Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
“Judom Lankars?”
“Phải, Judom Lankars. Cựu Mạo hiểm gia, được biết tới với cái tên Impact King (Chấn đế).”
Nó chỉ là một tên hiệu, nhưng Hiiro cau mày khi nghe.
“Nghe chẳng khác nào tên học sinh trung học bị chuuni (ảo tưởng, trẻ trâu) tự xưng…”
“Học sinh trung học?”
“Thôi, quên đi.”
“Cũng được? Nhưng hãy nhớ tên ông ta. Thật lãng phí khi ông ta lại là một Humas.”
“Ô hô, cũng chẳng mong gì từ một kẻ đã đánh mất status lẫn địa vị.”
“Ta đã nói là ông ta không có như thế! Ông ấy cũng từng cưu mang ta một lần, dù đã lâu lắm rồi.”
Arnold co đôi mắt lại hồi tưởng.
“Mà, tôi chẳng quan tâm tới ông ta, nhưng cứ thế này thì tôi không qua được cái điểm kiểm soát kia được à?”
“Phải, sẽ mất kha khá thời gian để nhóc vượt qua đó đấy.”
Hiiro trầm ngâm suy nghĩ nên làm gì. Với chừng nấy thời gian thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó, nhưng đã mất một tuần ở thủ đô rồi nên cần nhiều hơn thế. Và dĩ nhiên là cậu không đủ kiên nhẫn ngồi đợi.
“Này.”
“Hử?”
“Điểm kiểm soát đặt trước cây cầu lớn đúng không?”
“Phải, cây cầu duy nhất nối hai địa phận loài người và người thú. Dĩ nhiên là vượt qua biển không phải là điều không thể, nhưng…”
“Nhưng nó không phải cách hay? Tôi đang tính đến phương án đó nếu không còn cách nào khác.”
“Và còn làm bằng cách nào nữa kìa? Biển nối giữa hai vùng đất thực sự chảy rất siết và có cả xoáy nước. Chưa nói đến nguy cơ gặp quái. Ta nghe do địa thế đặc thù như thế nên việc vượt qua bằng thuyền là không thể.”
(Mình không thể qua bình thường do không có thị thực. Còn cách vượt sông cũng đầy nan giải. Chờ đã, nếu dùng Ma ngôn… Không, như thế dễ không may có kẻ phát giác. A, phải rồi, mình có thể sao chép Thị thực bằng từ “Chép”… Nhưng thế thì tầm thường quá nên không vui. Suýt quên, sao không nhân cơ hội thử thí nghiệm đó nhỉ. Đúng lúc lắm. Đi bên trái không được thì đi bên phải, người đời đã dạy mà. Kekeke…)
Hiiro cười như mới nghĩ ra điều gì đó. Nhưng hai người kia ngạc nhiên khi thấy thế, họ đoán rằng cậu lại giở trò gì đó nữa cũng nên.
***
Ngày tiếp theo, bọn họ leo lên chiếc đồi gần điểm kiểm soát.
“Này, nhóc thực sự sẽ làm nó à?”
Arnold nhìn hồ nghi, làm Hiiro phát bực.
“Cứ làm theo những gì tôi nói là được.”
Muir bồn chồn nhìn hai người họ.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
Nói xong, Hiiro viết chữ “nhẹ” lên ngực cậu với Ma ngôn. Cậu hơi gặp khó khăn khi viết nó, nhưng cậu không dùng đến Không khắc tự bởi sẽ gây tốn nhiều ma lực hơn. Sau khi cậu hoạt động nó và đếm đến 40 trong đầu.
“Mọi thứ thế là xong.”
“Vậy à. Ồ, cậu thực sự nhẹ hẳn!”
Theo vóc người Hiiro, cậu tầm khoảng 60 cân, nhưng giờ cậu chẳng được bao kí. Arnold sẽ ném cậu như một cây thương.
“N-Nhóc có chắc chứ?”
“Nhanh lên coi. Tôi đã nói là nó chỉ có tác dụng trong một phút nên giờ chỉ còn lại 20 giây thôi!”
“Thích thì chiều!”
Arnold vận hết sức và…
“GAAAAAA!”
“Úi!”
Hiiro nheo mắt vì áp suất không khí và rời khỏi mặt đất với tốc độ cao, cảm giác y như viên đạn bắn khỏi nòng.
(Ồ ~ Tầm nhìn đẹp phết.)
Trong tâm cậu thán phục trước cảnh quang tuyệt vời này. Tác dụng của “nhẹ” biến mất và cậu mất dần gia tốc. Vì cậu dừng ở giữa không trung nên cậu viết một từ vào không khí. Bây giờ là từ “Bay”. Cậu nhằm vào sau lưng và kích hoạt nó, bởi cậu hình dung ra cảnh bay tự do như con vật có cánh.
Dĩ nhiên là cậu đã kiểm tra có thể bay được hay không bằng cách viết vào gan bàn tay trước đây. Thay đổi duy nhất là viết trực tiếp vào sau lưng.
(Hừm, “cánh”… có lẽ lần tới mình nên thử nếu nó có thể mọc.)
Cậu khá hứng thú khi kiếm được thêm thử thách mới. Nó thể hiện phần trẻ con của cậu. Tác dụng của “bay” rất rõ ràng.
(Ồ, mình có thể bay ~ Nhưng chậm quá. Đi còn nhanh hơn.)
Cậu tưởng tượng ra mình bay nhanh hơn nhưng tốc độ vẫn không đổi. Vâng, cái này không trở ngại đến kế hoạch của cậu, nên chẳng vấn đề gì.
Chậm rãi bay cao lên bầu trời, cậu bay chéo qua điểm kiểm soát. Với độ cao này, cậu chẳng khác một con chim nhỏ khi nhìn từ dưới đất.
Nhưng một phút đã qua và tác dụng biến mất. Cậu muốn viết “bay” lần nữa, nhưng đó là điều không thể,
(Có vẻ không thể dùng liên tục hai lần cùng một từ.)
Viết cùng một từ liên tiếp là không thể. Cậu đã biết từ thử nghiệm từ trước nên chẳng có gì phải xoắn.
(Vậy thì dùng cái này vậy!)
Cậu viết “nổi”. Và thế, cậu dừng rơi và dừng ngay giữa không trung.
Lơ lưng giữa trong không khí đúng là cảm giác khó tả.
“Hừm, được mấy ai được ngắm thế gian từ độ cao này chứ?”
Từ trên cao, Edea thật đẹp. Cậu có thể thấy vùng đất xanh lá, biển xanh dương và những rặng núi cao chót vót. Một cái nhìn cho cậu thực sự thấy Người mẹ Thiên nhiên.
(Giờ thì mình chỉ cần lập lại “bay” và “nổi” thôi mà.)
Với ý nghĩ đó, cậu thỏa con mắt trong khi chờ “nổi” hết hạn.
***
Trong khi đó, Arnold và Muir đang ở điểm kiểm soát.
“Bác ơi, anh Hiiro sẽ ổn chứ?”
“Ai biết. Nhưng ta chưa thấy ai khinh xuất như hắn cả.”
Hiiro đã giải thích kế hoạch cho hai người: Đầu tiên là cậu sẽ giảm sức nặng cơ thể bằng từ “nhẹ”. Sau đó cậu sẽ để 30 giây trôi qua. Lý do cho việc chững lại này là cậu chỉ có thể hoạt động từ tiếp theo sau khi một phút của khả năng tạm thời từ trước hết tác dụng. Trong trường hợp xấu nhất là cậu sẽ đâm sầm xuống đất trong khoảng một phút sau khi bị ném.
Do đó cậu đã để Arnold ném mình ở giây thứ 40. Chỉ còn lại 20 giây trong khi cậu di chuyển theo quán tính lên trên. Và đó là những gì Arnold có thể làm với sức mạnh của một Gabranth.
Bước tiếp theo, cậu sẽ bay trên không trung bằng “bay”. Dĩ nhiên là họ có hỏi cậu vì sao không dùng nó ngay từ đầu, nhưng cậu không thể dùng liên tục cùng một từ và nguy cơ cao là bị ai đó phát hiện khi cậu mất hết gia tốc. Dĩ nhiên nguy cơ có người thấy cậu sau khi Arnold ném cũng cao không kém, nhưng người đó chắc chắn bản thân hoa mắt vì tốc độ phóng của Hiiro.
Bước cuối trong kế hoạch là dùng đảo hai từ “bay” và “nổi” rồi tìm chỗ vắng để tiếp đất.
Họ có hỏi cậu là sao không dùng cách đơn giản hơn mà Hiiro đã nghĩ tới trước đó là sao chép lại thị thực bằng từ “chép”.
Tuy nhiên, Hiiro luôn muốn thử bay như thế và đang có cơ hội tốt nên cậu thử luôn.
“Nói thật là ta cũng chẳng hiểu nó là thiên tài hay là thằng ngốc nữa.”
“Ahaha…”
“Thêm nữa, hắn đúng là một tên khốn.”
Arnold chỉ có thể cười nhạt. Nhưng thật không hiểu sao mà gã tin rằng Hiiro thực sự có thể làm được.
Điểm kiểm tra có một mái vòm khổng lồ bằng kim loại. Trước khi đi vào trong đó, lính canh sẽ kiểm tra thị thực từng người một.
“Được rồi, nhóc có thể đi.”
Muir được cho vào trước, Arnold theo sau.
Trong mái vòm chứa đầy cửa hàng. Vài cái tạm bợ của mấy kẻ bán hàng rong, mấy cái khác thường trực thì đặt ở kia. Khi tiến xa hơn, có một cánh cửa, đủ để một người lớn đi qua, được bảo vệ bởi hai lính canh ở hai bên.
(Nghiêm ngặt như xưa. Tất cả để rà soát lượng người qua lại)
Nghĩ vậy, gã tiến đến chỗ lính canh cùng với Muir.
Một vòng ma pháp được đặt ngay trước đám lính canh. Vòng đó sáng lên màu xanh dương khi Humas đứng lên đó, xanh lá là Gabranth, và đỏ là Evila và vàng là tộc khác.
Sự phân biệt đối xử với tộc Pheom? Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu gã, nhưng cho đến nay không một ai trong tộc đó có thể đi qua điểm kiểm soát. Và ngay từ đầu, họ cũng hiếm khi ló dạng. Nghe đâu là chưa có Humas nào thấy thậm chí một người trong số họ.
Do đó nên Pheom bị xếp vào nhóm những tộc khác.
“Về nhà à. Đi đi!”
Theo lời lính canh, Arnold và Muir đi qua cửa ra, đặt chân lên vùng đất của họ.
“Oa~ Cây cầu thật dài ~”
Như Muir đã nói, một cây cầu dài hoành tráng trải dài trước mắt họ, việc cô bé ngạc nhiên cũng dễ hiểu.
“Đi thôi, Muir.”
“Vâng.”
“Không biết tên nhóc ra sao rồi?!”
“Cháu cũng muốn biết ~”
Dĩ nhiên là hai người đang nói tới Hiiro. Cậu ta không trong tầm nhìn nên họ đoán là cậu đang ở cuối chiếc cầu và bắt đầu đi về phía trước.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
Hiiro nhìn con Red Boar lần nữa.
Để có thể chiến đấu với quái rank S thì đòi hỏi phải là Mạo hiểm gia từ cấp S trở lên. Nếu không thì thực sự rất nguy hiểm. Tuy nhiên lần đầu thấy một con quái độc nhất nên khiến Hiiro trở nên phấn khích.
“Lão già, ông rank bao nhiêu?”
“Ta á? Rank C.”
“Hừm, ông cũng khá cao đó.”
“Thế còn nhóc?”
“Tôi nghĩ là E… à không, giờ là D rồi.”
Lần cuối cậu kiểm tra Guild Card thì nó đã chuyển sang rank D. Dường như cứ đánh nhiều quái thì sẽ tự động lên rank.
“C và D à… nhìn kiểu gì cũng chẳng si nhê với một con cấp S.”
“Vậy sao?”
Không như Arnold, Hiiro không có gì là sợ hãi. Tuy nhiên, cậu vẫn cảm thấy sát khí từ con quái.
“Ch-úng ta phải chạy thôi. Ta phải lo cho Muir nữa.”
“Tại sao phải làm thế chứ? Chỉ cần hạ nó là xong mà.”
“Đừng có mà nói hão nữa! Rank S mạnh hơn nhóc tưở-”
Không để Arnold nói hết câu, con Red Boar đã bắt đầu tấn công. Nó nhanh hơn mọi quái mà họ từng thấy trước đây. Ngay khoảnh khắc, Hiiro đá vào ngực Arnold, đẩy gã tránh khỏi đòn của con quái.
“Oa! Chết tiệt! Nó nhanh quá!”
Arnold kêu ca, nhưng Hiiro thì ngược lại.
(Tuyệt vời. Vậy ra đây là rank S.)
Con Red Boar trở lại thế tấn công. Sát khí nó bốc lên dữ dội. Hơn thế, sau khi họ tránh được đòn đột kích, nó đã xô đổ cả một hàng cây mà không một chút thương tích.
(Da và răng của nó có vẻ khá cứng. Nếu mà đối đầu trực tiếp thì HP mình về 0 là cái chắc.)
Nếu đây là game thì cậu có thể sống dậy nhưng đây là đời thật nên nếu bị thổi bay như thế có thể chỉ có nước chết. Hiiro quắc mắt, tự hỏi trường hợp đó có áp dụng được vào thế giới này hay không. Mà dù thế nào, cậu không muốn bị đau đâu.
“Oi oi, chạy mau Hiiro! Muir nữa!”
Muir lắc đầu sợ hãi, ti hí nhìn trộm từ nơi lẩn trốn sau những rặng cây.
Con Red Boar lại đối mặt với họ lần nữa.
“Rồi, tôi sẽ xử con này.”
“Đ-đừng có mà ngốc thế! Nhóc không thể đánh bại con quái đó đâu!”
“Im đi. Với tôi, chẳng có gì là không thể.”
“Trời ạ! Nhóc lấy đâu cái tự tin chết người đó hả! Coi chừng, nó đến đó!”
Arnold nhảy lên tránh, nhưng Hiiro không thèm di chuyển.
“Đồ- ngốc! Tránh đi!”
Mặt đất rung lên, những chiếc gai nhọn như gai xương rồng đâm ra từ mặt đất xiên qua con Red Boar… hay là không.
“Cái!?”
Những cái gai bị gãy ngay tắp lự khi chạm vào da con quái. Nhưng đòn tấn công không mảy may suy giảm.
“Chết tiệt.”
Hiiro bổ nhào xuống đất tránh được đòn tấn công, tuy nhiên cậu giận dữ vì đòn tấn công của cậu không có tác dụng. Cậu nhảy tránh muộn một giây nên cánh tay trái chạm phải con Red Boar. Chấn động nhẹ thôi cũng khiến cơ thể cậu xoay vòng, đổ nhào ra đất.
“Gừ-!?”
Cơ thể cậu đau đớn.
“Hiiro!”
Arnold lên tiếng gọi, nhưng cậu không có thời gian để trả lời. Mặc cơn đau, cậu ngay lập tức đứng lên. Tuy rằng cậu không thể đứng vững.
“Chết tiệt… Đòn thấm đấy, quái vật.”
Cậu lườm con quái.
(Hoàn hảo, mình đang có từ muốn thử. Giờ thử nghiệm với con quái này nào.)
Hiiro tập trung ma lực vào ngón tay và bắt đầu viết chữ. Khó có thể di chuyển ngón tay, không hiểu sao nhưng nó làm cậu mất nhiều thời gian để viết. Trong khoảng đó thì con quái bắt đầu đòn tấn công tiếp theo. Nó tách rời chiếc ranh năng và phi thẳng vào Hiiro.
(Nó làm được trò đó nữa sao!?)
Hiiro may mắn tránh được những chiếc răng nanh, nhưng con quái Boar cùng lúc lao vào cậu lần nữa. Nó không để cậu chút rảnh rỗi để có thể viết.
Đột nhiên, Arnold đâm sầm người vào sườn con quái. Con Boar khụy chân xuống không ngã nhưng đòn tấn công cũng bị dừng lại.
“Thế nào con! Mày thấy chứ? Sức mạnh của ngài Arnold ta đây-”
Con mắt Red Boar sáng lên đầy nguy hiểm và nhìn giận dữ về phía Arnold.
“À, ừm, à thì là…”
Trong khi Arnold kìm chân con quái, Hiiro vội viết nốt từ.
(Chết tiệt! Di chuyển đi, cái ngón tay này!)
Nhưng những ngón tay cậu run run và không thể viết được. Nó làm cho cậu càng trở nên tức tối. trong khi đó, con quái quay sang đâm Arnold.
“Uaaa!”
Gã nhảy sang bên tránh. Nhưng những chiếc răng nanh đeo bám gã. Arnold dùng chiếc đao to bổ chảng để đỡ lại, nhưng chấn động cũng đủ thổi bay gã.
“Gư A!.. Đúng như ta nghĩ… nó quá mạ…”
Arnold tỏ ra đau đớn, trong khi lườm nhìn con quái không một vết thương.
(Chỉ một tí… tí nữa thôi… Xong rồi!)
Cậu đã hoàn tất con chữ, và giờ việc cậu phải làm là bắn nó về phía con quái. Nhưng khoảng cách với mục tiêu là quá xa. Với khoảng này, xác suất cao sẽ bị trượt.
“Lão già!”
“G-Gì nữa! Cuối cùng nhóc cũng quyết định rút lui hả?”
“Ông ngáng đường quá, tránh ra!”
“Hả?!”
Hiiro cần con Red Boar nhắm vào mình cậu nên giờ Arnold là vật cản.
“Nhóc nói gì vậy!”
“Đừng lo, ông chỉ cần đi ra núp với con nấm lùn là được. Còn lại cứ để cho tôi.”
“…Cứ như ta có thể- Oái!”
Những chiếc răng nanh lại tấn công, gã phải nhảy tránh chúng. Arnold trông mặt Hiiro, thấy cậu thực sự hạ quyết tâm. Nghĩ rằng tên nhóc có kế hoạch gì đó nên Arnold nghe theo Hiiro và tránh ra.
“Giờ thì lại đây, con quái ngu đần nhà ngươi. Lao thẳng vào ta coi.”
Như nghe thấy lời khích bác của Hiiro, Red Boar giậm chân, giận dữ đối mặt với cậu. Với cái giậm cuối cùng, nó lao vào Hiiro với tốc độ điên cuồng.
Hiiro chỉ tay về phía con quái, và làm thế như chuẩn bị bóp cò súng.
(Bằng!)
Con quái giật mình trong giây lát khi ngôn từ lao vào nó, nhưng nó vẫn tự tin lao vào không thèm tránh. Và thế là con chữ chạm trực tiếp vào con quái và….
RẦM!
Như thể mọi sức lực bị rút khỏi cơ thể nó, con Red Boar đổ xầm xuống đất. Với gia tốc còn lại mà cơ thể con quái theo quán tính trượt trên đất một đoạn khá xa.
(Tốt, nó có tác dụng.)
Nhìn thấy vậy, cả Arnold lẫn Muir từ từ rời khỏi chỗ ẩn nấp và đi đến chỗ Hiiro.
“O-oi, Hiiro. Nhóc đã làm cái quái gì vậy?”
“À? Chỉ là cho nó đi ngủ thôi.”
“Ngủ?! L-Làm sao mà… a, lại cái ma thuật ăn gian của nhà ngươi.”
“Phải rồi.”
Arnold để ý có gì đó là lạ. Thường thì những lúc này, Hiiro phải tỏ ra thái độ ngạo mạn, nhưng giờ cậu như kẻ thất thần.
Hiiro quay lại nhìn con Boar đang chìm trong giấc ngủ.
(Mình làm cho nó ngủ. nhưng nó khiến mình mất khá nhiều thời gian.)
Không như bình thường, nó tốn đến 30 giây để viết ra con chữ.
(Phải chăng khi mình cố dùng ma thuật để thay đổi trạng thái của đối tượng đã gây ra <<Phản nguyền>> ? Thay đổi trạng thái của sự sống khác ngoài bản thân dường như sẽ gây ra tác động này. Chỉ mới từ [Ngủ (眠)] thôi đã gây ảnh hưởng thế này. Thế thì từ [Tử (死)] còn gây ra gì nữa?....)
Chỉ mới nghĩ thôi mà cậu lạnh hết xương sống.
(Không, miễn là mình tưởng tượng từ [Tử (死)] trong đầu, mình sẽ không bị <<Phản nguyền>>. Thậm chí đối với từ [Ngủ (眠)], đó không phải là <<Phản nguyền>>, dường như nó chỉ gây trở ngại khi viết. Có vẻ vài từ cần đòi hỏi chút yêu cầu. Không biết những từ khác nhau có đòi hỏi những điều kiện khác nhau.)
Phải, <<Phản nguyền>>.là điều đem lại thảm họa cho bản thân người sử dụng. Nhưng lần này, chỉ có tốc độ giảm xuống, nó không như <<Phản nguyền>>.
([Kim] và [Cứng] chỉ có tác dụng một vùng 4 tấm tatami (6.61 m2). Dù cho mình tưởng tượng thế nào thì diện tích vẫn chỉ giới hạn như vậy. Luôn luôn có giới hạn. Và mỗi từ có những giới hạn riêng. Đó là tất cả mà mình tạm thời có thể biết. Và giờ thì…)
Hiiro bước lên con Red Boar đang nằm ngủ. Tác dụng chỉ kéo 1 phút, nên nó sẽ dậy sớm.
“Tao phải lấy mạng mày ngay bây giờ.”
Cậu cố đâm thanh Piercer xuyên cái cơ thể con quái nhưng nó quá cứng. Đúng là quái rank S.
“Hự!!”
Cậu dùng hết sức bình sinh, và cuối cùng thanh kiếm cũng xuyên qua lớp da. Con Red Boar co giật dữ dội và rồi vong mạng.
Biiiiiiiiii. Âm thanh lâu rồi cậu không nghe dội trong đầu cậu. Hiiro kiểm tra status.
Hiiro Okamura
Lv 33
HP: 102/610
MP: 123/1290
EXP: 33089
NEXT: 4210
ATX: 216 (278)
DEF: 165 (180)
AGL: 301 (303)
HIT: 164 (172)
INT: 267 (271)
≪Thuộc tính ma thuật≫ Không
≪Ma pháp≫ Ma ngôn (Đã mở khóa: Nhất tự - Không khắc tự - Song khắc tự)
≪Danh hiệu≫ Vô tội ngoại nhân – Du hành giới – Ngôn linh pháp sư – Thức tỉnh nhân – Đồ tể (Ripper) – Tưởng tượng gia – Độc nhất sát thủ – Phàm ăn tục tử – Tại lộ vi hành.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
Sau cuộc chiến, MP của Hiiro gần chạm đáy. Nhưng nó xứng với thành quả đạt được. Kinh nghiệm đả bại quái cấp S đưa cậu lên liền 4 level.
HP của cậu cũng xuống đáng kể. Chỉ một chạm nhẹ thôi mà đẩy sinh lực của Hiiro xuống hơn nửa.
Vài cái danh hiệu và kĩ năng đã được thêm vào status của Hiiro. Cậu nhanh chóng mở cái kĩ năng <<Song khắc tự>>
<<Song khắc tự>> Tốn 50 MP
Bạn có thể viết nhiều hơn một từ. Viết một từ khác trong khi từ trước vẫn đang hoạt động mà không làm ảnh hưởng đến tác dụng của từ trước đó. Ngoài ra, bạn có thể liên tiếp dùng một từ, làm tăng tác động của từ đó lên.
Hiiro nở nụ cười ranh ma. Cậu nhận ra rằng mình không phải mất công đợi 40s trước khi viết thêm từ mới.
Viết liên tục một từ cũng mang đầy lợi ích. Kĩ năng này sẽ rất hữu dụng cho mỗi lần vượt biên. Hiiro có thể viết liên tục [Bay] thay vì luân phiên hai từ [Bay] và [Nổi]
Tuy nhiên, về cái khả dụng tăng tác động thì…
“Nhóc đang kiểm tra status đó hả?”
Arnold cắt mạch suy nghĩ của Hiiro.
“Vậy nhóc lên được mấy level?”
“Ông tăng level à?”
“Không, ta không có. Chỉ là hơi hiếu kì thôi.”
“Ông á? Ông muốn biết lượng kinh nghiệm nhận được khi hạ con quái đó á?”
“Ta chỉ xem thử coi lượng kinh nghiệm ta có thể nhận nếu lập nhóm khi diệt được quái cấp S.”
Hiểu rồi. Ta có thể lập nhóm tại các Guild. Nếu ta chiến với quái thì các thành viên trong nhóm sẽ nhận được lượng kinh nghiệm như nhau. Tuy nhiên là cậu và Arnold lại nhận được số kinh nghiệm khác nhau do họ vẫn chưa lập nhóm.
“À, nếu mà cậu muốn thì chúng ta đã có thể lập nhóm ở Surge rồi, Hiiro.”
“Em và bác đang là thành viên cùng một nhóm!”
“Hiiro, level của nhóc giờ là bao nhiêu?”
“Ông nói trước đi.”
“Sao ta phải…? Ta 35.”
“Chết tiệt!”
“….Gì thế? Chờ đã, ngươi nói gì?”
“…”
“Vậy level của nhóc là bao nhiêu?”
Cậu hơi ức vì level của mình vẫn thấp hơn của Arnold một chút.
“Nhân tiện, của Muir là 13”
“Vâng!”
“Thế của nhóc?”
“…33”
“Tuyệt thật! Nhưng chờ đã, đó là level trước hay sau khi ngươi hạ con quái cấp S đó vậy?”
“Trước khi hạ con Red Boar thì chỉ mới 29.”
“Không biết có tên mất trí nào trên thế gian này ngoài ngươi có thể chiến được một con unique (độc nhất)… và hạ nó với cái level dưới 30 kia chứ.”
“Này, dâm tặc. Ông vừa nói gì?”
“Ta không dâm tặc! Con quái đó level phải trên 50! Ngươi mới chỉ tầm nửa của nó. Không thể nói được gì luôn.”
“Thế đừng có nói nữa!”
Hiiro nghĩ một hồi. Có vẻ đây là trường hợp dị thường nếu cậu là một mạo hiểm gia bình thường. Tuy nhiên, ở cái thế giới này, có stats (chỉ số) cao không có nghĩa đã nắm được chiến thắng.
HP của Hiiro đúng là bị thiệt hại nặng nề khi bị con Red Boar nó thổi bay. Nhưng với Ma ngôn thì cậu đã đánh bại được nó.
Ma thuật độc nhất áp đảo đến lố bịch.
Không có nó thì cách tốt nhất là phải chạy như Arnold đã nói. Bình thường mà đấu với con heo rừng tại level đó thì đúng là thiển cận.
“Chúng ta nên lấy vài bộ phận của con Red Boar để đi lĩnh thưởng ở Guild.”
“Nhóc muốn phần nào?”
“Như bình thường thôi…”
“…Hiểu rồi.”
Arold gật đầu và bắt đầu lượm các bộ phận của con quái. Răng nanh của Red Boar dường như đã bạc màu, nhưng nó chắc vẫn có đặc điểm riêng biệt của một con quái unique.
“Nhưng bất ngờ thật… khi đối mặt với một con quái Unique ở vùng này.”
“Nó khác thường lắm sao?”
“Có lẽ… bởi thường thì chúng rất hiếm. Ta đi vòng quanh thế giới này đã thấy con nào đâu.”
“Hiểu rồi. Ông còn đi nhiều nơi hơn những mạo hiểm gia bình thường mà còn chưa bao giờ thấy một con Unique.”
Nếu họ mà không hạ con quái rank S kia thì sẽ còn nhiều thương vong. Sẽ có nhiều mạo hiểm gia bị con quái giết chết.
“Tuy nhiên, giờ nó bị hạ rồi, ta sợ là những con quái trong rừng giờ sẽ xuất hiện.”
“Có lẽ vậy.”
Kể từ khi cả nhóm vào rừng, họ chưa chạm trán một con quái nào. Con Red Boar chắc hẳn là nguyên nhân khiến lũ chúng nó lẩn đi mất.
“Mà coi như ta gặp may. Có vẻ sẽ chẳng có con quái nào tấn công ta sớm đâu.”
Trong khi Arnold vừa duỗi tay ra thì những con quái như đang chờ xuất hiện.
“Đùa nhau à…”
Arnold nghĩ nó không thể xảy ra nhưng cuối cùng giả thuyết của gã sai hoàn toàn.
“Này ông già, tôi mệt rồi nên ông xử chúng hộ nhé.”
“Gì cơ? Giúp ta với chứ!”
“Chúng đâu phải hàng unique nên không có chuyện ông bị thịt đâu… nên cố lên nhé.”
“Giúp ta với!”
“Rồi, cứ để Muir cho tôi, phần còn lại cho ông hết.”
“Khôngggg! Giúp ta!”
“Ồn quá. Chỉ cần diệt hết chúng là được mà.”
“Được rồi, thịt hoặc bị thịt.”
Arnold nhảy vào giữa đám quái.
(Hừ, không may gã chết thật thì sao nhỉ?)
Muir bẽn lẽn nhìn cậu như thể mong đợi điều gì đó.
“Ổn mà, ta sẽ hồi sức cho ông ta nếu ông ta sống sót qua được đám đó.”
Sau khi Hiiro nói vậy, Muir ngồi xuống gốc cây mà cô bé nãy dựa vào.
“Muir, nhóc mệt à?”
“Vâng, nhưng em vẫn có thể thức. Em có thể giúp bác nếu bác ấy cần.”
Muir nói trong khi khoanh cánh tay. Cô bé nghĩ rằng mình nên hồi phục hoàn toàn để có thể giúp Arnold, do đó cô quyết định ngồi nghỉ.
Muir không hề chợp mắt theo dõi Arnold đang liều mạng chiến đấu trong khi ngày chậm rãi trôi đi.
Cuối cùng Arnold quay lại chỗ Hiiro và Muir đang nghỉ ngơi.
“Mệt bở hơi.”
“Bác làm tốt lắm!”
“Nụ cười ấy làm ta cảm giác khỏe hẳn ra!”
Nụ cười của Muir làm gã có chút thoải mái. Arnold ném ánh nhìn về Hiiro đang chìm trong giấc ngủ.
“Tên nhóc này. Trong khi ta cật lực chiến đấu thì ngươi không thèm canh chừng Muir mà nằm ngủ ngon lành thế à!?”
Arnold nắm chặt tay, răng đánh ken két, Hiiro đáp trả.
“Tôi đã phải xử con unique nên giờ mệt lắm.”
“Không… nói như nó oai hùng lắm ấy… tên trơ tráo kia!”
“Hehehe, thì sao.”
Arnold ngồi xuống cạnh bên Muir và Hiiro. Hoàng hôn buông xuống những hàng cây, choàng lấy họ như tấm chăn.
“Hiiro, thực ra thì nhóc là ai vậy?”
“Ý ông là sao?”
“Với phép thuật độc nhất, ngươi thực sự mạnh hơn nhiều người. Cái thái độ hợm hĩnh… à thôi bỏ qua đi. Ngươi du hành một mình, và còn muốn đến địa phận của người thú.”
“Mà,… sau cùng tôi chỉ muốn đến địa phận người thú thôi.”
“Phải. Nhưng một mạo hiểm gia chẳng bao giờ đi xa đến vậy như ngươi đâu. Ngay cả cuộc chiến với Red Boar vừa nãy, đó chẳng khác nào tự sát.”
“Đó là…”
Muir cũng đồng ý với Arnold và gật đầu.
“Với lại ở level 33 mà kĩ năng vật lý của ngươi thực sự vượt trội. Còn tính cách của ngươi…”
“Hehehe. Tính cách thì chẳng có liên quan.”
“Đây là lần đầu ta thấy tên khốn như ngươi. Ta thậm chí còn chưa thấy kẻ nào như ngươi dù trong tộc người thú.”
“Rồi, tôi chẳng hứng thú.”
“Ngươi hạ thấp tất cả, ta sợ ngươi có ngày sẽ dính vào rắc rối.”
“Mặc kệ tôi.”
Arnold nhìn Muir, khuôn mặt tỏ vẻ bối rối.
“Muir, em vẫn sợ loài người?”
*{đoạn này đang tỏ lòng nên sẽ thay đổi xưng hô, và chắc về sau sẽ giữ thế này}
“Phải, nhưng…”
“Còn tôi thì sao?”
“Về Hiiro… không đến nỗi.”
“Ta cũng nghĩ Hiiro không phải người xấu.”, Arnold xen vào. “Hắn khác hoàn toàn với những con người mà ta từng gặp trước đây.”
“Haha, vậy sao?”
“Buồn thay, hắn dường như là hiện thân của quỷ dữ. Cách hắn nhìn Muir thật đáng ghê tởm.”
Muir cười dù rằng cô biết nhận dạng về Evila.
“Muir có thể cười như thế, ta cũng ấm lòng.”
“Bác…”
“Cháu nên tin tưởng ta hơn là tên đó. Ta sẽ làm mọi thứ để cháu có thể được an toàn.”
“…Không, dù thế cháu phải mạnh mẽ hơn. Cháu muốn như bác và những người thú khác khi cháu lớn lên.”
“Muir…”
Trong khi Arnold và Muir nhìn nhau, Arnold nhẹ nhàng xoa đầu cô bé. Muir tỏ ra hạnh phúc.
Hiiro hơi mở con mắt. Sau khi thấy hai người kia như vậy, cậu nhắm mắt và từ từ rơi vào giấc ngủ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
“Nào, nhanh lên!”
Hiiro chậm chạp thức dậy và bắt đầu bước đi. Arnold lườm cậu với nửa con mắt.
“…Nếu ngươi đã hồi phục thì ta chắc sẽ ổn thôi. Nhanh lên đi, chúng ta đang phải chờ ngươi nè!”
“Fufu, đi nào!”
Với sự hối thúc của Muir, cả nhóm tiến về phía trước.
Sau một hồi thì họ đến được cổng rừng.
“Ôi, cuối cùng!”
Arnold rảo bước nhanh hơn. Sau khi qua được khu rừng, cả ba đến một vùng rộng lớn đầy hoa.
“Uwa~”
Muir nhìn lặng thinh, như thể cô bé trở nên câm nín. Cơn gió nhẹ đung đưa những cánh hoa. Một quang cảnh lung linh.
“Đây là Vườn Doggam.”
“Ở đây được trồng bởi Bearnts à?”
“Phải, chúng đẹp, phải không? Hương thơm cũng thật tuyệt vời.”
Mùi thơm ngọt ngào đến mức làm nước dãi ai đó lây lất trong không khí. Những giống hoa khác nhau ở đây mang một lượng lớn mật hoa đầy thơm ngon.
“Và ngay sau đây, ta sẽ tới được ngôi làng của Bearnt, Doggam!”
Đi qua cánh đồng, họ có thể nhìn thấy ngôi làng. Ngôi làng khá nhỏ, như thể muốn giấu mình khỏi thế giới này.
Khi họ bước vào ngôi làng, Hiiro và hai người kia có thể nhìn thấy những người Bearnt đang tụ tập thành đám đông ở vùng trống. Họ cố xem chuyện gì đang xảy ra.
“Chuyện gì thế?”
“Ế? O-ồ! Lâu không gặp, Arnold!”
“Yo, Max! mày vẫn phì lủ như xưa!”
Hai người quàng vai bá cổ chào hỏi nhau.
“Hửm? Arnold… Tai của mày…”
“A? Haha, à ùm.”
Arnold tỏ ra phiền lòng nhưng nhanh chóng phục hồi, lấy lại phong thái hớn hở.
“Giới thiệu hai người. Đây là một Bearnt, tên Max. Chúng ta từng chén chú chén anh lần trước khi ta đi qua ngôi làng này.”
Arnold quay sang Hiiro và Muir, giới thiệu người đàn ông. Max cười có chút thoáng buồn.
“Max, để tao giới thiệu hai đứa này với mày.”
Gã quay lại nói với Max.
“Cô bé này là thiên thần bé nhỏ, là đóa hoa dễ thương của tao, Muir Castrea!”
Dù gã nói với giọng rất quả quyết, song ai cũng nhìn gã với cái nhìn trống rỗng. Còn Muir thì đỏ ra mặt.
“Đ-Đừng có mà đem cháu ra đùa!”
Cô bé nhanh chóng cúi đầu. Khi cô bé làm vậy, những người khác có thể thấy một nụ cười.
“Rồi ~ và còn cái người kia thì trông thế nào thì y thế ấy. Tên khốn mang tên Hiiro.”
Cách đối xử của gã khác nhau hoàn toàn, nhưng Hiiro chẳng thèm quan tâm.
“Chào mừng hai đứa đã đến đây! Tên ta là Max!”
Hắn ta trông khá tròn người. không, phải nói là hắn quá khổ.
(Hắn giống heo nhân hơn là người gấu.)
Hiiro nghĩ vài điều khá bất nhã, Arnold hỏi Max chuyện gì mà mọi người quây lại thế.
Và mặt mày Max trở nên nghiêm túc.
“A, sự thật là có ai đó trông thấy một con quái Unique trong rừng. Nên giờ mọi người đang nghĩ cách đối phó.”
Arnold nhìn như có vẻ muốn nói gì đó.
“Dù chúng tôi cố làm gì thì nó cũng là quái rank S. Làng không đủ sức để chống chọi được.”
“R-Rank S? U-ừm, Max…?”
“Gì cơ?”
“C-cái con quái Unique đó có phải là… Red Boar không?”
“Phải, sao mày biết hay vậy. Chính xác rồi đó!”
(“Hơn cả biết ấy chứ, bọn tao chạm mặt nó và tên khốn kia đã xử nó rồi.”) Arnold muốn hét lên trong tim.
“À mà bọn mày đi từ đâu đến vậy? Đừng có bảo là đi qua khu rừng đó nhé? Nếu đúng thì bọn mày gặp hên rồi. Nếu chẳng may chạm mặt nó thì giờ chắc mấy người lên ngắm gà khỏa thân rồi.”
“À, đúng là có thứ lên ngắm gà rồi…”
“Là sao cơ?”
Arnold thở dài và bắt đầu kể sự thật.
“HỂ Ể Ể Ể!? CẬU GÍT CON QUÁI UNIQUE RỒI ẤY HẢ?!”
*{thằng cha sốc nên líu lưỡi nhé}
Không chỉ có Max mà toàn bộ những người quanh đó đều đeo sự ngạc nhiên trên mặt.
“À-ừ. Nhưng kẻ giết nó là tên khốn kia kìa. Bằng chứng này.”
Và gã mang ra cái răng nanh của con quái để làm chứng. Đám đông trở nên hưng phấn.
“Chuyện-chuyện-chuyện gì đã xảy ra, Arnold? Cậu ta là ai vậy? Một mạo hiểm gia cấp SSS à?”
“Kh-ông… hắn chỉ là tên rank D quèn thôi…”
“HỂ Ể Ể!?”
Max mồm rộng đến mang tai, nhìn Hiiro.
“Tên này thực sự hạ được con quái đó sao? Tên lùn với con mắt ác quỷ này ấy á?”
Max chỉ tay về phía Hiiro. Hiiro túm lấy nó.
Và bẻ…
“DỪNGGGGG LẠI!!”
“Tôi ghét kẻ nào dám chỉ tay vào tôi.”
Cả đám trở nên im lặng. Thời gian như dừng lại ở ngôi làng. Arnold thở dài.
“Tôi nói thật đó, mọi người. Dù không thể kể chi tiết nhưng con quái Unique đã bị hạ rồi, và kẻ hạ nó chính là thằng nhóc này, nên giờ ngôi làng không còn gặp nguy hiểm nữa. Chỉ có vậy thôi!”
Hiiro tỏ ra chút cảm kích. Nếu Arnold cố giải thích về cái ma thuật dị biệt của cậu chắc cậu sẽ xử gã mất. Nhưng có vẻ Arnold tôn trọng sự riêng tư của Hiiro. Vậy nên sự cảm kích của cậu đối với gã tăng lên chút.
Sự nguy hiểm đối với làng giờ đã biến mất. Con quái sẽ không bao giờ đến được làng cũng như sẽ chẳng có tai họa nào sẽ đổ xuống. Hiiro đã giết con Red Boar nên trở thành tâm điểm sự chú ý.
Cảm giác ban đầu khá khó chịu, nhưng dân làng làm những món khá ngon thiết đãi cậu nên Hiiro quyết định cho qua.
***
“Nhưng không ngờ mày vẫn ổn đấy, Arnold.”
Max nhìn với chén sake vừa nói.
“Về gì cơ?”
“Tao có nghe đồn là có kẻ giống mày bị loài người biến thành nô lệ nên cứ nghĩ rằng… Tai của mày, bọn chúng làm vậy với mày à?”
“… Ừm.”
Đôi tai kiên quyết của Arnold đã in sâu trong trí nhớ của Max giờ không còn có thể thấy được nữa. và hắn nhớ những lời đồn về những người thú bị biến thành nô lệ.
“Chắc mày gặp nhiều gian truân lắm. Loài người toàn làm những thứ khủng khiếp.”
Max không thể hiện rõ ràng sự giận dữ nhưng lời nói mang đầy âm điệu hăm dọa. Arnold có chút vui vì người bạn mình nổi giận vì gã.
“Phải, tao cũng chẳng muốn quay lại những ngày ấy. Nhưng giờ tao có được cuộc sống khá nhàn nhã, Max ạ.”
“Arnold…”
“Giờ tao có thể làm những thứ tao muốn. Trở thành đầu bếp và thậm chí có một đứa con gái.”
“Ồ, phải nhỉ, mà mày có con khi nào vậy?”
Arnold đưa mắt nhìn Max đang hớn hở.
“Đừng có nhầm. Con bé dù là con tao nhưng chúng tao không có quan hệ máu mủ.”
“Vậy sao?”
“Phải, một người bạn đã tin tưởng giao con bé cho tao.”
Arnold nhìn về phía xa xôi, còn Max tợp hết chén rượu. Hắn thở dài.
“Đời mày đúng là gian truân.”
“Ừ… nhiều thứ đã xảy ra.”
Cả hai im lặng hồi lâu.
“Vậy tên nhóc kia là gì? Nó có vẻ cũng là một người thú cùng tộc với con bé.”
Arnold hơi rụt lại. Căn bản là Hiiro đang dùng ma thuật để cải trang. Và kết quả là mái tóc bạc như của Muir.
“Ừm… cái đó thì! Hắn là anh trai của Muir!”
“Vậy sao? Hèn gì chúng giống nhau đến thế!”
(Kiểu này tên Hiiro chắc sẽ đập mình mất…)
Nhìn thấy cái viễn cảnh tối tăm của mình, Arnold bắt đầu thấy không khí trở nên lạnh hơn.
“Nhưng thằng nhóc đúng là kinh khủng. Tao chưa từng nghe có ai đó tự mình hạ một con Red Boar trước đây.”
“P-hải, thằng nhóc có chút kì lạ.”
(‘Theo nhiều cách’) Arnold nghĩ vậy.
“Thôi không phiền mày nữa. Bọn mày là cứu nhân của làng này nên cứ tự nhiên nhàn nhã đi.”
“Cảm ơn, Max.”
***
“Này, nhóc lùn. Không được kén cá chọn canh.”
Hiiro đang giữ món ăn như đậu xanh mà Muir dường như đang cố tránh ăn.
Dù cậu đã giơ tay đưa cho nhưng mắt Muir có vẻ như còn chống đối. Nó ánh lên như muốn nói: ”Em thực sự phải ăn sao?”. Ở chiều ngược lại, mắt Hiiro như đáp trả: “Không ăn cũng bắt phải ăn.”. Và cậu dúi thức ăn vào mồm cô bé.
(Cảm giác kinh khủng đã biến mất?)
Như có thể đọc ý nghĩ của Muir, Hiiro bắt đầu nói.
“Lý do mà em ghét ăn nó có thể là do cấu tạo hoặc mùi của nó. Em chỉ cần không nhận ra chúng là được. Vị thịt sẽ át mùi của nó còn rau sẽ che đi hình dáng của nó. Chúng sẽ giúp em vượt qua sự ghét ăn đậu của em.”
“T-Tuyệt vời. Anh như bác ấy.”
Hiiro hơi gí đầu Muir
“Nyu!?”
“Ai giống lão già đó chứ?”
Hiiro cau mày nhồi đám thức ăn vào mồm. Muir xoa đầu, tự hỏi chính xác thì toàn bộ thức ăn đó đi đâu trong cái cơ thể mảnh mai của cậu chứ.
(Nếu mình có một anh trai… chắc cũng như thế này chăng?)
Cô bé cảm thấy ấm áp nơi vùng ngực. Cô chưa từng có suy nghĩ như vậy trước đây, nhưng mái tóc hiện tại của Hiiro làm cô bé có những ý nghĩ như vậy.
Arnold quan sát hai đứa, và lườm Hiiro như thể gã muốn bắn nát sọ cậu ra.
Nhưng những người gấu quanh đó đơn giản nhầm lẫn mà nghĩ rằng “Anh em ruột thịt có khác”. Sự lo âu của Arnold là vô ích.
***
Sau đó, cả bản làng tiếp tục ăn, một đám vũ nữ trong bộ đồ hở hang đi ra. Dường như là họ sẽ nhảy điệu nhảy dân gian.
Một người mang theo trống đi ra. Hắn ta đánh theo nhịp, những vũ công bắt đầu nhảy theo.
“Woa~ ! Họ thật là xinh đẹp ~ và nhảy thuần thục làm sao ~”
Muir nắm tay lại với nhau và ngưỡng mộ. Nhưng với Hiiro thì mấy món ăn hứng thú cậu hơn. Sau khi nhồi đầy mồm, cậu liếc lên đám vũ công.
(Ồ, vậy ra người gấu cũng có người mảnh mai thế à.)
Và lẫn nữa cậu nghĩ những điều khiếm nhã trước khi đưa mắt trở lại đống thức ăn. Nhưng Muir có vẻ rất say mê nó, còn Arnold cứ như bị quyến rũ theo.
“A~ Thật không đúng đắn!”
Muir cảm giác người cha của cô đang đưa ánh mắt dâm đãng của mình lên mọi cô gái. Cô thấy xấu hổ.
“Kìm chế bản thân đi!”
Cô hướng tới Arnold. Hiiro tiếp tục chiến đấu với thức ăn, trong khi nhìn lên bầu trời đêm. Một ngôi sao bay qua, cậu nghĩ “Thật yên bình!”.
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
“… Hờ”
Đã bao tiếng thở dài từ lúc đó? Người đàn ông ấy là Vale Kimble. Anh ta đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng nghỉ cho lính đặt trên khu đất huấn luyện. Đầu anh gục xuống.
“Anh Vale đang lo lắng điều gì vậy?”
Lo lắng, Aoyama Taishi hỏi những người bạn của mình, Suzumiya Chika, Minamoto Shuri và Akamori Shinobu. Cả ba chỉ biết nghiêng đầu.
“Dường như dạo gần đây, sắc thái ấy không như bình thường.”
“Từ khi nào vậy nhỉ?”
Chika hỏi. Người trả lời là Shinobu.
“Kể từ lúc Vale trở về sau khi đến Guild.”
“Nếu không nhầm thì anh ta bảo có một người đáng tin cậy mà ảnh cần thỉnh cầu giúp đỡ.”
Shuri thêm thông tin.
“Và sau đó thì… thành ra như vậy.”
“Chính xác thì đã có chuyện gì?”
Chika hỏi trong khi lau mồ hôi trên trán. Cả nhóm vừa luyện tập với các binh lính xong. Đặc biệt là Chika tập rất chăm nên mồ hôi nhễ nhại.
“Ta nên làm gì? Hỏi anh ấy chứ?”
“Có lẽ, nhưng giờ khó bắt chuyện với ảnh lắm.”
Không khí như bị trì trệ. Đây không phải lúc để họ có thể trò chuyện cùng anh ta.
Sau khi họ quan sát một hồi, thì một cô gái với bộ đồ hồng bước vào phòng. Đó là đệ nhất công chúa của Thủ phủ hoàng gia Victorias, Lilith van Strauss Arclaim.
Cô hướng tối chỗ bốn người với nụ cười trên môi.
“Các vị Anh hùng đã vất vả rồi!”
“Lilith, người còn có trăm công ngàn việc quốc gia đại sự vất vả hơn nhiều.”
Taishi hồi đáp lại cô công chúa.
“Ê, ừm, có chuyện gì sao?”
“Sao chàng lại cứng nhắc thế, Taishi-sama!”
“Đ-Đó là…”
Taishi bồn chồn, đưa mắt khắp căn phòng.
“Không phải chàng đã hứa rồi sao!? Chàng chỉ cần gọi em là Lilith thôi. Vậy nên đừng có câu nệ như thế nữa. Em nghĩ là Taishi-sama hiểu rồi chứ!”
Cô lại gần với đôi má phồng lên.
“R-Rõ rồi! Vậy nên đừng lại gần quá, Lilith!”
“A, em mạn- phép quá!”
Lilith bối rối, cô bước cách Taishi ra. Mặt cô đỏ như gấc.
“K-Không phải thế đâu, ta không phải ghét nó hay gì đâu. Haha.”
Taishi e thẹn cúi đầu.
Taishi đột nhiên cảm giác đè nặng lên chân.
“Oi, Chika! Cậu làm gì vậy?!”
Chika đang giẫm chân của Taishi với hết sức có thể.
“Chẳng làm gì cả, chỉ là tui đây chướng mắt với cái bản mặt cái gì cũng hiện lên của ông thôi. Hứ!”
“Á, đau đấy!”
Cô lại giẫm lên chân cậu lần nữa. Taishi bắt đầu ứa nước mắt như muốn cầu cứu Lilith và Shuri. Shinobu vừa chứng kiến vừa cười.
“Ahahha! Đúng là quan hệ giữa Taishi và Chika vui đáo để ~”
“Cái gì chứ! Tên ngốc Taishi, cái bản mặt đỏ ứng của hắn thật ngứa mắt!”
“Ồ? Phải chăng là cậu ghen tị?”
“Đồ-! Làm gì có chuyện đó!”
Từ những gì thể hiện, tất cả những người ở đó đều có thể nhận ra cảm xúc của Chika. Trừ Taishi.
“Uufufufufu~ Đổ vì một chàng khờ đúng là gian nan vất vả ~”
Shinobu vừa chọc Chika vừa cười.
“T-Tớ chẳng quan tâm nữa! Tớ quay lại luyện tập đây!”
Cô nói rồi như cơn bão cuốn ra khỏi phòng. Nhìn theo cô, Shinobu lần nữa bật cười nghiêng ngả.
“Chika dễ thương thật. Cơ thể thì mảnh dẻ, lại còn tính tình tao nhã. Taishi may lắm đó nha.”
“C-cái gì chứ? Chỉ có đau thôi. May đâu ra?”
Shinobu thở dài trong khi Taishi cố giải thích rằng cậu không phải kẻ khổ dâm.
“A, cậu mà cứ như thế này thì công chúa và Chika còn khổ dài.”
Cô cười tỏ ra thông cảm với hai người ấy.
“À mà, mọi người đang nói về chuyện gì trước khi em đến vậy?”
Lilith hỏi. Cả nhóm giải thích nội dung câu chuyện cho cô.
“Vậy nên mọi người nghĩ đã có chuyện gì đã xảy ra?”
“Đó là điều bọn thần cũng muốn biết. Thần muốn hỏi nhưng hiện tại thì…”
“Rồi, để đó cho tớ.”
“Shinobu á?”
“Phải, không phải mình là người hợp nhất sao?”
“Tớ chẳng biết cậu lấy tiêu chuẩn gì mà nói, nhưng cậu có chắc làm được không?”
“Cứ để cho con này ~”
Có nói rồi hướng đến phòng nghỉ.
***
Những lời của Guildmaster Judom Lankars lởn vởn trong đầu Vale.
(Vậy là ngôi của Evila đã đổi chủ, tân vương lên thay đã gửi biết bao thỉnh cầu xin một cuộc đàm phán hòa bình, nhưng đất nước chúng ta lại lờ đi như không có gì…)
Anh ta cũng đã bị hỏi: Trước khi hiến tế con gái của mình, trước khi ta triệu hồi những kẻ ngoại nhân đến để chơi trò anh hùng, không phải có những chuyện ta phải làm sao?
Và anh đã bị nói rằng anh còn quá non nớt.
(Tại sao hoàng gia lại lờ nó đi… không, mình hiểu lý do. Khả năng bị phản bội như trước đây là rất cao.)
Khi tiền vương của Evila đề xuất đàm phán hòa bình, quốc gia này đã chấp nhận, nhưng đó là bẫy và biết bao sinh mạng Humas đã thành vật hi sinh. Đó là tại sao đức vua không thể làm gì ngoài từ chối những lời đề nghị mới.
(Nhưng…)
…đó cũng chính xác là lý do chúng ta càng phải giao thiệp. Như Judom đã nói.
(Và những Hero thực sự là những người có thể tin cậy…)
Judom khẳng định rằng những cư dân thế giới khác không thể nào đồng cảm được với người dân ở nơi đây. Và sự ổn định chỉ là tạm thời. Với khả năng vật lí mạnh mẽ, và nắm trong tay những hệ ma thuật nên họ mới có thể dễ dàng vượt qua thử thách.
Nhưng họ sẽ thực sự đứng bên bờ vực cái chết để chiến đấu cho lợi ích quốc gia này? Có những người nhân đức đến thế trong cái thế gian này? Khi nghe Judom nói vậy thì Vale trở nên trống rỗng.
Lý do rằng lý lẽ của Judom đầy thuyết phục. Đó không phải thứ xuất phát từ quan niệm hay thành kiến. Họ luôn nói về từ “game”: Như thể game… Nếu là trong game thì… Không như game… Mỗi khi Vale nghe những từ đó, anh ta cảm giác rằng họ không có chút quyết tâm nào.
(Mình nghĩ rằng bởi họ còn trẻ người và chưa từng thực chiến.. nhưng…)
Bản thân Vale vẫn mạnh hơn từng cá thể trong số họ tại lúc này. Nhưng họ đủ khả năng hạ anh trong nốt nhạc nếu họ chung sức cùng nhau. Họ có tiềm ẩn cao. Nhưng núi này cao thì vẫn có núi cao hơn.
Evila có thừa mứa những kẻ có thể hạ họ dễ dàng.
(Nếu… không may một trong số họ chết… thì…)
Thì họ sẽ tiếp tục chiến đấu cho đất nước của anh? Quá nhiều câu hỏi để có thể trả lời tràn trong đầu anh. Judom nói rằng họ phải chắc rằng có thể đưa các Hero về thế giới của họ mà không chút sứt mẻ gì.
(Mình nên làm gì…)
Anh ta nhắm chặt mắt suy nghĩ, Vale cảm thấy ai đó ngay sau lưng.
“Có chuyện gì à, Vale?”
“… Cô Shinobu.”
Đằng sau anh là Akamori Shinobu.
“Dạo này thần thái anh không tốt, có chuyện gì sao? Mọi người lo cho anh lắm.”
“…Tôi xin lỗi.”
“Ế? À, không, có gì đâu mà anh phải xin lỗi.”
Shinobu ngồi xuống cạnh anh và hỏi lần nữa.
“Vậy, có chuyện gì?”
“*Hài*…ừm…”
Như là anh ta có thể nói ấy. Khi mà người anh nghi ngờ đang ở ngay bên. Nhưng anh muốn hỏi xem liệu cô có thể hi sinh tính mạng mình.
(Nếu họ biết được sự nghiệt ngã của cái chết, họ sẽ rời đất nước này…? Thậm chí dù mình đã giúp họ đạt đến level như vậy…)
Đầu anh giờ toàn là suy nghĩ tiêu cực.
“Có phải anh đang lo nghĩ điều gì đó liên quan tới chúng tôi?”
Vai của Vale căng lên như lời đáp trả. Shinobu có thể nhận ra.
“A~ Đúng như tôi nghĩ. Vậy chuyện gì? Chuyện gì sẽ xảy đến với chúng tôi?”
Không phải Shinobu nhạy bén gì. Chỉ là do cô để ý thấy Vale dường như lẩn tránh họ gần đây. Khi nhìn Vale, cô cảm thấy tội cho anh ta.
“..Tôi không thể nói.”
“…Hiểu rồi. Vậy anh không phải cố làm gì.”
“…Gì cơ?”
Vale cau mày.
“Đó có vẻ không phải là chuyện anh có thể nói một sớm một chiều. Anh có thể thong thả và tìm câu trả lời của mình, phải không?”
“N-Nhưng…”
“Hay là nếu anh không thể tìm thấy câu trả lời thì thế giới này sẽ diệt vong chăng?”
Shinobu thể hiện thái độ nghiêm túc trong khoảnh khắc.
“K-Không, không đến mức thế đâu!”
“Vậy thì không phải ổn sao?”
“…”
“Tôi không biết anh đang lo lắng điều gì, nhưng Vale, anh nên làm những thứ anh phải làm thôi!”
“Những thứ tôi phải làm?”
Đưa các bạn về thế giới cũ? Anh muốn hỏi như vậy.
“Đó là giúp chúng tôi mạnh mẽ hơn.”
“M-Mạnh mẽ hơn?”
“Dĩ nhiên. Ta không biết khi nào Evila sẽ tấn công, đúng chứ? Vậy điều anh phải làm là chuẩn bị cho nó bằng cách giúp 4 chúng tôi mạnh lên.”
“Cô Shinobu…”
“Thành thật, tôi có chút lo sợ. Nơi đây có thể giống như game nhưng không phải là game.”
Lần nữa, từ “game” lại được thốt ra. Nhưng lần này nó mang đầy sự quyết tâm.
“Tôi không thực sự muốn chết nên tôi nghĩ mình có thể bỏ chạy vì sợ hãi.”
Đó là một quyết định. Vale và những người khác cũng đã tiên liệu từ trước.
“Nhưng, nếu tất cả chúng ta nỗ lực hết mình, chúng ta chắc chắn sẽ ổn thôi!”
Khi nghe những lời đó, một ánh sáng le lói trong tâm thức trống rỗng của Vale. Anh ta đứng lên khỏi chiếc ghế và đối mặt với cô gái.
“Đi nào, cô Shinobu! Như cô đã nói, giờ chúng ta nên làm những gì chúng ta có thể!”
“Phải, phải tinh thần thế chứ!”
Shinobu cảm thấy vui tận đáy lòng khi Vale có thể lấy lại sinh khí. Vale đã có thể xóa bỏ những nghi ngờ của mình.
(Phải rồi, mình không thể từ bỏ. Mình cần có niềm tin. Tin vào Đức vua. Vào những Anh hùng… Mình sẽ đối diện với ngài Judom lần nữa!)
Với quyết tâm mạnh mẽ, anh ta bước ra khỏi phòng nghỉ để ra ngoài.
Nhưng anh đâu có biết. Câu trả lời mà anh đang hướng đến không giải quyết được điều gì. Nếu anh biết được sự thật đó, chắc anh sẽ nhận cú sốc còn lớn hơn trước nữa.
Và anh vẫn chưa biết. Rằng dù có muốn hay không, anh sẽ phải đặt mọi thứ lên ranh giới để mà đánh đổi với mọi thứ của những người khác.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos