Sáng hôm sau, Việt thức dậy sớm hơn thường lệ. Một số chiếc điện thoại réo liên hồi kéo những sinh viên khác trở mình thức giấc. Việt đi đến từng giường gõ đám bạn còn đang ngủ tít không biết trời đất kia dậy.
- Ê.. Hùng, dậy đi mày! Dậy dậy...
- Tiến, dậy nhanh không lại ăn phạt đấy...
- ...
Sau mội hồi vòng quanh mấy cái giường tầng, anh cũng khiến lũ bạn uể oải thoát ra cơn mộng mị thành công. Tranh thủ lúc đám bạn còn đang loay hoay tranh nhau nhà vệ sinh, anh xuống sân chạy vài vòng rèn luyện thể lực. Hôm nay tất cả đã rút được kinh nghiệm nên tập trung rất đúng giờ. Hoàn tất bài thể dục buổi sáng, tất cả quay về làm vệ sinh cá nhân để học bắn súng.
Các sinh viên bắt đầu tập họp ra khu tập bắn súng, nhắc đến súng là đứa nào đứa nấy đều rất hồ hởi, mong nhanh chóng được cầm cây súng trên tay. Việt đảm nhận nhiệm vụ đi nhận súng nên nhóm bạn của anh đến sau cùng. Thầy Bách gọi cả ba tiểu đội trưởng tới trước mặt và ra lệnh:
- Tôi bận việc phải vắng mặt một lúc, ba em là tiểu đội trưởng phải giữ ổn định toàn đội. Nếu trái lệnh cứ theo luật mà phạt. Nghe rõ hết chưa?
- Rõ!
Thầy còn dặn thêm Đình Hiếu:
- Hôm nay là lượt tiểu đội em dọn vệ sinh sân tập, phải dọn cho sạch.
- Vâng ạ!
- Tốt! Cả ba em về chỗ!
Thầy Bách nói xong thì rời đi. Tên Tân hỏi Đình Hiếu:
- Thầy nói gì thế?
- Không có gì, thầy chỉ nhắc nhở việc hôm nay thôi.
- Mày có trò gì chưa?
Tân nháy mắt với Hiếu. Hiếu hiểu ý, gật đầu cười cười:
- Tất nhiên là có.
Hắn nhân cơ hội thầy bận việc vắng mặt chốc lát, bèn lạm dụng quyền chỉ đạo của tiểu đội trưởng, ra lệnh cho nhóm Quốc Việt:
- Đáng lẽ cả tiểu đội dọn vệ sinh, nhưng nhóm mày đến trễ ba phút nên bị phạt, phải thay tiểu đội làm sạch sân.
Hùng đang mệt, nghe vậy sinh bực tức, phản pháo:
- Này, cho mày nói lại nhé, bọn này phải vác súng cho lớp đến bở hơi tai, không cám ơn một câu thì chớ, lại còn chơi xỏ kiểu ấy hả.
Hiếu không hề đổi sắc, hắn nói một cách bình thản:
- Mang súng ra là nhiệm vụ của bọn mày, luật quân đội là thiết quân luật, không được chậm trễ. Bọn mày tới muộn, phạt là đúng còn cãi gì nữa.
Việt đáp:
- Thầy cũng đã cho phép bọn tao rồi, mày đừng ép người quá đáng
- Đừng nhiều lời, bọn mày mau dọn đi chứ chút nữa thầy quay về thì còn nặng hơn.
- Mày...
Hùng định văng tục thì Việt ngăn lại. Anh nói:
- Thôi kệ nó, chịu phạt thì chịu phạt, chúng ta dọn nhanh kẻo thầy thấy sân vẫn còn bẩn thì đi đời cả lũ.
Hùng lùi lại sau, miệng lẩm bẩm gì không rõ. Hùng cùng ba đứa bạn kia theo Việt dọn dẹp. Nam sinh trong tiểu đội ai cũng hiểu Hiếu cố tình làm thế, nhưng tên nào cũng lười nhác dọn rác nên để mặc. Nữ không cần nhắc đến vì thầy đã phân công sáng nam chiều nữ.
Cỏ trong sân đã mọc rậm rạp, rác rưởi nằm lẫn trong cỏ nên vệ sinh rất khó. Năm người làm đến đau nhức lưng, tê gối mà vẫn không hết. Hùng tức tối lầm bầm nguyền rủa Hiếu. Việt chau mày nghĩ cách tăng hiệu quả lao động. Anh chợt nhớ ở khu chứa dụng cụ lao động gần dãy phòng đại đội có cái máy cắt cỏ. Anh quay sang bảo mấy thằng bạn:
- Bọn mày chờ ở đây, tao đi tím cứu viện.
Anh lấy cớ đi vệ sinh, chạy tới nhà kho mượn máy cắt cỏ. Hiếu không ngờ anh gan to như vậy. Hắn nói:
- Mày dám bỏ lớp đi lấy nó, mày sẽ bị phạt.
Việt cười khẩy:
- Kệ tao, mày khỏi cần quan tâm.
Mặc dù hắn can thiệp đôi ba câu nhưng anh vẫn chẳng thèm để ý, liếc xung quanh không có thầy bèn chạy nhanh sang nhà kho lấy máy cắt mang sang. Cả lớp tò mò nhìn chằm chằm vào anh. Da mặt anh dày nên chả biết ngại là gì, cứ bật máy sử dụng. Hùng hỏi:
- Mày biết dùng nó không đấy!
Việt khoát tay, đáp:
- Biết, tao từng dùng nó rồi mà!
Anh bắt đầu lia máy cắt cỏ. Ban đầu anh lia máy vòng quanh để hạ những chỗ có cỏ dại mọc quá cao xuống thấp, sau đó dùng cào cỏ gom được hết cả cỏ cắt ra lẫn giấy rác về một chỗ. Công việc đơn giản thế thôi, lại có sự hỗ trợ của máy cơ giới, năng suất tăng thêm nhiều. Hơn nữa, kinh nghiệm làm cỏ tương đối phong phú nên thoáng cái sân tập đã sạch sẽ và khá đẹp mắt. Đám bạn anh giơ ngón cái lên ý bảo “mày giỏi lắm”, còn tên Hiếu thì bực bội trong lòng, nhìn Việt bỗng dưng được cả đám đông, trong đó có cả nhóm nữ sinh tỏ vẻ tán thưởng thì thấy rất khó chịu
Thầy Bách xuất hiện đúng lúc Việt cất máy xén cỏ và tập trung vào đội. Thầy thấy cỏ đã được kết quả của Việt làm, gật gù hài lòng, khen ngợi:
- Các em làm rất tốt.
Cả tiểu đội nghe thế thì nở nụ cười tươi rói, đặc biệt là bọn thằng Hùng. Thầy lại chỉ vào Việt rồi nói tiếp:
- Nhưng tại sao lại chỉ có năm bạn này làm, còn những người còn lại không làm là sao? Đây là nhiệm vụ chung của toàn đội kia mà.
Ai nấy đều chuyển sắc sợ hãi. Đình Hiếu vốn cứ nghĩ thầy đi vắng lâu nên dùng quyền tiểu đội trưởng để chơi Việt một vố, sau đó che dấu việc đấy thật kín đáo, nào ngờ thầy lại quay lại đúng lúc như vậy. Hắn vội tìm cách để lấp liếm chối tội. Chợt Việt lên tiếng:
- Dạ thưa thầy là năm đứa em đến tập trung muộn nên bạn ấy phạt chúng em thay tiểu đội làm vệ sinh ạ.
Thầy Bách nhíu mày, hỏi lại:
- Thế em không nói với bạn là các em phải đi lấy súng nên tôi cho các em được đến chậm vài phút ư?
- Dạ có ạ.
Hiếu giật mình. Hắn đã nghe Việt nói trước đó nhưng không tin anh nói thật. Hắn vỡ nhẽ ra anh chịu phạt là bởi muốn chơi đểu lại hắn. Quả nhiên, thầy trừng to mắt, hỏi hắn:
- Cậu là tiểu đội trưởng không chịu gương mẫu làm vệ sinh, lại kiếm cớ đùn đầy công việc cho người khác mà không có lý do chính đáng. Tôi phạt cậu cuối tuần lên núi cắt cỏ cho hồ cá.
Hiếu tái mặt không ngờ việc này lại khiến thầy Bách phạt hắn nặng đến thế. Ba chữ “thiết quân luật” giờ quay lại đập hắn một gậy. Bên này một vài bạn nữ bụm miệng nén cười càng khiến hắn mất mặt. Nhóm Việt cũng cũng nhìn Hiếu bằng ánh mắt khinh bỉ, đáng đời cho thằng xấu bụng. Sau khi phạt hắn xong, thầy bảo anh:
- Cả em nữa, tôi phạt em giống cậu ta vì tội tự động bỏ lớp và tự ý sử dụng vật tư mà không xin phép.
- Dạ.
Việt đã lường trước nên ngoan ngoan nhận tội. Mọi việc đã xong, thầy Bách nói toàn lớp:
- Được rồi, chúng ta bắt đầu học, trước hết tôi sẽ giới thiệu vê cấu tạo và cách tháo lắp súng.
Thầy Bách bắt đầu giảng bài cho mọi người:
- Như các em đã biết, lịch sử đấu tranh giành độc lập của nước ta đã trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh, từ thời xa xưa đến nay. Tương ứng với các thời kỳ và các cuộc kháng chiến chống quân xâm lược là các loại vũ khí, từ hoả đồng, đại bác, gươm giáo đến các loại vũ khí hiện đại như súng, pháo...
Tay phải ông chọn hai cây súng trong mười mấy cây súng dưới dất và xếp cạnh nhau, sau đó chỉ vào chúng và nói tiếp:
- Đây là hai loại súng trường mà bộ đội của ta cũng như quân đội của các nước XHCN khác. Súng này là súng trường AK, viết tắt của Automat Kalashnikov và súng trường CKC, những huyền thoại của một thời. Chúng đều được sản xuất bởi nước Liên Xô cũ. Việc lựa chọn hai loại súng này để giảng dạy có nhiều lý do, dễ thao tác, cấu tạo đơn giản, hiệu quả sử dụng cao, dễ bảo dưỡng. Mặc dù thời kỳ chiến tranh trôi qua đã lâu nhưng về cơ bản chúng vẫn đang được biên chế trong lực lượng vũ trang của nước ta hiện nay. Buổi hôm nay, chúng ta chủ yếu tìm hiểu về cấu tạo chung, cách tháo lắp và các tư thế ngắm bắn. Một số thông tin cơ bản về chúng mà các em cần phải biết là súng AK 47 gồm các bộ phận sau đây.
Thầy vừa chỉ vào các bộ phận của súng vừa giảng:
- Đây là báng súng, đây là băng đạn, đây là chuôi nắm và cò súng, đây là đầu ruồi và chỗ khuyết, nắp hộp khóa nòng, bệ khóa nòng... Chúng là những bộ phận cơ bản tạo nên cây súng, công dụng của từng bộ phận các em sẽ được học lý thuyết riêng, buổi tập này các em sẽ học cách tháo lắp súng và các tư thế bắn súng, đặc biệt là nằm bắn. Tất cả mọi người chú ý lắng nghe và nhìn thao tác của tôi, đầu tiên là tháo hộp tiếp đạn và kiểm tra súng, sau đó là tháo hộp khóa nòng,...
Thầy Bách bắt đầu tháo để làm mẫu. Tay trái thầy nắm ốp lót tay, đầu súng hướng lên trên, mặt súng hướng qua phải. Tay phải nắm hộp tiếp đạn, bốn ngón con phía trên, ngón cái phía dưới bóp vào lẫy giữ hộp tiếp đạn, đẩy hộp tiếp đạn lên, tháo ra; sau đó thầy gạt cần định cách bắn về vị trí bắn, ngón tay cái kéo bệ khóa nòng xuống dưới hết cỡ và thả tay ra. Kế tiếp là các bộ phận tiếp theo. Ông ấy thực hiện một cách thuần thục, mau lẹ. Thoáng cái, khẩu súng đã bị tháo ra thành từng bộ phận nhỏ, rồi ngược lại, ông cũng chẳng mất nhiều thời gian để lắp lại như cũ. Dù sao, ông ấy ở trong quân ngũ đã hơn chục năm, việc này đối với ông dễ như cơm bữa vậy. Đám sinh viên lần đầu tiếp xúc với súng ống, thấy vậy đều cảm thấy rất thú vị, đồng loạt vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Thầy không những không vui mà còn trừng mắt quát:
- Vỗ tay cái gì, tiểu đội trưởng đâu, mau phân từng tốp mười lăm bạn lên tập tháo lắp súng cho tôi.
Đình Hiếu giật thót mình, vội vàng vâng vâng dạ dạ cho lớp xếp hàng, mỗi hàng mười lăm người thành một tốp. Từng tốp lên một, tập thao tác với súng. Những khẩu súng trường này tuy đã rất cũ kỹ nhưng vẫn được lau chùi thường xuyên nên bề ngoài vẫn giữ được vẻ đen bóng, chốt kéo làm việc rất ngon lành. Mỗi tội cái thoi nạp đạn lúc kéo về hơi nặng nên các cô gái thao tác với nó khá vật vả. Thầy Bách ngồi ở ngoài để sinh viên tự do luyện, thỉnh thoảng thì ông đi tới đi lui, chỉ ra lỗi sai cho mỗi người. Đến khi ông thấy tất cả đã quen thuộc với súng thì ông nói tiếp:
- Được rồi, sáng hôm nay học tới đây thôi, tôi cho các em nghỉ sớm, buổi chiều chúng ta sẽ tập các tư thế ngắm, bắn súng. Đã rõ hết chưa?
- Dạ rõ!
- Tốt! Toàn đội quay về!
Trên đường về phòng, hầu hết sinh viên đều bàn tán về bài học sáng nay với vẻ mặt hưng phấn, tươi cười hớn hở, chỉ riêng Đình Hiếu thì bực tức trong bụng vì bị thầy phạt. Hắn quay sang mắng thằng Tân:
- Kế hoạch của mày hay thật đấy. Kết quả thế đấy, hắn không những được khen mà còn kéo tao chịu phạt luôn.
Thằng Tân là quân sư cho Hiếu nên nếu kế hại Việt là của hắn thì cũng không có gì lạ. Có điều hành động của Việt nằm ngoài dự tính của hắn. Hắn ta gãi đầu gãi tai, biện bạch:
- Tao cũng đâu ngờ thằng đó lại liều đi dùng máy cắt cỏ chứ. Mà hắn cũng bị phạt như mày cơ mà. Tao có một cách khiến...
Buổi chiều tiếp tục với bài học về tư thế nằm ngắm bắn với súng AK47. Tư thế đúng phải thực hiện theo thứ tự, chuyển thành tư thế xách súng, nòng súng chếch lên trên về phía trước; tiếp theo chân phải bước lên một bước dài theo hướng bàn chân phải rồi chân phải bước lên một bước dài theo hướng bàn chân phải. Sau đó chống bàn tay trái xuống đất trước mũi bàn chân phải khoảng hai mươi cm, mũi bàn tay hướng chếch về bên phải phía sau; đặt cánh tay trái, đùi trái xuống đất. Tay phải đưa súng về phía trước đồng thời bàn tay phải lật ngửa đỡ lấy thân súng; duỗi chân phải về sau, nằm úp người xuống; hai chân mở rộng bằng vai, mũi chân hướng sang hai bên, người nằm chếch so với hướng bắn một góc khoảng ba mươi độ.
Giống như buổi sáng, từng tốp mười lăm người lên thực hiện và thầy cứ chọn ngẫu nhiên một người để nhắc nhở cho tất cả. Thầy Bách sau khi làm hướng dẫn trước một lần thì bắt đầu xem các sinh viên đã thực hiện đúng tư thế hay chưa. Động tác nghe lý thuyết thì dễ thế thôi chứ khi làm thì khá là khó nhằn, không sai cái này cũng sai cái kia, thầy phải chỉnh sửa cho sinh viên liên tục.
Vì Đình Hiếu lúc này đang chuyên tâm vào việc luyện ngắm nên Việt không bị chúng quấy rầy, đến tận tối cũng chả có gì khác lạ. Việt cảm thấy kỳ quái, anh thầm nghĩ bụng “có lẽ bọn chúng đang tính kế ám hại, cứ mặc chúng đi”.
Đến buổi họp lớp cuối ngày, vụ việc cắt cỏ lại được đưa ra trước toàn thể đại đội. Thầy Bách nhân việc này để cảnh cáo sinh viên tuyệt đối không được tùy tiện làm những gì ảnh hưởng đến tập thể mà thầy hay cấp trên chưa cho phép; cũng như khen ngợi các sáng tạo của sinh viên, dĩ nhiên, không được vi phạm khuôn khổ kỷ luật đã đề ra. Buổi họp chỉ có thế, thầy thưởng phạt và kiểm tra lại bài cũ xong xuôi thì cho về phòng.
...
Chiều hôm sau, đúng như hình phạt thầy đưa ra, sau khi tan học, Quốc Việt và Đình Hiếu có mặt ở dưới chân núi, theo một anh bộ đội lên núi chặt cỏ. Ngoài hai người còn có thêm hai sinh viên thuộc đại đội anh đi cùng.
Năm người cầm dao, lưỡi liềm và hai cái sọt lớn trên tay, men theo con đường mòn nhỏ hẹp đã được phát qua từ trước. Hai bên đường là những cây cỏ tranh cao ngang ngực hoặc cổ người. Nếu bị những chiếc lá cứng và sắc của chúng cứa trúng thì vết thương không khá dao cắt là mấy. Và đây là loại cỏ cần mang ra hồ. Càng lên cao đường càng nhỏ, cây cối, cỏ mọc càng rậm rạp. Anh bộ đội kia quay lại nói với nhóm bọn anh:
- Chúng ta sẽ cắt cỏ ở đây. Cỏ cắt ra rồi thì cho nó vào sọt, sau đó hai người cùng khiêng sọt đấy xuống bãi đất trống đằng kia. Sau đó mang một cái sọt khác lên. Hiểu cả chưa?
- Rồi ạ!
- Bắt đầu đi.
Việt gập người xuống, một tay nắm chặt lấy gốc bên dưới của cỏ, tay kia cầm lưỡi liềm phạt ngang một phát, cắt cỏ rất ngọt. Công việc này anh chả lạ gì, cắt xong thì ném vào sọt rồi cắt tiếp bó khác. Trái lại Đình Hiếu thì lóng nga lóng ngóng, loay hoay với dụng cụ lao động mãi mà chưa cắt được bó cỏ nào ra hồn. Anh bộ đội kia nhắc nhở:
- Này, em làm nhanh đi chứ.
Hiếu vội vàng cúi đầu xuống, tay lia tới lia lui, miệng đáp:
- Dạ em vẫn đang làm đây ạ.
Việt nhếch mép cười mỉa mai. Hiếu thấy thế thì tức tối, bèn thầm quan sát cách anh làm thật kỹ, nắm bắt cách thực hiện được rồi thì bắt tay vào làm. Công nhận hắn học một hiểu mười, mất chừng năm sáu phút, hắn đã có thể làm rất tốt.
Việt và một sinh viên khác bỏ đầy một sọt thì luồn tiếp một cây gỗ dài ngang qua dưới quai sọt rồi cả hai vác đòn gánh lên vai, theo đường mòn đi xuống và bỏ nó ở bãi đất trống mà anh kia đã chỉ ban nãy.
Thời gian dần trôi qua, số sọt đầy cũng được dăm ba cái, bốn người cắt cỏ dần lên trên cao hơn. Khi con đường từ chân núi đi lên kết thúc thì có một đường khác cắt ngang. Anh không biết nó dẫn tới đâu vì chỗ cắt cỏ không men theo đường đấy mà tiến thẳng lên bụi cỏ rậm rạp phía trên cao hơn nữa. Ở đấy thì đã không còn đường đi mà đi vào giữa chúng mà cắt.
Chủng loại cây cỏ này có lá rất cứng, ba người kia hình như bị mấy chiếc lá cắt xước tay do nắm chắc quá để chặt. Thỉnh thoảng họ đưa tay lên nắn bóp, xuýt xoa. Việt có thể thấy những vết cắt đấy. May anh nhờ vào từng đi làm các việc nọ và chăm chỉ tập luyện võ công nên bàn tay trở nên chai sạn, không còn cảm giác gì nữa. Cắt cỏ thêm hồi lâu nữa thì anh bộ đội kia bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
- Đã được mấy sọt rồi thế?
Việt bấm tay, miệng lẩm nhẩm tính, sau đó trả lời:
- Dạ được sáu sọt rồi ạ.
Anh kia nói tiếp:
- Cắt thêm hai sọt nữa rồi chúng ta qua bên hồ cá.
Vì năng suất làm việc khá cao mà chỉ có năm người, quá ít so với số sọt cỏ nên anh ta phải nhờ thêm hai người khác nữa cùng mang đi. Đường ra hồ cá bằng đường đất, vòng phía sau lưng của những dãy phòng. Hai bên đường là những cây chuối cao với những tán lá to màu xanh tạo một bầu không khí dễ chịu. Vì trời vừa tạnh mưa cách đây không lâu nên đường khá lầy lội. Việt đi phải bấu chặt ngón chân vào dép để khỏi bị ngã.
Đoạn đường khá là xa, đoàn người mang sọt đi khá chậm. Khi tới hồ cá rồi, bốn thằng sinh viên đều mở to hai mắt ra nhìn. Hồ cá đẹp ngoài sức tưởng tượng. Ban đầu ai cũng nghĩ cái hồ dùng để nuôi cá chắc cũng chỉ như bao cái khác. Nhưng không, đập vào mắt bốn đứa là một chiếc hồ rất rộng, nước vẫn giữ được sắc xanh trong, có rất ít bèo. Ba mạn bên của hồ được bao bọc bởi núi rừng. Thoạt nhìn sẽ lầm tưởng hồ này là để chèo thuyền ra ngắm cảnh để thư giãn nếu như không thấy từng đàn cá chép, cá rồi lúc ẩn lúc hiện dưới làn nước.
Phía đằng xa có một hai anh bộ đội đang câu cá. Hồ thấp hơn đường gần hai mét, đôi chỗ có khoảng đất bằng phẳng, lại nhiều cá nên việc đi câu khá dễ. Trời bỗng đổ mưa phùn, cùng gió thổi hiu hiu làm xao động mặt hô gợn lên từng đợt sóng nhỏ lăn tăn; lại càng tăng thêm nét thi vị, giống như một bức tranh hồ nước hoang sơ nơi núi rừng. Việt bắt gặp khung cảnh này chợt cảm thấy nao nao. Trong lòng trào dâng một nỗi niềm khó tả. Anh cứ ngây ra như phỗng vậy. Mà ba đứa kia chẳng khác gì anh, đứng thẫn thờ ngắm không chớp mắt. Anh bộ đội quát lớn thức tỉnh cả đám:
- Ơ mấy đứa kia, mau ném cỏ trong sọt xuống hồ đi chứ.
- Dạ dạ...
Mỗi thằng ôm một đống cỏ ném mạnh ra giữa sông. Cá thi nhau nổi lên đớp lấy đớp để. Đến khi cỏ trong sọt đã ném hết xuống ao thì anh nọ nói tiếp:
- Được rồi, về thôi, trời sắp mưa to rồi đấy.
- Dạ vâng!
Quả nhiên đúng như anh ấy bảo. Khi mọi người về tới khu nhà ăn thì trời mưa như trút nước. Bây giờ cũng sắp đã tới giờ ăn, Việt tạm gác một vài thắc mắc, cùng ba thằng nhanh chóng quay về phòng để tắm rửa sạch sẽ cho kịp thời gian. Trong phòng ăn, tên Tân hỏi Hiếu:
- Này, ban nãy có đập được quả nào không?
Hiếu lắc đầu:
- Không, đường chỗ đấy trơn lắm, tao mà ra tay lúc đó không khéo đi cùng hắn luôn ấy chứ.
- Tiếc ghê nhỉ.
- Tiếc thì không tiếc, ít ra tao cũng thấy một vài thứ rất hay.
Tên Tân hỏi ngay tắp lự:
- Cái gì thế?
- Là một cái hồ cá... hờ hờ ! Chỉ là một cái hồ cá...
Hai đứa sinh viên kia cũng giống Đình Hiếu, háo hức kể cho đám bạn cùng bàn về hồ cá. Bọn con gái rất thích thú, hỏi liên hồi. Riêng bàn cơm của Việt vì bọn bạn vì bóng bánh đã mệt lả ra nên không quan tâm mà đánh chén tỳ tỳ. Việt cũng hiểu rất rõ chả nhiều lời. Bàn Hằng gần chỗ anh, tâm trạng của họ đang hưng phấn do nghe được câu chuyện mấy bàn bên kia. Hằng quay đầu sang hỏi anh:
- Này Việt, cái hồ nó thực sự đẹp như lời mấy đứa đó kể thật sao?
Việt gật đầu:
- Ừ, đẹp lắm.
- Tiếc nhỉ, nó ở xa khu kí túc xá quá. không đi xem được cái hồ nó ra làm sao.
Việt ngẩng lên cười bảo:
- Đường lên núi khó đi lắm. Các thầy lại không cho mình tự ý lên núi..., để tránh tai nạn ấy mà.
Hằng nói:
- Nhưng mà tớ vẫn muốn thấy cái hồ ấy một lần. Hay ngày nghỉ tụi mình lên đó xem thử đi?
- Không được, các thấy mà biết là ăn phạt đó!
- ...
Đến đây thì Việt cũng chẳng biết nói gì nữa. Con gái đúng là phiền phức. Ừ thì cái hồ nó đẹp thì đẹp đấy nhưng có cần om sòm vậy không, như một cái chợ nhỏ vậy. Anh vùi đầu ăn cho xong bữa rồi về phòng nghỉ cho khỏe.
Còn một vấn đề đang làm anh đau đầu hai ngày nay nữa là chuyện hiểu lầm giữa anh và Thu Ngọc. Hằng vẫn chưa nháy máy lại tình hình của cô ấy cho anh làm anh cứ sốt ruột chờ đợi, đâm ra đầu óc suy nghĩ lung tung. Lúc anh lên giường chuẩn bị đi ngủ thì Hằng nhắn tin đến.
“Ôi, nó cuối cùng cũng đã đến rồi”, anh hồi hộp, mở tin nhắn của Hằng ra đọc. Cô ấy nhắn rằng Ngọc tuy chưa hết giận nhưng cũng không còn trách anh nữa, anh có thể yên tâm được rồi. Anh thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhắn lại câu cám ơn cô ấy rồi cất điện thoại đi ngủ.
Phía đầu bên kia, Hằng có chút ngạc nhiên. Bình thường những nam sinh có được số điện thoại của cô đều nhắn tin vào máy cô tới tấp, Việt thì ngược lại, nhắn một câu cám ơn đơn giản rồi ngừng luôn. Đối với một cô gái có sức hấp dẫn như cô, ít nhiều cảm thấy khác lạ trong lòng.
Hằng nằm trên giường và không sao ngủ được. Cô đoán già đoán non, chả lẽ Việt có vấn đề về giới tính, không có cảm giác nào với phụ nữ? Nếu không sao lại có thể thản nhiên trước một cô gái như cô cơ chứ. Thế là cô bắt đầu chú ý đến những việc thường ngày của anh, từng chút một rồi cô thiếp đi lúc nào không hay. Bấy giờ ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra cô đã bắt đầu dõi theo Việt hơn trước đây rất nhiều.
Mấy bữa sau tên Đình Hiếu không kiếm cớ gây sự với Việt nữa, chắc hắn ta còn e ngại thầy Bách. Tuần đầu tiên trong đợt quốc phòng trôi dần tới cuối trong yên bình. Theo quy định thì vào hai ngày thứ bảy và chủ nhật, sinh viên được cho quay trở về (phòng trọ) của mình, đến đầu tuần sau phải có mặt để học. Phần lớn sinh viên trong đại đội anh đều trở về, ngoại trừ bốn năm người ở lại, trong đó có anh. Về phòng trọ anh cũng không có gì để làm, thôi thì ở lại chuyên tâm luyện võ còn hơn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thấm thoắt Quốc Việt đã học quốc phòng được ba tuần. Trong khoảng thời gian này, Đình Hiếu luôn tìm cách chơi xỏ anh nhưng anh vẫn chẳng gặp vấn đề xấu gì. Thậm chí một vài lần anh chơi ngược lại hắn khiến hắn ta tức đến bể phổi mà không làm gì được.
Vụ việc giữa anh và Thu Ngọc rốt cuộc cũng đã được giải quyết ổn thỏa. Ngọc dường như đã không giận anh nữa. Anh thử bắt chuyện và cô ấy đã đáp lại, dù rằng vẫn còn hơi lạnh lùng. Công lớn nhờ vào những lời khuyên giải của Hằng.
Có một điều đặc biệt nữa là mấy hôm nay ánh mắt Hằng nhìn anh có đôi chút khác lạ mà anh không hiểu. Có thể do anh là nam giới nên không thể hiểu được tâm lý của phụ nữ; hoặc cũng có thể do anh quá chú tâm vào luyện công nên chẳng nhận ra.
Nhắc đến tu luyện võ công thì anh mải mê với việc tập luyện võ thuật, gần như anh không còn thời gian chú ý đến những trò quậy phá linh tinh của đám Đình Hiếu nữa. Anh chuyên tâm học các chiêu thức mới, đồng thời liên tục ôn luỵên các chiêu thức cũ. Ngày nối tiếp ngày trôi qua, võ công của anh cũng ngày một tiến bộ trông thấy, trình độ đã đạt một bước tiến dài. Chân khí trong người anh càng ngày càng mạnh hơn. Ban đầu từ một tia chân khí mong manh, yếu ớt, giờ nó đã phát triển thành luồng chân khí di chuyển trong kinh mạch một cách nhanh chóng. Đây là một điều kỳ lạ, bởi chẳng mấy người ở độ tuổi của anh có sự tiến bộ thần tốc như vậy.
Anh cảm thấy khoẻ khoắn hơn nhiều, thân thể tràn trề sinh lực. Đi đứng nhanh nhẹn hơn hẳn, làm việc nặng gì cũng thấy nhẹ nhàng hơn, ít tốn sức hơn so với trước đây. Kết quả thu được thật đáng ngạc nhiên. Chính vì vậy anh càng quyết tâm luyện thành bộ thần công này.
Hôm nay là ngày thứ sáu của tuần thứ ba, buổi chiều như thường lệ, anh ngồi luyện công ở khoảng đất trống nọ. Trong khi anh đang tập trung tu luyện thì ở cách chỗ anh không xa vang lên hai ba tiếng sột soạt làm anh anh giật mình tỉnh lại. Anh mới bắt đầu luyện, vẫn chưa thể đạt tới cảnh giới ta vật đều quên, chỉ có các cao thủ tuyệt đỉnh mới đạt cảnh giới hình ảnh đi vào mắt mà không thấy, âm vào tai mà không nghe.
“Có tiếng động gì kỳ lạ ở đó thế nhỉ, thú vật à?” Quốc Việt bỗng nghe thấy âm thanh “xoạt xoạt” sau nơi có cây cối rậm rạp che khuất. Anh cho rằng chỉ do mấy con thú nhỏ tạo ra nên định qua bắt chơi cho vui.
Anh nhón chân nhẹ nhàng đi tới, tự nhủ không phải là thứ gì đấy đáng sợ. Anh đi tới trước từng bước một, người hơi cúi thấp, cuối cùng chọn một chỗ ngồi xuống và vén mấy tán cây che trước mặt sang một bên.
Không giống như anh nghĩ, ở phía trước mặt, anh thấy thầy Bách đang tập võ cùng với một thanh niên chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi. Anh ta đứng quan sát thầy Bách đi quyền, hình như là hổ quyền hay long quyền gì đấy. Anh nghĩ thế vì anh trông thấy các ngón tay của thầy co lại tạo thành trảo. Thầy vừa thể hiện vừa nói:
- Cậu phải quan sát cho thật kỹ đoạn tôi sắp thực hiện đây.
Quốc Việt nghĩ thầm: “Thầy Bách đang bận truyền võ cho người thanh niên kia, mình không nên xem, không lịch sự chút nào, hơn nữa bị thầy phát hiện là xong đời.” Anh xoay người lại định bỏ đi.
- Hây!
Thầy Trần Bách đã bắt đầu đánh quyền. Quyền đi dũng mãnh, phát ra tiếng gió vù vù.
Phàm là con người, cái gì càng lạ thì càng muốn biết, càng muốn tìm hiểu. Bản tính tò mò của Quốc Việt bùng lên mãnh liệt, không sao kiềm chế được. Anh bèn lùi lại một chút, và núp mình sau thân cây to cách vị trí thầy Bách một khoảng khá là an toàn, trong lòng tự nhủ: “Thôi, quay lại, thầy và anh lính kia đều đang rất tập trung, không chú ý đến xung quanh, chẳng thể phát hiện ra mình nấp ở đây, dù có nhìn một chút cũng chả sao, đến khi thầy thực hiện xong mình sẽ rời đi ngay lập tức.”
Anh quan sát được một lát thì tỏ ra rất ngạc nhiên. Khoảng cách này đối với thị lực và thính lực của anh thì không thành vấn đề, đứng tại đây nhưng vẫn có thể thấy hết tất cả mọi động tác. Những chiêu thầy Bách đánh quá thật lợi hại. Anh tập võ công bao lâu nay, cũng có một chút kiến thức, trong lòng âm thầm thán phục. Anh nấp phía sau thân cây xem lén, bất giác quên cả việc phải nhanh chóng rời đi.
Thầy Bách đã đi quyền xong, thầy đưa tay lên trán lau mồ hôi, hơi thở thì thì gấp gáp. Anh đứng ở xa không hiểu tại sao mới chỉ thế mà thầy đã mệt, tuổi thầy hình như đâu quá lớn.
Thầy Bách trừng mắt quát người thanh niên.
- Cậu đi lại cho tôi xem, đoạn này tôi đã thực hiện rất nhiều lần rồi, cậu mà còn làm sai nữa thì sẽ biết tay tôi.
- Vâng thưa thủ trưởng.
Người thanh niên trả lời, sau đó anh ta bắt đầu diễn lại những động tác thầy Bách đã làm.
Nhìn anh lính kia đánh quyền, Quốc Việt chép miệng tiếc nuối: “Ái chà! Có nhiều động tác cực kỳ khó, anh ta làm không chuẩn rồi, mà nó khó thật, chả trách thầy lại mệt như thế.” Thầy Trần Bách đứng quan sát anh ta một lúc, lắc đầu, thầy vội ngăn lại:
- Được rồi, được rồi, cậu dừng lại đi, cậu vẫn làm sai quá nhiều.
Quốc Việt cũng lắc đầu ngán ngẩm. Tuy rằng anh từ nhỏ vốn có trí nhớ cực tốt, nhưng chẳng thể nhớ nổi một phần ba, thật không biết đây là loại môn công phu gì mà rắc rối, phức tạp như vậy.
Thầy Bách tìm cách hướng dẫn cho anh lính. Thầy thấy vẻ mặt méo xệch của anh lính thì đi tới đập tay lên vai anh ta, cười nói:
- Không cần phải buồn bực thế, bài quyền Ưng trảo này đâu dễ luyện như cậu nghĩ. Cậu mới bắt đầu tập, lúng túng là đương nhiên. Cái tên thể hiện tính chất của quyền pháp, nhanh nhẹn, mạnh mẽ và hiểm độc. Cậu mới chỉ làm được nhanh, còn uy lực chưa đủ mạnh, độ hiểm độc thì càng không có.
Anh lính hỏi:
- Nhưng mà thủ trưởng, khi nãy em đã làm đúng như trong sách rồi, tại sao em không thể làm tiếp những động tác sau được?
- Hừ, bộ quyền này cậu muốn là luyện thành hả? Phải tốn rất nhiều thời gian lẫn công sức bản thân, nếu đánh sai một lỗi dù nhỏ cũng ảnh hưởng đến các bước tiếp theo, thế khi nãy cậu thực hiện có sai sót nên chưa thể chuyển sang thế sau được, đúng thì làm phải thế này...
Thầy Trần Bách đi tới cầm lấy cổ tay của người thanh niên bẻ gập xuống một chút, kéo khuỷa tay của anh ta hơi co lại.
- Ngón tay cong lại, chân trái thấp xuống nữa.
Thầy Trần Bách đè lên vai người thanh niên, buộc anh ta phải hạ thân người khiến anh ta đau đớn mím môi, tư thế này quả quá khó làm, phải tập đi tập lại thường xuyên thì mới thành. Thầy Trần Bách nghiêm mặt lại, ra lệnh:
- Nào, cậu đứng dậy tập lại động tác đó cho tôi, phải tập thật chính xác, khi nào cậu chưa tập đúng thì vẫn không thể đi tiếp được.
- Vâng thưa thủ trưởng.
Người thanh niên theo thói quen trong quân đội đáp.
Quốc Việt thấy được thái độ hiện tại của thầy Bách thì lo lắng trong lòng: “Nên rời khỏỉ đây thôi, nếu còn nấp đây lâu, chắc chắn sẽ bị phát hiện, lúc đó thì...” Anh bèn nhẹ nhàng xoay người rời đi. Theo suy đoán của anh, chiều nào thầy cũng ra đây, vẫn có thể quay lại đây nữa cơ mà, cơ hội còn nhiều, vội vàng sẽ hỏng việc. Nghĩ thế anh bèn rón rén đi ngược lại chỗ khoảng đất của mình.
Anh vừa ngồi xuống luyện không được bao lâu thì bất chợt có một vật màu trắng đục rớt từ trên trời xuống chân làm anh nhảy vội qua một bên tránh né. Anh tò mò cầm lên xem thử đó là cái gì, tức thì giật bắn mình. Vật đó chính là bản sao chép Ưng Trảo quyền của anh lính kia, không hiểu vì sao mà nó có thể tới chỗ anh được. Một cơn gió mạnh thổi ngang qua lay động cây cối kêu xào xạc. Hóa ra hôm nay trên núi bỗng nhiên có gió lớn thổi, anh lính nọ lại để quyển sách ghi Ưng Trảo quyền trên một hòn đá mà không có vật nặng gì đè lên nên nó bị thổi bay cái vèo. Nó bay mãi rồi không ngờ rơi ngay xuống dưới chân Việt.
Việt hoảng hốt nghĩ rằng khi thầy Bách đi tìm nó, phát hiện anh đang ở sát ngay nơi tập quyền của thầy, hơn nữa quyển sách đặt bên cạnh, rất dễ nghi ngờ anh xem lén, hoảng sợ, anh bèn cất nó dưới một hòn đá, rồi giả vờ đứng dậy chạy bộ vài vòng. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, thầy Bách tới, thầy vẫy anh lại hỏi:
- Việt, vừa nãy gió to quá, thổi bay mất quyển sách của thầy, em có thấy quyển nào không?
Dù trong lòng Quốc Việt rất lo lắng, hơi thở dồn dập nhưng nhờ cái cớ đang chạy nên thầy không để ý. Anh trả lời:
- Dạ không ạ, em tập thể dục nãy giờ ở đây mà không thấy có gì cả ạ.
- Vậy à, quyển sách có thể bay đi đâu được nhỉ.
Thầy khẽ thở dài, cùng lúc đó, anh lính đi tới và lắc đầu nói:
- Dạ em đã tìm khắp nơi rồi nhưng vẫn không thấy nó đâu cả.
Quốc Việt chen vào:
- Thế quyển sách hình dạng ra sao ạ, em giúp thầy tìm nó.
Thầy khoát tay bảo:
- Thôi khỏi tìm nữa cho mất công, chắc gió mạnh quá cuốn nó bay đi đến chỗ nào đấy rồi, thôi, em cứ tiếp tục tập thể dục đi.
Quốc Việt chờ mỗi câu này nên gật đầu ngay tắp lự:
- Vâng ạ! Dạ em chào thầy em đi.
- Ừ!
Anh nhân cơ hội chạy trốn luôn, chạy ra tới chỗ sân bóng thì mấy thằng bạn anh trông thấy anh từ trong phía cây cối rậm rạp ra, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại, tức thì thằng Hùng gọi to:
- Này Việt, mày đang làm gì ở đó mà lén lút vậy hả?
Việt nghe thế giật mình, vội vàng chạy tới, cố tỏ ra bình tĩnh, trả lời thằng bạn:
- Tao vừa đi vệ sinh xong thì đi ra ngoài này, mày kêu la thế làm cái quái gì?
Tức thì Hùng và mấy đứa kia ôm bụng cười lớn đầy khoái trá. Việt vội liếc mắt nhanh về sau lưng, không thấy có thầy đứng lân cận đây thì khẽ thở phào, may mắn thầy không nghe câu hét của thằng bạn. Mấy phút sau, Hùng dứt cơn, vỗ vai anh nói:
- Ha ha ha! Thôi, không cười nữa, giờ mày đá banh với bọn tao cho vui. Đội tao đang thiếu người này, thằng kia nó bỏ cuộc giữa chừng rồi.
Việt nghĩ thầm trong bụng: “giờ thầy vừa bị mất quyển sách, nếu mình còn quanh quẩn gần đấy chắc chắn không tránh khỏi bị thầy nghi ngờ, chi bằng tham gia đá banh cùng bọn thằng Hùng thì hay hơn.” Nghĩ vậy, anh gật đầu đồng ý:
- Mấy đứa mày đứng ở sân đợi tao khởi động chút đã, chưa có gì mà nhảy vào đá ngay thì có ngày chấn thương.
- Ừ, nhanh lên nhá.
Quốc Việt đứng ngoài đường biên làm mấy qua loa động tác rồi nhanh chóng gỡ luôn mấy cục tạ đeo chân ra. Nếu cứ mang trên chân thì lỡ có người khác đá vào ống quyển thì chẳng phải là hại người hạn mình sao. Sau đó, anh để chúng cạnh tảng đá rồi chạy ra sân.
Vì có nhiều người muốn đá nên chia làm ba đội, mỗi đội sáu người. Đội nào để lọt lưới một trái thôi là phải ra để cho đội kia vào thay. Nhóm ba tên Hiếu Trường Tân cũng tham gia, và đội của chúng đang chuẩn bị đá với đội anh. Ánh mắt chúng nhìn anh với vẻ hằn học, xem ra chúng sắp sửa ra chân chặt chém anh đây. “Không biết mình gỡ tạ ra là đúng hay sai nữa?” Việt nghĩ bụng.
Hùng vỗ vai anh và hỏi:
- Mày thường đá ở vị trí nào?
Anh đáp:
- Vị trí nào tao cũng được chơi được, bọn mày còn thiếu vị trí nào tao bù vào đó.
Tiến cười đáp:
- Không thiếu chỗ nào cả, mày thích chơi vị trí nào thì cứ chọn.
Việt ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời:
- Vậy tao đá kiểu tự do, tấn công kiêm luôn phòng thủ. Thế nào?
- Thế cũng được, chỉ sợ mày không có sức thôi.
- Từng đó đã là gì, mày khỏi lo.
- Tốt, đá thôi.
Hùng vỗ tay ra hiệu trận đấu có thể bắt đầu. Hai đội sắp xếp lại đội hình và đưa người lên giao bóng. Người giao bóng đội bên kia là Đình Hiếu, hắn ta đá vị trí tiền đạo.
Đình Hiếu nhận bóng từ cầu thủ kia. Hắn chuyền ngược về cho tiền vệ phía dưới. Từ đó, đội đối phương phát động tấn công. Bóng bật qua bốn người rồi tới chân Đình Hiếu. Có bóng trong chân, Hiếu ỷ mình có kỹ thuật tốt một mình hắn dẫn bóng tới khung thành của đội Việt. Hùng chắn trước mặt hắn. Hắn cười khẩy:
- Muốn ngăn cản tao sao? Đừng hòng!
Hắn đảo chân lách qua Hùng một cách dễ dàng và chạy tiếp tới trước. Đội Việt đã về kịp, chỉ còn mỗi anh còn cách một đoạn khá xa. Hàng thủ dàn ra cản lối Đình Hiếu. Những cầu thủ khác trong đội Đình Hiếu liên tục hối thúc hắn ta:
- Hiếu, mau chuyền về kẻo mất bóng đấy.
Hiếu lắc đầu, nói lớn đáp lại:
- Yên tâm, tao sẽ qua hết.
Sự kiêu ngạo quá mức đó đã khiến hắn trả giả. Tuy Đình Hiếu là tiền đạo giỏi nhưng hắn có thể dắt bóng qua được hết người bên đội anh lá hết cỡ. Toàn đứng chắn trước mặt Hiếu, thọc chân rất nhanh vào giữa hai chân hắn ta đoạt bóng mà không phạm lỗi.
Toàn có bóng rồi tạt ngay sang cánh cho Việt, một được chọc khe tuyệt hảo. Lúc này Việt đứng ở vị trí thuận lợi hơn cả, trước mặt anh là khoảng trống lớn. Hai hậu vệ của đối phương đều lỡ trớn, để Việt sổng, một mình anh chạy băng băng xuống.
Bấy giờ hiệu quả của bao nhiêu ngày tu tập võ thuật mới lộ ra. Hai chân anh rất khỏe nhờ thành quả luyện “võ lực”, như có gắn lò xo ở dưới, lại có thêm chân khí trong người phụ trợ, tốc độ chạy rất nhanh, dần dần bỏ xa hai hậu vệ phía sau.
Khi anh còn cách khung thành tám mét, một mình đối mặt với thủ môn, anh vung chân sút mạnh. Quả bóng bay đi rất mạnh và vụt thẳng... lên trời. Một cú bắn chim cực đẹp. Cả đám há hốc miệng kinh ngạc không tin nổi vào mắt mình. Mấy giây sau thì đội bên kia ôm bụng cười lớn. Đình Hiếu là thằng to mồm nhất. Hắn ta chế giễu anh:
- Ha ha ha! Gần thế mà cũng sút lên trời, đúng là thiên tài.
Còn Hùng và Tiến thì thay nhau than thở:
- Việt ơi là Việt, tao phục mày rồi đấy.
Việt xấu hổ, gãi đầu gãi tai chống chế:
- Tại tao chạy nhanh quá, không kịp khống chế bóng thôi.
Thằng Trường được thể lấn tới:
- Đá dở thì nhận đi cho rồi, còn bày đặt lý do lý trấu.
Việt chẳng thèm đôi co với tên đó làm gì tốn sức. Anh chạy về phần sân của mính. Tỷ số sau cú sút “thần sầu” của anh vẫn là không đều.
Phe bên kia lại có bóng. Họ đá cực giỏi, dâng lên tấn công dồn dập, liên tiếp hai ba lần uy hiếp khung thành phe anh. Cũng may nhờ thủ môn đội anh chơi hay xuất thần, đều cản phá được hết khiến cho đối phương tỏ vẻ hậm hực, chán nản. Phe anh cũng đáp trả bằng một cú sút dội xà ngang của Hùng.
Đến lượt thủ môn của đội kia phát bóng lên. Một thằng tiền đạo đón bóng bằng ngực rất điệu nghệ. Cậu ta nghiêng người sang trái, châm chích nhẹ vào giữa trái bóng vượt qua Vinh. Sau đó cậu ta chuyền sang cho Trường. Đáng tiếc, ý đồ của cậu ta đã bị Việt bắt bài. Bóng còn cách Trường không đầy nửa mét thì Việt cắt ngang. Trường giận quá văng tục. Sau khi đoạt bóng ngay trước mũi Trường, anh lao nhanh về trước. Đình Hiếu cũng nhanh không kém, hắn chạy tới đứng chặn trước mặt anh.
Lần này Hiếu quyết không cho anh sổng xuống như lần trước. Hắn ta hạ thấp thân người, quét chân sang ngang chặn bước tiến của anh. Nghe một tiếng bộp nhỏ, chân hắn đá trúng ống quyển của anh. Chân Việt bấy lâu nay thường xuyên đá vào bao cát, thân cây nên trở nên rắn chắc, cứng cáp hơn trước nhiều. Đình Hiếu đau đớn đến nhăn mặt nhăn mày, chỉ là hắn vẫn không kêu la tiếng nào.
Việt ngầm vận chân khí, mượn trái bóng làm vật trung gian, huých mạnh vai và chân về trước, hất hắn ta ngã chổng kềnh. Đình Hiếu bật dậy gần như ngay lập tức, chỉ là vừa trở dậy thì mặt mày choáng váng do máu lên đầu không kịp nên lại ngã bịch xuống. Hắn ngẩng đầu lên định đứng dậy lần nữa để cản anh thì phát hiện vô ích vì anh đã ở tít đằng xa. Hắn tức tối, miệng lẩm bẩm chửi rủa.
Giống với lúc trước, không ai cản nổi, một mình anh đột phá về phía khung thánh đối phương. Thủ môn đối phương biết được điểm yếu của anh nên nhanh chóng áp sát. Quốc Việt vung chân phải. Anh chàng thủ môn cứ tưởng rắng bổn cũ soạn lại, thủ thế sẵn sàng đỡ bóng. Nào ngờ cú vung chân chỉ lá đòn gió, chân trái mới là thật sự. Chân trái Việt chạm nhẹ vào trái bóng. Bóng được tiếp thêm lực, chợt đổi hướng, lọt qua háng cậu thủ môn. Cậu ta ngớ người, anh chớp thời cơ chạy vọt lên, sút bóng bay vèo về phía cầu môn. Tỷ số là 1 - 0, đội của Đình Hiếu đã bị đưa ra hàng ghé khán giả. Thua trận, Trường hậm hực rời sân, không ngừng lầm bầm:
- Khốn thật, không ngớ hắn có chiêu độc như vậy.
Chính bản thân Việt cũng bất ngờ. Chiêu vừa rồi anh sử dụng là lấy từ một chiêu cước trong bài Ưng quyền của thầy Bách dãy cho anh lính nọ. Lần đầu tiên sử dụng, chính anh không tin mình có thể thành công.
Trận bóng giữa đội anh và đội kia kéo dài rất lâu những bốn mươi lăm phút, nên khi nó kết thúc thì cũng nghỉ luôn, không đá nữa. Anh đợi bọn kia rời đi gần hết rồi anh mới chạy tới lấy hai bộ tạ chân và quyển sách kia rồi mới chạy bộ về.
Về tới phòng, nhân lúc không có ai, anh vội vàng lôi ba lô ra và cất quyển sách vào tận đáy của ba lô. Anh cũng biết rằng, ăn cắp bí mật của người khác nhưng sự si võ đã lấn át lý tính trong đầu anh. Anh nghĩ rằng dẫu sao đây là bản sao chép, thầy vẫn có thể làm cái khác. Thầy sẽ không quan trọng hóa nó lên.
Đến tối...
Mai và mốt là hai ngày cuối tuần, anh định sẽ ở lại để tiếp tục xem thầy Bách dạy võ cho anh lính kia. Anh ham mê võ công quá, cứ chăm chăm vào học nó nên không thể phân biệt việc học lén võ công này là đúng hay sai nữa rồi.
Thấm thoát một ngày nữa lại trôi qua.
Ngày hôm sau (tức là thứ bảy), Quốc Việt mang theo quyển sách võ thuật có được ở trường quân sự chạy ra bờ sông. anh nóng lòng muốn xem bên trong nó ghi cái gì. Trước đó vì lo sợ bị thầy phát hiện nên không dám lấy ra đọc.
Anh thấy có những đường chỉ mảnh màu xanh lam chạy khắp nơi trong hình vẽ người đàn ông trên giấy mà ngạc nhiên nghĩ thầm: “Ái chà! Không ngờ có cả hướng dẫn phần vận kình nữa này, thảo nào nó được thầy xem trọng như vậy.”.
Anh cầm quyển sách lật tới lật lui mà vẫn không tìm thấy phần luyện khí nằm đâu cả, không có thì tập như thế nào đây. Nghĩ một hồi thì anh tự nhủ: “Kệ, bỏ qua nó, luyện quyền trước đã.” Và rồi mỗi buổi chiều, anh đều nấp sau cây xem lén hai thầy trò thầy Bách tập luyện, ghi nhớ hết mọi lời thầy chỉ dẫn cho anh lính, sau đó nhân những lúc không có ai, anh lại đem mấy điều nghe được đó ra tập theo, thế là trong thời gian một ngày rưỡi, anh đã hiểu được Ưng Quyền hai, ba phần.
Đến ngày chủ nhật, anh quyết định trở về phòng trọ. Anh cần mua thêm vài thứ thiết yếu, cả cái tạ để tập cũng cần nâng khối lượng, rồi công cụ hỗ trợ cho luyện võ cũng cần được mua thêm. Chúng đã gần hết rồi. Khi anh về đến phòng thì thấy cửa khóa kín bưng, vậy là Quang Bình không về phòng mà ở trên núi luôn rồi, còn ông anh Thành Nhân đi làm xuyên đêm. May sao anh có đem theo chìa khóa. Anh mở cửa vào phòng và cất kỹ quyển sách nọ vào cùng chỗ với quyển bí kíp Thuần Dương Công. Anh đã đọc đi đọc lại đến mức thuộc nó nằm lòng rồi nên không cần mỗi lần luyện tập là phải dở ra xem nữa. Cất đặt đồ đạc xong xuôi đâu đó rồi, anh lại trở ra đường mua những thứ đã định sẵn từ trước.
Anh đi lững thững trên đường. Tiếng ống pô nổ, tiếng còi kêu liên hồi cộng ầm ĩ với đám bụi bay mù và mùi khói xả từ các loại xe khiến anh có chút ngột ngạt. Anh đã nhập vào nhịp sống thành phố đã hai tháng tháng rồi nhưng đôi khi vẫn cảm thấy không quen, thậm chí là khó chịu.
- Cướp! Cướp! Ai bắt giùm tôi tên cướp với!
Anh đang đi bỗng nghe tiếng hét từ sau lưng vọng tới tiếng la hét của một cô gái. Anh quay lại thì thấy một tên thanh niên mũ trùm kín đầu, mặc áo màu xanh, hai tay ôm túi gì đấy đang chạy rất nhanh hướng về phía hắn, hẳn là cô gái đã bị tên này giật đồ. Giờ đang là buổi trưa, chả trách tên trộm cả gan ăn cướp giữa ban ngày.
Quốc Việt vốn đang buồn bực trong lòng thì nghe được âm thanh không mấy hay ho đó, không khỏi nhíu mày. Anh bèn đứng lại xem, lại thấy gã đó chạy hướng về phía mình. Gã rút ra một con dao găn sáng loáng, miệng văng tục hăm dọa:
- Mau tránh ra thằng nhóc con, nếu không muốn chết thì mau tránh ra.
Quốc Việt biết điều tránh sang một bên tỏ ý nhường đường. Tới khi gã đó chạy ngang qua anh, chợt anh giơ chân trái vào giữa hai chân gã ta khều một phát làm gã ngã sấp mặt xuống đất. Con dao và cái túi tuột khỏi tay, Quốc Việt nhanh chóng đá văng chúng ra hai nơi. Tên cướp chồm dậy ngay lập tức, quay lại tức giận vung tay đấm thẳng vào anh, đồng thời quát lớn:
- Thằng ranh con, mày dám chơi ông hả!
Quốc Việt né sang bên rồi trả lại má phải của gã một cú trời giáng. Gã đó loạng choạng lùi lại, khoé miệng đã chảy máu. Một chú răng tiền vệ đã ra đi không trở lại. Thời gian luyện tập vừa qua, võ công Việt tập luyện có sự tiến bộ rất khá, sức lực của cú đấm đã mạnh hơn trước nhiều. Tên cướp ăn phải đấm tóe đom đóm, tức tối quát lớn:
- M* mày, chết đi.
Gã nhắt con dao găm dưới đất lên đâm tới bụng Quốc Việt. Quốc Việt phản ứng rất nhanh tránh được. Gã kia chiếm được lợi thế, đâm liền mấy cái nữa, đáng tiếc anh đều né được.
- Dám múa dao hả.
Anh chụp lấy cổ tay cầm dao của tên cướp, sau đó đấm mạnh vào má trái của hắn cho cân. Hàm răng trên xuất hiện lỗ hổng mới. Nhân lúc đối phương vẫn còn choáng váng, anh đạp vào bụng hắn làm hắn ngã lăn quay ra. Hắn ta nằm ôm bụng quằn quại rên rỉ. Anh cũng không đánh thêm nữa, chỉ nói:
- Thằng khốn! Dám dọa giết tao, chết đi. Cái gì! Còn dám lườm tao hả! Muốn ăn đòn nữa phải không! Cút!
- Thằng ch* chết, mày liệu hồn, chuyện này chưa xong đâu, tao sẽ nhớ ngày hôm nay.
Hết lời hắn dông thẳng, Quốc Việt nói vọng theo:
- Tao nhớ mặt kém lắm, đến lúc đấy mày nhớ quay lại nhắc tao.
Gã kia đã ở xa, miệng lẩm bẩm gì đấy anh không rõ lắm, nhưng chắc chắn chẳng tốt đẹp gì.
Anh cầm cái túi lên và hô lớn:
- Ai vừa bị cướp đồ lại nhận đây?
Anh hỏi mấy lần thì có tiếng cô gái đáp lại. Cô ấy hớt hơ hớt hải chạy tới nói:
- Chị là người vừa bị cướp đấy. Em cho chị xin lại.
Cô gái khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, hơi thở dồn dập vì mệt mỏi sau khi chạy một đoạn đường dài. Quốc Việt quan sát vẻ mặt của cô gái rồi hỏi:
- Đồ vừa bị cướp của chị trông như thế nào?
Anh đã giấu cái túi sau lưng. Cô gái dù bực bội nhưng cũng hiểu ý của anh là gì. Cô hít sâu một hơi lấy lại sức, rồi trả lời:
- Đó là cái túi màu hồng phấn, hiệu Gucci, bên trong có ví tiền, giấy tờ tuỳ thân, chìa khóa và một điện thoại di động Samsung Galaxy S4.
Việt thấy cô gái có thể miêu tả một cách chính xác cái túi và cả đồ bên trong nữa, xác định đây chính là chủ nhân thực sự, anh đưa túi ra:
- Của chị đây, chị thông cảm, em phải xác minh đúng chủ mới đưa.
Cô gái gật đầu:
- Không sao, chị hiểu mà.
- Chị kiểm tra xem có bị thiếu gì không?
- Ừ! Xem nào! Không thiếu gì cả em à. Cám ơn em nhiều lắm.
Nói xong Quốc Việt xoay người bỏ đi luôn. Cô gái chỉ kịp gọi: “này em...” thì anh ở xa tít rồi. Cô ấy cười cười, nghĩ thầm cậu bé đó tốt thật.
Nếu anh nghe được lời khen, chắc hẳn sẽ ôm bụng cười lớn. Nếu không phải tên trộm đó dùng dao dọa thì anh đã lơ cho hắn qua rồi, đằng này... Anh bây giờ đang tiếc nuối may cho thằng cướp đó, anh đang đeo tạ nặng dưới chân, không thì hắn ta đã ăn thêm mấy đạp nữa rồi. Nhưng dù gì đập được một thằng, tâm lý bức bối trong người cũng xả ra hết, anh quên luôn việc tốt vừa làm, lại tiếp tục đi tìm tiệm thuốc bắc để mua các nguyên liệu để tổng hợp những loại thuốc bổ trợ ghi trong bí kíp. Có một vài vị thuốc thuộc vào hàng hiếm nên anh phải mất thời gian khá lâu mới thu thập đầy đủ chúng.
Sau khi đã mua xong hết các thứ cần thiết, anh đem về phòng trọ nhét chúng dưới gầm giường, sau đó chạy ra biển luyện tập. Anh chạy bộ dọc theo bờ biển. Bãi cát trắng giờ đã không thể gây khó khăn cho anh được nữa. Trái ngược với buổi đầu tiên bước đi nhọc nhắn; dấu chân để lại trên cát nay chỉ sâu chưa tới một phân. Anh tiến bộ một cách thần tốc, làm được những điều mà anh chưa bao giờ dám nghĩ tới trước đây.
Xong việc luyện công rồi, anh tiếp tục mua vật dụng để tăng cường độ luyện tập. Khi anh quay trở về phòng trọ thì thấy Thành Nhân đã ở phòng. Bất chợt Việt có cảm giác anh ta giống như ma quỷ vậy, thoắt ẩn thoắt hiện. Anh không biết anh ta làm công việc gì mà lịch làm việc quái dị như thế. Thành Nhân bắt gặp anh đi vào phòng thì hỏi:
- Chú mày về khi nào thế?
Việt hỏi lại:
- Sao anh biết em về?
- Thế cái xách túi nằm trên giường không phải của chú mày hả?
- A! Của em, ông anh tinh mắt thật!
- Sao chú mày không đợi hết đợt quốc phòng về luôn mà về vào cái tuần sắp kết thúc?
Việt cười cười:
- Em về để mua mấy thứ mang lên trên đấy.
Anh thả túi vác trên vai xuống đất đánh rầm một cái, hiển nhiên đồ trong đấy chẳng nhẹ chút nào. Thành Nhân liếc mắt nhìn cái túi rồi nhìn tiếp dưới chân anh và nói:
- Về mua thêm tạ hả?
“Ông này là thầy bói hay sao mà đoán giỏi thế?” Việt ngạc nhiên:
- Sao anh biết?
- Trước anh đã từng làm như chú bây rồi, còn lạ gì nữa chứ.
- Thảo nào!
Việt ngồi xuống giường bắt đầu dọn dẹp đồ đạc để quay trở lên núi. Thành Nhân thấy thế, lắc đầu ngán ngẩm:
- Chú mày toàn làm kiểu ngược đời, thứ bảy hôm qua không về lại chọn chủ nhật.
- Em cũng muốn về lắm, nhưng vì bận một số việc nên sáng nay mới bắt xe về phòng.
- Chú mày đi gi luôn hả?
- Dạ không, khoảng sáu giờ tối em mới chạy lên.
Nhân chỉ vào mấy cái bọc của Việt dưới gầm giường hỏi:
- A, cái gì thế? Hơi giống cây khô.
- Mấy vị thuốc ấy mà. Em bị nóng gan, nên sắc thuốc uống chữa bệnh đấy mà.
Nhân ngạc nhiên, hỏi tiếp:
- Ồ thế chú mày định sắc thuốc giờ luôn à?
Việt ngẩn tò te, đáp lại:
- Dạ vâng, mua về không sắc ngay thì em sợ không kịp.
- Này, thật ra chú mày có biết sắc thuốc không đấy? Một lần sắc thuốc tốn thời gian rất lâu, ít nhất cũng khoảng một tiếng đồng hồ.
- Cái này em biết mà.
Anh ta bật cười:
- Ha ha ha! Chú xem thử mấy giờ rồi.
Việt liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay mới tá hỏa đã sáu giờ kém hai mươi rồi, giờ mà sắc thuốc chắc chắn sẽ đến trường quân sự trễ. Anh thở dài, vừa nhét túi nguyên liệu vào vali sắt vừa nói:
- Chết thật, em quên tính thời gian, thôi đành cất tạm nó vào đây vậy, tuần sau về sắc thuốc, bỏ một tuần thuốc chắc không có vấn đề gì đâu.
- Chú mày bảo quản cho cẩn thận, đừng gây ảnh hưởng cho anh em trong phòng là được.
- Dạ vâng, em sẽ lưu ý.
Việt sau khi cất đặt xong xuôi thì vào phòng vệ sinh mở nước tắm để còn quay lại trường quân sự. Anh phải lên đấy trước bảy giờ vì lúc đó sẽ họp đại đội điểm quân số như mọi ngày khác.
Tuần thứ tư của đợt quốc phòng lại bắt đầu...
Mấy ngày cuối cùng còn lại ở đây, ngoại trừ giờ học thì hoàn toàn rãnh rỗi, anh gia tăng cường độ tập luyện lẫn không ngừng tu tập nội lực. Cứ thế, Thuần Dương Công mỗi lúc một tiến bộ, cho tới khi đợt quân sự kết thúc, anh đã tiến một bước rất dài. Chẳng qua, nói thì đơn giản thế chứ khi làm mới biết khó nhường nào. Mục tiêu vượt qua tầng thứ nhất xem ra còn khá lâu mới đạt được.
Ngoài ra, theo như lệ thường, vào cuối mỗi khóa quốc phòng, trường quân sự đều tổ chức bắn đạn thật và biễu diễn văn nghệ.
Về chuyện bắn đạn thật, mỗi đại đội sẽ phải cử ra một sinh viên có thành tích bắn đạt thật tốt nhất để thi đua với những sinh viên của các đại đội khác. Điểm của thành viên đại đội sàn sàn nhau nên đứa nào cũng hồi hộp và háo hức chờ đợi thầy chọn người đi bắn. Cảm giác được cầm súng thật bắn đạn thật không thể diễn tả bằng lời được. Cuối cùng thằng Tiến đã được thầy chọn làm người đại diện cho lớp. Mấy nam sinh còn lại đều chép miệng tiếc nuối. Riêng Việt thì anh chả quan tâm, không phải do kết quả trong kỳ thi bắn súng trường điện tử không tốt mà do... bắn quá kém.
Đến ngày thi, tất cả khóa tập trung ra trường súng, sinh viên được chọn bắn đạn thật từ từ tiến ra bãi theo sự hướng dẫn của các thầy. Sau đó chia họ thành từng tốp năm người thay phiên nhau lên bắn. Một người được bắn ba phát. Sau tiếng hô mạnh mẽ, dứt khoát của thầy phát khẩu lệnh, tiếng súng đanh thép vang lên đồng loạt. Một vài cô gái sợ hãi nhắm mắt, bịt tai lại.
Tốp này xong, tốp kia lên. Viên đạn xẹt qua đường núi đất vàng xuyên thấu bia cách đó cả trăm mét. Bụi và khói súng bay mù mịt.
Chẳng biết do súng gặp vấn đề hay Tiến run quá mà bắn ba phát, phát nào cũng về “mo”. Lúc Tiến đi xuống, bạn bè trong lớp cười vang khiến cậu ta xấu hổ, chả nói năng gì được. Cười không hẳn là mỉa mai mà phần lớn cười khoái chí khi thấy cậu ta bắn trật lất thôi.
Chuyện đạn thật kết thúc thì đến chuyện thứ hai, văn nghệ tập thể chia tay khóa học. Từng đại đội phải tìm một bài biểu diễn tập thể trước trường xem như lễ chia tay. Đây đúng là đã làm khó cho tên Đình Hiếu. Hắn ta chả biết nghĩ ra làm cái gì cho tốt, cuối cùng sau hồi lâu suy đi tính lại, quyết định biểu diễn bài quyền tập thể cho xong. Khi ý kiến này được đưa ra, lập tức nhận được sự đồng ý của hầu hết cả lớp, đặc biệt là nam sinh. Thằng nào cũng lười, nhắc đến luyện tập văn nghệ để trình diễn là chân tay uể oải, chán nản, mà bài quyền đấy luôn tập vào sáng sớm, thuộc lòng cả rồi nên đều vỗ tay ủng hộ rào rào. Đại đội chỉ mất một ngày để duyệt, à, còn thiếu, tập cả những bài hát quân đội mà vẫn thường hát khi một khóa quốc phòng kết thúc nữa chứ.
Sáng sớm, mới năm rưỡi, toàn bộ sinh viên của khóa học quốc phòng đã phải tập trung trước khán đài. Từng đại đội lên biểu diễn, buồn cười là toàn bộ các đại đội đều múa quyền. Lãnh đạo nhà trường quân sự đứng trên khán đài xem và chấm điểm. Cuối cùng hiệu trưởng tuyên bố đợt quân sự kết thúc thành công tốt đẹp.
...
Quốc Việt về phòng trọ thì trời đã chuyển sang buổi chiều. Anh đi vào phòng, cười lớn:
- Há há há! Cuối cùng cũng đã trở về với căn phòng quen thuộc của mình, há há há, vui quá.
Thành Nhân nhân cơ hội dội cho anh một gáo nước lạnh toát:
- Chú mày cười cái gì mà cười, chú mày học quốc phòng, hai anh em tao ở nhà vui vẻ hơn đấy. Giờ chú mày về anh lại thấy chán rồi.
Anh thật hết chỗ nói, cười khan một tiếng xem như chào hai người rồi đến chỗ của hắn. Quang Bình đang chơi game nén cười nói:
- Này ông anh, tối nay làm bữa nhậu mừng thằng Việt trở về an toàn.
Thành Nhân làm ra vẻ giống như chưa từng nói ra câu vừa nãy, gật đầu đồng ý với đề nghị của Thắng:
- Ok, dù sao thằng Việt với chúng ta ở chung với nhau lâu rồi, phải làm cái gì đó chứ.
Việt bất chợt chen vào:
- Thế mới đúng, cứ định như thế đi, ông anh là bậc trên, ông anh hãy đãi hai thằng em này một chầu bia là chuyện nên làm.
Thành Nhân bật cười:
- Ha ha ha, anh thật bó tay với chú mày, khá đấy, chú mày chớp cơ hội tốt lắm, rất được.
Anh cũng cười theo, nhân lúc này phải đòi lại chút lợi ích.
- À mà ông anh, có một điều thằng em này rất thắc mắc, ông anh đi làm bên ngoài giàu có thế, tại sao không thuê nhà ở riêng cho sướng mà lại chấp nhận với điều kiện sinh hoạt như thế này?
Quang Bình tự nhiên hỏi Thành Nhân một câu không liên quan gì cả. Thành Nhân nhún vai trả lời:
- Vì anh thích thôi và cũng để phù hợp với công việc anh đang làm ấy mà.
Việt há hốc miệng kinh ngạc hỏi:
- Hả, có cả loại công việc kiểu thế nữa sao?
- Sao lại không có, chú em chưa đi làm nên không biết đấy thôi. Anh cũng không rảnh tán nhảm với hai chú nữa, anh còn việc phải làm.
Nói xong Thành Nhân quay sang laptop của mình gõ liên tục lên bàn phím, tốc độ đánh cực kỳ nhanh. Quốc Việt và Quang Bình khi mới tới, bắt gặp kỹ năng sử dụng máy tính cực đỉnh của Thành Nhân, làm cho hai người đều khiếp sợ, cả hai còn tưởng anh ta là một hacker siêu cấp, còn đến bây giờ thì đã quen quá rồi. Những ngón nghề máy tính tuyệt đỉnh mà Việt biết đều học được từ anh ta.
Việt cũng không chú ý nữa, anh lo cất dọn đồ đạc từ ba lô ra,đồng thời dọn dẹp lại giường và bàn học của mình. Việt thấy Thành Nhân và Quang Bình cũng đều đang cắm cúi lo làm việc riêng nên anh chủ động đi mua cơm hộp về cả ba cùng ăn. Ba người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả đến tận khuya mới ngủ. Đêm ấy Việt ngủ rất ngon, có lẽ một tháng tập quốc phòng cùng với những ngày tập luỵên khắc nghiệt cũng khiến anh mệt mỏi.
Ngày hôm sau, Việt quay trở lại lịch học của trường. Bọn Đình Hiếu vì tức giận mấy vụ việc ở trường quân sự nên bọn chúng bàn nhau tìm kế hại anh. Hơn nữa, lúc trong lớp, anh lại ngồi gần Hằng để cám ơn cô vì cô đã giúp anh giảng hòa với Thu Ngọc. Tên Trường thấy hai người cười đùa với nhau thì vô cùng tức tối. Tâm trạng của hắn ta đang rất nóng nảy. Hắn nói với hai thằng bạn:
- Hiếu, chúng ta bữa nào đấy chặn đường đánh thằng khốn đó một trận chứ nhỉ? Hắn bố láo quá!
Đình Hiếu nói:
- Mày nóng nảy quá, chẳng qua rất hợp ý tao, tao cũng nhịn không nổi hắn nữa rồi.
Tên Trường nghe Hiếu đồng ý, tức thì hai mắt sáng rực, cướp lời:
- Thế thì ngày mai hoặc ngày mốt đánh hắn luôn.
Đình Hiếu lắc đầu:
- Không, đừng sốt ruột, hai tuần nữa là thi, cứ nhằm ngày nào đấy có môn thi thì đánh hắn cho khỏi thi luôn.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ nham hiểm. Tên Tân chen miệng vào:
- Cứ chọn môn thi nào nhiều chỉ nhất mà đánh, thế mới đã tay.
Hiếu cũng đồng ý:
- Đúng thế, vừa cho hắn một bài học nhớ đời vừa khiến hắn phải học lại, một mũi tên trúng hai đích.
Nói xong cả ba thằng cùng cười phá lên, nghĩ tới thảm cảnh của Việt, trong lòng bọn chúng cực kỳ sảng khoái.
Quốc Việt không hề biết rằng tai họa sắp giáng xuống đầu mình.