồi giương cặp chân trước nhất lên cao bổ vào người hắn.
Diệp Tĩnh Vũ thấy cặp vuốt sắc bén hơn cả bảo đao kia thì không kịp nghĩ lăn tròn tránh né đòn tấn công khủng khiếp của con nhện nhưng con nhện này phản ứng cũng cực nhanh, hai cái vuốt nhọn khác lại bổ tới khiến Diệp Tĩnh Vũ phải lăn sang bên cạnh tránh tiếp.
Tuy rằng hắn nhanh nhẹn nhưng tốc độ của con nhện cũng không chậm, hơn nữa còn có tới tám cái chân nên mặc cho Diệp Tĩnh Vũ có tránh né thế nào thì căn bản cũng khó có thể trốn khỏi phạm vi công kích của nó.
Hơn nữa, mỗi lần Diệp Tĩnh Vũ muốn chạy khỏi nơi này thì cái miệng khổng lồ của nó lại bắn ra một tơ nhện to bằng sợi dây thừng lớn cản đường Diệp Tĩnh Vũ.
Dần dần, dù Diệp Tĩnh Vũ vẫn chưa bị con nhện làm bị thương nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện những nơi đủ cho mình có thể ẩn núp đã càng ngày càng ít, những tơ nhện lớn bằng ngón cái kia đã tạo thành một vòng tròn bao lấy. Nhìn những sợi tơ nhện dai chắc bên trên có keo dính sền sệt, Diệp Tĩnh Vũ không chút nghi ngờ rằng một khi mình bị vây chặt thì tuyệt đối không có cơ hội chạy thoát.
Diệp Tĩnh Vũ nghĩ tới việc con nhện này vốn có thể một đòn đánh chết nhưng lại cứ chầm chậm đùa bỡn mình thì lửa giận bùng lên, dù có thể nhẫn nhịn cũng không thể nhẫn nhịn.
Bổn thiếu gia đã bao giờ bị người đùa bỡn như vậy chứ? Huống hồ còn là một con nhền nhện nữa.
Trong lòng nổi giận, Diệp Tĩnh Vũ không thèm chấp nhất gì nữa, dùng sức đạp một cái, thân thể đột ngột bắn lên rơi thẳng xuống trên đầu con nhện, hai tay giơ thanh đao gãy toàn lực chém xuống.
Hắn cũng không trông cậy vào việc cái miếng sắt nát bươm này có thể làm thương tổn được những tấm vảy trông rất cứng rắn của con nhện nhưng ít nhất là có thể bộc phát những oán khí trong lòng.
“Rầm”, một tiếng thật lớn vang lên. Miếng sắt gỉ không giống như dự đoán trước là không chém vỡ được những tấm vảy trên đầu con nhện bự mà lại phảng phất như một cây thiết côn nện cho những chúng nát bét. Lập tức nghe thấy những tiếng kêu lớn từ trong miệng con nhện truyền ra cứ như bị trúng một đòn thật nặng, cái thân thể khổng lồ cũng không ngừng giãy dụa.
Diệp Tĩnh Vũ sao lại không biết nắm lấy cơ hội như vậy, hai tay giơ miếng sắt kia lên hung hăng chém vào chỗ vảy nát tan tành kia. Cẳng cần biết cây đao này nhanh hay không nhanh, với sức lực ngàn cân của Diệp Tĩnh Vũ thì nó vẫn như một cây gậy sắt đâm vào con nhện, ai bảo vẩy của nó lại không chịu nổi một nhát mà bị Diệp Tĩnh Vũ đập nát như vậy chứ.
Quả giống như dự đoán của Diệp Tĩnh Vũ, miếng sắt gỉ kia tựa như một thanh bảo đao đâm thẳng vào người con nhện, tức thì một dòng máu màu lam phọt ra, cũng may Diệp Tĩnh Vũ tránh kịp mới không bị loại máu tràn đầy tính ăn mòn da thịt này dính vào người. Liên tục nhảy mấy bước tránh né thật xa con nhện, Diệp Tĩnh Vũ lúc này mới phát hiện con nhện đang điên cuồng giãy dụa, dường như nhát đao kia không phải là đâm vào trong cơ thể mà là chém nó nát thành từng mảnh nhỏ.
Diệp Tĩnh Vũ khá kinh ngạc nhìn con nhện không ngừng quay cuồng, mặc dù nhát đâm mới vừa rồi kia rất nặng nhưng thể tích cây đao kia so với thân hình khổng lồ của con nhện thì khác gì cái dao gọt bút chì, chỗ đâm vào dường như cũng không phải là chỗ yếu hại thì sao lại cảm thấy thương thế của nó nặng như thế được.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Diệp Tĩnh Vũ mơ hồ cảm thấy thân thể con nhện đang không ngừng khô quắt lại, trừ một dòng máu tươi phụt ra lúc ban đầu thì cho đến nó ngừng giãy dụa vẫn không có một giọt máu nào chảy ra.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của baongoc
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 25: Kinh Lôi đao quyết.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Diệp Tĩnh Vũ thấy con nhện không nhúc nhích gì nữa thì vô cùng thận trọng bước đến, liền phát hiện vết thương kia lại không có một giọt máu, thậm chí cả những giọt máu màu lam vừa mới phun ra dính trên miệng vết thương cũng biến mất không còn tăm tích, hơn nữa thân hình con nhện rõ ràng nhỏ đi một chút, hiển nhiên là máu trong cơ thể tươi đã bị hút hết.
Nếu không phải là mặt đất không xa ngoài kia còn một vũng máu màu lam thì Diệp Tĩnh Vũ nhất định cho là con vật to đùng kia đã bị hút khô cạn. Diệp Tĩnh Vũ nhìn sang miếng sắt gỉ cắm ở trên người con nhện, trong đầu hiện lên một ý niệm cực kỳ hoang đường:“Chẳng lẽ chính là cây đao này hấp thu máu tươi của con nhện ư?”
Lòng đầy ngờ vực, hắn dùng một tay rút thanh đao gãy ra, thấy trên mặt đao vẫn đầy những vết gỉ loang lổ không khác cái gì ban nãy, dường như chỉ nặng hơn một chút...
Nhìn thanh đao cơ hồ không có gì biến hóa một chút, lại nhìn sang con nhện bị hút hết sạch máu trong cơ thể đang nằm trên mặt đất, Diệp Tĩnh Vũ chỉ cảm thấy mọi việc quá quỷ dị, nhưng dù nói thế nào thì vẫn coi như là hắn nhặt được cái mạng này trở lại. Diệp Tĩnh Vũ nhặt lấy thanh bảo bối cứu mạng này rồi một lần nữa đi tới trước mặt người nọ.
Nhìn người đàn ông vẫn ngồi xếp bằng ở đó không nhúc nhích, vẻ mặt an nhàn nhưng lại giống như cái xác khô, Diệp Tĩnh Vũ không thể tự chủ nhìn thoáng qua thanh đao gãy trong tay, chẳng lẽ ông ta cũng bị cái gì đó hút cạn máu huyết nên mới bảo tồn được?
Nhưng nhìn cách nào thì mặt của ông ta cũng không thấy giống như những thứ xác ướp kia chứ?
Từ dáng vẻ bên ngoài thân thể thì thấy hẳn là ông ta đã chết rất lâu rồi nếu không thì làm sao tro bụi lại đắp dầy lên, nhưng một người đã chết quá lâu thì làm sao có thể không có một chút dấu hiệu thối rữa nào cả?
Diệp Tĩnh Vũ còn đang nghi ngờ thì đột nhiên phát hiện bên cạnh người này có một quyển sách phủ đầy tro bụi. Diệp Tĩnh Vũ nặng lòng hiếu kỳ liền cầm lên, phủi hết tro bụi phía trên và nhìn thấy trên đó viết mấy chữ rồng bay phượng múa “Kinh Lôi đao quyết.”
Chỉ nhìn quyển bí tịch này mà Diệp Tĩnh Vũ cũng có cảm giác như bị hàng vạn hàng nghìn đao khí xuyên thấu qua mặt chữ bắn đến dường như muốn chém mình thành mảnh nhỏ, cũng may hắn có ý chí kiên định, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mấy chữ cái, trên mặt ngoài một tia kinh ngạc thì không có một chút sợ hãi.
Vô cùng thận trọng mở trang thứ nhất ra thì liền phát hiện phía trên vẽ một nhân vật tay cầm thanh đao chính là thanh đao kỳ quái đang nằm trong tay hắn, bên cạnh là một vài chú thích, tựa hồ là một bộ đao pháp bí kỹ?
Trông thấy thế, Diệp Tĩnh Vũ nhanh chóng lật quyển sách lên xem, mỗi một trang chính là nhân vật đó với tư thế cực kỳ cổ quái, mỗi một phần chú thích đều vô cùng tỷ mỷ.
Trong phút chốc, Diệp Tĩnh Vũ hiểu ra đây là một pho đao pháp cực kỳ cao thâm.
Thậm chí. Thậm chí so sánh với... Ừm. Cứ tựa như đời này mình còn chưa nhìn thấy loại bí tịch võ công nào.
Diệp Tĩnh Vũ chỉ dùng không tới nửa khắc thời gian đã xem xong bộ sách hơn một trăm trang này, đếm cẩn thận thì phát hiện là có một trăm lẻ tám trang, trong đó có một trăm lẻ tám bức vẽ, nhưng ở trên trang cuối có mấy hàng chữ được viết rõ ràng.
“Ta cả đời lấy đao làm bạn, đến tuổi già mới hoàn toàn lĩnh ngộ nghĩa bao quát của đao pháp: Mau, Chuẩn, Độc, từ đó sáng chế ra Kinh Lôi đao quyết với tổng cộng ba chiêu: Kinh Lôi liệt trảm, Ngự Lôi Phá Thiên, Cuồng Lôi Luyện Ngục, đặc biệt truyền lại cho người có duyên.”
Chỉ có từng ấy chữ, đơn giản rõ ràng nhưng từ trong đó Diệp Tĩnh Vũ nhận thấy sự cố chấp của một đao khách dành cả đời vùi đầu trong đao pháp. Nhanh, Chuẩn, Độc, tất cả mọi người hiểu đây là nghĩa bao quát của đao pháp nhưng có mấy người có thể lĩnh ngộ được đây?
Không ngừng tưởng tượng trong đầu những bức vẽ nhân vật này vừa mới xem được, phát hiện ra rằng mặc dù có một trăm lẻ tám thức, nhưng cứ mỗi ba mươi sáu thức là cùng một chiêu, nói cách khác là mỗi chiêu bao hàm ba mươi sáu thức, nếu muốn luyện thành đao quyết này thì phải hoàn toàn thấu hiểu và luyện thuần thục một trăm lẻ tám thức này.
Tưởng như đơn giản nhưng Diệp Tĩnh Vũ cũng hiểu được đây nhất định là một quá trình cực kỳ khó khăn. Nhìn sang người đàn ông ngồi xếp bằng trên giường đá, hắn bỗng hiểu tất cả.
“Cộc, cộc”, hắn quỳ xuống đất, rất cung kính dập đầu ba cái trước người này rồi mới nói chậm rãi:
- Tiểu tử bất tài, có thể có được đao quyết tiền bối cả đời dùng đao sáng chế ra đúng là may mắn ba đời cho tiểu tử. Tiểu tử nhất định không phụ hi vọng của tiền bối, phát dương quang đại cho Kinh Lôi đao quyết.
Diệp Tĩnh Vũ vừa nói ra lời thì đã nghe thấy những tiếng động ầm ầm, tiếp đó ngẩng lên nhìn thì thấy phía sau người này xuất hiện một cửa đá vừa cho một người đi qua, bên trong có bậc thang ăn thông xuống phía dưới.
Chẳng lẽ đây là lối thoát vị tiền bối để lại chăng?
Ừm, thế thì quá thường đi.
Nhưng Diệp Tĩnh Vũ vẫn dập đầu ba cái về hướng thi thể kia để cảm ơn đối phương cứu mạng rồi mới đứng dậy, không hề phí lời mang theo miếng sắt cũ nát kia đi về hướng cửa đá.
Mặc dù mình có Bá Nguyên Quyết là loại phương pháp tu luyện cực mạnh nhưng cho tới giờ vẫn chỉ là một tâm pháp dưỡng thân chứ không có lấy một chiêu thức sử dụng cho chiến đấu, như vậy chẳng khác gì một tay thiện xạ mà không được giao súng vào tay thì sức chiến đấu của hắn vẫn bằng không, mà bộ đao quyết này chính là một cây Sa Mạc Chi Ưng, nếu đến trong tay thì sức chiến đâu nào chỉ tăng lên gấp mấy lần?
Bạch Vân sơn trang bị tiêu diệt, Tần Viêm phản bội, cả những đại tông sư như Tần Phong Bạo, Tần Vũ Cuồng cũng đều bị giết chết khiến hắn hiểu sâu sắc rằng muốn sống còn ở trên thế giới này thì nhất định phải có đủ thực lực.
Vì thế, hắn cung kính dập đầu trước vị tiền bối không để lại tên họ này hoàn toàn xuất phát từ sự tôn kính và cảm kích trong lòng.
Bởi vì hắn hiểu rõ rằng ở trên đại lục tàn khốc này thực lực quan trọng đến mức nào. Có bộ bí kỹ tinh diệu này, một khi luyện thành thì thực lực của hắn sẽ tăng lên gấp bao nhiêu lần, chỉ có thực lực mạnh mẽ thì hắn mới có thể đủ sức tự vệ.
Thân hình Diệp Tĩnh Vũ nhanh chóng biến mất khỏi gian mật thất này. Hắn đã mấy ngày không ăn uống gì, bụng sôi ùng sc, mà quan trọng hơn là đôi môi của hắn đã khô nứt ra rồi. Mật thất không có nguồn nước, hắn cũng không muốn mới vừa có được một bộ đao pháp cao minh lại phải chết khát.
Nửa khắc đồng hồ sau khi Diệp Tĩnh Vũ rời đi, người đàn ông vẫn ngồi không nhúc nhích trên giường đá bỗng nhiên mở cặp mắt đang nhắm chặt bắn ra hai tia sáng chói lọi nhìn qua con nhện khô cong nằm trên mặt đất, khóe miệng của ông ta lộ ra nét cười nhàn nhạt:
- Hạt giống thật tốt, không vận dụng một tia chân khí, chỉ dựa vào lực lượng bản thân mà đánh chết được con nhện cường bạo này, thật không hiểu Kinh Lôi đao quyết do hắn luyện thành sẽ có hình dáng ra sao. Hiên Viên Tuyệt, rốt cuộc là kiếm của ngươi lợi hại hay là đao của ta lợi hại đây? Ta mỏi mắt chờ xem.
Người đàn ông nói dứt câu liền nhắm hai mắt lại một lần nữa, lại khôi phục cái hình dạng vĩnh viễn không thay đổi kia.
Trong thạch thất lại yên tĩnh như trước tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.