Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: cdt Nguồn: Tàng thư viện
Bên ngoài nhà, sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, Nhạc Phàm thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, đưa tay vuốt ve miếng đá đeo trên cổ rồi tự nhủ: "Lý Nhạc Phàm, con đường từ hôm nay trở đi là rất khó khăn, ngươi nhất định phải kiên trì không được buông xuôi, ngươi còn có người thân cần bảo vệ nữa".
Do thói quen lâu năm, Nhạc Phàm quyết định trước tiên luyện tập đao pháp, dù sao đã nhiều năm chặt cây nên động tác rất thành thục. Sau khi luyện chiêu kết thúc thì chuyển sang tu luyện thân thể.
Sáng sớm, Nhạc Phàm đã ra khỏi giường đi vào rừng, toàn thân mang đầy khối chì, tất cả là hai mươi khối, mỗi khối cũng nặng hơn mười cân. Hắn mang theo cây đại khảm đao mới để chặt cây, luyện tập những chiêu thức võ công cơ bản.
Mới bắt đầu, Nhạc Phàm không thể thích ứng nổi với sức nặng của khối chì và đại đao. Do tay trái đã khỏi hẳn nên hắn dùng cả hai tay, như vậy mới chỉ miễn cưỡng huy động khảm đao, nhưng thân thể mang quá nặng, chì bọc toàn thân, ngay cả những hành động bình thường còn khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện phối hợp chiêu thức không ngừng di chuyển. Dục tốc bất đạt, nếu thực hiện thái quá ngược lại có thể gây thương tích cho chính mình, Nhạc Phàm rất hiểu đạo lý này, do đó hắn bất đắc dĩ thở dài, bỏ ra phân nửa số khối chì, trước tiên phải từ từ mà thích ứng với sức nặng đã.
Nhạc Phàm gật đầu nói: "Lần này tốt hơn, mặc dù cũng chưa hoàn toàn thích ứng, nhưng động tác cũng coi như liền lạc hơn". Bỏ đi một nửa số khối chì, hắn cử động thân thể cảm giác thấy tốt hơn rất nhiều.
Nhìn động tác chặt củi của Nhạc Phàm hiện tại, so với trước kia thì rất giống với một tiều phu, mỗi lần chặt đao xuống thân thể đều dừng lại, hơn nữa hai tay huy động đại đao cũng đã có chút tiết tấu. Bởi vì trọng lượng thân thể quá lớn nên nhìn qua thấy phản ứng có vẻ chậm chạp, động tác cũng rất chậm rãi. Dù vậy, Nhạc Phàm vẫn không ngừng luyện tập giản đơn đao pháp. "Khảm, phách, chuyển, giá, đạn", hắn cố hết sức thực hiện từng động tác, ít nhất cũng cố gắng thực hiện các động tác cho liền lạc.
Giờ thìn.
Đã hai canh giờ trôi qua, đại đao trăm cân trong tay Nhạc Phàm càng huy động chậm lại, lúc này toàn thân Nhạc Phàm như là nhúng nước, mồ hôi không ngừng rơi xuống.
Lấy tay lau mồ hôi trên trán, Nhạc Phàm lúc này cực kì mệt mỏi, toàn thân cạn kiệt khí lực, đặc biệt là hai cánh tay thấy nặng nề vạn phần, ngay cả nhấc lên còn thấy khó khăn. Nhưng hắn nghĩ như vậy còn lâu mới đủ, hai canh giờ chặt củi, so với trước đây chỉ là mới được nửa thời gian, nhưng bây giờ ngay cả một nửa cây còn không chặt nổi thì trong lòng không khỏi chịu nổi.
Ngẩng đầu nhìn trời, Nhạc Phàm tự cười khổ: "Trước kia thật kiêu ngạo, xem ra từ giờ phải tăng cường luyện tập mới được. Giờ cũng không còn sớm nữa, mình cũng phải về thôi, chiều này leo núi xem có thể thu hoạch cái gì không". Hắn ngồi tại chỗ, nhanh chóng thổ nạp để khôi phục thể lực...
Quá giờ ngọ, Nhạc Phàm bắt đầu loại tu luyện thứ hai - mang vật nặng leo núi. Đây không phải lần đầu hắn leo núi cho nên cũng đã có kinh nghiệm tương đối. Sau khi chuẩn bị dây thừng và chủy thủ là công cụ cần thiết để leo núi, hắn chỉnh đốn lại rồi đi đến ngọn Đại Lĩnh Sơn.
Đại Lĩnh Sơn nằm ở phía tây của Hồng Diệp lâm, mặc dù không phải là lớn, nhưng khá cao, hơn nữa ngọn núi này rất hiểm yếu. Do ảnh hưởng của khí hậu, vài năm trước đây là ngọn núi hoang, bình thường không có người xuất hiện, ngay cả động vật hiện giờ cũng hiếm thấy, quả thật là khá yên tĩnh. Nhạc Phàm sống gần đây từ nhỏ, đối với ngọn núi này tự nhiên là rõ như lòng bàn tay, bất quá hắn chỉ là đến săn thú, cho đến giờ chưa một lên leo lên ngọn núi này, bởi vì hắn thấy không cần thiết, hơn nữa điều này là quá nguy hiểm.
Từ khi Nhạc Phàm quyết định tu luyện để trở nên mạnh mẽ, hắn biết leo núi là một cách tu luyện phi thường, chẳng những có thể rèn luyện khả năng điều khiển các bộ vị thân thể và tính linh hoạt, mà cũng có thể rèn luyện ý chí bản thân. Vì Đại Lĩnh Sơn mặc dù chỉ cao hơn ba mươi trượng, nhưng nó rất hiểm trở, thập phần nguy hiểm, ngọn núi này bốn phía đều trống trải, không có cây cối mà toàn là nham thạch, hơn nữa mưa gió hàng năm ăn mòn làm cho ngọn núi càng thêm trơn nhẵn, khó mà đeo bám, nhưng nếu có leo lên được thì cũng không thể leo xuống, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên Nhạc Phàm nghĩ đây là một điều kiện gian nan, chẳng những để tu luyện hữu hiệu, mà còn có thể luyện dũng khí và nghị lực bản thân, chỉ là không phải ai cũng có dũng khí đối đầu với nguy hiểm. Đúng là: Ai có thể đối đầu với gian nan hiểm trở, chính là người gan dạ dũng cảm.
Đứng trước Đại Lĩnh Sơn, mọi người thường thấy bản thân rất nhỏ bé, Nhạc Phàm cũng thấy thế, nhưng hắn lúc này rất hưng phấn, bởi vì hắn quyết định chinh phục ngọn núi này.
Nếu là lúc bình thường, Nhạc Phàm chinh phục nó tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng bây giờ hắn toàn thân trên dưới đều đeo đầy mười khối chì nặng, vì vậy không chỉ với hai chữ khó khăn là có thể diễn tả hết, nếu rớt từ trên xuống có thể nguy hiểm tính mạng. Nhạc Phàm không phải là kẻ liều mạng, hắn đương nhiên biết như vậy là rất nguy hiểm, nhưng trong lòng đã kiên định: "Nếu không đối mặt với khó khăn, làm sao khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, trên đời không có chuyện không làm mà có được". Hơn nữa hắn tin rằng nếu không có thương tổn trí mạng, sinh mệnh nguyên khí nhất định giúp hắn nhanh chóng khôi phục, cho nên hắn quyết định can đảm đối đầu với nguy hiểm.
Mang vật nặng mà trèo lên Đại Lĩnh Sơn làm Nhạc Phàm rất mệt mỏi, nhưng hắn cũng không để ý, dù sao nguyên khí cũng giúp hắn khôi phục thể lực nhanh chóng, cho nên leo núi nhưng tinh thần rất sáng suốt. Nhưng leo xuống mới là việc tu luyện chân chính.
Cầm công cụ trên tay, Nhạc Phàm hăng hái nhìn ngọn núi nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ chinh phục ngươi".
Bỏ dây thừng xuống, chủy thủ gắn bên hông, tìm đến một tảng đá, Nhạc Phàm bắt đầu từng bước trèo lên núi.
Sau nửa ngày, khối nặng làm động tác Nhạc Phàm trở nên cứng nhắc, tốc độ cũng ngày càng chậm lại, mà bây giờ mới lên được có bảy, tám trượng.
"Ai ~~, xem ra thật sự khó khăn đây, phải gia tăng thêm lực, lại phải phối hợp thân thể cho cân bằng, rồi không ngừng leo lên. Giờ đã sử dụng hết khí lực rồi, mà phải leo đến độ cao như thế". Nhìn lên đỉnh núi, Nhạc Phàm thở dài, trong lòng có chút giận dữ.
"Ầm ~~" Nhạc Phàm mất tập trung, phần đá dưới chân do bị ăn mòn không chịu nổi sức nặng của hắn nên rời ra. "Rầm ~~" Nhạc Phàm rơi nhanh xuống, lăn trên mặt đất mấy vòng mới dừng lại, máu miệng phun ra, tóc rối bời, nhìn qua thấy thương thế rất nặng. Thân thể càng nặng, rơi từ cao xuống thì càng đau, cho dù Nhạc Phàm có năng lực khôi phục trở lại nhưng bị thương cũng rất đau đớn, huống chi là nội phủ cũng bị thương.
Nhạc Phàm chống đỡ thân thể ngồi dậy xếp bằng trên mặt đất, vận dụng phương pháp thổ nạp của Dưỡng tâm kinh để chữa lành vết thương.
Sau nửa thời thần, Nhạc Phàm từ từ mở hai mắt, cười khổ nói: "Nhìn lại thấy mình quá vội vàng, có công mài sắt có ngày nên kim cơ mà". Nhưng hắn lập tức phấn chấn tinh thần, mục quang kiên định nói: "Bất quá, ta sẽ không bỏ cuộc".
Đứng dậy đi tới ngọn núi trước mặt, hắn bắt đầu một lần chinh phục mới.
"Ầm ~~" tới cùng độ cao bảy tám trượng, tảng đá đột nhiên vỡ ra, "Rầm ~~" Nhạc Phàm rớt xuống nặng nề.
Điều tức ... leo lên ... rớt xuống .. thụ thương... Điều tức ... lại leo lên ...lại rớt xuống .. lại thụ thương... rồi lại điều tức...
Cứ tuần hoàn hơn mười lần, đến giờ thân, Nhạc Phàm đã dần tiến đến đích cao ba mươi trượng, nhưng do khí lực toàn thân đã hết, khiến cho thân thể ngày càng chậm chạp. "Rầm ~~" Nhạc Phàm lần này run tay, không nắm được khối đá bên cạnh, lại rơi từ trên cao xuống.
Lần này còn leo cao hơn những lần trước, cho nên cực kì đau đớn, nhưng Nhạc Phàm cũng không hộc máu như trước, chỉ là thân thể và nội phủ bị chấn động và cực kì đau đớn mà thôi. Sau một lúc thổ nạp điều tức, Nhạc Phàm cười khổ tự nói: "A, xem ra loại tu luyện này là có hiệu quả đây, ít ra năng lực chịu đựng cũng tăng lên nhiều". Nhìn trời đã khá trễ, hắn thu thập công cụ leo núi rồi đi xuống chân núi.
Ban đêm, Nhạc Phàm tiếp tục tu luyện Dưỡng tâm kinh, trải qua một ngày huấn luyện, hắn rõ ràng cảm thấy nguyên khí trở nên ngưng luyện hơn, tinh thần lực cũng có tăng lên nhiều, điều này làm cho hắn có một chút kinh hãi: "Xem ra tu luyện một ngày cũng có một chút thành quả".
Nhưng là vì để bản thân trưởng thành nhanh hơn, Nhạc Phàm quyết định từ giờ về sau mọi thời khắc đều không ngừng rèn luyện chính mình, ngoại trừ khi ngủ, mọi thời gian của hắn, không kể là chặt củi, ăn cơm, đi đường, tu luyện, đều mang khối chì nặng trên người, như vậy mới có thể làm cho bản thân thích ứng nhanh hơn với sức nặng của khối chì.
Hôm sau, Nhạc Phàm lại bắt đầu huấn luyện động tác cơ bản. Trong rừng, hắn không ngừng huy động khảm đao, luyện tập năm động tác 'khảm, phách, chuyển, giá, đạn'. Để bản thân càng chuyên chú, hắn không luyện tập các động tác chiêu thức khác.
Buổi sáng nhanh chóng qua đi, Nhạc Phàm cũng không chặt được bao nhiêu củi, ngược lại trên người giống lần trước, toàn thân ướt đẫm, không còn một chút khí lực. Cũng không cần lau mồ hôi, hắn lập tức ngồi xếp bằng tại chỗ, nhanh chóng vận hành thổ nạp.
Buổi chiểu, Nhạc Phàm tiếp tục mang vật nặng mà tu luyện leo núi.
Quyển 1: Thành trường Chương 24: Bộc bố luyện thể (Luyện tập dưới thác nước)
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: cdt Nguồn: Tàng thư viện
Hơn hai tháng, Nhạc Phàm mỗi ngày đều kiên trì khổ tu, sáng sớm tu luyện chiêu thức cơ bản, chiều mang trọng phụ leo núi, tối luyện tập "Luyện thần dưỡng mệnh".
Nhạc Phàm cũng không cần đi học, đọc sách như những đứa trẻ khác, đối với hắn mà nói đọc sách là rất phí phạm, chỉ cần nhận thức được là có thể làm được. Do đó Nhạc Phàm cứ cách ngày vào Hồng Diệp Lâm săn thú, rồi mỗi ba ngày vào thàng đưa củi cho trà lâu, mua một ít vật dụng sinh hoạt hằng ngày, điều này khiến hắn có nhiều thời gian để luyện tập. Bất quá hắn đã có kinh nghiệm giáo huấn lần trước - "hoài bích kì tội", cho nên hắn không đi săn các động vật dã thú trân quý, chỉ có săn vài dã thú bình thường để mang cho Vạn tiên sinh hoặc là bán lấy tiền.
Hai tháng trôi qua, Nhạc Phàm hiện tại rất buồn bực, mặc dù lúc này hắn đã cơ bản thích ứng với trọng lượng của khối chì, chiêu thức cơ bản cũng đã luyện thuần thục, ngay cả "Luyện thần dưỡng mệnh" cũng đã có bước tiến rất lớn, nhưng ngọn núi cao vẫn chưa trèo lên nổi, cao nhất cũng là lên đến hơn hai mươi trượng, sau đó lại rơi xuống.
Nhạc Phàm mỗi lần rơi xuống đều thảm hại, có vài lần như muốn gãy cả tay, hơn nữa xương sườn cũng gãy vài cái. Bất quá hắn càng thương nặng, sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể lại vận chuyển càng nhanh, không ngừng chữa lành vết thương, xem ra đây đúng là tiềm năng được kích phát ra.
Sau khi trị thương, Nhạc Phàm ngồi tĩnh tọa tại chỗ tự hỏi: "Sao càng lên tới đỉnh càng khó khăn thế? Chẳng lẽ không thể lên tới đỉnh. Không có khả năng đó, nhất định mình đã dùng không đúng cách rồi". Suy tư một hồi nhưng không ra đáp án, Nhạc Phàm tự nhủ: "Dù sao cũng không trèo lên nổi, không bằng trước tiên tu luyện năng lực kháng kích, như vậy vừa tu luyện vừa tự tìm hiểu, cũng không lãng phí thời gian". Quyết định xong hắn bước thấp bước cao mà đi.
Từ Đại Lĩnh Sơn có nguồn của một ngọn thác, quanh năm lúc nào cũng đầy nước. Đại Lĩnh Sơn là nơi hoang vu, mặc dù phong cảnh không đẹp, nhưng xem ra cũng có phần thanh nhã.
Nhạc Phàm rất thích nơi này, năm đó một mình lên núi săn thú phát hiện ra, đôi khi đến nơi này chơi đùa tắm rửa. Nhưng vì trên núi rất khó săn thú, mà hắn còn phải có trách nhiệm gia đình nên đã chuyển vào Hồng Diệp Lâm săn thú, lâu rồi cũng không còn đến nơi này.
Thác nước này cao hơn hai mươi trượng, hơn nữa còn thẳng đứng, đúng là có cảm giác như: "phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi tự ngân hà lạc cửu thiên". Nhìn thác nước to lớn như thế, không khó khiến người ta tin rằng nó có lực lượng lôi đình bằng cả vạn quân. Dưới thác nước là một khối đá cực lớn, được nước bào mòn làm nó trở nên trơn trượt bóng loáng vô cùng. Nước từ thác theo khe núi mà chảy xuống chân núi.
Nhạc Phàm nhìn thác nước, trong lòng máy động, tự nhủ: "Lực lớn như thế, cũng không biết là thân thể ta có chịu đựng nổi hay không nữa". Mặc dù cảm thán trong lòng, nhưng hắn không một chút do dự, cởi bỏ y phục, chỉ đeo khối chì trên người, hướng đến dưới thác nước mà đi tới.
Nhạc Phàm nhìn qua có vẻ ốm yếu, không giống người cường tráng, nhưng toàn thân cơ nhục nổi lên như muốn bạo phát. Do có sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể chữa trị khiến thân thể hắn không có vết sẹo, chỉ có những dấu vết mờ nhạt, ngay cả các vết chai trên tay cũng mỏng dần đi.
Nước không phải là sâu lắm, vừa ngập qua lưng, nhưng do Nhạc Phàm mang theo khối chì, nên cảm giác thấy trở lực lớn phi thường, muốn đi về trước cũng phải cố hết sức. Nếu là trước đây Nhạc Phàm đã không để ý, nhưng hắn một lòng muốn tu luyện để mạnh mẽ, nên tâm niệm đột nhiên như là đang nghĩ đến chuyện gì, đứng im tại chỗ, nhưng khi hắn cẩn thận nghĩ lại, lại thấy rất mơ hồ, chuyện gì cũng không nhớ ra.
"Không thể nghĩ ra, cứ đi tiếp rồi tính". Bỏ nghi hoặc trong lòng, hắn tiếp tục tiến vào khối đá.
Lúc này đã là tháng tám, khí trời chưa chuyển mát, vẫn rất nóng bức, bầu trời cũng như thiêu đốt. Nếu lúc này nhảy xuống dòng nước mát lạnh kia mà tắm, tuyệt đối là một chuyện rất mãn ý. Nhưng Nhạc Phàm hiện tại cũng rất khó mà vượt qua, hơn nữa có cảm giác như muốn hộc máu ra.
Vừa bò lên khối đá, hắn chưa kịp ngồi đã bị nước từ trên thác đẩy rơi xuống.
Lần thứ hai leo lên khối đá, khối nước mạnh bạo đập tới, Nhạc Phàm miệng đầy bùn cát...
Làn thứ ba leo lên, cuối cùng cũng ngồi ổn định, nhưng bị nước đập vào người làm Nhạc Phàm thấy huyết khí sôi lên, cả người dưới áp lực như vậy liền có cảm giác như muốn thổ huyết.
Cố nén sự khó chịu, Nhạc Phàm nỗ lực thổ nạp theo Dưỡng tâm kinh, nhưng huyết khí ngày càng dâng cao. "Phốc ~~" một tiếng, một ngụm máu tươi bắn ra, sau đó hắn bị nước đẩy bắn ra ngoài.
Đi lên bờ, Nhạc Phàm biết lần này bị nội thương rất nặng, có thể so với lần bị rơi từ ngọn núi xuống, nội phủ chấn thương, huyết khí nhộn nhạp, hơi thở hỗn loạn nên hắn vội ngồi xuống điều tức.
Sau nửa thời thần, Nhạc Phàm khí tức đã dễ chịu, cũng đã khôi phục được quá nửa.
"Loại áp lực này quá lớn, trên người cũng không có một điểm phản kích, làm cho người ra có lực cũng không thể chống cự, thật đáng lo ngại. Chẳng lẽ không thể tu luyện như thế?" Ngồi xếp bằng trên mặt đất, Nhạc Phàm lẩm bẩm.
Sau một hòi trầm tư, Nhạc Phàm đứng dậy lẳng lặng tự nhủ: "Biế khó mà vượt qua, thế mới là bản sắc nam nhân". Nói xong hắn liền bước đến khối đá dưới thác nước.
Lần này Nhạc Phàm bình tĩnh, quyết định tận lực chịu đựng áp lực của thác nước, nhưng cũng không thể chịu nổi lập tức ngồi xuống điều tức.
Ngồi trên khối đá, Nhạc Phàm chịu đựng lực kích như lôi đình vạn quân của thác nước. "Đúng là cảm giác có lực mà không thể chống!" Trong lòng hắn nín thở: "Dưới thác nước này hô hấp cũng không dễ dàng gì".
Huyết khí trong người ngày càng dâng lên, cảm giác sức chịu đựng của thân thể đã tới cực hạn, Nhạc Phàm lập tức quay người nhảy khỏi khối đá.
"Thời gian chịu đựng cũng quá ngắn, như vậy chưa được, hơn nữa dưới thác nước hô hấp rất khó khăn. Phương pháp thổ nạp của Dưỡng tâm kinh không có tác dụng mấy". Ngồi trên bờ Nhạc Phàm vừa điều tức vừa suy tư.
Ngồi tu luyện dưới thác nước, rồi lên bờ điều tức. Thời gian cứ thế trôi qua, Nhạc Phàm cứ qua lại như thế hơn mười lần, nhưng ngoại trừ việc nội phủ bị thương thì không thu hoạch điều gì, cũng không chịu đựng nổi hơn thời gian nửa khắc.
Cuối cùng, khi quay ra khỏi thác nước, Nhạc Phàm bất đắc dĩ nói: "Ai ~~, căn bản là không có chút tiến bộ, như vậy làm sao mà tu luyện đây".
Mười ngày trôi qua, Nhạc Phàm mỗi nhày vẫn kiên trì tu luyện khả năng kháng kích của thân thể, nhưng không thể kiên trì chịu đựng lâu dưới thác nước, hơn nữa vài lần đều trọng thương mà thổ huyết.
Giờ dậu...
"Cha, gần đây con tu luyện rất chậm, nên từ nay ban đêm con lên núi tu luyện, hy vọng có thể tiến bộ hơn". Ngồi trong nhà, Nhạc Phàm thần sắc có chút do dự, vừa vót tên vừa nói với cha.
Lý Đàm nhìn Nhạc Phàm, nói giọng khàn khàn: "Tiểu Phàm, giờ con đã lớn, có thể tự quyết định, chỉ cần con cho đó là đúng thì được".
Nhạc Phàm cảm thấy ấm áp nói: "Dạ, con biết rồi".
Lý Đàm noi: "Nếu con đã quyết định như thế, ta sẽ chỉ cho con một khóa cuối cùng của người thợ săn", Tiếp theo ông phấn chấn tinh thần, từ từ nói: "Mỗi người đều có con đường đi của bản thân, nhưng có thể thực hiện thì không nhiều lắm, phải dũng khí, lại còn kiên trì, muốn kiên trì không thể bị ngoại vật ảnh hưởng, cũng như không để ý đến ánh mắt của người khác, duy chỉ có tâm bất bại mới là kiên cường.
Người thợ săn có thể săn được con mồi cường đại, không chỉ dựa vào lực lượng, mà còn phải nỗ lực và trí tuệ, những thứ này con đều tốt rồi. Nhưng bởi vì quá dựa vào ngoại vật là bẫy săn, người thợ săn thường quên rèn luyện thân thể, nên con nhất định phải nhớ, trước một lực lượng tuyệt đối thì mọi trí tuệ, mọi âm mưu quỷ kế đều là vô dụng". Lúc này Lý Đàm nhìn không giống một người bệnh, ngược lại như là một người thợ săn đầy trí tuệ.
Lý Đàm vui mừng gật đầu, nhìn nhi tử đầu bạc, trong lòng cảm thán nói: "Thấy như mình đã già thật rồi. Ôi..." Ông đứng dậy đi qua ngoài nhà.
Nhìn Lý Đàm đi khỏi, Nhạc Phàm thấy cay cay sống mũi, nhưng trong lòng rất kiên định với lựa chọn của mình.
Đêm xuống, ánh trăng chiếu sáng cả thác nước, xung quanh phát tán nhiều điểm ngân quang, thật là xinh đẹp. Nhưng Nhạc Phàm không quá tán thưởng, dù sao từ nhỏ đã săn thú mà sống, đối với hắn mà nói chỉ có phân biệt mạnh yếu, cho nên hắn không thấy thác nước rất đẹp, chỉ cảm thấy rất hùng vĩ, và là một lực lượng tự nhiên cực mạnh.
Hai tháng nữa trôi qua, phương pháp "Luyện thần tu mệnh" của Nhạc Phàm cũng có tiến bộ nhiều, chẳng những sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể ngưng tụ tràn đầy, tinh thần lực cũng cường đại. Hắn lại có thể thông qua tinh thần lực mà khống chế một phần sinh mệnh nguyên khí. Điều này làm cho Nhạc Phàm thấy đã tiến bộ lớn, dù sao hắn đã cố gắng rất nhiều rồi.
Ngồi dưới ánh trăng bên thác nước, Nhạc Phàm bắt đầu tu luyện Dưỡng tâm kinh. Âm thanh thật lớn do thác nước tạo ra tịnh không ảnh hưởng đến hắn, ngược lại lúc này trong lòng hắn rất yên tĩnh.
Mặc dù Nhạc Phàm không có vận dụng phương pháp tinh thần, nhưng hắn cho đến giờ chưa đình chỉ tu luyện Dưỡng tâm kinh, hơn nữa hắn là người có ý chí kiên định, người như thế thường không bị ảnh hưởng của ngoại vật, nên tinh thần lực của hắn lúc này cường đại phi thường. Thông qua tinh thần lực hắn từ từ khống chế sự vận hành nguyên khí trong cơ thể, di động từng chút một, mặc dù chậm chạp, nhưng thật sự là có thể khống chế.
Từ khi mỗi lần trọng thương rồi điều tức, Nhạc Phàm phát hiện rằng, khi nguyên khí dừng lại nơi vêt thương để chữa trị, tốc độ chữa trị so với bình thường tốt hơn vài lần. Hơn nữa khi hắn chặt củi, nguyên khí vận hành qua kinh mạch tay phải, khí lực tay phải đột nhiên trở nên cường đại, một đao có thể chém đứt củi, điều này làm cho hắn kinh hỉ ngoài ý muốn. Rồi hắn nghĩ đến, nếu như có thể khống chế nguyên khí di chuyển qua các bộ vị cơ thể, có thể khiến cho bộ phận đó trở nên cường đại phi thường. Nhưng hiện tại chỉ có thể từ từ luyện tập, cho nên Nhạc Phàm không ngừng luyện tập "Luyện thần tu mệnh".
__________________
Bể rộng quan trường lắm đắng cay
Bờ kia quay lại bến xuân này
Giang hồ một bước sa chân tại
Ngày tháng dần trôi, tóc bạc rồi.
Ký tên
riverth
Last edited by Chim Ruồi; 17-08-2012 at 04:59 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tarta12a
Quyển 1: Thành trường
Chương 25: Tâm nhược chỉ thủy
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật :cdt
Nguồn: Tàng thư viện
Minh triều. Mùa thu năm 1635.
Thời gian một năm đối với Nhạc Phàm trôi qua thật nhanh, mỗi ngày hắn đều dậy sớm vào rừng luyện tập đao pháp, trưa thì đến thác nước luyện thân thể kháng kích, tối lại tiếp tục tu luyện Dưỡng tâm kinh và luyện tập khống chế nguyên khí.
Đối với việc tu luyện chiêu thức cơ bản, với một nửa phụ trọng Nhạc Phàm đã cơ bản hoàn thành mục tiêu, nhưng việc tu luyện kháng kích thì tiến triển không nhiều. Bất đắc dĩ Nhạc Phàm quyết định đến thỉnh giáo Vạn tiên sinh.
Ngoài căn nhà cỏ, Nhạc Phàm trình bày tình hình tu luyện của mình cho Vạn tiên sinh.
Nghe Nhạc Phàm nói xong, Vạn tiên sinh nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi nói: "À, theo như con nói, luyện tập kháng kích dưới thác nước thật sự rất khó khăn, nhưng hiệu quả lại không cao.
Trên giang hồ có một số công phu chuyên chú trọng tu luyện ám kình, thân thể sau khi bị đánh, da thịt sẽ không cảm thấy đau đớn, nhưng nội phủ thì bị nội thương rất nặng, nên người gian hồ thà chịu bị chém vài nhát, còn hơn là bị trúng ám kình. Dù sao da thịt bị thương cũng sẽ lành, nhưng nội thương quá nặng mà không chữa trị được, nhẹ thì võ công thất tán, nặng thì tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Thác nước đập xuống không những nặng nề, hơn nữa liên miên không dứt, rất giống với một loại võ công ám kình, cho nên nếu không ngừng bị đánh trúng nội phủ con sẽ bị chấn thương. Đối với võ công ta một khiếu cũng không thông, nên không thể chỉ cho con, nhưng con nếu vẫn thực hiện như thế có thể sẽ gây thương tổn cho thân thể, ta khuyên con cũng không nên tiếp tục luyện tập, thử tìm phương pháp khác xem".
Nghe Vạn tiên sinh nói thế, Nhạc Phàm thoáng thất vọng, nhưng hắn tuyệt không cam tâm. Ngẫm lại, thời gian một năm đã trôi qua, thân thể cũng không có gì khó chịu, hắn tin rằng chỉ cần kiên trì thì nhất định sẽ thành công. Vì vậy hắn cáo biệt Vạn tiên sinh, quyết định tiếp tục tu luyện dưới thác nước.
Ba tháng trôi qua, Nhạc Phàm vẫn kiên trì chịu đựng chống chọi với thác nước, nhưng vẫn chưa thành công, muốn kiên trì ngồi dưới thác nước một lúc cũng không nổi. Nhớ lại lời Vạn tiên sinh nói, bất giác có chút giận dữ, nhưng hắn không cam lòng chịu như thế, vì vậy hắn quyết định hôm nay thử lại lần cuối.
Sau thời gian hơn một năm, Nhạc Phàm cơ bản có thể khống chế vận hành sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể, mặc dù chậm nhưng so với tốc độ trước đây cũng đã nhanh hơn nhiều. Cho nên hắn vẫn có ý nghĩ, dưới thác nước dùng "Luyện thần tu mệnh" để khống chế nguyên khí vận hành, làm cho nội thương khôi phục rất nhanh, như vậy là có thể tiếp tục tu luyện. Chỉ là trước kia khống chế nguyên khí vận hành với tốc độ quá chậm, không đủ tác dụng, nhưng hiện tại có thể khống chế nguyên khí vận hành nhanh hơn, hơn nữa lúc này cũng không có phương pháp nào tốt hơn, vì vậy Nhạc Phàm quyết định mạo hiểm một lần.
"Hôm nay thử lần cuối, nếu cũng không thành công thì phải tìm biện pháp khác". Chấn chỉnh trạng thái tinh thần lại, hắn đi đến thác nước.
Trèo lên trên tảng đá, ngồi dưới thác nước, Nhạc Phàm liền vận dụng tinh thần lực khống chế sinh mệnh nguyên khí vận hành chạy qua lục phủ ngũ tạng trong cơ thể...
Ngồi yên lặng chịu đựng lực đả kích như lôi đình vạn quân, một khắc đã qua đi... Nhạc Phàm lúc này bắt đầu thấy hô hấp ngày càng khó khăn... Lại một khắc nữa trôi qua, huyết khí trong cơ thể hắn bắt đầu sôi lên kịch liệt, lập tức vận chuyển nguyên khí chạy khắp cơ thể. Nhưng tốc độ cũng vẫn chậm. Tốc độ khôi phục không tăng lên bao nhiêu, do đó sau một lúc Nhạc Phàm cảm thấy càng khó chịu, hơn nữa tư tưởng cũng dần trở nên trầm trọng, mơ hồ.
"Lần trước bị thương do chịu đựng đau đớn như vầy mà ra, ta không tin lần này lại không vượt qua nổi". Nhạc Phàm trong lòng kiên quyết, quật cường thầm nhủ.
Càng là người kiên cường, đôi khi tâm tính trở nên quật cường, hơn nữa sẽ không thối lui, Nhạc Phàm chính là người như thế. Đã qua hơn một năm, tâm tình buồn bực sớm khiến hắn tràn đầy tức giận, chỉ là hôm nay lửa giận đã bộc phát ra mà thôi.
"Kiên trì... kiên trì... không thể bỏ cuộc..." Nhạc Phàm cố nén đau đớn trong người, lòng mặc niệm thanh tâm quyết trong Dưỡng tâm kinh: "Tâm nhược thủy, động nhi bất kinh, chỉ vu bình tĩnh; mệnh bách niên, bất thụ ngoại vật chi kì bán, tâm vu thiên địa, hà cầu trường sinh..."
"Phốc ~~" miệng thổ ra một ngụm máu tươi, nhưng Nhạc Phàm không dừng lại, không để ý đến đau đớn trong cơ thể, cắn răng tiếp tục mặc niệm: "Tâm nhược tĩnh, thiên tháp nhi bất kinh, thần nội liễm, mệnh ngoại phóng, vô thần kí vô mệnh, dưỡng mệnh vu dưỡng thần..."
Trong lòng mặc niệm thanh tâm quyết, thần trí Nhạc Phàm cũng dần dần tỉnh trở lại.
Không biết trải qua bao lâu, nhưng tựa như là đã rất lâu rồi, thác nước liên tục đập mạnh làm cho Nhạc Phàm tỉnh lại. Hắn đang muốn xem xét tình hình cơ thể, đột nhiên phát hiện chính mình đang không hô hấp chút nào, trong lòng kinh nghi không ngừng.
Sau một lúc, Nhạc Phàm phát hiện chính mình thật sự không cần hô hấp, hơn nữa thân thể không có một chút gì khó chịu, do đó hắn cũng yên tâm lại. Nếu không có thác nước đang đập cho hắn một trận đau đớn thì hắn nhất định cho rằng mình đang nằm mơ.
Kỳ thật tiên thiên cao thủ sau khi đả thông kinh mạch toàn thân thì có khả năng dẫn đạo tiên thiên chân khí tuần hoàn không ngừng trong cơ thể, nên đối với tiên thiên cao thủ mà nói, bế hơi nín thở không phải là khó. Đương nhiên trong giang hồ cũng có những công phu chuyên tu luyện bế khí. Nhạc Phàm lúc này kinh mạch toàn thân tất nhiên là đã liên thông, mặc dù không có tiên thiên chân khí, nhưng sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể cũng có thể tạo được hiệu quả như thế, tuần hoàn không ngừng trong cơ thể. Dưới tác dụng của nguyên khí, lỗ chân lông tương thông với nội thể nên có thể hô hấp tự do. Dưới tác dụng của ngoại lực, bản năng tự động bảo vệ bản thân, vì vậy trong tình huống này Nhạc Phàm lúc này cũng không hề biết.
Bỏ đi nghi hoặc trong lòng, Nhạc Phàm bắt đầu dụng toàn lực khống chế nguyên khí vận hành trong cơ thể. Hắn cảm thấy cho đến giờ áp lực đã giảm đi nhiều, mặc dù nội phủ vẫn còn đau đớn, nhưng đau đớn ấy đối với hắn mà nói thật không đáng kể như lúc chịu kim châm phá huyệt.
Lại kiên trì thêm một hồi lâu, Nhạc Phàm khống chế tốc độ vận chuyển nguyên khí nhanh hơn, cảm giác áp lực trên người ngày càng giảm dần, trong lòng hưng phấn đến nỗi không thể miêu tả bằng lời, một năm nỗ lực cuối cùng hôn nay cũng đã có đột phá, mặc dù chưa phải là chân chính thành công, nhưng thật sự đã tiến một bước thật dài, làm sao không khiến hắn vui mừng kích động cho được.
Nhạc Phàm lúc này hoàn toàn chìm đắm trong việc tu luyện, không ngừng ngưng luyện tinh thần lực, rồi khống chế nguyên khí trong cơ thể vận hành liên tục. Cũng không biết đã bao lâu, thời gian cứ trôi qua, Nhạc Phàm không có một chút ý nghĩ dừng lại. Theo thời gian qua đi, hắn cảm giác lực đánh của thác nước ngày càng nhỏ dần, ngay cả đau đớn trong cơ thể cũng cảm thấy không đáng kể.
Trong nháy mắt tựa như một cảm giác cũng không có, tâm lặng như mặt nước, thật là bình tĩnh. Nhạc Phàm đột nhiên nhớ tới Đạo đức kinh có đoạn nói: "Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh. Cư chúng nhân chi sở ác, cố kỉ vu đạo. Cư thiện địa, tâm thiện uyên, dữ thiện nhân, ngôn thiện tín, chánh thiện trì, sự thiện năng, động thiện thì. Phu duy bất tranh, cố vô ưu..."
Lặng lẽ cảm thụ sự êm nhu của dòng nước, Nhạc Phàm đột nhiên hiểu được chính mình tựa như được khai thông, tâm thần dung nhập với thiên địa, không gian xung quanh đều trở nên mĩ hảo tự nhiên, khí tức sinh mệnh trở nên sung mãn, giờ phút này Nhạc Phàm đã tiến vào thiên nhân hợp nhất chi cảnh.
Cẩn thận tiếp thụ cảm giác mĩ hảo đó, Nhạc Phàm lúc này không tái khống chế nguyên khí để tiếp tục tu luyện, mà để nó tự vận chuyển, hoàn toàn đắm chìm trong thiên nhân hợp nhất chi cảnh mà cảm thụ sinh mệnh tự nhiên, nên hắn hiện tại không biết bản thân đã phát sinh biến hóa như thế nào nữa.
Lúc này Nhạc Phàm ngồi dưới thác nước, cơ thể phát tán một tầng bạch quang, so với trước kia thì sáng hơn nhiều, ngăn trở thác nước đánh vào người. Sinh mệnh lực cường đại phóng xuất ra, không ngừng lưu động trên cơ thể, ngày càng nhanh hơn, dần dần phong tỏa cả người Nhạc Phàm, nhìn qua như là một cái kén khổng lồ, thỉnh thoảng phát tán ra những tia khí tuyến nhỏ.
Thực vật xung quanh thác nước như là nhận được tác dụng của sinh mệnh lực, nhanh chóng lớn lên, ngay cả những cây cỏ chết khô cũng bắt đầu sống lại...
Qua hồi lâu, Nhạc Phàm từ từ hồi phục lại, nhưng vẫn chưa thanh tỉnh, mà hắn đang nhớ lại trước kia...
...Lần đầu viết được tên mình, thành công khi bắt được thú, tâm tình cảm thấy thật vui sướng;
...Lúc nhỏ bị người khác khi dễ, bị nhục mạ mà phẫn nộ;
...Khi biết mẫu thân đã qua đời thì thật đau thương;
...Khi phụ thân vì cứu mình mà bị độc xà cắn bị thương thì sợ hãi đến bất lực;
...Từ nhỏ sống cùng phụ thân, nhận ra rằng đó là tình cảm thật thân tình chí ái;
...Mỗi khi thấy đứa bé nằm nũng nịu trong lòng mẹ, thì hắn dựa vào lời tả của phụ thân mà tưởng tượng ra hình ảnh mẫu thân, đó chính là sự nhớ nhung sâu thẳm;
...Khi chiến đấu với cao thủ, lòng cảm thấy bất lực, để bảo vệ thân nhân bằng hữu, khát vọng này đã trở nên mạnh mẽ thành ham muốn, dục vọng.
Nhũng điều này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Nhạc Phàm. Bản thân hắn không ngừng cảm thụ các tâm tình khác nhau "hỉ, nộ, ai, cụ, ái, tư, dục" (vui mừng, giận dữ, đau đớn, sợ hãi, yêu thương, nhớ nhung, ham muốn). Bảy loại tình cảm này cứ khắc sâu dần, tâm linh hắn không ngừng để các loại tình cảm đó xâm nhập vào. Cùng lúc đó sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể cũng từ từ phân tán ra, biến thành bảy luồng khí xuyên qua da thịt, chuyển động xung quanh cơ thể.
Dưới thác nước, cái kén khổng lồ màu trắng vẫn không có gì thay đổi, sau một lúc, đột nhiên bảy luồng khí hướng đến cái kén trắng, hơn nữa không ngừng di chuyển vây quanh cái kén khổng lồ này.
Từ tối đến sáng rồi lại tối, cái kén màu trắng dưới thác nước vẫn không có biến hóa gì cả.
Nửa tháng qua đi, cái kén màu trắng rốt cuộc cũng có phản ứng, bắt đầu có một chút động đậy...
...Thêm nửa tháng nữa, cái kén màu trắng đã biến mất, chỉ còn bảy luồng khí màu sắc khác nhau chuyển động bên ngoài, cuối cùng từ từ tiến vào trong cơ thể Nhạc Phàm.
Không có lớp khí trắng chống đỡ, thác nước cứ vô tình đập vào người Nhạc Phàm. Cảm nhận được áp lực trầm trọng, Nhạc Phàm cũng dần dần tỉnh lại. Trải qua một đợt tẩy rửa tình cảm, Nhạc Phàm lúc này tâm linh đã trở nên trưởng thành.
Vừa chống lại áp lực bên ngoài, vừa xem xét tình hình trong cơ thể, Nhạc Phàm vừa nhìn qua đã chấn động.
************************
Chương này có một số đoạn trong Dưỡng tâm kinh và Đạo đức kinh mình chưa dịch được nên để tạm đó, khi nào nhận được sự giúp đỡ chỉnh sửa mình sẽ bổ sung sau, mong các bạn thông cảm.
Last edited by Chim Ruồi; 17-08-2012 at 04:59 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của XuyVuu
Quyển 1: Thành trường Chương 26: Thất tình luyện thần
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: cdt nguồn :Tàng Thư Viện
Nhạc Phàm hiện tại quả thật rất kinh ngạc, nhưng hắn lập tức phục hồi lại tâm tình, bình tĩnh tự xem xét tình hình cơ thể mình.
Trước kia Nhạc Phàm xem xét cơ thể chỉ là thông qua cảm giác mà biết sinh mệnh nguyên khí ở vị trí nào trong cơ thể. Nhưng vừa rồi hắn xem xét, thật sự là "nhìn" thấy tình hình trong cơ thể, tất cả kinh mạch đã thay đổi. Rồi sự kinh ngạc cũng dần biến mất, hắn mở hai mắt, nhìn bọt nước trắng xóa xung quanh.
Nhạc Phàm tự nhủ: "Chẳng lẽ vừa rồi chính là tình huống trạng thái mà Y kinh nói đến". Để biết tình hình cho rõ ràng, hắn điều chỉnh lại tâm trạng bản thân, rồi lại xem xét tình hình cơ thể.
Nhạc Phàm quan sát thấy, lúc này kinh mạch trong cơ thể, tạng phủ cũng giống như trước kia, không có khác gì, chỉ là trước kia sinh mệnh nguyên khí tuần hoàn trong kinh mạch cơ thể cảm giác không rõ hết, hiện tại lại có bảy đạo kình khí màu sắc bất đồng đang tuần hoàn không ngừng trong cơ thể, nhưng không gây trở ngại cho nhau.
Sau một lúc, Nhạc Phàm thấy các khí tức này thập phần quen thuộc, giống với sinh mệnh nguyên khí nhưng lại có vài điểm khác biệt, nhưng cụ thể thế nào thì không nói được. Vì vậy hắn muốn cho bảy đạo nguyên khí này dừng lại để quan sát cẩn thận. Trong đầu muốn như thế, nhưng chúng không chịu nghe theo hắn, cứ tự tiện tuần hoàn tựa như đạo sinh mệnh nguyên khí trước kia.
Xuất hiện tình huống như vầy, Nhạc Phàm ngược lại thấy yên tâm. Dù sao hắn cũng biết là bản thân hiện giờ rất tốt, hơn nữa dựa vào kinh nghiệm khống chế nguyên khí trước đây, hắn tin rằng bản thân nhất định có thể khống chế bảy đạo nguyên khí, chỉ là có thể sẽ rất khó khăn, nhưng Nhạc Phàm tuyệt đối không phải là kẻ thấy khó thì rút lui. Lúc này hắn còn tò mò hơn, bảy đạo nguyên khí đó hình thành như thế nào? Sao lại có màu sắc? Chúng có tác dụng gì?
Nhạc Phàm lấy thanh trủy thủ trong y phục ra, rạch một đường trên cánh tay. "Phụt ~~" Cánh tay chợt đau nhói. Nhưng thật quái dị, máu tươi chưa chảy ra khỏi miệng vết thương đã đông lại, một lát sau chỉ còn một vết sẹo mờ nhạt, nếu người khác nhìn thấy nhất định sẽ kêu to "yêu quái". Mặc dù cánh tay còn hơi đau nhưng Nhạc Phàm vẫn vui mừng dị thường, hắn ngẩn người lẩm bẩm: "Ha! Thật là lợi hại mà, so với tốc độ khôi phục trước kia còn nhanh hơn nhiều".
Sau khi bình tĩnh, Nhạc Phàm bắt đầu thổ nạp theo Dưỡng tâm kinh mà điều tức, hiện tại hắn cảm thấy sướng khoái vô cùng, xương cốt kinh mạch toàn thân rất là thư thái.
...Qua một hồi lâu, Nhạc Phàm bắt đầu luyện tập "luyện thần chi pháp", nỗ lực điều động tinh thần lực bản thân trước tiên tương thông với nguyên khí trong cơ thể. Do có đến bảy luồng nguyên khí, hắn quyết định thực hiện với từng loại một. Đạo hồng sắc nguyên khí trong người hiện tại lưu chuyển rất nhanh, rất là sáng chói, "Trước tiên truy ra nó đã!" Nhạc Phàm thầm nghĩ. Sau khi quan sát lộ tuyến vận hành của đạo hồng sắc nguyên khí, Nhạc Phàm lập tức điều động tinh thần lực hướng theo nó mà truy đuổi.
Y kinh có nói: "nội thị" (nhìn vào bên trong cơ thể - ND) còn gọi là "tâm thị", khi tinh thần lực đạt đến sức mạnh nhất định, tất có thể thông qua tâm trí mà quan sát nội phủ thân thể, tình hình của "tứ quý ngũ hành", nhìn thấy ngũ phủ lớn nhỏ, cử động nhanh chậm khác nhau. Cho nên Nhạc Phàm tâm niệm nhất động liền hướng theo đạo hồng sắc nguyên khí.
"Đột ~" một cái, Nhạc Phàm chưa kịp dùng tinh thần lực đã có cảm giác đạo hồng sắc nguyên khí như thể xuyên qua tâm trí mình, hơn nữa theo đó mà tâm tình hắn lập tức trở nên vui sướng. "Đúng vậy, vui vẻ, cao hứng, hưng phấn... làm sao lại có được cảm giác này? Không phải là ảo giác chứ?" Trong lòng tràn ngập nghi vấn, Nhạc Phàm liền đuổi theo dấu vết hồng sắc nguyên khí, lại thêm "Đột ~ " một cái, hồng sắc nguyên khí lại xuyên qua tâm trí hắn, tâm tình lại trở nên vui sướng.
"Sao lại thế này? Không phải là ảo giác, nhưng nguyên khí sao lại có tình cảm?" Xuất khỏi nội thị, Nhạc Phàm suy tư, cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc tu luyện.
Từ khi tu luyện dưới thác nước bế khí mà đạt đến thiên nhân hợp nhất chi cảnh, rồi hắn nhớ lại quá khứ. "Xem ra, đúng là hồi ức". Nhạc Phàm đột nhiên khẳng định: "Đúng là khi nhớ lại, các loại tình cảm của bản thân mình đã dung nhập vào sinh mệnh nguyên khí, rồi phát sinh ra biến hóa kì dị như vậy". Để chứng thật suy nghĩ của mình, Nhạc Phàm lại tiến nhập nội thị trạng thái, dùng tâm trí thể nghiệm sáu loại cảm giác của sáu nguyên khí màu sắc khác nhau còn lại. Hồng sắc thì vui vẻ, tử sắc phẫn nộ, thanh sắc bi thương, hắc sắc sợ hãi, bạch sắc yêu thương, tranh sắc (màu cam) nhớ nhung, lam sắc dục vọng.
Sau khi thử nghiệm từng loại tình cảm, Nhạc Phàm từ từ bình tĩnh lại, cảm khái nói: "Xem ra thế gian đầy sự lạ mà. Bảy loại màu sắc đại diện cho bảy loại tình cảm, sau này con đường mình đi cũng sẽ khác rồi".
"Mỗi lần thể nghiệm một loại tình cảm, cảm giác tinh thần trở nên ngưng tụ lại một ít, dùng bảy loại tình cảm để luyện tinh thần thật ra không sai, chỉ là lặp lại vài lần thì không hiệu quả nữa, xem ra lại phải gia tăng tu luyện mới được.
Tâm tình Nhạc Phàm lúc này rất vui sướng, tu luyện lại có tiến bộ mới. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, hiện tại đã là giờ ngọ, vì vậy hắn quyết định trở về nhà.
Nhạc Phàm đứng dậy, đột nhiên phát giác thân thể mình thập phần nhẹ nhàng và linh hoạt, lập tức mỉm cười: "Cảm giác này thật tốt!" Nói xong hắn quay người chạy ra khỏi núi.
Nhạc Phàm vừa đi khỏi, một trận gió nhẹ thổi qua, nơi hắn vừa đứng đột nhiên xuất hiện một lão nhân tóc bạc. Lão vuốt bộ râu dài rồi gật đầu tự nhủ: "Tuổi còn nhỏ mà có thể dẫn động thiên địa linh khí, xem ra tiền đồ thật sáng chói ". Rồi lão lại lắc đầu: "Chỉ là tuổi nhỏ mà đã bạc đầu, ôi ~". Rồi không thấy lão cử động, đột nhiên biến mất, chỉ có gió nhẹ từ từ thổi qua, tựa như là chưa từng có ai đứng tại đó.
Ngoài căn nhà cỏ, Lý Đàm đang chặt củi, đột nhiên nghe một tiếng kêu vui vẻ. "Cha". Toàn thân chấn động, ông ngẩng đầu nhìn thấy Nhạc Phàm đang tiến về mình, trong lòng kích động: "Đã một tháng rồi, hôm nay mới trở về". Ông cũng tiến lên ôm hắn vào lòng.
Sau một hồi, Lý Đàm đẩy Nhạc Phàm ra, gõ mạnh vào đầu hắn, giận dữ nói: "Xú tiểu tử, làm gì mà đi cả hơn một tháng, ta còn tưởng con đã gặp chuyện gì rồi".
"Sao? Hơn một tháng, con nghĩ chỉ có hai ba ngày thôi, sao lại như thế? Chẳng lẽ khi tu luyện trải qua việc kì dị đó đã làm cho mình không cảm thấy thời gian trôi qua hay sao?" Nhạc Phàm cả kinh, nhưng sau khi trải qua việc biến đổi tâm linh, tự xem mình cũng đã trưởng thành, hắn nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân, lập tức cảm thấy dễ chịu.
Nhìn thấy ánh mắt ấm áp của cha, Nhạc Phàm áy náy xin lỗi: "Cha, con xin lỗi! Khi tu luyện thì gặp chuyện ngoài ý muốn nên không nhận thức được thời gian, chúng ta đi vào rồi hãy nói".
Nhạc Phàm nói làm Lý Đàm vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.
Vừa bước đi, Nhạc Phàm chợt cảm thấy có gì không đúng, liền dừng lại, ngây người nhìn phụ thân, rồi nói có vẻ không tin: "Cha, chân cha... tốt chứ?" Hắn xác định, vừa rồi chính cha chạy đến, hơn nữa chân cũng không khập khiễng.
Lý Đàm cười nói: "Con đi một tháng không về nhà, nếu chân ta không tốt, ai sẽ chăm sóc ta. Được rồi, vào nhà ta sẽ nói cho con rõ". Nói xong ông kéo Nhạc Phàm đi vào trong.
Sau khi ngồi xuống, hai người đều trầm mặc trong một lúc, cũng là không biết nói từ đâu.
Ho khan một tiếng, Lý Đàm nói: "Kỳ thật chân ta sáu năm trước đã được chữa trị rất tốt. Nghĩ lại Vạn tiên sinh y thuật cao minh, chút độc của thiết đầu xà không thể làm khó nổi ông ấy, nhưng khi ông ấy muốn chữa cho ta thì ta lại cự tuyệt.".
Nhạc Phàm trong lòng dù có tò mò, nhưng cũng không chặn lời phụ thân, hắn biết phụ thân làm vậy nhất định có nguyên nhân, vì vậy yên lặng mà lắng nghe.
Lý Đàm nói tiếp: "Lúc ấy ta biết rằng, nếu con lớn lên trong vòng tay của ta, con vĩnh viễn không thể trở thành thợ săn ưu tú được. Từ nhỏ ta đã nghiêm khắc với con, rèn luyện con, chỉ hi vọng rằng con có thể hơn ta, nên ta lúc ấy làm một điều mà đến giờ ta cảm thấy đó là một quyết định đáng tự hào. Chỉ là năm đó nhận lời mẹ con sẽ chăm sóc tốt cho con, nhưng ta lại không làm được, hy vọng con không trách ta.
Độc tính của thiết đầu xà cũng mạnh, độc tố vẫn còn lưu lại ở chân. Vì ngăn ngừa độc phát tán, Vạn tiên sinh đã chỉ cho ta một vài phương pháp, dùng dược liệu để áp chế độc tính. Vốn là nghĩ qua vài năm, đợi khi con trưởng thành thì nhờ Vạn tiên sinh chữa cho dứt, nhưng không ngờ giờ đây con đã lớn mạnh rồi, nên ta tháng trước đã đến nhờ Vạn tiên sinh chữa dứt luôn". Ông nói xong nở một nụ cười thoải mái.
Nhạc Phàm mặc dù thấy cha đã khỏe mạnh, lại cười rất nhẹ nhàng, nhưng hắn trong thâm tâm biết rõ, đằng sau nụ cười đó, cha vì hắn mà chịu đựng đau đớn bao năm, tuyệt đối không ít hơn những đau đớn chấn thương mà hắn đã nhận lãnh. Dù sao chịu đựng bao năm so với đau đớn nhất thời của hắn thì thống khổ hơn nhiều.
Nước mắt chảy xuống, Nhạc Phàm không lau đi, ngược lại nhìn thẳng vào phụ thân mà nói: "Cha, con hiểu!"
Lý Đàm toàn thân khẽ động, có chút kích động, nhìn Nhạc Phàm nước mắt xúc động, cảm thấy thật không uổng công. Đôi mắt tràn đầy niềm yêu thương vui mừng, ông gật đầu nói: "Ta biết là con sẽ hiểu mà".
Sau một hồi lâu, Lý Đàm hồi phục lại tâm tình mới nói: "Nói đi, con sao lại như thế, sao lại đi hơn một tháng?" Ông biết Nhạc Phàm là người có trách nhiệm, cho nên nhất định phải có nguyên nhân gì đó.
Nhạc Phàm lúc này cũng bĩnh tĩnh lại, chuyện trong hơn một tháng, những điều phát sinh trên người mình, tất cả hắn đều chậm rãi trình bày hết cho phụ thân.
Nghe xong, Lý Đàm cảm khái vạn phần, không nghĩ là hài tử của mình lại có những may mắn như thế. Cuối cùng nghe Nhạc Phàm nói một tháng không ăn cái gì, trong lòng ông càng thêm kinh ngạc, vẻ mặt như không thể tin nổi.
Sau một hồi hỏi han, câu chuyện lại trở về chuyện thường ngày trong gia đình.
Nhạc Phàm hỏi: "Hơn một tháng rồi Vạn gia gia có tốt không ạ?"
Lý Đàm gật đầu cười nói: "À, cũng không tệ. Vạn tiên sinh thấy ta khỏi bệnh cũng rất cao hứng, bởi vì bị ảnh hưởng nhiều năm, nên lúc đầu đi lại cũng chưa tốt lắm, nhưng sau nửa tháng thì khỏi hắn. Đúng là cũng khó cho ta đến tuổi này còn mỗi ba ngày lại một phen vào thành". Nói xong ngữ khí có một chút thú vị.
Nhạc Phàm trong lòng nóng lên, xấu hổ nói: "Cám ơn cha, từ nay về sau việc này giao lại cho con".
Lý Đàm phẩy tay nói: "Không cần, cũng phải để ta hoạt động chứ, nhiều năm không làm việc, toàn thân đều không thoải mái. Giờ thấy con trưởng thành, ta đã yên tâm rồi, sau này cứ chuyên tâm lo chuyện của con, rồi vài năm nữa sẽ lấy vợ, ta cũng muốn có cháu rồi. Ha ha ..." Nói tới đây ông phá lên cười to.
Nhạc Phàm nghe phụ thân cười nhưng không để bụng, ngược lại còn cười hỏi: "Cha ăn gì chưa? Đã một tháng không ăn gì, mặc dù không đói, nhưng con vẫn muốn ăn, bằng không con nghĩ con sẽ trở thành quái vật mất".
__________________
Last edited by Chim Ruồi; 17-08-2012 at 04:59 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ngoctulaa
Sau khi ăn cơm chiều, Nhạc Phàm đến nhà Vạn tiên sinh để thông báo mình vẫn bình an. Lúc ấy Tiểu Nhã vì quá vui mừng mà rơi lệ. Lần này trở về Nhạc Phàm đã chuẩn bị ở nhà vài ngày, cùng phụ thân đi thăm mọi người, tiện thể bắt đầu kế hoạch tu luyện.
Từ khi tu luyện có được thu hoạch ngoài ý muốn, Nhạc Phàm hiểu rõ bên trong cơ thể mình cũng như tác dụng của bảy đạo nguyên khí và phương pháp tu luyện. Hắn tin rằng chỉ cần có thể chính thức nắm bắt được bảy đạo khí tình cảm này, hắn nhất định có thể so lợi hại được với lão nhân đã gặp ở Kì Dị Trai.
Lần này Nhạc Phàm không đến thỉnh giáo Vạn tiên sinh, mà tự tìm hiểu, vì hắn hiểu rằng quá ỷ lại vào người khác sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của chính mình.
Thế nhưng hai ngày nay Nhạc Phàm tự tìm hiểu rất lâu, cũng đến chỗ Vạn tiên sinh đọc rất nhiều sách, nhưng hắn vẫn không tìm ra biện pháp nào có thể tham khảo. Vì vậy hắn quyết định trước tiên bỏ qua việc này, tiếp tục tu luyện theo phương pháp trước đây, để lực độ tu luyện gia tăng thêm mạnh hơn. Do phụ thân hắn đã khỏi hẳn, chuyện nhà cũng không cần hắn quan tâm, nhờ thế chẳng những hắn có thể yên tâm, mà lại có rất nhiều thời gian để tu luyện.
Vài ngày sau...
Nhạc Phàm mang theo lương khô và trang bị đi ra ngoài cửa. Hắn vừa qua khỏi cửa, Lý Đàm liền gọi hắn lại, cười nói: "Từ đã, ta cho con hay, Vương Sung có đến vài lần, nói là muốn tìm con đấu võ, nhưng con lâu quá không về, hắn không kiên nhẫn được nên đã bỏ đi". Nhìn vẻ mặt của Nhạc Phàm, ông nói tiếp: "Chuyện của Vương Sung ta cũng đã nghe qua, bất quá ta thấy nó cũng không phải là kẻ nhỏ nhen, con có động thủ cũng đừng quá nặng". Nói xong trong mắt ông tràn đầy tiếu ý, ông đối với Nhạc Phàm đương nhiên tin tưởng rất nhiều, vì ông đối với Vương Sung cũng có ấn tượng tốt nên lên tiếng nhắc nhở.
Nhạc Phàm sững sờ, thầm nghĩ: "Không nghĩ ra là hắn đến khiêu chiến". Rồi hắn gật đầu cười nói: "Con sẽ cân nhắc". Nói xong hắn liền quay người đi ra ngoài. Đối với lời phụ thân nói hắn không có chút hoài nghi, hơn nữa rất ủng hộ quyết định của phụ thân.
Dưới thác nước của Đại Lĩnh Sơn, Nhạc Phàm ngồi trên tảng đá bắt đầu tu luyện.
Lần này Nhạc Phàm đeo toàn bộ các khối chì trên người, nhưng hắn cảm thấy nhẹ hơn trước kia nhiều. Hơn nữa thác nước đánh xuống cũng không làm chấn thương nội phủ, chỉ làm hắn đau mà thôi, điều này làm cho hắn rất tin tưởng. Do lần trước hiệu quả của thất tình luyện thần không cao, nên Nhạc Phàm lựa chọn tiếp tục tu luyện thổ nạp chi pháp của Dưỡng tâm kinh, sau đó lại luyện tập tu mệnh chi pháp.
Một hôm, Nhạc Phàm tu luyện xong đứng lên, cảm thấy áp lực nặng nề của thác nước, đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, nhất thời đứng yên tại đó để cho thác nước đập vào thân thể. Sau một lúc hắn giật mình lẩm bẩm: "Đúng rồi! Trước kia có đi qua thủy đàm (hồ nước), cảm nhận được trở lực của nước. Nếu luyện tập dưới trở lực thì rất khó khăn, nhưng tiến bộ nhất định là nhanh hơn. Đạo lý đơn giản như thế mà trước kia cũng không nghĩ ra, thật là ngốc mà". Nói xong hắn tự gõ đầu mình một cái.
Từ đó về sau, Nhạc Phàm mỗi ngày dậy sớm đến thủy đàm nơi thác nước, lợi dụng trở lực và áp lực mà tu luyện chiêu thức cơ bản; ban ngày leo lên đỉnh Đại Lĩnh Sơn, rèn luyện khả năng cân bằng và chịu đựng; tối ngồi dưới thác nước, vừa tu luyện thân thể kháng kích vừa luyện tập khống chế thất tình chi khí trong cơ thể.
Lúc này Nhạc Phàm đã xem tu luyện như là một thói quen, hơn nữa cảm thấy có chút mạnh hơn thì rất vui sướng, đó là một dục vọng thâm sâu ẩn giấu tận đáy lòng hắn.
Mình triều. Mùa đông năm 1637.
Thời gian tu luyện có vẻ thật ngắn ngủi, vừa chớp mắt hai mùa xuân thu đã qua đi, có thể nói Nhạc Phàm đã trải qua thật nhẹ nhàng. Đó cũng hai năm thật đầy đủ đối với hắn. Cứ mỗi tháng hắn về nhà vài ngày, phụ thân khỏe mạnh, điều kiện gia đình cũng ổn định, mọi sự đều không cần quan tâm, mỗi ngày chỉ có chuyên tâm tu luyện để gia tăng sức mạnh. Hắn cứ đơn giản như thế mà sống.
Hai năm trôi qua, việc tu luyện của Nhạc Phàm có tiến bộ rất lớn. Các chiêu thức cơ bản "khảm, phách, chuyển, giá, đạn" với trường hợp có mang phụ trọng, có thể đánh ra so với trước kia còn nhanh hơn nhiều. Lực đánh của thác nước một năm trước đối với thân thể hắn không còn tác dụng nữa. Việc luyện tập leo núi đã khiến thân thể hắn biến đổi trở nên linh hoạt. Hơn nữa thất tình chi khí trong cơ thể đã có thể không chế một đạo, chính là hồng sắc nguyên khí. Khi đó Nhạc Phàm phát hiện, mình đang ở trạng thái tình cảm như thế, loại nguyên khí này sẽ vận chuyển nhanh phi thường, hơn nữa hắn lại có thể tương thông với chính nó.
Với việc tu luyện tinh thần lực Nhạc Phàm cũng có đột phá mới, khi hắn nhắm mắt lại cảm thụ không gian xung quanh, có thể cảm thấy rõ ràng tình huống phát sinh trong chu vi mười trượng. Đây là tinh thần lực của Nhạc Phàm đột phá sau khi phát hiện dị thuật. Mặc dù mười trượng không phải là xa, nhưng nếu trong đêm tối mà nói, tác dụng quả là rất lớn, hơn nữa theo sự tăng cường của tinh thần lực, khả năng phạm vi cảm giác càng lúc càng lớn.
Nhưng bây giờ Nhạc Phàm cảm thấy rất buồn bực, trong khoảng thời gian này mặc kệ hắn có cố gắng tu luyện như thế nào, nhưng tiến bộ thì cực kì chậm, thậm chí chẳng có tiến bước nào. Nghĩ đến việc tu luyện hiện tại đã đến giai đoạn chậm lại, hắn phải có một phương pháp và sự lĩnh ngộ mới mẻ thì mới có thể tiếp tục tu luyện.
Sau khi hiểu được tình huống của bản thân mình, Nhạc Phàm không nóng vội, trừ thói quen tu luyện, mỗi lần về nhà hắn đều đến chỗ Vạn tiên sinh đọc sách, cuộc sống trôi qua thỏa mãn vô cùng.
Do chưa trèo lên đến đỉnh Đại Lĩnh Sơn, điểm cao nhất cũng chỉ là hơn hai mươi trượng, nên Nhạc Phàm lúc này tinh lực đều dành cho việc leo núi. Trên ngọn Đại Lĩnh , nhìn từ phía xa, Nhạc Phàm như là một con khỉ khéo léo, không ngừng chuyển đổi vị trí, hướng đến đỉnh mà leo tới.
"Hô ~ cuối cùng cũng có thể thấy đỉnh núi". Nhạc Phàm thở dài một hơi, thấy đỉnh núi đã ở trước mặt, chỉ cần mười trượng nữa là có thể lên tới đỉnh rồi.
Mặc dù chỉ còn khoảng cách mười trượng, nhưng đối với Nhạc Phàm mà nói, hắn tựa như đã đến cực hạn khó có thể vượt qua nổi. Tại vị trí mười trượng này hắn đã rơi xuống vô số lần, rồi cũng trèo lên vô số lần. Hiện tại hắn leo núi không chỉ đơn thuần là tu luyện, mà còn là muốn chinh phục nó. Trải qua nhiều lần rơi xuống, Nhạc Phàm cũng dần nắm được thế nào là điểm cốt yếu để duy trì sự cân bằng. Hiện tại nếu chẳng may rơi xuống, hắn cũng sẽ không bị rơi thảm thương như trước đây nữa.
Dựa vào kinh nghiệm leo núi nhiều lần, Nhạc Phàm phát giác là càng gần đỉnh núi, các tảng đá trước mặt càng trơn nhẵn hơn, hơn nữa bữa trước có một trận tuyết rơi, hai tay căn bản không thể nắm chắc được, vì vậy hắn cắm chủy thủ vào đá, dụng lực mà leo lên...
Lần này thành công đã gần kề, chỉ còn có khoảng cách bảy trượng...
Sáu trượng...
Năm trượng...
Bốn trượng...
Ba trượng... Đỉnh núi ngày càng gần hơn, nỗ lực trong mấy năm giờ cũng sắp thành công. Nhạc Phàm tâm tình kích động phi thường, nhưng đầu óc hắn rất tỉnh táo. Trước đây đã nến qua đau khổ vài lần, cho nên hắn biết rõ, thành công càng đến gần càng phải làm cho bản thân tỉnh táo, nếu không sẽ thất bại thê thảm.
Hai trượng... "Rắc!" Một khối đá dưới chân chợt vỡ ra, cả người Nhạc Phàm thụt xuống. Chẳng lẽ vứt bỏ tất cả nỗ lực trước đó? "Không! Ta không cam tâm!" Nhạc Phàm hô to một tiếng, cắm chủy thủ ngập sâu vào đá, ngăn không cho thân thể tiếp tục trượt xuống, hai tay chảy máu lẫn lộn với cát đá, nhưng hắn không chịu thả ra. Cuối cùng cả cơ thể cũng dừng lại, Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lên độ cao mấy trượng, định thần lại rồi tiếp tục leo lên. Chỉ còn năm trượng...
Bốn trượng...
Ba trượng...
Hai trượng...
Một trượng...
Lần này xem ra có vẻ thuận lợi, Nhạc Phàm nhìn khoảng cách gần kề, rướn người một cái, cuối cùng cũng lên tới đỉnh. Hắn quay người đứng tại chỗ nhìn bầu trời xanh thẳm, đưa tay vuốt lấy miếng đá đeo trên cổ, trong lòng vừa kích động vừa cảm khái, thở dài một hơi: "Ha... Cuối cùng ta cũng lên tới đỉnh rồi!"
Nhạc Phàm vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên trong lòng cảm thấy cảnh giác. Đã có kinh nghiệm săn thú nhiều năm, hắn có bản năng dự báo được nguy hiểm nên rất tin tưởng rằng cảm giác này không lừa hắn. Thế nên hắn lập tức đứng dậy cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.
Ngọn núi này không lớn, đỉnh núi hơi bằng phẳng, ngoại trừ bên bờ dốc có một cây tùng xanh mọc từ khe đá ra thì bốn mặt đều là vách núi, thật không nhìn ra có gì khác lạ.
Sau khi quan sát một hồi, Nhạc Phàm thấy không có gì uy hiếp, nhưng tim càng đập mạnh, cho nên hắn nhắm nghiền hai mắt, triển khai tinh thần lực ra xung quanh. Nhạc Phàm đột nhiên cử động, tay phải nắm chặt chủy thủ, dụng lực hướng tới cây tùng mà ném tới.
Thanh chủy thủ bay ra trong nháy mắt, một vật to lớn từ cây tùng rơi xuống vụt phi tới Nhạc Phàm, va chạm với thanh trủy thụ tạo ra một âm thanh quái lạ, rồi rơi xuống mặt đất. Lúc này Nhạc Phàm mới nhìn rõ ràng, nguy hiểm là từ một con mãng xà thật lớn.
Cự mãng này dài hơn một trượng, phía trước đầu là hai lỗ mũi to lớn, bộ da ngoài là một màu đen bóng lấp lánh hàn quang dưới ánh mặt trời, trên đầu có một khối thịt màu đỏ, trông thập phần quái dị. Trên mắt trái đang chảy máu của nó là thanh chủy thủ mà Nhạc Phàm vừa phóng ra, mắt phải còn lại căm thù nhìn Nhạc Phàm.
Loại mãng xà to lớn này Nhạc Phàm đã thấy qua trong Y kinh, tên là hắc khuê, toàn thân là vảy cứng cáp, đầu có một cái sừng đỏ. Loại này chẳng những kì độc, hung ác, hơn nữa còn khỏe mạnh vô cùng, thích siết con mồi cho đến chết rồi mới nuốt lấy.
"Thật lớn quá, có khi nó sống cả trăm năm rồi! Không nghĩ là vừa lên đây lại gặp quái vật, thật là không may mà!" Lúc này Nhạc Phàm thấy thật bất đắc dĩ. Nếu là lúc bình thường đi săn quái vật như vầy phải chuẩn bị thật là cẩn thận, nhưng hiện tại hắn chẳng chuẩn bị gì cả. Tâm lý Nhạc Phàm lúc này có chút nặng nề. Thấy bốn phía đều là vách núi, không có chỗ nào chạy cả, nên hắn lấy lại tinh thần, chuẩn bị chiến đấu.
Mỗi khi Nhạc Phàm quyết định chiến đấu, hắn tuyệt không do dự. Tiên hạ thủ vi cường, đó chính là yếu quyết chiến đấu của hắn. Do đó vừa nhấc chân, hắn liền nhanh chóng phóng tới.
Cự mãng hắc khuê thấy địch nhân vọt tới, nó cũng không lùi lại, miệng hé mở để lộ răng nanh nhọn hoắt. "U..." một tiếng quái lạ, toàn thân nó bắn tới chỗ Nhạc Phàm. Do mắt bị thương, máu chảy xuống một bên đầu, trông nó thập phần dữ tợn.
Thấy tốc độ của cự mãng nhanh như thế, Nhạc Phàm có chút kinh hãi, nhanh chóng xoay người tránh được công kích nguy hiểm. Nhưng cự mãng không chịu dừng lại, tiếp tục nhắm hướng Nhạc Phàm mà phóng tới...
Last edited by Chim Ruồi; 17-08-2012 at 05:00 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ZORO_NDK