Bạch Vân cất bước, đúng lúc bắt gặp Tử Yên đang thuận bước đi tới
“Sao rồi? Bị ta bắt gặp cảm thấy xấu hổ sao. Kỳ thực, điều này trong quan hệ nam nữ là chuyện hết sức bình thường”
Tử Yên cười duyên nói.
Bạch Vân mới rồi còn thẹn thùng, ngay lập tức trở nên băng lạnh, lãnh đạm nói: “Không phải mọi người đều tùy tiện như hộ pháp”
Tử Yên đắc ý mỉm cười: “ta tùy tiện? Chỉ sợ có người còn tùy tiện hơn ta”
Bạch Vân tức giận nói: “Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được”
Nói xong bỏ đi không thèm nhìn lại.
Dương Cảnh Thiên thấy người đến là tử yên, chỉ nằm trên giường bất động, vươn người nói: “bạch vân du du,tử khí đông lai,yên tri họa phúc” Tạm dịch: “mây trắng đã xa, mây tím lại đến, người đẹp không biết là họa hay phúc”
Tử Yên nũng nịu: “Không đem ngươi quăng xuống biển làm mồi cho cá, đã là chuyện may mắn nhất của ngươi rồi”
Dương Cảnh Thiên cười nói: “Các người có phải là đã thỏa thuận trước rồi hay không, nàng có ý gì khi nói như vậy”
Tử Yên ấm ức nói: “Ai thèm thỏa thuận với ả”
Dương Cảnh Thiên nhún vai nói: “Đó là chuyện của các nàng, bất quá ta muốn tìm hiểu. Các nàng có cần thiết phải đối chọi nhau gay gắt như vậy không?”
Tử Yên cả giận nói: “Đó là do ả không biết tự trọng. tưởng rằng có tiểu thư che chở thì không để ai trong mắt, còn tính gì nửa?”
Dương Cảnh Thiên biết mâu thuẩn giữa các nàng đã có từ lâu. Không phải một giờ nửa khắc có thể giải quyết được, vì vậy nói: “không nói đến cô ta nửa, chuyện của nàng ra sao?”
“Ta?”Tử Yên sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dương Cảnh Thiên
Dương Cảnh Thiên cười nhăn nhở nói: “Ngươi làm sao biết ta được giao phó đến nơi này?”
Tử Yên đắc ý cười duyên dáng nói: ”Ta là hộ pháp, hành tung mỗi người trên thuyền ta đều nắm giữ. Đặc biệt là ngoại nhân, ta càng phải luôn luôn giám sát. Bởi vì thành bảo rất dễ dàng bị công phá từ bên trong”
Dương Cảnh Thiên bật dậy, hoảng sợ hỏi: “Nàng cho ta là nội gian à?”
Tử Yên nói: “Hoài nghi tối thiểu là điều tối cần thiết”
Dương Cảnh Thiên lắc đầu nói: “Ta trông giống như nội gian lắm sao?”
Tử Yên cười quyến rũ: “Nói không đúng rồi! Càng không giống lại thường có khả năng”
Dương Cảnh Thiên thở dài: “nàng giam ta lại là xong, miễn cho các người khỏi phải nghi thần nghi quỷ”
Tử Yên nói: “Ngươi không phải nói như vậy, vô duyên vô cớ, chúng ta không muốn bắt lầm người tốt”
Dương Cảnh Thiên nghiêm mặt nói: “cái gì mà vô duyên vô cớ, ta chính là đối tượng khả nghi”
Tử Yên cười duyên nói: “Coi như là ngươi nói thật đi”
Dương Cảnh Thiên cười hì hì nói: “Nói như vậy, nàng đã tin ta”
Tử Yên duyên dáng mắng: “ta tin ngươi cùng cái tên nịnh bợ sống phóng đãng”
Dương Cảnh Thiên bất đắc dĩ hỏi: “Nàng nói là không đề cập đến nàng ta rồi mà?”
Tử Yên nói: “Ta có nói cô ta đâu? Ta đang nói chính ngươi”
Dương Cảnh Thiên mừng rõ nói: “Nam nhân phóng túng là chuyện bình thường, thỉnh thoảng vui chơi qua đường là chuyện không thể thiếu. nàng lưu ý chứng tỏ nàng thích ta. Không bằng chúng ta cùng thân nhiệt một phen”
Tử Yên nguýt hắn nói: “Ta không phải là bọn bên ngoài thanh cao, bên trong lại là nữ nhân dâm đãng”
Dương Cảnh Thiên nói: “ta biết, nàng là bên ngoài nhiệt tình, bên trong là một nữ nhân thuần khiết”
Tử Yên: “Ngươi biết như vậy thì tốt…”
Nói còn chưa dứt, Dương Cảnh Thiên đã ôm nàng vào lòng…
“Ngươi muốn làm gì….”
Nàng vặn người, hạ giọng kháng cự, Dương Cảnh Thiên vẫn hôn lên môi nàng, còn đưa lưỡi tới
Tử Yên mặc dù bình thường bên ngoài rất nóng bỏng lớn mật, mà còn yêu mị, nhưng nàng thật sự là một nữ nhân rất truyền thống. Nếu không phải như vậy, nàng sớm đã quyến rũ phó bang chủ Thần phong bang Chu Hoành Bân rồi
Nhớ lúc đó, Chu Hoành Bân để tạo phản, lôi kéo nhân tâm xung quanh, thậm chí cả uy hiếp cũng không ngại. đối với tứ đại hộ pháp của phong thần bang, đứng đầu là tử yên, đều là đối tượng săn đuổi quan trọng của hắn, nhưng tử yên bề ngoài phóng đãng lại luôn cự tuyệt sự theo đuổi của hắn
Sau khi Chu Hoành Bân tạo phản, nàng kiên quyết bảo vệ tôn mạn cúc chạy khỏi phong thần đảo, chạy về trung nguyên
Tử Yên lúc này bị Dương Cảnh Thiên hôn đến thất điên bát đảo, nàng bây giờ toàn thân vô lực, tay chân tê dại. Chỉ là ngoài miệng vẫn nói: “Đừng….”
Tiếng kêu nhỏ như muổi, tự nhiên không ngăn cản được thế công của Dương Cảnh Thiên
Dương Cảnh Thiên tựa hồ muốn đem những gì mất đi trên người Bạch Vân, toàn bộ lấy lại từ trên người Tử Yên
Tử Yên càng lúc càng không thể tự chủ, nhưng do sự hấp dẫn của dục vọng trước mắt, một tia tỉnh táo cuối cùng trong đầu làm nàng ra sức giãy dụa,”Đừng…đừng như vậy!”
Nhưng mọi chuyện đều đã quá muộn
Sức mạnh của Dương Cảnh Thiên còn chưa đè lên người nàng, nàng căn bản không chống cự lại Dương Cảnh Thiên một mảy may nào
Dương Cảnh Thiên kéo tay nàng vào lòng hắn, nàng thuận theo ngồi luôn trên đùi Dương Cảnh Thiên
Tử Yên cuối cùng đã bị chinh phục, nàng hiện tại ngay cả một chút kháng cự cũng không có, cho nên Dương Cảnh Thiên rất dễ dàng cởi nút áo của nàng, trong lúc đang cởi áo, nàng chỉ về phía cửa, nhắc hắn của phòng còn chưa khóa
Dương Cảnh Thiên đành buông nàng ra, sau đó để nàng ngồi lại trên giường, rồi tự mình đi đóng cửa
“Dương Cảnh Thiên ngươi mau ra đây cho ta!”
Dương Cảnh Thiên chưa kịp đóng cửa, một tiếng hét lớn từ ngoài vang lên
Dương Cảnh Thiên vừa ngẩng đầu nhìn, một gã đẹp trai khoãng hơn hai mươi tuổi đang giân dữ xông về phía hắn
Tử Yên vừa nghe, kinh ngạc nói: "Trương lãng?!"
Nói xongvội vàng cài nút áo lại cùng đi ra ngoài
Dương Cảnh Thiên thấy hảo sự của mình bị người khác phá vỡ, trong lòng cực kỳ giận dữ, nộ hỏa cùng lúc bốc lên, hắn bước nhanh ra ngoài, hướng về kẻ vừa đến nói: “Dương Cảnh Thiên ở đây!”
Tử Yên đi đến phía sau Dương Cảnh Thiên nói: “Người này là tay đứng đầu những thanh niên xuất sắc của phong thần bang chúng ta”
Dương Cảnh Thiên hỏi: “Hắn có phải là thích ngươi?”
Tử Yên lí nhí nói: “Hắn vốn là thích tiểu thư, nhưng tiểu thư không thhích hắn, cho nên….”
Dương Cảnh Thiên hỏi lại: “Ta hỏi, hắn có phải thích ngươi hay không?”
Tử Yên thẹn thùng nói: “Là ta trước kia thích hắn…”
Lúc này,trương lãng đi đến trước mặt Dương Cảnh Thiên, giận dữ nói: “Dương Cảnh Thiên, có Trương Lãng ta ở đây, ngươi đừng mơ chạm đến Tử Yên”
Dương Cảnh Thiên cười lạnh”Chương lang(con gián)? Con đó nhỏ lắm. Cái tên này rất hợp với huynh”
Trương Lãng tức giận nói: “Dương Cảnh Thiên, rút kiếm của ngươi ra, ta khong giết kẻ tay không tấc sắt”
Dương Cảnh Thiên đánh giá Trương Lãng một hồi, thật sự mà nói, hắn cũng tính là một nam nhân anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, là loại nam nhân làm nữ tử mê đắm. bội kiếm của hắn tinh xảo như vậy, cho thấy cuộc sống của hắn cũng rất giàu có
Dương Cảnh Thiên hỏi: “Trương Lãng, huynh thích Tôn Mạn Cúc hay là Tử Yên”
Trương Lãng sửng sờ, tuyệt đối không nghĩ đến Dương Cảnh Thiên sẽ hỏi như vậy, nói: “Chuyện đó can hệ gì đến ngươi?”
Dương Cảnh Thiên cười nói: “nếu huynh thích Tôn Mạn Cúc, ta cùng Tử Yên làm cái gì thì cản trở gì đến ngươi?”
Trương Lãng giận dữ nói: “Nữ nhân phong thần bang chúng ta, không đến phiên tên ngoại nhân nhà ngươi lựa chọn!”
Dương Cảnh Thiên vui mừng nói: “Nguyên lai là ngươi không chỉ ăn xung quanh tổ, mà còn muốn ôm trọn, sở thích của ngươi cũng khá lớn đó. Bất quá, ta cũng rất thích tính cách của ngươi, giống như tính của ta ”
“Keng” trường kiếm trong tay Trương Lãng như trường hồng quán nhật, trực chỉ Dương Cảnh Thiên, hắn lạnh lùng nói: “Xem ra hôm nay, trương lãng ta phải phá lệ rồi”
Những người khác trên thuyền, nghe tin lập tức chạy đến, đứng đầy sàn thuyền xem náo nhiệt
Dương Cảnh Thiên mỉm cười, hắn quay lại nhìn Tử Yên đang đứng sau hỏi: “Nàng yêu hắn sao?”
Tử Yên bị Dương Cảnh Thiên hỏi câu này trước đám đông, xấu hổ không chịu nổi, nhất thời không biết trả lừoi ra sao
Dương Cảnh Thiên nói: “Nàng có thích ta hay không?”
Tử Yên càng trợn to mắt lên, không biết phải làm gì
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Nếu nàng có thích ta dù chỉ một chút, ta nguyện ý vì nàng nổ lực”
Tử Yên không có hồi đáp, nàng căn bản không biết phải trả lời ra sao, bởi vì những gì Dương Cảnh Thiên mang đến cho nàng là một loại tiếp xúc mà nàng chưa bao giờ cảm thụ qua
Loại cảm giác tha thiết nóng bỏng này, mười chín năm qua, nàng chưa bao giờ trãi qua
trầm mặc。
Không khí dường như ngưng đọng
Trường kiếm trong tay Trương Lãng, đã phát ra hàn khí bức nhân, như sương tuyết trong ngày đông giá rét từ trên trời giáng xuống
quyết định mà Tử Yên đang đối diện là rất khó khăn.
Tử Yên có chút không biết làm sao, Dương Cảnh Thiên cũng chỉ mỉm cười không ngớt, nói: “Ngươi không cần trả lời, ánh mắt ngươi đã tố cáo ngươi rồi.”
Tử Yên trên mặt thoáng hồng, đáp: “Không có.”
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Ngươi nói như vậy, sẽ làm một số người cảm thấy rất mất mát đó. Bất quá, người đó không phải ta.”
“Dương Cảnh Thiên! Xem ta hôm nay làm thế nào thu thập ngươi!” Trương Lãng ở bên cạnh nghiến răng nói.
Dương Cảnh Thiên lạnh lùng đáp: “Xú chương lang, ngươi đã nói rất nhiều lần rồi. Ngươi không thấy phiền nhưng ta cảm thấy phiền, muốn giết muốn đánh, ngươi hãy động thủ đi…”
“Vù!”
Dương Cảnh Thiên lời còn chưa dứt, kiếm trong tay Trương Lãng đã phát ra, cuốn theo hàng ngàn hàng vạn kiếm đổ xuống, thẳng hướng Dương Cảnh Thiên đánh tới.
Nhanh.
Rất nhanh.
Muôn vạn mũi kiếm kia giống như ngàn vạn hàn châm.
“Ngân kiếm băng bộc.”
Tử Yên bên cạnh kinh hãi kêu.
một trong thập đại tất sát tuyệt kỹ của Phong Thần bang.
Tuyệt kỹ đắc ý nhất của Trương Lãng, cũng là tuyệt kỹ có lực sát thương nhất của hắn.
Trong Phong Thần bang, người có thể tiếp được chiêu này chỉ có bang chủ cùng phó bang chủ Chu Hoành Bân, dù là Tôn Mạn Cúc, cũng không có nắm chắc có thể chống đỡ được dưới tuyệt sát đầy trời.
Không thể né tránh.
Không thể ra tay.
Tử Yên trong lòng đang run rẩy, trong nháy mắt lúc nàng nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác được tay mình bị Dương Cảnh Thiên nắm lấy.
Tử Yên cả kinh, chẳng lẽ Dương Cảnh Thiên muốn lấy mình làm lá chắn sao.
Không có khả năng.
Chính mình tin tưởng hắn như vậy. Chẳng lẽ hắn là tiểu nam nhân ham sống sợ chết, là kẻ không từ thủ đoạn.
Tử Yên thà rằng chết, cũng không muốn thấy mình nhìn lầm người.
Đó là đả kích cực độ với sự tự tin.
Dương Cảnh Thiên đọng tay, cầm tay Tử Yên dắt ra.
Tử Yên tuyệt vọng, nàng biết, tiếp một bước nữa, chính là đem thân thể mình ném ra, ném vào trong ngân kiếm băng bộc đầy trời ngân châm. Sau đó, chính mình biến thành một con nhím, nam nhân đang nắm tay mình kia sẽ tiếp tục sống.
Vô sỉ.
Tử Yên chửi rủa trong lòng.
Nàng không có nói ra khỏi miệng, nhưng là so với nói ra lại càng khiến người cảm thấy thất vọng.
Nàng mở to mắt, nhìn chắm chú trên mặt Dương Cảnh Thiên.
Dù có chết, nàng cũng muốn chết một cách minh bạch, muốn đem nam nhân này nhìn thấu triệt.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười.
Đúng vậy, hắn là tiểu nhân như vậy, đã tìm được lá chắn rồi, hắn có thể không cười sao.
Tử Yên biết không có đường ngọ ngoạy, bởi vì nàng biết nam nhân này có sức mạnh kinh người.
Đúng vào lúc nàng đang tuyệt vọng, nàng cảm thấy một lực đạo mạnh mẽ đem mình ném lên.
Tử Yên trong lòng kêu lên: “Hết rồi!” Tiếp theo chính là chờ đợi biến thành một con nhím. Nàng khép đôi mắt đẹp, chờ đợi cuối cùng tử vong buông xuống.
Trong khi Tử Yên chờ đợi ngàn vạn kiếm hướng tới mình thì “Phịch!” Nàng cảm giác mình nhẹ nhàng đụng vào một người, một lực hút cường đại chặt chẽ vây quanh mình.
Tay mình đã rời khỏi Dương Cảnh Thiên.
Tử Yên kinh ngạc mở to mắt, không khỏi sợ ngây ra.
Nguyên lai mình không biết khi nào đã phủ phục trên lưng Dương Cảnh Thiên, mà phía trước Dương Cảnh Thiên, chính là Ngân kiếm băng bộc đầy trời.
Tử Yên lúc này mới minh bạch, ngân kiếm băng bộc đầy trời kia phạm vi quét tới trong vòng một trượng, đương nhiên cũng bao gồm cả vị trí mình đứng.
Dương Cảnh Thiên cũng không phải muốn đem nàng làm lá chắn, mà chỉ dùng thân xác của mình, làm lá chắn cho nàng.
Hối hận.
Hối hận chính mình vì cái gì phải trách oan một nam nhân yêu quý mình như vậy.
Sở dĩ phải hối hận, là bởi vì nam nhân này chuẩn bị dùng sinh mạng đổi lấy mạng sống của mình, mà chính mình lại đem hắn trở thành một kẻ vô sỉ chỉ biết lợi cho mình.
Rơi lệ.
Vì nam nhân như vậy mà rơi lệ. Bởi vì không phải nam nhân nào cũng có thể vì một nữ nhân mà hi sinh tính mạng.
Mất đi một nam nhân quý trọng mình như vậy, chính là dù có nhiều nước mắt hơn, cũng không thể vãn hồi.
Thương cảm cùng tuyệt vọng tràn ngập trong tim Tử Yên.
Nàng ôm chặt lấy Dương Cảnh Thiên, nghẹn ngào khóc. Nàng muốn cho Dương Cảnh Thiên biết, cảm giác của nàng.
Lúc này, nàng mới cảm giác được tình cảm đích thực của Dương Cảnh Thiên. Thế nhưng, vì cái gì mà mỗi lần đều phải do dự như vậy.
Tử Yên không phục, bởi vì nàng cho rằng Dương Cảnh Thiên không nên rời mình mà đi như vậy.
Thế nhưng, không phải như vậy, nàng làm sao có thể rơi lệ, hối hận.
Ngân kiếm băng bộc đầy trời, báo hiệu một sinh mạng đã kết thúc.
Trương Lãng đắc ý mỉm cười.
Dưới mắt Tử Yên, đó là nụ cười vô sỉ nhất thế gian.
Dương Cảnh Thiên cũng mỉm cười, nụ cười sáng lạn, nụ cười rạng rỡ có thể làm tan hết thảy băng lãnh hàn sương
Mỉm cười kỳ lạ.
Vào sát na trước khi ngân kiếm băng bộc đâm tới thân thể Dương Cảnh Thiên, thì hoàn toàn biến mất.
Tựa như bình thường băng tuyết gặp mặt trời phải hoà tan, tất cả kiếm khí ngân băng kiếm bộc hội tụ tại trước mặt Dương Cảnh Thiên toàn bộ đã biến mất. Giống như bị ma quỷ làm, vô ảnh vô tung.
Trong lúc một cây ngân kiếm băng bộc cuối cùng biến mất, tay Dương Cảnh Thiên bỗng hơi động đậy.
Chỉ là hơi.
Hơi nhẹ nhàng.
“Coong!”
Trường kiếm của Trương Lãng kêu lên một tiếng giòn tan.
Mọi người đều thấy rõ ràng trường kiếm trong tay Trương Lãng hoá thành hai đoạn.
Ma quỷ.
Mọi người chỉ có thể giải thích một chiêu vô ngân vô tích của Dương Cảnh Thiên như vậy.
Trong khi Trương Lãng còn chưa minh bạch vì sao, Dương Cảnh Thiên khuôn mặt tươi cười trơ tráo nói: “Ta ghét nhất là đánh nhau, mỗi lần lại mượn đao kiếm tới doạ người. Khi ta còn nhỏ, ta không có võ công, nhưng mà muốn đem trường kiếm bẻ làm hai đoạn còn có thể làm được.”
Tử Yên kích động nằm ở trên lưng Dương Cảnh Thiên, quay về Trương Lãng nói: “Trương Lãng, nếu như ngươi không cẩn thận xem xét lại sự tình ngày hôm nay, ta sẽ bảo tiểu thư đem ngươi đuổi khỏi thuyền.”
Trương Lãng còn có thể nói cái gì, sắc mặt nửa xanh, nửa trắng, sau nửa buổi từ kẽ răng phun ra một câu: “Dương Cảnh Thiên… Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Chúng ta sau này gặp lại.”
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Gặp lại? Ít nhất đợi ngươi trước hết tìm được một thanh kiếm tốt đã. Bất quá, ngươi có tinh thần vì nữ nhân mà cùng người khác quyết đấu như vậy, ta rất tán thưởng, bởi vì đổi lại là ta, cũng sẽ không do dự làm như vậy.”
“Hừ!” Trương Lãng tức giận xoay người rời đi.
“Các ngươi nhìn cái gì? Ai cần làm gì thì làm đi!” Tử Yên ra lệnh.
Mọi người tản đi, Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Không thể tưởng được lời của ngươi còn có tác dụng.”
Tử Yên vội vàng từ trên lưng Dương Cảnh Thiên đi xuống, bàn tay vuốt ve ngực Dương Cảnh Thiên, nói: “Ngươi không có việc gì chứ?”
Tử Yên nắm lấy tay nàng, nói: “Trước tiên ngươi nói cho ta biết, ngươi thích ta chứ?”
Tử Yên xấu hổ đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Bây giờ là lúc nào, ngươi còn hỏi điều này.”
Dương Cảnh Thiên nói: “Ta chỉ biết là, ta không hỏi điều này, ta cả đời sẽ không cam lòng.”
Tử Yên hờn giận nói: “Vì sao?”
Dương Cảnh Thiên nói: “Ta làm sao biết còn có bao nhiêu kẻ giống như hỗn đản kia? Ngươi còn có bao nhiêu người thích và ngươi thích bao nhiêu người? Nếu mỗi người bọn họ tìm ta làm phiền, ta làm sao biết mình có ngày mai hay không?”
“Nói bậy!” Tử Yên vừa nói, bàn tay nắm lại, liều mạng đánh lên trên người Dương Cảnh Thiên. “Người ta không phải như ngươi tưởng tượng.”
Dương Cảnh Thiên nghiêm túc nói: “Vậy ngươi phải cho ta biết ngươi là cái dạng gì nha!”
Tử Yên giận dỗi nói: “Ta không nói.”
Dương Cảnh Thiên nghiêm túc nói: “Ngươi không nói, sau này ngươi không cần phải tìm ta, ta cũng sẽ không lại làm lá chắn của ngươi nữa.” Nói xong, quay người muốn đi, Tử Yên vội vàng giữ chặt lấy hắn nói: “Không được đi.”
Dương Cảnh Thiên nói: “Vậy ngươi có nói hay không?”
Tử Yên trừng mắt nhìn Dương Cảnh Thiên, hờn dỗi nói: “Chỉ một người.”
Dương Cảnh Thiên cố ý lớn tiếng hỏi lại: “Chỉ một người?”
Tử Yên níu cánh tay Dương Cảnh Thiên nói: “Ngươi kêu lớn tiếng như vậy làm gì?”
Dương Cảnh Thiên nói: “Nếu như ngoại trừ xú chương lang này, sau này còn có người tìm tới ta làm phiền, ngươi nói làm sao bây giờ?”
Tử Yên nói: “Ta từng thích qua chỉ có một người, nhưng là ta làm sao biết được có bao nhiêu người thích ta chứ.”
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói: “Bây giờ mới xem là thật thà, lại đây, hôn một cái.”
Tử Yên nhắm đôi mắt đẹp, trong lúc đang muốn tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng của Dương Cảnh Thiên.
Đột nhiên một thanh âm từ sau lưng vang lên.
“Vô sỉ!”
Dương Cảnh Thiên thật sự không chịu được lúc này lại bị quấy rầy một lần nữa, phẫn nộ nói: “Lại là ai làm loạn vậy?”
Dương Cảnh Thiên cảm giác nội tâm mình đã nhẫn nhịn tới cực hạn, một cơn thịnh nộ xông thẳng lên.
Mặc dù Tử Yên không nói gì nhưng nàng vẫn ngoan cường giãy dụa.
Dương Cảnh Thiên dùng mọi phương pháp, Tử Yên liều chết không thua.
Dương Cảnh Thiên muốn nàng ngoan ngoãn không giãy dụa nên uy hiếp nàng:
- Nàng còn như vậy, ta sẽ kêu lên. Đến lúc đó tất cả mọi người chạy vào trong này nhìn, nàng cũng đừng trách ta.
- Huynh… huynh vô lại.
Tử Yên rất tức giận nói.
Dương Cảnh Thiên nhân cơ hội này mà hoàn toàn nắm giữ nàng trong tay, cởi bỏ quần áo trên người nàng.
Dương Cảnh Thiên nhìn ngọc thể đẫy đà của nàng cùng cặp đùi thon dài mềm mại kia, nói:
- Nàng thật đẹp.
Điều này làm Tử Yên nghe thấy rất cao hứng, nhưng cũng rất tức giận, càng lo lắng chuyện tiếp theo sắp sửa diễn ra. Tuy rằng bình thường nàng trông rất nhiệt tình, bề ngoài rất quyến rũ và phóng đãng như đối với chuyện nam nữ, nàng vẫn chưa hề có kinh nghiệm.
- Tử Yên, nàng là nữ nhân đẹp nhất mà ta từng gặp.
Dương Cảnh Thiên lại một lần nữa khen nàng, một bên tham lam đưa tay sờ soạng bộ ngực tuyệt đẹp của nàng. Tử Yên xấu hổ đến độ dùng tay che mặt lại.
Nhũ phong của Tử Yên lớn hơn, tròn hơn so với Trác Phương, rất hấp dẫn, rất co dãn, đàn hồi. Mà da thịt mềm mại và sự co dãn đều thích hơn Trác Phương, chỗ cao chỗ lõm, dáng người lả lướt tuyệt đẹp là vưu vật trời sinh trong mắt nam nhân.
Tay Dương Cảnh Thiên đặt xuống trên hai nhũ phong của nàng….
Tử Yên dùng sức tránh khỏi ma trảo của hắn. Nhưng lại phát hiện khí lực của mình thật sự quá yếu, không thể cựa mình. Từ ngực truyền đến từng đợt cảm giác vừa khó chịu lại vừa thoải mái.
Tử Yên không chỉ một lần sợ hãi kêu lên:
- Huynh đừng chạm vào chỗ đó của muội, muội khó chịu…a….
Dương Cảnh Thiên thấy khuôn mặt của nàng đỏ bừng, mắt ửng hồng, hơi thở nóng rực, không kìm nổi hôn nàng một cái đến khi nàng không thở ra hơi mới rời đôi môi ngọt ngào của nàng ra, nói:
- Tử Yên ngoan, cho huynh nhé?
Tử Yên rốt cuộc cúi thấp đầu xuống, thẹn thùng nhỏ giọng nói nói:
- Muội sợ.
Dương Cảnh Thiên biết nàng đã đồng ý, dịu dàng nói:
- Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng, được không?
Tử Yên vùi đầu vào ngực hắn, Dương Cảnh Thiên cảm nhận được nàng đang khóc, trong lòng không đành lòng nói:
- Đừng sợ, nữ nhân đều có lần đầu tiên. Ta sẽ quý trọng nàng như quý đôi mắt của mình vậy.
Nói xong nhanh chóng cởi quần áo, trần trụi đối mặt với Tử Yên không mảnh vải che thân.
- Ta đến đây. Bảo bối.
Dứt lời, Dương Cảnh Thiên liền lao vào ngọc thể của nàng, hai tay để dưới thắt lưng nàng, toàn lực tiến vào.
Mái tóc của Tử Yên lập tức rối loạn, như nước chảy mây trôi trong gió.
Cao trào qua đi, Tử Yên tuy rằng toàn thần tê liệt, trên chăn có nhiều điểm đỏ chứng minh một thiếu nữ đã lột xác. Lúc này Tử Yên đang mở to mắt, đang nhìn độc long của Dương Cảnh Thiên, rất kinh ngạc vì sự to lớn của nó.
Dương Cảnh Thiên cũng đang nằm ngửa trên giường nghỉ ngơi, nhẹ nhàng ôm Tử Yên vào lòng. Nàng oán giận gắt giọng nói:
- Huynh không được làm bậy.
Dương Cảnh Thiên vỗ vỗ mặt mình nói:
- Ta có làm bậy gì chứ? Sao nàng lại không nói lý lẽ mà đã đánh ta.
- Đương nhiên phải đánh, huynh xấu xa khi dễ người ta.
Tử Yên không phục nói.
Dương Cảnh Thiên giở trò xấu nói:
- Ta xấu xa thế nào? Sao ta không thấy thế nhỉ, ta làm xấu thế nào, nói cho ta biết với.
Tử Yên hờn dỗi nói:
- Không để ý đến huynh.
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói:
- Không có chứng cớ, vậy chứng mình ta không có xấu.
Nói xong, lại đặt tay lên trên nhũ phong của Tử Yên, bàn tay còn lại thì đang vuốt ve đùi non mượt mà trắng nõn của nàng.
- Ân…. Không được, muội mệt.
Tử Yên có chút không chịu nổi mà rên lên.
Lúc này trời đã dần dần tối, Dương Cảnh Thiên ôm chặt người ngọc vào trong lòng, dán sát mặt mình vào mặt nàng, dịu dàng hôn lên má nàng. Tử Yên cảm thấy thỏa mãn mà nhắm đôi mắt đẹp lại.
Trong chốc lát, Tử Yên nghỉ đã đủ, lấy khăn tay lau khô thân thể mình, ngượng ngùng mặc lại quần áo.
Dương Cảnh Thiên ngẩn người nói:
- Bảo bối, nàng muốn đi đâu?
Tử Yên gắt giọng:
- Không thể nào cứ nằm mãi trên giường mà không ăn không uống được. Muội đi chuẩn bị đồ ăn, thuận tiện cũng tuần tra một lát.
- Vậy ta chờ nàng.
Dương Cảnh Thiên dịu dàng nói.
Tử Yên nhìn cơ thể trần trụi của hắn, nhặt quần áo lên ném cho hắn:
- Mặc quần áo vào, tránh Mã Thí Tinh kia chạy vào nhìn thấy.
- Không sao.
Dương Cảnh Thiên cười cười rất dịu dàng nói:
- Nàng ấy đến, ta cho nàng ấy nhìn.
- Bại hoại, người ta chỉ sợ nàng ấy sẽ dùng đao cắt hạ thân của huynh đi đó.
Tử Yên tức giận gắt giọng.
Tử Yên tuy nói vậy nhưng không kìm lòng được cúi xuống hôn Dương Cảnh Thiên rồi xoay người đi ra ngoài.
Dương Cảnh Thiên cảm thán nằm một mình ở trên giường, lo phải lo trái, thật sự cảm thấy không có ý tứ.
Thật lâu sau không thấy Tử Yên trở về, Dương Cảnh Thiên mặc quần áo vào đi ra ngoài.
Mặt trăng giữa không trung, không có núi cao rừng sâu ngăn cản nên ánh trăng rất sáng.
Gió từ ngoài khơi thổi tới. Đón gió, cự luân theo gió vượt sóng, cảm giác như đang bay lượn.
Sóng biển đánh vào hai bên sườn cự luân, thi thoảng phát ra tiếng “Ba, ba”, bắn lên những bọt nước trong không trung, thậm chí dừng lại ở trên boong tàu. Dưới ánh trăng dẫn dắt, ánh đèn như mặt trăng phản chiếu.
Dương Cảnh Thiên đứng trên tầng cao nhất, ngửa đầu nhìn trăng rằm. Đã có đã lên đây đứng trước hắn, cảm thán kêu lên:
- Vi nguyệt xuất tây hải, u dương thủy hóa thăng.(1)
Dương Cảnh Thiên cao giọng tiếp:
- Viên quang kháp đông mãn, âm phách dĩ triều ngưng.(2) Trương Lãng huynh quả nhiên có nhã hứng.
Trương Lãng quay đầu thấy Dương Cảnh Thiên đang cười cười đi về phía mình, trong lòng không khỏi cảm thấy chán ghét:
- Ngươi đến làm gì?
Dương Cảnh Thiên cười hì hì nói:
- Đương nhiên không phải vì đánh nhau, thực ra ta vẫn không thích đánh nhau.
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Ý của ngươi là, hôm nay ta tự chuốc lấy phiền phức.
Tiếp theo lạnh nhạt nói:
- Kỹ không bằng người, ta biết. Nhưng Dương Cảnh Thiên ngươi không cần phải bỏ đá xuống giếng.
Dương Cảnh Thiên cười nói:
- Trương Lãng huynh nói ta bỏ đá xuống giếng không phải hơi quá sao. Ta không có ý gì cả. Ta biết người Trương Lãng huynh thích nhất là Tiểu ma nữ. Hồ ly tinh Tử Yên vẫn quấn quít lấy huynh, làm cho huynh không thể buông tay buông chân theo đuổi Đại tiểu thư Tôn gia. Bây giờ sự xuất hiện của ta vừa vặn giải quyết vấn đề này giúp huynh yên tâm theo đuổi ngươi trong mộng. Có ta ở đây, hồ ly tinh Tử Yên khẳng định không đến làm phiền huynh nữa.
Ngất mất, những lời này cũng nói được, da mặt Dương Cảnh Thiên không phải quá dày sao.
Trương Lãng hừ lạnh nói:
- Ngươi đến là để nói với ta điều này?
Dương Cảnh Thiên nói:
- Thực ra ta cũng không muốn nói gì, chỉ là ở trong phòng buồn chán nên đi ra một chút. Nói thật, người như huynh ngoại trừ tính tình nóng nảy một chút, trên cơ bản vẫn là một thanh niên tuấn tài trong chốn Võ lâm.
Trương Lãng nghe được hắn khen ngợi, trong lòng đột nhiên có vài phần hảo cảm nhưng miệng lại lạnh nhạt nói:
- Ngươi có phải có ý với tiểu thư nhà ta?
Dương Cảnh Thiên cợt nhả nói:
- Huynh lại sai rồi. Thực ra ta không có cảm giác gì với nữ nhân mặt lạnh đó? Đối với Bạch Vân, Tử Yên thì còn có ý.
Trương Lãng nói:
- Võ công của ta mặc dù không bằng ngươi, nhưng bảo vệ tiểu thư là thiên mệnh của ta. Ta sẽ không để nàng gặp bất cứ sự tổn thương nào.
Dương Cảnh Thiên kêu lên một tiếng, nói:
- Yên tâm, ta sẽ không dây dưa với nàng ấy. Thực ra huynh vẫn là xử nam, đúng không?
Trương Lãng sững sờ, cả giận nói:
- Chuyện này có quan hệ gì với ngươi?
Dương Cảnh Thiên cười nói:
- Ta chỉ sợ huynh nhịn đến hỏng mất. Nam nhân đến một tuổi nhất định phải biết phóng thích và khơi thông.
Trương Lãng tức giận nói:
- Ta không cần ngươi dạy, càng không muốn giống như ngươi.
Dương Cảnh Thiên hăng hái nói:
- Ta làm sao? Chỉ là nếu ta thích nữ nhân nào sẽ can đảm biểu lộ với nàng, không việc gì phải trốn tránh cả.
Trương Lãng nói:
- Vậy ngươi đi thổ lộ với Bạch Vân đi.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Xuống gặp nàng, ta nhất định sẽ nói, không nói chuyện này nữa. Với điều kiện của huynh ở trong Phong Thần Bang nhất định rất nhiều nữ nhân yêu thích, sao huynh đến bây giờ vẫn còn là xử nam nhỉ?
Dương Cảnh Thiên còn ra vẻ rất khó hiểu.
Trương Lãng tức giận nói:
- Bởi vì ta không có tùy tiện và thối nát như ngươi.
Dương Cảnh Thiên lớn tiếng nói:
- Ta nghi ngờ huynh bất lực. Người ta tình nguyện, tình chàng ý thiếp, sao có thể gọi là tùy tiện và thối nát chứ. Nam nhân ba thê bốn thiếp là chuyện bình thường. Huynh đừng nói cho ta biết, cả đời huynh cũng chỉ yêu một nữ nhân.
Trương Lãng hổn hển nói:
- Ngươi chửi ta bất lực?
Dương Cảnh Thiên lớn tiếng phản bác:
- Huynh nếu không phải bất lực, vậy huynh chứng minh cho ta xem đi.
- Ngươi, đúng là đồ vô lại.
Trương Lãng tức giận đến xanh mặt, xoay người rời đi.
Dương Cảnh Thiên nói:
- Trương Lãng huynh đừng đi, ở lại nói chuyện với ta, ta một mình buồn lắm.
Mặc kệ Dương Cảnh Thiên mở mồm gọi thế nào, Trương Lãng cũng không quay đầu lại, lưu lại một mình Dương Cảnh Thiên làm bạn với ánh trăng.
Biển rộng.
Một vầng trăng.
Cự luân.
Một bóng người cô độc.
Đón gió, Dương Cảnh Thiên không khỏi cảm thán:
- Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì.(3)
Không biết lúc này này ở Động Đào Nguyên, Hà Trác Phương đang làm gì. Mấy ngày nay vẫn không có tin tức của mình, bọn họ nhất định nghĩ rằng mình đã chết. Dương Cảnh Thiên ngẫm nghĩ.
Nhìn ánh trăng trên biển, nghĩ đến thôn Kim Sa, trong lòng lại cảm thấy đau đớn.
Không có lời nhắc nhở khi từ biệt, không có lời chúc phúc càng không có sự quyến luyến. Có ai nghĩ rằng mình sẽ dùng cách như vậy mà rời thôn Kim Sa chứ. Dương Cảnh Thiên nhìn trăng sáng, cảm nhận vùng biển bên kia có tiếng khóc.
Nước mắt người yêu, vĩnh viễn làm người ta đau lòng nhất….
Khoảng khắc tình cảm đan xen làm cho trái tim người ta trở nên mơ hồ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Khi Dương Cảnh Thiên đang một mình buồn chán, chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ dưới truyền lên. Hắn nghiêng người nhìn xung quanh thì thấy Bạch Vân đang đi ngang qua hành lang lầu ba.
Dương Cảnh Thiên muốn gọi nàng lại nhưng sợ nàng không chịu dừng bước, vì vậy từ trên lầu bốn đi xuống đuổi theo. Hắn đang rảnh rỗi không có chuyện gì, muốn xem xem lúc bình thường Bạch Vân cao ngạo làm những gì?
Chỉ thấy trong tay Bạch Vân cầm một chậu rửa mặt bằng gỗ đi vào gian phòng cuối cùng.
Dương Cảnh Thiên vừa đến ngoài cửa lập tức nghe thấy tiếng nước chảy, khí huyết toàn thân lập tức bốc lên. Hắn biết, Bạch Vân ở bên trong đang tắm rửa. Dương Cảnh Thiên không khỏi hô to trong lòng: “Thật may mắn, có thể thấy được mỹ nhân tắm rửa.”
Cửa sổ bằng giấy, Dương Cảnh Thiên dùng ngón tay chọc thủng một lỗ, vừa nhìn vào trong, trong lòng không khỏi cảm thán.
Trong phòng tắm sáng choang, chỉ thấy Bạch Vân đã cởi áo ngoài, đang vòng tay ra sau lưng để cởi bỏ chiếc yếm của mình.
Bổn Cung là có ngoại hình xinh đẹp, khỏe mạnh. Bởi vì dáng người cao nên nhìn rất gợi cảm. Dương Cảnh Thiên lúc này nhìn đến sau lưng nàng, làn da bóng loãng, trắng nõn mềm mại, cánh tay đẫy đà co dãn, đúng là một Đại tiểu thư luôn được chăm sóc tốt.
Chỉ một lát sau, Dương Cảnh Thiên nhìn thấy Bạch Vân đã cởi yếm ra, đôi nhũ phong đầy đặn lắc lư trước ngực. Khối tròn tròn đầy đặn rắn chắc, đầu nhũ phong đỏ hồng kiêu ngạo hướng về phía trước, hoàn toàn biểu hiện ra sự thành thục của nữ nhi. Khi nàng chuyển động tạo thành chấn động tràn ngập co dãn. Dương Cảnh Thiên như bị hút hồn vào đó, nước miếng chảy ròng ròng, trong lòng thầm nghĩ: “Ồ. Muội muội xinh đẹp quả thật rất mê người….”
Lại nhìn đến bờ mông và đôi chân cũng đẫy đà màu mỡ của nàng, nhưng lại không phải đầy đặn như mặt của nàng, ở vị trí này có rất nhiều thịt. Mông của nàng rất tròn, đường cong cân đối, thịt mông rất co dãn. Đùi thon dài vừa trắng lại vừa mềm, đôi chân rắn chắc và thẳng, từ mắt cá chân đến các ngón chân đều rất đẹp. Có rất nhiều nữ nhân, bất luận là xinh đẹp động lòng người hay là mềm mại đáng yêu, bàn chân thường thường làm cho người ta có cảm giác không hoàn mỹ. Nhưng chân của Bạch Vân lại không có sự thiếu sót này, tất cả đều rất đẹp.
Khi Dương Cảnh Thiên nhìn xuống quần lót màu hồng của nàng, nàng đột nhiên xoay người tiến vào bên trong bức bình phong, bồn tắm ở sau bức bình phong. Cảnh tượng đặc sắc hơn nữa, Dương Cảnh Thiên cũng không thể nhìn thấy được.
Dương Cảnh Thiên nhìn đến mê mẩn cả người, bất chấp tất cả, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cánh cửa chỉ khép hờ, chẳng lẽ khi đi vào Bạch Vân quên đóng cửa. Dương Cảnh Thiên không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, cửa vừa mở ra liền có một làn hơi nước ấm áp đập vào mặt. Bồn tắm rất lớn, lúc này Bạch Vân đang ngồi trong bồn, lưng quay ra cửa, đang dùng đôi tay đã đỏ hồng lên vì ngâm nước nóng tưới nước lên người.
Da thịt trắng nõn của Bạch Vân giống như bạch ngọc thượng đẳng trong suốt ngưng tụ thành. Đôi tay mềm mại giơ lên, những ngón tay ngọc thon dài cân xứng làm cho người ta điên đảo thần hồn. Mái tóc dài của nàng bị gió thổi loạn như đám mấy đen, ướt sũng, rủ trên bờ vai mượt mà trơn bóng của nàng, có mấy sợi tóc rơi trên mặt nước như những cành liễu mềm mại rủ trên mặt nước, cảnh tượng thật đẹp không thể nói thành lời.
Bạch Vân tuyệt đẹp lại nhẹ nhàng giơ đôi bàn tay ngọc lên, một tay đang cầm một chiếc khăn tắm, nhẹ nhàng lau chiếc cổ tuyết trắng của mình. Bàn tay còn lại lại đưa từ trên mặt xuống, nhẹ nhàng đặt lên một bờ ngọc nhũ. Ngọc nhũ rất tròn cao vút giống như một trái mật đào chín mọng. Nàng cúi đầu cười quyến rũ, rất nhẹ nhàng sờ vuối.
Đến đây, Dương Cảnh Thiên đang nhìn xem khô hết cả cổ, phải giải tỏa ngọn lửa trong lòng. Đầu lưỡi không ngừng liếm liếm nước bọt, mắt lại nhìn chằm chằm vào đôi ngọc nhũ cao vút tuyệt vời của Bạch Vân. Lúc này một ngọn nhũ phong còn lại đang được đặt trên đùi chìm trong nước, tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Lúc này Bạch Vân chỉ đang chú ý đến tắm gội, không ngờ không phát giác ra Dương Cảnh Thiên đang đứng sau lưng lẳng lặng nhìn nàng tắm rửa.
Một lát sau, Bạch Vân từ trong bồn tắm đứng lên, trong khoảng khắc xoay người nhìn thấy Dương Cảnh Thiên, nàng cả kinh thuận tay lấy một chiếc áo mỏng che lấy cơ thể. Thực ra việc này chỉ là thừa, chiếc áo ướt sũng không thể che dấu cơ thể tuyệt đẹp của nàng. Vùng bụng trắng nõn ở ngay trước mặt Dương Cảnh Thiên, chiếc eo thon nhỏ không chịu nổi, đường cong tuyệt mỹ, hai đùi non vừa trằng ngần như ngọc vừa mịn màng cân xứng ở hai bên, tạo thành một ngọc câu thật sâu thẳng tắp xuống bên dưới.
Bạch Vân kinh hoàng kêu lên:
- Ngươi muốn làm gì? Đi ra ngoài.
Dương Cảnh Thiên không có khả năng bởi vì một câu nói này của nàng mà rời đi, cợt nhả nói:
- Ta luôn luôn chú ý đến nàng, nàng còn đẹp hơn tưởng tượng của ta.
Bạch Vân không thể ngờ được người này gan lớn như vậy, đôi mắt đang nhìn chằm chằm thân thể trần truồng của nàng, trong lòng khiếp sợ nói:
- Ngươi nếu không đi ra ngoài, ta sẽ gọi người.
Dương Cảnh Thiên cô nương:
- Vậy nàng kêu đi. Ta đang chờ bọn họ vào ném ta xuống biển cho cá mập ăn đây.
Bạch Vân ngẩng mặt nhìn hắn, trong mắt mang theo vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi vô sỉ….
Nàng nghĩ đến mình không thể gọi người vào, trong lòng chỉ có thể không ngừng nguyền rủa Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên ra vẻ không thèm để ý:
- Muốn ta gọi người vào giúp nàng không?
Bạch Vân nghe thấy thế, không biết lấy dũng khí từ đâu lớn tiếng mắng:
- Ngươi đã không chịu đi ra ngoài, ta đây đành phải tự mình đi ra.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói:
- Không được, đêm nay hai chúng ta không ai phải đi ra ngoài cả. Bởi vì ta thích nàng.
Nói xong hắn nhảy vào bồn tắm ôm chặt lấy nàng. Mặc kệ Bạch Vân giãy dụa, kêu to, đánh hắn như thế nào cũng không buông nàng ra.
Bạch Vân lúc này mới cảm nhận được sự đáng sợ của nam nhân này….
Nàng quát lên một tiếng:
- Dương Cảnh Thiên, ngươi buông ra. Dâm tặc nhà ngươi, tiểu sắc ma. Ta muốn giết ngươi…
Bạch Vân còn chưa nói dứt câu, Dương Cảnh Thiên đã đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi anh đào mềm mại của nàng, đẩy toàn bộ những lời nàng muốn nói vào trong.
Đôi tay của Dương Cảnh Thiên không ngừng di chuyển khắp nơi trên ngọc thể của nàng. Bạch Vân cảm thấy cả người mềm nhũn, tay chân tê dại vô lực, để mặc cho hắn muốn làm gì thì nàng.
Dương Cảnh Thiên biết nàng đã không phản kháng nữa nên càng làm càn. Hắn vừa hôn nàng, vừa dựa nàng vào thành bồn tắm, tay phải lớn mất nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa trước ngực nàng. Nhũ phong của Bạch Vân cho đến bây giờ chưa từng bị người khác sờ vào, trong lòng biết nên chống cự đẩy ra mới đúng nhưng không nhịn được cảm giác khoái cảm mới mẻ, không tự chủ được mà không ngừng vặn vẹo thân thể mềm mại.
Dương Cảnh Thiên thấy chiêu này có hiệu quả, vì thế càng tiến thêm một bước. Ngón tay vụng trộm cởi bỏ chiếc áo mà nàng mới phủ lên người, ma chưởng tiến vào, nắm lấy nhũ phong của nàng.
Bạch Vân sợ đến độ sắp khóc, nàng muốn ngăn cản sự xâm phạm của Dương Cảnh Thiên nhưng sao có thể ngăn cản được Dương Cảnh Thiên vô cùng khỏe mạnh và lực lưỡng chứ.
Chỉ trong chốc lát, Dương Cảnh Thiên đã cởi bỏ toàn bộ áo của nàng ra, lộ ra thân trên trắng ngần.
Bạch Vân giữ chặt lấy hai tay Dương Cảnh Thiên, cầu xin:
- Đừng mà… Dương Cảnh Thiên. Đừng mà….
Dương Cảnh Thiên dịu dàng nói:
- Đừng sợ, ta thích nàng. Ta muốn nàng trở thành nữ nhân của ta. Trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Nói xong nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Vân, hôn lên hai má nàng.
- Đồ lừa đảo, vô lại. Ta không muốn trở thành nữ nhân của ngươi.
Bạch Vân tức giận dùng nắm tay đánh Dương Cảnh Thiên.
Dương Cảnh Thiên bị hành động điên cuồng này của nàng làm cho ruột gan rối bời. Ôm chặt lấy nàng, tức giận hét lên:
- Hôm nay ta cho nàng hiểu thế nào gọi là nam nhân.
Nói xong một tay nhấc nàng ra khỏi bồn tắm.
Dương Cảnh Thiên nhanh chóng cởi bỏ tất cả vũ trang trên người mình.
Độc long thô to cao vút hiện ra trước mặt Bạch Vân làm cho nàng lập tức không biết làm sao.
Một lúc sau Bạch Vân rơi lệ đầy mặt, oán hận nói:
- Muốn người ta làm nữ nhân của ngươi, nói muốn làm ta trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời, nhưng một chút cũng không yêu ta, ta đau quá….
Dương Cảnh Thiên cũng cảm thấy có lỗi, nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi, ta sao có thể không yêu nàng. Thật sự như vậy nàng mới đau ngắn, lập tức là tốt rồi, tiểu thân thân.
- Ai là thân thân của ngươi, ngươi chỉ biết khi dễ ta.
Dương Cảnh Thiên nghe thấy giọng nói vừa giận vừa yêu của nàng, không kìm nổi lại hôn môi nàng. Bạch Vân tự động dùng lưỡi đáp trả hắn. Hai người hôn nhau thật lâu giống như hai con rắn quấn lấy nhau vậy.
Bạch Vân từ lần đầu tiên gặp Dương Cảnh Thiên, phương tâm đã bị Dương Cảnh Thiên công chiếm. Nhưng vì nữ nhân xấu hổ lại tranh hơn thua với Tử Yên nên nàng mới không có gan kết giao với Dương Cảnh Thiên. Biết được Tử Yên đã đi trước mình một bước, nàng tức giận đến độ nghiến răng nghiến lợi. Nhưng nàng lại không thể tự động hiến thân, càng không lớn mật như Tử Yên. Hận không thể lập tức nhào vào ôm lấy Dương Cảnh Thiên, nhưng lại muốn giữ vẻ cao quý và lạnh lùng của mình. Nàng là muốn thể hiện mình là một nữ nhân kiêu ngạo nhưng trong lòng rất khó chịu.
Hành động thô bạo của Dương Cảnh Thiên lại đúng với ý nguyện của nàng.
Nàng rốt cuộc có thể trở thành nữ nhân của hắn. Hơn nữa có thể tiếp tục giữ sự kiêu ngạo kia. Đây tuy rằng không phải kết cục nàng hài lòng nhất, nhưng tuyệt đối là điều nàng cần.
Đương nhiên, người chiếm tiện nghi nhiều nhất chắc chắn là Dương Cảnh Thiên.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Bạch Vân đã không cảm thấy đau nữa, ngược lại cảm thấy rất thích, trên mặt lại hiện ra vẻ thoải mái.
Bạch Vân mới là lần đầu nên sung sướng không hiểu. Tình nhân trước mặt làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, khiến nàng như muốn bay lên trời. Hơn nữa khoái cảm truyền từ các nơi khác hẳn so với trước kia làm phương tâm hỗn loạn, chỉ muốn mãi được thế này.
Mà Dương Cảnh Thiên đang nằm trong đó, cảm thấy rất sung sướng, rất hưng phấn. Không ngừng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, má lúm đồng tiền, chiếc cổ trắng ngần của Bạch Vân. Bạch Vân cảm nhận sự âu yếm của Dương Cảnh Thiên đối với mình, hai tay càng ôm chặt lấy hắn hơn.
Hai người chiến đấu kịch liệt, phối hợp rất hoàn hảo, sau khi Bạch Vân tiết năm lần mới hét dài một tiếng.
Dương Cảnh Thiên đánh vài đòn nghiêm trọng, một dòng nước sinh mệnh bắn thẳng vào trong cơ thể Bạch Vân. Bạch Vân bị nguồn dương tinh nóng bỏng này bắn vào, cả người run lên, dâm thủy lại trào ra lần nữa, đồng thời đạt đến cao trào, tinh huyết trào ra sàn tàu.
Hai người cảm thấy rất hài lòng, ôm hôn nhau, không muốn chia lìa. Bạch Vân lần đầu tiên trao thân thể mềm mại cho người nam nhân này lại càng không muốn rời khỏi vòng tay của tình nhân.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba