Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 21 : Nhân vật phong vân
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Năm 96 là năm đại khô hạn, kéo dài tận hơn nửa năm. Nó không chỉ mang lại tai họa cho thị trấn Liễu Thủy mà còn khiến cho người dân nơi đây có thể tranh thủ được thời gian tu sửa con kênh dẫn nước. Một con kênh rộng chừng 4 – 5m, dài mười mấy km bắc ngang Nam Bắc, nối liền sông Tế Thủy núi Ngưu Lan và sông Liễu Thủy.
Trong giai đoạn tu sửa công trình gian khổ như vậy, mặt trời và mặt trăng, còn có hàng nghìn những vì tinh tú trên cao làm chứng. Đây là một nghĩa cử vĩ đại nhất, là một tấm huy chương gây xúc động lòng người nhất trong lịch sử của thị trấn Liễu Thủy.
Ngày mười sáu tháng 8, là ngày hoàn công sông Thông Tế và cũng là ngày Ủy ban nhân dân thị trấn Liễu Thủy chuyển đến khu nhà mới. Trương Nhất Phàm chọn tổ chức cùng một ngày, cố ý khắc sâu thêm ý nghĩa của nó.
Ngày này, trên khuôn mặt ai cũng tươi cười rạng rỡ. Trong tay nhiều người mang theo bình nước đựng nước của con sông Thông Tế, trong lòng tràn ngập sự sùng bái và cảm kích.
Nếu không phải là Trương Nhất Phàm thì bọn họ đã không có ngày hôm nay.
Nếu không phải là Trương Nhất Phàm thì con sông Liễu Thủy sẽ ngày càng cạn khô, và sẽ dần biến mất.
Vô số các thôn dân trong lòng thầm kêu tên Trương Nhất Phàm. Mọi người ai cũng được chứng kiến tinh thần bất khuất, quật cường của Trương Nhất Phàm trên công trường.
Từ đó, cái tên Trương Nhất Phàm đã dần dần khắc sâu vào trong lòng của mỗi người dân thị trấn Liễu Thủy.
Ngày 16/8 này đối với những người dân thị trấn Liễu Thủy mà nói là một ngày đại hỉ, khắp chốn đều vui mừng. Nước sông cuồn cuộn chảy đến giống như một dòng nhiệt huyết chảy vào tâm tư của từng con người.
Hai vị Ủy ban đảng ủy Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú lần lượt lên phát biểu trong buổi lễ. Trương Nhất Phàm nói năng đúng mực, không kiêu ngạo, không bàng quan. Hắn nhận được những tràng pháo tay không dứt của quần chúng.
Đứng ở trên bục, Trương Nhất Phàm nói vào micro:
- Chúng ta đã trải qua bốn tháng linh tám ngày để tu sửa con kênh, vận động hơn 6 nghìn người của toàn thị trấn, tiêu tốn hết 1.827.000 đồng, dưới sự phối hợp của huyện Tế Châu, công trình đã hoàn thành một cách thắng lợi.
Đây chính là sự tự hào của người dân toàn thị trấn, cũng là sự tự hào của huyện Thông Thành.
- Chúng ta không hề có máy móc cơ giới hỗ trợ, cũng không có tiền lương để trả, dưới sự lãnh đạo của các vị lãnh đạo thị trấn, gian khổ phấn đấu, ngoan cường đi lên, cùng nhau lập nên một kỳ tích vĩ đại trong lịch sử của thị trấn Liễu Thủy. Tôi cảm thấy tự hào vì các vị, tự hào vì những người dân của thị trấn Liễu Thủy. Các vị là những người tuyệt vời!
Cũng đúng lúc buổi khánh thành ở thị trấn Liễu Thủy đang diễn ra thì trên trang báo tin tức của Đông Lâm Nhật báo cũng cho đăng tin: “kế hoạch đại nhảy vọt của niên đại chín mươi, một kỳ tích của thời đại mới”, bài báo có tiêu đề nhỏ là: “Đích thân Chủ tịch thị trấn cắm điểm tại công trường, chỉ huyện toàn bộ nhân dân thị trấn tiến hành tu sửa con kênh dẫn nước, cùng tạo nên kỳ tích, sức người đã khai thông được đường dẫn nước qua dãy núi Ngưu Lan.
Đặc biệt trên báo còn cho đăng vài bức ảnh của các tổ thi công, đặc biệt là bức ảnh một thiếu phụ xinh đẹp đã không tiếc thân mình dùng dòng sữa nóng của mình để cứu Chủ tịch thị trấn trông rất bắt mắt.
Lời lẽ trong bài báo cũng rất xúc động, rất đi vào lòng người, hơn nữa trong bài còn rất nhiều lần nhắc đến cái tên Trương Nhất Phàm. Trong bức ảnh, Trương Nhất Phàm mắt to mày rậm, da ngăm đen, sắc mặt nghiêm túc đang đứng ở một mô đất cao trên công trường, đang hướng đôi mắt nhìn ra xa.
Cũng không hiểu Thẩm Uyển Vân chụp bức ảnh này lúc nào. Bức ảnh này được mệnh danh là: “Suy nghĩ sâu xa của vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi, đường ở nơi đâu?”
Trong bài văn viết: Bọn họ đã dùng đôi tay của mình để tạo nên kỳ tích. Bọn họ đã dùng trí tuệ của mình để viết nên những áng văn chương mới. Bọn họ là những người sáng lập vĩ đại. Bọn họ là những người cải tạo tự nhiên.
Sự hoàn thành của con sông Thông Tế là một công trình vĩ đại mang tính tiêu chí nhất không chỉ của huyện Thông Thành mà còn cả của thành phố Đông Lâm. Nó đã cải tạo lại hai dòng chảy, tạo phúc cho nhân dân. Lúc này khiến chúng ta phải kính lễ một cách thành kính nhất!
Nhân dân thị trấn Liễu Thủy, Ủy ban nhân dân thị trấn Liễu Thủy, các vị thật là tài giỏi!
Khi Trương Nhất Phàm nhìn thấy bài báo này, liền không khỏi cười méo mó. Hắn không ngờ cái cô gái luôn cầm máy ảnh mà hắn gặp trên công trường lại là phóng viên báo của thành phố Đông Lâm. Cô ta viết cũng phóng đại lên nhiều quá, như thế này là đẩy mình lên đầu ngọn sóng lớn rồi.
Điều khiến cho Trương Nhất Phàm xấu hổ không để đâu cho hết chính là bức ảnh mà Liễu Hồng đang ôm hắn và cho bú sữa. Thật bực mình! Chuyện xấu xa này sẽ truyền lên thành phố.
Trong văn phòng của thị trấn Liễu Thủy cũng có một người không hề vui vẻ chút nào. Phó bí thư Lưu Thiên Lâm ngồi đối diện với Chung Tiểu Ấn, một già một trẻ đang hút thuốc. Chung Tiểu Ấn giận dữ ném tờ báo xuống đất.
- Mẹ nó, thật không ngờ, ngày hôm đó bỏ thuốc vào trong nước lại thành ra giúp hắn. Bí thư Lưu, chúng ta phải làm sao đây?
Lưu Thiên Lâm không nói năng gì, chỉ hút thuốc không ngừng. Đưa mắt nhìn bức ảnh Liễu Hồng đang cho Trương Nhất Phàm bú sữa, trên mặt gã lộ ra nụ cười nham hiểm.
Tại Ủy ban nhân dân huyện Thông Thành, thư ký Lý Trị Quốc cầm một tờ báo bước vào trong văn phòng của Chủ tịch huyện, đưa tờ báo cho Chủ tịch huyện Lâm. Chủ tịch huyện Lâm xem rồi khẽ mỉm cười:
- Cái cậu Trương Nhất Phàm này đúng là, có tu sửa kênh dẫn nước thôi mà cũng làm lớn chuyện lên như vậy.
Khi ông ta nhìn thấy mấy bức ảnh đó, liền chau mày, tiện tay quẳng nó qua một bên, nói với Lý Trị Quốc:
- Sao phóng viên lại biết được?
Lý Trị Quốc thành thực trả lời:
- Nghe nói cô phóng viên đó trên đường về Tế Châu thì nhìn thấy cảnh nhân dân thị trấn Liễu Thủy hăng say làm việc không quản ngày đêm, chính vì thế mà cô ta đã lén lút trà trộn vào công trường, nên mới có bài báo này.
- Đã xác minh lại là không có kẻ nào cố ý gây rối chứ?
- Chắc là không ạ, theo lời của chính phóng viên nói thì bản thân cô ta cũng đã ở trên công trường mấy ngày vì thế mà những gì trên bài báo đều là những sự việc mà chính mắt cô ta trông thấy.
Lý Trị Quốc không biết dụng ý câu hỏi của Chủ tịch huyện Lâm, lẽ nào Trương Nhất Phàm lại lợi dụng chuyện này để đánh bóng chính mình? Như thế chẳng lố lăng quá hay sao?
Lý Trị Quốc đi ra, Chủ tịch huyện Lâm vẫn chau mày trầm tư suy nghĩ.
Cây cao đón gió cả, xem ra thằng ranh Trương Nhất Phàm này không trụ được ở thị trấn Liễu Thủy này lâu rồi. Chủ tịch huyện Lâm lẩm bẩm.
Trương Nhất Phàm nổi tiếng, đặc biệt là bức ảnh được Liễu Hồng ôm vào lòng cho bú. Trong phúc chốc danh tiếng hắn nổi như cồn, khắp Ủy ban nhân dân huyện và huyện ủy Thông Thành đều ồn ào nghị luận.
Thành ủy Đông Lâm còn cố ý gọi điện xuống, dò hỏi tình hình. Chủ tịch huyện Lâm và Bí thư Phong chỉ có thể cẩn thận mà trả lời.
Về việc liên quan đến chuyện tu sửa kênh dẫn nước, kẻ nói tốt cũng có nhiều mà kẻ nói xấu cũng có rất nhiều. Có kẻ thì cho rằng rất xuất sắc, nhưng cũng có kẻ mượn bức ảnh để làm văn, ác tục, bại hoại phong khí. Đường đường là một Chủ tịch thị trấn, lại đi nằm trong lòng của một người đàn bà, thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Nhưng cũng sẽ có người cho rằng đó là một biểu hiện cao thượng, một tinh thần vô tư vô lợi. Đó không phải là khoe thành tích àm là bản chất cần có của người Đảng viên Đảng Cộng Sản. Những chuyện như thế này rất đáng được khen ngợi, đáng được tuyên truyền.
Từ Ủy ban nhân dân thành phố nghe được nhiều loại thông tin, Bí thư Phong đang cân nhắc không biết có nên viết chuyện của Trương Nhất Phàm thành văn kiện hay không, để còn phân phát cho các bộ phận ban ngành khác cùng học hỏi, học tập. Chỉ có điều Trương Nhất Phàm lại là người của họ Lâm, nên ông ta vẫn còn đang do dự. Chủ tịch huyện và Bí thư từ xưa đến nay đều đối lập nhau, Bí thư Phong và Chủ tịch huyện Lâm cũng không ngoại lệ, hai người đều là hai phái mạnh mẽ, cứng rắn chính vì thế không tránh khỏi những đối chọi gay gắt. Nghĩ ngợi hồi lâu, ông ta vẫn không từ bỏ ý định này, chỉ cần là người của họ Lâm, thì nhất định không trọng dụng.
Sau đó sự việc không chỉ dừng lại ở đó. Bức ảnh tuyệt tác của Trương Nhất Phàm và bài báo đó lại bị người ta chuyển tải lên báo tỉnh. Lần này Trương Nhất Phàm vừa họp xong liền nhận được điện thoại của Đổng Tiểu Phàm.
Con cọp cái mẹ ra uy rồi. Đổng Tiểu Phàm không nói năng gì nhiều, chỉ trong điện thoại Trương Nhất Phàm nghe rõ cô nàng xem chừng khá hận.
Vừa mới tắt cuộc điện thoại với Đổng Tiểu Phàm thì chuông điện thoại lại vang lên. Mấy ngày hôm nay Trương Nhất Phàm chỉ nghe điện thoại thôi cũng mỏi cả tay, tai cũng ù đi, chỉ có điều hắn không thể không nghe điện thoại:
- A lô!
- Thằng ranh này giỏi thật, làm được lắm, vừa mới thế mà đã nổi tiếng rồi.
Trong điện thoại vang lên tiếng của bố hắn, ông Trương Kính Hiên. Trương Nhất Phàm lập tức ngồi thẳng dậy:
- Bố, bố nói gì thế ạ? Toàn do bọn phóng viên làm linh tinh.
Trương Nhất Phàm muốn nói đến chuyện bức ảnh.
Trương Kính Hiên cười ha hả:
- Con yên tâm, chuyện này bố không có thành kiến gì, chỉ có điều chuyện này đừng để ông biết. Ông không thích bọn thanh niên gây náo động. Con nên cẩn thận hơn.
- Bố yên tâm, con sẽ khiêm tốn.
Trương Nhất Phàm thành thật trả lời.
- Nhất Phàm này, con có thể thoát khỏi cái bóng thế lực của gia tộc, tự mình tạo nên một mảnh trời mới, bố rất vui mừng. Chỉ có điều chuyện ở trong chốn quan trường không chỉ biết làm việc là được đâu. Hiện con chỉ là một Chủ tịch thị trấn tép riu, đợi đến khi con càng lên cao rồi, thì con sẽ phát hiện thấy những lục đục, tranh giành, đấu đá trong chốn quan trường vượt xa mọi tưởng tượng của con.
- Con sẽ cẩn thận.
- Ừ, vụ việc này bố sẽ tìm mọi cách để che giấu cho con. Tòa soạn báo đã dừng xuất bản rồi, sẽ không còn đăng chuyện đó lên nữa. Nhưng Tiểu Phàm có vẻ bất mãn với con lắm đấy, con phải chú ý đấy nhé. Bố thấy Tiểu Phàm cũng được lắm mà, nó lại rất thích con, hay là lo chuyện đó xong trước đi nhé?
- Bố, những chuyện này bố không cần phải lo lắng quá, cứ để tụi con từ từ tính, được không?
- Được rồi, được rồi! Vậy con chú ý một chút nhé, có thời gian thì về thăm mẹ con.
Tắt điện thoại, Trương Nhất Phàm cảm giác có chút lo lắng. Nếu như chuyện này mà để cho ông biết, thì chắc mọi chuyện sẽ hỏng bét. Ông ghét nhất những chuyện như thế này.
Điều khiến cho Trương Nhất Phàm không ngờ tới chính là chỉ vài ngày hôm sau thì nhân vật chính trong trang báo đó, Liễu Hồng xảy ra chuyện.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 22: Lão Bố chồng cầm thú
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Sau khi xây dựng tòa nhà chính phủ mới, thị trấn cũng mọc nên một căn tin. Trương Nhất Phàm sắp xếp Liễu Hồng trở thành đầu bếp trong quán ăn theo như lời hứa của mình trước đây.
Căn tin có 2 người, người kia là em gái Phó bí thư Lưu Thiên Lâm. Lương hai người mỗi tháng hơn ba trăm hia mươi tệ. Ở thị trấn Liễu Thủy này với mức thu nhập như vậy được xếp vào hạng khá giả
Trước kia khi đưa ra đề nghị đã có nhiều người muốn giới thiệu người thân đến làm. Nhưng sau khi Trương Nhất Phàm đưa Liễu Hồng đến thì những người biết tin tuyển dụng và có ý đều rút lui
Khi sửa kênh dẫn nước Liễu Hồng đã không ngại ngần dùng chính dòng sữa của mình cứu Trương Nhất Phàm. Do đó không có nhiều người bàn tán sau lưng. Cũng bởi vì Trương Nhất Phàm giữ vị trí cao nhất trong Thị trấn này vì vậy Liễu Hồng dễ dàng trở thành một thành viên trong ban hậu cần.
Hôm nay Liễu Hồng sau khi tan ca làm trở về nhà , đặt con nhỏ lên giường lấy chậu nước đi tắm. Nhưng thật không thể ngờ có người từ đằng sau xông tới ôm lấy eo cô.
Cô cố gắng bình tĩnh hét lớn. Đối phương sớm đã tính trước được hành động của cô liền dùng một tay thô bạo bịt miệng cô lại. Trong giây phút giãy giụa thoát ra Liễu Hồng chợt kinh ngạc nhận ra người đang có những hành động cưỡng hiếp cô lại chính là Bố Chồng.
- Thả con ra, Bố đang làm gì vậy?
Liễu Hồng đờ người ra một lúc lâu mới giãy giụa thoát ra.
Bố chồng Liễu Hồng đã hơn 50 tuổi. Từ khi con trai mất luôn có thái độ châm chọc, khiêu khích cô. Thâm chí thái độ độc ác đó còn quá đáng hơn cả Mẹ chồng đối với cô. Không hiểu tại sao hôm nay lại có thái độ bất thường muốn cưỡng hiếp cả con dâu.
Một người ở thế buộc phải giành được, người kia với thái độ thà chết không chấp nhận. Hai người giằng xé nhau trong một góc phòng, tiếng ồn đã vang tới phòng bên, tiếng trẻ con từng tiếng oa oa vang lên. Mẹ chồng cô từ gian phòng khác đi đến ôm lấy cháu nội và nguýt một cái lườm dài vào Liễu Hồng và Chồng.
- Mẹ ! Mẹ cứu con!
Cô kêu lên một tiếng, nhưng khỗ nỗi mẹ chồng đáng thương của cô lại vờ như không nghe thấy cứ vậy mà ôm cháu nội chạy đi.
- Tại sao lại như thế này cơ chứ, ông không được làm như vậy. Tôi là con dâu của ông cơ mà.
Cô khóc lóc xin Bố chồng buông tha. Nhưng Bố Chồng cô giống như người điên cứ muốn lột quần áo trên người cô ra.
- Mày là con hồ ly tinh. Con điếm thối tha. Mày ở bên ngoài đong đưa người này người kia cho rằng tao không biết sao? Nói cho mày rõ, mày sinh là người nhà họ Liễu chết làm ma nhà họ Liễu. Đời này đừng mơ lấy chồng một lần nữa. Tao Liễu Cần Thọ có cưỡng hiếp Mày cũng không cho Mày đi với Thằng khác, đừng cho rằng có Chủ tịch Thị Trấn hậu thuẫn mà Mày muốn bay là bay được ngay.
Liễu Cần Thọ không thể khuất phục được liền tát cô một tát và chửi:
- Con điếm thôi tha, cho thằng khác uống sữa của Mày còn được mà ngủ với tao một lúc cũng không cho. Nói cho mày rõ hôm nay không đồng ý cũng phải đồng ý , Tao đã nói với bà ấy để Mày sinh thêm cho Liễu Gia một đứa con trai nữa.
Ông .........
Liễu Hồng đột nhiên cảm thấy đau đầu, thật là vô liêm sỉ! Bố Mẹ chồng lại ngầm với nhau để mình sinh thêm con trai cho Liễu Gia. Nhưng mình là con dâu Liễu Gia cơ mà, làm sao có thể như thế được?
Liễu Cần Thọ thừa cơ Liễu Hồng đang đờ đẫn người liền đưa tay xé vạt áo trước ngực cô, tay kia nhanh chóng đưa ra túm lấy bộ ngực đầy đặn. Liễu Hồng thét lên một tiếng đá lão bay ra với một sức lực mạnh mẽ không biết từ đâu trào dâng trong người cô.
A......
Tức thì toàn thân lão co lại sau tiếng kêu thảm thương. Từng giọt từng giọt mồ hôi lăn xuống chỉ nghe thấy tiếng chửi đau đớn của hắn:
- Mày con điếm thối tha, đồ lang sói…
Liễu Hồng tức thì chạy thoát ra khỏi phòng, giống như người điên chạy ra ngoài trời đêm.
Trương Nhất Phàm biết được thông tin này là do Ngô Tú Cầm ở phòng kế hoạch hóa gia đình tiết lộ.
Lúc đó Ngô Tú Cầm vừa ở quê lên thì nhìn thấy Liễu Hồng chạy như kẻ điên ngoài trời với quần áo rách tướp.
Mẹ chồng Liễu Hồng như nhà có đám với bộ mặt không vui.
Bố chồng ngồi trên phiến đá trước cổng hút thuốc, miệng tuôn ra những lời mắng mỏ khó nghe như “ Con hồ ly tinh lăng loàn... ”
- Nhanh đi đi xem.
Từ lâu nghe nói Bố Chồng Liễu Hồng là người khó đối phó từ khi con trai mất lão luôn coi Liễu Hồng là sao chổi. Thêm một lần nữa hai người đến Liễu Gia thấy cửa lớn đóng chặt cũng không biết Ông Bà Liễu đi đâu.
Ngay tức thì Trương Nhất Phàm thông báo cho Đồn Công An Đường Vũ , sau đó cùng Ngô Tú Cầm chia nhau tìm kiếm Liễu Hồng.
- Liễu Hồng nhất định đã xảy ra chuyện, chúng ta sẽ chia nhau ra tìm kiếm. Tìm thấy hay không thấy một tiếng sau gặp nhau ở đồn công an.
Sau khi Liễu Hồng trở về nhà rút cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Trương Nhất Phàm nhớ lại đã nhìn thấy tờ báo trước cửa nhà Lão Liễu Cần Thọ. Chắc chắn tin đồn sẽ đến tai họ, Liễu Hồng và Bố Mẹ chồng đã xảy ra tranh chấp.
Trương Nhất Phàm lờ mờ đoán như vậy bèn chạy theo hướng bờ sông tìm kiếm.
Trời tối rất nhanh Thị Trấn Liễu Thủy tràn ngập trong bóng tối, đây đó ánh sáng bóng đèn nổi lên điểm xuyết cho vùng thị trấn xa xôi này. Nước sông Liễu Thủy rì rầm vang lên. Ở nơi đây Trương Nhất Phàm đã gặp gỡ Liễu Hồng trong lần đầu tiên đến Thị Trấn này.
- Liễu Hồng!
Hắn gọi vài tiếng nhưng chỉ nghe tiếng đáp lại của dòng nước, không hề nhìn thấy bóng dáng của Liễu Hồng. Trương Nhất Phàm cứ men theo hướng nước chảy mà tìm kiếm.
Cũng lúc đó những khu vực khác của Thị Trấn được tất cả các đồng chí dân phòng đồn công an mở án tìm kiếm Liễu Hồng.
Trương Nhất Phàm một mình men theo bờ sông cách thị trấn khoảng chừng 500m thì chợt nhìn thấy bóng đen của dáng người.
Chính là Liễu Hồng?
Suy nghĩ vẫn chưa dứt đột nhiên anh nghe tiếng ùm lớn của dòng nước, bóng đen lao nhảy xuống sông Liễu Thủy. Từ xưa tới nay mực nước ở Thị Trấn Liễu Thủy mặc dù không phải ở mức cao nhưng có độ sâu hơn một người lớn.
- Liễu Hồng...
Trương Nhất Phàm hét một tiếng, vụt tới nhìn thấy có người đang giãy giụa, không kịp suy nghĩ gì hắn lao vội xuống dòng sông Liễu Thủy.
Trương Nhất Phàm bơi tới nơi người nhảy xuống sông liền phát hiện ra người đang muốn tự tử đó chính là Liễu Hồng:
- Liễu Hồng! Cô đang làm gì vậy?
Liễu Hồng không biết bơi lại uống vài ngụm nước nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo nghe tiếng Trương Nhất Phàm liền khóc và hét lớn:
- Chủ tịch, anh đừng quan tâm đến tôi nữa, cứ để tôi chết đi! Ở nhà họ tôi không sống nổi nữa!
- Cô không cần phải nói gì nữa, chúng ta vào bờ trước đã, có chuyện gì xảy chính phủ sẽ giải quyết giúp.
Nói rồi hắn ôm lấy người cô từ từ bơi ngược vào bờ.
Liễu Hồng đáng thương nhận đả kích quá lớn từ phía Bố Chồng trong lòng lạnh tanh:
- Chủ Tịch, anh đừng quan tâm đến tôi nữa, thực sự tôi không muốn sống cuộc sống thế này nữa, hãy để tôi chết đi!
Một người con gái vừa mới lấy chồng, chồng đã bị mất sớm lại bị Bố Mẹ chồng khinh thường. Cuộc sống như vậy buồn biết nhường nào, nỗi đau khổ đó chỉ có Cô là hiểu rõ. Lần này Liễu Hồng đã nghĩ dù có phải chết cũng không để Lão bố chồng không bằng cầm thú đó chiếm đoạt.
Trương Nhất Phàm kéo cô lên bờ sông, với thân mình gần sáu mươi cân của Liễu Hồng thực sự là rất nặng hơn nữa bơi dưới nước càng gian nan hơn khi Liễu Hồng giãy giụa không ngừng làm tăng thêm độ khó khăn cho hắn.
- Được rồi đừng cố giãy giụa nữa!
Trương Nhất Phàm leo vài lần nhưng đều không leo lên bờ được, anh dần dần cảm nhận được sức cản lớn không kìm được quát to một tiếng.
Bị hắn quát lớn Liễu Hồng quả nhiên ngoan ngoan hơn hẳn. Tự nhìn cơ thể mình đang được một người con trai ôm chặt, và cô nghĩ đến cảnh gặp gỡ với Trương Nhất Phàm mình đẫm mồ hôi ở ở công trình Thông Tế.
Nhớ đến những việc tốt mà hắn đã làm cho nhân dân Thị Trấn càng như vậy cô càng thêm bất an.
Không thể vì nỗi đau đớn của mình mà liên lụy đến vị Chủ tịch trẻ của Thị Trấn. Nếu như hai người ở dưới nước như thế này có xảy ra chuyện gì Cô Liễu Hồng có chết cũng không nhắm mắt.
Dù có thế nào cũng không thể để liên lụy đến Trương Nhất Phàm. Liễu Hồng đã nghĩ thông rồi đột nhiên đẩy tung tay Trương Nhất Phàm đang ôm chặt bụng cô:
- Chủ tịch, tôi xin lỗi. Tôi không muốn chết nữa, để tôi tự bơi vào bờ!
Không muốn chết nữa, sự thay đổi nhanh chóng này của Liễu Hồng khiến hắn không hiểu lắm. Vẫn không yên tâm nên hắn bám tay vào sau cô. Hai người cuối cùng cũng bơi về được đến bờ, Trương Nhất Phàm mệt gần chết.
Trương Nhất Phàm ngồi dưới đất nhìn Liễu Hồng khuôn mặt chan chứa nước mắt trong đêm, liền đổi giọng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô nói cho tôi nghe xem nào!
- Tôi ....Tôi....
Liễu Hồng mở miệng nói, nỗi ấm ức vô hạn trào dâng trong lòng. Ở trong Thị Trấn Liễu Thủy này không còn ai để cô tin tưởng được nữa, nếu như không có Trương Nhất Phàm đến cứu thì cô sớm đã quyết định tự tử.
Không biết vì sao Liễu Hồng đột nhiên bị kích động muốn lao vào lòng hắn để khóc một trận. Đây chính là bản năng của người con gái muốn tìm chỗ dựa vững chắc khi bị tổn thương mất mát.
Trương Nhất Phàm dựa gần một chút nhẹ nhàng xoa vai Liễu Hồng:
- Cô đừng khóc nữa, hãy nói hết những gì ấm ức ra tôi sẽ giải quyết giúp.
Trương Nhất Phàm chưa nói hết câu Liễu Hồng đã không khống chế được cảm xúc của mình bổ nhào vào lòng hắn.
Vù vù….!
Đột nhiên một vệt sáng mạnh chiếu tới, Liễu Cần Thọ không biết từ đâu đi ra lớn tiếng quát:
- Gian phu dâm phụ! Con tiện nhân mày còn dám nói không ngoại tình!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 23 : Lời Đồn
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Vỗn dĩ muốn an ủi Liễu Hồng một chút, thật không ngờ cô ấy kích động như thế này, lại có thể nhào vào trong lòng hắn. Điều này làm cho Trương Nhất Phàm ngại ngùng. Tuy rằng Liễu Hồng tựa như hoa anh đào, cơ thể quyến rũ của người phụ nữ có chồng, dù rằng vài lần nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của Liễu khi cho con bú, nhưng rốt cục không thể làm cho Trương Nhất Phàm không bị động.
Liễu Hồng khóc quá đau lòng, quá nhập tâm, đã hoàn toàn quên mất thân phân của đối phương. Chỉ là mấy tháng qua ở gần nhau, đối với hắn đã nảy sinh tình cảm sâu sắc, bởi vậy liều lĩnh ôm lấy hắn.
Trương Nhất Phàm là vì an ủi Liễu Hồng, mới ngần ngại làm kiểu người như vậy. Không ngờ đúng lúc này thì Liễu Cần Thọ từ phía sau lao tới, còn hô hoán lên mấy câu mà khiến cho cả người lẫn thần đều phải phẫn nộ, làm Trương Nhất Phàm tức giận, chỉ vào mặt Liễu Cần Thọ quát lên một tiếng:
- Láo xược!
Liễu Hồng khi gặp chuyện không may, ngươi không đi tìm, ông đây cứu người lên giúp, ngươi lại ra đây làm loạn, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể.
- Ngươi...ngươi buông cô ấy ra .
Liễu Cần Thọ thấy Trương Nhất Phàm nổi giận, cũng không dám lại gần, chỉ dám nói lắp bắp.
- Trương...Trương..Chủ tịch Trương,
Liễu...Liễu Hồng...chỉ là một góa phụ, ngay cả quả phụ ngài cũng muốn à??
- Bốp
Trương Nhất Phàm không nhịn được nữa, tiện tay đánh một bạt tai. Đây là lần đầu tiên ở thị trấn Liễu Thủy hắn đánh người.
- Ăn nói cho lễ độ một chút. Việc của Liễu Hồng ngày hôm nay, ông nhất định phải chịu trách nhiệm!
- Ngươi...ngươi vì sao đánh ta?
Liễu Cần Thọ ôm mặt, gã ra điệu bộ muốn liều mình xông lên quyết một trận sống mái, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng tức giận của Trương Nhất Phàm, lại không dám làm gì.
Lúc này, phó bí thư Lưu Thiên Lâm mang theo vài người chạy tới, Đường Vũ đi theo sau.
- Chủ tịch thị trấn Trương, xảy ra chuyện gì rồi?
Lưu Thiên Lâm nhìn Trương Nhất Phàm và Liễu Hồng toàn thân ướt đẫm, đoán được tám chín phần.
Đường Vũ cũng đi tới, gã chỉ quan tâm đến sự an nguy của Trương Nhất Phàm,
- Chủ tịch thị trấn Trương, ngài không sao chứ ?
Liễu Cần Thọ đột nhiên chỉ vào Trương Nhất Phàm nói:
- Bí thư Lưu, trưởng phòng Đường, các người nên vì ta mà phân xử đi! Ta nhìn thấy hai người bọn họ đang ôm nhau, ta nói, hắn còn đánh người. Làm Chủ tịch thị trấn thì giỏi lắm à, dụ dỗ con dâu nhà người khác, còn đánh người. Nếu các người bỏ mặc chuyện này, tôi sẽ báo cáo lên huyện.
- Câm ngay cái mỏ của ngươi lại!
Đường Vũ quát lên một câu.
Mấy câu nói đó, làm cho mọi người một hồi bối rối. Bất kể lão nói là đúng hay sai, hai người có hay không có ôm nhau, dù đồn ra ngoài cũng ảnh hưởng không tốt.
- Đường Vũ mang hắn về. Chuyện hôm nay không thể dừng lại thế này được.
Trương Nhất Phàm giận dữ bỏ đi .
Ngô Tú Cầm đi tới, cởi áo khoác thêm cho Liễu Hồng. Nhỏ giọng nói:
- Tiểu Hồng, sao cô lại làm chuyện ngốc như vậy? Bị oan ức có thể phản ánh cho lãnh đạo, cần gì phải nhảy xuống sông tự vẫn chứ. Nếu Chủ tịch thị trấnTrương đến không kịp thì cô đã chết thật rồi.
Liễu Hồng lắc đầu ảm đạm nói :
- Tôi không sao.
- Được rồi, đi về đã rồi nói sau!
Đường Vũ gọi mấy người dân phòng đưa Liễu Hồng trở về đồn cảnh sát.
Liễu gia cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Trương Nhất Phàm yêu cầu đồn cảnh sát ngay lập tức tổ chức lực lượng, điều tra nguyên nhân gây ra sự việc.
Lúc đầu Liễu Hồng cái gì cũng không nói, cho đến khi Trương Nhất Phàm thay đổi y phục trở lại, cô mới ấp a ấp úng nói những sự việc đã xảy ra, Trương Nhất Phàm lập tức đập bàn một cách giận giữ nói:
- Lố lăng! Không bằng loài cầm thú! Trưởng phòng Đường lập tức phái người đem Liễu Cần Thọ tạm giam.
Đối với chỉ thị của Chủ tịch thị trấn Trương, Đường Vũ không hề do dự. Hành vi của Liễu Cần Thọ đã cấu thành tội cưỡng hiếp. Mấy viên cảnh sát nhân dân của Đồn công an nhanh chóng tìm được Liễu Cần Thọ đang cùng Lưu Thiên Lâm phàn nàn, đưa gã giải về Đồn cảnh sát.
Khi đang thẩm vấn Liễu Cần Thọ, câu hỏi của Đường Vũ dơi vào tình thế dở khóc dở cười, khi hắn hỏi Liễu Cần Thọ lý do tại sao muốn bức hiếp con dâu của mình, làm những việc đê tiện như vậy.
Ai biết được Lão hùng hồn trả lời thế này:
- Cô ta là con dâu của nhà ta, vào gia đình Liễu gia, sống làm người của Liễu gia, chết cũng làm ma của Liễu gia. Con trai ta đã chết, tại sao cô ta không thể tiếp tục giúp Liễu gia sinh thêm con trai để kế thừa hương khói? Vả lại con trai đã chết, ta tiếp nối vị trí con trai, ở thị trấn Liễu Thủy cũng là chuyện hoàn toàn chính đáng!
Câu trả lời này, làm Đường Vũ nhức đầu không thôi. Sau đó hỏi tiếp thì quả thật ở thị trấn Liễu Thủy đích xác đã từng có tục lệ như thế này.
Sau khi con trai gặp chuyện không may, cũng có người mang con dâu đi làm của riêng, không cho xuất giá, tiếp tục giúp gia đình kế thừa hương khói. Cho dù Liễu Cần Thọ đối với hành vi phạm tội của mình không che giấu, nhưng Đường Vũ lại không biết nên xử lý như thế nào.
Trương Nhất Phàm thật sự lần đầu tiên nghe thấy điều này, hỏi qua vài vị cán bộ, câu trả lời của bọn họ là: sự việc đúng như thế, thị trấn Liễu Thủy quả thực có phong tục đó. Nhưng chỉ cần hai bên tình nguyện không xảy ra náo loạn gì, nhà nước thường mắt nhắm mắt mở, không can thiệp vào.
Bởi vì đây là vấn đề tục lệ, nếu chèn ép sẽ dẫn đến một chuỗi phản ứng dây chuyền. Hơn nữa Liễu Cần Thọ chưa thực hiện được hành vi cưỡng hiếp, chưa làm hại gì tới Liễu Hồng, nên đề xuất của bọn họ là dạy bảo giáo dục, chuyện to biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.
Thật đúng là nhức đầu! Trước đây chỉ nghe nói đến, thời cổ đại đã xa rồi, con trai lấy tì thiếp của cha, lại chưa bao giờ nghe nói tập quán con trai chết, cha cưới con dâu. Thật là trời cao biển rộng, không gì là không thể.
Làm Chủ tịch một thị trấn, Trương Nhất Phàm phải suy xét từ góc độ đại cục, để phía cảnh sát tiến hành giáo dục Liễu Cần Thọ, giam giữ một vài ngày sau sẽ thả người.
Sau sự cố này, Liễu Hồng nhất định không muốn ở lại Liễu gia, dọn đến nhà ở tập thể chính quyền.
Tưởng rằng chuyện đã trôi qua, không ngờ mấy ngày sau, ở thị trấn Liễu Thủy chỗ nào cũng lưu truyền một tin đồn: quả phụ Liễu gia cùng vị lãnh đạo nào đó có gian tình, bởi vì chuyện bại lộ, mà đem bố chồng bắt giam mấy ngày.
Dễ nhận thấy mũi nhọn bịa đặt này hướng vào Trương Nhất Phàm, chỉ có điều trí giả gặp trí, nhân người gặp nhân, có người tin có người không tin mà thôi.
Người có chút đầu óc sẽ không tin, Trương Nhất Phàm không phải là loại ngôi sao đại diện này, tướng mạo đàng hoàng, dáng vẻ hơn người, lại là Chủ tịch một thị trấn, con đường phía trước đầy triển vọng, làm sao có thể cùng một quả phụ mới sinh con có quan hệ mờ ám được chứ.
Tin đồn vô cớ!
Lời đồn nhảm này cũng lan truyền đến huyện. Chủ tịch huyện Lâm hừ một câu khinh miệt, không thèm để ý đến những điều như vậy. Trên một mức độ ý nghĩa nào đó thì Trương Nhất Phàm là một tay ông ta dìu dắt đi lên, kẻ nào nhằm vào hắn cũng chính là nhằm vào ông ta.
Sự đen tối của giới quan trường, hoàn toàn có thể nhấn chìm năng lực của một người. Ông ta không muốn Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thị vừa mới có chút khởi sắc, lại bị mệt mỏi về tin đồn vớ vẩn này. Ánh mắt của Chủ tịch huyện Lâm lại lần nữa dừng ở trên bài báo đăng sự kiện kênh dẫn nước Thông Tế, trên đó chụp một tấm ảnh hết sức chướng mắt.
Trên ảnh chụp, Trương Nhất Phàm hai mắt nhắm chặt, nằm bất tỉnh trong lòng của một thiếu phụ trẻ đẹp. Mà người thiếu phụ này đang dùng chính dòng sữa của mình cứu giúp người đang hôn mê bất tỉnh là Trương Nhất Phàm.
Vốn vấn đề này đã được thông báo lên tỉnh. Trong lúc tiến hành thi công kênh dẫn nước ở thị trấn Liễu Thủy, hành động xả thân cứu người của thiếu phụ trẻ gây dư luận xôn xao. Nhưng không biết vì lý do gì, đột nhiên chỉ trong một đêm toàn bộ báo chí không hề đề cập tới chuyện này nữa.
Rốt cuộc là ai có quyền lực lớn như vậy, trong một thời gian ngắn có thể bịt miệng người trong thiên hạ? Hơn nữa động cơ của người này, hẳn là giúp đỡ Trương Nhất Phàm, ông ấy là ai được chứ? Nếu như ông ta có ý tốt như vậy thì ông ấy với Trương Nhất Phàm kia là quan hệ như thế nào? Chủ tịch huyện Lâm rơi vào những suy nghĩ sâu sắc.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 24 : Tiểu Phàm ra oai.
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Hôm nay Trương Nhất Phàm đã mở một cuộc họp ở thị trấn. Trong cuộc họp, chủ yếu là Huyện ủy và Ủy ban nhân dân ra chỉ thị làm thế nào để hướng dẫn quần chúng khôi phục sản xuất, giúp bách tính thoát khỏi đói nghèo.
Đợt hạn hán này đã kéo dài hơn suốt nửa năm, tình hình hạn hán đã ảnh hưởng đến hầu hết huyện Thông Thành, trong đó khu vực xung quanh thị trấn Liễu Thủy là nghiêm trọng nhất. Do đó nội dung cuộc họp lần này là khôi phục công tác sản xuất sau thiên tai.
Theo thông lệ của nhưng năm trước, khi mùa thu đến, sẽ có một đợt mưa lớn, các cán bộ trong vùng sẽ hiểu và thúc đẩy sản xuất như thế nào, đây là một vấn đề đáng lo lắng.
Bí thư Phong cũng đã lấy thị trấn Liễu Thủy ra làm ví dụ, nhưng trong cuộc họp đã làm mờ nhạt công lao của Chủ tịch trấn Trương Nhất Phàm, chơi trò tráo trở, ngang nhiên ca tụng Bí thư Trần Trí Phú của thị trấn Liễu Thủy.
Dù sao thì sự lãnh đạo của Đảng là trên hết mà! Các ban ngành chính phủ cho dù có làm tốt đến mấy, cũng là do Đảng có phương pháp lãnh đạo. Ở cuộc họp này, Trần Trí Phú trở thành nhân vật trung tâm, bản báo cáo cũng là của anh ta làm.
Lúc đầu khi Trần Trí Phú nhận được nhiệm vụ này, anh ta ít nhiều có chút không vững tâm. Trần Trí Phú liền cùng Trương Nhất Phàm, hai người thảo luận. Trương Nhất Phàm còn khuyên anh ta nghe theo bố trí của lãnh đạo. Nói cho cùng công trình tu sửa thủy lợi lần này, Trần Trí Phú cũng không thể không có công lao gì được.
Tổ chức nhân lực, tăng cường việc tuyên truyền, điều phối các nguồn tài nguyên, có khi còn phải làm công tác tư tưởng cho quần chúng nhân dân, Trần Trí Phú không dám khinh nhẹ. Hơn nữa anh ta lại là Bí thư Đảng ủy thị trấn, do đó anh ta làm bản báo cáo thực ra là lẽ đương nhiên.
Sau cuộc họp, Trương Nhất Phàm vỗ vai Trần Trí Phú nói:
- Bí thư Trần, nếu tôi đoán không sai thì anh sắp có thể thăng chức rồi.
Trần Trí Phú cười gượng đáp lại:
- Chủ tịch thị trấn Trương, anh không nên cười tôi, không phải là tôi được hưởng công lây của anh à. Nếu không có anh, sẽ mãi mãi không có người nghĩ đến ý tưởng hệ thống dẫn nước Thông Tề. Quả thực công lao lần này phải là của anh, tôi có tiếng mà không có miếng thôi.
- Cùng là người một nhà, đừng nói khách sáo như vậy, miễn là vì nhân dân làm chuyện có ích, cũng không uổng làm quan phụ mẫu. Con đường phát triển của thị trấn Liễu Thủy sau này còn dài. Bí thư Trần, sau khi trở về thị trấn Liễu Thủy, tôi muốn triệu tập cán bộ thôn của một số thôn xung quanh thị trấn, mở một cuộc họp nhỏ.
- Ồ? Anh lại có ý tưởng mới đấy à?
Trần Trí Phú vừa mới mở cửa xe, đang chuẩn bị lên xe, nghe được lời này lại ngừng lại.
Trương Nhất Phàm suy nghĩ một lát:
- Tôi chỉ có một ý tưởng, mang mấy trăm mẫu đất xung quanh thị trấn gom lại thành cả khu vực đất trồng rau lớn nhất huyện Thông Thành, thậm chí là lớn nhất thành phố Đông Lâm. Ở thị trấn Liễu Thủy này không thích hợp để thu hút đầu tư, chúng ta chỉ có thể dựa vào nguồn tài nguyên của mình để phát triển, làm các dự án nông nghiệp. Chỉ có điều ý tưởng này còn chưa hoàn thiện, phải trở về thảo luận bàn bạc một chút.
Trần Trí Phú mắt sáng lên, trong cuộc họp vừa mới nhắc tới việc này, Trương Nhất Phàm đã lập tức nghĩ đến tình trạng hiện tại của thị trấn Liễu Thủy. Một Bí thư như mình còn chìm đắm trong niềm vui sướng của bản báo cáo vừa rồi, thì Trương Nhất Phàm đã sớm lập ra kế hoạch tiếp theo. Trần Trí Phú không thể không thán phục.
Lập luận thật vững chắc, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Lần này đúng là đã phải hưởng ké công lao của hắn rồi.
Nhắc đến khu vực đất trồng rau, lại là vấn đề kinh phí. Mà cái thị trấn Liễu Thủy thiếu, luôn là về nguồn tài chính.
Trong đầu Trần Trí Phú xuất hiện muôn vạn loại ý nghĩ, trong lòng có một ít hổ thẹn với Trương Nhất Phàm.
- Nói vì dân phục vụ, tôi chỉ khâm phục một người, người anh em Nhất Phàm. Anh quyết định là được rồi. Trần Trí Phú sẽ ủng hộ anh hết mình!
Hai người cười với nhau, đang định lên xe thì máy nhắn tin của Trương Nhất Phàm lại vang lên.
- Cũng không biết là ai? Tôi đi trả lời điện thoại.
Trương Nhất Phàm quay người lại đi đến trạm điện thoại công cộng cách đó không xa. Trần Trí Phú nhìn theo bóng dáng của hắn, không ngừng suy xét tâm tính của Trương Nhất Phàm.
Trong cuộc họp ban nãy, Bí thư Phong rõ ràng có ý chèn ép, Trương Nhất Phàm lại có thể không thèm để ý đến chuyện này, toàn tâm toàn ý vì dân, quả thực không phải đơn giản!
Trần Trí Phú nhìn bóng dáng của hắn rất lâu, nhưng thế nào cũng đoán không ra suy nghĩ của Trương Nhất Phàm.
Một lúc sau Trương Nhất Phàm trở lại, hắn nói với Trần Trí Phú đang ngồi trong xe:
- Ngại quá, tôi có một người bạn đến đây, e rằng hôm nay không trở về được.
Trần Trí Phú mỉm cười nói,
- Không có gì, không có gì, anh đi đi. Dù sao trong hai này thị trấn Liễu Thủy cũng không có việc gì to tát đâu, cứ cho hai ngày nhàn rỗi đi!
Trần Trí Phú vẫy tay Trương Nhất Phàm, rồi gọi Tiểu Lưu khởi động xe.
Đợi Trần Trí Phú đi khuất, Trương Nhất Phàm mới vỗ vỗ vào đầu mình,
- Thật đáng chết, sao mình có thể quên hôm nay là sinh nhật của mẹ.
Một chiếc xe Porsche màu đỏ lướt tới, không kiêng nể dừng ngay cạnh người Trương Nhất Phàm, cửa kính từ từ trượt xuống, Đổng Tiểu Phàm đeo kính râm đắc ý nhô đầu ra,
- Thấy thế nào? Kĩ thuật của em tiến bộ lên nhiều chứ?
- Tạm được!
Trương Nhất Phàm lên xe, với những ánh mắt hâm mộ của người đi đường, chiếc Porsche rất hợp thời trang và phong cách lướt qua.
- Nhìn kìa! Porsche đấy!
- Ôi, mẹ ơi, đúng là Porsche thứ thiệt rồi.
- Còn là xe thể thao nữa chứ! Chậc chậc, ghê gớm thật.
Nghe thấy người qua đường khen không dứt miệng, Đổng Tiểu Phàm nở một nụ cười quyến rũ, thần thái dâng trào. Nhìn khiến Trương Nhất Phàm tâm tư dao động, con bé này càng ngày càng có sức hấp dẫn, thời niên thiếu với bây giờ khác nhau một trời một vực. Ánh mắt của Trương Nhất Phàm vô tình lướt qua bộ ngực của Đổng Tiểu Phàm đang gắn đai an toàn, dưới áp lực của dây an toàn, hai quả đồi nhô cao đầy hấp dẫn, cực kỳ cám dỗ như châu tròn ngọc sáng vậy, thật là làm người ta không thể ngừng ham muốn được.
Bộ ngực nhô lên như vậy làm Trương Nhất Phàm không thể không nhớ tới hình ảnh của Liễu Hồng khi cho con bú. Bộ ngực mềm mại đẫy đà dần dần hiện ra như trước mắt.
Ngực của Liễu Hồng là hình bán cầu, đang trong thời kì cho con bú, không chỉ lớn hơn bình thường mà còn đầy đặn đẫy đà. Bộ ngực này của Đổng Tiểu Phàm sẽ là cỡ nào đây? Trương Nhất Phàm không ngừng suy nghĩ trong đầu về những đường cong của Đổng Tiểu Phàm dưới bộ quần áo kia.
Đổng Tiểu Phàm đang lái xe, làm sao có thể ngờ được Trương Nhất Phàm đang có mưu mô gây rối đối với bộ ngực của cô. Cô bỏ kính mắt xuống, tiện tay đặt ở bên cạnh ghế ngồi.
- Hôm nay là sinh nhật của dì Tô, đứa con hiếu nghĩa như anh đã chuẩn bị món quà gì rồi?
Trương Nhất Phàm đang say sưa suy nghĩ, căn bản là không có nghe những lời của Đổng Tiểu Phàm. Lúc Đổng Tiểu Phàm bỏ kính râm, dây an toàn vắt ngang qua ngực làm cho nút áo bung ra. Trong khoảng thời gian thoáng chốc lúc Đổng Tiểu Phàm cử động, Trương Nhất Phàm nhìn thấy rõ nét cảnh xuân sắc ở giữa khe hở trên chiếc áo đó.
Ước chừng chỉ to bằng nắm tay, trắng như tuyết. Màu trắng thuần khiết của chiếc áo ngực làm lộ ra làn da vô cùng mê hoặc lòng người. Cùng với sự ghồ ghề của con đường, bộ ngực của Đổng Tiểu Phàm tựa như đôi thỏ trắng sợ hãi, nhảy hoảng loạn lên vài cái.
Xe đi đường nhấp nhô lên xuống, trong xe sóng lớn cuốn trào mãnh liệt. Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm nhìn thấy chỗ mê người như thế này của Đổng Tiểu Phàm nên không khỏi ngẩn ngơ thẫn thờ.
- Anh đang nhìn cái gì thế?
Cuối cùng Đổng Tiểu Phàm đã nhìn ra sự khác thường của Trương Nhất Phàm. Cho dù hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cô ta vẫn nắm bắt được đúng chỗ đáng ngờ. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trước ngực của mình một nút áo bị tuột, lộ ra bộ ngực, chí ít là bị lộ ra một nửa. Từ vị trí góc nhìn của Trương Nhất Phàm thì có thể chiêm ngưỡng toàn bộ một cách rõ ràng. Đổng Tiểu Phàm tức giận, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, hung hăng phanh xe dừng lại ngay bên đường. Lập tức hét lên như sư tử Hà Đông,
- Trương Nhất Phàm! Anh thật quá đáng.
Trời! Đã hiện ra nguyên hình, Trương Nhất Phàm cười ngượng ngùng nói:
- Đừng hiểu lầm, thực ra anh không nhìn thấy gì cả.
Quan Đạo Thiên Kiêu Tác Giả: Tây Lâu Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 25: Sinh nhật mẹ
Nhóm dịch : Hoa Hướng Dương
Nguồn : MT
Sưu tầm by MTQ --- 4vn
Khu nhà thuộc trụ sở hành chính của thành phố.
Hôm này trong nhà chủ tịch Trương quan khách đông đủ, không khí vui vẻ ngập tràn. Người đi lại đông đúc, tốp này vừa đi, lại có tốp khác đến. Những người này đều là bà con xa tám đời đánh không tới. Nào là cô Bảy em Tám, bà Năm mợ Sáu, căn phòng hơn hai trăm mét vuông, lầu trên lầu dưới chật kín người.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, phu nhân Chủ tịch tỉnh bà Tô Tú Khanh tiễn tất cả quan khách, sau đó cả nhà yên lặng đợi ba người con đến.
Ba người con đều ở ngoài, duy chỉ có người con nhỏ nhất là Trương Nhất Phàm cũng đi bốn trăm dặm từ huyện Thông Thành đến. Theo thông lệ hàng năm, mỗi khi sinh nhật của cha mẹ, dịp tết,….con trai hay gái đều phải nhanh chóng về nhà chúc thọ cha mẹ.
Sinh nhật của phu nhân, những người nịnh bợ đến rất đông, nhưng do Chủ tịch tỉnhTrương ra lệnh cấm, ngoài thời gian làm việc, bất luận là ai đều không được phép đến nhà.
Hôm nay khách khứa đến đây chỉ có người thân của hai nhà. Chỉ có bằng ấy người thân cũng đã làm cho phu nhân vô cùng vất vả. Phu nhân nói tự mình không tổ chức sinh nhật còn hay hơn, cứ hễ tổ chức sinh nhật lại mệt mỏi vất vả.
Phu nhân Chủ tịch tỉnh bà Tô Tú Khanh năm nay 48 tuổi, là giáo sư trường Đại học kinh tế Hoa Nam. Con trai lớn là Trương Chấn Nam ở quân khu phía Nam, quân hàm thiếu tướng; con gái Trương Bội Bội ở sở Tài chính tỉnh, năm ngoái vừa mới kết hôn. Trương Nhất Phàm là con út, vốn là muốn giữ ở gần cha mẹ, nhưng Trương Nhất Phàm lại muốn mình tự đi ra ngoài xông pha.
Trước đó vài ngày, Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thủy, vợ chồng chủ tịch Trương đã nhìn thấy hắn trên mặt báo. Rốt cuộc là con trai nhà họ Trương, là Chủ tịch của một thị trấn nho nhỏ, chức vụ hèn mọn, lại có thể làm được điều đáng kinh ngạc như vậy, Trương Kính Hiên cảm thấy rất vui mừng.
Chỉ có bà Tô Tú Khanh là một người mẹ nhìn thấy đứa con trai vốn thanh tú trắng trẻo mà mới hơn nửa năm không gặp đã trở nên hình dáng đen đúa nên rất đau lòng. Bà đã khóc vì thương cho con trai. Thậm chí bà còn có ý nghĩ bảo chồng gọi con về, không để cho nó ở nơi xa xôi chịu cực khổ nữa.
Tục ngữ có câu “hiểu con không ai bằng cha”, Trương Kính Hiên là người hiểu rõ tính cách của con trai mình nhất. Một khi hắn đã quyết định chuyện gì thì ai cũng không thể ngăn cản được. Chính bởi vì tính tình cứng rắn cương quyết của con nên ông đã đồng ý để con ra bên ngoài rèn luyện một phen.
Gần đây, cụ ông ở Bắc Kinh gọi điện thoại đến hỏi chuyện của các cháu, Trương Kính Hiên còn đem chuyện này giấu đi, không kể cho bố nghe. Ông hy vọng có một ngày Trương Nhất Phàm có đủ tự tin đứng trước mặt ông nội nói sẽ là người gánh vác sứ mệnh của gia tộc.
Khi sắp 5 giờ, con gái Trương Bội Bội đến trước nhất.
- Mẹ! Sinh nhật vui vẻ!
Trương Bội Bội đã 27, 28 tuổi mà đứng trước mặt mẹ vẫn còn giống một đứa trẻ con. Và sau khi ôm hôn mẹ, cô nàng tặng mẹ quà của mình.
- - Mẹ, đây là quà của con và Khánh Sinh mua tặng mẹ. Khánh Sinh có việc phải đi công tác, anh ấy nhờ con thay anh chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, càng ngày càng trẻ đẹp hơn.
Chu Khánh Sinh là anh rể Trương Nhất Phàm, là công chức mới, trẻ tuổi nhưng rất có tài, là người có triển vọng. Do có nhiều mối quan hệ, cần phải đi công tác nên hôm nay không thể đến cùng với Bội Bội.
- Khánh Sinh lại đi công tác à.
Tô Tú Khanh lôi con gái ngồi xuống, hai mẹ ngồi con nói chuyện thân mật với nhau.
- Hôm nay vừa tiễn bà con họ hàng hai bên về xong, giờ chỉ còn có mẹ và bố con ngồi chờ mấy đứa thôi.
- Mẹ, mẹ đừng vội, anh lớn sắp đến rồi đó, anh mới nói trong điện thoại là đã xuống rồi.
- Mẹ cũng là chỉ lúc này mới có thể gặp mặt đông đủ ba anh em tụi con. Bình thường làm sao đông đủ thế này được. Bây giờ em ba lại đi xuống huyện nhỏ ở xa, muốn về một chuyến cũng không dễ dàng gì.
Nhắc đến Trương Nhất Phàm, bà Tô Tú Khanh liền nhìn về phía Trương Kính Hiên đang đọc báo than rằng:
- Kính Hiên, ông nhắn vào máy thằng út xem, có phải quên mất cuộc hẹn hôm nay rồi không? Thằng nhỏ này, ở thành phố hưởng phúc không chịu, nhất định phải đi đến nơi xa xôi để chịu khổ, tính tình sao mà giống cha như đúc.
Trương Kính Hiên đặt tờ báo xuống, mỉm cười nói:
- Tôi thấy cách nghĩ của thằng ba là rất tốt, con trai mà! Phải dựa vào đôi tay của mình mà tạo lập sự nghiệp. Nhớ lúc trước tôi chẳng như thế sao?
- Chán chẳng muốn nói với ông nữa. Lần nào cũng thế cả.
Bà Tô Tú Khanh đứng dậy tỏ vẻ không hài lòng nói:
- Thôi để tôi tự nhắn vào máy cho nó, cái thằng nhỏ này, cũng không thèm gọi điện nữa chứ, không có điện thoại cũng bất tiện thật. Bội Bội ngày mai con lấy ít tiền đi mua cái điện thoai di động cho em con.
- Vâng ạ!
Trương Bội Bội cười.
- Nói cha mẹ khổ vì con cái quả là không sai, mẹ là quan tâm đến cậu út nhất đấy.
- Nói cái gì, con bé quỷ quái này. Điện thoại cầm tay đi đâu cũng có thể mang theo, các con ba đứa mẹ đều không có phân biệt gì cả.
Bà Tô Tú Khanh đang nói, dưới lầu có tiếng còi vang lên. Bội Bội nhìn qua cửa kính.
- Là anh lớn đến. Con đi đón anh đây.
Nói xong, có tiếng chạy bình bịch đi xuống dưới lầu.
Nghe nói con lớn đã về, bà Tô Tú Khanh cũng chạy về phía cửa:
- Bà Ngô, bà đi giúp bọn trẻ mang hành lý đi.
Lát sau, Trương Chấn Nam đưa vợ Dương Lam Lam và con trai Trương Húc cùng với Bội Bội lên lầu. Cả nhà vào đến cửa, trong phòng lập tức ồn ào náo nhiệt.
- Mẹ!
- Mẹ!
- Bà nội! Cháu chúc bà sinh nhật vui vẻ!
Trương Húc 3 tuổi khôn lanh chúc bà. Sau đó lấy quà từ tay ba mẹ tự tay biếu bà nội.
Tôn Tú Khanh vẻ mặt tươi cười hài lòng ôm lấy đứa cháu nội:
- Húc nhi nhà ta là ngoan nhất, nào đến đây bà nội thơm cái nào.
Bà Ngô đem hành lý vào phòng, Trương Chấn Nam đến bên cạnh cha, thuận tay đưa điếu thuốc:
- Ba!
Trương Kính Hiên khoát tay:
- Tôi cai thuốc rồi, sau này hút ít một chút, ảnh hưởng đến sức khỏe người khác.
Trương Chấn Nam thấy ba không hút thuốc, đành phải tự hút và lẩm bẩm một mình. Nhìn một trong nhà, Trương Chấn Nam liền hỏi:
- Chú ba sao bây giờ vẫn chưa về?
- Vừa mới gọi điện rồi, tiểu Phàm đi đón nó, không chừng nửa tiếng sau thì về đến đó.
Trương Bội Bội từ trong phòng nói vọng ra.
- Cái chú út này, làm cái gì vậy? Đến điện thoại di động cũng không có.
Trương Chấn Nam cao 1m78, nói chuyện làm việc đều có tác phong quân nhân. Anh ta vẫy tay với vợ:
- Lam Lam, ngày mai e đưa chú út cái thẻ, để nó đi mua cái di động, đã là thời đại nào rồi, còn dùng cái máy nhắn tin cổ lỗ nữa chứ!
Dương Lam Lam - vợ của Trương Chấn Nam có gia thế rất tốt. Cha là Hoa kiều ở nước ngoài, Chủ tịch của công ty có giá hơn 1 tỷ trên thị trường. Bình thường trong túi của Lam Lam lúc nào cũng có một trăm ngàn, tám mươi ngàn. Nghe chồng nói, Lam Lam vui vẻ gật đầu. Lúc này Trương Kính Hiên nói:
- Bây giờ thằng ba là chủ tịch thị trấn nhỏ Thủy Liễu, thân phận của nó chỉ có thể dùng máy nhắn tin thôi, tụi bay không cần dung túng cho nó, rất dễ bị người khác đố kỵ.
Ba vừa nói xong, hai người con không nói gì nữa. Dương Lam Lam thè lưỡi không hài lòng, lén lút nhéo chồng một cái. Bọn họ đều biết quy củ của nhà họ Trương, bất kể bạn làm ở vị trí nào, cho dù là cán bộ trung ương, tác phong làm việc nhất định phải khiêm tốn, nếu không sẽ là cây to đón gió. Cây cao đón gió - đạo lý này không bao giờ sai.
Bên này bà Tô Tú Khanh và con gái đang nói chuyện về Đổng Tiểu Phàm:
- Tiểu Phàm là người con gái tốt, chúng ta cũng đều thấy là cô ấy thích em ba, chúng ta phải kết hợp lại, làm cho bọn nó sớm đính hôn!
- Kỳ thật em ba cũng thích người ta, chỉ là cứng miệng không chịu nói thôi.
- Đúng rồi, Kính Hiên à, hay là ông tìm cơ hội nói chuyện này với phó bí thư Đổng xem thế nào?
Nói đến chuyện hôn nhân của Trương Nhất Phàm, bà Tô Tú Khanh đặc biệt hăng hái, bà buồn vì ba đứa con không chịu kết hôn sớm, rồi sau đó sinh cho bà đàn cháu, cả nhà chung sống vui vẻ với nhau.
Trương Kính Hiên lắc đầu nói, đúng là phụ nữ! Làm sao có thể hiểu được trong lòng con trai chí ở bốn phương chứ. Thằng ba đang lúc dốc sức cho công việc, làm sao có thể để cho chuyện nữ nhi thường tình làm vướng bận chân tay được chứ? Chuyện đính hôn là không thể gấp được, với lại cũng đã hứa để ông nội sắp xếp mà.
Chỉ có điều việc này ông ta không thể nói được:
- Việc của thằng ba hãy để nó tự lo, các người không cần bận tâm.
Trương Kính Hiên nhìn đồng hồ, hướng vào trong bếp gọi to:
- Bà Ngô, chuẩn bị dọn cơm đi, thằng ba sắp về đến rồi đó.
Vừa dứt lời, chuông cửa reo lên.
“ Đinh đang —— đinh đang —— “
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius