Chương 21 : Ba chiêu càng dễ tiêu diệt con chó già đó
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
- Là Huyết Tinh Thạch Nhũ!
Lý Trung thấy trên tảng đá bên cạnh Dương Thạc đặt Huyết Tinh Thạch Nhũ thì nhận ra ngay.
- Sao có thể, tại sao súc sinh nhà ngươi có được chí bảo này?
- Huyết Tinh Thạch Nhũ là linh dược khiến tốc độ tu luyện võ đạo tăng gấp hai lần, thiên tài địa bảo vạn kim khó cầu. Trấn Quốc Công phủ chúng ta, thậm chí là hoàng cung đại nội đều không có chí bảo như vậy. Năm đó Quốc Công gia ở trong mười vạn đại sơn man hoang tìm được một khối nhỏ Huyết Tinh Thạch Nhũ, cho đại thiếu gia ăn vào khiến đại thiếu gia trong vòng một năm từ tôi thể trung giai đột phá đến luyện khí trung giai, lúc này mới thành tựu danh hiệu 'Kinh sư đệ nhất thiên tài' của đại thiếu gia.
- Tại sao chỗ của ngươi có Huyết Tinh Thạch Nhũ?
Mắt Lý Trung sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Huyết Tinh Thạch Nhũ, kinh ngạc hỏi.
Năm đó Trấn Quốc Công, Dương Thiên từng được một khối Huyết Tinh Thạch Nhũ nhỏ.
Khối Huyết Tinh Thạch Nhũ này cho đích trưởng tử của Trấn Quốc Công phủ ăn vào, Lý Trung từng trông thấy, nếu không thì lão không thể nào liếc mắt liền nhận ra Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Lý Trung nói một phen khiến lòng Dương Thạc trầm xuống.
Giờ phút này, Dương Thạc thấy rõ trừ Lý Trung ra thì năm tên thợ săn khác cũng mắt sáng rỡ, toàn bộ ánh mắt tập trung vào khối Huyết Tinh Thạch Nhũ đó.
- Võ đạo chí bảo linh dược?
- Tốc độ tu luyện tăng gấp hai lần?
Năm tên thợ săn không hề che giấu sự khát vọng Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Vốn năm tên thợ săn không muốn nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa Lý Trung và Dương Thạc, nhưng bây giờ biết bên người hắn có linh dược chí bảo Huyết Tinh Thạch Nhũ, năm tên thợ săn không thể nào không động lòng.
Giọng Lý Trung lại vang lên:
- Tốt, tốt, không ngờ lão phu gặp Huyết Tinh Thạch Nhũ tại đây. Dương Thạc, hãy ngoan ngoan giao ra Huyết Tinh Thạch Nhũ thì lão phu có thể tha cho ngươi một mạng. Huyết Tinh Thạch Nhũ này chỉ có thiếu gia, tiểu thư của phu nhân chính mới có tư cách hưởng dụng, ngươi là thứ tử ti tiện cũng mơ chiếm giữ Huyết Tinh Thạch Nhũ sao? Nếu lão phu mang Huyết Tinh Thạch Nhũ quay về Trấn Quốc Công phủ thì phu nhân sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ta trăm lượng hoàng kim, thần binh lợi khí, thậm chí là cao giai công pháp. Khi đó lão phu mới là một bước lên trời.
Lý Trung nói với năm tên thợ săn ở đằng sau:
- Các vị, Huyết Tinh Thạch Nhũ này không phải người như chúng ta có thể hưởng dụng. Tư chất của chúng ta không cao, tu là thấp giai công pháp, cho dù dùng Huyết Tinh Thạch Nhũ, cho dù tăng tốc độ tu luyện lên gấp đôi thì sao? Không bằng hiến cho phu nhân, khi đó phu nhân tùy tiện ban cho vài viên đan dược đủ để chúng ta đột phá.
Người năm tên thợ săn run lên, lập tức hiểu được Huyết Tinh Thạch Nhũ có thể tăng tốc độ tu luyện lên gấp đôi thì sao? Đối với bọn họ thì không thực tế bằng Trấn Quốc Công phủ ban thưởng.
- Các vị, các ngươi bắt giữ Dương Thạc, ta đi lấy Huyết Tinh Thạch Nhũ!
Lý Trung quát khẽ, lắc người, mặc kệ Dương Thạc lao thẳng tới tảng đá gần đó đặt Huyết Tinh Thạch Nhũ.
- Hiệp trợ Lý lão quản gia, lấy đến Huyết Tinh Thạch Nhũ!
Năm tên thợ săn lập tức lắc người lao hướng Dương Thạc.
Keng keng!
Hai tên thợ săn đi trước rút ra lợi nhẫn giắt bên hông mạnh chém vào hai vai Dương Thạc, rõ ràng là muốn kiềm chế hắn.
- Tất cả đều ra tay sao?
Lý Trung cùng năm tên thợ săn ra tay, một vị cường giả đỉnh tôi thể cướp đoạt Huyết Tinh Thạch Nhũ, năm tên tôi thể cao giai cường giả liên hợp công kích Dương Thạc, tất cả dù xảy ra vội vàng nhưng không ra ngoài dự đoán của hắn.
- Muốn cướp đoạt Huyết Tinh Thạch Nhũ hiến cho chủ tử của các ngươi, vẫy đuôi xin ăn sao? Các ngươi quá xem trọng chính mình, hôm nay đừng nói là không cướp được Huyết Tinh Thạch Nhũ, các ngươi đừng hòng rời đi được!
Lý Trung nói và làm đã chọc giận Dương Thạc hơn cả năm tên thợ săn.
- Cũng được, các ngươi đã thấy Huyết Tinh Thạch Nhũ rồi, nếu tha cho về thì các ngươi sẽ bẩm báo cho mẹ cả, khi đó mẹ cả phái cao thủ lại đây, sưu tầm xung quanh thì khó giữ được tất cả Huyết Tinh Thạch Nhũ trong hang lớn kia.
- Một khi đã như vậy, thế thì các ngươi đều ở lại đây đi!
Dương Thạc quát khẽ, đối mặt công kích từ hai tên thợ săn trước mắt, hắn không thèm né tránh, đón đỡ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Song quyền đánh ra, thẳng đánh hướng ngực của hai tên thợ săn.
Thấy Dương Thạc không chút né tránh mà còn nghênh kích, hai tên thợ săn hừ lạnh một tiếng:
- Muốn chết!
Trường đao dài hơn cánh tay Dương Thạc, không chờ nắm đấm của hắn công kích bọn họ thì trường đao sẽ cắt hắn thành mấy khúc.
Nhưng tình huống trong tưởng tượng đã không xảy ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Không chờ trường đao của hai thợ săn chạm tới người Dương Thạc thì nắm đấm của hắn bắn ra hai khí kình xoắn ốc hùng hồn, cách ba, bốn thước đập trúng ngực của họ. Xoẹt một tiếng, ngực áo của hai tên thợ săn bị khí kình xoắn ốc nghiền nát, xé rách. Cùng lúc đó, khí kình xoắn ốc nhanh chóng chui vào ngực của hai người. Mặt hai thợ săn trắng bệch.
- Phụt.
- Phụt.
Máu phun ra, hai tên thợ săn té xuống đất.
Cùng lúc đó, thợ săn thứ ba đã tới trước mặt Dương Thạc, chủy thủ trong tay chưa đâm vào người hắn đã bị một trảo bắt lấy cánh tay. Xẹt một tiếng, nguyên cánh tay bị xé rách, thợ săn này phát ra tiếng hét thảm.
Hai tên thợ săn còn lại cầm cung nỏ chuẩn bị trợ giúp áp chế Dương Thạc, giờ thấy hắn trong chớp mắt trọng thương ba người thì hai tên thợ săn này cùng biến sắc mặt, thân hình rung lên, cung nỏ suýt rớt xuống đất.
Giờ phút này, Dương Thạc mặc kệ hai tên thợ săn.
Lý Trung sớm tới bên trên tảng đá, bàn tay chộp lấy muốn bắt đi khối Huyết Tinh Thạch Nhũ.
- Đám thợ săn này không đáng lo, đối phó với Lý Trung trước đã.
Cùng lúc đó, Dương Thạc vọt hướng Lý Trung.
Mắt thấy tay phải của Lý Trung chạm hướng Huyết Tinh Thạch Nhũ thì nghe thấy trên bầu trang vang tiếng ưng kêu.
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng lao xuống, hai trảo công kích Lý Trung.
Phát hiện đến Huyền Ưng công kích, Lý Trung biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Lý Trung từ bỏ bắt Huyết Tinh Thạch Nhũ, chớp mắt lùi ra sau, miễn cưỡng trốn khỏi Huyền Ưng công kích. Chính lúc này Dương Thạc tới sau lưng Lý Trung, vuốt phải mạnh cào vào lưng của lão.
- Tiểu súc sinh dám đánh lén lão phu?
Lý Trung nanh tranh cười, vội xoay người, đánh một đấm đỡ vuốt của Dương Thạc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Quyền trảo va chạm, Lý Trung xoay người biến sắc mặt.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Khí kình xoắn ốc phát ra từ bàn tay của Dương Thạc, chớp mắt quấn vào cánh tay Lý Trung. Vang tiếng xèo xèo, nguyên ống tay áo của Lý Trung bị khí kình xoắn ốc xé rách, quan trọng nhất là khí kình xoắn ốc xâm nhập vào trong tay của lão, nghiền nát mạch máu, kinh mạch.
Mặt Lý Trung lộ vẻ cực kỳ khó tin:
- Không thể nào!
Nhưng ngay sau đó, Dương Thạc hút dài, tay trái đánh ra một đấm trúng ngực Lý Trung. Lúc này Lý Trung không dám cứng rắn chống đỡ, bản năng giơ cánh tay phải lành lặn, muốn ngăn cản nắm đấm của Dương Thạc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Chính lúc này, tiếng sấm sét thú rống vang lên, Lý Trung cảm thấy như bị một con hồng hoang Huyền Ưng ác điểu đè ép. Hồng hoang ác điểu hơi động móng vuốt là Lý Trung sẽ bị xé rách, lão trợn to mắt.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
vang tiếng nổ điếc tai, Dương Thạc đánh một đấm vào cánh tay phải của Lý Trung. Cánh tay phải lành lặn của Lý Trung kêu két một tiếng vỡ ra, trên nắm đấm của hắn còn sót sức mạnh đấm vào ngực lão. Hai tiếng nổ, ngực Lý Trung vỡ ra, liên tục lùi mấy bước, kiệng hộc ngụm máu.
- Phụt.
- Khí kình xoắn ốc ... Hổ báo lôi âm ... Sao có thể, sao có thể ...
Lý Trung trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thạc, trong mắt tràn đầy khó tin.
Nhưng giây tiếp theo mặt Dương Thạc lạnh lùng không nói một lời như tia chớp lao tới trước mặt Lý Trung, giơ cước đá vào bụng gã. Thân hình khô gầy của Lý Trung bị đá văng tới mép vách núi, sau đó người rớt xuống. Lý Trung chưa rơi xuống đáy vực thì đập vào vách đá núi, thành thịt nát.
Một trảo, một quyền, một cước, trong ba chiêu cường giả đỉnh tôi thể chết.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Ngay lập tức trọng thương ba cường giả tôi thể cao giai.
Trong ba chiêu, Lý Trung cường giả đỉnh tôi thể đẳng cấp bị giết chết.
Từ khi Dương Thạc bắt đầu hành động, trong toàn quá trình chỉ có mấy giây. Mặc dù trong đó có nhân tố năm tên thợ săn và Lý Trung khinh địch, nhưng có thể trong thời gian cực ngắn trọng thương, giết chết bốn cao thủ thì Dương Thạc biểu hiện ra thực lực cực kỳ khủng bố.
- Ui!
Hai tên thợ săn còn sống sót cùng hút ngụm khí lạnh, bản năng thụt lùi bốn, năm bước, tay cầm cường cung, lợi nỗ run run.
- Không thể nào! Dương Thạc này chẳng phải là thứ tử nổi danh phế vật trong Trấn Quốc Công phủ sao?
- Một tháng trước hắn chỉ là miễn cưỡng trấn áp được Lý Nghĩa tôi thể trung giai, sao lần này giết luôn Lý Trung đỉnh tôi thể? Thợ săn chúng ta là tôi thể cao giai ở trước mặt hắn không có chút sức chống cự.
Hai tên thợ săn nhìn chằm chằm vào Dương Thạc, trên mặt đầy sự kinh sợ.
Giờ phút này, Dương Thạc không để ý tới hai tên thợ săn.
Dương Thạc đứng trên vách núi nhìn xuống, mặc dù vách núi không cao nhưng cũng khoảng trăm trượng, mới nãy khi Lý Trung rớt xuống đập vào vách đá để lại vệt máu, cuối cùng rơi xuống vực thẳm, dù lão có chín cái mạng cũng tuyệt đối không sống nổi ...
Chỉ dùng ba chiêu vượt cấp giết Lý Trung đỉnh tôi thể đẳng cấp, bây giờ tâm tình của Dương Thạc hơi dao động.
Nói đến thì đây là lần đầu tiên Dương Thạc ra tay giết người, lúc trước đánh quản gia trướng phòng Lý Nghĩa bị thương, thậm chí là bị thương ba tên thợ săn mới nãy, sự thật là hắn không hề giết họ. Lý Trung là người đầu tiên bị Dương Thạc giết từ khi hắn sinh ra đến giờ.
Dương Thạc hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình dao động:
- Người không muốn giết chó, là chó có lòng hại người. Khi đó ta đánh bị thương Lý Nghĩa là hắn tự làm tự chịu. Lần này ngươi không tiếc xâm nhập vào trăm dặm Yến sơn tới giết ta, có chết cũng đáng tội!
- Ủa, Dương Thạc này thất thần?
Đang lúc Dương Thạc suy nghĩ chuyện này thì hai tên thợ săn chưa ra tay mắt chợt sáng lên.
Nhìn Huyết Tinh Thạch Nhũ cách người Dương Thạc không xa, hai tên thợ săn nuốt nước bọt khan.
Hai tên thợ săn liếc nhau, lập tức đặt quyết tâm, cẩn thận giơ cung nỏ chãi vào Dương Thạc.
- A?
Chính lúc này, cung nỏ chĩa vào người dẫn động khí kình quanh thân Dương Thạc, tóc gáy dựng đứng, hắn vụt xoay người, mắt như đao nhìn chằm chằm vào hai tên thợ săn.
Bị ánh mắt Dương Thạc tấn công, người hai tên thợ săn run lên, tay chân luống cuống buông cung nỏ.
Hai tên thợ săn cười nịnh với Dương Thạc:
- Dương ... Dương Thạc thiếu gia, Lý Trung này công báo thù riêng, ý đồ làm điều xấu với thiếu gia, bị ngài giết là do hắn tự làm tự chịu. Chuyện, chuyện này xảy ra, chúng ta sẽ trở về nói cho phu nhân, tuyệt đối không trách phạt Dương Thạc thiếu gia.
Hai tên thợ săn vừa nói vừa bản năng thụt lùi.
Trong đầu hai tên thợ săn toát ra suy nghĩ.
"Sau khi trở về báo chuyện này cho bẩm báo phu nhân, phu nhân phái cao thủ lại đây, chiếm được Huyết Tinh Thạch Nhũ rồi vẫn sẽ ban thưởng cho chúng ta."
Dương Thạc nhìn hai tên thợ săn, giọng trầm thấp từ từ nói:
- Còn muốn trở về sao? Nếu để các ngươi trở về, báo chuyện này lên mẹ cả thì chẳng những không giữ được Huyết Tinh Thạch Nhũ, bản thân ta cũng ở trong tình cảnh nguy hiểm. Mới nãy các ngươi muốn lén tập sát ta, làm sao ta có thể bỏ qua cho các ngươi được?
Nghe Dương Thạc nói vậy thì hai tên thợ săn hoàn toàn biến sắc mặt nói:
- Trốn!
Hai tên thợ săn biết là nếu không chạy trốn thì Dương Thạc sẽ trước tiên giết họ.
Hai tên thợ săn nhúc nhích, định lủi xuống vách núi.
- Gru gru gru gru gru!
Chính lúc này, một cái bóng màu đen lao xuống, vươn ra hai vuốt đánh ngã một tên thợ săn. Tên thợ săn lăn lông lốc xuống vách núi, hét thảm liên tục.
Tên thợ săn khác biến sắc mặt, định rút ra chủy thủ mang theo bên người chống cự.
Phập!
Một móng vuốt sắc bén đâm vào ngực tên thợ săn xuyên qua bên kia.
Huyền Ưng ra tay, chớp mắt giết hai tên thợ săn.
Huyền Ưng vốn có Trấn Quốc Công phủ tôi thể cao giai, nuốt xong khối Huyết Tinh Thạch Nhũ mặc dù không có đột phá nhưng thực lực tăng nhiều. Đấu trên vách núi thì Huyền Ưng chiếm địa lợi, thợ săn tôi thể cao giai ở trước mặt nó không có chút sức phản kháng.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng kêu hai tiếng, bay tới trước mặt ba tên thợ săn trọng thương, hôn mê, vuốt nhọn vung, cắt vỡ cổ họng của ba người, chỉ chốc lát sau họ tắt thờ.
Tiếp theo Huyền Ưng đập cánh bay xuống vách núi, tìm tên thợ săn đã té xuống và Lý Trung bị Dương Thạc giết, hiển nhiên nó hiểu được đạo lý nhổ cỏ phải tận gốc, không cho đám người này có chút cơ may sống sót.
Huyền Ưng rời đi, Dương Thạc nhìn xác của bốn tên thợ săn, ngao khuyển trên vách núi, thở dài thườn thượt.
Tiểu đội đi săn lần này của Trấn Quốc Công phủ đều chết trong tay Dương Thạc.
Giết năm ngoài, hai con chó, cộng thêm con chó già Lý Trung đối với Dương Thạc không tính là gì, nhưng Trấn Quốc Công phủ có quy tắc nghiêm ngặt, sáu người này đi ra ngoài săn bắn một thời gian dài không trở về sẽ khiến vài người trong Trấn Quốc Công phủ nghi ngờ. Khi đó nếu lại phái cao thủ vào núi tìm kỹ càng, Dương Thạc có thể đi nhưng Huyết Tinh Thạch Nhũ trong hang lớn thì không mang đi được.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù Trấn Quốc Công phủ có phái người tới cũng cần mười ngày, nửa tháng. Ta về Trấn Quốc Công phủ trước, tìm công pháp có độ phù hợp cao hơn, cố gắng tu luyện rồi nói sau. Sớm một ngày đạt tới luyện khí đẳng cấp là có thể lấy đi Huyết Tinh Thạch Nhũ, cũng không cần phập phồng lo sợ nữa.
Dương Thạc liếc một khối xác thợ săn, đi tới gần, lấy cung nỏ trên cái xác.
Dương Thạc nhẹ nhàng bấm cò, mũi tên vèo một tiếng bay ra, cắm vào khối đá to gần đó, cắm sâu cỡ một tấc.
- Cung nỏ thật bá đạo!
Dương Thạc thấy uy lực của cung nỗ thì hút ngụm khí lạnh.
Dương Thạc thầm mừng rỡ:
- Tiếc là hai tên thợ săn cuối cùng bị ta hù vỡ mật, không dám ra tay với ta, nếu không thì hai mũi tên cùng bắn, ta có muốn trốn cũng không thể nào.
Cung nỏ trên người đám thợ săn cường đại, binh khí cũng rất sắc bén nhưng Dương Thạc không thể lấy đi, dù sao thứ này đặt ở trên người quá bắt mắt, nếu bị người phát hiện thì dù là đồ ngu cũng biết Lý Trung và đám thợ săn bị Dương Thạc giết.
- Đáng tiếc.
Dương Thạc thở dài, vứt cung nỗ đi.
- Gru gru gru gru gru!
Chính lúc này, Huyền Ưng bay lên từ bên dưới vực.
Khi Huyền Ưng bay lên thì hai móng vuốt bấu thanh chủy thủ cỡ một thước cùng với một bình ngọc nhỏ. Huyền Ưng bay tới trước mặt Dương Thạc, nó quăng chủy thủ, bình ngọc trên mặt đất.
- Ủa? Thứ tùy thân của Lý Trung? Thanh chủy thủ này là cúc văn cương chủy, nổi danh thần binh lợi khí trong Đại Chu triều. Tại Trấn Quốc Công phủ chỉ có thiếp thân thị vệ của phụ thân mới có tư cách đeo. Lý Trung làm nô bộc cho Dương gia vài chục năm, ban cho hắn một thanh cúc văn cương chủy cũng là bình thường!
Dương Thạc rút chủy thủ ra, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía, thân đao trải rộng hoa văn như hoa cúc. Dương Thạc lập tức phán đoán thanh chủy thủ này đúng là cúc văn cương chủy.
Cúc văn cương chủy có thể tích nhỏ, Dương Thạc cất vào được, chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không bị người phát hiện.
Dương Thạc mở ra bình ngọc nhỏ, mùi hương đan dược thoang thoảng.
- Này là ... Tôi thể đan?
Dương Thạc đổ hai viên đan dược ra, đúng là tôi thể đan!
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Dương Thạc cầm hai viên đan dược ngửi, lập tức đoán ra hai viên đan dược đúng là tôi thể đan.
Tôi thể đan không tính là đan dược quý giá gì.
Dương Thạc ở trong Trấn Quốc Công phủ từng thấy tôi thể đan hai lần, công hiệu lớn nhất của đan dược đó chính là tôi luyện thân thể, bảo hộ kinh mạch, khiến võ giả có thể mạnh mẽ vận chuyển chân khí trùng kích huyệt khiếu. Một viên tôi thể đan có thể giúp cho một võ giả đánh mở một huyệt khiếu.
Tuy nhiên, dù công hiệu rõ rệt nhưng tác dụng phụ của tôi thể đan cũng rất lớn.
Sau khi ăn vào tôi thể đan sẽ có nhiều cặn đan dược sót lại trong người, ảnh hưởng sau này tu luyện, đột phá, muốn rửa sạch cặn đan dược thì hơi rắc rối.
- Lý Trung có tôi thể đan? Hèn chi hắn có thể xông mở huyệt khiếu cuối cùng, đi vào đỉnh tôi thể.
Dương Thạc thấy hai viên tôi thể đan liền hiểu tại sao Lý Trung có thể đi vào đỉnh tôi thể.
Lý Trung sớm đả thông ba mươi lăm chỗ huyệt khiếu trong người, chỉ kém một cái cuối là có thể đi vào đỉnh tôi thể. Tiếc rằng huyệt khiếu cuối cùng làm Lý Trung hao tốn hai mươi năm vẫn không đả thông được. Nếu như có tôi thể đan, lợi dụng tôi thể đan mạnh mẽ đả thông huyệt khiếu cuối cùng thì đương nhiên đơn giản nhiều.
- Tôi thể đan này chắc là mẹ cả ban thưởng cho Lý Trung.
- Dương Thạc lấy hai viên tôi thể đan, sắc mặt âm trầm.
Mẹ cả ban thưởng tôi thể đan cho Lý Trung vào lúc này, giúp đỡ lão đả thông huyệt khiếu, đi vào đỉnh tôi thể, ý định gì không cần đoán cũng biết.
- Tôi thể đan này không có tác dụng với ta, cất vào đã.
Dù tôi thể đan có thể cho võ giả mạnh mẽ đả thông huyệt khiếu nhưng đối với Dương Thạc thì không có tác dụng gì.
Dương Thạc phát hiện hắn tu luyện công pháp có độ phù hợp cao thì gần như không gặp bình cảnh. Chỉ cần tích lũy đủ chân khí để chấn động, trùng kích huyệt khiếu thì sau một đoạn thời gian, huyệt khiếu trong người sẽ được đả thông suôn sẻ, không có tình huống huyệt khiếu thông. Bởi vậy tôi thể đan đối với Dương Thạc gần như là không có tác dụng gì. Nếu ăn vào tôi thể đan, cặn đan dược ở lại trong người sẽ tạo thành trở ngại không cần thiết cho Dương Thạc tu luyện.
Đối với Dương Thạc thì giá trị của tôi thể đan thậm chí không bằng cúc văn cương chủy.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Đang lúc Dương Thạc định cất đi hai viên tôi thể đan thì nghe Huyền Ưng kêu.
Huyền Ưng đập cánh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai viên tôi thể đan.
Thấy bộ dạng của Huyền Ưng thì Dương Thạc lập tức hiểu được ý của nó:
- A? Ngươi muốn hai viên tôi thể đan này?
Huyền Ưng vội gật đầu, cổ duỗi ra mổ một viên tôi thể đan trong tay Dương Thạc, lại mổ một cái, nó nuốt luôn viên tôi thể đan còn lại.
Nuốt xong hai viên tôi thể đan, Huyền Ưng thu cánh lại, rúc cổ, nheo đôi mắt, bắt đầu tu luyện.
Dương Thạc thấy tình hình này thì hơi kinh ngạc:
- Huyền Ưng này muốn mượn tôi thể đan để tu luyện?
- Cũng đúng, loài ưng có thể chất cường đại, dù nuốt rắn độc cũng có thể xếp độc ra ngoài người, không chịu ảnh hưởng gì. Tạp chất bên trong tôi thể đan đối với cường giả võ đạo là rắc rối bòng bong, nhưng với Huyền Ưng thì không tính là gì. Huyền Ưng dễ dàng bài xích ra chút tạp chất này, sẽ không tạo thành ảnh hưởng với nó.
Dương Thạc nghĩ tới thể chất đặc biệt của loài ưng thì cảm thấy cho Huyền Ưng nuốt vào hai viên tôi thể đan là thích hợp nhất.
Vốn sau khi đột phá tôi thể cao giai thì Dương Thạc muốn trở về Trấn Quốc Công phủ, lựa chọn công pháp tu luyện.
Tiếc rằng sau khi đột phá thì Dương Thạc gặp gỡ Lý Trung.
Bây giờ Huyền Ưng nuốt vào tôi thể đan, bắt đầu tu luyện, bây giờ Dương Thạc không tiện bỏ mặc nó rời đi.
- Cũng được, tại đây canh giữ hai ngày, chờ ngươi tu luyện xong ta lại về phủ.
Dương Thạc nghĩ như vậy, dứt khoát khoanh chân ngồi bên cạnh Huyền Ưng, hộ pháp cho nó.
Huyền Ưng tu luyện liên tục ba ngày.
Trong ba ngày này Huyền Ưng xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất. Đầu tiên là hình thể, vốn khi Huyền Ưng nằm sấp thì độ cao chỉ tới eo Dương Thạc, giương canh rộng khoảng một trượng. Bây giờ Huyền Ưng tăng vọt thể hình, cao cỡ vai Dương Thạc. Nếu giương đôi cánh thì cao ít nhất một trượng rưỡi.
Thêm nữa lông chim Huyền Ưng biến đổi rõ ràng, từ xanh đen chuyển biến thành đen như mực, không còn nửa cọng lông màu hỗn độn.
Mỏ nhọn, vuốt bén biến giống như tinh cương tạo ra, ánh sáng chớp lóe.
Quan trọng nhất là khí thế của Huyền Ưng mạnh hơn lúc trước nhiều. Thực lực tôi thể cao giai, Dương Thạc ở trước mặt Huyền Ưng mà chẳng thấy chút áp lực. Bây giờ Huyền Ưng phát ra khí thế không kém gì Lý Trung, làm Dương Thạc thấy tim đập nhanh. Không cần nghĩ cũng biết, một khi Huyền Ưng tu luyện xong, có chút thực lực thì sẽ từ tôi thể cao giai một hơi đột phá tới đỉnh tôi thể.
Lý Trung ăn một viên tôi thể đan đột phá tới đỉnh tôi thể, bây giờ Huyền Ưng ăn hai viên tôi thể đan thì cũng đi vào đỉnh tôi thể.
Hoàng hôn ngày thứ ba Huyền Ưng tu luyện, Dương Thạc cảm giác trên người nó phát ra khí thế hùng hồn.
Ngay sau đó, Huyền Ưng chợt mở mắt ra.
- Gru gru gru gru gru!
Một tiếng hú hưng phấn vang lên, Huyền Ưng rụt cổ, duỗi người, hai cánh phạch giương ra, các cơ trên người ma sát phát ra tiếng vù vù.
Vù vù vù vù!
Hai cánh rộng vỗ đập, dấy lên cuồng phong trên vách núi, sau đó Huyền Ưng bay lên trời.
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng xoay quanh trên trời, hưng phấn hú.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Trong rừng cây gần đó, một số loài chim bị tiếng kêu của Huyền Ưng chấn nhiếp, hoảng loạn rít, đập cánh bay ra xa.
Dương Thạc ngẩng đầu nhìn Huyền Ưng trên bầu trời, mừng cho nó:
- Huyền Ưng đã đột phá tới đỉnh tôi thể?
Mấy ngày nay tiếp xúc, lần hợp tác trong hang lớn, một người một ưng đã thành lập tình hữu nghị thâm sâu. Bây giờ Huyền Ưng đột phá, Dương Thạc cảm thấy là chuyện đáng hân hoan.
Huyền Ưng xoay quanh nửa canh giờ mới lại đáp xuống vách núi.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng ngồi xổm trước mặt Dương Thạc, kêu lên, dùng mỏ nhọn chĩa vào lưng mình.
- Huyền Ưng kêu ta đi lên?
Dương Thạc ôm nghi hoặc leo lên lưng rộng của Huyền Ưng, chính lúc này, đôi cánh nó mạnh rung lên, bay lên trời, lao nhanh hướng Trấn Quốc Công phủ phía nam.
- Huyền Ưng muốn đưa ta về Trấn Quốc Công phủ?
Dương Thạc ngồi trên tấm lưng rộng của Huyền Ưng, hai tay ôm cổ nó, lòng rất hưng phấn, dù gì đây là lần đầu tiên hắn bay trên trời.
- Tốc độ nhanh quá, cứ tiếp tục như vậy thì cùng lắm nửa ngày sau là ta sẽ trở về Trấn Quốc Công phủ. Nếu ta đi trong núi rừng thì cần ít nhất năm ngày mới về được.
Mặc dù ở trên vách núi ba ngày nhưng Dương Thạc có thể trước một ngày chạy trở về Trấn Quốc Công phủ, không bỏ lỡ chút thời gian.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Lúc sáng sớm, phía bắc Trấn Quốc Công phủ, trên bầu trời cách năm dặm xuất hiện một Huyền Ưng to lớn.
Thân hình Huyền Ưng to vô cùng, đôi cánh giương ra cỡ gần hai trượng. Trên lưng Huyền Ưng có một thiếu niên mười bốn, lăm tuổi khoanh chân ngồi, thiếu niên này chính là Dương Thạc.
Nửa buổi tối Dương Thạc cưỡi Huyền Ưng xuyên qua khoảng cách trăm dặm đến gần Trấn Quốc Công phủ.
- Chỗ này cách Trấn Quốc Công phủ chỉ khoảng năm dặm.
- Nếu lại tới gần thì rất có thể Huyền Ưng sẽ bị cao thủ trong Trấn Quốc Công phủ phát hiện, nếu lỡ cả đám cao thủ muốn bắn giết Huyền Ưng thì nó sẽ bị nguy hiểm. Nếu, bây giờ đáp xuống khoảng cách năm dặm, ta tự mình trở về là được rồi.
Dương Thạc kêu Huyền Ưng đáp xuống đất, chuẩn bị tự mình đi về.
Chỗ này cách Trấn Quốc Công phủ chỉ có năm dặm, gần như có thể xem là phạm vi hậu sơn của Trấn Quốc Công phủ. Đường năm dặm này bằng phẳng, so với địa thế phức tạp sâu trong Yến sơn thì rất dễ đi. Chưa tới nửa canh giờ thì Dương Thạc đã có thể đi trở về Trấn Quốc Công phủ.
Huyền Ưng mới đáp xuống đất thì Dương Thạc đã nhảy xuống lưng nó.
Dương Thạc vỗ đầu Huyền Ưng, nói chuyện với nó:
- Huyền Ưng, ta muốn quay về Trấn Quốc Công phủ, chúng ta chia tay đi, sau này gặp lại.
Dương Thạc trở về Trấn Quốc Công phủ, không thể dẫn theo Huyền Ưng.
Nói đến cùng thì Huyền Ưng là ác điểu trong Yến sơn, nếu Dương Thạc có địa vị cao trong Trấn Quốc Công phủ, mang một sủng vật Trấn Quốc Công phủ cũng là không có gì. Đáng tiếc là Dương Thạc không có địa vị gì trong Dương Thạc, bản thân hắn trở về còn phải cẩn thận từng chút một, làm việc điệu thấp, dưới tình huống này sao có thể mang theo Huyền Ưng trở về.
Huống chi Huyền Ưng là bằng hữu của Dương Thạc, không phải sủng vật hắn nuôi.
Võ đài của Huyền Ưng là thiên địa rộng lớn, tuyệt đối không phải là Trấn Quốc Công phủ nho nhỏ. Bây giờ Dương Thạc cần về Trấn Quốc Công phủ tìm công pháp, chỉ có thể tạm thời chia tay Huyền Ưng. Nếu như có duyên thì một người một ưng sẽ có ngày gặp lại, huống chi sớm muộn gì Dương Thạc phải trở về Yến sơn, vào trong hang lớn lấy đi Huyết Tinh Thạch Nhũ, khiu đó cần hợp tác với Huyền Ưng.
Huyền Ưng kêu lên:
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Huyền Ưng lưu luyến cọ đầu vào cánh tay Dương Thạc.
- Không phải là sinh ly tử biệt, không cần như vậy. Đợi khi ta tìm được công pháp có độ phù hợp cao thì lập tức trở về Yến sơn tiềm tu ngay.
Dương Thạc mỉm cười lấy ra Huyết Tinh Thạch Nhũ cỡ nắm tay, dùng cúc văn cương chủy vạch nhẹ mặt trên, cắt Huyết Tinh Thạch Nhũ thành hai nửa. Dương Thạc cất đi một nửa, còn nửa kia để Huyền Ưng ngậm.
- Được rồi, đi đi.
Làm xong Dương Thạc lập tức xoay người rời đi.
Huyền Ưng nhìn theo Dương Thạc, đập cánh bay lên, bay trở về sâu trong Yến sơn.
Nửa canh giờ sau, cửa sau Trấn Quốc Công phủ xuất hiện trong tầm mắt Dương Thạc.
- Về phủ!
Dương Thạc bước nhanh đi hướng cửa sau Trấn Quốc Công phủ.
- A? Là ai? Hãy báo tên ra, có chuyện gì đến Trấn Quốc Công phủ của ta?
Gần như khi Dương Thạc đi tới cửa sau Trấn Quốc Công phủ thì hai bên đứng hai gia nô giữ cửa Dương gia nhướng mày, vươn tay ngăn cản hắn.
Dương Thạc tiềm tu trong Yến sơn một tháng, dù thực lực không tăng lên thì khí chất cũng biến đổi nhiều. Huống chi trong một tháng này Dương Thạc cao nhiều, phơi nắng đen da, bởi vì cuộc sống trong rừng núi nên quần áo hơi rách rưới. Hai tên gia nô thủ môn không lập tức nhận ra Dương Thạc ngay.
Dương Thạc thấy hai tên gia nô thủ môn ngăn mình lại thì nhướng mày nói:
- A? Các ngươi dám ngăn cản ta?
Mặt Dương Thạc trầm xuống, quát to:
- To gan, ta là thứ tử thiếu gia của Dương gia, Dương Thạc, bây giờ mốn vào Trấn Quốc Công phủ còn cần thông báo thân phận với các ngươi sao? Mắt chó bị mù sao? Không nhận ra cả bản thiếu gia?
- Cái gì? Dương Thạc thiếu gia?
Nghe tiếng Dương Thạc quát to, hai tên gia nô thủ môn đều sửng sốt.
Hai tên gia nô thủ môn nhìn kỹ Dương Thạc mới nhận ra, thiếu niên quần áo rách rưới như ăn mày đúng là thứ tử thiếu gia phế vật của Dương gia, Dương Thạc.
Một tháng trước Dương Thạc từ cửa sau ra khỏi Trấn Quốc Công phủ, tới Yến sơn tu luyện, nên hai tên gia nô thủ môn này chắc chắn nhận ra hắn. Tuy nhiên, hai tên gia nô thủ môn không ngờ khi Dương Thạc quay về Trấn Quốc Công phủ thì bề ngoài, khí chất, ăn mặc đều có điều biến đổi, không lập tức nhận ra Dương Thạc ngay cũng bình thường.
- Dương Thạc thiếu gia trở về?
- Không phải hắn đánh bị thương Lý Nghĩa nên trốn vào Yến sơn sao? Mấy ngày trước Lý lão quản gia Lý Trung mang theo thợ săn vào núi, vậy mà không tìm thấy Dương Thạc trong Yến sơn?
Hai tên gia nô thủ môn nhìn Dương Thạc, thầm kinh ngạc.
Nhưng dù kinh ngạc thì hai tên gia nô thủ môn không dám tỏ vẻ bất kính với Dương Thạc, lúc trước quản gia trướng phòng Lý Nghĩa cắt xén tiền hàng tháng của hắn, cuối cùng rơi vào kết cuộc bị cắt đứt gân tay, chân. Địa vị, thực lực của hai tên gia nô thủ môn này không bằng quản gia trướng phòng Lý Nghĩa, sao dám trêu chọc Dương Thạc?
Hai tên gia nô thủ môn liên tục lặp lại giải thích với Dương Thạc:
- Thì ra là Dương Thạc thiếu gia trở về, mắt tiểu nhân vụng về, không nhận ra thiếu gia, thật đáng chết!
- Ừm! Sau này trợn to mắt chút, bảo vệ tốt Trấn Quốc Công phủ. Người lạ nào đó thì đương nhiên không để bọn hắn vào, nhưng đừng ngăn cản người không nên ngăn.
Dương Thạc không thèm liếc hai tên gia nô thủ môn cái nào, lạnh lùng bỏ một câu rồi bước vào trong Trấn Quốc Công phủ.
Mãi đến khi Dương Thạc đi xa thì hai tên gia nô thủ môn mới đứng dậy, từ xa liếc bóng dáng hắn, trong mắt đầy khinh thường.
Một phế vật thiếu gia mà vênh váo như vậy.
Chẳng qua là Dương Thạc may mắn không gặp Lý Trung trong núi, nếu không thì sợ là muốn về cũng không được, còn có thể tỉnh táo chỉ huy, huênh hoang như vậy?
... .. ... .. ... ...
Dương Thạc đi nhanh trong Trấn Quốc Công phủ, thầm nghĩ:
- Lần này ta trở lại Trấn Quốc Công phủ dĩ nhiên cần điệu thấp nhưng quá đáng thì không bình thường. Lúc trước ta ở trước mặt thị nữ Hồng Phi của mẹ cả dám cắt đứt hai gân tay của Lý Nghĩa, sau khi trở về đương nhiên cũng không cần sợ đầu sợ đuôi. Ở trước mặt hạ nhân bình thường thì ta phải lộ ra uy phong thứ tử thiếu gia.
Trước kia quản gia trướng phòng Lý Nghĩa cắt xén tiền tiêu hàng tháng, hiếp bức Dương Thạc, đám gia nô bình thường cũng không để mắt tới hắn.
Bây giờ là lúc Dương Thạc nhắc nhở cho những hạ nhân này, khiến họ biết dù là thứ tử của Dương gia cũng không phải dễ khi dễ!
Dương Thạc liếc quần áo rách rưới trên người mình, thầm nghĩ:
- Bộ dạng hiện tại của ta không nên trực tiếp đi Tàng Thư Các của gia tộc, về tiểu viện tắm rửa một chút, đổi đồ sạch rồi đi.
Dương Thạc trở lại tiểu viện, phát hiện dường như cửa phòng bị ai đạp nát rồi tu sửa lại. Dương Thạc không thèm để ý, bưng chậu nước chui vào phòng tắm rửa, lấy ra quần áo vải thô sạch sẽ mặc vào.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Dương Thạc mới thay đồ xong thì ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
- A? Ta mới về phủ, chỉ tắm một chút đã có người đến tìm?
Dương Thạc nhướng mày nói:
- Hừ! xem ra trong Trấn Quốc Công phủ có một số người luôn chú ý hướng đi của ta.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Tác giả: Linh Ẩn Hồ
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
- Là ai gõ cửa?
Dương Thạc nghe tiếng gõ cửa, không lập tức mở ngay mà là thấp giọng hỏi.
Tiết tấu gõ cửa nhẹ nhàng chứ không mạnh bạo, hiển nhiên người ngoài phòng có vẻ cung kính với Dương Thạc. Dương Thạc đoán người tới là gia nô, hạ nhân của Dương gia.
Quả nhiên, Dương Thạc mới hỏi xong thì bên ngoài ngừng gõ cửa.
Ngoài phòng vang tiếng tiểu tử:
- Bẩm báo thiếu gia, tiểu nhân là hạ nhân tiểu khố phòng của Trấn Quốc Công phủ, nghe nói thiếu gia về phủ nên đặc biệt đưa tiền tiêu vặt hàng tháng lại đây.
- Đưa tiền tiêu vặt hàng tháng lại đây?
Dương Thạc rời khỏi Trấn Quốc Công phủ khoảng một tháng, cũng tới lúc đưa tiền tiêu vặt hàng tháng.
Dương Thạc không ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Vào đi.
Két một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, một tiểu tư khoảng mười tuổi, cúi mặt cẩn thận đi vào, từ trong túi tiền lấy ra một đĩnh ngân nguyên bảo, cung kính đưa tới trước mặt Dương Thạc.
- Thiếu gia, đây là tiền tiêu vặt tháng này của ngài, xin hãy nhận lấy.
- Ủa? Tiền tiêu vặt của ta tăng đến mười lượng?
Dương Thạc liếc mặt đĩnh bạc, phát hiện là mười lượng ngân nguyên bảo.
Dương Thạc vốn là thứ tử có địa vị thấp nhất Dương gia, mỗi tháng tiền tiêu vặt chỉ có năm lượng bạc, dù là vậy vẫn bị ác nô như quản gia trướng phòng Lý Nghĩa trừ hơn phân nửa. Không ngờ một tháng ngắn ngủi qua đi, tiền tiêu vặt của Dương Thạc tăng lên mười lượng bạc, còn là tiểu tư từ tiểu khố phòng cung kính đưa vào phòng mình.
- Quả nhiên là con nít biết khóc mới có sữa ăn, lúc trước ta nhẫn nhục chịu đựng vẫn bị người phá bức, bây giờ ta cắt đứt gân tay của Lý Nghĩa, tiền tiêu vặt tự đưa tới.
Mặc dù Dương Thạc không quan tâm tiền tiêu vặt có nhiều hay ít, nhưng tặng bạc tới thì không sẽ nhận.
Dương Thạc liếc tiểu tư, nói:
- Bỏ bạc xuống, ngươi về trước đi.
- Vâng!
Tiểu tư cung kính bỏ bạc xuống, định rời đi thì bỗng như nhớ tới điều gì, dừng bước nói:
- Thiếu gia, lần trước Lục thiếu gia bẩm báo phu nhân nói là muốn chọn hai thị nữ đưa đi hầu hạ thiếu gia. Phu nhân nói không cần từ chỗ Lục thiếu gia điều người, đợi khi thiếu gia hồi phủ thì có thể tự mình chọn hai thị nữ.
Nghe tiểu tư nói vậy thì Dương Thạc nhíu mày.
Lục ca Dương Thành thật sự đi bẩm báo cho mẹ cả muốn phân phối hai thị nữ cho hắn?
Mặc dù Dương Thành cũng là thứ tử trong gia tộc nhưng thiên tư siêu tuyệt, trong đệ tử Dương gia chỉ kém hơn trưởng tử Dương gia làm tướng quang quân ở tỉnh Chu Nam, bởi vậy Dương Thành có địa vị tối cao tại Trấn Quốc Công phủ. Dương Thành cầu tình mẹ cả thì mẹ cả không tiện gió thoảng bên tai, dĩ nhiên nàng không có khả năng thật sự điều thị nữ của Dương Thành cho Dương Thạc. Nếu Dương Thành đã cầu tình cho Dương Thạc thì để hắn lựa chọn hai thị nữ trong phủ là được rồi.
Dương Thạc không cần thị nữ, bởi vậy đành ghi nhớ lý tốt của lục ca Dương Thành.
Dương Thạc nói với tiểu tư:
- Gần đây bản thiếu gia phải tiềm tâm tu luyện, không nghĩ có người quấy nhiễu, bởi vậy không cần thị nữ hầu hạ. Ngươi đi hồi bẩm phu nhân, nói là Dương Thạc ghi nhớ ân tình của phu nhân, còn lục ca thì ta sẽ tự cảm ơn sau.
Tiểu tư truyền lời xong thì cung kính rời đi.
Dương Thạc không ở trong phòng, tiểu tư mới đi thì hắn lập tức đi Tàng Thư Các của gia tộc.
- Ở trong Trấn Quốc Công phủ này đến đâu cũng có tai mắt của mẹ cả, cảm giác bị giám thị từng giây phút không tự do bằng trong Yến sơn.
- Đợi khi tìm ra công pháp có độ phù hợp đủ cao trong Tàng Thư Các của gia tộc thì lập tức rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, trở về Yến sơn.
Dương Thạc thầm nghĩ.
Ở Dương gia không thoải mái bằng Yến sơn.
So sánh với ứng phó gia nô của Dương gia thì Dương Thạc càng muốn vào Yến sơn, ở chung với ác điểu bằng hữu Huyền Ưng.
- Tiếc rằng thời gian dài Lý Trung không trở về phủ thì chắc chắn mẹ cả sẽ phái cao thủ vào Yến sơn tìm kiếm. Nếu ta rời khỏi Trấn Quốc Công phủ đi vào Yến sơn thì không nắm bắt chính xác tình hình trong phủ được. Ta khó thể biết mẹ cả phái cao thủ nào đi, lúc nào vào Yến sơn.
- Bây giờ không thể được, chờ trong hậu sơn Trấn Quốc Công phủ một đoạn thời gian, người Trấn Quốc Công phủ muốn vào Yến sơn thì phải đi qua hậu sơn, ta ở hậu sơn sẽ bắt gặp cao thủ trong Trấn Quốc Công phủ đi Yến sơn.
Dương Thạc mau chóng quyết định, tìm được công pháp có độ phù hợp cao xong đi hậu sơn tiềm tu ngay.
... . ... ... . ... ..
Trấn Quốc Công phủ, Tàng Thư Các.
Dương Thạc không ngừng lật thấp giai công pháp ở tầng thứ nhất Tàng Thư Các.
- Độ phù hợp ba phần? Không thích hợp tu luyện.
- Độ phù hợp bốn phần? Hơi kém ...
Dương Thạc lật thấp giai công pháp, phát hiện độ phù hợp của công pháp với hắn hơi biến đổi so với một tháng trước. Có công pháp tăng độ phù hợp lên một, hai phần, có công pháp giảm một, hai phần.
Công pháp có độ phù hợp sáu, bảy phần thì rất hiếm, chỉ có một bộ một tháng trước là công pháp độ phù hợp bảy phần bây giờ thành tám phần, tăng lên một phần. Nhưng Dương Thạc lật tìm hết năm trăm bộ công pháp vẫn không tìm được công pháp có độ phù hợp chín phần.
Không có cả chín phần thì càng đừng nói với giống như Huyền Ưng Kình có độ phù hợp đạt tới hoàn toàn.
- Bây giờ không được thì chỉ đành tu luyện bộ Lục Dương Quyết.
Dương Thạc thở dài đi tới một giá sách, cầm lấy bộ Lục Dương Quyết một tháng trước hắn từng xem. Lục Dương Quyết có độ phù hợp mười phần, bây giờ Dương Thạc lật xem thì thấy độ phù hợp vẫn không biến đổi.
Công pháp có độ phù hợp mười phần đối với người khác đã là mức độ cực kỳ hiếm có, nhưng so sánh với Huyền Ưng Kình độ phù hợp hoàn toàn thì kém rất nhiều. Từ Huyền Ưng Kình chuyển sang tu Lục Dương Quyết thì hiệu suất tu luyện của Dương Thạc sẽ giảm mạnh, cho dù có Huyết Tinh Thạch Nhũ phụ trợ hiệu suất vẫn kém hơn Huyền Ưng Kình.
- Tiếc rằng công pháp có độ phù hợp hoàn toàn chỉ gặp chứ không cầu được. Lần này e rằng ta đành tu luyện bộ Lục Dương Quyết.
Dương Thạc lật mấy bộ thấp giai công pháp cuối cùng vẫn không tìm ra công pháp nào có độ phù hợp hơn mười phần.
Trấn Quốc Công phủ, trong căn phòng của Dương Thạc.
Dương Thạc khoanh chân ngồi trên giường, chuẩn bị tu luyện Lục Dương Quyết.
Nhưng mới nãy Dương Thạc lật xem Lục Dương Quyết từ đầu tới cuối, bộ Lục Dương Quyết tu luyện là chân khí đặc tính dương, có thể tôi luyện quanh thân ba trăm sáu mươi sáu chỗ huyệt khiếu, đủ để cung ứng cho Dương Thạc tu luyện đến luyện khí cao giai. Thấp giai công pháp, số lượng tôi luyện huyệt khiếu rất có hạn, nhiều nhất chỉ là tôi luyện quanh thân một ngàn một trăm năm mươi hai chỗ huyệt khiếu, khiến cường giả võ đạo bước vào cảnh giới tôn giả võ đạo.
- Thấp giai công pháp thì có điểm cực hạn.
- Nhưng trên bộ Lục Dương Quyết còn có một bộ Thuần Dương Vô Cực Công trung gia, sau nó lại đến từ Cửu Dương Huyền Công. Nếu có được Cửu Dương Huyền Công là có thể tôi luyện càng nhiều huyệt khiếu, đi vào đẳng cấp càng cao hơn. Tiếc rằng trước khi Đại Chu triều lập quốc thì Cửu Dương Huyền Công đã thất lạc, muốn tìm được bộ công pháp này khó như lên trời.
Trong Lục Dương Quyết có giới thiệu về bộ công pháp này. Công pháp này liên quan đến Cửu Dương Huyền Công.
Dương Thạc và Lục Dương Quyết có độ phù hợp mười phần, cho nên độ phù hợp với Cửu Dương Huyền Công sẽ không quá thấp.
- Thôi đi, tu luyện bộ Lục Dương Quyết này trước rồi tính tiếp.
Dương Thạc khoanh chân ngồi, bắt đầu dựa theo con đường tu luyện Lục Dương Quyết vận chuyển chân khí trong người.
Một chu thiên, hai chu thiên.
Sau khi vận chuyển bảy chu thiên thì Dương Thạc cảm giác trong chân khí cơ thể mang theo một tia hơi thở chí dương. Chân khí vận chuyển trong người, Dương Thạc cảm giác kinh mạch ấm áp, dễ chịu.
Lúc mới bắt đầu tu luyện thì Dương Thạc cảm giác tốc độ chỉ khoảng ba phần tu luyện Huyền Ưng Kình.
Nhưng lần lượt tu luyện làm Dương Thạc phát hiện tốc độ tu luyện ngày càng mau. Ba phần, năm phần, tám phần, cuối cùng so sánh với Huyền Ưng Kình thì tốc độ tu luyện không chậm hơn chút nào.
- Chân khí của Lục Dương Quyết hoàn mỹ dung hợp cùng chân khí của Huyền Ưng Kình?
Dương Thạc sửng sốt, ngừng tu luyện, bản năng giở quyển sách Lục Dương Quyết đặt trước mặt.
- Lục Dương Quyết, độ phù hợp, hoàn toàn.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư