Lý Hạo kể cho Trần Thị Dung nghe nội dung cũng tương tự như kể cho Đàm thái hậu. Có một điểm khác chính là phong cách. Mỗi khi nhắc đến những chuyện liên quan tới gia tộc họ Trần, hắn luôn tỏ vẻ sùng bái, ca ngợi, tôn vinh.
Nào là Tô Trung Từ Tô thái úy Tô đại nhân thật là uy phong, nào là chương thành hầu Trần Tự Khánh thực tài giỏi, nào là thái bảo Trần Thừa thiệt mưu lược. Chuyện gì mà hắn không thể giải quyết được, khi rơi vào tay họ đều có thể giải quyết đâu ra đó. Họ đều là trung thần của đất nước, là lương đống của quốc gia.
Lúc hắn nhắc đến chuyện lộ Long Hưng bị vỡ đê, Trần Thị Dung sốt sắng hỏi dồn. Nàng thực sự quan tâm đến thiên tai xảy ra ở lộ Long Hưng. Nàng luôn miệng thương tiếc, lo âu về cuộc sống của dân tình tại nơi đó. Nàng còn đòi ngày mai phải lập tức gọi hai vị huynh trưởng vào cung để hỏi cho cặn kẽ về chuyện thiên tai ở quê nhà. Lý Hạo thầm nhủ, trong tâm hồn người thiếu nữ này cũng có lòng nhân ái. Trong tâm can hắn le lói một niềm vui khôn tả.
Lý Hạo tiếp tục kể về cuộc nói chuyện với Đàm thái hậu. Tất nhiên, hắn che giấu những câu từ chửi bới, nhục mạ gia tộc họ Trần. Hắn ấp úng kể về lời hứa tối mai phải qua gặp hoàng hậu Đàm Ngọc Trúc. Bão tố bắt đầu nổi lên. Trời không mưa, nhưng không khí dần dần trở nên u ám mịt mờ.
Gương mặt mĩ lệ của Trần nguyên phi từ từ chuyển tối. Hàng lông mi cong vút chập chờn nghiêng nghiêng, phảng phất tầng hơi sương mỏng manh. Khóe miệng nàng giật giật, đoạn mím chặt. Nước mắt rưng rưng, nàng òa khóc nức nở: “Hoàng thượng, ngài lừa dối thần thiếp... Ngài đã quên những lời thề non hẹn biển trước đây... Ngài là kẻ dối trá... Ngài tàn nhẫn lắm... Ngài là kẻ độc ác...”
Lý Hạo nuốt xuống ngụm nước bọt, lẩm bẩm: “Dữ dội vậy à? Chỉ là đi gặp một bà vợ khác thôi mà. Cần gì phải chửi bới kinh khủng khiếp thế?” Hắn cầm chặt bàn tay mịn màng của nàng bằng cả hai tay, bước lại gần, luôn miệng nói: “Không phải vậy, trẫm thực sự không phải. Nàng đừng khóc.”
Tiếng khóc của Trần Thị Dung càng to hơn nữa, nàng khóc rất thê lương: “Hoàng thượng ác lắm... thần thiếp không muốn sống nữa... ngày mai mà hoàng thượng đi... thần thiếp sẽ chết cho hoàng thượng coi...” Nàng giật bàn tay khỏi tay của Lý Hạo, cả hai bàn tay nắm thành nắm đấm, đánh liên hồi lên ngực hắn.
Nghe nàng kêu gào mà hắn muốn nhức hết cả óc, chưa biết xử trí thế nào, đành phải tiếp tục lắp bắp: “Ài, nàng đừng khóc, là trẫm không đúng, nhưng thực sự trẫm không muốn vậy. Trẫm bị ép buộc, đúng rồi, trẫm hoàn toàn bị ép buộc. Mẫu hậu ép trẫm phải làm vậy. Sao trẫm có thể không nghe. Nàng phải hiểu cho khổ tâm của trẫm. Đừng khóc nữa.”
Trần Thị Dung vẫn hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời năn nỉ của Lý Hạo, nàng khóc không ngừng. Hắn quả thực muốn tung một cước đá bay cô nàng phiền nhiễu này qua cửa sổ. Cố gắng lắm hắn mới kiềm nén được cảm xúc đó. Lúc gần như tuyệt vọng muốn bỏ đi ra ngoài thì hắn chợt lóe ra một tuyệt kỹ tán gái cổ điển, nhưng rất hữu ích trong những hoàn cảnh như vầy.
Trần nguyên phi đang vừa đánh vừa khóc vừa ngầm thích thú, tự nhủ: “Để xem hoàng thượng có dám đi gặp người đàn bà khác hay không? Thiếp đánh, thiếp đánh, đánh cho ngài chết.”
Bỗng nhiên nàng thấy Lý Hạo chợt lăn ra đất, hai tay ôm ngực, liên tục ho khan, mắt trợn ngược, giống hệt con cá chết. Nàng hoảng hốt, ôm hai vai hắn mà lay, gọi hắn: “Hoàng thượng hoàng thượng, ngài làm sao vậy? Thần thiếp, thần thiếp không cố ý. Người đâu?”
Một tay Lý Hạo chộp lấy tay Trần Thị Dung đè lên ngực, một tay vươn dài ra phía sau ôm mông nàng, hổn hển: “Ái phi... không cần gọi người... trẫm không sao... trẫm... chỉ cầu xin nàng một điều...”
Đang trong cơn hoảng loạn, Trần Thị Dung chưa cảm thấy điều gì kì quái trong lời nói và bàn tay hắn đang vuốt ve hương đồn kiều diễm của nàng, vội nói: “Được, thần thiếp đáp ứng, chuyện gì thần thiếp cũng đáp ứng. Hoàng thượng mau tỉnh lại đi, đừng làm thần thiếp sợ.”
Chỉ đợi có vậy, hắn thở hồng hộc như sắp chết, cả thân hình co quắp, biểu tình rất thống khổ, nhưng miệng lại nhanh nhảu cướp lời: “Ái phi có thể để trẫm tối mai đi gặp hoàng hậu được không?”
Trần nguyên phi gật mạnh đầu, nước mắt rơi lã chã, ngậm ngùi đáp: “Thần thiếp... đồng ý.”
Hắn nhoẻn miệng cười, gương mặt tươi roi rói như nhặt được vàng, bàn tay bóp thật mạnh lên vùng đất mềm mại của Trần nguyên phi, hắn hô lớn: “Tốt quá, đa tạ ái phi, đa tạ nàng, nàng là người phụ nữ tuyệt vời nhất, tốt nhất, trẫm yêu nàng nhất.”
Cảm giác tê dại từ phần dưới truyền lên đã khiến Trần nguyên phi tỉnh táo hẳn. Nàng gạt phắt tay của Lý Hạo đang bóp chặt lấy mông nàng, đồng thời giật tay ra khỏi ngực hắn, phụng phịu nói: “Hoàng thượng, ngài xấu lắm, không ngờ ngài lại gạt thiếp.”
Hắn cuống quýt cầm tay của nàng đặt lên ngực, đôi mắt lưu luyến nhìn ái thiếp mà rằng: “Đừng, ái phi, nàng đừng lấy tay ra, nàng lấy tay ra thì trái tim của trẫm sẽ đau hơn nữa đó.”
Trần Thị Dung nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Hoàng thượng nói lời thật sao? Không được dối gạt thần thiếp. Lúc nãy hoàng thượng làm thần thiếp sợ lắm. Thần thiếp không muốn mất hoàng thượng.”
Lý Hạo trông thấy biểu tình của nàng. Hắn hiểu cá đã cắn câu, chỉ còn chờ hắn cho thêm chút gia vị nữa, bảo đảm con cá chắc chắn sẽ bị câu lên bờ. Hắn đắc ý: “Đệ nhất mỹ nhân thì sao chứ? Muốn đấu với bổn lão gia? Còn khuya!!!”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Lý Hạo nắm chặt tay Trần Thị Dung đè lên ngực, như sợ rằng bàn tay nàng biến mất, hắn sẽ chết ngay lập tức vậy. Hắn cố biến đôi mắt của hắn trở nên long lanh. Đối với những diễn viên chuyên nghiệp thì chuyện khóc lóc đã trở thành chuyện nhỏ như con thỏ. Lý Hạo lại vượt cấp cả diễn viên chuyên nghiệp. Hắn mà sang HollyWood đóng phim, có khi được xếp vào hàng diễn viên hạng A cũng chưa biết chừng.
Chỉ nghe Lý Hạo bắt đầu trổ tài miệng lưỡi: “Ái phi đừng buông tay. Nàng mà buông tay trẫm cảm thấy như trẫm sẽ rơi vào một cái hố sâu không đáy. Trẫm chỉ biết nhắm mắt lại và cảm nhận sự khủng khiếp đó. Không ai có thể cứu vớt được trẫm. Trẫm ở dưới hố chỉ biết lần mò từng bước trong vô vọng. Trẫm không biết đi đâu về đâu, nếu không có nàng.”
Thấy Trần nguyên phi mở miệng định nói, hắn lấy hai ngón tay chặn lên miệng nàng, âu yếm bảo: “Nàng không cần nói gì cả, trẫm hiểu. Nếu sống thiếu nàng, trẫm thật không biết làm sao nữa. Mọi chuyện là do mẫu hậu của trẫm sắp đặt. Trong tâm khảm của trẫm thực không muốn chút nào. Suốt cuộc đời này, nàng chỉ cần biết, nàng là người mà trẫm yêu thương nhất.”
Tiếp theo, hắn nói rất nhiều lời đằm thắm chân tình nữa cho đến khi hắn cảm nhận được cơ thể nàng run rẩy, hắn thấy đôi mắt nàng ngấn lệ. Hắn biết thời cơ đến rồi. Không chút chậm trễ, hắn ôm Trần nguyên phi, siết chặt cơ thể mềm mại không xương vào lòng.
Lý Hạo nhích người cao lên, hôn nàng, môi chạm môi, hai đầu lưỡi quấn chặt. Hắn nhẹ nhàng bồng cơ thể tuyệt mĩ, đặt xuống giường. Xuân sắc tràn ngập khắp phòng. Tiếng rên rỉ truyền ra khe khẽ như hòa vào điệu nhạc của cơn gió ngoài hiên, tạo thành một bản hòa tấu động lòng người.
Hắn từng nghe nói người phụ nữ cực kỳ nhạy cảm. Dù cho ngươi có hóa trang thành một người khác giống đến đâu, tài giỏi đến cỡ nào. Một khi ngươi quan hệ với vợ của kẻ đó, thì nàng sẽ ngay lập tức nhận ra ngươi chính là kẻ giả mạo. Chính vì nguyên nhân như vậy, Lý Hạo đã không dám phóng túng, mà cẩn thận chú ý từng động tác, để không rơi vào hoàn cảnh sai lầm, vạn kiếp bất phục.
Phải chú ý đến động tác này cử chỉ kia trong thú vui hoan lạc, thì còn gì gọi là hoan lạc nữa. Hắn rất bi ai. Nhưng hắn phải cố gắng kiên trì. Hắn không thể chết và hắn đã quyết tâm giữ lấy tất cả những gì thuộc về hắn, kể cả giai nhân đang uyển chuyển hầu hạ hắn trong lúc này. Hắn không thể vì hứng thú nhất thời, mà làm hỏng đại sự.
Chuyện đó cũng không phải là không có cách giải quyết. Hắn có thể dần dần thay đổi các động tác theo thói quen vốn có của hắn. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Khi đó Trần nguyên phi sẽ chấp nhận với con người thực sự của hắn, con người của Lý Hạo.
Mây mưa tan đi, hai cơ thể trắng bóng lặng lẽ cuốn lấy nhau. Lý Hạo chưa hề thỏa mãn, tuy nhiên hắn không dám vọng động, đè Trần nguyên phi ra mà đưa nàng lên đỉnh vu sơn lần nữa. Hắn đang ngầm khinh bỉ kẻ hắn chiếm thân xác: “Nhóc con quá yếu đuối. Mới bắn một phát đã không cử động nổi. Chú mày đi chết là phải lắm rồi.”
Một tiếng nói nũng nịu kéo dài cất lên, cắt đứt luồng tà hỏa đang thiêu đốt cơ thể Lý Hạo: “Hoàng thượng, thiếp muốn tối mai hoàng thượng vẫn ôm thiếp như thế này.”
Hắn không trả lời, mà hỏi nàng: “Ái phi biết tình yêu có nghĩa là gì không?”
Trần nguyên phi vẽ từng vòng tròn trên bộ ngực Lý Hạo, nàng thỏ thẻ: “Tình yêu là giống như tình cảm của hoàng thượng và thần thiếp. Loại tình cảm không thể chia lìa. Khi thiếp ở xa hoàng thượng, thiếp rất nhớ hoàng thượng. Có lẽ đó là tình yêu chăng?”
Một tay hắn vuốt ve gò bồng đảo tròn trịa hồng hào đang vươn cao ngạo nghễ, hắn lắc đầu trả lời: “Đúng mà không đúng. Tình yêu là hệ quả của sự kết hợp giữa bản năng và trí tuệ của con người. Tình yêu còn là một loại tình cảm giữa người và người, hướng con người đến Chân, Thiện, Mỹ. Bản năng con người được nhìn nhận là những hành động suy nghĩ sẵn có từ trong tự nhiên trong đó có việc giao hoan để duy trì nòi giống.
Trong thế giới con người phát triển, với bộ óc thông minh, hay trong đây gọi là "trí tuệ" cho phép con người không chỉ dừng lại ở việc kết hợp hay giao hoan đơn thuần như ở động vật mà còn hình thành vô số những biểu hiện quan tâm, chăm sóc, bảo vệ lẫn nhau. Đấy, tình yêu là như vậy đấy. Nàng có hiểu không?”
Quan sát gương mặt mờ mịt, phảng phất lạc vào sương mù của nàng, hắn biết chắc chắn nàng không hiểu, ngay cả hắn cũng chả hiểu đang nói gì nữa là. Hắn thở dài thật sâu coi bộ suy tư nhiều lắm, chốc lát sau hắn ngâm nga:
Yêu là chết trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà đã được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
Yêu, là chết trong lòng một ít
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những người si theo dõi dấu chân yêu
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Hắn ngâm xong bài thơ, mắt nhắm lại trầm tư như chẳng đáng, như cho cả thế gian biết hồn của hắn giờ đã phiêu diêu nơi chốn nào. Thật lâu sau, đợi cho Trần nguyên phi tự lẩm nhẩm một mình, thấm thía bài thơ, hắn mới buông lời tựa thế ngoại cao nhân: “Ái phi đã hiểu chưa? Yêu là phải biết hy sinh đó.”
Từ trong mộng tưởng do bài thơ mang lại, Trần Thị Dung nghiến răng, cấu năm đầu ngón tay xuống ngực hắn: “Thần thiếp đã biết là hoàng thượng muốn cái gì mà. Được rồi đó, hoàng thượng đi đi. Nhưng nhớ hôm sau phải về ngay với thần thiếp.”
Trong đêm khuya thanh vắng, một tiếng hét thảm thiết vang lên, kinh động khắp hoàng cung.
Chú thích:
Bài thơ “Yêu” của nhà thơ Xuân Diệu.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Trần nguyên phi vui vẻ quan sát vết hằn nằm trên ngực Lý Hạo do năm đầu móng tay tạo thành: “Cái này là thần thiếp đánh dấu. Hoàng thượng không được xóa đi.
Hắn nhăn nhó, xoa xoa vào năm vệt lõm xuống, hình như rướm máu luôn rồi. Hắn không ngờ sự ghen tuông của đại mĩ nữ lại lớn tới vậy, cam chịu nói: “Ờ, trẫm sẽ không xóa đi, nhưng nó mà tạo thành vết sẹo, trông xấu lắm. Trẫm anh tuấn, phi phàm như thế này mà lại có sẹo trên ngực. Chẳng hay ho chút nào.”
Nàng cười khúc khích nói: “Hoàng thượng biết không? Thần thiếp đang rất nghi ngờ. Hoàng thượng có phải là hoàng thượng trước đây hay không?”
Lý Hạo giật mình đánh thót, không biết nàng dựa vào đâu để có thể nhận biết được, tuy nhiên nàng đã nói ra, chắc chắn sẽ không nghiêm trọng, hắn ngạc nhiên hỏi: “Tại sao nàng lại nói vậy? Trẫm vẫn là trẫm, có gì thay đổi đâu cơ chứ?”
Trườn mình lên người Lý Hạo, nàng cạ mũi của nàng lên má hắn: “Hoàng thượng trước kia cũng nói những lời âu yếm với thần thiếp, nhưng chưa bao giờ lôi cuốn, hấp dẫn và làm cho thần thiếp rung động đến thế. Những lời của hoàng thượng ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa sâu sắc. Cả bài thơ mà hoàng thượng vừa ngâm nữa, lại tuyệt vời nhường ấy. Thần thiếp chưa từng biết tới bài thơ đó trước kia. Là hoàng thượng mới làm ra hay sao?”
Bởi vì Trần nguyên phi đang áp má vào Lý Hạo, cho nên không hề nhận ra đôi mắt của hắn đảo quanh một vòng, hắn ngầm chửi rủa bản thân: “Con bà mày Lý Hạo, ham hố biểu hiện quá mà? Thấy người đẹp thì sáng mắt lên. Giờ thì hay rồi, tự đào hố chôn mình. Sung sướng quá hả?”
Hắn cân nhắc thật kỹ, rồi mới trả lời: “Những lời nói đó, cả bài thơ nữa, không phải là trẫm tự nghĩ ra đâu. Làm sao mà trẫm đủ khả năng tạo ra một tuyệt tác như thế. Trẫm học được từ cổ thư ở ngự thư phòng vào tối qua đấy. Trong cổ thư còn rất nhiều kiến thức tuyệt vời, thần bí khác nữa. Cả đêm qua trẫm say sưa đọc, quên cả thời gian, khiến cho trẫm vào trễ buổi điện chầu sáng nay, thực là mất hết mặt mũi mà.”
Ngước đầu nhìn hắn, nàng reo lên: “Có cả cổ thư uyên thâm như vậy sao? Hay quá, ngày mai hoàng thượng đem về cho thần thiếp đọc với.”
Lý Hạo toát mồ hôi, mau mải kiếm lời thoái thác: “À... à... Cái này không được. Trong tổ huấn nằm ở ngay trang đầu của cổ thư có ghi như thế này. Những kiến thức trong đây chỉ được truyền lại cho con cháu trực hệ của gia tộc họ Lý. Chỉ có vua mới được đặc quyền học tập cổ thư, không ai khác được phép học. Nếu ai trái lời cứ theo gia pháp mà xử lý. Giết chết không tha.”
Trần nguyên phi uốn éo người đẩy đưa, bộ ngực sữa của nàng đong đưa qua lại trên cơ thể hắn, nàng nũng nịu, giọng nói của nàng nhão đến có thể làm chảy đá tan vàng: “Hoàng thượng cứ lén đem cho thần thiếp xem, không ai biết đâu mà sợ. Đi mà hoàng thượng... hoàng thượng...”
Trong hoàng cung này là ổ chứa hồ ly tinh thì phải. Gặp ai cũng nắm giữ mị thuật, quyến rũ lòng người. Cơ thể Lý Hạo nóng ran, hắn vô cùng ham muốn xông pha thêm trận nữa. Ngôn ngữ cơ thể và ngôn ngữ âm thanh được Trần Thị Dung kết hợp khéo léo tới tuyệt đỉnh, không bút mực nào có thể tả xiết lực hấp dẫn chết người đó. Nếu như Lý Hạo có quyển cổ thư tào lao kia, chắc là hắn ngay lập tức đi lấy về mà dâng tận tay cho nàng.
Lý Hạo thấy mình giống như đang rơi vào hoàn cảnh của Mị Châu, Trọng Thủy. Nhưng mà bây giờ hắn là Mị Châu, còn Trần Thị Dung là Trọng Thủy. Hắn thấy Trọng Thủy đang quỳ trước mặt hắn, van xin cầu khẩn hắn dẫn đi xem vũ khí tối thượng, nỏ thần trong truyền thuyết. Bất quá, hắn chả phải nàng Mị Châu ngây thơ, với lại hắn cũng chả có nỏ thần gì sất.
Kết cuộc, dưới sự kiên quyết từ chối một cách tàn nhẫn của Lý Hạo, Trần nguyên phi đành phải thở dài tiếc nuối mà rằng: “Vậy thôi đi, tiếc thật, thiếp muốn tìm hiểu thêm nhiều điều mới lạ nữa. Hoàng thượng biết đấy, hàng ngày thần thiếp chỉ biết ở trong phòng, không có chuyện gì để giải khuây, buồn chán lắm.”
Nghe Trần Thị Dung than thở, hắn cũng có cảm giác thương hại. Phụ nữ thời phong kiến, chỉ có thể ở nhà học cầm, kỳ, thi, họa. Họ không thể và không được quyền làm gì khác. Hắn rất đồng tình và cảm thông những người phụ nữ thời xưa. Nếu có thể nắm đại quyền trong tay, có lẽ hắn sẽ làm điều gì đó để giải phóng họ khỏi chế độ trọng nam khinh nữ lạc hậu này.
Lý Hạo hít mạnh một hơi, nắm chặt bàn tay nàng, gương mặt trở nên cương quyết: “Ái phi yên tâm, sẽ có một ngày trẫm không để nàng luôn cảm thấy buồn chán nữa. Những ngày tháng của nàng, sẽ ngập tràn tiếng cười hạnh phúc, trẫm hứa. Thôi, ngủ đi, khuya rồi.”
Đây là lời hứa, lời hứa của Lý Hạo.
Giữa đêm khuya, ngoài tiếng gió thổi, còn nghe tiếng trò chuyện râm ran của đôi nam nữ lúc có lúc không:
- À mà quên, sáng mai nhớ gọi trẫm dậy sớm, cuối canh năm là tốt nhất. Trẫm học được trong cổ thư bài tập dưỡng sinh hay lắm. Có tác dụng rất tuyệt vời, chẳng những giúp cường thân kiện thể, mà còn có tác dụng một người khỏe, hai người vui nữa kìa.
Cuối canh năm, Lý Hạo được Trần nguyên phi đánh thức. Hắn tỉnh dậy, ra ngoài sân bắt đầu luyện tập bài quyền Long Hổ Song Sát. Hoàn tất bài quyền, cũng gần tới giờ lên triều, hắn sửa soạn lại cho tươm tất. Sau đó cùng với lão thái giám Lê Việt Tiến tới điện chầu.
Vẫn như thường lệ, hắn giả ngây giả dại quan sát diễn biến của buổi điện chầu. Tình hình đấu đá giữa các quan lại hôm nay cũng chẳng khác hôm qua là mấy. Tô Trung Từ hống hách thành tính, gạt ngang mọi ý kiến phản đối hắn. Lý Hạo thật muốn đi xuống dưới mời hắn ngồi lên ngai vàng luôn cho rồi.
Việc nhỏ không nhẫn, tất hỏng chuyện lớn. Hắn bỏ qua hết thảy. Tiếp tục làm quen với lối sống mới. Lối sống hưởng thụ của vị vua. Trong giấc ngủ trưa, hắn mơ thấy mình được làm một ông vua của đất nước thái bình, thịnh trị. Không có quyền thần, không có loạn đảng, không có sứ quân nổi loạn cát cứ khắp nơi. Hắn bình an thoải mái, tay trái ôm mĩ nhân, tay phải ôm mĩ nữ mà sống hết quãng đời còn lại.
Đang mơ giấc mơ êm đềm, tiếng gọi the thé như tiếng gà trống thiến lại cất lên đưa hắn trở về thực tại. Lý Hạo bực bội gắt: “Lão thái giám chết tiệt, không để trẫm ngủ thêm một lúc được à?”
Giọng nói eo éo từ ngoài cửa lại vọng vào: “Bẩm hoàng thượng, đã tới giờ duyệt tấu chương rồi ạ?”
Lý Hạo ngạc nhiên khi nhận ra giọng nói không phải của Lê Việt Tiến. Lý Hạo bước nhanh ra cửa, thấy người thái giám đang đứng khom mình là một người trẻ tuổi. Nhìn kỹ lại mới nhớ ra đây là nghĩa tử của Lê Việt Tiến, tiểu thái giám này là Lê Việt Công. Lê Việt Tiến thấy hắn thông minh tháo vát, cho nên Lê Việt Tiến mới coi trọng hắn, nhận làm nghĩa tử cách đây vài tháng. Trước kia hắn chỉ làm những việc lặt vặt trong hoàng cung, vì vậy Lý Sảm rất ít khi chạm mặt hắn.
Giữa trưa lão thái giám đã đi đảm nhận chức quản vụ thái giám, người đứng đầu toàn bộ thái giám, cung nữ trong hoàng cung. Công việc chủ yếu của Lê Việt Tiến là chỉ đạo chung mọi hoạt động của thái giám và cung nữ. Cho nên, lão không thể ngày đêm kề cận bên cạnh Lý Hạo như trước kia nữa. Lão đành phải cho nghĩa tử của mình đến phụng thị Lý Hạo.
Lê Việt Công cung kính cúi người một cách vừa phải, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Bẩm hoàng thượng, nô tài phụng lệnh nghĩa phụ đến hầu hạ hoàng thượng. Nếu như nô tài có gì sai sót, khẩn xin hoàng thượng trách phạt.”
Hài lòng quan sát Lê Việt Công, Lý Hạo gật gù: “Tốt, Lê Việt Tiến có nghĩa tử như khanh thực đáng mừng. Đợi trẫm một chút, trẫm thay y phục rồi cùng khanh tới điện Trường Xuân.”
Giải quyết xong đám tấu chương dày cộp, hắn nghĩ tới nghĩ lui mà không biết làm gì. Chẳng lẽ lại về ngự thư phòng tiếp tục nghiên cứu cổ thư, hay là đi thăm Đàm thái hậu. Ài, lựa chọn khó khăn. Thôi thì đi dạo vòng quanh các cung điện xem nào.
Hắn lững thững đi dọc các cung điện, từ điện Văn Minh tới điện Giảng Võ. Hai điện này được chọn để lục bộ làm việc. Vào thời Lý đã có đủ lục bộ gồm: Hộ, Lễ, Lại, Binh, Hình và Công. Các bộ Hộ, Lễ, Lại thì đặt ở điện Văn Minh. Còn các bộ Binh, Hình, Công thì được đặt ở điện Giảng Võ. Lý Hạo đi tới chỗ nào cũng đánh trống khua chiêng, rình rang khắp chốn.
Địa điểm thị sát tiếp theo của Lý Hạo là khu mật viện nằm ở điện Diên Phúc. Khu mật viện có từ thời Lý Thái Tổ, có chức năng tham mưu cho hoàng đế và thái phó các việc cơ mật. Đứng đầu khu mật viện là khu mật sứ; có tả sứ và hữu sứ. Cả hai người tả sứ và hữu sứ đều là tay chân thân cận của hoàng đế.
Tới đó hắn thấy các vị quan trên đang ngồi chơi hóng mát rất thảnh thơi. Kế tiếp, hai tên béo ục ịch chạy ra, quỳ lạy khấu đầu tung hô vạn tuế. Họ tự nhận là tả khu mật sứ và hữu khu mật sứ, người bên trái tên là Lý Quang Huy, kẻ bên phải gọi là Lý Công Minh. Lý Hạo cố nán lại trò chuyện với hai gã béo thuộc hoàng tộc xem có hy vọng gì không. Rốt cuộc, hắn đành phải tán thưởng không thôi trước cái sự khoác loác vô địch thủ của hai vị đại nhân trước mặt.
Mang lòng thất vọng ê chề, Lý Hạo lê bước tới điện Tuyên Đức. Chỗ này được coi như phòng văn thư giúp việc bên cạnh vua. Sảnh và hàn lâm viện được đặt ở đây. Sảnh là cơ quan giúp việc cho hoàng đế. Nhà Lý có hai sảnh là thượng thư sảnh và trung thư sảnh. Đứng đầu các sảnh là chức viên ngoại lang.
Hàn lâm viện được lập ra đầu tiên ở nước ta bắt đầu từ thời Lý, dưới triều vua Lý Nhân Tông, và đứng đầu hàn lâm viện là chức quan hàn lâm học sĩ. Hàn lâm viện có nhiệm vụ trông coi việc soạn thảo những chế, cáo và chiếu biểu của vua. Triều đình đã tổ chức thi cho những người có văn tài trong nước, ai trúng tuyển được sung vào làm quan ở hàn lâm viện.
Phòng văn thư của một đất nước có khác. Không khí hoàn toàn bất đồng với khu mật viện. Ai nấy đều bù đầu bù cổ, chạy đôn chạy đáo mà làm việc. Cũng phải thôi, bao nhiêu văn từ, tấu chương đều tập trung cả hết vào đây, thì làm sao mà không vất vả cho được.
Lý Hạo rất hứng thú với mọi người ở đây. Đi từng bàn mà tay bắt mặt mừng, hỏi han từng người về công việc. Hắn xem như bước đầu giao lưu tình cảm giữa ông chủ với đám nhân viên văn phòng.
Hắn quyết định kiếm chiếc bàn nằm ở góc dễ quan sát nhất. Kế đó, tuyên bố từ giờ về sau chỗ này trở thành nơi hắn duyệt tấu chương, cái bàn này chính là chỗ hắn đặt văn thư. Hắn yêu thích được làm việc cùng mọi người hơn là ngồi ru rú một góc mà thực hiện công việc nhàm chán, đóng dấu tấu chương.
Ngoài ra, hắn còn một mục đích khác, hắn muốn tìm kiếm nhân tài ở đây. Ở chỗ này không chỉ những người thuộc dòng dõi hoàng tộc, quan lại. Mà còn có cả những nhân tài thông qua các kì khoa cử của triều đình, được tuyển vào làm việc ở hàn lâm viện và sảnh.
Chỉ có những nơi như vậy, con người mới bộc lộ được một phần tính cách và tài năng. Tuy nhiên, đòi hỏi hắn phải có óc quan sát và nhận xét cực kỳ tinh tế. Nếu không, cũng chỉ như tìm trăng trong nước, tìm bóng trong gương mà thôi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons
Mặt trời ngả dần về tây, Lý Hạo trở về hoàng cung. Hắn thấy thời gian đã trễ nên quyết định hôm nay không đến thăm Đàm thái hậu nữa. Hắn đi thẳng tới cung Long An. Lý Thông đã đứng đợi hắn ở đó từ lúc nào.
Lý Hạo thay bộ y phục đơn giản. Hắn bắt đầu luyện tập võ công với Lý Thông. Lúc đầu, hắn giả vờ không biết chút gì về võ công. Được Lý Thông dạy các bước đơn giản nhất. Từ đứng trung bình tấn, đến nắm tay thành nắm đấm, chuyển động của eo hông. Tiếp theo Lý Thông hướng dẫn hắn các thế võ cơ bản và yêu cầu hắn lặp đi lặp lại liên tục những động tác nhàm chán đó. Hắn đều ngoan ngoãn tuân theo, không than vãn nửa lời. Khiến Lý Thông khen ngợi về lòng kiên nhẫn của hắn không ngừng.
Tông sư võ học Lý Hạo mà không có lòng nhẫn nại, thì cũng chẳng biết tìm đâu ra ai có lòng nhẫn nại. Hắn từng nằm gai nếm mật suốt mấy năm trời, để rồi quật khởi thì như gió giật mưa sa, làm cho đối thủ không tài nào chống đỡ. Hắn yêu thích cách giết chết địch nhân đơn giản nhất, một kích tất sát. Về điểm này, hắn và sư phụ đồng ý với nhau, mặc dù hai thầy trò luôn khắc khẩu ở mọi vấn đề.
Hắn khinh thường những cách đánh vờn vờn như mèo vờn chuột. Đã động thì phải đánh tới cùng, mà đã đánh thì phải giết cho địch nhân không còn đường sống. Lý Hạo ghét những kẻ ra vẻ quân tử, vào trận tử chiến, đã chiến thắng địch nhân không đội trời chung, lại bày đặt nhân nghĩa đạo đức, tha cho tên kia một mạng, để rồi kẻ đó cứ mãi lẽo đẽo theo đuôi dây dưa không dứt. Ngu ngốc, cực độ ngu ngốc, mỗi khi xem phim tới cảnh đó, hắn rất muốn đập nát tivi, nhất là phim Đài Loan, Hàn Quốc, thường hay có cái kiểu quân tử dở người này.
Lý Hạo đấm mạnh về phía trước một cách dũng mãnh, rồi thu tấn, thở ra, hoàn thành buổi tập chiều hôm nay. Lý Thông tán thưởng: “Hoàng thượng rất giỏi. Hạ thần chỉ nói qua một lần, ngài đã nắm được cái yếu lĩnh trong đó. Người như hoàng thượng, hạ thần mới thấy lần đầu.”
Vuốt ve ngón tay út, Lý Hạo khiêm tốn nói: “Đa tạ điện tiền chỉ huy sứ sư phụ có lời khen tặng. Còn cần sư phụ dạy bảo nhiều.”
Lý Thông mỉm cười: “Hoàng thượng lão nhân gia, có phải ngài muốn giết hạ thần hay không mà xưng hô kiểu đó. Vi thần gánh không nổi tội khi quân phạm thượng đâu.”
Tiếng cười sảng khoái vang lên, Lý Hạo bước tới vỗ bả vai Lý Thông, nói: “Ha ha ha, Lý ái khanh sao lại không có tính hài hước như thế? Sợ sợ sệt sệt là bản tính của ái khanh đó hả? Nam nhi chi chí, ăn miếng thịt to, uống chén rượu lớn, nói lời hào sảng thì chém với giết cái gì?”
Lý Thông siết chặt hai bàn tay, khâm phục tiếp lời: “Hoàng thượng, thứ lỗi cho vi thần nói thẳng. Trước kia, vi thần đã nhìn lầm ngài. Đến bây giờ, vi thần mới hiểu được chí hướng rộng lớn của ngài. Vi thần bội phục.”
Đứng đối diện với Lý Thông, Lý Hạo nắm thật chặt một bàn tay Lý Thông, siết mạnh, một tay giơ nắm đấm đang hằn lên từng làn gân xanh, bảo: “Trẫm không cần những lời nói nhảm. Hãy dùng hành động thực tế để chứng minh bản lĩnh của khanh. Trẫm chỉ cần Lý khanh nắm thật chặt túc vệ quân trong lòng bàn tay.”
Quỳ gối xuống đất bằng một chân, đầu cúi thấp, Lý Thông phủ phục nói: “Hoàng thượng yên tâm. Vi thần nguyện lấy đầu bảo đảm.”
Lý Hạo nở nụ cười nửa miệng hài lòng: “Tốt, về thôi.” Anh hùng trọng anh hùng, hảo hán không cần những lời hoa mĩ dễ nghe, cái họ cần là sự hào sảng. Lý Hạo muốn vị dũng tướng này thần phục triệt để, thì hắn phải tỏ rõ khí phách của bậc đế vương.
Lý Thông có mộng tưởng của hắn. Hắn ao ước được tung hoành chốn sa trường. Hắn kỳ vọng được chém đầu tướng địch lập công huân. Hắn mong muốn đền nợ nước, báo ơn vua. Và hắn tin rằng vị vua trẻ tuổi này sẽ giúp hắn thực hiện lý tưởng đó.
* * * * * * * * * *
Đây là lần thứ hai Lý Hạo tới cung hoàng hậu. Nhìn gương mặt hồi hộp, lo lắng của Đàm Ngọc Trúc mà hắn cảm thấy buồn cười. Nàng có dáng người mảnh mai, thanh tao. Gương mặt nàng tuy không mĩ lệ bằng Trần Thị Dung. Nàng cũng không có vẻ quyến rũ như chị em sinh đôi Xuân Lan, Thu Nguyệt. Ở nàng hắn nhìn thấy sự ngây thơ. Một thiếu nữ trong sáng hiếm thấy ở chốn thâm cung.
Thành thử nàng không có khả năng tranh sủng. Ở chốn hậu cung đầy rẫy âm mưu và thủ đoạn. Một thiếu nữ hồn nhiên, không hiểu chuyện đời có thể tồn tại được sao. Những người như thế chỉ có thể tiếp nhận số phận bi thương, đau khổ.
Lý Hạo ngồi trên ghế, phì cười nhìn gương mặt sáng như trăng rằm của Đàm Ngọc Trúc, bảo: “Hoàng hậu làm gì mà cứ đứng đó vân vê y phục như thế. Lại đây, ngồi bên cạnh trẫm.” Nói đoạn Lý Hạo kéo ghế lại sát chỗ hắn đang ngồi.
Đàm Ngọc Trúc ngập ngừng đi lại ngồi lên ghế. Điệu bộ của nàng run run như sợ rằng làm điều gì đó có lỗi sẽ khiến hắn không vui. Nàng lặng thinh cúi đầu.
Hắn cười cười nói: “Tại sao hoàng hậu lại ngồi im không nói gì? Ngước đầu lên nhìn trẫm.”
Đôi mắt long lanh của Đàm Ngọc Trúc khẽ liếc lên, hơi ngẩng đầu lén nhìn hắn, nàng lo lắng sẽ làm hắn phật ý bỏ đi không bao giờ trở lại nữa. Nàng khẽ nhấc bình trà rót sang chén của hắn, môi mấp máy, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Bẩm hoàng thượng, mời hoàng thượng ngự trà.”
Hương vị thơm ngát của chén trà thoang thoảng bay ra, hắn cầm lên hít nhẹ, nhấp một ngụm, vui vẻ hỏi: “Trẫm có phải cọp đâu mà nàng sợ như vậy? Cười lên nào, nếu như nàng cứ bày ra điệu bộ khó coi đó, trẫm sẽ bỏ đi ngay.”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của heocons